Ngôn Tình [Edit] Đã Từng Muốn Kết Hôn Với Anh - Tang Du Vị Vãn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Kiều 89, 22 Tháng mười 2020.

  1. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Nụ hôn mãnh liệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Dư Kiều khóc cũng đã khóc, khi Bùi Tư Thừa đến, cô đang lặng lẽ cầm ly nước ngồi ở góc ghế sô pha, không cử động, hoàn toàn không nhìn ra là cô đang say.

    Bùi Tư Thừa thanh toán tiền xong xoay người, đúng lúc nhìn thấy Tống Dư Kiều đang nhìn anh với đôi mắt mơ màng, nhướng mày: "Như thế nào?"

    Tống Dư Kiều nói: "Tôi đã từng nhìn thấy anh."

    "Em đã thấy anh ở đâu?"

    Tống Dư Kiều nâng má suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Không biết."

    Bùi Tư Thừa ngồi xuống bên cạnh Tống Dư Kiều, nhướng mày hỏi: "Không nhớ rõ?"

    Tống Dư Kiều lại lắc đầu, nhìn về phía Bùi Tư Thừa với ánh mắt có chút ngây ngô, nhìn chăm chú thật lâu.

    Dưới ánh đèn mơ hồ, một người phụ nữ không ngừng dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm một người đàn ông, lời mời gọi không thể rõ ràng hơn.

    Nửa người dưới của Bùi Tư Thừa đột nhiên căng cứng, bóp khuôn mặt ửng hồng vì rượu của Tống Dư Kiều, cúi đầu che môi cô, khi nhận thấy cô có ý định oằn người ra phía sau, anh đã nhanh tay chế trụ sau ót cô, đầu lưỡi vẽ một vòng tròn giữa môi và răng.

    Ánh mắt Tống Dư Kiều trừng lớn, đôi mắt đen láy của Bùi Tư Thừa tràn đầy ý cười vui đùa, người phụ nữ này, đã say rượu rồi mà vẫn ngốc nghếch như trước.

    Trợ lý của Bùi Tư Thừa, Lý Bắc, trở lại sau khi mua thuốc tỉnh rượu, nhìn thấy chính là một màn hình ảnh bị hạn chế như vậy.

    Sau một hồi lưu luyến giữa môi và răng, môi hai người dính một tầng nước bọt trong suốt.

    Sắc mặt của Tống Dư Kiều càng ngày càng hồng hào, lúc này cô vẫn chưa tỉnh lại mà theo bản năng dùng bàn tay lau đi cánh môi vừa mới hôn.

    Đôi mắt của Bùi Tư Thừa chợt chìm xuống, sau đó anh hôn lên môi Tống Dư Kiều một cách kịch liệt, thậm chí còn dùng sức hơn trước, như muốn bóp nát dung nhập xương tủy.

    Lý Bắc quay người, vừa định im lặng đi ra ngoài, thì nghe thấy Bùi Tư Thừa gọi mình: "Trợ lý Lý."

    "Có."

    Bùi Tư Thừa thản nhiên nới lỏng cà vạt, đi ngang qua Lý Bắc, nhẹ giọng để lại một câu: "Giúp cô ấy lên xe."

    Lý Bắc nhìn người phụ nữ vẫn ngồi trên sô pha, trong lòng tức điên: Ông chủ, không cần tự cao tự đại như vậy chứ? Không phải vừa rồi còn cưỡng hôn sao?

    * * *

    Một chiếc xe tư nhân đang lái ổn định, điện thoại di động của Tống Dư Kiều vang lên, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn thấy ba chữ Diệp Trạch Nam, thì dừng một chút mới kết nối.

    "Em vừa gọi cho anh?"

    "Ai đã gọi điện cho anh? Tôi ở bên ngoài không sao. Không phải chỉ là không thể có con sao, tôi từ bỏ! Anh, tôi không cần, đứa nhỏ tôi cũng không cần! Khốn kiếp, anh cút cho tôi!"

    Diệp Trạch Nam chưa từng nghe Tống Dư Kiều mắng chửi người bao giờ, lúc này mới nhíu mày, "Em hiện tại ở nơi nào?"

    "Anh có quan tâm tôi đang ở đâu sao? Dựa vào gì mà anh muốn giữ tôi lại? Anh là ai? Anh là gì của tôi?"

    Vành mắt Tống Dư Kiều chua xót, mùi rượu bỗng xộc lên trong cổ họng khiến cô không nhịn được nôn thốc nôn tháo.

    Cô thật sự đã uống rất nhiều rượu, mùi của những thứ bẩn thỉu do nôn mửa kia lập tức tràn đầy cả ghế sau xe, ngay cả Lý Bắc đang lái xe phía trước cũng không nhịn được thở dốc, lập tức đem kính xe hạ xuống.

    Cho dù Tống Dư Kiều đang say, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Trạch Nam vừa rồi, cô hoàn toàn suy sụp, bỗng chốc nhào vào lòng Bùi Tư Thừa, nhịn không được gào khóc.

    Chỉ qua một đêm, cô đã mất đi sự che chở của mẹ chồng, mất đi chồng và cả tư cách làm mẹ.

    Lý Bắc, người đang ngồi ở ghế trước, nhìn thấy cảnh này từ gương chiếu hậu thiếu chút nữa nhấn ga phanh lại. Người phụ nữ này muốn chết! Ông chủ rất sạch sẽ! Tuy nhiên, động tác của Bùi Tư Thừa khiến hắn suýt rớt cằm.

    Bùi Tư Thừa vỗ nhẹ vào lưng Tống Dư Kiều, trực tiếp dùng mu bàn tay lau đi vết bẩn còn sót lại nơi khóe miệng cô, đồng thời gạt mái tóc ướt ra khỏi mặt.

    "Đừng khóc, thật xấu xí."

    Trong khoảng thời gian này, Tống Dư Kiều vẫn chưa cắt điện thoại, Diệp Trạch Nam ở đầu bên kia điện thoại mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, trong đầu anh như có lửa đốt, bùng lên một tiếng nổ.

    Thì ra Tống Dư Kiều thật sự có người đàn ông khác!

    Anh ta giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại xuống nền vỡ nát.
     
    tuongnhu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2020
  2. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1
    Chương 11: Hóa ra là một khách sạn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tống Dư Kiều tỉnh dậy, thái dương đau như khoan, mí mắt nặng đến mức không mở ra được, đập vào mắt cô là một chiếc gương soi với đèn chùm pha lê chạm khắc trên đầu.

    Cô lập tức ngồi dậy, tròn mắt kinh ngạc.

    Đây hóa ra là một khách sạn!

    Tại sao cô ấy đến khách sạn?

