Ngôn Tình [Edit] Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 19 Tháng tám 2019.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 80: Lễ đính hôn gió nổi mây vần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An cảm thấy, nghi lễ đính hôn thật sự rất nhàm chán.

    Hai người dưới sự chứng kiến của Mục lão thái gia, trao đổi nhẫn, cắt bánh ga tô, mở Champagne, tiếp nhận lời chúc của mọi người, hội trường rất lớn, cũng rất xa hoa, Mục Lăng làm việc cũng rất bền chắc, chí ít song phương thân hữu đều cảm thấy có mặt mũi. Cố Bình An theo Mục Lăng chào hỏi, thế mới biết Mục gia đến tột cùng lớn cỡ nào, hôm nay thân thích Mục gia tới, chỉ là một phần năm mà thôi, lúc kết hôn, Cố Bình An nham hiểm nghĩ, người Mục gia có thể mở 100 bàn đi. Tiền lì xì có lẽ cũng không thể thiếu, dù sao có tiền như vậy, đều là cường hào.

    "Bà xã, cười một cái, em nghiêm mặt như thế, thật giống như anh ép buộc em." Mục Lăng đối với vẻ mặt của Cố Bình An rất bất mãn, bày ra bộ mặt kháng cự như vậy để làm gì?

    Cố Bình An mặt không thay đổi nhìn hắn, "Nói được lắm làm như tôi là cam tâm tình nguyện như vậy."

    Anh đang mở chuyện cười gì thế, nếu không phải bị ép buộc, cô cần gì phải ở chỗ này?

    Mục Lăng nói, "Anh muốn chính là em cam tâm tình nguyện, cửa lớn ở đây, đi thong thả không tiễn, tùy ý em."

    Vấn đề đến rồi, em dám đi sao?

    Cố Bình An trợn lên giận dữ nhìn Mục Lăng, Mục Lăng ở trên eo cô sờ một cái, "Hắc, bà xã, cười một cái, em xem phóng viên đều đang chụp ảnh, chúng ta cũng nên có dáng vẻ một xíu đi."

    "Xin lỗi, ngoại hình của hai chúng ta không ăn khớp, giả vờ làm vợ chồng ân ái không được."

    "Nói hưu nói vượn, anh cảm thấy ngoại hình của hai chúng ta rất ăn khớp."

    Cố Bình An không nói gì mà nhìn hắn, mặc kệ da mặt dày của hắn, hai người cô của Mục gia lại đây chào hỏi, Cố Bình An dựa theo nghi lễ chúc rượu, Mục Lệ Ảnh nói, "Làm con dâu trưởng của Mục gia chúng tôi thì phải có dáng vẻ của con dâu trưởng, biết kiềm chế những hành vi của chính mình, đừng gây ra chuyện gì mất mặt."

    Mục Lệ Ảnh không lớn không nhỏ, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, không nể nang chút nào, Cố Bình An cũng không phải là kẻ tầm thường, ngữ khí rất bình thản trả lời một câu, "Nếu như cảm thấy hành vi của tôi không ngay thẳng, Mục Lăng có thể hủy bỏ hôn ước, tôi không ngại."

    Mục Lệ Ảnh, "Cô.."

    Bà giận không nhịn nổi, bà là cô ruột của Mục Lăng, lúc giới thiệu, Cố Bình An cũng không phải không biết, vốn tưởng rằng tới đây để ra oai, cho Cố Bình An nhìn một chút sắc mặt, cô sẽ ngoan một chút, đừng tưởng vợ Mục gia dễ làm, không ngờ Cố Bình An vậy mà lại tuyệt tình đáp trả lại.

    Đồng thời lại chuyển vấn đề sang cho Mục Lăng.

    Bà có thể nói gì với Mục Lăng đây? Mục Lăng muốn kết hôn với Cố Bình An, bà cũng không phải chưa từng phản đối qua.

    Ý tứ, Mục Lăng không phải tôi không cưới, bà trách Mục Lăng đi, bà tìm Mục Lăng đi, bà cần gì phải tới tìm tôi đây.

    "Cô, nhiều người như vậy, cần gì phải tìm cô ấy gây phiền phức, lại nói, tôi cảm thấy vợ của tôi rất đáng yêu." Mục Lăng nói, dùng sức sờ một cái trên eo Cố Bình An giống như đang nhắc nhở, Cố Bình An giận, suýt chút nữa dội rượu vào mặt hắn.

    Mục Lệ Hoa nói, "Lão nhị, đừng tìm cháu dâu mới gây phiền phức, phóng viên đều đang nhìn kìa."

    Mục Lệ Ảnh tức giận bất bình rời khỏi, Cố Bình An nhịn không được cùng Mục Lăng nhổ nước bọt, "Họ Mục, quả nhiên rất đáng ghét."

    "Sau này con trai con gái của em cũng họ Mục." Nói ra câu nói này, Mục Lăng hơi hơi dừng một chút, lời nói này không đúng, hắn lại không dự định kết hôn với Cố Bình An, con trai con gái của cô họ gì, hắn vẫn đúng là khó nói.

    "Hừ." Cố Bình An hừ lạnh, không quá đồng ý thừa nhận điểm này, phối hợp với Mục Lăng đi chúc rượu, các ký giả quả thực là toàn bộ bốn phía không một góc chết một mực chụp ảnh, điều này làm cho Cố Bình An khá là khó chịu.

    Cô không thể không phối hợp với Mục Lăng mỉm cười xã giao.

    Mãi cho đến, cô nhìn thấy Dương Sâm.
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 81: Chúc hai người bách niên hảo hợp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đó ở trận đấu đua xe, Mục Lăng ôm cô, mời Dương Sâm, cô chính tai nghe được, cô không có chút nào coi là thật, bằng thân phận của Dương Sâm, làm sao có khả năng xuất hiện tại lễ đính hôn của cô và Mục Lăng, vì lẽ đó nên không để ý, cô chưa bao giờ nghĩ đến Dương Sâm sẽ đến. Đặc biệt sau cuộc điện thoại tối hôm qua, Dương Sâm có thể tới, đây tuyệt đối là kỳ tích, cũng không định đến, hắn thực sự đến rồi, bên người còn một cô gái mỹ lệ, vóc người thon thả.

    Thân thể Cố Bình An cứng ngắc, ánh mắt**, này thực sự cho cô một sự kinh hãi quá to lớn, nhất thời không biết nên phản ứng gì, khóe môi Mục Lăng hiện lên một nụ cười châm biếm, cánh tay dài ôm Cố Bình An vào trong ngực, cười lạnh nói, "Người tình trong mộng của em đến rồi, không đi chào hỏi sao?"

    Đúng vậy a, người tình trong mộng của cô.

    Xuất hiện tại lễ đính hôn của cô, đây là một chuyện trào phúng cỡ nào.

    "Anh cố ý?" Cố Bình An nhỏ giọng, cô biết ngày hôn nay có rất nhiều phóng viên tới chụp ảnh, gọi thẳng trực tiếp lễ đính hôn này, cô cũng biết, bây giờ thanh danh của cô thật sự quá kém, hơi hơi có một chút không chú ý, truyền thông sẽ nói ngoa, nếu như Mục Lăng quan tâm mặt mũi của chính mình, có lẽ truyền thông sẽ không dám nói gì, nếu như không quan tâm, truyền thông sẽ điên cuồng đưa tin này.

    Cô không thèm để ý người bên ngoài thấy thế nào, nhưng lại để ý Dương Sâm và người nhà làm sao nhìn cô.

    "Làm sao vậy, em không hy vọng nhìn thấy hắn sao?" Mục Lăng nói, "Anh mời hắn, hắn tới hay không là quyền tự do của hắn, hắn có thể không đến, đến rồi thì trách anh sao?"

    Cố Bình An trợn lên giận dữ nhìn hắn, Mục Lăng cười to, ở người ngoài nhìn thấy, không biết hắn cùng vợ chưa cưới của mình nói cái gì, ngữ khí vui vẻ sảng khoái, chí ít thoạt nhìn là rất vui vẻ, "Bà xã, coi như em với hắn liếc mắt đưa tình, đêm nay cũng không có người nào dám nói cái gì."

    Đúng vậy a, ai dám ở lễ đính hôn của Mục Lăng nói Mục Lăng, vợ của hắn liếc mắt đưa tình với người khác, mấy nhà truyền thông biến mất này, chính là bài học của bọn họ.

    "Khốn nạn!"

    "Đi, bà xã, theo khốn nạn sang bên kia chào hỏi người tình trong mộng của em." Mục Lăng nói, ôm Cố Bình An, hướng về phía Dương Sâm đi tới, mặc kệ Cố Bình An không muốn, cô cũng phải lấy tư thái như vậy đi gặp mặt Dương Sâm.

    Cô rất không muốn để Dương Sâm nhìn thấy cô vì người khác phủ thêm áo cưới.

    Một mực, không thể nào lựa chọn.

    "Dương thiếu gia, Lý tiểu thư, thực sự là rồng đến nhà tôm a, hoan nghênh hoan nghênh." Mục Lăng cười chào hỏi, muốn có bao nhiêu dối trá thì có bấy nhiêu dối trá, quả thực chính là nham hiểm, thời điểm hắn tàn nhẫn, lập địa thành ma, thời điểm ôn hòa, như gió xuân ấm áp, người đàn ông như vậy, thực sự rất đáng sợ.

    "Chúc mừng Mục thiếu và Cố tiểu thư."

    Cố Bình An nghe được giọng nói lạnh lùng của Dương Sâm, hoàn toàn không nghĩ ra được, người này ngày hôm qua vẫn cùng cô nói chuyện điện thoại, còn ôn nhu như vậy, đau lòng như vậy.

    "Đúng vậy a, vợ của tôi đối với cậu nhớ mãi không quên, luôn nhắc tới cậu, tôi nghĩ a, nếu cậu có thể đến, tâm tình của cô ấy sẽ rất tốt, tôi lấy tất cả niềm vui của bà xã làm chủ, cậu nói, tôi có đạt tiêu chuẩn là một vị hôn phu hay không." Mục Lăng nói.

    "Anh đủ rồi." Cố Bình An cau mày, càng nói, càng quá đáng.

    Cái gì gọi là nhớ mãi không quên, nhiều người như vậy, hắn nói cho ai nghe?

    "Đây là sư huynh của em, cậu ấy tới em không vui sao? Tốt xấu gì cũng học chung trường, sau đó bà xã khờ của tôi còn làm phiền Dương thiếu gia đây chăm sóc nhiều." Mục Lăng nói.

    Dương Sâm không nhìn ra tâm tình, "Không vấn đề."

    "Vậy thì cảm ơn."

    Cô gái bên cạnh Dương Sâm lờ mờ mà nhìn bọn họ, cô có thể mẫn cảm mà nhận ra được giữa hai người đàn ông này đang xảy ra sóng ngầm, rồi lại không quá xác định, chỉ có thể ca ngợi Cố Bình An, "Trăm nghe không bằng một thấy, Cố tiểu thư quả là xinh đẹp toàn diện, hôm nay là ngày vui, chúng tôi chúc hai người bách niên hảo hợp."
     
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 82: Anh không bằng cầm thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An bị vị Lý tiểu thư này nói tới, không biết nên làm thế nào cho phải, nói cảm ơn cũng không phải, một chút phản ứng không có thì cũng thích hợp, người ta đã có thiện ý chúc phúc, cầu phúc cho cô, tuy rằng chúc phúc, cầu phúc này cô không cần chút nào, nhưng dù sao người tới là khách, nhìn thế nào cũng có điểm là lạ, ngược lại Mục Lăng ở một bên, tựa như cười mà không phải cười, dường như tâm tình rất vui vẻ, rất chờ mong mà nhìn Cố Bình An, cũng không phụ họa.

    "Lý tiểu thư trang điểm thật xinh đẹp, lúc nào có thời gian chúng ta có thể thảo luận một chút được không, tôi vẫn luôn không biết trang điểm thế nào." Cố Bình An nói, trên mặt mang theo nụ cười, cũng coi như không thất lễ.

    Lý tiểu thư đương nhiên nói được, người ta thấy bọn họ trò chuyện khá vui vẻ, dồn dập xì xào bàn tán, Cố Bình An cũng từ lời nói của người bên ngoài mới biết thân phận mới của Dương Sâm, hơi hơi nhíu mày lại, nghĩ đi nghĩ lại, quên đi, dù sao sau này cũng không có gì gặp nhau, Mục Lăng sẽ không sĩ diện mà đến tìm Dương Sâm gây phiền phức vì cô, có một gia cảnh tốt cũng coi như là chuyện tốt, từ chuyện cô gã cho Mục Lăng này, cô đã lĩnh hội đặc biệt sâu sắc, nếu không có một gia cảnh tốt, chỉ có bị đàn áp.

    Vì lẽ đó, cô cũng coi như là chúc phúc, cầu phúc cho Dương Sâm.

    Hi vọng hắn có cuộc sống tốt ở Dương gia.

    Mục Lăng không nói lời khó nghe nữa, bởi vì xã giao rất nhiều, còn phải đi tới chỗ người khác xã giao, Cố Bình An toàn đi theo Mục Lăng đi xã giao với người khác, chưa đi được hai vòng, lại gặp lại Dương Sâm, hắn ở một mình, đồng thời gò má có chút hồng vì uống rượu.

    Cố Bình An có chút đau lòng, hắn là người chưa từng uống rượu qua.

    "Thực sự là nhu nhược!" Mục Lăng ôm Cố Bình An từ bên cạnh hắn đi qua, lạnh lùng bỏ lại một câu nói, không nhỏ không lớn, vừa vặn truyền tới tai của Dương Sâm và Cố Bình An, Cố Bình An có chút nổi giận, Mục Lăng có tư cách gì nói câu này?

    "Mục Lăng, anh đứng lại đó cho tôi." Dương Sâm giận dữ, quay người chỉ vào Mục Lăng, hét lớn lên, những người xung quanh đều nhìn bọn họ, Cố Bình An sợ hết hồn, cô vốn tưởng rằng câu nói này sẽ không gây nên sóng gió gì, Dương Sâm cũng là người rất chững chạc.

    Rất hiển nhiên, cô quá ngây thơ rồi.

    Mục Lăng xoay người, khá kinh ngạc, "Dương thiếu gia, cậu uống say rồi sao? Tôi sẽ sai người dìu cậu đi nghỉ ngơi?"

    Cố Bình An thở dài rồi quan sát, vì cái gì vẻ mặt của hắn cùng động tác bảo trì độ cao nhất trí, giống như vừa mới kia một câu nhục mạ, cái gì cũng chưa phát sinh quá giống nhau, Cố Bình An nhìn hắn, tâm tình phức tạp.

    "Anh ép buộc Cố Bình An, anh không bằng cầm thú, anh...."

    Dương Sâm còn chưa nói hết, mấy người Dương gia đã cuống quýt chạy tới đỡ Dương Sâm, nói xin lỗi với Mục Lăng, "Mục thiếu, thật xấu hổ, em họ của tôi uống say rồi, có cái gì mạo phạm, xin đừng trách móc."

    Người Dương gia bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.

    Dương Sâm bình thường là người trầm ổn như vậy, uống say, thực sự quá đáng sợ rồi.

    Mục Lăng nhíu mày, người nhà họ Dương đã xin lỗi rồi, chuyện này cũng nên bỏ qua, Dương Sâm xác thực cũng đã uống say, nhưng mà, Mục Lăng rất vô tội nhìn Dương Sâm, hỏi người Dương gia, "Tôi có lòng tốt mời Dương thiếu gia tới tham gia lễ đính hôn, hắn một câu chúc phúc cũng không nói còn chưa tính, mắng tôi không bằng cầm thú? Hả? Đây chính là gia giáo của Dương gia các người sao?"

    "Này cùng Dương gia không liên quan, anh dám nói, anh không phải là cầm thú?" Con mắt Dương Sâm đều tràn đầy mùi rượu, dường như uống rượu, lá gan cũng lớn hơn.

    Mục Lăng vậy mà dám nói hắn nhu nhược?

    "Dương thiếu gia, mắng người có thể, cậu mắng tôi cầm thú, được đó, tôi đối với cậu cũng chưa từng làm việc cầm thú gì, con người của tôi ghét nhất chính là danh bất chính, ngôn bất thuận, cậu vừa nói như thế, tội danh không chứng thực, lòng tôi khó yên a."
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 83: Tôi rất thích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dương thiếu gia, mắng người có thể, cậu mắng tôi cầm thú, được đó, tôi đối với cậu cũng chưa từng làm việc cầm thú gì, con người của tôi ghét nhất chính là danh bất chính, ngôn bất thuận, cậu vừa nói như thế, tội danh không chứng thực, lòng tôi khó yên a."

    Tiểu thư Dương gia nói lời xin lỗi, "Mục đại, thực sự rất xấu hổ, thực sự rất xin lỗi, em trai tôi thực sự đã uống nhiều rồi, anh đừng chấp nhặt với nó, tôi biết nó có chút hồ đồ rồi."

    "Người coi như hồ đồ, lời cũng không thể nói lung tung, cậu nói tôi ép buộc bà xã của tôi, bà xã, em nói, anh ép buộc em sao?" Mục Lăng hỏi.

    Cố Bình An cuối cùng cũng coi như cảm nhận được sự ác độc của Mục Lăng, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, mà lại ở loại trường hợp này làm khó dễ Dương Sâm, tại sao? Cố Vân cùng Lâm Tú Lan cũng đã tới, cô chẳng qua là người vô tội nằm cũng trúng đạn, Mục Lăng hỏi cô làm cái gì?

    Nếu Mục Lăng không khiêu khích Dương Sâm, hắn cũng sẽ không nói khó nghe như vậy a.

    "Bà xã, anh ép buộc em sao?" Mục Lăng vô tội hỏi, "Trước khi đính hôn, anh đã nói với em, cửa lớn ở nơi đó, em muốn đi, đi thong thả không tiễn, anh cho em tự do, cũng cho em lựa chọn, hắn lại nói anh ép buộc em, em cảm thấy tội danh này, anh thực có thể gánh nổi sao?"

    Cố Vân cùng Lâm Tú Lan đều nhìn cô, hiển nhiên đều là chờ đáp án, Cố Bình An cảm giác mình một chữ cũng không thể nói sai, nói sai rồi, cô thì xong rồi, ba mẹ cũng xong rồi, nhưng mà.... Nếu là nói đúng, Dương Sâm sẽ càng hận cô.

    Tiến thoái lưỡng nan.

    Mục Lăng tuyệt đối là cố ý.

    Lý Hoan Tình cau mày, nói nhỏ với Tần Mục, "Mục Lăng chắc chắn là cố ý làm khó dễ Dương Sâm."

    "Nhìn ra rồi." Giọng Tần Mục ôn hòa, địa vị của Dương Sâm ở Dương gia không có chút nào vững chắc, vốn là Dương gia và Mục gia nước giếng không phạm nước sông, ai cũng không đáng đắc tội ai, bây giờ con cháu Dương gia ngang nhiên ở lễ đính hôn của Mục Lăng, ngang nhiên xúc phạm Mục Lăng, Mục Lăng có làm gì, cũng có thể thông cảm được.

    Dầu gì, Dương gia cũng phải đến xin lỗi nhận sai.

    Thứ hai, Dương Sâm làm loạn như thế, tiền đồ của hắn ở Dương gia đáng lo, một thiếu gia uống rượu, ăn nói linh tinh, Dương gia sẽ yên tâm như vậy sao?

    Không thể không nói, Mục Lăng dụng tâm độc ác.

    Chuyện của Cố Bình An, Lý Hoan Tình chưa bao giờ che giấu hắn, cũng từng cùng hắn thảo luận qua làm sao cứu Cố Bình An, nói đi nói lại, đều không có biện pháp nào tốt, cũng hết cách rồi, chỉ có thể làm như thế.

    "Độc ác." Lý Hoan Tình nói, "Bình An đáng thương của tôi."

    Phía bên kia, Mục Lăng không ngừng cười hí hí mà nhìn Cố Bình An, "Bà xã, anh ép buộc em sao?"

    "Không có!" Cố Bình An cuối cùng cũng coi như đem hai chữ này nói ra khỏi miệng, đã không dám nhìn tới mắt của Dương Sâm nữa.

    Khoảnh khắc như thế Dương Sâm cảm thấy rất nhục nhã, gắt gao cắn răng, lại muốn nói cái gì, lại bị người bên cạnh ngăn cản, Mục Lăng nhìn Dương Sâm, "Dương thiếu gia, tôi niệm tình cậu và vợ chưa cưới cùng học một trường, việc bất hòa này Dương gia các người tự tính toán, nhưng mà, nếu cậu không ở tại chỗ xin lỗi, vậy thì không ổn rồi."

    "Dương Sâm, mau xin lỗi." Người Dương gia giục Dương Sâm, việc này nếu có thể nói xin lỗi là xong, thì không còn gì tốt hơn, nếu là xin lỗi cũng không được, đó mới là gay go đây, Mục Lăng từ đầu đến cuối chưa từng nửa câu nói xấu Dương Sâm, bọn họ trái lại nghe được Dương Sâm nhục mạ Mục Lăng, về tình về lí, bọn họ đều nên xin lỗi.

    Mục Lăng cũng cho lối thoát.

    Ngày hôm nay Mục Lăng nói chuyện dễ như vậy, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, trong ấn tượng, hắn cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy.

    Dương Sâm lạnh lùng nhìn Mục Lăng và Cố Bình An, "Anh làm cái gì, trong lòng anh tự rõ, anh nghĩ tôi xin lỗi sao, nằm mơ đi."

    Hắn xoay người rời đi.
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 84: Sao lúc trước còn như thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người Dương gia, quả thực nổi giận, không biết bọn họ nghĩ gì, mà có thể dẫn Dương Sâm tới, giới thiệu một số công tử thế gia cho hắn biết, cũng giới thiệu cho Dương Sâm biết những người khác, muốn Dương Sâm sớm quen thuộc cái vòng tròn này.

    Mục Lăng vỗ tay, "Rất tốt, rất có cốt khí, tôi rất thích."

    Người Dương gia một mực xin lỗi, Mục Lăng nói, "Thiếu gia mới của Dương gia các người, rất có cốt khí a, các người nên cảm thấy tự hào, các người xem hắn không xin lỗi, các người xin lỗi có ích gì đâu? Hả?"

    "Mục thiếu gia, thực xin lỗi."

    "Mục gia tôi sẽ không từ bi mà tha cho Dương gia các người, đi thong thả không tiễn." Mục Lăng lên tiếng, vừa lạnh lùng vừa ngoan tuyệt, dù Cố Bình An lại ngớ ngẩn, cô cũng nhìn ra được dụng ý của Mục Lăng, cố ý nói khích Dương Sâm, để hắn xúc phạm mình, sau đó cố ý để Dương Sâm tiến thoái lưỡng nan, coi như hắn tạm thời không lấy được của Dương Sâm cái gì, nhưng mà, tin Mục thiếu gia và thiếu gia mới của Dương gia bất hòa, ngày mai sẽ đồn khắp nơi, muốn cùng Mục Lăng hợp tác, ai dám thân cận với vị Dương thiếu gia này, Dương gia sẽ lại vì Dương Sâm mà bồi dưỡng một mạng lưới quan hệ mới tương đối tiêu hao thời gian cùng tinh lực, cũng không biết người ta có nguyện ý hay không đây.

    Địa vị của Dương Sâm ở Dương gia, lại phải một lần nữa bị lung lay rồi.

    Cố Bình An tức giận nhìn hắn, nguyên bản, tất cả những thứ này cũng không cần, nếu không phải bởi vì cô, Mục Lăng cũng sẽ không phải dụng tâm độc ác như vậy, người Dương gia chật vật rời đi, lễ đính hôn một mực tiếp tục, chí ít ở truyền thông xem ra, chính xác là vợ chồng ở trong lúc đó không có gì mâu thuẫn.

    "Làm sao vậy? Rất đau lòng?" Mục Lăng chà chà nói, "Tiểu tử không biết trời cao đất dày như thế, tới một tá anh cũng có thể đánh đi, này coi là gì chứ?"

    "Anh là cố ý."

    "Không sai." Ai bảo hắn ta mơ tưởng Cố Bình An chứ? Coi như hắn đối với Cố Bình An một chút hứng thú cũng không có, Cố Bình An cũng chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của hắn, muốn cho hắn đội nón xanh cũng không nhìn Mục Phàm một chút xem là kết cục gì, Mục Phàm còn là người thân của hắn, hắn cũng có thể ra tay, Dương Sâm là cái thá gì đây?

    Trong lòng Cố Bình An có chút khó chịu, "Phong thủy luân chuyển, tôi sẽ chờ nhìn anh một ngày nào đó bị người khác bắt nạt."

    "Bà xã, em từ từ chờ đi, ước chừng con cái chúng ta đều kết hôn, con cháu cũng có, chuyện như vậy cũng sẽ không bao giờ xảy ra."

    Cố Bình An trực tiếp chẳng muốn nói với hắn nữa, người như thế này cần gì phải để ý tới làm gì?

    "Mẹ, con muốn đi phòng rửa tay." Cố Bình An trực tiếp nói với Lâm Tú Lan cách đó không xa, Lý Hoan Tình đi tới, "Mình đưa cậu đi."

    Lý Hoan Tình theo Cố Bình An đi phòng rửa tay, vừa đi tình trạng Cố Bình An bên cạnh như muốn xù lông, "Tức chết mình, tên khốn Mục Lăng này, hắn làm loạn như thế, Dương Sâm ở Dương gia làm sao có chỗ đứng nữa?"

    "Cậu còn có tâm tình quản người khác, trước tiên nên nhìn lại chính mình đi." Lý Hoan Tình từ tốn nói, "Cậu luôn đi theo bên người Mục Lăng, cậu không biết những người kia ngầm nói những lời khó nghe như thế nào đâu, người của Mục gia cũng không nói lời dễ nghe gì, cậu cảm thấy cuộc hôn nhân này, tình cảnh của cậu có thể tốt hơn so với Dương Sâm không?"

    "Đang trong tình cảnh gì mình không để ý, cậu xem ngày hôm nay Mục Lăng làm loạn như thế, Dương Sâm phải làm sao bây giờ?"

    "Một người lớn như vậy, nên làm gì thì làm đó, có thể có biện pháp gì." Lý Hoan Tình nói, "Hắn vô duyên vô cớ nổi giận làm gì? Cậu gả cho Mục Lăng, cũng không phải là vợ của hắn gả cho Mục Lăng, Mục Lăng làm hắn bị cắm sừng, thật là."

    Bước chân Cố Bình An dừng lại, nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua, không nhịn được cùng Lý Hoan Tình nói chuyện, Lý Hoan Tình thoáng kinh ngạc, "Ồ, cậu nói là thật?"
     
    Thao.0792 thích bài này.
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 85: Tú ân ái, dễ chết nhanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, mình cũng không hiểu nổi."

    Lý Hoan Tình không nhịn được nhổ nước bọt, "Vậy thì đáng đời, Mục Lăng cũng không nói sai, yêu cậu, thì nói sớm một chút a, cậu theo đuổi hắn đã bao lâu, hiện tại cậu phải lập gia đình, hắn chạy tới nói yêu cậu, là tật xấu gì đây?"

    "Hắn yêu cậu?"

    "Không phải yêu cậu, tại sao bảo cậu cùng với hắn rời đi, Dương Sâm thật biết điều, mình cũng là xem không hiểu." Lý Hoan Tình nói, "Mục Lăng người này không dễ trêu, sau này cậu hãy thu chút tâm lại, coi như Dương Sâm yêu cậu, hắn cũng không có cách nào. Không, coi như hai người các cậu đều yêu nhau, nam nữ cùng bỏ trốn, chuyện như vậy cậu sẽ không làm được, cậu cũng không bỏ người nhà xuống được, vậy thì không làm được, hắn thế nào cũng không có quan hệ gì với cậu."

    Lòng Cố Bình An nặng nề, "Cậu nói, nếu hắn nói với mình sớm một chút, kết cục của tụi mình có thay đổi gì hay không?"

    "Không biết."

    "Mình cũng không biết, nhưng vẫn không cam lòng."

    "Không phải là mối tình đầu, nha, không, không phải là thầm mến mà, có gì đặc biệt, mình cũng từng thầm mến qua rồi thất bại a." Lý Hoan Tình từ tốn nói, cũng không phải là chuyện gì lớn lao.

    "Chờ chút, mình vào phòng rửa tay trước, sau đó nghe cậu nói, cậu vậy mà lại thầm mến qua Tần Mục sao? Mình tưởng Tần Mục biểu lộ chứ." Cố Bình An nói, hấp tấp vào phòng rửa tay.

    Xung quanh phòng rửa tay rất sạch sẽ, Lý Hoan Tình tựa ở trên bồn rửa tay, hơi nhắm mắt lại, cô và Tần Mục là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người thầm mến, cũng không phải là Tần Mục, đương nhiên, đó là một đoạn trôi qua.

    Bây giờ, thật lòng thật dạ yêu Tần Mục, muốn cùng Tần Mục kết hôn, sinh con, sống hết đời.

    Cô yêu Tần Mục, yêu tha thiết Tần Mục.

    Cô cũng đã đồng ý làm vợ Tần Mục rồi, trên đời này ngoại trừ bà nội, thì Tần Mục là người đối với cô tốt nhất, dù mất đi tính mạng cũng không quan tâm, đàn ông như vậy, làm sao không yêu đây?

    Đoạn thầm mến này nên giấu ở tận sâu đáy lòng đi.

    Mãi mãi cũng không muốn khơi dậy.

    Lại nói, đó là một đoạn chuyện cũ rất mất mặt.

    Năm đó giữa hè, ánh nắng tươi sáng, thiếu niên áo trắng vóc người thon thả, ánh mắt lạnh lùng, ánh mặt trời bao trùm một tầng mỏng ánh sáng lấp lánh lên người hắn, này thực làm chói ánh mắt nhìn, Lý Hoan Tình đến bây giờ vẫn còn nhớ loại cảm giác tim đập thình thịch kia.

    Thời niên thiếu cô từng thích qua Mục Vân Sinh.

    Chỉ tiếc, đoạn thầm mến này, cũng không kéo dài bao lâu, cô không giống Cố Bình An nói thẳng ra, thích thì theo đuổi, năm đó cô biết Mục Vân Sinh phải đi, để lại một tờ giấy cho hắn, nếu như thích cô thì đến cây cầu ở phố cũ gặp mặt, mặc kệ có chuyện gì khó khăn, cô cũng sẽ cùng hắn vượt qua.

    Cô chờ cả một đêm, nước sương làm ướt tóc, cô chờ người, nhưng không đến.

    Từ đó về sau, không còn bóng dáng.

    Bắt đầu từ ngày đó, cô cũng hiểu được, Mục Vân Sinh và cô là người của hai thế giới, cuộc đời của hắn không có vị trí của Lý Hoan Tình, cuộc đời của cô, cũng không có vị trí của Mục Vân Sinh, bọn họ lại như hai đường thẳng song song.

    Tiếc nuối sao?

    Lý Hoan Tình thật lòng suy nghĩ một chút, nghĩ đến Tần Mục.

    Cô không tiếc nuối, nếu như năm đó Mục Vân Sinh không phải lấy phương thức này cự tuyệt cô, thì cô cũng sẽ không yêu Tần Mục, sẽ không cùng Tần Mục ở bên nhau.

    Tần Mục tốt như vậy, cô có cái gì để tiếc nuối đây?

    Sau này Mục Vân Sinh sẽ gặp được người phụ nữ thích hợp hơn, vì lẽ đó, bọn họ sẽ không có cái gì để tiếc nuối.

    "Hoan Hoan, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, mình đã gọi cậu hai lần rồi đấy."

    "Nha, mình nhớ mối tình đầu." Lý Hoan Tình từ tốn nói, "Được rồi, đi thôi."

    "Chờ chút, mối tình đầu của cậu không phải là Tần Mục sao? Có cái gì hay để nghĩ?" Cố Bình An nhớ, Lý Hoan Tình vẫn luôn ở bên Tần Mục mà.

    "Đúng vậy a, một ngày không gặp, như cách ba thu, có vấn đề sao?"

    "Không có vấn đề gì, tú ân ái, dễ chết nhanh."
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 86: Hoan Hoan, em đang ở đây tìm ai vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lễ đính hôn vẫn kéo dài đến tận 10 giờ tối.

    Cố Bình An cảm giác mình mệt sắp thành chó luôn rồi, hận không thể lập tức tìm một nơi nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, thực sự quá mệt mỏi, cũng không thể đi nổi nữa, tuy rằng giày cao gót vừa chân, nhưng mà lại cao quá, cô mang có chút bủn rủn, một mực vẫn chưa thể thả lỏng, vẫn phải đi theo Mục Lăng, cùng hắn diễn kịch, cùng hắn tiễn khách, cùng hắn nhận lời chúc mừng của người khác, nụ cười của Cố Bình An càng ngày càng cứng ngắc.

    Ngoại trừ sự việc của Dương Sâm, lễ đính hôn xem như là rất thành công, ngoại trừ hai người cô của Mục gia cũng không có ai quay lại làm khó dễ, Cố Bình An vui vẻ đến nhẹ nhõm, Lý Hoan Tình nói người khác nói rất khó nghe ở sau lưng cô, Cố Bình An trái lại không quan tâm, cô thế nào cũng coi như là một thiên kim thị trưởng, bây giờ lại biến thành vợ chưa cưới của Mục Lăng, có bản lĩnh thì bọn họ cứ đến trước mặt cô nói xấu đi, nói xấu sau lưng, đó là hành vi của tiểu nhân.

    Ngày hôm nay... làm náo động nhất, ngược lại là Mục Lăng.

    Mục Lăng luôn được bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ xuất hiện trên truyền thông, chưa từng tiếp xúc qua với Mục Lăng, chỉ nghe thấy phong cách làm việc của hắn, vẫn chưa rõ hắn đến tột cùng là hạn người gì, chỉ là nghe người ta nói nên cảm thấy Mục Lăng là một tên ác ma, tác phong tàn bạo, khát máu độc ác, còn có người đồn rằng khi hắn còn bé từng trải qua một vụ hỏa hoạn, khuôn mặt bị tổn thương, giống như ma quỷ có thể hù chết đứa trẻ ba tuổi.

    Mặc kệ nghe đồn làm sao, có rất ít người từng thấy Mục Lăng, coi như gặp qua Mục Lăng, cũng không có một tấm hình lưu truyền ra bên ngoài.

    Sau đó, tin đồn về Mục Lăng lại càng mãnh liệt.

    Bây giờ, hắn mời hơn mười nhà truyền thông đến lễ đính hôn của hắn, xem như là chính thức lộ diện.

    Tây trang vừa người, khuôn mặt anh tuấn, phong độ thân sĩ, mỗi một mặt đều biểu lộ ra mặt tốt nhất của mình, phá vỡ tin đồn.

    Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, tin đồn về Mục đại thiếu gia xấu xí, tính tình lại thô bạo, thì ra lại là một người đàn ông anh tuấn phong độ nhẹ nhàng, tuy rằng hắn anh tuấn lẫn sát khí, nhưng dù sao cũng là một soái ca.

    Những người sợ đưa con gái của mình vào hố lửa kia, từng người từng người một đều hối hận đến tận ruột.

    Con gái của mình không có phúc khí, ngược lại danh tiếng của Cố Bình An lại thối hành vi thì lại không đứng đắn, đại đa số đều tiếc hận thay Mục Lăng, thậm chí cảm thấy Mục Lăng đối với Cố Bình An nhất kiến chung tình, ngay cả Cố Bình An quá trớn với em trai của mình, Mục Lăng đều có thể không nói tiếng nào nhịn xuống, vì Cố Bình An, nổi giận khắp nơi vì hồng nhan, chỉnh đốn các nhà truyền thông, đây là si tình cỡ nào.

    Nói tóm lại, Mục Lăng là người thắng lớn.

    Khách mời lục đục ra về, chỉ còn lại những người thân thích, tụm năm tụm ba trò chuyện, Tần Mục nói với Lý Hoan Tình, "Đi thôi, anh đưa em về."

    Hắn cảm thấy Lý Hoan Tình vẫn luôn mất tập trung, không biết đang tìm người nào.

    "A...." Lý Hoan Tình khôi phục lại tinh thần, "Anh Mục, anh về trước đi, em đợi Bình An cùng về."

    Tần Mục biết tình cảm của Lý Hoan Tình với Cố Bình An rất tốt, cũng không gò ép, hắn suy nghĩ một chút, "Hình như em đang tìm người nào đúng không, anh thấy em vẫn luôn mất tập trung?"

    "Đúng vậy, Mục Lăng có một người anh em họ, lúc trước em và anh ấy từng quen biết nhau, kỳ lạ, tại sao không nhìn thấy anh ấy vậy?" A Sinh đi đâu vậy? Lẽ nào không tới? Cô đã nói sẽ dẫn hắn đi chơi mà.

    "Anh em họ của Mục Lăng rất nhiều, em quen biết người nào vậy, sao lúc trước anh chưa từng nghe em nhắc qua." Người của Mục gia, dường như danh tiếng cũng không tốt lắm.

    Lý Hoan Tình lúng túng nở nụ cười, sao cô có thể nói với Tần Mục, cô từng thích qua Mục Vân Sinh đây?
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 87: Nhận tổ quy tông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỏ đi, dù sao bây giờ cô và Mục Vân Sinh cũng chỉ là tình bạn trong sáng, có nói hay không cũng không sao, cô rất hiểu rõ bản thân mình cần gì, yêu ai, ai mới là người quan trọng nhất trong lòng cô, không cần thiết vì một chuyện quá khứ mà làm hao tổn tâm trí, mặc dù tính khí của Tần Mục rất tốt, tuy nhiên không chắc chắn sẽ chịu đựng được chuyện này.

    "Hình như anh ấy không ở trong gia phả của Mục gia." Lý Hoan Tình nói, "Khi còn nhỏ anh ấy từng sống ở nhà em."

    Lý Hoan Tình không nhiều lời, Tần Mục cũng không hỏi nhiều, ông nội hắn uống say rồi, hắn đi đưa ông nội về nhà, "Anh đưa ông nội về trước, xong rồi sẽ gọi cho em, nếu như em còn chưa về, anh sẽ tới đón em."

    "Được." Lý Hoan Tình mỉm cười nói, lễ đính hôn cũng gần như kết thúc, người đi về cũng gần hết, trên căn bản chỉ còn thân thích của Mục gia, Cố gia thì ngoại trừ người nhà của Cố Bình An thì dường như cũng đi về gần hết.

    Lúc này Lý Hoan Tình mới thấy Mục Vân Sinh.

    "A Sinh." Lý Hoan Tình bước nhanh về phía hắn, Mục Vân Sinh vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, áo khoác tùy ý khoát lên trên cánh tay, người xem ra sạch sẽ, khí chất thượng giai, vô cùng mê người, cô cảm thấy Mục Lăng là người đàn ông đeo kính thích hợp nhất mà cô từng gặp, nhã nhặn, có khí chất.

    Mục Vân Sinh gật gật đầu, Lý Hoan Tình hỏi, "Anh đi đâu vậy, làm sao cũng không nhìn thấy anh."

    "Anh hơi mệt nên nghỉ ngơi ở trên lầu." Kết quả bị một cú điện thoại gọi xuống, nếu không phải Mục Lăng nói có chuyện gấp, hắn cũng sẽ không đồng ý đi xuống.

    "Không có sao chứ?"

    "Không sao."

    Mục Lăng vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, "Hiện tại mọi người đều đầy đủ, khách khứa cũng đi gần hết, chỉ còn lại người Mục gia ta, tôi có chuyện muốn tuyên bố, Mục Vân Sinh là con của chú út, nhiều năm nay vẫn lưu lạc ở bên ngoài, bây giờ cũng nên trở lại Mục gia, thừa dịp tôi đính hôn, ngày đại hỉ, chuyện này tùy tiện nói cho các người biết một tiếng, xem như là song hỉ lâm môn."

    Song hỉ lâm môn, Lý Hoan Tình kinh ngạc nhìn Mục Vân Sinh, nhìn lại một chút thấy người nhà họ Mục đều khiếp sợ.

    E sợ ngoại trừ Mục Lăng cảm thấy song hỉ lâm môn, tất cả mọi người đều cảm thấy như bị sét đánh?

    Vốn dòng chính của Mục gia chỉ có một mình Mục Lăng, bây giờ có thêm một Mục Vân Sinh, ai muốn đây?

    Dòng chính Mục gia cùng chi thứ, ở việc chia gia sản thiên đại khác biệt, dòng chính có thể nhận được gia sản gấp bốn lần chi thứ, vốn chỉ có một Mục Lăng, nếu như không còn, hoặc là Mục Lăng không có dòng dõi đời sau, tài sản Mục gia đại đa số sẽ thuộc về chi thứ của Mục gia, bây giờ có thêm một Mục Vân Sinh, không chỉ có thêm một người đến chia cắt tài sản của Mục gia, mà còn có thêm một hệ người thừa kế.

    Mặt Mục Vân Sinh không hề cảm xúc, tùy ý để ánh mắt mọi người rơi trên người hắn, những người này đều có quan hệ huyết thống với hắn.

    Nhưng mà, bàn về tình cảm, không bằng hắn với Lục Trăn, An Tiêu có mười năm tình cảm sâu đậm, những người này đối với hắn mà nói chỉ là người xa lạ, hắn có thể nắm giữ tài sản, tài nguyên xa xa cao hơn tưởng tượng của mọi người, không thèm để ý tới ngần ấy đồ vật của Mục gia, sớm biết Mục Lăng nói chuyện này, hắn không bằng ngủ thêm một lát, tối nay cùng Lý Hoan Tình đi ngắm cảnh đêm, ha ha ăn khuya, quả thực là... Lãng phí thời gian.

    "A Lăng, cậu là không phải có chỗ nào nhìn lầm chứ, chú út của cậu rời nhà nhiều năm như vậy, cậu làm sao xác định được hắn chính là con của chú út?" Mục Nguyên Bằng là người đầu tiên mở miệng nói, đứa con trai thứ hai của dòng chính Mục gia đã sớm chết rồi, bọn họ xác thực từng nghe chú út có một đứa con lưu lạc ở bên ngoài, lão thái gia cũng đi tìm, chỉ là nhiều năm như vậy, cũng không tin tức, tất cả mọi người đã cho rằng người đã sớm mất, vậy mà bỗng dưng lại xuất hiện.

    Mục Lệ Ảnh nói, "Hắn thực sự là con của em út sao?"
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 88: Mục Vân Sinh ngang ngược

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Lệ Ảnh nói, "Hắn thực sự là con của em út sao?"

    Mục Lăng nói, "Thật trăm phần trăm."

    Khuôn mặt của Mục Vân Sinh so với Mục Lăng càng giống người của Mục gia hơn, kỳ thực cũng không có gì hay để tranh luận, dáng vẻ của hắn giống ba, khí chất cũng lịch sự, xem ra cũng không phản nghịch giống ba hắn, thật giống dáng vẻ dễ bắt nạt, trầm mặc ít nói.

    Lòng Mục Lệ Ảnh thoáng ổn định lại, hơi xúc động nắm chặt tay Mục Vân Sinh, dịu dàng nói, "Con tên là gì?"

    "Mục Vân Sinh." Mục Vân Sinh từ tốn nói.

    Tuy rằng Mục Lệ Ảnh là một người cay nghiệt, nhưng mà lại là một người chị gái tốt, năm đó tình cảm với em út Mục gia là tốt nhất, sau khi hắn qua đời, Mục Lệ Ảnh buồn một thời gian dài, cũng thử tìm Mục Vân Sinh, Mục Lệ Hoa bọn họ dù sao cũng là con gái dòng chính, dòng chính nhiều người, tình cảm thân thiết, dĩ nhiên so với chi thứ thân thiết hơn nhiều.

    Mục Nguyên Bằng bên kia lại lại không nghĩ như vậy, hắn nói, "Coi như hắn là con trai của A Hoa, vậy thì thế nào? Chính miệng lão thái gia đã nói, ông ấy và A Hoa đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, lão thái gia còn sống, lời của ông ấy, các người đều đã quên rồi sao? Dù hắn là con trai của A Hoa, cũng không thể tiến vào gia phả của Mục gia."

    Những người khác liên tục gật đầu.

    Dường như sợ dòng chính có thêm một người sẽ đoạt đi thêm một phần gia sản.

    Mục Lệ Hoa nói, "Anh họ, ba em nói đoạn tuyệt quan hệ cha con, chẳng qua là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, bây giờ con trai A Hoa trở về rồi, hiển nhiên là người của Mục gia chúng ta, anh có tư cách gì nói không đồng ý?"

    "Chẳng lẽ bất kì ai nói hắn là con trai của chú Hoa thì hắn chính là con trai của chú Hoa sao? Thật buồn cười, năm đó chú Hoa đã thề rằng sẽ không thèm khát đến gia sản của Mục gia, bây giờ con trai của chú ấy đến cướp tài sản, đây cũng là quá buồn cười rồi." Một tên tiểu bối của Mục gia nói.

    Trong lúc nhất thời, mồm năm miệng mười, cái gì cũng nói.

    Cố Vân cảm thấy thoáng có chút lúng túng, đây là chuyện của Mục gia bọn họ, nói vào ngày hôm nay, còn có mặt của người nhà Cố gia hắn, hắn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, rất là lúng túng, ngược lại Lâm Tú Lan ở bên cạnh vui mừng xem cuộc vui.

    "Nói đủ chưa." Mặt mày Mục Lăng như tuyết, "Bây giờ tôi là người nắm quyền Mục gia, tôi nói hắn là anh em của tôi thì chính là anh em của tôi, các người có bản lĩnh thì hãy làm ông nội tỉnh lại đi, tôi xem ông nội tỉnh lại rồi cần các người hay cần A Sinh."

    Đây là không thể nghi ngờ.

    Lão thái gia luôn đi tìm Mục Vân Sinh, thái độ của ông sau khi tỉnh lại là gì, Mục gia so với ai khác đều rõ.

    Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, "Mục gia cho tôi, chẳng quan trọng gì, tôi cũng sẽ không mơ ước đến một hào nào của Mục gia, thuận tiện nói một câu, tất cả của Mục gia còn không bằng một phần mười tài sản của tôi, tôi không cần phí hết tâm tư đến cướp tài sản của mấy người."

    "Trái lại..." Mục Vân Sinh dừng một chút, "Tôi sợ các người là bọn Vampire, mơ đến tài sản của tôi, vì lẽ đó, dễ thực hiện nhất chính là mọi người đều là người xa lạ, nước giếng không phạm nước sông."

    Mục Vân Sinh nói xong, xoay người rời đi, Mục Lăng cũng không ngăn cản, ngược lại, hắn chính là để Mục Vân Sinh lộ mặt, tỏ thái độ, Mục gia lúc nào cũng hoan nghênh Mục Vân Sinh, chính là thái độ của hắn, những người khác có ý kiến, hắn sẽ bắt giam rồi cho một trận.

    Cái nhìn của những người khác ở Mục gia không quan trọng chút nào.

    "Quả nhiên hai cha con A Hoan đều một đức hạnh..." Trong đám người cũng không biết ai đã nói câu này, kết quả nói còn chưa nói xong, bọn họ cũng không nhìn thấy Mục Vân Sinh làm thế nào quay đầu lại, Lý Hoan Tình chỉ cảm thấy hoa mắt, người vừa nói chuyện đã bị Mục Vân Sinh đánh bay ra ngoài, người chật vật lăn trên đất, kêu khóc không thôi.
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 89: A Sinh, anh đang tức giận sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nói chuyện là em họ Mục Nguyên Bằng, cũng là bạn cùng lứa với ba của Mục Vân Sinh.

    Mục Vân Sinh ra tay không một chút khách khí, "Tôi rất ghét ba mình, vì lẽ đó....Chớ ở trước mặt tôi nhắc đến ông ta, nếu không tôi sẽ dạy cho ông cái gọi là lễ độ."

    Người kia đau đến nỗi một câu cũng không nói được, một đám người Mục gia im lặng như tờ, bọn họ làm sao lại cho rằng Mục Vân Sinh dễ ức hiếp đây? Quả thực nhìn nhầm, Lý Hoan Tình cũng sợ hết hồn, người đang lúc cảm thấy căng thẳng, Mục Vân Sinh nắm chặt tay cô, một đường đi ra ngoài.

    Mục Lăng vỗ tay, "Làm rất hay!"

    Hắn cười ha ha ha, "Chú ba, chú đã cảm nhận được tính khí bình thường của tôi tốt cỡ nào chưa? Chú luôn nói tính khí tôi nóng nảy, chà chà, chưa từng thấy sự đời a, tính khí nóng nảy chân chính, chú cũng chưa từng trải qua."

    Mục Lệ Ảnh, "A Lăng, có chừng mực một chút đi."

    Nói thế nào cũng là anh em bọn họ cố ý trêu người ta, Mục Lăng quay đầu nói với Cố Bình An, "Bà xã, anh dễ tính không?"

    Cố Bình An, "........."

    Chuyện của Mục gia, cô không muốn tham dự chút nào, không biết tình cảnh của Dương Sâm ở Dương gia sẽ như thế nào, nghĩ đến đây, Cố Bình An không có biện pháp nào có chút hảo cảm đối với Mục Lăng, chỉ muốn một cái tát tát chết Mục Lăng.

    Cố Vân xem thời gian cũng không còn sớm nữa, đứng dậy tạm biệt, kỳ thực, bọn họ cũng không cần phải ở lại hiện trường, người nhà họ Mục làm sao náo thì mặc kệ bọn họ, Cố Bình An chỉ là đính hôn với Mục Lăng mà thôi, cũng không phải là kết hôn, dựa theo quy củ, vẫn là người Cố gia mãi cho đến khi kết hôn, Mục Lăng nhìn bóng lưng Cố Bình An, nghĩ đến một chuyện, là thời điểm Cố Bình An được đưa đến Mục gia ở chung với hắn, nếu không, sẽ thiếu đi rất nhiều thú vui đây?

    Còn biện pháp, chà chà, hắn có rất nhiều biện pháp làm cô khuất phục.

    A Sinh và Lý Hoan Tình có quan hệ gì? Lúc nãy đi, cố ý kéo theo Lý Hoan Tình, mười ngón nắm chặt, xem ra rất thân mật, Lý Hoan Tình và Tần Mục có hôn ước, việc này không ai không biết, nếu như bọn họ thực sự có cái gì thì chuyện này thật đặc sặc. Dòng chính Mục gia bọn họ sẽ biến thành trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thú vị, quá thú vị, hắn thậm chí có chút mong chờ làm sao bây giờ? Lý Hoan Tình cũng không được tốt như Cố Bình An, bối cảnh cô ta đều phải dựa vào bối cảnh Tần gia.

    Đương nhiên, A Sinh chắc chắn không để vào mắt.

    Người Mục gia cãi nhau, vẫn như cũ nói về chuyện Mục Vân Sinh nhận tổ quy tông, Mục Lăng thấy rất phiền nên rời khỏi khách sạn trước.

    Tiểu Ngô thấy hắn uống không ít, thuận miệng hỏi, "Đại thiếu, đưa người về nhà sao?"

    "Về đại trạch đi."

    "Được." Trong lòng Tiểu Ngô thấy kỳ quái, đây cũng không phải là ngày lớn gì, về đại trạch làm gì đây? Đại trạch còn rất xa? Không bằng ở biệt thự nội thành yên tĩnh ngủ một buổi tối. Đến đại trạch Mục gia, Mục Lăng đến tổ trạch thắp một nén nhang, đính hôn về tổ trạch quá một buổi tối.

    Lý Hoan Tình bị Mục Vân Sinh kéo đến bên ngoài một quán rượu mới phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện hai người mười ngón nắm chặt, cô hơi hơi lúng túng, không chút biến sắc tránh khỏi Mục Vân Sinh, hai con mắt Mục Vân Sinh trong sáng, không uống rượu, thần trí rất tỉnh táo.

    "A Sinh, anh đang tức giận sao?"

    "Không có." Mục Vân Sinh hỏi ngược lại, "Sao em lại cảm thấy anh đang tức giận?"

    Người Mục gia, không đáng để hắn tức giận, nếu không phải Mục Lăng tìm hắn, hắn cũng không nghĩ tới tìm người Mục gia, nhận tổ quy tông cái gì, buồn cười quá, năm đó thời điểm mà hắn và mẹ sinh hoạt khó khăn nhất, mẹ cũng không nhắc một lời về Mục gia.
     
    Kevin TruongThao.0792 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...