Ngôn Tình [Edit] Hoàng Hậu Thế Thân Không Muốn Tranh Sủng - Tử Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi palpitate666, 10 Tháng tám 2021.

  1. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    __edit by Palpitate666__

    Bên trong tẩm điện lập tức lâm vào một mảnh yên lặng. Tinh Đàn lúc này mới để Hình cô cô đẩy cửa phòng, bưng trà sâm vào.

    Hoàng đế đứng lên, cùng người đang tựa ở đầu giường cười rồi nói: "Thái hậu nhớ kĩ, hảo hảo dưỡng bệnh. Trẫm về Dưỡng Tâm điện trước."

    Trong điện, các nô tài vội quỳ xuống đưa tiễn.

    Ánh mắt hoàng đế đảo qua hoàng hậu đang đứng hành lễ: ` "Hoàng hậu cũng không cần ở đây, theo trẫm đi cùng đi."

    "..."

    Tinh Đàn không có cách nào, đứng dậy cùng cô mẫu chào một câu rồi lui ra.

    Theo sau thánh giá, một đường ra khỏi Thọ Hòa cung, Tinh Đàn trong lòng khó tránh lạc lõng. Cô mẫu quả thật đối với nàng đã mất đi sự kiên nhẫn, mà Nguyệt Du lại là một lối tắt khác cho cô mẫu. Chỉ là điểm lạc lõng này một lát liền biến mất sạch sẽ. Làm vật hi sinh, đối với nàng mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu..

    Ra tới cửa Thọ Hòa cung, thân ảnh vàng sáng phía trước chợt ngừng lại.

    Tinh Đàn đi theo cũng ngừng chân, nàng không đoán rõ được thần sắc trên mặt người kia, đành phải cúi đầu. Lại nghe hắn hỏi: "Hoàng hậu hôm qua khó chịu, xem ra hôm nay đã tốt lên nhiều?"

    Đêm qua nàng sớm lên giường ngủ, đóng cửa không gặp hoàng đế. Bị hỏi như vậy, trong lòng nàng nhưng lại rất bình tĩnh. Thân muội vào cung, cầu đế vương sủng ái bảo hộ. Hoàng đế nếu muốn một nữ tử, lúc nào, nơi nào, đều có thể. Nàng bất quá là cùng hắn trải tốt bậc thang đi xuống mà thôi.

    "Tạ bệ hạ lo lắng, thần thiếp nhất thời thân thể khó chịu, hiện giờ đã khỏe hẳn."

    Lăng Diệp ánh mắt một mực rơi trên người nàng, đã thấy nàng thần sắc không vội vàng hoảng hốt, hời hợt mấy câu, đem ý đồ đêm qua hoàn toàn che giấu, dường như không có quan hệ gì với nàng.

    "Vậy thì tốt rồi.." Trong lời nói của hắn lại không có chút ý tứ vui mừng nào.

    Ngữ khí của bốn chữ kia, khiến Tinh Đàn minh bạch, sự tình đêm qua, hoàng đế cũng không tin là ngẫu nhiên. Vậy thì thế nào đâu, hắn không phải cũng toại nguyện gặp lại Nguyệt Du rồi hay sao? Được chỗ tốt, còn không cảm tạ, ngược lại còn có ý tứ tra vấn trách móc nàng, thân là đế vương, làm người dạng này cũng rất không chính đáng rồi..

    Tinh Đàn không thèm để ý, lại nói đến việc khác: "Mẫu thân cùng muội muội vốn dĩ hôm nay sẽ rời cung. Nhưng những năm này thần thiếp quả thực rất nhớ nhung muội muội.. Có thể xin bệ hạ ân chuẩn, để thân muội lưu lại Thừa Càn cung thêm một thời gian nữa hay không?"

    Hoàng đế ngữ khí không rõ ràng lắm ngừng lại một chút. Tinh Đàn biết hắn đang suy tính, vở kịch khổ tình của cô mẫu, mẫu thân tới khuyên cả một buổi sáng, không phải cũng vì cái này? Để nàng ở trước mặt hoàng đế hỏi rõ, cho tất cả mọi người đều như ý.

    Một lát, hoàng đế lại lần nữa mở miệng: "Hoàng hậu vết thương cũ chưa lành, liền để Lục gia tiểu thư ở lại một thời gian, bồi tiếp hoàng hậu."

    Tinh Đàn phúc thân tạ lễ, lại nghe hắn nói: "Trẫm trước hồi Dưỡng Tâm điện, hoàng hậu cũng tự mình đi đi."

    Cung tiễn thánh giá, Tinh Đàn trong lòng mấy phần nhẹ nhõm, so với việc nhận sủng sinh con, việc bắc cầu dắt mối này dễ dàng hơn nhiều.

    Thời điểm trở lại Thừa Càn cung, đã sắp tới buổi trưa. Nội thị Tiểu Đức Tử từ hậu viện chạy ra, giơ lên đồ vật đang trong tay: "Nương nương, người xem đây là cái gì?" Vật nhỏ kia lớn chừng bàn tay, đầu đã rút vào bên trong cái mai màu xanh thẫm, bị bắt lại không có chỗ để trốn, bốn cái chân mập còn ở bên ngoài quơ quơ như giương nanh múa vuốt..

    "Rùa!" Thấy cái này, miệng Tinh Đàn mở rộng.

    Tiểu Đức Tử cười nói: "Đêm qua nước mưa dâng cao, con rùa này nhất định là từ trong hồ bò lên."

    Rùa hấp mỹ vị mà lại bổ thân, đây chính là món ngon sở trường của Quế ma ma.. Tinh Đàn lại mở miệng nói: "Đáng tiếc trong Thừa Càn cung không có phòng bếp nhỏ." Trong hậu cung Khôn Nghi cung mới xứng có phòng bếp nhỏ, nhưng lần trước hỏa hoạn lớn, đã bị đốt sạch sẽ.

    Tiểu Đức Tử là nghĩa tử (con nuôi) mà An Tiểu Hải mới thu, tuổi tác mới lớn, thanh tú linh quang, con ngươi đảo một vòng: "Nương nương muốn ăn, vậy cũng không phải không làm được. Nô tài giúp nương nương giết con rùa, nhóm than."

    Quế ma ma tìm tới nồi đất, rửa con rùa sạch sẽ, chỉ cần thêm chút tiêu, rồi chầm chậm nướng trên lửa than, mùi thơm lừng tươi ngon liền bay thẳng tới trong ngõ ngách của hậu viện.

    Tinh Đàn đang trong phòng cầm lấy tập tranh lên xem, bị hương khí kia làm đứng ngồi không yên, ngước mắt ngóng nhìn đến mấy lần.

    An Tiểu Hải một bên cười khuyên: "Nương nương chắc đã đói bụng. Ngự thiện phòng đã sớm đưa đồ ăn tới, nếu không trước dùng một chút?"

    Đồ ăn ngự thiện phòng không phải không ngon, nhưng vì lấy lòng chủ tử mà quá huyễn kĩ (phô trương, thiên về trình bày, kĩ xảo nấu nướng). Tay nghề tinh thuần giản dị của Quế ma ma, trong lòng Tinh Đàn, tất nhiên là Ngự thiện phòng không thể sánh bằng.

    Tinh Đàn lắc đầu, lại nhìn về một bàn đồ ăn được bày biện phía bên kia, phân phó nói: "Ngươi tìm ba đầu bếp trong cung nấu ăn ngon, đưa tới cho Quốc công phu nhân và tiểu tiểu thư. Thuận tiện chuyển lời cho Quốc công phu nhân, liền nói sự tình sáng sớm, bệ hạ đã chuẩn."

    An Tiểu Hải ứng thanh, mang theo người phân phó đi làm.

    Một hồi lâu, món rùa hấp đã được mang lên bàn. Quế ma ma ở một bên hầu hạ chủ tử dùng bữa.

    Tinh Đàn nếm thử một miếng, quả vẫn là hương vị mà nàng luôn tâm niệm trong lòng. Thịt rùa hấp đàn hồi lại không dính răng, dai mềm sần sật, chất thịt xốp tươi non, hương khí thẳng hướng theo hơi thở mà đi vào. Chỉ là nguyên một con rùa chỉ mình nàng cũng không ăn hết. Đóng cửa lại, để Quế ma ma, Tiểu Đức Tử, Hình cô cô, Khâu Hòa, và Ngân Nhứ mỗi người ăn một chén.

    Tinh Đàn tự mình lấy thêm một chén, đưa đến tay Quế ma ma: "Ma ma, người cũng ăn đi."

    Khâu Hòa, Ngân Nhứ đi theo Tinh Đàn tại Giang Nam, được cùng chủ tử ăn các đồ ăn ngon mỹ vị, đều là chuyện thường xuyên diễn ra. Nên các nàng ăn rất vui vẻ.

    Có thể, thời điểm Tiểu Đức Tử còn chưa đến Thừa Càn cung, ở trong nội vụ phủ bị khi dễ đã quen, đâu chịu nổi chủ tử như vậy ban thưởng. Một miếng thịt rùa còn chưa tới miệng, nước mắt lập tức rớt xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Nương nương đại ân.."

    Này đồ ăn ngon, nghĩa phụ liền không được ăn, trong lòng lập tức cảm thấy mấy phần áy náy.. Đành phải ở trong lòng tự hứa: Ngày sau nghĩa phụ bảo làm việc gì, hắn đều phải ra sức làm thật tốt.

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  2. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    __edit by Palpitate666__

    Hầu hạ nương nương ăn trưa xong, Tiểu Đức Tử mượn cớ đưa chén dĩa trả lại cho ngự thiện phòng, cẩn thận đem giáp xác rùa lấy ra.

    Rùa tư âm bổ thận, có thể làm dược liệu, nếu nhờ các lão công công bán đi lấy tiền, ít nhất cũng phải ba bốn lượng bạc. Thêm hai tháng bổng lộc, đều đưa hết cho a nương, cũng giúp tiểu muội ốm yếu trong nhà đổi chút dược liệu cùng thuốc bổ.

    Tiểu Đức Tử coi cái mai rùa như bảo bối, cho vào vải bố gói kĩ, che ở trong vạt áo trước ngực, dự định tìm lão công công ở nội vụ phủ giúp đỡ.

    Bên cạnh Thừa Càn cung chính là Huệ An cung, chỉ cách vẻn vẹn hai bức tường. Tiểu Đức vừa đi tới trước cửa Huệ An cung, liền nghe được bên trong loạn thành một đoàn. Từ đại môn nhìn vào, xa xa, chỉ thấy nhóm ma ma tiểu tỳ đang lúi húi trong các góc, dường như đang tìm kiếm thứ gì bên trong bụi cỏ.

    "Không tìm được sủng vật của nương nương, các ngươi đừng hòng ăn cơm trưa". Tiểu Đức Tử nhận ra âm thanh này, là Khương ma ma bên người Dụ quý phi.

    "Đều mau mau tìm cho ta. Đây chính là tiểu tổ tông từ phía nam đến, bò không nhanh, không chừng vẫn ở trong sân."

    Tiểu Đức Tử không biết sao, có chút chột dạ, sờ sờ lên nơi bị vải trắng bọc đến kín mít, vội vàng đi nhanh mấy bước, đến chỗ rẽ nơi tường viện, lại đụng vào một đoàn người.

    Tiểu Đức Tử nhận ra người tới là ai, liền vội hướng sang bên cạnh nhường đường: "Công, công công.."

    "Vội vàng hấp tấp làm cái gì?" Lai Hữu Thịnh phủi phủi quần áo trên người, một bên đánh giá tiểu nội thị trước mặt: "A, là người An Tiểu Hải mới thu?"

    Trong hoàng thành, chức cao có thể đè chết người, huống chi, công công này cùng nghĩa phụ xưa nay không hòa thuận. Tiểu Đức Tử ngay lập tức chịu thua hạ thấp mình, vội vàng quỳ xuống đất: "Nô tài có tội, va trúng công công."

    "Đó là cái gì?" Tầm mắt Lai Hữu Thịnh đã sớm đặt ở góc vải trắng lộ ra trước ngực Tiểu Đức Tử..