    Đầu ngón tay ấn mạnh vào thái dương, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nhớ tới nửa đêm hôm qua bị đuổi ra khỏi Diệp gia, tiến vào quán bar trên đường phía sau Đại học A, uống cạn ly, rồi.. liền quên rồi!..

    Tống Dư Kiều vội vàng nhìn quần áo trên người đã bị thay đổi!

    Lúc đi ra, cô nhớ rõ mình mặc một chiếc áo dài màu đỏ nhạt và quần bó trắng, nhưng bây giờ cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ của phụ nữ, vẫn là kiểu dây đeo này khiến người ta muốn hộc máu.

    Chẳng lẽ đêm qua cô đã gặp một kẻ biến thái khi say rượu?

    Nhưng không có dấu vết bị xâm phạm, Tống Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm, trong phòng không có quần áo thừa, cô có nên đi ra ngoài theo cách này không?

    Cô nghĩ nghĩ, mở máy di động lên, một loạt lời nhắc cuộc gọi và tin nhắn văn bản đến, điện thoại rung ước chừng một phút đồng hồ.

    Vậy mà Diệp Trạch Nam là người gọi nhiều nhất, Tống Dư Kiều thấy trong lòng đau âm ỉ, chuyển sang điện thoại của đồng nghiệp cùng công ty Chu Hải Đường và bấm số.

    "Giúp tôi mang một bộ quần áo lại đây nhé. Đó là bộ CV màu trắng trong tủ của tôi." Tống Dư Kiều tìm thấy tập bản đồ của khách sạn trên bàn đầu giường, "Khách sạn Quan Đình, phòng 1302."

    Đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm rửa, vừa lúc Hải Đường đến.

    Chu Hải Đường vừa vào liền hét lên, "Trời ạ, Dư Kiều, bà thật sự giàu có, thế nhưng bà sống ở một căn phòng sang trọng trong một khách sạn năm sao. Với mức giá này, t.."

    Tống Dư Kiều nói: "Không phải của tôi. Tối qua uống say rượu và rồi thức dậy đã ở đây vào sáng nay."

    Chu Hải Đường dường như đã hiểu, hai mắt mở to, chỉ vào chiếc áo ren tơ tằm màu đen trên người Tống Dư Kiều, "Sẽ không.. bị.."

    "Sẽ không, tôi không có cảm giác."

    Một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí Chu Hải Đường, cô hét lên: "Không phải ai đó đã chụp ảnh khỏa thân của bà rồi chứ! Bây giờ trên mạng có những trang web khiêu dâm kiểu này. Họ kiếm tiền từ việc này và bán chúng.." Nhìn thấy Tống Dư Kiều sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Tớ chỉ lỡ nghĩ tới thôi!"

    Tống Dư Kiều không nghĩ tới khả năng này, nếu vậy thì.. thật phiền phức.

    Khi trả phòng, Tống Dư Kiều nhân tiện hỏi về việc đăng ký khách sạn ở quầy lễ tân, và nhận được câu trả lời theo dự kiến: "Bảo vệ sự riêng tư của khách."

    * * *

    Tống Dư Kiều làm việc trong một công ty quảng cáo nhỏ, vì đang học đại học mà nghỉ ngang, hiện tại không có bằng cấp chứng chỉ, chỉ có thể làm trợ lý cho giám đốc nhỏ, một vị trí ít có khả năng thăng tiến nhất.

    Công ty quảng cáo này thực chất là một công ty con của Diệp thị, chiếm tầng ba của một tòa nhà văn phòng ở vị trí hoàng kim, cách tòa nhà Diệp thị hai dãy nhà.

    "Đem tư liệu này sao chép hai mươi lần rồi phân phát đến phòng họp."

    "Vâng."

    "Chờ đã," Lâm Tạp, sếp trực tiếp của Tống Dư Kiều, nói, "đặt một ly Lam Sơn lên ghế chính. Hôm nay có một khách hàng lớn."

    Trong mắt mọi người, Tống Dư Kiều chỉ là một công nhân hiểu biết bình thường, là hậu sinh của gia tộc không có tiếng tăm, không bằng cấp, không uy hiếp nên mấy vụ đấm đá nhau ở nơi làm việc cũng không đến lượt cô.

    Hải Đường châm biếm: "Dư Kiều, bà sẽ không phải là người vợ giấu mặt của chủ tịch giàu có đi?"

    Tống Dư Kiều mỉm cười, trải ra một xấp giấy in và một gói hạt cà phê Lam Sơn mua từ nước ngoài: "Bà nghĩ tôi giống sao?"

    Nụ cười của cô chua chát hay ngọt ngào thì chỉ có cô biết.
     
    tuongnhu thích bài này.
  3. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1
    Chương 12: Người cha đơn thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoản thanh toán cho khách hàng lớn mà Lâm Tạp nói đang bị trì trệ, chậm hơn nửa tiếng so với thời gian đã định, Tống Dư Kiều đang tìm nhà cho thuê trên mạng, thì Chu Hải Đường vỗ lưng cô.

    "Đẹp trai quá! Tớ sắp xỉu rồi!"

    Một tờ tạp chí giải trí vỗ trên bàn của Tống Dư Kiều.

    "Chính là anh ấy!"

    Tống Dư Kiều mơ màng không rõ hỏi, "Anh ta làm sao cơ?"

    "Khách hàng lớn ở đây! Là anh ấy! Bùi Tư Thừa!" Chu Hải Đường dường như đang ngâm thơ, "Bùi Tư Thừa, con trai thứ ba của Bùi thị, đã từng xuất hiện trên trang bìa của một tạp chí tài chính. Tạp chí hiện tại có thể bán hết trong vòng một giờ. Có rất nhiều cô gái trẻ coi anh ấy là nam thần trong mộng". Cuối cùng còn mang theo vẻ mặt mơ mộng: "Nam thần a!"

    Hai nữ nhân viên la hét như thể họ đã khám phá ra thế giới mới, tranh nhau đọc tạp chí giải trí, cả khu văn phòng náo động hẳn lên.

    Nữ nhân viên A: "Trời ơi! Hôm nay tiêu đề trang nhất.."

    Nữ nhân viên thứ hai: "Anh ấy đẹp trai quá! Người phụ nữ này là ai, xấu quá, không xứng với Bùi thiếu gia chút nào."

    Tống Dư Kiều âm thầm tìm kiếm ba chữ "Bùi Tư Thừa" trên máy tính, nhìn những vụ bê bối xuất hiện trong đó, có vẻ Hứa Chính lại đau đầu rồi.

    Nữ nhân viên A: "Bùi Tư Thừa vậy mà là một ông bố đơn thân. Anh ấy có một cậu con trai năm tuổi tên là Bùi Hạo Dục. Ở đây có hình ảnh của cha con hai người này!"

    Nữ nhân viên thứ hai: "Ở đâu, cho tôi xem! Oa, đáng yêu quá!"

    Nữ nhân viên A: "Tiểu thiên sứ xinh đẹp như vậy, ngay cả làm mẹ kế cũng nguyện ý!"

    Tống Dư Kiều: "..."

    * * *

    Lúc này, cậu bạn nhỏ Bùi Hạo Dục, bị đám chị em hùa vào nhận làm mẹ kế, đang đứng trong phòng làm việc của cô giáo bỗng hắt xì hơi hai cái, cậu xoa mũi và lẩm bẩm trong lòng: Ai đang mắng mình vậy?

    Thầy hiệu trưởng đưa điện thoại cho Bùi Hạo Dục: "Gọi điện cho bố cậu."

    Thời điểm Bùi Tư Thừa nhận được cuộc gọi từ con trai mình, anh đang nghe thư ký Lý Bắc báo cáo về hành trình trong ngày. Anh cau mày khi thấy số điện thoại nhấp nháy trên màn hình điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho Lý Bắc: "Giúp tôi nghe điện"

    Khi Lý Bắc nhìn thấy ba chữ "Chủ nhiệm lớp" trên màn hình điện thoại di động, anh ta sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời điện thoại.

    Bùi Tư Thừa gõ mười ngón tay trên màn hình nền, thấy vẻ mặt của Lý Bắc không dao động quá lớn, cuối cùng kết thúc bằng câu "Được rồi, cô giáo, đã phiền rồi, tạm biệt."

    Lý Bắc hai tay thu lại điện thoại di động: "Ông chủ, giáo viên nói ngài ký vào văn bản do thiếu gia viết lời bình phía trên."

    Bùi Tư Thừa nhướng mày: "Chỉ vậy thôi?"

    Lý Bắc rất nghiêm túc gật đầu, đây là cuộc gọi thứ bảy anh ta giúp sếp trả lời điện thoại của chủ nhiệm lớp kể từ khi tựu trường vào tháng 9. Lần nào cũng.. cay đắng rơi lệ.

    "Ông chủ, công ty quảng cáo nhỏ dưới quyền của Diệp gia vẫn đi sao?"

    "Đi."

    * * *

    Lần này chủ yếu là về việc Bùi thị đang thiết kế một bản quảng cáo cho một công ty bất động sản. Lâm Tạp vốn định mang dự án đến nhưng không nghĩ rằng Tam thiếu gia Bùi thị sẽ đích thân đến để thảo luận về dự án.

    "Dư Kiều, cô vào đây ghi chép lại cuộc họp."

    Tống Dư Kiều ổn trọng, đã theo Lâm Tạp được ba năm, và anh ta cảm thấy thoải mái với điều đó.

    "Vâng."

    Tống Dư Kiều bước vào phòng họp, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Bùi Tư Thừa, bước chân hơi khựng lại, như cũ bước tới ngồi nhanh xuống, quyển sổ trên tay mở ra, mười ngón tay trên bàn phím tung bay, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt rơi trên người cô. Y như hôm đó đi bắt quả tang thông dâm trong khách sạn, mặt muốn phát sốt.

    Bất quá trong lòng cô lại nghĩ về những chuyện bát quái mà Hải Đường và những người khác nói, Bùi Tư Thừa thực sự có một cậu con trai năm tuổi, không biết Hứa Chính có biết không.

    *vno 33* Nhớ like ủng hộ mình nhaaaa
     
  4. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1
    Chương 13: Mẹ chồng nàng dâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ghi chép xong biên bản cuộc họp Tống Dư Kiều đi ra khỏi phòng, vì sau đó là các cuộc thảo luận liên quan đến thông tin nội bộ doanh nghiệp mà với tư cách của mình thì cô không đủ tiêu chuẩn để được tham dự.

    Cô vừa ngồi vào chỗ, Chu Hải Đường nghiêng người nói: "Thế nào, có chóng mặt không?"

    Tống Dư Kiều: "..."

    Chu Hải Đường nói tiếp: "Tớ chỉ mới nhìn anh ấy từ xa. Trời ơi, hít thở không thông mà. Tớ ngất xỉu chắc ba lần rồi đấy. Cậu có thể đứng gần thần tượng của tớ gần như vậy.."

    "Không phải thần tượng của cậu là Cố Thanh Thành sao?"

    "Ơ kìa, sao cậu lại thẳng thắn như vậy? Không thể để tớ thỏa mãn chút được à?"

    Sau nửa giờ, Tống Dư Kiều lại được gọi đến văn phòng của Lâm Tạp, Bùi Tư Thừa ngồi trên ghế sô pha, màu sắc của chiếc áo sơ mi toát lên khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của anh.

    Lâm Tạp nói: "Dư Kiều, bắt đầu từ ngày mai, cô có trách nhiệm bàn giao danh sách này cho tập đoàn Bùi thị"

    "Dạ?"

    Tống Dư Kiều hoàn toàn sững sờ.

    Bùi Tư Thừa đã đứng dậy, mỉm cười đưa tay về phía Tống Dư Kiều: "Cô Tống, hợp tác vui vẻ."

    Một tia sáng lóe lên sau mắt kính của Lâm Tạp.

    * * *

    Sau khi tan sở vào buổi chiều, Tống Dư Kiều bắt đầu không ngừng tìm hiểu vềcác khu nhà cho thuê thì nhận được cuộc gọi từ Hứa Chính.

    "Cậu có biết tớ vừa rồi đã nhìn thấy ai trong quán mát xa không?"

    Tống Dư Kiều tìm một chỗ ngồi xuống, xua tay ý bảo nhân viên phục vụ rời đi trước, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Ai?"

    Hứa Chính nói: "Mẹ chồng của cậu đó! Còn có Từ Uyển Lệ, người phụ nữ đê tiện này sao lại tới thành phố C chứ? Thật sự là có qua lại với Diệp Trạch Nam.."

    Trong đầu Tống Dư Kiểu không thể tiếp nhận thêm một chữ nào nữa.

    Thật sự đáng khinh.

    Trong ba năm qua, cuộc hôn nhân của cô dường như hoàn toàn là một trò đùa, vốn dĩ Diệp Trạch Nam không đối tốt với cô, nhưng cô tin rằng chỉ cần cô đối tốt với anh, một ngày nào đó trái tim của anh sẽ tiếp nhận cô.

    Ba năm qua cô chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn sao?

    Không, cô đã nghĩ về nó vô số lần, nhưng cô không cam lòng làm như vậy, tại sao hai người là vợ chồng mà giờ cô lại là người duy nhất suy sụp đến nông nỗi này

    Hứa Chính hỏi: "Lúc đầu tớ đã nói rồi, đám cưới còn chưa tổ chức, lấy mỗi tờ giấy chứng nhận thì làm được gì. Nhìn xem, bây giờ có mấy người biết rằng cậu là vợ của anh ấy. Cậu thực sự tính kết hôn trong âm thầm rồi giờ cũng ly hôn không một tiếng động như vậy?"

    Tống Dư Kiều im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu nói cái quán mát xa ấy ở đâu?"

    "Cậu muốn qua đó?" Hứa Chính nói, "Được rồi, tớ sẽ giúp cậu ngăn cản đồ tiểu tam ấy"

    * * *

    Tuy nhiên, Tống Dư Kiều không đến quán mát xa mà Hứa Chính nói, cô nhìn trúng một ngôi nhà có hai phòng ngủ. Bởi vì ngôi nhà này có nhiều người tranh giành nên cô quyết định xem nhà luôn. Khu nhà này cách vị trí của ga tàu điện ngầm không quá xa nên cô đã liên hệ trực tiếp với chủ nhà và trả tiền thuê một năm.

    Chủ nhà là một người đàn ông đeo kính, chắc ngoài ba mươi tuổi, trông khá thật thà.

    "Con gái tôi học trường trung học cơ sở, hiện giờ đang trọ ở trường, mỗi tháng trở lại một lần. Cô để con bé ở lại một đêm, tôi có thể trừ 200 tệ tiền phòng cho cô."

    Tống Dư Kiều đồng ý, cô gửi một tin nhắn cho Hứa Chính rồi quay trở lại nhà họ Diệp để đóng gói đồ đạc.

    Mẹ chồng vẫn ở quán spa, bố chồng ở bên ngoài không về, chỉ là cô không nghĩ tới Diệp Trạch Nam lại ở nhà.

    Tống Dư Kiều chỉ sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Diệp Trạch Nam, rồi thờ ơ đi lên lầu.

    Diệp Trạch Nam nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Tống Dư Kiều, anh ta tức giận nói: "Tối hôm qua cô đi đâu?"

    "Anh mà cũng quan tâm tôi đi đâu sao? Cho dù tôi chết, chắc anh cũng không thèm nhìn một lần!"

    Khóe miệng Tống Dư Kiều nở ra một nụ cười giễu cợt, Diệp Trạch Nam ném một xấp ảnh về phía cô: "Cô giải thích thế nào về những bức ảnh này!"

    Sắc mặt Tống Dư Kiều đột nhiên tái nhợt.

    Có khi nào thực sự như Hải Đường nói, ai đó đã chụp ảnh khỏa thân của cô?
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2020
  5. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1
    Chương 14: Miệng ngọt ngào, tâm tư tàn nhẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tấm ảnh không phải một thân áo trắng, mà nhìn rõ thời gian trong tấm ảnh là đêm qua.

    "Anh tìm người theo dõi tôi?"

    Diệp Trạch Nam chế nhạo: "Cô có tư cách để tôi tìm người theo dõi sao? Có người nặc danh gửi đến hộp thư của tôi. Cô thật sự cấp cho nhà họ Diệp đủ mặt mũi! Nếu để mẹ tôi nhìn thấy thì sao?"

    Nghe Diệp Trạch Nam nói, lòng Tống Dư Kiều càng lúc càng lạnh, cô không đáp lời mà ngồi xổm xuống nhặt những bức ảnh trên mặt đất lên, những bức ảnh đều là của cô và một người đàn ông khác, từ ôm nửa người ngoài quán bar đến ôm ngang. Khi lên đến khách sạn, khuôn mặt của hai người không còn rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần quen biết Tống Dư Kiều, họ có thể nhận ra bóng lưng của cô.

    Còn đối với người đàn ông mặc áo sơ mi đen bên cạnh..

    Có rất nhiều người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhưng màu áo sơ mi màu như này thì Tống Dư Kiều chỉ từng thấy ở một người đàn ông.

    Nghĩ đến người đó, cô không khỏi cảm thấy hai má nóng bừng, trong lòng căng thẳng vô cớ, không biết tại sao.

    Diệp Trạch Nam nhìn Tống Dư Kiều như bị ảnh mê hoặc, mặt mày có chút ảm đạm, anh đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô kéo lên khỏi mặt đất: "Tôi hỏi cô một chuyện!"

    Tống Dư Kiều lắc mạnh tay Diệp Trạch Nam, nhắm mắt thật sâu cố nén nước mắt vào trong lòng, "Diệp Trạch Nam, để tôi nói lại lần nữa, chúng ta ly hôn đi."

    "Tôi cũng nói lại lần nữa." Diệp Trạch Nam lại nắm cổ tay Tống Dư Kiều: "Mơ tưởng!"

    * * *

    Vào buổi tối, Bùi Ngọc Linh gọi Tống Dư Kiều ra ngoài, cùng với Từ Uyển Lệ, Diệp Trạch Nam ngồi trên ghế sofa.

    Từ Uyển Lệ một tay đỡ eo, một tay đặt ở bụng dưới của cô ta, như thể đang sợ người khác không biết cô đang mang thai.

    Bùi Ngọc Linh nói: "Đứa nhỏ trong bụng Uyển Lệ, mẹ đã nói muốn giữ lại thì nhất định phải giữ lại."

    Từ Uyển Lệ xấu hổ cười cười, ánh mắt bắt gặp ánh mắt dữ tợn của Diệp Trạch Nam, cô ta thoáng nao núng, cố ý nhỏ giọng nói: "Dì ạ, cháu sợ đứa nhỏ này.."

    Bùi Ngọc Linh xoa xoa bàn tay cô ta: "Dì còn ở đây một ngày thì con cháu cũng ở đây một ngày. Có gì mà sợ?"

    Đúng là một trò hay, rất giống thật.

    Tống Dư Kiều từ đầu đến cuối không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng, tuy nhiên nghe đến từ "đứa nhỏ", tim cô vẫn sẽ co quắp, cố nén đau đớn, đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh."

    Không ngờ Từ Uyển Lệ cũng đi theo, Tống Dư Kiều nhíu mày.

    Ngay khi Từ Uyển Lệ bước vào, cô ta đã bật khóc rồi kéo tay áo Tống Dư Kiều: "Chị ơi, em biết chị không nhận em là em gái. Chị ghét em và ghê tởm em. Em nghĩ mẹ em đã cướp mất bố chị, nhưng thích ai đó thì có gì sai.. Đứa trẻ vô tội, làm ơn đừng động đến con em.."

    Tống Dư Kiều chế nhạo: "Thật nực cười. Cô có thể kiểm soát được chính mình, còn có thể kiểm soát người khác thích hay không thích sao?"

    "Em phải làm sao thì chị có thể tha thứ cho em? Muốn em quỳ xin chị cũng được."

    Từ Uyển Lệ thực sự quỳ xuống, như thể vô tình, làm rơi một chai dầu gội thủy tinh trên bồn rửa mặt xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Sau đó cô ta giơ tay lên, tự giáng cho mình một cái tát mạnh vào mặt. Từ Uyển Lệ lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nước mắt đã rơi xuống: "Chị ơi, nếu chuyện này có thể thương lượng lại thì chị cho em thêm một cái tát nữa cũng được.."

    Tống Dư Kiều và Từ Vạn Lệ trong lúc xô đẩy nhau đã giẫm phải mảnh kính vỡ trên mặt đất, lòng bàn chân đột nhiên đau nhức.

    Bùi Ngọc Linh cùng Diệp Trạch Nam chạy vào phòng tắm khi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Từ Uyển Lệ quỳ trên mặt đất, một bên má sưng đỏ, một tay vẫn đang nắm chặt tay Tống Dư Kiều.

    "Cô làm gì vậy?" Bùi Ngọc Linh sải bước kéo Từ Uyển Lệ lên, ánh mắt đầy bất mãn nhìn về phía Tống Dư Kiều: "Cô không biết là con bé có thai sao?

    Vào lúc này, Tống Dư Kiều nhận ra rằng cô đã bị tính kế.

    Từ Uyển Lệ vừa rồi ra tay thật tàn nhẫn, bây giờ dấu vết năm ngón tay trên nửa khuôn mặt cô ta đặc biệt rõ ràng, Bùi Ngọc Linh bảo dì Lưu đi đến tủ lạnh lấy một túi đá.

    " Dì ơi, dì đừng trách chị ấy, chị ấy không có cố ý."

    Từ Uyển Lệ chịu đựng sưng đau trên mặt, khóe miệng gợi lên một vòng cung khó nhận ra, dì nói đúng, miệng ngọt ngào, tâm tư tàn nhẫn thì vị trí mới vững vàng.

    Tống Dư Kiều, cô định đấu với tôi sao?
     
  6. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1
    Chương 15: Đi xa nhà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Dư Kiều vẫn luôn cúi đầu, Diệp Trạch Nam còn tưởng rằng cô đang khóc. Anh ta đi từng bước đi về phía cô, muốn kéo cô lại, không ngờ cô lại vùng vẫy: "Đừng đụng vào tôi!"

    Đôi mắt của cô rất trấn tĩnh và không có một giọt nước mắt nào.

    Nước mắt đại diện cho sự hèn nhát, đại diện cho kẻ vô tích sự! Nước mắt của cô từ mỗi một lần nhìn thấy Diệp Trạch Nam và những người phụ nữ khác quấn quýt, thân mật, từ lúc biết bản thân đã đánh mất tư cách làm mẹ, cũng đã cạn khô rồi. Về sau, cô sẽ không bao giờ khóc trước mặt bất kỳ ai nữa!

    Cô chịu đựng cơn đau nhói ở lòng bàn chân và dựa vào tường bước đi một cách khó khăn.

    "Chân em bị sao vậy?"

    Tầm mắt Diệp Trạch Nam rơi vào mẩu vụn thủy tinh trên mặt đất, trên đó mơ hồ hiện lên một màu đỏ nhạt. Đồng tử đột nhiên co rút lại, anh ta bước tới, mặc kệ Tống Dư Kiều phản đối, ôm nghiêng người cô rồi sải bước lên lầu.

    Tống Dư Kiều giãy dụa: "Diệp Trạch Nam, tôi có thể tự mình đi! Anh thả tôi ra!"

    Diệp Trạch Nam giữ chặt cánh tay cô, cũng không hề nhúc nhích trước sự chống cự của cô.

    Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Từ Uyển Lệ, trở thành liếc mắt đưa tình khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi.

    Nhưng cô ta vẫn bày ra bộ dáng dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng với Bùi Ngọc Linh, nói: "Cả chị gái và anh rể đều chưa có ăn cái gì. Cháu sẽ làm cho họ một ít món ăn khuya."

    Bùi Ngọc Linh nhìn mặt mày thùy mị và nhún nhường của cô gái trước mặt, nói: "Cô đang mang thai, đừng lộn xộn. Chị Lưu, chị vào bếp chuẩn bị một ít đồ ăn rồi mang lên phòng cho cậu chủ."

    * * *

    Trong phòng ngủ trên tầng, Tống Dư Kiều lấy ra cái nhíp từ trong hộp thuốc, một tay cầm lọ cồn, nghiến răng nghiến lợi.

    Có vài mảnh vỡ thủy tinh dính vào lòng bàn chân, máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn rất rợn người.

    Diệp Trạch Nam khoanh tay đứng nhìn, thật sự mới nhìn được có chút, anh ta cúi người xuống: "Anh giúp em.."

    "Không cần!"

    Lời nói của Tống Dư Kiều thốt lên qua kẽ răng, trên đầu đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, hai tay cầm nhíp bắt đầu run rẩy.

    Diệp Trạch Nam không kìm được mà bước tới, trực tiếp đoạt lấy cái nhíp trong tay cô, dùng một tay giữ lại mắt cá chân của cô, nhanh chóng nhặt sạch sẽ mảnh thủy tinh dính máu vứt xuống mặt đất.

    Tống Dư Kiều thở hổn hển vì đau, cố gắng di chuyển chân.

    "Càng cử động, càng đau." Diệp Trạch Nam ấn mạnh đầu gối Tống Dư Kiều, đặt chân cô lên đầu gối của anh ta, sau đó đặt gạc vào lòng bàn chân và dùng băng dính quấn lại.

    Diệp Trạch Nam nhìn bàn chân trắng nõn và bắp chân thẳng tắp của Tống Dư Kiều, đột nhiên cảm thấy phản ứng sinh lý. Từ trước tới nay, anh ta đối với Tống Dư Kiều luôn không thể ngăn cản phản ứng tình dục, ngay từ lần đầu tiên quen biết cô, anh ta đã biết cái này gọi là mỹ sắc.

    Tuy nhiên, loại mỹ sắc này đã trở thành bữa ăn cho người khác, đã có người đàn ông khác nhúng chàm, và hiện tại anh ta cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến nó.

    Anh ta thực ra không có phức tạp về vấn đề trinh tiết, nhưng đối với Tống Dư Kiều, anh ta luôn sinh ra cảm giác ác tục trong vô thức. Sau khi biết Tống Dư Kiều không phải là xử nữ, anh ta bắt đầu đến những chỗ có sự mê đắm điên cuồng, miễn đó là cô gái trẻ chưa có kinh nghiệm.

    Nghĩ đến đây, anh ta hung hăng đẩy Tống Dư Kiều ra, sắc mặt vốn đã u ám, thấp giọng mắng một câu.

    Tống Dư Kiều mất cảnh giác ngã xuống giường, Diệp Trạch Nam đập mạnh chai cồn thủy tinh trên tay vào tường, sau đó tức giận đóng sầm cửa lại mà đi ra.

    Một tiếng nổ lớn, dường như anh ta vừa quỳ xuống chữa trị vết thương cho cô, hơi ấm lúc đó chỉ là ảo giác.

    Diệp Trạch Nam đã ở trong trạng thái bất định như vậy trong ba năm và Tống Dư Kiều đã quen với điều đó.

    Tống Dư Kiều nhìn chằm chằm lên trần nhà, mười phút sau liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, kéo vali rời khỏi nhà họ Diệp. Chỉ có chị Lưu đang sắc thuốc cho cô đi ra, mẹ chồng cô ngay cả mặt mũi cũng không thèm lộ. Thật là tình người bạc như tờ giấy.

    "Cô chủ, cô định đi xa nhà sao?"

    "Ừ, đến một nơi xa nhà."

    Có thể, xa đến vĩnh viễn cũng không trở lại.

    *vno 13* Tui comeback. Zeze. Like truyện để ủn mông tui nha các chế.
     
    Quynhanh200880011 thích bài này.
  7. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1
    Chương 16: Mẹ kế rất hung dữ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban ngày nhận được cuộc gọi từ giáo viên lớp của Bùi Hạo Dục, buổi tối Bùi Tư Thừa dành thời gian để trở lại nhà họ Bùi một chuyến.

    Vừa bước vào cửa, anh đã nghe thấy tiếng động bộp bộp trên cầu thang và trong nháy mắt một chiếc bình hoa cổ có giá trị rơi ra vỡ nát thành từng mảnh.

    Bà cụ Bùi vội vàng kêu bảo mẫu tới ôm Bùi Hạo Dục: "Cháu trai bảo bối của bà, đừng nhúc nhích, cháu bị đâm vào tay rồi." Sau đó là một mớ hỗn độn. Một bà già và một đứa trẻ năm tuổi bị vây quanh bởi ba đến năm người giúp việc.

    Vẻ mặt Bùi Tư Thừa lạnh lùng: "Bùi Hạo Dục, con xuống đây!"

    Bùi Hạo Dục vừa mới nghe thấy âm thanh này, lập tức xoay người chạy lên tầng.

    Tuy nhiên, cậu bé chưa kịp khóa trái cửa, đã bị Bùi Tư Thừa xốc cổ áo ném vào phòng ngủ. Cậu bé vẫn còn nghe thấy tiếng bà nội mắng nhiếc ở dưới tầng: "Thằng ba, con nhẹ nhàng một chút! Con dám động đến cháu trai mẹ thử xem!"

    Sau đó là một tiếng cạch cạch, cửa phòng ngủ đã bị khóa lại, Bùi Hạo Dục nhìn thấy sắc mặt phiền muộn của Bùi Tư Thừa, cười nịnh nọt: "Ba, hôm nay ba đẹp trai quá!"

    Bùi Tư Thừa xoa xoa lông mày, trực tiếp cởi cà vạt, ném lên giường nhỏ của Bùi Hạo Dục: "Đem bài làm văn của con ra đây cho ba xem."

    Hiển nhiên Bùi Hạo Dục rất không tình nguyện, phải mất mười phút để tìm chiếc cặp trong đống đồ chơi và mười phút nữa để lục tung chiếc cặp lộn xộn để tìm bài làm văn.

    Bùi Tư Thừa cũng không thúc giục cậu nhóc, chỉ nhìn Bùi Hạo Dục chơi loại thủ đoạn trì hoãn thời gian này trước mặt anh.

    Bùi Hạo Dục tìm thấy một bài làm văn, ngoan ngoãn đưa bằng cả hai tay: "Ba, trước tiên ba phải đảm bảo rằng sẽ không tức giận sau khi đọc nó."

    Bùi Tư Thừa nở một nụ cười của người ba: "Ba tuyệt đối sẽ không tức giận."

    Tuy nhiên, anh thực sự đã đánh giá thấp con trai mình.

    Khi mở bài làm văn ra, mí mắt của Bùi Tư Thừa liên tục giật giật và thứ đập vào tầm mắt của anh là tiêu đề - "Ba mẹ của tôi".

    "Ba tôi cao ráo, đẹp trai, mắt một mí, mắt kính to, thích mặc áo sơ mi và vest, thích ngắm phụ nữ đẹp. Vì vậy, ba đã tìm cho tôi một vài người mẹ rất ghét (rất) đẹp và thích khoe đôi chân to trắng nõn.
    Tôi là con của ba tôi (), nên ba mẹ tôi rất bọ (cưng) tôi. Ba tôi và tôi, cũng như bảy người vợ của ba tôi, một nhà ba người () sống hạnh phúc trong một rừng cây (). "

    Khi Bùi Hạo Dục viết bài làm văn này, cậu bé hoàn toàn ngẫu hứng triển khai, cậu bé cũng tưởng tượng ra câu chuyện cổ tích về nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

    Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Tư Thừa, trong lòng cậu bé rất lo lắng. Cậu bé đã lặng lẽ đi từng bước ra cửa, sẵn sàng lao ra ngoài để cầu cứu bà nội khi không còn lựa chọn nào khác.

    Đây là nỗi cay đắng khi không có mẹ trong nhà. Nếu có mẹ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ cậu bé, giống như mẹ của cậu bạn nhỏ Mộ Tiểu Đông, rất dịu dàng.

    Bùi Tư Thừa liếc mắt thấy Bùi Hạo Dục gần như đang đứng ở cửa, anh đưa bài làm văn đặt dưới ánh đèn, không ngoài dự đoán khi nhìn thấy bốn chữ "tính tình khó ưa" được che dưới dòng chữ "cao ráo đẹp trai" đã bị cục tẩy chà mạnh. Sau đó, anh thở dài một hơi.
    Tiếng thở dài của anh như một tín hiệu trước khi bùng nổ, Bùi Hạo Dục nhanh chóng xoay người mở cửa.

    Chẳng qua là Bùi Hạo Dục tay chân nhỏ bé, dù sao cũng không nhanh bằng đôi chân dài của Bùi Tư Thừa. Cho nên cậu bé trực tiếp bị anh ném trở về trên giường, chỉ vào bài văn: "Nói đi, sao lại thế này?"

    Bùi Hạo Dục từ trên giường ôm cá chép đứng dậy, cố gắng ưỡn ngực: "Thầy giáo nói viết văn phải chân thật, không được bừa bãi."

    Bùi Tư Thừa dựa lưng vào bàn học phía sau nhìn Bùi Hạo Dục, nhướng mày: "Cho nên?"

    Bùi Hạo Dục nuốt nước bọt, nghĩ rằng dù sao thì mình cũng sẽ bị đánh, ngang ngược nói: "Con viết là sự thật. Có rất nhiều dì đến gặp con và nói là mẹ con."

    Bùi Tư Thừa không khỏi xoa lông mày, bây giờ anh cần phải cùng con trai nói rõ một số khái niệm.

    Bùi Hạo Dục đợi Bùi Tư Thừa đánh mông mình, nhưng đợi hai phút sau, hai chân của cậu bé đã tê cứng ở một vị trí, Bùi Tư Thừa mới nói: "Con có nhớ mẹ không?"

    Đầu nhỏ của Bùi Tư Thừa nhất thời không phản ứng lại, một đôi mắt đen láy đảo qua hai vòng rồi mới gật đầu: "Ba muốn đi tìm mẹ cho con sao? Con không muốn có mẹ kế!" Cậu bé lẩm bẩm: "Mẹ kế rất hung dữ."

    Bùi Tư Thừa chạm vào tóc của con trai mình, khuôn mặt trắng trong thuần khiết của Tống Dư Kiều hiện lên trong mắt anh: "Không phải mẹ kế."
     
    Quynhanh200880011 thích bài này.
  8. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1

    Chương 17: Tình yêu khác nước.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Dư Kiều rất ít khi trang điểm bởi vì cô có một lớp nền khá tốt, ngay cả khi không có kem nền, làn da của cô vẫn mịn màng như trứng gà bóc.

    Nhưng hai ngày nay, ngày nào cô cũng phải trang điểm, không chỉ để che đi quầng thâm mắt hơi nặng, mà còn để thể hiện sự tôn trọng đối với các vị khách quý. Đây là điều mà Lâm Tạp đã đặc biệt dặn dò cô, nhất định phải dùng 200% năng lượng để tiếp đãi khách.

    Vị khách quý này chính là Bùi Tư Thừa.

    Trong một lần Diệp Trạch Nam nhận được bức ảnh từ bức thư nặc danh và còn cất nó trong túi xách của cô, cô đã nhìn nó rất lâu, thậm chí còn so sánh bóng hình trong bức ảnh với bức ảnh của Bùi Tư Thừa trên bìa tạp chí. Cô càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông đêm đó ôm cô bước vào khách sạn chính là Bùi Tư Thừa!

    Tuy nhiên, cô có nhìn thế nào cũng không nhìn thấy manh mối trên khuôn mặt của Bùi Tư Thừa, như thể tất cả những điều này chỉ là do cô tự tưởng tượng ra và cô cũng không thể chỉ dựa vào bóng lưng trong bức ảnh để tra hỏi anh.

    Trở về từ công trường xây dựng thành phố, trong phòng làm việc, một tay Bùi Tư Thừa dùng để cởi khuy áo, còn tay kia xoay tròn điếu thuốc chưa cháy hết, anh hờ hững kêu lên: "Tiểu Tống."

    Tống Dư Kiều tỉnh táo lại: "Vâng, có!"

    "Đới Lâm Tạp tìm ai ra mặt cho quảng cáo lần này?"

    Tống Dư Kiều nói: "Vẫn chưa chọn được, bởi vì liên quan đến sản phẩm mới của công ty nên chị Đới rất cẩn thận trong khâu tuyển chọn."

    Bùi Tư Thừa cau mày, dùng một tay xoa nhẹ thái dương và tay kia của anh chưa kịp mở ngăn kéo của bàn làm việc, Tống Dư Kiều đã lấy chiếc bật lửa kim loại trên bàn để sát lại chỗ anh, lạch cạch vài tiếng ngọn lửa đã được đốt lên.

    Tống Dư Kiều cũng bị hành động vô tình này của mình làm cho sốc, cô không biết tại sao mình lại có cảm giác như thế này. Dường như trong tiềm thức của cô đã biết rõ điều đó, nhìn động tác của Bùi Tư Thừa, cô biết rõ ràng là anh đang muốn tìm bật lửa.

    Rõ ràng là điếu thuốc đó đã bị xoay vần trong tay Bùi Tư Thừa cả nửa giờ rồi.

    Chỉ là lần này..

    Vô cùng lúng túng.

    Chiếc bật lửa trên tay Tống Dư Kiều bị đóng băng giữa không trung, để nguyên cũng không được mà rút về cũng không được. Cô không biết phải giải quyết như thế nào, loại hành vi không có đầu óc này thực đúng là hại người.

    Bùi Tư Thừa lấy điếu thuốc ở giữa môi xuống, tay cầm điếu thuốc, anh tiến lại gần ngọn lửa của chiếc bật lửa trên tay Tống Dư Kiều. Anh châm xong nhưng không hút. Thay vào đó, anh kẹp lấy điếu thuốc vào giữa hai ngón tay và nhướng mày nhìn Tống Dư Kiều: "Dường như trợ lý Tiểu Tống biết hành động thường ngày của tôi rất rõ ràng."

    Tống Dư Kiều có chút đỏ mặt: "Tổng giám đốc Bùi nói đùa rồi."

    Lời này có nghĩa là gì? Anh đang ám chỉ cô vụng trộm điều tra anh sao?

    Bùi Tư Thừa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ: "Hiện tại trợ lý Tiểu Tống vẫn độc thân sao?"

    "Không phải." Không ai biết rằng cô đã kết hôn ba năm trước và chồng cô còn là tổng giám đốc của Diệp Thị. Tống Dư Kiều có chút khó khăn nói: "Tôi có bạn trai ở Úc."

    Bùi Tư Thừa kéo dài giọng nói: "À, tình yêu khác nước."

    Không biết Bùi Tư Thừa đã đứng trước cửa sổ bao lâu, Tống Dư Kiều cảm thấy không khí trong phòng làm việc càng ngày càng chật chội, cuối cùng cô cũng đợi được lời nói của Bùi Tư Thừa: "Nói với Đới Lâm Tạp, chọn Trương Mộng Lâm làm người đại diện."

    Trương Mộng Lâm?

    Chính là nữ người mẫu nổi tiếng Trương Mộng Lâm đã ẩu đả với Hoa Tranh khi vào khách sạn để bắt quả tang lần trước..

    Tống Dư Kiều sững sờ một lúc mới gật đầu: "Vâng."

    Trước khi đi, đột nhiên Bùi Tư Thừa ngăn Tống Dư Kiều lại: "Buổi tối trợ lý Tiểu Tống có bận việc gì không?"

    "Không có."

    Cô là một nhân viên có chức vụ nho nhỏ, nói trắng ra chỉ là một người làm việc lặt vặt, làm gì có chỗ nào có việc khó cần cô làm mà cần sắp xếp.

    Bùi Tư Thừa nói: "Tối nay tôi cần tham gia một buổi tiệc gặp mặt, thiếu một đối tác nữ."

    Hàm ý không thể rõ ràng hơn.

    Tuy nhiên, Tống Dư Kiều thật sự không có ý định trở thành nữ đồng hành của Bùi Tư Thừa, ngoài ra còn có Hoa Tranh, cô nghĩ cách thỏa hiệp: "Tổng giám đốc Bùi, không bằng tôi giúp anh liên lạc với cô Hoa?"

    Bùi Tư Thừa xoay người, nhấp một ngụm thuốc, nhàn nhạt thở ra khói: "Người tôi hỏi là cô."
     
  9. Tiểu Kiều 89

    Bài viết:
    1

    Chương 18: Cái này lộ lưng quá nhiều.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi.." Tống Dư Kiều rũ mi.

    Nếu chỉ là quan hệ giữa sếp và cấp dưới, nhân viên và khách hàng, không có Hoa Tranh thì cô còn có thể thản nhiên làm bạn gái của Bùi Tư Thừa. Nhưng có tầng quan hệ này, Tống Dư Kiều không thể coi như không có, mà cô lại vừa nói với Bùi Tư Thừa rằng mình không có bận việc gì vào buổi tối, thực đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.

    "Không bịa được?"

    Tống Dư Kiều xấu hổ, cảm giác bị người ta vạch trần ngay trước mặt thật tệ.

    Bùi Tư Thừa khoác chiếc áo khoác lên cánh tay: "Về sau nói cái gì cũng đừng nóng vội trả lời, hỏi rõ ràng rồi hãy trả lời, nếu không thì rất dễ đâm lao phải theo lao."

    "Vâng."

    Tống Dư Kiều luôn cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút kỳ quái, giống như khi còn học trung học cô đã bị giáo viên chủ nhiệm đứng ngoài cửa sổ bắt được cô đang nói chuyện trong giờ.

    "Đi thôi."

    Bùi Tư Thừa dẫn đầu rời khỏi văn phòng, Tống Dư Kiều sửng sốt một chút rồi cũng đi theo.

    "Đi đến đâu?"

    "Tiệc rượu."

    Tống Dư Kiều dừng lại một chút nhưng cũng không phản đối gì cả. Bùi Tư Thừa đã nói về điều đó, cô mà còn từ chối thì chả khác nào già mồm cãi láo cả.

    Xe của Bùi Tư Thừa đã đợi sẵn ở cửa công ty, Tống Dư Kiều nhìn anh ngồi ở ghế sau, cô vừa định mở cửa lái xe phía trước thì chợt nghe thấy Bùi Tư Thừa gọi cô: "Tiểu Tống, ngồi ghế sau."

    "Vâng."

    Khi tài xế Lê Bắc nhìn thấy sườn mặt của Tống Dư Kiều, anh ta lập tức nhớ tới người mà ông chủ đã ôm trong tay tối hôm đó, hình dáng tương tự, chính là người phụ nữ này! Tuy nhiên, nghe thấy cách xưng hô mơ hồ "Tiểu Tống" của Bùi Tư Thừa, ruột gan anh ta lại quặn thắt.

    Chiếc xe này là xe tư nhân bình thường, không rộng rãi như xe thương gia nên khi Tống Dư Kiều ngồi ở băng ghế sau, khoảng cách giữa cô và Bùi Tư Thừa chỉ có vài cm, thậm chí cô cảm thấy nóng đến khó thở.

    Cô chống hai tay lên đầu gối, chọn lựa giải pháp ba không: Không nghe, không nhìn, không nói.

    Bùi Tư Thừa phá vỡ sự im lặng: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

    Tống Dư Kiều giật mình trước giọng nói đột ngột của Bùi Tư Thừa, cô nói: "Hai mươi bốn."

    "Tôi nghe Đới Lâm Tạp nói.." Bùi Tư Thừa hơi nghiêng mặt nhìn Tống Dư Kiều: "Cô đã ở bên cạnh cô ấy ba năm rồi."

    "Đúng vậy." Tống Dư Kiều tạm dừng một lúc rồi lại bổ sung: "Tôi đã đi làm trước khi tốt nghiệp đại học và bỏ học."

    Sau đó, Bùi Tư Thừa không nói thêm nữa.

    Khi đến một cửa hàng bán lễ phục, Bùi Tư Thừa yêu cầu người bán hàng mang ra chiếc váy dạ tiệc mới nhất. Hai mắt người bán hàng sáng rực lên khi nghe thấy vậy, cô ta vội vàng đẩy chiếc váy mới ra và giới thiệu một cách hăng say.

    Bùi Tư Thừa nhìn qua một lượt, lấy ra một chiếc đầm màu xanh nước biển, anh quay đầu so sánh với Tống Dư Kiều. Dường như Tống Dư Kiều phản xạ có điều kiện, cô vừa định lùi ra phía sau thì Bùi Tư Thừa đã dùng tay giữ vai cô: "Đừng nhúc nhích." Anh đánh giá một chút rồi lắc đầu và treo chiếc váy trở lại.

    Cuối cùng, anh chọn một bộ váy màu đỏ thẫm và một bộ váy màu xanh nhạt ôm ngực đưa cho Tống Dư Kiều: "Vào thử đi."

    Tống Dư Kiều nói: "Chọn đại một bộ là được rồi."

    Bùi Tư Thừa dựa vào quầy thu ngân sau lưng anh, khoanh tay nhìn cô và không nói gì.

    Tống Dư Kiều đành phải vào phòng thử đồ.

    Chiếc váy màu xanh nhạt có thêu hoa văn ngầm màu xanh đậm, phía sau lưng là lớp lưới mỏng nhẹ, Tống Dư Kiều có làn da trắng nõn, khí chất sang trọng lập tức nổi bật sau khi mặc vào.

    Bùi Tư Thừa lùi lại hai bước, xoa cằm nói: "Xoay một vòng."

    Tống Dư Kiều xoay người như thường lệ, cô nắm lấy làn váy, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

    Cô tưởng như vậy là ổn rồi, ai ngờ Bùi Tư Thừa lại nói: "Cô đi thay bộ váy kia đi. Cái này lộ lưng quá nhiều."

    Tống Dư Kiều: "..."

    Lần này Tống Dư Kiều thay quần áo ở bên trong lâu hơn một chút, Bùi Tư Thừa đang nghịch chiếc bật lửa kim loại trên tay thì ở đằng sau một khe hở trong phòng thay đồ, giọng Tống Dư Kiều vang lên: "Cô ơi, cô có thể giúp tôi kéo khóa phía sau không?"

    Nhân viên bán hàng đứng cạnh phòng thay đồ nói: "Được."

    Tống Dư Kiều quay lưng lại, để lộ một vùng lưng rộng phía sau cô, chiếc khóa kéo được mở đến tận eo khiến cô không thể với tới được. Làn da của cô rất trắng và mịn màng.

    Ngay khi người bán hàng định kéo thì một đôi bàn tay to duỗi ra từ phía sau.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...