Ngôn Tình [Edit] Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 19 Tháng tám 2019.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 70: Kẻ thù của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Lăng cảm thấy kỳ lạ, anh em bọn họ đang nói chuyện đàm luận rất tốt, bầu không khí cũng rất hòa hợp, ai biết Mục Vân Sinh bất ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng mất tập trung rồi. Hắn còn tưởng làm sao, thì ra là chuyện của Tần Mục và Lý Hoan Tình, hắn không để ý lắm, lại tiếp tục cùng Mục Vân Sinh nói chuyện, ai biết được Mục Vân Sinh dường như không nghe, vậy thì có chút ngoài ý muốn, chuyện gì có thể làm cho Mục Vân Sinh mất tập trung đây?

    Mục Vân Sinh với hắn là anh em họ, quan hệ so với các anh em khác ở Mục gia thân thiết hơn nhiều, mặc kệ về tình cảm hay huyết thống, ba của Mục Vân Sinh và ba của Mục Lăng là anh em ruột, chỉ tiếc ba Mục Vân Sinh từ nhỏ quá phản nghịch, cả ngày trà trộn với**, Mục lão gia cảm thấy quá mất mặt nên đuổi người ra khỏi nhà, lúc đó ầm ĩ một trận, rất nghiêm trọng, ba của Mục Vân Sinh liền đi vào con đường xã hội đen một đi không trở về, sau này, trà trộn vào hắc đạo của ba, bởi vì oán hận cá nhân mà bị người ta chém chết, mẹ Mục Vân Sinh một mình nuôi dưỡng hắn, cũng kiên quyết không muốn trở về Mục gia, sau đó, mẹ Mục Vân Sinh cũng đã chết, không tìm được tin tức của Mục Vân Sinh, qua mười năm, Mục Lăng và Mục Vân Sinh trong một vụ làm ăn gặp được nhau, thấy hắn lớn lên giống chú của mình, hai người mới quen biết nhau.

    Mục Vân Sinh đã sớm biết mình cũng là dòng chính Mục gia, thời điểm sinh sống khó khăn nhất.. Lúc tuyệt vọng nhất, xưa nay cũng chưa từng nghĩ tới sẽ về Mục gia, bây giờ đã biến thành một người ai cũng không chọc nổi.. Phần tử khủng bố.

    "Tôi đính hôn, chính là giả, không bao lâu nữa sẽ đá cô ta, cậu còn cố ý chạy về đây làm gì?" Mục Lăng thẳng thắng nói, "Cũng không phải là lễ đính hôn thật của tôi."

    "Cậu nghĩ hơi nhiều." Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, "Tôi không phải là trở về vì cậu."

    Ánh mắt của hắn trước sau rơi ngoài cửa sổ.

    Mục Lăng vỗ tay một cái, "Tôi biết mà, dọa tôi một trận, vậy tại sao cậu lại trở về?"

    Mục Vân Sinh không trả lời, Mục Lăng nhìn hắn một cách kỳ quái, lại phát hiện trong ánh mắt của Mục Vân Sinh có một tia.. Sát khí?

    Nói thật, hắn và Mục Vân Sinh quen biết nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của hắn qua, cũng đang trên mặt hắn nhìn thấy sát khí, nhưng bây giờ nhìn kỹ, lại không có.

    "Vậy tại sao cậu lại trở về?"

    Mục Vân Sinh trầm mặc, Mục Lăng giận, "Này!"

    "Tôi nghe được."

    "Tại sao?"

    "Không thể trả lời."

    Mục Lăng giận, đại gia ngươi. Hắn giận thì giận, nhưng vẫn đúng là hết cách, bởi vì hắn đánh không lại Mục Vân Sinh.

    "Cậu thật sự không quen biết Tần Mục sao?"

    "Hắn là ai?"

    Mục Lăng xác định hắn thực sự không quen biết Tần Mục, Mục Lăng đem bối cảnh Tần Mục giới thiệu một lần, "Cô gái bên cạnh là người yêu của hắn, đoán chừng vừa mới nói lời cầu hôn, sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, cô gái kia cũng rất có bối cảnh, Tần Mục là loại người si tình a."

    Loại người si tình?

    "A Sinh, vẻ mặt này của cậu.. có hơi đáng sợ a." Mặc dù vẫn là vẻ mặt đó không có gì, nhưng vì cái gì hắn lại cảm thấy sống lưng có hơi lạnh?

    Mục Lăng cũng vô tình chú ý tới cảm xúc của Mục Vân Sinh có chút không tốt, cảm giác lan can sắp bị hắn bóp nát, này thật sự có điểm.. đáng sợ a.

    "Tần Mục là kẻ thù của cậu sao?" Chắc sẽ không có khả năng Lý Hoan Tình là kẻ thù của hắn chứ?

    "Kẻ thù!" Như đinh đóng cột.

    Mục Lăng dừng một chút, "Tôi kiến nghị cậu nên hòa giải đi, bối cảnh Tần gia rất hùng hậu, át chủ bài muốn cắm rễ ở thành phố S, e sợ không thể đắc tội bọn họ được."

    Mục Vân Sinh vuốt ve mắt kính, sau thấu kính, ánh mắt bình tĩnh, "Át chủ bài không cần ở thành phố S phát triển, Tần gia, tôi cũng không để ở trong mắt, kẻ thù.."

    "Không cách nào hòa giải!"
     
    Kevin TruongNhu Duong thích bài này.
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 71: Bà xã, em bị quỷ ám sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 72: Truyền gia chi bảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 73: Bí mật nhỏ của Cố Bình An

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An không từ chối được, không muốn đeo một chút nào, não hiện ra một số hình ảnh, có người trộm sợi dây chuyền này, một đao chém đầu cô, hình ảnh quá bạo lực máu me, quả thực quá.. Khủng bố rồi.

    "Tôi cảm thấy lễ phục này đã rất đẹp rồi, không cần thêm trang sức để tôn lên nữa đâu." Cố Bình An nói, "Không, phải nói, trời sinh tôi quyến rũ, không cần đến đồ trang sức."

    "Em thật nhiều chuyện, bảo em đeo thì đeo đi."

    Cố Bình An đeo vòng ngọc vào, bất ngờ lại phù hợp với cô, Mục Lăng nhìn thấy cũng thật hài lòng, thật ra vòng tay này là tùy ý chọn, vốn là muốn chọn một cái lắc tay kim cương, nhưng lại phối không hợp, nên chọn vòng ngọc, da dẻ Cố Bình An trắng, xương cũng khéo léo, đeo rất ưa nhìn, tôn lên được vẻ đẹp.

    Lễ phục trễ ngực, trước mặt là một cảnh xuân như ẩn như hiện, Cố Bình An đã cố ý nhấc áo lên cao, nhưng Mục Lăng ở phía trên nhìn xuống, vẫn thấy rất rõ ràng, Cố Bình An còn nhỏ, nhưng vóc dáng lại vô cùng tốt, thường kiều ngạo về bản thân, quả nhiên diễm phúc của hắn không cạn.

    "Chờ chút, để anh giúp." Mục Lăng lên tiếng cắt ngang động tác của Cố Bình An, cầm lấm dây chuyền, vòng tới phía sau cô, bảo thạch lạnh lẽo kề sát trước ngực, người đàn ông cao to đứng ở đằng sau cô, hết sức chăm chú vì cô đeo dây chuyền, da thô ráp của hắn chạm vào da dẻ sau gáy cô, mang theo một tia ấm áp, da dẻ Cố Bình An hiện lên một tầng mụn nhọt nho nhỏ, sống lưng đều tê, cảm giác rất kì quái, một mực lại không nói ra được, chỉ muốn kết thúc nhanh một chút.

    Mục Lăng đeo được sợi dây chuyền rồi rất hài lòng.

    Hắn đưa tay cầm lấy khuyên tai, Cố Bình An cuốn quít, "Tự tôi đeo được."

    "Em sợ cái gì?" Giọng nói này nghe giống như run rẩy, sợ cái gì? Mục Lăng nhìn mặt Cố Bình An, mặt đã đỏ hết lên, có cần như vậy hay không? Hắn phát hiện Cố Bình An rất dễ đỏ mặt, động một chút là đỏ mặt, thiếu nữ không rành thế sự, quả nhiên dễ đỏ mặt.

    "Tôi tự đeo được."

    "Anh muốn đeo cho em." Mục Lăng nói, "Anh đeo đồ trang sức cho bà xã, không phải là chuyện bình thường sao?"

    Mục Lăng cầm khuyên tai, vừa mới đụng tới lỗ tai Cố Bình An, lỗ tai của cô đã đỏ hết lên, cả người giống như là xù lông, Cố Bình An xoa xoa lỗ tai, thô lỗ nói, "Anh muốn đeo thì nhanh một chút đi."

    Mục Lăng cảm thấy vô cùng thú vị, lỗ tai Cố Bình An đỏ tươi như máu, thực sự là quá nhạy cảm, giống như lỗ tai con mèo, đụng vào là muốn nổ, hắn không nhịn được xoa đi xoa lại, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa lỗ tai cô, Cố Bình An một trận run rẩy, cuống quýt che lỗ tai lại, trốn không thoát đơn giản đứng dậy, Cố Bình An tức giận trừng mắt, kẻ này rõ ràng là cố ý.

    "Lưu manh!" Cố Bình An giận, đôi mắt ươn ướt.

    Cô chính là không chịu được có người sờ lỗ tai cô, lúc trước đi bấm lỗ tai, cô suýt chút nữa là khóc, lúc nào cũng không nhịn được muốn trốn đi, may mà không né tránh, nếu không là đã bấm trật, bây giờ Mục Lăng phát hiện, lại còn muốn đùa bỡn lỗ tai cô.

    "Ha ha ha ha ha ha, Cố Bình An, em thật đáng yêu." Mục Lăng cười to, khí chất cả người hắn đều là hắc ám, trầm thấp, nở nụ cười này lên, bất ngờ sang sảng, trong lòng Cố Bình An lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra chăm sóc một lần.

    Mục Lăng vui mừng khôn xiết, chỉ sờ lỗ tai một chút mà thôi, mặt đỏ, lỗ tai đỏ, người cũng đỏ, hắn đang nghĩ, nếu như đích thân làm, Cố Bình An sẽ có phản ứng gì, Mục Lăng đột nhiên ôm lấy Cố Bình An, đầu nghiêng sang một bên, môi ấm áp rơi vào trên lỗ tai Cố Bình An.
     
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 74: Mục Lăng uy hiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A.." Cố Bình An la lên một tiếng, không ngừng giãy dụa trong lồng ngực hắn, giãy dụa đến mức rất lợi hại, toàn thân đều đỏ như một con tôm luộc, Mục Lăng ngậm lỗ tai cô, đầu lưỡi ở trên lỗ tai liếm liếm, Cố Bình An cảm giác giống như nước mắt sắp rơi xuống, người đang ở trong lồng ngực Mục Lăng run rẩy, khoảng chừng trái phải đều không né tránh được, cuối cùng Mục Lăng cũng coi như có lòng tốt buông cô ra, Cố Bình An như đã sắp khóc.

    "Chà chà sách, quả trứng nhỏ đáng thương." Mục Lăng nói, Cố Bình An tức giận đến muốn đánh Mục Lăng, "Không biết xấu hổ, lưu manh."

    Mục Lăng cười ha ha, đối với hắn mà nói, hời hợt.

    "Dừng lại dừng, đừng giãy dụa nữa, giãy dụa nữa, tóc sẽ rối hết đấy."

    "Đều tại anh."

    "Tại anh, tại anh." Trong lòng Mục Lăng hiện đang rất tốt, đột nhiên cảm thấy Cố Bình An cực kỳ dễ thương, siêu cấp đáng yêu, đáng yêu đến nỗi làm cho hắn muốn nắm lấy.

    "Anh đi ra ngoài đi." Cố Bình An thực sự là tức giận và xấu hổ chết đi được.

    Thật oan ức, rất muốn khóc.

    "Này, em sẽ không thật sự muốn khóc lên chứ?" Mục Lăng nói, "Quả nhiên là bé gái."

    "Cút."

    "Nói anh cút? Em là cọng hành nào?" Mục Lăng tuyệt đối là trời sinh phản cốt, người ta muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm ngược lại, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, hiện tại đang rất muốn trêu ghẹo Cố Bình An, nhìn dáng vẻ giận dữ và xấu hổ của cô, hắn cảm thấy chuyện cô đánh hắn hai bạt tai, hắn có thể hơi hơi không tính toán món nợ này.

    "Anh chưa cân nhắc đến vấn đề phối hợp, nếu như lễ phục này màu xanh lam thì sẽ càng đẹp mắt hơn." Có thể lễ đính hôn, mặc trang phục màu xanh lam thì có chút quái dị, có điều cách phối hợp này thì cũng không tính là quá mức quái dị và cũng có một chút phong tình.

    Cố Bình An không nói lời nào, giữ im lặng, giả chết.

    Mục Lăng nói, "Có phải là rất không muốn gả cho anh đúng không?"

    "Đúng." Cố Bình An liếc mắt nhìn hắn, "Rất bất mãn."

    Hắn là người mà cô ghét nhất.

    "Thuận tiện nói cho em biết một tiếng, những tạp chí nói xấu kia, đã trở thành lịch sử, chồng em có giỏi hay không?" Mục Lăng hời hợt hỏi, trong lòng Cố Bình An như bị sét đánh, cái gì gọi là thành lịch sử? Thật sự là toàn bộ trở thành lịch sử rồi sao? Cô đương nhiên biết danh tiếng của mình trở nên đặc biệt khó nghe vì những tòa tạp chí nhỏ này tùy tiện viết scandal, cô cùng Mục Phàm không có gì, kết quả lại biến thành gian tình.

    Những tòa tạp chí này, cảm giác cũng rất lớn mạnh, dĩ nhiên nói không có sẽ không có, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Mục Lăng làm thế nào mà làm được? Đến tột cùng là thế lực của hắn có bao nhiêu lớn mạnh có thể một tay che trời đến trình độ này đây?

    Chuyện này quả thực là đáng sợ.

    Nếu như đắc tội Mục Lăng rồi, ông ngoại và cậu của cô còn con đường nào thoát đây?

    "Làm sao? Em không vui? Không định khen anh một tiếng sao?" Mục Lăng không hài lòng.

    Cố Bình An nói, "Bọn họ cũng là vì một miếng cơm ăn, không cần thiết."

    "Thật thánh mẫu." Mục Lăng không nhịn được châm biếm, "Chỉ có điều, ai bảo anh khó chịu, anh quyết không để ai ung dung thoải mái, nếu bọn họ chọc anh, thì phải trả giá thật lớn, bà xã, em tốt nhất cũng đừng chọc anh."

    Bởi vì cái giá phải trả em không trả nổi.

    Cố Bình An đã sớm biết Mục Lăng không dễ trêu, không cần Mục Lăng đặc biệt nhắc nở, chỉ là cảm giác rất quái dị, Mục Lăng đến tột cùng là muốn nói cái gì?

    "Em còn không rõ ý của anh?"

    Cố Bình An lắc đầu, Mục Lăng cười lạnh, "Ý tứ rất đơn giản, anh có thể làm cho công ty của bọn họ trở thành lịch sử, thời gian ngắn ngủi không tới ba ngày, anh đã làm xong, thậm chí bọn họ còn không dám có một lời oán trách, anh cũng có thể làm cho vị trí thị trưởng của ba em không cách nào lên chức, cho tới nhà ông ngoại em, vậy thì càng đơn giản, gây khó xử rất dễ dàng, Cố Bình An, em đánh anh, anh niệm tình em tuổi trẻ không hiểu chuyện, lần sau không được làm như vậy nữa, bằng không, anh có thể không đánh em, nhưng không phải đại diện cho anh sẽ không động đến người Cố gia, người em để ý."
     
    Kevin Truong, Thao.0792, Lm20092 người khác thích bài này.
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 75: Lý Hoan Tình và Mục Vân Sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An lắc đầu, Mục Lăng cười lạnh, "Ý tứ rất đơn giản, anh có thể làm cho công ty của bọn họ trở thành lịch sử, thời gian ngắn ngủi không tới ba ngày, anh đã làm xong, thậm chí bọn họ có có một lời oán trách, anh cũng có thể làm cho vị trí thị trưởng của ba em không cách nào lên chức, cho tới nhà ông ngoại em, vậy thì càng đơn giản, gây khó xử rất dễ dàng, Cố Bình An, em đánh anh, anh niệm tình em tuổi trẻ không hiểu chuyện, lần sau không được làm như vậy nữa, bằng không, anh có thể không đánh em, nhưng không phải đại diện cho anh sẽ không động đến người Cố gia, người em để ý."

    Mục Lăng dừng một chút, lại nhàn nhạt nói một câu, "Đương nhiên, nếu như em nghe lời, những chuyện này cũng có thể tránh khỏi."

    Trong lòng Cố Bình An nguội lạnh, cô so với ai khác đều hiểu, trong tay cô không có bao nhiêu vốn luyến có thể cùng Mục Lăng đối kháng.

    "Cái gì gọi là nghe lời?"

    Mục Lăng búng một cái lên đầu Cố Bình An, "Ý tứ nghe lời rất đơn giản, anh bảo em khóc thì em không thể cười, anh bảo em cười thì em không thể khóc, anh bảo em cởi quần áo nằm ở trên giường đợi anh thì em không được ở trên sofa, hiểu ý anh không?"

    Cố Bình An, "..."

    Lưu manh.

    Ngoại trừ chửi một câu lưu manh ra, cô không biết còn có thể chửi câu gì hơn, Mục Lăng, anh không biết xấu hổ một chút nào sao? Anh có thể biết vô liêm sỉ một chút được không?

    Mục Lăng nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Bình An, sờ sờ khuôn mặt cô, "Bà xã, em đừng sợ đến như vậy, người ngoài đồn về anh đều là sai sự thật, thực ra con của người anh, dịu dàng, rất dịu dàng."

    "Vô sỉ." Cố Bình An nghiến răng nói ra hai từ này.

    Mục Lăng cười ha ha, nghênh ngang rời đi, rất hung hăng càn quấy, nếu ánh mắt có thể giết người, Mục Lăng đại khái đã bị Cố Bình An lăng trì rồi.

    Cố Bình An ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy làm cái gì cũng không được.

    "Cả đời mình phải nghe Mục Lăng thao túng sao?"

    Không ai có thể nghe được lời của cô, cũng không ai có thể trả lời cô, đáp án này, chỉ có từ bên trong trận đấu trí của cô và Mục Lăng mới có thể có đáp án mà thôi.

    Tần Mục đi đến phòng rửa tay, Lý Hoan Tình nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

    Tuy rằng không phải là chiếc nhẫn đáng giá gì, nhưng cũng rất tao nhã, đẹp đẽ, cô rất thích.

    Đêm nay về nhà, cô muốn nói chuyện này với bà nội, chuẩn bị lễ cưới của cô và Tần Mục, tuy rằng kết hôn hơi sớm, nhưng cô vẫn đồng ý, dù sao sớm muộn gì cô cũng là vợ của Tần Mục, gả cho hắn sớm một chút, cũng không có gì không thể.

    Bà nội chắc chắn sẽ đồng ý, Tần Mục là cháu rễ mà bà bổ nhiệm mà.

    Điện thoại di động vang lên, Tần Mục điện thoại tới, "Hoan Hoan, lễ đính hôn sẽ nhanh chóng bắt đầu, anh trực tiếp đi lên luôn, em cũng trực tiếp đi lên đây đi."

    "Được." Vừa mới đính hôn, tâm tình vui vẻ, bước chân của Lý Hoan Tình bước đi cũng trở nên rất nhẹ nhàng, nhưng lanh chanh không chú ý, ngay chỗ rẽ đụng trúng người, đúng lúc là nơi có bậc thang, Lý Hoan Tình đứng không vững, người sẽ té xuống mặt đất mất.

    "A.."

    Thảm, hôm nay mang cao gót, té xuống như thế, chắc chắn rất chật vật, nhưng mà, dự liệu về đau đớn và chật vật không đến, cô chỉ cảm thấy trước mắt có một cơn gió thổi qua, người đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

    Tay của người đàn ông, ôm chặt lấy eo của cô, đem cô vững vàng mà bảo hộ ở trong lồng ngực.

    Lý Hoan Tình sợ hãi không thôi, hoảng hốt vội nói cảm ơn, ngẩng đầu, nhưng mà bất ngờ ngẩn ra, tát vào miệng một cái, có chút không xác định chớp mắt một lần, trong nháy mắt có chút kinh ngạc vui mừng, "A Sinh?"

    "Ừ." Người đàn ông nhàn nhạt nói, "Là tôi."

    Lý Hoan Tình vui mừng nhìn hắn, "Anh về khi nào vậy, sao không nói cho tôi biết một tiếng, tôi mời anh ăn cơm, lần trước anh đi vội vàng như vậy, ngay cả số điện thoại của anh tôi cũng không xin được."

    Mục Vân Sinh im lặng, vô cùng im lặng, im lặng đến Lý Hoan Tình có chút lúng túng, thật giống sau khi gặp lại, chỉ có một mình cô vui mừng như thế, còn Mục Vân Sinh vẫn rất lạnh nhạt, rất lạnh nhạt.
     
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 76: Mục Vân Sinh và Lý Hoan Tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Lý Hoan Tình còn nhỏ đã quen biết Mục Vân Sinh.

    Chỉ là, ký ức có chút mỏng manh, chuyện lúc nhỏ, cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng, Mục Vân Sinh và mẹ của hắn từng sống ở nhà cô một thời gian rất dài, mẹ hắn là người hầu của nhà cô. Sau đó, sau khi mẹ của hắn qua đời, Mục Vân Sinh đã rời khỏi Lý gia, lúc đó vì nguyên do gì, cô nhớ rất rõ ràng, chị họ của cô rất thích chơi với Mục Vân Sinh, bà nội rất không thích.

    Bà nội cô quan niệm về giai cấp rất nặng, rất không thích con cháu trong nhà chơi với Mục Vân Sinh, chị họ so với bọn cô lớn hơn một chút, mỗi ngày đều đi theo phía sau Mục Vân Sinh chơi, chọc đến bà nội vô cùng khó chịu, bà nội nói với chị họ vài câu, chị họ không vui cãi vã với bà nội. Khi đó, mọi người đều còn nhỏ, con nít cùng nhau chơi đùa, thực ra cũng không có vấn đề gì, tại sao bà nội lại không thích. Vào thời điểm mẹ Mục Vân Sinh bị bệnh nặng, bà nội từng tìm qua mẹ hắn bàn luận về vấn đề này, ngữ khí rất khó nghe, bảo mẹ hắn trông coi Mục Vân Sinh, không nên cùng cháu gái của bà đi quá gần, lời nói đến mức rất khó nghe.

    Lúc đó Mục Vân Sinh ở một bên nghe trộm được, vô cùng tức giận, đặc biệt từ đó về sau, thân thể của mẹ hắn càng ngày càng không ổn, Mục Vân Sinh cũng đối với bà nội của cô tràn đầy oán hận, Lý Hoan Tình bị quản rất nghiêm khắc, cũng sẽ không cùng Mục Vân Sinh xảy ra quá nhiều tiếp xúc.

    Sau đó, mẹ Mục Vân Sinh qua đời, bà nội vốn là muốn nuôi nấng Mục Vân Sinh, lại bị hắn từ chối, trước khi đi, hình như Mục Vân Sinh đã nói gì đó với bà nội, bà nội vẫn luôn rất tức giận, vẫn luôn nhớ hắn.

    Khi đó, Mục Vân Sinh mới 9 tuổi, cô cũng lờ lờ mờ mờ, cái gì cũng không biết.

    Tính cách của bà nội rất gàn bướng.

    Lý Hoan Tình cũng rất rõ, dù sao bà nội cũng là bà nội của cô, lại rất cưng chiều cô, Lý Hoan Tình cũng không tiện nói gì, tuy rằng Cố Bình An cũng từng nhổ nước bọt qua, bà nội cô nói khó nghe chỉ vì ghét bần yêu phú. Từ nhỏ đến lớn, chuyện giao du bạn bè của Lý Hoan Tình, không ai là không môn đăng hộ đối, trên căn bản đều là không giàu thì thì cũng cao quý, tất cả đều là ba đời gì đó gì đó, Lý Hoan Tình cũng hết cách rồi, chỉ có thể nói bà nội quan niệm về dòng dõi quá sâu.

    Chuyện của Mục Vân Sinh, ở Lý gia cũng không tính là sóng to gió lớn gì, dù sao lúc đó tuổi cũng còn nhỏ mà.

    Lại một lần nữa nhìn thấy Mục Vân Sinh, đã là 7 năm sau, Mục Vân Sinh đã trở thành một thiếu niên.

    Năm đó, Mục Vân Sinh trở về tảo mộ, nói thật, Lý Hoan Tình không nhớ tới hắn một chút nào, lúc đó Lý Hoan Tình còn nhỏ tuổi, ngược lại chị họ đối với Mục Vân Sinh nhớ mãi không quên, vẫn luôn là bạn chơi khi còn bé của chị ấy, được ca tụng là đôi uyên ương, đối với bà nội vẫn luôn rất bất mãn.

    Chị họ ngẫu nhiên gặp lại Mục Vân Sinh, đồng thời đối với Mục Vân Sinh nhất kiến chung tình, Mục Vân Sinh 16 tuổi, vóc người thon dài, phong độ nhanh nhẹn, anh tuấn đến cực điểm, dùng chị họ cô mà nói, đó chính là, trời ạ, chị sắp bị anh ấy giật chết rồi.

    Chị họ thích một người, là huyên náo khắp nơi đều biết, bà nội cũng biết, sau đó để chị họ dẫn người về, lúc đó Lý Hoan Tình cảm thấy sự việc có chút không đúng lắm, chị họ lại không nói hai người đang yêu nhau, bà nội gặp Mục Vân Sinh làm gì, hơn nữa bà nội lại không thích Mục Vân Sinh, này không khỏi có chút kỳ quái. Cô khuyên chị họ đừng dẫn người đến, chuyện này hãy quên đi, ai biết chị họ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, một mực muốn dẫn người đến.
     
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 77: Ân nhân cứu mạng lấy thân báo đáp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chị họ cũng cảm thấy bà nội coi thường người khác, chỉ vì không thích bối cảnh xuất thân của Mục Vân Sinh mà thôi, bà thấy Mục Vân Sinh, chắc chắn sẽ yêu thích Mục Vân Sinh và sẽ để cho bọn họ yêu đương, chị ấy một mực cho rằng đây nguyên nhân chủ yếu mà bà nội không cho bọn họ yêu đương.

    Lý Hoan Tình cũng vì lần đó, chân chính nảy sinh ấn tượng sâu sắc đối với Mục Vân Sinh, mà không lại là một dấu hiệu, trước đây cô đối Mục Vân Sinh ấn tượng chính là bà nội không thích hắn, bà nội luôn nói, Mục Vân Sinh là bạch nhãn lang (*), lại muốn ăn thịt thiên nga, khi đó, cô đều là rất bất đắc dĩ, chỉ là bọn nhỏ cùng nhau chơi đùa mà thôi, bà nội nghĩ quá nhiều, nhưng lại một mực chắc chắn, Mục Vân Sinh là bạch nhãn lang, đặc biệt dặn dò Lý Hoan Tình cách xa Mục Vân Sinh một chút.

    (*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

    Sau khi trưởng thành, lần đầu tiên cô nhìn thấy Mục Vân Sinh.

    Ngày đó cô đứng trên gác xếp, nhìn chị họ dẫn người về, vóc người Mục Vân Sinh gầy yếu, khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ áo sơ mi trắng, một cái quần bò, trang phục rất chỉnh tề, cũng rất sạch sẽ gọn gàng, tóc cắt đến mức rất ngắn, anh khí bừng bừng. Lý Hoan Tình cảm thấy, Mục Vân Sinh so với những chàng trai cô từng gặp đều anh tuấn hơn nhiều, từng cử chỉ tay chân, tràn đầy khí khái nam tử.

    Ngày đó là giữa hè, nhiệt liệt sáng rỡ trên người thiếu niên che kín một tầng lấp lánh mỏng manh, Lý Hoan Tình cảm thấy, hắn thật sự rất anh tuấn.

    Đột nhiên, Mục Vân Sinh vừa ngẩng đầu, thấy được cô ở trên ban công, một khắc đó, cơ thể Lý Hoan Tình như có một đạo dòng điện xuyên qua.

    Đó là một đôi mắt rất đẹp.

    Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra một người, thật sự có một ánh mắt sắc bén như vậy, thật giống một chút liền nhìn xuyên, cô đang suy nghĩ gì, cô đang len lén nhìn hắn, Lý Hoan Tình còn cười phất phất tay, ai biết mặt Mục Vân Sinh không hề cảm xúc, mở ra một ánh mắt khác, không hề để ý cô một chút nào.

    Cực giỏi!

    Đây là cái nhìn bên trong của thiếu nữ Lý Hoan Tình đối với Mục Vân Sinh.

    Cô vốn không muốn quản chuyện này của chị họ, nhưng thấy Mục Vân Sinh, cô lại có hứng thú, hào hứng bước xuống lầu, lại nghe được bà nội rất vô lễ mắng Mục Vân Sinh, chửi đến rất khó nghe, cô hỏi em họ mới biết, thì ra bà nội đề ra nghi vấn sau khi Mục Vân Sinh rời khỏi Lý gia đã làm cái gì, học ở nơi nào.

    Mục Vân Sinh nói, không học, đang đánh nhau.

    Bà nội rất tức, cho rằng một người không học lực cũng không công việc đàng hoàng, cũng dám vọng tưởng cùng cháu gái của bà yêu đương, này chỉ là mơ tưởng, đồng thời nhắc đến mẹ Mục Vân Sinh, nói Mục Vân Sinh bạch nhãn lang, xuất thân đê tiện.

    Lý Hoan Tình vẫn luôn không thích bà nội cay nghiệt, cô cảm thấy một người già đối với một thiếu niên cay nghiệt như vậy, thật sự hơi quá đáng, cô lên tiếng ngăn bà nội lại.

    Cô cho rằng Mục Vân Sinh chịu nhục nhã, chắc chắc sẽ rất tức giận, nổi trận lôi đình, ai biết được Mục Vân Sinh rất bình tĩnh, dường như bà nội nhục nhã, đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, lúc hắn rời đi, chỉ vào bà nội nói.

    Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho bà đem cháu gái Lý gia xếp hàng một loạt, cười nói với tôi, mặc cho cậu chọn.

    Khi đó, tôi sẽ nói cho bà biết, cháu gái Lý gia, không xứng với tôi.

    Hắn làm bà nội huyết áp tăng vọt, người đã đi, chị họ khóc lóc đuổi theo, cũng không thấy hình bóng của hắn đâu, chị họ tức giận đến nỗi rời nhà trốn đi, Lý Hoan Tình cũng mới biết, Mục Vân Sinh không tới vì chuyện yêu đương với chị họ, hắn đến Lý gia, chỉ vì một lời này.

    Cô vốn tưởng rằng, bọn họ có thấy cũng không gặp nhau, không nghĩ tới, cái đêm mưa kia, cô ở trong ngõ tối, nhặt được Mục Vân Sinh đang thoi thóp, đạn bắn trúng bụng của hắn, máu vẫn chảy, Mục Vân Sinh lại hôn mê bất tỉnh, bốn phía mơ hồ có thể nghe được tiếng súng, Lý Hoan Tình cũng coi như bình tĩnh, thân thể gầy yếu cõng lấy Mục Vân Sinh, ẩn núp mấy tiếng, cuối cùng cũng coi như an toàn, Mục Vân Sinh đã tỉnh rồi.
     
    Kevin Truong, phamhuyen12495Lm2009 thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 78: Cao lạnh chi hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị Mục Vân Sinh ngăn lại, lúc đó hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn đến biệt thự bỏ trống của ba mẹ.

    Không có gây mê, không có bác sỹ, Mục Vân Sinh tự mình lấy viên đạn ngay bụng ra, rồi tự khâu vết thương, cũng hù dọa Lý Hoan Tình, sau khi làm tốt mọi việc, Mục Vân Sinh giống như bị vết thương làm phát sốt, thời điểm Lý Hoan Tình chăm sóc hắn, luôn cảm giác Mục Vân Sinh sắp chết, nhiều lần muốn báo cảnh sát, nếu không báo cảnh sát, hắn có chết thật rồi, cô có miệng cũng không nói được, nhưng mỗi lần cô định báo cảnh sát, quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Vân Sinh, cô lại nhịn được.

    Lúc đó cô nghĩ, chắc cuộc sống của Mục Vân Sinh rất khó khăn, chắc chắn là do Lý gia tạo thành, nếu không phải bà nội coi thường người khác, hắn ở lại Lý gia, có lẽ tháng ngày trải qua sẽ không cực khổ như vậy. Bởi vì quá áy náy, hay bởi vì có một chút thiện cảm, Lý Hoan Tình vẫn chăm sóc hắn, đồng thời đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc kháng sinh cho hắn dùng, sau ba ngày, Mục Vân Sinh từ hôn mê tỉnh dậy.

    Lý Hoan Tình đối với Mục Vân Sinh, kỳ thực rất có thiện cảm, cô cảm thấy Mục Vân Sinh giống như nhân vật tiểu anh hùng trong phim điện ảnh vậy, cô đã ở bên trong 2 giờ liền, cũng không quản không để ý, cũng không cảm thấy Mục Vân Sinh nguy hiểm cỡ nào.

    Mục Vân Sinh hiển nhiên nhận ra cô, cũng không nói gì, gọi một cú điện thoại, có người tới đón hắn, hắn cứ như vậy một câu nói cũng không lưu lại, một câu cảm ơn cũng không có, quay đầu bước đi, đại khái qua một tháng, Lý Hoan Tình ở trong phòng của mình nhìn thấy Mục Vân Sinh, sợ đến suýt chút nữa không còn nửa cái mạng.

    Hắn là đến nói cảm ơn.

    Cô vốn tưởng rằng, cô là con cháu Lý gia, Mục Vân Sinh sẽ bài xích đối với cô, bởi vì Mục Vân Sinh đối với người vẫn luôn rất lạnh nhạt, cũng không có tâm tình gì, cô chưa kịp nhìn kỹ, Mục Vân Sinh đã không cùng cô nói thêm cái gì nữa, tới tới lui lui, chỉ nói có ba câu.

    Lại một lần nữa nhìn thấy Mục Vân Sinh, đã là chuyện của một năm sau, hắn thật giống lại bị thương.

    Sau đó, tìm đến Lý Hoan Tình giúp đỡ.

    Năm đó, Lý Hoan Tình biết lái xe, cô quấn lấy Tần Mục dạy cô làm sao lái xe, vị thành niên không giấy phép lái xe, cũng không biết điều khiển làm sao, nhưng mà, cô là con gái nhà quyền quý, hậu duệ quý tộc, theo Mục Vân Sinh đập phá cửa sổ người ta, trộm xe người ta, hơn nửa đêm ở trên đường cái điên cuồng chạy trốn, đồng thời bỏ qua những người đang đuổi theo ở phía sau, cô nghe được tiếng súng, cô nhìn thấy nổ tung, năm đó, cô cùng Mục Vân Sinh đã trải qua vài bước ngoặt sinh tử.

    Những việc này, cô đều không dám nói cho Tần Mục.

    Nếu nói cho Tần Mục, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy cô là điên rồi, nhưng khi đó, cô cảm thấy tương đối kích thích.

    Đoạn thời gian đó, mỗi ngày của cô đều tràn đầy mới mẻ, thẳng đến sau khi Mục Vân Sinh rời đi, cô đã quên hỏi phương thức liên lạc, mỗi lần hắn đều là xuất quỷ nhập thần, tới lặng lẽ, đi lặng lẽ, không mang đi một áng mây.

    Hắn đi rồi, tình cảm của Lý Hoan Tình và Tần Mục cũng bắt đầu ấm lên, sau biến thành người yêu.

    Thoáng một cái đã bốn năm trôi qua, cô lại gặp lại Mục Vân Sinh.

    Bỏ đi thời niên thiếu non nớt, bây giờ Mục Vân Sinh như đã biến thành người khác.

    Thiếu niên trầm mặc ít nói giết chóc quả quyết, lắc mình biến hóa thành thanh niên hào hoa phong nhã tầm nhìn lạnh lùng.

    Duy nhất không thay đổi, chính là ánh mắt lợi hại này của hắn, tư thái lạnh nhạt.

    Thật giống một đóa hoa mai lạnh đầu cành cây.

    Dùng lời Cố Bình An nói, chính là cao lạnh chi hoa.

    Lạnh lùng cùng xa cách của hắn, luôn làm người khác cảm thấy cao cao không thể với tới, nhưng Lý Hoan Tình vẫn cảm thấy Mục Vân Sinh đối với cô, vẫn tính là đặc biệt, có lẽ là bởi vì cô đã từng cứu hắn, cho nên, hắn đối với cô hơi hơi có một chút ân tình như vậy.
     
    Kevin Truong, phamhuyen12495Lm2009 thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 79: Chuyện rất quan trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lần này anh trở về là có chuyện cần phải làm sao?" Lý Hoan Tình hỏi, cô biết, thời gian cô ở cùng Mục Vân Sinh, đều là cô chủ động gợi ra đề tài, Mục Vân Sinh đều là trầm mặc ít nói, nhưng đi cùng với hắn, chưa bao giờ sẽ cảm thấy tẻ nhạt, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy nặng nề.

    Mỗi lần nhìn thấy hắn, đều là rất kích thích, đều là trải qua giống như phim điện ảnh vậy, rất mới mẻ.

    "Mục Lăng và tôi là anh em họ." Mục Vân Sinh từ tốn nói, ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt Lý Hoan Tình, con ngươi bình tĩnh sau thấu kính, ai cũng không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

    "Ồ, xưa nay chưa từng thấy anh nhắc đến."

    "Không có gì hay để nhắc." Mục Vân Sinh nói, mặc kệ nhắc đến, hay không nhắc đến, cũng không có ảnh hưởng gì, một người đã có thành kiến với người khác, thì cũng sẽ không vì thân thế của người đó mà thay đổi.

    Lý Hoan Tình có chút tiếc nuối, nếu như biết sớm hơn, có lẽ bà nội sẽ không cay nghiệt với hắn như vậy.

    Nhưng cô cảm thấy, thực ra Mục Vân Sinh không có chút nào quan tâm đến bà nội thấy hắn như nào.

    Hoặc nói là, thứ mà hắn thực sự quan tâm rất là ít.

    "Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, anh không đi lên sao?" Lý Hoan Tình hỏi hắn.

    Mục Vân Sinh nói, "Cô đi lên trước đi."

    Lý Hoan Tình có chút do dự, "A Sinh, anh không vui sao?"

    Tuy rằng hắn tức giận hay không tức giận, cô nhìn không ra, nhưng có lẽ trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, cô luôn cảm thấy Mục Vân Sinh luôn đè nén tức giận, rất ngột ngạt, cô lại không biết tại sao, tại sao lại tức giận chứ?

    Ai chọc hắn?

    Cô không biết gì về Mục Vân Sinh cả, nhưng biết, Mục Vân Sinh không dễ trêu, ai chọc hắn, chắc chắn không có kết quả tốt, cô tận mắt thấy Mục Vân Sinh đánh người qua, động tác kia có vẻ quyết tâm, quả thực muốn đánh tan xương đối phương.

    "Tôi làm sao không vui được?"

    "Tôi có cảm giác a." Lý Hoan Tình nở nụ cười, "Quên đi, không đề cập đến nữa, hiếm khi anh trở về một lần, tìm thời gian, tôi mời anh ăn cơm được không? Mang anh đi chơi một chút, thành phố S có rất nhiều nơi để chơi, tôi lúc nào cũng muốn dẫn anh đi chơi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội."

    Mục Vân Sinh trầm mặc, Lý Hoan Tình nghĩ đi nghĩ lại, hỏi như vậy có phải là mạo muội, hắn có rảnh hay không?

    Mỗi lần hắn đều là tới đi vội vã, ngay cả phương thức liên lạc với Mục Vân Sinh cô cũng không có.

    "Được." Mục Vân Sinh nói, "Đây đúng lúc là kỳ nghỉ của tôi."

    "Cứ quyết định như vậy đi, anh cho tôi số điện thoại, tôi sẽ liên hệ với anh sau."

    Mục Vân Sinh đọc một dãy số điện thoại, Lý Hoan Tình nhập vào, "Cứ quyết định như vậy đi, tôi đi lên trước, anh cũng đi lên nhanh một chút đi."

    "Được."

    Mục Vân Sinh nhìn bóng lưng Lý Hoan Tình, nắm đấm lỏng ra lại chặt, nắm chặt rồi lại thả ra, cuối cùng chậm rãi buông ra, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt hiện lên một loại trắng trong suốt, vẻ mặt đen tối khó hiểu.

    Một lát sau, Mục Vân Sinh lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.

    "Tiêu Dao, cậu cùng Lục Trăn về trước đi, tôi muốn ở lại thành phố S vài ngày."

    An Tiêu Dao nhíu mày, "Chuyện ở thành phố S kết thúc, hôm nay anh em của cậu đính hôn, chúng ta phá lệ ở lại một ngày, New York có rất nhiều việc cần chúng ta đi làm, hơn nữa, cậu ở lại thành phố S, quá nguy hiểm. Michael một lòng muốn bắt mấy người chúng ta, biết cậu một mình ở lại thành phố S, vừa không có những người khác bảo vệ, tôi sợ cậu có chuyện, cậu cùng chúng tôi đồng thời trở về đi."

    "Tôi muốn ở lại một khoảng thời gian." Mục Vân Sinh kiên trì.

    An Tiêu Dao nói, "Được, đã như vậy, cậu cận thận một chút. Cậu có việc gì quan trọng cần phải xử lí sao?"

    "Ừ, rất quan trọng." Chuyện quan trọng nhất đời này.

    "Cần hỗ trợ không?"

    "Không cần."

    "Được, tôi hiểu rồi."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...