Tiền truyện 8.3: Tiêu Vân Tùy (3)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
[HIDE-THANKS]
Sáu ngày trước, mưa còn không ngừng, bọn hắn liền từ Tô Châu xuất phát, mấy ngày nay đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đến Biện Lương. Thời điểm bọn hắn đi, sắc mặt thần y Lịch Minh Thương không quá dễ nhìn, mặt âm trầm không nói một lời, cũng không cùng đi theo. Thế là đồng hành cùng Tiêu Hoán và nàng chỉ có hai ngự tiền thị vệ áo đen làm nhiệm vụ đánh xe cùng thu xếp ăn ngủ.
Xe đi trên đường rộng rãi, hoàn toàn khác với đường Tô Châu chật hẹp, còn chưa ngừng hẳn trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất lâu, Thương Thương liền không kịp chờ đợi, nhảy xuống xe ngựa, vẫn không quên đứng trên bậc thang vẫy gọi Tiêu Hoán trong xe: "Tiêu đại ca!"
Cười cười, cũng nhảy xuống xe ngựa, trong nháy mắt, Tiêu Hoán lại đột nhiên sửng sốt một chút.
"Tiêu đại ca.." Thấy có chút kỳ quái, đi lại kéo tay hắn, Thương Thương liền cảm thấy trên vai của mình đột nhiên có một bàn tay nắm lấy.
Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Nha đầu, ngươi có phải muốn để ca ca này của ngươi tìm ngươi tới chết hay không?"
Thương Thương vội vàng quay đầu, quả nhiên liền thấy một khuôn mặt gần như muốn áp vào trên mặt nàng, nhe răng nhếch miệng.
"Á.." Nhảy ra, Thương Thương nhanh như chớp chui vào sau lưng Tiêu Hoán, kéo lấy tay áo của hắn, hô to với bên kia, "Không cho phép ca ca lại đánh cái mông ta!"
Xắn tay áo, người trẻ tuổi áo đen cố tình nhe răng làm ra bộ dáng dữ tợn: "Không đánh cái mông ngươi? Không đánh cái mông ngươi, ngươi có thể nhớ được ta là ca ca của ngươi? Không đánh cái mông ngươi, ngươi có thể ghi nhớ ta ở bên ngoài màn trời chiếu đất tìm ngươi ròng rã một tháng?"
"Hứ! Màn trời chiếu đất?" Không khách khí le lưỡi, cố gắng cùng hắn so dữ tợn, Thương Thương chỉ vào biển chữ vàng trước mặt, "Ăn còn tới đây ăn!"
"Giỏi cho tiểu nha đầu nhẫn tâm! Thật muốn cho ca ca ngươi uống gió tây bắc, đúng hay không?" Hung dữ dứ nắm đấm, người áo đen trẻ tuổi sau đó một khắc liền thay đổi nụ cười cởi mở, cánh tay vươn đến, đập trên bả vai Tiêu Hoán, "Vân Tùy, đã lâu không gặp."
Cười, cũng đập lên bờ vai của hắn, Tiêu Hoán có kinh hỉ trên mặt khi thấy bạn cũ: "Đã lâu không gặp, Tuyết Đỉnh."
"..."
Thương Thương bị một màn trước mắt làm cho có chút hồ đồ, "Ca ca, Tiêu đại ca, các người quen nhau?"
Ca ca của nàng - Đại công tử Lăng phủ, Lăng Tuyết Đỉnh - căn bản là không lại để ý đến nàng, cười nói với Tiêu Hoán: "Thật sự là làm phiền ngươi, Vân Tùy, chiếu cố nha đầu này lâu như vậy."
"Không sao." Tiêu Hoán cười, "Huống hồ Thương Thương cũng không phiền phức."
Lăng Tuyết Đỉnh nhìn Tiêu Hoán từ trên xuống dưới, trên mặt toát ra một ý cười mang theo chế nhạo: "Nói đỡ cho tiểu nha đầu nhà ta ha, Vân Tùy, ngươi để cho kẻ làm ca ca như ta đây lộ ra rất xa lạ nha.."
Không chút nào né tránh ánh mắt của hắn, Tiêu Hoán cười: "Thương Thương với ta mà nói, cho tới bây giờ cũng sẽ không là phiền phức."
Cũng nhìn ánh mắt của Tiêu Hoán, Lăng Tuyết Đỉnh đột nhiên cười, thở dài một hơi: "Được rồi, được rồi.. Tóm lại sớm muộn cũng giao đến tay ngươi."
"Ta lại không phải thứ đồ gì, giao cái gì mà giao?" Hiểu được bọn hắn đã sớm quen biết, Thương Thương hừ một tiếng, hỏi: "Ca ca như thế nào quen biết Tiêu đại ca?"
Lăng Tuyết Đỉnh nhìn nàng: "Lúc này nhớ tới ta là ca ca của ngươi rồi?"
Phàn nàn thì phàn nàn, hắn vẫn là giản lược nói ra chuyện hai người quen biết.
Nói đến cũng thật đơn giản, Lăng Tuyết Đỉnh cùng Tiêu Hoán quen biết ở một lần bang phái thuỷ vận gần kinh thành xung đột. Lúc ấy hai người đều vừa vặn đi ngang qua. Lăng Tuyết Đỉnh luôn luôn ham vui tham dự sự vụ giang hồ, liền lên trước trợ giúp người bất bình tranh đấu, Tiêu Hoán thì trị thương cho mọi người, thế là quen biết.
Về sau cũng rất khéo, Lăng Tuyết Đỉnh có lần ở hoa lâu trong kinh thành uống rượu quá nhiều, men say đại phát, thuận tay giữ chặt một người lăn lên trên giường. Về sau chuyện gì xảy ra, hắn không rõ ràng. Chỉ biết, chờ đến lúc hắn bị một chén trà lạnh giội tỉnh, trên mặt nhiều thêm vết thương, nhìn thấy trước giường một người áo xanh trẻ tuổi cười đến thanh tao lịch sự.
Lúc này, bọn họ đã ngồi bên trong Thiên Hạ Đệ Nhất lâu. Nghe chuyện, Thương Thương suýt phun canh ra ngoài: "Ca ca ôm Tiêu đại ca lên giường rồi?"
Lăng Tuyết Đỉnh một mặt cười khổ: "Trên thực tế là ta bị kẻ mà ta muốn ôm lên giường kia một quyền đánh tới trên giường."
Thương Thương cảm thấy hứng thú: "Sau đó thì sao? Về sau thế nào?"
"Về sau ta không thể làm gì khác hơn là bồi tội." Lăng Tuyết Đỉnh cười, "Dâng hai vò rượu ngon lâu năm ra mới khiến cho Vân Tùy tiêu lửa giận."
Thương Thương giật mình: "A! Có phải là lần ca ca trộm hai vò rượu nho của sư phụ, bị sư phụ đuổi theo mắng một trận? Ta nói mà, làm sao ca ca lại có lá gan dây vào tâm can bảo bối của sư phụ!"
Nói rồi tiếp tục truy vấn: "Sau đó thì sao? Tiêu đại ca, hai người liền thành bằng hữu ư?"
"Mỗi người một vò rượu, ngồi xổm ở trên nóc nhà hét tới mặt trời mọc, đương nhiên chính là bằng hữu." Lăng Tuyết Đỉnh cười, "Đời ta coi như mới bồi một người xem mặt trời mọc như vậy."
Hắn sờ mặt, "Huống chi một quyền kia có thể để mặt của ta xanh trọn vẹn nửa tháng."
"Đáng đời!" Thương Thương cười, le lưỡi, "Ai bảo ca ca không có chuyện gì là liền chui vào kỹ viện! Tiêu đại ca làm sao không đánh thêm mấy quyền?"
"Ai?" Lăng Tuyết Đỉnh không phục, "Vân Tùy cũng đi kỹ viện, ngươi tại sao không nói hắn?"
"Đó còn cần phải nói?" Thương Thương phất tay, "Tiêu đại ca đi kỹ viện, khẳng định không phải có sự tình khác, chính là đi xem bệnh cho người ta. Chỗ nào giống ca ca, chỉ đi tìm cô nương!"
"Tiểu nha đầu, ngươi quá bất công! Vi huynh muốn tức giận!" Lăng Tuyết Đỉnh dựng thẳng hai hàng mi đen dài, ra vẻ tức giận, đi kéo tai Thương Thương.
Thương Thương hi hi ha ha tránh sau lưng Tiêu Hoán, "Liền bất công, thì thế nào?"
Ba người nháo thành một đoàn. Đối với một đôi huynh muội gặp mặt liền đấu không ngừng trước mắt này, Tiêu Hoán cười, giơ cao hai tay, biểu thị không về phe ai.
Một bữa cơm thật vất vả ăn xong. Nửa đường, Thương Thương lại lôi kéo hai người đến hồ đi dạo một vòng. Đêm dài, ba người mới đi về khách điếm.
Đến khách điếm, Tiêu Hoán liền trở về phòng nghỉ ngơi. Thương Thương mặc dù còn đang cảm hứng dâng cao, cũng nhịn không lại đi kéo hắn, về gian phòng của mình.
Rửa mặt hoàn tất, Tiêu Hoán vừa tháo búi tóc xuống, cửa phòng liền vang vài tiếng.
Nhất định không phải Thương Thương, nàng vào phòng của hắn xưa nay không gõ cửa. Đi qua mở ra, ngoài cửa quả nhiên là Lăng Tuyết Đỉnh.
"Vân Tùy." Hắn quơ bầu rượu nhỏ trong tay, "Cùng uống vài chén?"
Nói rồi cười một tiếng, "Rượu rất ấm, thân thể ngươi không có vấn đề ha?"
Tiêu Hoán cười. Hai người gặp mặt, không hề có một chữ nhắc tới sức khỏe, hắn cũng đã chú ý tới.
Nghiêng người để hắn tiến vào, Tiêu Hoán dùng dây lụa buộc lại tóc dài, lấy ra hai cái chén trà trên bàn làm chén rượu.
Rượu ấm, bầu rượu cũng không lớn. Lăng Tuyết Đỉnh chỉ rót mỗi người nửa chén rượu, giơ cao chén rượu lên: "Ta uống hết, ngươi tùy ý."
Tiêu Hoán cười cười, nâng chén cạn.
Để chén xuống, Lăng Tuyết Đỉnh cười cười: "Vân Tùy, tiểu nha đầu nhà ta thật sự thích ngươi."
Tiêu Hoán cười: "Ta biết."
Xe đi trên đường rộng rãi, hoàn toàn khác với đường Tô Châu chật hẹp, còn chưa ngừng hẳn trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất lâu, Thương Thương liền không kịp chờ đợi, nhảy xuống xe ngựa, vẫn không quên đứng trên bậc thang vẫy gọi Tiêu Hoán trong xe: "Tiêu đại ca!"
Cười cười, cũng nhảy xuống xe ngựa, trong nháy mắt, Tiêu Hoán lại đột nhiên sửng sốt một chút.
"Tiêu đại ca.." Thấy có chút kỳ quái, đi lại kéo tay hắn, Thương Thương liền cảm thấy trên vai của mình đột nhiên có một bàn tay nắm lấy.
Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Nha đầu, ngươi có phải muốn để ca ca này của ngươi tìm ngươi tới chết hay không?"
Thương Thương vội vàng quay đầu, quả nhiên liền thấy một khuôn mặt gần như muốn áp vào trên mặt nàng, nhe răng nhếch miệng.
"Á.." Nhảy ra, Thương Thương nhanh như chớp chui vào sau lưng Tiêu Hoán, kéo lấy tay áo của hắn, hô to với bên kia, "Không cho phép ca ca lại đánh cái mông ta!"
Xắn tay áo, người trẻ tuổi áo đen cố tình nhe răng làm ra bộ dáng dữ tợn: "Không đánh cái mông ngươi? Không đánh cái mông ngươi, ngươi có thể nhớ được ta là ca ca của ngươi? Không đánh cái mông ngươi, ngươi có thể ghi nhớ ta ở bên ngoài màn trời chiếu đất tìm ngươi ròng rã một tháng?"
"Hứ! Màn trời chiếu đất?" Không khách khí le lưỡi, cố gắng cùng hắn so dữ tợn, Thương Thương chỉ vào biển chữ vàng trước mặt, "Ăn còn tới đây ăn!"
"Giỏi cho tiểu nha đầu nhẫn tâm! Thật muốn cho ca ca ngươi uống gió tây bắc, đúng hay không?" Hung dữ dứ nắm đấm, người áo đen trẻ tuổi sau đó một khắc liền thay đổi nụ cười cởi mở, cánh tay vươn đến, đập trên bả vai Tiêu Hoán, "Vân Tùy, đã lâu không gặp."
Cười, cũng đập lên bờ vai của hắn, Tiêu Hoán có kinh hỉ trên mặt khi thấy bạn cũ: "Đã lâu không gặp, Tuyết Đỉnh."
"..."
Thương Thương bị một màn trước mắt làm cho có chút hồ đồ, "Ca ca, Tiêu đại ca, các người quen nhau?"
Ca ca của nàng - Đại công tử Lăng phủ, Lăng Tuyết Đỉnh - căn bản là không lại để ý đến nàng, cười nói với Tiêu Hoán: "Thật sự là làm phiền ngươi, Vân Tùy, chiếu cố nha đầu này lâu như vậy."
"Không sao." Tiêu Hoán cười, "Huống hồ Thương Thương cũng không phiền phức."
Lăng Tuyết Đỉnh nhìn Tiêu Hoán từ trên xuống dưới, trên mặt toát ra một ý cười mang theo chế nhạo: "Nói đỡ cho tiểu nha đầu nhà ta ha, Vân Tùy, ngươi để cho kẻ làm ca ca như ta đây lộ ra rất xa lạ nha.."
Không chút nào né tránh ánh mắt của hắn, Tiêu Hoán cười: "Thương Thương với ta mà nói, cho tới bây giờ cũng sẽ không là phiền phức."
Cũng nhìn ánh mắt của Tiêu Hoán, Lăng Tuyết Đỉnh đột nhiên cười, thở dài một hơi: "Được rồi, được rồi.. Tóm lại sớm muộn cũng giao đến tay ngươi."
"Ta lại không phải thứ đồ gì, giao cái gì mà giao?" Hiểu được bọn hắn đã sớm quen biết, Thương Thương hừ một tiếng, hỏi: "Ca ca như thế nào quen biết Tiêu đại ca?"
Lăng Tuyết Đỉnh nhìn nàng: "Lúc này nhớ tới ta là ca ca của ngươi rồi?"
Phàn nàn thì phàn nàn, hắn vẫn là giản lược nói ra chuyện hai người quen biết.
Nói đến cũng thật đơn giản, Lăng Tuyết Đỉnh cùng Tiêu Hoán quen biết ở một lần bang phái thuỷ vận gần kinh thành xung đột. Lúc ấy hai người đều vừa vặn đi ngang qua. Lăng Tuyết Đỉnh luôn luôn ham vui tham dự sự vụ giang hồ, liền lên trước trợ giúp người bất bình tranh đấu, Tiêu Hoán thì trị thương cho mọi người, thế là quen biết.
Về sau cũng rất khéo, Lăng Tuyết Đỉnh có lần ở hoa lâu trong kinh thành uống rượu quá nhiều, men say đại phát, thuận tay giữ chặt một người lăn lên trên giường. Về sau chuyện gì xảy ra, hắn không rõ ràng. Chỉ biết, chờ đến lúc hắn bị một chén trà lạnh giội tỉnh, trên mặt nhiều thêm vết thương, nhìn thấy trước giường một người áo xanh trẻ tuổi cười đến thanh tao lịch sự.
Lúc này, bọn họ đã ngồi bên trong Thiên Hạ Đệ Nhất lâu. Nghe chuyện, Thương Thương suýt phun canh ra ngoài: "Ca ca ôm Tiêu đại ca lên giường rồi?"
Lăng Tuyết Đỉnh một mặt cười khổ: "Trên thực tế là ta bị kẻ mà ta muốn ôm lên giường kia một quyền đánh tới trên giường."
Thương Thương cảm thấy hứng thú: "Sau đó thì sao? Về sau thế nào?"
"Về sau ta không thể làm gì khác hơn là bồi tội." Lăng Tuyết Đỉnh cười, "Dâng hai vò rượu ngon lâu năm ra mới khiến cho Vân Tùy tiêu lửa giận."
Thương Thương giật mình: "A! Có phải là lần ca ca trộm hai vò rượu nho của sư phụ, bị sư phụ đuổi theo mắng một trận? Ta nói mà, làm sao ca ca lại có lá gan dây vào tâm can bảo bối của sư phụ!"
Nói rồi tiếp tục truy vấn: "Sau đó thì sao? Tiêu đại ca, hai người liền thành bằng hữu ư?"
"Mỗi người một vò rượu, ngồi xổm ở trên nóc nhà hét tới mặt trời mọc, đương nhiên chính là bằng hữu." Lăng Tuyết Đỉnh cười, "Đời ta coi như mới bồi một người xem mặt trời mọc như vậy."
Hắn sờ mặt, "Huống chi một quyền kia có thể để mặt của ta xanh trọn vẹn nửa tháng."
"Đáng đời!" Thương Thương cười, le lưỡi, "Ai bảo ca ca không có chuyện gì là liền chui vào kỹ viện! Tiêu đại ca làm sao không đánh thêm mấy quyền?"
"Ai?" Lăng Tuyết Đỉnh không phục, "Vân Tùy cũng đi kỹ viện, ngươi tại sao không nói hắn?"
"Đó còn cần phải nói?" Thương Thương phất tay, "Tiêu đại ca đi kỹ viện, khẳng định không phải có sự tình khác, chính là đi xem bệnh cho người ta. Chỗ nào giống ca ca, chỉ đi tìm cô nương!"
"Tiểu nha đầu, ngươi quá bất công! Vi huynh muốn tức giận!" Lăng Tuyết Đỉnh dựng thẳng hai hàng mi đen dài, ra vẻ tức giận, đi kéo tai Thương Thương.
Thương Thương hi hi ha ha tránh sau lưng Tiêu Hoán, "Liền bất công, thì thế nào?"
Ba người nháo thành một đoàn. Đối với một đôi huynh muội gặp mặt liền đấu không ngừng trước mắt này, Tiêu Hoán cười, giơ cao hai tay, biểu thị không về phe ai.
Một bữa cơm thật vất vả ăn xong. Nửa đường, Thương Thương lại lôi kéo hai người đến hồ đi dạo một vòng. Đêm dài, ba người mới đi về khách điếm.
Đến khách điếm, Tiêu Hoán liền trở về phòng nghỉ ngơi. Thương Thương mặc dù còn đang cảm hứng dâng cao, cũng nhịn không lại đi kéo hắn, về gian phòng của mình.
Rửa mặt hoàn tất, Tiêu Hoán vừa tháo búi tóc xuống, cửa phòng liền vang vài tiếng.
Nhất định không phải Thương Thương, nàng vào phòng của hắn xưa nay không gõ cửa. Đi qua mở ra, ngoài cửa quả nhiên là Lăng Tuyết Đỉnh.
"Vân Tùy." Hắn quơ bầu rượu nhỏ trong tay, "Cùng uống vài chén?"
Nói rồi cười một tiếng, "Rượu rất ấm, thân thể ngươi không có vấn đề ha?"
Tiêu Hoán cười. Hai người gặp mặt, không hề có một chữ nhắc tới sức khỏe, hắn cũng đã chú ý tới.
Nghiêng người để hắn tiến vào, Tiêu Hoán dùng dây lụa buộc lại tóc dài, lấy ra hai cái chén trà trên bàn làm chén rượu.
Rượu ấm, bầu rượu cũng không lớn. Lăng Tuyết Đỉnh chỉ rót mỗi người nửa chén rượu, giơ cao chén rượu lên: "Ta uống hết, ngươi tùy ý."
Tiêu Hoán cười cười, nâng chén cạn.
Để chén xuống, Lăng Tuyết Đỉnh cười cười: "Vân Tùy, tiểu nha đầu nhà ta thật sự thích ngươi."
Tiêu Hoán cười: "Ta biết."

Chỉnh sửa cuối: