Bài viết: 317 

CHƯƠNG 9
[BOOK]Trăng tròn đã lên cao, một canh giờ sau, Nhậm An Lạc nhìn đám đông đang dần tản ra, ngọn đèn dầu trên phố Trường Liễu đã tắt, nhìn ánh mắt Uyển Thư buồn bã, nàng lúng túng ho khan một tiếng.
"Nghe bá tánh lúc tản ra có nói hôm nay Thái tử cũng không tham dự thi hội, không phải do chúng ta đến muộn."
Uyển Thư thở dài, ngồi xổm một góc trên xe ngựa, ngón tay vẽ vòng vòng, vô cùng tội nghiệp.
Nhậm An Lạc xưa nay là một chủ tử thổ phỉ chân thành và hào sảng, tâm mềm nhũn, ưng thuận với Uyển Thư tháng sau sẽ cùng nàng đi dạo kinh thành, mọi người vui mừng trở lại lên xe ngựa hồi phủ.
Đêm khuya kinh thành trống vắng trái ngược với không khí náo nhiệt phồn hoa khi nãy, làn gió nhẹ phả lên mặt, cảm giác như được gột rửa mọi ưu phiền.
Bánh xe lộc cộc vang dội rõ ràng trên đường phố yên tĩnh, đột nhiên một trận tiếng vó ngựa truyền tới.
Nhậm An Lạc mở mắt, thần sắc suy tư, ngáp liên hồi rồi ngoắc ngoắc ngón tay với Uyển Thư: "Xem ra bổn đương gia trời sinh phúc trạch vận hậu, có lẽ tối nay ngược lại ra ngoài không uổng phí."
Vừa dứt lời, xe ngựa chợt dừng lại, thanh âm Trường Thanh trầm ổn vang lên.
"Phía trước là người nào?"
"Chủ nhân nhà ta mời Nhậm tướng quân tới phủ một chuyến." Người tới lễ phép mà khách khí, trong giọng nói lại không mang vẻ kính cẩn.
"Tiểu thư?" Trường Thanh vén màn vải lên, thấp giọng hỏi.
Bên ngoài nam tử một thân bố y xanh đen ngồi trên tuấn mã, người mang trường kiếm, mặt mày túc lãnh, dáng vẻ kiêu dũng làm người ta sợ hãi.
Khóe miệng Nhậm An Lạc khẽ nhếch, gõ nhẹ tay vào đầu gối: "Vậy tức là quý nhân mời, An Lạc từ chối thì quả là bất kính."
Nói xong phẩy tay áo một cái, màn vải theo tiếng nói rơi xuống.
Nghe Nhậm An Lạc trả lời vô cùng tùy ý, đáy mắt người dẫn đầu lập tức thoáng qua vẻ kinh ngạc, vung tay lên, dẫn Trường Thanh lái xe ngựa hướng sâu vào đường phố.
Bên trong xe ngựa, Uyển Thư gãi đầu: "Tiểu thư, người quen của người?"
Uyển Cầm gõ lên trán nàng một cái: "Ngốc tử, ban đêm ở kinh thành có giới nghiêm, ngươi cảm thấy trong đế đô có mấy người có gan dám sai hộ vệ ở trên đường chính công khai cản người!"
Uyển Thư xoa xoa trán, bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt quỷ dị nháy mắt với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc lười để ý đến nàng, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần.
"Mời tướng quân xuống xe."
Xe ngựa vững vàng dừng lại, thanh âm bên ngoài vang lên, Nhậm An Lạc duỗi người, nhìn sang Uyển Thư Uyển Cầm muốn đi theo, ném ánh mắt 'thật là mất hứng', quay đầu tự xuống xe ngựa.
Cung điện hoa quý hòa nhã bất ngờ xuất hiện ở trước mắt, Nhậm An Lạc ở phía sau cung điện u tối nhướng mày.
Ai da, tưởng nàng danh chấn Tấn Nam, hiện giờ lại thành người không thể nhận ra!
Thị vệ dẫn Nhậm An Lạc đi vào nội cung, đi qua nhiều khúc quanh co ở hậu viên, dừng bên ngoài một lương đình.
Nhậm An Lạc chớp mắt, sau đó lười nhác dựa vào một bên núi giả, nhẹ lay người tìm một vị trí thoải mái.
Bên trong lương đình, một bàn cờ được bày trên bàn đá, Hàn Diệp một thân Thanh Long Ngư Bạch thường phục, ngồi ngay ngắn giữa đình, ánh đèn dầu mờ mờ chiếu lên trên người y, lộ ra khuôn mặt ôn nhuận, Nhậm An Lạc liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy vùng khỉ ho cò gáy Tấn Nam kia thật đúng là không thể dưỡng ra được một thượng đẳng như thế này.
Không chút nào kiêng kỵ ánh mắt để ý của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp cúi đầu nhìn bàn cờ, thả xuống một quân: "Nhậm tướng quân, mời ngồi."
Nhậm An Lạc vẫn không thu lại ánh mắt, ho nhẹ một tiếng đi vào đình, ngồi đối diện Hàn Diệp, nhấp một ngụm trà cung nữ dâng lên, sau đó khoát tay ý nói mọi người lui ra.
Nhậm An Lạc khí thế bức người, liên tiếp làm một loạt động tác với điệu bộ tự nhiên, Hàn Diệp vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy cung nữ bất giác lui ra bên ngoài lương đình, khóe miệng liền mang theo ý cười.
"Tính tình tướng quân vẫn như mọi khi."
Ván cờ trên bàn đá tiến dần đến hồi cuối, hắc bạch song tử (1) rơi vào tử cục, nhất thời không có cách phá giải.
Hàn Diệp buông quân cờ xuống, nhìn Nhậm An Lạc.
"An Lạc cho rằng cái này đây đã nằm trong suy nghĩ của điện hạ, điện hạ đêm khuya cho mời, không biết là vì chuyện gì?"
Thần thái Nhậm An Lạc sáng láng, thản nhiên hào phóng, không chút ngại ngùng nào với việc hoang đường gặp gỡ nam tử lúc nửa đêm, trên mặt lộ rõ vẻ tò mò.
"Nhậm tướng quân, tối nay chắc hẳn trong lúc đi dạo trên phố đã thấy rất nhiều việc."
Hàn Diệp nói có ý ám chỉ, Nhậm An Lạc hơi trầm ngâm, bừng tỉnh hiểu ra: "Điện hạ muốn nói.. Ôn Sóc công tử?"
Hàn Diệp không trả lời, tay nhẹ gõ trên bàn cờ, tiếng gõ phát ra mát lạnh, y nhìn Nhậm An Lạc, đáy mắt thâm trầm lạnh lùng.
"Nhậm tướng quân, tại sao vào kinh không nghĩ hỏi đến ta, nếu tướng quân thật lòng quy thuận Đại Tĩnh, ta bảo đảm ngày sau tuyệt không giữ tướng quân ở trong kinh thành, nhưng mà.. ta không thích Nhậm tướng quân nảy sinh bất cứ chủ ý nào với người bên cạnh ta."
Nhậm An Lạc nheo lại mắt, đánh giá vị Thái tử ôn nhuận thanh tao lịch sự trong lời đồn, đột nhiên cao giọng cười lớn: "Nếu An Lạc tự đại một chút, nhất định sẽ cho là Điện hạ có tật xấu ghen tuông giống như tiểu thư khuê các."
Hàn Diệp nghe vậy ngẩn người, đáy mắt tức giận, nhìn thấy trên mặt Nhậm An Lạc sang sảng ý cười, lặng lẽ tiêu tán.
"Tướng quân chớ vọng ngôn."
"Điện hạ ngày thường chính là bộ dạng người sống chớ gần, đế đô quý nữ dù có khuynh mộ đến đâu cũng không dám động tới ngài, nói vậy An Lạc cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi không ít. Điện hạ yên tâm, đúng là hôm nay ta vô tình nhìn thấy Ôn Sóc công tử ở đầu đường, hơn nữa trong lòng ta đã có người, tuyệt sẽ không có bất kì chủ ý gì với tiểu công tử bên cạnh Điện hạ."
Dựa theo tính cách của Nhậm An Lạc, tuyệt không phải kiểu người ăn nói bừa bãi, đáy mắt Hàn Diệp hơi giãn ra, cười nói: "Nghe tướng quân nói như vậy, chắc hẳn kinh đô nho nhỏ này không giữ được tướng quân, cần gì phải lấy ta làm cớ để ngụy trang."
"Hả? Điện hạ sao lại nghĩ như vậy? Ta khuynh mộ Điện hạ, trên Kim Loan điện cầu hôn, kinh thành vạn dặm cả thiên hạ đều biết." Nhậm An Lạc bưng ly sứ lên, cách làn khói phảng phất đưa mắt dừng trên người Hàn Diệp.
Hàn Diệp lắc đầu: "Từ lúc ở trên bãi săn thấy tướng quân, ta liền biết tướng quân không phải người như vậy."
Thanh âm y chắc chắn. Nhậm An Lạc khẽ giật mình, trầm mặc hồi lâu, buông ly sứ xuống, đột nhiên ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Hàn Diệp, màu mắt thâm trầm.
"Điện hạ vì sao không tin? Nữ tử thiên hạ khuynh mộ Điện hạ là điều dễ hiểu, vì sao không tin Nhậm An Lạc ta vào kinh cũng là vì ngươi."
"Ngươi (2) ?" Hàn Diệp cảm thấy hoang đường đến sắp bật cười, chẳng lẽ bây giờ y nên trước mặt nữ tử này khen một tiếng 'tốt' hay sao, khắp thiên hạ trừ hoàng đế, ai có tư cách xưng hô như vậy với một trữ quân quốc gia?
Nhưng mà, đời này y cũng chưa từng thấy qua ánh mắt nghiêm túc cố chấp như vậy, nhìn một lúc, thật giống như y chính là người trong kí ức cả đời của nàng.
Cho dù Hàn Diệp là Thái tử cao quý của một nước, cũng không thể không thừa nhận rằng tình cảm trong đôi mắt này quá mức chân thành, mãnh liêt.
Sâu đậm đến mức.. Y thiếu chút nữa liền tin.
Hàn Diệp cúi đầu, chợt cười dài giống như Nhậm An Lạc vừa nãy, tiếng cười không kiềm chế được.
"Nhậm tướng quân, Tấn Nam núi cao sông dài, có một số việc còn chưa kịp truyền tới đế đô, lúc An Lạc trại quy hàng, ta phái ám vệ đến Tấn Nam có mang về một vài lời nói?"
"Hả? Lời nói gì?" Nhậm An Lạc nhướng mày.
"Ám vệ nói, nhi lang quốc thổ Tấn Nam ngàn dặm gọi tướng quân là thiên nhân, đem lòng khuynh mộ, nào biết tướng quân phong lưu bất kham, có không ít nợ đào hoa, vì điều này mới đi xa ngàn dặm vào kinh thành. Hôm nay ta cuối cùng đã biết lời đồn không phải là giả, tướng quân thâm tình như vậy, thủy chung với một người tất nhiên chuyện tốt, nhưng nếu như đối với ai cũng như vậy, ta quả thực không nhận nổi."
Nhìn thấy đáy mắt Hàn Diệp thư thái, Nhậm An Lạc nghe vậy, ánh mắt thâm tình bỗng nhiên tiêu tán, lộ ra vài ý cười, nhún vai nói: "Chuyện tốt thì không ra được khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền xa ngàn dặm, lời cổ nhân quả nhiên không lừa ta! Không nghĩ tới chuyện ở đất làm thuốc Tấn Nam điện hạ cũng rõ ràng, khó trách hôm nay cố tình mời ta, là lo lắng ta gieo họa cho Ôn tiểu công tử?"
Nhậm An Lạc nói chuyện thản nhiên thẳng thắn, Hàn Diệp ngược lại có thêm chút hảo cảm với nàng, khoát tay nói: "Tướng quân nói nặng lời rồi, hôm nay ta mời tướng quân vào Đông cung, còn có một chuyện."
"Điện hạ cứ nói thẳng, không ngại."
"Người như tướng quân, hào khí vân thiên, là nữ tử ta bình sinh hiếm thấy, tướng quân lòng mang thiên hạ, là tướng tài, không bằng ra ngoài biên cương phòng thủ thực hiện hoài bão, năm đó Đế gia gia chủ đức nhân thương sinh, thế nhân ca tụng, sao tướng quân không noi theo?"
Nhậm An Lạc chấp chưởng An Lạc trại từ năm mười bốn tuổi, phía bắc kháng đại quân triều đình, phía nam nghênh đạo phỉ nước Khấu, trải qua bách chiến, không một lần thất bại, thanh danh hiển hách. Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm, ngoại trừ mười sáu năm trước ngày Đế Thịnh Thiên lánh đời không rõ sống chết, chưa từng có nữ tử nào có thể uy chấn Vân Hạ như nàng.
Nhân vật như vậy lại cam tâm làm người bình thường, quả thực quá đáng tiếc!
Không thể không nói thái độ của Hàn Diệp đối đãi với Nhậm An Lạc hoàn toàn giống với tâm tính của Ngụy Gián, hai thầy trò có sự ăn ý làm người ta kinh ngạc.
Trời đêm dần trở lạnh, Nhậm An Lạc cũng không biết ngừng cười từ lúc nào, đầu hơi rũ, che đi con ngươi nhìn không ra ưu tư, chỉ có thể nghe được thanh âm bình tĩnh đạm mạc của nàng.
"Điện hạ, Đế Thịnh Thiên quả thật đức nhân thương sinh, nhưng mà.. kết quả thì sao?"
Hàn Diệp dừng lại, nhíu mày ngẩng đầu.
"Đế gia nhường lại một nửa thiên hạ, bá tánh ca tụng Đế Thịnh Thiên thì đã làm sao? Người thắng vương hầu bại giả khấu, giang sơn thịnh thế ngày nay, còn có ai nhớ rõ những việc trước kia Đế gia cùng Đế Thịnh Thiên đã làm? Chỉ một câu nói của đế vương, phút chốc đều tan thành mây khói."
"Nhậm tướng quân!"
Rõ ràng là ánh mắt vô cảm, nhưng lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo như tháng mười hai mùa đông, khí thế trong lời nói rất lớn. Hàn Diệp thấp giọng quát, nắm chặt quân cờ trong tay.
Nhậm An Lạc ngẩng đầu lên, đáy mắt vân đạm phong khinh, giống như là không nhìn thấy sự thất thố của Hàn Diệp, cảm khái nói: "Cho nên a.. Làm một người như Đế Thịnh Thiên quá mệt mỏi, Điện hạ có biết vì sao ta chưa bao giờ bại trận. Trời sinh ta một bộ lá gan tham sống sợ chết, ta rất quý mạng mình, để bảo vệ thứ này tất nhiên sẽ không thể bại trên chiến trường. Hiện giờ triều đình chiêu an, ta là một nữ tử, ở kinh thành làm chức quan sống qua ngày, sau đó tìm một hôn phu tốt lập gia đình, tham vọng hùng tâm tráng chí làm gì, sợ là không thể nhận được ý tốt của Điện hạ."
Hàn Diệp an tĩnh nghe Nhậm An Lạc thần sắc nghiêm chỉnh nói một tràng, cho dù là ai nghe cũng thấy giống như hàng dài lý do, hồi lâu không nói tiếng nào.
Nhậm An Lạc uống xong trà trong ly sứ, duỗi người, đứng dậy hướng Hàn Diệp hành lễ, bước xuống thạch đình, đi được mấy bước, bóng lưng quay về phía Hàn Diệp chậm rãi dừng lại, không biết từ lúc nào nàng lại cầm trong tay một quân cờ màu đen, đầu ngón tay an tĩnh xoay tròn.
"Hôm nay được Điện hạ mời đến, vô cùng vinh hạnh, xem như là ta tạ lễ."
Nhậm An Lạc tiện tay ném đi, quân cờ màu đen vạch trên không trung một đường, vững vàng đáp xuống ván cờ trên bàn đá.
Hàn Diệp nhìn bàn cờ, ngẩng đầu lên đã không thấy Nhậm An Lạc, thần sắc phức tạp thâm trầm.
Mới vừa rồi y đẩy thế cờ vào thế tử, quân cờ ở chỗ Nhậm An Lạc tuy không thể làm cờ đen thắng nhưng lại có thể phá được thế cờ, chỉ một quân cờ liền không phá mà giải.
Tin đồn ở Tấn Nam Nhậm An Lạc thô bỉ ngang ngược, không thông văn thơ, nhưng.. Hàn Diệp dám quả quyết, trong thiên hạ người có thể ở thời gian một chén trà hóa giải tử cục, không được mấy người.
Đã gần đến đêm khuya, Đông cung vẫn sáng trưng đèn, bước chân Nhậm An Lạc nhẹ nhàng mà tiêu sái sắc bén, chỉ đáng thương cung nữ dẫn đường phía trước, giống như là cảm thấy Nhậm An Lạc không đáng sợ như lời đồn, thỉnh thoảng quay đầu len lén liếc một cái, đáy mắt tràn đầy tò mò.
"Tiểu cô nương, ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ ta giống ba đầu sáu tay lắm sao?"
Khuôn mặt cung nữ thẹn thùng đỏ bừng, quay đầu không nhìn nữa, đi ba bước thành hai hướng thẳng ra bên ngoài, dẫn nàng đi hết hành lang gấp khúc mới phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn xung quanh.
Ở sau lưng nàng cách đó không xa, Nhậm An Lạc lẳng lặng đứng giữa hành lang, một thân huyền y như hòa vào bóng đêm, nữ tử nhìn sâu vào trong một lầu các ở Đông cung, ánh trăng mờ mờ ảo ảo dừng trên người nàng, bàng hoàng nhìn lại, cảm nhận rõ ràng có một sự lạnh lẽo.
Cung nữ tiến lên vài bước, gọi Nhậm An Lạc một câu: "Nhậm đại nhân." Thấy nàng không đáp, cung nữ nhìn theo ánh mắt Nhậm An Lạc, hơi ngẩn ra, sau đó lấy một loại thanh âm cảm khái nói: "Nơi đại nhân đang nhìn chính là Bắc Khuyết các."
Nhậm An Lạc quay đầu, thần sắc khó hiểu: "Bắc Khuyết các?"
"Nghe nói năm đó bệ hạ vì nghênh vị kia vào kinh, cố ý chiêu Sầm Bắc đại sư tu sửa Đông cung, Bắc Khuyết các có thể nhìn ra xa toàn bộ cảnh sắc kinh đô, đối diện Phù Lăng sơn, đẹp đẽ hoa lệ tinh xảo, rất nổi danh ở đế đô, không ít quan đại thần từng xin điện hạ cho phép vào Bắc Khuyết các tham quan một chút, ngay cả mấy vị chủ tử khi tới Đông cung, không có ai là không muốn xem qua nơi này. Nhưng Điện hạ của chúng ta là một người trường tình, từ sau chuyện của vị tiểu thư kia, Bắc Khuyết các cho tới bây giờ vẫn chưa có ai đặt chân qua."
Trong giọng nói của cung nữ đối với vị tiểu thư có thể vào ở Bắc Khuyết các không hề che giấu chút hâm mộ nào.
Mười bốn năm trước, quyền thế Đế gia có thể so với hoàng gia khi đó, Hoàng đế Gia Ninh từng hạ chỉ lấy lễ công chúa nghênh Đế Tử Nguyên nhập kinh, sắp xếp ở Đông cung Bắc Khuyết các.
Nghe đồn năm đó, cho dù công chúa thiên đình, cũng không thể so sánh với sự đẹp đẽ quý giá của ấu nữ Đế gia ở kinh đô.
Đế Tử Nguyên từ khi sinh ra đã định trước số mệnh, từng là mơ ước của tất cả nữ tử Đại Tĩnh.
"Trường tình? Ngươi rất hâm mộ Đế Tử Nguyên?" Nhậm An Lạc nhìn ánh trăng chiếu xuống Bắc Khuyết các, cười như không cười, nhẹ nhàng nói.
Nhậm An Lạc vừa nói xong, cung nữ mới phát hiện mình mới vừa rồi phạm vào đại kỵ hoàng thất, sắc mặt trắng nhợt, cả người sợ hãi khẽ run.
Nhậm An Lạc nhìn cung nữ một cái, xoay người đi ra ngoài hành lang, lần này không quay đầu lại nữa.
Trên đời làm gì có chuyện nào mà không cần phải trả giá thật lớn.
Nếu Đế Tử Nguyên biết Đế gia có một ngày mãn môn bị trảm, tan thành mây khói, huyết mạch tẫn hủy, liệu có còn nguyện ý nhận đại vinh sủng tám năm trước nữa không?
Chú thích:
(1) hắc bạch song tử: Quân cờ màu đen và quân cờ màu trắng.
(2) trong tiếng trung, khi nói chuyện với bề trên sẽ gọi đối phương là 您, gọi người bằng vai vế hoặc thấp hơn là 你, câu này Nhậm An Lạc xưng hô với Thái tử là 你.[/BOOK]
[BOOK]Trăng tròn đã lên cao, một canh giờ sau, Nhậm An Lạc nhìn đám đông đang dần tản ra, ngọn đèn dầu trên phố Trường Liễu đã tắt, nhìn ánh mắt Uyển Thư buồn bã, nàng lúng túng ho khan một tiếng.
"Nghe bá tánh lúc tản ra có nói hôm nay Thái tử cũng không tham dự thi hội, không phải do chúng ta đến muộn."
Uyển Thư thở dài, ngồi xổm một góc trên xe ngựa, ngón tay vẽ vòng vòng, vô cùng tội nghiệp.
Nhậm An Lạc xưa nay là một chủ tử thổ phỉ chân thành và hào sảng, tâm mềm nhũn, ưng thuận với Uyển Thư tháng sau sẽ cùng nàng đi dạo kinh thành, mọi người vui mừng trở lại lên xe ngựa hồi phủ.
Đêm khuya kinh thành trống vắng trái ngược với không khí náo nhiệt phồn hoa khi nãy, làn gió nhẹ phả lên mặt, cảm giác như được gột rửa mọi ưu phiền.
Bánh xe lộc cộc vang dội rõ ràng trên đường phố yên tĩnh, đột nhiên một trận tiếng vó ngựa truyền tới.
Nhậm An Lạc mở mắt, thần sắc suy tư, ngáp liên hồi rồi ngoắc ngoắc ngón tay với Uyển Thư: "Xem ra bổn đương gia trời sinh phúc trạch vận hậu, có lẽ tối nay ngược lại ra ngoài không uổng phí."
Vừa dứt lời, xe ngựa chợt dừng lại, thanh âm Trường Thanh trầm ổn vang lên.
"Phía trước là người nào?"
"Chủ nhân nhà ta mời Nhậm tướng quân tới phủ một chuyến." Người tới lễ phép mà khách khí, trong giọng nói lại không mang vẻ kính cẩn.
"Tiểu thư?" Trường Thanh vén màn vải lên, thấp giọng hỏi.
Bên ngoài nam tử một thân bố y xanh đen ngồi trên tuấn mã, người mang trường kiếm, mặt mày túc lãnh, dáng vẻ kiêu dũng làm người ta sợ hãi.
Khóe miệng Nhậm An Lạc khẽ nhếch, gõ nhẹ tay vào đầu gối: "Vậy tức là quý nhân mời, An Lạc từ chối thì quả là bất kính."
Nói xong phẩy tay áo một cái, màn vải theo tiếng nói rơi xuống.
Nghe Nhậm An Lạc trả lời vô cùng tùy ý, đáy mắt người dẫn đầu lập tức thoáng qua vẻ kinh ngạc, vung tay lên, dẫn Trường Thanh lái xe ngựa hướng sâu vào đường phố.
Bên trong xe ngựa, Uyển Thư gãi đầu: "Tiểu thư, người quen của người?"
Uyển Cầm gõ lên trán nàng một cái: "Ngốc tử, ban đêm ở kinh thành có giới nghiêm, ngươi cảm thấy trong đế đô có mấy người có gan dám sai hộ vệ ở trên đường chính công khai cản người!"
Uyển Thư xoa xoa trán, bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt quỷ dị nháy mắt với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc lười để ý đến nàng, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần.
"Mời tướng quân xuống xe."
Xe ngựa vững vàng dừng lại, thanh âm bên ngoài vang lên, Nhậm An Lạc duỗi người, nhìn sang Uyển Thư Uyển Cầm muốn đi theo, ném ánh mắt 'thật là mất hứng', quay đầu tự xuống xe ngựa.
Cung điện hoa quý hòa nhã bất ngờ xuất hiện ở trước mắt, Nhậm An Lạc ở phía sau cung điện u tối nhướng mày.
Ai da, tưởng nàng danh chấn Tấn Nam, hiện giờ lại thành người không thể nhận ra!
Thị vệ dẫn Nhậm An Lạc đi vào nội cung, đi qua nhiều khúc quanh co ở hậu viên, dừng bên ngoài một lương đình.
Nhậm An Lạc chớp mắt, sau đó lười nhác dựa vào một bên núi giả, nhẹ lay người tìm một vị trí thoải mái.
Bên trong lương đình, một bàn cờ được bày trên bàn đá, Hàn Diệp một thân Thanh Long Ngư Bạch thường phục, ngồi ngay ngắn giữa đình, ánh đèn dầu mờ mờ chiếu lên trên người y, lộ ra khuôn mặt ôn nhuận, Nhậm An Lạc liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy vùng khỉ ho cò gáy Tấn Nam kia thật đúng là không thể dưỡng ra được một thượng đẳng như thế này.
Không chút nào kiêng kỵ ánh mắt để ý của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp cúi đầu nhìn bàn cờ, thả xuống một quân: "Nhậm tướng quân, mời ngồi."
Nhậm An Lạc vẫn không thu lại ánh mắt, ho nhẹ một tiếng đi vào đình, ngồi đối diện Hàn Diệp, nhấp một ngụm trà cung nữ dâng lên, sau đó khoát tay ý nói mọi người lui ra.
Nhậm An Lạc khí thế bức người, liên tiếp làm một loạt động tác với điệu bộ tự nhiên, Hàn Diệp vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy cung nữ bất giác lui ra bên ngoài lương đình, khóe miệng liền mang theo ý cười.
"Tính tình tướng quân vẫn như mọi khi."
Ván cờ trên bàn đá tiến dần đến hồi cuối, hắc bạch song tử (1) rơi vào tử cục, nhất thời không có cách phá giải.
Hàn Diệp buông quân cờ xuống, nhìn Nhậm An Lạc.
"An Lạc cho rằng cái này đây đã nằm trong suy nghĩ của điện hạ, điện hạ đêm khuya cho mời, không biết là vì chuyện gì?"
Thần thái Nhậm An Lạc sáng láng, thản nhiên hào phóng, không chút ngại ngùng nào với việc hoang đường gặp gỡ nam tử lúc nửa đêm, trên mặt lộ rõ vẻ tò mò.
"Nhậm tướng quân, tối nay chắc hẳn trong lúc đi dạo trên phố đã thấy rất nhiều việc."
Hàn Diệp nói có ý ám chỉ, Nhậm An Lạc hơi trầm ngâm, bừng tỉnh hiểu ra: "Điện hạ muốn nói.. Ôn Sóc công tử?"
Hàn Diệp không trả lời, tay nhẹ gõ trên bàn cờ, tiếng gõ phát ra mát lạnh, y nhìn Nhậm An Lạc, đáy mắt thâm trầm lạnh lùng.
"Nhậm tướng quân, tại sao vào kinh không nghĩ hỏi đến ta, nếu tướng quân thật lòng quy thuận Đại Tĩnh, ta bảo đảm ngày sau tuyệt không giữ tướng quân ở trong kinh thành, nhưng mà.. ta không thích Nhậm tướng quân nảy sinh bất cứ chủ ý nào với người bên cạnh ta."
Nhậm An Lạc nheo lại mắt, đánh giá vị Thái tử ôn nhuận thanh tao lịch sự trong lời đồn, đột nhiên cao giọng cười lớn: "Nếu An Lạc tự đại một chút, nhất định sẽ cho là Điện hạ có tật xấu ghen tuông giống như tiểu thư khuê các."
Hàn Diệp nghe vậy ngẩn người, đáy mắt tức giận, nhìn thấy trên mặt Nhậm An Lạc sang sảng ý cười, lặng lẽ tiêu tán.
"Tướng quân chớ vọng ngôn."
"Điện hạ ngày thường chính là bộ dạng người sống chớ gần, đế đô quý nữ dù có khuynh mộ đến đâu cũng không dám động tới ngài, nói vậy An Lạc cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi không ít. Điện hạ yên tâm, đúng là hôm nay ta vô tình nhìn thấy Ôn Sóc công tử ở đầu đường, hơn nữa trong lòng ta đã có người, tuyệt sẽ không có bất kì chủ ý gì với tiểu công tử bên cạnh Điện hạ."
Dựa theo tính cách của Nhậm An Lạc, tuyệt không phải kiểu người ăn nói bừa bãi, đáy mắt Hàn Diệp hơi giãn ra, cười nói: "Nghe tướng quân nói như vậy, chắc hẳn kinh đô nho nhỏ này không giữ được tướng quân, cần gì phải lấy ta làm cớ để ngụy trang."
"Hả? Điện hạ sao lại nghĩ như vậy? Ta khuynh mộ Điện hạ, trên Kim Loan điện cầu hôn, kinh thành vạn dặm cả thiên hạ đều biết." Nhậm An Lạc bưng ly sứ lên, cách làn khói phảng phất đưa mắt dừng trên người Hàn Diệp.
Hàn Diệp lắc đầu: "Từ lúc ở trên bãi săn thấy tướng quân, ta liền biết tướng quân không phải người như vậy."
Thanh âm y chắc chắn. Nhậm An Lạc khẽ giật mình, trầm mặc hồi lâu, buông ly sứ xuống, đột nhiên ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Hàn Diệp, màu mắt thâm trầm.
"Điện hạ vì sao không tin? Nữ tử thiên hạ khuynh mộ Điện hạ là điều dễ hiểu, vì sao không tin Nhậm An Lạc ta vào kinh cũng là vì ngươi."
"Ngươi (2) ?" Hàn Diệp cảm thấy hoang đường đến sắp bật cười, chẳng lẽ bây giờ y nên trước mặt nữ tử này khen một tiếng 'tốt' hay sao, khắp thiên hạ trừ hoàng đế, ai có tư cách xưng hô như vậy với một trữ quân quốc gia?
Nhưng mà, đời này y cũng chưa từng thấy qua ánh mắt nghiêm túc cố chấp như vậy, nhìn một lúc, thật giống như y chính là người trong kí ức cả đời của nàng.
Cho dù Hàn Diệp là Thái tử cao quý của một nước, cũng không thể không thừa nhận rằng tình cảm trong đôi mắt này quá mức chân thành, mãnh liêt.
Sâu đậm đến mức.. Y thiếu chút nữa liền tin.
Hàn Diệp cúi đầu, chợt cười dài giống như Nhậm An Lạc vừa nãy, tiếng cười không kiềm chế được.
"Nhậm tướng quân, Tấn Nam núi cao sông dài, có một số việc còn chưa kịp truyền tới đế đô, lúc An Lạc trại quy hàng, ta phái ám vệ đến Tấn Nam có mang về một vài lời nói?"
"Hả? Lời nói gì?" Nhậm An Lạc nhướng mày.
"Ám vệ nói, nhi lang quốc thổ Tấn Nam ngàn dặm gọi tướng quân là thiên nhân, đem lòng khuynh mộ, nào biết tướng quân phong lưu bất kham, có không ít nợ đào hoa, vì điều này mới đi xa ngàn dặm vào kinh thành. Hôm nay ta cuối cùng đã biết lời đồn không phải là giả, tướng quân thâm tình như vậy, thủy chung với một người tất nhiên chuyện tốt, nhưng nếu như đối với ai cũng như vậy, ta quả thực không nhận nổi."
Nhìn thấy đáy mắt Hàn Diệp thư thái, Nhậm An Lạc nghe vậy, ánh mắt thâm tình bỗng nhiên tiêu tán, lộ ra vài ý cười, nhún vai nói: "Chuyện tốt thì không ra được khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền xa ngàn dặm, lời cổ nhân quả nhiên không lừa ta! Không nghĩ tới chuyện ở đất làm thuốc Tấn Nam điện hạ cũng rõ ràng, khó trách hôm nay cố tình mời ta, là lo lắng ta gieo họa cho Ôn tiểu công tử?"
Nhậm An Lạc nói chuyện thản nhiên thẳng thắn, Hàn Diệp ngược lại có thêm chút hảo cảm với nàng, khoát tay nói: "Tướng quân nói nặng lời rồi, hôm nay ta mời tướng quân vào Đông cung, còn có một chuyện."
"Điện hạ cứ nói thẳng, không ngại."
"Người như tướng quân, hào khí vân thiên, là nữ tử ta bình sinh hiếm thấy, tướng quân lòng mang thiên hạ, là tướng tài, không bằng ra ngoài biên cương phòng thủ thực hiện hoài bão, năm đó Đế gia gia chủ đức nhân thương sinh, thế nhân ca tụng, sao tướng quân không noi theo?"
Nhậm An Lạc chấp chưởng An Lạc trại từ năm mười bốn tuổi, phía bắc kháng đại quân triều đình, phía nam nghênh đạo phỉ nước Khấu, trải qua bách chiến, không một lần thất bại, thanh danh hiển hách. Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm, ngoại trừ mười sáu năm trước ngày Đế Thịnh Thiên lánh đời không rõ sống chết, chưa từng có nữ tử nào có thể uy chấn Vân Hạ như nàng.
Nhân vật như vậy lại cam tâm làm người bình thường, quả thực quá đáng tiếc!
Không thể không nói thái độ của Hàn Diệp đối đãi với Nhậm An Lạc hoàn toàn giống với tâm tính của Ngụy Gián, hai thầy trò có sự ăn ý làm người ta kinh ngạc.
Trời đêm dần trở lạnh, Nhậm An Lạc cũng không biết ngừng cười từ lúc nào, đầu hơi rũ, che đi con ngươi nhìn không ra ưu tư, chỉ có thể nghe được thanh âm bình tĩnh đạm mạc của nàng.
"Điện hạ, Đế Thịnh Thiên quả thật đức nhân thương sinh, nhưng mà.. kết quả thì sao?"
Hàn Diệp dừng lại, nhíu mày ngẩng đầu.
"Đế gia nhường lại một nửa thiên hạ, bá tánh ca tụng Đế Thịnh Thiên thì đã làm sao? Người thắng vương hầu bại giả khấu, giang sơn thịnh thế ngày nay, còn có ai nhớ rõ những việc trước kia Đế gia cùng Đế Thịnh Thiên đã làm? Chỉ một câu nói của đế vương, phút chốc đều tan thành mây khói."
"Nhậm tướng quân!"
Rõ ràng là ánh mắt vô cảm, nhưng lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo như tháng mười hai mùa đông, khí thế trong lời nói rất lớn. Hàn Diệp thấp giọng quát, nắm chặt quân cờ trong tay.
Nhậm An Lạc ngẩng đầu lên, đáy mắt vân đạm phong khinh, giống như là không nhìn thấy sự thất thố của Hàn Diệp, cảm khái nói: "Cho nên a.. Làm một người như Đế Thịnh Thiên quá mệt mỏi, Điện hạ có biết vì sao ta chưa bao giờ bại trận. Trời sinh ta một bộ lá gan tham sống sợ chết, ta rất quý mạng mình, để bảo vệ thứ này tất nhiên sẽ không thể bại trên chiến trường. Hiện giờ triều đình chiêu an, ta là một nữ tử, ở kinh thành làm chức quan sống qua ngày, sau đó tìm một hôn phu tốt lập gia đình, tham vọng hùng tâm tráng chí làm gì, sợ là không thể nhận được ý tốt của Điện hạ."
Hàn Diệp an tĩnh nghe Nhậm An Lạc thần sắc nghiêm chỉnh nói một tràng, cho dù là ai nghe cũng thấy giống như hàng dài lý do, hồi lâu không nói tiếng nào.
Nhậm An Lạc uống xong trà trong ly sứ, duỗi người, đứng dậy hướng Hàn Diệp hành lễ, bước xuống thạch đình, đi được mấy bước, bóng lưng quay về phía Hàn Diệp chậm rãi dừng lại, không biết từ lúc nào nàng lại cầm trong tay một quân cờ màu đen, đầu ngón tay an tĩnh xoay tròn.
"Hôm nay được Điện hạ mời đến, vô cùng vinh hạnh, xem như là ta tạ lễ."
Nhậm An Lạc tiện tay ném đi, quân cờ màu đen vạch trên không trung một đường, vững vàng đáp xuống ván cờ trên bàn đá.
Hàn Diệp nhìn bàn cờ, ngẩng đầu lên đã không thấy Nhậm An Lạc, thần sắc phức tạp thâm trầm.
Mới vừa rồi y đẩy thế cờ vào thế tử, quân cờ ở chỗ Nhậm An Lạc tuy không thể làm cờ đen thắng nhưng lại có thể phá được thế cờ, chỉ một quân cờ liền không phá mà giải.
Tin đồn ở Tấn Nam Nhậm An Lạc thô bỉ ngang ngược, không thông văn thơ, nhưng.. Hàn Diệp dám quả quyết, trong thiên hạ người có thể ở thời gian một chén trà hóa giải tử cục, không được mấy người.
Đã gần đến đêm khuya, Đông cung vẫn sáng trưng đèn, bước chân Nhậm An Lạc nhẹ nhàng mà tiêu sái sắc bén, chỉ đáng thương cung nữ dẫn đường phía trước, giống như là cảm thấy Nhậm An Lạc không đáng sợ như lời đồn, thỉnh thoảng quay đầu len lén liếc một cái, đáy mắt tràn đầy tò mò.
"Tiểu cô nương, ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ ta giống ba đầu sáu tay lắm sao?"
Khuôn mặt cung nữ thẹn thùng đỏ bừng, quay đầu không nhìn nữa, đi ba bước thành hai hướng thẳng ra bên ngoài, dẫn nàng đi hết hành lang gấp khúc mới phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn xung quanh.
Ở sau lưng nàng cách đó không xa, Nhậm An Lạc lẳng lặng đứng giữa hành lang, một thân huyền y như hòa vào bóng đêm, nữ tử nhìn sâu vào trong một lầu các ở Đông cung, ánh trăng mờ mờ ảo ảo dừng trên người nàng, bàng hoàng nhìn lại, cảm nhận rõ ràng có một sự lạnh lẽo.
Cung nữ tiến lên vài bước, gọi Nhậm An Lạc một câu: "Nhậm đại nhân." Thấy nàng không đáp, cung nữ nhìn theo ánh mắt Nhậm An Lạc, hơi ngẩn ra, sau đó lấy một loại thanh âm cảm khái nói: "Nơi đại nhân đang nhìn chính là Bắc Khuyết các."
Nhậm An Lạc quay đầu, thần sắc khó hiểu: "Bắc Khuyết các?"
"Nghe nói năm đó bệ hạ vì nghênh vị kia vào kinh, cố ý chiêu Sầm Bắc đại sư tu sửa Đông cung, Bắc Khuyết các có thể nhìn ra xa toàn bộ cảnh sắc kinh đô, đối diện Phù Lăng sơn, đẹp đẽ hoa lệ tinh xảo, rất nổi danh ở đế đô, không ít quan đại thần từng xin điện hạ cho phép vào Bắc Khuyết các tham quan một chút, ngay cả mấy vị chủ tử khi tới Đông cung, không có ai là không muốn xem qua nơi này. Nhưng Điện hạ của chúng ta là một người trường tình, từ sau chuyện của vị tiểu thư kia, Bắc Khuyết các cho tới bây giờ vẫn chưa có ai đặt chân qua."
Trong giọng nói của cung nữ đối với vị tiểu thư có thể vào ở Bắc Khuyết các không hề che giấu chút hâm mộ nào.
Mười bốn năm trước, quyền thế Đế gia có thể so với hoàng gia khi đó, Hoàng đế Gia Ninh từng hạ chỉ lấy lễ công chúa nghênh Đế Tử Nguyên nhập kinh, sắp xếp ở Đông cung Bắc Khuyết các.
Nghe đồn năm đó, cho dù công chúa thiên đình, cũng không thể so sánh với sự đẹp đẽ quý giá của ấu nữ Đế gia ở kinh đô.
Đế Tử Nguyên từ khi sinh ra đã định trước số mệnh, từng là mơ ước của tất cả nữ tử Đại Tĩnh.
"Trường tình? Ngươi rất hâm mộ Đế Tử Nguyên?" Nhậm An Lạc nhìn ánh trăng chiếu xuống Bắc Khuyết các, cười như không cười, nhẹ nhàng nói.
Nhậm An Lạc vừa nói xong, cung nữ mới phát hiện mình mới vừa rồi phạm vào đại kỵ hoàng thất, sắc mặt trắng nhợt, cả người sợ hãi khẽ run.
Nhậm An Lạc nhìn cung nữ một cái, xoay người đi ra ngoài hành lang, lần này không quay đầu lại nữa.
Trên đời làm gì có chuyện nào mà không cần phải trả giá thật lớn.
Nếu Đế Tử Nguyên biết Đế gia có một ngày mãn môn bị trảm, tan thành mây khói, huyết mạch tẫn hủy, liệu có còn nguyện ý nhận đại vinh sủng tám năm trước nữa không?
---
Chú thích:
(1) hắc bạch song tử: Quân cờ màu đen và quân cờ màu trắng.
(2) trong tiếng trung, khi nói chuyện với bề trên sẽ gọi đối phương là 您, gọi người bằng vai vế hoặc thấp hơn là 你, câu này Nhậm An Lạc xưng hô với Thái tử là 你.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: