Chương 80: Ở bên nhau.
Editor: AmiLee
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Editor: AmiLee
[HIDE-THANKS]
Nhưng rất nhanh Trương Quân Vĩ đã suy nghĩ cẩn thận, Lãnh Mộ Bạch có thể gọn gàng dứt khoát nói với ông những lời này như vậy.
Đó đều là bởi vì thái độ của Hạ Mạt đối với mình mới làm vị Lãnh thiếu tá tiếu lí tàng đao này ngay cả ám chỉ cũng lười, trực tiếp chỉ rõ cho ông hai điều về con đường nên đi sau này.
Trương Quân Vĩ không phải người vụng về cũng không phải người không biết điều, huống chi ở trong mắt ông Hạ Mạt chính là con gái ông, ý kiến của con rể tương lai đương nhiên ông sẽ cẩn thận tiếp thu.
"Chú cảm thấy nếu đem câu tất cả vì nhân dân treo ở cửa miệng thì sẽ rất dối trá, nhưng D thị mấy chục vạn người như vậy, chú cũng không thể nói ném là có thể ném xuống được.
Chờ đến chiều chú sẽ đi tìm hai vị cục trưởng khác nói chuyện, tuy mọi người không phải người thanh liêm gì, nhưng có ai nguyện ý nhìn mấy chục vạn người rơi vào miệng tang thi chứ.
Nhưng có được hay không thì đúng là không chắc lắm, thực lực ba người bọn chú tương đương, cho dù thật sự có tâm muốn tạo phản, chỉ sợ cũng không có ai nguyện ý cúi đầu trước một người khác."
Lãnh Mộ Bạch đối với việc Trương Quân Vĩ biết điều như vậy cũng rất vừa lòng, vì thế cười nói.
"Chú Trương không giống với họ, chú có sẵn tài nguyên, mà bọn họ không có."
Có sẵn tài nguyên..
Trương Quân Vĩ trầm tư trong chốc lát, rất nhanh hiểu ý Lãnh Mộ Bạch là muốn chống lưng cho mình, để mình làm càn lợi dụng uy danh Lãnh thiếu tướng của hắn.
Trương Quân Vĩ ha hả cười hai tiếng rồi nhìn Hạ Mạt.
"Tiểu Mạt à! Chú Trương được thơm lây nhờ cháu đó."
Hạ Mạt hướng về phía Trương Quân Vĩ chớp chớp mắt.
"Chú Trương, chú và thím không phải đã nói cháu chính là con gái của hai người sao? Cho nên con gái đã có tài nguyên đương nhiên cũng sẽ không ngại mà chia sẻ với ba ba nha."
"Ha ha! Đều do ba con cái ông lão cổ lỗ sĩ đó, cư nhiên không đồng ý chú làm cha nuôi hai anh em cháu, nếu không hai đứa đã sớm nên đổi giọng gọi chú là cha rồi!"
Hạ Mạt tâm tình rất tốt cũng vui vẻ đùa giỡn. Hạ Mạt lè lưỡi.
"Ba cháu sợ người cướp mất địa vị của mình."
"Đúng không! Chú và thím cháu cũng cảm thấy thế."
Lãnh Mộ Bạch nhìn hai người nói chuyện phiếm, khóe miệng vẫn luôn treo ý cười.
Ở trước mặt người thân, Tiểu Bạch Thỏ vĩnh viễn là một đứa nhỏ không bao giờ lớn.
Ừ! Ở trước mặt mình cũng vậy, đương nhiên có thể làm Lãnh thiếu tướng vui vẻ như vậy cũng không phải chỉ có mỗi việc này.
Mấy ngày nay Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn thay đổi làm hắn thực sự rất kinh ngạc, lúc trước có lẽ hắn còn cảm thấy Tiểu Bạch Thỏ là do mình vì bảo vệ em ấy bị trọng thương mới có thể làm em ấy thay đổi thái độ.
Nhưng vừa nãy em ấy kiêu ngạo tuyên bố mình là tài nguyên của em ấy.
Như vậy dù hắn có không hiểu phụ nữ cũng biết có thể làm một người phụ nữ kiêu ngạo nói đến một người đàn ông như vậy.
Nghĩa là người phụ nữ đó nguyện ý yếu thế trước mặt người đàn ông, xem người đàn ông đó trở thành chỗ dựa của mình.
Đó là bởi vì trong lòng người phụ nữ có người đàn ông đó, người phụ nữ nguyện ý đem chính mình giao vào tay người đàn ông đó.
