Ngôn Tình [Edit] Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu - Tử Thuyết Thả Bạch

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diệp Thanh Yên, 18 Tháng bảy 2021.

  1. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu

    Hán Việt: Bạo quân đích hí tinh hoàng hậu

    Tác giả: Tử Thuyết Thả Bạch

    Tình trạng: Đang tiến hành

    Link: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Diệp Thanh Yên

    Nguồn convert: Wikidth

    Editor: Diệp Thanh Yên

    Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Nữ phụ, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Thật giả thiên kim

    Văn án

     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Ta muốn vào cung (phần1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư, lão gia và thiếu gia đã trở về, phu nhân gọi người đi qua dùng bữa." Một nha hoàn đi từ chính viện lại đây nói.

    Trong căn phòng cổ kính, ngồi trước gương đồng nhìn nha hoàn trang điểm phía sau Thẩm Lăng mở miệng lên tiếng, "Được, ta đã biết."

    Thấy nàng không nhúc nhích, nha hoàn thúc giục, "Phu nhân nói, để cho tiểu thư nhanh chóng đi qua, nếu tiểu thư muốn trang điểm thì có thể dùng cơm xong về phòng để nha hoàn tiếp tục hầu hạ người, tiểu thư tại sao người muốn chậm trễ giờ."

    Thẩm Lăng, "Lần đầu gặp người nhà, tốt hơn nên là ăn mặc trang điểm cẩn thận, ma ma trong phủ không phải đã đề cập đến việc ta nên ăn mặc cho phù hợp sao?"

    Nghe vậy, nha hoàn lúc này mới im lặng không nói tiếp.

    Thẩm Lăng cúi đầu, yên lặng đảo mắt ở nơi mọi người nhìn không thấy. Nàng đi vào Thẩm phủ đã được nửa tháng, trước đó nàng vẫn như bao người ban ngày đi làm, ban đêm làm thêm giờ, vì sinh hoạt phải bôn ba mệt nhọc. Kết quả ban đêm ra cửa vứt rác lại không biết trên cầu thang ai làm đổ nước bất cẩn dẫm trượt, từ trên lầu ngã xuống mà chết. Vừa mở mắt ra nàng đã đi vào thế giới này, sau đó Thẩm Lăng nhanh chóng phát hiện nàng xuyên qua quyển sách thiên kim thật hay giả.

    Trong sách, nàng là nữ phụ độc ác, người làm nổi bật nữ chính ở khắp mọi nơi với cách cư xử thô bạo, hành vi tồi tệ và nhiều thủ đoạn nhằm vào hãm hại nữ chính đến cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.

    Ngay khi vừa chào đời, nàng đã bị vị di nương sủng ái trong Thẩm gia, ác ý tráo đổi với một đứa trẻ ở nông thôn, nguyên nhân khiến sự việc bị bại lộ do huynh đệ nhà mẹ đẻ của vị di nương đã phạm tội, triều đình muốn xử trảm hắn. Nàng muốn nhờ sự giúp đỡ nên hướng Thẩm phu nhân cầu cứu nhưng không thành liền chửi ầm lên, để trả thù nàng đã đem chuyện năm đó tráo hài tử nói ra.

    Đương nhiên Thẩm gia sẽ không để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài, đã cử người đến nông thôn tiếp Thẩm Lăng trở về. Chỉ là những quy tắc của Thẩm phủ không phù hợp với nàng, đặc biệt là so với Thẩm Hi đã được Thẩm gia nuôi dưỡng nhiều năm, nàng càng đần độn và thô tục hơn, nên không được lòng mọi người và bị Thẩm gia ghét bỏ.

    Ngược lại nữ chính Thẩm Hi, sau khi thân thế bị phơi bày cũng không bị đuổi đi. Thay vào đó, lưu lại Thẩm gia và được che chở bởi Thẩm gia, cuối cùng gả cho nam chính Thẩm Cẩn Tu, trưởng tử của Thẩm gia.

    Thẩm Lăng không khỏi tò mò, Thẩm gia thật sự ngốc như vậy sao, làm sao có thể khinh thường nữ nhi của mình đi cưng chiều người không cùng máu mủ với mình?

    Khi bị tiếp về Thẩm gia, nàng không thấy một nhà Thẩm gia, đã bị đưa cho các ma ma trong phủ học tập lễ nghi quy củ, Thẩm Lăng có thể xác định được một sự thật: Thẩm gia này, thật sự ngu ngốc như vậy!

    Sau khi chải đầu trang điểm, Thẩm Lăng theo sau nha hoàn dẫn đường hướng chính viện đi, trên đường đi bọn hạ nhân nha hoàn nhìn thấy nàng, đều dừng lại hành lễ gọi một tiếng tiểu thư. Toàn bộ quá trình Thẩm Lăng đều chỉ mỉm cười, ngay khi nàng vừa rời đi, bọn họ bắt đầu ríu rít nghị luận sau lưng nàng. Như vị tiểu thư này vốn phải ở nông thôn sau được tiếp về phủ lại có thể biến thành tiểu thư Thẩm gia phủ thượng thư. Trong lòng Thẩm Lăng đầy nghi vấn --- đám a miêu a cẩu này đều nói nửa tháng rồi, còn chưa nói đủ sao? Nàng nghe riết đều muốn thuộc lòng rồi, oke!

    Vào tới chính viện, Thẩm Lăng thấy mẫu thân nàng Tưởng thị, Tưởng thị có khuôn mặt phúc hậu đoan trang, ăn mặc sang trọng tao nhã, vừa nhìn là biết người luôn sống trong nhung lụa.

    Ngay khi Thẩm Lăng bước vào, đã chạm ngay ánh mắt soi mói đánh giá của nàng.

    Thẩm Lăng dẫn đầu kêu lên, "Mẫu thân."

    Tưởng thị gật đầu, "Quy củ học được không tồi."

    Thẩm Lăng mỉm cười nói, ".. Đều là các ma ma dạy tốt."

    Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

    - - Học không tốt, thì lòng bàn tay nhỏ bé của nàng phải bị đánh rướm máu mất, đương nhiên nàng sợ đau.

    - - có biết ta đã trả bao nhiêu sau sáu từ trong tên của ngươi không? Làm sao ngươi biết ta phải trả giá nhiều hay ít. Nhưng thực sự chỉ có sáu từ thôi sao, thật hay giả?

    Tưởng thị không biết trong lòng Thẩm Lăng đang nghĩ gì, nàng nói một câu sau liền không lên tiếng nữa, chỉ bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

    Thẩm Lăng, "..."

    Một câu là đủ. Thêm nữa cũng chẳng giải quyết được hết đống chuyện phức tạp như thế này.

    Một lát sau, một nha hoàn đi vào bẩm báo, "Phu nhân, lão gia và thiếu gia đã thay y phục xong, Nhị tiểu thư cũng đi cùng."

    Tưởng thị gật đầu ra lệnh: "Để hạ nhân bắt đầu dọn thức ăn lên đi."

    "Vâng, thưa phu nhân."

    Tưởng thị nhìn Thẩm Lăng và thở dài.

    Lúc đầu nàng không thể tin được Hi Nhi không phải là nữ nhi của nàng, chỉ cảm thấy vị di nương kia đang ăn nói lung tung, ai ngờ sau khi lão gia tra khảo qua đi, vị di nương nói đều chính là sự thật, sau lại nhìn Hi Nhi khóc đến thương tâm, trong lòng nàng không vui đối với Thẩm Lăng còn chưa tiếp trở về.

    Đến khi Thẩm Lăng trở lại Thẩm gia, ma ma dạy nàng quy củ đã dạy nửa tháng mới có thể dạy tốt cho nàng, đánh giá của Tưởng thị đối với nàng lại thấp vài phần. Một người đần độn ngu dốt như thế, làm sao sánh bằng Hi Nhi của nàng.

    Tưởng thị nhìn nàng rồi nói: "Đợi lát nữa phụ thân và ca ca con đến, nếu có nơi nào không hiểu thì hỏi muội muội, nhiều kết thân ở chung hơn." Trong mắt Tưởng thị gợn lên một nụ cười "Hi Nhi làm người ôn nhu hào phóng, là tiểu tâm can trong nhà chúng ta."

    Thẩm Lăng mỉm cười, "Muội muội thật tốt."

    - - Nàng ta thật lợi hại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tâm can bảo bối nặng ký của các người, ai dám nói gì?

    Tưởng thị không có gì để nói với Thẩm Lăng trước đây nhưng khi nhắc đến Thẩm Hi, nàng giống như cái máy hát nói mãi không ngừng.

    Đối với điều này, Thẩm Lăng chỉ dùng một biểu cảm -- mỉm cười

    Ánh mắt Tưởng thị cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đầy mong đợi, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nhìn thấy tâm can Thẩm Hi của nàng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lăng ở trong phòng, biểu tình trên mặt nàng nhạt dần đi.

    Tưởng thị mở miệng lên tiếng căn dặn: "Con phải nhớ cho kĩ lời ta nói, ta biết quy củ của con không bằng Hi Nhi, nếu không, ta làm sao để cho ma ma trong phủ dạy bảo con? Hiện tại con đã là tiểu thư Thẩm gia, phụ thân là Lại Bộ Thượng Thư triều đình, con không thể đem bộ dáng trước kia của con ở trong phủ ném đi mặt mũi Thẩm gia ta."

    Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng bọn hạ nhân gọi lão gia, Thẩm Lăng biết phụ thân nàng Thẩm Khang Chính, Thẩm thượng thư đang đến.

    Tưởng thị cười với Thẩm Lăng nói, "Ngươi đứa nhỏ này, nương không phải đã bảo trước mặt ta con hãy thoải mái hơn sao? Con là nữ nhi của ta, xa lạ với ta vậy sẽ làm ta đau lòng lắm biết không?"

    "Lạch cạch!" Bước chân Thẩm Khang Chính rơi xuống cùng với lời nói của Tưởng thị

    Vẻ mặt Thẩm Lăng khó có thể diễn tả: "..."

    - - Ngươi nghiêm túc chứ? Thật không biết xấu hổ sao? Vậy ngươi có thể thực hiện những điều đó không?

    Thẩm Khang Chính bước vào nhìn về phía Thẩm Lăng, vẻ mặt nho nhã và dịu dàng "Con chính là Lăng Nhi, đều là người một nhà, nơi này cũng là nhà con, sau này không cần phải khách sáo với chúng ta như thế."

    Thẩm Lăng nở một nụ cười không thay đổi: "Vâng, phụ thân"

    Lúc này, tất cả những gì nàng phải làm là mỉm cười.

    Nhìn Thẩm Cẩn Tu phía sau, nàng chủ động kêu lên, "Ca ca."

    Thẩm Cẩn Tu và Thẩm Khang Chính mặt mày tương tự ôn tồn lễ độ, chỉ là trong con ngươi lộ ra vài phần sắc bén, nghe thấy Thẩm Lăng xưng hô với hắn, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại. "Ừm."

    Thẩm Khang Chính liếc hắn một cái nói, "Đây là muội muội con."

    Thẩm Cẩn Tu theo bản năng nhìn về phía Thẩm Hi đi theo bên người, thấy Thẩm Hi không có biểu hiện gì không vui, lúc này hắn mới nhàn nhạt kêu lên, "Muội muội."

    Thẩm Hi ôn nhu nói, "Tỷ tỷ, tỷ đừng trách ca ca, ca ca không phải cố ý không gọi tỷ, hắn chỉ là chưa thích ứng được, dù gì trước đây muội muội của hắn là muội. Nhưng ta vẫn luôn muốn có một người tỷ tỷ, hiện tại ước mơ đã thành hiện thực, ta vô cùng hạnh phúc, tỷ tỷ."

    Thẩm Lăng, ".. Nhìn thấy muội ta cũng rất vui, muội muội."

    - - Dù có nói hay đến đâu, nhưng cũng không thể ngăn được cái thứ kỹ nữ như muội.

    - - Nếu ta nhớ không lầm thì ta bằng tuổi với người muội muội này, muội nghiêm túc gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao?

    - - muội cứ yên tâm, ta sẽ không đoạt ca ca của muội đâu, nếu thấy hiếm lạ thì muội cứ tùy ý lấy đi, cho ta-ta đều không cần.

    Mọi người đều đã gặp mặt và chào hỏi nhau, Thẩm Khang Chính cùng mọi người ngồi xuống dùng bữa, thời điểm dùng bữa, bọn nha hoàn hầu hạ đang sôi nổi bưng các dụng cụ súc miệng và rửa tay, Thẩm Lăng nhìn các bước thủ tục phức tạp của Tưởng thị làm theo. Đến khi cầm đũa trên tay ăn vào một hớp cơm, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    - - mẹ nó, thật là rắc rối.

    "Phốc." Thẩm Hi cười khẽ một tiếng và dường như ý thức được làm vậy là không tốt, nàng rối rít xin lỗi giải thích, "Tỷ tỷ, món này gọi là cá thông và cá xanh, tỷ phải ăn từ mép trước thì mới có thể nếm trọn được hương vị của nó, tỷ ăn quá nóng vội rồi, phải ăn giống như ta này, đây, ta dạy cho tỷ." Nàng làm mẫu trước một cái.

    Ánh mắt của Tưởng thị và những người khác chợt đảo qua.

    Thẩm Lăng, "..."

    - - đệt, ta ăn sao mắc cái quái gì đến ngươi!

    Thẩm Lăng ngây người nói, "Thật sao, ah, xin lỗi, đây là lần đầu tiên ta được ăn những món ngon như này, ta chưa từng ăn nó bao giờ. Trước kia, đồ ăn của ta đều là ngũ cốc thô, nếu ta muốn ăn một chút lương thực cũng được nhưng phải đợi đến Tết Nguyên Đán mới có thể ăn được một ít. Giờ đây, một ngày như thế đối với ta chỉ như một giấc mơ vậy."

    Thẩm Hi, "..."

    Biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Hi gần như mất đi.

    Thẩm Lăng đem nàng nói đến thảm thế kia thì người trong nhà sẽ cảm thấy nàng không được đối xử tử tế, Thẩm Hi nhìn về phía Tưởng thị và Thẩm Khang Chính, hai người bọn họ biểu tình đều phức tạp.

    Thẩm Hi cắn môi, nàng nghiêng người về phía Thẩm Cẩn Tu, cẩn thận hỏi, "Muội, muội có nói gì sai không?"

    Thẩm Cẩn Tu nói với một giọng điệu ấm áp, "Hi Nhi, không liên quan gì đến em"

    Hắn là nhìn Thẩm Hi lớn lên, Thẩm Hi không có ý xấu, ở trước mặt hắn cho tới bây giờ đều có cái gì nói cái nấy, mà người muội muội mới trở về này, hắn chưa thể hiểu biết hết.

    Hơn nữa, lời nói vừa rồi của Thẩm Lăng có phải là nàng cố ý nói như vậy hay không?

    Hắn nhìn Thẩm Lăng thật cẩn thận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  4. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Ta muốn vào cung (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Lăng giả vờ như không biết đại ca đang nhìn cô.

    - - Nhìn xem, ngươi đã cố gắng hết sức để xem ta đẹp như thế nào chưa? Ngươi có thấy xấu hổ về bản thân mình không?

    Tưởng thị nhíu mày nói, "Lăng Nhi, sao con dọa Hi Nhi."

    Lời này của Tưởng thị tự nhiên thiên hướng Thẩm Hi.

    Thẩm Lăng không biết phải làm sao, căng thẳng nói "Vâng, sau này ta sẽ không như thế."

    Tưởng thị rất hài lòng với sự thông minh của Thẩm Lăng và khen ngợi: "Hài tử ngoan."

    Khóe miệng Thẩm Lăng nhếch lên, hai má ửng hồng, cúi đầu xuống: "Mẫu thân, ta rất vui khi trong lòng người ta lại tốt như vậy."

    - - nàng có hơi xấu hổ nhưng không nghĩ lại vô tình đúng lúc vậy?

    Nhìn thấy mối quan hệ giữa Thẩm Lăng và Tưởng thị khi ở chung, Thẩm Hi thấy trong lòng không được thoải mái.

    Trước kia, mẫu thân chỉ có nàng là nữ nhi, cho nên Thẩm Hi cảm thấy có cái gì tốt phải quý trọng, nhưng hiện tại nàng không phải người nhà Thẩm gia và nữ nhi của mẫu thân là người khác. Vì vậy bây giờ trong lòng Thẩm Hi có cảm giác khủng hoảng.

    Thẩm Hi cười nói, "Mẫu thân thật bất công, sao người chỉ khen tỷ tỷ lại không khen ta, không muốn, người cũng phải khen ta, nếu không ta sẽ nói với phụ thân và ca ca rằng người khi dễ ta."

    Tưởng thị giơ tay lên ở giữa không trung, gõ nhẹ một cái vào cái trán Thẩm Hi: "Nha đầu này, thật là nghịch ngợm, ta thương con còn không kịp, có khi nào ta khi dễ con chưa?"

    Thẩm Lăng chỉ yên tĩnh ngồi một bên, không vui cũng không buồn.

    Thẩm Khang Chính đến thư phòng sau khi dùng bữa xong, Tưởng thị lấy sổ sách ra bắt đầu xem, Thẩm Cẩn Tu ở lại nói chuyện với Thẩm Hi, Thẩm Lăng thấy cái đầu thanh tú của Thẩm Hi ngẩng lên, dùng đôi mắt ngập nước của mình nhìn Thẩm Cẩn Tu. Ánh mắt Thẩm Cẩn Tu cũng hiện lên ánh sáng nhu hòa.

    Thẩm Lăng nhướng mày và lạnh lùng nhìn vào mối quan hệ mập mờ của hai người mà không nói một lời.

    Trong cuốn tiểu thuyết, Thẩm Lăng đã lượn lờ qua lại trước mặt Thẩm Hi và Thẩm Cẩn Tu, thu hút Thẩm gia và những người khác thù hận, để rồi tác thành cho họ ở bên nhau và không gặp phải quá nhiều phản đối, nhưng hiện tại nàng không muốn phối hợp với bọn họ nữa. Chỉ là không biết, liệu họ còn có thể ở bên nhau được hay không?

    * * *

    Cuộc sống của Thẩm Lăng trong Thẩm phủ diễn ra khá suôn sẻ. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hi đã nhiều lần ngõ lời muốn mời nàng tham gia yến hội nhưng đều bị nàng từ chối.

    Thẩm Hi là người thông minh, trong tiểu thuyết, Thẩm Hi đã dẫm lên tên tuổi nàng và trở thành Thẩm tiểu thư được mọi người ca tục trong kinh thành. Nếu nàng không ra khỏi phủ, nàng không tin rằng Thẩm Hi có thể giẫm lên nàng một lần nữa.

    Vài ngày sau ở trong phủ, nàng nghe được những lời đồn thất thiệt về mình, bịa đặt nói nàng có hành vi ngang ngược thô lỗ, khinh thường ý tốt Thẩm Hi..

    Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng ngơ ngác không thốt lên lời: "..."

    Không đợi nàng làm gì, Thẩm Hi đã đến viện của nàng để xin lỗi, tiếp theo là sự chất vấn của Thẩm Cẩn Tu và lời cảnh cáo của Tưởng thị, Thẩm Khang Chính không muốn quan tâm, mỗi ngày như bao ngày, đúng giờ lại thượng triều.

    Thẩm Lăng bị gọi ra chính viện nhưng nghĩ đến hành vi của Tưởng thị mấy ngày nay nàng không khỏi phải đỡ trán, không được nàng phải nghĩ ra cách gì đó để tránh xa nam nữ chính và đám người Thẩm gia này, nàng chỉ muốn thành thật sinh hoạt một cách bình thường nhưng không nghĩ sẽ dùng máu thịt của mình để nuôi dưỡng cốt truyện quỷ quái này ah!

    Tưởng thị chính là đương gia chủ mẫu củaThẩm phủ, nàng không tin Tưởng thị lại không hiểu những gì trong thư nàng để lại trong phủ. Mặc dù Tưởng thị này cũng không phải là người đáng để tin cậy.

    Nàng phải tự cứu lấy mình thôi!

    Đúng lúc này, tin tức tuyển tú từ trong cung truyền đến, Thẩm Lăng hai mắt lập tức sáng lên.

    Đúng vậy, nàng có thể tiến cung nàng không tin nàng ở trong cung rồi thì cái cốt truyện cẩu huyết này còn có thể tiếp tục diễn biến như lúc ban đầu!

    Với mục tiêu tiến cung, Thẩm Lăng hành động vô cùng nhanh chóng và giấu luôn Thẩm gia vào cung với tư cách là Tiểu thư Lại Bộ thượng thư, chờ sau khi Thẩm gia nhận thấy sự việc không thích hợp, lúc đó tin tức nàng qua vòng sơ tuyển cũng đã truyền ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  5. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cẩu hoàng đế (phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Lăng thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển một cách suôn sẻ và ở lại trong cung mấy ngày thì hoàng đế ra lệnh muốn triệu tập các nàng vào cung.

    Bắt đầu từ nơi chúng tú nữ, tất cả các tú nữ đều bị ma ma mang vào hoàng cung, nơi ở của các vua chúa thời xưa, bên ngoài hoàng thành cung điện cao ngất nguy nga là tường lưu ngói đỏ, con đường dài rộng lớn thẳng tắp, một cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ vượt xa ngoài sức tưởng tượng, xung quanh hoàng thành được bảo vệ bởi những vệ binh mặc khôi giáp toát ra khí tức sát thần. Dọc theo đường đi Thẩm Lăng không nghe thấy bất cứ ai nói chuyện.

    Vị trí của Thẩm Lăng ở giữa nên từ góc độ của nàng có thể thấy phía trước có một mảnh đầu người đen sì dâng trào, bầu không khí này có chút đáng sợ, Thẩm Lăng thầm nghĩ như thế.

    Chẳng mấy chốc họ đã đến một điện phủ được canh giữ nghiêm mật, các mỹ nhân phía trước xếp thành từng nhóm tiến vào trong điện, Thẩm Lăng không dám nhìn loạn chỉ dùng dư quang của mình liếc nhìn chung quanh các mỹ nhân, thực sự nàng hận sao mình không thể là hoàng đế! Mỹ nhân nhiều như vậy, làm hoàng đế cũng sung sướng quá đi!

    Lúc này, phía trước truyền đến một trận tiếng động y phục bị cọ xát trên mặt đất, khiến mọi người phải ngước nhìn lại, Thẩm Lăng cũng là một trong số đó, nàng còn nhìn thấy một mỹ nhân ăn mặc y phục váy áo màu hồng phấn đang bị thị vệ lôi ra từ trong điện, mỹ nhân không ngừng rơi lệ, tóc tai rối bù nhưng lại không dám giãy giụa cầu xin, Thẩm Lăng nhìn thấy hô hấp đều ngưng trệ.

    Nàng nhìn thật sâu vào khuôn mặt vị mỹ nhân ấy.

    - - Thẩm mỹ vị hoàng đế này rốt cục cao đến mức nào? Vị giai nhân này có thể nói đẹp tựa như Đồng lệ á mà hắn đều chướng mắt?

    Thẩm Lăng cho rằng các mỹ nhân không đạt tiêu chuẩn sẽ bị trục xuất ra khỏi cung nhưng kết quả nàng lại nhìn thấy một vị mỹ nhân đang sống sờ sờ lại bị đánh thẳng cho tới chết, đã không còn phát ra tiếng.

    Thẩm Lăng bị dọa cho sợ hãi không dám nhúc nhích, hai chân đều mềm nhũn.

    Một sinh mạng, một sinh mạng cứ như vậy mà chết đi?

    Bên trong tiểu thuyết, có ghi hoàng cung nguy hiểm như thế sao? Thẩm Lăng bắt đầu cố gắng hết sức để nhớ lại, nhưng nàng càng lo lắng, trong đầu lại không nhớ nổi được gì.

    "Bùm!" Lại có tú nữ ngất đi.

    Thẩm Lăng ngừng nhớ lại, nàng thấy nàng cũng muốn choáng váng rồi.

    Nàng định giả bộ theo những tú nữ ngất xỉu đó cùng nhau lôi ra ngoài, nhưng âm thanh thái giám lạnh giọng lấy lý do "Quấy nhiễu bệ hạ" mà tiễn đi ăn cơm ngục.

    Nghe đến đó, Thẩm Lăng lập tức thẳng lưng cảm giác như nàng được nhai một tấn kẹo bạc hà thật sảng khoái.

    Cho dù thế giới có diệt vong đi nữa, nàng cũng sẽ không ngất đi!

    Có những tấm gương bị giết hoặc bị bỏ tù ở kia, các mỹ nhân đứng trước điện phủ mỗi người đều im lặng tới mức không thể nghe được tiếng hít thở của mình.

    Đến lượt Thẩm Lăng tiến vào điện, nàng nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao kia, đi cùng với nàng là bốn tú nữ, cả trong và ngoài điện đều im lặng như nhau, mũi Thẩm Lăng giật giật, hình như có cổ mùi tanh đâu đó ---nghe như là mùi máu tươi? Trong nháy mắt thiếu chút nữa, nàng suýt ngã, còn tốt còn tốt, may mắn thân thể nàng đủ mềm mại để kịp thời ổn định.

    Thẩm Lăng cúi thấp đầu xuống quy củ đi theo bốn tú nữ bên người cung kính hành lễ, "Thần nữ Thẩm Lăng, bái kiến bệ hạ."

    Không có người kêu lên, Thẩm Lăng đành phải nửa ngồi xổm thân thể bất động.

    Trên đài cao, Tạ Nguyên Tuần biểu tình lạnh nhạt nhìn phía dưới nhóm tú nữ oanh oanh yến yến, hơi thở hắn dần dần trở lên táo bạo, trong mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu, mùi hương thoang thoảng xung quanh không gian khiến hắn muốn giết người, muốn tự sát!

    Tạ Nguyên Tuần, "Đao."

    Đại thái giám Phùng công công, người hầu hạ bên người hắn, đem đao đưa vào tay hắn.

    Tạ Nguyên Tuần cầm đao đi từng bước xuống, tiếng bước chân từ đằng xa đến gần.

    Thẩm Lăng cúi đầu liếc nhìn tú nữ đang run rẩy bên cạnh, nàng cũng ý thức được hoàng đế đây là hướng về phía các nàng, trên tay vẫn là cầm đao đi tới, Thẩm Lăng thống khổ cực lực hò hét trong lòng:

    - - ngươi đừng đến đây!

    Tạ Nguyên Tuần bước chân ngừng lại một cái chớp mắt.

    Hắn vừa nghe được có người đang nói chuyện? Hắn quét một vòng không phát hiện thấy có gì sai, vậy âm thanh vừa rồi là chuyện gì xảy ra?

    Tạ Nguyên Tuần lại tiếp tục tiến về phía trước.

    Thẩm Lăng hét lên:

    - - ta đã bảo ngươi không được qua đây, tại sao ngươi còn qua, một đấng nam nhân mà không quản nổi chân mình sao? Cái tên cẩu nam nhân chết tiệt này!

    Tạ Nguyên Tuần, "..."

    Hắn mặt vô biểu tình nhìn năm người tú nữ trước mặt, càng đến gần các nàng, hắn nghe được 'âm thanh' đó càng rõ hơn và người có giọng nói đó là một trong số họ.

    Tạ Nguyên Tuần, "Ngẩng đầu lên."

    Vài người họ ngẩng đầu lên, Thẩm Lăng cũng muốn nhìn xem hoàng đế trông như thế nào. Đường nét trên khuôn mặt vị hoàng đế này thật sâu, làn da tái nhợt, mày kiếm mắt đen, vận một thân trường bào, lên trên là chiếc mũ miện đen trang trọng. Thành thật mà nói, hắn lớn lên bộ dáng thực sự rất đẹp, ngay cả khi trên tay hắn còn đang cầm một thanh trường đao, mũi đao còn đang nhỏ máu, nhưng những điều này cũng không thể làm giảm đi lực sát thương trên khuôn mặt của hắn!

    Tạ Nguyên Tuần, "Nói chuyện."

    Vài người kêu lên với tiếng khóc kìm nén, "Bệ hạ.."

    "Bệ, bệ hạ."

    Thẩm Lăng, "Bệ hạ."

    Tạ Nguyên Tuần ánh mắt sắc bén và nguy hiểm, lập tức hướng về phía nàng.

    "?"

    Thẩm Lăng khẩn trương trong lòng, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

    Nếu nàng nhớ không lầm, nàng rất thành thật kể từ khi bước vào điện cho tới bây giờ, nàng còn hận không thể đem bản thân khóa luôn ở góc tường, hoàng đế Tạ Nguyên Tuần ánh mắt không hề dời đi khỏi người nàng. Dưới áp lực cao như vậy, Thẩm Lăng rất muốn thử thét lên thật to, nhưng nàng không dám, nàng sợ chết hu hu.

    Vài mỹ nhân trong lòng sợ hãi không thôi, Thẩm Lăng cùng nhau theo các nàng run bần bật.

    Tạ Nguyên Tuần đột nhiên giơ đao lên đặt lên cổ Thẩm Lăng, nàng nhìn chân mỹ nhân bên người đều đã nhanh chóng run lên, Tạ Nguyên Tuần mặt vô biểu tình hỏi:

    "Có sợ trẫm giết ngươi không?"

    Thẩm Lăng nước mắt cùng lúc từng chút chảy xuống.

    Nàng không nghĩ sẽ có một ngày, tuyến lệ của nàng lại phát triển mạnh mẽ như vậy, vừa nghĩ chảy nước mắt lại liền chảy. Trước đó nhìn thấy một người nào đó chết bên ngoài điện, Thẩm Lăng đã rất sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi của nàng là nàng sẽ chết một mình, vì nàng đã chết qua một lần nên nàng vô cùng yêu quý cái mệnh nhỏ hiện có của mình

    Nàng vốn tưởng rằng vào cung, tránh xa Thẩm gia, tránh xa Thẩm Hi, Thẩm Cẩn Tu thì nàng có thể sống lâu hơn chút, hiện tại chính là ai có thể nói cho nàng biết hoàng đế đang phát điên trước mặt nàng là như thế nào!

    Thanh trường đao đang kề ở cổ nàng, hắn chỉ cần run tay một chút là nàng lập tức chết ngay tại chỗ, nhưng nàng thật sự không có làm gì, tại sao lại là nàng!

    Thẩm Lăng không ngừng rơi lệ, ra vẻ kiên cường nói, "Hồi bệ hạ, thần không sợ."

    - - Cái tên bệnh tâm thần cuồng giết người, người đầu tiên ngươi giết vẫn là ta, đương nhiên là sợ ah! Ta khổ quá! Nếu ngươi thật lợi hại thì ngươi để cho ta cầm đao thử xem?

    "Có thể chết ở trong tay bệ hạ, là phúc phần của thần nữ."

    - - cẩu hoàng đế, ngươi có nghe ta nói không, ta không muốn chết! Không muốn chết!

    Tạ Nguyên Tuần, "Phốc ha ha ha ha ha ha ha."

    Dục vọng giết người của Tạ Nguyên Tuần theo đó mà biến mất.

    Hắn có thể xác định, hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Lăng, hắn không sợ hãi những chuyện xạ lạ như vậy, thiên hạ vạn vật trên đời này đều thuộc về hắn, chỉ cần làm hắn vui lòng, hắn sẽ để nàng sống, Thẩm Lăng đã làm được.

    Người trong toàn bộ đại điện đều có thể cảm nhận được tâm trạng tốt lên của Tạ Nguyên Tuần.

    Thẩm Lăng, "..."

    - - Sao hắn lại cười? Lời nói của ta có gì vui ư? Hắn đây chỉ muốn cười hay vẫn là đầu óc có bệnh? Nếu đầu óc có bệnh thì thôi đi, dù sao ta cũng không muốn đôi co với người bệnh.

    Tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần chậm rãi ngừng lại, Thẩm Lăng nín thở, không biết hắn sẽ làm gì trong giây tiếp theo.

    - - hắn cười, hay vì ta cười, hắn hẳn là không giết ta, đúng không? Nhưng hoàng đế này, hắn là tên bệnh tâm thần thích giết người! Nói không chừng, vẫn là loại biến thái một bên cười, một bên lại giết người!

    - - hắn sẽ giết ta, hắn sẽ không giết ta, hắn sẽ giết ta, hắn sẽ không giết ta.. A a a a ta muốn điên rồi, cẩu hoàng đế, ngươi ngươi ngươi, ngươi là tên tiện nhân!

    Thẩm Lăng ở trong lòng thầm rủa cha mắng mẹ, nhưng không dám để lộ ra chút khác thường nào trên mặt.

    Nàng không biết rằng Tạ Nguyên Tuần đã nghe thấy tất cả những lời khóc cha mắng mẹ của nàng.

    Tạ Nguyên Tuần cười lớn "Ha ha ha ha."

    Thẩm Lăng, "..."

    - - tiện nhân tiện nhân!
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  6. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cẩu hoàng đế (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Lăng nắm chặt tay, cẩn thận nói, "Bệ hạ."

    Tạ Nguyên Tuần, "Hửm?"

    Thẩm Lăng, "Ngài có mỏi tay không?" Nếu mỏi thì ngài có thể bỏ đao xuống chứ?

    Tạ Nguyên Tuần cười nói, "Cô không mệt."

    Thẩm Lăng, "..."

    Thấy hắn không có tức giận, Thẩm Lăng lấy hết can đảm, căng da đầu nhớ tới giọng điệu ôn thanh của Thẩm Hi, "Nhưng ta lo lắng bệ hạ sẽ mệt."

    Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, "Vậy ngươi là đang đau lòng cô?"

    Thẩm Lăng xấu hổ gật đầu nói, "Bệ hạ, người thật đáng ghét~" nhìn như bộ dáng thẹn thùng của nữ nhi, tâm tư bị hắn đâm thủng

    - - vì giữ được mạng sống, ta thật sự đã trả giá quá đắt.

    Đến cả mặt mũi nàng cũng từ bỏ, ai có thể nhẫn tâm như nàng!

    Tạ Nguyên Tuần đem đao trên cổ Thẩm Lăng thu hồi, tùy tay ném vào trong lòng ngực của đại thái giám Phùng công công, thực vừa lòng mà nhéo mặt Thẩm Lăng một cái và nói, "Người đâu, đưa Thẩm quý nhân về Trường Nhạc Cung."

    Quý nhân?

    Nàng cứ vậy được phong làm quý nhân? Phân vị này được tới có chút dễ dàng, không, không dễ dàng, nếu biết nàng thiếu chút nữa phải đi đầu thai, Thẩm Lăng nhanh chóng tạ ơn, kẻo hắn lại hối hận.

    Nhéo khuôn mặt của Thẩm Lăng xúc cảm không tồi khiến Tạ Nguyên Tuần không khỏi nhiều nhéo một lúc, chờ sau khi hắn buông ra, khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Lăng bị hắn niết đến đỏ bừng.

    Thẩm Lăng tạ ơn và rời khỏi cung điện đi ra ngoài, nàng đưa tay chạm vào má Tạ Nguyên Tuần niết qua, chạm vào, "Ưm!"

    - - không chết, chỉ bóp vài cái lên mặt là được, còn tốt còn tốt nhưng tay hắn mạnh quá, mặt đau quá!

    Đến Trường Nhạc Cung, Trường Nhạc Cung còn lớn hơn Thẩm Lăng nghĩ, bên trong có đầy đủ cung nữ thái giám, các cột chạm khắc và kiến trúc được xây bằng ngọc còn có các gian đình đài non bộ, Thẩm Lăng có thể trực tiếp di chuyển vào mà không cần hành lý.

    Thẩm Lăng rất hài lòng với nơi ở hiện tại của nàng, thấy thái giám đưa nàng tới vẫn chưa rời đi, vẻ mặt Thẩm Lăng cảm động, "Ta có thể ở lại Trường Nhạc Cung, đều bởi vì bệ hạ rủ lòng thương, cũng không biết tẩm điện của bệ hạ và Trường Nhạc Cung cách nhau bao xa, nhưng hằng đêm ta sẽ nhìn từ xa tẩm điện của bệ hạ để đi vào giấc ngủ, nếu không thì ta không thể nào ngủ được."

    - - tốt nhất là có thể cách càng xa nơi hắn sống càng tốt, ta nhất định sẽ ngủ thật ngon.

    - - ọe.

    - - hình như nói hơi có chút kinh tởm.

    "Quý nhân, tẩm điện của ngài ở phía sau Thái Cực Điện của bệ hạ, trong hậu cung chỉ có Trường Nhạc Cung của ngài là gần bệ hạ nhất." Thái giám giải thích với Thẩm Lăng.

    Thẩm Lăng thanh âm run rẩy, ".. Ta là gần nhất với bệ hạ?"

    Thái giám, "Vâng, quý nhân."

    Nước mắt Thẩm Lăng thiếu chút nữa trào ra, nàng nghẹn ngào nói, "Ta cảm động quá, không ngờ bệ hạ lại đối xử với ta tốt như vậy."

    - - Ta rất muốn chết.

    Viên thái giám quay trở lại trong điện, cẩn thận quỳ gối bên người Tạ Nguyên Tuần, đem toàn bộ tất cả phản ứng của Thẩm Lăng khi tới Trường Nhạc Cung đều nói ra.

    Nếu Thẩm Lăng ở đây, nàng khẳng định sẽ phải kinh hô một tiếng, khó hiểu nhìn vị thái giám này không chớp mắt, đang thuật lại tất cả lời nói của Thẩm Lăng đã nói qua không thêm không bớt một chữ.

    Thái giám, "Thẩm quý nhân nương nương tạ ơn sự chiếu cố của bệ hạ dành cho người. Khi nô tài rời đi, nương nương cảm động, không ngớt lời khen ngợi bệ hạ."

    Tạ Nguyên Tuần tay chống cầm, ánh mắt nhìn tú nữ phía dưới không cảm xúc, "Thẩm quý nhân, nàng đang khen trẫm sao?"

    Hắn đột nhiên vỗ bàn cười lớn, "Khen ta tốt ha ha ha ha." Nghĩ đến những lời trái lòng của Thẩm Lăng vừa nghe được, hắn biết ngoài miệng Thẩm Lăng không ngớt lời khen ngợi bao nhiêu thì trong lòng nàng sẽ mắng thậm chí khó nghe hơn bấy nhiêu.

    Thái giám khen tặng, "Bệ hạ là người tài giỏi, thiên hạ.." Tạ Nguyên Tuần liếc mắt nhìn, thái giám lập tức im lặng, sợ khoảnh khắc tiếp theo hoàng đế bệ hạ ra lệnh thị vệ kéo hắn ra ngoài giết chết.

    Tạ Nguyên Tuần, "Đi xuống."

    "Vâng, vâng." Thái giám lui xuống và rời đi với đôi tay run rẩy.

    Trong điện, tựa hồ bởi một Thẩm quý nhân đã cho những mỹ nhân này thêm dũng khí, có một tú nữ xinh đẹp vì muốn thu hút sự chú ý của Tạ Nguyên Tuần đã mạnh dạn đứng ra nói rằng muốn hiến vũ tặng bệ hạ, Tạ Nguyên Tuần đồng ý. Khi xem điệu nhảy được một nửa, hắn lại nói điệu nhảy không đẹp. Hắn lệnh cho thị vệ kéo tú nữ này xuống lột da, khi thị vệ quay trở lại điện, đưa chiếc thắt lưng đã lột bằng da, Tạ Nguyên Tuần chỉ vào thân da và nói rằng chỉ có nhảy như thế này thì mới có thể thực hiện ra một điệu nhảy đẹp được.

    Chúng tú nữ trong điện đều bị dọa sợ muốn đi ra quần và không ai dám loạn nhảy nhót trong thời gian còn lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  7. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hắn cũng quá tiện đi (phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Thẩm Lăng rời đi, nàng không hề biết về thủ đoạn tàn bạo của Tạ Nguyên Tuần. Tinh thần của nàng đã phải căng thẳng chỉ trong một ngày và Trường Nhạc Cung rất an toàn và phù hợp với nàng. Ngay khi tâm trí được thả lỏng nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

    Nằm trên giường nghỉ ngơi, Thẩm Lăng nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười. Một lúc sau, nụ cười trên mặt nàng chậm rãi biến mất và không còn chút buồn ngủ nào.

    Tất cả những gì trải qua ngày hôm nay, chỉ cần nhớ đến tay chân của nàng lại lạnh lẽo trong lòng chỉ còn sợ hãi. Thẩm Lăng không ngờ hoàng đế trong cung này lại đáng sợ như thế, nếu nàng biết được đánh chết nàng cũng sẽ không tiến cung.

    Thẩm Lăng lo lắng, "Ai, ta vẫn còn quá xúc động."

    Thẩm Lăng cố gắng nhớ lại lời giới thiệu về hoàng đế trong cuốn sách đó và muốn biết nhiều hơn về hoàng đế để không mạo phạm hắn bất cứ lúc nào. Nhưng nàng chỉ nhớ rõ độ dài của cuốn tiểu thuyết kia, còn tình tiết thì đều kể về nam nữ chính làm sao nàng có thể chú ý những nhân vật khác huống chi là nhớ hoàng đế..

    Hoàng đế?

    Thẩm Lăng đột nhiên từ trên giường bật dậy.

    Nàng nhớ rằng có một tình tiết trong sách lý do tại sao mà tình cảm của nam nữ chính có thể nhận được sự chấp thuận của Thẩm gia. Đó là ngoài sự giúp đỡ của Thẩm Lăng trong sách, thì còn một lần trong yến hội hoàng gia nên đã làm cho tình cảm của bọn họ được tăng lên.

    Hôm yến hội xảy ra trong sách, một vị Vương gia trong tộc muốn lấy lòng hoàng đế đã trình lên một đầu sư tử có bộ lông quý hiếm, không ngờ sư tử thoát khỏi lồng sắt mất khống chế và trực tiếp vồ thẳng vào hoàng đế. Nam chính Thẩm Cẩn Tu vì hộ giá đã bị móng vuốt sư tử đâm thẳng vào tim. Sau đó sư tử bị Hoàng đế dùng kiếm giết chết vị Vương gia cũng bị tra ra là thủ phạm chính khiến sư tử phát điên, ý đồ muốn hành thích vua và bị hoàng đế hạ chỉ dụng hình thiêu sống. Về sau Hoàng đế cũng không thích Thẩm Cẩn Tu vì hắn cảm thấy không cần Thẩm Cẩn Tu nhiều chuyện, hắn cũng không sao.

    Thẩm Lăng cảm thấy đầu sư tử kia với người khác mà nói là một con sư tử nhưng trước mặt đương kim hoàng đế Tạ Nguyên Tuần. Nó có lẽ tốt nhất là một con mèo lớn mất đi móng vuốt và đang cố gắng lật trời nhưng không thành công.

    Thẩm gia đang chuẩn bị vải bố trắng để chờ Thẩm Cẩn Tu làm tang lễ sau khi hắn qua đời. Vì cả nhà đều không dám quá kỳ vọng hắn có thể sống. Kết quả hắn vẫn sống sót dưới sự chăm sóc của Thẩm Hi.

    Ngay sau khi vết thương lành, hắn nói với Thẩm Khang Chính và Tưởng thị rằng hắn muốn cưới Thẩm Hi. Tưởng thị cảm thấy Thẩm Hi là người có phúc và Thẩm Khang Chính cảm thấy nàng đã cứu con trai hắn, vì vậy họ đồng ý để Thẩm Cẩn Tu cưới Thẩm Hi. Sau đó Thẩm Cẩn Tu vào triều, nhậm chức, hoàng đế thấy hắn vẫn còn sống nên đã tùy tay ban cho hắn một tước vị, Thẩm Hi cũng trở thành phu nhân Hầu gia.

    Cuối cùng hoàng đế Tạ Nguyên Tuần qua đời. Hắn dưới gối không con nối dõi, các thành viên trong gia tộc cũng bị hắn giết hại. Triều thần không tìm được người thích hợp để kế vị, thiên hạ náo loạn các cuộc khởi nghĩa nổi lên ở nhiều nơi. Triều đại nhà Lương bị thay thế, Thẩm Cẩn Tu trở thành tâm phúc của hoàng đế tân triều mới và đạt được thành công trên đường công danh sự nghiệp.

    Sau khi thành lập tân triều đại, Thẩm Cẩn Tu đã từng âm thầm cảm thán. Lý do triều đại nhà Lương diệt vong, tất cả cũng bởi vì Tạ Nguyên Tuần muốn nó vong.

    Thời điểm Tạ Nguyên Tuần vẫn còn sống, tất cả những kẻ có dã tâm chỉ là một con chó dưới chân hắn.

    Bất cứ khi nào Tạ Nguyên Tuần muốn triều đại nhà Lương tiếp tục cai trị, hắn sẽ không lưu lại con nối dõi, nếu hắn chết thì vương triều này cũng phải chôn theo hắn.

    Đương kim hoàng đế Tạ Nguyên Tuần, có thể nói là vị hoàng đế vô lương tâm nhất đồng thời hắn cũng là một cao thủ tàn bạo, giết người như thường.

    Thẩm Lăng vô cùng đồng ý người khác tốt xấu gì sẽ có chút thương hoa tiếc ngọc và khoan dung hơn với mỹ nhân, Tạ Nguyên Tuần hắn chắc chắn sẽ không.

    Nếu Tạ Nguyên Tuần là một hoàng tử đã từng bị ngược đãi và đối xử bất công trước khi trở thành hoàng đế, thì sự tàn ác khát máu của hắn sau khi trở thành hoàng đế có thể hiểu được, nhưng hắn không phải vậy!

    Hắn không phải là..

    Tạ Nguyên Tuần là hoàng tử do tiên hoàng hậu sinh ra, tiên đế thích hắn nhất, tiên hoàng hậu chết vì bệnh tật, tiên đế đưa Tạ Nguyên Tuần khi đó vẫn là tiểu hài tử ở bên người đích thân nuôi nấng và dạy dỗ. Đối với hắn vô cùng sủng ái, cho dù khi đó tiên đế vẫn chưa lập Thái Tử nhưng triều đình trên dưới ai cũng có thể nhìn ra được. Nếu tiên đế muốn lập Thái Tử thì hắn sẽ lập ai, Tạ Nguyên Tuần không phải là Thái Tử thì ai có thể là Thái Tử.

    Trước khi qua đời, tiên đế đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cho Tạ Nguyên Tuần để lại cho hắn rất nhiều văn thần và võ tướng có năng lực. Ngay cả hậu cung của Tạ Nguyên Tuần, vị tiên đế cũng chọn một Hoàng Hậu cho hắn và vị tiên đế chết đi mà không có bất kỳ lo lắng nào. Sau khi Tạ Nguyên Tuần lên ngôi phong cách tàn bạo trước đây khi còn là hoàng tử không thay đổi, ngược lại ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

    Tạ Nguyên Tuần đã giết một số huynh đệ không vừa ý hoặc không nghe lời hắn. Hắn cũng giết một số mỹ nhân trong hậu cung muốn tranh giành sủng ái. Một vài mỹ nhân hắn chỉ nhìn thoáng qua, ngày hôm sau hắn nhớ đến thì sẽ cho người đưa bọn họ tới trước mặt và giết chết không cần biết lý do gì. Các mỹ nhân trong hậu cung cả ngày đều ở trong cung của mình, ngoại trừ lệnh của hoàng đế cần bọn họ xuất hiện, ngày thường không thể thấy được bóng dáng các nàng.

    Tạ Nguyên Tuần phát điên như vậy, triều thần chẳng lẽ không khuyên nhủ gì sao?

    Nhóm quần thần muốn khuyên nhủ, nhưng khi họ nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần ngay cả Hoàng hậu do Tiên đế định ra cũng giết chết, bọn họ hoàn toàn không dám làm trái lời hắn. Trong lúc đó vị quan Thiết đầu đứng dậy, hắn cũng nói muốn giết thì giết.

    Thẩm Lăng trông có vẻ mệt mỏi, hoàng đế Tạ Nguyên Tuần hắn là bẩm sinh đã mắc chứng rối loạn thần kinh và tính cách chống đối xã hội.

    Cùng với một người như hắn ở bên nhau, chín cái mạng cũng không đủ dùng.

    Sau đó Thẩm Lăng chìm vào giấc ngủ cùng với nỗi lo lắng của mình.

    Ngày hôm sau.

    Thẩm Lăng ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, mặc quần áo chỉnh tề dưới sự hầu hạ của cung nữ. Cung nữ chải tóc cho nàng rất khéo tay, búi tóc chải đầu vừa đẹp vừa thanh thoát. Làm hại Thẩm Lăng thậm chí nghĩ cầm gương lên hỏi một câu thử xem, trên đời này ai là nữ nhân đẹp nhất.

    Khi Thẩm Lăng đang ngồi thì có cung nữ vội tới quạt gió bóp chân cho nàng, bóp đến nàng nghĩ muốn hô lên. Nàng muốn đọc một cuốn sách căn bản cũng không cần nàng đọc, sẽ tự có người niệm cho nàng nghe một cách thật sinh động. Khi nàng đói và muốn ăn, cung nữ sẽ mang cho nàng một bộ bát đũa và một bàn thức ăn phong phú thịnh soạn, Thẩm Lăng được các cung nữ hầu hạ tới thoải mái dễ chịu hoàn toàn đã không còn nhớ sự lo lắng tối qua.

    Những ngày tốt đẹp như vậy có phải là sung sướng quá không. Cho dù hoàng đế Tạ Nguyên Tuần đáng sợ đang ở trong cung, Thẩm Lăng cũng không sợ. Nàng cũng không tin trong cung nhiều mỹ nhân như vậy, Tạ Nguyên Tuần sẽ nhớ đến nàng. Vì vậy Thẩm Lăng vui sướng chạy vào đình ngắm phong cảnh

    Sự thật chứng minh, Tạ Nguyên Tuần thật đúng là nhớ đến nàng.

    Càn Dương Cung, Tạ Nguyên Tuần ngồi ở trên cao suy nghĩ viễn vong vừa nhìn đã biết rõ sự chú ý của hắn không ở nơi này, phía dưới quan viên có chuyện cần bẩm đều bước ra khỏi hàng nếu như không có chuyện gì thì an tĩnh đứng ở vị trí của mình.

    Hộ Bộ Khúc thượng thư, "Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn tấu, Bột Hải Quận Lý Quận Thủ làm việc bất chính trong lần thiên tai này, mười lượng bạc cứu trợ do triều đình cấp cho chỉ mới rơi vào tay một vài nạn nhân, còn lại bảy tám phần hiện không rõ tung tích, vi thần khẩn cầu bệ hạ hãy phái người đi điều tra."

    (Tấu: Trình bày với vua)

    Dương Tả tướng bước ra và nói: "Bệ hạ, thần cũng thỉnh tra rõ việc này, Lý quận thủ đối bệ hạ trung thành và tận tâm tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với bệ hạ."

    Lý quận thủ là một quan viên của phe Dương Tả tướng. Nhiều bên bị liên lụy vào, Dương Tả tướng sẽ không để Khúc thượng thư tùy ý đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Lý quận thủ.

    Người của Khúc thượng thư và Dương Tả tướng hai bên tranh cãi về chuyện này, Tạ Nguyên Tuần không muốn nghe nên gọi cho Phùng công công và dặn dò với Phùng công công mấy câu, nghe xong Phùng công công khom người rời đi.

    Tạ Nguyên Tuần cũng không có tâm trí ở lại Càn Dương Cung nghe chính sự, "Không có việc gì nữa thì bãi triều."

    Chúng thần: .

    Không, bệ hạ, có việc.. không phải chúng ta đang nói về Lý quận thủ và chuyện ngân bạc sao?

    Nhưng nhìn vẻ mặt nóng nảy của Tạ Nguyên Tuần, bọn họ không ai dám mạo hiểm bị chém đầu để nói tiếp.

    Tạ Nguyên Tuần đứng dậy và sải bước đi. Sau đó Dương Tả tướng cũng dẫn đầu rời đi Khúc thượng thư theo sau, sổ con trong tay áo của hắn muốn nộp lên, chắc là bệ hạ đã nhìn thấy.

    Có người lo lắng nói, "Tả tướng, hôm nay Khúc thượng thư chơi chúng ta một vố khiến chúng ta trở tay không kịp, có nên phái người đi nhắc nhở Lý quận thủ một chút không?" nếu như để cho bệ hạ tra ra, thì những người đụng vào số bạc đó đều sẽ chết.

    Dương Tả tướng, "Không cần, trận gió này nhấc lên không nổi, ngươi cho rằng Khúc thượng thư hắn tại sao phải đứng ra? Đó không phải là vì bạc xuất ra từ trong tay hắn sao, hắn sợ bị liên lụy. Trước đây hễ là bạc từ hắn quản lý bộ phận hộ gia đình thì hắn đều sẽ trình lên một lượt và lần này cũng không ngoại lệ."

    "Nếu Tả tướng đã nói như vậy rồi thì ta an tâm."

