Bài viết: 1 

Chương 10: Nụ hôn mãnh liệt
[BOOK]Tống Dư Kiều khóc cũng đã khóc, khi Bùi Tư Thừa đến, cô đang lặng lẽ cầm ly nước ngồi ở góc ghế sô pha, không cử động, hoàn toàn không nhìn ra là cô đang say.
Bùi Tư Thừa thanh toán tiền xong xoay người, đúng lúc nhìn thấy Tống Dư Kiều đang nhìn anh với đôi mắt mơ màng, nhướng mày: "Như thế nào?"
Tống Dư Kiều nói: "Tôi đã từng nhìn thấy anh."
"Em đã thấy anh ở đâu?"
Tống Dư Kiều nâng má suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Không biết."
Bùi Tư Thừa ngồi xuống bên cạnh Tống Dư Kiều, nhướng mày hỏi: "Không nhớ rõ?"
Tống Dư Kiều lại lắc đầu, nhìn về phía Bùi Tư Thừa với ánh mắt có chút ngây ngô, nhìn chăm chú thật lâu.
Dưới ánh đèn mơ hồ, một người phụ nữ không ngừng dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm một người đàn ông, lời mời gọi không thể rõ ràng hơn.
Nửa người dưới của Bùi Tư Thừa đột nhiên căng cứng, bóp khuôn mặt ửng hồng vì rượu của Tống Dư Kiều, cúi đầu che môi cô, khi nhận thấy cô có ý định oằn người ra phía sau, anh đã nhanh tay chế trụ sau ót cô, đầu lưỡi vẽ một vòng tròn giữa môi và răng.
Ánh mắt Tống Dư Kiều trừng lớn, đôi mắt đen láy của Bùi Tư Thừa tràn đầy ý cười vui đùa, người phụ nữ này, đã say rượu rồi mà vẫn ngốc nghếch như trước.
Trợ lý của Bùi Tư Thừa, Lý Bắc, trở lại sau khi mua thuốc tỉnh rượu, nhìn thấy chính là một màn hình ảnh bị hạn chế như vậy.
Sau một hồi lưu luyến giữa môi và răng, môi hai người dính một tầng nước bọt trong suốt.
Sắc mặt của Tống Dư Kiều càng ngày càng hồng hào, lúc này cô vẫn chưa tỉnh lại mà theo bản năng dùng bàn tay lau đi cánh môi vừa mới hôn.
Đôi mắt của Bùi Tư Thừa chợt chìm xuống, sau đó anh hôn lên môi Tống Dư Kiều một cách kịch liệt, thậm chí còn dùng sức hơn trước, như muốn bóp nát dung nhập xương tủy.
Lý Bắc quay người, vừa định im lặng đi ra ngoài, thì nghe thấy Bùi Tư Thừa gọi mình: "Trợ lý Lý."
"Có."
Bùi Tư Thừa thản nhiên nới lỏng cà vạt, đi ngang qua Lý Bắc, nhẹ giọng để lại một câu: "Giúp cô ấy lên xe."
Lý Bắc nhìn người phụ nữ vẫn ngồi trên sô pha, trong lòng tức điên: Ông chủ, không cần tự cao tự đại như vậy chứ? Không phải vừa rồi còn cưỡng hôn sao?
* * *
Một chiếc xe tư nhân đang lái ổn định, điện thoại di động của Tống Dư Kiều vang lên, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn thấy ba chữ Diệp Trạch Nam, thì dừng một chút mới kết nối.
"Em vừa gọi cho anh?"
"Ai đã gọi điện cho anh? Tôi ở bên ngoài không sao. Không phải chỉ là không thể có con sao, tôi từ bỏ! Anh, tôi không cần, đứa nhỏ tôi cũng không cần! Khốn kiếp, anh cút cho tôi!"
Diệp Trạch Nam chưa từng nghe Tống Dư Kiều mắng chửi người bao giờ, lúc này mới nhíu mày, "Em hiện tại ở nơi nào?"