Lãnh Mộ Bạch khóe môi cong lên, giờ phút này tâm tình thật sự tốt không thể tốt hơn.
Ừ! Có chút giống như ăn mật, rất ngọt ngào.
Nhưng..
Bắt đầu từ khi nào?
À! Lúc mình nói đời này em được định sẵn cột chung với anh, em ấy là người vợ Lãnh gia hắn đã chọn?
Hay là lúc mình không e dè trực tiếp sắp xếp cho con sinh ở A thị?
Hoặc là sớm hơn?
Lãnh Mộ Bạch cẩn thận phân tích một chút, ngay lập tức đã hiểu rõ, Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn đại khái rất sớm đã có cảm giác với mình rồi.
Chỉ là em ấy tính tình mơ hồ làm em ấy cũng không có phát hiện ra điểm này, cho nên lúc trước mình bị trọng thương mới làm em ấy sợ hãi, cũng lúc đó em ấy mới bắt đầu nghĩ lại, sau đó từ từ hiểu rõ tình cảm của em ấy đối với mình.
Nhưng với tính tình của Tiểu Bạch Thỏ tất nhiên không có khả năng thông báo với hắn, cho nên lúc này mới nói ra những lời đó, em ấy không phản đối cũng sẽ không trực tiếp nói ra, mỗi lần chỉ đỏ mặt tìm cớ rời đi.
Ừ! Tiểu Bạch Thỏ đây là dùng hành động nói cho mình biết quyết định của em ấy.
Thật là Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu, ngay cả yêu cũng ngượng ngùng xoắn xít như vậy.
Nhưng có quan hệ gì đâu?
Em ấy không chủ động, mình chủ động là được rồi, dù sao mình là đàn ông chủ động một chút cũng sẽ không thiệt.
Lãnh Mộ Bạch ngồi thẳng thân thể, tay tự nhiên quàng lên vai Hạ Mạt.
"Làm gì vậy? Bả vai không muốn nữa hả?"
Hạ Mạt vội vàng quát lớn, khuôn mặt đang cười cũng trầm xuống, tức giận trừng mắt Lãnh Mộ Bạch.
Lãnh Mộ Bạch cười lấy tay xuống, còn đặc biệt vô tội nói.
"Ai bảo em ngồi cách xa anh như vậy chứ? Anh chính là muốn ôm em, để em lại gần anh một chút."
"Tay cũng không phải của tôi, anh không muốn nữa thì có thể tiếp tục." Hạ Mạt hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thân thể lại không nghe lời nhích đến gần hắn, gần đến mức như dán lên người hắn, như thế hắn sẽ thành thật, tay sẽ không nhích tới nhích lui nữa!
Ha ha! Tiểu Bạch Thỏ không chỉ chấp nhận hắn, còn vô cùng khẩn trương lo cho vết thương của hắn, so với chính hắn còn khẩn trương hơn!
"Ừ! Em nỡ bỏ mặc tay anh tàn thì anh vẫn dám tiếp tục."
Hạ Mạt trừng mắt Lãnh Mộ Bạch, trong lòng nhịn không được nói thầm, Lãnh đại thiếu giáo chơi xấu, tuyệt đối có thể dùng từ mặt dày vô sỉ tới để hình dung.
Tiếp nhận Lãnh Mộ Bạch nghiêm trang nói.
"Vợ à em đừng nhìn anh như vậy, chú Trương còn ở đây đó!"
囧! Tên hỗn đản này, thật muốn cắn chết hắn.
Trương Quân Vĩ lập tức cười to nói.
"Ha ha! Các cháu có thể xem như chú không tồn tại, thật đó."
Tiếp tục 囧, chú Trương nếu chú muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình thì chú nên trực tiếp lựa chọn im lặng.
Hạ Mạt vô ngữ, dứt khoát dịch đến bên cửa xe, cả người dán vào cửa xe, quay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài.
Lãnh Mộ Bạch lập tức sáp tới ngồi gần cô, dáng vẻ Tiểu Bạch Thỏ tức giận cũng đáng yêu như vậy!
Lộ trình ngắn ngủn, dăm ba câu đã quyết định bố cục D thị sắp phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, vài câu nói vui đùa cũng làm trong lòng hai người không còn xấu hổ, không còn nghi ngờ cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau.
Xe dừng ở bên ngoài một căn biệt thự, Trương Quân Vĩ mang theo hai người xuống xe, chủ động đi lên trước gõ cửa.
"Lão Hạ, lão Hạ."
"Tới đây, tới đây."
Giọng thím Ngũ từ trong biệt thự vang lên, mắt mèo bị kéo ra, thím Ngũ không có chú ý đến Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch chỉ cười chào hỏi với Trương Quân Vĩ.
"Cục trưởng Trương tới, mời vào bên trong."
"Thím Ngũ."
Hạ Mạt cười hô một tiếng.
Thím Ngũ rốt cuộc cũng chú ý tới Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch đứng ở bên cạnh, lập tức kích động hô to.
"Lão gia, phu nhân, nhanh lên nhanh lên, Mạt Nhi cùng Lãnh đội trưởng tới rồi."
"Thím Ngũ, con lại không phải người ngoài, đi từ từ thôi! Đi vào rồi nói."
Hạ Mạt vô ngữ, tự mình đẩy thím Ngũ vào biệt thự.
Lãnh Mộ Bạch cũng lấy tư thái chủ nhân mời Trương Quân Vĩ.
"Chú Trương mời vào."
Trương Quân Vĩ cười cười cũng không thoái thác bước vào, Lãnh Mộ Bạch đi ở cuối cùng, cũng đóng cửa lại.
"Mạt Nhi."
"Mạt Nhi."
Hạ Mạt cùng thím Ngũ vừa mới đi vào sân, vợ chồng Hạ Tân đã vội vàng lao tới.
Tô Hân vội vàng đi tới lôi kéo Hạ Mạt đánh giá trên dưới, lại yên lặng nhìn bụng Hạ Mạt, xác định cháu ngoại vẫn còn, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Hạ Tân cũng nhìn Hạ Mạt như vậy, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Lãnh Mộ Bạch.
"Mộ Bạch, bạn học Mạt Nhi truyền lời nói cậu bị thương, bị thương có nặng không?"
Nghe Hạ Tân hỏi như vậy, Tô Hân cũng phản ứng lại, bị thương chính là con rể nhà mình, cũng buông Hạ Mạt ra, nhìn Lãnh Mộ Bạch nói.
"Mộ Bạch đừng đứng đây nữa mau vào trong ngồi nghỉ ngơi đi, thím Ngũ nhanh đi sắp xếp một phòng cho Mộ Bạch, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt."
Đó đều là bởi vì thái độ của Hạ Mạt đối với mình mới làm vị Lãnh thiếu tá tiếu lí tàng đao này ngay cả ám chỉ cũng lười, trực tiếp chỉ rõ cho ông hai điều về con đường nên đi sau này.
Trương Quân Vĩ không phải người vụng về cũng không phải người không biết điều, huống chi ở trong mắt ông Hạ Mạt chính là con gái ông, ý kiến của con rể tương lai đương nhiên ông sẽ cẩn thận tiếp thu.
"Chú cảm thấy nếu đem câu tất cả vì nhân dân treo ở cửa miệng thì sẽ rất dối trá, nhưng D thị mấy chục vạn người như vậy, chú cũng không thể nói ném là có thể ném xuống được.
Chờ đến chiều chú sẽ đi tìm hai vị cục trưởng khác nói chuyện, tuy mọi người không phải người thanh liêm gì, nhưng có ai nguyện ý nhìn mấy chục vạn người rơi vào miệng tang thi chứ.
Nhưng có được hay không thì đúng là không chắc lắm, thực lực ba người bọn chú tương đương, cho dù thật sự có tâm muốn tạo phản, chỉ sợ cũng không có ai nguyện ý cúi đầu trước một người khác."
Lãnh Mộ Bạch đối với việc Trương Quân Vĩ biết điều như vậy cũng rất vừa lòng, vì thế cười nói.
"Chú Trương không giống với họ, chú có sẵn tài nguyên, mà bọn họ không có."
Có sẵn tài nguyên..
Trương Quân Vĩ trầm tư trong chốc lát, rất nhanh hiểu ý Lãnh Mộ Bạch là muốn chống lưng cho mình, để mình làm càn lợi dụng uy danh Lãnh thiếu tướng của hắn.
Trương Quân Vĩ ha hả cười hai tiếng rồi nhìn Hạ Mạt.
"Tiểu Mạt à! Chú Trương được thơm lây nhờ cháu đó."
Hạ Mạt hướng về phía Trương Quân Vĩ chớp chớp mắt.
"Chú Trương, chú và thím không phải đã nói cháu chính là con gái của hai người sao? Cho nên con gái đã có tài nguyên đương nhiên cũng sẽ không ngại mà chia sẻ với ba ba nha."
"Ha ha! Đều do ba con cái ông lão cổ lỗ sĩ đó, cư nhiên không đồng ý chú làm cha nuôi hai anh em cháu, nếu không hai đứa đã sớm nên đổi giọng gọi chú là cha rồi!"
Hạ Mạt tâm tình rất tốt cũng vui vẻ đùa giỡn. Hạ Mạt lè lưỡi.
"Ba cháu sợ người cướp mất địa vị của mình."
"Đúng không! Chú và thím cháu cũng cảm thấy thế."
Lãnh Mộ Bạch nhìn hai người nói chuyện phiếm, khóe miệng vẫn luôn treo ý cười.
Ở trước mặt người thân, Tiểu Bạch Thỏ vĩnh viễn là một đứa nhỏ không bao giờ lớn.
Ừ! Ở trước mặt mình cũng vậy, đương nhiên có thể làm Lãnh thiếu tướng vui vẻ như vậy cũng không phải chỉ có mỗi việc này.
Mấy ngày nay Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn thay đổi làm hắn thực sự rất kinh ngạc, lúc trước có lẽ hắn còn cảm thấy Tiểu Bạch Thỏ là do mình vì bảo vệ em ấy bị trọng thương mới có thể làm em ấy thay đổi thái độ.
Nhưng vừa nãy em ấy kiêu ngạo tuyên bố mình là tài nguyên của em ấy.
Như vậy dù hắn có không hiểu phụ nữ cũng biết có thể làm một người phụ nữ kiêu ngạo nói đến một người đàn ông như vậy.
Nghĩa là người phụ nữ đó nguyện ý yếu thế trước mặt người đàn ông, xem người đàn ông đó trở thành chỗ dựa của mình.
Đó là bởi vì trong lòng người phụ nữ có người đàn ông đó, người phụ nữ nguyện ý đem chính mình giao vào tay người đàn ông đó.
Lãnh Mộ Bạch khóe môi cong lên, giờ phút này tâm tình thật sự tốt không thể tốt hơn.
Ừ! Có chút giống như ăn mật, rất ngọt ngào.
Nhưng..
Bắt đầu từ khi nào?
À! Lúc mình nói đời này em được định sẵn cột chung với anh, em ấy là người vợ Lãnh gia hắn đã chọn?
Hay là lúc mình không e dè trực tiếp sắp xếp cho con sinh ở A thị?
Hoặc là sớm hơn?
Lãnh Mộ Bạch cẩn thận phân tích một chút, ngay lập tức đã hiểu rõ, Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn đại khái rất sớm đã có cảm giác với mình rồi.
Chỉ là em ấy tính tình mơ hồ làm em ấy cũng không có phát hiện ra điểm này, cho nên lúc trước mình bị trọng thương mới làm em ấy sợ hãi, cũng lúc đó em ấy mới bắt đầu nghĩ lại, sau đó từ từ hiểu rõ tình cảm của em ấy đối với mình.
Nhưng với tính tình của Tiểu Bạch Thỏ tất nhiên không có khả năng thông báo với hắn, cho nên lúc này mới nói ra những lời đó, em ấy không phản đối cũng sẽ không trực tiếp nói ra, mỗi lần chỉ đỏ mặt tìm cớ rời đi.
Ừ! Tiểu Bạch Thỏ đây là dùng hành động nói cho mình biết quyết định của em ấy.
Thật là Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu, ngay cả yêu cũng ngượng ngùng xoắn xít như vậy.
Nhưng có quan hệ gì đâu?
Em ấy không chủ động, mình chủ động là được rồi, dù sao mình là đàn ông chủ động một chút cũng sẽ không thiệt.
Lãnh Mộ Bạch ngồi thẳng thân thể, tay tự nhiên quàng lên vai Hạ Mạt.
"Làm gì vậy? Bả vai không muốn nữa hả?"
Hạ Mạt vội vàng quát lớn, khuôn mặt đang cười cũng trầm xuống, tức giận trừng mắt Lãnh Mộ Bạch.
Lãnh Mộ Bạch cười lấy tay xuống, còn đặc biệt vô tội nói.
"Ai bảo em ngồi cách xa anh như vậy chứ? Anh chính là muốn ôm em, để em lại gần anh một chút."
"Tay cũng không phải của tôi, anh không muốn nữa thì có thể tiếp tục." Hạ Mạt hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thân thể lại không nghe lời nhích đến gần hắn, gần đến mức như dán lên người hắn, như thế hắn sẽ thành thật, tay sẽ không nhích tới nhích lui nữa!
Ha ha! Tiểu Bạch Thỏ không chỉ chấp nhận hắn, còn vô cùng khẩn trương lo cho vết thương của hắn, so với chính hắn còn khẩn trương hơn!
"Ừ! Em nỡ bỏ mặc tay anh tàn thì anh vẫn dám tiếp tục."
Hạ Mạt trừng mắt Lãnh Mộ Bạch, trong lòng nhịn không được nói thầm, Lãnh đại thiếu giáo chơi xấu, tuyệt đối có thể dùng từ mặt dày vô sỉ tới để hình dung.
Tiếp nhận Lãnh Mộ Bạch nghiêm trang nói.
"Vợ à em đừng nhìn anh như vậy, chú Trương còn ở đây đó!"
囧! Tên hỗn đản này, thật muốn cắn chết hắn.
Trương Quân Vĩ lập tức cười to nói.
"Ha ha! Các cháu có thể xem như chú không tồn tại, thật đó."
Tiếp tục 囧, chú Trương nếu chú muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình thì chú nên trực tiếp lựa chọn im lặng.
Hạ Mạt vô ngữ, dứt khoát dịch đến bên cửa xe, cả người dán vào cửa xe, quay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài.
Lãnh Mộ Bạch lập tức sáp tới ngồi gần cô, dáng vẻ Tiểu Bạch Thỏ tức giận cũng đáng yêu như vậy!
Lộ trình ngắn ngủn, dăm ba câu đã quyết định bố cục D thị sắp phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, vài câu nói vui đùa cũng làm trong lòng hai người không còn xấu hổ, không còn nghi ngờ cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau.
Xe dừng ở bên ngoài một căn biệt thự, Trương Quân Vĩ mang theo hai người xuống xe, chủ động đi lên trước gõ cửa.
"Lão Hạ, lão Hạ."
"Tới đây, tới đây."
Giọng thím Ngũ từ trong biệt thự vang lên, mắt mèo bị kéo ra, thím Ngũ không có chú ý đến Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch chỉ cười chào hỏi với Trương Quân Vĩ.
"Cục trưởng Trương tới, mời vào bên trong."
"Thím Ngũ."
Hạ Mạt cười hô một tiếng.
Thím Ngũ rốt cuộc cũng chú ý tới Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch đứng ở bên cạnh, lập tức kích động hô to.
"Lão gia, phu nhân, nhanh lên nhanh lên, Mạt Nhi cùng Lãnh đội trưởng tới rồi."
"Thím Ngũ, con lại không phải người ngoài, đi từ từ thôi! Đi vào rồi nói."
Hạ Mạt vô ngữ, tự mình đẩy thím Ngũ vào biệt thự.
Lãnh Mộ Bạch cũng lấy tư thái chủ nhân mời Trương Quân Vĩ.
"Chú Trương mời vào."
Trương Quân Vĩ cười cười cũng không thoái thác bước vào, Lãnh Mộ Bạch đi ở cuối cùng, cũng đóng cửa lại.
"Mạt Nhi."
"Mạt Nhi."
Hạ Mạt cùng thím Ngũ vừa mới đi vào sân, vợ chồng Hạ Tân đã vội vàng lao tới.
Tô Hân vội vàng đi tới lôi kéo Hạ Mạt đánh giá trên dưới, lại yên lặng nhìn bụng Hạ Mạt, xác định cháu ngoại vẫn còn, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Hạ Tân cũng nhìn Hạ Mạt như vậy, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Lãnh Mộ Bạch.
"Mộ Bạch, bạn học Mạt Nhi truyền lời nói cậu bị thương, bị thương có nặng không?"
Nghe Hạ Tân hỏi như vậy, Tô Hân cũng phản ứng lại, bị thương chính là con rể nhà mình, cũng buông Hạ Mạt ra, nhìn Lãnh Mộ Bạch nói.
"Mộ Bạch đừng đứng đây nữa mau vào trong ngồi nghỉ ngơi đi, thím Ngũ nhanh đi sắp xếp một phòng cho Mộ Bạch, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt."