Bài viết: 3 

Chương 30
Nhìn thấy hai chữ "Nhóc Mãn.", Tống Sơ Mãn bay hết một nửa cơn buồn ngủ.
Cậu nhớ rõ.. Lục Chiêu từng nhắc tới cái xưng hô này.
Cậu quay đầu lại thì quả nhiên Lục Chiêu đang dời ánh mắt ra khỏi màn hình điện thoại, mặt mày khó ở.
Ngoại trừ hiểu lầm về người đã gửi tin nhắn, còn có sự khó chịu khi bị đánh thức lúc nửa đêm, Lục Chiêu nén giận nói: "Anh ta muốn làm gì?"
Tống Sơ Mãn thầm nghĩ không ổn, vội vàng giải thích: "Cậu ấy là bạn bè của em!"
Lục Chiêu buồn bã nói: "Sau khi chia tay thì làm bạn bè à?"
Tống Sơ Mãn: "..."
Thời điểm Đồng Nhất Hàng gọi điện thoại cho Lục Chiêu rất trùng hợp, Tống Sơ Mãn không biết hai người họ nói gì, cũng có thể tưởng tượng ra được ngữ khí nói chuyện của Đồng Nhất Hàng khi đó.
Cậu cứ như thế giải thích nhưng Lục Chiêu vẫn không tin.
Tống Sơ Mãn không buồn ngủ, ném điện thoại sang một bên rồi mặc kệ, muốn nhân cơ hội này để nói chuyện rõ ràng.
Cậu nghiêng người ôm lấy cánh tay của Lục Chiêu: "Không phải mà, cậu ấy.. không phải là bạn trai cũ của em, cậu ấy là bạn bè của em, tên là Đồng Nhất Hàng, hai năm nay đều ở nước ngoài, cái biệt danh đó.. cậu ấy bình thường đều gọi em như vậy."
Đồng Nhất Hàng là người tự nhiên, lần đầu anh ấy gọi Tống Sơ Mãn bằng cái tên này, Tống Sơ Mãn đã bị dọa giật mình, say này phát hiện anh ấy đối với ai cũng sẽ như vậy, dần dần cũng quen.
Tống Sơ Mãn thậm chí còn muốn đưa luôn lịch sử trò chuyện cho Lục Chiêu xem, nhưng trong lịch sử trò chuyện của bọn họ cũng đã đề cập đến Lục Chiêu, thái độ của Đồng Nhất Hàng cũng..
Cậu có thể chờ sáng mai xóa một ít tin nhắn trong lịch sử trò chuyện rồi lại đưa cho Lục Chiêu xem sau, bây giờ thì đã quá muộn rồi.
"Đồng Nhất Hàng?" Lục Chiêu nhíu mày: "Ngoại trừ anh ta còn có ai gọi em như vậy không?"
Tống Sơ Mãn lắc đầu.
Vậy người gọi cho anh bảo anh tránh xa Tống Sơ Mãn, thực sự chỉ là bạn của Tống Sơ Mãn thôi sao?
Vẻ mặt Tống Sơ Mãn không giống như nói dối, người lại ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, sắc mặt Lục Chiêu cũng dịu đi đôi chút.
Có thể là do anh hiểu lầm? Lục Chiêu hồi tưởng lại mọi thứ trong đầu, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Người gọi điện thoại cho anh chính là bạn bè của Tống Sơ Mãn, người gọi "Nhóc Mãn" cũng là anh ta, nếu Tống Sơ Mãn nói thật.. "
Vậy bạn trai cũ của Tống Sơ Mãn là ai?
Ngoài trừ mọi thứ về người bạn này, bạn trai cũ của Tống Sơ Mãn không hề có cảm giác tồn tại.
Chẳng trách lúc trước anh lại hiểu lầm, anh để ý lâu như vậy.. hóa ra chỉ là tình địch trong tưởng tượng.
Đường nhiên đây chỉ là giả thuyết, còn có một giả thuyết khác, Tống Sơ Mãn nói dối.
Trong khoảng thời gian ngắn Lục Chiêu đã suy nghĩ rất nhiều thứ, và dần nhớ lại lần nói chuyện với Tống Sơ Mãn ở trong phòng làm việc.
Anh thầm cảm thấy Tống Sơ Mãn vẫn giấu anh chuyện gì đó.
Còn có lần đó anh lấy điện thoại của Tống Sơ Mãn để chụp ảnh, lại gửi cho người bạn này, nhưng Tống Sơ Mãn không phản bác mà nói là họ đã chia tay rồi.
Nhưng mà, Lục Chiêu cũng không quá lo lắng, chờ hai người ở bên nhau lâu, Tống Sơ Mãn cũng sẽ kể cho anh biết thôi.
Lục Chiêu im lặng một lúc lâu, không biết đang nghĩ chuyện gì, Tống Sơ Mãn mím môi:" Anh không tin à? "
" Anh tin. "Lục Chiêu tỉnh táo lại, nắm lấy eo Tống Sơ Mãn, kéo cậu về phía anh rồi nhỏ giọng nói:" Là do anh hiểu lầm sao? "
Trong lời nói của anh có chút ghen tị, khoảng cách hai người rất gần, hơi thở quấn lấy nhau, Tống Sơ Mãn tiến lại gần, chủ động hôn anh, nói:" Ừm, chờ cậu ấy về.. "
Tống Sơ Mãn vốn định nói, chờ Đồng Nhất Hàng trở về, mọi người cùng gặp gỡ làm quen lại đột nhiên nhớ tới Đồng Nhất Hàng không thích Lục Chiêu lắm, nên nuốt nửa câu còn lại vào trong.
Lục Chiêu im lặng chờ đợi, Tống Sơ Mãn cuối cùng cũng nói:".. Chờ cậu ấy trở về. "
Thay vì bị Lục Chiêu phát hiện cậu nên nghĩ cách làm sao để nói cho Đồng Nhất Hàng..
Anh ấy đối với Lục Chiêu có thành kiến rất lớn, nếu biết cậu ở cùng một chỗ với Lục Chiêu thì có tức giận không?
" Ừm. "Lục Chiêu đáp đầy ẩn ý mà nói:" Anh chờ anh ta trở về. "
Tống Sơ Mãn không để ý đến ngữ khí của anh, lại nghe anh nói:" Anh không thích anh ta gọi em như vậy. "
" Hửm? "Tống Sơ Mãn mờ mịt:" Nhóc Mãn á hả? "
Cậu không rõ vì sao Lục Chiêu cứ chú ý đến một cái xưng hô, là do cảm thấy.. rất thân thiết sao?
" Vâng, bảo cậu ấy bỏ. "
Là bạn trai của Tống Sơ Mãn, Lục Chiêu bây giờ rất tự tin:" Ngoại trừ anh, tất cả mọi người ai cũng không được gọi em thân mật như vậy. "
Tống Sơ Mãn chớp mắt nhìn anh:" Nhưng cậu ấy là bạn bè của em, không có ý gì khác. "
" Anh biết. "Lục Chiêu cúi đầu cọ cọ chóp mũi cậu:" Nhưng anh vẫn ghen. "
Dấm chua của bạn bè cũng ăn.. Tống Sơ Mãn vẫn cảm thấy khó tin, nhưng mặt khác lại cảm thấy có chút vui mừng.
Cậu nhất thời liền quên Đồng Nhất Hàng luôn:" Vậy.. ngày mai em nói với cậu ấy. "
Đồng Nhất Hàng không nhắn gì nữa, chuyện này cứ thế trôi qua.
Tống Sơ Mãn trước khi ngủ suy nghĩ, muốn nói thật mọi chuyện cho Lục Chiêu.
Đây cũng không hải là chuyện gì lớn, chỉ là cậu cảm thấy rất xấu hổ, đã lén nhặt ảnh hồi bé của người khác rồi còn giữ lại.
Nhưng chung quy lại, cậu cũng chỉ thích một người.
Tống Sơ Mãn nhìn Lục Chiêu đầy chăm chú, Lục Chiêu sợ cậu thức khuya sáng dậy sẽ đau đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu:" Mau ngủ đi, bé cưng. "
Tai Tống Sơ Mãn nóng bừng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
**
Ngày hôm qua Tống Sơ Mãn mở lịch sử trò chuyện với Đồng Nhất Hàng ra, lặng lẽ xóa một số thứ.
Nhưng lục Chiêu vẫn không hỏi lại, Tống Sơ Mãn không tìm thấy cơ hội để đề cập tới, chủ động nhắc lại thì rất kỳ quái.
Cậu liền tạm thời buông xuống, điện thoại vẫn không đặt mật khẩu, cho thấy bản thân cậu rất thành thật.
Buổi chiều Lục Chiêu dẫn cậu trở về tiểu khu, lấy một ít quần áo và đồ đạc, chuẩn bị ở lại nhà Lục Chiêu mấy hôm nữa.
Tống Sơ Mãn lúc đầu đã từ chối, nếu cậu ở lại thì không phải sẽ ở chung với nhau trong khi mới vừa yêu sao?
Nhưng mà Lục Chiêu lại nói, mấy ngày sau anh sẽ đi đến công ty một chuyến, chắc cũng phải ba tuần nữa mới trở về.
Trong khoảng thời gian đó, Tống Sơ Mãn có thể ở lại như trước, giúp anh trông chừng Miên Miên.
Anh nói như thế Tống Sơ Mãn cũng đồng ý.
Vài ngày sau, Lục Chiêu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi.
" Có chuyện gì gấp thì cứ gọi cho anh. "Anh dừng lại rồi nói:" Không có chuyện gì cũng có thể gọi. "
Anh bất đắc dĩ gửi cho Tống Sơ Mãn một số điện thoại:" Đây là số của Tiểu Trương, em lưu lại đi, nếu anh không trả lời tin nhắn được thì em cứ tìm cậu ta. "
Tống Sơ Mãn ngoan ngoãn nói:" Vâng. "
Lần này Lục Chiêu đi, tâm tình Tống Sơ Mãn hoàn toàn không giống lần trước.
Cậu có chút không nỡ, níu cổ tay áo Lục Chiêu, Miên Miên ở bên cạnh cũng biết Lục Chiêu phải đi, nhẹ nhàng cào cào ống quần anh.
Lục Chiêu gần như không muốn đi chút nào, cúi người ôm lấy Tống Sơ Mãn:" Anh sẽ về sớm. "
Cuối cùng anh cũng rời đi, Tống Sơ Mãn tiễn anh đến dưới lầu, nhìn anh lên xe rời đi.
Trong căn nhà trống trãi chỉ còn lại một người một mèo, Tống Sơ Mãn không có việc gì làm, liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa rồi nằm ngủ gà ngủ gật trên sofa.
Đến giờ cơm chiều, Lục Chiêu gọi điện thoại cho cậu, mới làm cậu tỉnh giấc.
Tống Sơ Mãn xoa mắt bắt máy:" Anh tới nơi chưa? "
" Tới rồi. "Lục Chiêu nhìn qua camera giám sát:" Đã trễ rồi, có đói bụng không? "
Tống Sơ Mãn vừa mới dậy, hoàn toàn không có cảm giác:" Không đói. "
" Buổi trưa em ăn ít, buổi tối ăn nhiều hơn một chút đi. "Lục Chiêu thúc giục:" Nếu không muốn nấu cơm, trong tủ lạnh còn có bánh bao và hoành thánh, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị sẵn. "
Cho dù anh không có ở nhà, cũng rất săn sóc người khác, Tống Sơ Mãn gật đầu, lại nhớ ra là Lục Chiêu không thấy được nên đáp lại:" Vâng. "
Lục Chiêu nói không bao lâu thì đã cúp máy, Tống Sơ Mãn ngẩn người nhìn TV đã mở cả buổi chiều.
Cậu tắt TV, thêm thức ăn cho Miên Miên, lại đi vào nhà bếp.
Rõ ràng đã sống một mình khá lâu, cũng chỉ ở cùng Lục Chiêu vài ngày thôi, nhưng Tống Sơ Mãn đã cảm thấy không quen.
Nhất định là do Lục Chiêu đối xử tốt với cậu quá, ở nhà cái gì cũng không cho cậu làm, ban đầu cũng không cho cậu rửa chén luôn.
Anh còn ở đây thì vẫn ổn, bây giờ anh vừa đi, liền có sự khác biệt rõ ràng.
Tống Sơ Mãn nấu nước, mở tủ lạnh tìm nước chấm, nhưng lại nhìn thấy có ba cái đĩa, trên đó đều có ghi chú rõ ràng cạy nhẹ, cay vừa, cay nặng.
Tống Sơ Mãn bật cười, cầm tờ giấy, bỗng muốn khóc.
Cảm xúc này đến quá đột ngột, cửa tủ lạnh vẫn mở toang, cậu chạy ra phòng khách lấy điện thoại, gọi cho Lục Chiêu.
Lục Chiêu bây giờ cũng rảnh rỗi, rất nhanh đã bắt máy:" Bé cưng? Đã ăn cơm chưa? "
Tống Sơ Mãn sau một lát mới đáp:" Ừm, bây giờ liền ăn. "
Lục Chiêu nói:" Được. ", nhưng phía bên anh bỗng có tiếng rì rầm, sau đó nói gì đó mà Tống Sơ Mãn không nghe rõ.
" Anh cứ làm việc đi, em đi ăn cơm đây. "Cậu nắm chặt điện thoại, không chờ Lục Chiêu trả lời thì đã cúp máy.
Lúc này, Lục Chiêu cũng nên đi ăn cơm, Tống Sơ Mãn không biết anh buổi tối có bận không, nên không dám làm phiền.
Cậu lẳng lặng ăn xong cơm chiều, dọn dẹp phòng bếp rồi đi ra phòng khách xem TV.
Cũng may còn có một con mèo ở cạnh cậu, Tống Sơ Mãn lấy cây gậy mèo ra chơi với Miên Miên một hồi, mắt thấy cũng đã trễ rồi nên chuẩn bị đi ngủ.
Thực ra cậu ở phòng khách xem TV đến khuya mới quay trở về phòng ngủ.
Sáng sớm, Tống Sơ Mãn đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu cầm lên thì ra là Lục Chiêu.
" Alo? "Tối hôm qua Tống Sơ Mãn ngủ trễ nên đầu vẫn còn mơ màng.
" Chưa dậy nữa à? "Lục Chiêu im lặng:" Anh về rồi. "
Tống Sơ Mãn mờ mịt nói:" Về rồi? "
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Giọng Lục Chiêu trong điện thoại và ngoài này đồng thời vang lên:" Anh về rồi. "
Tống Sơ Mãn ngây người, vội vàng bước xuống giường, chạy ra, nhìn người trước mắt không dám tin:" Sao.. Sao anh lại về rồi? "
Lúc Lục Chiêu đi có nói là sẽ đi hơn nửa tháng.
Lục Chiêu vẫn mặc chiếc áo khoác hôm qua mặc đi, anh đóng cửa lại rồi đi tới nhéo má Tống Sơ Mãn:" Anh có chuyện quan trọng. "
" Chuyện gì? "Tống Sơ Mãn sững sờ.
" Anh nhớ em. "Lục Chiêu ôm lấy cậu:" Có muốn đi đến công ty với anh không?"
Cậu nhớ rõ.. Lục Chiêu từng nhắc tới cái xưng hô này.
Cậu quay đầu lại thì quả nhiên Lục Chiêu đang dời ánh mắt ra khỏi màn hình điện thoại, mặt mày khó ở.
Ngoại trừ hiểu lầm về người đã gửi tin nhắn, còn có sự khó chịu khi bị đánh thức lúc nửa đêm, Lục Chiêu nén giận nói: "Anh ta muốn làm gì?"
Tống Sơ Mãn thầm nghĩ không ổn, vội vàng giải thích: "Cậu ấy là bạn bè của em!"
Lục Chiêu buồn bã nói: "Sau khi chia tay thì làm bạn bè à?"
Tống Sơ Mãn: "..."
Thời điểm Đồng Nhất Hàng gọi điện thoại cho Lục Chiêu rất trùng hợp, Tống Sơ Mãn không biết hai người họ nói gì, cũng có thể tưởng tượng ra được ngữ khí nói chuyện của Đồng Nhất Hàng khi đó.
Cậu cứ như thế giải thích nhưng Lục Chiêu vẫn không tin.
Tống Sơ Mãn không buồn ngủ, ném điện thoại sang một bên rồi mặc kệ, muốn nhân cơ hội này để nói chuyện rõ ràng.
Cậu nghiêng người ôm lấy cánh tay của Lục Chiêu: "Không phải mà, cậu ấy.. không phải là bạn trai cũ của em, cậu ấy là bạn bè của em, tên là Đồng Nhất Hàng, hai năm nay đều ở nước ngoài, cái biệt danh đó.. cậu ấy bình thường đều gọi em như vậy."
Đồng Nhất Hàng là người tự nhiên, lần đầu anh ấy gọi Tống Sơ Mãn bằng cái tên này, Tống Sơ Mãn đã bị dọa giật mình, say này phát hiện anh ấy đối với ai cũng sẽ như vậy, dần dần cũng quen.
Tống Sơ Mãn thậm chí còn muốn đưa luôn lịch sử trò chuyện cho Lục Chiêu xem, nhưng trong lịch sử trò chuyện của bọn họ cũng đã đề cập đến Lục Chiêu, thái độ của Đồng Nhất Hàng cũng..
Cậu có thể chờ sáng mai xóa một ít tin nhắn trong lịch sử trò chuyện rồi lại đưa cho Lục Chiêu xem sau, bây giờ thì đã quá muộn rồi.
"Đồng Nhất Hàng?" Lục Chiêu nhíu mày: "Ngoại trừ anh ta còn có ai gọi em như vậy không?"
Tống Sơ Mãn lắc đầu.
Vậy người gọi cho anh bảo anh tránh xa Tống Sơ Mãn, thực sự chỉ là bạn của Tống Sơ Mãn thôi sao?
Vẻ mặt Tống Sơ Mãn không giống như nói dối, người lại ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, sắc mặt Lục Chiêu cũng dịu đi đôi chút.
Có thể là do anh hiểu lầm? Lục Chiêu hồi tưởng lại mọi thứ trong đầu, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Người gọi điện thoại cho anh chính là bạn bè của Tống Sơ Mãn, người gọi "Nhóc Mãn" cũng là anh ta, nếu Tống Sơ Mãn nói thật.. "
Vậy bạn trai cũ của Tống Sơ Mãn là ai?
Ngoài trừ mọi thứ về người bạn này, bạn trai cũ của Tống Sơ Mãn không hề có cảm giác tồn tại.
Chẳng trách lúc trước anh lại hiểu lầm, anh để ý lâu như vậy.. hóa ra chỉ là tình địch trong tưởng tượng.
Đường nhiên đây chỉ là giả thuyết, còn có một giả thuyết khác, Tống Sơ Mãn nói dối.
Trong khoảng thời gian ngắn Lục Chiêu đã suy nghĩ rất nhiều thứ, và dần nhớ lại lần nói chuyện với Tống Sơ Mãn ở trong phòng làm việc.
Anh thầm cảm thấy Tống Sơ Mãn vẫn giấu anh chuyện gì đó.
Còn có lần đó anh lấy điện thoại của Tống Sơ Mãn để chụp ảnh, lại gửi cho người bạn này, nhưng Tống Sơ Mãn không phản bác mà nói là họ đã chia tay rồi.
Nhưng mà, Lục Chiêu cũng không quá lo lắng, chờ hai người ở bên nhau lâu, Tống Sơ Mãn cũng sẽ kể cho anh biết thôi.
Lục Chiêu im lặng một lúc lâu, không biết đang nghĩ chuyện gì, Tống Sơ Mãn mím môi:" Anh không tin à? "
" Anh tin. "Lục Chiêu tỉnh táo lại, nắm lấy eo Tống Sơ Mãn, kéo cậu về phía anh rồi nhỏ giọng nói:" Là do anh hiểu lầm sao? "
Trong lời nói của anh có chút ghen tị, khoảng cách hai người rất gần, hơi thở quấn lấy nhau, Tống Sơ Mãn tiến lại gần, chủ động hôn anh, nói:" Ừm, chờ cậu ấy về.. "
Tống Sơ Mãn vốn định nói, chờ Đồng Nhất Hàng trở về, mọi người cùng gặp gỡ làm quen lại đột nhiên nhớ tới Đồng Nhất Hàng không thích Lục Chiêu lắm, nên nuốt nửa câu còn lại vào trong.
Lục Chiêu im lặng chờ đợi, Tống Sơ Mãn cuối cùng cũng nói:".. Chờ cậu ấy trở về. "
Thay vì bị Lục Chiêu phát hiện cậu nên nghĩ cách làm sao để nói cho Đồng Nhất Hàng..
Anh ấy đối với Lục Chiêu có thành kiến rất lớn, nếu biết cậu ở cùng một chỗ với Lục Chiêu thì có tức giận không?
" Ừm. "Lục Chiêu đáp đầy ẩn ý mà nói:" Anh chờ anh ta trở về. "
Tống Sơ Mãn không để ý đến ngữ khí của anh, lại nghe anh nói:" Anh không thích anh ta gọi em như vậy. "
" Hửm? "Tống Sơ Mãn mờ mịt:" Nhóc Mãn á hả? "
Cậu không rõ vì sao Lục Chiêu cứ chú ý đến một cái xưng hô, là do cảm thấy.. rất thân thiết sao?
" Vâng, bảo cậu ấy bỏ. "
Là bạn trai của Tống Sơ Mãn, Lục Chiêu bây giờ rất tự tin:" Ngoại trừ anh, tất cả mọi người ai cũng không được gọi em thân mật như vậy. "
Tống Sơ Mãn chớp mắt nhìn anh:" Nhưng cậu ấy là bạn bè của em, không có ý gì khác. "
" Anh biết. "Lục Chiêu cúi đầu cọ cọ chóp mũi cậu:" Nhưng anh vẫn ghen. "
Dấm chua của bạn bè cũng ăn.. Tống Sơ Mãn vẫn cảm thấy khó tin, nhưng mặt khác lại cảm thấy có chút vui mừng.
Cậu nhất thời liền quên Đồng Nhất Hàng luôn:" Vậy.. ngày mai em nói với cậu ấy. "
Đồng Nhất Hàng không nhắn gì nữa, chuyện này cứ thế trôi qua.
Tống Sơ Mãn trước khi ngủ suy nghĩ, muốn nói thật mọi chuyện cho Lục Chiêu.
Đây cũng không hải là chuyện gì lớn, chỉ là cậu cảm thấy rất xấu hổ, đã lén nhặt ảnh hồi bé của người khác rồi còn giữ lại.
Nhưng chung quy lại, cậu cũng chỉ thích một người.
Tống Sơ Mãn nhìn Lục Chiêu đầy chăm chú, Lục Chiêu sợ cậu thức khuya sáng dậy sẽ đau đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu:" Mau ngủ đi, bé cưng. "
Tai Tống Sơ Mãn nóng bừng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
**
Ngày hôm qua Tống Sơ Mãn mở lịch sử trò chuyện với Đồng Nhất Hàng ra, lặng lẽ xóa một số thứ.
Nhưng lục Chiêu vẫn không hỏi lại, Tống Sơ Mãn không tìm thấy cơ hội để đề cập tới, chủ động nhắc lại thì rất kỳ quái.
Cậu liền tạm thời buông xuống, điện thoại vẫn không đặt mật khẩu, cho thấy bản thân cậu rất thành thật.
Buổi chiều Lục Chiêu dẫn cậu trở về tiểu khu, lấy một ít quần áo và đồ đạc, chuẩn bị ở lại nhà Lục Chiêu mấy hôm nữa.
Tống Sơ Mãn lúc đầu đã từ chối, nếu cậu ở lại thì không phải sẽ ở chung với nhau trong khi mới vừa yêu sao?
Nhưng mà Lục Chiêu lại nói, mấy ngày sau anh sẽ đi đến công ty một chuyến, chắc cũng phải ba tuần nữa mới trở về.
Trong khoảng thời gian đó, Tống Sơ Mãn có thể ở lại như trước, giúp anh trông chừng Miên Miên.
Anh nói như thế Tống Sơ Mãn cũng đồng ý.
Vài ngày sau, Lục Chiêu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi.
" Có chuyện gì gấp thì cứ gọi cho anh. "Anh dừng lại rồi nói:" Không có chuyện gì cũng có thể gọi. "
Anh bất đắc dĩ gửi cho Tống Sơ Mãn một số điện thoại:" Đây là số của Tiểu Trương, em lưu lại đi, nếu anh không trả lời tin nhắn được thì em cứ tìm cậu ta. "
Tống Sơ Mãn ngoan ngoãn nói:" Vâng. "
Lần này Lục Chiêu đi, tâm tình Tống Sơ Mãn hoàn toàn không giống lần trước.
Cậu có chút không nỡ, níu cổ tay áo Lục Chiêu, Miên Miên ở bên cạnh cũng biết Lục Chiêu phải đi, nhẹ nhàng cào cào ống quần anh.
Lục Chiêu gần như không muốn đi chút nào, cúi người ôm lấy Tống Sơ Mãn:" Anh sẽ về sớm. "
Cuối cùng anh cũng rời đi, Tống Sơ Mãn tiễn anh đến dưới lầu, nhìn anh lên xe rời đi.
Trong căn nhà trống trãi chỉ còn lại một người một mèo, Tống Sơ Mãn không có việc gì làm, liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa rồi nằm ngủ gà ngủ gật trên sofa.
Đến giờ cơm chiều, Lục Chiêu gọi điện thoại cho cậu, mới làm cậu tỉnh giấc.
Tống Sơ Mãn xoa mắt bắt máy:" Anh tới nơi chưa? "
" Tới rồi. "Lục Chiêu nhìn qua camera giám sát:" Đã trễ rồi, có đói bụng không? "
Tống Sơ Mãn vừa mới dậy, hoàn toàn không có cảm giác:" Không đói. "
" Buổi trưa em ăn ít, buổi tối ăn nhiều hơn một chút đi. "Lục Chiêu thúc giục:" Nếu không muốn nấu cơm, trong tủ lạnh còn có bánh bao và hoành thánh, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị sẵn. "
Cho dù anh không có ở nhà, cũng rất săn sóc người khác, Tống Sơ Mãn gật đầu, lại nhớ ra là Lục Chiêu không thấy được nên đáp lại:" Vâng. "
Lục Chiêu nói không bao lâu thì đã cúp máy, Tống Sơ Mãn ngẩn người nhìn TV đã mở cả buổi chiều.
Cậu tắt TV, thêm thức ăn cho Miên Miên, lại đi vào nhà bếp.
Rõ ràng đã sống một mình khá lâu, cũng chỉ ở cùng Lục Chiêu vài ngày thôi, nhưng Tống Sơ Mãn đã cảm thấy không quen.
Nhất định là do Lục Chiêu đối xử tốt với cậu quá, ở nhà cái gì cũng không cho cậu làm, ban đầu cũng không cho cậu rửa chén luôn.
Anh còn ở đây thì vẫn ổn, bây giờ anh vừa đi, liền có sự khác biệt rõ ràng.
Tống Sơ Mãn nấu nước, mở tủ lạnh tìm nước chấm, nhưng lại nhìn thấy có ba cái đĩa, trên đó đều có ghi chú rõ ràng cạy nhẹ, cay vừa, cay nặng.
Tống Sơ Mãn bật cười, cầm tờ giấy, bỗng muốn khóc.
Cảm xúc này đến quá đột ngột, cửa tủ lạnh vẫn mở toang, cậu chạy ra phòng khách lấy điện thoại, gọi cho Lục Chiêu.
Lục Chiêu bây giờ cũng rảnh rỗi, rất nhanh đã bắt máy:" Bé cưng? Đã ăn cơm chưa? "
Tống Sơ Mãn sau một lát mới đáp:" Ừm, bây giờ liền ăn. "
Lục Chiêu nói:" Được. ", nhưng phía bên anh bỗng có tiếng rì rầm, sau đó nói gì đó mà Tống Sơ Mãn không nghe rõ.
" Anh cứ làm việc đi, em đi ăn cơm đây. "Cậu nắm chặt điện thoại, không chờ Lục Chiêu trả lời thì đã cúp máy.
Lúc này, Lục Chiêu cũng nên đi ăn cơm, Tống Sơ Mãn không biết anh buổi tối có bận không, nên không dám làm phiền.
Cậu lẳng lặng ăn xong cơm chiều, dọn dẹp phòng bếp rồi đi ra phòng khách xem TV.
Cũng may còn có một con mèo ở cạnh cậu, Tống Sơ Mãn lấy cây gậy mèo ra chơi với Miên Miên một hồi, mắt thấy cũng đã trễ rồi nên chuẩn bị đi ngủ.
Thực ra cậu ở phòng khách xem TV đến khuya mới quay trở về phòng ngủ.
Sáng sớm, Tống Sơ Mãn đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu cầm lên thì ra là Lục Chiêu.
" Alo? "Tối hôm qua Tống Sơ Mãn ngủ trễ nên đầu vẫn còn mơ màng.
" Chưa dậy nữa à? "Lục Chiêu im lặng:" Anh về rồi. "
Tống Sơ Mãn mờ mịt nói:" Về rồi? "
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Giọng Lục Chiêu trong điện thoại và ngoài này đồng thời vang lên:" Anh về rồi. "
Tống Sơ Mãn ngây người, vội vàng bước xuống giường, chạy ra, nhìn người trước mắt không dám tin:" Sao.. Sao anh lại về rồi? "
Lúc Lục Chiêu đi có nói là sẽ đi hơn nửa tháng.
Lục Chiêu vẫn mặc chiếc áo khoác hôm qua mặc đi, anh đóng cửa lại rồi đi tới nhéo má Tống Sơ Mãn:" Anh có chuyện quan trọng. "
" Chuyện gì? "Tống Sơ Mãn sững sờ.
" Anh nhớ em. "Lục Chiêu ôm lấy cậu:" Có muốn đi đến công ty với anh không?"