Tiếu Nhất Điển
Tiếu
Bài viết: 6 

Chương 20: Có tính toán
Like và theo dõi bài viết để ủng hộ editor
Âm Thái Hậu nhìn Hách Liên Hoài Diệc một cái, nam nhân này được bà nuôi từ bé, ngay cả khi ngủ cũng mang vẻ mặt tươi cười của hài tử đơn thuần. Không ôm chí lớn, chỉ biết đấu dế, hôm nay nghe Âm Lăng Huyên nói hắn ôm nàng ta cả buổi chiều, xem ra là bắt đầu cảm thấy hứng thú với chuyện nam nữ. Lòng phòng bị của Âm Thái Hậu đối với hắn vốn không cao, bây giờ lại càng thấp hơn. Hôm nay, có sợ chỉ là sợ có người thì thầm bên gối với hắn, bà phải sớm loại bỏ nhửng uy hiếp này.
"Hôm nay Hoàng Thượng sắc phong nhiều mỹ nhân như vậy, khó tránh khỏi nhất thời hoa mắt, nhưng đại hôn vẫn phải theo tổ chế*, vị trí Hoàng Hậu vẫn trống chỗ, trong cung có Quý phi là phẩm cấp cao nhất, hôm nay Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở Lan Tịch Cung của Âm Quý phi đi." Âm Thái Hậu lên tiếng nói, giọng điệu không phải hỏi, mà là mệnh lệnh như đinh chém sắt.
(Tổ chế: Quy chế của tổ tiên)
Bàn tay Hách Liên Hoài Diệc ẩn trong tay áo đột nhiên nắm thành quyền, trên mặt vẫn đang cười, hắn không lúc nào không cười, luôn luôn là bộ dạng ngây thơ thuần khiết.
Âm Lăng Huyên vừa nghe, mặt đầy cảm động nhìn cô cô nhà mình.
Hoa Nhan vừa nghe mặt đầy vẻ gian trá, vội vàng nói: "Đúng vậy, Hoàng Thượng, hôm nay vẫn nên đi đến chỗ Lăng Huyên tỷ tỷ đi." Đề nghị này của Thái Hậu vừa hay hợp ý nàng.
Âm Lăng Huyên nghe xong, quay lại nhìn về phía Lạc Hoa Nhan, tức khắc đổi lại bộ mặt ác độc, tỏ ra "ngươi đừng có mà giả mù sa mưa.".
Vệ Lương Ngữ vẫn luôn trầm mặc, bàn tay phía dưới hung hăng nắm chặt khăn lụa, hôm nay ở cổng Tây nàng ta đã bại bởi Âm Lăng Huyên một lần, giờ đây nàng ta và Âm Lăng Huyên cùng chạy trên một con đường, dựa vào cái gì mà đều là đêm tân hôn, nàng ta lại phải một người trong phòng trống? Cũng không biết là dũng khí ở đâu ra, một người nãy giờ không chịu nói gì như nàng ta lại dứt khoát mở miệng nói: "Hoàng Thượng.. Người như vậy đối với chúng thần thiếp không công bằng.." Ánh mắt nàng ta đen nhánh đánh một vòng, lại tiếp tục nói: "Thần thiếp nghe nói lát nữa phải biểu diễn.. Nếu như biểu hiện của thần thiếp tốt, vậy Hoàng Thượng.. vậy Hoàng Thượng đến chỗ thần thiếp nha." Nàng ta lắp ba lắp bắp, nhưng cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trong mắt Hách Liên Hoài Diệc lập tức ánh vài nét vui vẻ: "Đề nghị này của Lương Thục phi rất hay! Mẫu hậu, cứ như vậy đi! Ai biểu diễn tốt trẫm sẽ qua đêm ở chỗ người đó!"
Trong lòng Âm Thái Hậu lướt qua một chút tính toán, bà rất yên tâm với tài nghệ của Âm Lăng Huyên, đúng lúc bà đang muốn để Âm Lăng Huyên hoàn toàn bắt được trái tim Hách Liên Hoài Diệc. Âm Thái Hậu khẽ gật đầu, coi như là ngầm cho phép.
Hoa Nhan nhìn thấy, trong lòng nhất thời tung tăng nhảy múa, Vệ Lương Ngữ vừa đạt được gian kế cũng vui mừng không kém.
Hoa Nhan vui mừng vì chờ lát nữa chỉ cần mượn cớ không biểu diễn là có thể thoát được một kiếp. Mà Vệ Lương Ngữ vui mừng là bởi vì rốt cuộc nàng ta cũng giành được một cơ hội cho mình.
"Vậy cứ làm như thế đi!" Hách Liên Hoài Diệc quyết định. Dứt lời nhìn Lạc Hoa Nhan một cái. Hách Liên Hoài Diệc vốn còn tưởng rằng có thể thấy dáng vẻ mất mác của nàng, không ngờ tới lại nhìn thấy vẻ sung sướng không đúng lúc của nàng.
Hửm? Hách Liên Hoài Diệc nhíu lông mày, không phải nàng nên mất mác mới đúng sao?
"Hôm nay Hoàng Thượng sắc phong nhiều mỹ nhân như vậy, khó tránh khỏi nhất thời hoa mắt, nhưng đại hôn vẫn phải theo tổ chế*, vị trí Hoàng Hậu vẫn trống chỗ, trong cung có Quý phi là phẩm cấp cao nhất, hôm nay Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở Lan Tịch Cung của Âm Quý phi đi." Âm Thái Hậu lên tiếng nói, giọng điệu không phải hỏi, mà là mệnh lệnh như đinh chém sắt.
(Tổ chế: Quy chế của tổ tiên)
Bàn tay Hách Liên Hoài Diệc ẩn trong tay áo đột nhiên nắm thành quyền, trên mặt vẫn đang cười, hắn không lúc nào không cười, luôn luôn là bộ dạng ngây thơ thuần khiết.
Âm Lăng Huyên vừa nghe, mặt đầy cảm động nhìn cô cô nhà mình.
Hoa Nhan vừa nghe mặt đầy vẻ gian trá, vội vàng nói: "Đúng vậy, Hoàng Thượng, hôm nay vẫn nên đi đến chỗ Lăng Huyên tỷ tỷ đi." Đề nghị này của Thái Hậu vừa hay hợp ý nàng.
Âm Lăng Huyên nghe xong, quay lại nhìn về phía Lạc Hoa Nhan, tức khắc đổi lại bộ mặt ác độc, tỏ ra "ngươi đừng có mà giả mù sa mưa.".
Vệ Lương Ngữ vẫn luôn trầm mặc, bàn tay phía dưới hung hăng nắm chặt khăn lụa, hôm nay ở cổng Tây nàng ta đã bại bởi Âm Lăng Huyên một lần, giờ đây nàng ta và Âm Lăng Huyên cùng chạy trên một con đường, dựa vào cái gì mà đều là đêm tân hôn, nàng ta lại phải một người trong phòng trống? Cũng không biết là dũng khí ở đâu ra, một người nãy giờ không chịu nói gì như nàng ta lại dứt khoát mở miệng nói: "Hoàng Thượng.. Người như vậy đối với chúng thần thiếp không công bằng.." Ánh mắt nàng ta đen nhánh đánh một vòng, lại tiếp tục nói: "Thần thiếp nghe nói lát nữa phải biểu diễn.. Nếu như biểu hiện của thần thiếp tốt, vậy Hoàng Thượng.. vậy Hoàng Thượng đến chỗ thần thiếp nha." Nàng ta lắp ba lắp bắp, nhưng cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trong mắt Hách Liên Hoài Diệc lập tức ánh vài nét vui vẻ: "Đề nghị này của Lương Thục phi rất hay! Mẫu hậu, cứ như vậy đi! Ai biểu diễn tốt trẫm sẽ qua đêm ở chỗ người đó!"
Trong lòng Âm Thái Hậu lướt qua một chút tính toán, bà rất yên tâm với tài nghệ của Âm Lăng Huyên, đúng lúc bà đang muốn để Âm Lăng Huyên hoàn toàn bắt được trái tim Hách Liên Hoài Diệc. Âm Thái Hậu khẽ gật đầu, coi như là ngầm cho phép.
Hoa Nhan nhìn thấy, trong lòng nhất thời tung tăng nhảy múa, Vệ Lương Ngữ vừa đạt được gian kế cũng vui mừng không kém.
Hoa Nhan vui mừng vì chờ lát nữa chỉ cần mượn cớ không biểu diễn là có thể thoát được một kiếp. Mà Vệ Lương Ngữ vui mừng là bởi vì rốt cuộc nàng ta cũng giành được một cơ hội cho mình.
"Vậy cứ làm như thế đi!" Hách Liên Hoài Diệc quyết định. Dứt lời nhìn Lạc Hoa Nhan một cái. Hách Liên Hoài Diệc vốn còn tưởng rằng có thể thấy dáng vẻ mất mác của nàng, không ngờ tới lại nhìn thấy vẻ sung sướng không đúng lúc của nàng.
Hửm? Hách Liên Hoài Diệc nhíu lông mày, không phải nàng nên mất mác mới đúng sao?
Like và theo dõi bài viết để ủng hộ editor