"Anh có quan tâm tôi đang ở đâu sao? Dựa vào gì mà anh muốn giữ tôi lại? Anh là ai? Anh là gì của tôi?"
Vành mắt Tống Dư Kiều chua xót, mùi rượu bỗng xộc lên trong cổ họng khiến cô không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Cô thật sự đã uống rất nhiều rượu, mùi của những thứ bẩn thỉu do nôn mửa kia lập tức tràn đầy cả ghế sau xe, ngay cả Lý Bắc đang lái xe phía trước cũng không nhịn được thở dốc, lập tức đem kính xe hạ xuống.
Cho dù Tống Dư Kiều đang say, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Trạch Nam vừa rồi, cô hoàn toàn suy sụp, bỗng chốc nhào vào lòng Bùi Tư Thừa, nhịn không được gào khóc.
Chỉ qua một đêm, cô đã mất đi sự che chở của mẹ chồng, mất đi chồng và cả tư cách làm mẹ.
Lý Bắc, người đang ngồi ở ghế trước, nhìn thấy cảnh này từ gương chiếu hậu thiếu chút nữa nhấn ga phanh lại. Người phụ nữ này muốn chết! Ông chủ rất sạch sẽ! Tuy nhiên, động tác của Bùi Tư Thừa khiến hắn suýt rớt cằm.
Bùi Tư Thừa vỗ nhẹ vào lưng Tống Dư Kiều, trực tiếp dùng mu bàn tay lau đi vết bẩn còn sót lại nơi khóe miệng cô, đồng thời gạt mái tóc ướt ra khỏi mặt.
"Đừng khóc, thật xấu xí."
Trong khoảng thời gian này, Tống Dư Kiều vẫn chưa cắt điện thoại, Diệp Trạch Nam ở đầu bên kia điện thoại mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, trong đầu anh như có lửa đốt, bùng lên một tiếng nổ.
Thì ra Tống Dư Kiều thật sự có người đàn ông khác!
Anh ta giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại xuống nền vỡ nát.[/BOOK]
[BOOK]Tống Dư Kiều khóc cũng đã khóc, khi Bùi Tư Thừa đến, cô đang lặng lẽ cầm ly nước ngồi ở góc ghế sô pha, không cử động, hoàn toàn không nhìn ra là cô đang say.
Bùi Tư Thừa thanh toán tiền xong xoay người, đúng lúc nhìn thấy Tống Dư Kiều đang nhìn anh với đôi mắt mơ màng, nhướng mày: "Như thế nào?"
Tống Dư Kiều nói: "Tôi đã từng nhìn thấy anh."
"Em đã thấy anh ở đâu?"
Tống Dư Kiều nâng má suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Không biết."
Bùi Tư Thừa ngồi xuống bên cạnh Tống Dư Kiều, nhướng mày hỏi: "Không nhớ rõ?"
Tống Dư Kiều lại lắc đầu, nhìn về phía Bùi Tư Thừa với ánh mắt có chút ngây ngô, nhìn chăm chú thật lâu.
Dưới ánh đèn mơ hồ, một người phụ nữ không ngừng dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm một người đàn ông, lời mời gọi không thể rõ ràng hơn.
Nửa người dưới của Bùi Tư Thừa đột nhiên căng cứng, bóp khuôn mặt ửng hồng vì rượu của Tống Dư Kiều, cúi đầu che môi cô, khi nhận thấy cô có ý định oằn người ra phía sau, anh đã nhanh tay chế trụ sau ót cô, đầu lưỡi vẽ một vòng tròn giữa môi và răng.
Ánh mắt Tống Dư Kiều trừng lớn, đôi mắt đen láy của Bùi Tư Thừa tràn đầy ý cười vui đùa, người phụ nữ này, đã say rượu rồi mà vẫn ngốc nghếch như trước.
Trợ lý của Bùi Tư Thừa, Lý Bắc, trở lại sau khi mua thuốc tỉnh rượu, nhìn thấy chính là một màn hình ảnh bị hạn chế như vậy.
Sau một hồi lưu luyến giữa môi và răng, môi hai người dính một tầng nước bọt trong suốt.
Sắc mặt của Tống Dư Kiều càng ngày càng hồng hào, lúc này cô vẫn chưa tỉnh lại mà theo bản năng dùng bàn tay lau đi cánh môi vừa mới hôn.
Đôi mắt của Bùi Tư Thừa chợt chìm xuống, sau đó anh hôn lên môi Tống Dư Kiều một cách kịch liệt, thậm chí còn dùng sức hơn trước, như muốn bóp nát dung nhập xương tủy.
Lý Bắc quay người, vừa định im lặng đi ra ngoài, thì nghe thấy Bùi Tư Thừa gọi mình: "Trợ lý Lý."
"Có."
Bùi Tư Thừa thản nhiên nới lỏng cà vạt, đi ngang qua Lý Bắc, nhẹ giọng để lại một câu: "Giúp cô ấy lên xe."
Lý Bắc nhìn người phụ nữ vẫn ngồi trên sô pha, trong lòng tức điên: Ông chủ, không cần tự cao tự đại như vậy chứ? Không phải vừa rồi còn cưỡng hôn sao?
* * *
Một chiếc xe tư nhân đang lái ổn định, điện thoại di động của Tống Dư Kiều vang lên, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn thấy ba chữ Diệp Trạch Nam, thì dừng một chút mới kết nối.
"Em vừa gọi cho anh?"
"Ai đã gọi điện cho anh? Tôi ở bên ngoài không sao. Không phải chỉ là không thể có con sao, tôi từ bỏ! Anh, tôi không cần, đứa nhỏ tôi cũng không cần! Khốn kiếp, anh cút cho tôi!"
Diệp Trạch Nam chưa từng nghe Tống Dư Kiều mắng chửi người bao giờ, lúc này mới nhíu mày, "Em hiện tại ở nơi nào?"
"Anh có quan tâm tôi đang ở đâu sao? Dựa vào gì mà anh muốn giữ tôi lại? Anh là ai? Anh là gì của tôi?"
Vành mắt Tống Dư Kiều chua xót, mùi rượu bỗng xộc lên trong cổ họng khiến cô không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Cô thật sự đã uống rất nhiều rượu, mùi của những thứ bẩn thỉu do nôn mửa kia lập tức tràn đầy cả ghế sau xe, ngay cả Lý Bắc đang lái xe phía trước cũng không nhịn được thở dốc, lập tức đem kính xe hạ xuống.
Cho dù Tống Dư Kiều đang say, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Trạch Nam vừa rồi, cô hoàn toàn suy sụp, bỗng chốc nhào vào lòng Bùi Tư Thừa, nhịn không được gào khóc.
Chỉ qua một đêm, cô đã mất đi sự che chở của mẹ chồng, mất đi chồng và cả tư cách làm mẹ.
Lý Bắc, người đang ngồi ở ghế trước, nhìn thấy cảnh này từ gương chiếu hậu thiếu chút nữa nhấn ga phanh lại. Người phụ nữ này muốn chết! Ông chủ rất sạch sẽ! Tuy nhiên, động tác của Bùi Tư Thừa khiến hắn suýt rớt cằm.
Bùi Tư Thừa vỗ nhẹ vào lưng Tống Dư Kiều, trực tiếp dùng mu bàn tay lau đi vết bẩn còn sót lại nơi khóe miệng cô, đồng thời gạt mái tóc ướt ra khỏi mặt.
"Đừng khóc, thật xấu xí."
Trong khoảng thời gian này, Tống Dư Kiều vẫn chưa cắt điện thoại, Diệp Trạch Nam ở đầu bên kia điện thoại mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, trong đầu anh như có lửa đốt, bùng lên một tiếng nổ.
Thì ra Tống Dư Kiều thật sự có người đàn ông khác!
Anh ta giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại xuống nền vỡ nát.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: