Ngôn Tình [Edit] Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu - Tử Thuyết Thả Bạch

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diệp Thanh Yên, 18 Tháng bảy 2021.

  1. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 5: ♡Cái miệng nhỏ này thật ngọt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khi Quý nhân tiến cung chúng ta đã không giúp được gì cho người. Bây giờ nhận được tin tức của nàng, chúng ta lại cứu vãn cũng không muộn." Thẩm Khang Chính đang mưu đồ nói, "Ngươi là mẫu thân của nàng. Chờ mấy ngày nữa, ngươi hãy vào cung gặp Lăng Nhi, nhớ mang theo chút bạc đi vào. Nàng đã là Quý nhân trong cung, chúng ta không thể lại dùng ánh mắt như xưa nhìn nàng, từ sủng ái của bệ hạ dành cho nàng, ta nghĩ nàng sẽ không dừng bước tại quý nhân. Nếu như nàng có thể tiến thêm một bước nữa thì chính là phi tần, đến lúc đó ngươi cũng phải nhiều quan tâm Lăng Nhi hơn."

    "Được ta đã biết, nàng có thể làm quý nhân là tốt nhất rồi. Lão gia ngươi là thượng thư, dù sao nàng cũng là nữ nhi của ngươi, đương nhiên cũng không thể kém hơn ngươi. Trong phủ ra một vị quý nhân là nàng, thì Hi Nhi sẽ càng có nhiều người ứng cử hơn trong việc lựa chọn hôn sự của mình. Dù gì đi nữa Hi Nhi cũng là muội muội của nàng, nếu hôn sự của nàng không tốt, thì chúng ta nên đối xử với nàng như thế nào ở bên ngoài?"

    Tưởng thị không thích Thẩm Lăng, nàng có thể từ trong lời nói của Thẩm Khang Chính biết được hắn đã hạ quyết tâm muốn cho nàng và Thẩm Lăng hàn gắn lại tình cảm, nếu không thể thay đổi được gì vậy nàng phải nghĩ xem Thẩm Hi có thể chiếm được chỗ tốt gì từ việc Thẩm Lăng vào cung. Ngay cả khi bây giờ nàng là quý nhân thì như thế nào, nói không chừng đến một ngày nào đó nàng sẽ bị thất sủng, Tưởng thị chỉ cần thừa dịp thời điểm Thẩm Lăng còn chưa thất sủng cho Hi Nhi nàng một mối hôn sự tốt đẹp, không biết chừng đến cuối cùng Thẩm Lăng lại không có cuộc sống trôi qua tốt đẹp như Hi Nhi.

    Lúc này, Tưởng thị muốn gả Thẩm Hi vào cửa Hầu gia làm Vương phi cũng không phải là không thể. Cuối cùng thì Thẩm Lăng cũng đã làm được một chuyện khiến nàng vừa lòng.

    Tưởng thị rất đồng tình với những lời của Thẩm Khang Chính khi nói ở đây, cứ nhìn vào vẻ mặt ôn hòa đầy tình thương của Tưởng thị sẽ biết, nhưng khi Thẩm Khang Chính vừa rời đi, nàng lập tức thay đổi sắc mặt.

    "Lão gia thật hồ đồ, hoa dù có đẹp đi nữa thì cũng sẽ tàn, càng huống chi bệ hạ hiện tại hung tàn ai không biết, chắc lần đầu bệ hạ nhìn thấy dáng vẻ đần độn của nàng nên cảm thấy mới lạ, rất nhanh thôi, bệ hạ rồi cũng sẽ ghét bỏ nàng, nàng thật sự nghĩ bây giờ mình trở thành quý nhân thì sau này còn có thể được phong tần? Nàng tưởng trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao."

    Ma ma hầu hạ bên cạnh nói, "Mặc kệ đại tiểu thư có thể được sủng ái hay không, phu nhân nếu người vì Nhị tiểu thư lên kế hoạch thì phải nắm chặt khoảng thời gian này."

    "Những gì ngươi nói cũng chính là những gì ta đang nghĩ." Tưởng thị lấy khăn tay vuốt ve miệng mình, "Tin tức về việc Dương Tả tướng tới phủ chúng ta không cần giữ kín, ta tin rằng rất nhanh người trong kinh thành đều sẽ biết, đến lúc đó sẽ có không ít thiệp được đưa vào phủ, ta sẽ mang Hi Nhi ra cửa dự tiệc cho các nàng thấy Thẩm Hi ưu tú ra sao."

    Ma ma, "Phu nhân còn cần chuẩn bị bạc không?"

    Tưởng thị cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên phải chuẩn bị, dù sao lão gia cũng đã phân phó, đúng rồi, ngươi nên thu thập thêm ít bạc vụn chút. Chờ sau khi vào cung, đưa nàng cầm để mua chuộc nô tài, mặc dù ta cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng đối với nàng, nhưng điều này sẽ không làm người ngoài cảm thấy chúng ta không hòa thuận."

    Tưởng thị không muốn để mình trở thành kẻ dốc láo trong miệng người khác. Nói nàng không có đem Thẩm quý nhân coi trọng quá nhiều. Trong cung phi tần bị hoàng đế giết qua còn ít sao, ngay cả Hoàng Hậu mà hắn còn giết được thì thật sự cho là trở thành quý nhân rồi mọi chuyện sẽ không phải lo lắng gì nữa sao? Sự sủng ái của Hoàng đế cũng đâu có phải lấy lòng là có thể dễ dàng chiếm được.

    * * *

    Thẩm Lăng thị tẩm trong Thái Cực Điện mỗi ngày, thực tế để hiểu chính xác từ thị tẩm này là -- bồi ~ ngủ thì đúng hơn, từ sau khi bị Tạ Nguyên Tuần dọa cho đến giờ, mỗi khi Thẩm Lăng tỉnh dậy nàng sẽ không lập tức mở mắt ra, mà nhắm mắt lại để cảm nhận xem tên đại ma vương Tạ Nguyên Tuần có nổi điên hay không, nếu như hắn không làm gì xằng bậy, nàng mới có thể yên tâm rời giường, thành thật mà nói nàng sắp sửa trở thành một cái Radar để xác định dò tìm xem hôm nay Tạ Nguyên Tuần có nổi điên hay không.

    (Radar: Dò tìm định vị bằng sóng vô tuyến)

    Hôm nay Tạ Nguyên Tuần đi thượng triều nên không có ở đây. Tạ Nguyên Tuần là một hoàng đế không thích thượng triều, hắn nhiều lắm một tháng thượng triều hai lần, hai lần này còn phải xem hắn có muốn đi hay không, nếu như hắn không muốn đi, đừng nói là hai lần, một lần cũng đừng mong có, Tạ Nguyên Tuần đã từng có kỷ lục nửa năm không thượng triều.

    Thẩm Lăng một lần nữa cảm thán: Đúng là bạo quân, quả nhiên không sợ gì cả.

    Chậm rãi đi bộ từ Thái Cực Điện rời đi, dưới ánh mặt trời ấm áp nàng bước đi nhẹ nhàng trở về Trường Nhạc Cung, hôm nay thời tiết tốt nên nàng cho người đặt một chiếc ghế dài ở bên ngoài, sau đó nằm trên đó và bắt đầu nghe cung nữ kể chuyện.

    Mặc dù chỉ có một cung nữ kể chuyện cho nàng nghe nhưng một mình nàng cũng có thể sắm vai cả một đoàn kịch, nếu không thì cũng là một nghệ thuật gia kỹ năng giao tiếp siêu tốt. Nếu không phải trước mặt còn thiếu một cái TV màn hình lớn, Thẩm Lăng thật sự cảm thấy nàng đang xem một bộ phim dài tập.

    Cung nữ chỉ mới nói tới phần đầu, Thẩm Lăng đã giơ tay cho dừng lại, "Đổi một bản khác đi, bản này ta đã nghe qua rồi."

    "Vâng."

    Cung nữ thay đổi một thoại bản khác, vẫn là bản Thẩm Lăng đã nghe qua, Thẩm Lăng nhíu mày, cung nữ lập tức sợ hãi quỳ trên mặt đất, "Nương nương tha tội."

    (Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại. Thoại bản chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, nó cũng thường được dùng làm cốt truyện cho các tác phẩm sau này)

    Thẩm quý nhân là một chủ tử rất tốt để hầu hạ, theo lý mà nói bọn nô tỳ trong cung không nên sợ nàng như vậy, nhưng thực tế ngược lại bọn họ còn rất sợ, đơn giản vì sau lưng Thẩm quý nhân có bệ hạ, bọn họ sợ làm Thẩm quý nhân không vui, bệ hạ sẽ cho thị vệ lôi bọn họ xuống giết chết.

    Thẩm Lăng, nói "Đứng lên đi." Các nàng đã quen với những việc quỳ lạy này, nàng có thể làm gì khi nàng không quen với nó? Chẳng lẽ muốn nàng đứng ra nói chuyện này là không đúng, mọi người chúng ta đều bình đẳng, không nên hở tí lại quỳ tới quỳ lui như thế? Nàng nghĩ chắc ngại mình sống quá lâu nên mới có thể đi làm loại chuyện ngu ngốc này, nàng vẫn có thể rõ ràng mình nên làm gì và không nên làm những gì ở đâu.

