Welcome! You have been invited by kimtaehyungg to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 6.2: Con đường phía trước (2)



<3 Bạn chưa có tài khoản đọc truyện? Đăng ký miễn phí tại LINK nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 6.3: Con đường phía trước (3)

[HIDE-THANKS]
Nàng nhìn có vẻ quật cường, nhưng thực ra cũng không quật cường đến như vậy, nàng chẳng qua là không thích bị an bài vận mệnh.

Tựa như việc nàng không thích mơ mơ hồ hồ gả cho một người mà mặt cũng chưa nhìn thật kỹ, xong làm hoàng hậu. Cho nên nàng liền từ trong nhà chạy ra. Tiếp đó nàng lại đột nhiên phát hiện người mà trước kia cái mặt cũng chưa nhìn thật kỹ ấy thực sự không tệ, cho nên nàng liền bắt đầu dán lấy hắn, ở bên cạnh hắn, đơn giản trực tiếp.

Thời khắc minh bạch điều mình muốn - đến cùng là gì, thời khắc có thể kiên định vươn tay ra với thứ mình muốn, nàng cũng chỉ là không vi phạm lẽ sống của mình mà thôi.

Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Vì một chút trọng yếu trong mắt người khác - kỳ thực lại là thứ râu ria - mà chùn bước không tiến, là việc ngu ngốc nhất.

Giẫm lên mặt đất nhàn nhạt nước đọng, chậm rãi đi trên đường phố trống trải, Thương Thương cảm thấy mình nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng lập tức lại quên đi, chỉ còn lại càng lúc càng lớn tiếng mưa rơi, rơi vào trên dù của nàng, tựa như rơi vào chỗ rất xa.

Có thể là sắp hoàng hôn, trên đường cũng không có người đi đường, ngẫu nhiên có mấy người bán hàng rong mặc áo tơi, khiêng gánh, cũng không mời chào buôn bán, từ bên người nàng vội vàng đi qua, rất nhanh trong màn mưa đã đi xa.

Từ lúc buổi chiều thừa dịp người áo đen không chịu nói cho nàng danh tính kia đi ra ngoài, nàng vụng trộm ra đi dạo, đã qua thật lâu.

Dù sao cũng không lo hắn tìm không thấy mình, tay có chút mỏi, đổi tay kia cầm dù, Thương Thương lảo đảo đi, không có ý định dừng lại.

Có một mùi thuốc rất nhạt từ góc đường truyền tới.

Thương Thương quay đầu, nhìn thấy một tiệm thuốc bên đường, cửa gỗ nửa khép, trên cửa treo màn cửa vải xanh, là loại tiệm thuốc phổ thông mà đi đến bất kỳ địa phương nào ở đế quốc đều có thể tuỳ tiện tìm thấy.

Tại thành Hàng Châu lúc ấy, hai người bọn họ cùng rơi xuống nước, hắn bốc thuốc cho nàng trị cảm mạo, chắc chính là tới tiệm thuốc kiểu này?

Hoảng hốt một chút, nàng quay người, tùy ý đi vào tiệm thuốc kia.

Trước tủ thuốc, gã sai vặt khoanh tay ngồi, thấy nàng tiến đến, bèn lễ phép cười cười.

Thương Thương cũng cười cười, nghe được bên trong tiệm thuốc có một người giống ông chủ đang nói, có chút dở khóc dở cười: "Lại thêm năm lượng? Khách nhân, ngài đừng nói đùa có được hay không?"

Tiếp đó có một người khác ho hai tiếng, ngữ điệu không nóng không lạnh: "Ta không phải đang cùng ông nói đùa.. táo đỏ cũng năm lượng mới được.."

Có người thứ ba cười lên, "Trần bì năm lượng, táo đỏ năm lượng, đường phèn năm lượng, ngươi chẳng phải trực tiếp nuốt hết những thứ này xong cũng không cần thêm thuốc khác.."

Người thứ hai kia lại ho khan một tiếng rất thấp, thế mà thật giống như là muốn suy xét đề nghị này: "Nếu như có thể chỉ sắc những thứ này mà hữu dụng liền tốt.."

Tiếng nói chuyện của bọn họ vọng ra từ bên trong. Thương Thương quay người, đưa ánh mắt nhìn về phía hướng đó.

Ngược ánh sáng, đứng bên cạnh quầy là hai người trẻ tuổi. Người áo trắng vừa cười vừa tiện tay khuấy động cái chày giã thuốc. Người áo xanh cong ngón tay đè trang giấy, một tay khác cầm bút, xem ra giống như là vừa viết phương thuốc vừa kêu ông chủ bốc thuốc.

Sau quầy, ông chủ cầm một cái cân nhỏ, táo đỏ chất đống trên cân.

Nghe được động tĩnh ở cửa, bọn hắn cùng quay đầu nhìn qua.

Bên cạnh cửa bị mưa gió cuốn lên một góc vải xanh, Thương Thương đứng, trong tay ô giấy dầu, có giọt mưa chậm rãi trượt xuống.

Tay giã chày dừng lại, thanh niên áo trắng há hốc mồm, muốn nói cái gì, cuối cùng hắn cười cười, khép lại miệng.

Im lặng một khoảnh khắc, bút trong tay người áo xanh bỗng nhúc nhích, sau đó hắn bỏ bút xuống, cất bước đi qua hướng bên kia.

"Thương Thương!" Cười nhẹ một tiếng, Tiêu Hoán không nói thêm những lời khác, dừng bước chân ở trước mặt nàng.

Gò má của hắn ngược sáng nhìn có chút tái nhợt. Thương Thương cúi đầu nhìn mũi chân của mình, sau đó ngẩng đầu: "Bệnh rồi?"

Cười cười, Tiêu Hoán cũng nhìn nàng: "Có một chút, không sao."

"Không có gì. Chỉ có điều, trước đây một hồi, hai lần ho ra máu. Còn có, buổi sáng hôm nay sau khi rời giường vẫn ho khan, ra mồ hôi lạnh, liền suýt không đứng lên được mà thôi." Từ Lai cười, đi tới, "Nói rõ trước, đêm qua không phải ta muốn để hắn ngủ trên sàn nhà, là chính hắn phí hết tâm tư, quả thực thua hai ván cờ cho kẻ thanh danh chơi cờ dở tệ như ta, mười phần vất vả thua suất ngủ giường cho ta."

Đôi mắt tròn liền mở càng lớn, Thương Thương đưa ánh mắt chuyển qua Từ Lai, dừng dừng, lại dời về trên mặt Tiêu Hoán. Nàng rất nhẹ hít vào một hơi, nói: "Ta bị người bắt đi, ngươi vẫn luôn không tìm ta.."

Nàng nghiêng đầu, rất nhanh nói thêm: "Chẳng qua, người kia thật ra là do cha ta phái tới đưa ta về nhà, cho nên ta cũng không có gì nguy hiểm."

"Còn có.." Nàng cười có chút đắc ý, "Ta trong mấy ngày qua đã mắng ngươi rất nhiều lần, hôm qua còn giật chân dung của ngươi dán trên tường thành Tô Châu xuống, ném ở trong bùn, hung hăng giẫm!"

Nụ cười của nàng rất nhanh biến mất, lộ ra một chút biểu lộ tức giận: "Không quản ngươi có đúng bị chuyện khác quấn lấy thân hay không, có phải là biết ta không có nguy hiểm hay không, nhưng nhiều ngày như vậy không tìm ta, ta rất không cao hứng! Ta nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như ngày nào gặp lại, nhất định hung hăng mắng ngươi, sau đó xoay người rời đi!"

Nàng hất lên cái cằm, làm ra chút dáng vẻ thi ân: "Chẳng qua, thấy ngươi sinh bệnh, khả năng chạy không bao nhanh đuổi theo ta được, những cái này coi như đi ngang qua sân khấu, liền tiết giảm được rồi."

Một hơi đem những lời này nói xong, nàng buông dù trong tay xuống, bước tới một bước, ôm lấy người trước mắt này.

Hương cỏ cây quen thuộc nhào tới chóp mũi, Thương Thương cảm thấy khóe miệng của mình cong cong, "Tiêu đại ca.."

Nàng nói nhẹ nhàng rõ ràng: "Ta rất nhớ chàng."

Có đôi cánh tay cũng chầm chậm vòng lấy thân thể của nàng, cũng không thật ấm áp, lại hết sức làm cho lòng người an. Đỉnh đầu nàng truyền đến tiếng hắn ho khan rất nhẹ. Tiếp đó hắn nói: "Ừm."

Ôm lấy hắn, khóe miệng nàng không tự giác nhếch lên, thẳng đến khi bên tai truyền tới một thanh âm trêu chọc: "Tiểu cô nương, mắt ông chủ tiệm cùng người làm công đều muốn nhìn thẳng.."

Thương Thương lúc này mới giật mình, lập tức ngẩng đầu từ trong ngực Tiêu Hoán, nhưng nhìn cũng không nhìn Từ Lai bên cạnh biểu lộ xem kịch vui, chỉ giữ chặt tay Tiêu Hoán: "Tiêu đại ca, chàng có phải bệnh rất nặng hay không?"

Tiêu Hoán còn chưa kịp nói chuyện, ánh mắt của nàng liền nghiêm túc lên: "Chàng sợ ta lo lắng sao? Không sao, dù sức khỏe chàng rốt cuộc có được hay không, ta cũng sẽ một mực ở bên chàng!"

Trong tiệm thuốc rất yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn nàng kiễng mũi chân, ôm lấy bả vai Tiêu Hoán, rất nhẹ hôn một cái lên môi mỏng hơi nhạt của hắn.

Tiếp đó một khắc, Thương Thương bắt đầu sờ trên dưới Tiêu Hoán: "Chàng làm sao lại hộc máu? Có phải là ngực rất đau? Đau bụng không? Ta mặc dù cảm thấy chàng rất dễ dàng hỏng, không nghĩ tới thật hỏng dễ như vậy.. Chẳng qua, không sao, ta sẽ chiếu cố thật tốt chàng."

Lại phì cười một tiếng, Từ Lai vỗ bả vai Tiêu Hoán, cúi đầu hắng giọng một tiếng: "Tiêu huynh! Tiểu cô nương này rất yêu quý ngươi, phải biết quý trọng.."
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 6.4: Con đường phía trước (4)



<3 Bạn chưa có tài khoản đọc truyện? Đăng ký miễn phí tại LINK nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 6.5: Con đường phía trước (5)

[HIDE-THANKS]
"Tiêu đại ca?" Tay quơ trước mắt Tiêu Hoán, Thương Thương chú ý tới hắn vừa rồi dường như đưa ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, "Chàng đang nhìn cái gì?"

Trong bóng tối, thân ảnh kia đã không thấy nữa. Tiêu Hoán cười cười, quay đầu nhìn Thương Thương: "Ta hình như nhìn thấy người chúng ta muốn gặp."

"Người chúng ta muốn gặp?" Thương Thương có chút hoang mang, "Chủ nhân nơi này?"

Nàng tại tiệm thuốc gặp Tiêu Hoán xong, rất tự nhiên liền theo về khách điếm bọn hắn ở, tiếp đó lại cùng đến đình viện này. Chỉ nghe Tiêu Hoán nói qua, bọn họ tới là muốn gặp một người. Đối với việc người kia là ai, gặp làm gì, nàng không có một chút hiểu rõ nào.

"Xem như thế đi.." Tiêu Hoán cười cười, tận lực giải thích, "Là trưởng bối của ta."

"Trưởng bối của chàng, chàng còn có trưởng bối ở bên ngoài ư? Là người của Hoàng tộc?" Thương Thương đoán lung tung, lại hiển nhiên không có một chút để ý, "Lâu như vậy đều không ra gặp người, không cần quản nữa!"

Nói rồi giữ chặt tay Tiêu Hoán, mười phần hào hứng, "Tiêu đại ca còn chưa kể cho ta, các người đụng phải những hậu nhân của Đường môn thần bí kia rồi xảy ra chuyện gì?"

Nàng hiện tại chính là quấn lấy Tiêu Hoán, muốn hắn kể chuyện sau khi họ tách ra, hắn cùng Từ Lai trải qua nguy hiểm gì.

"Về sau, những người kia liền đi." Tiêu Hoán cười, nói chuyện hoàn toàn tránh nặng tìm nhẹ.

Lớn lao phong ba trên giang hồ, từ hắn nói ra, bình thản tựa như sinh hoạt thường ngày.

Thất vọng thở dài, Thương Thương vẫn nắm lấy tay hắn, tiếp tục hứng thú hỏi: "Như vậy bọn hắn về sau có quay lại không?"

Tiêu Hoán vẫn cười, đáp: "Không."

"Vậy các người có lại đụng phải bọn hắn hay không?" Con mắt Thương Thương vẫn sáng lóng lánh.

"Không." Tiêu Hoán cười lắc đầu.

"Các người có nghĩ tới muốn tìm bọn hắn hay không.."

Một mực đang bên cạnh nghe bọn họ đối thoại, Từ Lai rốt cục chịu không được loại đối thoại không mặn không nhạt này, lên tiếng đánh gãy lời Thương Thương: "Tiểu cô nương, nghe hắn có ý tứ muốn nói chuyện sao?"

Thương Thương ngay cả đầu cũng không quay, dứt khoát lưu loát vung ra một câu: "Không có ý tứ, nhưng thanh âm của Tiêu đại ca êm tai."

Mấy người đang nói đến náo nhiệt, từ bên ngoài liền đi tới một thân ảnh màu trắng.

Một thân áo trắng tuyết, Lưu Hoài Tuyết cười, "Ba vị thật náo nhiệt.."

Hắn tiếp đó phất tay áo, chắp tay, mặt lộ trang nghiêm, "Tiêu công tử, giáo chủ của bỉ giáo cho mời."

Từ Lai cùng Tiêu Hoán đồng thời tĩnh một chút, ngược lại là Thương Thương đứng lên, phủi nhẹ quần áo, tay vẫn là tự nhiên lôi kéo Tiêu Hoán: "Rốt cục chịu gặp người rồi. Tiêu đại ca, chúng ta đi thôi."

Lưu Hoài Tuyết hữu lễ cười: "Lăng tiểu thư, giáo chủ của bỉ giáo muốn gặp chỉ là Tiêu công tử, còn mời tiểu thư ở đây chờ một lát."

"Vì sao chỉ gặp Tiêu đại ca?" Thương Thương nhăn lông mày, "Giáo chủ của các ngươi rất lợi hại ha? Gọi chúng ta tới, làm bộ làm tịch làm gì? Muốn lấy thân phận đè người, đúng hay không? Hoàng tộc liền có thể hơn người một bậc rồi?"

Thương Thương hừ lạnh một tiếng. Nàng chỉ biết đối phương là trưởng bối của Tiêu Hoán, còn tưởng rằng là dòng họ hoàng thất.

"Lăng tiểu thư.." Lưu Hoài Tuyết bất đắc dĩ cười khổ.

"Thương Thương!" Tiêu Hoán lúc này đứng lên, cười vỗ nhẹ bả vai Thương Thương, "Không sao, nàng ở chỗ này đợi ta. Ta sẽ không đi lâu."

Thấy hắn mỉm cười, tức giận của Thương Thương liền bớt lại, không tình nguyện mà bĩu môi một cái, tiếp đó mới nhẹ gật đầu: "Không cho phép chàng đi quá lâu!"

Lại vỗ nhẹ bờ vai của nàng an ủi, Tiêu Hoán cười gật đầu.

Buông tay, để Tiêu Hoán đi theo Lưu Hoài Tuyết vào nội đường, ánh mắt Thương Thương một mực đi theo đến khi thân ảnh màu xanh biến mất tại chỗ sâu hành lang.

Nàng không chú ý tới, phía sau nàng, Từ Lai ngay khi Tiêu Hoán cùng Lưu Hoài Tuyết rời đi một nháy mắt, bỗng nhiên híp mắt.

Trước mắt phảng phất còn lưu lại ánh mắt vừa rồi Lưu Hoài Tuyết đi qua bên người hắn, Từ Lai âm thầm nắm chặt tay.

Hắn cùng Lưu Hoài Tuyết ăn ý, cũng sớm đã đến tình trạng không cần nói năng rườm rà. Ý tứ vừa rồi của Lưu Hoài Tuyết, rõ ràng là: "Dữ nhiều lành ít."

Giáo chủ rốt cục muốn động thủ rồi sao? Bà thật sẽ hạ thủ được?

Lo lắng trong lòng tìm không thấy một điểm đầu mối, Từ Lai ngẩng đầu, khi thấy Thương Thương còn đưa ánh mắt cố chấp dừng lại tại hành lang, không khỏi cười cười, thuận miệng trêu ghẹo: "Làm sao? Một khắc cũng không nỡ rời Tiêu đại ca của ngươi?"

"Ta không muốn lại thấy hắn thụ thương." Thương Thương cũng không nhảy dựng lên cùng Từ Lai đấu võ mồm, mà là lẳng lặng nói, "Lần trước nhìn thấy hắn thụ thương, ta gặp ác mộng, mơ thấy ta mất đi hắn, vô luận như thế nào chạy, đều cũng tìm không được nữa. Kết quả, ta tỉnh lại, chạy đến tìm hắn, liền thấy hắn cùng người áo đen kia so kiếm, cánh tay bị thương chảy rất nhiều máu, về sau còn ho khan đến không thẳng eo lên được. Lần này cũng thế, ta lúc đầu đợi lâu như vậy cũng không thấy hắn tới cứu ta, tức giận đến không chịu được, nhưng mới gặp mặt, ngươi liền nói hắn bệnh đến hộc máu, ta lập tức đã cảm thấy không còn tức giận. Hắn không tới tìm ta thì sao? So với việc hắn sinh bệnh, quả thực không có chút nào trọng yếu."

Nàng nói, rất chân thành nghĩ ngợi một chút, "Kỳ thực, ta dự định gặp lại sẽ không để ý tới hắn, muốn chờ hắn thật khổ sở cầu xin ta mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn. Chẳng qua, ta để hắn khổ sở, chính ta nhất định cũng sẽ càng khổ sở hơn, tựa như lần kia nhìn thấy hắn chảy máu, ta không biết ta làm sao lại khó chịu như vậy. Ta tình nguyện một trăm ngày học nhạc lý mà ta ghét nhất, chép một trăm lần Phật kinh mà ta ghét nhất, tay đều chép nát cũng được, cũng không muốn lại nhìn thấy hắn như thế kia. Ta mới chỉ rời hắn mấy canh giờ mà thôi.. Lần này cũng thế.. Ta mới chỉ rời hắn hơn một tháng mà thôi.."

Nàng nói, ngẩng đầu nhìn Từ Lai cười, "Ta sợ nhìn thấy hắn rời đi, lại thụ thương. Ta thích hắn."

Nàng lần trước bày tỏ với Tiêu Hoán mang theo chút tính trẻ con, để Từ Lai cười. Hiện tại nàng lại nói như vậy, dưới ánh đèn khẽ ngẩng đầu, óng ánh trong mắt to chiếu ra ánh sáng rất sáng.

Từ Lai lại nở nụ cười, lần này nụ cười lại rất ôn hòa, hắn gật đầu: "Không cần lo lắng, còn có ta."

* * *

Cách hơn phân nửa cái hồ nước cùng một mặt tường xây làm bình phong, những tiếng cười nói kia vẫn truyền tới.

Trong thủy tạ vắng vẻ, Trần Lạc Mặc đưa tay thắp sáng ngọn đèn lưu ly, ngồi xuống chờ.

Trong tiếng cười ở sảnh, rất nhanh có thêm một âm thanh trong trẻo, đó là Lưu Hoài Tuyết đi mời người kia đến đây. Trong sảnh, người đều trầm mặc một nháy mắt. Tiếp đó, thanh âm lại nổi lên, tựa hồ là tiểu cô nương kia cũng muốn cùng đi.

Ầm ĩ cũng không dài, giống như là bị một đôi lời an ủi thuyết phục, tiểu cô nương kia rất nhanh an tĩnh lại.

Trần Lạc Mặc không khỏi cười lên: Làm sao lại có tiểu cô nương cưỡng lại được loại ôn nhu kia chứ!

Khóe môi ngậm lấy ý cười nhạt, thanh âm nhu hòa trầm thấp, khi đôi mắt hắn sáng như bầu trời đêm phản chiếu ra thân ảnh của ngươi, ngươi có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì!

Rất nhẹ tiếng bước chân dần dần lại gần, ở ngoài cửa hơi dừng lại một chút, thể hiện một tia trù trừ.

Khóe miệng ngậm ý cười cũng không thu lại, Trần Lạc Mặc mở miệng: "Vào đi."

Rèm châu bị nhẹ nhàng xốc lên, theo vang động nhỏ, một người áo xanh trẻ tuổi đi tới.

Dung nhan quen thuộc, thần sắc ôn hòa, người trẻ tuổi kia đi đến dưới đèn, ngẩng đầu cười, ngữ khí cung kính: "Mẫu thân!"

Hắn một mực gọi như vậy. Không nhớ ra được là khi hắn mấy tuổi, bà gặp hắn. Hài tử thanh tú tái nhợt khi nhìn thấy thân ảnh của bà lập tức cười lên, thanh thúy gọi: "Mẫu thân!"

Hoàn toàn không để ý khi đó bà đang dùng Dương Liễu Phong chỉ vào lồng ngực phụ hoàng hắn.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 6.6: Con đường phía trước (6)



<3 Bạn chưa có tài khoản đọc truyện? Đăng ký miễn phí tại LINK nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 7.1: Giương kiếm (1)

[HIDE-THANKS]
Mười ba tháng mười một, giáo chủ Trần Lạc Mặc của Linh Bích giáo ước chiến bốn đại sơn trang, nói võ lâm Trung Nguyên phân tán đã lâu, nên mau chóng chọn ra một phái, chưởng quản sự vụ, hiệu lệnh các phái, làm minh chủ.

Nói rất có ý tứ Linh Bích giáo muốn xưng bá võ lâm Trung Nguyên. Lời truyền ra, lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.

Mười bốn tháng mười một, trừ hai phái - Thiếu Lâm và Võ Đang, chưởng môn các chính phái tụ hội tại Tô Châu, trong đêm thương thảo.

Mười lăm tháng mười một, gần giữa trưa, Hổ Khâu ở Tô Châu cũng dần dần rộn ràng lên.

Đệ tử các phái đến không ít, nhân sĩ võ lâm nhàn tản đến tham dự cũng rất nhiều.

Trong tiểu đình, Tuyết Thực đại sư - phương trượng Thiếu Lâm - cùng Thu Thanh đạo trưởng - chưởng môn Võ Đang - đã đến, đang ngồi ở trong đình nói chuyện phiếm. Còn có nhân thủ của bốn đại sơn trang.

Mà kẻ ước chiến - Linh Bích giáo - vẫn không thấy tăm hơi.

Thời tiết cũng không tính là tốt, âm trầm tựa như lúc nào cũng có thể mưa đến. Đã mang theo hàn ý, gió thu cũng từng đợt thổi.

Có mấy tiểu thương lớn gan, nhìn thấy bên này có thể làm ăn, liền thừa cơ cầm các loại hàng hóa qua, chào hàng bốn phía.

"Tiểu ca này, lấy dù của ngươi ra ta xem." Một thiếu nữ mới từ dưới núi đi lên, vừa cắn khoai lang nướng trên tay, vừa gọi lại một tên bán dù.

Hắn vội vàng chào hàng: "Cô nương, mời xem."

Thiếu nữ một hơi cắn nuốt khoai lang, đôi tay nhanh chóng lật qua. Đến khi tiểu thương hơi sững sờ, nàng đã sớm đưa tay rút ra một cây dù vàng nhạt, đồng thời cắn một miếng khoai lang lớn, lắc đầu: "Bút ý quá kém!"

Khách hàng hay bắt bẻ cũng không phải là chưa từng thấy qua, tiểu thương cười, duỗi ra ba đầu ngón tay: "Vị tiểu thư này, một cây dù ta bán ba mươi văn tiền, tiểu thư muốn lấy ra so cùng dù ba mươi sáu xương trúc tía của Lưu Ngọc phường - ba lượng bạc một cái, thì sẽ kém một chút.."

"Ta không so cùng cái kia." Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, "Lưu Ngọc phường hàng năm chuyển đến kinh thành loại dù ba lượng bạc một cái kia, cũng liền so với loại dù nén lòng mà nhìn của ngươi hơn nửa phần mà thôi."

Tiểu thương nghe thiếu nữ này khẩu khí quá lớn, đang nghĩ trêu ghẹo vài câu, liền thấy nàng đột nhiên chuyển thân, tươi cười như hoa với công tử áo xanh đứng ở sau lưng nàng, một mực bị nàng lôi kéo tay không thả: "Tiêu đại ca, họa cho ta cái mặt dù đi!"

Một chút nghẹn, tiểu thương âm thầm nghĩ: Ngươi cho rằng người người đều có thể họa ư!

Quả nhiên, công tử trẻ tuổi cười lên, thanh âm ôn hòa: "Ta họa cũng sẽ không tốt hơn họa sĩ Lưu Ngọc phường."

"Ta mặc kệ, dù sao ta muốn chàng họa cho ta, thuận tiện vẽ tiếp con diều, bình phong.. gì đó." Thuận miệng nói, thiếu nữ kia đôi mắt to sáng ngời, cười đến mười phần đắc ý, "Ở trong nhà của ta, vẽ một hai tháng liền được rồi!"

Tiểu thương quả thực phục: Cô nương này không biết thận trọng thì thôi, thế mà còn lộ liễu như thế.. Nhịn không được, trên dưới dò xét công tử kia, nho nhã lịch sự, bị tóm thật đáng thương!

Bị thiếu nữ chọc cho nở nụ cười, công tử trẻ tuổi lắc đầu: "Còn không bằng nói để ta vẽ cho nàng một bức sơn hà dài vạn dặm, như thế ta liền phải ở lại trong nhà nàng mấy năm.."

"Nha! Diều, bình phong đều là mỗi ngày nhìn, mỗi ngày dùng. Trường quyển kia, trừ cách mỗi mười năm, mấy chục năm lấy ra cùng người hiến bảo, còn có gì để dùng? Ta không mời chàng đi họa loại tử vật kia, cho thấy ta xem trọng chàng!" Cười toe toét nói, thiếu nữ đã giơ thật cao dù giấy trong tay lên, che đỉnh đầu của hắn, "Nhìn bộ dạng này muốn mưa. Bệnh chàng còn chưa hết, ngàn vạn không thể lại làm hỏng."

Miệng và tay nàng đều nhanh, trong nháy mắt liền nhét ba lượng bạc vào tay tiểu thương: "Nói cho ngươi nha, dù của ngươi trừ không có khung xương Lưu Ngọc phường làm quang vinh.. Nhưng so sánh với đồ bên ngoài, những thứ nổi tiếng không nhất định tốt tới mức nào!"

Đây coi như là khen ha? Tiểu thương còn chưa lấy lại tinh thần, thiếu nữ một thân phấn lục cũng không thu dù vừa mua lại, cứ như vậy quơ dù giấy mà đi.

Trong tay, đồng bạc lạnh, tiểu thương cất vào trong túi, nghĩ thầm: Cô nương này trừ điên điên khùng khùng, kỳ thực cũng không tệ lắm..

Người càng lúc càng nhiều, tiểu thương rất nhanh liền không thấy thân ảnh của hai bọn họ nữa, chỉ có thể nhìn về dòng người di động, lờ mờ có một cái dù giấy vàng nhạt xòe ra.

Phía dưới đình nghỉ mát, tảng đá lớn biên giới Hổ Khâu, đột nhiên bước lên một người áo xanh trẻ tuổi.

Khom người hướng bốn phía hành lễ, người trẻ tuổi nở nụ cười lạnh nhạt: "Tại hạ cả gan, có yêu cầu quá đáng, tại hạ nguyện thay mặt bốn đại sơn trang nghênh chiến Linh Bích giáo, không biết ý chư vị tiền bối như thế nào?"

Câu nói này thực sự có chút cuồng vọng. Không nói đến hắn chỉ là hậu bối không có danh tiếng gì trong giang hồ, cho dù là hiệp khách thành danh đã lâu, tùy tiện nhúng tay vào sự vụ nhà khác cũng sẽ bị cho rằng bất kính với bốn đại sơn trang.

Tiếp đó không biết là ai kinh hô lên: "Đây không phải Tiêu Vân Tùy sao? Chính là hắn đánh bại Ôn Dục Nhàn, chiếm thiên hạ đệ nhất kiếm!"

Cười nhẹ một tiếng, cầm trong tay Thắng Tà kiếm, giơ lên trước ngực, hắn cười cười: "Chính là kẻ bất tài này."

Đột nhiên bước ra một kiếm khách áo trắng.

Tựa như một cái bóng, hắn đột nhiên xuất hiện trên tảng đá lớn, cúi đầu nhìn trường kiếm toàn thân đen nhánh.

Tuổi của hắn đã không nhỏ, nhưng cũng tuyệt đối chưa già. Trên mặt của hắn rõ ràng đã mang lên tang thương - lau không đi, trong ánh mắt của hắn lại giống như là còn có sáng tỏ ngây thơ của người thiếu niên.

Ánh mắt của hắn rất đạm mạc, phảng phất như cầm trong tay binh khí là vừa vặn mới tiện tay nhặt lên, chỉ có điều bởi vì vừa tay, liền miễn cưỡng lấy ra sử dụng. Nhưng hết lần này tới lần khác, trong thần sắc nhạt đến cực hạn lại có đau xót không cách nào nói, phảng phất như là người xa quê sống nơi đất khách quê người, trong phố xá sầm uất ngựa xe như nước, nhìn thấy người yêu năm đó từng thề sinh tử đang nắm tay ấu tử đi qua trước mắt, ánh mắt cũng không thể nào dời.

"Nghe nói, ngươi đánh bại Ôn Dục Nhàn.." Kiếm khách mở miệng nói chuyện, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Hoán.

"Chỉ là thắng một chiêu." Tiêu Hoán cười nhạt.

"Một chiêu cũng đã đủ." Kiếm khách nhàn nhạt nói, "Ta là Hạ Thần Tuyết của Khuất Phong môn, ta vẫn muốn đánh bại Ôn Dục Nhàn, chẳng qua ngươi đã đánh bại Ôn Dục Nhàn, như vậy ta đánh bại ngươi, cũng giống như vậy."

Hắn nói rất nhẹ.

Chưởng môn Hạ Thần Tuyết, kiếm pháp rất nhanh, tối thiểu có thể xếp trong mười cao thủ hàng đầu. Võ lâm khen ngợi kiếm pháp của hắn thần tư kỳ lệ, hùng vĩ hiểm tú. Nhưng mà nguyên nhân bọn hắn ném ra ngoài lời ca tụng như thế thực sự có thể là vì bọn hắn căn bản không thấy rõ Hạ Thần Tuyết xuất kiếm.

Hiện tại, kiếm thẳng tắp đâm về Tiêu Hoán, một cái đâm thẳng, không có bất kỳ biến hóa nào, dường như cũng không giấu bất luận hậu chiêu gì, là Hạ Thần Tuyết nắm chắc tốc độ như vậy, hay là đối với dạng một kiếm tất sát này hoàn toàn không cần để lại hậu chiêu?

Không có ai biết. Bởi vì một kiếm này đâm đến trước người Tiêu Hoán, liền bị hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy. Kiếm khí lạnh thấu xương. Hai ngón tay thon dài có chút tái nhợt, kẹp trên thân kiếm đen nhánh.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 7.2: Giương kiếm (2)

[HIDE-THANKS]
Hạ Thần Tuyết gật đầu: "Rất tốt."

Hắn rút kiếm. Không trung hiện lên một tia sáng trắng, thân kiếm đen nhánh lại một mực kẹp ở giữa ngón tay Tiêu Hoán.

Thì ra kiếm của Hạ Thần Tuyết chia làm hai tầng, mà tầng dao sắc này mới xem như bộ mặt thật của nó.

Kiếm của hắn nguyên bản liền hẹp hơn mấy phần so với kiếm phổ thông. Dao sắc sau khi thoát ra khỏi tầng màu đen thì càng thêm hẹp dài, trọng lượng cũng nhẹ đi không ít. Kiếm thế của Hạ Thần Tuyết biến đổi theo. Nếu nói kiếm thế của hắn lúc đầu là tinh xảo, thì hiện tại chính là quỷ dị. Bạch kiếm liền đâm ra mấy chiêu, liên miên không ngừng, kiếm chiêu đã nhanh giống một trận mưa kiếm.

Hạ Thần Tuyết thực sự phát huy tàn nhẫn của kiếm đến đỉnh phong, mỗi một kiếm đều là từ phương hướng mà người ta tuyệt đối không tưởng tượng nổi mà đâm tới, hết lần này tới lần khác đều cực hiểm, chiêu thức dệt thành một kiếm võng, kín không kẽ hở, lấy thế lôi đình vạn quân đánh tới Tiêu Hoán.

Không trung hiện lên mấy điểm huỳnh quang, giống những con đom đóm khoan thai bay qua. Cùng với huỳnh quang, vang lên thanh âm lưỡi kiếm chạm vào nhau cũng mười phần thanh thúy êm tai. Tiếng giòn vang tan biến, huỳnh quang dừng, Tiêu Hoán cười cười: "Sách Phẫn kiếm Giang Nam quả nhiên danh bất hư truyền! Một chiêu này của Hạ chưởng môn đâm hai mươi tám phương hướng."

Hạ Thần Tuyết yên lặng thu kiếm, lui lại một bước, cười cười, trong giọng nói lại có mất mát không che giấu được: "Hoàn toàn chính xác chỉ cần một chiêu liền đủ. Tiêu công tử cao hơn một bậc, Hạ mỗ hổ thẹn."

Nói xong xoay người rời đi. Hắn xuất hiện đột nhiên, biến mất cũng đột nhiên.

Bên dưới, đám người hoàn toàn yên tĩnh, không biết là vì bất thình lình bị kiếm phong lệ khí chấn nhiếp, hay là vì nhìn thấy thần thái đánh nhau vừa rồi ngắn ngủi lại kinh tâm.

Chậm chạp, thanh thúy ba tiếng vỗ tay vang lên, "Thật sự là đặc sắc!"

Đó là một người trung niên từ trong lương đình chậm rãi đi đến tảng đá lớn, khuôn mặt hơi có vẻ gầy gò, nhưng mà hắn từng bước một đi tới, toàn trường ồn ào thế mà một chút đã ngừng.

Đứng đầu bốn đại sơn trang Giang Nam, trang chủ Tần Thời Nguyệt của Lưu Vân sơn trang Tô Châu.

Trong giang hồ luôn luôn có truyền ngôn, nếu như bốn đại sơn trang xưng là chưởng pháp đứng thứ hai, vậy liền không người nào dám xưng đứng thứ nhất.

Bốn đại sơn trang đều có tuyệt kỹ chưởng pháp nổi tiếng, mà trang chủ Tần Thời Nguyệt của Lưu Vân sơn trang có Bàn Long chưởng. Ngoài kiếm pháp của Ôn Dục Nhàn, Bàn Long chưởng là loại võ công duy nhất được võ lâm Giang Nam phụng làm đỉnh phong.

Tiêu Hoán đưa tay, hành lễ thoải mái nhưng cũng không qua loa, nụ cười vẫn không tán đi: "Tần trang chủ! Cửu ngưỡng đại danh!"

Tần Thời Nguyệt khoanh tay, hờ hững đứng tại chính giữa tảng đá lớn, "ngươi đã muốn thay mặt bốn đại sơn trang ra tay, như vậy liền đến thử một lần đi?"

Nhàn nhạt một câu nói xong, bên cạnh hắn lại có mơ hồ tro bụi bắt đầu bay lên. Như là bị một cơn gió không thấy nhìn thổi lên, lá rụng bắt đầu cực chậm di động, càng lúc càng nhanh. Theo gió di động, lá rụng xoay tròn.

Cương khí vô hình trong nháy mắt này tăng vọt, Tần Thời Nguyệt chậm rãi bổ ra một chưởng, chiêu thức đúng quy đúng củ, thường thường không có gì lạ.

Theo bàn tay của hắn đánh tới, là một mảnh bụi mù vô hình vô sắc.

Trong nháy mắt che đậy thiên không, giữa thiên địa trong chốc lát cũng chỉ còn lại khí tức này dây dưa xoay quanh, như là sương mù che kín đầy trời.

Khiến người run rẩy, uy áp che ngợp bầu trời đánh tới, kiểu như du long, lượn vòng tới gần.

Khí tức càng lúc càng đậm, cũng càng lúc càng dữ dằn, đây chính là thần uy đi! Thần thú thuần huyết dung nạp tại vạn cổ bất diệt trời cao, đạp gió mà đến, bạo ngược, nhưng lại ôn nhu lượn vòng.

Đó chính là rồng, lân phiến sinh kim, ngũ trảo như đao, thân thể chính là trời mây rủ xuống.

Cương phong càng lúc càng mãnh. Cây trâm cài búi tóc trên đỉnh đầu Tiêu Hoán bị xoáy gió thổi đến, lập tức liền bị ép thành bột mịn.

Chỉ là một cái chớp mắt, chân khí liền ép lên lông mày Tiêu Hoán, gió thiên địa vô hình hợp lại làm một. Tại thời khắc so với chớp lóe lên còn ngắn hơn ngàn vạn lần, Tiêu Hoán cũng ra một chưởng.

Nghênh kích thường thường, vô luận chiêu thức kiểu gì, tại thời khắc này đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Hai chưởng chống đỡ, vô số lá rụng vụn thành bụi phấn.

Dữ dằn chân khí giao thoa, một bộ áo xanh phần phật trong gió, không tránh lui, chỉ có nghênh kích.

Bọn hắn giao thủ, thời gian có lẽ không hề dài, hết thảy mọi người lại đều cảm thấy như là qua một đời. Một chưởng như sét, chuẩn xác rơi vào trên lòng bàn tay Tần Thời Nguyệt. Có chút lệch bước, Tần Thời Nguyệt tránh lui, đã đứng tại biên giới tảng đá.

Vô luận là dạng gì luận võ, đều có một quy định bất thành văn: Bị đánh rơi xuống đài, là bại.

Không tiếp tục đánh trả, Tần Thời Nguyệt cứ như vậy đứng tại biên giới tảng đá lớn, nhắm lại con mắt, buông thõng tay, rốt cuộc bất động.

Thật lâu, hắn đưa tay chắp lên: "Hổ thẹn!"

Gần như đồng thời, thở ra một hơi khí đục nghẹn thật lâu, đám người dưới đài mới bắt đầu ý thức được: Trang chủ Lưu Vân sơn trang.. Bại!

Thối lui mấy bước, Tiêu Hoán cũng chắp tay mỉm cười: "Đã nhường!"

Tần Thời Nguyệt không nhìn hắn nữa, mà quay người đối mặt dưới đài: "Ta tài nghệ không bằng người. Trận này sẽ do Tiêu thiếu hiệp thay mặt bốn đại sơn trang nghênh chiến Linh Bích giáo."

Ông quay người đi xuống đài, giống như ban đầu, chậm chạp mà tôn quý. Chỉ là, trong bóng lưng hơi cong xuống, nhiều thêm một vòng cô đơn.

Trong đám người, lúc này mới chậm rãi vang lên thưa thớt tiếng thán phục. Mặc dù đã sớm nghe nói có một người trẻ tuổi là Tiêu Vân Tùy phá được kiếm pháp của Ôn Dục Nhàn, nhưng mà trận đấu chấn động lòng người đó căn bản không có bất kỳ người nào nhìn thấy. Hôm nay thì thật sự có vô số người giương mắt nhìn, Tần Thời Nguyệt thua dưới tay người này.

