Bài viết: 0 

Chương 10:
__edit by Palpitate666__
Bên trong tẩm điện lập tức lâm vào một mảnh yên lặng. Tinh Đàn lúc này mới để Hình cô cô đẩy cửa phòng, bưng trà sâm vào.
Hoàng đế đứng lên, cùng người đang tựa ở đầu giường cười rồi nói: "Thái hậu nhớ kĩ, hảo hảo dưỡng bệnh. Trẫm về Dưỡng Tâm điện trước."
Trong điện, các nô tài vội quỳ xuống đưa tiễn.
Ánh mắt hoàng đế đảo qua hoàng hậu đang đứng hành lễ: ` "Hoàng hậu cũng không cần ở đây, theo trẫm đi cùng đi."
"..."
Tinh Đàn không có cách nào, đứng dậy cùng cô mẫu chào một câu rồi lui ra.
Theo sau thánh giá, một đường ra khỏi Thọ Hòa cung, Tinh Đàn trong lòng khó tránh lạc lõng. Cô mẫu quả thật đối với nàng đã mất đi sự kiên nhẫn, mà Nguyệt Du lại là một lối tắt khác cho cô mẫu. Chỉ là điểm lạc lõng này một lát liền biến mất sạch sẽ. Làm vật hi sinh, đối với nàng mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu..
Ra tới cửa Thọ Hòa cung, thân ảnh vàng sáng phía trước chợt ngừng lại.
Tinh Đàn đi theo cũng ngừng chân, nàng không đoán rõ được thần sắc trên mặt người kia, đành phải cúi đầu. Lại nghe hắn hỏi: "Hoàng hậu hôm qua khó chịu, xem ra hôm nay đã tốt lên nhiều?"
Đêm qua nàng sớm lên giường ngủ, đóng cửa không gặp hoàng đế. Bị hỏi như vậy, trong lòng nàng nhưng lại rất bình tĩnh. Thân muội vào cung, cầu đế vương sủng ái bảo hộ. Hoàng đế nếu muốn một nữ tử, lúc nào, nơi nào, đều có thể. Nàng bất quá là cùng hắn trải tốt bậc thang đi xuống mà thôi.
"Tạ bệ hạ lo lắng, thần thiếp nhất thời thân thể khó chịu, hiện giờ đã khỏe hẳn."
Lăng Diệp ánh mắt một mực rơi trên người nàng, đã thấy nàng thần sắc không vội vàng hoảng hốt, hời hợt mấy câu, đem ý đồ đêm qua hoàn toàn che giấu, dường như không có quan hệ gì với nàng.
"Vậy thì tốt rồi.." Trong lời nói của hắn lại không có chút ý tứ vui mừng nào.
Ngữ khí của bốn chữ kia, khiến Tinh Đàn minh bạch, sự tình đêm qua, hoàng đế cũng không tin là ngẫu nhiên. Vậy thì thế nào đâu, hắn không phải cũng toại nguyện gặp lại Nguyệt Du rồi hay sao? Được chỗ tốt, còn không cảm tạ, ngược lại còn có ý tứ tra vấn trách móc nàng, thân là đế vương, làm người dạng này cũng rất không chính đáng rồi..
Tinh Đàn không thèm để ý, lại nói đến việc khác: "Mẫu thân cùng muội muội vốn dĩ hôm nay sẽ rời cung. Nhưng những năm này thần thiếp quả thực rất nhớ nhung muội muội.. Có thể xin bệ hạ ân chuẩn, để thân muội lưu lại Thừa Càn cung thêm một thời gian nữa hay không?"
Hoàng đế ngữ khí không rõ ràng lắm ngừng lại một chút. Tinh Đàn biết hắn đang suy tính, vở kịch khổ tình của cô mẫu, mẫu thân tới khuyên cả một buổi sáng, không phải cũng vì cái này? Để nàng ở trước mặt hoàng đế hỏi rõ, cho tất cả mọi người đều như ý.
Một lát, hoàng đế lại lần nữa mở miệng: "Hoàng hậu vết thương cũ chưa lành, liền để Lục gia tiểu thư ở lại một thời gian, bồi tiếp hoàng hậu."
Tinh Đàn phúc thân tạ lễ, lại nghe hắn nói: "Trẫm trước hồi Dưỡng Tâm điện, hoàng hậu cũng tự mình đi đi."
Cung tiễn thánh giá, Tinh Đàn trong lòng mấy phần nhẹ nhõm, so với việc nhận sủng sinh con, việc bắc cầu dắt mối này dễ dàng hơn nhiều.
Thời điểm trở lại Thừa Càn cung, đã sắp tới buổi trưa. Nội thị Tiểu Đức Tử từ hậu viện chạy ra, giơ lên đồ vật đang trong tay: "Nương nương, người xem đây là cái gì?" Vật nhỏ kia lớn chừng bàn tay, đầu đã rút vào bên trong cái mai màu xanh thẫm, bị bắt lại không có chỗ để trốn, bốn cái chân mập còn ở bên ngoài quơ quơ như giương nanh múa vuốt..
"Rùa!" Thấy cái này, miệng Tinh Đàn mở rộng.
Tiểu Đức Tử cười nói: "Đêm qua nước mưa dâng cao, con rùa này nhất định là từ trong hồ bò lên."
Rùa hấp mỹ vị mà lại bổ thân, đây chính là món ngon sở trường của Quế ma ma.. Tinh Đàn lại mở miệng nói: "Đáng tiếc trong Thừa Càn cung không có phòng bếp nhỏ." Trong hậu cung Khôn Nghi cung mới xứng có phòng bếp nhỏ, nhưng lần trước hỏa hoạn lớn, đã bị đốt sạch sẽ.
Tiểu Đức Tử là nghĩa tử (con nuôi) mà An Tiểu Hải mới thu, tuổi tác mới lớn, thanh tú linh quang, con ngươi đảo một vòng: "Nương nương muốn ăn, vậy cũng không phải không làm được. Nô tài giúp nương nương giết con rùa, nhóm than."
Quế ma ma tìm tới nồi đất, rửa con rùa sạch sẽ, chỉ cần thêm chút tiêu, rồi chầm chậm nướng trên lửa than, mùi thơm lừng tươi ngon liền bay thẳng tới trong ngõ ngách của hậu viện.
Tinh Đàn đang trong phòng cầm lấy tập tranh lên xem, bị hương khí kia làm đứng ngồi không yên, ngước mắt ngóng nhìn đến mấy lần.
An Tiểu Hải một bên cười khuyên: "Nương nương chắc đã đói bụng. Ngự thiện phòng đã sớm đưa đồ ăn tới, nếu không trước dùng một chút?"
Đồ ăn ngự thiện phòng không phải không ngon, nhưng vì lấy lòng chủ tử mà quá huyễn kĩ (phô trương, thiên về trình bày, kĩ xảo nấu nướng). Tay nghề tinh thuần giản dị của Quế ma ma, trong lòng Tinh Đàn, tất nhiên là Ngự thiện phòng không thể sánh bằng.
Tinh Đàn lắc đầu, lại nhìn về một bàn đồ ăn được bày biện phía bên kia, phân phó nói: "Ngươi tìm ba đầu bếp trong cung nấu ăn ngon, đưa tới cho Quốc công phu nhân và tiểu tiểu thư. Thuận tiện chuyển lời cho Quốc công phu nhân, liền nói sự tình sáng sớm, bệ hạ đã chuẩn."
An Tiểu Hải ứng thanh, mang theo người phân phó đi làm.
Một hồi lâu, món rùa hấp đã được mang lên bàn. Quế ma ma ở một bên hầu hạ chủ tử dùng bữa.
Tinh Đàn nếm thử một miếng, quả vẫn là hương vị mà nàng luôn tâm niệm trong lòng. Thịt rùa hấp đàn hồi lại không dính răng, dai mềm sần sật, chất thịt xốp tươi non, hương khí thẳng hướng theo hơi thở mà đi vào. Chỉ là nguyên một con rùa chỉ mình nàng cũng không ăn hết. Đóng cửa lại, để Quế ma ma, Tiểu Đức Tử, Hình cô cô, Khâu Hòa, và Ngân Nhứ mỗi người ăn một chén.
Tinh Đàn tự mình lấy thêm một chén, đưa đến tay Quế ma ma: "Ma ma, người cũng ăn đi."
Khâu Hòa, Ngân Nhứ đi theo Tinh Đàn tại Giang Nam, được cùng chủ tử ăn các đồ ăn ngon mỹ vị, đều là chuyện thường xuyên diễn ra. Nên các nàng ăn rất vui vẻ.
Có thể, thời điểm Tiểu Đức Tử còn chưa đến Thừa Càn cung, ở trong nội vụ phủ bị khi dễ đã quen, đâu chịu nổi chủ tử như vậy ban thưởng. Một miếng thịt rùa còn chưa tới miệng, nước mắt lập tức rớt xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Nương nương đại ân.."
Này đồ ăn ngon, nghĩa phụ liền không được ăn, trong lòng lập tức cảm thấy mấy phần áy náy.. Đành phải ở trong lòng tự hứa: Ngày sau nghĩa phụ bảo làm việc gì, hắn đều phải ra sức làm thật tốt.
- _edit by Palpitate666__
Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666
Bên trong tẩm điện lập tức lâm vào một mảnh yên lặng. Tinh Đàn lúc này mới để Hình cô cô đẩy cửa phòng, bưng trà sâm vào.
Hoàng đế đứng lên, cùng người đang tựa ở đầu giường cười rồi nói: "Thái hậu nhớ kĩ, hảo hảo dưỡng bệnh. Trẫm về Dưỡng Tâm điện trước."
Trong điện, các nô tài vội quỳ xuống đưa tiễn.
Ánh mắt hoàng đế đảo qua hoàng hậu đang đứng hành lễ: ` "Hoàng hậu cũng không cần ở đây, theo trẫm đi cùng đi."
"..."
Tinh Đàn không có cách nào, đứng dậy cùng cô mẫu chào một câu rồi lui ra.
Theo sau thánh giá, một đường ra khỏi Thọ Hòa cung, Tinh Đàn trong lòng khó tránh lạc lõng. Cô mẫu quả thật đối với nàng đã mất đi sự kiên nhẫn, mà Nguyệt Du lại là một lối tắt khác cho cô mẫu. Chỉ là điểm lạc lõng này một lát liền biến mất sạch sẽ. Làm vật hi sinh, đối với nàng mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu..
Ra tới cửa Thọ Hòa cung, thân ảnh vàng sáng phía trước chợt ngừng lại.
Tinh Đàn đi theo cũng ngừng chân, nàng không đoán rõ được thần sắc trên mặt người kia, đành phải cúi đầu. Lại nghe hắn hỏi: "Hoàng hậu hôm qua khó chịu, xem ra hôm nay đã tốt lên nhiều?"
Đêm qua nàng sớm lên giường ngủ, đóng cửa không gặp hoàng đế. Bị hỏi như vậy, trong lòng nàng nhưng lại rất bình tĩnh. Thân muội vào cung, cầu đế vương sủng ái bảo hộ. Hoàng đế nếu muốn một nữ tử, lúc nào, nơi nào, đều có thể. Nàng bất quá là cùng hắn trải tốt bậc thang đi xuống mà thôi.
"Tạ bệ hạ lo lắng, thần thiếp nhất thời thân thể khó chịu, hiện giờ đã khỏe hẳn."
Lăng Diệp ánh mắt một mực rơi trên người nàng, đã thấy nàng thần sắc không vội vàng hoảng hốt, hời hợt mấy câu, đem ý đồ đêm qua hoàn toàn che giấu, dường như không có quan hệ gì với nàng.
"Vậy thì tốt rồi.." Trong lời nói của hắn lại không có chút ý tứ vui mừng nào.
Ngữ khí của bốn chữ kia, khiến Tinh Đàn minh bạch, sự tình đêm qua, hoàng đế cũng không tin là ngẫu nhiên. Vậy thì thế nào đâu, hắn không phải cũng toại nguyện gặp lại Nguyệt Du rồi hay sao? Được chỗ tốt, còn không cảm tạ, ngược lại còn có ý tứ tra vấn trách móc nàng, thân là đế vương, làm người dạng này cũng rất không chính đáng rồi..
Tinh Đàn không thèm để ý, lại nói đến việc khác: "Mẫu thân cùng muội muội vốn dĩ hôm nay sẽ rời cung. Nhưng những năm này thần thiếp quả thực rất nhớ nhung muội muội.. Có thể xin bệ hạ ân chuẩn, để thân muội lưu lại Thừa Càn cung thêm một thời gian nữa hay không?"
Hoàng đế ngữ khí không rõ ràng lắm ngừng lại một chút. Tinh Đàn biết hắn đang suy tính, vở kịch khổ tình của cô mẫu, mẫu thân tới khuyên cả một buổi sáng, không phải cũng vì cái này? Để nàng ở trước mặt hoàng đế hỏi rõ, cho tất cả mọi người đều như ý.
Một lát, hoàng đế lại lần nữa mở miệng: "Hoàng hậu vết thương cũ chưa lành, liền để Lục gia tiểu thư ở lại một thời gian, bồi tiếp hoàng hậu."
Tinh Đàn phúc thân tạ lễ, lại nghe hắn nói: "Trẫm trước hồi Dưỡng Tâm điện, hoàng hậu cũng tự mình đi đi."
Cung tiễn thánh giá, Tinh Đàn trong lòng mấy phần nhẹ nhõm, so với việc nhận sủng sinh con, việc bắc cầu dắt mối này dễ dàng hơn nhiều.
Thời điểm trở lại Thừa Càn cung, đã sắp tới buổi trưa. Nội thị Tiểu Đức Tử từ hậu viện chạy ra, giơ lên đồ vật đang trong tay: "Nương nương, người xem đây là cái gì?" Vật nhỏ kia lớn chừng bàn tay, đầu đã rút vào bên trong cái mai màu xanh thẫm, bị bắt lại không có chỗ để trốn, bốn cái chân mập còn ở bên ngoài quơ quơ như giương nanh múa vuốt..
"Rùa!" Thấy cái này, miệng Tinh Đàn mở rộng.
Tiểu Đức Tử cười nói: "Đêm qua nước mưa dâng cao, con rùa này nhất định là từ trong hồ bò lên."
Rùa hấp mỹ vị mà lại bổ thân, đây chính là món ngon sở trường của Quế ma ma.. Tinh Đàn lại mở miệng nói: "Đáng tiếc trong Thừa Càn cung không có phòng bếp nhỏ." Trong hậu cung Khôn Nghi cung mới xứng có phòng bếp nhỏ, nhưng lần trước hỏa hoạn lớn, đã bị đốt sạch sẽ.
Tiểu Đức Tử là nghĩa tử (con nuôi) mà An Tiểu Hải mới thu, tuổi tác mới lớn, thanh tú linh quang, con ngươi đảo một vòng: "Nương nương muốn ăn, vậy cũng không phải không làm được. Nô tài giúp nương nương giết con rùa, nhóm than."
Quế ma ma tìm tới nồi đất, rửa con rùa sạch sẽ, chỉ cần thêm chút tiêu, rồi chầm chậm nướng trên lửa than, mùi thơm lừng tươi ngon liền bay thẳng tới trong ngõ ngách của hậu viện.
Tinh Đàn đang trong phòng cầm lấy tập tranh lên xem, bị hương khí kia làm đứng ngồi không yên, ngước mắt ngóng nhìn đến mấy lần.
An Tiểu Hải một bên cười khuyên: "Nương nương chắc đã đói bụng. Ngự thiện phòng đã sớm đưa đồ ăn tới, nếu không trước dùng một chút?"
Đồ ăn ngự thiện phòng không phải không ngon, nhưng vì lấy lòng chủ tử mà quá huyễn kĩ (phô trương, thiên về trình bày, kĩ xảo nấu nướng). Tay nghề tinh thuần giản dị của Quế ma ma, trong lòng Tinh Đàn, tất nhiên là Ngự thiện phòng không thể sánh bằng.
Tinh Đàn lắc đầu, lại nhìn về một bàn đồ ăn được bày biện phía bên kia, phân phó nói: "Ngươi tìm ba đầu bếp trong cung nấu ăn ngon, đưa tới cho Quốc công phu nhân và tiểu tiểu thư. Thuận tiện chuyển lời cho Quốc công phu nhân, liền nói sự tình sáng sớm, bệ hạ đã chuẩn."
An Tiểu Hải ứng thanh, mang theo người phân phó đi làm.
Một hồi lâu, món rùa hấp đã được mang lên bàn. Quế ma ma ở một bên hầu hạ chủ tử dùng bữa.
Tinh Đàn nếm thử một miếng, quả vẫn là hương vị mà nàng luôn tâm niệm trong lòng. Thịt rùa hấp đàn hồi lại không dính răng, dai mềm sần sật, chất thịt xốp tươi non, hương khí thẳng hướng theo hơi thở mà đi vào. Chỉ là nguyên một con rùa chỉ mình nàng cũng không ăn hết. Đóng cửa lại, để Quế ma ma, Tiểu Đức Tử, Hình cô cô, Khâu Hòa, và Ngân Nhứ mỗi người ăn một chén.
Tinh Đàn tự mình lấy thêm một chén, đưa đến tay Quế ma ma: "Ma ma, người cũng ăn đi."
Khâu Hòa, Ngân Nhứ đi theo Tinh Đàn tại Giang Nam, được cùng chủ tử ăn các đồ ăn ngon mỹ vị, đều là chuyện thường xuyên diễn ra. Nên các nàng ăn rất vui vẻ.
Có thể, thời điểm Tiểu Đức Tử còn chưa đến Thừa Càn cung, ở trong nội vụ phủ bị khi dễ đã quen, đâu chịu nổi chủ tử như vậy ban thưởng. Một miếng thịt rùa còn chưa tới miệng, nước mắt lập tức rớt xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Nương nương đại ân.."
Này đồ ăn ngon, nghĩa phụ liền không được ăn, trong lòng lập tức cảm thấy mấy phần áy náy.. Đành phải ở trong lòng tự hứa: Ngày sau nghĩa phụ bảo làm việc gì, hắn đều phải ra sức làm thật tốt.
- _edit by Palpitate666__
Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666