    Tiểu Đức Tử lúc này mới phát giác, tấm vải bao kia không biết từ lúc nào đã lộ ra một góc. Hắn đành phải tự mình lấy thêm can đảm: "Là An công công để nô tài đi đặt mua chút dược liệu, cho nương nương ngâm trà làm thiện."

    "..."

    Lai Hữu Thịnh hào hứng tới. "Dược liệu gì a?"

    Tiểu Đức Tử trên lưng đã ướt đẫm, "Là, là hoa cúc, bạc hà, cẩu kỷ tử, dùng làm canh giải nóng những ngày hè này.." Tiểu Đức Tử nói cũng chưa nói xong, chỉ thấy công công kia đi tới. Hắn không tự chủ đưa tay che chắn trước ngực, nhưng đã không kịp, công công kia đưa tay lập tức liền đem miếng vải kia kéo ra.

    Bên trong giáp xác của con rùa xoạch một tiếng lăn xuống đất, chỉ nghe công công kia một tiếng kêu rên: "Ôi, là San San tiểu tổ tông nha!"

    Tiểu Đức Tử bị mấy nội thị sau lưng Lai công công bắt được.

    Lai Hữu Thịnh nước mắt nước mũi nối tiếp nhau ba ba rơi xuống, từ dưới đất nâng lên giáp xác con rùa, "Cái này.. Này chúng ta làm sao có thể cùng quý phi nương nương giao phó a?"

    An Tiểu Hải cả ngày hôm nay không thấy Dưỡng Tâm điện truyền lời, nên đêm nay bệ hạ sẽ không tới Thừa Càn cung. Hầu hạ nương nương ăn bữa tối xong, bên trong tẩm điện liền có Hình cô cô cùng Quế ma ma chăm sóc nương nương.

    Việc trong tay An Tiểu Hải dĩ nhiên nhẹ nhàng hơn chút. Chỉ là ròng rã đến trưa cũng không từng gặp Tiểu Đức Tử, hắn liền lo lắng mấy phần, phân phó tiểu nội thị ra ngoài tìm kiếm người.

    Tiểu nội thị đang muốn đi phía tiểu viện, liền bị công công truyền lời của Huệ An cung ngăn ở trước cửa. "An công công của các ngươi có ở đó không? Quý phi nương nương mời hắn qua hỏi dăm ba câu."

    An Tiểu Hải ở một bên nghe, cũng không có ý định để tiểu nội thị bị làm khó. Quý phi tránh hoàng hậu truyền lời cho hắn tra hỏi, hàm nghĩa trong đó đã biết kẻ đến không hề có thiện ý. Tiểu nội thị vội hỏi: "Công công, có cần phải nói cho hoàng hậu nương nương?"

    An Tiểu Hải cười lạnh một tiếng, khoát tay nói: "Không cần quấy rầy nương nương." Dứt lời, lại cùng nội thị Huệ An cung nói: "Dẫn đường đi."

    Trong thiên điện Huệ An cung, Lai Hữu Thịnh khó có khi bắt được bím tóc (điểm yếu, sai lầm) của người đối diện. Thời điểm lập hậu năm đó, hắn vốn là tổng quản nhân tuyển trong cung hoàng hậu, nếu không phải An Đức Hậu bên trong Thọ Hòa cung chặn ngang một cước, đem nghĩa tử An Tiểu Hải dàn xếp bên người hoàng hậu, bây giờ, Lai Hữu Thịnh hắn mới nên là đại tổng quản bên người hoàng hậu nương nương.

    Lai Hữu Thịnh lại đối Tiểu Đức Tử đang quỳ trên mặt đất đá hai cước, liền nghe được bên ngoài có người tới.

    "Người Thừa Càn cung từ khi nào cần đến công công tự mình quản giáo?"

    Lai Hữu Thịnh nhìn An Tiểu Hải bị tiểu nội thị đưa vào, cười lạnh một tiếng: "Nha, An công công cuối cùng cũng tới. Con cháu tốt của ngài, thế nhưng lại phạm vào quý phi nương nương xúi quẩy."

    Tiểu Đức Tử liên tục dập đầu: "Quý phi nương nương, đều là sai lầm của một mình Tiểu Đức Tử, ngài đừng trách nghĩa phụ ta, cũng đừng liên lụy đến Thừa Càn cung.."

    An Tiểu Hải lúc này mới thấy vị chủ nhân đang ngồi trên phượng tọa ở chỗ tối kia, liền hành lễ: "Quý phi nương nương cát tường."

    "Bản cung làm sao cát tường?" Dụ quý phi trong lời nói có mấy phần hận ý.

    An Tiểu Hải không khỏi ngẩn người, vội cúi đầu: "Tiểu Đức Tử đến cùng là chỗ nào đắc tội nương nương, vẫn xin nương nương chỉ rõ."

    "An công công sao không hỏi nghĩa tử tốt của ngươi a?" Dụ quý phi ngón tay chỉ hướng Tiểu Đức Tử trên đất.

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  3. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    __edit by Palpitate666__

    Tiểu Đức Tử liền bò đến dưới chân An Tiểu Hải, ôm ống giày hắn: "Là, là nô tài tham lam, vô ý ăn sủng vật của quý phi nương nương. Đều là do nô tài sai phạm, nô tài nguyện lấy cái chết tạ tội, tuyệt không liên lụy nghĩa phụ."

    "Sủng vật?" An Tiểu Hải nhìn khóe miệng Tiểu Đức Tử còn ứ máu, mấy phần chần chờ.

    Lai Hữu Thịnh một bên âm dương quái khí nói: "Sủng vật kia là rùa nhỏ từ vùng nước ngọt phía nam đưa tới kinh đô, quý phi nương nương đã nuôi bên người ròng rã ba năm. Nhưng lại bị con cháu tốt của An công công cứ như vậy ăn mất. Ăn xong, còn muốn cầm giáp xác nó đi cầm cố. Ngài nói xem, cái này quý phi nương nương làm sao chịu nổi?"

    An Tiểu Hải trong lòng đã có kế sách, buổi trưa hôm nay nương nương nhà mình ăn con rùa con kia, nhất định là bị Lai Hữu Thịnh bắt được.

    An Tiểu hải cười nhẹ một tiếng, chắp tay đối quý phi nương nương cúi đầu: "Nương nương, rùa nhỏ này là sáng nay từ trong hồ bò đến Thừa Càn cung của chúng ta. Sao lại trở thành sủng vật của nương nương rồi?"

    "An công công, bên trong Huệ An cung không thể dung được ngươi cưỡng từ đoạt lý*!" Lai Hữu Thịnh hận nhất cái miệng đó của An Tiểu Hải, chết cũng có thể nói thành sống.

    (*cưỡng từ đoạt lí: Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ)

    Dụ quý phi ngồi lên ngay ngắn thân thể: "Hôm qua, San San của bản cung không thấy, hôm nay rùa nhỏ lại từ trong Thừa Càn cung bị bưng ra, không phải liền là thi cốt của San San hay sao?"

    An Tiểu Hải lười chú ý đến ánh mắt Lai Hữu Thịnh, chỉ cùng Dụ quý phi nói: "Đây chỉ là một bộ xương trắng, nương nương thật là có thể nhận ra sủng vật của mình qua xương cốt?"

    Dụ quý phi không lên tiếng, rùa trong thiên hạ đều một hình dáng, cái đám xương trắng trống rỗng kia, gì cũng không có, muốn nói là bảo bối San San của nàng bị mất, nô tài kia ăn chính là rùa ở trong hồ, cũng không phải là không thể.

    An Tiểu Hải thấy sắc mặt quý phi, liền biết lời nói của mình có tác dụng: "Việc này còn chưa thể định tội, Tiểu Đức Tử của chúng ta lại trong Huệ An cung chịu một trận đánh đập. Tiểu Đức Tử gần đây đều là hầu hạ bên người hoàng hậu nương nương, nếu bị hoàng hậu nương nương hỏi tới vết thương trên mặt, sẽ phải đáp như thế nào đây? Quý phi nương nương sẽ không nghĩ nháo đến bệ hạ nơi đó đi?"

    "Bệ hạ nếu biết quý phi nương nương tự định tội danh, đánh người Thừa Càn cung. Chuyện này, sợ có thể lớn có thể nhỏ."

    An Tiểu Hải nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, vừa nói vừa chú ý đến sắc mặt quý phi.

    Trường Tôn Nam Ngọc tuy không tình nguyện, nhưng cũng là biết nặng nhẹ. Hoàng hậu được sủng ái, mà nàng, dù thân là quý phi nương nương nhưng Huệ An cung này lại lạnh như hầm băng.

    Một hồi lâu, Trường Tôn Nam Ngọc đè ép ủy khuất trong tim, cùng An Tiểu Hải nói: "Người này, An công công liền đưa đi đi. Bất quá, cho dù là rùa ở trong hồ, đó cũng là linh vật trong cung. Ở trong đó nặng nhẹ, liền giao cho công công thưởng phạt."

    An Tiểu Hải xưa nay nịnh nọt có qua có lại, quý phi cùng hắn có chút tình mọn, hắn cũng khách khí đáp: "Tiểu nô tài mới này lại tự mình ăn trộm linh vật trong hồ, quả thực đáng hận. Tại chỗ này của nương nương chịu phạt, tự nhiên là không đủ. Chờ trở về, nô tài sẽ xử lí."

    An Tiểu Hải hướng tròng mắt đến Tiểu Đức Tử trên mặt đất, khẽ quát: "Ngươi còn không cám ơn đại ân quý phi nương nương."

    Tiểu Đức Tử liền khấu đầu ba cái trên mặt đất, hô lớn: "Đa tạ ân điển của nương nương."

    An Tiểu Hải dẫn người cùng hướng quý phi nương nương hành lễ. Dư quang quét gặp Lai Hữu Thịnh đứng một bên trợn tròn mắt. An Tiểu Hải cười lạnh, thẳng dẫn Tiểu Đức Tử hướng bên ngoài Huệ An cung đi.

    Trong điện chỉ còn lại chủ tớ hai người Dụ quý phi, Lai Hữu Thịnh thấy sắc mặt chủ tử, hỏi: "Nương nương, chuyện này chẳng lẽ cứ như vậy là xong?"

    Trường Tôn Nam Ngọc liếc xéo hắn một chút, "Bản cung còn có thể thế nào? Chuyện nhỏ như này nháo tới trước mặt bệ hạ, Huệ An cung chịu không nổi hậu quả đâu."

    "Ai, nô tài chỉ là cảm thấy, San San tiểu tổ tông của chúng ta, chết cũng quá oan uổng đi." Lai Hữu Thịnh không dám cùng chủ tử tranh luận, đành phải tiếp tục nói bóng nói gió.

    Trường Tôn Nam Ngọc khuôn mặt bình thản, lạnh lùng nói, "An Tiểu Hải phách lối không được quá lâu, bản cung tất có biện pháp trị hắn."

    Trên đường từ Huệ An cung hồi Thừa Càn cung, Tiểu Đức Tử gấp rút bước đi theo sau lưng An Tiểu Hải: "Khiến ngài ngài thêm phiền phức, nghĩa phụ, Tiểu Đức Tử tội đáng muôn lần chết."

    An Tiểu Hải dừng một chút, ngoái nhìn Tiểu Đức Tử, cười nói, "Ngươi cũng không có năng lực lớn như thế, khiến tổng quản ta tự mình ghi hận."

    Thấy tiểu Đức tử khom lưng bộ dáng chật vật, An Tiểu Hải than thở hai tiếng, hỏi: "Một con rùa đáng giá mấy lượng bạc? Trong nhà lại thiếu tiền dùng?"

    Tiểu Đức tử mấy phần co quắp, lắp bắp trả lời: "Tiểu.. Tiểu muội thân thể không tốt, nô tài nghĩ gửi nhiều thêm chút tiền về cho nàng mua đồ bổ thân."

    "Tạp gia trong phòng còn có chút tơ lụa tốt, hồi trước nương nương thưởng, cũng không có chỗ dùng."

    "Ngươi nếu cần dùng gấp, liền chính mình tự đi tìm đi."

    An Tiểu Hải dứt lời, tiếp tục hướng Thừa Càn cung đi. Tiểu Đức Tử ở sau lưng nhỏ giọng hô, "Nghĩa phụ đại ân, Tiểu Đức Tử nhớ kỹ."

    **

    Liên tiếp mấy ngày mưa nhỏ, cũng không thể xóa đi cái oi bức bên trong hoàng thành, sau cơn mưa vào sáng sớm, chỉ có vài tia gió mát, phá lệ khiến cho người ta trân quý.

    Quế ma ma bưng chậu rửa mặt đến, vừa lúc thấy tiểu chủ tử vừa từ bên trong màn trướng chui ra. Một thân áo ngủ thanh trúc, vạt áo thắt ở trên thân thể mảnh khảnh. Nàng đi chân đất, chạy chậm đẩy ra cửa sổ khắc hoa. Bên trong tẩm điện vang lên một trận tiếng vang lục lạc, phát ra từ chuông bạc khảm châu trên mắt cá chân tiểu chủ tử..

    Gió mát phất phơ thổi vào mặt, Tinh Đàn nhắm mắt hít thật sâu một hơi, mừng rỡ nhìn về phía Quế ma ma đứng ở một bên: "Có mưa, không khí liền thật giống Giang Nam."

    Quế ma ma khẽ gật đầu: "Nương nương hôm nay thanh nhàn, chờ dùng xong đồ ăn sáng, ma ma bồi người ra ngoài đi dạo một chút."

    "Tốt". Tinh Đàn thật nhanh trở về, để Quế ma ma rửa mặt cho nàng. Thời điểm ngồi trước bàn trang điểm, nhìn một bên trùng điệp mũ phượng của hoàng hậu, liền có mấy phần bất mãn: "Ta không mang mấy cái mũ phượng kia, nặng cực kì. Ma ma giúp ta chải búi tóc hai bên đi, một lát nữa đi bên hồ chơi đu dây."

    Từ lúc vào cung đến nay, Quế ma ma khó được thấy tiểu chủ tử hào hứng như vậy, liên tục ứng tiếng vâng.

    Chờ đến khi Quế ma ma chải kĩ búi tóc, Tinh Đàn từ bên trong hộp nhỏ trên bàn trang điểm, tìm ra hai cây trâm bạc khảm hoa, cài lên giữa búi tóc. Bỏ bớt đi lớp trang điểm đậm, nhẹ tô lại mày ngài, không đánh phấn, nàng liền vụng trộm nhàn tản, không làm hoàng hậu một ngày ạ.

    Quế ma ma đặt lược xuống, nhìn vào gương, mặt phấn hoa dung, thanh mỹ trang dung, nhưng cũng khó nén mặt mày tĩnh mịch, khóe miệng lơ lửng treo ý cười, để cho người ta hoảng hốt, dường như dung mạo thiên tiên ngay gần trước mắt.

    Quế ma ma cười cười: "Tiểu thư nhà ta vẫn là như vậy càng đẹp mắt."

    Tinh Đàn đứng lên, kéo tay Quế ma ma vui vẻ nói: "Nhanh dùng đồ ăn sáng, sau đó liền để An công công giúp bày đồ trong hồ."

    * * *edit by Palpitate__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  4. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    __edit by Palpitate666__

    Dây đu được dựng bên trên gò đảo giữa hồ đón gió, Tinh Đàn thế nhưng chọn chỗ thật tốt.

    Thời điểm còn tại Giang Nam, viện tử của tổ mẫu nằm không cao. Để đón gió núi, tổ mẫu để công tượng (thợ thủ công) làm một khung đu dây, Tinh Đàn thuở nhỏ chính là cùng cái dây đu kia lớn lên.

    Tinh Đàn ngẩng đầu, đánh giá độ cao dây đu trên đỉnh đầu, cái trong viện tử tổ mẫu lúc trước, so với cái trong cung này còn cao hơn một chút.

    Giày thêu trên đồng cỏ nhẹ ngàng giẫm xuống, trên mắt cá chân, chuông bạc leng keng rung động. Gió mang theo khí ẩm sau cơn mưa nhào vào mặt, mùi tanh từ mặt hồ, mùi thơm ngát của bùn đất, tại trong thâm cung này, khiến nàng khó có khi tìm được cảm giác thân thuộc đến thế.

    Tinh Đàn càng đu càng cao. Một bên, An Tiểu Hải lại than thở cầu: "Chủ tử, ngày nhẹ nhàng chút, nếu ngài té, chúng nô tài biết ăn nói thế nào?"

    "Không sao."

    Tinh Đàn lại đu đi chỗ cao, mắt liếc tới bên cạnh thấy An Tiểu Hải một mặt sầu khổ, liền cười ra tiếng..

    Cách đó không xa, một thân ảnh vàng sáng, đang đi đến rừng cây sau.

    Lăng Diệp thuận theo tiếng cười trong trẻo xa xa nhìn qua. Ánh mắt liền rơi vào thân ảnh thanh trúc đang đu dây bên kia, như một tinh linh xinh xắn, mép váy lụa mỏng trong gió bay bay, trên mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh truyền đến âm thanh chuông bạc, khiến hắn rất nhanh nhận ra người đó là ai.

    Hắn nhỡ kĩ lắc chân làm từ tơ bạc kia, khảm một viên đông châu không lớn không nhỏ, thời điểm trong màn trướng rung động đinh đang, thật dễ nghe..

    Giang Mông Ân ở một bên nhỏ giọng nói, "Bệ hạ.. Hình như là người trong cung hoàng hậu nương nương."

    "Ân." Lăng Diệp chắp tay sau lưng bước đi, tiếp tục thưởng thức một màn cảnh đẹp ý vui này. Hoàng hậu trong cung cho tới bây giờ văn tĩnh đoan trang, quần áo trang trọng mĩ lệ. Hôm nay bộ dáng nàng như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên bắt gặp.

    Chẳng qua là dây đu rất nhanh bị mấy cái nô tài bên cạnh kéo ngừng lại, dập tắt mấy phần hào hứng của hắn. Người đu bên trên giống như cũng vểnh vểnh miệng, rất không hài lòng. An Tiểu Hải lại đến, tại bên tai nàng không biết nói gì. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại treo lên mấy phần hào hứng.

    Có một tiểu nội thị khoác một kiện áo choàng màu đen, mang theo mặt nạ của diễn viên hí khúc, từ trên bàn tay rỗng tuếch, bỗng thoát cái biến ra một con anh vũ màu xanh lam..

    Thanh trúc thân ảnh liên tục vỗ tay khen hay. Nhưng mà trò hay thực sự lúc này mới bắt đầu trình diễn.

    Áo choàng tiểu nội thị nhoáng một cái, mặt đỏ thay đổi thành mặt trắng, mặt trắng thay đổi thành mặt đen, trong không trung trỗng rỗng bắt một cái, trong miệng liền thổi ra một đường lửa lớn.. Người đang biến đổi mặt nạ kia, trên dưới đều là ý lấy lòng.

    Tiếng cười xa xa truyền đến, là hoàng hậu.

    Lăng Diệp lại cảm thấy mười phần khó nghe.

    Cái người kia tự tại vui vẻ kia, hắn tựa như chưa hề nắm bắt được nàng.

    An Đức Hậu một bên thấy chủ tử nhéo nhéo mi tâm, vội hỏi dò, "Bệ hạ, có cần đi qua cùng hoàng hậu trò chuyện?"

    "Không cần." Giọng điệu hắn mang mấy phần tức giận, "Đi Ngọc Hòa cung."

    Nghe được thánh thượng chủ tử nói, Giang Mông Ân liền đi đằng trước dẫn đường. Ngọc Hòa cung là Tĩnh thái phi vườn ngự uyển, con trai độc nhất của thái tử trước lưu lại bây giờ đang được nuôi dưỡng dưới gối Tĩnh thái phi, bệ hạ mới từ trên triều xuống, vốn là muốn đi xem tiểu chất nhi một chút.

    "Giang Mông Ân."

    Nghe được hoàng đế gọi hắn, Giang Mông Ân liền chậm chậm rãi bước lui đến bên người hoàng đế, "Bệ hạ, có nô tài."

    "Người cùng hoàng hậu ảo thuật khi nãy, ngươi biết là ai?"

    Giang Mông Ân vội nói: "Bẩm bệ hạ, nô tài nghe nói, An Tiểu Hải mới thu nghĩa tử tên là Tiểu Đức Tử. An Tiểu Hải tiêu tốn tâm tư, đặc biệt để Tiểu Đức Tử cùng nghệ nhân ngoài cung học một chút trò ảo thuật, dỗ dành nương nương vui vẻ."

    "A, Tiểu Đức Tử.."

    Nghe được bệ hạ không nhanh không chậm lẩm bẩm tên của tiểu nội kia, Giang Mông Ân một bên cẩn thận nghe, vốn cho rằng bệ hạ chuẩn bị phân phó, nửa ngày lại nghe được chủ mở miệng nói, "Một lát để cho người đi một chuyến đến Thừa Càn cung, truyền Lục gia tiểu thư đến Dưỡng Tâm điện dùng bữa tối."

    Giang Mông Ân quả thực có chút không nghĩ ra, nhưng là tâm tư thánh thượng, hắn cũng không dám đoán nhiều, chỉ vội ứng tiếng nói: "Nô tài một hồi liền để cho người đi truyền lời."

    Tinh Đàn đã sớm phát hiện nội thị làm trò đổi mặt này là Tiểu Đức Tử, kỹ nghệ đổi mặt kia tinh xảo vô cùng, kinh hỉ một lần lại tiếp một lần. Sắp đến cuối cùng, đã thấy trên mặt Tiểu Đức Tử chỉ còn lại một bộ mặt nạ.

    Tinh Đàn liền cao hứng, đang muốn đưa tay qua gỡ xuống: "Cái này sao còn không dỡ xuống?"

    Tiểu Đức Tử cuống quýt né tránh, qua loa tránh né nói: "Nương nương thứ tội, tổ sư gia quy củ, không thể nhìn thấy mặt thật."

    "Thật sự là?"

    "Ân." Tiểu Đức tử cười ứng tiếng.

    Nương nương hôm nay vẻ mặt tươi cười, Tiểu Đức Tử xưa nay cũng chưa từng gặp qua, hắn hôm qua bị đánh máu bầm còn chưa có tan, hắn tốt nhất không nên lại dọa nương nương..

    Tinh Đàn buông tha Tiểu Đức Tử.

    Tổ sư gia quy củ của người ta, tự nhiên là không thể trái.

    An Tiểu Hải lại quét mắt bắt gặp nơi xa một đoàn người với nghi trượng vàng sáng đang chậm rãi rời đi, vội vàng cùng chủ tử nhắc nhở, "Nương nương, bệ hạ dường như vừa đi ngang qua chỗ này."

    Tinh Đàn lúc này mới quay đầu, quan sát thân ảnh bên kia. Quay đầu trở về, không thèm để ý nói, "Quản hắn làm cái gì?"

    An Tiểu Hải bị lời này dọa đến quỳ xuống mặt đất, ngay tiếp theo nội thị tỳ nữ bên cạnh, cùng nhau quỳ xuống theo.

    "Nương nương, lời như vậy cũng không thể nói.."

    "Biết, biết, không nói." Tinh Đàn giọng nói cũng nhỏ đi, bọn hắn như vậy bình bịch liền quỳ, động tĩnh thật lớn. "Đều nhanh đứng lên."

    An Tiểu Hải lúc này mới dẫn đám người đứng lên, đã thấy chủ tử từ bên trên dây đu trượt xuống dưới, một đôi giày thêu nhẹ nhàng linh hoạt giẫm trên đồng cỏ, hỏi hắn, "Thạch lựu của Hoa Đình hiên có thể ăn?"

    "Hồi nương nương, xem ra, đây thật là thời tiết thích hợp để ăn thạch lựu. Nương nương nếu muốn dùng, nô tài liền phân phó ngự thiện phòng.."

    Tinh Đàn hào hứng nói: "Không cần, hôm nay chúng ta tự mình hái. Hái trở về liền hấp lấy phần nước tinh túy nhất, mang đến trong hầm băng, làm thành thạch lựu băng. Mỗi người đều có phần."

    Khâu Hòa cùng Ngân Hà đồng loạt thèm ăn giật giật miệng. Thời điểm còn tại Giang Nam, tiểu thư mỗi lần giữa hè đều muốn đi chân núi khai thác đá lựu, quả thạch lựu đỏ rực, sau khi ép khô nước, làm thành thạch lựu băng, thưởng cho các nàng mỗi người một cây. Chờ cái thạch lựu băng kia từng chút ở trong miệng tan ra, chớ nói có bao nhiêu thơm ngon..

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  5. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    __edit by Palpitate666__

    An Tiểu Hải do dự, nương nương hôm nay quả thực không giống thường ngày. Ngày bình thường nương nương đoan trang ôn nhu, hôm nay nhưng giống như cô nương đáng yêu hoạt bát.

    Trong cung này uy quyền nặng, ai không ỷ vào vị trí cao để đè ép người dưới. Này vừa đi khỏi Hoa Đình hiên, truyền đi ra ngoài đến tai các cung các uyển, uy nghiêm mà non nửa năm này nương nương tạo ra, sợ là liền phải quét sạch không còn một mống..

    Thấy An Tiểu Hải còn muốn mở miệng khuyên gì đó, Tinh Đàn liền hạ xuống chỉ, "An công công, nhanh dẫn đường đi."

    Thời điểm Khâu Hòa cùng Ngân Nhứ mang hai rổ lớn thạch lựu về viện tử, chính là đã qua buổi trưa. Nhóm nội thị ngự thiện phòng đến hầu hạ cơm trưa không gặp được người, đành phải đem cơm canh lưu tại trên bàn.

    An Tiểu Hải đang bận thu xếp bữa trưa cho nương nương, trong Dưỡng Tâm điện lại cho người tới truyền lời, An Tiểu Hải đành phải trước đi ra ngoài đón.

    Tinh Đàn chơi đến có chút mệt mỏi, một thân thanh trúc cũng bị ướt đẫm mồ hôi. Quế ma ma để Khâu Hòa bưng nước nóng đến, lau người cho chủ tử, một lần nữa đem tới một một bộ váy sa mỏng màu cho chủ tử đổi trang phục.

    Thời điểm An Tiểu Hải từ bên ngoài trở về, mặt đầy do dự.

    Tinh Đàn nhìn ra có chỗ không đúng, hỏi: "Thế nào?"

    An Tiểu Hải lúc này mới đem lời bệ hạ truyền Lục gia tiểu thư đi Dưỡng Tâm điện dùng bữa tối, nói cho Tinh Đàn nghe. "Nương nương, bệ hạ lúc này thế nhưng là động tâm tư rồi?"

    Tinh Đàn nhàn nhạt: "Bệ hạ tâm ý há chúng ta lại có thể đoán?"

    Nàng sau đó phân phó Quế ma ma, "Muội muội vào cung hành trang đơn giản, một lát lấy mấy bộ đồ mới ta không dùng qua đưa đến cho nàng." Nghĩ nghĩ, lại nói: "San hô trong hộp đồ trang sức bên cạnh bàn trang điểm, cũng lấy đưa qua đi."

    An Tiểu Hải thấy chủ tử chắc chắn, trong lòng thấp thỏm: Chủ tử đây chẳng phải là vì tiểu tiểu thư làm mai mối a?

    **

    Vào đêm, trong Dưỡng Tâm điện rực rỡ ánh nến.

    Thời điểm Lục Nguyệt Du được Giang Vũ đưa đến thiên điện, hoàng đế cũng không có ở trong thiên điện. Trước mắt, ngân hỏa nến khắc hoa tinh mỹ, mâm sứ men khắc đồ văn lịch sự tao nhã. Nàng đưa tay cẩn thận chạm lên ghế bành đặt ở một góc, cái ghế kia gỗ trinh nam cùng đường vân gỗ tinh tế tỉ mỉ có quy tắc, chạm tay vào cảm giác thật ấm áp.

    Nàng hôm nay mặc một thân váy lụa mỏng bồng bềnh, bên ngoài khoác một kiện áo tơ tằm màu hồng nhạt. Đường vân nhỏ thêu bên mép váy, ẩn tại bên trong nếp uốn, thật là tiểu tinh xảo không dễ phát hiện. Cùng với đồ trang sức đều là Quế ma ma đưa tới cho nàng. Quế ma ma còn dựa vào trưởng tỷ phân phó giúp nàng trang điểm chải tóc.

    Nàng chưa xuất giá, nên không cần chải búi tóc, giữ lại một chút tóc dài ở đầu vai sau thắt lưng, càng lộ ra thêm phần ôn nhu. Trong tóc, đơn giản cài hai cây châm san hô khảm bạch, san hô màu hồng càng lộ ra vẻ trân quý, bạch ngọc càng là sáng long lanh óng ánh.

    Quan Vũ đình hôm đó nếu nói là trùng phùng thăm dò, hôm nay bệ hạ lại truyền ý chỉ triệu kiến, ý vị của nó ẩn ẩn lộ ra một chút mập mờ, nàng tự nhiên là không dám thất lễ.

    Thật lâu, mới thấy thân ảnh màu vàng sáng do Giang tổng quản dẫn từ bên ngoài tiến đến.

    Lục Nguyệt Du vội hành lễ. Liền thấy hắn chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống, cùng nàng nói, "Không cần đa lễ." So với lần trước băng lãnh, hôm nay bệ hạ dường như ôn nhu hơn mấy phần. Tâm tư thấp thỏm của Lục Nguyệt Du trên đường tới đây, lúc này mới xem như đặt xuống một chút.

    "Ngồi đến nơi này với trẫm."

    Hoàng đế bên trong lời nói có mấy phần nhu hòa, khiến trong lòng Lục Nguyệt Du nổi lên một tia ngọt ngào. Nàng đứng dậy vén áo thi lễ, nhếch môi tuân chỉ.

    Giang Mông Ân sớm thức thời lui ra phía sau rèm, cho hai người chừa lại một mảnh ánh nến. Trong thiên điện thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười yêu kiều, Giang Mông Ân vụng trộm nhìn qua, Lục gia tiểu tiểu thư cười lên, trong ánh nến, mắt hiện ra ôn nhuận, thật là một mỹ nhân..

    Nhưng mà từ xa nhìn lại, bệ hạ giống như cũng không cao hứng như vậy.. Trên gương mặt kia thỉnh thoảng lóe lên mấy phần cô đơn, mười phần không dễ dàng phát giác. Nếu không phải hắn hầu hạ chủ tử đã lâu, cũng là không dám như thế đoán ra..

    Lăng Diệp hôm nay quả thực là nên hào hứng.

    Có lẽ là lời nói của thái hậu hôm đó có tác dụng, lại có lẽ là hắn đối Lục Nguyệt Du còn ôm một tia thương tiếc. Tiếng cười vui thích bên hồ kia, nhẹ nhàng linh hoạt, có lẽ chỉ là cái bóng mơ hồ trong trí nhớ, hắn tự có thể nghĩ cách để nó rõ ràng hơn một chút..

    Hai chén rượu hoa xuống bụng, trên mặt thần sắc cô nương cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, cùng hắn nhấc lên chuyện khi nhỏ tuổi từng cùng nhau săn bắn, đặt bẫy lại chỉ bắt được một con nhím. Con nhím rất đáng yêu, đành phải mang về nuôi dưỡng..

    Cô nương uống thêm chén rượu nữa, lời nói liền nói ra: "Còn có sau đó, tại hành cung mà tế tự đại điển dừng chân, các gia quyến thần tử đều không được ăn thức ăn mặn. Điện hạ lại săn con thỏ hoang, đến nướng ăn.. Thần nữ cũng may mắn đi theo điện hạ.."

    Thời gian khi đó nhẹ nhõm đơn giản, thái tử hoàng huynh của vẫn còn, mới vừa cùng Trưởng Tôn gia trưởng nữ đính hôn. Tại Bắc Cương nhiều thịt dê thịt bò, hắn đã quen, thời gian không có thịt ăn rất khổ sở. Cũng may hành cung xây đúng chỗ nhiều núi nhiều nước, hắn tìm được con thỏ hoang, liền mời hoàng huynh cùng hoàng tẩu tương lai ăn cùng. Đúng lúc, cô nương cũng ở đó..

    Cô nương đã uống đến hơi say, trên gương mặt có hai đoàn đỏ ửng. Tiếng cười thoáng dừng lại, nhưng lại ngay bên tai hắn vang lên. Cát vàng trên trận đấu với Huyết Man trộn lẫn với thịt tanh, sớm bảo hắn cùng hưởng lạc tham hoan đi, nhưng hôm nay từ bên hồ trở về, tiếng cười kia liền thỉnh thoảng ở bên tai vang lên..

    Cô nương trước mắt khuôn mặt trông rất đẹp, lại tại trong ánh nến có chút vặn vẹo, biến thành bộ dáng bên trong màn trướng kia..

    Trong lòng của hắn dâng lên một chút hận ý, không rõ là đối với ai, càng giống là đối chính mình.

    Thời điểm cô nương say rượu, hắn qua loa phân phó Giang Mông Ân chờ ở phía sau rèm, "Đưa Lục gia tiểu thư hồi Thừa Càn cung."

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  6. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ___edit by Palpitate666___

    Sáng sớm ở hoàng thành, thoang thoảng hương cỏ non. Lại thỉnh thoảng có mùi đốt lô hương từ bên trong mấy gian điện bay ra. Mượn gió mát buổi sớm, cùng hương vị cỏ non đan vào một chỗ.

    Ninh phi vừa được giải trừ cấm túc, từ hôm nay liền cùng các phi tần khác đến vấn an hoàng hậu, hiện giờ đã tại trước cửa Huệ An cung chờ một hồi.

    Gặp Trường Tôn Nam Ngọc từ Huệ An cung đi ra, Ninh phi vội nghênh đón đi lên hành lễ, sau đó liền đến bên tai Trường Tôn Nam Ngọc nói: "Tỷ tỷ, ngươi đã nghe nói chưa? Hôm qua trong đêm, bệ hạ tại Dưỡng Tâm điện thiết yến, triệu kiến Lục Nguyệt Du."

    Ninh phi bên Thục Nghi cung đều đã biết sự tình, Trường Tôn Nam Ngọc tất nhiên là rõ ràng. Trong đêm qua, thời điểm nội thị Dưỡng Tâm điện dẫn Lục Nguyệt Du đi qua trước cửa Huệ An cung, nàng liền để công công đi nghe ngóng.

    "Triệu kiến, thì sao? Còn không phải đã trả lại." Trường Tôn Nam Ngọc cũng không vui vẻ, việc hoàng hậu độc sủng không chịu chút ảnh hưởng nào.

    Ninh phi khuyên nhủ, "Nương nương chớ nóng vội. Mặc kệ như thế nào, đây đều là dấu hiệu tốt. Tiểu tiểu thư Lục gia kia, thuở nhỏ chưa từng cùng hoàng hậu được nuôi dưỡng gần nhau, không chừng còn có thể đứng đến về bên của nương nương."

    Ninh phi như thế thuyết phục, ngược lại nhắc nhở Trường Tôn Nam Ngọc. Có lẽ ngày sau, Lục gia tiểu tiểu thư kia sẽ là hảo tỷ muội của nàng đâu..

    Hoàng đế mới lập hậu cung, phi tần có phi vị cao cũng không có nhiều người. Ngô phi bị giáng chức rồi đã chết, phi vị liền còn lại Ninh phi cùng Ngọc phi. Từ tần cùng An tần vị phần cao, còn có thể đến cùng thỉnh an hoàng hậu nương nương, còn lại mỹ nhân tiệp dư, liền không ở trong đám này.

    Trong đại điện Thừa Càn cung, mấy cái phi tần khác cũng sớm đến đông đủ, thấy Trường Tôn Nam Ngọc tiến đến, mỗi người tự đứng dậy trước cùng quý phi hành lễ. Trường Tôn Nam Ngọc lại phát giác, hôm nay đến vấn an dường như so ngày xưa nhiều thêm một người.

    Nữ tử kia ngồi tại nơi cuối cùng trong đại điện, một thân váy áo màu xanh cực không đáng chú ý, tất nhiên là cùng phục trang nặng nề của phi tần có chỗ không ăn nhập. Chỉ là da trắng hơn tuyết, hai con ngươi mát lạnh tĩnh mịch, cùng hoàng hậu giống nhau y hệt..

    Trường Tôn gia cùng Lục gia cùng có phi vị cao, thời điểm tiên hoàng còn tại thế, mỗi lần hoàng gia gia yến, hai nhà nữ nhi đều sẽ theo mẫu thân cùng nhau yết kiến. Nàng đã gặp qua Lục Nguyệt Du từ sớm, chỉ là từ năm ngoái khi Dực vương xảy ra chuyện, Lục Nguyệt Du liền bị thái hậu đưa đi Quế Nguyệt am thanh tu, đã ròng rã một năm chưa từng thấy qua.

    Thấy hoàng hậu còn chưa tới, Trường Tôn Nam Ngọc liền hỏi trước, "Là quốc công phủ Nguyệt Du muội muội, sao tới cũng không cùng chúng ta nói một tiếng a?"

    Lục Nguyệt Du cảm thấy chính mình vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, nhưng buổi sáng ngày hôm nay, An công công đặc biệt đến thông truyền, trưởng tỷ để nàng cùng nhìn một chút phi tần trong cung. Nghe được Dụ quý phi ân cần thăm hỏi, nàng đứng dậy vén áo thi lễ, "Là hoàng hậu trưởng tỷ kêu thần nữ đến, Nguyệt Du sợ là phải nhiễu đến quý phi nương nương cùng chư vị nương nương."

    Nghe được Lục Nguyệt Du lời này, Trường Tôn Nam Ngọc trong lòng không quá nhanh đảo loạn.

    Hoàng đế trong đêm qua vừa cùng Lục gia tiểu tiểu thư này dùng bữa tối, hoàng hậu hôm nay liền từ sớm an bài muội muội đến cùng nhóm phi tần nhóm. Đế hậu như vậy kẻ xướng người họa, càng dường như cùng nhau vì sự tình Lục Nguyệt Du tiến cung sắc phong mà bắc cầu xây đường.

    Nếu con đường Lục Nguyệt Du sắc phong này là do hoàng hậu mở cho, ngày sau cũng chỉ có khả năng đối với người trưởng tỷ này cảm kích, làm sao nàng còn cùng người khác xưng cái gì tỷ muội. Bất quá là trong cung Thừa Càn có thêm một cái trợ thủ đắc lực thôi.

    Thấy Trường Tôn Nam Ngọc sắc mặt không tốt, Ninh phi một bên nhỏ giọng, "Hoàng hậu nương nương thật đúng là rộng lượng.."

    Tinh Đàn mượn lời này đi lên, vịn Hình cô cô từ bên trong tẩm điện đi ra đến: "Ninh phi Kim Cương kinh xem ra tựa như còn chưa chép đủ?"

    Ninh phi giật mình, cuống quýt quỳ trên mặt đất. "Hoàng hậu.. Nương nương cát tường."

    Những phi tần còn lại thấy hoàng hậu đến, cũng nhao nhao cùng nhau hành lễ.

    Tinh Đàn không nhanh không chậm ngồi xuống, kêu mọi người đứng lên. Ninh phi nhưng động cũng không dám động. Tinh Đàn cũng không định sẽ để ý tới, liền cứ như vậy để nàng quỳ. Lời kia đối hoàng hậu trào phúng, đám người đều nghe vào trong tai. Đến Trường Tôn Nam Ngọc cũng không dám mạo muội giúp cầu tình, đành phải để nàng cái muội muội tốt cứ như vậy chịu ủy khuất.

    Như bình thường, buổi sáng đều sẽ nói một chút chuyện nhỏ nhặt thường ngày.

    Dụ quý phi ngồi đối diện Ngọc phi, lại ho khan hai tiếng.

    Tinh Đàn hỏi thăm thân thể của nàng, lại phát giác Ngọc phi cũng không phải chỉ bị phong hàn, bên trong cặp mắt kia né tránh, cất giấu mấy phần lo lắng. Tinh Đàn cũng từng nghe nói, phụ thân Ngọc phi trấn hải đại tướng quân, thời gian gần đây trên triều đình không dễ chịu, đã bị vạch tội.

    Tinh Đàn nhớ tới Ngô gia tai vạ bất ngờ, thời điểm an ủi Ngọc phi, lộ ra mấy phần bất lực: "Mắt thấy rất nhanh sẽ vào thu, Ngọc phi coi chừng gió lạnh." Kinh đô so Giang Nam lạnh hơn, Tinh Đàn đã sớm dặn dò qua nội vụ phủ, dự sẵn chi phí vào thu. Nay lại nhắc lại nhóm phi tần một phen..

    Ngọc phi thay đám người cám ơn hoàng hậu, An công công dẫn Giang Vũ tới đại điện.

    Giang Vũ trước cùng hoàng hậu hành lễ, sau đó cùng các phi tần khác nói, "Biết các nương nương đều ở đây, vạn tuế gia đặc biệt để nô tài đến truyền lời. Tối nay, vạn tuế gia tại bên trong Dục Thu viên bày yến, khao các quả phụ gia quyến của mấy vị đại tướng quân đã qua đời. Cho mời hoàng hậu nương nương cùng chư vị nương nương cùng nhau đến tham dự."

    Tinh Đàn thay đám người đáp lời: "Làm phiền Giang công công, bẩm báo lại với bệ, rằng bản cung cùng chư vị tỷ muội đều sẽ tới."

    Giang Vũ vái chào, lại bổ sung một câu, "Bệ hạ còn nói, Lục gia tiểu thư cũng có thể đi theo hoàng hậu nương nương cùng nhau tới."

    * * *edit by Palpitate666___

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  7. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    __edit by Palpitate666__

    Lục Nguyệt Du đứng dậy hành lễ, một bên nhìn hướng về thượng tọa của trưởng tỷ.

    Tinh Đàn hồi Giang Vũ nói: "Bản cung biết."

    Xem ra hôm qua hoàng đế gặp thân muội một lần, hiệu quả rất tốt. Còn đặc biệt kêu Giang Vũ đến dặn dò nàng, ngược lại là giúp nàng đỡ tốn khí lực.

    Sau khi Giang Vũ lui xuống không lâu, Tinh Đàn liền sớm kết thúc vấn an buổi sáng, đứng dậy đi đến bên trong điện, phân phó Hình cô cô, "Một lát mời Thi thái y đến một chuyến."

    Hình Thiến nghe thấy nương nương muốn mời thái y, chú ý mấy phần: "Nương nương là nơi nào không thoải mái?"

    "Ân." Tinh Đàn nhìn Hình cô cô, gật đầu cười, "Đau đầu nhức óc, còn có chút ho nhẹ. Tóm lại, là hôm nay không đi dạ tiệc được.."

    Dù bình thường, sinh hoạt thường ngày của nương nương đều là Quế ma ma chăm sóc, Hình Thiến lại cũng rất rõ ràng tình trạng thân thể của nương nương.

    Trong đêm hôm qua, nương nương còn ăn thạch lựu băng, thưởng những người hầu hạ bên trong tẩm điện mỗi người một phần. Đồ ăn sáng hôm nay, lại dùng tới ba dĩa sủi cảo tôm, một bát sữa bò, ba dĩa nhỏ đồ ăn. Hoàn toàn không giống bệnh nhân.

    Hình Thiến đã đoán được mấy phần, nương nương chỉ là không muốn đi đến buổi tiệc đêm nay, định mời thái y quen biết đến, có thể giúp nàng làm kết luận mạch chứng để xin nghỉ. "Nô tỳ trước đưa nương nương hồi tẩm điện nghỉ ngơi, sau đó liền đi thái y viện mời Thi thái y tới."

    Chủ tớ hai người cười cười, ngầm hiểu lẫn nhau, hướng tẩm điện đi. Bỗng dưng nghe có người ở phía sau hô, "Nương nương.."

    Tinh Đàn nhận ra thanh âm này, còn chưa quay đầu, Lục Nguyệt Du cũng đã bước nhanh chạy tới bên cạnh nàng, đỡ cánh tay nàng tới.

    "Trưởng tỷ thay Nguyệt Du trù tính nhiều như vậy, Nguyệt Du còn chưa cám ơn trưởng tỷ."

    "Nguyệt Du không cần phải khách khí." Tinh Đàn theo bản năng đưa cánh tay rút trở về. Chiếu cố thân muội toàn xuất phát từ mẫu thân nhắc nhở, tâm nguyện của thái hậu cô mẫu, nàng lại có tài đức gì nhận một câu đa tạ này. Nàng còn phải đa tạ Nguyệt Du đây, ngày sau Lục gia vinh sủng, nhưng phải hoàn toàn dựa vào thân muội rồi..

    Lục Nguyệt Du mím môi cười cười, thấy trên cổ tay trưởng tỷ băng vải đã tháo, liền hỏi tới, "Thuốc cao lần trước không chỉ có thể làm khép vết thương do bị phỏng, còn có thể trừ sẹo. Trưởng tỷ có dùng không a?"

    Tinh Đàn rất nhanh khôi phục vẻ lạnh nhạt, dù sao ngày sau, nàng có lẽ còn phải chịu sự trông nom của thân muội nhiều hơn. Nàng thoáng mở ống tay áo, lộ ra phần tay trên cùng một vết sẹo bị phỏng mờ mờ, "Dùng thì có dùng, nhưng để vết sẹo này hoàn toàn biến mất chắc còn cần thêm mấy ngày nữa."

    Lục Nguyệt Du trên mặt lộ ra mấy phần thương tiếc, "Trưởng tỷ còn đau không?"

    "Sớm đã không đau." Tinh Đàn cười cười. Cô nương trước mắt phảng phất giống như bộ dáng sạch sẽ lúc mười một mười hai tuổi, cũng khó trách làm cho người ta yêu thương.

    "Trưởng tỷ phải nhớ, mỗi ngày sớm muộn phải bôi thuốc đúng giờ."

    "Quế ma ma nhớ kỹ đi." Tinh Đàn tiếp tục đánh giá mặt mày cô nương, người người đều nói các nàng tương tự, nhưng nàng lại không thấy như vậy. Bên trong cặp mắt kia của Nguyệt Du sạch sẽ, giống như một mảnh thảo nguyên chưa từng có người đặt chân đến. Mà nàng, luôn có một góc nhỏ bé chật hẹp đen nhánh, bị nhốt tại chỗ sâu hẻo lánh..

    "Đêm qua bệ hạ thưởng hai ngọn đèn cung đình đặc biệt, một lát Nguyệt Du để người đưa một chiếc đến phòng tỷ tỷ. Chúng ta cùng dùng để đi đến yến tiệc tối nay."

    Nguyệt Du thịnh tình hảo ý, Tinh Đàn cũng không cự tuyệt.

    Cô nương được nàng hứa hẹn, cười đến càng động lòng người, phúc thân thi lễ, mới dừng nói, hướng sương phòng phía tây đi..

    **

    Ninh phi đi theo Trường Tôn Nam Ngọc ra khỏi Thừa Càn cung, một đường thỉnh thoảng che lại đầu gối tê dại. Huệ An cung bất quá đi mấy bước liền đến. Một nhóm Ngọc phi cùng Từ tần, An tần cùng nhau hướng quý phi hành lễ.

    Trường Tôn Nam Ngọc lúc này mới ngoái nhìn một chút Ninh phi, trước mặt mọi người, không có an ủi, ngược lại là mấy phần răn dạy.

    "Uổng cho chức vị mà phụ thân ngươi dốc lòng đạt được, họa từ miệng mà ra, đạo lý này ngươi cũng không biết? Hoàng hậu nương nương hôm nay tấm lòng rộng lượng, ngược lại là không tính toán với ngươi. Ngày sau nếu là tại trước mặt bệ hạ không quản được miệng, kết cục của vũ cơ Hoa Đình hiên trước đó, ngươi cũng đã biết đến."

    Ninh phi phí sức không có kết quả tốt, tuy là ủy khuất nhưng cũng biết, ngay trước mặt mọi người, quý phi không thể che chở nàng, đành phải nhận sai, đưa mắt nhìn quý phi đi vào bên trong Huệ An cung.

    Ninh phi ngoái nhìn tới, thấy trên mặt Từ tần cùng An tần, không che giấu ánh mắt xem trò hay mà mừng thầm.

    "Nguyên lai tưởng rằng vị trí Ngô phi bị để trống, bệ hạ sẽ để một cái tần vị đi lên. Hiện nay, vị trí kia xem ra là giữ lại cho người khác đi.."

    Từ tần bị đâm trúng chỗ đau, trên mặt dáng vẻ tươi cười lập tức biến mất. Lôi kéo An tần hướng Ninh phi thi lễ, nói một tiếng nhỏ, "Cung tiễn Ninh phi nương nương."

    Ninh phi lúc này mới thấy mấy phần thư thái, bước đi đằng trước. Ánh mắt bắt gặp Ngọc phi đang đứng thẳng tắp thật xa, hỏi, "Muội muội không cùng ta cùng nhau hồi cung a?"

    Ngọc phi và Ninh phi cùng ở tại bên trong Thục Nghi cung, tính tình ôn hòa hiền hậu không tranh. Nghe Ninh phi hỏi, liền cùng Từ tần và An tần nói tạm biệt, đi theo sau lưng Ninh phi.

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  8. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _edit by Palpitate666___

    Cho đến buổi tối, thời điểm Ngọc phi cùng Ninh phi từ bên trong Thục Nghi cung đi ra, đi Dục Thu viên dự tiệc, Ninh phi trong miệng còn lầm bầm cùng ma ma bên người, nói là trong Thừa Càn cung, tỷ muội lần lượt hầu hạ, nghĩ bắt chước Phi Yến Hợp Đức, thực hiện mộng đẹp ôm sủng.

    Ngọc phi cẩn thận, bây giờ tình cảnh phụ thân trong triều không tốt, nàng trong cung liền càng không nên liên luỵ bất cứ tai họa gì, tận lực cùng Ninh phi kéo ra mấy phần khoảng cách.

    Đi vào Dục Thu viên, quan lại cùng gia quyến được hoàng gia mời đã đến không ít. Từ tần cùng An tần bản đều ngồi xuống, thấy Ngọc phi cùng Ninh phi tiến vào, liền vội vàng đứng dậy cung nghênh. Dụ quý phi cũng vào chỗ ngồi, liền chỉ còn lại vị trí thượng tọa của đế hậu còn trống không.

    Cả tòa Dục Thu viên được đèn đuốc thắp lên sáng trưng, mấy ngày trước khi yến hội, phía sau mấy tòa núi giả, rõ ràng còn có tiếng ếch kêu vang, nhưng vì yến tiệc tối nay, nhóm nội thị đã sớm đem mấy con ếch nhỏ bắt đi sạch sẽ. Bên trong vườn sắp đặt vũ cơ, sáo trúc êm tai, chung cổ giao minh. Vào đêm có một chút gió nhỏ, khiến yến hội nhiều thêm mấy phần ý lạnh.

    Không bao lâu, đám người liền nghênh đón thánh giá.

    Hoàng đế đi ở đằng trước, nhưng bước chân lại rất chậm chạp, thỉnh thoảng quay đầu chiếu cố vị lão thái quân phía sau.

    Lão thái quân một thân trường bào xanh đậm thêu xích tùng, tóc đã hoa râm, dáng đi nhưng vẫn mạnh mẽ trầm ổn như cũ. Mặc dù là như thế, cánh tay phải vẫn bị tướng quân Thẩm Việt cẩn thận đỡ lấy, rất sợ lão nhân gia trượt chân..

    Gia tộc Trình gia vì Đại Chu trấn thủ bắc cương, cả nhà trung liệt, trấn Bắc đại tướng quân cùng Phiêu Kỵ đại tướng quân, chú cháu hai người lần lượt chết trận nơi sa trường, hiện nay liền chỉ còn lại duy nhất một độc đinh mười chín tuổi của dòng tộc, nuôi dưỡng ở bên người lão thái quân.

    Hoàng đế vì để thể hiện lòng thương tiếc, nhân dịp đại thọ lão thái quân, liền thiết yến trong cung. Đãi Thẩm Việt đỡ lão thái quân ngồi xuống, hoàng đế liền hướng tới đám người nói bình thân. Thấy gia quyến quan lại cùng nhóm phi tần đều đến đông đủ, duy chỉ có vị trí hoàng hậu bên cạnh còn rỗng tuếch.

    Hoàng đế đang muốn mở miệng hỏi Giang Mông Ân, chỉ thấy trên đường một mảnh đen tối, một vòng thân ảnh nhỏ yếu màu xanh ngọc, trong tay cầm theo một chiếc đèn cung đình chậm rãi đi tới. Hoàng đế nhận ra ngọn đèn cung đình kia, không có ánh nến đục ngầu, mà là lộ ra ánh sáng mang màu sắc xinh đẹp.

    Lục Nguyệt Du chậm rãi đến gần, khóe miệng hơi nhếch. Kỷ niệm về đèn cung đình, nàng nhớ rất kỹ. Năm năm trước, nàng cùng hoàng gia một đường xuất hành tới tế tự, thời điểm vào ở hành cung, điện hạ ở trong hoa viên bắt được đom đóm, liền đem nhốt bên trong đèn cung đình, sau đó đưa cùng nàng. Một mảnh hào quang dị sắc, lộng lẫy xa hoa..

    Hôm nay, gia quyến của quan lại được mời tới phần lớn là các võ tướng, thấy một thân nữ tử màu xanh ngọc, phần lớn đều bị kinh diễm mấy phần. Tả hữu nghị luận sôi nổi, biết được người trước mắt là Lục gia tiểu nữ nhi, người đã vội vàng tự mình rũ sạch quan hệ với Dực vương. Bây giờ ai lại nghĩ đã từng cùng Dực vương và thái hậu nhấc lên quan hệ như thế nào..

    Lục Nguyệt Du đi đến tiền điện, đối diện với mọi người vén áo thi lễ.

    "Nguyệt Du thay trưởng tỷ, hỏi thăm sức khỏe bệ hạ."

    "Cũng cùng lão thái quân chúc mừng đại thọ, nguyện lão thái quân, thọ như tùng bách, phúc khang cả nhà."

    Từ tần cùng An tần thấy người này đến không trang điểm lộng lẫy mà vẫn mỹ mạo như hoa, có nhiều thêm mấy phần mặc cảm. Ninh phi lại cùng Dụ quý phi đưa mắt liếc nhau như có ý gì đó lướt qua. Trường Tôn Nam Ngọc cũng cảm thấy mấy phần kỳ quái: Hoàng hậu không đến, chỉ có một mình Lục Nguyệt Du..

    Hoàng đế nhìn về phía An Tiểu Hải dẫn đường ở một bên: "Hoàng hậu đâu?"

    An Tiểu Hải lúc này mới trước mặt mọi người nói, "Bẩm bệ hạ, buổi chiều hôm nay nương nương thân thể khó chịu, thái y đến xem qua, nói là chứng bệnh do gió nóng.. Giày vò cả một buổi chiều, mới uống thuốc rồi đi ngủ, sợ là không thể tới cùng bệ hạ chúc thọ lão thái quân, mong rằng bệ hạ thông cảm.."

    Thời điểm An Tiểu Hải nói chuyện không dám ngước mắt.

    Giang Mông Ân một bên lại thấy rõ ràng, giữa lông mày bệ hạ có nét không vui, nhưng rất nhanh đã che giấu.

    "Vậy liền không cần đợi nàng." Lăng Diệp dứt lời, cầm chén rượu lên.

    Thấy bệ hạ có ý tứ muốn khai tiệc, An Tiểu Hải vội dẫn Lục Nguyệt Du, đến vị trí bên cạnh bàn của hoàng hậu đã đặt sẵn một chiếc bàn nhỏ.

    Rượu say, trên điện ca múa linh đình, đám người đứng dậy tới mời rượu hoàng đế và lão thái quân. Một vòng xã giao xong, trên điện một nhóm thiếu niên đã đi lên. Thiếu niên từng người mặc đồ trắng, cầm trường kiếm, thân như tùng bách. Trong những sắc áo xanh lộ ra nhóm công tử đồng niên nhà họ Vũ, cùng múa kiếm chúc thọ lão thái quân.

    Kiếm thuật tôn nhi khiến lão thái quân có chút hài lòng.

    Lăng Diệp thấy lão thái quân vui vẻ, ánh mắt xê dịch về phía chiếc bàn trống rỗng bên cạnh bên cạnh..

    Tự đại hôn đến nay, xuân yến thanh minh, tiết Mang chủng Đoan Ngọ, phàm là hoàng gia yến hội, hoàng hậu đều chưa hề vắng mặt, một thân phượng bào điền quan lộng lẫy kia luôn ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn, nhưng mà hôm nay, chỉ còn đồ ăn cùng rượu ngon đầy bàn..

    Lục Nguyệt Du thấy ánh mắt hoàng đế hướng tới, vội cầm lên chén rượu, đứng dậy phúc thân, "Nguyệt Du còn chưa cám ơn bệ hạ khoản đãi." Trong lời nói của nàng, khoản đãi, cũng không phải là chỉ có yến hội hôm nay, mà bao hàm cả bữa tối ở Dưỡng Tâm điện ngày hôm qua, và cả ngọn đèn cung đình tỏa ra ánh sáng mỹ diệu kia nữa.

    Thấy ở giữa cặp mày kia yêu kiều cười, Lăng Diệp trước mắt lại hiện ra một khuôn mặt khác.

    Thời điểm sau tân hôn không lâu, hoàng hậu đối với hắn vẫn còn có mấy phần cười yếu ớt.

    "Tinh Đàn hái được một chút hoa lê rất thơm, bệ hạ có thích không a?"

    "Tinh Đàn từ Giang Nam mang về rượu nho ủ, muốn đợi bệ hạ cùng nhau thưởng thức."

    "Quế ma ma hôm nay làm canh măng tươi, vào ngày xuân chỉ có mấy lần măng tươi như vậy, bệ hạ nếu như bận rộn, Tinh Đàn sẽ đưa qua cho người."

    Không biết bắt đầu từ khi nào, những ý cười kia sớm đã biến mất không thấy gì nữa..

    Hoảng hốt giây lát, hắn cầm chén ngọc lên hướng Lục Nguyệt Du có chút ra hiệu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch..

    Rượu nồng vào trong bụng, lại làm cho người ta thanh tỉnh hơn mấy phần..

    Nghĩ đến lần trước ở bên trong Thọ Hòa cung, hoàng hậu sắc mặt thật tốt, lại nhìn Lục Nguyệt Du ở một bên, hắn đã có đáp án:

    Bệnh? Sợ là giả đi.

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  9. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _edit by Palpitate666__

    Tinh Đàn lười nhác ngồi trên giường. Trên tiểu án cạnh giường, đặt ngọn đèn cung đình mà Lục Nguyệt Du đã đưa tới. Đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua hoa văn trên vải gấm, nhìn kĩ xuống dưới, sẽ thấy trong ánh sáng rực rỡ, có cái bóng lập lòe.

    Ban đêm, gió mát xuyên qua cửa sổ hoa, đảo quanh toàn bộ bên trong căn phòng. Nàng nhớ tới viện tử xây ở bên trên núi nhỏ của tổ mẫu, lưng tựa Sơn Âm, cây xanh um tùm, là nơi thích hợp để tới nghỉ mát.

    Quế ma ma ở phía sau trải tốt đệm chăn, bèn tới khuyên, "Chủ tử, đi nghỉ ngơi sớm đi."

    "Đợi thêm một lát."

    Tinh Đàn không muốn động. Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn cung đình kia rất hấp dẫn người. Nhưng nhìn kỹ, mới có thể thấy, tại bên trong, một bóng đen đang chạy loạn bốn phía, giống như tiểu thú lạc đường, tìm không thấy lối ra, chỉ có thể mặc cho người xâm lược..

    Nghĩ như thế, ánh sáng mỹ miều đẹp đẽ cũng thay đổi thành vô cùng hắc ám.

    "Quế ma ma, giúp ta cầm cái kéo tới."

    Quế ma ma nghe được trong giọng nói của chủ tử mang khí thế sắc bén, không khỏi mấy phần khẩn trương, "Nương nương muốn làm cái gì, để ma ma đến làm, nương nương không cần động thủ."

    Tinh Đàn nhìn qua Quế ma ma, trong mắt mấy phần nghiêm lại. Không cần nàng nói thêm gì nữa, Quế ma ma tự biết ý tứ tiểu chủ tử, liền ngoan ngoãn đưa cái kéo đến, lại cẩn thận từng li từng tí ở một bên chờ.

    Chỉ thấy được tiểu chủ tử cầm lấy cái kéo, xoẹt một tiếng, tại bên trên miếng lụa mỏng dán trên đèn cung đình rạch ra cái lỗ nhỏ.

    Một con côn trùng nhỏ lóe lên ánh sáng màu xanh lục, từ bên trong hang nhỏ kia chậm rãi bay ra. Tìm tới sự mát mẻ bên ngoài cửa sổ, nghịch gió bay ra ngoài.. Xa xa nhìn, giống một đường ánh sáng màu sắc cầu vồng, từ lồng giam hướng tới thiên nhiên rộng lớn..

    Đom đóm bay đến trong viện, dần dần tản ra khắp nơi. Thời điểm Lăng Diệp tới nơi này, cứ ngỡ rằng sao trời đã rơi vào bên trong bụi cỏ nhành hoa của hậu viện. Tìm theo hướng sao trời rơi xuống nhìn lại, liền thấy ánh sáng bảy sắc cầu vòng trên cửa. Từ bên cạnh cửa sổ khắc hoa hé ra một khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt ấy được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh lục, nhu hòa như nước.

    Đôi mắt đang phản chiếu lại ánh hào quang, bỗng dưng thấy hắn tới, kinh hoảng né tránh, trong chớp mắt, biến mất phía sau cửa sổ khắc hoa.

    "Ma ma, nhanh, cầm ngọc phấn tới." Tinh Đàn trốn ở dưới cửa hoa, nhỏ giọng phân phó. Nàng cố gắng làm cho chính mình nhìn như người bệnh..

    Quế ma ma tìm vội tìm hộp phấn nhỏ đưa qua. Chỉ thấy tiểu chủ tử cầm bông tán phấn, phủ một tầng lên môi, lại dùng tay phủi phủi hai ba lần, xóa đi bột phấn thừa..

    Cửa đã bị người đẩy ra. Tinh Đàn tiện tay đem hộp phấn ném ra ngoài cửa sổ. Thời điểm thân ảnh màu vàng sáng vòng qua ngoại điện, vào trong bình phong, Tinh Đàn đã vịn Quế ma ma đứng lên, quỳ hành lễ. "Bệ hạ vạn an."

    "Không cần đa lễ."

    Lời nói còn chưa nói xong, hoàng đế đã ngồi xuống giường nơi nàng vừa dựa vào, rất là không khách khí. Tinh Đàn vì thưởng thức ánh sáng đèn cung đình kia, bên trong tẩm điện chỉ lưu lại một ánh nến. Nay lại bị nội thị cửa hắn thắp thêm hai ngọn nữa.

    Thấy nàng còn đứng thẳng một bên, hoàng đế mở miệng.

    "Câu nệ cái gì? Bồi trẫm đến ngồi một chút."

    Nàng đành phải đi đến ngồi đối diện hắn, tận lực kéo ra một chút khoảng cách.

    "Thần thiếp thân thể khó chịu, nguyên bản định đi ngủ rồi."

    Hoàng đế không để ý nàng, lại không nhanh không chậm, nói đến đèn cung đình bị nàng cắt phá: "Sao, đèn cung đình này ngươi rất không thích?" Đồ vật hắn thưởng xuống cứ như vậy bị phá, dù sao cũng nên có cái lý do? Nàng là đối với thứ đồ được ban thưởng chán ghét? Hay là đối Lục Nguyệt Du bất mãn?

    "Nguyên bản, là rất thích."

    Lời này ngoài dự liệu của hắn. Hắn thử thăm dò nhìn ánh mắt của nàng, nhưng nàng thủy chung vẫn chưa ngước mắt, chỉ tiếp tục nói: "Đèn cung đình này dụng tâm tinh xảo. Chỉ là, nếu tiếp tục nhốt những con trùng nhỏ trong này, bọn chúng nhất định sống không qua ngày mai. Thần thiếp tự tiện đưa ra chủ ý.. Mong bệ hạ khoan thứ."

    Khoan thứ?

    Khóe miệng Lăng Diệp xẹt qua ý cười lạnh lùng.

    Dưới mắt, khóe miệng hoàng hậu vẫn còn màu trắng của ngọc phấn chưa xóa hết, ngược lại là rất cần khoan thứ.

    Cung nhân bưng lên cây đèn mới, càng khiến sai lầm nhỏ của Tinh Đàn lộ rõ. Quế ma ma một bên thấy được, vội vã hướng tiểu chủ tử nháy mắt, lại bị hoàng đế quát ngưng lại, "Trẫm cùng hoàng hậu nói chuyện, Quế ma ma liền lui xuống trước đi."

    Tinh Đàn cũng yên lặng cùng Quế ma ma gật đầu, nàng tự có thể ứng phó hoàng đế.

    Quế ma ma nghĩ đưa tay chỉ chỉ khóe miệng của mình nhắc nhở, lại thấy mắt sắc của hoàng đế quét tới, đành phải sợ hãi thu tay lại, lui xuống.

    Giang Vũ đã hầu hạ bưng trà lên. Hoàng đế nhận chén uống một hớp, "Tại bữa tiệc có chút say rượu, liền đến nơi này của hoàng hậu để thanh tỉnh một chút..

    Tỉnh rượu nơi nào cũng có thể tỉnh, sao nhất định phải tới chỗ này đâu?

    Trong lòng Tinh Đàn có chút không kiên nhẫn, mới vừa rồi bối rối khẩn trương, giờ phút này dần dần lắng lại, trên mặt liền chỉ còn lại mấy phần lười biếng.

    Nàng dựa vào tay vịn lạnh lẽo, thấy bên trong đèn cung đình kia còn mấy con đom đóm nhỏ, không muốn rời đi. Nàng bèn đưa tay đem đèn cung đình mang tới bên người, cầm quạt tròn đặt một bên, quạt gió đuổi trùng..

    " Thân thể hoàng hậu, xem ra đã tốt? "

    Tinh Đàn vội vàng nắm tay đưa đến bên miệng, nhẹ giọng ho khan," Có thái y viện điều trị, chạng vạng tối lại ngủ một giấc, vừa rồi dùng hai chén cháo thuốc, còn có chút hoa mắt chóng mặt. Bệ hạ nếu không đến, thần thiếp hiện tại đã ngủ. "

    Vừa mới nói xong, hoàng đế có chút nghiêng người, đưa tay qua.

    Tinh Đàn vội vàng ngửa người ra sau, nhưng phía sau chính là tay vịn, không có chỗ để lùi, đành phải nghiêng mặt qua một bên:" Bệ hạ muốn làm gì? "

    " Hoàng hậu còn phát sốt? Để trẫm nhìn xem. "

    " Không cần làm phiền bệ hạ, đỡ hơn nhiều. "

    Cái tay kia lại không thu hồi, không đụng đến trán của nàng, ngược lại rơi vào bên trên khóe miệng nàng, ngón cái mang vết chai ở nơi đó quét qua, cũng không biết lau đi cái gì..

    Lăng Diệp khôi phục tư thế ngồi, ở giữa ngón cái cùng ngón trỏ chậm rãi vuốt ve một chút màu trắng ngọc phấn.

    Nữ tử Đại Chu thích chưng diện, mỗi lần chìm vào giấc ngủ đều muốn tô ngọc phấn lên trên mặt để bảo dưỡng.

    Cách dùng của hoàng hậu hôm nay có chút độc đáo. Bên trên đôi môi hồng nhuận như anh đào, hôm nay nhìn lại có ba phần trắng bạch.

    " Ta thế nhưng dính cháo thuốc bên khóe miệng? "Tinh Đàn nhìn xem sắc mặt hoàng đế, cẩn thận thăm dò," Làm phiền bệ hạ. "Nàng hôm nay ăn trộm khối bánh ngọt hoa hồng, bên trong họng còn phả ra hương hoa hồng, có chút chột dạ, hướng người kia liếc mắt nhìn nhìn một chút.

    Lăng Diệp nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ," Hoàng hậu không cần phải khách khí. "Hắn lười vạch trần nàng, nhìn bộ dáng nàng diễn trò lấy lý do thoái thác, chỉ là cảm thấy thú vị..

    Tinh Đàn thấy hắn uống trà, lại sâu xa mở miệng, cũng không biết rượu này muốn tỉnh tới khi nào.. Nhưng đế vương vui vẻ, nàng không dám tức giận, đành phải chậm rãi chờ.

    " Nguyệt Du không có cùng bệ hạ trở về sao? "Nàng tìm chủ đề khác, nói.

    Hoàng đế quẳng xuống chén trà," Nguyệt Du thay hoàng hậu thăm hỏi thọ khang lão thái quân. Trẫm đi trước một bước đến xem bệnh tình hoàng hậu. "

    "... "

    Tinh Đàn sợ hãi nghe hắn những lời quan tâm này. Mấy lần hoan ái về sau, nàng phát hiện thói quen nhỏ của hoàng đế, hắn là hán tử trở về từ Mạc Bắc, cũng không phải là đối nàng hô to gọi nhỏ, trái lại thích dùng tiểu nhu tình đòi hỏi càng nhiều.

    Bên trong đèn cung đình, con đom đóm cuối cùng cũng bay mất. Tinh Đàn có chút ngồi không yên, chống lên thân thể, đem cái đèn cung đình kia thả lên trên cửa hoa." Muộn rồi, ngày mai lại để cho Khâu Hòa các nàng nhặt đi. Thần thiếp nghĩ muốn đi ngủ, bệ hạ.. "

    Người bên cạnh đứng lên, đi trước giường, có chút nghiêng thân tới. Đường đi của nàng bị hắn ngăn lại, bên trong cặp mắt kia lóe lên vài tia ánh sáng chói mắt. Nàng biết đó là cái gì, thế nhưng là nàng không nghĩ..

    Bàn tay của hoàng đế đặt lên eo của nàng, Tinh Đàn vội vàng mở miệng:" Thần thiếp.. Thần thiếp cơn sốt còn chưa hết hẳn, thái y nói, bệnh này dễ lây. Bệ hạ long thể quý giá, vẫn là sớm hồi Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi đi. "

    A, lại là lấy cớ bế môn..

    Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia viết một chữ không tình nguyện, đôi môi bị ngọc phấn phủ nhiễm lên một màu tái nhợt, khiến hắn cảm thấy mười phần giảo hoạt. Hoàng hậu nhiều lần" sinh bệnh ", xem ra là đã quyết định không hầu hạ.

    " Hoàng hậu thật sự là bệnh? "

    Tinh Đàn làm ho khan hai tiếng:" Thực sự. Bệ hạ nếu không tin, có thể hỏi thái y viện xem xem kết luận mạch chứng. "

    Hắn cười khẽ, có người chuẩn bị đủ để giả bệnh, cái kết luận mạch chứng kia chắc chắn không có từ gì đẹp mắt. Hắn thu tay lại vắt sau lưng," Vậy hoàng hậu hảo hảo dưỡng bệnh, trẫm trước về Dưỡng Tâm điện."

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  10. palpitate666

    Bài viết:
    0
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    __edit by Palpitate666___

    Tinh Đàn rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thấy thân ảnh hoàng đế đã quay lưng đi ra ngoài, bèn đứng dậy cung tiễn thánh giá. Thời điểm thân ảnh màu vàng sáng biến mất tại góc tẩm điện, Quế ma ma liền vội vã chạy từ bên ngoài đến bên người Tinh Đàn, đỡ chủ tử lên.

    "Nương nương, bệ hạ nhưng có nói gì không?"

    "Hắn muốn nói gì?" Tinh Đàn miễn cưỡng đứng lên, dự định rửa mặt rồi chìm vào giấc ngủ.

    "Bệ hạ không hỏi nương nương sự tình ngọc phấn phấn sao?" Quế ma ma nhìn nhìn một chút khóe miệng chủ tử, thấy nơi vốn dĩ trắng bệch kia, đã bị lau sạch sẽ.. "Khóe miệng nương nương dính ngọc phấn phấn còn dư, bệ hạ đã thấy được."

    Tinh Đàn vô thức sờ lên khóe miệng, nhớ tới hành động mới vừa rồi hoàng đế nghiêng thân tới gần nàng.. Xem ra hắn đã phát hiện. Nhưng phát hiện thì sao, coi như là bắt đầu một trận ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không phải không thể.

    Nửa năm qua, nàng tận tâm tận lực ở trên giường đóng vai thành bộ dáng muội muội, hoàng đế cũng nên hiểu, đây không phải con người của nàng. Chỉ có ngầm hiểu lẫn nhau, tương kính như tân có lẽ còn có thể kéo dài hơi tàn.

    Thật muốn nói toạc ra, nàng không ngại cùng muội muội đổi vị trí, Quế Nguyệt am mà muội muội từng tu hành qua có lẽ là nơi tốt để đến..

    Giang Mông Ân theo sát chủ tử. Bệ hạ hôm nay bước chân gấp gáp, từ hậu viện đi tới trước cổng chính, so với ngày bình thường nhanh hơn gấp đôi.

    Mới từ bên trong tẩm điện ra, Giang Mông Ân cẩn thận nhìn lướt qua sắc mặt chủ tử, rõ ràng khi ở trước mặt hoàng hậu còn rất tốt, vừa đi ra khỏi cửa tẩm điện kia liền lập tức biến sắc.

    Giang Mông Ân không dám hỏi. Chủ tử đánh trận, cho tới bây giờ còn ngày ngày tập võ, bàn về thân thủ, võ tướng trong triều không có mấy người có thể bằng. Hắn vốn còn muốn dẫn đường cho chủ tử, ai nghĩ bước chân căn bản theo không theo kịp. Một đường đi theo tới trước cổng chính, lại đụng phải Lục gia tiểu thư vừa từ bữa tiệc gấp gáp trở về.

    Giang Mông Ân hơi nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới đêm qua tại Dưỡng Tâm điện, thời điểm chủ tử cùng Lục gia tiểu thư ở chung, trên mặt coi như có mấy phần tươi cười. Dưới mắt, sợ chỉ có Lục gia tiểu thư có thể khuyên nhủ chủ tử.

    "Bệ hạ sao đi sớm, Nguyệt Du còn chưa kịp tới cùng bệ hạ lại kính một chén rượu."

    Giang Mông Ân vốn cho rằng chủ tử còn nói mấy lời tốt đẹp, ai ngờ chỉ là nhàn nhạt một câu, "Trẫm đi trước hồi Dưỡng Tâm điện."

    Lục Nguyệt Du mới từ yến tiệc nhộn nhịp đến, lúc đầu cũng không phát hiện sắc mặt hoàng đế. Khi nghe được những lời lạnh như băng này, mới phát giác mấy phần, bệ hạ sắc mặt không tốt. Nàng vội cúi đầu lui về một bên, cùng một nhóm nhường đường cho thánh giá.

    Kỳ thật không cần hỏi nhiều, Lục Nguyệt Du cũng đoán được một chút. Mới vừa rồi bệ hạ sớm rời tiệc, đến Thừa Càn cung nhất định là thăm hỏi bệnh tình trưởng tỷ..

    Hôm qua được ban thưởng đèn cung đình, nàng đặc biệt tặng cho trưởng tỷ một chiếc. Bệ hạ thánh ân, nàng không thể độc hưởng, cũng để cho trưởng tỷ biết bệ hạ ban ân huệ cho nàng, trong đó còn cất giấu tình cũ của hai người.

    Khi Tuyên vương điện hạ còn nhỏ, vẫn có mấy phần nhu tình, đối nàng chưa từng lãnh đạm trách móc nặng nề. Nhưng hôm nay trở về, đế vương đã không còn giống khi xưa..

    Lúc gặp lại tại Quan Vũ đình, nàng liền có loại cảm giác này, trong Dưỡng Tâm điện nàng mượn hơi men, tận lực cùng hắn nói chút chuyện cũ, nhưng hắn giống như cũng chỉ là tùy ý nghe một chút.

    Tâm tư đế vương không phải nàng có thể phỏng đoán. Trong trí nhớ, thân ảnh mơ hồ của thiếu niên, có lẽ đã sớm không còn ở đây, chỉ còn sót lại những gì mà nàng cố giữ lấy trong tâm trí. Ngoại việc cố gắng níu lại, nàng không có đường lui khác. Ngón tay cầm đèn cung đình, bất giác nắm đến mức trắng bệch, thật lâu mới một lần nữa có tri giác..

    Giang Mông Ân dẫn một nhóm nô tài tiếp tục đi theo chủ tử, đi tới bên cạnh ngự hoa viên, một đoàn người sớm đã thở hổn hển. Thân ảnh màu vàng sáng đằng trước bỗng chợt ngừng lại, dường như đụng phải thứ gì. Giang Mông Ân giật mình, vội mang theo mấy người cầm đèn cung đình đón lấy.

    - _edit by Palpitate666^^__

    Cũng may chủ tử không có chuyện, ngược lại, trên mặt đất có một tiểu nội thị đang quỳ. Một thân chật vật, không dám ngước mắt, liên tục khấu đầu trên mặt đất, hô, "Bệ hạ tha mạng.."

    Tiểu nội thị một thân áo choàng tính, không nhìn rõ mặt, Giang Mông Ân nhìn qua liền biết, là tiểu thái giám chức vị thấp nhất trong cung. Không cần chờ chủ tử nói chuyện, thân là điều lĩnh hầu Giang Mông Ân liền mở miệng trước thẩm vấn, "Là người của cung uyển nào, tên gọi là gì, sao lại lỗ mãng đụng vào bệ hạ?"

    Người trên đất run run rẩy rẩy đáp lời, "Nô tài gọi Trần Nhất, nguyên là hầu hạ trong Khôn Nghi cung, hiện tại đi mời nội vụ phủ đại tổng quản, đến sửa chữa Khôn Nghi cung."

    Giang Mông Ân tiếp tục tra hỏi: "Lại là chuyện gì khiến ngươi hốt hoảng như vậy?"

    Tiểu thái giám không có lên tiếng, dường như có cái gì không dám nói. Hoàng đế lại đưa tay chỉ chỉ hai khối phản quang trên mặt đất, hướng Giang Mông Ân hỏi, "Đó là cái gì?"

    Giang Vũ hôm nay một mực bên người nghĩa phụ cùng hoàng đế, nghe được lời này, vội tiến lên đem đồ trên mặt đất nhặt lên, đưa đến tay nghĩa phụ.

    Giang Mông Ân cầm đồ vật quan sát tỉ mỉ, hai cái kim bài vuông vức, chính diện khắc một Thích Già Ma Ni tinh xảo, mặt trái lại tựa như khắc ngày sinh tháng đẻ của chính mình, dưới chân có ba chữ "Bảo Tướng tự" vô cùng dễ thấy.

    Giang Mông Ân trong lòng đã đáp án, hướng chủ tử hồi bẩm báo, "Bệ hạ, là hai tấm vãng sinh bài từ Bảo Tướng tự."

    *vãng sinh :(thuật ngữ Phật giáo) đi đầu thai (sau khi chết)

    Con dân Đại Chu đối tổ tiên đã qua đời phá lệ trịnh trọng, trong nhà còn lại chút chút gia sản, cũng sẽ ở bên trong Phật điện lớn nhỏ, cung phụng linh vị tổ tiên, cho tổ tiên đi tới Tây Phương Cực Lạc. Chùa miếu cũng sẽ có lễ, để lại cho hậu nhân một bộ vãng sinh bài, làm hồi báo, có tổ tiên hộ phù hộ.

    Nhưng mà Bảo Tướng tự là ngôi chùa lớn nhất kinh thành, giá tiền cho linh vị là không ít. Há một cái tiểu thái giám áo xanh có thể dùng được. Giang Mông Ân phát giác ra có mờ ám, hỏi thẳng người trên mặt đất, "Ngươi đây là thay ai làm việc?"

    Tiểu thái giám ấp úng. Giang Mông Ân lại một lần phát uy đe dọa, mới chịu nói ra, "Là, là thay An công công Thừa Càn cung.."

    Nghe được là An Tiểu Hải trong Thừa Càn cung, Giang Mông Ân liền nhìn thoáng qua sắc mặt chủ tử. Lại nghe được chủ tử tự mình mở miệng: "Đây là làm vãng sinh bài cho ai?"

    "Nô tài, nô tài cũng không biết. Nô tài gần đây vận chuyển gỗ để sửa chữa Khôn Nghi cung. Mỗi tháng có thể xuất cung một hai chuyến.. An công công lúc này mới giao việc này cho nô tài, ngày sinh tháng đẻ trên hai cái này cũng là An công công cho, còn lại nô tài thật cái gì cũng không biết."

    "Giang Mông Ân."

    Nghe được hoàng đế gọi tên mình, Giang Mông Ân bước lên phía trước cúi đầu, "Bệ hạ có gì cần dặn dò?"

    "Đem ngày sinh tháng đẻ đưa đi Hộ bộ tra rõ ràng, rồi báo lại cho trẫm."

    Giang Mông Ân ứng tiếng đáp, liền thấy chủ tử lách qua tiểu nội thị trên mặt đất, thẳng hướng Dưỡng Tâm điện đi. Chủ tử nói không sai, có ngày sinh tháng đẻ, còn lo tra không được miếu tông a, bách quan con dân trong hoàng thành này, bất luận sinh tử, tại Hộ bộ đều có trong hồ sơ..

    Qua hai ngày, Hộ bộ bên kia có đáp án.

    Thời điểm Giang Mông Ân dẫn Hộ bộ thị lang vào Dưỡng Tâm điện phục mệnh, vừa lúc nghe được Từ đại nhân đang cùng bệ hạ bẩm báo: Hai bộ ngày sinh tháng đẻ kia, chính là của cha con Ngô gia vừa qua đời.

    An Tiểu Hải bị thái hậu xếp tại bên người hoàng hậu, hầu hạ đến tận tâm tận lực, nhưng lại chưa bao giờ cùng các nương nương ở cung khác có quan hệ gì.

    Giang Mông Ân trong lòng đã có mấy phần thanh minh, người thật lòng muốn tế điện cha con Ngô gia, sợ cũng không phải An Tiểu Hải, mà là người từng cùng Ngô phi từng có mấy phần giao tình hồi nhỏ - hoàng hậu nương nương.

    Chủ tử đang lật giở tấu chương, lại bất động thanh sắc, nghe xong lời này, liền cho người lui xuống dưới. Tiếp đó, lại gọi Giang Mông Ân tiến lên.

    "Kỳ nhi thích xem ảo thuật, tiểu Đức tử trong Thừa Càn cung kia, từ mai điều đi Ngọc Hòa cung, dỗ Kỳ nhi vui vẻ."

    Giang Mông Ân nhàn nhạt buông tiếng thở dài, chính hắn cũng nhìn ra được sự tình, trong lòng chủ tử như thế nào lại không biết.

    Tiểu Đức tử kia hoàng hậu nương nương dùng đến vui thích. Chủ tử đêm đó từ Thừa Càn cung ra, sắc mặt liền liền không đúng, lúc này tự mình điều động một cái nội thị áo xanh, có lẽ là làm cho chủ tử Thừa Càn cung nhìn..

    - _edit by Palpitate666__

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...