Chỉ là, vô luận võ công của người trẻ tuổi này có bao nhiêu cao cường, hắn trước mặt mọi người đánh bại Tần Thời Nguyệt như thế không khác gì đại đại làm hao tổn mặt mũi bốn đại sơn trang. Như vậy, vô luận hắn có thể thay thế bốn đại sơn trang chống cự Linh Bích giáo hay không, hắn cũng sẽ là địch nhân của bốn đại sơn trang.

Hắn vì sao lại đứng ra? Chẳng lẽ chỉ là vì danh tiếng nhất thời?

"Tiêu đại ca, quá tốt, chàng thắng rồi.." Nơm nớp lo sợ xem hồi lâu, Thương Thương bây giờ muốn xông lên.

Trước khi Tiêu Hoán lên đài, đã để nàng lại trong lương đình, cười nói: "Ở chỗ này chờ ta."

Trước đây không lâu, tại phân đàn Linh Bích giáo đêm đó, hắn muốn nàng đợi, nàng nghe hắn, nghiêm túc chờ. Chờ hắn rốt cục ra tới, mặc dù vẫn là nhàn nhạt cười, sắc mặt lại hết sức tái nhợt.

Cho là hắn không sao, cùng hắn trở lại khách điếm. Sáng sớm hôm sau nàng đi tìm hắn, lại nhìn thấy hắn gập người trên giường, không ngừng ho khan, sắc mặt tái nhợt như tuyết lộ ra một vòng đỏ bừng quỷ dị. Ngày đó hắn không thể ăn bất kỳ thứ gì, uống một ngụm nước cũng bị nghẹn, phun ra, dược hoàn cũng không có cách nào uống, dọa đến nàng gần như muốn khóc. Thẳng đến buổi sáng hôm sau, sau khi nàng ở bên cạnh hắn một ngày một đêm, hắn mới hơi có chuyển biến tốt, cười nhạt vuốt đỉnh đầu của nàng, muốn nàng không cần lo lắng. Lúc ấy nàng liền đỏ tròng mắt.

Hiện tại lại là, sức khỏe hắn rõ ràng còn chưa có chuyển biến tốt nhưng lại khăng khăng muốn nhúng tay vào những sự vụ giang hồ này.

"Nha, chưa xuất kiếm!" Thình lình một thanh âm lười biếng vang lên bên tai, "Lão đạo sĩ, ta còn muốn nhìn thanh tuyệt thế danh kiếm kia một chút."

"A Di Đà Phật! Kiếm là sắc, sắc tức là không.." Một thanh âm miễn cưỡng nói.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 8.1: Tiêu Vân Tùy (1)

[HIDE-THANKS]
Năm Đức Hữu thứ bảy, ngày mười lăm tháng mười một diễn ra đại trận kia, mấy năm về sau khi người ta đề cập đến vẫn y nguyên cho rằng đó là một truyền kỳ.

Người trẻ tuổi kia kiếm pháp kinh tài tuyệt diễm, trận đấu kia đều khiến người ta bàn luận say sưa.

Mà lúc ấy, mây đen tụ tập ở trên bầu trời rốt cục trầm thấp đến cực hạn, lẻ tẻ bắt đầu rơi xuống giọt mưa. Lặng ngắt như tờ trên Hổ Khâu, không ai có thể dự liệu được thắng lợi của người trẻ tuổi kia.

Tứ hộ pháp Linh Bích giáo làm thành một trận pháp nghiêm mật.

Rải rác giọt mưa rơi trên dây lụa màu trắng giăng khắp nơi, chậm rãi nhấp nhô, rót thành óng ánh giọt nước.

Đây là Trói Thiên trận trong truyền thuyết, đối với người thi trận cũng không có yêu cầu cao về võ công, cũng không có bất kỳ điều kiện gì về địa hình, thời tiết.

Chỉ cần Trói Thiên trận bày ra, tất thắng.

Không có ai biết, trong những tháng năm dài đằng đẵng đã qua, Trói Thiên trận đến tột cùng xuất hiện trước mặt mọi người bao nhiêu lần. Cũng không có ai rõ ràng được, khoảng cách từ lần trước nhìn thấy trận pháp gần như quỷ dị này, đến tột cùng là bao nhiêu năm.

Mọi người biết đến là: Dưới trận pháp màu trắng phiêu dật lộ ra quá mức ôn nhu này, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phá trận mà ra.

Trong lịch sử Linh Bích giáo dài đến hơn 180 năm, chưa hề có người phá được.

Băng tằm tơ dệt thành trận, gặp lửa không cháy, vào nước không nhu.

Những dải dài nhu hòa như tuyết trắng bao quanh, vây Tiêu Hoán ở chính giữa.

Trong trận, Tiêu Hoán chậm rãi nâng cánh tay lên, cởi đai ngọc buộc tóc.

Tóc dài như mực buông xuống cánh tay, xõa tung ra.

Cúi đầu xuống, hắn mỉm cười với Thương Thương đang có chút trợn mắt há mồm nhìn hắn: "Không sao, đi trước qua bên kia chờ ta liền được rồi."

Đập vào mắt, khí chất Tiêu Hoán có chút không giống với lúc trước, Thương Thương nói không nên lời loại khí chất này đến tột cùng là cái gì, nàng chỉ là mơ hồ cảm thấy, tựa hồ có chút sắc bén từ trên người hắn thấu ra tới.

Giao đai ngọc buộc tóc vào trong tay nàng, Tiêu Hoán cười cười: "Thương Thương, giúp ta giữ cái này."

Gật đầu, buông cánh tay của hắn ra, Thương Thương nắm chặt đai ngọc mang theo hơi lạnh, quay người đi ra ngoài trận.

Bốn thiếu nữ, tay cầm dây lụa, chính là tứ đại hộ pháp Linh Bích giáo. Nhị hộ pháp Lý Hỷ dò xét trên dưới Tiêu Hoán, mỉm cười nói: "Thật sự là phong tình vạn chủng, Tiêu công tử không phải muốn dùng mỹ nhân kế chứ!"

"Chỉ sợ một lúc nữa phiền phức thôi." Nhàn nhạt cười cười, tay Tiêu Hoán xuôi ở bên người, vậy mà không rút kiếm, "Bốn vị, mời!"

"Dông dài!" Đại hộ pháp Võ Võ Thủy khẽ quát, cánh tay vung ra một đạo bạch hồng.

Dây lụa giao thoa, trận pháp như sóng biển đã phát động!

Tuyết sắc bày vẫy, ngàn người đứng xem, không một khe hở. Trong trận như tuyết trắng tung bay, một thân ảnh màu xanh phảng phất sắp bị nuốt hết.

Ngón tay của bốn thiếu nữ khẽ nhúc nhích, một dải lụa trắng như dao ngang qua, mài ống tay áo Tiêu Hoán thành những mảnh vải, từng mảnh như bướm màu xanh bay xuống, lại rơi xuống mấy giọt máu tươi. Tiêu Hoán bị thương tay phải, tránh không khỏi một kích này.

Ngay sau đó, mấy dải lụa trắng xuyên qua, lại quét qua chân trái Tiêu Hoán, làm hắn lảo đảo một chút.

Những dải màu trắng bay múa, tựa như một vũ khúc Lăng Ba, nhưng trận pháp nhìn giống như mây như sóng, động lòng người này, từng chiêu thức đều là tất sát.

Chẳng qua mấy chiêu, Tiêu Hoán trên tay chân bị dây lụa lướt qua mấy lần, vết thương bị cắt sắc ngọt đã thấm ra máu tươi.

Lý Hỷ lần nữa cười nói: "Chẳng qua, Tiêu công tử yên tâm! Chúng ta sẽ chỉ công kích thân thể của ngươi, tuyệt đối không làm hỏng gương mặt anh tuấn của ngươi.."

"Hai vị hộ pháp nói đủ chưa?" Đánh gãy lời nàng, Tiêu Hoán cười lạnh, "Các hộ pháp nếu quả thật muốn nhìn, tại hạ còn có những thứ khác có thể cho chư vị nhìn."

Lạnh lùng nói ra, trên mặt của hắn không còn có mỉm cười.

Lời ra khỏi miệng một nháy mắt, mái tóc dài của hắn đột nhiên đón gió bay lên, tay áo phồng lên, kình phong càng lúc càng mạnh từ tay áo hắn bay ra.

Tóc dài đen nhánh không chịu nổi gió mạnh, thẳng tắp bay.

Mưa bụi như tản ra một tia.

Chưởng quản trận pháp, Võ Võ Thủy lúc này mới bỗng nhiên phát giác ra, Tiêu Hoán giờ khắc này đang đứng tại chính giữa trận.

Trong dây lụa giăng khắp nơi, hắn đang đứng tại điểm tập kết của tất cả.

Thì ra hắn chưa hề bại lui, chật vật vừa rồi đều là vì đạt tới giờ khắc này, ý đồ chân chính này.

Không kịp để nàng hô lên biến trận, cũng không kịp nâng dây lụa trong tay lên.

Tầm mắt Võ Võ Thủy bắt đầu biến thành một mảnh huyết hồng.

Tựa như từ chỗ sâu Địa Ngục dâng lên hừng hực nghiệp hỏa, lại phảng phất như là thần viêm trong truyền thuyết che trời; ngọn lửa màu đỏ nhảy lên, bừa bãi tàn phá.

Từ tâm trận dấy lên đại hỏa, như hỏa long lan tràn. Gần như đồng thời, vài tiếng kêu thảm vang lên. Bốn thiếu nữ bày trận đồng thời bỏ dây lụa đang thiêu đốt, lui ra phía sau.

Trói Thiên trận không sợ lửa, cho nên bọn họ cho tới bây giờ không hề nghĩ tới đeo lên bao tay tị hỏa.

Nhưng Trói Thiên trận không sợ lửa, như thế nào lại bị thiêu đốt?

Cổ nàng bỗng nhiên một mảnh lạnh buốt.

Ngón tay Tiêu Hoán đè trên cổ họng Võ Võ Thủy, "Võ hộ pháp, có lẽ là ta chưa nói rõ ràng, vậy ta nói lại lần nữa: Ta sẽ không quy thuận, võ lâm Trung Nguyên cũng sẽ không quy thuận."

Dây lụa đầy đất, vẫn có hỏa diễm liệt liệt thiêu đốt; thiêu đốt đến khoảng cách một thước trước biên giới chỗ ngàn người đứng xem, liền tự động dừng.

Hỏa diễm chiếu vào tóc dài của hắn theo sóng nhiệt tung bay, cũng chiếu đến mặt hắn không có một tia biểu lộ, càng lộ ra cặp mắt sâu tĩnh mịch đến quỷ dị.

Gật đầu không được lưu loát nhẹ nhàng lắm, Võ Võ Thủy cảm thấy thanh âm của mình trước nay chưa từng khàn như thế, "Chúng ta.. Nhận thua."

Buông ngón tay ra, lui ra phía sau một bước, Tiêu Hoán chắp tay: "Đã nhường!"

Đại hỏa đã dần dần dừng, dây lụa bị lửa đốt qua vẫn như tuyết trắng noãn, ngay cả một điểm vệt lửa đều không lưu lại.

Dây lụa qua thiêu đốt, lại bay ra một tia hương khí như có như không, rất giống mùi rượu, lại gay mũi hơn rất nhiều.

Võ Võ Thủy bỗng nhiên có chút minh bạch: Hắn thế mà dùng thứ đó, làm cho dây lụa của họ - vốn không thể bị đốt - bốc cháy trong mưa sao?

"Rất tốt!" Tiếng cười khẽ truyền đến; giáo chúng tách ra, chậm rãi thong thả bước đến, Lưu Hoài Tuyết vẫn một gương mặt điềm nhiên ôn hòa mỉm cười như cũ, "Chúc mừng Tiêu công tử phá Trói Thiên trận, trăm năm đến nay là người đầu tiên. Tại hạ bội phục. Thuần thục thuật phóng hỏa như thế, Tiêu công tử không hổ là toàn tài bất thế."

Cười nhạt, Tiêu Hoán chỉ đưa tay: "Lưu đường chủ, mời!"

"Tiêu công tử hiểu lầm." Lưu Hoài Tuyết cười một tiếng, "Tại hạ hôm nay cũng không có ý tứ cùng Tiêu công tử giao thủ."

Lần này Tiêu Hoán có chút sững sờ, cười cười: "Lưu đường chủ, cớ gì nói ra lời ấy?"

"Tiêu công tử thắng liên tiếp mấy người, khí thế chính thịnh, tại hạ không dám thẳng tranh phong quang." Hơi khom người một cái, Lưu Hoài Tuyết cười đến khiêm tốn.

Linh Bích giáo tuần tự xuất hiện mấy vị thủ lĩnh, chỉ có hắn là khí độ nhu hòa thân thiết nhất, lập tức hóa giải không ít lệ khí trên đài.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 8.2: Tiêu Vân Tùy (2)

[HIDE-THANKS]
"Đám người của bổn giáo đã thắng không nổi Tiêu công tử, vậy chúng ta liền đến thương lượng một điều kiện cầu hòa, không tốt sao?" Cười, Lưu Hoài Tuyết đảo ánh mắt qua một vòng, một câu nói là nói với ngàn người, với tất cả anh hùng hào kiệt..

Dưới núi Hổ Khâu, đệ tử Linh Bích giáo vây quanh kiệu mềm. Người trẻ tuổi mặc áo trắng báo cáo xong cho người trong kiệu.

"Hai mươi năm không được xâm chiếm võ lâm Trung Nguyên.." Thanh âm nhu lệ lặp lại lời vừa nghe, tiếp đó rất nhẹ cười lên, "Thôi được, lần này liền thôi. Chúng ta đi thôi."

Màn che buông xuống, kiệu được khênh lên, chậm rãi đi sâu vào thành Tô Châu.

Giáo chúng trẻ tuổi, đầu đội mũ rộng vành, hoặc là tán đi, hoặc là cùng theo kiệu đi tới.

Dòng người uốn lượn, phân tán đến đường bộ, đường thủy bên trong thành Tô Châu.

Cuối đoàn người, người áo trắng trẻ tuổi kia đứng tại chỗ, rũ xuống bên hông là một thanh đao màu vàng.

Không có vỏ đao, lưỡi đao cứ như vậy bại lộ, toàn thân là tử kim đúc thành, nếu như được cái tay thanh tú thon dài kia nắm lấy, sẽ có nhan sắc kinh diễm.

Tương lai, một ngày nào đó, chỉ sợ là vẫn có cơ hội giao thủ cùng người kia, người trong võ lâm đều sẽ vì ánh sáng xanh đó mà hưng phấn.

Cười nhạt một tiếng, hắn cúi người, nói với một cái kiệu khác chưa di chuyển bên cạnh: "A, ngươi còn chưa chết à?"

Đỉnh kiệu này lại không phải lụa mỏng, mà là vải nhung màu đen dày, che kín nghiêm nghiêm mật mật.

Cỗ kiệu hơi lắc lư một cái, tiếp đó truyền ra một thanh âm bị nhung cản đến cơ hồ nghe không rõ ràng: "Còn không khiêng ta trở về đi ngủ, liền thực sự muốn chết!"

"A? Ta còn thực sự coi là, ngươi vì tri kỷ của ngươi mà bỏ đầu lâu, vẩy nhiệt huyết, đưa sinh tử ra ngoài suy xét nữa nha!" Cười nói, người trẻ tuổi mặc áo trắng vẫn rất nhanh liền vỗ nhẹ bả vai phu kiệu, "Làm phiền khiêng ổn một chút, bên trong có người bị thương."

Người trẻ tuổi mặc áo trắng bước chậm rãi, cùng đi theo tại bên kiệu nhung đen, nhàn nhã vui vẻ, bàn tay đỡ trên thân kiệu, ổn định bớt không ít xóc nảy.

* * *

Tránh khỏi đại tiểu thư của Lưu Vân sơn trang nhiệt tình tới kéo bọn họ vào ngồi mâm chính, Thương Thương nắm tay Tiêu Hoán, tận lực cách xa những nhân sĩ võ lâm đang nhiệt tình tăng cao kia một chút.

Sau khi Linh Bích giáo bại lui, tất cả những người này đều bay vọt xuống Lưu Vân sơn trang dưới chân núi Hổ Khâu, bắt đầu tiệc rượu võ lâm thịnh hội như lệ cũ.

Mọi người vừa mới quần tình kích phấn, hiện tại tiến vào bàn lớn, trò chuyện vui vẻ.

Trang chủ Tần Thời Nguyệt còn cho Tiêu Hoán một vị trí chính giữa, phái nữ nhi nhà mình tới kêu hắn ngồi vào.

Nhiệt tâm bất kể hiềm khích lúc trước như thế khiến Thương Thương không khỏi hoài nghi mục đích chân chính chuyến này của bọn hắn, kỳ thực chính là vì hò hét ầm ĩ, vui vẻ tiệc rượu?

Trên tiệc rượu, nhất định là muốn không ngừng rót rượu, cứ như vậy đứng trong sảnh đẩy đẩy đưa đưa.

Cuối cùng, Thương Thương dứt khoát kéo Tiêu Hoán từ cửa nhỏ chạy ra đường cái bên ngoài trang.

"Về sau tuyệt đối không tham gia võ lâm đại hội!" Cắn răng hạ một cái kết luận, Thương Thương quay đầu, dù trong tay vẫn nâng thật cao, che đỉnh đầu của hai người, cẩn thận nhìn tay phải thụ thương của Tiêu Hoán, "Còn đau lắm hả?"

Dự tiệc là dự tiệc, Lưu Vân trang vẫn đã sớm cho đại phu trong trang băng kỹ lưỡng vết thương giúp Tiêu Hoán. Trên thân, mấy vết thương đều rất nhạt. Một đao kia xuyên tay, mặc dù may mắn không chặt đứt kinh mạch, nhưng lưu lại vết thương không dễ khép miệng. Đến bây giờ, trên băng vải còn có chút vết máu chảy ra.

"Không sao." Cười cúi đầu nhìn nàng, Tiêu Hoán lắc đầu.

"Nói dối!" Nhăn mũi, không khách khí phản bác hắn, Thương Thương đột nhiên nói, "Tiêu đại ca, chúng ta trở lại kinh thành đi."

"Hồi kinh, vì sao?" Có chút kinh ngạc vì sao nàng đột nhiên yêu cầu trở lại kinh thành mà trước đó nàng một mực chán ghét, Tiêu Hoán cười hỏi.

"Muốn trở về thì cứ trở về, còn hỏi cái gì?" Thương Thương hung hăng nguýt hắn một cái, tiếp đó giữ chặt tay áo của hắn, "Đi, đi, về khách điếm, ăn cơm nghỉ ngơi đi, đứng nửa ngày mệt chết!"

Nhấc chân muốn đuổi theo bước tiến của nàng, trong lồng ngực lại bỗng nhiên trì trệ, thân thể trong nháy mắt không thể di động.

Thân thể này, quả nhiên không thích hợp đánh nhau.

Thi triển thuật phóng hỏa, kỳ thực đã là cực hạn của hắn. Về sau, Lưu Hoài Tuyết lên đài, hắn mặc dù làm dấu tay mời, lại không dám chắc mình sẽ không kiệt lực trong lúc giao thủ.

Hắn biết mình không nên tới. Nhưng nếu như hắn không đến, như vậy Linh Bích giáo chinh phục võ lâm Trung Nguyên liền lại không chỉ là một lời uy hiếp. Toàn giang hồ đều bị cuốn vào một trận huyết chiến, vì giáo chủ Linh Bích giáo muốn biểu đạt một quyết tâm: Vì cái mục tiêu cuối cùng kia, bà sẽ lợi dụng tất cả thủ đoạn, hy sinh tất cả mọi thứ.

Vẻn vẹn vì tuyên bố với hắn một cái ý đồ này, sẽ có vô số người mất sinh mệnh, vô số thi cốt chồng chất.

"Tiêu đại ca?" Cảm thấy hắn chần chờ, Thương Thương lập tức quay đầu, dò xét sắc mặt của hắn.

"Đi thôi." Cười cười, Tiêu Hoán cất bước, để nàng lôi kéo mình, đi thẳng về phía trước.

Chiếc dù vàng nhạt được nước mưa cọ rửa, sáng rõ như hoa.

* * *

"Luận võ hai trận, đối phương rút đi, lần chiến này đắc thắng." Chắp tay đứng trước rèm, thủ lĩnh thị vệ Cổ Hành doanh - Ban Phương Viễn - cúi đầu báo cáo.

"Ta biết rồi. Vất vả ngươi!" Người phía sau rèm nhẹ giọng mở miệng, thanh âm ung dung nhu hòa hỏi tiếp, "Hoàng đế đâu.. Bao lâu sẽ trở về?"

"Hồi Thái hậu nương nương, có lẽ còn cần chậm trễ mấy ngày." Ban Phương Viễn đáp, ngừng một chút lại nói, "Vạn Tuế gia tái phát bệnh cũ, thân thể không được tốt."

Tựa hồ là nhăn lông mày thật lâu, người phía sau rèm than nhẹ một tiếng: "Thật sự là ẩu tả! Nhất quốc chi quân, cứ như vậy xuất đầu lộ diện trên giang hồ, còn chậm trễ lâu như vậy. Ngươi đi báo cho Hoàng đế, kêu hắn nhanh chóng trở về, nhất thiết phải kịp trước tháng Chạp."

"Vâng." Ban Phương Viễn khom người cúi đầu.

"Chờ một chút." Người phía sau rèm đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, "Ngươi còn cầm thứ gì đó?"

"Hồi Thái hậu nương nương.." Nhìn thứ trên tay một chút, Ban Phương Viễn trả lời, "Là danh sách quan viên Lại bộ cuối năm cần khảo hạch. Vạn Tuế gia lệnh cho ti chức mang về giao cho Dưỡng Tâm điện."

Gần trăm quan viên, quê quán, tư lịch, năng lực, còn có giản lược tóm tắt lời bình về mỗi người. Chữ nhỏ tinh tế tỉ mỉ liệt đầy thật dài. Lúc đem thứ này giao đến trong tay hắn, trên mặt người kia còn có vẻ ủ rũ do trắng đêm chưa ngủ.

Kỳ thực, đến nay, thỉnh thoảng đi lại giang hồ lâu như vậy, nhưng chưa một lần nào ảnh hưởng đến những chính sự trọng yếu, người kia chưa một lần nào chân chính trễ nải triều chính. Ngược lại là bởi vì lo lắng cục diện chính trị, những ám vệ bọn hắn đây sẽ thỉnh thoảng bị gọi tới, thụ mệnh đưa một vài tin hoặc chỉ thị đến cho thế thân Hoàng đế tại Dưỡng Tâm điện.

Tĩnh trong chốc lát, sau rèm truyền đến giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: "Ngươi lui đi."

Ban Phương Viễn lần nữa hành lễ, lui ra ngoài.

* * *

"Tiêu đại ca!" Thanh âm thanh thúy vui sướng tràn ngập toa xe, Thương Thương tràn đầy phấn khởi, "Chúng ta đến Biện Lương rồi!"

Chậm rãi hạ quyển sách trước mặt xuống, Tiêu Hoán ho một tiếng, đưa tay day huyệt thái dương, cười lên: "Đến Biện Lương cao hứng như vậy ư?"

"Đương nhiên là vậy!" Thương Thương dùng sức gật đầu, "Ta còn chưa từng tới Biện Lương, ta đã sớm muốn đến nơi này nhìn xem!"

"Vậy chúng ta đêm nay liền ở lại Biện Lương." Tiêu Hoán cười.

"Quá tốt!" Thương Thương cao hứng nhảy dựng lên, suýt đụng vào trần xe, "Chúng ta đi ăn ở Thiên Hạ Đệ Nhất lâu!"

Đi đường cả ngày, hiện tại ánh chiều tà đã le lói, xe ngựa xuyên qua cửa thành Biện Lương sắp đóng lại, đi vào đường lát đá xanh trong thành.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back