Welcome! You have been invited by kimtaehyungg to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Tiền truyện 8.3: Tiêu Vân Tùy (3)

[HIDE-THANKS]
Sáu ngày trước, mưa còn không ngừng, bọn hắn liền từ Tô Châu xuất phát, mấy ngày nay đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đến Biện Lương. Thời điểm bọn hắn đi, sắc mặt thần y Lịch Minh Thương không quá dễ nhìn, mặt âm trầm không nói một lời, cũng không cùng đi theo. Thế là đồng hành cùng Tiêu Hoán và nàng chỉ có hai ngự tiền thị vệ áo đen làm nhiệm vụ đánh xe cùng thu xếp ăn ngủ.

Xe đi trên đường rộng rãi, hoàn toàn khác với đường Tô Châu chật hẹp, còn chưa ngừng hẳn trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất lâu, Thương Thương liền không kịp chờ đợi, nhảy xuống xe ngựa, vẫn không quên đứng trên bậc thang vẫy gọi Tiêu Hoán trong xe: "Tiêu đại ca!"

Cười cười, cũng nhảy xuống xe ngựa, trong nháy mắt, Tiêu Hoán lại đột nhiên sửng sốt một chút.

"Tiêu đại ca.." Thấy có chút kỳ quái, đi lại kéo tay hắn, Thương Thương liền cảm thấy trên vai của mình đột nhiên có một bàn tay nắm lấy.

Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Nha đầu, ngươi có phải muốn để ca ca này của ngươi tìm ngươi tới chết hay không?"

Thương Thương vội vàng quay đầu, quả nhiên liền thấy một khuôn mặt gần như muốn áp vào trên mặt nàng, nhe răng nhếch miệng.

"Á.." Nhảy ra, Thương Thương nhanh như chớp chui vào sau lưng Tiêu Hoán, kéo lấy tay áo của hắn, hô to với bên kia, "Không cho phép ca ca lại đánh cái mông ta!"

Xắn tay áo, người trẻ tuổi áo đen cố tình nhe răng làm ra bộ dáng dữ tợn: "Không đánh cái mông ngươi? Không đánh cái mông ngươi, ngươi có thể nhớ được ta là ca ca của ngươi? Không đánh cái mông ngươi, ngươi có thể ghi nhớ ta ở bên ngoài màn trời chiếu đất tìm ngươi ròng rã một tháng?"

"Hứ! Màn trời chiếu đất?" Không khách khí le lưỡi, cố gắng cùng hắn so dữ tợn, Thương Thương chỉ vào biển chữ vàng trước mặt, "Ăn còn tới đây ăn!"

"Giỏi cho tiểu nha đầu nhẫn tâm! Thật muốn cho ca ca ngươi uống gió tây bắc, đúng hay không?" Hung dữ dứ nắm đấm, người áo đen trẻ tuổi sau đó một khắc liền thay đổi nụ cười cởi mở, cánh tay vươn đến, đập trên bả vai Tiêu Hoán, "Vân Tùy, đã lâu không gặp."

Cười, cũng đập lên bờ vai của hắn, Tiêu Hoán có kinh hỉ trên mặt khi thấy bạn cũ: "Đã lâu không gặp, Tuyết Đỉnh."

"..."

Thương Thương bị một màn trước mắt làm cho có chút hồ đồ, "Ca ca, Tiêu đại ca, các người quen nhau?"

Ca ca của nàng - Đại công tử Lăng phủ, Lăng Tuyết Đỉnh - căn bản là không lại để ý đến nàng, cười nói với Tiêu Hoán: "Thật sự là làm phiền ngươi, Vân Tùy, chiếu cố nha đầu này lâu như vậy."

"Không sao." Tiêu Hoán cười, "Huống hồ Thương Thương cũng không phiền phức."

Lăng Tuyết Đỉnh nhìn Tiêu Hoán từ trên xuống dưới, trên mặt toát ra một ý cười mang theo chế nhạo: "Nói đỡ cho tiểu nha đầu nhà ta ha, Vân Tùy, ngươi để cho kẻ làm ca ca như ta đây lộ ra rất xa lạ nha.."

Không chút nào né tránh ánh mắt của hắn, Tiêu Hoán cười: "Thương Thương với ta mà nói, cho tới bây giờ cũng sẽ không là phiền phức."

Cũng nhìn ánh mắt của Tiêu Hoán, Lăng Tuyết Đỉnh đột nhiên cười, thở dài một hơi: "Được rồi, được rồi.. Tóm lại sớm muộn cũng giao đến tay ngươi."

"Ta lại không phải thứ đồ gì, giao cái gì mà giao?" Hiểu được bọn hắn đã sớm quen biết, Thương Thương hừ một tiếng, hỏi: "Ca ca như thế nào quen biết Tiêu đại ca?"

Lăng Tuyết Đỉnh nhìn nàng: "Lúc này nhớ tới ta là ca ca của ngươi rồi?"

Phàn nàn thì phàn nàn, hắn vẫn là giản lược nói ra chuyện hai người quen biết.

Nói đến cũng thật đơn giản, Lăng Tuyết Đỉnh cùng Tiêu Hoán quen biết ở một lần bang phái thuỷ vận gần kinh thành xung đột. Lúc ấy hai người đều vừa vặn đi ngang qua. Lăng Tuyết Đỉnh luôn luôn ham vui tham dự sự vụ giang hồ, liền lên trước trợ giúp người bất bình tranh đấu, Tiêu Hoán thì trị thương cho mọi người, thế là quen biết.

Về sau cũng rất khéo, Lăng Tuyết Đỉnh có lần ở hoa lâu trong kinh thành uống rượu quá nhiều, men say đại phát, thuận tay giữ chặt một người lăn lên trên giường. Về sau chuyện gì xảy ra, hắn không rõ ràng. Chỉ biết, chờ đến lúc hắn bị một chén trà lạnh giội tỉnh, trên mặt nhiều thêm vết thương, nhìn thấy trước giường một người áo xanh trẻ tuổi cười đến thanh tao lịch sự.

Lúc này, bọn họ đã ngồi bên trong Thiên Hạ Đệ Nhất lâu. Nghe chuyện, Thương Thương suýt phun canh ra ngoài: "Ca ca ôm Tiêu đại ca lên giường rồi?"

Lăng Tuyết Đỉnh một mặt cười khổ: "Trên thực tế là ta bị kẻ mà ta muốn ôm lên giường kia một quyền đánh tới trên giường."

Thương Thương cảm thấy hứng thú: "Sau đó thì sao? Về sau thế nào?"

"Về sau ta không thể làm gì khác hơn là bồi tội." Lăng Tuyết Đỉnh cười, "Dâng hai vò rượu ngon lâu năm ra mới khiến cho Vân Tùy tiêu lửa giận."

Thương Thương giật mình: "A! Có phải là lần ca ca trộm hai vò rượu nho của sư phụ, bị sư phụ đuổi theo mắng một trận? Ta nói mà, làm sao ca ca lại có lá gan dây vào tâm can bảo bối của sư phụ!"

Nói rồi tiếp tục truy vấn: "Sau đó thì sao? Tiêu đại ca, hai người liền thành bằng hữu ư?"

"Mỗi người một vò rượu, ngồi xổm ở trên nóc nhà hét tới mặt trời mọc, đương nhiên chính là bằng hữu." Lăng Tuyết Đỉnh cười, "Đời ta coi như mới bồi một người xem mặt trời mọc như vậy."

Hắn sờ mặt, "Huống chi một quyền kia có thể để mặt của ta xanh trọn vẹn nửa tháng."

"Đáng đời!" Thương Thương cười, le lưỡi, "Ai bảo ca ca không có chuyện gì là liền chui vào kỹ viện! Tiêu đại ca làm sao không đánh thêm mấy quyền?"

"Ai?" Lăng Tuyết Đỉnh không phục, "Vân Tùy cũng đi kỹ viện, ngươi tại sao không nói hắn?"

"Đó còn cần phải nói?" Thương Thương phất tay, "Tiêu đại ca đi kỹ viện, khẳng định không phải có sự tình khác, chính là đi xem bệnh cho người ta. Chỗ nào giống ca ca, chỉ đi tìm cô nương!"

"Tiểu nha đầu, ngươi quá bất công! Vi huynh muốn tức giận!" Lăng Tuyết Đỉnh dựng thẳng hai hàng mi đen dài, ra vẻ tức giận, đi kéo tai Thương Thương.

Thương Thương hi hi ha ha tránh sau lưng Tiêu Hoán, "Liền bất công, thì thế nào?"

Ba người nháo thành một đoàn. Đối với một đôi huynh muội gặp mặt liền đấu không ngừng trước mắt này, Tiêu Hoán cười, giơ cao hai tay, biểu thị không về phe ai.

Một bữa cơm thật vất vả ăn xong. Nửa đường, Thương Thương lại lôi kéo hai người đến hồ đi dạo một vòng. Đêm dài, ba người mới đi về khách điếm.

Đến khách điếm, Tiêu Hoán liền trở về phòng nghỉ ngơi. Thương Thương mặc dù còn đang cảm hứng dâng cao, cũng nhịn không lại đi kéo hắn, về gian phòng của mình.

Rửa mặt hoàn tất, Tiêu Hoán vừa tháo búi tóc xuống, cửa phòng liền vang vài tiếng.

Nhất định không phải Thương Thương, nàng vào phòng của hắn xưa nay không gõ cửa. Đi qua mở ra, ngoài cửa quả nhiên là Lăng Tuyết Đỉnh.

"Vân Tùy." Hắn quơ bầu rượu nhỏ trong tay, "Cùng uống vài chén?"

Nói rồi cười một tiếng, "Rượu rất ấm, thân thể ngươi không có vấn đề ha?"

Tiêu Hoán cười. Hai người gặp mặt, không hề có một chữ nhắc tới sức khỏe, hắn cũng đã chú ý tới.

Nghiêng người để hắn tiến vào, Tiêu Hoán dùng dây lụa buộc lại tóc dài, lấy ra hai cái chén trà trên bàn làm chén rượu.

Rượu ấm, bầu rượu cũng không lớn. Lăng Tuyết Đỉnh chỉ rót mỗi người nửa chén rượu, giơ cao chén rượu lên: "Ta uống hết, ngươi tùy ý."

Tiêu Hoán cười cười, nâng chén cạn.

Để chén xuống, Lăng Tuyết Đỉnh cười cười: "Vân Tùy, tiểu nha đầu nhà ta thật sự thích ngươi."

Tiêu Hoán cười: "Ta biết."
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Ngoại truyện 1.1: Tâm hương (1)

[HIDE-THANKS]
Hoa hải đường trong cung nở qua mười ba lần, nàng minh bạch, đây hẳn là thời điểm nàng phải rời đi.

Không phải là không nghĩ tới cả một đời ở bên người kia.

Cũng không phải là không nghĩ tới, cứ như vậy say mê trong nụ cười ôn nhu kia, cái gì đều không cần, cái gì cũng không hỏi, mặc cho thời gian trôi mau mà đi, tóc xanh nhiễm sương, hồng nhan tàn lụi, như vậy rất nhanh liền cũng có thể dùng hết cả đời này.

Nhưng mà, ngay cả cơ hội như vậy hắn cũng không cho nàng.

Lúc ấu niên, nàng không chút chú ý tới hắn.

Khi đó cha mẹ của nàng còn khoẻ mạnh, nàng vẫn là quận chúa được nuông chiều từ bé. Ấn tượng về hắn, cũng chỉ có một lần trên khánh điển, xa xa nhìn thấy cái thân ảnh kia.

Lúc đó, trong tầm mắt nơi xa có một thiếu niên gầy yếu trong triều phục màu vàng sáng, an tĩnh tại ngự tọa, bộ dáng rất dễ bị bỏ qua.

Trên thực tế, thời kỳ đó, thái độ trên dưới cả triều đối với hắn cũng xấp xỉ xem nhẹ. Trước khi tiên đế băng hà, thậm chí trước khi hắn tự mình chấp chính, gần như đều không có ai cho là sự tồn tại của hắn sẽ đối với đế quốc sinh ra ảnh hưởng gì trọng đại.

Có lẽ có một số người, là phải đi qua thời gian, khả năng mới dần dần lộ ra ánh sáng.

Mà cũng có một số người, là từ từ tiến vào trong lòng, cứ như vậy một lần cười nói, một vòng ôn nhu, thong dong vụn vặt, từng giờ từng khắc. Đợi đến thời điểm giật mình quay đầu, lấp đầy trong suy nghĩ đã đều là lúm đồng tiền cùng thân ảnh của người kia, đóng dấu sâu nhất trong mộng, không thể nào vung bôi.

Hắn chính là như thế đi vào trong lòng của nàng.

Sáu tuổi năm đó đột tang song thân, được Lưu quý phi thương tiếc nhận làm nghĩa nữ, tiến cung. Thời điểm mới vừa vào cung, nàng chỉ là một bé gái mồ côi luống cuống, đối mặt với người cùng vật hoàn toàn xa lạ, cô tịch cùng sợ hãi giống như là quỷ ảnh, tùy thời đều đi theo ở bên người.

Trong thời gian gian nan nhất kia, người đầu tiên đi tới bên nàng là hắn.

Cũng là hắn nở nụ cười ôn nhu với nàng, dẫn nàng dần dần đi vào cuộc sống trầm muộn trong thâm cung. Vào lúc nàng khổ não, hắn sẽ nói một câu đùa hững hờ. Vào lúc nàng cố gắng, hắn sẽ cho nàng một ánh mắt cổ vũ tán dương. Lúc nàng bị xem thường, hắn sẽ âm thầm thay nàng ngăn những lời đàm tiếu kia.

Trong lúc bất tri bất giác, nàng bắt đầu cảm thấy nụ cười nhàn nhạt của thiếu niên kia sáng hơn bất luận hào quang chói sáng nào, hai tay thiếu niên kia cũng không ấm áp nhưng nắm ở trong tay chính là sự bảo hộ an toàn nhất.

Đoạn thời gian kia tốt đẹp như vậy, ấu nữ cô độc mới vào thâm cung, thiếu niên ôn hòa thanh tú, nước sông Kim Thủy trong veo lẳng lặng chảy xuôi qua tường đỏ Cấm Cung, năm tháng cũng lẳng lặng trôi.

Nhớ tới cũng thấy có chút ngu đần. Thời điểm ban sơ, nàng coi đây chính là cả đời.

Lại có ai không như thế đâu? Thuở thiếu thời gặp được người đầu tiên kia, liền sẽ cho là tất cả ôn nhu tỉ mỉ của hắn đều sẽ chỉ dành cho một mình mình. Từ đó về sau, năm rộng tháng dài, đều thành thanh mai trúc mã như thần thoại.

Đánh nát thần thoại của nàng là tiểu nữ hài kia, nữ hài tử nhỏ hơn nàng hai tuổi, nữ nhi của Thủ phụ Lăng lão.

Đoạn thời gian kia, trong cung thịnh truyền rằng tiên đế - lúc đó còn là hoàng đế - muốn định cho hắn một Thái tử phi. Nàng cũng xem thường. Đối với nàng mà nói, thành thân thực sự là quá xa xôi. Huống hồ, trong tình ý uyển chuyển, ngoài hắn cùng nàng, cho tới bây giờ cũng không có cái bóng cô gái khác.

Nhưng ngày đó, sau khi hắn gặp phụ hoàng hắn tại Dưỡng Tâm điện về, nàng nhìn thấy hắn, bất ngờ phát hiện trên mặt luôn luôn trắng nõn của hắn vậy mà treo đóa đỏ ửng.

Nàng cho là hắn bị phụ hoàng hắn răn dạy, trong người khó chịu, liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.

Hắn lại lắc đầu cười, thần sắc tự hỉ tự bi: "Phụ hoàng nói muốn chọn nàng ấy làm thê tử của ta."

Nàng có chút không rõ ràng cho lắm, hắn liền cười giải thích: "Là nữ nhi của Lăng tiên sinh."

Nói xong, giống như là sợ nàng chưa hình dung ra, liền tả: "Là một tiểu cô nương rất có sinh khí, rất biết cách nói chuyện."

Nàng gật đầu, trong lòng sinh ra một loại tư vị nói không nên lời. Nàng còn chưa từng nhìn thấy trên mặt hắn nhiều cảm xúc như vậy. Khóe miệng của hắn không tự giác giương lên, rõ ràng là muốn cười. Đôi mắt đen càng giống như là được cái gì thắp sáng, thỉnh thoảng lại lóe ra lấp lánh.

Mang theo một chút chua xót cùng mong đợi không thể nói rõ ràng, nàng mở miệng hỏi: "Hoán ca ca thích nàng ấy làm thê tử sao?"

Nghe được trả lời, nàng cả đời đều không thể quên.

Tựa hồ là sửng sốt một chút, khóe miệng giương cao của thiếu niên kia chậm rãi hạ xuống, cuối cùng hắn cười cười, trong đôi mắt là một mảnh trầm tĩnh ôn nhu, "Nếu như ta có thể làm cho nàng ấy hạnh phúc, ta thích."

Nàng nhìn hắn mỉm cười trước mắt, rất miễn cưỡng giương môi mà cười, quay đầu chỗ khác, trong lồng ngực lại là một mảnh đắng chát.

Đây là đố kỵ đi! Lần đầu tiên trong đời, nàng như vậy: Oán hận và không cam lòng, chua xót và khổ sở, như châm đâm vào đáy lòng, thoát khỏi không được.

Nàng bắt đầu thật sâu oán hận nữ hài tử không biết tên kia. Nàng ấy chỉ nhanh hơn nàng một bước mà thôi. Chỉ là nhanh hơn một bước, liền đã chiếm đi tất cả may mắn.

Có thứ gì đã lặng yên thay đổi, nhưng sinh hoạt của nàng trong thâm cung vẫn giống như thường ngày trôi qua.

Trước khi nàng vào cung đã nổi tiếng thông minh, kinh thành đều nghe nói. Thế là Lưu quý phi yêu thương nàng liền để nàng làm thư đồng của Thái tử, mỗi ngày lên lớp, hắn đều ở cùng với nàng.

Ngoài nàng ra, cùng hắn càng thêm thân mật chính là Huỳnh - như cái đuôi nhỏ buộc ở trên người hắn, là muội muội duy nhất của hắn.

Sau giờ học, hắn cũng sẽ dẫn theo Huỳnh đến chỗ ở của nàng, nói một ít chuyện phiếm, cùng nàng thông minh hiểu biết trò chuyện chút thi thư cầm kỳ. Ở chung quen thuộc, có an ổn thân mật.

Cứ như vậy vội vàng mấy năm trôi qua, tiên đế băng hà, hắn đăng cơ xưng đế, đổi niên hiệu. Huỳnh cũng không còn cả ngày đi theo hắn, vị Lăng tiểu thư kia cũng trở thành vị hôn thê của hắn, hoàng hậu tương lai. Quan hệ giữa bọn họ vẫn như cũ như thường.

Đã từng có một đoạn thời gian, nàng âm thầm hy vọng hắn có thể đem ánh mắt tới trên người nàng, dù sao bọn họ tâm tính tương thông như vậy, thậm chí liền thích bài từ nào, thích đọc thơ gì đều không có khác biệt. Mà cô bé kia cho tới bây giờ đều chưa ở bên cạnh hắn, giữa bọn họ gần như hoàn toàn không biết gì về nhau.

Hơn nữa, một nữ hài tử như thế, quả thực không có một chút sở trường!

Nàng thường xuyên lưu ý tin tức về Lăng đại tiểu thư, tất cả đều là vài tin đồn không dễ nghe: Thô lỗ mạnh mẽ, thiếu giáo dưỡng; cầm kỳ thi họa, nữ công, không có gì ra hồn; duy nhất một hạng mục mọi người đều biết, chỉ có nắm đấm của nàng ấy - luôn luôn đánh nhau gây chuyện.

Cô gái như vậy, nàng có chút tự phụ nghĩ, làm sao cũng sẽ không thể so với nàng có thể xứng với hắn.

Nhưng mà theo tuổi tác lớn lên, thái độ hắn đối với nàng đã không còn giống như thời niên thiếu, đã từ từ bắt đầu lưu ý một chút nam nữ ý tứ, nhìn vào ánh mắt của nàng cũng ít khi thoải mái như lúc còn bé, dần dần trở nên tôn trọng khách khí.

Trong nội tâm nàng ê ẩm chát chát, không nắm chắc được hắn đang suy nghĩ gì, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên thương tâm.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Ngoại truyện 2.1: Huỳnh quang (1)

[HIDE-THANKS]
Nàng tên Huỳnh, không có họ, chỉ là một chữ như thế lẻ loi trơ trọi.

Nam nhân tạo ra sinh mệnh nàng thừa nhận trong cơ thể nàng chảy huyết mạch Tiêu thị, lại không chịu thừa nhận nàng là nữ nhi của ông. Trong mắt ông, nàng chẳng qua là sản phẩm ngoài ý muốn của một lần say rượu mất lý trí, ông ấy say mèm sủng hạnh một cung nữ địa vị hèn mọn, cung nữ dung mạo trí tuệ đều không chút nào xuất chúng kia nhận mưa móc, sinh ra bé gái, như thế mà thôi.

Nàng được sinh ra, ông ấy đến nhìn nàng, dựa theo cách đặt tên trong chi Chu Tước, cho nàng lấy tên: Huỳnh.

Không có thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, dường như cũng không có dự định đưa nàng vào gia phả, thuận miệng đặt tên xong, ông liền nhét mẹ con nàng vào một thiên điện quạnh quẽ trong Mai Hoa cung, cứ như vậy mặc kệ không hỏi.

Huỳnh, sáng yếu ớt. Với ông ấy mà nói, nàng hẳn cũng chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, có cũng được mà không có cũng không sao, dập tắt cũng không có gì quan trọng.

Thiên điện trống trải, suốt ngày không thấy ánh nắng. Cung nữ nội thị xem thường, ánh mắt lạnh lùng, thái giám quản sự cay nghiệt chanh chua, thỉnh thoảng còn có Mai phi - chủ vị của Mai Hoa cung - ngạo mạn đến. Tại Cấm Cung hoa lệ mà lãnh khốc, nàng chậm rãi lớn lên, như là một đám cỏ dại sinh trưởng tại nơi hẻo lánh u ám.

Năm lên ba tuổi, mẫu thân nàng nhu nhược nhát gan, cả ngày sẽ chỉ trốn ở trong phòng ôm lấy nàng thút thít, rốt cục vào một sáng sớm treo cổ tự sát. Nàng bình tĩnh thấy toàn bộ quá trình, trước khi nắng chiếu vào thân thể gầy yếu đơn bạc kia, nàng mở cửa phòng, gọi nội thị trực ban.

Thi thể mẫu thân bị xử trí qua loa. Sau đó, từ khi ra đời, nàng lần thứ hai nhìn thấy phụ thân của nàng. Nam nhân kia ngồi tại bàn rộng lớn, dung nhan tuấn tú tái nhợt, đưa tay xoa mi tâm, thần sắc là lười biếng và chán ghét: "Về sau, ngươi đi theo Mai phi được chứ?"

"Không muốn." Bốn tuổi, nàng lần đầu tại trước mặt người khác nói ra ý nguyện của mình, lại kiên định dứt khoát: "Ta muốn một mình."

Chỉ dừng lại ngắn ngủi một cái chớp mắt, rất nhanh, thanh âm khàn khàn thanh nhã sau ngự án kia liền lần nữa vang lên: "Tùy ngươi."

Không có một chút do dự, trong mắt ông, dường như phí chút tinh lực suy nghĩ ở trên người nàng đều là dư thừa.

Có triều thần bên ngoài muốn yết kiến, nàng bị nội thị vội vàng túm ra, lần đối thoại này cứ như vậy vội vàng kết thúc. Thẳng đến bốn năm sau, không hề có điềm báo trước, ông ấy băng hà, nàng không gặp ông ấy thêm lần nào..

Sau khi mẫu thân chết, nàng được an bài ở tại một tiểu cung điện vắng vẻ, một lão cung nữ luôn luôn ngồi ngáy dưới ánh mặt trời bị sai tới chiếu cố nàng.

Thường xuyên không thấy bóng dáng lão cung nữ, nàng cũng có thể tự giải trí trong vườn cỏ dại đầy đất của tiểu cung điện, bắt châu chấu, đâm tổ chim. Đông đi xuân tới. Sau một mùa đông nọ, trong sân hoang vu ít ai lui tới này, nàng gặp hắn.

Buổi chiều đầu xuân, ánh nắng ấm áp tại ngói lưu ly cùng tường đỏ, nàng đứng ở trong sân chơi đùa, thiếu niên quấn áo thật dày liền dạo bước đi vào vườn. Cách rất xa, nàng liếc nhìn đỏ ửng dị dạng in trên gương mặt hắn.

Nàng từng thấy qua loại đỏ ửng kia. Lúc trước có cung nữ bệnh lao chết đi. Trước khi chết, trên mặt vẫn mang theo loại đỏ bừng yêu dị này.

Người này sẽ sống không lâu. Nàng nghĩ như vậy.

Sau lưng thiếu niên kia tỏa ra một đám thái giám cung nữ bưng bình bát, hộp thức ăn, từng người vội vã gọi. Từ trong những giọng nói bối rối kia, nàng nghe ra một từ: "Thái tử điện hạ."

Đây chính là Thái tử? Ca ca trên huyết thống của nàng? Nàng đã sớm biết hắn, từ lời đàm tiếu của những cung nữ nội thị: Hắn là nhi tử được cưng chiều nhất của Lưu quý phi, từ khi ra đời liền được sắc phong làm Thái tử; vây quanh bên cạnh hắn là học giả ưu tú nhất đế quốc, thái giám cung nữ phụ trách việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của hắn so với trong điện Dưỡng Tâm còn nhiều hơn, liền một lần mua quần áo mùa đông cho hắn đều phải tốn mười vạn lượng bạch ngân; hắn là chủ đề trung tâm của hậu cung, là vinh quang cùng hy vọng ngày mai của đế quốc. Tên của hắn là Hoán, quang minh cùng sáng ngời.

Tựa hồ là chú ý tới nàng, thiếu niên tách khỏi đám người, mỉm cười đi tới hướng nàng, tay hắn nhét trong lò sưởi tay nhỏ trước ngực, bởi vì quần áo dày vướng víu mà có chút gian nan, nụ cười trên mặt lại ôn hòa mà tinh khiết, không có chút nào kiêu hoành cùng ngang ngược như nàng tưởng tượng.

Hắn cười, lộ ra một hàm răng đều: "Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Tại sao lại ở chỗ này?"

Nàng hơi có chút giật mình, nhàn nhạt trả lời: "Ta tên Huỳnh, ta ở đây."

"Huỳnh?" Thiếu niên hơi nhíu nhíu mày lại, cười: "Huỳnh viết thế nào? Chữ Hán đồng âm đọc là Huỳnh có thật nhiều! Cha mẹ ngươi đâu, cũng ở nơi này sao?"

Nàng bỗng nhiên có chút nổi giận, sinh ra bốn năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy nàng viết chữ: "Ta làm sao biết là chữ Huỳnh nào? Dù sao chính là cái chữ có Hỏa đó! Mẹ ta chết rồi. Cha ta, chính là cha của ngươi!"

Kinh ngạc vì ngôn từ nàng đột nhiên kịch liệt, thiếu niên nhẹ ho vài tiếng, mới quay đầu hỏi thái giám bên người: "Ngũ Phúc, nàng ấy là nữ nhi của phụ hoàng?"

Tổng quản nội thị hơi mập có chút chật vật cúi người, tất cung tất kính cúi đến bên tai thiếu niên, trả lời: "Hồi điện hạ, nàng ấy đích xác là cốt nhục của Vạn Tuế gia. Chẳng qua, mẫu thân của nàng ấy thân phận ti tiện, Vạn Tuế gia liền không.."

"Muội gầy quá." Tổng quản vẫn chưa nói xong, thiếu niên đột nhiên rút tay từ lò sưởi tay ra, giữ tay nàng lại, ngón tay tái nhợt chạm vào vết máu bên trên xương cổ tay nàng, "Miệng vết thương của muội làm sao không bôi thuốc?"

Ngón tay của hắn còn mang theo dư nhiệt từ lò sưởi tay, ấm áp có chút nóng.

Nàng rút tay ra, quật cường quay đầu: "Không ai quản ta."

Hơi ngẩn ra, hắn nhíu lông mày: "Thật xin lỗi."

Nàng sững sờ, hắn thế mà nói xin lỗi nàng?

"Thật xin lỗi.." Một chút gió lên, thiếu niên vừa ho khan, vừa cố gắng nói: "Ta không biết, ta không thường ra cửa, nếu như ta có thể sớm gặp muội liền tốt."

Nàng cảm thấy có chút buồn cười, hắn tại sao phải nói xin lỗi nàng? Phảng phất đây hết thảy đều là lỗi của hắn? Bỗng nhiên, chóp mũi của nàng chua xót lên.

Thiếu niên lần nữa duỗi tay tới, hắn dùng hai tay cầm tay nàng lại, nhẹ nhàng đặt trong lòng: "Thật xin lỗi."

Nàng ngẩng đầu, chính gặp được ánh mắt của hắn, con ngươi đen sâu một mảnh, nhìn không thấy đáy, nhưng mà nàng từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy cái bóng của mình, phía trên thâm sâu là một tầng thuần triệt như nước, rõ ràng chiếu ra thân ảnh của nàng: Tóc đen sóng vai, con mắt sâu sáng tỏ, khuôn mặt thanh tú tái nhợt, mặt mày thần vận cùng hắn có tám phần tương tự.

Nàng hoảng hốt một chút, cái gọi là liên hệ huyết mạch, chính là như thế sao?

"Thật xin lỗi." Thiếu niên một mực lặp lại câu nói này, dang hai cánh tay, ôm nàng vào trong lòng.

Đầu của nàng chôn ở trước ngực hắn, khí tức ấm áp từ hắn xuyên đến, trong vạt áo có mơ hồ mùi hương thoang thoảng, giống hương thảo mộc sau cơn mưa, trong suốt thông triệt, thơm ngọt ấm mị, bay tới chóp mũi của nàng.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Ngoại truyện 2.3: Huỳnh quang (3)

[HIDE-THANKS]
Náo đến mệt, nàng lôi kéo tay hắn nằm tại bãi cỏ, ngửa mặt nhìn đom đóm trước mặt lóe lên bay qua, ngôi sao đầy trời liền treo ở sau những tiểu côn trùng này, óng ánh Ngân Hà từ bầu trời màu lam chảy qua, mỹ lệ kinh người.

Hắn vươn tay bắt được một con đom đóm, cầm tới trước mặt nàng, mở bàn tay, côn trùng lúc sáng lúc tối chậm rãi bay xa, đáp vào trên mặt nước hồ, bình yên nghỉ lại.

Hắn chậm rãi mở miệng: "Huỳnh, côn trùng này chỉ yếu ớt như vậy, chỉ đủ chiếu sáng thân thể của nó, liền nhiều thêm một tấc đều chiếu không tới. Thế nhưng đối với côn trùng này mà nói, chỉ cần có ánh sáng có thể chiếu rõ con đường trước mặt nó, dẫn nó đi đến nơi nó muốn đi, chẳng phải cũng đã đủ rồi? Mà, có lẽ cũng là bởi vì ánh sáng của nó tuyệt không lóa mắt, mọi người mới không quá chú ý tới bọn chúng, bắt giữ bọn chúng, bọn chúng mới có khả năng tự tại sinh hoạt ở mép nước. Muội nhìn xem, ánh sáng yếu ớt cũng không có gì không tốt."

Nàng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, trở mình gối đầu lên trên lồng ngực của hắn, không nói gì.

Nàng minh bạch hắn có ý gì. Nam nhân kia vứt bỏ nàng cùng mẫu thân nàng, nàng từng nghĩ tới muốn hận ông cả một đời, nhưng nếu như hắn hy vọng nàng không hận, vậy nàng liền không hận.

"Ca ca, muội chỉ muốn đi cùng với ca ca, muốn cả một đời đều ở cùng với ca ca." Rất lâu sau đó, nàng nói.

Hắn nhẹ nhàng cười, lắc đầu: "Muội bây giờ nói như vậy, thế nhưng chờ muội lớn lên, sẽ gặp được một người, khi đó muội sẽ cảm thấy, người kia mới là người mà cả đời muội đều muốn ở cùng."

Nàng có chút không rõ, truy vấn: "Là ngẫu nhiên gặp được một người, tiếp đó liền muốn cùng với hắn ở chung một chỗ sao? Một kẻ cho tới bây giờ đều không quen biết, làm sao lại muốn vĩnh viễn ở cùng với hắn?"

Hắn cười: "Cái này ta cũng không hiểu, là sư phụ nói với ta như thế."

Sư phụ trong miệng hắn, chính là người có chức quan cao mà nàng loáng thoáng biết là một người uyên bác cơ trí. Nàng chưa bao giờ tin tiên sinh uyên bác, nhưng chỉ cần là lời hắn nói, nàng liền tin tưởng.

Nàng cười, chơi xấu xoay người ôm lấy hắn: "Muội không muốn những người khác, muội liền ở với ca ca."

Hắn cũng cười, kéo tay nàng đang vòng trên lưng hắn: "Huỳnh, đừng làm rộn.. Nhột.."

Giở trò xấu, nàng càng thêm dùng sức cù hắn, bọn họ cười nháo một hồi.

Giống như là để ấn chứng lời hắn nói đêm ấy, sau đó không lâu, hắn liền gặp cô bé kia.

Hắn theo phụ hoàng tham gia cuộc đi săn mùa thu, gặp thiên kim nhà Thủ phụ, lớn hơn nàng một tuổi.

Nàng không thể ra khỏi Cấm Cung, không thể đi theo hắn tới bãi săn, không thể nào biết được nữ hài kia rốt cuộc như thế nào, cũng không nghe hắn nói qua giữa bọn họ phát sinh sự tình gì.

Nàng chẳng qua là cảm thấy, trên người hắn phảng phất nhiều thêm một vài thứ.

Trở về, hắn y nguyên lẳng lặng cười với nàng, sau nụ cười ôn nhu lại có chút gì nàng không hiểu được.

Ngày ấy, hắn cứ như vậy cười, nói với nàng: Thì ra thật có chuyện kỳ diệu như thế, rõ ràng là hai người không hề có quan hệ, cũng vốn không quen biết, nhưng sẽ muốn vĩnh viễn thủ hộ người ấy, hy vọng người ấy vui vẻ; chỉ cần có nụ cười của người ấy, liền xem như lữ trình gian khổ cỡ nào, trước khi đi đến điểm cuối cùng đó, cũng sẽ không cảm giác cô tịch.

"Ta hy vọng ta có thể đem hạnh phúc hoàn chỉnh đặt trên tay nàng ấy." Hắn cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, khi đó trên mặt hắn hiện ra một loại thần sắc nàng chưa bao giờ thấy qua, ôn nhu, trầm tĩnh, kẹp lấy một tia nhàn nhạt ưu thương.

Nàng mang theo ngây thơ nhìn xem hắn, ghi nhớ một khắc không hề tầm thường tĩnh mịch này. Đợi đến khi thiếu niên kia dần dần lớn lên, trở nên trầm mặc tỉnh táo, mang lên cái mặt nạ thuộc về đế vương, nàng còn thường xuyên nhớ lại gương mặt trầm tĩnh ôn nhu đó.

Một khắc này, thiếu niên kia hoàn toàn quên đi trách nhiệm ở trên vai, quên đi kịch độc tùy thời đều có thể kết thúc sinh mệnh hắn, chỉ an bình hy vọng người ấy có thể được hạnh phúc, so với hắn càng nhiều, càng nhiều hạnh phúc hơn.

Khi đó, nàng nửa hiểu nửa không nhìn hắn. Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, nàng cũng gặp được người kia, nàng cuối cùng mới rõ, thì ra thật sự có một loại tình cảm như thế, phát sinh trong nháy mắt, lại có thể kéo dài cả đời, thời gian cùng khoảng cách không làm hao mòn được, hiểu lầm cùng ngăn cách không hủy hoại được, xem thường sinh tử, không quan tâm thân phận, từ đầu đến cuối nở rộ, kiều diễm và mỹ lệ.

Đó chính là yêu sao? Nàng không biết. Nàng chỉ biết, sau khi nắm hai bàn tay ấy, nàng cả đời này liền rốt cuộc không muốn buông ra..

Bốn năm sau khi nàng gặp ca ca, phụ thân chết.

Hoàng đế bỗng nhiên băng hà, Thái tử còn nhỏ tuổi, đế quốc trải qua một đoạn thời gian bối rối.

Thốt nhiên ở giữa, hắn bị tròng lên lễ phục, đẩy lên hoàng vị, các loại rườm rà sự tình ép tới hắn không có thời gian thở dốc.

Hắn dọn đến Dưỡng Tâm điện ở, nàng cũng đi theo tới cung điện chật chội u ám kia, mắt thấy hắn đi vào trung tâm vòng xoáy chính trị của đế quốc. Ngày qua ngày, trong mãnh liệt sóng ngầm, sắc mặt của hắn trở nên càng thêm tái nhợt, trong ánh mắt lại nhanh chóng có một loại chất chứa vào trong, như là một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ, sơ kinh ma luyện về sau, mơ hồ lộ ra tuyệt đại phong hoa.

Nàng không nhìn thấy hắn cùng vị Lăng thủ phụ dã tâm ngày càng lớn kia tranh đấu, nàng chỉ là mơ hồ phát giác ra chút hương vị khói lửa, cung nhân bốn phía bắt đầu nhiều lên những khuôn mặt xa lạ.

Thẳng đến có một ngày, nàng tại Dưỡng Tâm điện tận mắt thấy nữ quan thử độc thức ăn chết đi. Nữ quan nếm sữa trâu mà Ngự Thiện Phòng dâng lên xong, lập tức xanh mặt té ngã dưới bàn.

Hắn vội vàng chạy xuống đỡ dậy, nhưng vẫn là không cứu kịp người trúng độc. Kẻ đầu độc dùng một loại độc dược dị thường cương liệt, có thể trong nháy mắt khiến người vong mạng. Sử dụng loại độc dược này, đối phương cũng không chủ ý lấy tính mạng của hắn, mà là đang thị uy ư?

Ngày ấy, hắn trầm mặc nhìn xem thi thể trong tay mình dần dần lạnh, qua thật lâu mới đứng lên, cười cười với nàng đang cứng đờ đứng ở một bên, xoa đầu của nàng: "Dọa muội sao? Đừng sợ."

Nàng lắc đầu, đi qua ôm lấy thân thể bởi vì kiềm chế nộ khí mà có chút run rẩy của hắn. Thân thể của nàng cũng có chút run rẩy. Nàng ôm thật chặt hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi vào cỗ thi thể kia.

Ngày đó qua đi không lâu, hắn liền hủy bỏ phép tắc để nữ quan thử độc ngự thiện trước. Nàng thì không lâu sau, một buổi chiều tới tìm hắn, nói với hắn, nàng muốn học chế độc.

Hắn nhìn nàng cười: "Làm sao đột nhiên muốn học những cái này rồi?"

Nàng tỏ ra không có gì quan trọng: "Nhàm chán thôi."

Hắn luôn luôn không có cách nào ngăn nàng, đành phải cười nói: "Huỳnh, học cái này làm gì?"

Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, mà kéo bàn tay hơi lạnh của hắn, đặt ở trên vai của mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, "Ca ca, muội không thể học chút thứ hữu dụng sao?"

Hắn sững sờ, rất nhanh nở nụ cười: "Nữ hài tử học chế độc, quá không tốt. Ta dạy cho muội chế hương, thế nào? Đều là học về các loại dược liệu, dược vật cùng cách dùng."
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Ngoại truyện 3.1: Thiên Thanh (1)

[HIDE-THANKS]
Ngày ấy hạ triều, hắn đi tới trước Càn Thanh môn, liền có văn thần tiến lại, trên mặt là mười phần cẩn thận từng li từng tí, thấp giọng nói: "Phụ Chính Vương điện hạ, vi thần nghe nói điện hạ thích rượu ngon, mấy ngày trước đây tìm được một vò rượu ngon tuyệt thế, nếu như điện hạ thấy thuận tiện, vi thần liền sai người đưa đến Vương phủ nhé ạ?"

Hắn liếc qua, nhớ mang máng người này là Hộ bộ Thị lang, làm việc chắc chắn, làm người cũng cẩn thận.

Đối với những việc phụ họa lấy lòng, hắn cũng đã sớm quen thuộc. Mang theo chút hững hờ, hắn gật đầu cười một tiếng: "Được."

Không ngoài dự liệu, viên quan trung niên hơi mập này vẻ mặt chấn động một chút, mới liên tục không ngừng đáp ứng.

Bên môi, ý cười càng sâu, hắn lúc này mới chậm rãi đi xuống bậc thang.

Sau lưng, tất cả quan viên đều tận lực thả chậm bước chân, chờ Phụ Chính vương đi trước.

Tại đất Sở tùy ý đã quen, hắn lên triều cũng không mặc triều phục, mà mặc một bộ áo thêu quỳ long ngân bạch, bên hông thắt đai gấm màu vàng, phảng phất như thanh phong tễ nguyệt, tiên nhân kinh diễm.

Hắn là đương kim Phụ Chính vương, đại quyền trong tay. Đức Hữu đế ở hành cung tĩnh dưỡng thân thể, ủy thác chức trách giám quốc to lớn vào tay hắn. Hắn cách long ỷ kia chỉ một bước.

Cho nên mới có nhiều triều thần tranh nhau chen lấn lấy lòng hắn, chẳng qua là sợ một ngày kia Đức Hữu đế thật sự tâm huyết cạn, truyền quốc cho hắn, hoặc là hắn lấn Thái tử tuổi nhỏ, dứt khoát soán quyền đoạt vị. Bọn họ thuận thế, muốn bảo trụ địa vị hiện tại.

Hắn đi xuống bậc thang thật dài, ngừng lại bên một cỗ kiệu hoa lệ. Hắn cúi người lên kiệu, sai người buông rèm kiệu xuống, che đậy ngoại giới hết thảy.

Thân phận ngoại thần, lại có thể đi kiệu tại Cấm Cung, tất nhiên lại là đặc quyền của hắn.

Mà đặc quyền của hắn, trừ huyết thống trời cho, chính là từ người sở hữu long ỷ bây giờ cho.

Mười hai tuổi trở thành Đức Hữu đế, vị hoàng huynh kia của hắn người yếu nhiều bệnh, nhưng lại chuyên cần chính sự, anh minh; tao nhã nhân hậu, nhưng lại có thủ đoạn lôi đình.. Hắn không phải là không nghĩ tới soán vị, nhưng hắn cũng biết, không có ai so với người kia, thích hợp với hoàng vị này hơn.

Đây chính là lý do vì sao vào năm Đức Hữu thứ chín, Đức Hữu đế lưu lạc giang hồ, hắn không đăng cơ soán vị, ngược lại chờ Đức Hữu đế trở về liền trả lại đại quyền.

Đối với đoạn chuyện cũ này, trên dưới triều đình, mỗi người nói một kiểu. Có người nói hắn bị ngự tiền hai doanh cùng hoàng hậu kiềm chế, không thể không từ bỏ hoàng vị đã đến tay.

Cũng có người nói hắn là hạng người vô năng, biến triều chính thành sạp hàng nát bét, chỉ còn chờ Đức Hữu đế trở về thu dọn.

Nếu như có người đến hỏi hắn vì sao, hắn đại khái cũng sẽ nhàn nhạt trả lời: "Lười đi quản."

Đúng vậy. Không phải lười đi quản, còn có thể có lý do gì để nói rõ?

Dù sao nhìn qua, liền xưa nay hắn cùng Đức Hữu đế bất hòa. Dù cho ngẫu nhiên đồng thời lâm triều, hắn hơn phân nửa số lần cũng không cung kính, càng không thuận theo.

Một đôi huynh đệ hoàng thất, thật sự là khiến một đám người nhìn đến ngốc.

Vương phủ của hắn ở bên cạnh Cấm Cung, nhưng hắn sinh hoạt thường ngày lại ngay tại Cấm Cung.

Kiệu cứ như vậy đường hoàng tiến vào nội đình.

Còn chưa xuống kiệu, bên trong cửa cung liền đi ra một thân ảnh, một thân trường bào màu vàng sáng, gương mặt cực giống Đức Hữu đế với bộ dáng thiếu niên, tràn đầy ý cười: "Thanh thúc thúc!"

Hắn cho tới bây giờ đều chán ghét gương mặt này, lúc này cũng không che giấu, đưa tay véo gương mặt thiếu niên: "Hôm nay rất ngoan, không phá chuyện tốt của ta."

Đức Hữu đế lâu không lâm triều. Vừa rồi trên triều đình, ngồi tại long ỷ dự thính, chính là Thái tử Tiêu Liên.

Hai người bọn họ vào triều, thường xuyên đều là Phụ Chính vương hời hợt xử lý tấu, Thái tử ở bên yên lặng nghe. Nhưng ngẫu nhiên Thái tử nghe được có chỗ nghi hoặc, cũng sẽ nói ra trên triều.

Hơn phân nửa những lúc đó, Phụ Chính vương đều để Thái tử nói xong, lại tận tâm trả lời Thái tử.. Chỉ là, chờ trở lại nội đình, hắn liền kéo đứa cháu này qua bóp véo một phen.

Bị hoàng thúc nhéo kiểu đó, Thái tử cũng rất vui vẻ: "Thanh thúc thúc, mấy ngày này sự vụ ít, hai ngày nữa đều không cần tảo triều, chúng ta đi hành cung gặp cha mẹ ta đi!"

Tay hắn dừng lại, buông mặt cháu ra, cười nhẹ một tiếng, nói: "Ta không muốn đi, chính ngươi đi thôi."

"Thanh thúc thúc lại không đi ư.." Nghe hắn nói như vậy, Thái tử lập tức liền như đưa đám, "Lần trước Thanh thúc thúc không đi, mẹ còn hỏi ta. Cha cũng rất nhớ Thanh thúc thúc, hỏi ta rằng có phải là thân thể Thanh thúc thúc khó chịu không."

Hắn nghe xong liền hừ lạnh: "Hắn quản tốt thân thể phế phẩm của chính hắn liền đủ rồi, còn nhọc lòng tới ta!"

Thái tử ngày thường hiểu nhất là dỗ trưởng bối, lúc này giữ chặt ống tay áo của hắn, lắc một cái: "Thanh thúc thúc, đi thăm cha ta một chút nha, cha mấy ngày nay lại ho khan, mẹ rất lo lắng."

Hắn nhíu lông mày im lặng nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: "Đi xem một chút liền xem một chút đi."

Từ kinh sư đến hành cung, lộ trình không ngắn. Bọn hắn thay thường phục, một đường cưỡi ngựa, đi nhanh cũng một canh giờ sau mới đến.

Xuống ngựa, phong trần mệt mỏi, hắn tự nhiên là muốn đi ôn tuyền tắm một cái trước, gọn gàng sạch sẽ mới bằng lòng xuất hiện trước mặt người khác.

Cho nên khi hắn thay một bộ áo trắng rộng rãi, tản ra một vai tóc đen, đi đến tiền sảnh, toàn gia người kia đã sớm vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm.

Mắt phượng hẹp dài đảo qua, nhìn thấy người áo xanh kia ngồi ở một bên, hắn liền không tự chủ được phát ra một tiếng hừ lạnh, ánh mắt giống như đao.

Người kia bị hắn dùng ánh mắt như đao vung ra lại phảng phất giống như không biết, cười vẫy gọi hắn: "Thiên Thanh, đến đây."

Dám thẳng hô tên hắn như vậy, tất nhiên chỉ có vị hoàng huynh kia của hắn, đương kim Đức Hữu đế. Hắn lại một chút mặt mũi cũng không cho hắn ta, ngược lại quay người đến một bên khác ngồi xuống, ngay tại bên cạnh nữ tử áo đỏ.

Ôn nhu cười với nàng một tiếng, trên dung nhan tuyệt thế của hắn tràn đầy tình ý: "Thương Thương, ta tới thăm nàng, có nhớ ta không?"

"Nhớ, đương nhiên nhớ!" Không chút nào quan tâm trượng phu cùng hài tử đều ở bên cạnh, người mặc áo đỏ - hoàng hậu đương triều - quay người ôm lấy hắn, lôi kéo tay hắn, "Thiên Thanh, đến ăn nho đi! Vừa chuyển đến, rất ngọt!"

Nét mặt tươi cười thông sát nam nữ già trẻ của hắn còn không hấp dẫn bằng nho lực.. Khóe môi nhíu một cái không dễ nhận ra, Phụ Chính vương diễm tuyệt thiên hạ cuối cùng vẫn cười cười, dùng ngón tay ngọc thon dài cầm lên một quả nho, đưa đến bên môi hoàng hậu: "Thương Thương, nàng ăn là được rồi."

Há miệng, nhìn cũng không nhìn, cắn quả nho kia, hoàng hậu lại nhớ ra cách chơi mới lạ, quay người nhào vào trong ngực Đức Hữu đế bên cạnh, miệng ngậm nho, mơ hồ không rõ nói: "Tiêu đại ca.. Cho chàng ăn.."

Bên này là loại tình huống làm người ta đau đầu. Bên kia, Thái tử Tiêu Liên cùng Nhị hoàng tử Tiêu Yến đã sớm bấm nhau, hai đôi tay giấu ở dưới bàn, chỉ phong chưởng ảnh, đánh quên cả trời đất. Mà một bên, Tiểu Tà công chúa thì vừa ăn nho, vừa chống má, thờ ơ lạnh nhạt.

Mỗi khi thế này, Phụ Chính vương điện hạ kiểu gì cũng sẽ ở trong lòng yên lặng nghĩ, coi như đây chính là hạnh phúc mà bọn họ trải qua vất vả mới giành được.. Dù vậy, kỳ thực cũng không mê người đến thế chứ?
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back