Chương 90: Tình mẹ vĩ đại.
Editor: AmiLee
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Editor: AmiLee
[HIDE-THANKS]
Trên lưng Dương Duyệt rất nhiều vết thương lớn nhỏ, bởi vì không được xử lý tốt, đã nhiễm trùng sinh mủ, toàn bộ phần lưng hư thối có chút khủng bố.
"Hạ tiểu thư ngài xem, thế này còn có thể chữa trị được không?"
Ngô Khắc có chút thấp thỏm hỏi.
"Có lẽ được."
Hạ Mạt bưng tới một cái ghế đến bên sô pha ngồi xuống, cầm lấy tay Dương Duyệt, dùng dị năng hệ mộc đi trong cơ thể cô ấy một lần, các khí quan trong thân thể Dương Duyệt đã bắt đầu suy kiệt, thật sự nếu không được điều trị nhiều nhất chỉ có thể sống được mấy ngày.
Hạ Mạt lập tức sử dụng dị năng hệ mộc giúp Dương Duyệt chữa trị khí quan, làm khí quan hoạt động trở lại.
"Hiện tại tôi muốn giúp chị ấy xử lý vết thương, bởi vì những vết thương này đã sinh mủ, tôi cần phải cắt bỏ chỗ da có mủ, nếu không loại bỏ, bây giờ điều trị hết, về sau cũng sẽ hư thối."
"Sẽ rất đau sao?"
Ngô Khắc sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Khẳng định sẽ rất đau, cho nên Dương Duyệt chị có thể kiên trì không?"
Hạ Mạt biết loại đau này rất nhiều đàn ông còn không chịu nổi, cho nên thật sự cô vẫn không muốn làm như vậy.
Nhưng không như vậy làm, ngoại thương của Dương Duyệt cô trị hết được nhưng về sau phần lưng cũng sẽ hư thối.
Đây là chuyện rất nhiều hệ mộc cũng không biết, nếu không phải cô ở phòng thí nghiệm ba năm, Hạ Mạt cũng sẽ không biết chuyện đó.
Sở dĩ cô làm loại chuyện tốn công vô ích này cũng là vì muốn thu phục Ngô Khắc, để Ngô Khắc cam tâm tình nguyện làm việc cho cô.
Nếu chỉ đem vợ người ta điều trị nửa sống nửa chết, vậy muốn Ngô Khắc nghe lời cô rõ ràng là chuyện không có khả năng.
"Tôi có thể."
Dương Duyệt kiên định gật đầu.
Hạ Mạt không nghĩ tới Dương Duyệt kiên định như vậy, tức khắc cho cô dũng khí, nhưng để người phụ nữ này đau chết ở trong tay mình, cô vẫn quyết định làm từ từ thôi.
"Được, chúng ta chia ra vài lần tiến hành, nếu chị chịu không nổi tôi lập tức dừng lại, sau đó chờ mấy tiếng chị dễ chịu một chút, chúng ta lại tiếp tục."
"Được."
Dương Duyệt suy yếu trả lời một câu.
Hạ Mạt đi chuẩn bị một ít đồ dùng, nhờ Tô Hân hỗ trợ đun một chậu nước ấm.
Liền cầm dao phẫu thuật đã khử trùng bắt đầu giúp Dương Duyệt cắt bỏ phần da thịt bị hoại tử.
Dương Duyệt đau đớn, đôi tay nắm chặt lấy thảm, rõ ràng rất đau đớn nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Tô Hân xem hốc mắt đều đỏ, bà vội vàng ôm đứa nhỏ vào bếp.
Ngô Khắc quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy tay Dương Duyệt, không ngừng trấn an Dương Duyệt.
Sau nửa tiếng, chỉ làm sạch được một vết thương nhỏ, tuy rằng Dương Duyệt không có nói chịu không nổi, nhưng Hạ Mạt thấy tinh thần cô ấy càng ngày càng kém, cũng không tiếp tục nữa, lấy ra một lọ thuốc chống viêm rửa sạch vết thương bôi một ít thuốc, quấn băng gạc, lấy ra một tấm thảm đắp lên cho Dương Duyệt.
"Đút cho chị chút nước, để chị ấy nghỉ ngơi một lát."
Hạ Mạt đưa một chén nước cho Ngô Khắc, liền đi phòng vệ sinh rửa tay.
