Bài viết: 0 

CHƯƠNG 10
Cũng không thể ngờ được, nàng chỉ muốn ăn một chút thịt mà thôi, mà phải liên lụy trượng phu phải viết một tờ văn kiện gửi tới tiểu thúc Trần Kính Tông. "Thiếp không ăn là được rồi, chàng hà cớ gì mà phải viết bức chứng từ đó chứ?" buổi tối đen thui như mực, La Ngọc Yến ngồi trên giường, nhìn trượng phu của mình thất vọng vô cùng: "Nếu không có chứng thư, bọn họ còn không dám quá mức càn rỡ, chỉ dám ăn vụng vài bữa thì cũng bỏ đi, giờ đây có chúng ta giúp đỡ gánh vác cho, bọn họ ngược lại sẽ không kiêng nể gì cả
Trần Hiếu Tông cười nhìn nàng:" lão tứ không có ác ý, chẳng qua là muốn kéo chúng ta cùng xuống nước, ý bảo chúng ta cam tâm tình nguyện giữ bí mật, nhân tiện tất cả cùng trộm ăn, đừng ai giễu cợt ai ".
La Ngọc Yến cứng miệng:" chàng còn nói thay hắn! Nếu Hắn thực sự xem chàng là huynh đệ, thì cần gì phải làm khó chàng như vậy? "
Trần Hiếu Tông:" cái này thì có gì đâu mà gọi là làm khó, ta thay tứ đệ giữ bí mật, hắn vất vả đi săn cho chúng ta, rất công bằng ".
La Ngọc Yến chính là không vui:" thú săn mang trở về, thiếp còn phải sai nha hoàn đến bên đó chế biến, công chúa trái lại còn giả vờ thanh cao, chúng ta lại còn đưa bằng chứng thực sự cho nàng ta, kiếp này trước mặt công chúa thiếp không thể ngẩng cao đầu được rồi ".
Trần Hiếu Tông vẫn là cười:" đó là công chúa, sao nào, nàng còn muốn trước mặt công chúa bày ra vẻ mặt chị dâu hay sao? "
La Ngọc Yến tức giận vỗ hắn một cái:" chàng làm sao mà cứ nói chuyện thay cho bên đó vậy? "
Trần Hiếu Tông ngồi dậy, một tay ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng xoa lên phần bụng nhô lên của nàng:" chuyện chỉ đến đây mà thôi, hà tất phải tính toán, so bì nhiều như vậy, ta chỉ mong nàng ăn bổ dưỡng thêm một chút, cả mẹ và con đều được nuôi dưỡng tốt ".
Trong mắt của La Ngọc Yến liền hiện ra sự dịu dàng của một người mẹ hiền, không biết làm sao nói:" nếu như không vì đứa trẻ này, chúng ta tội gì cần phải mất mặt như vậy chứ ". Nếu như sớm biết không thể chiếm được lợi ích mà còn bị Tứ Nghi Đường bắt chẹt, thì nàng thà ngày ngày ăn chay cũng sẽ không mở lời với trượng phu!
Hai ngày sau, Trần Kính Tông lại vào núi thêm một chuyến, mang về hai con cá, hai con gà, một phần giấu ở Tây phòng, còn một phần mang để ở nhà bếp. Sau khi chuẩn bị xong, Hoa Dương mới bảo Trân nhi đi phù Thúy Đường để chuyển lời. La Ngọc Yến trong lòng thì oán hận, nhưng về mặt lễ nghi thì không thể xảy ra sai xót, nếu đã là mượn phòng bếp của Tứ Nghi Đường, thì làm sao có thể chỉ phái một nha hoàn nhỏ bé tới để nấu nướng được? Hoa Dương tiếp đãi nàng trong phòng chính, dù thế nào thì tất cả cũng do cái miệng tham ăn của nàng, La Ngọc Yến mặt đỏ tía tai, xấu hổ tới mức không dám nhìn Hoa Dương, rủ mắt xuống nói:" trách thân thể của ta thật vô dụng, nửa đêm luôn luôn bị chuột rút, tam gia nhìn thấy rất lo lắng, mới có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy, mới làm khổ tới tứ đệ phải chạy vào trong núi, thật là làm cho công chúa phải chê cười rồi.
Hoa Dương chiếm được lợi từ chuyện này, làm sao có thể lợi dụng chuyện này để cười nhạo người ta cơ chứ. Lại nói, nàng vừa nhìn thấy chiếc bụng nhô cao của La Ngọc Yến trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy La Ngọc Yến lúc này so với đậu phụ, đồ ngọc còn yếu đuối hơn, động một chút liền kinh động tới thai khí. "Đều là chuyện nhỏ, nhắc đến làm chi, tam tẩu mau ngồi xuống nói chuyện". Hoa Dương nháy mắt ra hiệu với Triều Vân. Triều Vân nhanh chóng cùng với ma ma La Ngọc Yến dẫn đến, cẩn thận từng li đỡ nàng ngồi xuốn ghế. Vị ma ma này gần năm mươi tuổi rồi, sở trường chăm sóc thai phụ và trẻ nhỏ, là người bên cạnh lâu năm của La Ngọc Yến. Hoa Dương biết mọi người trên dưới của Trần gia ai đứng trước mặt nàng cũng sẽ khách khí mấy phần, cho dù có đang bận việc chính sự thì trước tiên cũng phải đem lễ tiết làm cho đầy đủ, thật lãng phí thời gian, cho nên Hoa Dương chủ động nói: "Triều Vân, dẫn ma ma tới phòng bếp xem thử đi, phò mã võ nghệ không tinh thông, hôm nay đi cả nửa ngày trời chỉ mang về một con cá, một con gà rừng, ma ma tùy theo sở thích ăn của tam tẩu mà chế biến, nhà bếp bên này đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người.
Ma ma cung kính gật đầu, rồi lại nhìn sang hướng La Ngọc Yến. Ánh mắt La Ngọc Yến khẽ chớp, nhẹ giọng nói:" đã làm khổ tứ đệ rồi, ta liền mặt dày mày dạn nhận lấy. Ma ma, một lát nữa người đem cá với gà đem đi hầm, cá ta sẽ mang đi, còn gà sẽ giữ lại để công chúa bồi bổ thân thể ". Ma ma vừa định đáp lời, Hoa Dương cười bình thản nói:" ý tốt của tam tẩu ta xin ghi nhận trong lòng, chỉ là ta cũng không có mang thai, nên phải cùng với phò mã thủ tang lão thái thái mới đúng. Chuyện cười, ngay cả đến Trần Kính Tông đều biết là không thể để cho bọn họ nắm được thóp, người kiêu ngạo như Hoa Dương càng không thể để cho người ngoài biết được nàng trộm ăn đồ mặn. Người ngoài này bao gồm cả Trần Kính Tông của trước đây, khi đó chầng đem gà quay thơm ngào ngạt bày tới trước mặt nàng, Hoa Dương rất thèm ăn, nhưng vì giữ thể diện, nàng vẫn là nhẫn nhịn không ăn. Nhưng hiện tại nàng đã đem Trần Kính Tông là người của mình, cho nên mới không để ý lộ ra tính nết thật trước mặt chàng. Nói một hồi, La Ngọc Yến nghe tới mức lại xấu hổ đỏ mặt một hồi. Nếu em dâu đổi sang một thân phận khác, La Ngọc Yến nhất định phải nói xa nói gần, châm chọc đối phương một hồi mới có thể giải tỏa cơn giận, nhưng Hoa Dương lại là công chúa được sủng ái nhất trong triều đại này, ngay cả đến công chúa Nam Khang được hoàng thượng sủng ái giống như thế còn bị Hoa Dương phân phó cho cung nữ vả miệng. Quý phi nương nương ở bên cạnh hoàng thượng thổi gió bên tai cũng không thể làm cho Hoa Dương phải chịu một chút trách mắng nào, nàng chỉ là một thiên kim nhỏ bé của hầu phủ, sao có thể dám đá chọi đá với Hoa Dương.
"Thật là, một khi bầu là ngốc ba năm, là ta nhanh miệng chưa nghĩ kỹ càng, mong công chúa tha tội". Đã không thể tranh luận, La Ngọc Yến còn phải xấu hổ đền tội. Hoa Dương cười giản dị dễ gần: "Tam tẩu đa lễ rồi". Ma ma nấu nướng cần thời gian chờ, tam tẩu xin về trước đợi đi, sau này trở đi thì cứ bảo ma ma trực tiếp sang bên này, thân thể của tam tẩu là quan trọng nhất, không cần phải xem ta là người ngoài ".
Người ta đã hạ lệnh đuổi khách, La Ngọc Yến chỉ đành cáo lui. Hoa Dương đi tới đông phòng. Trần Kính Tông đang thoải mái dựa vào thành giường, trên tay cầm bản thoại mà Hoa Dương xem trước đó:" trả cho ta ". Hoa Dương đi tới bên giường, nhìn chàng đòi lấy.
Trần Kính Tông đem bản thoại đặt vào trong tay nàng, nhưng không buông tay ra:" ta không tinh thông võ nghệ? ".
Hoa Dương:" không nói như thế, lẽ nào ta nên nói chàng đi săn rất nhẹ nhàng đơn giản, làm cho nàng ta không cần phải thành tâm thành ý cảm kích chàng? "
Trần Kính Tông nhìn đôi môi như cánh hoa của nàng, rồi buông lỏng tay. Chàng đã chiếm thứ phòng, Hoa Dương liền đi chính phòng. Kết quả khi Hoa Dương vừa ngồi xuống bên giường, Trần Kính Tông đã đi theo vào, gióng trống khua chiêng ngồi xuống đối diện nàng. Hoa Dương ngước mắt lên, dùng ánh mắt để thăm dò xem chàng có chuyện gì. Cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa sổ bị cành lá rậm rạp che mất, nhưng những tia nắng vẫn sáng rực như thế, phản chiếu khiến khuôn mặt nàng trở nên óng ánh trong suốt, loại ngọc đẹp nhất trên thế gian cũng không thể so sánh với khuôn mặt mỹ nhân xinh đẹp này. Trong tâm trí Trần Kính Tông chỉ nghĩ tới hình tượng đầu tóc tán loạn cùng với đôi má ửng đỏ của nàng. Nhưng sắc mặt thì trái ngược lại nghiêm túc nói:" chỉ ăn gà với cá sẽ bị ngấy, lần sau ta sẽ đem thú săn được đi sang trấn bên đổi lấy chút thịt lợn, thịt vịt.
Hoa Dương tiếp tục đọc sách, muốn như thế nào cũng được nói: "Tùy chàng, đừng để cho người khác nhận ra là được rồi".
Trần Kính Tông: "Ừ".
Hoa Dương nhìn được hai hàng chữ, lại ngước mắt lên nhìn, chạm phải ánh nhìn quang minh chính đại của chàng, đen láy và sâu thẳm bên trong như có ánh lửa bốc cháy. Cả hai kiếp, Trần Kính Tông là người duy nhất dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, ngoại trừ hoàng thân, những nam nhân khác ngay cả đến nhìn thẳng nàng còn không dám. "Nếu không còn chuyện gì thì chàng ra ngoài đi". Hoa Dương nhìn chàng chằm chằm nói.
Trần Kính Tông: "Đi đâu? Ma ma bên cạnh tam tẩu còn đang ở phòng bếp, nếu để bà ta biết ta đi đông sương phòng, trong lòng không biết sẽ nghĩ gì về ta và nàng.
Hoa Dương:" vậy thì sang thứ phòng ở tạm một lúc ".
Trần Kính Tông:" vid sao nhất định phải đi ra ngoài? Nàng xem của nàng, ta cũng xem của ta, chúng ta cố gắng không làm ảnh hưởng tới nhau.
Hoa Dương lại cảm thấy ánh nhìn của chàng chính là làm phiền nàng, giống như bên cạnh tự nhiên lại nhiều thêm một con sói hoang, thì ai có thể tập chung đọc sách được chứ. "Chàng không phải thích vào trong núi ư? Còn có cả một buổi chiều, chàng có thể đi tiếp thêm một lần nữa".
"Mệt rồi, không muốn động".
Hoa Dương: . Chàng cầm sách đi ra ngoài, bảo nha hoàn đem ghế tựa nhấc đến dưới gốc cây, nàng hài lòng nằm xuống, nhưng vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy Trần Kính Tông ngồi bên cửa sổ, đang liếc nhìn nàng. Ngay khi nàng chuẩn bị nâng sách lên để chắn khuôn mặt mình, thì Trần Kính Tông bỏ đi. Hoa Dương trong nháy mắt liền buông lỏng xuống. Tháng tư vừa mới kết thúc, đoan ngọ liền tới ngay trước mắt rồi. Người người nhà nhà qua tết đoan ngọ mỗi gia đình lại có một kiểu dạng khác nhau, cóc thể là thành lập đội đua thuyền rồng trên sông, hoặc là mời một gánh hát vè nhà mình hát kịch, một nhà lớn đến bé quây quần bên nhau.
Tết Đoan Ngọ của trần gia năm nay đã định trước là sẽ lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng vẫn sẽ tụ tập cùn nhau ăn một bữa cơm. Phía nhà chính bên kia phái nha hoàn tới chuyển lời, sau khi nha hoàn dời đi, Trần Kính Tông nói với Hoa Dương người bên cạnh vốn không để tâm lắm: "Lần này cần phải nói chỗ nào không thoải mái?". Lão thái thái qua đời, trước và sau khi hạ táng trong Trần gia có một đống việc xảy ra. Chẳng hạn như khách đến viếng thăm, chia buồn, người trong nhà canh đêm.. vvv, Hoa Dương hết thảy đều không lộ diện, chỉ thắp hương cho lão thái thái ngày đầu tiên tới, đi đưa quan trong ngày hạ táng. Nhưng bất kể là từ trên xuống dưới trong Trần gia, khách đến viếng thăm hay là kể từ quan lễ đến bách tính trong trấn, đều cảm thấy đường đường là công chúa điện hạ thì nên làm như thế. Bản thân Trần Kính Tông đều không thích khi phải cùng với gia đình tiếp khách, thì ngược lại có thể thấu hiểu được hành động né tránh không gặp của Hoa Dương. Chỉ là việc giữ thể diện thì cần phải làm đủ mọi thứ, muốn lẩn tránh cũng cần phải tìm một lý do.
Hoa Dương nhướng mày nhìn hắn: "Cái gì mà không thoải mái?"
Trần Kính Tông: "Nàng không đi yến tiệc gia đình.."
Hoa Dương: "Ai nói thiếp không đi chứ?". Không cần phải nói tới Trần Kính Tông, ngay đến Triều Vân đều kinh ngạc nhìn về phía công chúa nhà mình. Hoa Dương thì tiếp tục thưởng thức mẫu đơn trong bồn. Nhưng loại mẫu đơn này đều là loại nổi tiếng, nhưng vì phải đi chuyển tới đây trồng cho nên đã lỡ mất kỳ nở hoa, mới nở hoa hai ngày hôm nay. Miệng bát lớn màu hồng phấn, cánh hoa xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, mỏng như gấm. Hoa Dương nhìn những bông hoa này, rất nhớ những bộ quần áo gấm mà nàng để lại kinh thành, trong đó có rất nhiều bộ đều yin nhuộm dựa theo các loại màu sắc của mẫu đơn, nếu để giữa khóm hoa thì đủ để thật giả lẫn lộn.
Trong mắt của Trần Kính Tông nàng so với những bông mẫu đơn đó còn đẹp hơn rất nhiều, nhưng hiện tại hắn càng tò mò không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì. "Những bữa tiệc gia đình như vậy, nàng từ trước tới nay đều không thích tham gia, tại sao lần này lại đi?" Trần Kính Tông bước đến bên cạnh nàng hỏi.
Hoa Dương không có cách nào cho hắn một lý do, chỉ có thể bày ra tính ương bướng của công chúa: "Muốn đi thì đi, làm sao, không được ư?"
Trần Kính Tông: . Hắn thì có gì mà không được chứ, bị dày vò là lão đầu bọn họ chứ. Nếu đổi sang là một người con hiểu chuyện khác chắc chắn sẽ đi hé lộ tin tức cho cha mẹ mình, để bọn họ làm tốt công tác tiếp đón con dâu- công chúa, nhưng Trần Kính Tông lại không hiểu chuyện như thế.
Mới sáng sớm ngày một tháng năm, tất cả các nhà trong Trần gia đều tụ tập tại sảnh đường của Trần gia. Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông hai nhà cùng với nhà Trần Đình Thực phía đông viện một nhà năm người đều lần lượt tới. Trần Đình Giám cùng với đệ đệ Trần Đình Thực đang nói chuyện, vây xung quanh Tôn Thị là nhị lang và tam lang hai đứa cháu ngoan, cho dù muốn tiếp đãi đệ muội Tề Thị, cũng khó tránh bị cháu của mình làm cho bị phân tâm. Tề Thị trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại rất không thoải mái, nếu như bà cũng là phu nhân của một vị quan, thì Tôn thị có dám lạnh nhạt bỏ bê nàng như vậy không? Bà không dấu vết liếc nhìn Trần Đình Giám, nghĩ tới thân phận tể tướng của đại ca, chỉ cảm thấy bộ râu dài của hắn càng nhìn càng thấy phóng khoáng, tự nhiên, Trần Đình Thực trước mặt đại ca giống như một lão nông vậy! Tề thị nghưỡng mộ những đàn ông trong nhà đại ca, con trai của bà Trần Kế Tông lén lút liếc nhìn Du Tu, La Ngọc Yến mấy lần, chỉ cảm thấy mọi mặt của hai người chị dâu này đều hơn con dâu mình về mọi mặt.
"Tổ mẫu, con đói rồi". Âm thanh lanh lảnh của Tam lang đột nhiên truyền lên từ trong đại sảnh, sau đó tất cả mọi người đều lập tức im bặt. Tam lang mới ba tuổi, không nhận thấy những biến hóa từ xung quanh, chỉ nhìn bà mọt cách mong đợi. Ở kinh thành là tiểu thiếu gia ăn những món ăn ưa thích. Sau khi về quê nhà mỗi ngày đều ăn các món chay, khó khăn lắm mới có thể ăn được một bữa bánh trưng, tam lang mong đợi vô cùng.
Tôn thị vừa đang định dỗ cháu trai, nha hoàn ở bên ngoài man theo ba phần mừng rỡ bảy phần kinh ngạc chạy qua: "Lão gia, phu nhân, tứ gia cùng với công chúa đến rồi!" Trần Đình Giám là người đứng dậy đầu tiên! Nói thực lòng, khi ông ở kinh thành, cơ hồ mỗi ngày đều có thể gặp hoàng thượng, tiểu thái từ lại là học trò của ông, ông đã quen với việc gặp mặt hai người cao quý nhất thiên hạ rồi, Trần Đình Giám đã sớm đã có thể ở trước mặt bất kỳ hoàng thân quốc thích nào đều có thể xử lý điêu luyện, thậm chí còn nghiêm khắc khiển trách thái tử. Nhưng ông lại không có kinh nghiệm nào khi ở cùng công chúa, nhất là lại còn là vị công chúa được sủng ái nhất trong cung, lại còn là con dâu ông! Trần gia không phải là gia đình gia thế gì, ngay cả đến dòng dõi nho học đều không phải, chỉ từ hai đời cha con bọn họ là có công danh, ra làm quan lớn. Trần Đình Giám không phải là kiểu người a dua nịnh nọt, cũng không sợ công chúa cáo trạng Trần giâ đối với nàng bất kính trước mặt hoàng thượng, điều ông sợ chỉ là nhà mình chiêu đãi không chu toàn, khiến cho công chúa tôn quý phải chịu ấm ức. Giống như đóa mẫu đơn được cưng chiều nhất thiên hạ bị chuyển tới trồng tại Trần gia vậy, Trần Đình Giám nào dám xử lý bất cẩn, phung phí của trời không tiếc tay? Nếu như lão tứ có tiền đồ, có thể chiếm được tâm hồn của công chúa, làm cho công chúa vui vẻ cả thể xác và tâm hồn thì không sao, thế nhưng đức hạnh của lão tứ, con trai càng làm cho công chúa phải chịu ấm ức, người làm cha chồng như hắn càng muốn nỗ lực bồi đắp trở lại! Tôn thị và những người khác mới vừa đứng dậy theo ông, Trần Đình Giám đã chạy ra bên ngoài, tận mắt nhìn thấy công chúa mặc thường phục bước đi bên cạnh con trai, Trần Đình Giám cúi đầu hành lễ từ xa.
Hoa Dương nhìn không chớp mắt cha chồng mặc y phục màu trắng dưới hành lang. Rất lâu từ trước khi gả cho Trần Kính Tông, nàng đã vô cùng quen thuộc với cha chồng rồi. Nàng từng nhìn thấy cha chồng ung dung, không màng danh lợi trước mặt phụ hoàng, vài ba dăm câu là xử lý được kế hoạch lâu dài của thiên hạ, nàng cũng đã từng tùy hứng chạy đi nghe cha chồng giảng bài cho đệ đệ, trích dẫn kinh điển, hạ bút thành văn. Một tể tướng tốt như vậy, thì con trai của người tất nhiên cũng sẽ đẹp như ngọc bích trên thế gian này. Có thể nói Hoa Dương vui vẻ phối hợp với việc ban hôn của phụ hoàng, mẫu hậu, một nửa trong đó là bởi vì tướng mạo của Trần Kính Tông, một nửa là vì kính trọng và khâm phục vị cha chồng này. Ở kiếp trước, nàng đãkhông thể gặp mặt cha chồng lần cuối cùng, lại tận mắt nhìn thấy người nhà của ông bị oan uổng chịu ngược đãi. Cha chồng vì triều đình, vì bách tính làm việc vất vả một đời, nhưng triều đình lại phụ lòng cha. Là con gái củ hoàng thất, trong lòng Hoa Dương cảm thấy rất hổ thẹn. "Phụ thân xin miễn lễ, con đã nói rồi đều là người một nhà, sau này phụ thân không được xem con như người ngoài như vậy nữa ạ".
Hoa Dương tăng nhanh bước chân, thanh âm ôn hòa. Trần Kính Tông liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng chính là như vậy, ở trước mặt phụ thân, đại ca, tam ca đều ăn nói nhỏ nhẹ, chỉ đối với hắn là quắc mắt coi thường. Trần Đình Giám đứng thẳng thân, đầu thì hơi thấp một chút để tránh ánh nhìn thẳng vào trước mặt công chúa, chỉ làm một tư thế mời vào. Bên trong các thành viên trong Trần gia đều tự động tránh sang hai bên. Hoa Dương mỉm cười bước vào bên trong, ánh mắt quét qua mẹ chồng cùng với Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông và một số người khác.. sau đó lại nhìn sang gia đình Trần Đình Thực ở bên phải. Trần Đình Thực cúi đầu thật thấp. Tề phu nhân lia ánh mắt cực nhanh liếc nhìn công chúa, rõ ràng chỉ là một tiểu phu nhân mười tám tuổi, nhưng chỉ nhìn tớimột nửa lông mày mà mắt nàng đã bị dọa khiến bà phải nhanh chóng phải né tránh đi. Trần Kế Tông cũng muốn nhìn trộm nàng, chỉ bởi vì công chúa chuyển tới đây đã lâu như vậy nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt chính diện của công chúa. Tuy nhiên khi hắn thực sự nhìn thấy khuôn mặt của công chúa, Trần Kế Tông lại biến thành một khúc gỗ bị lệch cổ, vẫn chính là Trần Kính Tông đi đến một cước đá vào bắp chân hắn, Trần Kế Tông mới mãnh liệt định thần lại, vội vàng trốn vào một bên của mẫu thân. Tề phu nhân cực kì oán hận một cú đá không hề lưu tình của Trần Kính Tông, nhưng lại không thể làm gì được. Trần Đình Giám ánh nhìn không rõ ràng liếc qua nhị đệ Trần Đình Thực. Ánh mắt này không còn là sự quan tâm của huynh trưởng dành cho đệ đệ, mà là bao hàm sự quyền uy của một vị tể tướng. Trần Đình Thực liên tiếp lâu mồ hôi, quyết định sau khi trở về sẽ đem đứa con trai không có tiền đồ của mình đánh cho một trận, bình thường háo sắc thì cũng bỏ đi, lại còn dám háo sắc lên đầu công chúa, còn cần mạng nữa không?
Trần Hiếu Tông cười nhìn nàng:" lão tứ không có ác ý, chẳng qua là muốn kéo chúng ta cùng xuống nước, ý bảo chúng ta cam tâm tình nguyện giữ bí mật, nhân tiện tất cả cùng trộm ăn, đừng ai giễu cợt ai ".
La Ngọc Yến cứng miệng:" chàng còn nói thay hắn! Nếu Hắn thực sự xem chàng là huynh đệ, thì cần gì phải làm khó chàng như vậy? "
Trần Hiếu Tông:" cái này thì có gì đâu mà gọi là làm khó, ta thay tứ đệ giữ bí mật, hắn vất vả đi săn cho chúng ta, rất công bằng ".
La Ngọc Yến chính là không vui:" thú săn mang trở về, thiếp còn phải sai nha hoàn đến bên đó chế biến, công chúa trái lại còn giả vờ thanh cao, chúng ta lại còn đưa bằng chứng thực sự cho nàng ta, kiếp này trước mặt công chúa thiếp không thể ngẩng cao đầu được rồi ".
Trần Hiếu Tông vẫn là cười:" đó là công chúa, sao nào, nàng còn muốn trước mặt công chúa bày ra vẻ mặt chị dâu hay sao? "
La Ngọc Yến tức giận vỗ hắn một cái:" chàng làm sao mà cứ nói chuyện thay cho bên đó vậy? "
Trần Hiếu Tông ngồi dậy, một tay ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng xoa lên phần bụng nhô lên của nàng:" chuyện chỉ đến đây mà thôi, hà tất phải tính toán, so bì nhiều như vậy, ta chỉ mong nàng ăn bổ dưỡng thêm một chút, cả mẹ và con đều được nuôi dưỡng tốt ".
Trong mắt của La Ngọc Yến liền hiện ra sự dịu dàng của một người mẹ hiền, không biết làm sao nói:" nếu như không vì đứa trẻ này, chúng ta tội gì cần phải mất mặt như vậy chứ ". Nếu như sớm biết không thể chiếm được lợi ích mà còn bị Tứ Nghi Đường bắt chẹt, thì nàng thà ngày ngày ăn chay cũng sẽ không mở lời với trượng phu!
Hai ngày sau, Trần Kính Tông lại vào núi thêm một chuyến, mang về hai con cá, hai con gà, một phần giấu ở Tây phòng, còn một phần mang để ở nhà bếp. Sau khi chuẩn bị xong, Hoa Dương mới bảo Trân nhi đi phù Thúy Đường để chuyển lời. La Ngọc Yến trong lòng thì oán hận, nhưng về mặt lễ nghi thì không thể xảy ra sai xót, nếu đã là mượn phòng bếp của Tứ Nghi Đường, thì làm sao có thể chỉ phái một nha hoàn nhỏ bé tới để nấu nướng được? Hoa Dương tiếp đãi nàng trong phòng chính, dù thế nào thì tất cả cũng do cái miệng tham ăn của nàng, La Ngọc Yến mặt đỏ tía tai, xấu hổ tới mức không dám nhìn Hoa Dương, rủ mắt xuống nói:" trách thân thể của ta thật vô dụng, nửa đêm luôn luôn bị chuột rút, tam gia nhìn thấy rất lo lắng, mới có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy, mới làm khổ tới tứ đệ phải chạy vào trong núi, thật là làm cho công chúa phải chê cười rồi.
Hoa Dương chiếm được lợi từ chuyện này, làm sao có thể lợi dụng chuyện này để cười nhạo người ta cơ chứ. Lại nói, nàng vừa nhìn thấy chiếc bụng nhô cao của La Ngọc Yến trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy La Ngọc Yến lúc này so với đậu phụ, đồ ngọc còn yếu đuối hơn, động một chút liền kinh động tới thai khí. "Đều là chuyện nhỏ, nhắc đến làm chi, tam tẩu mau ngồi xuống nói chuyện". Hoa Dương nháy mắt ra hiệu với Triều Vân. Triều Vân nhanh chóng cùng với ma ma La Ngọc Yến dẫn đến, cẩn thận từng li đỡ nàng ngồi xuốn ghế. Vị ma ma này gần năm mươi tuổi rồi, sở trường chăm sóc thai phụ và trẻ nhỏ, là người bên cạnh lâu năm của La Ngọc Yến. Hoa Dương biết mọi người trên dưới của Trần gia ai đứng trước mặt nàng cũng sẽ khách khí mấy phần, cho dù có đang bận việc chính sự thì trước tiên cũng phải đem lễ tiết làm cho đầy đủ, thật lãng phí thời gian, cho nên Hoa Dương chủ động nói: "Triều Vân, dẫn ma ma tới phòng bếp xem thử đi, phò mã võ nghệ không tinh thông, hôm nay đi cả nửa ngày trời chỉ mang về một con cá, một con gà rừng, ma ma tùy theo sở thích ăn của tam tẩu mà chế biến, nhà bếp bên này đều sẽ nghe theo sự sai khiến của người.
Ma ma cung kính gật đầu, rồi lại nhìn sang hướng La Ngọc Yến. Ánh mắt La Ngọc Yến khẽ chớp, nhẹ giọng nói:" đã làm khổ tứ đệ rồi, ta liền mặt dày mày dạn nhận lấy. Ma ma, một lát nữa người đem cá với gà đem đi hầm, cá ta sẽ mang đi, còn gà sẽ giữ lại để công chúa bồi bổ thân thể ". Ma ma vừa định đáp lời, Hoa Dương cười bình thản nói:" ý tốt của tam tẩu ta xin ghi nhận trong lòng, chỉ là ta cũng không có mang thai, nên phải cùng với phò mã thủ tang lão thái thái mới đúng. Chuyện cười, ngay cả đến Trần Kính Tông đều biết là không thể để cho bọn họ nắm được thóp, người kiêu ngạo như Hoa Dương càng không thể để cho người ngoài biết được nàng trộm ăn đồ mặn. Người ngoài này bao gồm cả Trần Kính Tông của trước đây, khi đó chầng đem gà quay thơm ngào ngạt bày tới trước mặt nàng, Hoa Dương rất thèm ăn, nhưng vì giữ thể diện, nàng vẫn là nhẫn nhịn không ăn. Nhưng hiện tại nàng đã đem Trần Kính Tông là người của mình, cho nên mới không để ý lộ ra tính nết thật trước mặt chàng. Nói một hồi, La Ngọc Yến nghe tới mức lại xấu hổ đỏ mặt một hồi. Nếu em dâu đổi sang một thân phận khác, La Ngọc Yến nhất định phải nói xa nói gần, châm chọc đối phương một hồi mới có thể giải tỏa cơn giận, nhưng Hoa Dương lại là công chúa được sủng ái nhất trong triều đại này, ngay cả đến công chúa Nam Khang được hoàng thượng sủng ái giống như thế còn bị Hoa Dương phân phó cho cung nữ vả miệng. Quý phi nương nương ở bên cạnh hoàng thượng thổi gió bên tai cũng không thể làm cho Hoa Dương phải chịu một chút trách mắng nào, nàng chỉ là một thiên kim nhỏ bé của hầu phủ, sao có thể dám đá chọi đá với Hoa Dương.
"Thật là, một khi bầu là ngốc ba năm, là ta nhanh miệng chưa nghĩ kỹ càng, mong công chúa tha tội". Đã không thể tranh luận, La Ngọc Yến còn phải xấu hổ đền tội. Hoa Dương cười giản dị dễ gần: "Tam tẩu đa lễ rồi". Ma ma nấu nướng cần thời gian chờ, tam tẩu xin về trước đợi đi, sau này trở đi thì cứ bảo ma ma trực tiếp sang bên này, thân thể của tam tẩu là quan trọng nhất, không cần phải xem ta là người ngoài ".
Người ta đã hạ lệnh đuổi khách, La Ngọc Yến chỉ đành cáo lui. Hoa Dương đi tới đông phòng. Trần Kính Tông đang thoải mái dựa vào thành giường, trên tay cầm bản thoại mà Hoa Dương xem trước đó:" trả cho ta ". Hoa Dương đi tới bên giường, nhìn chàng đòi lấy.
Trần Kính Tông đem bản thoại đặt vào trong tay nàng, nhưng không buông tay ra:" ta không tinh thông võ nghệ? ".
Hoa Dương:" không nói như thế, lẽ nào ta nên nói chàng đi săn rất nhẹ nhàng đơn giản, làm cho nàng ta không cần phải thành tâm thành ý cảm kích chàng? "
Trần Kính Tông nhìn đôi môi như cánh hoa của nàng, rồi buông lỏng tay. Chàng đã chiếm thứ phòng, Hoa Dương liền đi chính phòng. Kết quả khi Hoa Dương vừa ngồi xuống bên giường, Trần Kính Tông đã đi theo vào, gióng trống khua chiêng ngồi xuống đối diện nàng. Hoa Dương ngước mắt lên, dùng ánh mắt để thăm dò xem chàng có chuyện gì. Cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa sổ bị cành lá rậm rạp che mất, nhưng những tia nắng vẫn sáng rực như thế, phản chiếu khiến khuôn mặt nàng trở nên óng ánh trong suốt, loại ngọc đẹp nhất trên thế gian cũng không thể so sánh với khuôn mặt mỹ nhân xinh đẹp này. Trong tâm trí Trần Kính Tông chỉ nghĩ tới hình tượng đầu tóc tán loạn cùng với đôi má ửng đỏ của nàng. Nhưng sắc mặt thì trái ngược lại nghiêm túc nói:" chỉ ăn gà với cá sẽ bị ngấy, lần sau ta sẽ đem thú săn được đi sang trấn bên đổi lấy chút thịt lợn, thịt vịt.
Hoa Dương tiếp tục đọc sách, muốn như thế nào cũng được nói: "Tùy chàng, đừng để cho người khác nhận ra là được rồi".
Trần Kính Tông: "Ừ".
Hoa Dương nhìn được hai hàng chữ, lại ngước mắt lên nhìn, chạm phải ánh nhìn quang minh chính đại của chàng, đen láy và sâu thẳm bên trong như có ánh lửa bốc cháy. Cả hai kiếp, Trần Kính Tông là người duy nhất dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, ngoại trừ hoàng thân, những nam nhân khác ngay cả đến nhìn thẳng nàng còn không dám. "Nếu không còn chuyện gì thì chàng ra ngoài đi". Hoa Dương nhìn chàng chằm chằm nói.
Trần Kính Tông: "Đi đâu? Ma ma bên cạnh tam tẩu còn đang ở phòng bếp, nếu để bà ta biết ta đi đông sương phòng, trong lòng không biết sẽ nghĩ gì về ta và nàng.
Hoa Dương:" vậy thì sang thứ phòng ở tạm một lúc ".
Trần Kính Tông:" vid sao nhất định phải đi ra ngoài? Nàng xem của nàng, ta cũng xem của ta, chúng ta cố gắng không làm ảnh hưởng tới nhau.
Hoa Dương lại cảm thấy ánh nhìn của chàng chính là làm phiền nàng, giống như bên cạnh tự nhiên lại nhiều thêm một con sói hoang, thì ai có thể tập chung đọc sách được chứ. "Chàng không phải thích vào trong núi ư? Còn có cả một buổi chiều, chàng có thể đi tiếp thêm một lần nữa".
"Mệt rồi, không muốn động".
Hoa Dương: . Chàng cầm sách đi ra ngoài, bảo nha hoàn đem ghế tựa nhấc đến dưới gốc cây, nàng hài lòng nằm xuống, nhưng vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy Trần Kính Tông ngồi bên cửa sổ, đang liếc nhìn nàng. Ngay khi nàng chuẩn bị nâng sách lên để chắn khuôn mặt mình, thì Trần Kính Tông bỏ đi. Hoa Dương trong nháy mắt liền buông lỏng xuống. Tháng tư vừa mới kết thúc, đoan ngọ liền tới ngay trước mắt rồi. Người người nhà nhà qua tết đoan ngọ mỗi gia đình lại có một kiểu dạng khác nhau, cóc thể là thành lập đội đua thuyền rồng trên sông, hoặc là mời một gánh hát vè nhà mình hát kịch, một nhà lớn đến bé quây quần bên nhau.
Tết Đoan Ngọ của trần gia năm nay đã định trước là sẽ lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng vẫn sẽ tụ tập cùn nhau ăn một bữa cơm. Phía nhà chính bên kia phái nha hoàn tới chuyển lời, sau khi nha hoàn dời đi, Trần Kính Tông nói với Hoa Dương người bên cạnh vốn không để tâm lắm: "Lần này cần phải nói chỗ nào không thoải mái?". Lão thái thái qua đời, trước và sau khi hạ táng trong Trần gia có một đống việc xảy ra. Chẳng hạn như khách đến viếng thăm, chia buồn, người trong nhà canh đêm.. vvv, Hoa Dương hết thảy đều không lộ diện, chỉ thắp hương cho lão thái thái ngày đầu tiên tới, đi đưa quan trong ngày hạ táng. Nhưng bất kể là từ trên xuống dưới trong Trần gia, khách đến viếng thăm hay là kể từ quan lễ đến bách tính trong trấn, đều cảm thấy đường đường là công chúa điện hạ thì nên làm như thế. Bản thân Trần Kính Tông đều không thích khi phải cùng với gia đình tiếp khách, thì ngược lại có thể thấu hiểu được hành động né tránh không gặp của Hoa Dương. Chỉ là việc giữ thể diện thì cần phải làm đủ mọi thứ, muốn lẩn tránh cũng cần phải tìm một lý do.
Hoa Dương nhướng mày nhìn hắn: "Cái gì mà không thoải mái?"
Trần Kính Tông: "Nàng không đi yến tiệc gia đình.."
Hoa Dương: "Ai nói thiếp không đi chứ?". Không cần phải nói tới Trần Kính Tông, ngay đến Triều Vân đều kinh ngạc nhìn về phía công chúa nhà mình. Hoa Dương thì tiếp tục thưởng thức mẫu đơn trong bồn. Nhưng loại mẫu đơn này đều là loại nổi tiếng, nhưng vì phải đi chuyển tới đây trồng cho nên đã lỡ mất kỳ nở hoa, mới nở hoa hai ngày hôm nay. Miệng bát lớn màu hồng phấn, cánh hoa xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, mỏng như gấm. Hoa Dương nhìn những bông hoa này, rất nhớ những bộ quần áo gấm mà nàng để lại kinh thành, trong đó có rất nhiều bộ đều yin nhuộm dựa theo các loại màu sắc của mẫu đơn, nếu để giữa khóm hoa thì đủ để thật giả lẫn lộn.
Trong mắt của Trần Kính Tông nàng so với những bông mẫu đơn đó còn đẹp hơn rất nhiều, nhưng hiện tại hắn càng tò mò không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì. "Những bữa tiệc gia đình như vậy, nàng từ trước tới nay đều không thích tham gia, tại sao lần này lại đi?" Trần Kính Tông bước đến bên cạnh nàng hỏi.
Hoa Dương không có cách nào cho hắn một lý do, chỉ có thể bày ra tính ương bướng của công chúa: "Muốn đi thì đi, làm sao, không được ư?"
Trần Kính Tông: . Hắn thì có gì mà không được chứ, bị dày vò là lão đầu bọn họ chứ. Nếu đổi sang là một người con hiểu chuyện khác chắc chắn sẽ đi hé lộ tin tức cho cha mẹ mình, để bọn họ làm tốt công tác tiếp đón con dâu- công chúa, nhưng Trần Kính Tông lại không hiểu chuyện như thế.
Mới sáng sớm ngày một tháng năm, tất cả các nhà trong Trần gia đều tụ tập tại sảnh đường của Trần gia. Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông hai nhà cùng với nhà Trần Đình Thực phía đông viện một nhà năm người đều lần lượt tới. Trần Đình Giám cùng với đệ đệ Trần Đình Thực đang nói chuyện, vây xung quanh Tôn Thị là nhị lang và tam lang hai đứa cháu ngoan, cho dù muốn tiếp đãi đệ muội Tề Thị, cũng khó tránh bị cháu của mình làm cho bị phân tâm. Tề Thị trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại rất không thoải mái, nếu như bà cũng là phu nhân của một vị quan, thì Tôn thị có dám lạnh nhạt bỏ bê nàng như vậy không? Bà không dấu vết liếc nhìn Trần Đình Giám, nghĩ tới thân phận tể tướng của đại ca, chỉ cảm thấy bộ râu dài của hắn càng nhìn càng thấy phóng khoáng, tự nhiên, Trần Đình Thực trước mặt đại ca giống như một lão nông vậy! Tề thị nghưỡng mộ những đàn ông trong nhà đại ca, con trai của bà Trần Kế Tông lén lút liếc nhìn Du Tu, La Ngọc Yến mấy lần, chỉ cảm thấy mọi mặt của hai người chị dâu này đều hơn con dâu mình về mọi mặt.
"Tổ mẫu, con đói rồi". Âm thanh lanh lảnh của Tam lang đột nhiên truyền lên từ trong đại sảnh, sau đó tất cả mọi người đều lập tức im bặt. Tam lang mới ba tuổi, không nhận thấy những biến hóa từ xung quanh, chỉ nhìn bà mọt cách mong đợi. Ở kinh thành là tiểu thiếu gia ăn những món ăn ưa thích. Sau khi về quê nhà mỗi ngày đều ăn các món chay, khó khăn lắm mới có thể ăn được một bữa bánh trưng, tam lang mong đợi vô cùng.
Tôn thị vừa đang định dỗ cháu trai, nha hoàn ở bên ngoài man theo ba phần mừng rỡ bảy phần kinh ngạc chạy qua: "Lão gia, phu nhân, tứ gia cùng với công chúa đến rồi!" Trần Đình Giám là người đứng dậy đầu tiên! Nói thực lòng, khi ông ở kinh thành, cơ hồ mỗi ngày đều có thể gặp hoàng thượng, tiểu thái từ lại là học trò của ông, ông đã quen với việc gặp mặt hai người cao quý nhất thiên hạ rồi, Trần Đình Giám đã sớm đã có thể ở trước mặt bất kỳ hoàng thân quốc thích nào đều có thể xử lý điêu luyện, thậm chí còn nghiêm khắc khiển trách thái tử. Nhưng ông lại không có kinh nghiệm nào khi ở cùng công chúa, nhất là lại còn là vị công chúa được sủng ái nhất trong cung, lại còn là con dâu ông! Trần gia không phải là gia đình gia thế gì, ngay cả đến dòng dõi nho học đều không phải, chỉ từ hai đời cha con bọn họ là có công danh, ra làm quan lớn. Trần Đình Giám không phải là kiểu người a dua nịnh nọt, cũng không sợ công chúa cáo trạng Trần giâ đối với nàng bất kính trước mặt hoàng thượng, điều ông sợ chỉ là nhà mình chiêu đãi không chu toàn, khiến cho công chúa tôn quý phải chịu ấm ức. Giống như đóa mẫu đơn được cưng chiều nhất thiên hạ bị chuyển tới trồng tại Trần gia vậy, Trần Đình Giám nào dám xử lý bất cẩn, phung phí của trời không tiếc tay? Nếu như lão tứ có tiền đồ, có thể chiếm được tâm hồn của công chúa, làm cho công chúa vui vẻ cả thể xác và tâm hồn thì không sao, thế nhưng đức hạnh của lão tứ, con trai càng làm cho công chúa phải chịu ấm ức, người làm cha chồng như hắn càng muốn nỗ lực bồi đắp trở lại! Tôn thị và những người khác mới vừa đứng dậy theo ông, Trần Đình Giám đã chạy ra bên ngoài, tận mắt nhìn thấy công chúa mặc thường phục bước đi bên cạnh con trai, Trần Đình Giám cúi đầu hành lễ từ xa.
Hoa Dương nhìn không chớp mắt cha chồng mặc y phục màu trắng dưới hành lang. Rất lâu từ trước khi gả cho Trần Kính Tông, nàng đã vô cùng quen thuộc với cha chồng rồi. Nàng từng nhìn thấy cha chồng ung dung, không màng danh lợi trước mặt phụ hoàng, vài ba dăm câu là xử lý được kế hoạch lâu dài của thiên hạ, nàng cũng đã từng tùy hứng chạy đi nghe cha chồng giảng bài cho đệ đệ, trích dẫn kinh điển, hạ bút thành văn. Một tể tướng tốt như vậy, thì con trai của người tất nhiên cũng sẽ đẹp như ngọc bích trên thế gian này. Có thể nói Hoa Dương vui vẻ phối hợp với việc ban hôn của phụ hoàng, mẫu hậu, một nửa trong đó là bởi vì tướng mạo của Trần Kính Tông, một nửa là vì kính trọng và khâm phục vị cha chồng này. Ở kiếp trước, nàng đãkhông thể gặp mặt cha chồng lần cuối cùng, lại tận mắt nhìn thấy người nhà của ông bị oan uổng chịu ngược đãi. Cha chồng vì triều đình, vì bách tính làm việc vất vả một đời, nhưng triều đình lại phụ lòng cha. Là con gái củ hoàng thất, trong lòng Hoa Dương cảm thấy rất hổ thẹn. "Phụ thân xin miễn lễ, con đã nói rồi đều là người một nhà, sau này phụ thân không được xem con như người ngoài như vậy nữa ạ".
Hoa Dương tăng nhanh bước chân, thanh âm ôn hòa. Trần Kính Tông liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng chính là như vậy, ở trước mặt phụ thân, đại ca, tam ca đều ăn nói nhỏ nhẹ, chỉ đối với hắn là quắc mắt coi thường. Trần Đình Giám đứng thẳng thân, đầu thì hơi thấp một chút để tránh ánh nhìn thẳng vào trước mặt công chúa, chỉ làm một tư thế mời vào. Bên trong các thành viên trong Trần gia đều tự động tránh sang hai bên. Hoa Dương mỉm cười bước vào bên trong, ánh mắt quét qua mẹ chồng cùng với Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông và một số người khác.. sau đó lại nhìn sang gia đình Trần Đình Thực ở bên phải. Trần Đình Thực cúi đầu thật thấp. Tề phu nhân lia ánh mắt cực nhanh liếc nhìn công chúa, rõ ràng chỉ là một tiểu phu nhân mười tám tuổi, nhưng chỉ nhìn tớimột nửa lông mày mà mắt nàng đã bị dọa khiến bà phải nhanh chóng phải né tránh đi. Trần Kế Tông cũng muốn nhìn trộm nàng, chỉ bởi vì công chúa chuyển tới đây đã lâu như vậy nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt chính diện của công chúa. Tuy nhiên khi hắn thực sự nhìn thấy khuôn mặt của công chúa, Trần Kế Tông lại biến thành một khúc gỗ bị lệch cổ, vẫn chính là Trần Kính Tông đi đến một cước đá vào bắp chân hắn, Trần Kế Tông mới mãnh liệt định thần lại, vội vàng trốn vào một bên của mẫu thân. Tề phu nhân cực kì oán hận một cú đá không hề lưu tình của Trần Kính Tông, nhưng lại không thể làm gì được. Trần Đình Giám ánh nhìn không rõ ràng liếc qua nhị đệ Trần Đình Thực. Ánh mắt này không còn là sự quan tâm của huynh trưởng dành cho đệ đệ, mà là bao hàm sự quyền uy của một vị tể tướng. Trần Đình Thực liên tiếp lâu mồ hôi, quyết định sau khi trở về sẽ đem đứa con trai không có tiền đồ của mình đánh cho một trận, bình thường háo sắc thì cũng bỏ đi, lại còn dám háo sắc lên đầu công chúa, còn cần mạng nữa không?