    Thẩm Lăng, "Không có thoại bản nào mới sao? Những thoại bản đó ta đều đã nghe qua."

    Cung nữ lúng túng, "Bẩm nương nương, không có ạ." Nàng cũng không nghĩ là Thẩm quý nhân sẽ thích nghe kể chuyện đến vậy.

    Thẩm Lăng nhìn về phía đại cung nữ ổn trọng bên người, "Lưu Châu, ngươi có biết nơi nào trong cung có những thoại bản không?"

    Nàng biết trong hoàng cung có một tàng thư tập hợp rất nhiều sách ở Thiên lộc các, trong đó sách sử chiếm phần nhiều, nhưng nàng chỉ muốn tìm vài thoại bản xem chứ không phải nàng thích đọc sách.

    Lưu Châu, "Những thoại bản trong cung vốn là do nhạc cung viết, nếu như nương nương muốn nhìn thoại bản mới, có thể phái người đi nhạc cung một chuyến." Nàng bổ sung thêm nói, "Ở Nhạc cung còn có con hát biết nhảy múa hát tuồng thành thạo tất cả mọi thứ."

    "Nhạc cung?" Thẩm Lăng hỏi, "Có thể cho bọn họ đến Trường Nhạc Cung sao? Ta muốn nhìn bọn họ diễn thoại bản."

    Lưu Châu, "Có thể đến trước mặt nương nương, đó là phúc khí của mọi người trong nhạc cung, nô tỳ sẽ cho người gọi người từ nhạc cung qua, nương nương đợi một chút."

    Thẩm Lăng không đợi lâu thì người từ nhạc cung đến, cả nam lẫn nữ đều rất đẹp, con hát chính đưa cho nàng vài quyển thoại bản sau đó bắt đầu lên đài biểu diễn.

    Những con hát diễn kịch, diễn thật sự rất chân thật. Nội dung đại khái là kể về một anh nông dân có xuất thân nghèo khó. Mặc dù nhà nghèo nhưng anh ấy đủ thông minh để biết rằng chỉ có con đường thi cử mới có thể trở nên xuất sắc. Anh muốn được đi học đọc sách nhưng trong nhà lại không có đủ bạc, vì vậy mỗi ngày anh đều đến bên ngoài học viện nghe lén. Một tú tài trong học viện thấy anh hiếu học như vậy sau lại phát hiện anh có tư chất thông minh nên đã thu anh làm đồ đệ, không chỉ cho bạc anh đến học viện nghe thư, tú tài còn đem nữ nhi của mình xinh đẹp như hoa gả cho anh.

    Thẩm Lăng khịt mũi một cái, thầm nghĩ trong lòng khoản đầu tư của tú tài khá lớn, không biết sau này có hoàn lại vốn hay không.

    Khi xuất giá nữ nhi của tú tài đã mang rất nhiều của hồi môn theo, điều này đã làm giảm bớt áp lực trong nhà, tình cảm phu thê hai người hòa thuận. Vài năm sau nàng sinh được một cậu con trai cho nam nhân, nàng vừa chăm sóc cha mẹ vừa nuôi dạy con trai, còn phải trở lại làm việc đồng áng nên da dẻ của nàng vàng vọt tái xanh tay chân thì sần sùi, nhưng nàng lại nổi tiếng là người vợ ngoan hiền chịu thương chịu khó. Sau đó nam nhân cũng đã trở thành Trạng Nguyên dưới sự bồi dưỡng của tú tài và học viện, nhưng khi anh đi dạo phố trên đường thì bị công chúa nhìn thấy và coi trọng.

    Thẩm Lăng: .

    Đúng là cẩu huyết quá đi mà.

    Công chúa coi trọng ngoại hình và tài văn chương của anh, một lòng muốn gả cho anh, dù anh nói anh đã có vợ và con đang đợi mình ở nhà. Nhưng công chúa vẫn muốn gả cho anh, anh không thể làm gì khác hơn, nên đã phái người về quê nhà đưa vợ con lên kinh thành càng sớm càng tốt. Chỉ có làm vậy, thì công chúa thấy mới không ép buộc anh nữa, nhưng khi vợ con đang trên đường đi thì gặp phải núi lở và chôn thân trong trận lở đất ấy.

    Trong khoảng thời gian anh đau khổ nhất thì công chúa là người đã bên cạnh quan tâm chăm sóc anh, khiến cho anh vô cùng cảm động nên anh liền cưới công chúa, còn dẫn nàng đến mộ người vợ đã chết của mình. Anh nói bây giờ anh sống rất tốt và rất mãn nguyện với cuộc sống hiện giờ, nên mong người vợ đã chết của mình không cần phải lo lắng cho anh, cuối cùng anh trở thành trọng thần trong triều và cùng công chúa hạnh phúc cả một đời.

    Thẩm Lăng: .

    Đây là câu chuyện ngu xuẩn gì vậy? Thăng quan phát tài chết vợ ư? Còn có tú tài đã đầu tư vào hắn vừa mất công đã vậy mất luôn cả chì lẫn chài, thảm, quá thảm, tú tài và nữ nhi của hắn chính là bài học cho những kẻ thích lấp liếm người khác!

    (Lấp liếm: Nói át đi, hòng che lấp điều sai trái, tội lỗi của mình để tránh trách nhiệm)

    Khi các con hát nhìn thấy sự không hài lòng trên khuôn mặt của Thẩm Lăng, tất cả đều run rẩy lo sợ và tự hỏi không biết vì sao, thật ra Thẩm Lăng không có làm khó dễ gì bọn họ mà nàng chỉ muốn nhờ bọn họ sửa đổi nội dung câu chuyện một chút, các con hát lắng nghe ý kiến của nàng và lập tức thay đổi kịch bản, chiếu theo yêu cầu của Thẩm Lăng viết lại, sau bọn họ lên đài, diễn lại một lần nữa.

    Sau khi thay đổi, nửa đầu của kịch bản gần như giống nhau, tú tài vẫn đem nữ nhi của hắn gả cho nam nhân, sau đó bắt đầu xảy ra sự thay đổi:

    Sau khi nữ nhi của tú tài gả đi, của hồi môn ngoài bạc ra còn mang theo nha hoàn và một đám ma ma thân thể cường tráng, vừa gả qua nàng đã mạnh tay quản lí tất cả mọi việc trong nhà, thuê người làm việc đồng áng, những ngày trôi qua tiếp theo nàng chỉ ở nhà đọc sách và chơi đàn. Mỗi khi tướng công thi đậu khoa cử, nàng sẽ tiêu bạc cho anh nạp thiếp, đến khi anh trở thành Trạng Nguyên thì trong nhà đã có 18 thê thiếp rồi. Không những vậy anh còn bị dưỡng cho trở nên mập mạp hơn. Lần này công chúa xuất hiện nhưng nàng không thích anh, cuối truyện anh trở về quê nhà làm tri huyện và tú tài cũng rất được mọi người kính trọng.

    "Hahahahaha." Thẩm Lăng vỗ bàn cười nói, "Quả nhiên vẫn là xem thế thích hơn, sau này cứ dựa theo vậy mà làm." Nàng xem thoại bản không thích thể loại nữ nhân hi sinh đến quên cả bản thân, vì nàng chính là một tiểu thiên sứ, đừng có mà dạy hư nàng.

    Khi Tạ Nguyên Tuần đến Thẩm Lăng vẫn đang thích thú theo dõi các con hát biểu diễn, hắn nhìn lên trên đài.

    Trên đài có hai con hát một nam và một nữ đang diễn một đôi phu thê, nam nhân vì bệnh quá nặng mà ho ra máu, nữ nhân một bên đang triệu tập hạ nhân trong nhà thống kê tài sản, còn một bên thì mỗi ngày đúng giờ lại chạy đến bên giường nam nhân nói ' "ta vẫn luôn mong sao cho ngươi sớm chết, rốt cuộc thì bây giờ ngươi cũng chết, thật là quá tốt ' chờ ngươi chết đi, ta sẽ dùng số bạc ngươi kiếm được để ăn ngon mặc đẹp, xử lí di nương ngươi yêu quý, đánh nhi tử của ngươi, ta còn muốn mỗi ngày đều ngủ với một nam nhân ', nam nhân phẫn nộ mà tức giận đến mức chết không nhắm mắt.

    Thẩm Lăng liền ồ lên cười đến nghiêng ngả tại chỗ.

    Tạ Nguyên Tuần,"... "

    " Nàng đang cười cái gì vậy? "Hắn hỏi.

    Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Thẩm Lăng đứng dậy khom người hành lễ, nói" Bệ hạ. "

    Tạ Nguyên Tuần đi tới bên người nàng, Thẩm Lăng cúi đầu nhìn y phục màu đen của hắn đang cách nàng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt nàng. Bầu không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ, tim nàng đập như trống bỏi, nàng chỉ xem con hát diễn kịch thôi, chắc là không có kích động khiến cho hắn giết người □□ đâu nhỉ.

    Tạ Nguyên Tuần vươn tay ra và vuốt ve cằm Thẩm Lăng bằng ngón trỏ của mình, Thẩm Lăng cảm nhận sâu sắc khi hắn chạm vào cằm nàng lực độ tương tự như lúc hắn sờ đầu nàng, đều cho nàng một loại cảm giác hắn đang vuốt ve một chú chó nhỏ.

    Hắn nâng ngón tay hướng lên trên một chút để có thể nhìn rõ mặt nàng và nói" Nàng cười gì mà đỏ cả mặt vậy. "

    Thẩm Lăng dịu dàng đáp," Ta đang cười vì vai của nữ con hát diễn quá tệ, nàng quả thực là không biết giữ phụ đạo sao có thể tàn nhẫn với tướng công của mình như vậy."

    - - ây da, ta vừa mở miệng mà sao lại ngọt thế này? Cứ như được bôi mật lên vậy.
     
    nguyenhaiyen123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  2. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 6: ♡ Nước mắt cá sấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật vậy ư?" Tạ Nguyên Tuần mặt vô cảm buông tay ra, hắn lau ngón tay vừa mới chạm vào cằm nàng lên trên xiêm y của nàng.

    Thẩm Lăng: "..."

    - - haha, ta còn chưa có ghét bỏ cái tay bẩn thỉu của hắn, vậy mà hắn lại chê mặt ta bẩn, bộ tay hắn được nạm vàng dát bạc sao? Có giỏi thì hắn đừng có chạm vào!

    Tạ Nguyên Tuần im lặng nhìn nàng không nói gì, thần sắc của Thẩm Lăng lập tức dịu lại, mặc dù biết rõ là hắn sẽ không nghe được những lời ở trong lòng của nàng, nhưng nàng có cảm giác vì sao hiện giờ hắn đang nhìn thấu nàng? Tạ Nguyên Tuần từ bên cạnh Thẩm Lăng đi qua và ngồi trên chiếc ghế dài của nàng. Sau đó ăn những quả nho mà lẽ ra nàng nên ăn.

    Hai mắt Thẩm Lăng nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình đang bị hắn ăn, bàn tay xấu xa ngứa ngáy của nàng nghĩ muốn bổ vào hắn, thôi quên đi dù gì đánh cũng không lại, đừng nghĩ nữa, nàng khó khăn dời ánh mắt đi để tránh tức giận thêm.

    Thẩm Lăng chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Tạ Nguyên Tuần, trong lúc đó nàng nhìn thấy xa xa trên đài hai con hát trên trán đều toát mồ hôi lạnh, Thẩm Lăng biết bọn họ sợ Tạ Nguyên Tuần, đừng nói bọn họ sợ, nàng cũng rất sợ! Bởi vì kịch bản mà các con hát ban đầu biểu diễn không phải như thế này, những gì bọn họ biểu diễn đều đã bị nàng sửa đổi qua, nam thì độc ác nữ lại càng độc ác hơn.

    "Bệ hạ, người không biết. Vừa rồi thiếp khóc thương cho tướng công con hát đang diễn, hắn cưới một nữ nhân thâm độc, trở về hại chết hắn, hắn thật thảm, thiếp nhìn mà lòng tràn đầy căm phẫn, hận không thể xông lên giúp hắn, nàng đối với tướng công nàng làm đủ loại thủ đoạn ác độc khiến thiếp cảm thấy lạnh cả sống lưng giữa ban ngày ban mặt."

    "Nàng đang khóc à? Tại sao trẫm lại thấy nàng đang cười." Tạ Nguyên Tuần kéo Thẩm Lăng lại gần bên người, đút nho cho nàng ăn trong khi nàng trả lời.

    Thẩm Lăng nhai nho.

    - - Hắn không nhìn lầm, ta thật sự đang cười, còn cười rất vui vẻ.

    Nàng không phủ nhận lời nói của hắn, dù sao vừa rồi nàng thật sự đang cười, cắn thêm một miếng trái cây do Tạ Nguyên Tuần đút vào, hàm hồ nói, "Mặc dù trên mặt thiếp đang cười, nhưng trong lòng thiếp lại đang khóc, thiếp không thể để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, cho nên mới dùng cách này che giấu cảm xúc thật của thiếp."

    - - Có mới là lạ.

    - - Ai tin lời nàng nói, thì kẻ đó chính là kẻ ngốc.

    Ánh mắt Thẩm Lăng dâng lên mong chờ, nàng đã thành tâm nói đến vậy, chắc là hắn sẽ tin đi, nàng nhận thấy màn trình diễn này của nàng khá tốt, còn nữa miệng nàng không thể nhét tiếp được, đừng đút đồ ăn cho nàng nữa!

    Thẩm Lăng cảm thấy nếu nàng không làm gì, nàng có thể sẽ bị Tạ Nguyên Tuần nhét đồ ăn vào miệng đến đau dạ dày, Thẩm Lăng đảo khách thành chủ đút cho hắn ăn, Tạ Nguyên Tuần nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, như ý nguyện của Thẩm Lăng há miệng đem thức ăn nàng đặt ở bên miệng của hắn ăn vào, đồng thời còn ngậm luôn ngón tay nàng không buông.

    Chờ đến khi hắn buông miệng ra, Thẩm Lăng run rẩy giơ ngón tay bị hắn gặm qua, phía trên nhiều thêm một dấu răng.

    Tạ Nguyên Tuần hỏi, "Nàng muốn nói gì?"

    Thẩm Lăng nhìn hắn, chân thành nói, "Bệ hạ, răng người thật tốt _____."

    - - Ngươi là chó sao, ngón tay của ta bị ngươi cắn rất đau đó, ngươi thích cắn người lắm à, vừa rồi nàng không nên dùng tay mà nên dùng đĩa đút hắn ăn! Để răng trong miệng hắn đều gãy hết cho rồi!

    Tạ Nguyên Tuần khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy khuôn mặt nàng cắn xuống, Thẩm Lăng như chết lặng không biết mặt mình tại sao lại bị cắn, nghĩ đến ngón tay bị hắn cắn qua còn đau, nàng muốn làm bộ giả vờ khóc lóc cầu xin hắn buông tha, sẽ rất đau nếu mặt bị hắn cắn, sau đó Thẩm Lăng phát hiện mặt bị Tạ Nguyên Tuần cắn lại không đau, thì ra miệng Tạ Nguyên Tuần chỉ đang ngậm má nàng mổ mổ vài cái.

    Bằng cách này, hắn cho nàng cảm giác như được nhìn thấy một đứa trẻ đang ngậm núm vú giả, Thẩm Lăng bất lực gục ngã bật khóc trong lòng, đây là cảm giác quỷ quái gì vậy! Có đứa bé nào lại hung dữ như hắn?

    Thẩm Lăng đau khổ nghĩ đến việc đem Tạ Nguyên Tuần so sánh với một đứa trẻ để tìm niềm vui, vậy không phải ý của hắn là nói má của nàng tương tự với núm vú giả sao, hắn đây là đang nói mặt nàng mềm mại hả? Nếu là thế thì nàng còn thấy rất vui, dù sao cũng đang khen nàng hehe.

    Tạ Nguyên Tuần dừng dán nước miếng lên mặt Thẩm Lăng, cũng không ngăn cản nàng lau mặt, chỉ nói, "Cho bọn họ dừng đi, nếu như nàng muốn xem nữa thì để cho bọn họ tiếp tục."

    Thẩm Lăng bình tĩnh lau sạch mặt, nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần vẫn rất có nguyên tắc, nàng lau mặt hắn cũng không tức giận, nàng còn tưởng làm vậy sẽ khiến cho hắn tức giận, không ngờ hắn vẫn còn rất lý trí, đột nhiên thần sắc trên mặt của nàng chợt cứng đờ.

    Đệt, tiêu rồi!

    Nàng vậy mà sẽ cảm thấy Tạ Nguyên Tuần có nguyên tắc có lý trí, nàng đối với điểm mấu chốt của hắn có phải là đặt quá thấp hay không? Chuyện này chẳng phải giống như một đứa trẻ quanh năm làm việc ác, đột nhiên làm một chuyện tốt, người lớn sẽ cảm động rơi nước mắt nói hắn đã trở nên tốt sao, nghĩ đến đây da gà của Thẩm Lăng đều nổi lên, phép so sánh này có chút kinh tởm.

    "Bệ hạ, người có cái gì muốn xem không?" Thẩm Lăng hỏi, Tạ Nguyên Tuần là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, lãnh đạo là lớn nhất, hỏi lãnh đạo trước, ánh mắt như vậy nàng vẫn phải có.

    Tạ Nguyên Tuần, "Không, trẫm không thích xem mấy thứ nhàm chán không thú vị này."

    Thẩm Lăng gật gật đầu, thầm nghĩ:

    - - Nàng hiểu mà, đối với hắn giết người mới gọi là thú vị.

    Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, nàng ngược lại hiểu rõ hắn, đúng là các con hát biểu diễn đối với hắn mà nói rất không thú vị, nhưng hiện tại không phải có nàng sao, hắn nhìn một cái cũng không phải không được, hắn nói: "Nàng chỉ cần để cho bọn họ diễn những gì nàng muốn xem là được."

    "Để cho thiếp chọn?"

    "Ừ, nàng chọn." Tạ Nguyên Tuần không có phản đối nói.

    Thẩm Lăng vốn dĩ muốn gọi con hát tới đây, để cho bọn họ diễn kịch mà nàng đã sửa lại, nhưng nhớ tới Tạ Nguyên Tuần đang bên cạnh, nàng yên lặng thu hồi những suy nghĩ ấy vào đáy lòng, Thẩm Lăng thành thật đem những quyển thoại bản viết các thể loại biểu diễn lúc trước của các con hát mở ra, dự định từ nơi này tìm kiếm kịch cho con hát diễn.

    Thẩm Lăng cũng không muốn phải cẩn thận như vậy, mà là nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần hắn muốn câu cá để thực thi *chấp pháp, vậy nên nàng sẽ không để lộ sự ngông cuồng của mình trước mặt hắn, nàng sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như thế.

    (*chấp pháp: Công lý phải được thực thi thì mới mong đưa xã hội trở về với trật tự cần có)

    Cuối cùng Thẩm Lăng chọn bản《 Hoa Đình Hội》, tên mang hoa chắc là có liên quan đến việc ngắm hoa? Các tiết mục nhanh chóng được các con hát trình diễn.

    Sau khi xem được một lúc, cả khuôn mặt Thẩm Lăng đều ngẩn ra, nàng phát hiện mình vẫn còn quá trẻ người non dạ.

    Mặc dù tên của《 Hoa Đình Hội》 có mang hoa, nhưng nó không phải là một buổi ngắm hoa, mà là một câu chuyện xưa về một cô tiểu thư bỏ trốn, thật sự là trăm triệu không nghĩ tới mà!

    Thẩm Lăng im lặng không nói gì xem tiếp:

    Tiểu thư do con hát diễn, có xuất thân cao quý nàng ở trong dinh thự nhà cao cửa rộng, trong một buổi lễ hội đèn lồng, nàng gặp được công tử cùng nhà mình là kẻ thù với nhau, hai người quen biết nhau, hơn nữa còn yêu nhau. Tiểu thư muốn gả cho công tử, người trong nhà không đồng ý, nói công tử không chỉ là kẻ thù của họ, mà hắn càng không phải là một người chồng tốt, dưới gối công tử đã có hai hài tử được sủng ái.

    Thẩm Lăng nhíu mày.

    - - Nếu thật sự gả qua đó chính là làm mẹ kế, ngu ngốc, ngươi có biết làm mẹ kế khó khăn như thế nào không? Đối với bọn họ tốt, người khác sẽ nói là ngươi có âm mưu, đối với bọn họ không tốt, người khác sẽ nói ngươi có tâm địa xấu, ngươi không thể nào làm vừa lòng cả đôi bên được.

    Tạ Nguyên Tuần nghe được tiếng lòng của Thẩm Lăng mới ngước nhìn về phía con hát.

    Tiểu thư không nghe khuyên giải, vẫn một lòng muốn gả cho công tử, thậm chí còn tuyệt thực nhưng người trong nhà vẫn không đồng ý, ngược lại nàng còn đem bản thân đói đến choáng váng, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma.

    Thẩm Lăng: .

    - - Lúc tiểu thư này từ trong bụng mẹ đi ra bộ không có mang theo não sao? Chỉ vì một người nam nhân mà đòi sống đòi chết, ta thấy nàng chắc là thiếu sự mài dũa trải đời trong xã hội.

    - - Trên đời này, không có gì quan trọng hơn mạng của mình cả.

    Tạ Nguyên Tuần bật cười, hắn đột nhiên tiến lại gần nàng, gối đầu nằm trên đùi nàng, ánh mắt lúc có lúc không nhìn màn trình diễn trên đài, vừa nhìn liền biết hắn không nghiêm túc nghe, trái lại những lời trong lòng Thẩm Lăng càng hấp dẫn hắn hơn, Tạ Nguyên Tuần cảm thấy hắn nghe những lời trong lòng của nàng còn thú vị hơn là xem diễn kịch nhiều.

    Thẩm Lăng có thể làm gì? Còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn làm gối ôm cho hắn.

    Tạ Nguyên Tuần nghịch những sợi tóc bị rũ xuống của Thẩm Lăng, hắn nói với một giọng điệu nhỏ nhẹ, "Nàng xem nghiêm túc như vậy, là thích bọn họ diễn sao?"

    Thẩm Lăng trả lời trái với lương tâm của mình, "Vâng, thiếp thấy bọn họ diễn rất tốt."

    - - không, nàng không thích, nội dung quá ngu xuẩn, là loại xuẩn không thể chịu nổi, nàng chính là đang nói tiểu thư kia.

    Trong lúc hai người trò chuyện, trên đài vẫn tiếp tục biểu diễn:

    Tiểu thư bảo nha hoàn bên người đi ra ngoài tìm công tử, biểu hiện sự quyết tâm của nàng nhất định sẽ gả cho hắn, công tử cũng nói hắn sẽ đợi nàng, nàng cảm động từ trong nhà trốn ra cùng công tử tụ hội. Sau đó theo công tử trở về nhà và trở thành tiểu thiếp của hắn. Sau khi động phòng, công tử đem hai đứa con của hắn giao cho nàng nuôi dưỡng, hai đứa nhỏ trêu chọc nàng, bắt sâu bọ cho vào thức ăn khiến nàng bị dọa sợ, đẩy nàng vào hồ nước suýt chút nữa chết đuối, nhưng nàng cũng không có tức giận, chờ đến khi nàng mang thai, chúng để cho nàng sẩy thai từ nay về sau không thể lại sinh con, tiểu thư không có trả thù mà còn lấy đức báo oán, ngăn cản công tử trừng phạt bọn chúng.

    Công tử sau đó cưới thê tử chính thất, thê tử chèn ép hai đứa nhỏ, tiểu thư dùng sự dịu dàng và thiện lương của mình để bảo vệ hai đứa nhỏ, và yêu cầu chúng gọi nàng là nương, thê tử ở trước mặt công tử bịa đặt nói xấu nàng. Sau khi công tử nghe thấy đã tát cho nàng một bạt tay, nàng oan ức đau đớn mà khóc, nhưng nàng vẫn âm thầm chăm sóc cho công tử, đợi đến khi thân thể nàng ốm yếu bệnh tật, vài năm sau thì nàng mất đi, công tử liền viết không ít thơ văn để tưởng nhớ nàng, người đời sau này đều nói hắn có tình có nghĩa.

    Thẩm Lăng, "..."

    Cái câu chuyện này thật là chó má! Quá tổn thương tam quan của nàng, nếu sớm biết cùng Tạ Nguyên Tuần xem diễn kịch sẽ bị ô nhiễm tinh thần như vậy, nàng không nên đồng ý cùng hắn xem!

    Nàng hoảng hốt nghĩ:

    - - Ta sẽ xem loại vở kịch này, đầu nàng bị lừa đá sao?

    - - Nàng không muốn xem vở kịch này nữa trong vài tháng tới.

    Tâm tình Tạ Nguyên Tuần rất tốt, hỏi, "Sao không nói lời nào hết vậy, không thích sao?" Thực ra hắn đã có được câu trả trời từ tiếng lòng của nàng.

    Thẩm Lăng nhẹ nhàng đáp, "Thiếp không thích." Nàng còn chưa từ trong hoảng hốt phục hồi lại, cho nên không có nhạy bén phát hiện được sự không đúng trong lời nói của Tạ Nguyên Tuần, bởi vậy những gì nàng nói đều là suy nghĩ chân thật trong lòng nàng.

    Quả nhiên nghe xong sắc mặt của Tạ Nguyên Tuần sa sầm lại, hắn lạnh lùng nói, "Có nghe thấy không, Quý nhân nói không thích, đem bọn họ dẫn xuống."

    Phùng công công gật đầu, "Vâng, thưa bệ hạ." Hắn vẫy tay để cho người đi lên và kéo những con hát này xuống.

    Thẩm Lăng bị phen động tĩnh này đánh thức, nàng đã quen với việc Tạ Nguyên Tuần mang đến cho nàng đủ loại mưa gió, thật sự là không có biện pháp, thấy nhiều riết nàng cũng quen rồi. Thẩm Lăng chưa từng cho rằng nàng có hào quang gì, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy Tạ Nguyên Tuần kiên nhẫn với nàng so với người khác nhiều hơn một xíu thôi, lúc ở bên cạnh nàng tính tình của hắn cũng sẽ tốt hơn một chút, nếu Tạ Nguyên Tuần muốn giết người khác, Thẩm Lăng chỉ biết coi như không nhìn thấy, nhưng hiện tại hắn muốn giết là những con hát được gọi tới diễn kịch cho nàng, nàng không thể làm ngơ được.

    Chỉ vì diễn kịch mà bị giết, lý do này cũng quá bi thảm đi.

    Nàng sẽ cầu xin vài câu cho bọn họ nhưng điều kiện là không làm tổn thương đến nàng, nếu Tạ Nguyên Tuần nhất quyết muốn giết, Thẩm Lăng chỉ có thể hy vọng kiếp sau bọn họ sẽ đầu thai vào nơi tốt hơn, đừng đến triều đại nhà Lương, nghe thì có chút giả dối, nhưng để nàng làm nhiều hơn, nàng cũng chỉ có thể xin lỗi, nàng không thể làm được.

    Thẩm Lăng kéo kéo ống tay áo Tạ Nguyên Tuần, cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của hắn, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói:

    "Bệ hạ, thiếp chỉ không thích chính là tiểu thư và công tử do hai con hát đóng, bọn họ diễn rất tốt, nhưng chính là diễn quá tốt nên thiếp mới không thích, không liên quan gì đến bọn họ, thiếp có một chủ ý thú vị hơn nữa so với giết người. Trên triều đình chắc là sẽ có thần tử cần bệ hạ ban thưởng đúng không? Nếu có, bệ hạ có thể để cho những con hát này đến biểu diễn cho bọn họ xem, tốt nhất lúc diễn để con hát đổi nhân vật diễn một chút, ví dụ như đổi tiểu thư thành công tử, để cho công tử gả cho tiểu thư, ta nghĩ đến lúc đó biểu cảm trên gương mặt của bọn họ nhìn nhất định sẽ rất thú vị."

    "Bệ hạ có thể vui vẻ thì những thần tử kia cũng được khen thưởng, vẹn cả đôi đường, thật tốt biết bao, bệ hạ người cảm thấy thế nào?"

    Tạ Nguyên Tuần suy nghĩ một chút, uể oải nằm lười biếng nói, "Chủ ý này của nàng cũng không tồi, Phùng công công, đem những lời nói vừa rồi của Quý nhân ghi lại."

    Thẩm Lăng rơi nước mắt cá sấu, thầm nghĩ:

    - - Làm sao ta cảm giác mình có chút giống gian phi muốn mưu hại Trung Lương?

    - - Những thần tử sắp bị hố trên triều đình, các ngươi đã vất vả rồi, chặng đường còn lại ta mong các ngươi có thể thuận lợi đi hết.
     
    nguyenhaiyen123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  3. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 7: ♡Này cũng quá kích thích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Lăng ngoan ngoãn làm gối đầu cho Tạ Nguyên Tuần nằm, Tạ Nguyên Tuần từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, chỉ cần hắn không có ý định đứng dậy thì nàng vẫn phải làm công cụ cho hắn chợp mắt. Có lẽ ánh sáng mặt trời chiếu lên người quá đổi dễ chịu, khiến cho cơn buồn ngủ của Tạ Nguyên Tuần, lây lan sang Thẩm Lăng đang ngồi cũng mơ màng ngủ thiếp đi. Phùng công công đứng bên cạnh thấy Tạ Nguyên Tuần đã thiếp đi, ông để cho hạ nhân lui ra ngoài Trường Nhạc Cung. Sau đó rũ mắt yên lặng thủ ở bên cạnh.

    Thẩm Lăng ngủ không được bao lâu thì cảm thấy chân mình đang bị tê cứng mà tỉnh dậy, trên đùi Tạ Nguyên Tuần còn đang nằm, nên nàng chỉ có thể bóp nhẹ vài cái vào đùi cho đỡ nhức mỏi, sau nhìn qua lại thấy Phùng công công đứng bên cạnh.

    - - Nếu như Phùng công công không ở đây thì tốt rồi, khi đó nàng có thể để Tạ Nguyên Tuần ngủ trên giường, để hai chân nàng được giải phóng.

    - - Đáng tiếc là hắn đang ở đây, nàng một chút cũng không dám, loạn động Tạ Nguyên Tuần ngay trước mặt hắn.

    Hiện Phùng công công ở đây, Thẩm Lăng thật sự không dám có lá gan kia, nàng biết trong người Phùng công công có võ nghệ, đã từng có lần ở Thái Cực Điện, nàng tận mắt nhìn thấy chim hót ríu rít đang đậu trên cây, Tạ Nguyên Tuần chỉ nói một câu ồn ào, Phùng công công liền phi thân lên trên cây biến chim sống thành chim chết, lúc ấy mắt Thẩm Lăng như sắp rớt ra ngoài, nàng thực sự đã nhìn thấy một người đang phi thân.

    Thật sự là một người đàn ông đang phi thân!

    Tạ Nguyên Tuần không tỉnh dậy, Thẩm Lăng cũng không dám gọi hắn, chỉ có thể đợi đến khi hắn tỉnh lại. Hiện tại nàng không thể nhúc nhích hay làm được chuyện gì, nên đem ánh mắt đặt lên mặt hắn, sau khi nhìn tới nhìn lui khuôn mặt Tạ Nguyên Tuần thì nàng cảm thấy bộ dạng của hắn thật đẹp, dáng vẻ lúc ngủ cũng trông như một thiên thần.

    Thẩm Lăng nghi hoặc nhìn vào mặt hắn và mỉm cười như một người dì.

    Nàng rục rịch vươn tay ra, ở trong không trung vẽ về phác họa đầu tóc Tạ Nguyên Tuần, sau đó sờ lên lại chạm vào không khí. Đương nhiên chỉ sờ được không khí, là không thể làm cho nàng hài lòng, Thẩm Lăng định sờ được thực thể của hắn, dù sao hắn ngủ thiếp đi rồi cũng sẽ không biết.

    Thẩm Lăng sờ vào tóc Tạ Nguyên Tuần, chất tóc thật tốt, cảm giác sờ vào rất mềm mượt! Tay nàng lại chạm vào lông mi của hắn, lông mi hắn rất dài, và sau cùng là chạm vào mặt hắn, xúc cảm quá tốt, khiến cho Thẩm Lăng lưu luyến không nỡ rút tay lại, Thẩm Lăng nghĩ, trách không được hắn lại thích véo mặt nàng, thì ra cảm giác sờ vào mặt lại có thể đã đến vậy.

    Tạ Nguyên Tuần đột nhiên nghiêng người sang một bên. Ban đầu, đầu của hắn nằm ngửa trên đùi nàng sau lại biến thành đối mặt với ngực nàng, tư thế này..

    Biểu cảm của Thẩm Lăng biến ảo khó lường, ánh mắt thâm thúy, nàng lặng lẽ dùng những lời gần như chỉ có mình nàng có thể nghe được nói:

    "Bảo bối, con có muốn ăn bánh bao không?"

    Tạ Nguyên Tuần mở mắt ra, với đôi mắt trong veo, hắn giơ tay bóp một cái vào ngực nàng.

    Thẩm Lăng kinh hãi, "Ôi!"

    "Bệ hạ, người tỉnh rồi?" Nàng rụt đầu lại, hắn không có nghe thấy câu vừa rồi nàng nói chứ? Chắc là hắn chỉ mới tỉnh lại thôi, đúng không!

    Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần cổ quái nhìn vào nàng, hắn sao lại không biết Thẩm quý nhân của hắn còn có ý nghĩ muốn làm vú em, nhưng hắn cũng không quá ngạc nhiên, dù sao nàng cũng là Thẩm Lăng, không giống những người nhàm chán không thú vị khác, Tạ Nguyên Tuần vẫn có thể tha thứ cho một ít sở thích nhỏ của nàng, dù sao hắn cũng sẽ không để cho nàng thực hiện nó ở trên người người khác, chỉ để cho nàng nghĩ ở trong lòng thôi, thì chút tự do này hắn vẫn sẽ cho nàng.

    Tạ Nguyên Tuần lại bóp thêm một cái, "Mềm mại?"

    Thẩm Lăng, "..."

    Nói chuyện thì nói chuyện, vì sao giọng điệu còn mang theo nghi vấn?

    - - Nó không mềm, chẳng lẽ hắn nghĩ nó sẽ cứng rắn sao?

    Tạ Nguyên Tuần ngồi dậy, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Lăng bắt đầu động thủ cởi bỏ y phục của nàng, hết lần này tới lần khác, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh. Một màn này, Thẩm Lăng nhìn thấy, tức tới mức suýt chút nữa ngất đi, rốt cuộc hắn có biết hắn đang làm cái gì không? Mắt thấy chỉ còn lại một món, sắp bị hắn cởi ra, là có thể nhìn thấy cái yếm. Thẩm Lăng bất chấp khiếp sợ, tay chân nàng luống cuống, vội vàng nắm lấy chiếc áo mỏng trên ngực, vừa mở miệng muốn nói chuyện, nàng đã biểu diễn cho hắn một màn ợ hơi, cùng tiếng nấc cụt cũng rất vang dội.

    Thẩm Lăng: .

    - - Mặt thật nóng, thật xấu hổ a a a a!

    Tạ Nguyên Tuần, "Buông tay ra."

    Thẩm Lăng nghĩ nàng ngu ngốc mới buông tay ra, nàng cũng không có thói quen trần truồng~chạy nhảy ra ngoài để trốn! Chỉ là đối diện với ánh mắt *tựa tiếu phi tiếu của Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng cảm thấy kiếp nạn hôm nay nàng trốn không thoát.

    (*tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười)

    Nhưng chưa tới giây phút cuối cùng, Thẩm Lăng tự nhủ với lòng nàng sẽ không bỏ cuộc!

    "Bệ hạ, chuyện này không tốt, giữa ban ngày ban mặt, chúng ta còn đang ở bên ngoài, hơn nữa còn có người.." Chết tiệt, chơi cái trò gì mà xấu hổ vậy nè! Nàng xấu hổ đến mức muốn dùng chân đào một cái lỗ để chui xuống đất.

    Tạ Nguyên Tuần phất tay để Phùng công công rời đi, bỗng nhiên hắn nghiêng người về phía trước, trán hắn áp vào trán nàng, tay hắn nắm lấy tay nàng đặt trước ngực:

    "Không phải nàng nói muốn cho trẫm ăn sao?"

    Thẩm Lăng sững sờ, cả người nàng đều sắp không xong rồi.

    "Bệ, bệ hạ người không phải đang ngủ sao, chẳng lẽ người.. người nghe thấy hết sao?" Thẩm Lăng khiếp sợ hỏi.

    Tạ Nguyên Tuần nói, "Trẫm nghe thấy hết."

    Nàng cho rằng hắn không nghe thấy, kết quả..

    Ah ah ah ah ah ah xấu hổ quá đi! Nàng nghĩ nàng có thể đi chết được rồi!

    Môi Thẩm Lăng phát run, dáng vẻ yếu ớt đáng thương lại bất lực, ánh mắt chột dạ nhìn loạn khắp nơi, sao nàng lại mê muội đến nói ra những lời như vậy? Bây giờ nàng phải giải quyết chuyện này như thế nào? Trong khi nàng còn đang suy nghĩ miên man, thì đột nhiên cảm giác lồng ngực của mình lạnh toát, y phục đều đã bị Tạ Nguyên Tuần lột sạch, Thẩm Lăng cũng không còn gì để nói.

    Đầu tiên Tạ Nguyên Tuần thưởng thức chiếc yếm đang mặc trên ngực Thẩm Lăng trước, sau đó hắn tháo chiếc yếm ra, rồi đem nàng đặt trên giường bắt đầu từ từ thưởng thức, trong suốt quá trình còn lại, Thẩm Lăng chỉ luống cuống ôm đầu hắn.

    Thật là quá kích thích!

    Mỗi đêm Tạ Nguyên Tuần đều triệu Thẩm Lăng đến Thái Cực Điện, nhưng thật ra hắn cũng chưa có hoàn toàn chạm vào nàng, đến bây giờ thân thể của Thẩm Lăng vẫn trong sạch, nhưng từ sau khi Tạ Nguyên Tuần hôn qua ngực Thẩm Lăng, ban đêm lúc bọn họ lại ngủ cùng nhau, hắn sẽ thêm một ít động tác -- đó là hắn sẽ chạm vào ngực nàng.

    Trước kia, hắn đơn thuần chỉ ngủ cùng với nàng, nhưng hiện tại có chút màu sắc hơn, có đôi khi Thẩm Lăng mặc quần áo đều cảm thấy ngực của mình càng ngày càng lớn, có thể thấy được Tạ Nguyên Tuần có tác dụng lớn đến mức nào, Thẩm Lăng không hỏi, nàng cũng không có tò mò vì sao Tạ Nguyên Tuần không hoàn toàn chạm vào nàng và biến nàng thành nữ nhân của hắn.

    Biết càng nhiều, chết càng nhanh, đạo lý này Thẩm Lăng vẫn hiểu.

    * * *

    Trong cung điện, ở một nơi nào đấy trong hoa viên, một vài cung nữ đang cùng nhau đi dạo, nhỏ giọng thì thầm: "Các ngươi đã bao giờ nghe qua Thẩm quý nhân chưa? Từ sau khi nàng tiến cung đến nay vẫn luôn được bệ hạ sủng ái, đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, mà bệ hạ còn chưa có ghét bỏ nàng."

    "Hiện tại trong cung ai mà không biết Thẩm quý nhân? Lúc ta đi ăn cơm, có gặp qua người trong cung của Thẩm quý nhân, người ở Ngự Thiện Phòng rất nịnh bợ bọn họ, bọn họ ăn mặc cũng tốt hơn chúng ta nhiều, cuộc sống của những hạ nhân trong Trường Nhạc Cung thật tốt."

    "Nếu như Tĩnh phi nương nương, nàng cũng có thể được sủng ái.."

    "Shh! Ngươi muốn chết à? Lại dám đi nói những lời này, chẳng lẽ ngươi đã quên những phi tần trước đó, vì muốn được sủng ái mà chạy đến trước mặt bệ hạ, đã phải nhận lấy hậu quả gì sao? Chính là bị bệ hạ, hạ chỉ ném vào thú viện, làm thức ăn cho súc sinh, đến cuối cùng xương cốt cũng không tìm thấy được. Lẽ nào ngươi muốn nương nương chúng ta, cũng biến thành như vậy sao?"

    "Không, ta không dám."

    Mấy người họ lại nói trong chốc lát rồi tản đi, ngay khi các nàng vừa rời đi, Tĩnh phi nương nương mang theo người từ phía sau núi giả đi ra, nàng đều nghe được hết, những lời vừa rồi của các cung nữ đó.

    Tĩnh phi là nữ nhi của Dương Tả tướng, ban đầu, khi mới tiến cung, vì muốn giành lấy vinh quang cho gia tộc, nên nàng ôm ý nghĩ muốn được Tạ Nguyên Tuần sủng ái, về sau lại nghe được và nhìn thấy những cảnh giết người như ma, khác nhau của Tạ Nguyên Tuần, phải làm cái gì để tranh sủng, ý nghĩ giành lấy vinh quang gì nàng toàn bộ đều mất hết.

    Tĩnh phi lẩm bẩm nói, "Thẩm quý nhân.." Chuyện các cung nữ có thể biết, tất nhiên nàng cũng sẽ biết, hơn nữa chuyện nàng biết so với các nàng còn nhiều hơn.

    Nàng tin trong toàn bộ hậu cung không có ai là không biết, mỗi đêm Thẩm quý nhân đều được bệ hạ triệu vào thị tẩm.

    Tĩnh phi nhíu mày, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trường Nhạc Cung đang cách cung điện thật xa, nếu như tất cả mọi người đều không được sủng ái, thì nàng sẽ không cảm thấy gì, nhưng cố tình lại xuất hiện một Thẩm quý nhân không giống với các nàng, trong lòng Tĩnh phi rất không thoải mái, dựa vào cái gì mà Thẩm Lăng lại có thể được bệ hạ sủng ái?

    Còn có, tin tức phụ thân truyền vào, yêu cầu nàng qua lại nhiều với Thẩm Lăng để tạo mối quan hệ tốt với nàng, càng khiến cho Tĩnh phi bất mãn hơn đối với Thẩm Lăng.

    Thẩm Lăng chỉ là tiểu thư phủ thượng thư, mà nàng là nữ nhi tả tướng, tại sao không phải là Thẩm Lăng tới lấy lòng nịnh bợ nàng?

    Chu ma ma bên cạnh Tĩnh phi nói, "Nương nương, lời nói của tả tướng đại nhân cũng là vì muốn tốt cho người, trong cung phân vị của người cao, nhưng lại không được bệ hạ quá sủng ái, đúng lúc Thẩm quý nhân đang được sủng ái, nhưng phân vị lại thấp, người tìm cách lôi kéo nàng về phe ta, thứ nhất, người có thể từ trong miệng nàng, biết được cách nàng đạt được sủng ái như thế nào, và nương nương có thể học hỏi, thứ hai là khi nương nương đến Trường Nhạc Cung, sẽ có cơ hội nhìn thấy bệ hạ nhiều hơn so với các phi tử khác trong cung, nếu như nương nương thường xuyên gặp bệ hạ, thì nói không chừng người sẽ được bệ hạ sủng ái hơn Thẩm quý nhân. Nhưng hiện tại Nương nương, người phải nhịn Thẩm quý nhân một chút, chờ cho Thẩm quý nhân không còn được sủng ái nữa, thì sau này chẳng lẽ nương nương còn không tìm được cơ hội thu thập nàng sao?"

    Chu ma ma là người của Dương Tả tướng, bà cũng rất đau lòng cho Tĩnh phi, nhưng vì để Tĩnh phi chiếu theo lời của Dương Tả tướng đi làm, chu ma ma chỉ có thể thuyết phục nàng bằng mọi cách.

    Tĩnh phi, "Vậy thì ta sẽ nghe lời ma ma." Nhờ có sự phân tích của chu ma ma, Tĩnh phi mới bước xuống bậc thang mà bà đưa cho, nếu không nàng thực sự không bỏ được mặt mũi để đi tìm Thẩm Lăng.

    "Nếu sắp đi gặp Thẩm quý nhân, vậy thì những cung nữ vừa rồi cũng không cần phải giữ lại, ma ma ngươi hãy xử lý tốt các nàng, xem như quà gặp mặt ta tặng Thẩm quý nhân, suy cho cùng hành vi của các nàng cũng coi như là tự tiện bàn tán sau lưng Thẩm quý nhân."

    "Nương nương thông tuệ."

    (Thông tuệ: Thông minh, sáng suốt)

    Khi Tĩnh phi đến Trường Nhạc Cung, Thẩm Lăng còn đang cùng với Lưu Châu khuấy *Phượng Tiên Hoa để chuẩn bị sơn móng tay, vì Thẩm Lăng là một người không được khéo tay, nên phần lớn thời gian, nàng đều chống tay lên đầu ngồi ở một bên, xem Lưu Châu làm móng cho nàng, vốn dĩ Thẩm Lăng định muốn quạt giúp Lưu Châu, nhưng nhìn thấy Lưu Châu có vẻ sợ, Thẩm Lăng đành phải từ bỏ ý định này.

    (Phượng Tiên Hoa: Còn gọi là cây bóng nước, cây móng tay)

    (Theo mình tìm hiểu thì không thấy nó dùng để sơn móng. Mà dùng để làm thuốc thôi. Bạn nào biết thì chỉ cho mình nha. Nếu mình hiểu không đúng thì cho mình xin lỗi)

    Tĩnh phi bị hoảng sợ khi nhìn thấy bố trí trong Trường Nhạc Cung. Những thứ được đặt trong Trường Nhạc Cung vô cùng tinh xảo và tốt hơn nhiều so với cung điện của nàng, sắc mặt Tĩnh phi có chút khó coi. Nàng mới chính là phi! Địa vị của nàng so với Thẩm Lăng mới chỉ là một quý nhân còn cao hơn nhiều.

    Thẩm Lăng nhìn thấy có người đến, là một nữ nhân mà nàng không quen biết, liền hỏi, "Ngươi là?"

    Tĩnh phi, "..."

    Thẩm quý nhân này, thật là kiêu ngạo!

    Lưu Châu đứng dậy hành lễ, thuận tiện nhắc nhở Thẩm Lăng thân phận người tới, "Nô tỳ xin thỉnh an Tĩnh phi nương nương, nương nương cát tường."

    Thẩm Lăng biết người đến là Tĩnh phi, phân vị cao hơn nàng, nên nàng liền cho Tĩnh phi hành lễ.

    Tĩnh phi nhìn Thẩm Lăng, nếu là nữ nhân khác trong cung, nàng có thể giả vờ như nghe không thấy, nhưng Thẩm Lăng lại không giống, nàng ta đang được sủng ái, vì vậy Tĩnh phi đành phải miễn cưỡng mở miệng cho Thẩm Lăng đứng lên, nàng tới đây là muốn cùng với Thẩm Lăng lôi kéo làm quen, chứ không phải tới đây cho nàng ra oai phủ đầu.

    Tĩnh phi đang chuẩn bị dùng những cung nữ nói xấu sau lưng Thẩm Lăng đã bị nàng trừng trị làm lý do mở miệng nói chuyện với nàng, thì lại có một nô tỳ tiến vào, nói:

    "Nương nương, bệ hạ đang tới, hơn nữa sắc mặt của người nhìn không được tốt."

    Sau khi nghe xong Thẩm Lăng thầm nghĩ, sắc mặt của Tạ Nguyên Tuần có ngày nào mà được tốt đâu? Tâm tình của hắn không phải vẫn luôn không ổn định sao? Thật ra Thẩm Lăng rất bình tĩnh, nhưng Tĩnh phi lại lập tức sợ hãi.

    Tĩnh phi nói, "Đột nhiên, ta nhớ tới trong cung, còn có việc cần ta phải xử lý gấp, vậy ta xin phép đi trước." Nàng vội vàng dẫn theo ma ma và hạ nhân rời đi.

    Thẩm Lăng, "?" Tĩnh phi tới tìm nàng không phải vì muốn nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần hả? Hiện tại Tạ Nguyên Tuần sắp đến rồi, nàng còn chạy cái gì nữa? Không muốn nhìn thấy hắn sao? Thật là kỳ lạ.

    Tĩnh phi hoảng sợ chạy trở về cung, nói với chu ma ma, "Ma ma, chúng ta vẫn từ từ rồi đến sau, ta thấy chuyện của bệ hạ là không thể nóng vội, chúng ta trở về lại bàn bạc kỹ hơn."

    Tâm của Chu ma ma cũng đang rất hoảng sợ, sau khi nghe Tĩnh phi nói xong, bà vội vàng gật đầu, "Được, được, được, không thể nóng vội."
     
    nguyenhaiyen123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  4. Diệp Thanh Yên

    Bài viết:
    0
    Chương 8: ♡Chân ta thơm thơm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Nguyên Tuần vừa bước vào điện, hắn liền cau mày hỏi, "Ai đã tới đây?"

    Thẩm Lăng: "?" Mũi của hắn là mũi chó phải không? Tĩnh phi đã rời đi được một lúc rồi, coi như có mùi gì lạ, nhưng lâu như vậy thì cũng nên tản đi chứ, hắn làm sao lại ngửi được?

    Ánh mắt Tạ Nguyên Tuần lạnh xuống, biểu tình của hắn trông như sắp phải đi giết người nọ vậy. Làm Thẩm Lăng nhớ đến một chương trình khoa học nổi tiếng nói về sư tử trong thế giới động vật mà nàng đã từng xem. Nếu như sư tử ra ngoài đi săn, khi chúng trở về và ngửi thấy mùi động vật khác trong địa bàn của mình, thì sư tử sẽ cắn chết con vật kia. Bởi vì ham muốn chiếm hữu của sư tử đối với địa bàn rất mãnh liệt, nàng cảm giác Tạ Nguyên Tuần rất giống sư tử, nếu bên cổ hắn có thêm một vòng tóc mai mà chỉ sư tử mới có, thì hắn sẽ thực sự không khác gì con sư tử, phụt nàng có chút muốn cười, Thẩm Lăng cắn răng nhịn xuống.

    Thanh âm Thẩm Lăng có chút nghẹn ngào vừa mới nhịn cười, nói, "Vừa rồi là Tĩnh phi tới."

    Sau khi nghe xong Tạ Nguyên Tuần lại hỏi, "Nàng ta là ai?"

    Thẩm Lăng, "..."

    - - Là nữ nhân của hắn.

    - - Ngoài nữ nhân của hắn, thì còn có thể là ai?

    Hắn thản nhiên nói, "Nàng gặp những người không quan trọng đó, thì có gì tốt?"

    Tạ Nguyên Tuần thật sự không để ý cái gì Tĩnh phi, hắn cũng không có ấn tượng, cho dù Tĩnh phi là phi tử của hắn, hắn cũng không nhớ được nàng là ai, lớn lên trông như thế nào, nếu đã không nhớ nổi, Tạ Nguyên Tuần liền dứt khoát đưa Tĩnh phi phân loại trong phạm vi không quan trọng.

    Thẩm Lăng, "..."

    Ha? Ý của hắn là gì, không quan trọng? A, Tạ Nguyên Tuần là hoàng đế. Tất nhiên, hắn có thể không coi chuyện của Tĩnh phi là quan trọng, hắn có thể, nhưng nàng không thể!

    - - Tĩnh phi, nàng là phi, ta chỉ là một quý nhân, nàng muốn đến gặp ta, ta có thể đóng cửa không gặp?

    - - Tạ Nguyên Tuần, hắn đúng là một tổ tông mà, hắn không thể bởi vì chính mình trâu bò, thì cho rằng ta cũng trâu bò như hắn! Nhưng nếu như hắn phong ta làm phi tử cấp bậc ngang hàng với nàng, không, phong làm Hoàng Hậu.. Còn nếu không vẫn là phong ta làm Thái hậu cấp bậc cao nhất trong hậu cung là tốt nhất. Nếu ta trở thành Thái Hậu, cho dù ta có nói mặt Tĩnh phi nàng xấu xí, thì nàng cũng phải mỉm cười nói Thái Hậu nương nương nói đúng.

    Tạ Nguyên Tuần nghe trong lòng Thẩm Lăng nói muốn làm Thái Hậu, lần đầu tiên phát hiện phân vị của nàng có chút thấp, nhưng trước đây hắn cũng không để ý đến những điều này.

    Tạ Nguyên Tuần hỏi, "Nàng có hài lòng với phân vị quý nhân của mình không, có từng nghĩ tới muốn được phong lên không?"

    Thẩm Lăng cười gượng, "Hài lòng, thiếp rất hài lòng, bệ hạ để cho thiếp làm quý nhân cũng đã là ân sủng với thiếp, thiếp sao còn dám suy nghĩ cái khác."

    - - Không, nàng đương nhiên là muốn phân vị cao hơn một chút.

    Thẩm Lăng không biết tại sao Tạ Nguyên Tuần lại hỏi như vậy, có lẽ hắn hỏi như vậy, là muốn nàng trả lời không hài lòng, sau đó hắn sẽ thuận thế thăng vị cho nàng, nhưng nếu ý của hắn ngược lại thì sao? Đợi đến khi nàng nói không hài lòng, có thể hắn sẽ cho là nàng có dã tâm, không biết đủ, dứt khoát thu hồi danh hiệu quý nhân lại, vậy nàng không phải sẽ bị thiệt thòi lớn sao! Mặc dù cũng có khả năng là hắn thật sự muốn thăng chức vị cho nàng, nhưng Thẩm Lăng luôn cảm thấy khả năng này có chút ảo mộng, nàng vẫn là kiên định chút, đừng có nằm mơ nữa.

    Tạ Nguyên Tuần chậc chậc một tiếng, đối với nữ nhân khẩu thị tâm phi này, hắn nhéo lên mặt Thẩm Lăng một cái và cố ý nói, "Trẫm vốn dĩ muốn để cho nàng làm phi tử, nếu như nàng đã nói hài lòng với quý nhân rồi, vậy thì nghe nàng không thăng lên."

    (* khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng nói nẻo, trong lòng nghĩ khác ngoài miệng lại nói khác)

    Thẩm Lăng, "..."

    - - Phụt.. Nàng muốn *hộc máu!

    (*Hộc máu: Tuôn ra máu, trào ra máu)

    - - Nàng tưởng hắn đang chơi nàng, nhưng kết quả lại là không phải? Một cơ hội có thể làm phi tử cứ như vậy mà vuột khỏi trong tay nàng, nàng đau lòng muốn chết!

    Nhìn bộ dạng hối hận của nàng, Tạ Nguyên Tuần thực vừa lòng kéo tay nàng qua, hỏi, "Nàng đây là đang làm cái gì vậy?

    Thẩm Lăng không lên được tinh thần, đành bất lực nói," Thiếp đang sơn móng tay. "

    Nàng chỉ mới sơn xong ba ngón tay đầu, trong đó một ngón là do chính nàng sơn, còn lại hai ngón là do Lưu Châu sơn, Thẩm Lăng nhìn bộ móng xinh đẹp của nàng, tâm trạng xấu khi bỏ lỡ phi vị trong nháy mắt lại tốt lên.

    Thẩm Lăng đưa những ngón tay đã được sơn tốt cho Tạ Nguyên Tuần xem," Có phải màu đỏ rất đẹp không? Thiếp đã đặc biệt cho hạ nhân đi hái Hoa Phượng Tiên màu đỏ này đấy. "

    Tạ Nguyên Tuần cẩn thận quan sát, suy nghĩ một lát, hắn giơ một ngón tay trong số đó lên," Đây là hạ nhân nào đã sơn cho nàng vậy, thật là xấu. "Hắn nhận xét gay gắt.

    Thẩm Lăng,"... "

    - - Nàng đã tự sơn nó.

    - - Nàng chỉ sơn một ngón này thôi, đã bị hắn chọn ra!

    - - Có phải nó xấu như vậy không?

    Thẩm Lăng giả vờ không thèm để ý, dò hỏi," Bệ hạ, thật sự rất xấu sao? "

    " Xấu. "Hắn vẫn đáp lại y như vậy, cùng với một khuôn mặt bắt bẻ," Nó quá xấu, quá khó coi. "

    Thẩm Lăng chỉ cảm thấy Tạ Nguyên Tuần không hề thương tiếc mà cắm cho nàng vài nhát dao vào người, đôi mắt nàng buồn bã nhìn ngón tay của mình, nghe bên tai Tạ Nguyên Tuần còn đang hỏi là ai sơn, Thẩm Lăng khụ khụ:

    ".. Thiếp quên mất là ai đã sơn nó cho thiếp. "

    - - Đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không nói là do nàng sơn, nàng không cần mặt mũi nữa chắc?

    Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng," Đầu óc nàng không dài sao? Loại chuyện này mà cũng có thể quên, nàng mang một cái đầu to như vậy, kết quả chỉ để đẹp chứ không xài được. "

    Thiếu chút nữa, Thẩm Lăng gần như không khống chế được biểu cảm kinh khủng, dữ tợn của nàng.

    - - Mẹ nó, hắn thì biết cái quái gì! Bộ não của nàng phát triển trong vỏ não của nàng! Nó thông minh, tốt bụng và sáng lấp lánh, mạnh mẽ hơn so với cái tên cẩu nam nhân lòng dạ hiểm độc như hắn nhiều!

    Tạ Nguyên Tuần cười khẽ một tiếng, hắn có chút ngứa tay, nghĩ muốn tự mình tới thử sơn móng tay cho nàng," Đồ ở đâu, lấy lại đây trẫm sơn cho nàng. "

    Thẩm Lăng hoài nghi," Bệ hạ, người có thể sơn được không? "Nhìn hắn không giống như loại nam nhân, sẽ có thể sơn móng tay cho nữ nhân.

    Tạ Nguyên Tuần lớn tiếng nói," Không, đây là lần đầu tiên trẫm sơn, nhưng cho dù là lần đầu tiên, thì so với nàng sơn cũng đẹp hơn. "

    Thẩm Lăng,"... "

    - - Con mẹ nó, ai cho hắn cái tự tin đó vậy?

    Thẩm Lăng len lén trợn trắng mắt.

    - - Nàng hiểu rồi, tên cẩu nam nhân này rõ ràng chính là biết ngón tay kia là do nàng sơn, cho nên hắn mới giả bộ không biết để hỏi, hỏi hỏi, hỏi cái rắm chứ hỏi!

    Lưu Châu đem nước sơn và vải lụa sơn móng tay đưa tới, Tạ Nguyên Tuần nhìn về phía Thẩm Lăng nói," Nàng có thể vươn tay ra, nếu như duỗi ra chậm, sau sơn không đẹp, đó chính là lỗi của nàng rồi. "

    Thẩm Lăng ha ha giả vờ ngoài mặt tươi cười, tên chó Tạ Nguyên Tuần này thật sự là một chút ép buộc cũng không có! Hắn nghĩ muốn đem lỗi sơn không tốt ném lên đầu nàng, một tay lỗi lầm này của hắn, chuyển dời lên người nàng chơi thật là lưu loát, nàng đã bị thuyết phục!

    Thẩm Lăng vươn tay ra để Tạ Nguyên Tuần sơn, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho ngón tay không thể nhìn của mình.

    Kết quả..

    Kết quả là hắn thật sự sơn rất đẹp!

    Thẩm Lăng càng nhìn mắt càng lúc càng mở to, Tạ Nguyên Tuần hắn hắn hắn làm sao có thể, sẽ sơn đẹp đến như vậy? So với nữ nhân như nàng sơn còn tốt hơn! Rốt cuộc hai người bọn họ ai mới là nữ nhân?

    Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần hài lòng nhìn nhìn tay nàng, nói," Trẫm sơn còn rất không tồi, nhưng chính là bên trong còn có một chút khuyết điểm, chậc. "

    Thẩm Lăng,"... "

    - - Đừng nói nữa hu hu hu, nàng đã đủ đỏ mặt và xấu hổ rồi.

    Tạ Nguyên Tuần nhớ tới cái gì, hắn cúi đầu nhìn chân nàng, hỏi," Chân nàng có sơn không? "

    Thẩm Lăng đang chìm đắm vào trong cảm xúc, nàng thực sự vô dụng so với đại nam nhân như hắn, khi nghe hắn hỏi, nàng thành thật lắc đầu," Không có. "

    Tạ Nguyên Tuần hứng thú, hắn duỗi tay ôm eo Thẩm Lăng rồi bế nàng lên, đi đến bên giường, ném lên chăn bông, sau đó lại nắm lấy chân nàng cởi vớ trắng ra," Trẫm sẽ sơn móng chân cho nàng. "

    Các đầu ngón chân của Thẩm Lăng cong lên, dịu ngoan trên tay Tạ Nguyên Tuần.

    Tạ Nguyên Tuần," Trẫm nghe nói trong dân gian có những nữ nhân sở hữu đôi chân hôi thối, nếu như nàng đúng như lời họ nói, quấy nhiễu hứng thú của trẫm, thì trẫm sẽ đem chân nàng chém rớt. "Hắn nói," May mắn, là nàng không có, trẫm cũng không cần phải thật sự chém rớt chân của nàng. "

    Thẩm Lăng,"..."

    Nàng không phải là những nữ nhân đó, chân nàng cũng không có hôi, chớ có nói lung tung!

    - - Chân của nàng thơm tho, một chút cũng không thúi!

    - - Hắn, cẩu nam nhân này mới thúi.
     
    nguyenhaiyen123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  5. nguyenhaiyen123

    Bài viết:
    0
    Truyện drop rồi ạ?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...