Chờ cô ra tới, Ngô Khắc cũng không ở phòng khách, Dương Duyệt cũng ngủ rồi.
Hạ Mạt đi ra phòng khách, Ngô Khắc ngồi ở bậc thang ngoài cửa.
Hạ Mạt đi đến, Ngô Khắc còn đang rớt nước mắt, cảm giác được đằng sau người tới, Ngô Khắc vội vàng lau nước mắt.
Hạ Mạt đưa cho hắn một quả táo, sau đó cứ như vậy lấy ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, một câu cũng không nói.
Ngô Khắc ôm quả táo, qua hơn mười phút mới nói.
"Lúc xảy ra tai nạn xe, cô ấy vì không muốn con bị thương đã đem con ôm vào trong lòng ngực, dùng phía sau lưng.."
Ngô Khắc lại một lần không tiếng động rớt nước mắt, bởi vì lần đó mang tới đả kích rất lớn cho hắn, lúc này đây nước mắt cứ như vòi nước chảy mãi không ngừng.
Khóc thật lâu hắn mới tiếp tục nói.
"Con trai tôi được vợ tôi bảo vệ không bị thương một chút nào, nhưng toàn bộ phần lưng của vợ tôi lại bị thương nặng, dọc theo đường đi này bọn tôi không có chút thuốc nào, cũng không thể xử lý vết thương cho cô ấy, tôi mang theo hai mẹ con cô ấy ngày đêm lên đường chính là vì đi vào căn cứ muốn chữa trị cho cô ấy, nhưng ai biết đồ ăn còn lại cùng với tinh hạch chỉ đủ vào căn cứ cùng thuê một cái lều nhỏ."
Ngô Khắc lau nước mắt tiếp tục nói.
"Tôi đi cầu xin rất nhiều dị năng giả hệ mộc, cũng đi bệnh viện chính phủ mở, cầu xin họ cứu vợ tôi, nhưng họ đều lạnh nhạt từ chối tôi, tôi không trách bọn họ, mạt thế tới, mọi người đều không dễ dàng, tôi chỉ cảm thấy chính mình quá vô dụng, ngay cả tiền phí xem bệnh cho vợ cũng không có."
"Tất cả đều đã là quá khứ."
Hạ Mạt vỗ vỗ bả vai hắn, cô hiểu cảm giác bất đắc dĩ của Ngô Khắc khi đó, những ngày cô bị bắt đi ấy, vô số lần chờ mong vô số lần mất mát. Khi đó tâm trạng của cô là gì cô cũng không nói nên lời, cô chỉ biết cô rất hận, hận những người đó lạnh nhạt đối xử với cô, rõ ràng có thể cứu cô nhưng không ai muốn giúp cô.
Nghĩ đến mình, cô lại phát hiện so với Ngô Khắc, lòng dạ cô quá hẹp hòi.
"Hạ tiểu thư cảm ơn, gia đình cô là những người tốt nhất tôi từng thấy, về sau Ngô Khắc tôi sẽ đem mạng mình cho cô, cô muốn tôi làm gì tôi bảo đảm lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
"Người vẫn chưa chữa khỏi, bây giờ anh nói lời này còn quá sớm."
Hạ Mạt cười đứng lên đi vào phòng khách, bên ngoài quá nóng, vẫn nên chờ trong phòng khách cho thoải mái, còn có quạt thổi mát rượi.
Ngô Khắc lại không cho rằng như thế, Hạ Mạt có thể ra tay giúp đỡ họ, hắn đã rất cảm kích, cho dù vợ hắn trị không hết, về sau hắn cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của Hạ Mạt.
Nghỉ ngơi khoảng ba tiếng, Hạ Mạt lại bắt đầu tiến hành lần chữa trị thứ hai.
Trong lúc đó đám người Lãnh Mộ Bạch đã từ bên ngoài trở lại, ngay cả Trương Quân Vĩ cũng nghe mùi thịt mà tới.
Chia thịt cho Trương Quân Vĩ rồi tiễn Trương Quân Vĩ đi, Lãnh Mộ Bạch trở lại phòng khách thấy Hạ Mạt đang bận cũng không đi quấy rầy cô, hắn đi phòng vệ sinh tắm rửa rồi ra sân ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Những người khác cũng không muốn vào phòng khách, tuy Dương Duyệt nằm sấp ở đó cũng không nhìn thấy gì, nhưng người ta là phụ nữ, một đám đàn ông bọn họ ngồi ở đó không tốt lắm.
Lần này tinh thần Dương Duyệt tốt hơn rất nhiều, bởi vậy Hạ Mạt làm 40 phút mới dừng lại, đem rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc, tiếp tục dùng băng gạc đắp lên.
Tô Hân mang tới một chén canh gà đưa cho Ngô Khắc để Ngô Khắc đút cho Dương Duyệt uống, Ngô Khắc rất ngại ngùng, nhưng Tô Hân nói hắn không nhận bà sẽ giận, Ngô Khắc không có biện pháp lúc này mới bưng canh gà đi đến bên cạnh Dương Duyệt, đút cho Dương Duyệt uống từng muỗng nhỏ, sau đó dỗ dành Dương Duyệt nghỉ ngơi.
Hạ Mạt rửa tay đi ra ngoài, một đám đàn ông không hình tượng ngồi ở bên ngoài hút thuốc, thấy Hạ Mạt đi ra, lập tức đem thuốc lá dập tắt, cười chào hỏi cô.
Lãnh Mộ Bạch không có hút, nhìn thấy Hạ Mạt ra tới, hắn đem chiếc ghế để bên cạnh mình cho Hạ Mạt ngồi.
"Hiếm thấy nha, anh lại không hút thuốc lá."
Hạ Mạt nửa đùa nửa giỡn nói, cô nhớ rõ Lãnh Mộ Bạch có một đoạn thời gian đặc biệt thích hút thuốc, khi đó cô còn hoài nghi hắn có phải bị nghiện thuốc hay không nữa.
Lãnh Mộ Bạch nắm lấy tay cô, đùa nghịch ngón tay cô, nhẹ giọng giải thích nói.
"Lúc phiền lòng mới hút, hơn nữa anh hút thuốc trên người có mùi, đối với em và con đều không tốt."
Đoạn thời gian kia luôn hút thuốc là do phiền lòng?
Cẩn thận nghĩ lại hắn bắt đầu thường xuyên hút thuốc hình như là lúc bọn họ trên đường từ trạm xăng dầu đến căn cứ, khi đó mình vẫn luôn giận dỗi hắn.
Khi đó hắn vì chuyện này mà phiền lòng nên mới hút thuốc sao?
"Hạ tiểu thư ngài xem, thế này còn có thể chữa trị được không?"
Ngô Khắc có chút thấp thỏm hỏi.
"Có lẽ được."
Hạ Mạt bưng tới một cái ghế đến bên sô pha ngồi xuống, cầm lấy tay Dương Duyệt, dùng dị năng hệ mộc đi trong cơ thể cô ấy một lần, các khí quan trong thân thể Dương Duyệt đã bắt đầu suy kiệt, thật sự nếu không được điều trị nhiều nhất chỉ có thể sống được mấy ngày.
Hạ Mạt lập tức sử dụng dị năng hệ mộc giúp Dương Duyệt chữa trị khí quan, làm khí quan hoạt động trở lại.
"Hiện tại tôi muốn giúp chị ấy xử lý vết thương, bởi vì những vết thương này đã sinh mủ, tôi cần phải cắt bỏ chỗ da có mủ, nếu không loại bỏ, bây giờ điều trị hết, về sau cũng sẽ hư thối."
"Sẽ rất đau sao?"
Ngô Khắc sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Khẳng định sẽ rất đau, cho nên Dương Duyệt chị có thể kiên trì không?"
Hạ Mạt biết loại đau này rất nhiều đàn ông còn không chịu nổi, cho nên thật sự cô vẫn không muốn làm như vậy.
Nhưng không như vậy làm, ngoại thương của Dương Duyệt cô trị hết được nhưng về sau phần lưng cũng sẽ hư thối.
Đây là chuyện rất nhiều hệ mộc cũng không biết, nếu không phải cô ở phòng thí nghiệm ba năm, Hạ Mạt cũng sẽ không biết chuyện đó.
Sở dĩ cô làm loại chuyện tốn công vô ích này cũng là vì muốn thu phục Ngô Khắc, để Ngô Khắc cam tâm tình nguyện làm việc cho cô.
Nếu chỉ đem vợ người ta điều trị nửa sống nửa chết, vậy muốn Ngô Khắc nghe lời cô rõ ràng là chuyện không có khả năng.
"Tôi có thể."
Dương Duyệt kiên định gật đầu.
Hạ Mạt không nghĩ tới Dương Duyệt kiên định như vậy, tức khắc cho cô dũng khí, nhưng để người phụ nữ này đau chết ở trong tay mình, cô vẫn quyết định làm từ từ thôi.
"Được, chúng ta chia ra vài lần tiến hành, nếu chị chịu không nổi tôi lập tức dừng lại, sau đó chờ mấy tiếng chị dễ chịu một chút, chúng ta lại tiếp tục."
"Được."
Dương Duyệt suy yếu trả lời một câu.
Hạ Mạt đi chuẩn bị một ít đồ dùng, nhờ Tô Hân hỗ trợ đun một chậu nước ấm.
Liền cầm dao phẫu thuật đã khử trùng bắt đầu giúp Dương Duyệt cắt bỏ phần da thịt bị hoại tử.
Dương Duyệt đau đớn, đôi tay nắm chặt lấy thảm, rõ ràng rất đau đớn nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Tô Hân xem hốc mắt đều đỏ, bà vội vàng ôm đứa nhỏ vào bếp.
Ngô Khắc quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy tay Dương Duyệt, không ngừng trấn an Dương Duyệt.
Sau nửa tiếng, chỉ làm sạch được một vết thương nhỏ, tuy rằng Dương Duyệt không có nói chịu không nổi, nhưng Hạ Mạt thấy tinh thần cô ấy càng ngày càng kém, cũng không tiếp tục nữa, lấy ra một lọ thuốc chống viêm rửa sạch vết thương bôi một ít thuốc, quấn băng gạc, lấy ra một tấm thảm đắp lên cho Dương Duyệt.
"Đút cho chị chút nước, để chị ấy nghỉ ngơi một lát."
Hạ Mạt đưa một chén nước cho Ngô Khắc, liền đi phòng vệ sinh rửa tay.
Chờ cô ra tới, Ngô Khắc cũng không ở phòng khách, Dương Duyệt cũng ngủ rồi.
Hạ Mạt đi ra phòng khách, Ngô Khắc ngồi ở bậc thang ngoài cửa.
Hạ Mạt đi đến, Ngô Khắc còn đang rớt nước mắt, cảm giác được đằng sau người tới, Ngô Khắc vội vàng lau nước mắt.
Hạ Mạt đưa cho hắn một quả táo, sau đó cứ như vậy lấy ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, một câu cũng không nói.
Ngô Khắc ôm quả táo, qua hơn mười phút mới nói.
"Lúc xảy ra tai nạn xe, cô ấy vì không muốn con bị thương đã đem con ôm vào trong lòng ngực, dùng phía sau lưng.."
Ngô Khắc lại một lần không tiếng động rớt nước mắt, bởi vì lần đó mang tới đả kích rất lớn cho hắn, lúc này đây nước mắt cứ như vòi nước chảy mãi không ngừng.
Khóc thật lâu hắn mới tiếp tục nói.
"Con trai tôi được vợ tôi bảo vệ không bị thương một chút nào, nhưng toàn bộ phần lưng của vợ tôi lại bị thương nặng, dọc theo đường đi này bọn tôi không có chút thuốc nào, cũng không thể xử lý vết thương cho cô ấy, tôi mang theo hai mẹ con cô ấy ngày đêm lên đường chính là vì đi vào căn cứ muốn chữa trị cho cô ấy, nhưng ai biết đồ ăn còn lại cùng với tinh hạch chỉ đủ vào căn cứ cùng thuê một cái lều nhỏ."
Ngô Khắc lau nước mắt tiếp tục nói.
"Tôi đi cầu xin rất nhiều dị năng giả hệ mộc, cũng đi bệnh viện chính phủ mở, cầu xin họ cứu vợ tôi, nhưng họ đều lạnh nhạt từ chối tôi, tôi không trách bọn họ, mạt thế tới, mọi người đều không dễ dàng, tôi chỉ cảm thấy chính mình quá vô dụng, ngay cả tiền phí xem bệnh cho vợ cũng không có."
"Tất cả đều đã là quá khứ."
Hạ Mạt vỗ vỗ bả vai hắn, cô hiểu cảm giác bất đắc dĩ của Ngô Khắc khi đó, những ngày cô bị bắt đi ấy, vô số lần chờ mong vô số lần mất mát. Khi đó tâm trạng của cô là gì cô cũng không nói nên lời, cô chỉ biết cô rất hận, hận những người đó lạnh nhạt đối xử với cô, rõ ràng có thể cứu cô nhưng không ai muốn giúp cô.
Nghĩ đến mình, cô lại phát hiện so với Ngô Khắc, lòng dạ cô quá hẹp hòi.
"Hạ tiểu thư cảm ơn, gia đình cô là những người tốt nhất tôi từng thấy, về sau Ngô Khắc tôi sẽ đem mạng mình cho cô, cô muốn tôi làm gì tôi bảo đảm lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
"Người vẫn chưa chữa khỏi, bây giờ anh nói lời này còn quá sớm."
Hạ Mạt cười đứng lên đi vào phòng khách, bên ngoài quá nóng, vẫn nên chờ trong phòng khách cho thoải mái, còn có quạt thổi mát rượi.
Ngô Khắc lại không cho rằng như thế, Hạ Mạt có thể ra tay giúp đỡ họ, hắn đã rất cảm kích, cho dù vợ hắn trị không hết, về sau hắn cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của Hạ Mạt.
Nghỉ ngơi khoảng ba tiếng, Hạ Mạt lại bắt đầu tiến hành lần chữa trị thứ hai.
Trong lúc đó đám người Lãnh Mộ Bạch đã từ bên ngoài trở lại, ngay cả Trương Quân Vĩ cũng nghe mùi thịt mà tới.
Chia thịt cho Trương Quân Vĩ rồi tiễn Trương Quân Vĩ đi, Lãnh Mộ Bạch trở lại phòng khách thấy Hạ Mạt đang bận cũng không đi quấy rầy cô, hắn đi phòng vệ sinh tắm rửa rồi ra sân ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Những người khác cũng không muốn vào phòng khách, tuy Dương Duyệt nằm sấp ở đó cũng không nhìn thấy gì, nhưng người ta là phụ nữ, một đám đàn ông bọn họ ngồi ở đó không tốt lắm.
Lần này tinh thần Dương Duyệt tốt hơn rất nhiều, bởi vậy Hạ Mạt làm 40 phút mới dừng lại, đem rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc, tiếp tục dùng băng gạc đắp lên.
Tô Hân mang tới một chén canh gà đưa cho Ngô Khắc để Ngô Khắc đút cho Dương Duyệt uống, Ngô Khắc rất ngại ngùng, nhưng Tô Hân nói hắn không nhận bà sẽ giận, Ngô Khắc không có biện pháp lúc này mới bưng canh gà đi đến bên cạnh Dương Duyệt, đút cho Dương Duyệt uống từng muỗng nhỏ, sau đó dỗ dành Dương Duyệt nghỉ ngơi.
Hạ Mạt rửa tay đi ra ngoài, một đám đàn ông không hình tượng ngồi ở bên ngoài hút thuốc, thấy Hạ Mạt đi ra, lập tức đem thuốc lá dập tắt, cười chào hỏi cô.
Lãnh Mộ Bạch không có hút, nhìn thấy Hạ Mạt ra tới, hắn đem chiếc ghế để bên cạnh mình cho Hạ Mạt ngồi.
"Hiếm thấy nha, anh lại không hút thuốc lá."
Hạ Mạt nửa đùa nửa giỡn nói, cô nhớ rõ Lãnh Mộ Bạch có một đoạn thời gian đặc biệt thích hút thuốc, khi đó cô còn hoài nghi hắn có phải bị nghiện thuốc hay không nữa.
Lãnh Mộ Bạch nắm lấy tay cô, đùa nghịch ngón tay cô, nhẹ giọng giải thích nói.
"Lúc phiền lòng mới hút, hơn nữa anh hút thuốc trên người có mùi, đối với em và con đều không tốt."
Đoạn thời gian kia luôn hút thuốc là do phiền lòng?
Cẩn thận nghĩ lại hắn bắt đầu thường xuyên hút thuốc hình như là lúc bọn họ trên đường từ trạm xăng dầu đến căn cứ, khi đó mình vẫn luôn giận dỗi hắn.
Khi đó hắn vì chuyện này mà phiền lòng nên mới hút thuốc sao?