Chương 105: Vương Ngọc có gì đó bất thường 2
[HIDE-THANKS]Sự ẻo lả của Vương Ngọc không phải là chuyện ngày một ngày hai, giờ nó ngày càng nghiêm trọng hơn. Đôi khi tôi tự hỏi liệu Vương Ngọc trước mặt tôi và bác sĩ Vương mà tôi đã thấy trong bệnh viện tâm thần có phải là cùng một người không.
Tuy nhiên, thời gian tôi ở cùng cậu ấy không lâu lắm, về vấn đề này e rằng Ôn Thư là người có nhiều ý kiến nhất. Nghĩ đến Ôn Thư, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác lo lắng, từ ngày xuất viện, tôi chưa từng có cơ hội gặp lại cô ấy. Trước khi đến Vương Thành, không kịp gọi cho cô. Mười ngày trôi qua trong nháy mắt, tôi không biết thái độ của cô ấy đối với tôi như thế nào. Lần trở lại này, tôi phải dành thời gian đến bệnh viện gặp cô ấy và nhân tiện hỏi thăm tình hình trước đây của Vương Ngọc.
Vừa nghĩ tới đây, Quế Chi chạy tới kéo tay áo tôi lau nước mắt nói: "Chú Minh, có phải do mẹ cháu điên rồi, bố cháu đã mất nên chú Vương cho rằng cháu không tốt không? Trước kia chú còn cho cháu ăn kẹo mà".
Một đứa trẻ tâm trí rất nhạy cảm, tôi á khẩu không trả lời được. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô bé vuốt mái tóc bóng mượt, mềm mại của cô bé, không biết an ủi như thế nào.
Lão Hà ngồi xổm nắm lấy tay cô bé: "Đứa ngốc này, chú Vương tối qua không được ngủ, mệt mỏi nên nổi cơn tam bành. Mấy cô chú đều yêu quý cháu. Tối nay chúng ta sẽ chở hài cốt của bố và chú của cháu về, chú Vương nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt ngay thôi, sau đó sẽ khám bệnh cho mẹ cháu. Chú ấy là một bác sĩ chuyên khoa thần kinh!"
Quế Chi gật đầu lia lịa, chạy đến chỗ Quế Phương, kéo quần áo chị ấy và ngồi bên cạnh. Một cặp mẹ con tội nghiệp, thật khiến cho người ta cảm thấy chua xót.
Tôi đã nói chuyện với Vương Ngọc, cố gắng để cho cậu ấy nhìn thấy hai mẹ con họ, Vương Ngọc quả nhiên đã rơi nước mắt. Vì vậy, tôi tranh thủ nóng nảy nói: "Cậu là một bác sĩ, hãy giúp chị ấy khám bệnh, không có sự chăm sóc của mẹ, trẻ con sẽ rất tội."
Vương Ngọc thở dài, bước vào phòng khách mà chúng tôi ở đêm hôm trước, lấy trong ba lô ra một hộp thuốc nhỏ. Các bác sĩ có thói quen đi bất cứ đâu cũng đều mang theo hộp thuốc. Cậu ấy lấy ra một lọ thuốc, bỏ ra hai viên rồi đưa cho Quế Chi để cô bé cho mẹ uống.
Quế Chi rất nghe lời, lấy thuốc, mang nước từ bếp lên, dùng thìa từ từ đút vào miệng Quế Phương. Sau một lúc, Quế Phương ngừng run. Lão Hà được sự đồng ý của ông lão, ôm lấy Quế Phương và đưa về phòng ngủ. Quế Chi lấy chăn đệm trong tủ ra và đắp cho chị ấy thật kỹ. Chị ấy nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Gần trưa sau khi bệnh nhân ổn định vị trí, chị gái bắt đầu xuống bếp, nói rằng chị muốn cảm ơn mọi người đã cứu mình. Vương Ngọc vui vẻ đi theo để giúp đỡ, vừa làm vừa nói về những gì cậu đã nhìn thấy và nghe thấy đêm qua, con thây ma nào trông đẹp và con nào đi bộ trông hài hước nhất. Cậu ấy cho rằng Lý Tiểu Hào nam tính hơn Lý Tiểu Lộ. Tôi chết lặng khi nghe điều đó, tôi nghi ngờ Vương Ngọc sẽ đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính khi cậu ấy trở về. Cuối cùng thì cậu ấy cũng đề cập đến chuyện giữa chị gái và Lão Hà. Đây là một chủ đề tôi rất muốn biết, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội để hỏi.
Chị gái đỏ mặt, chị nói mình bị trúng độc nên không biết gì, chị chuyển câu chuyện sang cho Lão Hà. Anh ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kể lại chi tiết tình hình sau khi chúng tôi rời đi.
Thì ra vào cái đêm chúng ta rời khỏi bệnh viện, Lý Tiểu Lộ và Lý Tiểu Hào đồng thời đến bệnh viện, hai anh em vừa gặp mặt nhau liền gây sự, Lý Tiểu Hào đòi phóng hỏa bệnh viện, giết con tin, Lý Tiểu Lộ nói cậu ấy không mang theo sách tem và hứa hai ngày sau sẽ giao cho hắn, về sau ai đi đường người nấy, không can thiệp làm phiền nhau. Lý Tiểu Hào miễn cưỡng đồng ý. Ngay khi rời đi, Lý Tiểu Lộ mang theo Lão Hà và chị gái chạy trốn đến Tĩnh Âm sơn, Lão Hà vội quá nên để quên điện thoại di động ở bệnh viện. Điện thoại di động sau đó có thể do Lý Tiểu Hào hoặc Hầu Đại Dũng nhặt được. Họ đã giả mạo Lão Hà và bắt cuộc gọi của tôi trong lúc tắc đường, nhằm thu hút sự chú ý của tôi tập trung vào lão Hà sau khi biết Lão Hà và chị gái đã mất tích. Bằng cách này, tôi sẽ đến Sở Cảnh sát để gặp Hầu Đại Dũng, và theo kế hoạch đã định sẵn của họ, theo cậu ta đến nhà tang lễ để nhận thi thể, rồi từ nhà tang lễ đến biển Vong Linh, sử dụng la bàn máu để tìm kiếm tung tích của Lão Hà và Lý Tiểu Lộ.
Sau khi sâu chuỗi các chuyện trước sau để xem xét cho rõ ràng, tôi giơ thẳng ngón tay cái lên đối với Lý Tiểu Lộ. Cậu ấy từ nhỏ đã là một học sinh giỏi, nổi bật trong trường, còn gã minh huynh của cậu ấy cũng không khác mấy Gia Cát Lượng, rất giỏi bày mưu tính kế. Chỉ là sử dụng trí óc tốt theo con đường gian ác, gây tai họa không nhỏ.[/HIDE-THANKS]