Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Ngoại truyện 4.1: Tĩnh rơi (1)

[HIDE-THANKS]
Tiêu Hoán ra đi vào mùa đông năm Đức Tân thứ hai.

Từ năm Đức Hữu thứ mười chín về sau, đế quốc kéo dài hưng thịnh. Thẳng đến mùa thu năm Đức Hữu thứ hai mươi tám, Tiêu Hoán trong hành cung thổ huyết trên một phong tấu chương đang phê duyệt.

Đang ngồi ở một bên cùng hắn, Thương Thương thấy hắn dùng tay che miệng, máu đỏ tươi lại vẫn tràn qua ngón tay tái nhợt của hắn, từng giọt rơi trên giấy tuyên trước mặt hắn, nhiễm lên phong tấu chương vạch tội Tuần phủ Liêu Đông - Liễu Thời An.

Giống mười năm trước trừng phạt Thích Thừa Lượng, hắn lại trừng phạt trọng thần do hắn một tay nâng đỡ lên thành cánh tay đắc lực. Lúc đích thân tới pháp trường - nơi Liễu Thời An bị chém đầu răn chúng, hắn lần nữa ho ra máu tươi, đổ vào trong ngực Tiêu Thiên Thanh ở bên cạnh.

Trong lúc khẩn cấp, Thái tử Tiêu Liên lần đầu tự mình tiếp nhận đại quyền giám quốc, lâm triều chấp chính.

Nhiều năm vất vả hao tổn thân thể vốn ốm yếu, mùa xuân năm Đức Hữu thứ hai mươi chín, bệnh tình Tiêu Hoán hơi chuyển biến tốt, hắn xuất hiện một lần cuối cùng tại Càn Thanh cung. Lần này, hắn ban bố chiếu thư truyền vị cho Thái tử, từ đó thoái ẩn hành cung, không còn tự mình xử lý triều chính.

Ba năm cuối cùng của sinh mệnh, Tiêu Hoán ẩn cư tại Đại Úc hành cung cùng Thương Thương.

Sau khi Tiêu Liên đăng cơ cũng không thông thuận, thiên tai nổi lên bốn phía, biên giới rối loạn không ngừng. Tuổi tác hắn không hơn phụ hoàng hắn lúc gánh trọng trách năm xưa; mặc dù có Vương thúc cùng Thủ phụ trợ giúp, cũng không dễ dàng.

Hai năm đầu, Tiêu Hoán sẽ giống như lúc hắn chưa đăng cơ, thỉnh thoảng dạy bảo hắn.

Thẳng đến có một ngày, Tiêu Liên giống thường ngày, mang theo một chồng tấu chương thật dày lao tới Đại Úc hành cung, đem vấn đề khó xử lý nhất ném cho phụ thân. Tiêu Hoán tựa trên giường, cẩn thận phê giảng cho hắn đến đêm khuya. Hiểu ra, hắn đứng dậy cáo từ, lại không nghe được đáp lại, lúc này mới phát hiện phụ thân tựa ở trên giường đã sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Liên lo lắng ôm lấy phụ thân, hô hoán thái y, cuối cùng đã rõ vì sao Lịch Minh Thương kiên trì muốn phụ thân thoái vị, tĩnh dưỡng. Bộ thân thể này thực đã suy kiệt đến tận cùng.

Cũng là từ ngày này trở đi, Tiêu Liên thực sự trở thành một đế vương, hắn không còn dựa vào lực lượng của cha chú, không còn hoài nghi phán đoán của mình, kiên định cương nghị, cơ trí tự nhiên.

Nhiều năm về sau, Tiêu Liên khai sáng vương triều thuộc về mình. Dưới thịnh thế thái bình, hắn nhớ tới đêm nhìn cha mình té xỉu kia, đột nhiên lã chã rơi lệ. Hắn biết, phụ thân của hắn chẳng những đem tương lai quốc gia này giao phó cho hắn, còn giao phó hắn cả đời tâm huyết của ông.

Mà sau năm Đức Tân thứ nhất, thân thể Tiêu Hoán lại không ngừng suy yếu xuống, bắt đầu đột nhiên ngủ mê không tỉnh, một khắc trước còn cùng Thương Thương chuyện phiếm, một khắc sau liền sẽ mất đi tri giác, cho đến mấy canh giờ sau mới thanh tỉnh.

Loại tình huống này vào mùa thu năm Đức Tân thứ hai thì không gặp nữa, Thương Thương đang vì bệnh tình hắn chuyển biến tốt mà hân hoan, lại vào một sáng sớm phát hiện Tiêu Hoán bên giường đè nén thanh âm, che miệng ho ra máu.

Loại triệu chứng hôn mê kia mỗi một lần đều có thể khiến hắn có thể không còn tỉnh lại, mà vì để tránh cho như vậy, lại nhất định phải dùng một loại độc dược tới áp chế. Tiêu Hoán mỗi ngày đều dùng việc không ngừng ho ra máu cùng đau nhức thân thể kịch liệt đổi lấy.

Ngày đó ôm lấy thân thể của hắn, Thương Thương hai năm qua lần đầu khóc thành tiếng. Tiêu Hoán lại chỉ cười yếu ớt, nhẹ nhàng thay nàng lau đi nước mắt: "Thương Thương, ta chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng.."

Thương Thương lắc đầu, ôm lấy hắn, yên lặng rơi lệ.

Tâm mạch suy yếu lại tiếp nhận dược vật ăn mòn, triệu chứng tim đập nhanh đã có nhiều năm trước liền tấp nập tái phát. Thân thể đã sớm "dầu hết đèn tắt", ngay cả Lịch Minh Thương cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhìn hắn từ thu đến đông, tâm mạch quặn đau, ho ra máu tươi càng ngày càng nhiều, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Rốt cục đến khi trận tuyết lớn thứ hai rơi xuống, Lịch Minh Thương nhìn sắc trời âm trầm, nói một câu: "Kêu Liên nhi cùng Thanh tiểu tử đều đến một chuyến đi."

Thời điểm lão nói câu này, Thương Thương đang cùng lão đứng dưới hiên, thiên địa trong mắt đột nhiên liền mơ hồ, sau nửa ngày mới nhẹ giọng đáp ứng: "Được."

Kết quả, một ngày sau, không chỉ có Tiêu Liên cùng Tiêu Thiên Thanh đến, còn có rất nhiều người: Hoành Thanh cùng Huỳnh, Thạch Nham vừa tân hôn, Phùng Ngũ Phúc tóc muối tiêu, Nội các Thủ phụ Dương Giới Dân, người cuối cùng chậm rãi đi vào trong viện là Tô Thiến một thân trắng thuần.

Ngẩng đầu nhìn, Tô Thiến cười nhẹ một tiếng: "Ta đến thay đoàn người Phượng Lai các, đưa tiễn Bạch các chủ."

Tiếng nói vừa dứt, đồng thời có ánh trong suốt từ khóe mắt nàng lóe lên một cái rồi biến mất, ẩn vào trong áo trắng của nàng.

Thương Thương cười: "Được. Chẳng qua, hắn tinh thần không được tốt, các ngươi từ từ hãy vào."

Kiều Nghiên dâng lên trà mới nấu. Thương Thương bỏ lại đám người chờ đợi, đi vào nội thất.

Tiêu Hoán sáng sớm vừa mới bị tim đập nhanh, đang tựa ở trên nệm gấm, nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này nghe được thanh âm ngoài cửa, mở mắt ra cười cười với Thương Thương: "Ai đến rồi?"

Thương Thương cố ý làm ra bộ dạng tức giận: "Còn không phải một đám người nhớ mãi chàng, còn không hết hy vọng đó à! Thực đáng ghét!"

Khẽ nở nụ cười, Tiêu Hoán cũng làm ra vẻ khó xử, lắc đầu: "Dạng này, ta cũng không có cách nào."

Thương Thương cười, đi qua, ngồi bên giường, ôm lấy thân thể của hắn, để hắn tựa ở đầu vai mình, để hắn nói chuyện có thể hơi dễ chịu chút.

Trước nhất đi vào là Hoành Thanh cùng Huỳnh. Huỳnh mặc dù ngây thơ, lần này cũng biết là khác lúc khác, im ắng đi tới, ôm eo Tiêu Hoán, "Ca ca!"

Tiêu Hoán đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng, nhẹ cười cười: "Tiểu Huỳnh."

Hoành Thanh ở một bên nắm chặt tay Huỳnh, cố gắng mỉm cười: "Vạn Tuế gia, ta sẽ chiếu cố tốt Huỳnh."

Sau đó Thạch Nham cùng Tô Thiến lần lượt tiến vào. Bọn nhỏ trong hành cung cũng được gọi tới đây, Phùng Ngũ Phúc mang theo bọn nhỏ tiến vào. Yến còn bình tĩnh. Tiểu Tà lại mang một đôi mắt khóc sưng, chen tại đầu giường, ngậm lấy nước mắt.

Tiêu Hoán vừa ho vừa an ủi từng người. Thương Thương sợ hắn quá mức vất vả, vội kêu Yến mang theo muội muội ra ngoài.

Cuối cùng đi vào là Tiêu Liên cùng Dương Giới Dân. Tiêu Liên đi đến trước giường, vén áo quỳ xuống: "Phụ hoàng."

Tiêu Hoán cười với hắn, nhìn về phía Dương Giới Dân đi theo phía sau hắn: "Giới Dân! Liên nhi còn trẻ, sau này giang sơn xã tắc, còn muốn làm phiền ngươi."

Đoan chính quỳ gối trước giường, Dương Giới Dân dập đầu: "Vi thần biết."

Cười cười, Tiêu Hoán ho một tiếng. Thương Thương nghe ra hắn đã rã rời, vội nắm chặt tay hắn, "Tiêu đại ca, muốn nghỉ ngơi không?"

Tiêu Hoán khẽ lắc đầu, cười cười với Tiêu Liên, thanh âm yếu ớt, ngữ khí lại kiên định: "Liên, phải thường xuyên nhớ kỹ, mình là đế vương của Đại Võ."

Tiêu Liên từ sau khi vào vẫn một mực quỳ, cắn môi nhịn xuống thống khổ trong lòng, dùng sức gật đầu.

Cười một tiếng khen ngợi hắn, Tiêu Hoán lại ho một tiếng, khóe môi tuôn ra máu tươi.

Tiêu Liên kinh hãi, gọi lớn một tiếng "Cha!" rồi nhào tới nâng tay áo giúp Tiêu Hoán lau máu, nhưng máu kia làm thế nào cũng lau không hết.

Tiêu Hoán nghiêng đầu khẽ hít một hơi: "Liên nhi, ra ngoài đi.."

Biết Tiêu Hoán đã sớm mệt mỏi, quả thực là chịu đựng thổ huyết, nói lâu như vậy, Thương Thương ra hiệu cho Phùng Ngũ Phúc vẫn ở một bên đi đỡ Tiêu Liên dậy, kéo ra ngoài, lại cũng kêu lão mời Dương Giới Dân ra ngoài.

Phùng Ngũ Phúc quệt nước mắt, đi đến cửa thì cúi người hành lễ, lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Trong phòng chỉ còn lại Thương Thương cùng Tiêu Hoán.

Đem bàn tay lạnh như băng đặt trên tay nàng, Tiêu Hoán vừa ho vừa mỉm cười: "Thương Thương, thật có lỗi.."
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Đại sự niên biểu

[HIDE-THANKS]
  • Năm Đức Luân thứ sáu:

Ngày đầu tháng Giêng, Tiêu Hoán ra đời.

  • Năm Đức Luân thứ bảy:

Tiêu Thiên Thanh ra đời.

  • Năm Đức Luân thứ chín:

Đỗ Thính Hinh ra đời.

  • Năm Đức Luân thứ mười:

Mùng mười tháng hai, Lăng Thương Thương ra đời.

  • Năm Đức Luân thứ mười một:

Ngày mười sáu tháng năm, Huỳnh ra đời.

  • Năm Đức Luân thứ mười ba:

Lăng Tuyết Phong trở thành Thủ phụ, đón Lăng Thương Thương được gửi nuôi tại nông thôn vào kinh thành.

  • Năm Đức Luân thứ mười lăm:

Mùa xuân, Tiêu Hoán ngẫu nhiên gặp Huỳnh - đang được cung nữ nuôi dưỡng.

Mùa thu, Tiêu Hoán cùng Lăng Thương Thương lần đầu gặp mặt ở bãi săn Hải Lạc.

Mùa đông, vợ chồng Vệ Quốc công Đỗ Nho Hạc lần lượt qua đời, Đỗ Thính Hinh vào cung.

  • Năm Đức Luân thứ mười sáu:

Phụ thân Tiêu Thiên Thanh là Tiêu Đạm Diễm được phong Sở Vương, về đất Sở. Tiêu Thiên Thanh đi theo, rời kinh sư.

Lăng Thương Thương được định là Thái tử phi.

  • Năm Đức Luân thứ mười bảy:

Mùa đông, Duệ Tông hoàng đế Tiêu Dục băng hà. Tiêu Hoán lên ngôi, lấy hiệu Đức Hữu.

Lăng Tuyết Phong lấy thân phận là quốc trượng kiêm sư phụ của hoàng đế, độc chưởng đại quyền.

  • Năm Đức Hữu thứ bảy:

Tiêu Hoán cùng Lăng Thương Thương gặp nhau tại Giang Nam.

  • Năm Đức Hữu thứ tám:

Tiêu Hoán đại hôn, tự mình chấp chính. Lăng Thương Thương trở thành hoàng hậu.

Ngày hai mươi ba tháng Chạp, Thái hậu hạ chỉ tuyên bố Đức Hữu đế băng hà, nắm giữ triều chính, muốn lập Dự vương Tiêu Thiên Hồng làm đế.

  • Năm Đức Hữu thứ chín:

Tết Nguyên Đán, Lăng hoàng hậu tới quan ngoại mượn binh của thuộc địa - quân Nữ Chân, chính biến thành công. Thái hậu bại sự, bị giam lỏng. Sở vương Tiêu Thiên Thanh có trong tay di chiếu của Đức Hữu đế, được mọi người ủng hộ, lên làm Phụ Chính vương.

  • Năm Đức Hữu thứ mười:

Mất tích hơn một năm, Đức Hữu đế quay về. Sở vương cùng bách quan ra trước Đại Võ môn nghênh đón, quỳ xuống tự tay giao lại ngọc tỉ truyền quốc, được thiên hạ ca tụng tài đức sáng ngời.

Mùa hạ, Tiêu Liên ra đời, được phong Thái tử.

  • Năm Đức Hữu thứ mười một:

Mùa đông, Nhị hoàng tử Tiêu Yến ra đời.

  • Năm Đức Hữu thứ mười ba:

Mùa thu, Tiêu Tà công chúa ra đời.

  • Năm Đức Hữu thứ mười tám:

Mùa xuân, Tam hoàng tử Tiêu An cùng Tứ hoàng tử Tiêu Can ra đời.

Đức Hữu đế bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh mấy ngày. Lăng hoàng hậu cùng Thái tử Tiêu Liên giám quốc hơn một tháng.

Mùa thu, xảy ra vụ án Thích Thừa Lượng, Đức Hữu đế khôi phục chủ chính.

Thát Đát phạm thổ. Đại Đồng thất thủ, kinh sư bị vây. Nữ Chân phát binh cứu viện Đại Võ. Tam phương hội chiến, Thát Đát đại bại, từ đó không còn dư lực xâm chiếm biên cảnh. Đại Võ cùng Nữ Chân kết trăm năm minh ước.

  • Năm Đức Hữu thứ mười chín:

Tân xuân, Đức Hữu đế gia phong Phụ Chính vương Tiêu Thiên Thanh là nhất đẳng thân vương, ở lại kinh sư đốc chính.

Mùa thu, Đức Hữu đế dời về Đại Úc hành cung.

Mấy năm sau đó, Đức Hữu đế tại hành cung chủ chính.

  • Năm Đức Hữu thứ hai mươi tám:

Mùa thu, Đức Hữu đế vất vả lâu ngày quá mức, hôn mê tại hành cung, bệnh tình lần nữa nặng nề, dần không thể xử lý triều chính. Thái tử Tiêu Liên mười tám tuổi đại diện chấp chính.

  • Năm Đức Hữu thứ hai mươi chín:

Mùa xuân, Đức Hữu đế ban chiếu truyền vị cho Thái tử Tiêu Liên, mang theo Lăng hoàng hậu lui về hành cung.

  • Năm Đức Tân thứ nhất:

Mùa đông, vẫn tại hành cung chỉ điểm cho Đức Tân đế xử lý triều chính, Đức Hữu đế thân thể ngày càng suy yếu.

Tháng Chạp, Đức Tân đế tự mình dẫn bách quan tế thiên cầu phúc cho phụ hoàng. Nhưng Đức Hữu đế bệnh thể triền miên hơn mười năm, thiên mệnh đã hết, không thể vãn hồi.

  • Năm Đức Tân thứ hai:

Mùa thu, Đức Hữu đế bệnh tình chuyển ác, thuốc thang vô năng, y chính Thái Y viện - Lịch Minh Thương - danh xưng thần y cũng bó tay toàn tập.

Mùa đông, Đức Hữu đế bệnh nặng hấp hối, băng hà tại ngoại ô kinh thành, Lăng hoàng hậu cũng mất cùng ngày.

Tin tức truyền vào Cấm Cung, Đức Tân đế trước mặt bách quan cực kỳ bi ai nghẹn ngào, đứng dậy quỳ lạy hướng Đông Nam, thật lâu không dậy nổi. Lúc đó, kinh sư tuyết lớn không ngừng, sơn hà ngân bạch, như thiên địa đồng bi.

Đức Hữu đế từ khi chủ chính, hai mươi năm thức khuya dậy sớm, dùng thân thể ốm yếu bình định nghịch thần, chống cường địch bên ngoài, mấy lần ngăn cơn sóng dữ, để Đại Võ thịnh vượng thanh bình, danh thần xuất hiện lớp lớp, bách tính giàu có, thật là thịnh thế. Nhưng thiên thọ không vĩnh, cuối cùng hao hết tâm huyết mà qua đời, sau khi băng hà được tôn là Thánh Minh hoàng đế, miếu hiệu Minh tông, sử quan đánh giá: "Cả đời thanh minh".

  • Năm Đức Tân thứ năm:

Thiên hạ yên ổn, triều chính ngay ngắn. Phụ Chính thân vương Tiêu Thiên Thanh trả lại triều chính, quy ẩn đất Sở.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!

P/S: Truyện vẫn còn! Thực sự là mình cũng đau đầu vì bố cục truyện ^^ nhưng mà bỏ phần nào đi cũng không đành, và các bản truyện tiếng Trung cũng có sự khác biệt mà nếu mn theo dõi tiếp tục thì sẽ hiểu nha :D
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Một phiên bản khác: Hoan tận

[HIDE-THANKS]
Ta luôn nghĩ rằng đêm đầu tiên trải qua với người đàn ông này sẽ rất đau đớn và không thể chịu nổi khi nhớ lại. Tuy nhiên, khi mọi chuyện thực sự đến, nó không hề khó chịu như ta tưởng tượng. Thay vào đó, như có một hạnh phúc sâu xa gì đó mà ta hằng mong đợi. Ta biết rằng một số vấn đề giữa chúng ta phải được giải quyết sau những tấm màn che giường, bởi vì một khi chúng ta rời khỏi giường, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trong chiến tranh.

Khi ta tỉnh dậy từ giấc mơ mơ hồ đó, trời đã rất sáng. Đúng như những gì cung nữ nói, cơ thể ta sẽ hơi đau sau đêm đầu tiên. Ta nhấc tay lên và ngồi dậy một cách khó khăn. Hắn đã lên triều. Xem thời điểm, e rằng thời gian hạ triều cũng không còn lâu nữa.

Ta vừa ngồi dậy, một giọng nói nhỏ nhẹ của cung nữ vang lên: "Hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi ạ. Bệ hạ dặn người hãy uống bát thuốc này ngay khi xuống giường."

Trước mặt ta thực sự có một bát nước, có khí trắng bồng bềnh trên đó.

Ta nhận ra mùi thuốc, chính là thuốc tránh thai ta đã uống khi lừa Hạnh Ý Ung ngày hôm đó.

Tiêu Hoán đưa thuốc tránh thai cho ta?

Ta chợt muốn cười, thực ra còn thực sự cười khẩy: "Ngươi đùa à? Mang đi!"

"Không phải nói đùa đâu." Tiêu Hoán không biết từ lúc nào đã đi vào, vương miện và đai lưng đều chỉnh tề, hình như vừa mới từ trên triều trở về, "Bởi vì ta đột nhiên nghĩ tới, nếu ta không đưa cho hoàng hậu một bát thuốc tránh thai, làm sao ta biết được liệu ngày hôm đó hoàng hậu có thực sự mang thai hay không?"

Ta đá cái khay, "Khốn nạn!"

Hắn chộp lấy bát thuốc trước khi chân ta chạm vào khay, mỉm cười: "Không được đâu, nấu thêm bát thuốc nữa thì thuốc sẽ không có công hiệu tốt bằng bát này đâu."

Ta nhảy xuống giường định bỏ chạy nhưng bị hắn ngăn lại: "Hoàng hậu thật sự không uống à?"

"Không uống!" Ta giật mạnh quần áo của hắn, cố gắng thoát ra.

"Đành vậy thôi." Hắn khẽ thở dài, bưng bát lên nhấp một ngụm rồi ôm đầu ta, hôn lên miệng ta.

Ta lắc đầu, nhưng vị đắng vẫn chảy từ miệng hắn vào miệng ta, hòa lẫn với vị máu từ vết cắn của ta trên môi hắn. Lần đầu tiên ta biết một nụ hôn có thể tàn nhẫn đến thế.

Đổ thuốc xong, hắn bảo cung nữ bưng bát đi, lau chỗ thuốc còn sót lại trên khóe miệng ta, mỉm cười: "Hoàng hậu có biết không? Bức họa Thục Tố Thiếp ngày hôm qua thực ra là giả. Lâm Úy Dân biết ta hiểu hắn bình thường làm người ra sao, biết ta sẽ nghĩ rằng hắn không dám dâng lên đồ giả, nên hắn mạnh dạn đưa lên bức thư pháp giả."

Trong mắt Tiêu Hoán lại có gì đó lạnh lùng, "Và bức thư pháp này cũng là Lăng tiên sinh bảo hắn tặng, phải không?"

Ta hơi ngơ ngác, không biết đây có phải là ý của cha ta không, cũng không hiểu lắm ý định của ông. Tuy nhiên, việc ông chỉ đạo các quan chức hiến tặng bảo vật là chuyện bình thường. Ta ho và cố nhổ thuốc vừa bị ép uống nhưng không được.

"Không ai ngu ngốc cả. Hoàng hậu là người thông minh, nàng nên biết cách hòa hợp với ta, chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu." Cuối cùng hắn cũng đứng dậy, lau vết máu trên khóe môi bị ta cắn, và rời đi.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Gợn sóng (1)

[HIDE-THANKS]
Chẳng qua là một lần hưng khởi dạo chơi ngoại thành.. Nếu như ta không nhất thời hưng khởi, muốn Tiêu Hoán cùng ta đi tới vài dặm bên ngoài thành, tới trấn nhỏ phong cảnh tú lệ đó nghỉ ngơi..

Nếu như ta không nhìn thấy gian khách điếm sạch sẽ độc đáo kia, đột phát hào hứng muốn ở nơi đó một đêm.. Nếu như ta không vào sáng sớm hôm đó sau khi xuất phát, đột nhiên lại nhớ ra ta để lạc một cây trâm gài tóc ở trong phòng khách, nhảy xuống xe ngựa trở lại trong khách điếm để lấy..

Như vậy, hết thảy liền sẽ không phát sinh.

Vội vàng xuất phát sáng sớm, ta tiện tay sờ búi tóc một cái, lúc này mới nhớ tới bích ngọc trâm yêu thích nhất kia thế mà quên trên bàn trang điểm ở khách phòng, thế là liền nhảy dựng lên đi lấy.

Một tay chống càng xe, nhảy xuống xe, ta còn quay đầu cười cười với Tiêu Hoán trên xe, sau đó mới chạy vào khách điếm.

Trong trí nhớ, hành lang khách điếm không hề dài, không có mấy bước liền đi tới khách phòng tối hôm qua. Đưa tay đẩy cửa ra, một nháy mắt kia, ánh lửa tràn ngập tầm mắt.

Về sau, bị khí lưu làm mê muội, trong tai là tiếng vù vù, thẳng đến rất lâu sau đó mới có bén nhọn đau đớn từ thân thể truyền đến. Nhưng rất nhanh, khói đặc liền che đậy tất cả, hết thảy biến thành hắc ám.

Về sau nghe nói ngày ấy, đại hỏa phóng lên tận trời, thiêu hủy nửa con đường. Khách điếm này, phiến ngói cũng không còn, thành đất khô cằn.

* * *

Năm Đức Hữu thứ mười chín, tháng Sáu mùa hạ, mặt trời chiếu rọi xuống kinh sư, con đường cũng tràn ngập khí tức nóng bức.

Hiện tại là vào giữa trưa, trong tửu quán rất có thanh danh trong giới nhân sĩ giang hồ này cũng không có mấy khách nhân.

Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là võ lâm khó khăn, người thưa thớt. Vừa vặn tương phản, hiện tại võ lâm cường thịnh thật nhiều. Chỉ cần đến ban đêm, quán rượu nhỏ này sẽ tụ tập đầy hào khách, từ các phương đến đây, tam giáo cửu lưu hỗn tạp trong đó.

Trong loạn thế, mặc dù anh hùng xuất hiện lớp lớp, lại càng dễ thành lập bá nghiệp vĩnh thế bất diệt, lưu danh sử sách, nhưng lại chỉ có thịnh thế giàu có cùng ung dung mới có khả năng bao nạp rất nhiều khách phái, ngoài việc đi khắp chốn hành hiệp trượng nghĩa, còn có thể nhàn hạ thỉnh thoảng tập hợp một chỗ, bàn luận trên trời dưới biển.

Hiện nay chính là như vậy, giàu có thịnh thế. Trăm năm không suy, vương triều Tiêu thị Đại Võ vẫn huy hoàng phồn hoa. Cho dù là nửa năm trước vừa trải qua hai trận chiến sự Thát Đát, Nữ Chân, kinh sư càng là một trận bị vây, nhưng cũng chỉ qua ngắn ngủi mấy tháng liền lại là một cảnh tượng vui vẻ phồn vinh.

Có thể được như thế, công đầu đương nhiên phải là đương kim thiên tử, Đức Hữu bệ hạ. Vị minh chủ này không chỉ cần cù lạc chính, tự làm tất cả mọi việc, cũng trừ tệ, trị hạ, là kiểu người trời sinh liền nên ngồi trên long ỷ, xử lý hậu cung cũng được xưng tụng hợp tình hợp lý.

Nửa năm trước, Đức Hữu bệ hạ cải trang vi hành, trên đường gặp phải phục kích. Thê tử tình thâm của bệ hạ - thân mẫu của Thái tử - Lăng hoàng hậu bị kẹt trong hỏa hoạn, tung tích không rõ, đến nay bặt vô âm tín. Cả nước trên dưới ai cũng coi là bệ hạ đau mất người yêu, nhất định vạn phần đau buồn, nhưng Đức Hữu bệ hạ chỉ lưu lại ngoại ô nơi hoàng hậu gặp nạn hai ngày, về sau liền lên đường hồi kinh, năm mới liền mang theo các hoàng tử di cư tới hành cung Đại Úc có suối nước nóng, một mặt tại nơi thủ đô thứ hai sơn thủy thượng giai di tình dưỡng tính, một mặt tại hành cung tiếp tục chủ chính. Gần hai tháng qua, từ hành cung truyền ra tin tức nói bởi vì hoàng tử không người giáo quản, bệ hạ chuẩn bị ban chỉ rộng tuyển nữ quan thân gia trong sạch, tri thư đạt lễ vào hậu cung. Cái này giáo dưỡng hoàng tử là giả; bầu bạn thánh giá, trái phải vì bệ hạ phân ưu mới là thật đi!

Lăng hoàng hậu còn sống chết không rõ, hậu cung mắt thấy đã liền phải đổi chủ. Từ khi hoàng hậu mất tích đến nay, Sở Vương điện hạ lập tức xuất cung, mấy tháng qua một mực ở bên ngoài trằn trọc tìm kiếm hoàng hậu, không khỏi có người than thở đế vương bản tính lạnh nhạt, năm đó như vậy thâm tình, nguy nan không bỏ, cũng chỉ chẳng qua cảnh còn người mất, mưa rơi gió thổi đi! Chẳng qua, những cái này chỉ là cách nhìn đơn thuần lãng mạn của các thiếu nữ. Phần lớn người vẫn là đối với việc Hoàng đế bệ hạ không rơi vào nhi nữ tư tình, khoáng đạt lòng dạ, mười phần tán dương. Dù sao quốc sự là chính. Thân là nhất quốc chi quân, vẫn là phải lấy đại cục làm trọng một chút.

Những truyền thuyết về hoàng thất ít ai biết đến, mặc dù nói đến rất thú vị, nhưng dù sao cách người giang hồ chúng ta rất xa. Chẳng có mục đích, mặc cho suy nghĩ chạy loanh quanh, ta chờ người kia đi vào tửu quán.

Áo trắng, trường mi chớp lên, nhìn liền có một cỗ thiên thành phong lưu từ uẩn. Đuôi mắt, đầu lông mày khiến người ta không thể chuyển dời ánh mắt.

Cười híp mắt đứng lên, thu lại quạt xếp trong tay, ta mỉm cười, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Người tới là Thẩm công tử phải không? Tại hạ đợi đã lâu."

Nghe tiếng, quay đầu, người tới - chính là Thiếu chủ Thẩm Tinh Văn của Lạc Nhạn sơn trang, Giang Nam - thoáng sửng sốt, ánh mắt liền rơi vào má bên trái của ta có vết sẹo phía trên.

Sớm quen thuộc ánh mắt như vậy, ta lại cười một tiếng: "Thẩm công tử, mời tới bên này ngồi."

Ước chừng cũng là cảm thấy mình thất lễ, Thẩm Tinh Văn dời ánh mắt, trên mặt lại không toát ra nửa điểm xấu hổ, vẫn cười đến tiêu sái, cũng chắp tay: "Nhậm công tử!"

Thẩm Tinh Văn tại võ lâm được xưng tụng là nhân tài kiệt xuất. Tám năm trước, Bạch Trì Phàm làm Các chủ của võ lâm đệ nhất đại bang Phượng Lai các, Thẩm Tinh Văn còn là thiếu niên mười mấy tuổi, liền đã tại mấy lần võ lâm hội nghị bộc lộ tài năng, nghe nói còn rất được Bạch các chủ tán thưởng, là khách quen của Tổng đường Phượng Lai các ở Kim Lăng. Chỉ là về sau Bạch các chủ qua đời, Các chủ đổi thành Lăng phu nhân, Tổng đường cũng chuyển qua kinh sư, Thẩm Tinh Văn cùng Phượng Lai các qua lại liền ít đi.

Khách sáo hoàn tất, ta cũng không lại dài dòng, khép lại quạt xếp, cười cười hỏi: "Thẩm công tử, năm đó ngài cùng Bạch Trì Phàm - Bạch các chủ Phượng Lai các - quan hệ cá nhân rất sâu đậm à?"

Nghe ta mở miệng liền hỏi một câu như vậy, Thẩm Tinh Văn sắc mặt mặc dù hơi biến chút, lại không giật mình.

Nếu như nói gần đây trên giang hồ, một sự kiện chân chính có thể làm cho tất cả mọi người đều hưng phấn, vậy khẳng định là: Bạch Trì Phàm lại xuất hiện.

Các chủ Phượng Lai các đời thứ hai, chấp chưởng Phượng Lai các thời gian ngắn nhất, đồng thời cũng là một nhiệm kỳ Các chủ nhiều truyền kỳ nhất, Bạch Trì Phàm năm đó chỉ dùng thời gian không đến một năm liền một tay tạo lập địa vị đệ nhất đại môn phái bây giờ của Phượng Lai các, thiết huyết thủ đoạn không ai bằng, tuy là bạch đạo cũng chê khen nửa nọ nửa kia, gây thù hằn vô số. Nghe nói lúc ấy trên chợ đen, đầu của hắn có thể đáng một vạn lượng hoàng kim.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Gợn sóng (2)

[HIDE-THANKS]
Chỉ tiếc, một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, tuổi thọ lại không vĩnh. Chín năm trước, sau đại chiến Thiên Sơn, thân thể mang bệnh chạy tới cực Bắc, rốt cục về sau chết bệnh. Nhưng lúc đó Phượng Lai các cũng không công khai xử lý tang lễ. Thêm nữa, chỉ có tin tức thả ra, chưa hề có người tận mắt thấy qua thi thể Bạch Trì Phàm. Thế là gần tám năm qua, kỳ thực tuyệt không hết truyền ngôn về Bạch Trì Phàm. Mà nhờ vào đó giả danh lừa bịp, người giả mạo Bạch Trì Phàm, dụng ý khó dò cũng không ít, chỉ có điều đều không như vị hiện tại, náo ra động tĩnh lớn.

Một tháng trước, bạch đạo võ lâm đại hội, nửa đường có tà giáo cao thủ đến đây náo trận, bị một thanh niên mặc áo lam đánh cho chạy trối chết. Hỏi thăm lai lịch người kia, hắn cười một tiếng, chỉ để lại một câu nói: "Chủ nhân nhà ta họ Bạch, tục danh Trì Phàm."

Hai mươi ngày trước, Kiếm pháp thế gia Tào thị ở Hải Ninh bị diệt môn, Giang Nam võ lâm chấn động, còn đang bốn phía truy tra hung thủ, một thanh niên mặc áo lam liền trói một người áo trắng đưa đến cổng huyện nha Hải Ninh. Bạch y nhân này không phải ai khác, chính là đại đệ tử mà chưởng môn Tào thị vừa ý nhất. Trước mặt phủ doãn Hải Ninh cùng võ lâm Giang Nam, tên này thú nhận tội ác. Tình tiết vụ án tra ra manh mối, nên có người hỏi đến tính danh thanh niên mặc áo lam kia, hắn lại chỉ cười một tiếng, lại để lại một câu nói: "Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến. Chủ nhân nhà ta họ Bạch, tục danh Trì Phàm."

Ba ngày trước, mười tám bang phái Quân Sơn nghị sự, phân chia phạm vi thế lực thủy đạo năm nay, đang tranh chấp không ngớt, muốn động thủ, hội trường đột nhiên có hai thanh niên mặc áo lam xông vào, chế trụ môn chủ Phi Ưng môn cùng bang chủ Cát Thiên bang võ công cao nhất như không, cưỡng ép thay họ phân phối đường khẩu bến tàu, vậy mà cũng có chứng có cứ, không mất công đạo. Trước khi hai thanh niên mặc áo lam phẩy tay áo bỏ đi, môn chủ Phi Ưng môn ra cửa chửi rủa. Một thanh niên liền quay đầu: "Các ngươi nếu như có dị nghị, có thể tự đi tìm người lý luận, chủ nhân nhà ta họ Bạch, tục danh Trì Phàm."

Ba sự tình truyền ra, hiện tại trên giang hồ đối với chuyện Bạch Trì Phàm tái xuất sớm đã truyền đi xôn xao. Từ đầu tới đuôi, liền mặt cũng không lộ ra, chỉ dựa vào bốn thanh niên mặc áo lam, cái tên "Bạch Trì Phàm" đã nhấc lên sóng to gió lớn trên giang hồ.

Thân là bạn tốt ngày xưa vốn không nhiều của Bạch Trì Phàm, đây hẳn không phải lần đầu tiên có người tìm Thẩm Tinh Văn tìm hiểu tin tức. Bởi vậy, trầm ngâm qua đi, Thẩm Tinh Văn liền mở miệng: "Chín năm trước Bạch tiên sinh cùng ta hoàn toàn chính xác có chút giao tình, năm đó Bạch tiên sinh bởi vì bệnh qua đời, ta cũng đến linh đường ở Phượng Lai các bái tế, chỉ là phong cảnh vẫn như cũ, cố nhân không còn, tăng thêm thương tâm thôi."

Ta lại cười một tiếng, tiếp tục truy vấn: "Như vậy Thẩm công tử vững tin Bạch tiên sinh sớm đã qua đời, không còn ở nhân gian rồi?"

"Nhậm công tử đây là ý gì?" Hơi nhíu lông mày, Thẩm Tinh Văn trong lời nói đã mang chút nộ khí, "Năm đó Phượng Lai các không phải cũng giải thích rồi? Không để võ lâm đồng đạo chiêm ngưỡng di dung là bởi vì Bạch tiên sinh tại Thiên Sơn ốm chết, di thể không kịp chở về Kim Lăng, tại Thiên Sơn liền đã hỏa táng thành tro, hơn nữa lúc ấy tại Thiên Sơn đều có mặt chưởng môn các đại phái, tất cả đều công nhận việc này, cũng không chất vấn. Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ chứng minh? Nhất định phải lại truyền những tin đồn thất thiệt, quấy rầy người mất, sau khi chết cũng không an bình hay sao?"

Thẩm Tinh Văn nhất quán từ thiếu niên đến khi trưởng thành, đều tâm tư thâm trầm. Lần này mấy câu liền thật sự nổi giận hiếm thấy, xem ra hắn cùng Bạch Trì Phàm tình nghĩa đích thực là không nông, đến mức mấy năm về sau còn không thể chịu đựng được có người làm bẩn anh linh người chết.

Xem ra lần này ta chọn ứng cử viên đúng. Ta lại nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên từ sau lưng, nơi Thẩm Tinh Văn ngồi bỗng nhiên bắn ra một chùm ngân châm cực nhỏ, từng chiếc rất nhanh bắn ra!

Cho dù phản ứng cực nhanh, trong lúc vội vã từ trên ghế nhảy ra, Thẩm Tinh Văn vẫn không thể tránh thoát hơn phân nửa ngân châm, thân hình từ không trung ngã xuống đất, máu tươi trong miệng tuôn ra, nhuộm đỏ vạt áo tuyết trắng, một đôi mắt phượng lại gắt gao chăm chú vào trên mặt ta, hình như có muôn vàn loại không cam lòng, gần như nhỏ ra huyết.

Cười nhẹ một tiếng, trước khi đôi mắt Thẩm Tinh Văn khép lại, ta vẫn cười đến thanh tao lịch sự: "Thẩm công tử đã cùng Bạch Trì Phàm có tình cảm thâm hậu như vậy, đi cùng hắn xuống dưới, thế nào?"

* * *

Tóc đen hơi có chút tán loạn trên gối cùng chăn đệm, mắt phượng nhắm chặt, lẳng lặng nằm, người áo trắng sắc mặt tái nhợt, cổ áo còn có vết máu loang lổ.

Đứng tại đầu giường, khóe miệng Tô Thiến run rẩy hai lần: "Coi như ngươi thích mỹ nhân ốm yếu, cũng không cần thiết tự tay biến người ta thành cái dạng này chứ?"

Ta rất là vô tội: "Ta cũng không cố ý, ngân châm chỉ dài một tấc, so với lông trâu còn mảnh hơn, coi như đều bắn tới trên thân cũng không có gì. Ai bảo hắn trúng thuốc mê trên ngân châm xong còn mạnh vận công lực! Kết quả biến thành cái dạng này."

Gây mê Thẩm Tinh Văn, lại đem cả người lẫn xe của hắn từ tửu quán đến Phượng Lai các sắp xếp cẩn thận, tuy nói xe ngựa cùng gian phòng đều là trước đó chuẩn bị kỹ càng, nhưng không nghĩ tới Thẩm Tinh Văn bị nội thương, tìm đại phu trị liệu cho hắn, sắp xếp người tới chiếu cố hắn.. những việc vặt này liền miễn không được.

Nghe giải thích của ta, khóe miệng Tô Thiến lại run rẩy hai lần, tựa hồ là rốt cục nhịn không được: "Ta nói, bị độc châm đánh trúng về sau ra sức vận công, là phản ứng rất tự nhiên đi!"

Ta sờ cằm một cái: "Không phải độc châm, chỉ là thuốc mê thượng hạng, dính áo liền ngã mà thôi."

Liếc mắt, Tô Thiến cũng không có ý định lại cùng ta so đo tiếp, đổi đề tài hỏi: "Như vậy ngươi liền định dùng vị Thẩm đại thiếu gia này dẫn tên giả mạo Bạch các chủ hiện thân?"

"Trên giang hồ, ai không biết Thẩm Tinh Văn - Thẩm đại thiếu - là bạn tri kỉ của Bạch Trì Phàm! Nếu như bạn tri kỉ gặp nạn, lại còn không hiện thân tới cứu, như vậy không cần chúng ta nói, Bạch Trì Phàm giả này liền đứng không vững gót chân đi!" Cười cười, ta mở quạt xếp ra, chậm rãi phe phẩy, "Nếu như vị Bạch Trì Phàm này thật sự tới cứu, vậy càng dễ làm hơn. Tô Thiến, những uy độc ám khí của ngươi liền có thể phát huy được tác dụng."

"Cái này cũng không cần ngươi nhắc nhở." Lạnh lùng tiếp lời, Tô Thiến đối với người giả mạo Bạch Trì Phàm, thái độ từ trước đến nay so với ta hung ác càng nhiều, "Ta sẽ để cho hắn thống hận mình còn sống."

Nhàn nhạt ánh mắt quét đến trên mặt ta, Tô Thiến trầm mặc chốc lát, lại mở miệng: "Ngươi có phải vẫn không có dự định trở lại trong cung?"

Quạt xếp trong tay lắc lư, ta chốc lát mới nói: "Chuyện kia chưa điều tra ra, ta sẽ không trở về."

Lại trầm mặc một hồi, Tô Thiến quay người ra ngoài: "Tùy ngươi."

Gian phòng chỉ còn lại ta cùng Thẩm Tinh Văn vẫn hôn mê bất tỉnh. Khép lại quạt xếp, ta đưa ánh mắt vào gương mặt tái nhợt của Thẩm Tinh Văn. Không cẩn thận để Thẩm Tinh Văn bị trọng thương, lần này làm việc thật sự là hơi có chút lỗ mãng.

Người trẻ tuổi này là bằng hữu hiếm hoi của hắn trên giang hồ. Ta nhớ năm đó đến Phượng Lai các bái phỏng không phải là công sự thì chính là trả thù hắn, có rất ít bằng hữu dạng này - thuần túy là bởi vì quan hệ cá nhân mà đến.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back