    Tạ Nguyên Tuần rời khỏi Càn dương cung cũng không trở về Thái Cực Điện mà trực tiếp đi về phía Trường Nhạc Cung.

    Tiến vào Trường Nhạc Cung, một đám cung nữ thái giám quỳ xuống nghênh đón, Tạ Nguyên Tuần không nhìn thấy Thẩm Lăng, hỏi, "Thẩm quý nhân đâu?"

    "Hồi bệ hạ, Thẩm quý nhân đang ở ngoài đình ngắm cảnh."

    "Ngắm cảnh?"

    Tạ Nguyên Tuần nhướng mày, "Thật là trùng hợp, ta cũng có cảnh muốn thưởng cho nàng ấy." Hắn xoay người đi tìm Thẩm Lăng.

    Thẩm Lăng không biết Tạ Nguyên Tuần muốn tìm nàng, nàng đang dựa nửa người vào lan can đình cùng cung nữ bên cạnh đang cầm thức ăn cá, thả cho cá ở trong hồ ăn.

    Đang cho cá ăn, thì tay nàng lấy thức ăn cá nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, mắt sáng lên mùi vị còn rất ngon.

    Một bàn tay nhéo nhéo mặt nàng, "Nàng là cá à?"

    Thẩm Lăng, "..."

    Hành động nhéo mặt và giọng nói quen thuộc này.

    - - là hắn, là hắn, chính là hắn, là cái tên bệ hạ kia.

    Thẩm Lăng, "Bệ hạ, thiếp không phải."

    - - ta rõ ràng là một con người, bộ mắt của ngươi bị mù nhìn không thấy sao?

    Tạ Nguyên Tuần tâm trạng rất tốt, "Nếu nàng không phải cá, vậy sao nàng lại ăn thức ăn cho cá?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  8. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hắn cũng quá tiện đi (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Lăng trả lời, "Thiếp chỉ tò mò xíu thôi, lần sau thiếp sẽ không làm thế." Nàng nhanh chóng ném hết thức ăn cho cá.

    Tạ Nguyên Tuần tiếp tục hỏi, "Nó ăn có ngon không?"

    Thẩm Lăng cười, "Không ngon."

    - - chỉ lừa ngươi thôi, mùi vị của nó thơm và ăn rất ngon là đằng khác.

    - - ngươi đừng hòng muốn ăn.

    - - một hạt ta cũng không cho ngươi, để ngươi thèm chết!

    Thẩm Lăng hỏi, "Bệ hạ người tới tìm thiếp sao?"

    Tạ Nguyên Tuần ngồi xuống bên người nàng, cầm lấy tay nàng và nói, "Ừm, ta có thứ tốt muốn cho nàng xem, nghe người trong cung nói nàng đang ở đây ngắm cảnh, nên ta tới đây tìm nàng."

    "Bệ hạ muốn cho thần thiếp nhìn thứ tốt gì?"

    Tạ Nguyên Tuần, "Nàng thử đoán xem."

    Thẩm Lăng, ".. thần thiếp ngu dốt, không thể đoán được ý của bệ hạ."

    - - đoán con mẹ ngươi chứ đoán!

    Tạ Nguyên Tuần, "Ha ha ha ha."

    Thẩm Lăng hít một hơi thật sâu.

    - - quả nhiên hắn là tên bệnh tâm thần mà, một lời không vừa ý là lại cười, ngươi đang cười cái gì vậy, đồ ngốc!

    Tạ Nguyên Tuần cười càng lớn tiếng hơn.

    Thẩm Lăng, "..."

    Khi Tạ Nguyên Tuần đã cười đủ rồi, hắn nói, "Phùng công công, đưa mỹ nhân lên cho quý nhân nhìn xem."

    Thẩm Lăng hơi ngạc nhiên, mỹ nhân? Mỹ nhân nào? Đẹp như thế nào?

    Thẩm Lăng vẻ mặt chờ mong, người có thể khiến Tạ Nguyên Tuần được gọi là mỹ nhân chắc phải là rất xinh đẹp.

    Chẳng bao lâu, Phùng công công đưa đến cái gọi là ' Mỹ nhân ' mà Tạ Nguyên Tuần nói tới.

    Thẩm Lăng nhìn tấm da người trên tay Phùng công công, thật lâu sau nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

    Bên cạnh hoàng đế còn đang ngốc nghếch nói, "Mỹ nhân này múa rất đẹp, ta nghĩ nàng chưa xem qua, ta cảm thấy có lỗi với nàng nên đã lột da nàng ta xuống, mang đến cho nàng thưởng thức. Nàng thấy thế nào, có phải nàng ta nhảy rất đẹp không?"

    Thẩm Lăng, "..."

    - - Mẹ nó! Ngươi quả thực là đồ biến thái! Cuồng giết người! Ta chỉ muốn xem vẻ đẹp mỹ nhân một cách sống động chứ không phải cái loại vẻ đẹp mà làn da được lột xuống từ trên người mỹ nhân, ngươi cho là ta cũng biến thái như ngươi sao! Tạ Nguyên Tuần, ngươi là đồ khốn nạn!

    Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng và hỏi, "Nàng thích không?"

    Thẩm Lăng mấp máy môi, nàng bị hắn hù cho sợ chết khiếp, mà hắn còn hỏi nàng có thích hay không?

    ".. Thích."

    - - không, không, ta không thích! Ngươi có nghe ta nói không, tên nam nhân thối!

    Tạ Nguyên Tuần, "Nếu nàng thích, lần sau ta sẽ gọi ít mỹ nhân như thế đến đây cho nàng xem."

    Lần sau? Còn lần sau?

    Con ngươi Thẩm Lăng mở to, nàng không biết nên dùng biểu cảm gì cho đúng, nàng cũng không có bị tâm thần như hắn, thì sao nàng có thể thích thể loại lột da mỹ nhân như thế này.

    Tạ Nguyên Tuần hỏi, "Sao nàng không nói lời nào hết vậy? Chẳng lẽ vui quá đến nói không nên lời rồi sao?"

    Thẩm Lăng ha hả cười hai tiếng

    Nếu như hắn không để nàng thoải mái, vậy thì hắn cũng đừng hòng nghĩ được thoải mái! Trong lòng bỗng hiện ra một chủ ý hết sức to gan lớn mật, giọng điệu của nàng vô cùng dịu dàng: "Bệ hạ, nếu người đã vừa lòng mỹ nhân này như thế, hay là không bằng tận dụng nàng tối đa nhất. Bằng cách đưa nàng vào tẩm cung, vậy thì mỗi đêm nàng đều sẽ bồi người ngủ, thiếp nghĩ có hồng nhan như vậy bên cạnh sẽ giúp người đi vào giấc ngủ nhanh hơn."

    - - dù sao ta cũng không dám, nếu bên cạnh giường ta mà có thứ đồ vật này, thì ta sợ ta còn không bị hù cho chết.

    Tạ Nguyên Tuần, "Chủ ý này của nàng rất hay, được, đêm nay hãy đưa nàng ấy đến tẩm cung trẫm."

    Thẩm Lăng vui vẻ nói, "Bệ hạ anh minh!"

    Vào ban đêm, Thái Cực Điện.

    Mặt Thẩm Lăng cứng đờ hét lên, ".. Bệ hạ?"

    Tạ Nguyên Tuần đang mặc áo ngủ, nằm nửa người trên giường nhìn da người mỹ nhân bên cạnh mép giường, thấy Thẩm Lăng đã đến, hắn vẫy vẫy tay về phía nàng.

    "Lại đây."

    "Vâng." Mặt Thẩm Lăng ngơ ngác đi tới.

    Nằm trên giường, nàng cắn góc chăn bông, oán hận lao về phía Tạ Nguyên Tuần.

    - - khốn khiếp, thế nhưng muốn ta bồi ngươi ngủ, chủ ý chiều nay của ta là để dọa ngươi chứ không phải ta! Để một thứ như vậy ở bên mép giường, làm sao nàng có thể ngủ được?

    Mặc dù Thẩm Lăng đang cực kỳ tức giận nhưng không dám thở hổn hển, xoay người hay lộn xộn, lại càng không dám nhìn lung tung xung quanh, Thẩm Lăng liếc nhìn Tạ Nguyên Tuần bên người, nàng thầm nghĩ:

    - - nếu đêm nay ta không ngủ được thì ta sẽ dùng gối đầu đè chết ngươi.

    Tạ Nguyên Tuần hỏi, "Tại sao nàng không ngủ?"

    Thẩm Lăng nhỏ giọng nói, "Thiếp muốn chờ bệ hạ ngủ trước."

    - - Vậy cũng hỏi, tất nhiên là ta không ngủ được rồi, đồ ngốc!

    Tạ Nguyên Tuần nảy ra một sáng kiến "Hay là trẫm để da người mỹ nhân đến dỗ nàng ngủ được không?"

    Thẩm Lăng, ".. Bệ hạ, bệ hạ đáng ghét, thiếp chỉ là không muốn để người khác xen vào giữa chúng ta mà thôi, bây giờ thiếp sẽ ngủ ngay." Da người mỹ nhân gì đó, cứ để ở mép giường là được, không cần phải lên trên giường, nàng không có phúc để chịu được.

    Thẩm Lăng nhắm mắt lại thì đã chìm vào giấc ngủ, không khó ngủ như nàng tưởng tượng, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì trời cũng đã rạng sáng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  9. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Nếu có thể thật muốn đánh chết hắn (Phần1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Lăng tỉnh dậy và nằm trên giường không nhúc nhích, trong đầu nàng không nghĩ về bất cứ điều gì, đây là thói quen của nàng nhưng hôm nay thì khác vì nàng cảm thấy da đầu của mình đang đau nhói, Thẩm Lăng mặt không cảm xúc nhìn qua bên cạnh, sau đó nàng đã nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần.

    Tạ Nguyên Tuần nằm bên cạnh nàng, trong tay còn đang nắm một lọn tóc của nàng. Khi thấy nàng tỉnh dậy thì động tác nắm tóc quen thuộc của hắn mới thả ra "Nàng tỉnh rồi."

    Thẩm Lăng, "..."

    Động tác của hắn giống như là rất quen thuộc! Hắn đã kéo bao nhiêu lần rồi!

    Vẻ mặt của nàng đau khổ, tại sao tên chết tiệt này lại không đi thượng triều? Hắn có biết hắn làm nàng đau mắt như thế nào khi vừa tỉnh dậy không? Còn nữa, đừng nói từ khi hắn tỉnh dậy tới giờ vẫn luôn nắm lấy tóc nàng nha, hiện tại nàng gần như cảm thấy da đầu của mình thiếu mất một khối.

    Tạ Nguyên Tuần, "Nàng đã ngủ rất lâu, ta gọi mãi mà nàng không tỉnh dậy."

    Thẩm Lăng lo lắng hỏi, "Bệ hạ, người gọi ta như thế nào?" Không phải là như nàng nghĩ chứ.

    Tạ Nguyên Tuần lại nắm lấy tóc nàng và nói, "Chính là như vậy."

    "..."

    Nàng nghẹn ngào không thốt nên lời, nắm tóc cũng tính là gọi người rời giường?

    - - Chết tiệt!

    Cảm thấy còn chưa đủ kích thích, Tạ Nguyên Tuần thả tóc nàng ra, dùng ngón tay chỉ về phía cuối giường của Thẩm Lăng, "Nàng xem, nàng ấy cũng muốn gọi nàng dậy cho nên vẫn luôn chạm vào chân nàng."

    Thẩm Lăng cũng thực sự cảm thấy chân mình đang lạnh ngắt.

    Khi nàng nhìn xuống, hai bàn tay của da người mỹ nhân đang ở trên chân nàng. Khi gió thổi qua, hai bàn tay bằng da bắt đầu đung đưa, như thể đang vuốt ve chân nàng.

    Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng là nghi ngờ, không phải thứ này được đặt ở mép giường sao? Sau da người mỹ nhân lại có thể ở trên giường. Má ơi, điều đáng sợ nhất là nó đang chạm vào chân nàng!

    "Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah!"

    Thẩm Lăng thét chói tai từ trên giường nhảy xuống, thân thể giống như con mèo mà lướt qua Tạ Nguyên Tuần nhảy xuống mặt đất, còn chưa kịp mang giày đã chân trần chạy nhanh như bay ra ngoài Thái Cực Điện.

    Tạ Nguyên Tuần, "Ha ha ha ha ha."

    Hắn nhìn bóng lưng của Thẩm Lăng đang thét chói tai và chạy trốn, ngay lập tức hắn gục người xuống vì cười. Phùng công công bước vào hỏi hắn có cần mời Thẩm Lăng trở về không, Tạ Nguyên Tuần cười đến thở hổn hển, hắn vẫy vẫy tay, "Ha ha không cần, nàng sẽ tự mình trở về thôi, ha ha ha ha."

    Phùng công công quay trở ra điện, vừa rồi hắn nhìn thấy Thẩm quý nhân đang chân trần chạy ra Thái Cực Điện. Hắn nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra, khi đó mặt hắn trầm xuống nghĩ định đi bắt nàng. Sau đó hắn nghe được tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần lại nhớ đến chuyện buổi sáng Tạ Nguyên Tuần đột nhiên yêu cầu hắn đem da người mỹ nhân để bên chân của Thẩm quý nhân. Hắn nghĩ chắc đây là lý do mà Thẩm quý nhân chạy trốn, Phùng công công không khỏi bật cười. Thẩm quý nhân chắc đã bị dọa sợ rồi, chỉ là lá gan còn quá nhỏ.

    Mặc dù không biết tại sao bệ hạ lại vừa lòng với Thẩm quý nhân như vậy, nhưng chỉ cần có thể làm bệ hạ vui thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

    Ánh mắt Phùng công công hiện lên cảnh vừa rồi hắn chứng kiến bệ hạ đang lớn tiếng cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bệ hạ trừ bỏ giết người ra thì còn có thể cười tới vui vẻ như vậy.

    Thẩm Lăng chạy ra khỏi Thái Cực Điện, nàng đã sớm lấy lại bình tĩnh, muốn nhân cơ hội này giả vờ sợ hãi và chạy về Trường Nhạc Cung, nhưng nàng lo lắng kẻ ngu ngốc Tạ Nguyên Tuần sẽ làm ra điều gì đó khiến nàng nổi điên hơn. Hơn nữa hành động vừa rồi của nàng chính là bỏ hoàng đế lại mà chạy. Nếu như Tạ Nguyên Tuần lấy lý do nàng không tôn trọng hoàng đế mà đem nàng giết chết thì làm sao bây giờ, chuyện này Tạ Nguyên Tuần hắn nhất định có thể làm được!

    Có hai lựa chọn cho nàng giữa không biết xấu hổ cầu xin lòng thương xót hoặc vì tôn nghiêm của mình mà chết không hổ thẹn. Đương nhiên Thẩm Lăng sẽ thành thật với lòng lựa chọn -- không biết xấu hổ mà chân thành cầu xin lòng thương xót.

    Nàng quay người đi trở về Thái Cực Điện với vẻ mặt bi thương và bóng lưng ảm đạm.

    Thẩm Lăng thở phào nhẹ nhõm khi đi ngang qua, bọn hạ nhân đa phần đều đang cúi đầu.

    - - May mà bọn họ không nhìn thấy nếu không ta sẽ xấu hổ chết mất!

    Về phần Phùng công công đang nhìn về phía nàng cười tới vẻ mặt hiền từ, Thẩm Lăng tỏ vẻ như ánh mặt trời hôm nay gắt quá làm nàng nhìn không thấy được gì cả.

    Thẩm Lăng bước vào điện và thấy Tạ Nguyên Tuần đã rời khỏi giường, nàng tìm hắn nửa vòng thì thấy hắn đang ở trong căn phòng bên trái, thấy trên tay hắn đang cầm một cuốn sổ con, Thẩm Lăng còn cho rằng hắn rất chăm chỉ. Kết quả là, Tạ Nguyên Tuần ném tất cả sổ con xuống mặt đất trong giây tiếp theo.

    - - Đôi mắt của nàng bị mù hay sao, mà có thể sinh ra ảo giác hắn rất chăm chỉ.

    Thẩm Lăng nhặt tất cả sổ con trên mặt đất, "Bệ hạ đang xử lý chính sự sao?" Sổ con trên mặt đất quá nhiều trong một lúc là không thể nhặt hết được. Vì vậy Thẩm Lăng chỉ làm bộ nhặt mấy quyển lên.

    Tạ Nguyên Tuần gật đầu, "Ừm."

    Thẩm Lăng, "..."

    - - Thật không biết xấu hổ, khi nhặt những sổ con nàng vô tình liếc nhìn, những sổ con này ngoại trừ chữ viết của quan viên thì không nhìn thấy chữ của hắn phê.

    - - ha hả, ta nghĩ hắn chỉ muốn ném sổ con chơi thôi mới đúng.

    Tạ Nguyên Tuần nhìn biểu cảm trên mặt nàng và hỏi, "Nàng không phải đi rồi sao, tại sao lại quay về rồi?"

    Thẩm Lăng nghe vậy, đưa tay vỗ ngực, nghĩ mà sợ nói, "Bệ hạ, người không nhắc tới còn tốt, người nhắc tới làm ta lại thấy sợ hãi."

    Tạ Nguyên Tuần không khỏi tò mò hỏi, "Nàng sợ cái gì?"

    Thẩm Lăng nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, hai mắt ẹ thẹn và trìu mến, nói:

    "Tối hôm qua, ta nằm mơ thấy mỹ nhân muốn đoạt bệ hạ với ta, cho nên sáng hôm nay ta nhìn thấy da.. người mỹ nhân ta sợ nàng sẽ cướp đi bệ hạ. Rõ ràng bệ hạ là của ta, vì ta một lòng quá lo lắng nên muốn chạy về Trường Nhạc Cung để mà khóc." Nàng cũng theo đó mà làm ra dáng vẻ động lòng người của Tây Thi.

    Tạ Nguyên Tuần nói, "Trẫm là của nàng? Nàng nghĩ cũng thật đẹp quá nhỉ."

    Trên mặt Thẩm Lăng lộ vẻ thương tâm nhưng tự đáy lòng lại âm thầm đảo mắt.

    - - đồ thần kinh.

    - - nếu không phải sợ ngươi truy cứu chuyện ta bỏ ngươi lại mà chạy, thì ta đâu cần phải nói những lời ghê tởm như vậy?
     
    nguyenhaiyen123Tây Lương thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  10. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Nếu có thể thật muốn đánh chết hắn (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Nguyên Tuần nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Lăng, thì đột nhiên nắm lấy tay nàng dùng sức kéo vào lòng, sờ lên đỉnh đầu nàng như đang vuốt ve con chó nhỏ "Nàng xem, nàng có phải ngốc hay không, nếu như sợ trẫm bị cướp mất. Tại sao nàng không tham gia vào, chỉ có ta và nàng thì sao mà vui bằng khi cả ba người chúng ta cùng nhau chơi được?"

    Cơ thể Thẩm Lăng cứng đờ đứng bất động, đưa lưng về phía Tạ Nguyên Tuần vẻ mặt vặn vẹo.

    - - Mẹ nó, Tạ Nguyên Tuần hắn rốt cuộc là tên khốn nạn cỡ nào!

    - - nếu không phải vì không thể đánh được, thì ta đã đập nát não hắn rồi!

    Thẩm Lăng tuyệt vọng vô cùng, nhất là khi nàng nghĩ đến những lời trơ trẽn vô sỉ như vậy được thốt ra từ miệng hắn, nàng cảm thấy những lời của hắn nếu so với ghê tởm thì hơn nhiều.

    - - Trong cảnh giới của những kẻ ghê tởm, ta xin mạn phép gọi ngươi là người mạnh nhất!

    Thẩm Lăng sống không còn gì để luyến tiếc, cứ vậy mà bị Tạ Nguyên Tuần ôm không buông. Cả người uể oải, nhìn Tạ Nguyên Tuần đang bóp chặt khuôn mặt nàng. Bóp mặt chưa đủ thì hắn sờ vào cổ nàng, hơi thở của hắn phun lên cổ nàng, làm cả người Thẩm Lăng đều ớn lạnh. Bóp mặt nàng, nàng còn không cảm thấy gì nhưng sờ cổ nàng, tại sao nàng lại cảm thấy hắn làm thế rất khiến người phải khiếp sợ?

    Thẩm Lăng cầm một quyển sổ con trên bàn, vừa được nàng nhặt lên, thanh âm muốn săn sóc bao nhiêu thì có bấy nhiêu săn sóc nói, "Bệ hạ, thiếp ở đây có làm phiền đến người hay không?"

    Tạ Nguyên Tuần, "Ừm, có một chút."

    Thẩm Lăng, "..."

    - - hắn vậy mà thừa nhận? Sao lại nói như thế, hắn không phải nên trả lời không phiền ư?

    Tạ Nguyên Tuần, "Nàng quá quấn người, cả giường đều bị nàng chiếm hết."

    Thẩm Lăng nghiến răng nghiến lợi, nhiều lần tự nhủ với bản thân, không được xúc động, không được xúc động. Nếu giết vua thì nàng cũng không thể sống nổi, hơn nữa nàng phải chắc chắn có thể giết được vua. Nếu nàng chết rồi mà hắn không chết, vậy nàng không phải sẽ tức chết sao.

    Nhưng nàng vẫn thấy tức giận!

    - - Ngươi nói ta quấn lấy ngươi? Thật là không biết xấu hổ, ngươi thử nghĩ xem rốt cuộc là ai chủ động đem ta ôm vào lòng!

    - - còn nói ta chiếm hết cả giường? Bộ ta mập như vậy sao? Thực sự muốn đánh chết tên cẩu nam nhân này, ngươi không biết đối với nữ nhân là không thể nói mập sao? Ông trời ơi, sao người không ngó xuống mà xem, tại sao ông không giáng vài tia sét xuống đánh chết hắn luôn đi!

    Thẩm Lăng mở sổ con ra, mỉm cười nói, "Bệ hạ, thiếp còn chưa được nhìn qua người phê sổ con, ta nghĩ cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất là hấp dẫn người."

    - - Nếu ngươi có thể bận đến hói đầu rụng tóc ta nghĩ nhất định sẽ càng quyến rũ hơn.

    Tạ Nguyên Tuần nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng. Ngoài miệng thì nói nghe hay lắm ngược lại những gì trong lòng nàng nghĩ lại rất khó nghe, khó nghe đến mức ngớ ngẩn nhưng cũng đặc biệt thú vị.

    Tạ Nguyên Tuần lấy sổ con qua liếc vài lần, rồi dùng bút phê xuống ý kiến của mình. Sau đó đem sổ con ném vào trong lòng của Thẩm Lăng.

    Sao hắn giải quyết nhanh vậy? Thẩm Lăng tò mò mở ra xem ý kiến hắn phê xuống: Toàn bộ đều giết.

    Mấy chữ tàn nhẫn độc ác này, đúng là phong cách của hắn.

    Thẩm Lăng lại nhìn qua sổ con có chữ ký của Khúc thượng thư, nội dung bên trong được tóm gọn trong một câu: Hắn nghi ngờ bạc để cứu trợ thiên tai bị kẻ khác tham lam, chuyện này hắn không hề biết.

    Loại bạc này mà cũng tham? Có lương tâm hay không? Dân chúng mới là nền tảng của một quốc gia. Nếu như triều đình đối với họ đã làm những gì, bọn họ đều sẽ ghi nhớ.

    Mặc dù Thẩm Lăng vẫn luôn mắng Tạ Nguyên Tuần là một tên biến thái điên cuồng giết người. Nhưng hầu hết hắn giết đều là các quan viên viên chức hoặc các danh gia quý tộc, chứ chưa từng thấy qua hắn giết dân để tìm niềm vui. Tuy nhiên Thẩm Lăng cũng không có bởi vậy mà cảm thấy Tạ Nguyên Tuần là một hoàng đế yêu dân như con, nàng cảm thấy dựa vào những gì nàng hiểu biết về hắn. Thì hắn không giết dân, có lẽ bởi vì hắn cảm thấy giết dân không thể nào vui bằng giết đám quan viên danh gia quý tộc.

    Nếu như hắn thật sự vì dân mà lo nghĩ, thì ở trong sách khi hắn còn sống sẽ không giết người cho đến khi hắn qua đời, đi khắp cả Vương triều đại Lương cũng không tìm được một người thích hợp để kế vị.

    Dù thế nào đi nữa, Thẩm Lăng vẫn rất hài lòng với ý kiến của Tạ Nguyên Tuần đã phê cho Khúc thượng thư.

    Tạ Nguyên Tuần đối với phản ứng của Thẩm Lăng có chút kinh ngạc, phải biết rằng một câu này của hắn phê xuống, thì người chết sẽ có rất nhiều. Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ bị dọa cho sợ rồi, nhưng nào ngờ nàng không bị dọa mà ngược lại còn rất vui?

    Hắn cau mày.

    Lá gan của nàng không phải rất nhỏ sao? Nhìn thấy một tấm da người đã bị dọa cho tới muốn khóc, sao bây giờ lại không nhỏ, thật là kỳ lạ.

    Thẩm Lăng: .

    Tạ Nguyên Tuần chính là sự uy hiếp tuyệt đối của cả triều đại nhà Lương, tấu chương của Khúc thượng thư sau khi hắn phê xuống đã được triều đình bắt đầu thi hành một cách mạnh mẽ và vang dội. Không chỉ Bột Hải quận lý quận thủ bị áp giải về kinh thành để tra khảo và định tội, mà trong kinh thành tất cả các quan viên hễ có liên quan đến việc này đều bị tống vào đại lao, kẻ nên bị lưu đày thì lưu đày, nên bị giết thì sẽ giết. Máu chảy ở khắp nơi các cửa chợ hàng quán. Các quan viên bên Khúc thượng thư đang rất vui mừng và phấn khởi, bên này Dương Tả tướng đã chết không ít người. Mỗi khi hạ triều sắc mặt của hắn đều xám xịt.

    Ngồi trong xe ngựa, Dương Tả tướng thu hồi biểu cảm khó coi của mình, vẻ mặt bình tĩnh.

    Thực ra hắn cũng không cảm thấy quá đau buồn khi biết có quan viên bên mình chết đi. Tuy nhiên lần này hoàng đế lại hạ lệnh giết chết để hắn có chút ngoài ý muốn, dù sao lúc trước ở trên triều Khúc thượng thư đã nói qua nhưng hoàng đế cũng không có điều tra. Mặc dù Dương tả tướng cũng không hiểu nhưng hắn không nghĩ sẽ vào cung hỏi.

    Hắn còn chưa muốn chết sớm như thế.

    Bệ hạ của bọn họ giết người chưa bao giờ sẽ nương tay với ai.

    Nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước, Dương Tả tướng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, hắn thấy Lại Bộ thượng thư Thẩm Khang Chính đang bị một đám người vây quanh.

    Dương Tả tướng nheo mắt lại.

    Mấy ngày nay hắn bị chuyện bạc cứu trợ quấn thân, nên đã xem nhẹ việc trong hậu cung của hoàng đế có một vị Thẩm quý nhân rất được sủng ái, mỗi đêm hoàng đế đều gọi nàng vào thị tẩm.

    Nếu hắn nhớ không nhầm, vị Thẩm quý nhân đó chính là nữ nhi của Thẩm Khang Chính, chẳng trách hiện tại hắn được nhiều người vây quanh khen ngợi và chúc mừng.

    Không có gì đáng ngạc nhiên khi các hoàng đế khác, có phi tử được sủng ái. Nhưng đương kim hoàng đế Tạ Nguyên Tuần sủng ái phi tử, vậy thì thực là làm người phải kinh ngạc. Xem ra bản lĩnh của vị Thẩm quý nhân kia còn rất lớn.

    Dương Tả tướng không dám chọc giận Tạ Nguyên Tuần, nữ nhi hắn tiến cung cũng không dám, vẫn luôn ở trong cung bị ghẻ lạnh. Vị Thẩm quý nhân này có thể được bệ hạ sủng ái, hay không bằng hắn tìm Thẩm Khang Chính hỏi một chút. Sau đó lại truyền tin cho nữ nhi của hắn ở trong cung để nàng tìm Thẩm quý nhân kết liên minh?

    Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, Dương Tả tướng cho hạ nhân nâng kiệu đến Thẩm phủ tìm Thẩm Khang Chính.

    Thẩm Khang Chính, người bị Dương Tả tướng đuổi tới cửa và hỏi bí mật nữ nhi hắn có thể đắc sủng.

    Thẩm Khang Chính: .

    Hắn không biết gì cả!

    Hắn cũng rất khiếp sợ khi biết nữ nhi hắn tìm trở về không bao lâu lại được hoàng đế sủng ái! Hắn và Tưởng thị đều nghĩ rằng dù Thẩm Lăng có may mắn vượt qua vòng sơ tuyển, thì cuối cùng nàng cũng sẽ bị đuổi khỏi cung. Làm sao hắn có thể ngờ được nàng sẽ trở thành Thẩm quý nhân của Thẩm gia, hắn hoàn toàn cũng không hiểu rõ nữ nhi của hắn, được không!

    Tuy nhiên những lời này Thẩm Khang Chính sẽ không nói cho Dương Tả tướng biết. Nếu hắn nói như thế, sẽ đắc tội với Dương Tả tướng. Thẩm Khang Chính vẫn có thể tự mình hiểu biết điều này.

    Vì vậy Thẩm Khang Chính hắn đã đem một ít chuyện của Thẩm Hi nói, dù sao thì Thẩm Hi và Thẩm Lăng đều là nữ nhi của hắn, các nàng cũng không khác gì nhau.

    Chờ đến khi tiễn Dương Tả tướng đi rồi, nước miếng của Thẩm Khang Chính cũng muốn khô lại.

    Hắn quay trở lại hậu viện để tìm Tưởng thị, "Phu nhân, nữ nhi của chúng ta có tiền đồ!"

    Tưởng thị cười nói, "Lão gia, ý của ngươi là nói.." Hi Nhi?

    Gần đây Hi Nhi rất chịu khó học thêu thùa, nàng rất có tiền đồ trong tương lai, phải biết rằng khi còn nhỏ, bọn họ cho Hi Nhi học thêu thùa, nàng vẫn luôn nói sợ đau không muốn học. Hiện tại cuối cùng nàng đã trưởng thành biết hiểu chuyện hơn và sẵn sàng học hỏi.

    Thẩm Khang Chính đang mộng tưởng nói, "Đúng vậy, chính là Lăng Nhi! Nàng ở trong cung được bệ hạ phong làm Quý nhân, kề cận bên người bệ hạ, rất được bệ hạ sủng ái. Dương Tả tướng đã đến phủ tìm ta để dò hỏi những chuyện liên quan đến Lăng Nhi. Lúc trước Lăng Nhi trở về, ta đã biết nàng không phải là vật trong ao, quả nhiên ta không có nhìn lầm.."

    Tưởng thị siết chặt khăn tay biểu cảm cứng đờ nghe Thẩm Khang Chính kích động nói.

    Tưởng thị không nghĩ đến Thẩm Lăng bị nàng ghét bỏ sẽ trở thành Quý nhân trong cung, còn rất được sủng ái! Nếu không phải nàng còn chút lý trí, suýt chút nữa nàng đã nói ra những lời khi quân phạm tội phải bị tru vi cửu tộc rằng hoàng đế hắn có phải đầu óc có vấn đề rồi không.
     
    nguyenhaiyen123Tây Lương thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  11. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Cho mình có đôi lời muốn nói nha ♡

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thực ra mình cũng chỉ mới bắt đầu edit gần đây thôi. Nên mình không biết bản edit của mình như thế nào. Mình chỉ xin là các bạn có đọc những lời này của mình. Cho mình xin ý kiến và nhận xét để mình có động lực hơn ra các chương tiếp theo cho mọi người. Hiện giờ mình cũng hơi nản xíu huhu. *qobe 18*
     
    nguyenhaiyen123Tây Lương thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...