Cho nên Thôi Lang Nhã nghe xong lời này liền cố ý làm ra vẻ mất mát nói: "Thì ra cô cảm thấy loại việc như cắt cỏ hái trà là thô tục nông cạn khiến người ta chê cười à?"
Triển Thanh Duyệt nhịn không được lại phụt một ra tiếng cười, "Chẳng lẽ không phải sao?"
Thôi Lang Nhã hơi cúi đầu, khóe miệng cô hơi cong lên, che dấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt. Lại ngẩng đầu lên, cô vẫn như cũ là bộ dạng thương tâm vì đã chịu đả kích nói: "Tôi vừa tới bên này, chú Quý mời giáo viên dạy cho tôi rất nhiều thứ, tôi cũng nghe giáo viên giảng rất nhiều câu chuyện về các gia tộc ở Hạ Thành. Trong đó tôi khâm phục nhất chính là Triển lão tiên sinh, cũng chính là ông cố của cô đấy. Tôi nghe nói ông ấy là một nông dân chuyên cần, trời chưa sáng đã rời giường đi trồng trọt, hơn nữa ông cũng đặc biệt biết trồng trọt. Khi đó sản lượng cây nông nghiệp không cao, thế mà ông vẫn trồng đủ được lương thực để nuôi sống người một nhà, không chỉ như thế mà còn tiết kiệm không ít lương thực thừa đưa đến tiền tuyến kháng chiến nữa. Tôi cảm thấy nước ta có thể thắng lợi ở Thế chiến thứ hai không chỉ cần biết ơn các tướng sĩ hăng hái chiến đấu ở tiền tuyến, mà hẳn là còn phải biết ơn những người nông dân liều chết vì tiền tuyến vận chuyển lương thực nữa, giống như Triển lão tiên sinh vậy. Mà Triển lão tiên sinh vì có công vận chuyển lương thực nên được quốc gia khen thưởng, thế cho nên Triển gia mới có hôm nay."
Thôi Lang Nhã nói xong, tiếc hận lắc lắc đầu, "Thế mà cô bây giờ lại cảm thấy làm việc nhà nông là một việc thô tục nông cạn, thậm chí cảm thấy biết làm việc nặng là một loại chê cười. Tôi cho rằng gia tộc như Triển gia khẳng định cũng giống Quý gia có gia giáo nghiêm minh, không nghĩ tới Triển gia lại chỉ chú trọng bồi dưỡng cho cô một chút miệng cọp gan thỏ, lại thiếu giáo dục phẩm chất đạo đức. Đến ông cố đức cao vọng trọng cũng bị cười nhạo, thật sự là làm người ta thất vọng đấy."
Người xung quanh xem náo nhiệt đều bị lời nói của Thôi Lang Nhã làm cho kinh ngạc rồi, đại khái không nghĩ tới tiểu nha đầu này mồm miệng lại lanh lợi như thế. Chỉ thiếu không trực tiếp chỉ thẳng vào mũi Triển Thanh Duyệt mà mắng cô ta không có giáo dục mà thôi, nhưng mà lời nói ra lại nói có sách mách có chứng, làm người ta không tìm thấy lý do để phản bác.
Khuôn mặt Triển Thanh Duyệt tức khắc đỏ bừng, làm đại tiểu thư Triển gia, có ai dám nói như vậy với cô ta cơ chứ, còn nói cái gì mà cô ta thiếu giáo dục phẩm chất đạo đức, quả thật không khác gì trực tiếp tát vào mặt cô ta.
"Cô.." Triển Thanh Duyệt có bao nhiêu tức giận là có thể biết, chỉ là nhiều người đang nhìn nên cô ta không dám phát tác, quả thực muốn nghẹn khuất bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Cậu à, Thanh Duyệt cũng thật là không lễ phép, dựa theo bối phận, Nhã Nhã vẫn là trưởng bối của nó đấy, con bé không hiểu quy củ như vậy, các cậu đều mặc kệ không quản sao?"
Lời này là Quý Giai Oánh nói với Triển Kiến Nghiệp. Triển Kiến Nghiệp khóe miệng hơi co rút, ông ta cười gượng, ánh mắt nhìn sang Quý Minh Văn và Quý Hoài Diễn. Hai người này trên mặt cũng không có biểu cảm gì, một chút cũng không cho ông ta một cái bậc thang, hiển nhiên là tán thành lời Quý Giai Oánh nói. Sắc mặt Triển Kiến Nghiệp không tốt lắm, ông ta cho Triển Thế Lương một ánh mắt, đại khái là bảo anh liệu mà giáo dục con gái của chính mình đi.
Sắc mặt Triển Thế Lương cũng không tốt lắm, thứ nhất là bởi Quý gia lại vì một tiểu nha đầu không liên quan như vậy mà không cho Triển gia mặt mũi, thứ hai là cảm thấy con gái làm cho mình xấu mặt.
Triển Thế Lương đang muốn dạy dỗ Triển Thanh Duyệt hai câu, không ngờ có một giọng nói lại trước anh ta một bước: "Thanh Duyệt, không được vô lễ với khách như vậy, mau xin lỗi đi."
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng từ trên lầu chậm rãi đi xuống.
Thôi Lang Nhã nhớ tới đời trước, đại khái cũng là dưới tình huống như vậy lần đầu tiên gặp được Triển Thế Huân. Hắn nhanh nhẹn mà đến, vào lúc cô bị Triển Thanh Duyệt ghét bỏ trào phúng, hắn liền yêu cầu Triển Thanh Duyệt phải xin lỗi cô.
Khi đó cô cảm thấy hắn giống như hoàng tử từ trong truyện tranh đi ra giải cứu cô bé lọ lem lúc nguy nan vậy.
Mà khuôn mặt và khí chất của hắn cũng thật sự cực kỳ giống một hoàng tử. Hắn rất đẹp trai, tóc nâu, mặc một chiếc áo sơ mi hơi rộng, trông càng có vẻ thanh thoát. Tuy rằng trên người tự nhiên biểu hiện loại quý khí của công tử nhà giàu, nhưng không phải kiểu bất cận nhân tình, cách người ngàn dặm, mà lại ôn hòa, bình dị gần gũi, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Hắn từ trên lầu đi xuống bên cạnh Triển Thanh Duyệt, lại nói một câu: "Mau xin lỗi khách đi."
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, ngữ khí nghiêm túc. Tuy rằng hắn mới hai mươi tuổi, cùng lắm chỉ hơn Triển Thanh Duyệt hai tuổi, nhưng lúc hắn trầm mặt vẫn có sự nghiêm khắc của trưởng bối.
Triển Thanh Duyệt cắn răng, cuối cùng nói với Thôi Lang Nhã: "Thật xin lỗi, nhưng cô có lẽ là hiểu lầm, tôi không có ý cười nhạo cô đâu."
Triển Thế Huân cũng nói với Thôi Lang Nhã: "Đôi lúc con bé có hơi tùy tiện, nói chuyện cũng không chú ý, nếu có nói gì đắc tội cũng là vô tâm thôi, em đừng để bụng nhé."
Đời trước hắn cũng an ủi cô như vậy, khi đó cô cảm thấy người đàn ông này thật sự có phong độ, hắn tốt đẹp như thế, trong thế giới của cô chưa bao giờ từng xuất hiện. Về sau lại tiếp xúc thêm, cô càng cảm thấy hắn là một người dịu dàng lương thiện. Cô dần dần vì hắn trầm luân, cũng càng thêm ỷ lại hắn, thậm chí vì hắn mà không ngại đối nghịch với Quý Hoài Diễn.
Hắn đã từng đáp ứng cô, chờ diệt trừ Quý Hoài Diễn xong liền đưa cô đi đến một nơi không người, cùng cô ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Vì hắn, cô lần lượt hạ thấp điểm mấu chốt của chính mình. Kết quả mới phát hiện, chính mình vẫn luôn tin tưởng ỷ lại vào người chỉ coi cô là một quân cờ mà thôi.
Vào lúc cô bị chú Tề giải quyết, hắn lại đang mang theo An Nhàn đi nước ngoài nghỉ phép cơ đấy.
Quả nhiên, hắn đối với An Nhàn cũng không đơn giản chỉ là kính trọng chị gái. Cô đã sớm phát hiện ra manh mối, chỉ là vẫn luôn lừa mình dối người tin tưởng vững chắc hắn đối với cô có tình cảm mà thôi.
Lúc đầu sau khi cô biết cho tới giờ cô chỉ là bị lợi dụng, cô phẫn nộ, thậm chí hận không thể khiến hắn và An Nhàn chôn cùng cô ở kiếp trước. Về sau, cô lại lần nữa trở lại nơi này, rất nhanh đã nghĩ thông một số chuyện. Đối với hắn đã không còn oán hận mãnh liệt như vậy nữa, có chăng chỉ coi như là kẻ thù không đội trời chung, hắn chỉ là kẻ địch mà thôi. Kẻ địch chỉ dùng để phòng thủ hoặc là tấn công, không cần thiết phải đặt vào quá nhiều tình cảm làm gì.
Đủ thứ kiếp trước thoáng qua trong đầu, nhưng mà lúc này Thôi Lang Nhã lại vô cùng bình tĩnh, cô không sao cả cười cười nói: "Không có gì đâu, nhưng về sau vẫn phải chú ý hơn một chút, rốt cuộc Thanh Duyệt ra ngoài không phải chính là đại diện cho Triển gia sao?"
Triển Thanh Duyệt cắn chặt răng, đại khái là cảm thấy Thôi Lang Nhã đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, nhưng cô ta không dám lắm mồm, liền lôi kéo An Tuệ bỏ đi.
"Đây là đương nhiên." Triển Thế Huân thế nhưng hào phóng đáp lời.
Thôi Lang Nhã cũng không có ý muốn nói nhiều với Triển Thế Huân, đúng lúc Quý Giai Oánh lại đây tìm cô, cô liền đi theo bên cạnh chị ấy.
Đoạn nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng đến yến tiệc, mọi người vẫn như cũ tán gẫu với nhau, Thôi Lang Nhã và Quý Giai Oánh cũng là câu có câu không trò chuyện.
"Em đấy, tiểu nha đầu này, miệng thì ra rất lanh lợi nhỉ! Em mới đến không sợ sẽ thật sự đắc tội Triển gia à?"
Thôi Lang Nhã nhìn chị ấy chớp chớp mắt, "Em biết chị nhất định sẽ không mặc kệ em mà, có chị chống lưng em sợ cái gì nào?"
Quý Giai Oánh dí dí đầu cô, "Xem em kìa."
Đang trò chuyện, Thôi Lang Nhã đột nhiên cảm giác yến tiệc hình như nổi lên một trận xôn xao, thở nhẹ, kinh ngạc cảm thán, không ít ánh mắt nhìn về phía cửa, trong ánh mắt mang theo kinh diễm. Có thể gây chú ý lớn như vậy, Thôi Lang Nhã không cần nhìn cũng biết là ai rồi.
"Cành hoa khổng tước này thế mà cũng đến à." Quý Giai Oánh trong giọng nói không chút nào che dấu sự khinh miệt.
Hoa khổng tước là biệt danh Quý Giai Oánh đặt cho An Nhàn đấy.
Thôi Lang Nhã theo Quý Giai Oánh đi qua, quả nhiên nhìn thấy An Nhàn từ cửa tiến vào. Chị ta mặc một cái váy dài màu xanh bạc hà, là váy trễ vai một bên, dáng người chị ta cao gầy, váy dài thật sự rất thích hợp với chị ta.
An Nhàn là con gái của vợ chồng An tiến sĩ, nhà An tiến sĩ ở cách vách Triển gia, hai nhà là hàng xóm cũng là thế giao. Vợ chồng An tiến sĩ làm nghiên cứu khoa học, trong tay có mấy hạng mục lớn, là nhân tài khó kiếm trong nước. Nhà họ tuy rằng không bằng Triển gia Quý gia loại thương nhân nhà lớn nghiệp lớn, nhưng ở Hạ Thành cũng coi như là danh gia vọng tộc.
Nghiêm khắc mà nói, An Nhàn cũng không phải con gái vợ chồng An tiến sĩ, chỉ là con gái nuôi mà thôi. Nhưng dù là con nuôi, vợ chồng An tiến sĩ vẫn nghiêm khắc bồi dưỡng chị ta từ nhỏ, cho nên trên người An Nhàn có loại ưu nhã và trí thức của dòng dõi thư hương. Cho dù mười sáu tuổi đã xuất đạo làm nghệ sĩ, nhưng lại không bị mặt đen tối của giới nghệ sĩ vấy bẩn. Chị ta xuất hiện trước mặt người khác vĩnh viễn là bộ dạng thanh cao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Hơn nữa lại tốt nghiệp đại học hàng đầu, khí chất càng trác tuyệt, ở giới giải trí quả thật là một đóa hoa lạ khó tìm của phái thanh lưu. Hơn nữa chị ta vĩnh viễn đều là sát thủ chụp ảnh chung, mặc kệ nữ minh tinh xinh đẹp nào cùng chị ta đứng cùng một chỗ, đều sẽ bị khí chất của chị ta đè bẹp.
Cho nên chỉ cần An Nhàn xuất hiện trước mặt người khác, chị ta luôn là người gây sự chú ý, vĩnh viễn đều tồn tại giống như tâm điểm, cho dù người trong yến tiệc đều biết chị ta từ nhỏ, nhưng vẫn như cũ sẽ bị khí chất của chị ta hấp dẫn.
An Nhàn trước tiên chào hỏi các vị trưởng bối, sau đó liền đi tới trước mặt Thôi Lang Nhã. Chị ta mỉm cười với cô, tươi cười mang theo hòa khí như thể chị gái hàng xóm vậy.
"Em chính là Nhã Nhã đúng không?"
Thôi Lang Nhã lấy lại tinh thần, gật gật đầu với chị ta, "Chính là em."
"Chị là An Nhàn, là chị gái của An Tuệ, em hẳn là đã gặp An Tuệ rồi nhỉ? Em nếu không chê cũng có thể gọi chị là chị gái."
Chị ta thật sự rất dịu dàng, lúc nói chuyện luôn nhẹ nhàng tế nhị. Đời trước Thôi Lang Nhã thật lòng rất thích An Nhàn, thậm chí coi An Nhàn như là mục tiêu cuộc sống của mình. Cô vẫn luôn muốn có dáng vẻ giống như An Nhàn, xử sự hào phóng, dịu dàng hiền thục.
Thực ra cô đã từng hoài nghi quan hệ giữa An Nhàn và Triển Thế Huân, An Nhàn sau khi biết được liền vội vàng bỏ công bỏ việc đến để giải thích với cô đấy.
"Nhã Nhã, chị là nhìn Thế Huân lớn lên, cậu ấy đối với chị mà nói chỉ giống như là em trai thôi. Tình cảm giữa chị và cậu ấy nhiều nhất chỉ là chị gái chăm sóc em trai, chị và cậu ấy không giống như em nghĩ đâu. Mà em đối với chị cũng giống như An Tuệ vậy, chị vẫn luôn đối xử với em như em gái. Chị thật sự không hy vọng em bởi vì hiểu lầm không đáng có mà khổ sở, như vậy chị sẽ rất áy náy."
Lúc ấy cô thật sự rất cảm động, chị ta dịu dàng lương thiện hiểu chuyện như thế, trái lại cô thì mẫn cảm đa nghi, có vẻ không phóng khoáng lắm.
Nhưng sau này sự thật chứng minh, nghi ngờ của cô cũng không hề là vô cớ gây sự. Chị gái tốt luôn miệng nói không muốn cô vì hiểu lầm mà khổ sở này, sau khi cô bị lợi dụng xong lại cùng bạn trai cô ra nước ngoài nghỉ phép cơ mà.
Đời trước cô vẫn luôn bị Quý Giai Oánh nói là dối trá thích làm ra vẻ. Nhưng so với An Nhàn và người Triển gia, ở phương diện dối trá thích làm ra vẻ này, cô thật hổ thẹn là không thể bằng được.
Thôi Lang Nhã cũng nhoẻn miệng cười với chị ta, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, cười rộ lên cực kỳ đáng yêu, cô ngoan ngoãn gọi, "Chị gái."
Được cô gọi là chị gái, An Nhàn hình như có chút được yêu mà sợ, chị ta vui vẻ ra mặt, vội vàng kéo tay cô nói: "Thật ra trước đây chị có nghe bố mẹ nhắc tới em rồi, không biết sao lại như thế, lúc bọn họ nhắc tới em chị liền có cảm giác đặc biệt thân thiết. Hiện giờ nhìn thấy em chị càng cảm thấy thân thiết, nếu em không chê, chị liền nhận em làm em gái nhé. Em yên tâm, về sau chị sẽ đối tốt với em giống như đối với An Tuệ vậy."
Nói xong, chị ta từ trong túi xách cầm tay lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo. Chị ta đem hộp mở ra đưa tới trước mặt Thôi Lang Nhã, "Đây là lễ gặp mặt chị tặng cho em gái, hy vọng em gái không ghét bỏ."
Là một cái lắc tay mặt VC (*) cỏ bốn lá, thuộc về VC kinh điển.
(*) Tạm tra được là Victoria Cross: Huân chương chữ thập Victoria, là một phần thưởng cao quý, huân chương danh dự được Nữ hoàng và Vương quốc Anh trao cho người có công. Còn ở đây ý chỉ cái lắc tay sử dụng họa tiết VC (như hình minh họa)
Kiếp trước chị ta cũng xác thật tặng một cái lễ gặp mặt như vậy. Chị gái dịu dàng lại ưu nhã này, không làm cao một chút nào, vừa gặp liền tặng cô lễ gặp mặt vừa đẹp lại vừa quý trọng như thế, cô thật sự cảm thấy rất cảm động.
Mãi đến sau khi cô đeo cái lắc tay này đi ra ngoài bị người ta cười nhạo một phen mới biết được lắc tay này chỉ là hàng nhái cao cấp. Cô còn nhớ rõ lúc ấy cô rất tức giận, trực tiếp đi hỏi An Nhàn, sau khi nghe được An Nhàn biểu hiện ra vẻ khiếp sợ. Chị ta nói với cô lắc tay này là trợ lý mua, chị ta căn bản không biết trợ lý lại mua hàng giả, mà chị ta cũng làm ra vẻ rất áy náy, lập tức lại đi mua một cái lắc tay càng quý trọng hơn tặng cho cô.
Lúc ấy bộ dạng áy náy của An Nhàn thật sự là giống như thật, hơn nữa cô vẫn luôn cảm thấy tiểu thư khuê các hào phóng khéo léo như An Nhàn sẽ không làm ra chuyện nham hiểm như thế đâu. Hơn nữa chị ta một lần nữa mua cho cô một cái lắc tay, cô liền tin lời chị ta nói, cho rằng cái lắc tay giả kia thật sự là trợ lý mua.
Hiện giờ nghĩ lại, dựa vào kiến thức và kinh nghiệm của An Nhàn, chị ta liếc mắt một cái hẳn là có thể nhìn ra lắc tay là thật hay giả rồi. Cho dù là trợ lý mua đi nữa, khẳng định cũng phải qua tay chị ta đưa cho Thôi Lang Nhã, chẳng lẽ chị ta lại nhìn không ra cái lắc tay này là hàng giả chắc?
Cho nên mua cái lắc tay giả này đưa cho cô chính là ý đồ của An Nhàn. Vì cái gì ư, đương nhiên là bắt nạt cô kiến thức hạn hẹp không nhìn ra được, lấy cái này cố ý trêu chọc cô một phen.
Thật đáng giận, lúc đầu cô còn cảm thấy chị gái này thật dịu dàng lương thiện, vừa gặp mặt đã tặng cô thứ quý giá như thế. Lại không nghĩ chị gái tri kỷ dịu dàng này là một người đàn bà lắm tâm cơ lại thông minh, đời trước cô cứ ngây ngốc như vậy bị chị ta chơi đến xoay quanh.
Chỉ là bây giờ, Thôi Lang Nhã sẽ không dễ dàng cảm động như vậy nữa.