Chương 19
Cửa phòng được gõ hai lần, nhân viên phục vụ cùng Trần Nhất Thiên nói một tiếng: "Tổng giám đốc Trần, có thể bắt đầu dọn đồ ăn."
"Được." Trần Nhất Thiên gật đầu, ý nói nhân viên phục vụ đi vào.
Có một chị mặc sườn xám bưng mâm đi vào, dọn tất cả đồ ăn ra bàn, đồng thời giới thiệu vài câu với bọn họ.
"Hiện tại chính thức vô mùa măng, cho nên anh kêu thêm nhiều món măng cho em." Trần Nhất Thiên cùng Lệ Lâm Lâm nói.
"Ừ, ừ, em thích ăn măng." Lệ Lâm Lâm cầm đũa gắp một ít măng, nếm thử: "Măng này ăn với thịt gà không tồi, còn rất tươi."
Trần Nhất Thiên cũng cầm lấy đũa nếm thử, hơi gật đầu: "Quả thực không tệ."
Đồ ăn liên tiếp đưa tới, người phụ trách cũng không đóng cửa. Phó Minh Tư và các vị cao tầng của Hoa Sang đã họp xong, bọn họ cũng đến đây nếm thử đồ ăn, khi đi qua phòng Trần Nhất Thiên đều dừng lại chào một tiếng.
"Khụ." Lệ Lâm Lâm bị sặc đồ ăn một chút, cô giả vờ buông đũa, cầm lấy tách trà uống một ngụm.
"Em ăn của em." Trầm Nhất Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào đĩa của cô, "Bọn họ cũng tới nếm thử món ăn."
"A, vậy bọn họ cũng vào ăn chung sao?"
"Bọn họ ở bên cạnh." Trần Nhất Thiên nói, ánh mắt nhìn Phó Minh Tư đứng ngoài cửa, "Còn chưa đói bụng? Vậy trở về công ty tăng ca."
"..."
Phó Minh Tư thức thời lên tiếng, "Tổng giám đốc Trần chậm một chút, bọn tôi sẽ đi ăn liền."
Sau khi Phó Minh Tư và các lãnh đạo rời khỏi, nhân viên phục vụ tạm thời đóng cửa lại. Trên hành lang, một vị lãnh đạo không nhịn được tò mò hỏi Phó Minh Tư: "Giám đốc Phó, cô gái vừa rồi là ai? Tại sao Tổng giám đốc Trần không giới thiệu với chúng ta?"
Trong phòng Trần Nhất Thiên, Lệ Lâm Lâm bắt đầu dùng bữa: "A, không có Ngô Tuệ, bữa ăn mới thật sự là bữa ăn."
Trần Nhất Thiên nhìn cô như mấy ngày không được ăn, hỏi: "Ngô Tuệ ngày thường đều không cho em ăn cái gì sao?"
"Cũng có, nhưng chỉ hơn quả táo nhỏ, vài miếng salad, hai miếng ức gà." Lệ Lâm Lâm nói, "Cậu ấy còn cùng em nói nữ minh tinh đều ăn như thế, nhưng em thấy nam minh tinh có béo cũng tham gia chương trình giải trí, như thế nào liền đối nữ minh tinh hà khắc như vậy?"
"Xã hội quả thật yêu cầu đối với nữ minh tinh ngày càng nhiều, hiện tại một ít nam minh tinh trẻ tuổi, ngày thường cũng ăn uống điều độ."
"Em đã nhìn ra, Thượng Từ ngày thường cũng ăn rất ít! Quá đáng thương!"
Trần Nhất Thiên dừng đũa một chút, ngước mắt nhìn cô: "Anh thiếu chút nữa quên mất, Thượng Từ ở chung đoàn phim với em."
"Đúng rồi, anh ta là nghệ sĩ của Thịnh Thành!"
"Các em quen biết sao?"
"Trừ đóng phim thì ngày thường cũng không nói gì."
Trần Nhất Thiên gật đầu, lại gắp đồ ăn bỏ vô trong chén: "Anh nghe nói gần đây đoàn phim náo loạn không ít, những người khác đều mang biên kịch tới đoàn phim?"
"Phải." Lệ Lâm Lâm nhìn anh, "Anh Nhất Thiên tin tức cũng nhanh thật."
Trần Nhất Thiên hơi cong cong môi, cùng cô nói: "Anh cũng giúp em tìm một biên kịch, đỡ phải một mình em đơn độc."
"Không cần, không cần." Lệ Lâm Lâm nghe anh nói như vậy, vội vàng xua xua tay, "Kỳ thật đoàn phim sắp đóng máy, bọn họ muốn làm loạn cũng không được cái gì. Hơn nữa đoàn phim vẫn còn có Vương Tâm lão sư, không có sao."
Trần Nhất Thiên suy nghĩ một chút, cùng cô nói: "Như vậy đi, biên kịch của Thượng Từ cũng là Thịnh Thành giúp cậu ta an bài, anh sẽ nói một tiếng với công ty, em có yêu cầu gì, cũng có thể tìm biên kịch của Thượng Từ giúp em sửa."
Lệ Lâm Lâm căn bản không nghĩ sẽ sửa kịch bản, cô muốn làm một con cá mặn, đạo diễn phân phó cô như thế nào thì cô sẽ diễn như vậy, nếu diễn viên khác muốn đoạt hào quang của cô.. Thì không phải tốt quá sao!
Nhưng mà tâm tư nhỏ này cô không thể nói cho Trần Nhất Thiên, liền gật gật đầu nói: "Được, em sẽ đi tìm anh ta."
"Ừ."
Người phục vụ lại tới đưa tân đồ ăn, Trần Nhất Thiên cầm lấy một chén nhỏ, múc cho Lệ Lâm Lâm nửa chén canh: "Em còn muốn ở ở đây bao lâu?"
Lệ Lâm Lâm thổi muỗng canh, cùng anh nói: "Buổi chiều ngày mai chụp xong liền trở về thành phố A."
"Vừa lúc, ngày mai buổi chiều anh cũng trở về, không bằng em đi cùng anh."
"Được, được, anh ngồi chuyến bay nào?" Lệ Lâm Lâm vui vẻ mà ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nhất Thiên, thật cảm ơn Lâm Chân, cô sẽ cho chị ấy cờ thưởng!
"Ngày mai chúng ta về bằng phi cơ riêng."
".. A, được." Lệ Lâm Lâm cúi đầu, h uống canh trong chén.
Trần Nhất Thiên đưa cô về khách sạn liền rời đi, nghĩ đến hành động của mình hôm nay, anh lơ đãng mà nhăn nhăn mày.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nới lỏng cà vạt, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lệ Lâm Lâm đêm nay có giấc mơ đẹp, trong mơ cô vẫn ăn cơm với Trần Nhất Thiên, Trần Nhất Thiên giơ tay nhẹ nhàng lau vụn bánh trên mặt cô, sau đó thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô.
"Lệ Lâm Lâm! Đồng hồ báo thức reo lâu như vậy, như thế nào còn ngủ say!" Ngô Tuệ xốc chăn của Lệ Lâm Lâm lên, cơn lạnh khiến Lệ Lâm Lâm giật mình, Trần Nhất Thiên trong mơ cũng bay mất.
"Cậu làm gì vậy Ngô Tuệ!" Lệ Lâm Lâm một đập nệm, tức giận ngồi dậy, "Ai cho phép cậu vào phòng mình!"
"Mình không đi vào, cậu liền trực tiếp ngủ đến khi đoàn phim kết thúc công việc!" Ngô Tuệ nói, "Chuẩn bị nhanh một chút, tới đoàn phim!"
Lệ Lâm Lâm mở to hai mắt trừng Ngô Tuệ, không chịu ngồi dậy: "Mình chính là nằm mơ! Cậu làm sao phiền mình!"
"Nằm mơ?" Ngô Tuệ chống nạnh đứng ở mép giường, lông mày vừa nhướng, cười như không cười, "Xem cậu cười đến biến thái như vậy, nhất định không phải giấc mơ đứng đắn."
"..."
Lệ Lâm Lâm chỉ vào cửa, cùng cô nói, "Cậu đi ra ngoài!"
"Mình đi ra ngoài để cậu tiếp tục ngủ?" Ngô Tuệ không hề có ý định ra ngoài, "Thay quần áo và rửa mặt nhanh lên, Tây Tây và Tiếu Tếu đều ở dưới lầu chờ."
Lệ Lâm Lâm khóe miệng giật giật, bày ra vẻ mặt hắc hóa của Âu Gia Tự: "Cậu dạy mình cách làm việc sao?"
Ngô Tuệ: "..."
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Chờ Lệ Lâm Lâm lề mề đi xuống, đã là nửa giờ sau, cũng may khách sạn cách phim trường không xa, chạy xe tới sẽ không lâu.
Thời điểm bọn họ tới, nam nữ chính đã quay phim, Lệ Lâm Lâm ngồi ở phòng hóa trang tạo hình, vì giấc mơ hồi sáng mà phiền lòng.
Thật quá đáng! Cô tháng này nhất định phải trừ tiền lương Ngô Tuệ!
Sau khi hóa trang, Lệ Lâm Lâm đi đến ghế nhỏ của mình ngồi xuống, cũng không để ý tới Ngô Tuệ. Biên kịch của Thượng Từ đột nhiên tìm tới, cùng Lệ Lâm Lâm chào hỏi: "Chào Lệ lão sư, tôi là biên kịch của Thượng Từ, cô gọi tiểu Phương là được."
Ngô Tuệ ngoài ý muốn nhìn anh ta, căn bản không biết anh ta như thế nào lại đột nhiên tìm tới Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm nhớ tới lời ngày hôm qua Trần Nhất Thiên nói, vội vàng đáp: "A, chào cậu."
Tiểu Phương đẩy mắt kính, cùng Lệ Lâm Lâm nói: "Về sau Lệ lão sư đối với kịch bản có ý tưởng, thì có thể nói với tôi, tôi sẽ tận lực giúp cô sửa."
Lệ Lâm Lâm nói: "Không cần, không cần, tôi sẽ không gia tăng công việc cho cậu, cậu giúp Thượng Từ chuẩn bị cho tốt là được."
Tiểu Phương lại đẩy mắt kính, mới mở miệng nói: "Vậy được rồi, nhưng nếu cô có ý tưởng thì có thể tìm tôi. Tôi không làm phiền Lệ lão sư nữa."
"Được, đi thong thả."
Buổi chiều Lệ Lâm Lâm còn phải quay phim, có một chiếc siêu xe ngừng ở ngoài phim trường chờ cô. Đoàn phim thỉnh thoảng thấy có siêu xe tới đón Lệ Lâm Lâm, mọi người đều đã quen, nhưng không nghĩ tới khi đến thành phố H, thì siêu xe cũng đi theo tới thành phố H.
Lâm Chân nhìn Lệ Lâm Lâm ngồi vào siêu xe, ánh mắt xem thường: "Lệ Lâm Lâm rốt cuộc là ôm đùi ai?"
Trợ lý của Lâm Chân nhỏ giọng nói: "Có phải hay không Lệ Thâm?"
"Tôi nhìn không giống." Lâm Chân suy nghĩ, "Tôi buổi sáng nhìn thấy biên kịch của Thượng Từ đi tìm Lệ Lâm Lâm, chẳng lẽ là người của Thịnh Thành?"
"Có khả năng, chẳng phải Giám đốc Phó hôm trước còn tới nói chuyện cùng cô ta sao?"
Lâm Chân nhíu nhíu mày, cười lạnh một tiếng: "Không trách được, tôi luôn nói kịch bản này viết vai diễn cô ta như nữ chính, nguyên nhân là người của nhà đầu tư."
Trợ lý nói: "Nếu thật là như vậy, sao cô ta không trực tiếp diễn nữ chính?"
Lâm Chân trầm mặc một chút, nói: "Cô biết cái gì, cô ta trực tiếp diễn nữ chính, với việc dẫm lên tôi và Trịnh Dương có thể giống nhau sao?"
Trợ lý tỉnh ngộ: "Chị Lâm Chân, chị nói rất có đạo lý. Nhìn không ra, Lệ Lâm Lâm tâm cơ quá nhiều."
"Hắt xì." Lệ Lâm Lâm ngồi trên xe hắt xì, chuyện này khiến trợ lý Ngô lo lắng.
"Làm sao vậy, Lệ tiểu thư, có phải bị cảm?" Ngô trợ lý quay đầu lại nhìn cô một cái.
Lệ Lâm Lâm xoa xoa chóp mũi, hướng anh ta lắc đầu: "Không có, có lẽ là dị ứng."
Trợ lý Ngô quay người lại lái xe, còn không quên dặn dò cô: "Hiện tại là mùa cảm cúm, cô ngày thường đóng phim nhất định phải chú ý giữ ấm, có thể uống thuốc cảm để phòng bệnh."
"Ừ, ừ, Trợ lý Ngô cũng chú ý giữ sức khỏe." Nói xong cô lại bổ sung một câu, "Anh bị cảm thì anh Nhất Thiên sẽ không cho anh nghỉ bệnh."
Trợ lý Ngô cười một tiếng, cùng cô nói: "Tổng giám đốc Trần kỳ thật không có vô tình như vậy."
Sau khi xe ngừng ở sân bay, trợ lý Ngô giúp Lệ Lâm Lâm cầm hành lý, dẫn cô đi vào phi cơ riêng của Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên đã ở trong cabin, Phó Minh Tư cũng ở. Hai người trước bàn có máy tính cùng một số tư liệu. Thấy Lệ Lâm Lâm đi vào sau, Trần Nhất Thiên dừng cuộc nói chuyện, cùng cô chào hỏi: "Lâm lâm."
"Anh Nhất Thiên." Lệ Lâm Lâm vừa nhìn thấy anh, liền nhớ tới giấc mơ của mình tối qua, khuôn mặt không tự giác có chút hồng.
Phó Minh Tư phát hiện, sau đó ở bên cạnh hỏi: "Em gái Lâm em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Trợ lý Ngô nghe anh nói như vậy, liền nói: "Vừa rồi Lệ tiểu thư ở trên xe còn hắt xì, có phải phát sốt không?"
"Không, không, tôi thật sự không có." Lệ Lâm Lâm lắc đầu, nhưng càng khiến người khác hiểu lầm.
Trần Nhất Thiên nhíu mày, gọi tiếp viên hàng không: "Trên phi cơ có nhiệt kếkhông?"
Tiếp viên hàng không gật gật đầu: "Có, Tổng giám đốc Trần, tôi liền đi lấy giúp ngài."
"A, thật sự không cần.."
Tiếp viên hàng không căn bản không nghe Lệ Lâm Lâm nói, lập tức đi lấy nhiệt kế. Lệ Lâm Lâm được Trần Nhất Thiên an bài ngồi xuống bên cạnh, tiếp viên hàng không nhanh chóng cầm nhiệt kếđi tới.
"Là vị này yêu cầu sao?" Tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi.
Trần Nhất Thiên gật đầu, tiếp viên hàng không cùng Lệ Lâm Lâm chào hỏi, sau đó đo nhiệt độ trên trán cô một chút: "Ba mươi sáu độ bốn, bình thường."
Lệ Lâm Lâm kiêu ngạo nói với Trần Nhất Thiên: "Xem đi, em nói em không có phát sốt."
Dáng vẻ này làm Trần Nhất Thiên buồn cười, anh nói với tiếp viên hàng không: "Có nước thuốc giả cảm không? Cho em ấy một ly, phòng bệnh một chút cũng tốt."
"Được, chờ một lát."
Tiếp viên hàng không thật sự cho Lệ Lâm Lâm một ly nước thuốc, Lệ Lâm Lâm nhìn ly nước đen, vô cùng đau lòng cho chính mình.
Vì cái gì? Vì cái gì trên phi cơ có nhiều đồ uống ngon như vậy, mà cô chỉ có thể uống ly nước đen này?
Cô không nên hắt xì, nếu cô có thể nhịn xuống thì thật tốt.
Sau khi phi cơ cất cánh, Lệ Lâm Lâm uống thuốc với vẻ mặt viết ba chữ không cao hứng. Trần Nhất Thiên xem ra vẫn có lương tâm, yêu cầu tiếp viên hàng không cho cô một ít bánh ngọt.
Lệ Lâm Lâm vui vẻ ăn bánh ngọt, Trần Nhất Thiên cùng Phó Minh Tư vẫn luôn bàn công việc. Lệ Lâm Lâm tùy tiện mà ngồi bên cạnh bọn họ, một chút lại nghe con số mấy trăm triệu, nhịn không được nói thầm: Bọn họ không sợ cô nghe thấy bí mật thương nghiệp sao?
Anh Nhất Thiên một chút cũng không cẩn thận.
Lệ Lâm Lâm chủ động tìm một bộ phim hoạt hình để xem. Sau đó ngủ lúc nào không hay, vẫn là Trần Nhất Thiên đánh thức cô.
"Lâm lâm, tỉnh dậy, chúng ta đã đến thành phố A."
"Được." Trần Nhất Thiên gật đầu, ý nói nhân viên phục vụ đi vào.
Có một chị mặc sườn xám bưng mâm đi vào, dọn tất cả đồ ăn ra bàn, đồng thời giới thiệu vài câu với bọn họ.
"Hiện tại chính thức vô mùa măng, cho nên anh kêu thêm nhiều món măng cho em." Trần Nhất Thiên cùng Lệ Lâm Lâm nói.
"Ừ, ừ, em thích ăn măng." Lệ Lâm Lâm cầm đũa gắp một ít măng, nếm thử: "Măng này ăn với thịt gà không tồi, còn rất tươi."
Trần Nhất Thiên cũng cầm lấy đũa nếm thử, hơi gật đầu: "Quả thực không tệ."
Đồ ăn liên tiếp đưa tới, người phụ trách cũng không đóng cửa. Phó Minh Tư và các vị cao tầng của Hoa Sang đã họp xong, bọn họ cũng đến đây nếm thử đồ ăn, khi đi qua phòng Trần Nhất Thiên đều dừng lại chào một tiếng.
"Khụ." Lệ Lâm Lâm bị sặc đồ ăn một chút, cô giả vờ buông đũa, cầm lấy tách trà uống một ngụm.
"Em ăn của em." Trầm Nhất Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào đĩa của cô, "Bọn họ cũng tới nếm thử món ăn."
"A, vậy bọn họ cũng vào ăn chung sao?"
"Bọn họ ở bên cạnh." Trần Nhất Thiên nói, ánh mắt nhìn Phó Minh Tư đứng ngoài cửa, "Còn chưa đói bụng? Vậy trở về công ty tăng ca."
"..."
Phó Minh Tư thức thời lên tiếng, "Tổng giám đốc Trần chậm một chút, bọn tôi sẽ đi ăn liền."
Sau khi Phó Minh Tư và các lãnh đạo rời khỏi, nhân viên phục vụ tạm thời đóng cửa lại. Trên hành lang, một vị lãnh đạo không nhịn được tò mò hỏi Phó Minh Tư: "Giám đốc Phó, cô gái vừa rồi là ai? Tại sao Tổng giám đốc Trần không giới thiệu với chúng ta?"
Trong phòng Trần Nhất Thiên, Lệ Lâm Lâm bắt đầu dùng bữa: "A, không có Ngô Tuệ, bữa ăn mới thật sự là bữa ăn."
Trần Nhất Thiên nhìn cô như mấy ngày không được ăn, hỏi: "Ngô Tuệ ngày thường đều không cho em ăn cái gì sao?"
"Cũng có, nhưng chỉ hơn quả táo nhỏ, vài miếng salad, hai miếng ức gà." Lệ Lâm Lâm nói, "Cậu ấy còn cùng em nói nữ minh tinh đều ăn như thế, nhưng em thấy nam minh tinh có béo cũng tham gia chương trình giải trí, như thế nào liền đối nữ minh tinh hà khắc như vậy?"
"Xã hội quả thật yêu cầu đối với nữ minh tinh ngày càng nhiều, hiện tại một ít nam minh tinh trẻ tuổi, ngày thường cũng ăn uống điều độ."
"Em đã nhìn ra, Thượng Từ ngày thường cũng ăn rất ít! Quá đáng thương!"
Trần Nhất Thiên dừng đũa một chút, ngước mắt nhìn cô: "Anh thiếu chút nữa quên mất, Thượng Từ ở chung đoàn phim với em."
"Đúng rồi, anh ta là nghệ sĩ của Thịnh Thành!"
"Các em quen biết sao?"
"Trừ đóng phim thì ngày thường cũng không nói gì."
Trần Nhất Thiên gật đầu, lại gắp đồ ăn bỏ vô trong chén: "Anh nghe nói gần đây đoàn phim náo loạn không ít, những người khác đều mang biên kịch tới đoàn phim?"
"Phải." Lệ Lâm Lâm nhìn anh, "Anh Nhất Thiên tin tức cũng nhanh thật."
Trần Nhất Thiên hơi cong cong môi, cùng cô nói: "Anh cũng giúp em tìm một biên kịch, đỡ phải một mình em đơn độc."
"Không cần, không cần." Lệ Lâm Lâm nghe anh nói như vậy, vội vàng xua xua tay, "Kỳ thật đoàn phim sắp đóng máy, bọn họ muốn làm loạn cũng không được cái gì. Hơn nữa đoàn phim vẫn còn có Vương Tâm lão sư, không có sao."
Trần Nhất Thiên suy nghĩ một chút, cùng cô nói: "Như vậy đi, biên kịch của Thượng Từ cũng là Thịnh Thành giúp cậu ta an bài, anh sẽ nói một tiếng với công ty, em có yêu cầu gì, cũng có thể tìm biên kịch của Thượng Từ giúp em sửa."
Lệ Lâm Lâm căn bản không nghĩ sẽ sửa kịch bản, cô muốn làm một con cá mặn, đạo diễn phân phó cô như thế nào thì cô sẽ diễn như vậy, nếu diễn viên khác muốn đoạt hào quang của cô.. Thì không phải tốt quá sao!
Nhưng mà tâm tư nhỏ này cô không thể nói cho Trần Nhất Thiên, liền gật gật đầu nói: "Được, em sẽ đi tìm anh ta."
"Ừ."
Người phục vụ lại tới đưa tân đồ ăn, Trần Nhất Thiên cầm lấy một chén nhỏ, múc cho Lệ Lâm Lâm nửa chén canh: "Em còn muốn ở ở đây bao lâu?"
Lệ Lâm Lâm thổi muỗng canh, cùng anh nói: "Buổi chiều ngày mai chụp xong liền trở về thành phố A."
"Vừa lúc, ngày mai buổi chiều anh cũng trở về, không bằng em đi cùng anh."
"Được, được, anh ngồi chuyến bay nào?" Lệ Lâm Lâm vui vẻ mà ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nhất Thiên, thật cảm ơn Lâm Chân, cô sẽ cho chị ấy cờ thưởng!
"Ngày mai chúng ta về bằng phi cơ riêng."
".. A, được." Lệ Lâm Lâm cúi đầu, h uống canh trong chén.
Trần Nhất Thiên đưa cô về khách sạn liền rời đi, nghĩ đến hành động của mình hôm nay, anh lơ đãng mà nhăn nhăn mày.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nới lỏng cà vạt, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lệ Lâm Lâm đêm nay có giấc mơ đẹp, trong mơ cô vẫn ăn cơm với Trần Nhất Thiên, Trần Nhất Thiên giơ tay nhẹ nhàng lau vụn bánh trên mặt cô, sau đó thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô.
"Lệ Lâm Lâm! Đồng hồ báo thức reo lâu như vậy, như thế nào còn ngủ say!" Ngô Tuệ xốc chăn của Lệ Lâm Lâm lên, cơn lạnh khiến Lệ Lâm Lâm giật mình, Trần Nhất Thiên trong mơ cũng bay mất.
"Cậu làm gì vậy Ngô Tuệ!" Lệ Lâm Lâm một đập nệm, tức giận ngồi dậy, "Ai cho phép cậu vào phòng mình!"
"Mình không đi vào, cậu liền trực tiếp ngủ đến khi đoàn phim kết thúc công việc!" Ngô Tuệ nói, "Chuẩn bị nhanh một chút, tới đoàn phim!"
Lệ Lâm Lâm mở to hai mắt trừng Ngô Tuệ, không chịu ngồi dậy: "Mình chính là nằm mơ! Cậu làm sao phiền mình!"
"Nằm mơ?" Ngô Tuệ chống nạnh đứng ở mép giường, lông mày vừa nhướng, cười như không cười, "Xem cậu cười đến biến thái như vậy, nhất định không phải giấc mơ đứng đắn."
"..."
Lệ Lâm Lâm chỉ vào cửa, cùng cô nói, "Cậu đi ra ngoài!"
"Mình đi ra ngoài để cậu tiếp tục ngủ?" Ngô Tuệ không hề có ý định ra ngoài, "Thay quần áo và rửa mặt nhanh lên, Tây Tây và Tiếu Tếu đều ở dưới lầu chờ."
Lệ Lâm Lâm khóe miệng giật giật, bày ra vẻ mặt hắc hóa của Âu Gia Tự: "Cậu dạy mình cách làm việc sao?"
Ngô Tuệ: "..."
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Chờ Lệ Lâm Lâm lề mề đi xuống, đã là nửa giờ sau, cũng may khách sạn cách phim trường không xa, chạy xe tới sẽ không lâu.
Thời điểm bọn họ tới, nam nữ chính đã quay phim, Lệ Lâm Lâm ngồi ở phòng hóa trang tạo hình, vì giấc mơ hồi sáng mà phiền lòng.
Thật quá đáng! Cô tháng này nhất định phải trừ tiền lương Ngô Tuệ!
Sau khi hóa trang, Lệ Lâm Lâm đi đến ghế nhỏ của mình ngồi xuống, cũng không để ý tới Ngô Tuệ. Biên kịch của Thượng Từ đột nhiên tìm tới, cùng Lệ Lâm Lâm chào hỏi: "Chào Lệ lão sư, tôi là biên kịch của Thượng Từ, cô gọi tiểu Phương là được."
Ngô Tuệ ngoài ý muốn nhìn anh ta, căn bản không biết anh ta như thế nào lại đột nhiên tìm tới Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm nhớ tới lời ngày hôm qua Trần Nhất Thiên nói, vội vàng đáp: "A, chào cậu."
Tiểu Phương đẩy mắt kính, cùng Lệ Lâm Lâm nói: "Về sau Lệ lão sư đối với kịch bản có ý tưởng, thì có thể nói với tôi, tôi sẽ tận lực giúp cô sửa."
Lệ Lâm Lâm nói: "Không cần, không cần, tôi sẽ không gia tăng công việc cho cậu, cậu giúp Thượng Từ chuẩn bị cho tốt là được."
Tiểu Phương lại đẩy mắt kính, mới mở miệng nói: "Vậy được rồi, nhưng nếu cô có ý tưởng thì có thể tìm tôi. Tôi không làm phiền Lệ lão sư nữa."
"Được, đi thong thả."
Buổi chiều Lệ Lâm Lâm còn phải quay phim, có một chiếc siêu xe ngừng ở ngoài phim trường chờ cô. Đoàn phim thỉnh thoảng thấy có siêu xe tới đón Lệ Lâm Lâm, mọi người đều đã quen, nhưng không nghĩ tới khi đến thành phố H, thì siêu xe cũng đi theo tới thành phố H.
Lâm Chân nhìn Lệ Lâm Lâm ngồi vào siêu xe, ánh mắt xem thường: "Lệ Lâm Lâm rốt cuộc là ôm đùi ai?"
Trợ lý của Lâm Chân nhỏ giọng nói: "Có phải hay không Lệ Thâm?"
"Tôi nhìn không giống." Lâm Chân suy nghĩ, "Tôi buổi sáng nhìn thấy biên kịch của Thượng Từ đi tìm Lệ Lâm Lâm, chẳng lẽ là người của Thịnh Thành?"
"Có khả năng, chẳng phải Giám đốc Phó hôm trước còn tới nói chuyện cùng cô ta sao?"
Lâm Chân nhíu nhíu mày, cười lạnh một tiếng: "Không trách được, tôi luôn nói kịch bản này viết vai diễn cô ta như nữ chính, nguyên nhân là người của nhà đầu tư."
Trợ lý nói: "Nếu thật là như vậy, sao cô ta không trực tiếp diễn nữ chính?"
Lâm Chân trầm mặc một chút, nói: "Cô biết cái gì, cô ta trực tiếp diễn nữ chính, với việc dẫm lên tôi và Trịnh Dương có thể giống nhau sao?"
Trợ lý tỉnh ngộ: "Chị Lâm Chân, chị nói rất có đạo lý. Nhìn không ra, Lệ Lâm Lâm tâm cơ quá nhiều."
"Hắt xì." Lệ Lâm Lâm ngồi trên xe hắt xì, chuyện này khiến trợ lý Ngô lo lắng.
"Làm sao vậy, Lệ tiểu thư, có phải bị cảm?" Ngô trợ lý quay đầu lại nhìn cô một cái.
Lệ Lâm Lâm xoa xoa chóp mũi, hướng anh ta lắc đầu: "Không có, có lẽ là dị ứng."
Trợ lý Ngô quay người lại lái xe, còn không quên dặn dò cô: "Hiện tại là mùa cảm cúm, cô ngày thường đóng phim nhất định phải chú ý giữ ấm, có thể uống thuốc cảm để phòng bệnh."
"Ừ, ừ, Trợ lý Ngô cũng chú ý giữ sức khỏe." Nói xong cô lại bổ sung một câu, "Anh bị cảm thì anh Nhất Thiên sẽ không cho anh nghỉ bệnh."
Trợ lý Ngô cười một tiếng, cùng cô nói: "Tổng giám đốc Trần kỳ thật không có vô tình như vậy."
Sau khi xe ngừng ở sân bay, trợ lý Ngô giúp Lệ Lâm Lâm cầm hành lý, dẫn cô đi vào phi cơ riêng của Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên đã ở trong cabin, Phó Minh Tư cũng ở. Hai người trước bàn có máy tính cùng một số tư liệu. Thấy Lệ Lâm Lâm đi vào sau, Trần Nhất Thiên dừng cuộc nói chuyện, cùng cô chào hỏi: "Lâm lâm."
"Anh Nhất Thiên." Lệ Lâm Lâm vừa nhìn thấy anh, liền nhớ tới giấc mơ của mình tối qua, khuôn mặt không tự giác có chút hồng.
Phó Minh Tư phát hiện, sau đó ở bên cạnh hỏi: "Em gái Lâm em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Trợ lý Ngô nghe anh nói như vậy, liền nói: "Vừa rồi Lệ tiểu thư ở trên xe còn hắt xì, có phải phát sốt không?"
"Không, không, tôi thật sự không có." Lệ Lâm Lâm lắc đầu, nhưng càng khiến người khác hiểu lầm.
Trần Nhất Thiên nhíu mày, gọi tiếp viên hàng không: "Trên phi cơ có nhiệt kếkhông?"
Tiếp viên hàng không gật gật đầu: "Có, Tổng giám đốc Trần, tôi liền đi lấy giúp ngài."
"A, thật sự không cần.."
Tiếp viên hàng không căn bản không nghe Lệ Lâm Lâm nói, lập tức đi lấy nhiệt kế. Lệ Lâm Lâm được Trần Nhất Thiên an bài ngồi xuống bên cạnh, tiếp viên hàng không nhanh chóng cầm nhiệt kếđi tới.
"Là vị này yêu cầu sao?" Tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi.
Trần Nhất Thiên gật đầu, tiếp viên hàng không cùng Lệ Lâm Lâm chào hỏi, sau đó đo nhiệt độ trên trán cô một chút: "Ba mươi sáu độ bốn, bình thường."
Lệ Lâm Lâm kiêu ngạo nói với Trần Nhất Thiên: "Xem đi, em nói em không có phát sốt."
Dáng vẻ này làm Trần Nhất Thiên buồn cười, anh nói với tiếp viên hàng không: "Có nước thuốc giả cảm không? Cho em ấy một ly, phòng bệnh một chút cũng tốt."
"Được, chờ một lát."
Tiếp viên hàng không thật sự cho Lệ Lâm Lâm một ly nước thuốc, Lệ Lâm Lâm nhìn ly nước đen, vô cùng đau lòng cho chính mình.
Vì cái gì? Vì cái gì trên phi cơ có nhiều đồ uống ngon như vậy, mà cô chỉ có thể uống ly nước đen này?
Cô không nên hắt xì, nếu cô có thể nhịn xuống thì thật tốt.
Sau khi phi cơ cất cánh, Lệ Lâm Lâm uống thuốc với vẻ mặt viết ba chữ không cao hứng. Trần Nhất Thiên xem ra vẫn có lương tâm, yêu cầu tiếp viên hàng không cho cô một ít bánh ngọt.
Lệ Lâm Lâm vui vẻ ăn bánh ngọt, Trần Nhất Thiên cùng Phó Minh Tư vẫn luôn bàn công việc. Lệ Lâm Lâm tùy tiện mà ngồi bên cạnh bọn họ, một chút lại nghe con số mấy trăm triệu, nhịn không được nói thầm: Bọn họ không sợ cô nghe thấy bí mật thương nghiệp sao?
Anh Nhất Thiên một chút cũng không cẩn thận.
Lệ Lâm Lâm chủ động tìm một bộ phim hoạt hình để xem. Sau đó ngủ lúc nào không hay, vẫn là Trần Nhất Thiên đánh thức cô.
"Lâm lâm, tỉnh dậy, chúng ta đã đến thành phố A."
Chỉnh sửa cuối: