Đam Mỹ [Edit] Đồng Nhân Prince Of Tennis: Môn Thể Thao Kì Quái - Thiên Phật Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BlueSS, 9 Tháng mười một 2021.

  1. BlueSS

    Bài viết:
    28
    [Edit]ĐN PRINCE OF TENNIS:

    MÔN THỂ THAO KÌ QUÁI


    [​IMG]

    Tác giả: Thiên Phật Nhân

    Thể loại: đam mỹ, đồng nhân Prince of Tennis, manga anime, sủng, NP, hiện đại

    Editor: BlueSS

    Văn án:

    Ta là đời thứ nhất của thí nghiệm người nhân tạo, số hiệu là 001, tên con người là Chugoku.

    Mệnh lệnh cuối cùng mà người chế tạo ra ta đưa ra cho ta là: "Lúc ngươi mở mắt ra lần đầu tiên, người đàn ông đầu tiên mà ngươi nhìn thấy, là papa mới của người, ngươi phải đi cùng hắn."

    Lúc mở mắt ra, thì lại nhìn thấy đến hai người.

    Chẳng lẽ ta có hai papa?

    Hai người papa này, không, phải nói là người ở nơi này đều rất kì quái.

    Bọn họ không chiến đấu cũng không làm thực nghiệm, tất cả mọi người đều thích chơi một môn thể thao kì quái.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười hai 2021
  2. BlueSS

    Bài viết:
    28
    Chương 1: Người nhân tạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lại đây, Chugoku, nếm thử xem đây là vị gì?"

    "Ngọt"

    "Tốt, vậy còn cái này"

    "Đắng"

    "Chính xác! Vậy còn cái này là cái gì?"

    "Hoa"

    "Có đẹp không?"

    "..."

    ".. Không hiểu sao? Không sao hết, chúng ta tiếp tục. Cái này.."

    "Tiến sĩ Thêm Selma, ngài đang làm gì vậy?"

    Thêm Selma xoay người, nhìn người phụ nữ khôn khéo đang trừng mắt nhìn hắn cười ha ha nói: "Lena, may tới đây, nhìn xem, Chugoku đã nhận biết được mùi vị rồi này"

    "Thật không? Nhưng mà như vậy thì có tác dụng gì chứ?" Lena đi về phía trước, nhìn về phía đứa bé xinh đẹp đang ngồi trên đài thí nghiệm.

    "Lại đây, Chugoku, nói xin chào dì Lena"

    Chugoku quay đầu về hướng Lena không cảm xúc nói "Nói xin chào dì Lena"

    "Aida không đúng rồi Chugoku, không phải ta đã từng dạy con sao?" Thêm Selma bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ thái độ trừng phạt nói, Lena một bên cười lạnh.

    "Đủ rồi đó, tiến sĩ Thêm Selma, ngài đã lãng phí rất nhiều thời gian trên người của Chugoku rồi. Nhiệm vụ trước mắt thiết yếu nhất của chúng ta hẳn là tạo ra người nhân tạo tài giỏi nhất, xin ngài đừng uổng phí thời gian vô vị trên người Chugoku nữa"

    "Không phải là vô vị" Thêm Selma trìu mến dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Chugoku: "Chugoku đang ở tuổi trưởng thành, hắn có thể nói một ít những lời nói khác nhau, cũng có thể nhận biết những mùi vị khác nhau, chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian, để hắn tiếp tục tiếp thu tri thức, như vậy thì trí lực của hắn không còn là vấn đề.."

    "Vậy phải chờ đến khi nào?" Lena vòng hai tay ra trước ngực đi qua đi lại: "Là người nhân tạo đời thứ nhất, năng lực của Chugoku quả thật không tệ. Nhưng khi so sánh với Chugoku số 2 hay số 3 thì chính là một cái phế vật. Phân tích và cảm giác đơn giản nhất hắn đều làm không được, ngài phải hướng dẫn hết 3 tháng hắn mới biết nói chuyện. Chiến tranh sẽ bắt đầu ngay lập tức, trong não của hắn bây giờ lại chỉ là trạng thái trí lực thấp nhất, cho dù là hoàn toàn tiếp thu cũng không có tác dụng gì.."

    Lena dừng bước, vẫy vẫy tay nói: "Nói tóm lại, xin ngài hãy nhanh chóng nghiên cứu thêm người nhân tạo thứ tư, người máy rất dễ bị quấy nhiễu, chúng ta cần có rất nhiều người nhân tạo khác."

    Nhìn bóng dáng Lena lạnh lùng rời đi, Thêm Selma vuốt ve đầu của Chugoku: "Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ sẽ để cho đứa nhỏ này tham gia vào chiến tranh"

    Đem Chugoku bế xuống đài thí nghiệm, đặt hắn vào lại ống dinh dưỡng, giống như thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, Chugoku đã được 12 tuổi rồi đúng không?"

    "Dạ"

    "Đã 5 năm rồi sao, nhanh thật" Kinh ngạc một chút, Thêm Selma ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt của đứa nhỏ: "Chugoku, ta tìm người nhà cho con có được không?"

    "Người nhà?"

    "Đúng vậy. Lần này Chugoku sẽ nhủ một giấc thật dài trong một khoảng thời gian, lúc con mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông đầu tiên. Người đó chính là papa của con."

    "Papa của con là Thêm Selma papa." Chugoku bình thản mà nói, không có một chút cảm xúc nào.

    Thêm Selma dịu dàng cười sờ đầu đứa nhỏ: "Cho nên ta mới nói, nếu không có ta ở đó, người mà con nhìn thấy đầu tiên chính là người nhà mới của con. Con phải cùng hắn rời đi, biết không?"

    "Mệnh lệnh?"

    ".. Xem như là vậy đi! Đây là mệnh lệnh cuối cùng mà Thêm Selma papa đưa cho Chugoku biết không?"

    "Đã biết"

    "Đứa bé ngoan" Thêm Selma ôm chặt lấy Chugoku, một lát sau mới buông ra, mở ra ống dinh dưỡng, đặt Chugoku vào trong, nhìn hắn đeo vòng điện từ lên đầu, Thêm Selma khởi động thiết bị, ống điện từ thon dài từ từ cắm vào thân thể của Chugoku, dịch dinh dưỡng màu vàng đổ vào khoang, một lát sau liền đầy.

    Thêm Selma dịu dàng nhìn đứa nhỏ dần dần chìm vào giấc ngủ, than nhẹ: "Haizz, đứa nhỏ của ta"

    Đột nhiên bị hệ thống đánh thức, Chugoku có chút phản ứng không kịp. Nghe thấy hệ thống trí tuệ Ardia không ngừng truyền đạt mệnh lệnh tất cả những cá thể trí năng nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu và bảo vệ cho loài người an toàn thoát khỏi phòng thí nghiệm, lấy đó làm nhiệm vụ hàng đầu.

    Tiếp theo là dịch dinh dưỡng trào ra, điện năng dùng để duy trì cơ thể bị rút ra, cửa khoang mở ra, thân thể của Chugoku ngã xuống.

    Thân thể được đỡ lại, được bao trong một cái áo choàng, nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Làm ơn"

    Sau đó được chuyển sanh một người khác ôm, một hỏi thở xa lạ. Nghe thấy âm thanh nổ lớn ở phía sau, thân thể bắt đầu chịu đựng xóc nảy. Chugoku khó khăn mở mắt, đập vào mắt là một màn lửa đỏ.

    Chugoku liền bị một vụ nổ mạnh ở sau lưng đánh văng ra ngoài. Thân thể lăn mấy cái liền miễn cưỡng rơi xuống đất, không đứng vững được, tập tễnh bước đi vài bước thì bị ngã, sau đó được một cánh tay rắn chắc đỡ lại.

    Xung quanh đột nhiên yên tĩnh trỡ lại, hình như nguy hiểm đã qua.

    "Tezuka, có chuyện gì vậy?" Lại có thêm một người bước tới, một âm thanh xa lạ.

    "Fuji, đứa nhỏ này.."

    Được một đôi tay khác nâng lên, âm thanh xa lạ kia nói: "Bạn nhỏ, em không có việc gì chứ?"

    Chugoku chậm rãi mở to mắt, mông lung nhìn một lát, nhìn hai người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt. Một người đeo mắt kính lạnh lùng, một người thì híp mắt cười.

    "Lúc con mở mắt ra lần đầu tiên, nếu không thấy ta, như vậy thì người đàn ông mà con nhìn thấy đầu tiên là papa của con."

    Nhớ lại mệnh lệnh cuối cùng của Thêm Selma papa, nhìn trái nhìn phải, thấy Thêm Selma papa không có ở đây. Như vậy, hai người đàn ông này chính là papa mới của mình.

    "Papa"

    Chugoku kiên quyết kêu lên, hai người kia liền sửng sốt một chút. Hai người nhìn nhau, người vẫn luôn híp mắt cười nói: "Bạn nhỏ hình như gọi sai rồi, chúng ta là anh trai nha"

    Chugoku lắc đầu, một khi tiếp thu mệnh lệnh thì không thể thay đổi: "Papa"

    "Cái này.." Người híp mắt cười hỏi: "Bạn nhỏ, nhà em ở đâu?"

    Nhà? Phòng thí nghiệm?

    Chugoku xoay người, phía sau là một cái hẻm nhỏ chất đầy rác thải, hai bên đều là những ngôi nhà bình thường, không có bóng dáng của phòng thí nghiệm.

    Lúc trước bị mang ra ngoài tuyệt đối không có đủ thời gian chạy ra khỏi khu thí nghiệm rộng lớn kia. Bản thân là bị mang ra ngoài ngay từ đầu sao?

    "Bạn nhỏ, em có bị thương không?"

    Bả vai đột nhiên bị bắt lấy, nét mặt của người híp mắt cười đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nghiêng đầu nhìn mới thấy bả vai đang chảy máu. Dùng tay chạm vào sau lưng, liền dính một tay đầy máu. Thoạt nhìn chắc là lúc nãy bị vụ nổ làm cho bị thương.

    Hai người papa sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng, đeo mắt kính papa tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng hành động bế hắn lên lại vô cùng dịu dàng, giống như là đang sợ đụng đến vết thương của hắn.

    "Fuji, mang đứa nhỏ đi bệnh viện trước đã."

    "Được"

    Tezuka Kunimitsu cùng Fuji Syusuke ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, trên đường ngẫu nhiên bắt gặp đứa nhỏ vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu tiến hành chữa trị. Phần lưng của đứa nhỏ đem hai ống tay áo của Tezuka loang lổ đầy máu, Tezuka cũng không thèm để ý, chỉ ngồi đợi cuộc giải phẫu kết thúc.

    Bác sĩ rất nhanh là đã đi ra, xanh mặt tiến tới hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

    Hai người đứng lên, bác sĩ liền lập tức trừng mắt nhìn "Là hai người?"

    "Không phải, chúng tôi là đi trên đường đụng trúng đứa nhỏ đó" Fuji nói "Xin hỏi?"

    "Nếu vậy thì nên báo cảnh sát rồi" Bác sĩ tức giận nói "Tôi có lý do tin tưởng đứa nhỏ này từng bị ngược đãi"

    "Cái gì?"

    (Tên của tiến sĩ mình không biết dịch có ai biết giúp mình với nha)

    Hết chương 1.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  3. BlueSS

    Bài viết:
    28
    Chương 2: Thời không mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình huống vượt qua dự đoán của hai người, lúc đầu cứ nghĩ rằng chỉ là mấy chuyện tai nạn xe bình thường. Được bác sĩ dẫn tới trước giường bệnh, đứa nhỏ bởi vì bị tiêm thuốc mê cho nên đang ngủ say, vì vết thương sau lưng cho nên chỉ có thể nằm úp sấp để ngủ, gương mắt vùi trong gối trắng bệch không có chút máu nào. Bác sĩ nhắc chăn lên, cẩn thận nâng cánh tay tái nhợt của đứa nhỏ lên, cánh tay phủ kín những vệt đỏ.

    "Loại vết thương này chắc tạo từ vật có dạng tròn thon dài đánh lên người, mà trên người đứa nhỏ này có rất nhiều."

    "Vật hình tròn.."

    ?

    Bạo lực gia đình không phải là một việc mà thiếu niên 15 tuổi có thể can thiệp, cho nên những việc tiếp theo cứ giao hết cho cảnh sát là được. Tezuka và Fuji cùng nhau chờ cảnh sát đến, giải thích hết ngọn nguồn mọi việc xong để lại cách thức liên hệ rồi mới đến trường.

    Tuy biết là cảnh sát sẽ giải quyết hết tất cả, nhưng buổi chiều tập luyện xong Tezuka và Fuji vẫn đến bệnh viện. Lúc đẩy cửa đi vào thì thấy đứa nhỏ đang ngồi ở mép giường, hai chân khép lại tay để trên đầu gối, ngồi vô cùng nghiêm túc, nhìn là biết đây là một đứa nhỏ ngoan.

    Cảnh sát đang hỏi chuyện, dịu dàng an ủi:

    ".. Đừng sợ, con có thể nói cho chú biết nhà con ở đâu không?"

    Đứa nhỏ lắc đầu, không nói.

    Thấy vậy, cảnh sát tiếp tục hỏi: "Vậy trong nhà con có ai?"

    Lắc đầu.

    "Bạn nhỏ, con nói cho chú biết đi, chú không phải là người xấu. Con cũng muốn về nhà mà đúng không, con không nói chú không thể đưa con về nha?"

    Nghe thấy như vậy, cuối cùng đứa bé mới phản ứng. Hơi hơi cắn môi dưới một chút nhíu mày, ngập ngừng nói:

    ".. Chugoku không biết.."

    Phát hiện Tezuka và Fuji đang đứng ở cửa, đứa nhoe giật mình, đột nhiên nhảy xuống chạy tới ôm lấy eo của Tezuka, kêu lên: "Ba ba!"

    Bởi vì ngày hôm qua cũng bị kêu như vậy, cho nên Tezuka cũng không quá ngạc nhiên. Lo lắng vết thương trên người đứa nhỏ, cho nên Tezuka không có đẩy hắn ra. Fuji hỏi cảnh sát: "Ngài cảnh sát, cho hỏi người nhà đứa nhỏ này.."

    Cảnh sát lắc đầu. Ngày hôm qua lúc ông thẩm vấn hai thiếu niên này đã có hảo cảm. Ông lật lại sổ ghi chép, bất đắc dĩ nói: "Sáng sớm này tôi đã đi tới nơi hai người đụng cậu bé điều tra, nhưng mà người dân quanh đố nói chưa từng gặp qua cậu bé này, chắc là bị đưa từ nơi khác đến đây. Hơn nữa.." Cảnh sát gõ gỡ đầu: "Cậu bé này có chút vấn đề, hình như không thể nói chuyện lưu loát lắm. Hỏi cả một ngày, chỉ biết tên là Chugoku, 12 tuổi, người nhà thì ngoại trừ ba ba, hỏi cái khác thì đều lắc đầu. Họ của mình là gì cũng không biết."

    "Là ngược đãi rồi bỏ rơi sao?"

    "Vậy, nếu không tìm được người nhà thì đứa bé này sẽ như thế nào?" Fuji hỏi

    "Đại khái là sẽ tạm thời mang tới bệnh viện phúc lợi cho trẻ em, cho đến khi được gia đình khác nhận nuôi!" Cảnh sát lắc đầu: "Người nhà cậu bé này đã vi phạm luật bảo vệ trẻ em, cho dù là tìm lại được thì cũng là bắt bỏ tù, không thể nào giao hắn lại. Thật là quá đáng, một đứa bé đang yêu như vậy, mà cũng đãnh được!"

    Đôi mắt đang nhắm của Fuji mở ra, Mắt lam hiện lên một tia lạnh lùng. Ngồi xổm xuống nắm tay đứa bé, dịu dàng hỏi: "Em tên Chugoku?"

    Chugoku gật đầu.

    "Tên thật hay." Fuji hỏi: "Vậy ai đặt tên cho em là Chugoku?"

    "Ba ba."

    "Vậy ba ba bây giờ đang ở đâu?"

    Chugoku nghiêng đầu nghĩ một lát, lắc đầu. Hắn không biết Thêm Selma ba ba hiện đang ở đâu.

    "Vậy sao.." Fuji sờ sờ đầu đứa nhỏ, tiếp tục hỏi: "Ba ba của Chugoku tên là gì? Trong nhà có người khác không?"

    Chugoku lắc đầu. Mệnh lệnh số 35, không được đem thông tin về Thêm Selma ba ba nói cho bất kì người nào biết. Fuji lại hỏi bóng hỏi gió thêm một vài vấn đề. Như là bình thường hay đi đâu chơi, gần nhà có kiến trúc nào đặc biệt hay không. Đứa nhỏ đều lắc đầu, đối với việc Fuji hỏi về siêu thị hay công viên trò chơi gì đó thì hoàn toàn không biết.

    Như vậy, ngoại trừ ngược đãi, bỏ rơi, người nhà Chugoku lại có thêm nhiều tội danh khác.

    Đáng tiếc không bắt được người, thế nên chỉ có thể làm cho bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật.

    Trễ một chút thì có ba người phụ nữ trung niên tới, tự giới thiệu là người phụ trách của hiệp hội bảo vệ trẻ em. Nhìn thấy vết thương trên tay và trên người của Chugoku đáng yêu liền lau nước mắt. Mà Chugoku bị ba người phụ nữ vây ở giữa, trên mặt lại không có biểu hiện gì.

    Tezuka và Fuji thấy thời gian không còn sớm nữa, đứa nhỏ này hẳn là sẽ được sắp xếp thích hợp, vì thế hai người liền nói tạm biệt với Chugoku rồi chuẩn bị về. Kết quả, Chugoku cứ nắm lấy góc áo của Tezuka mãi không buông, mấy người phụ nữ dỗ như thế nào cũng không buông ra làm cho Tezuka, Fuji không rời đi được.

    Hệ thống đã nói, không được để ba ba đi với người khác, nếu không sẽ bị người quản lý tiêu hủy. Những người này nói: "Không sao. Chúng ta sẽ sắp xếp cuộc sống sau này cho con." Đây là muốn tiếp thu quyền quản lý Chugoku sao? Không muốn, hắn không muốn bị tiêu hủy.

    Khuyên không được Chugoku, lại thông cảm tâm lý bất an của đứa nhỏ, Tezuka và Fuji chỉ có thể ở lại, đồng thời gọi điện về cho người nhà thông báo, để người nhà không cần đợi cơm chiều.

    Kết quả không bao lâu Tezuka Ayana và Fuji Yumiko không hẹn mà tới cùng mang theo hộp cơm vào bệnh viện, nhìn thấy bọn họ Tezuka và Fuji không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì đã nghe chuyện của Chugoku, lúc nhìn thấy người thật đáng yêu càng làm cho hai người đau lòng, cùng với ba người phụ trách của hiệp hội bày tỏ tình thương của mẹ cho Chugoku.

    Cho đến khi Chugoku túm lấy áo của Tezuka, năm người phụ nữ mới lưu luyến rời đi. Lúc về nhà, Tezuka Ayana lập tứ nói với chồng mình: "Quyết định rồi, em muốn nhận nuôi Chugoku!"

    Cứ như vậy, Chugoku ở bệnh viện một tuần, sau khi xác nhận thân thể không có vấn đề thì bị mang về nhà Tezuka.

    Mở cửa ra chính là Tezuka ba ba-Tezuka Kuniharu, nhìn thấy Chugoku, ôn hòa nói: "Hoan nghênh trở về."

    Đổi giày xong xuôi Tezuka đi vào phòng khách, nhìn thấy một ông lão nghiêm túc ngồi trên sô pha, gật gật đầu với Chugoku: "Về rồi sao."

    Tezuka đem hành lý của Chugoku mang vào phòng bếp. Quần áo mua cho Chugoku không nhiều lắm, nhưng mà lúc xuất viện có rất nhiều người tặng trái cây, đầy cả một túi du lịch. Đem trái cây bỏ hết vào tủ lạnh xong, thuận tiện giúp mẹ mang đĩa mực cuốn bưng ra bàn.

    Bữa tối nay phong phú đầy hết cả một bàn, cho mỗi người đều đầy đồ ăn, Tezuka Ayana bưng cái ly lên nói: "Tiệc tối hôm nay là vì hoan nghênh Chugoku về nhà, mọi người nâng ly đi!"

    Ngoại trừ Ayana ra, một nhà Tezuka vẫn luôn trầm mặc, tẻ nhật đem đồ uống uống hết. Tezuka Ayana bất đắc dĩ, nhìn thấy Chugoku nghiêng đầu nhìn nàng: "Về nhà?"

    "Đúng vậy." Tezuka Ayana cúi người xuống, lấy ra hộ khẩu vẫn luôn được để trong túi đưa cho Chugoku: "Nhìn này, đây là hộ khẩu nha. Từ hôm nay trở đi tên của con là Tezuka Chugoku, nơi này là nhà của con, chúng ta là người nhà của con." Nhẹ nhàng ôm chặt Chugoku: "Hoan nghênh về nhà, con của mẹ."

    Chugoku nhắm mắt, thả lỏng toàn thân. Thêm Selma ba ba nói, người nhà là an toàn, là người có thể tin cậy nhất.

    Tác giả có lời muốn nói: = = mấy chương đầu khẳng định là nhàm chán, qua đi là được rồi (chắc vậy)

    Hết chương 2.
     
  4. BlueSS

    Bài viết:
    28
    Chương 3: Đứa trẻ bị vứt bỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày thứ ba sau khi Chugoku tới nhà Tezuka, sinh hoạt cơ bản vẫn làm không tốt, nhưng mà bởi vì mỗi lần Tezuka Ayana đi mua sắm đều sẽ kéo theo hắn đi, cho nên Chugoku mới tin tưởng rằng ở nơi này sẽ không có người đem hắn đi tiêu hủy, điều này cũng có thể xem là tiến bộ lớn.

    Chẳng qua hắn vẫn rất ít nói. Ngôn ngữ ở đây tương tự với ngôn ngữ của một dân tộc thiểu số của Liên Bang tinh cầu được lưu trong con chip, nếu mà nghe thì vẫn hiểu được, nhưng phát âm quá khác biệt. Vốn dĩ năng lực ngôn ngữ của Chugoku không phải rất tốt, ngoại trừ một ít từ ngữ đơn giản thì những từ còn lại quá phức tạp hắn không nói được.

    Lúc ăn cơn chiều, mẹ Ayana đem tới một bộ quần áo màu đen, nói là đồng phục trường học. Tâm trạng hưng phấn đến nỗi Chugoku cũng bị ảnh hưởng, đối với trường học tên là Seishun Gakuen kia ít nhiều cũng nổi lên chút hứng thú.

    Buổi sáng hôm sau, hắn cùng Tezuka đi đến trường học tham gia huấn luyện, đi rất sớm, trường học còn chưa có ai.

    Đi vào câu lạc bộ Tennis thì đã có không ít người tới tham gia huấn luyện, Tezuka dẫn Chugoku tới phòng câu lạc bộ ngồi đợi, dù sao không phải là thành viên câu lạc bộ thì không được vào sân luyện tập, từ trước đến nay Tezuka vẫn luôn giữ nghiêm quy tắc.

    Kết quả làm cho huấn luyện viên Ryuzaki không vui, nói rằng sao có thể để cho một đứa nhỏ ngồi một mình ở nơi xa lạ chứ, cứ như vậy mà mang theo Chugoku cùng nhau vào sân tennis.

    Đi vào sân tennis, Tezuka quát một tiếng: "Tập hợp!" Mọi người lập tức chạy tới tập hợp giữa sân thành từng đội một. Đứng đầu là đội chính tuyển, sau đó là thành viên năm hai và năm ba, cuối cùng là năm nhất. Lúc này mọi người mới nhìn thấy Chugoku đang đứng sau Tezuka.

    Tezuka và Fuji cũng không cố ý nói ra chuyện về Chugoku, bởi vì khoảng thời gian lúc đó huấn luyện xong là bọn học lập tức rời đi ngay, điều này đã làm cho phó bộ trưởng của câu lạc bộ Oshi Syuichiro chú ý, Fuji mới đại khái nói ra. Oishi lo lắng nói cho cộng sự Kikumaru của mình, kết quả là toàn tennis bộ đều biết.

    Bởi vậy, mọi người đối với đứa nhỏ đáng thương bị ngược đãi vứt bỏ, rồi được nhà Tezuka nhận nuôi này, vô cùng chú ý.

    Kết quả lại ngoài ý muốn nhìn thấy một mỹ thiếu niên tóc màu tím đen, mắt hổ phách, lông mi dài và làn da trắng nõn. Biểu cảm lạnh như băng của thiếu niên nghiễm nhiên là cùng một phiên bản với bộ trưởng, việc này làm cho một đám người ngày hôm qua còn cùng nhau thảo luận phải biểu hiện ra sự ôn nhu dịu dàng và tình thương nghẹn lại.

    Chugoku mặt không biểu cảm, tay cứ nắm lấy góc áo của Tezuka không buông.

    Lúc này, huấn luyện viên Ryuzaki mới vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người: "Giải đấu loại khu vực sắp tới rồi, lần này từ trong nội bộ tuyển ra tám người làm đội viên chính tuyển, tham gia giải đấu đoàn đội sắp diễn ra. Mặc kệ là trường học nào, trình độ Tennis mỗi năm sẽ luôn tăng lên: Nói tới đây, huấn luyện viên Ryuzaki hướng mắt nhín chính tuyển năm nhất Echizen Ryoma, trong mắt tràn ngập tán thưởng.

    " Tuyệt đối không được lơ là, biết chưa! "

    " Vậy thì, bây giờ tiếp tục huấn luyện! "Tezuka nói:" Năm hai, năm ba dùng sân C, chính tuyển sử dụng sân A và sân B. "

    Đợi các thành viên giải tán rời đi, Tezuka mới quay đầu khó xử nhìn Chugoku. Nắm tay hắn nói:" Đừng sợ. "Nhưng lại không biết sắp xếp như thế nào, nếu mang theo Chugoku thì không thể tập trung huấn luyện, để hắn một mình thì lo lắng.

    Huấn luyện viên Ryuzaki nói:" Chugoku giao cho cô, Tezuka em đi tập luyện đi. "

    " Huấn luyện viên. "Lúc này, có ba người năm nhất tiến tới, một người hơi cao để đầu trọc nói:" Hay là để cho Chugoku đi cùng chúng em đi? "

    Thiếu niên đầu nấm nói:" Chúng em đảm bảo sẽ trông chừng Chugoku thật tốt! "

    " Tất cả cứ giao cho Horio này! "

    Bởi vì lúc ba người này nói chuyện, uka cảm giác được Chugoku đang nắm chặt tay hắn dần buông lỏng ra, cúi xuống nhìn thấy hắn đang nhìn ba người kia chằm chằm không chớp mắt, làm cho bọn họ ngượng ngùng cười mãi.

    Chỉ ợ rằng Chugoku ngay cả bạn cùng tuổi cũng chưa từng gặp qua, Tezuka buông tay hắn ra, đẩy đẩy hắn về phía trước.

    " Vậy, nhờ mọi người chăm sóc cho Chugoku. "

    " Vâng.. vâng! "Đột nhiên bị bộ trưởng mà minhg tôn kính trịnh trọng nhờ vả như vậy, ba người giật mình, vội vàng trả lời.

    Thấy bộ trưởng Tezuka rời đi, ba người quay lại nhìn Chugoku, lại bị nhìn chằm chằm đến sởn gai óc, cười ngượng ngùng.

    " Ha ha, xin chào Chugoku, mình là Kato Kachiro. "

    " Ha ha, mình là Mizuno Katsuo. "

    " Còn mình.. mình là Horio Satoshi. "

    Chugoku gật gật đầu. Im lặng.. Ba người tiếp tục cười gượng.

    " Ừm.. Chugoku, có thể gọi cậu là Chugoku không? Bằng không sẽ bị lẫn lộn với bộ trưởng Tezuka. "Kato bắt đầu khẩn trương nói:" Chúng ta bây giờ phải đi nhặt banh tennis, có muốn đi theo giúp chúng mình không? "

    " Được. "Chugoku gật đầu, trầm mặc đi theo.

    " Bên kia là sân C. Là nơi mà đàn anh năm hai và năm ba luyện tập, còn sân A và sân B là sân luyện tập của chính tuyển. "Kato vừa đi vừa giới thiều cho Chugoku:" Năm nhất chúng ta vẫn chưa thể tham gia thi đấu, trước mắt chỉ có thể đi nhặt bóng và quét tước sân bóng. "Kato vừa nói vừa nhặt bánh cho vào rổ, Chugoku hiểu ý, giúp đỡ nhặt những trái banh rơi khắp nơi cho vào rổ.

    " Hình như là rất hòa thuận nha. "Fuji nhìn nhóm năm nhất đang nhặt banh nói.

    " Ừ. "Tezuka lấy tay đẩy kính lên.

    Rất nhanh bọn họ đã nhặt xong banh, Kato vẫy vẫy tay nói:" Chugoku, làm phiền cậu giúp mình đem cái rổ bên kia qua đây đi. "

    " Được. "Chugoku tay trái đưa cái rổ qua, một trái banh tennis lăn tới dưới chân hắn, Horio kêu lên:" A, Chugoku, giúp mình nhặt lên với. "

    Chugoku dùng tay phải nhặt trái banh lên, đột nhiên cái rổ ở trên tay bị rớt xuống đất.

    " Xin lỗi, là mình cầm không chắc. "Kato vươn tay nói xin lỗi, Chugoku lắc đầu, nhìn tay của mình, đồng thời nắm chặt hai tay, tay phải động trước, tay trái chậm hơn một chút mới có thể nắm lại.

    Phản ứng kém ba giây.. Động tác phức tạp thì kém năm giây trở lên.. Năng lực phối hợp không đủ, thì không có cách nào cùng lúc sử dụng trợ lý đắc lực!

    Đây là báo cáo về cơ thể mình của Thêm Selma ba ba.

    Bởi vì là thí nghiệm đời số một, mục đích khởi động lúc ấy chỉ là để cơ thể" động ", vì vậy con chip cấy vào đại não lúc đó là con chip trí năng cấp thấp nhất, ngoại trừ công năng đọc và nhớ những tư liệu cơ bản ra thì không có bất kì công năng nào nữa. Không thể tự kiểm soát, không thể chữa trị, không có năng lực ngôn ngữ và cảm giác. Lúc ban đầu, chỉ là một con người có thể đi, trải qua chình sửa rất lâu mới có thể sử dụng" tay ".

    Nhưng mà đôi tay vĩnh viễn không phối hợp được, bởi vì tốc độ điều khiển của trí năng không đủ.

    Thêm Selma ba ba lại không chịu đổi con chip trí năng khác, ông cứ nói mấy lời kì quái:" Đổi rồi thì không còn là Chugoku của tôi nữa. "

    Tuy rằng đã trưởng thành được 5 năm, hai chân điều khiển vô cùng linh hoạt, nhưng trợ lý đắc lực vẫn có lúc không chịu phối hợp, đây là nguyên nhân hắn không được đến chiến trường. Trên chiến trường chỉ một vài giây sai lầm là đủ chết ngươi, nhưng mà..

    Chuguku nhặt trái banh tennis trên mặt đất lên. Cái này chắc không sao đâu ha? Tennis, trong tư liệu của ký ức thì đây là một loại thể thao cổ xưa sớm đã biến mất mấy trăm năm, là hạng mục thể thao không chiến đấu, không có thương tổn.

    Tuy rằng không biết vì sao mà ba ba ở nơi này còn tham gia loại thể thao này, nhưng Chugoku cũng tham gia hẳn sẽ không gây ra phiền phức gì đi?

    " Chugoku, bị sao vậy? "Horio đi tới hỏi, nhìn thấy Chugoku đang nhìn cằm chằm vào trái banh tennis ngây người, kỳ quái hỏi han:" Trái banh tennis này bị gì sao? "

    Chugoku lắc đầu, ngây người một chút, đột nhiên hỏi:" Cái này, chơi như thế nào? "

    Tìm trong tư liệu một lần, vẫn không tìm ra phương pháp chơi!

    " Hả, cậu không biết? A.. Ừ ha.. "Horio giật mình kêu lớn, mới nhớ tới tình huống của Chugoku, khụ khụ, ưỡn ngực, chắp tay ra sau lưng, một tay kia chi mình:" Sau này cứ để Horio có hai năm kinh ghiện này tới dạy cậu đi. Phải biết rằng, tennis không phải là một môn thể thao dễ học, ngay cả Horio có hai năm kinh nghiệm như mình cũng là đi trường chuyên môn học đấy, hơn nữa mỗi ngày.. "

    " A a~~Horio lại khoác lác nữa rồi. "Mizuno bất đắc dĩ nói.

    ".. Chuyện không xong hơn là, hình như Chugoku rất tin lời nói của Horio? "Kato nói

    Hai người nhìn vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe thỉnh thoảng còn gật đầu của Chugoku, vẻ mặt đau khổ chuyển hướng nhìn bộ trưởng Tezuka:" Chúng ta nên nói chuyện này như thế nào cho bộ trưởng đây? "

    Đối với Horio đang thao thao bất tuyệt, Chugoku kính nể vô cùng.

    Trước kia ở trong phòng thí nghiệm, ngẫu nhiên cũng sẽ có những người nhân tạo trở về dạy dỗ hắn rất nhiều tri thức quan trọng. Sở dĩ lúc đó hắn nghe không hiểu, bởi vì những tri thức đó đã vượt qua phạm vi hiểu biết lý giải của hắn.

    Cho nên, Horio cũng là một người phi thường lợi hại. Vì những lời Horio nói, một câu hắn cũng không hiểu.

    " Horio thật lợi hại! "Chugoku không chút bủn xỉn mà tán thưởng.

    Đang nói khoác lác Horio bỗng dưng sửng sốt, vuốt cái ót cười cười:" Ha ha ha, đương nhiên, mình chính là Horio có hai năm kinh nghiệm đánh tennis nha, cùng với người khác.. "

    " A a~đây là cái gì vậy? "Horio đang nói thì bị một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang. Nhìn theo hướng chính tuyển, thì thấy Kikumaru đang che miệng bộ dạng thê thảm chạy ra sân tennis.

    Quay lại trong sân, đúng lúc Ryoma vừa mới phạm sai lầm, liền thấy Inui mang một ly nướ màu xanh lục đưa cho hắn, tròng mắt kính dày ánh lên tia sáng quỷ dị.

    Ryoma cau mày uống hết ly nước, y như Kikumari che miệng chạy ra ngoài.

    Bao gồm tất cả chính tuyển và thành viên câu lạc bộ trên mặt đều chảy xuống mồ hôi lạnh. Huấn luyện viên Ryuzaki đứng ở một bên quát:" Mấy đứa đang làm gì vậy hả? Lượt tiếp theo: Oishi, Kawamura! "

    " Vâng! "Tinh thần của Oishi lẫn Kawamura căng chặt, vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

    Tuyệt đối, tuyệt đối không thể phạm sai lầm!

    Đột nhiên phải mang thêm 1kg bao cát trên chân, tuy rằng là lúc hoạt động bình thường thì không có cảm giác gì, nhưng vận động một hồi lâu sẽ lập tức sinh ra gánh nặng. Kết quả chính là mỗi người chính tuyển đều nảy sinh sai lầm rồi bị bắt uống một cốc nước Inui.

    Cuối cùng ngay cả Fuji cũng phạm sai lầm. Kikumaru bất mãn kêu la:" Fuji, cậu cố ý! "

    Fuji cười tủm tỉm nhận lấy ly nước Inui:" Đúng vậy, mình muốn uống thử! "Nói xong một hơi uống hết, thỏa mãn thở dài:" A, hương vị tương đối ngon, mình muốn đề cử nó! "

    " Nói dối hả! "

    " Trời ạ.. Đàn anh Fuji. "Mọi người trợn mắt há hốc mồm:" Trên đời này mà còn có người đáng sợ như vậy? "

    Ngoại trừ Tezuka ra, thì toàn bộ chính tuyển đều bị hạ gục, cả người không có sức sống mà nằm trên cỏ, nghe Inui nói nhận xét tổng thể về mọi người.

    Chugoku tò mò đi tới nhìn nước Inui được để ở trên ghế nghỉ. Fuji đứng bên cạnh nhướng mày, cười hỏi:" Chugoku có muốn uống thử không? "

    Chugoku gật đầu nói:" Muốn. "

    " Hả? "Mọi người sợ hãi, Tezuka nắm chặt tay lại.

    Momoshiro duỗi tay ngăn cản:" Không được uống đâu tiểu quỷ, sẽ chết đó! "

    " Fuji cậu đúng là đồ ác độc! "Kikumaru không đành lòng nhìn.

    Chugoku lui một bước tránh né cánh tay đang duỗi tới của Momoshiro, uống một ngụm nhỏ, liếm liếm môi, ngửa đầu một hơi uống hết, học Fuji ba ba thở dài:" Ngon! "

    " Nói dối! "Lần này tập thể kêu to, nhưng mà chính Chugoku lại khẳng định nói:" Chugoku muốn uống nữa! "

    Fuji tủm tỉm cười đổ thêm nước Inui cho Chugoku, bộ dạng rất vui vẻ nói:" Xem ra khẩu vị của Chugoku giống ta nha! "

    Inui bị đả kích, móc ra sổ ghi chép:" Xem ra cần phải đối với hương vị của nước Inui điểu chỉnh thêm rồi!"

    Hết chương 3.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng một 2022
  5. BlueSS

    Bài viết:
    28
    Chương 4: Horio rất lợi hại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tập huấn buổi sáng kết thúc, Tezuka đưa Chugoku tới lớp học, nói với giáo viên của Chugoku rằng: "Làm phiền ngài chiếu cố Chugoku!"

    "Không không không!"

    Giáo viên so với Tezuka còn khẩn trương hơn, vội vàng đứng lên cúi chào, nói: "Được dạy dỗ em trai của Tezuka là vinh hạnh của tôi rồi!"

    Tezuka cúi người đáp lễ: "Vậy phải nhờ ngài rồi!"

    Lúc được đưa tới lớp học, phát hiện là cùng lớp với Horio, Ryoma. Để có thể chiếu cố lẫn nhau, cuối cùng Chugoku ngồi sau Horio ở clb tennis. Mà về phần Ryoma.. Bởi vì đi học lúc nào cũng ngủ, tất nhiên không thể để Chugoku ngồi gần hắn, tránh việc ảnh hưởng đến thành tích học tập sau này của Chugoku.

    Sau khi kết thúc buổi học đầu tiên, Horio mang một chai nước tới đưa cho Chugoku: "Nè, Chugoku uống một ít đi?"

    "Hả?" Chugoku nghi ngờ.

    "Không cần khách sáo!" Horio vẻ mặt ta đây biết hết tất cả: "Muốn thông qua những hành vi đặc biệt thu hút sự chú ý, chuyện này mình có thể hiểu được. Yên tâm mình sẽ không nói với ai đâu, đừng chịu đựng nữa, uống miếng nước súc miệng đi!"

    Chugoku không hiểu hắn muốn nói gì.

    Chugoku nghiêng đầu, mở nắp chai nước uống một ngụm, lập tức phun ra, vẻ mặt nhăn nhó nói: "Khó uống quá!"

    "Cậu cho cậu ấy uống cái gì vậy?" Lúc đầu còn nằm dài trên bàn Ryoma, bây giờ ngẩng đầu lên hỏi Horio.

    "Thì là nước lọc bình thường để uống thôi, mình mua trước lúc vào học." Horio lấy một ngón tay chấm một ít nước cho vào miệng nếm thử: "Là nước lọc bình thường mà?"

    Chugoku lè lưỡi, mặt nhăn nhó nói: "Khó uống quá!"

    Ryoma và Horio cùng nhìn Chugoku, lại nhìn nhau một cái.

    ".. Thật là kì lạ!" Horio nói.

    "Ryoma kéo vành nón một chút:" Ma da ma da da ne*! "

    *Câu cửa miệng của Ryoma. Dịch theo nghĩa đen là" Chưa đủ tốt ", nhưng mình thấy để tiếng Nhật vậy hay hơn.

    Buổi chiều sau khi tan học Tezuka giúp Chugoku điền đơn xin gia nhập clb, cứ như vậy Chugoku chính thức trở thành thành viên clb tennis.

    Năm nhất ngoại trừ Echizen Ryoma, mọi người chỉ phụ trách nhặt banh cùng quét dọn sân. Chugoku liền đi theo sau vừa nhặt banh vừa nghe Horio nói.

    Sau khi clb tập luyện xong thì năm nhất phải ở lại quét dọn sân, Tezuka và Fuji sau khi thay xong quần áo liền đứng ở bên ngoài đợi Chugoku, ngược lại làm cho mấy người năm nhất sợ hãi không thôi, càng nghiêm túc quét dọn hơn, làm cho thời gian quét dọn càng lâu hơn.

    Sau khi ra khỏi cổng trường Tezuka liền chủ động nắm tay Chugoku, Đứa nhỏ này tuy rằng không phải thích nhảy nhót chơi đùa, nhưng rất dễ bị những sự việc lạ lẫm bên ngoài hấp dẫn. Trên đường nếu không có ai nắm tay, hắn nhất định sẽ đi lạc.

    Fuji nhận lấy cặp sách của Chugoku giúp hắn cầm, cười hỏi:" Chugoku đi học ở trường có vui không? "

    " Ừm. "Chugoku gật đầu khẳng định.

    " Vậy, tennis chơi vui không? "Fuji lại hỏi, Tezuka cũng nhìn Chugoku.

    Chugoku suy nghĩ, nói:" Không biết. "

    " Ha? "Fuji ngạc nhiên một chút, giống như là chưa từng nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy. Ngược lại cười cười nói:" A, có lẽ do Chugoku chưa có chơi qua nha! Ừm, tennis rất thú vị nha, nhất định Chugoku sẽ rất thích! "

    Chugoku nghiêng đầu, đối với vấn đề mình không hiểu thì không biết phải trả lời như thế nào.

    Lúc ở giao lộ Fuji nói tạm biệt với Tezuka, Chugoku vẫy vẫy tay:" Hẹn gặp lại Fuji ba ba. "

    " Hẹn gặp lại. "Fuji nói:" A, Chugoku có thể đừng gọi ta là ba ba nữa được không, gọi ca ca đi? "Tuy rằng lúc những người ở clb tennis nghe thấy Chugoku gọi hắn như vậy sắc mặt nhăn nhó trông rất thú vị nhưng mà.. Hắn mới 15 tuổi, cũng không muốn bị kêu thành già như vậy!

    Chugoku nhìn Fuji, lại nhìn Tezuka đang nhìn hắn chằm chằm, nắm chặt tay hai người, vô cùng khẳng định mà kêu:" Ba ba. "

    Thật ra Chugoku đang tỏ vẻ an ủi bọn họ, lúc trước hắn kêu Thêm Selma ba ba là tiên sinh, Thêm Selma ba ba còn buồn bã rất lâu. Cho nên sau này hắn cũng không thay đổi xưng hô nữa.

    Đương nhiên, đang quyết tâm Chugoku không phát hiện lúc hắn kêu lên trong nháy mắt hai vị ba ba đông cứng lại rồi.

    ".. Thôi, tạm biệt Tezuka. "Vỗ vỗ đầu Chugoku, xoa tóc hắn thành một đống rơm rạ:" Còn có tạm biệt con trai! "

    " Tạm biệt ba ba. "

    Fuji khựng lại một chút, đưa cắp sách của Chugoku cho Tezuka cầm, thở dài rời đi, Tezuka đẩy mắt kính một chút, nắm tay Chugoku về nhà.

    Vừa mở cửa ra Chugoku liền chạy vào, rõ ràng là hoạt bát hơn so với khi ở ngoài, Đầu tiên là chạy vào nhà bếp, đối với người đang nấu cơm kêu:" Mẹ Ayana con về rồi! "

    " Ai da, Chugoku về rồi! "Ayana lấy ra từ trông tử lạnh một đĩa dâu tây:" Đi ra phòng khách ngồi ăn đi, nhưng mà không thể ăn quá nhiều nha, đợi chút nữa là ăn cơm rồi. "

    " Vâng, "Chugoku bưng đĩa đến phòng khách, đối với hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách nói:" Kuniharu ba ba, ông nội con về rồi. "

    " A, đã về rồi sao! "Tezuka Kuniharu kéo Chugoku qua ngồi bên cạnh mình, đôr cho hắn một ly nước hỏi:" Ở trường học vui không? "

    Tính cách của Tezuka Kuniharu luôn ôn hòa nên vẫn luôn không biết ở chung với đứa con trai hiểu chuyện trưởng thành như thế nào, ngược lại tính cách ngoan ngoãn nghe lời của Chugoku làm cho người ba ba như hắn nghiện.

    " Vâng, ở trường vui lắm. "Chugoku trả lời, liền đẩy ly nước lọc mà Kuniharu ba ba đưa tới:" Không uống cái này. "

    Một ly sữa bò đưa tới trước mặt hắn, Chugoku nhận lấy:" Cảm ơn Tezuka ba ba. "Đối với xưng hô mặc kệ bối phận vai vế của Chugoku, cả nhà Tezuka đều quên rồi, hơn nữa bọn họ sủng Chugoku, càng không thể nói hắn được. Giống như Ayana nói, xúng hô thôi mà, dù sao đều là người một nhà, chỉ cần bảo bối Chugoku vui vẻ, thích kêu ai là ba ba cũng được.

    Tezuka thay xong quần áo liền ngồi xuống kế bên Chugoku, nói với Tezuka Kuniharu:" Chugoku không thích uống nước lọc. "

    " Vậy hả? "Tezuka Kuniharu đẩy mắt kính một chút:" Là ba không chú ý. "

    " Chugoku thích đồ ăn đậm vị đúng không? "Ayana bưng đồ ăn đi tới, thuận miệng hỏi.

    Chugoku gật đầu. Vị giác của hắn cũng không nhạy, lúc vừa mới bắt đầu là Thêm Selma ba ba đem đồ ăn được nêm gia vị gấp mười lần bình thường cho hắn ăn nửa năm mới kích thích được vị giác của của hắn. Hiện tại đã phân biệt được chua, ngọt, đắng, cay, nhưng mà có đôi khi không phân biệt tốt lắm, chỉ cần là đồ ăn có mùi vị hắn đều thích, cho dù là thực đắng hay cay, chỉ cần hắn" cảm nhận "được, vậy thì chính là ngon.

    Cho nên giống như nước lọc, hoặc là mấy loại thức ăn chay không có mùi vị kia, hắn ghét ăn vô cùng. Bởi vì không nếm được mùi vị, đầu lưỡi sẽ không có cảm giác.

    Cho nên, nước lọc là khó uống nhất.

    Lúc ăn cơm Ayana hỏi:" Chugoku, ở trường có vui không? "

    " Vâng. "Chugoku cắn đầu đũa chờ Tezuka ba ba lấy xương cá cho mình, cho nên ồm ồm nói.

    " Có kết bạn không? "Có thể như người mẹ bình thường dò hỏi sinh hoạt học tập của con trai đối với Ayana trước kia quá khó khăn, cho nên bây giờ Ayana hứng thú bừng bừng.

    Tezuka đem cá đã lấy hết xương ra đưa tới trước mặt Chugoku, nói:" Không được cắn đũa. "

    Chugoku gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, rốt cuộc cũng có tinh thần trả lời:" Có kết bạn. "

    " Tên là gì, là người như thế nào? "

    " Ừm.. "Chugoku nghĩ nghĩ:" Tên là Horio, chơi tennis giỏi lắm! "

    " A, mẹ biết. "Ayana vỗ tay:" Nghe nói năm nay Seigaku có một chính tuyển năm nhất rất lợi hại, thì ra tên là Horio! "

    Tezuka đang chuẩn bị gắp đồ ăn thì dừng đũa một chút nói:" Chính tuyển năm nhất là Echizen Ryoma. "

    " Hả, không phải là Horio sao? "Ayana cười nói:" Vậy có tới hai người năm nhất rất lợi hại sao? Thật tốt qua ha Kunimitsu! "

    " Ừm, ừ.."Tezuka giật giật khóe miệng, không nói chuyện thêm nữa.

    Hết chương 4.
     
  6. BlueSS

    Bài viết:
    28
    Chương 5: Tình cờ gặp cướp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối tuần được ba của Kato Kachiro mới đến chơi tại clb tennis mà ông ấy đang làm việc, đây là lần đầu tiên mà Chugoku ra ngoài đi chơi với bạn, cả nhà Tezuka rất xem trọng việc này. Ayana tốn hết một đêm để lựa đồ cho Chugoku, đến sáng hôm sau còn chưa quyết định, vì lựa chọn một cái áo mà còn cùng Tezuka Kuniharu cãi nhau, làm cho ông nội từ trước giờ lúc nào cũng nghiêm túc cũng phải xen vào.

    Chugoku mặc đồ ngủ, cả người không có sức sống dựa vào Tezuka, nói: "Ba ba, ta mệt rồi." Từ sáng sớm cho đến bây giờ đều phải thay quần áo, so với chạy bộ còn mệt hơn.

    Tezuka sờ sờ đầu hắn, đúc hắn uống sữa bò.

    Thời gian hẹn nhau rất nhanh đã đến, cuối cùng quần áo cũng được quyết định. Áo thun đơn giản thêm hoa văn trắng, quần trắng thoải mái, đây chính là kết quả sau khi Kuniharu ba ba chơi đoán số thắng. Tezuka lén lút thở phào, nhìn Ayana còn đang lưu luyến áo sơmi ren đang cầm trên tay, rồi nắm tay Chugoku ra cửa.

    Lúc tới cổng trường tập hợp với đám Kato Kachiro, một đám năm nhất vừa nhìn thấy bộ trưởng liền hoảng sợ, may mắn là Tezuka không có ý định đi theo bọn, chỉ đẩy Chugoku về phía họ rồi nói: "Làm phiền mọi người chiếu cố rồi!"

    Mọi ngươi thả lỏng, rồi vội vàng trả lời: "Dạ, dạ, không sao đâu ạ!"

    Tezuka đi được vài bước, lại quay trở lại, hỏi Chugoku: "Có thể tự mình về nhà không?"

    "Được." Chugoku gật đầu khẳng định, nhìn thấy như vậy Tezuka lại càng không yên tâm.

    Kato bên cạnh cười khổ: "Ừm, Tezuka bộ trưởng, hay là lát nữa chúng em sẽ đưa Chugoku về.."

    Không đưa không được nha, chơi chung chưa bao lâu bọn họ phát hiện, biểu cảm lạnh băng trên mặt của Chugoku không phải là giống bộ trưởng, mà là bởi vì hắn cái gì cũng không hiểu, vô cùng.. dễ bị lừa gạt, Ở trường học cũng bị mấy chị học khóa trên lừa bắt cóc mấy lần, nếu để hắn tự mình trở về, không chừng trên đường sẽ bị chị gái nào đó lừa bắt đi.

    Có người đảm bảo, Tezuka cũng yên tâm hơn, mới cùng mọi người tạm biệt rồi rời đi.

    Lúc mọi người tới clb đầy đủ hết rồi thì lúc này Echizen Ryoma mới khoan thai tới trễ, mà Ryuzaki Sakuno và Osakada Tomoka bởi vì làm cơm hộp cho mọi người mà cũng tới trễ. Chugoku còn chưa có mua vợt tennis, hơn nữa từ trước tới nay cũng chưa từng học qua, cho nên từ chối vợt tennis mà Kato cho mượn, ngồi một bên xem cùng Osakada cổ vũ Ryoma.

    Lúc này, tại sân A lại phát ra tiếng ồn ào, hình như có một vài người đàn ông trung niên bởi vì không muốn làm khởi động nóng người mà kiếm chuyện, Ryoma tiến lên cùng bộn họ thi đấu. Nhìn thấy một đôi cha con kia đang ôm chân bị chuột rút mặt không ngừng nhăn nhó xám xịt bỏ đi, Chugoku cũng không nhịn cười được mà cười một chút.

    Mà Osakado Tomoka đang ngồi bên cạnh ôm tay Ryuzaki Sakuno nói nhỏ: "Làm sao bây giờ Sakuno, tuy rằng mình đối với Ryoma đại nhân tuyệt đối không hai lòng, nhưng mà Chugoku thật sự rất đẹp nha~rất hấp dẫn~"

    "Tomoka à.." Sakuno đỏ mặt cười khổ.

    Cả ngày cũng không phát sinh việc gì, ngoại trừ việc cái người nói sẽ tới Momoshiro tiền bối không biết vì sao không tới làm cho Ryoma phải đứng đợi ở ngoài cả buổi ra, thì tới giờ ăn cơm trưa thì không biết Ryoma nói cái gì làm cho Sakuno không vui, cầm cơm hộp của hắn đi, Chugoku liền đem cơm hộp của mình chia sẻ một nửa cho hắn.

    Lúc đi về, bởi vì phát hiện cùng một đường với Ryoma, cho nên mọi người liền nhờ Ryoma đưa Chugoku về, Tomoka còn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhất định phải đưa Chugoku về tới của nhà, tuyệt đối không được để người lạ nói chuyện với hắn, đặc biệt là phụ nữ lớn tuổi."

    "Hả?" Được đặc biệt dặn dò như vậy làm cho Ryoma cảm thấy vô cùng khó hiểu.

    Xuống tới trạm xe buýt, Ryoma và Chugoku chậm rãi đi song song. Hai ngươi đều không thích nói chuyện, một đường đi đều im lặng, cho tới khi đi ngang qua một cái sân tennis ven đường, Ryoma mới lấy lại tinh thần. Dặn dò Chugoku: "Còn có hai cái ngã nữa là đến nhà cậu, không tiễn, tạm biệt." Còn chưa đợi Chugoku nói gì thì đã chạy thẳng đi.

    Chugoku đeo ba lô trên vai, tự mình đi.

    Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, thì bị người nào đó túm lại, mấy tên côn đồ miệng ngậm thuốc lá vây quanh Chugoku nói: "Không được la lên, nhóc con, bằng không là tụi t** đánh mày."

    Chugoku dựa lựng vào tường, kì quái nhìn mấy người đó mở ba lô của mình, lục lọi một hồi, cuối cùng tìm thấy một cái ví tiền màu nâu, đem mấy tờ giấy rực rỡ màu sắc lấy ra bỏ vào túi quần.

    Có người còn vỗ vỗ mặt hắn: "Ha, thật là thằng nhóc nghe lời."

    Chugoku đột nhiên nắm lấy tay hắn chuyển động một cái, trực tiếp đem người quật ngã, đúng lúc ngăn lại mấy tên đang bỏ đi kia.

    "Đem ví tiền trả lại cho ta."

    "Sao hả nhóc con, muốn đánh nhau hả?" Mấy tên côn dồ đột nhiên không phòng bị được mà ngạc nhiên một chút, vội vàng đe dọa.

    Chugoku đứng giữa con hẻm nhỏ, lạnh lùng nhìn một đám người: "Đem ví tiền trả lại đây."

    "Ha.." Mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, cuối cùng tên cầm đầu đem một cái bóp không ném cho hắn: "Nè, trả cho m** á." Lúc Chugoku cúi người nhặt ví tiền lên thì một đám người đã lén bỏ chạy.

    Chugoku nhặt ví tiền lên phủi bụi đi, kiểm tra xem có bị hư hay không, hừ một tiếng. Đây à ví tiền mà mẹ Ayana cho hắn, nếu bị hư hắn nhất định sẽ không tha cho bọn họ.

    Còn mấy tờ giấy kia, bị lấy đi cũng không sao, dù sao cũng chỉ là mấy tờ giấy màu.

    Gọi điện thoài hỏi Kato, biết rằng thời gian này Chugoku đang trên đường về nhà, Tezuka liền đứng ở cửa đợi hắn. Không bao lâu thì nhìn thấy một mình Chugoku đi tới, phát hiện hắn chỉ đi một mình Tezuka nhíu nhíu mày.

    Cầm lấy ba lô của Chugoku, Tezuka thuận miệng hỏi một chút: "Chơi vui không?"

    "Vui!" Chugoku gật đầu, vào cửa cởi giày ra.

    Tezuka cong cong khóe miệng, đứng ở đằng sau đóng cửa, lúc để ba lô ở huyền quan mới phát hiện vết bẩn ở đáy ba lô, trong mắt hiện lên tia sắc bén, giữ chặt lấy Chugoku mắt quét từ trên xuống dưới một lần: "Bị té?"

    "Không có nha." Chugoku nghi hoặc, thấy Tezuka ba ba không hỏi nữa, xoay người chạy vào nhà bếp.

    "Mẹ Ayana con về rồi đây."

    "Ai da, Chugoku đã về rồi, trước tiên đi tắm rửa đi, một lát nữa là cơn xong rồi!"

    "Dạ."

    Ayana đẩy Chugoku ra khỏi phòng bếp, quay đầu lại nhìn Tezuka đang đứng ở huyền quan, hỏi: "Sao vậy Kunimitsu?" Nhìn theo hướng mắt của hắn thấy cái ba lô bị bẩn, che miệng cười: "Ha ha, con trai thật là, nhất định là đem ba lô ném đại ở đâu rồi, phải đem đi giặt nha!"

    Ayana cầm lấy cái ba lô nhìn bộ dáng trầm tư của con trai lớn, kì quái hỏi: "Còn có việc gì sao?"

    "Không, chắc là con suy nghĩ nhiều." Tezuka đẩy đẩy kính, đi vào phòng khách.

    Lấy hết đồ vật trông ba lô ra, nhìn thấy ví tiền của Chugoku, mở ra phát hiện không còn gì, Ayana lại cười: "Biết vậy cho nhiều tiền một chút, không biết Chugoku mua cái gì nữa, con trai tiêu tiền nhiều thật."

    Lúc ăn cơm, Ayana theo thường lệ hỏi Chugoku hôm nay đi chơi như thế nào, chơi cái gì, tuy rằng sinh hoạt hằng ngày Chugoku đã thành thạo không ít, nhưng chuyện vui hay không hắn không phân biệt rõ lắm, cho nên cả một ngày chỉ tóm tắt bằng ba câu nói: "Bọn Ryoma chơi bóng, Tomoka cổ vũ, con ở một bên xem!"

    "Vậy chơi vui không?" Nam nhân trong nhà chỉ có Chugoku là tương đối ngoan, cố tính lại ít nói, hoàn toàn không vui vẻ gì hết, làm cho Ayana chỉ có thể cười khổ.

    "Vui." Chugoku khẳng định. Không có việc gì buồn, thì chính là vui.

    "Vậy là tốt rồi!" Ayana lại ăn một ít cơm, đột nhiên nhớ tới hỏi: "Chugoku tiền hôm nay đủ dùng không?"

    "Tiền?" Chugoku nghi hoặc.

    "Đúng rồi, mẹ nhìn thấy ví tiền của Chugoku không còn gì nha," Ayana tò mò hỏi: "Vậy, Chugoku mua gì sao? Hay mời mọi người ăn cơm?"

    "Ví tiền, tiền.." Chugoku nghĩ nghĩ, rồ tay phải nắm lại đnha vòa lòng bàn tay trái một cái: "Giấy có màu."

    Chugoku nhìn Ayana nói: "Bị mang đi."

    "Cái gì?"

    So với Ayana, ngược lại là ba người nam nhân từ trước đến nay luôn bình tĩnh đột nhiên kích động, đem Chugoku kéo lại gần kiểm tra thân thể hắn, xác nhận không bị gì Tezuka mới hỏi: "Chugoku, sao lại thế này?"

    "A, trên đường gặp mấy người, đem tiền mang đi.." Nhìn thấy mọi người căng thẳng, Chugoku cãn thận hỏi: "Tiền, rất.. quan trọng sao?" Bình thường lúc hắn ra ngoài đều có người đi theo, đồ ăn cũng là do Tezuka mua cho, ngay cả lần nay ngồi xe cũng là do Kato trả tiền, vì vậy một người chưa từng tiêu tiền như Chugoku cũng không biết tầm quan trọng của tiền.

    "Không có, ngươi không có vấn đề gì là được." Tezuka vỗ vỗ đầu hắn: "Về sau gặp mấy chuyện này phải trước tiên phải noi ra biết không."

    "Nhưng mà người không bị gì là được rồi." Ayana kéo Chugoku qua một bên: "Thật là biết làm người khác lo lắng, về sau đừng ra ngoài một mình biết không?"

    Chugoku liếc nhìn người nhà một cái, cúi đầu: "Xin lỗi, làm mất tiền rồi." Hắn không biết vật kia quan trọng như vậy.

    "Vấn đề không phải là tiền.." Tezuka xoa xoa thái dương: "Xin lỗi, ta phải đi đón ngươi mới đúng."

    Chugoku trầm mặc.

    Buổi tối bị mất ngủ, nghĩ tối vẻ mặt của Ayana mụ mụ, bộ dáng vô cùng lo lắng, tuy rằng mọi người đã đảm bảo là không có gì, nhưng mà.. quả nhiên là Chugoku làm mất tiền là rất quan trọng.

    Hết chương 5.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2022
  7. BlueSS

    Bài viết:
    28
    Chương 6: Làm chuyện sai trái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huấn luyện sáng hôm sau, lúc đang chạy bộ Horio chạy ở bên cạnh Chugoku hỏi thăm: "Chugoku tối hôm qua ngủ ngon không? Tớ thì, vừa về đến là mệt đén ngủ luôn rồi nha! Ai da, ngày hôm qua chơi bóng thực là mệt mỏi, ha ha, cậu có nhìn thấy tớ thắng Mizuno một ván kia không! Rất lợi hại đúng không, tớ chính là người học hai năm.."

    "Horio.." Chugoku cuối đầu, một bộ dáng không có tinh thần hỏi: "Tiền có quan trọng hay không?"

    "Hả?" Horio chớp chớp mắt, tuy rằng cảm thấy kì lạ vì sao Chugoku hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Đương nhiên là quan trọng, trên đời này mà không có tiền là không làm được gì hết cả!"

    "Hả, nghiêm trọng như vậy sao?" Chugoku hoảng sợ. Không có tiền thì việc gì cũng không làm được, là giống như người máy không có năng lượng thì không thể hoạt động sao?

    Vậy mà hắn lại làm mất nó!

    "Ách.. thật ra cũng không nghiêm trọng tới vậy!" Horio giật giật khóe miệng. Bị sắc mặt tái nhợt của Chugoku dọa "Xảy ra chuyện gì sao?" Không phải là nhà của bộ trưởng bị phá sản?

    "Ừm, tiền bị mang đi.." Chugoku áy náy cúi đầu nói.

    "Là ý gì?"

    Chugoku mệt mỏi đáp: "Ngày hôm qua đi trên đường bị mấy người mang tiền đi mất hết rồi." Sớm biết vậy không cho bọn họn đi khỏi đó.

    "A, cậu bị cướp hả?" Horio kinh ngạc la lên, âm thanh lớn tới nỗi toàn bộ sân thể dục đều nghe thấy.

    "Sao vậy sao vậy?" Tất cả chính tuyển đang chạy phía trước đều dừng lại, Momoshiro nóng nảy chạy tới nắm lấy Horio hỏi: "Ai bị cướp?"

    "Là Chugoku, ngày hôm qua hắn trên đường về nhà thì bị cướp!"

    "Cái gì, nhóc con bị cướp?" Kikumaru vừa nghe thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn này bị cướp liền nhảy dựng lên "Mấy tên đó, nếu để ta bắt được tuyệt đối sẽ không bỏ qua, dám bắt nạt một đứa nhỏ!"

    Bảo mẫu Oishi cũng chạy tới lải nhải: "Người không bị gì đi, có bị thương không? Chúng ta là vận động viên, bị thương là không tốt lắm, tiền bị mất rồi cũng không sao, về sau để cho mấy người năm nhất cùng đi về đi, không được đi một mình nữa, nguy hiểm quá.."

    "Tezuka?" Fuji mở mắt nhìn Tezuka.

    Tezuka đảy mắt kính, sắc mặt tối lại: "Thân thể không sao." Nhưng mà nhìn thoáng qua tinh thần rất uể oải, buổi sáng hôm nay ngày cả bánh ga tô dâu tây thích nhất cũng không ăn, chắc là bị dọa sợ?

    Thâm tâm tự trách nắm chặt tay. Lúc đó đáng lẽ ra mình phải đi đón hắn mới đúng!

    Nghe thấy Chugoku không bị gì, Fuji thả lỏng. Kéo Chugoku đang ở trong lòng ngực Kikumaru ra, nói: "Được rồi, mọi người tiếp tục chạy đi, đừng dừng lại giữ đường nữa!"

    Thấy mọi người chạy đi rồi, Fuji cúi người xuống, nhéo nhéo mặt của Chugoku: "Được rồi, đừng buồn nữa. Đối với chúng ta, Chugoku được bình an là tốt lắm rồi, tiền mất cũng không có gì hết. Bởi vì Chugoku là quan trọng nhất!"

    "Vâng." Chugoku xoa xoa mặt bị nhéo đỏ, khóa miệng giật giật.

    "Khôg nghĩ tới sẽ xảy chuyện này." Mời Chugoku đi chơi Kato cảm thấy tự trách. Ở xã hội hiện đại ngày nay, đối với học sinh mà nói cướp bóc gì đó chính là tội lớn nhất, hơn nữa đối tượng lại là Chugoku ngây thơ.

    "Nhưng mà, ngày hôm qua không phải là Ryoma đưa Chugoku về sao?" Mizuno cảm thấy kì quái hỏi, mọi người cùng nhau nhìn về Ryoma đang ở phía trước.

    Ryoma từ lúc bắt đầu tới nay cũng không nói một lời, chỉ đè vành nón thấp xuống.

    Sau khi chạy bộ buổi sáng xong thì có năm phút nghỉ ngơi, Kato, Mizuno và Horio chủ đọng tới trước mặt Tezuka cúi lưng: "Thực xin lỗi bộ trưởng!"

    "Hại Chugoku gặp chuyện này, thật sự xin lỗi!" Kato nói

    "Nếu chúng ta cùng nhau đưa Chugoku về thì tốt rồi!" Mizuno nói.

    "Xin hãy tha thứ cho chúng ta!" Horio nhắm mắt nói.

    "Không liên quan đến bọn họ." Ryama đi tới, khom lưng nói: "Xin lỗi, bộ trưởng, ta đã đồng ý là đưa Chugoku về nhà, nửa đường lại bỏ hắn, cho nên mới xảy ra chuyện này.."

    "Chuyện này hẳn là không nên nói với ta." Tezuka nói: "Người bị hại là Chugoku, người nên được xin lỗi là Chugoku."

    "Còn nữa, bị cướp là chuyện không phải ai sai, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cho dù mọi người đều ở đó cũng chưa chắc an toàn, có khi ngược lại còn bị thương." Tezuka nhìn chằm chằm Ryoma: "Ryoma, sai lầm của ngươi là, chuyện đã đồng ý lại không làm được, không có một chút trách nhiệm."

    "Vâng, ta đã biết, tuyệt không có lần sau!"

    "Vậy thì, giải tán đi." Tezuka đẩy đẩy mắt kính, khẩu khí ôn hòa nói: "Ngày hôm qua Chugoku chơi rất vui, cảm ơn mọi người đã chăm sóc hắn!"

    "Bộ trưởng không cần phải nói như vậy, có thể chơi cùng với Chugoku chúng ta cũng rất vui vẻ!" Bọn Kato không biết phải làm sao, rõ ràng bọn họ không có chăm sóc tốt Chugoku, vậy mà lại còn được bộ trưởng nói cảm ơn. Áy náy đối với Chugoku ngày càng nhiều hơn.

    Nhìn thấy một đám năm nhất tản ra, Fuji cười tủm tỉm tay nắm lấy bả vai của Tezuka: "Như vậy là được rồi, sau này bọn họ cũng sẽ chăm sóc Chugoku nhiều hơn nữa!" Nếu bởi vì chuyện này mà bị trách mắng, chỉ sợ là sau này bọn họ cũng sẽ không dám chơi cùng với Chugoku.

    Từ lúc rời đi, Ryoma theo thói quen đi tới máy bán hàng tự động cách đó không xa, theo thói quen ấn xuống một lon nước ponta vị nho, mới nói: "Chết rồi."

    Cầm ponta trở về sân bóng, Kato và Mizuno nhìn thấy Ryoma đang đi đến thì ăn ý kéo Horio đi mất, để lại mình Chugoku.

    "Cái này, muốn uống không?" Ryoma đưa lon ponta vị nho tới trước mặt Chugoku, quay đầu đi. Hắn nhớ trước đây bộ trưởng và Fuji tiền bối đều là mua sữa bò cho Chugoku, cũng không biết Chugoku có uống nước có ga hay không..

    "Uống!" Chugoku nãy giờ còn không có tinh thần gì lập tức mắt sáng lên, nhận lấy Ponta uống mấy ngụm, nói với Ryoma: "Cảm ơn!" Hình như tâm trạng tốt lên một chút.

    Ryoma giật giật khóe miệng, nhịn không được cười. Lại quay đầu đi, đè vành nón xuống, nói: "Ừm.. Xin lỗi.."

    "Hả?" Chugoku cắn ống hút khó kiểu nhìn Ryoma.

    "Ngày hôm qua.. Đúng ra là nên đưa ngươi về tới nhà. Thực xin lỗi"

    "Không liên quan tới Ryoma nha." Chugoku vẫn không rõ tại sao Ryoma nói xin lỗi với hắn, rõ ràng hắn mới là người để tiền bị mang đi.

    Nhưng mà uống nước mà Ryoma cho xong cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Bởi vì cảm thấy áy náy cho nên buổi sáng không uống sữa bò, bữa sáng còn không ăn hết nhắc mới nhớ sáng nay hắn cũng không ăn bánh ga tô dâu tây.. Chẳng lẽ bới vì đói bụng cho nên mới mệt mỏi sao?

    Nghĩ lại thì cũng không nghiêm trọng như vậy, không ăn một bữa tối, Tezuka ba ba nhìn qua cũng rất tốt mà, người máy không còn năng lượng cũng có thể hoạt động mấy ngày, vậy tan học hôm nay hắn đem tiền lấy về là được, dù sao hắn cũng nhớ rõ mặt mấy người đó.

    Nói tới đây, cũng không biết mấy người kia còn ở đó không nữa.

    Bởi vì lo lắng mấy người đó sẽ đi chỗ khác, cho nên buổi chiều lúc tan học Chugoku liền cùng huấn luyện viên Ryuzaki xin nghỉ muốn về nhà trước. Huấn luyện viên tuy rằng đã đồng ý, nhưng vẫn phải gọi nói cho Tezuka một tiếng.

    Vòng loại khu vực không lâu nữa sẽ bắt đầu, huấn luyện cho chính tuyển là không thể thiếu, Tezuka đi không được, lại không yên tâm Chugoku đi một mình. Nhưng đây là lần đầu tiên Chugoku muốn làm gì đó, dù thế nào cũng không muốn đợi huấn luyện kết thúc mới đi, Tezuka không thể làm gì hơn mà nhờ bộ ba năm nhất đưa Chugoku về.

    Ở trước cửa nhà tạm biệt Kato, Mizuo và Horio. Chugoku nhìn thấy bọn họ đi xa liền xách ba lô đi tới chỗ ngày hôn qua bị cướp.

    Vừa mới đi tời đầu ngõ đã bị túm vào, may mắn là, gặp ngay đúng đám người đó. Đám côn đồ nhìn thấy là tên nhóc ngày hôm qua thì cũng cảm thấy trùng hợp: "Ha ha, lại là m**, còn dám tới nữa hả?"

    "Thật may mắn, lại là con dê béo này."

    Đối mắt với đám côn đò đang xúm lại, Chugoku dựa tường, bình tĩnh nói: "Đem tiền trả lại cho ta."

    "Hả?" Không ngờ tới còn có người dam đòi lại tiền, đam côn đồ sừng sốt rồi cười phá lên. Việc này có khả năng sao!

    Trong đó có một người đang cười đột nhiên nói: "Nè, đừng đùa nữa, nhanh đem tiền đi nhanh lên, nếu lại gặp Akutsu liền không xong!"

    "Nói cũng đúng!" Tên cầm đầu phất tay mọi người hành động, lại nghiến răng nghiến lợi: "Tức chết t**, ngày hôm qua khó khăn lắm mới lấy kiếm được nhiều tiền như vậy, lại bị Akutsu cướp lấy! Thằng chết tiệt, chỉ là một học sinh trung học mà dám.. Hả"

    Đột nhiên bị thân thể khác đè lên làm ngã, tên cầm đầu tức giận: "Tụi bây làm gì vậy?"

    Ngẩng đầu lên mới nhìn thấy đám người vây quanh muốn cướp ba lô của thằng nhóc tất cả đã bị đánh ngã ra đất. Thằng nhóc thì tay nắm lấy ba lô, bộ dáng là một học sinh ngoan ngoãn đứng đó, dường như là chưa từng động đậy gì. Chỉ nhìn chằm chằm mình: "Đem tiền trả lại đây!"

    "Ha, nhóc có đừng có mà ngạo mạn!" Theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng mà, chắc chỉ là ảo giác thôi? Thằng nhóc trước mặt nhìn thế nào cũng chỉ là một học sinh tiểu học, cũng không như Akutsu bạo lực hình, cho dù học qua một ít karate thì sao nào, một đám cao trung như bọn họ mà không dạy dỗ được nó sao?

    Nghĩ vậy, kêu hết tất cả lên: "Cùng nhau lên, dạy dỗ thằng nhóc này cho t**"

    Tuy Chugoku là vật thí nghiệm thất bại, nhưng bản thân là người nhân tạo được sinh ra vì chiến tranh, năng lục chiến đấu cơ bản là không yếu, đương nhiên cũng thừa để đối phó với đám côn đồ chỉ biết vung tay loạn xạ này.

    Bởi vì không ai chịu chủ động đưa tiền, cho nên Chugoku chi có thể tự mình lục soát. Không biết mình bị mất bao nhiêu tiền, dứt khoát cầm đi hết.

    Một tên bị Chugoku đánh ngã trong góc muốn ôm bụng bỏ chạy, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới một cái ngõ khác. Chugoku nhìn thoáng qua, không tính đuổi theo. Nhưng mà, người đó vừa chạy tới đầu hẻm đã bị đánh ngã trở lại. Chugoku liền nhìn thấy một người mặc đồng phục trắng, đầu tóc màu bạc dựng đứng, đôi mắt hung ác kéo tên kia tới.

    "Á.. Akutsu.." Đám côn đồ nằm trên đất vốn không có sức lực cũng sợ tới mức run rẩy bò dậy, hình như rất sợ hắn.

    Chugoku không cảm thấy sao hết, hắn đã lục soát hết rồi, chuẩn bị rời đi.


    "Nè, m**." Akutsu đi tới, thân hình ccaolonws bao phủ lấy Chugoku: "Đưa tiền đây!"

    Hết chương 6.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...