Welcome! You have been invited by Phượng Chiếu Ngọc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 90: Phương Thức Chiến Lược

[HIDE-THANKS]Phùng Kỳ Nham vẫn bảo trì trạng thái vô hình, duy trì và lang thang cách Tô Diệu khoảng tám mét, không khỏi nhếch mép.

Anh cảm thấy rằng mình đã nắm chắc phần thắng.

Trên thực tế trước trận đấu này anh đã cảm thấy chiến thắng đã ở trong tay, giờ thì càng tin chắc hơn, Tô Diệu dù xếp đầu nhưng lại là người dễ đối phó nhất ở tứ kết.

Ngay cả bản thân anh ấy cũng không thể tin được vận may của mình, chẳng khác nào tặng không cho anh ấy một vé vào bán kết. Cho dù kết quả cuối cùng là anh ấy dừng bước ở bán kết thì cũng không có gì phải tiếc nuối. Kết quả như vậy là cũng đủ trong lý lịch sau này của anh ấy một bút tô điểm đầy đủ hoa lệ rồi.

Tất nhiên, anh cũng không quá ảo tưởng vì sự tự tin của mình.

Phùng Kỳ Nham rất bình tĩnh, ngay cả trong một lợi thế to lớn như vậy, anh ta cũng không đánh giá thấp đối thủ của mình, anh ta không bao giờ tấn công một cách hấp tấp, mà thận trọng đi xung quanh.

Anh ta là một thợ săn, và đối thủ của anh ta là một con mồi đã bị mắc kẹt trong lồng, bây giờ tất cả những gì anh ta cần chờ đợi là thể lực và sữa lắc (1) của con mồi sẽ cạn kiệt mà thôi.

Phùng Kỳ Nham tìm thấy một góc mà anh cho là khá tốt, anh tăng tốc độ, cơ thể vô hình của anh lại gần hơn, và đoản đao của anh lặng lẽ cắt, giống như tử thần cầm một cái liềm chết chóc.

Tuy nhiên, Tô Diệu vẫn quay lưng về phía anh, không để ý rằng mối đe dọa đang đến gần, cũng không nhận ra rằng mình đã tiến thêm một bước nữa là bị loại..

Chờ một chút, có chút không đúng.

Ngay khi Phùng Kỳ Nham theo bản năng cảm giác được có điều gì đó không ổn, vội vàng giảm tốc độ, Tô Diệu quay người lại.

Không hề nghĩ tới, tay trái của Tô Diệu đã là một cú đấm ngay thẳng vào mặt, nắm đấm mạnh mẽ, quyền ảnh quấn trong găng tay màu đen đấm thẳng vào mặt Phùng Kỳ Nham.

Phùng Kỳ Nham kinh hãi, vội vàng thu dao né tránh.

Sự cảnh giác cao độ của anh ấy đã giúp anh ấy rất nhiều, nếu anh ấy không nhận ra điều gì đó bất ổn để có thể giảm tốc độ từ trước, thì một đấm này bất luận như thế nào cũng khó có khả năng né tránh được.

Nhưng điều gì đang xảy ra?

Một vùng biển đầy sóng gió được khơi ra từ tận đáy lòng của Phùng Kỳ Nham.

Làm sao anh ta biết rằng mình đang ở đây? Làm sao anh ta biết rằng mình sẽ tấn công ngay lúc này?

Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ anh ta có thể thấy được mình?

Không đúng, điều đó là không có khả năng.

Phùng Kỳ Nham đã loại bỏ ý tưởng này ngay khi nó nảy ra.

Anh ta tin tưởng tuyệt đối vào năng lực tàng hình của mình, chưa kể còn đặc biệt luyện không biết bao nhiêu để tăng cường dị năng bộ pháp và kỹ năng thức tỉnh này.

Anh ta tự tin rằng năng lực tàng hình của mình là hoàn hảo, bất luận là hình thể, giọng nói hay hơi thở đều không thể bị tóm được.

Đó hẳn là một sự trùng hợp, đây là lời giải thích duy nhất.

Tên này chắc hẳn có giác quan thứ sáu cực kỳ tốt, đoán chắc lúc này mình sẽ đánh lén từ phía sau nên anh ta mới..

Phùng Kỳ Nham khi đang vừa tự an ủi mình vừa thối lui như thế, nhưng trong một giây tiếp theo, anh ta bị sốc khi thấy rằng Tô Diệu đang bám theo hướng của chính mình và đuổi theo anh ta, động tác kết nối như nước chảy mây trôi, và đó lại là một cú đấm tung ra!

Phùng Kỳ Nham lần này thực sự đã bị sốc.

Cái tên này.. Thật chẳng lẽ có thể nhìn thấy mình?

Anh nhìn chằm chằm Tô Diệu, người đang lao về phía mình, anh nhìn con ngươi đen trong veo của Tô Diệu, cố gắng tìm hình ảnh phản chiếu của anh ở bên trong.

Nhưng anh ta không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.

Đôi mắt của đối phương giống như một vực thẳm tối tăm và sâu thẳm, bạn có thể nhìn chằm chằm vào nó, nhưng không bao giờ nhìn thấu được nó.

Đẳng cấp nguyên năng của Phùng Kỳ Nham cũng là F, có nghĩa là năng lực của anh cũng sẽ bị giới hạn.

Nói ví dụ như, khi tàng hình, nó sẽ tiếp tục tiêu hao nguyên năng, lại nói ví dụ nữa như, khi vận động tăng tốc sẽ gia tăng tiêu hao và rút ngắn thời gian tàng hình.

Lại nói ví dụ như, nếu bạn bị ai đó đánh trúng, năng lực tàng hình của bạn sẽ bị cưỡng chế giải trừ.

Phùng Kỳ Nham đã nhìn thấy Tô Diệu xuất chiêu và biết rằng Tô Diệu rất mạnh mẽ, ngoài ra, bản thân Tô Diệu là một Dị Năng Giả Sức mạnh hệ, anh ta có lợi thế bẩm sinh về sức mạnh và thể lực, nếu không thể duy trì năng lực tàng hình của mình, Phùng Kỳ Nham sẽ khó có cơ hội chiến thắng trong những trận cận chiến.

Phùng Kỳ Nham liên tiếp lui về phía sau, Tô Diệu từng bước ép sát. Phùng Kỳ Nham đem thân pháp phát huy tới cực hạn, vừa lui vừa cố hết sức trốn tránh. Mà Tô Diệu bám chặt không tha, tầng tầng lớp lớp nắm đấm giống như gió cuốn mưa bay, ép cho Phùng Kỳ Nham không còn chỗ để thở.

Khán giả và bình luận viên có chút sửng sốt.

Họ cũng không thể nhìn thấy Phùng Kỳ Nham trong trạng thái vô hình, họ chỉ có thể nhìn thấy Tô Diệu chính một mình trên sân, như thể đang chiến đấu với không khí vậy.

"Thí sinh Tô Diệu.. có lẽ là đang nghĩ đến vận may của mình?" Lâm Tử Diễm phân tích, "Hoặc có thể là lấy công làm thủ? Tiếp tục ra chiêu, thí sinh Phùng Kỳ Nham sẽ không có cách nào tấn công dễ dàng được.."

Cô nói như vậy, nhưng bản thân cô cảm thấy loại thủ đoạn này không đáng tin cậy.

Nếu là như vậy, Phùng Kỳ Nham chỉ cần nấp trong góc đấu trường đợi cho anh ta đánh đến khi xong hết sạch thể lực là coi như xong việc, làm như vậy cũng quá ngu xuẩn.

"Không đúng," đạo diễn Trương trong mắt lóe lên tia sáng, có chút không rõ, "Động tác của anh ta không giống như đánh loạn. Nhìn giống như.. anh ta có thể nhìn thấy vị trí của đối thủ?"

Bang!

Phùng Kỳ Nham cuối cùng không thể tiếp tục trốn sau hàng loạt cú vuốt ve dày đặc liên tiếp, vì vậy anh phải giơ tay lên để chống đỡ được một đá đang bay quét đến của Tô Diệu.

Lực chân nặng nề đánh cho cánh tay của anh tê rần, hoành thân bị chấn bay ra ngoài. Cũng may thân pháp hạng nhất của anh, lộn hai vòng liên tục trên không miễn cưỡng rơi xuống đất đứng vững.

Phùng Kỳ Nham một mặt hoảng sợ nhìn qua Tô Diệu "Bạn có thể nhìn thấy được? Tại sao?"

Kỳ thật nói như vậy cũng không chính xác, Tô Diệu thật sự không nhìn thấy anh.

Tô Diệu có thể nhìn thấy, là đoản đao trong tay anh ta mà thôi.

Hay nói chính xác hơn, đó là trên đoản đao của anh ta, có máu của chính Tô Diệu.

Trong thời gian nghỉ ngơi trước đó, Tô Diệu đã mô phỏng qua tình huống chạm trán của mình với Phùng Kỳ Nham, cũng đã xem xét qua cách đối phó với năng lực tàng hình này.

Sau đó một cách tự nhiên, hắn nghĩ đến chế độ "Tăng cường thị giác" méo có cái tác dụng gì của hệ thống bổ sung trên giáp mũ.

Nếu như có thể hiểu rõ tìm ra cách "Đánh dấu mục tiêu" trong chức năng này là làm như thế nào, thì chắc chắn chế độ này sẽ có khả năng nhìn thấu được người tàng hình. Mà không phải giống như bây giờ méo có cái tác dụng gì ngoài việc chỉ có thể tự dánh dấu chính mình..

Chờ một chút, tự dánh dấu chính mình?

Tô Diệu đã nảy ra ý tưởng táo bạo vào thời điểm này.

Vì được hiển thị bằng màu vàng trong chế độ tăng cường thị giác này, những thứ bắt nguồn từ chính mình liệu có được hiển thị hay không?

Thế là Tô Diệu ngay lập tức bắt đầu thử nghiệm.

Ngay từ đầu hắn thử nước bọt, thử lông tóc, còn có không ít những vật khác, đều không có tác dụng méo gì. Hầu như bất cứ thứ gì từ cơ thể hắn ta chỉ cần nó rời khỏi cơ thể hắn là không thể nhận ra ngay lập tức.

Thẳng cho đến khi hắn ta đâm vào ngón tay và cố nhỏ vài giọt máu vào cốc.

Sau đó Tô Diệu lại kích hoạt chế độ tăng cường thị giác lần nữa, và rất vui mừng khi thấy máu của mình cũng sẽ được đánh dấu bằng màu vàng nổi bật trong chế độ tăng cường thị giác, cho đến khi máu bị đông lại hoàn toàn.

Có thể là do các tế bào máu có thể sống sót trước khi máu bị đông lại, hoặc chỉ là hệ thống đánh giá máu là một phần của nó. Tóm lại, thí nghiệm này đã thành công.

Ít nhất hắn ta có thể làm cho chức năng có vẻ như méo có cái tác dụng gì này có thể phát huy được tác dụng rồi.

Cho nên đây là phương thức chiến thuật để đối phó với năng lực tàng hình của Tô Diệu. Ngay từ đầu hắn ta đã cố ý để cho Phùng Kỳ Nham chém trúng.

Khi Phùng Kỳ Nham một dao chém xuống và dính đầy máu của Tô Diệu, anh ta đã thua cuộc rồi.

Chú giải :(1) Sữa lắc là hỗn hợp của sữa, trái cây và đá.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 91: Dựa Vào Trực Giác

[HIDE-THANKS]Tàng hình có thể được sử dụng như một lợi thế duy nhất đã bị bắt bài, Phùng Kỳ Nham ngay lập tức chuyển từ kẻ tấn công chủ động sang bị động.

Xét về chiêu thức, anh ta hoàn toàn thua kém Tô Diệu, còn về thể lực, anh tức thì bị Sức mạnh hệ của Tô Diệu nghiền ép mọi mặt, anh áp sát người vật lộn thì không có nửa điểm cơ hội.

Nếu như cho tới bây giờ, nếu anh kịp thời nhận ra vết máu trên con dao mà vứt bỏ vũ khí, nói không chừng còn có thể có một tia hy vọng, như vậy kể từ thời điểm anh bị đánh đến mức cưỡng chế giải trừ tàng hình, trận đấu này đã triệt để không có hồi hộp nữa rồi.

Trong vòng vài hiệp, quyền cước như lôi đình của Tô Diệu đã đánh bay thanh đoản đao trong tay anh.

Phùng Kỳ Nham bị mất đi vũ khí, đành phải cố gắng dùng tay không để phá chiêu của Tô Diệu. Nhưng chiến pháp của anh tập trung vào dao găm, vốn sở trường cũng không phải là tay không, bây giờ mất đi vũ khí trong tay thì lại càng không phải là đối thủ của Tô Diệu.

Sau vài lần đụng độ, Tô Diệu bay lên một cước đạp vào cằm của anh. Phùng Kỳ Nham thấp giọng rên thảm, bên tai vang lên tiếng răng rắc của xương cằm, cả người không tự chủ bay lên giữa không trung.

Bắt đầu rồi.

Tô Diệu bước đến đứng ngay dưới Phùng Kỳ Nham, thiết lập một tư thế đấm.

Phùng Kỳ Nham nhận ra rằng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, khi thân hình của anh ta rơi xuống, anh quay lại với tất cả sức mạnh của mình, tung một chưởng vào Tô Diệu bằng trái tay.

Tô Diệu căn bản không cùng anh ta cứng rắn đáp trả, nhẹ nhàng linh hoạt một cái quay đầu tránh qua đi, theo cùi chỏ phải đập vào lưng Phùng Kỳ Nham như một cái búa nặng. Người sau lại lần nữa rên thảm, tư thế đang rơi xuống nhất thời bị quái lực triệt để triệt tiêu, cả người anh cũng một lần nữa lại bay lên không trung.

Lưng của Phùng Kỳ Nham đau đớn kịch liệt, nhưng trước khi anh có thể vượt qua nó, anh lại rơi trở xuống.

Anh hoàn toàn hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, anh cảm thấy hoảng sợ và lạnh toát khắp người, cố gắng hết sức bỏ qua cơn đau dữ dội, giang rộng năm ngón tay ra và chộp mạnh vào trán Tô Diệu theo đà rơi xuống.

Nhưng nó vẫn vô dụng như trước, Tô Diệu đi theo đường chéo nửa bước như đoán trước để tránh cái nắm tay chộp tới của anh, rồi giáng cho Phùng Kỳ Nham một cú đấm mạnh mẽ như pháo trùng thiên.

Phùng Kỳ Nham chống đỡ không được, máu trào ra khỏi miệng, nửa giây sau, dòng máu đặc quánh và ấm áp theo gió dính trên mặt, tràn vào miệng và mũi, đâm vào mắt anh làm anh không làm sao mà mở được mắt ra.

Tại thời điểm này, tất cả những người xem cũng có thể thấy những gì đang xảy ra, một khu vực lớn khán giả đã đứng dậy "Xoạt", những lời cảm thán và la hét đan xen vào nhau thành một làn sóng cảm động trong khán đài.

Thực sự là · Treo lên để đánh!

Bình luận viên Lý Hải Đông sau một hồi ngắn ngủi bối rối đến kinh ngạc cũng nhanh xoa dịu tâm trí "Đây là.. Liên kích trên không?"

"Đúng vậy, liên kích trên không." Lâm Tử Diễm cũng nói, "Đây là một kỹ năng độc nhất vô nhị chỉ có thể thực hiện được khi một phần của kỹ thuật quyền pháp được nghiên cứu kỹ lưỡng, các chiêu thức phải được liên tục, chiêu thức phải có độ thuần thục, còn có yêu cầu khá cao đối với việc nắm chắc thế cục."

Cũng may Tô Diệu tạm thời không thể nghe được bình luận trên sân, nếu không nhất định sẽ kêu cái tên "Liên kích trên không", thật là ngứa cả đít.

Không phải bản thân cái tên có gì đó không ổn, mà là nghe người ta nói luôn khiến hắn nhớ đến hiệu ứng đặc biệt "Đâm bốn phát trên không" trong một bộ phim truyền hình nào đó..

Nhớ ngày đó xem được cái "Đâm bốn phát trên không" đó làm cho người ta một lời khó mà nói hết, hắn suýt chút nữa cười sặc sụa. Thiết kế hành động đó có cảm giác như bà lão ở tầng dưới cãi nhau với người hàng xóm ở tầng trên, tức giận dùng sào phơi quần áo đâm chọc lên trần nhà vậy..

"Đúng vậy, về mặt lý thuyết, đây là một hiệu ứng chỉ có thể đạt được bởi một cao thủ có hiểu biết khá sâu về quyền pháp." Lý Hải Đông nói, "Tôi tin rằng trong sự nghiệp bình luận của mình, tôi chưa từng thấy học sinh nào đạt được hiệu quả như vậy trên sân đấu".

Kỳ thật điều này cũng là chuyện đương nhiên.

Những Dị Năng Giả ở trường trung học có thể dành quá nhiều thời gian để luyện tập, họ thiếu sự hướng dẫn của các đạo sư cấp cao và sự hướng dẫn có hệ thống. Dù cho là kỳ tài ngút trời cũng khó luyện đến mức độ này.

Về phần Tô Diệu nha..

* * * Hắn ta là hacker, nên chúng ta phải thảo luận riêng.

Dù sao đó là một bản sao chép kỹ thuật chiến pháp của người khác. Hắn ta mượn hệ thống để hỗ trợ trong bảy ngày, điều này khác hẳn.

Lúc này không thể không nhắc lại một câu.

Đàn chị Khương Vũ Đồng trâu bò!

Lúc đầu Phùng Kỳ Nham còn muốn lấy hết sức chống cự, coi như liều mạng miễn cưỡng ăn mấy chiêu tối thiểu cũng phải nghĩ biện pháp trước tiên làm gián đoạn chiêu thức liên kích của Tô Diệu.

Nhưng bây giờ anh ấy đã từ bỏ đấu tranh rồi.

Nói cách khác, muốn vùng vẫy đã là bất lực rồi.

Những cú đấm như vũ bão của Tô Diệu đã làm gãy vô số xương, chuỗi đòn dài chỉ khiến Phùng Kỳ Nham phun ra máu từ miệng mắt nổ đom đóm, tứ chi như bị rút xương bất lực đong đưa.

Mãi cho đến khi tiếng còi của trọng tài vang lên và tuyên bố chiến thắng, Tô Diệu mới nhẹ nhàng nhảy sang một bên và để Phùng Kỳ Nham rơi trở lại mặt đất.

"Trận đấu đầu tiên, Tô Diệu trường trung học số hai thành Bắc, thắng!"

Sân võ đài lập tức bị bao vây bởi tiếng hò hét, Tô Diệu đang ở tâm sóng nhất thời cảm thấy bên tai có chút ù tai.

Hắn nhìn thấy cha mình hào hứng định nhảy qua hàng rào, nhưng bị nhân viên bên lề ngăn lại để duy trì trật tự -- đơn giản như cái tên dở hơi.

Các bình luận viên cũng ủ rũ một lúc mới bớt đau.

Lâm Tử Diễm cười khan. "Điều này.. Đạo diễn Trương quả thật đúng là pháp lực vô biên, hướng đi của trận đấu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, nhưng lại xảy ra hoàn toàn giống với dự đoán ngược lại của đạo diễn Trương trước trận đấu.."

Đạo diẽn Trương khép mình lại, không những không nói mà lông mày cũng trở nên nhíu lại.

Không phải chứ!

Điều này hoàn toàn không hợp lý.

Tân binh tên Tô Diệu này chiến pháp cường hãn đến mức có thể đánh ra liên kích trên không ngược lại cũng thôi đi.. Đằng này thế mà anh ta làm sao lại có thể nhìn thấu được tàng hình?

"Nói chơi thì nói thế thôi, nhưng thực lực của Tô Diệu quả thực vượt ngoài mong đợi." Lý Hải Đông cũng nói, "Với kinh nghiệm bình luận nhiều năm của mình, tôi dám khẳng định rằng kỹ năng quyền pháp của anh ta ít nhất là mạnh nhất trong số các thí sinh của giải đấu trung học trong năm năm qua.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa biết làm cách nào mà Tô Diệu có thể nhìn thấu năng lực tàng hình của đối thủ. Đạo diễn Trương, ông có thể thấy manh mối không?"

Đạo diễn Trương tự nhủ trong lòng tôi thì có thể nhìn ra được cái con cẹc gì, nếu tôi mà biết tôi còn có thể bị các anh chị mở miệng ra gọi một tiếng bóp dái đồng đội nữa không hả?

"Có lẽ.. Là dựa vào trực giác đi." đạo diễn Trương chua chát nói.

Trực giác? Lời này nói ra đến bản thân ông cũng không tin.

Vừa rồi, Tô Diệu rõ ràng là cố ý đánh bừa đuổi theo Phùng Kỳ Nham trong trạng thái tàng hình, hắn ta đã có thể nhìn thấy rõ ràng -- hoặc là ít nhất có thể phân biệt ra được vị trí của địch.

Sẽ là quá khó hiểu nếu tất cả các lý do được quy cho giác quan thứ sáu.

Tuy nhiên, ngay cả đạo diễn Trương cũng không ngờ rằng Tô Diệu sẽ thực sự nói điều này với các phóng viên trong một cuộc phỏng vấn sau trận đấu.

"Hả? Tôi không thể nhìn thấy anh ấy, tất nhiên là không thể." Tô Diệu tự tin nói, "Đó là trực giác. Đúng, tôi dựa vào trực giác. Tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng dường như có ai đó đang ở đó, sau đó tôi đã nhằm vào chỗ ấy mà đập, không nghĩ tới bên đó thế mà thật sự có người.."

Nghe cảm giác giống như "Tô Diệu - giật mình".

Những người khác không biết họ phản ứng thế nào sau khi nghe điều này, nhưng Phùng Kỳ Nham có thể nôn ra máu vì tức giận..

Nhưng đó là tất cả cho sau này.

Lúc này, Tô Diệu rời khỏi võ đài, đi về phòng chờ dọc theo lối đi, tình cờ gặp Giang Hiểu Nguyệt ở gần lối ra.

Trận đấu tiếp theo là trận đấu của cô, đối thủ của cô là Tùy Viêm, một Dị Năng Giả từ thị trấn biên giới Kinh Sở.

Có một chút đáng tiếc cho Giang Hiểu Nguyệt, bởi vì đối thủ của cô lần này là một Dị Năng Giả năng lực Thổ hệ.

Trong mối quan hệ năng lực của các hệ nguyên tố, Thủy hệ bị Thổ hệ khắc chế ở một mức độ nhất định.

Tất nhiên, mối quan hệ khắc chế này không phải là tuyệt đối, mà yếu tố quyết định cuối cùng là phẩm chất cá nhân của mỗi thí sinh.

"Cẩn thận một chút." Tô Diệu cười với cô, "Bây giờ tớ đang đứng trong bán kết rồi, cẩn thận đừng để bị loại trước nha, nếu không bạn sẽ nợ tớ một bữa thịt nướng đấy."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 92: Bốn Mươi Hai Giây

[HIDE-THANKS]Nhiều người có thể nghĩ rằng kết quả của vòng sơ loại đầu tiên đơn giản là khó tin, không chỉ bởi vì kết quả quá nhanh, mà còn vì kết quả trái ngược với suy đoán của hầu hết mọi người.

Ai đó đã đặc biệt chú ý đến toàn bộ quá trình, chỉ mất chưa đầy hai phút. Và nếu bạn xem xét quá trình của trận đấu một cách cẩn thận, bạn sẽ thấy rằng Tô Diệu về cơ bản đã đứng đó trong một phút rưỡi trước khi di chuyển, chờ cho đến khi Phùng Kỳ Nham chủ động tấn công trong trạng thái tàng hình.

Cho nên ngoại trừ thời gian chờ đợi, song phương thực sự đã giao thủ cho đến khi phân ra thắng bại, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy nửa phút.

Không ngoa khi nói rằng hoàn toàn bị nghiền nát từ đầu đến cuối.

Cho đến tận lúc này Tô Diệu bắt đầu càng ngày càng thu hút sự chú ý của mọi người, nhóm chuyên gia cũng không dám nói nhảm như trước.

Đặc biệt là đạo diễn Trương, người được mệnh danh là bóp dái đồng đội, lúc này sẽ phải gõ bản thảo rất lâu mới nói được một chữ. Tuyệt đối không dám nói câu nào là phi long kỵ mặt (1).

Trong diễn đàn Cát Điêu đám dân mạng trên mạng lúc này khi trận đấu vừa kết thúc cũng đã bắt đầu, sự xuất hiện của mấy chữ "Trương bóp dái đồng đội" gần như chỉ đứng sau chủ đề là Tô Diệu.

Theo lời kể của một số "Người có tâm huyết", lẽ ra lúc đó Phùng Kỳ Nham đã có trong tay tấm vé chiến thắng trong trận đấu, lại không nghĩ chiến đến nửa đường đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh thần bí không biết đến từ phương nào, trong lòng bàn tay lòng bàn chân điên cuồng chảy ra sữa, dao cũng cầm không được đứng cũng không vững, lúc này mới bị Tô Diệu trong nháy mắt phản sát.

Cuộc thảo luận sôi nổi này Tô Diệu cũng thấy thú vị, xem qua thảo luận trực tuyến và phân tích của chuyên gia trên nhiều nền tảng khác nhau, có vẻ như không ai đoán được rằng hắn đã nhìn thấu tàng hình với vết máu trên con dao.

Trận đầu kết quả khá lý tưởng.

Tô Diệu đã chuẩn bị xong tâm lý trước đó để sử dụng áo giáp, nếu Phùng Kỳ Nham phản ứng kịp thời trên sân và ném con dao hoặc quần áo dính máu đi, thì hắn ta sẽ phải dùng biện pháp dự phòng.

Nhưng may mắn thay, đối thủ không đủ tinh nhanh, cứ như vậy Tô Diệu liền có thể tiếp tục giữ lại lá bài tẩy của mình đi nghênh chiến với đối thủ bán kết.

Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã không coi Phùng Kỳ Nham là một thách thức lớn, nếu có thể, Tô Diệu hy vọng sẽ bộc lộ năng lực của mình trong trận chiến với những đối thủ thực sự mạnh mẽ đó.

Nói tóm lại, hiện tại là đã vào bán kết.

Mục đích của các cuộc tuyển chọn là để xác định ba suất thi đấu của đại diện tỉnh Kinh Sở, hay nói cách khác là tranh chức vô địch, hạng nhì và hạng ba. Chỉ có một người trong bán kết sẽ bị loại, nghĩa là Tô Diệu chỉ cần giành suất đi tiếp chiến thắng trong một trận đấu là đủ.

Đánh xong trận này hắn hôm nay cũng đã kết thúc thi đấu, tiếp theo sẽ là những trận so tài tấn cấp tứ kết của người khác, cũng liên quan đến đối thủ tiếp theo của hắn sẽ là ai.

Tô Diệu đi qua hành lang trở về phòng chờ, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy giai điệu du dương của điện thoại di động vang lên từ tủ khóa.

Hắn mở cửa tủ lấy điện thoại di động ra, là bố hắn gọi.

"Vâng, con vừa trở lại phòng chờ."

Hắn nhận cuộc gọi điện thoại.

"Gì ạ? Con không sao.. Đó chỉ là một chút vết thương nhỏ, bị thương ngoài da mà thôi không có gì đáng ngại, con cảm ơn.. À? Bố mẹ cũng không cần đến đâu, đợi ngày mai trận đấu kết thúc.. Gì cơ? Ăn mừng á? Gấp làm cái gì trận đấu còn chưa có đánh xong mà.."

Hắn giản lược nói tóm tắt một cách ngắn gọn để ổn định bố mẹ hắn đang cấp thiết muốn đến, nói cho bọn họ mọi chuyện đều ổn.

Sau khi cúp điện thoại, hắn ta thản nhiên nhìn lại, quả nhiên, trên điện thoại lại có một giỏ tin nhắn chưa đọc, từ nhiều phần mềm và nhiều kênh khác nhau.

Tô Diệu không kịp trả lời từng người một, dự định buổi tối sẽ xử lý tin nhắn.

Sau khi nhìn thoáng qua, hắn khóa màn hình và cất điện thoại.

Hắn lấy một cốc nước và bật tivi trong phòng chờ.

Tivi ở đây có thể dùng để xem truyền hình trực tiếp trận đấu thời gian thực bên ngoài, cũng thú vị là thí sinh được ngăn cách với đấu trường bên ngoài bằng một vài bức tường, nhưng họ vẫn phải dựa vào tivi để xem trực tiếp đến trận đấu.

Tô Diệu vừa mở tivi vừa uống nước, hắn ta nghe thấy tiếng còi của trọng tài trước khi hắn uống một miếng nước và những tiếng hét như sấm sét từ dàn âm thanh tivi từ bên ngoài phòng chờ cùng truyền tới.

"Trận thứ hai, Giang Hiểu Nguyệt trường trung học số hai thành Bắc, thắng!"

Tô Diệu suýt chút nữa thì bị sặc cả nước.

Nhanh như vậy á?

Hắn đặt cốc giấy xuống, nhìn trên màn hình, trên sân đấu trường, Giang Hiểu Nguyệt bình tĩnh đứng ở nửa bước đầu cô đang đứng -- Tô Diệu nghi ngờ có lẽ cô đã đứng ở chỗ đó không nhúc nhích nửa bước.

Mà đối thủ của cô, Dị Năng Giả năng lực Thổ hệ người được cho là "Khắc chế" cô, lúc này đang nằm trên mặt đất dạng chân dạng tay bốn phương tám hướng, trợn trắng mắt bất tỉnh nhân sự.

Anh chàng đó toàn thân ướt đẫm, dưới thân là một vũng nước lớn, ướt sũng trông giống như bị một thác nước cuốn xuống rồi cuốn vào bờ theo dòng nước xiết.

Nhìn thấy dáng vẻ này, bạn không khỏi thầm nghĩ "Tôi nhất định không muốn trở thành người đáng thương như vậy."

"Đúng như dự đoán, Giang Hiểu Nguyệt, được mệnh danh là át chủ bài của trường trung học số hai thành Bắc, đã chứng tỏ bản thân với tất cả chúng ta bằng sức mạnh tuyệt đối." Lý Hải Đông nói, "Cô ấy chỉ mất bốn mươi hai giây để đánh bại đối thủ của mình, mà lại thẳng đến khi trận đấu kết thúc vẫn còn đứng ở nguyên tại vị trí ban đầu của cô, nửa bước không động."

"Đúng vậy, và những gì cô ấy đang phải đối mặt là Dị Năng Giả năng lực Thổ hệ, người có một mức độ khắc chế nhất định đối với thuộc tính năng lực của cô ấy. Thành tích như vậy chắc chắn đủ để được gọi là điểm tuyệt đối." Lâm Tử Diễm nói.

Chà, bốn mươi hai giây à?

Tô Diệu nâng cằm lên.

Tiểu cô nương Giang Hiểu Nguyệt thực sự rất giỏi, có vẻ như phải nghiên cứu chiến thuật chống lại cô ấy khi quay trở lại rồi.

Mặc dù đã tổ đội cùng hành động trong ba ngày, nhưng Giang Hiểu Nguyệt chưa từng bộc lộ ra thực lực chiến đấu trước mặt hắn.

Tô Diệu không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chiến thắng cô ấy.

Lúc này đạo diễn Trương trên tivi cũng tự hào, giọng điệu có vẻ tự tin. "Tôi đã nói từ lâu, khắc chế thuộc tính không phải là tuyệt đối, mấu chốt là nhìn vào thực lực cá nhân.

Tôi đã đưa ra ý kiến chuyên môn trước trận đấu, thí sinh Giang Hiểu Nguyệt chắc chắn thắng ngay từ đầu, không có gì bất ngờ.."

Có thể là do có quá nhiều lần bóp dái đồng đội thỉnh thoảng bị kích thích quá mức cho phép nên đạo diễn Trương càng ngày càng hăng hái, như thể ông cảm thấy rằng đây là một trận đấu mà ông chứng tỏ tầm nhìn chuyên nghiệp của mình, và ông đã trở thành một bình luân viên nổi tiếng quốc tế, còn kém một cái chiến thuật ngửa ra sau.

Đồng thời, hai bình luận viên tỏ ra có ý khinh thường nhìn ông ta ---- nếu không nghĩ đến sự ảnh hưởng tới chương trình phát sóng trực tiếp, họ có thể đã làm điều đó.

Không cần nhiều kiến thức chuyên môn, ai cũng biết Giang Hiểu Nguyệt có thể thắng trận đấu này, không chỉ một chuyên gia, mà ngay cả những người qua đường xem qua trận đấu cũng biết.

Mọi người đều ngạc nhiên vì quá trình kết thúc nhanh chóng như vậy.

Kỳ thực, đạo diễn Trương dự liệu như thần không đoán trước được như hiện tại, vừa rồi khi Giang Hiểu Nguyệt giải quyết đối thủ trong bốn mươi hai giây, trong lòng của đạo diễn Trương đại khái ở trạng thái gần như "Nằm trong cái rãnh lớn"..

Chú giải :(1) Phi long kỵ mặt là thuật ngữ mạng của dân game bên Trung Quốc ý nói rằng nói câu nào sai câu đấy hoặc ra con quái nào giết chết con quái đấy.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 93: Bán Kết

[HIDE-THANKS]Sau hai trận đấu buổi chiều, trận đấu hôm nay chính thức kết thúc.

Sau hai trận đấu buổi chiều, hai anh em Hậu Tinh Vân và Hậu Tinh Đào đều giành được chiến thắng tương đối dễ dàng và lần lượt tiến vào bán kết, theo cách này, danh sách vào bán kết ngày mai sẽ được chốt, đó là Tô Diệu, Giang Hiểu Nguyệt, Hậu Tinh Vân và Hậu Tinh Đào.

Trên thực tế, bốn người này cũng ngẫu nhiên đứng đầu bảng xếp hạng vòng sơ loại, ở vòng tứ kết đến bán kết, bốn người họ không gặp nhau, thực ra không phải là ngẫu nhiên.

Tương tự như nhiều giải đấu truyền thống, để đảm bảo rằng những thí sinh mạnh hơn có thể tấn thăng, mà những thí sinh yếu hơn sẽ không đục nước béo cò vì may mắn, mỗi đội thi đấu ban tổ chức sẽ cố tình tránh những thí sinh hạt giống gặp nhau trước.

Nói chung, bốn bài danh cao nhất trong vòng sơ loại sẽ được chọn ngẫu nhiên vào bốn thí sinh xếp phía dưới có xác suất cao hơn. Cố gắng đảm bảo rằng những ứng cử viên phù hợp nhất được chọn cho cuộc thi.

Vì vậy trên thực tế, trước khi trận đấu hôm nay bắt đầu, cơ bản mọi người đều đoán được danh sách top bốn. Ngoại lệ duy nhất là Tô Diệu -- nhiều người tỏ ra không mấy lạc quan về việc con Hắc Mã này từ vòng sơ loại có thể tiến vào bán kết hay không.

Từ màn ra mắt vô danh để lọt vào bán kết trong một hơi thở, đây là một kỷ lục đủ sáng chói đối với bất kỳ ai.

Mọi người cũng cho rằng không có gì hối tiếc khi hắn dừng chân tại đây.

Và mọi người đều đồng ý rằng bán kết nên là cực hạn của hắn ta rồi.

"Tôi nghĩ Tô Diệu này là một thanh niên không tệ."

Một khách mời chuyên gia đặc biệt của một đài truyền hình đánh giá cho biết trong cuộc phỏng vấn.

"Anh ta không tài năng thiên bẩm bằng những người khác trên sân, ít nhất là không phải về năng lực thức tỉnh. Nhưng tôi tin rằng anh ấy đã chăm chỉ cố gắng hơn những người khác -- không phải ai cũng đều có thể ở cái độ tuổi này đem một môn chiến pháp tu luyện đến loại tình trạng này.

Vì vậy, tôi rất ngưỡng mộ anh ta và đồng ý rằng thành tích trong tương lai của anh là vô hạn. Nhưng trong cuộc thi này, tôi e rằng tôi không thể quá lạc quan về kết quả của anh ta vào ngày mai."

"Ngài có nghĩ rằng anh ấy không thể được tấn thăng lên đại diện tỉnh?", Người phỏng vấn chương trình hỏi.

"Đúng vậy, tôi không nghĩ sẽ làm được." Vị khách lắc đầu "Tuy không muốn nói như vậy, nhưng tôi cũng rất hy vọng có thể ủng hộ cho người thanh niên không tệ này.. Nhưng thực tế thật phũ phàng.

Không nói những cái khác, đầu tiên cấp bậc thức tỉnh là không thể thay đổi được.

Trong số những người đã tấn thăng lên bán kết, ngoại trừ Tô Diệu, ba người còn lại đều đã là Dị Năng Giả cấp E.

Không nói đến Hậu Tinh Vân, người ta nói rằng anh ấy đã ở cấp E sáu tháng trước, bây giờ anh ấy ít nhất có lẽ là học sinh trung học Dị Năng Giả gần nhất lên cấp D trong toàn bộ khu vực Kinh Sở.

Hai người còn lại là Hậu Tinh Đào và Giang Hiểu Nguyệt cũng là những Dị Năng Giả cấp E, thuộc về nhân tài kiệt xuất bên trong những người đồng lứa.

Trên thực tế, việc Tô Diệu, người có đẳng cấp nguyên năng chỉ là cấp F, có thể đứng vững ở chặng cuối cùng này đã là một điều kỳ diệu, mong đợi nhiều hơn từ anh ấy là một điều hơi tàn nhẫn và cũng không hợp tình người. Đây là điều mà tài năng thiên bẩm của anh ấy có thể đạt tới đó đã là cực hạn rồi. Bất kể ngày mai anh ta sẽ chiến đấu với ai, tôi nghĩ đó là một thất bại vinh quang.."

Những gì vị khách này nói thực ra cũng là ý kiến của số đông người khác.

Tô Diệu đã làm đủ tốt, nhưng e rằng nó khó có thể tiến xa hơn.

Trong danh sách tứ kết, ngoại trừ Tô Diệu và Phùng Kỳ Nham, người đã sử dụng lợi thế năng lực để đầu cơ trục lợi vào, sáu người còn lại đều là những Dị Năng Giả năng lực cấp E.

Trong các cuộc thi trước, ngoại trừ các Dị Năng Giả có năng lực tiện lợi như Phùng Kỳ Nham, hoặc thực sự cực kỳ tài năng, nói chung, các Dị Năng Giả tiến vào tứ kết đều là Dị Năng Giả cấp E.

Đối với bán kết, không có bóng dáng cấp F nào trong ít nhất mười năm.

Sự khác biệt về đẳng cấp có nghĩa là sự khác biệt về chất của cấp bậc nguyên năng, có thể phản ánh trực quan độ mạnh yếu của năng lực thức tỉnh, và cũng phản ánh các thuộc tính khác nhau bao gồm sức mạnh thể lực, tốc độ và phản xạ thần kinh..

Một khoảng trống tự nhiên to lớn như vậy không thể được lấp đầy một cách tùy tiện.

Giống kiểu Tô Diệu cấp F "Sức mạnh hệ Dị Năng Giả" tiến vào được bán kết, điều đó càng là gần như không tồn tại.

Nhiều "Người nổi tiếng" trong ngành đã đăng tải ý kiến của họ về trận đấu hôm nay trên mạng xã hội của họ, nhiều người trong số họ đề cập đến sự ngưỡng mộ của họ đối với siêu cấp Hắc Mã Tô Diệu, nhưng hầu hết không mấy ai bày tỏ sự lạc quan đối với hắn ta trong trận đấu ngày mai.

Chỉ có đạo diễn Trương, người được mệnh danh là "Bóp dái đồng đội", ngược lại lại hiếm thấy phê bình trong lần này.

Ông ta dường như cố tình tránh chủ đề về Tô Diệu khi tung tin tức công khai, ông cũng không công bố "Ý kiến chuyên môn" của mình.

Không biết tại sao, đạo diễn Trương theo bản năng cảm thấy trận đấu của thanh niên trẻ tuổi này không thể tùy tiện nói bừa, cho dù những đồng nghiệp khác cho rằng đó là sự thật cố định, ông ta cũng không thể cứ theo trào lưu, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện..

Buổi tối trở về khách sạn, Tô Diệu căn bản không nhìn vào điện thoại di động trước nửa đêm, mà là mải mê nghiên cứu video trận đấu của ba người kia trong nhiều thời kỳ.

Tại thời điểm này, thật tốt khi biết thêm về kẻ thù dù chỉ là một chút. Độ mạnh năng lực, thuộc tính năng lực, thói quen di chuyển và thậm chí là cả đặc điểm về tính cách của đối phương..

Bất kỳ thông tin tình báo nhỏ nào cũng có thể ảnh hưởng đến tình hình.

Hắn ta ngồi trước máy tính được trang bị trong khách sạn gần như cả đêm, sau đó đi ra ngoài và thực hiện liên tiếp hai lần Trường Quyền từ đầu đến cuối.

Sau đó hắn đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, vừa dùng máy sấy tóc vừa thổi mái tóc ướt, hắn ta bắt đầu kiểm tra tin nhắn.

Cha hắn lại gửi tin nhắn tới.

Ông ấy đã đăng một khuôn mặt khóc trong nhóm WeChat của một gia đình ba người, như thể lại đang cãi nhau với mẹ của hắn.

Nguyên nhân là do hôm nay ông quá xúc động sau khi con trai dành được chiến thắng, trong lúc nhất thời quên hết tất cả đã lôi một đám trân tàng tiền riêng quỹ đen ra để chuẩn bị đại tiệc rượu đánh chén chúc mừng, kết quả nhất thời không quan sát bị mẹ hắn bắt quả tang thu sạch..

Tô Diệu dở khóc dở cười.

Nhưng hắn cũng không quá coi trọng nó, trong ấn tượng của hắn, thì cha và mẹ hắn cãi nhau nhỏ trong ba ngày và cãi nhau lớn trong năm ngày, họ sẽ ồn ào cả ngày, nhưng trên thực tế họ chưa bao giờ thực sự động chân động tay qua.

Bố hắn từng khoe rằng ông là người khá kiệm lời khi cãi nhau với vợ.

Ông tóm tắt lại rằng tranh cãi với một người phụ nữ giống như ký một thỏa thuận cấp phép trước khi sử dụng một phần mềm nào đó. Bạn có thể (và chỉ có thể) bỏ qua tất cả nội dung trong thỏa thuận. Bạn chỉ cần lăn con lăn chuột đến cuối cùng trong một nhịp thở, chọn "Tôi đồng ý" và thế là xong.

Tô Diệu luôn cảm thấy rằng mặc dù bố hắn đôi khi rất ngu dốt, trước mặt mẹ hắn giống như con chuột bị con mèo khắc chế truyền kiếp vậy, nhưng ông ấy thực sự là một người có chỉ số EQ rất cao.

Nhóm lớp cấp ba cũng đã thảo luận chuyện của hắn ta nhiều ngày rồi, Tag tên không biết bao nhiêu lần, lúc trước bận quá không trả lời lại được, nhưng bây giờ hắn cũng phải dành một chút thời gian để cảm ơn các bạn học đã quan tâm.

Anh họ hắn ngược lại lại không gửi đến tin nhắn gì. Có lẽ anh ấy biết rằng hắn sẽ có một trận đấu vào ngày mai và hy vọng sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng tiểu cô nương Khương Vũ Đồng lại gửi một tin nhắn khác đến.

"Trường Quyền luyện được cũng không tệ nha tiểu tử! Không uổng công sư phụ này đã mất bao công sức vun trồng!"

Phía sau còn có biểu hiện của sự kiêu ngạo đắc ý, Tô Diệu dường như có thể nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của vị tiểu thư này qua màn hình.

Nhưng cũng quả thực nên cảm ơn cô ấy, dù sao thì chiến pháp Trường Quyền của Tô Diệu cũng thực sự là học được từ cô ấy.

Thế là hắn cũng đáp lại: "Tất cả là nhờ vào chị Khương. Quay trở về mời chị Khương đi ăn uống!"

Tuy nhiên, ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn nhớ ngay đến bữa ăn "Gọi ngoài" mà hắn đã được ăn tại nhà của Khương Vũ Đồng.

Sau đó hắn bắt đầu nghĩ rằng nếu mời Khương Vũ Đồng đi ăn, hắn phải bắt đầu theo tiêu chuẩn đó, hắn không biết bản thân mình mà bán đi thì có đủ ăn một bữa hay không..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 94: Trận Bán Kết Đầu Tiên

[HIDE-THANKS]Sáng sớm hôm sau, danh sách trận đấu của bán kết đã được công bố.

Không giống như các trận tứ kết trước, các trận đấu của bán kết được phân bổ hoàn toàn ngẫu nhiên, vì có ba đấu thủ sẽ tham gia với tư cách đại diện, và chỉ một người bị loại.

Coi như có ai không may mắn, vòng đầu bị đánh bại bởi người sẽ tranh giải quán quân, thì anh ta cũng có được cơ hội giành trở lại từ việc đánh bại người khác trong trận sau.

Nói cách khác, bước đi này phần lớn không liên quan đến may mắn, tuy rằng bán kết thực ra chỉ còn cách chiếc ghế đại diện cấp tỉnh một bước, nhưng bước cuối cùng chỉ có thể dựa vào thực lực.

Cuộc thi hôm nay có hai trận đấu, Tô Diệu đã được xếp vào trận buổi sáng, và đối thủ của hắn ta là Hậu Tinh Đào.

Nói cách khác buổi chiều tất nhiên là trận chiến của Hậu Tinh Vân với Giang Hiểu Nguyệt.

Bởi vì qui định thi đấu cạnh tranh, thật khó để nói ai là người may mắn, nhưng theo cách này, về cơ bản không có sự hồi hộp trong cuộc thi.

Mọi người, bao gồm cả khán giả, về cơ bản đã nhìn thấy kết thúc -- trận chung kết cuối cùng giữa hai anh em Hậu Tinh Vân và Hậu Tinh Đào, còn Giang Hiểu Nguyệt sẽ đánh bại Tô Diệu ở nhóm thua để giành suất đại diện cuối cùng của tỉnh.

Trong trường hợp này, xét về kết quả, danh sách thí sinh giống như dự đoán trước trận đấu, nhưng sự phân bổ này có chút đáng tiếc cho Giang Hiểu Nguyệt.

Bởi vì nếu rút trúng Hậu Tinh Đào thay vì Hậu Tinh Vân ở lượt đầu tiên, cô ấy vẫn có thể giành được danh hiệu á quân, với sự phân bố thế trận như hiện tại, cô ấy chỉ có thể giành được ngôi hạng ba.

Chín giờ sáng, Tô Diệu lần nữa trở lại đấu trường, còn đối thủ của hắn ta, Hậu Tinh Đào cũng đang từ từ bước ra khỏi lối đi dành cho thí sinh phía đối diện.

Những tiếng hò hét ầm ĩ từ khán đài gần như nhấn chìm mọi thứ một lần nữa.

Tô Diệu bước đến vị trí chỉ định trên sàn đấu, và Hậu Tinh Đào cũng đứng đối diện với hắn.

Tiếng hò hét dần dần nhỏ xuống.

"Họ đều nghĩ rằng bạn không có cơ hội chiến thắng," Hậu Tinh Đào bình tĩnh nói, "Tôi nghĩ rằng bạn không có vốn để đấu với tôi."

"Ồ? Vậy bạn nghĩ sao?" Tô Nghiêu thản nhiên hỏi.

"Tôi biết nhìn bề ngoài thì thế nhưng bạn cũng không dễ đối phó." Hậu Tinh Đào nghiêm túc nói, "Bạn không chỉ gọi là 'Sức mạnh hệ Dị Năng Giả', tôi biết bạn vẫn còn có những năng lực khác."

Tô Diệu mỉm cười, không có trả lời.

Hậu Tinh Đào nói ngược lại là không sai, đáng tiếc anh cũng không biết Tô Diệu năng lực cụ thể là cái gì, tự nhiên trước đó cũng không thể nào mà chuẩn bị được.

"Nhưng điều tôi muốn nói là điều đó không quan trọng." Hậu Tinh Đào đột nhiên cao giọng, "Tôi biết bạn khác với những gì người ngoài nói. Bạn rất mạnh, bạn chắc chắn có đủ tư cách để đứng trên đấu trường này vào lúc này.

Nhưng! Điều đó không thể thay đổi bất cứ điều gì. Tôi phải đánh bại bạn và đó là cách duy nhất. Trận đấu này chỉ là bàn đạp để đạt được mục tiêu thực sự đối với tôi. Nó không khác gì những lần khiêu chiến khác mà tôi đã đến mọi trường học trước đây. Tôi đã chiến thắng cho đến ngày hôm nay và lần này tôi sẽ tiếp tục chiến thắng!"

Anh ta có giọng điệu kiên định, ánh mắt không có chút bối rối, ánh mắt của anh ta giống như một thanh gươm sắc bén lấn át gai nhọn, khiến cho việc nhìn trực diện trở nên khó khăn.

Tô Diệu nhìn anh ta, ôn tồn nhắc nhở, "Kỳ thực, trước đây anh đã thách đấu với Giang Hiểu Nguyệt và thua.."

Hậu Tinh Đào "..."

Khí thế của anh ta đột nhiên như sụp đổ.

Tô Diệu mỉm cười "Còn nữa, tay của bạn đã bình phục lại chưa?"

Khi Tô Diệu bay thẳng trực tiếp qua toàn hiện trường đến để giành lấy phần thưởng của nhiệm vụ kia trong tòa lâu đài trước đó, Hậu Tinh Đào đã cố gắng đánh chặn hắn giữa chừng, nhưng thay vì thành công, anh ta đã đưa Tô Diệu đi nhờ một đoạn đường. Lúc ấy cánh tay của anh cũng miễn cưỡng ăn một sút của bộ khung vỏ ngoài giày chiến Tô Diệu, bị đá một phát nứt cả xương.

Tuy rằng tình hình lúc đó phức tạp, đối mặt không thể coi là nghiêm túc đánh nhau, nhưng dù sao thì Hậu Tinh Đào cũng thua một chiêu.

Cho nên nếu phải lên tiếng, anh cũng có thể coi như thất bại dưới tay Tô Diệu.

Hậu Tinh Đào hừ một tiếng "Chớ đắc ý. Lần trước là do tôi bất cẩn. Hôm nay bạn không thể tìm được cơ hội như vậy nữa. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đánh giá thấp bạn, nhưng tôi cũng không định thua trận này. Tôi sẽ đánh bại bạn và lọt vào trận chung kết."

* * * Sau đó thì đánh bại người đó và chứng minh cho cả thế giới thấy rằng mình không hề kém cạnh anh ta.

Tiếng chuông báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu trận đầu tiên.

Cả hai bên trên sàn đấu di chuyển cùng một lúc.

Như thể di chuyển ngay lập tức, thân hình của Hậu Tinh Đào biến mất tại chỗ cùng với một tiếng "Vù", và không còn dấu vết của anh trên sàn đấu.

Cùng lúc đó, Tô Diệu xoay người giơ nắm đấm lên, trên cánh tay xuất hiện những đường màu đỏ sẫm, vô số bộ phận áo giáp nổi lên từ không khí mỏng, định vị chính xác và di chuyển, hoàn thành việc lắp ráp trên cánh tay.

Một luồng điện màu xanh nhạt phụt ra từ nắm đấm kim loại sáng chói.

Oành!

Đó là âm thanh của nắm đấm thép từ trên không xuống và chạm xuống mặt đất của võ đài.

Dòng không khí hỗn loạn quay cuồng trong sân, khuấy động bức màn bụi bay thành hình phễu. Trên sàn thi đấu giống như cát bay đá chạy, võ đài kiên cố bị nứt ra dưới sức công phá của lực lạ. Vô số đá vụn nhỏ bị ném lên không trung dưới chấn động mạnh, bị cuốn theo luồng sóng, bắn xuyên qua bức màn bụi và thổi bay ra khỏi sàn đấu.

Toàn bộ khán giả xôn xao.

"Tình hình thế nào? Chuyện gì đang xảy ra?" Bình luận viên Lý Hải Đông lớn tiếng nói, "Thí sinh Tô Diệu vừa mới làm cái gì? Năng lực gì có sức công phá đáng kinh ngạc như vậy?"

Người quay phim tỏ ra rất "Thân mật" và ngay lập tức quay ống kính về phía bình luận viên chuyên nghiệp đạo diễn Trương, nhưng chỉ quay được vẻ mặt đầy cay đắng của đạo diễn Trương với đôi lông mày xoắn lại thành một nhúm.

Đạo diễn Trương biểu thị rằng các bạn đều nhìn tôi thì có cái tác dụng méo gì chứ, tôi mẹ nó chứ cũng còn đang muốn biết cái gì đang xảy ra đây!

Điều này làm mở mang tầm mắt cho tất cả những người luôn tin rằng Tô Diệu chỉ là một "Sức mạnh hệ Dị Năng Giả".

Bất cứ ai có mắt đều có thể nhận ra rằng sức mạnh hủy diệt như vậy hoàn toàn không phải là Sức mạnh hệ cấp F.. Không, nó không phải là cấp bậc mà bất kỳ Dị Năng Giả cấp F nào cũng có thể đạt tới!

Độ mạnh năng lực của Dị Năng Giả bị giới hạn bởi cấp bậc nguyên năng, đây là kiến thức phổ biến mà mọi người ai cũng biết. Hiệu quả phát huy của Dị Năng Giả cấp F bị giới hạn bất kể họ có năng lực như thế nào đi chăng nữa.

Ít nhất trong các kỷ lục ghi chép cho đến nay, chưa có bất kỳ một Dị Năng Giả cấp F nào có sức công phá mãnh liệt như vậy.

Vào lúc này, trên sân thi đấu.

Dư ảnh màu đen xé toạc tấm màn bụi nặng nề, rút lui và bay ngược lại với tốc độ rất cao, kéo đến vị trí cách Tô Diệu khoảng mười mét thì dừng lại.

Hậu Tinh Đào ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bụi bay phóng đại trước mặt, sàn nhà giống như một cái hố bị lựu đạn nổ tung, sắc mặt trở nên nghiêm túc một chút.

Vì anh ta di chuyển quá nhanh nên hầu hết khán giả và bình luận viên đều không nhìn thấy, nhưng chỉ có người trong cuộc như anh mới biết nó nguy hiểm đến mức nào.

Nếu không phải tốc độ phản ứng của anh rất nhanh, trong nháy mắt nghìn cân treo sợi tóc quyết định thu chiêu lùi về phía sau, thì cú đánh vừa rồi không hề nghi ngờ chắc chắn sẽ đem anh cuốn vào trong.

Nhìn cái hố to bị nổ tung trên sàn đấu, anh thậm chí cũng không muốn tưởng tượng ra sẽ như thế nào nếu mình va chạm trực diện bị một chiêu kia đánh trúng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 95: Từ Bỏ Điều Trị

[HIDE-THANKS]Hậu Tinh Đào ngừng di chuyển, thân hình của anh ta trở lại tầm nhìn của mọi người, anh ta ngồi xổm nửa người để điều chỉnh nhịp thở trong khi nhìn thẳng vào bộ áo giáp đột nhiên xuất hiện trong tay Tô Diệu.

Không chỉ anh, sự chú ý của mọi người trên khán đài đều bị cuốn hút vào bộ giáp bằng kim loại.

Mọi người bắt đầu bàn tán và bắt đầu ồn ào náo loạn lên.

"Quá kinh ngạc, đó là năng lực gì?"

"Không phải nói anh ta là Sức mạnh hệ Dị Năng Giả sao?"

"Là tay chân máy móc giả?"

"Nhìn giống như 'Chiến binh mùa đông'.."

"..."

Khán giả đang thắc mắc và náo loạn, các chuyên gia cũng chết lặng.

Đúng vậy, không phải tất cả thông tin trước đây đều cho thấy thanh niên này là Sức mạnh hệ Dị Năng Giả sao?

Thông tin về năng lực do Tô Diệu gửi chỉ được nộp cho phía ban tổ chức, những người khác bao gồm cả bình luận viên và khách mời đều không thể được xem trước.

Lúc này, diễn biến của tình huống đã hoàn toàn vượt quá mong đợi, bình luận viên Lý Hải Đông một lần nữa quay sang vị khách mời đặc biệt của họ "Đạo diễn Trương, ông xem.."

Ngay khi đạo diễn Trương nghe anh ta gọi tên mình, trái tim ông bỗng nhiên "Giật thót".

Ông muốn nói rằng xem cái gì méo gì mà xem?

Cái năng lực này đến các anh còn chưa có xem qua thì tôi xem qua rồi sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, đạo diễn Trương vẫn cắn răng lắc đầu nói "Điều này.. Tôi nghĩ nó phải là một loại năng lực Hóa hình hệ? Cũng không phải là chưa có xem qua từng có thí sinh biểu hiện ra năng lực tương tự trong các cuộc thi đấu trước đây -- đem nguyên năng bản thân mình biến hóa ra thành vũ khí tương ứng thích hợp nhất cho chính mình.

Những vũ khí hóa hình như thế này thường được trang bị một số chức năng đặc biệt, cụ thể khác nhau tùy từng người. Ví dụ như, Diệp Nhiễm, người đã tỏa sáng trong cuộc tuyển chọn năm 2006, năng lực của cô là hóa hình ra thanh kiếm cho bản thân mình, kiếm của cô đối với tự thân nó có hiệu quả tăng phúc về tốc độ.."

Đạo diễn Trương bắt đầu thể hiện kiến thức về các cuộc thi đấu và độ hiểu biết chuyên môn của mình.

"Thì ra là thế." Lý Hải đông gật gật đầu, chấp nhận lời giải thích, "Có vẻ như thông tin trước đó là sai. Thí sinh Tô Diệu không phải là một 'Sức mạnh hệ Dị Năng Giả' thuần túy, năng lực của anh là tương tự như với cánh tay người máy hóa hình hóa thành vũ khí.."

"Đúng.. Đúng vậy." đạo diễn Trương mập mờ suy đoán, nhưng lông mày vẫn nhíu vào như cũ.

Trên thực tế, ông ta chưa nói hết lời.

Ngay cả khi năng lực của Tô Diệu thực sự là năng lực Hóa hình hệ như ông ta đoán, điều đó vẫn không thể giải thích tất cả các vấn đề.

Ví dụ như, làm thế nào hắn ta lại bộc phát ra sức mạnh phá hoại kinh người vượt quá giới hạn cấp bậc cấp F của chính mình.

Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao, cuộc thi đấu vẫn chưa dừng lại ở đó.

Hậu Tinh Đào điều chỉnh tư thế của mình và thực hiện một tư thế tương tự như vận động viên chạy nước rút.

Anh ta đã hiểu đại khái năng lực của Tô Diệu, có vẻ như hắn ta đang tăng cường sức mạnh của mình trong một hơi thở thông qua hình thức hóa hình ra trang bị cường hóa bên ngoài.

Muốn dùng sức mạnh đủ mạnh để đối phó với tốc độ của tôi sao?

Hậu Tinh Đào trong lòng hừ một tiếng.

Vậy thì để tôi dùng tốc độ nhanh hơn đến đánh tan bạn!

Ngay khi Hậu Tinh Đào một bước chân đạp ra, luồng không khí do lòng bàn chân tạo ra dường như là một sức mạnh vô hình, gió gào thét sau lưng, thân hình như một thanh kiếm có vỏ cắt ngang không khí, di chuyển với tốc độ cao trên đấu trường.

Tô Diệu đứng yên tại chỗ nhưng mắt không chớp, hình bóng của Hậu Tinh Đào biến thành vô số dư ảnh và loé lên chung quanh, một người đã hóa thành một đạo quân.

Không thể nhìn thấy.

Hậu Tinh Đào thực sự xứng đáng là một thiên tài chuyên về tốc độ, ngay cả khi có hệ thống hỗ trợ chiến đấu, đôi mắt của Tô Diệu cũng không thể theo kịp tốc độ của anh ta.

Nhưng đây cũng là tình huống đã được lường trước.

Năm ngón tay Tô Diệu nắm chặt, áo giáp trong lòng bàn tay phát ra tiếng vang động kim loại do lực ma sát, nguyên năng đang sinh ra biến thành dòng điện xoay quanh đầu ngón tay, năng lượng dâng trào giống như nước lớn tích tụ trong đập sau một trận mưa bão. Chỉ chực chờ đợi một khoảng trống để trút bỏ.

Hắn dậm chân, xoay mình trở lại, vung một đấm mạnh.

Nắm đấm thép nặng nề quét qua một cách điên cuồng, lực quyền vung lên như vũ bão và cuộn lên, sức mạnh nắm đấm thổi bay những dư ảnh lóe lên xung quanh hắn ta, giống như nước vỡ đê, mang theo khí thế một đi không trở lại cuồn cuộn mà ra.

Vào lúc này, Hậu Tinh Đào, đang di chuyển với tốc độ cao, đúng lúc trên quỹ đạo nắm đấm của hắn ta nổ tung, bước chân của anh ta thay đổi, thân hình của anh ta nhẹ nhàng bay đi, nắm đấm bá đạo của hắn ta chỉ phá tan hư ảnh anh ta để lại.

Cuộc đối đầu tấn công và phòng thủ quyết liệt giữa hai bên trên võ đài chính thức bắt đầu, khán giả trên sân và trước tivi không khỏi hoa mắt.

Đây đã là một trận chiến vượt quá tuổi của họ.

Mọi người đều nghe nói rằng Hậu Tinh Đào rất nhanh, nhưng ít người thực sự có khái niệm rõ ràng và trực quan về tốc độ của anh ta.

Cho tới bây giờ.

Cho đến nay, Hậu Tinh Đào gần như dựa vào lợi thế tốc độ tuyệt đối để miễu sát bất kỳ kẻ địch nào, khiến cho khán giả không thể hiểu rõ về giới hạn tốc độ cao nhất của anh ta. Lúc này, nhìn thấy tốc độ cực nhanh của anh ta, vô số dư ảnh bao vây vị trí của Tô Diệu từ mọi hướng và chém chết hắn, tất cả mọi người mới nhận ra được "Nhanh" của thiên tài trẻ tuổi này đã đạt tới trình độ nào.

Mà điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Tô Diệu đang đối mặt với một cuộc tấn công với tốc độ tối đa, nhanh như một cơn mưa bão dữ dội, nhưng vẫn có thể đứng vững và chống đỡ.. Không đúng, thậm chí giống như chưa bao giờ bị rơi xuống thế yếu.

Kế hoạch ứng phó của hắn ta cũng có vẻ rất đơn giản, đó là sức mạnh đủ mạnh.

Chiến đến tận lúc này áo giáp của hai cánh tay hắn ta đã được kích hoạt, nắm đấm của hắn thay phiên nhau phát ra với sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.

Sức mạnh của mỗi cú đấm đủ để bao phủ một khu vực rộng lớn, sau mỗi một cú đấm, một số dư ảnh đã bị tan thành mây khói dưới áp lực cường hoành.

Mặc dù Hậu Tinh Đào di chuyển cực nhanh, nhưng anh ta không dám đối đầu trực diện với Tô Diệu, mỗi khi Tô Diệu thực hiện một cú đấm, anh ta phải rút lui lại và né tránh.

Tất nhiên, Tô Diệu không thể sử dụng hết sức mạnh của mình với mỗi cú đấm, nếu cứ phát huy sức lực ở mức cực hạn, chắc chắn hắn ta sẽ phải mệt mỏi mà nằm xuống trước đối thủ.

Trên thực tế, ngoại trừ cú đấm ban đầu dùng để uy hiếp đối phương và sử dụng công suất lớn hơn, sức mạnh của mỗi cú đấm sau đó đều bị hắn ta triệt để áp chế dao động ở mức 50%.

Nếu sử dụng sức mạnh quá cao, sẽ là vô nghĩa nếu không thể đảm bảo rằng có thể thực sự đánh trúng đối thủ.

Tiếng oanh tạc của sức mạnh lớn trên võ đài không ngừng vang lên, sàn nhà bị nổ tung càng ngày càng có nhiều vết nứt và ổ gà, đá vụn bị cuốn vào trong cơn bão, quay cuồng bắn ra ngoài.

Cuộc tấn công tốc độ cao và phòng thủ nhanh vẫn tiếp tục, dư ảnh đầy trời mà Hậu Tinh Đào để lại liên tục bị lực quyền của hắn ta nghiền nát, nhưng bản thân anh ta thậm chí còn chưa bị rụng một đường góc sợi chỉ quần áo nào.

"Thật sự là kinh người. Khi tất cả chúng ta đều nghĩ rằng đây sẽ là một trận miễu sát mà không có chút hồi hộp nào, thí sinh Tô Diệu lại một lần nữa mang đến cho chúng ta một điều bất ngờ." Bình luận viên Lâm Tử Diễm nói, "Tôi dám khẳng định rằng không ai mong đợi điều này trước trận đấu. Trận đấu lại rất căng thẳng và thú vị như thế này.

Nhưng ngay cả trong tình huống này, có vẻ như tình thế cũng không quá thuận lợi cho Tô Diệu. Mặc dù tuyệt kỹ của anh quả thực đến mức kinh ngạc, nhưng năng lực tốc độ của Hậu Tinh Đào vẫn giúp anh ta duy trì thế chủ động tuyệt đối, nếu trận chiến kéo dài chỉ sợ bất lợi đối với thì sinh Tô Diệu."

Cô quay sang đạo diễn Trương "Đạo diễn Trương, ông.."

"Tôi không biết."

Đạo diễn Trương lựa chọn từ bỏ điều trị.

Lâm Tử Diễm "..."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 96: Có Thể Nhìn Thấy

[HIDE-THANKS]Toàn bộ quá trình tốc độ cao của anh, lấy bộ pháp tinh diệu tiếp tục dịch chuyển, để lại sau lưng một chuỗi dài tàn ảnh tốc độ cao, nhưng Tô Diệu đã phá tan tất cả tàn ảnh đầy trời mà anh để lại chỉ bằng một cú đấm.

Mỗi lần Hậu Tinh Đào cố gắng thực hiện một cuộc tấn công mạo hiểm, cuối cùng cũng đều không ngoại lệ sẽ bị quyền phong làm cho người hít thở không thông bắt buộc phải lui lại. Động tác của anh nhìn như hoa lệ mau lẹ, kì thực chỉ có chính anh mới hiểu mỗi một bước đều là hãi hùng khiếp vía.

Bí quá hóa liều, lên thử cùng Tô Diệu ngạnh bính trực tiếp?

Thì đơn giản là loại đầu bị cửa kẹp mới có thể xuất hiện ra cái suy nghĩ ấy.

Mặc dù tốc độ của anh nhanh hơn, có lẽ có thể xuất thủ trúng Tô Diệu trước, nhưng coi như đánh trúng cũng quả quyết không có cách nào một kích chế địch.

Ngược lại, nếu anh ta hơi bất cẩn khi liều lĩnh lao vào, dù chỉ dính một cú đấm thì có lẽ anh sẽ phải trực tiếp GG trong trận đấu này.

Nếu chỉ là giằng co như vậy thì cũng không có gì to tát, chỉ là đôi bên đều có lợi thế riêng, còn thực sự thì khó nói trước được kết quả thắng bại.

Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất đối với Hậu Tinh Đào.

Điều đáng sợ nhất là khi trận chiến diễn ra, một ý nghĩ rùng rợn xuất hiện trong đầu anh ta ngày càng nhiều không kiểm soát được.

Anh cảm thấy Tô Diệu dường như đang dần bắt kịp tốc độ của anh.

Nhiều lần liên tiếp khi di chuyển đến một vị trí nào đó, nắm đấm sắt thép kéo theo dòng điện đổ ập vào đầu và che lấp cả khuôn mặt anh, nếu không nhờ tốc độ cao hơn người, thân pháp của anh gần như là bản năng, thì anh sẽ phải nhận một cú đấm không chết cũng phải tàn tật.

Sau hai lần đầu tiên, Hậu Tinh Đào nghĩ rằng đó là ngoài ý muốn.

Anh cảm thấy quá bình thường có lẽ là do bản năng chiến đấu của Tô Diệu, hoặc đó chỉ là may mắn đơn thuần.

Nhưng phải đến khi cú đấm bằng sắt thép lạnh lẽo xuyên qua nhiều tàn ảnh, xẹt qua hông Hậu Tinh Đào, lực đấm bá đạo cách không đánh cho đầu anh suýt ngất, Hậu Tinh Đào mới chịu nhìn thẳng vào cái ý nghĩ khủng khiếp này --

- - Anh ta có thể nhìn thấy mình.

Sau đó, anh nán lại cái suy nghĩ này.

Hậu Tinh Đào đã giở ra hết tất cả những gì mình đã được học trong suốt cuộc đời, cố gắng hết sức để tăng tốc, di chuyển và thử cố gắng phát động tấn công.

Tất cả mọi người có thể thấy rằng Hậu Tinh Đào tiếp tục tăng tốc, giống như không ngừng tiêu hao bản thân bộc phát ra. Mọi người có thể nhìn thấy giữa sân tàn ảnh giống gió lốc gào thét, nhìn thấy toàn trường đều là tàn ảnh do anh khuấy động, mạnh đến mức rối tinh rối mù.

Nhưng Hậu Tinh Đào luôn cảm thấy mình không thoát nổi ánh mắt Tô Diệu.

Thật giống như cho dù anh có chạy đi đâu, chuẩn bị tấn công ở góc độ nào đi chăng nữa, thì anh vẫn luôn có thể nhìn thấy đối phương đôi mắt sâu thẳm lóe lên thần quang, nhìn thẳng vào mình không chút hoang mang.

Dù có làm gì đi chăng nữa, anh ấy cũng không thể tránh được.

Hậu Tinh Đào đã cố gắng hết sức để nói với bản thân rằng điều đó là không thể.

Tốc độ của anh ấy là tuyệt đối trong số các đồng lứa của mình, cho đến nay không ai có thể theo kịp anh ấy ngoại trừ anh trai của anh ấy với cùng năng lực như thế.

Là tác dụng tâm lý, khẳng định là như vậy.

Cũng chỉ có thể là như thế.

Hậu Tinh Đào cắn răng, dưới chân liên tục biến hóa thay đổi vị trí, lại là một cái bắn vọt, chọn chuẩn vị trí phía sau lưng Tô Diệu, vị trí tầm mắt góc chết phát động công kích!

Kết quả là, lần phản công này thậm chí còn nhanh hơn mọi lần trước đó!

Tô Diệu lập tức quay lại và đấm không chút do dự.. Không, hắn ta đã đấm ngay cả trước khi Hậu Tinh Đào di chuyển đến vị trí đó, như thể hắn đã đọc thấu suy nghĩ của đối thủ và biết trước rằng đối thủ sẽ tấn công từ góc độ tương tự này.

Ngược lại, giống như Hậu Tinh Đào triển khai toàn bộ mã lực, đặc biệt dùng tốc độ cao lấy mặt để đón nắm đấm Tô Diệu.

Rốt cuộc cũng đánh trúng!

Trên nắm đấm của Tô Diệu quả thật phản hồi về đúng cảm giác đánh trúng của tay mình, điều này thực sự đã đánh trúng thân thể vị Dị Năng Giả tốc độ cao này.

Trọng quyền kim loại bộc phát khí lưu, cuốn lên thân thể Hậu Tinh Đào. Anh giống như một mảnh mưa gió lá cây bị cuốn vào bay lên, ngửa mặt bay rớt ra ngoài, lăn ra bảy tám lần dọc theo võ đài trước khi dừng lại.

Một đấm đem đối thủ đánh bay, Tô Diệu phản chiếu giao diện UI phức tạp mà chỉ có hắn mới nhìn thấy.

Hắn nhìn Hậu Tinh Đào ngã xuống cách đó không xa, ôm một cánh tay, nhanh chóng đứng dậy nửa quỳ nửa bò, trong miệng ngậm máu thở phì phò.

* * * Thật đáng tiếc, cú đấm vừa rồi không thể chính diện trúng đích.

Tuy đánh trúng nhưng thật ra chỉ là xây xát, hơn nữa bản thân Tô Diệu cũng không có thời gian để kịp điều động xuất lực toàn bộ giáp tay, cho nên mới không thể giải quyết dứt khoát.

Nhưng Hậu Tinh Đào không có đoán sai, Tô Diệu hoàn toàn chính xác có thể nhìn thấy được.

Mặc dù ban đầu hắn ta không thể theo kịp, nhưng bây giờ đôi mắt của hắn -- hoặc là nói hệ thống hỗ trợ của hắn -- đã dần dần có thể theo kịp.

Trên thực tế, đây chính là nguyên lý mà hắn ta đã nhìn thấu và bắt chước chiêu số Trường Quyền của Khương Vũ Đồng trước đây.

Tốc độ của Hậu Tinh Đào là tài năng của chính anh ấy và là năng lực thức tỉnh của anh, nhưng bộ pháp và cách di chuyển của anh ấy đều là chiến pháp về sau học được mà thành.

Cũng giống như thói quen cho mỗi bước di chuyển và mỗi chiêu quyền pháp, cũng có những thói quen cho thân pháp. Các bước đi, vị trí và quỹ đạo chuyển động cụ thể, miễn là bạn nắm vững mạch lạc cái môn chiến pháp này, thì tất cả đều có dấu vết để lần theo.

Nói là vậy nhưng hầu như không thể nhìn thấu được bộ pháp và quỹ đạo của đối phương trong thực chiến, cũng giống như việc không ai học được chiêu số của đối thủ -- vì nó quá phức tạp.

Không có chiến pháp nào trên thế giới đơn giản đến mức bạn có thể học nó bằng cách xem ai đó thể hiện nó hai hoặc ba lần.

Có thể Tô Diệu khác biệt, bởi vì hắn là hacker.

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Diệu nhìn thấy thân pháp của Hậu Tinh Đào, hắn đã hơn một lần xem qua video trước trận đấu.

Giống như khi học Trường Quyền, hệ thống lưu trữ tất cả bộ pháp mà hắn ta đã thấy và mọi hình thức biến đổi có thể có vào thanh kỹ năng, giống như việc xây dựng một mô hình dự đoán đối phó.

Bất cứ khi nào Hậu Tinh Đào di chuyển trước mặt Tô Diệu, bộ pháp tiếp theo của anh ấy và những hướng đi di chuyển có thể có trong đầu Tô Diệu sẽ xuất hiện trong tâm trí của hắn như là một hình chiếu giả lập ảo.

Cho nên khi Hậu Tinh Đào cảm thấy ánh mắt của Tô Diệu dõi theo mình từ đầu đến cuối, đó không phải là ảo giác.

Anh quả thật bị nhìn thấu rồi.

Toàn bộ khán giả đều sôi trào.

Lấy yếu thắng mạnh luôn là niềm vui của mọi người. Một thí sinh mới lần đầu ra sân đánh bại một thí sinh hạt giống. Đây là điều mà mọi người đều thích thấy nghe ngóng trong bất kỳ lĩnh vực nào và bất kỳ hạng mục nào.

"Tôi không biết phải làm sao." Bình luận viên Lý Hải Đông nói, "Diễn biến kiểu này khiến tôi gần như không thể tin vào mắt mình. Chúng tôi vốn cho rằng đây lại là một trận nghiền ép không chút hồi hộp nào, không ngờ rằng Tô Diệu lại là người đầu tiên chiếm thế thượng phong!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có vẻ như Tô Diệu thực sự có khả năng thắng trận này. Con Hắc Mã siêu cấp này trên đấu trường Kinh Sở năm nay mang đến cho chúng ta bao nhiêu điều bất ngờ?"

Trên khán đài, không biết ai là người dẫn đầu, hô lên tên Tô Diệu.

Một truyền mười mười truyền trăm, ngày càng nhiều người tham gia, cho đến khi tiếng hò hét hội tụ ở một nơi trong toàn bộ khán đài, giống như một làn sóng âm thanh vô hình, vang vọng trong một thời gian dài.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 97: Con Át Chủ Bài

[HIDE-THANKS]Lúc này, bạn sẽ không thể cảm thấy rằng bạn có thể là một sai lầm nếu bạn giành chiến thắng.

Có lẽ bạn không nên thắng trong trận đấu này.

Vào lúc này, đây chính xác là áp lực mà Hậu Tinh Đào cảm thấy.

Ít nhất một nửa số người trên sân đang ủng hộ Tô Diệu, làn sóng âm thanh đã trở thành áp lực tinh thần trực tiếp nhất lên đối phương.

Tất nhiên, họ không thể là người hâm mộ của Tô Diệu -- trên thực tế, không ai là người hâm mộ của hắn ta lúc đầu. Đại đa số những người đang ồn ào náo nhiệt này chỉ đang quan sát trận đấu như những người qua đường, họ chỉ đơn giản là muốn thấy điều này diễn ra ngoài mong đợi, bởi vì bằng cách này, họ trở thành nhân chứng và trận đấu sẽ thú vị hơn mong đợi.

Không phải ai cũng có đủ phẩm chất tâm lý để đối phó với loại áp lực này.

Hậu Tinh Đào nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển, bên tai tràn ngập tên của đối thủ.

Anh ngẩng đầu nhìn thiếu niên cách đó không xa, không biết từ lúc nào, thân ảnh kia vốn chỉ nên là bàn đạp tấn cấp của anh lại đột nhiên trở nên cao thẳng tắp.

Thiếu niên đứng trên sân, hai tay mặc giáp kim loại, cánh tay và đầu ngón tay đều bị tia điện màu xanh nhạt bao quanh. Xung quanh anh là vô số ổ gà bị lực quyền đấm nổ tung, chân rải đầy sỏi đá, đạo thân ảnh xuất thần như ngọn núi cao sừng sững không thể leo lên, khiến người ta từ đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực.

Không thắng được anh ta.

Đây là lần đầu tiên Hậu Tinh Đào phải đối mặt với suy nghĩ của mình kể từ khi tham gia trận đấu đến nay.

Mặc dù nghe có vẻ vô lý và thậm chí là buồn cười, nhưng anh ấy cảm thấy rằng mình không thể chiến thắng được.

Năng lực của đối thủ mạnh một cách kỳ lạ, chiến pháp của anh ta thì không chê vào đâu được, điều đáng sợ hơn là hành động, ý định và chiêu thức của bản thân mình đều bị đối phương nhìn thấu.

Anh cảm thấy mình như một cô gái trần như nhộng trong mắt người kia, dù cố che giấu thế nào cũng không thể che giấu được ý nghĩ của mình.

Vào lúc này, bố mẹ.. và người anh trai thiên tài của anh ấy, chắc hẳn cũng đang xem trước tivi?

Cuộc tuyển chọn này lẽ ra là cơ hội của anh, là cơ hội tốt nhất để anh chứng tỏ bản thân với anh trai và mọi người.

Tuy nhiên, anh trai của anh ấy đã đợi ở cuối đường đua rồi, nhưng mà anh ấy thì thậm chí không thể hoàn thành được cuộc đua.

Với kết quả như vậy chắc hẳn mọi người sẽ rất thất vọng về anh ấy đúng không?

Kỳ thật.. Thì hình như ngược lại cũng sẽ không.

Hậu Tinh Đào biết kết quả sẽ như thế nào, và nó không khác gì quá so với nhiều năm trước đã qua.

"Thật không hổ là con trai của bố." Bố anh sẽ vui mừng vỗ bả vai của anh trai và nói với anh trai của anh.

"Con sẽ luôn là niềm tự hào của gia đình chúng ta." Mẹ anh cũng sẽ cảm thấy rất vui.

Đúng vậy, không có lý do gì để mà không vui cả? Anh trai anh đạt giải nhất tỉnh, là niềm tự hào của gia đình họ, ngay cả Hậu Tinh Đào cũng không có lý do gì để không vui vì anh ấy.

Trong hoàn cảnh này, thực sự không còn chỗ để cho gia đình cảm thấy hụt hẫng về sự thất bại của người em trai cả.

"Tiểu Đào cũng đã rất cố gắng, lần sau sẽ tiếp tục cố gắng."

Nếu là một người mẹ hiền, có lẽ đó sẽ là một sự khích lệ như vậy.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Vì ngay từ đầu đã không có ai đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, nên chuyện thất vọng đương nhiên là không thể nói đến.

Dù sao anh trai anh mới là ngôi sao mới của cả gia đình, mọi kỳ vọng và mọi sự chú ý đều tập trung vào anh trai anh.

Hậu Tinh Vân là nhân vật chói sáng nhất trên võ đài mọi lúc, là nhân vật chính duy nhất dưới ánh đèn sân khấu. Mà Hậu Tinh Đào anh luôn chỉ có thể trở thành một vai phụ vô danh ở một góc không thể chiếu sáng bằng ánh sáng, một vài lần khi tập trung cũng chỉ để làm nổi bật sự chói sáng của nhân vật chính.

Thực ra, nếu suy nghĩ một chút thì có vẻ cũng không phải là xấu.

May mắn mà có anh trai anh, nên cha mẹ của anh ấy không bao giờ kỳ vọng hay tạo áp lực cho anh. Yêu cầu của họ đối với Hậu Tinh Đào luôn là "Cố gắng hết sức mình", họ chỉ đáp lại với thái độ thờ ơ với tất cả các giải thưởng và danh hiệu mà anh ấy đã giành được. Thỉnh thoảng cho một câu "Làm tốt lắm" đã là sự khích lệ lớn nhất rồi.

Qua nhiều năm như thế, cũng trở nên quen thuộc.

Nhưng đối với Hậu Tinh Đào.. làm sao có thể quen được chứ?

Anh không muốn vĩnh viễn chỉ sống ở trong cái bóng của anh trai.

Anh ấy không muốn bị sử dụng giọng điệu luôn tỏ ra như là một vật râu ria làm nền khi người khác nói về mình.

Anh hy vọng rằng một ngày nào đó, cha anh có thể nói với anh bằng giọng điệu như ông đã nói với anh trai mình, "Thật không hổ là con trai của bố".

Vì vậy, ngay cả khi không ai có bất cứ điều gì để yêu cầu anh ấy, không ai mong đợi anh ấy, anh ấy vẫn nỗ lực liều mạng để tập luyện và nỗ lực hết mình để rèn luyện.

Mỗi cuối tuần, anh ấy sẽ đến khu rừng hoang vắng không một bóng người ở ngoại ô và tập luyện cho đến khi kiệt sức.

Ai sinh ra cũng là nhân vật chính trong cuộc đời, anh cũng không cam tâm nhất định chịu trở thành vai diễn phụ.

Anh ấy vẫn chưa gặp anh trai của mình trên sân đấu cơ mà.

Nếu là ngay ở chỗ này, phải dừng lại trước một đối thủ thậm chí còn thấp hơn mình một bậc, thì quả là.. hơi xấu hổ, đúng không?

* * *

Tô Diệu là người đầu tiên nhận ra rằng cậu nhóc này không đúng.

May mắn nhờ có chức năng phụ trợ của hệ thống, Tô Diệu có thể nhìn thấy sự thay đổi của nguyên năng trong mục tiêu được chỉ định. Vào lúc này, hắn có thể thấy rằng nguyên năng thể nội của Hậu Tinh Đào đang ngày càng thay đổi.

Tổng lượng tất nhiên không thay đổi -- ngay cả nguyên năng của Dị Năng Giả cũng phải tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Nhưng nguyên năng thể nội của Hậu Tinh Đào chắc chắn trở nên mãnh liệt hơn, và nếu cảm giác như phải so sánh nó.. Thì nó giống như một nồi nước sôi đang tiếp tục nóng lên sau khi sôi vậy.

Đây là kỹ năng thức tỉnh gì?

Hoặc là chiến pháp đặc biệt?

Còn chưa có động thủ mà đã thấy Hậu Tinh Đào há miệng, "Oa" nôn đầy máu ra đất.

Tô Diệu "?"

Tình huống gì đây? Là tự mình hại chính mình hả?

Chẳng lẽ anh ta luyện là Thất Thương Quyền thất truyền trên giang hồ đã lâu? Muốn đả thương địch thì phải làm mình bị thương trước?

Lúc này khí thế của Hậu Tinh Đào dường như hoàn toàn khác, anh đứng dậy, lau sạch vết máu trên khóe miệng, ánh mắt dường như đã bỏ đi mọi hoang mang, chỉ còn lại con dã thú tuyệt vọng được ăn cả ngã về không.

Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, Hậu Tinh Đào di chuyển.

Ngay lúc anh ta đạp chân lên, sàn nhà bùng lên một âm thanh như một vật thể cùn, khí lãng bộc phát về hướng ngược lại, sỏi bắn ra như phi tiêu, thiếu niên biến mất ngay tại chỗ.

Tô Diệu chỉ cảm thấy bóng người trước mặt xẹt qua, khung khóa trong tầm mắt lập tức tiêu thất mất mục tiêu.

Nhưng Tô Diệu đã sớm thích nghi với tốc độ của Hậu Tinh Đào và biết rất rõ bộ pháp của anh ta. Thời điểm Hậu Tinh Đào biến mất, tâm trí của hắn ta đã nhanh chóng hiện ra quỹ đạo khả dĩ của đối thủ.

Nhưng lần này, Hậu Tinh Đào còn nhanh hơn!

Một vài tàn ảnh bao quanh Tô Diệu, một bóng đen nhanh nhẹn dường như đang cưỡi một cơn gió dữ dội, ngay cả trước khi Tô Diệu kịp tung ra cú đấm liền ép thẳng tới trước mặt![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 98: Thuật Bạo Huyết

[HIDE-THANKS]Trước khi hệ thống có thời gian để dự đoán hành động phản kích, tàn ảnh đã gắn liền với khuôn mặt của Tô Diệu.

Đó là một tốc độ siêu cao mà người thường không thể tưởng tượng nổi, giống như bản thân cơ thể trong chuyển động của Hậu Tinh Đào đã biến thành một bóng ma.

Sau khi tăng tốc độ đột ngột, Hậu Tinh Đào cũng thay đổi chiến thuật trước đó, không chọn đường vòng, không lang thang tìm cơ hội và dường như không có ý định né những cú đấm của Tô Diệu.

Có lẽ anh ta hoàn toàn tin tưởng vào tốc độ hiện tại của mình, và cảm thấy rằng Tô Diệu không có cơ hội để đấm, hoặc cũng có thể là anh ta đã ra tay theo kiểu được ăn cả ngã về không.

Đây là nỗi ám ảnh của anh với cuộc thi này, anh phải thắng bằng mọi giá.

Bạn không chết, thì tôi chết.

Tô Diệu thực sự không có cơ hội để xuất thủ, vì vậy hắn ta gần như theo bản năng giơ cánh tay lên trước mặt.

Hắn ta cảm thấy một cú trùng kích mạnh đập vào lớp giáp bên ngoài cánh tay của mình, từ xúc cảm của cú chạm hắn phán đoán đó là một cú đá, mặc dù hắn thực sự không nhìn thấy gì cả.

Tô Diệu cảm thấy một tia kinh ngạc từ cú trùng kích truyền vào cánh tay của mình, xuyên qua lớp phòng ngự của áo giáp, như thể ăn sâu vào xương tủy.

Hắn ta thấy rằng cơ thể của mình đang bay lên khỏi mặt đất một cách không kiểm soát, được thúc đẩy bởi lực kinh ngạc đó, hắn đã bay ra cách đó mấy mét.

Tô Diệu nghĩ cách để điều chỉnh tư thế và lấy lại thăng bằng bằng cách lăn tại chỗ.

Tô Diệu hơi kinh ngạc.

Hắn ta chưa từng thấy chiêu này bao giờ, sau khi nghiên cứu tất cả các trận đấu đối chiến mà Hậu Tinh Đào đã công khai ra mặt, hắn chưa bao giờ thấy anh ta có năng lực bạo phát ra như vậy.

Ngược lại, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn không phải là tốc độ của Hậu Tinh Đào, mà là sức mạnh do lực trùng kích vừa rồi mang lại.

Lực công kích mạnh yếu không chỉ liên quan đến sức mạnh của đòn tấn công mà còn liên quan đến tốc độ. Định nghĩa của động năng là một nửa của tích bình phương công suất và tốc độ, có nghĩa là chỉ cần nó có tốc độ đủ nhanh, nó cũng có thể có được sức công phá khá khủng khiếp.

Có thể vấn đề chính là, lực tác dụng là hỗ trợ lẫn nhau. Nói cách khác nghĩa là khi bạn đánh trúng mục tiêu đủ nhanh, thì bản thân bạn cũng phải chịu cùng một phản lực.

Vì vậy Hậu Tinh Đào đã bạo phát ra và đá vào giáp tay của Tô Diệu với tốc độ cao như vừa rồi, chân của anh ta chẳng lẽ sẽ không bị thương sao?

Lúc này, Hậu Tinh Đào, người đã thành công sau một kích, không tiếp tục truy đuổi, mà dừng lại một lúc tại chỗ, dường như đã hơi quá tải.

Tiếng thở hổn hển của anh ta giống như một bệnh nhân hen suyễn, toàn thân đổ mồ hôi, trên trán nổi gân guốc, sắc mặt dường như biến sắc do máu trào lên, có chút dần dần như khuynh hướng xu thế của Quan Công.

Không cần đến năng lực quét nguyên năng của hệ thống Tô Diệu cũng có thể thấy trạng thái của tên này rất không bình thường.

"Thí sinh Hậu Tinh Đào lại đột ngột tăng tốc! Và lần này là một lần tăng tốc độ lớn trên diện rộng, thí sinh Tô Diệu có vẻ hơi khó ứng phó." Lý Hải đông nói.

"Đúng vậy, nhưng dáng vẻ của anh ấy có vẻ hơi kỳ lạ?" Lâm Tử Diễm một lần nữa hướng cuộc trò chuyện đến bình luận viên chuyên nghiệp, "Đạo diễn Trương, đó là năng lực đặc biệt sao?

Đạo diễn Trương chau mày một cái, hơi lưỡng lự nói" Cái đó chẳng lẽ là..'Thuật Bạo Huyết'? "

" Đó là năng lực gì? "Lâm Tử Diễm biểu thị chưa từng nghe nói qua.

".. Một loại chiến pháp cao cấp. "Đạo diễn Trương cau mày," Đây là một loại chiến pháp tương đối đặc biệt. Nguyên tắc dường như là dùng nguyên năng kích thích huyết mạch cơ thể con người, mạnh mẽ nâng cao cơ năng và thể lực của cơ thể trong một hơi thở. Nó cũng có thể làm tê liệt năng lực tiếp nhận nỗi đau của con người ".

" Lợi hại như vậy sao? "Lâm Tử Diễm kinh ngạc.

" Nhưng đó hẳn phải là chiến pháp cao cấp mới đúng, tôi cũng chỉ là nghe nói qua nhưng chưa từng có thấy qua. "Đạo diễn Trương nhíu mày.

Theo lý thuyết thì chiến pháp cao cấp không phải là thứ mà những người trẻ tuổi ở giai đoạn này có thể thành thạo, trên thực tế, nếu không có huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn thì ngay cả những người có trình độ cao hơn cũng không học được.

Do dự một lúc, đạo diễn Trương lại nói," Hơn nữa, 'Thuật Bạo Huyết' hẳn là một chiến pháp cao cấp hạn chế mới đúng, vì nó không hiệu quả như bề ngoài.

Mặc dù nó có thể làm tăng thể lực của người dùng theo cấp số nhân trong một thời gian ngắn, nhưng có thể hình dung rằng việc tăng phúc một cách gượng ép như vậy cũng có cái giá phải trả, gánh nặng cho cơ thể con người do chiến pháp này gây ra là khá lớn.

Ngoài ra, nếu cơn đau không được cảm nhận thấy, cũng không có nghĩa là nó sẽ biến mất.'Thuật Bạo Huyết' cho phép người dùng quên đi cơn đau trong một thời gian ngắn và cũng có thể khiến họ xem nhẹ rồi bỏ qua thương tích mà họ đã nhận. "

Nói cách khác, thứ này là một con dao hai lưỡi.

Nó có thể giúp bạn tạo ra khoảng trống trong trận chiến, hoặc nó có thể chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.

Nhưng vì Hậu Tinh Đào đã sử dụng chiêu này nên dù thắng hay thua sau trận đấu này, anh ấy có thể sẽ không thể trở lại trạng thái tốt nhất trước trận chung kết ngày mai.

Từ khía cạnh đó cũng cho thấy anh ta khi đối mặt Tô Diệu đã không có bất cứ cái thủ đoạn còn lại gì, đành phải sử dụng con át chủ bài cuối cùng làm địch bị thương một ngàn thì tự tổn thương mình đến tám trăm này.

" Bạn rất mạnh, quả thực mạnh hơn những đối thủ mà tôi đã gặp phải trước đây. "Hậu Tinh Đào lau vết máu trên khóe miệng, vết máu đã bắt đầu khô khiến khuôn mặt anh có chút dữ tợn.

" Nhưng xin lỗi, tôi không muốn thua trận đấu này.. và tôi không thể thua!"

Khi giọng nói đó rơi xuống, đôi mắt anh đỏ ngầu, như thể đã chuyển sang màu đỏ thẫm.

Lại là một tiếng nổ vang nữa, thân hình Hậu Tinh Đào lại biến mất.

Anh lao vút qua đấu trường nhanh như tia điện sấm chớp.

Tàn ảnh liên tục lóe lên trước mặt Tô Diệu, lao thẳng về phía hắn theo hình chữ S thấp thoáng ẩn hiện.

Tô Diệu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, với sự trợ giúp của hệ thống, hình ảnh và quỹ đạo nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn. Hắn ta hoàn toàn không thể nhìn thấy vị trí của Hậu Tinh Đào trong tầm nhìn của mình, chỉ cảm thấy rằng bản thể của Hậu Tinh Đào giống như đang nhảy qua nhảy lại giữa vô số tàn ảnh, và không thể khóa được nó lại.

Nhưng trên thực tế, Tô Diệu không có cơ hội vướng bận hay suy nghĩ gì cả, chỉ có thể cho tất cả cơ hội nghìn cân treo sợi tóc vào bản năng.

Hắn nâng nắm đấm phải lên, sức mạnh được kích hoạt, nắm đấm được bao bọc bởi dòng điện quét về phía đối diện với tiếng gầm xuyên thấu không trung!

Lần này hắn ta đã tung ra cú đấm của mình trước dự phán, nếu không thì hắn sẽ không còn chỗ để đánh trả nếu Hậu Tinh Đào đến trước.

Và vận may của hắn ta khá tốt, lần này có vẻ là một vụ cá cược đúng đắn -- Thân hình của Hậu Tinh Đào tình cờ vụt sáng vào khu vực được bao phủ bởi lực quyền của hắn!

Trên thực tế, điều này không hoàn toàn phụ thuộc vào may rủi, ở một mức độ nào đó nó là điều không thể tránh khỏi.

Bởi vì Hậu Tinh Đào đã thay đổi phong cách trước đó sau khi tăng tốc, anh ta muốn dựa vào tốc độ thuần túy để tung ra một cú thúc nhanh đến mức không kịp phản ứng, đánh nhanh thắng nhanh. Tô Diệu nhận thức ra được sự thay đổi trong suy nghĩ của anh ta nên mới tung ra cú đấm trước, sau khi cược là Hậu Tinh Đào sẽ tấn công chính diện từ phía trước.

Hắn cược đúng rồi.

Sức mạnh vô song phóng ra xuyên qua cơ giáp cánh tay, giống như khuấy động một trận lực quyền phong bạo! Phong áp mạnh mẽ áp bách lấy thân thể đang lao đến của Hậu Tinh Đào, theo đó mà đến là sức mạnh kinh khủng bài sơn hải đảo, làm cho người cách không hít thở không thông!

Đó là không giây trước lực quyền trúng đích của Tô Diệu, cũng là giây phút cuối cùng trước khi thắng bại được định đoạt.

Thân hình Hậu Tinh Đào lại biến mất!

Một cú đấm kinh hoàng đập tan tàn ảnh được lưu lại bằng tốc độ cao, cuồng phong gào rít giận dữ, lực quyền đánh xuống, sàn võ đài vỡ ra và sụp đổ trong tiếng nổ, giống như một tiếng hét trầm và dài.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 99: Giáp Chiến

[HIDE-THANKS]Quá nhanh rồi.

Đó là tốc độ mà ngay cả quyền kính của Tô Diệu cũng không thể bắt kịp. Hậu Tinh Đào một lần nữa di hình hoán vị của mình vào lúc hắn ta xuất quyền, xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Tô Diệu không thể nhìn thấy gì, nhưng hắn có thể cảm thấy cái chân lướt nhanh mãnh liệt đánh trúng vào thân dưới của mình, hắn mất thăng bằng trước khi có thời gian để ý, cả người ngã nghiêng xuống đất.

Đạo tàn ảnh trước người hắn theo sát lấy nhảy lên đến giữa không trung, thân hình lăng không lượn vòng, động tác mau lẹ trôi chảy.

Hậu Tinh Đào bay giữa không trung, cả người giống như con quay chuyển động, đùi phải giống như trường tiên vung nhanh xuống, lao nhanh đánh xuống với tốc độ vô hình.

Hai tay Tô Diệu đưa lên thành hình chữ thập giao thoa, bảo hộ ở trước người.

Ầm!

Một tiếng nổ chát chúa vang lên, sau đó là tiếng kinh hô của khán giả. Cú trùng kích tốc độ cao đã thổi bay toàn bộ cơ thể của Tô Diệu chìm vào sàn đấu, làn khói bốc lên mù mịt che khuất tầm nhìn của khán giả.

Bóng người bay ngược ra khỏi màn khói, ôm người và lăn mình về phía sau liên tục, cuối cùng ngồi xổm xuống đất.

Hậu Tinh Đào kéo dài một khoảng cách, đầu gối và tay phải chống đất, miệng thở hổn hển.

Anh ấy cũng đã vắt kiệt tất cả mọi thứ vừa rồi.

Tất cả các át chủ bài và tất cả các sát chiêu đều được sử dụng hết, nguyên năng và thể lực gần như cạn kiệt.

Nếu như cái chiêu này đều vô dụng, vậy thì anh cũng triệt để không còn chiêu nào khác nữa.

Tim của tất cả mọi người trong toàn bộ khán đài đều đã nhảy lên đến cổ họng của họ rồi.

"Đó thật sự là một diễn biến bất ngờ không tưởng." Bình luận viên Lý Hải Đông lau mồ hôi "Thí sinh Tô Diệu đã thể hiện một năng lực chưa từng có trong trận đấu này, thể hiện một thực lực khiến tất cả chúng tôi phải ngạc nhiên.

Nhưng không ngờ thí sinh Hậu Tinh Đào lại có con át chủ bài mạnh như vậy. Có vẻ như tuy không ai đoán trước được trận đấu, nhưng xét về kết quả thì.."

"Chờ một chút," Lâm Tử Diễm ngắt lời anh, "Hình như còn chưa có kết thúc!"

Hậu Tinh Đào trên sân là người đầu tiên nhận thấy sự kỳ lạ.

Đồng tử của anh hơi co lại, hơi thở gấp gáp trở nên rối loạn hơn, như thể anh không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt.

Anh nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt lấp ló sau màn khói dày đặc, giống như loại lửa ma quỷ mà anh nhìn thấy khi đi một mình vào ban đêm, thật u ám, và dọa người.

"Vốn dĩ tôi không muốn phơi bày chuyện này quá sớm."

Giọng nói của Tô Diệu vang lên sau màn khói, nhưng giọng nói của hắn ta rõ ràng là khác trước, và có cảm giác như một âm thanh điện tử được cơ giới hóa.

"Nhưng là tôi đã đánh giá thấp bạn, bạn so với tôi tưởng lợi hại hơn rất nhiều." Hắn nói, "Bạn cũng làm cho tôi coi trọng không thể không nghiêm túc đối đãi."

Màn khói hoàn toàn tan biến, bộ giáp kim loại đầy khí chất khoa học viễn tưởng hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Tô Diệu toàn thân mặc áo giáp, khi đứng dậy phát ra tiếng kim loại cọ xát rõ ràng, bộ phận tầm nhìn của mũ giáp lóe lên tia huỳnh quang màu lam nhạt.

Khán giả lại một lần bạo động, trận đấu cũng bởi vậy bị đẩy lên một cái cao trào mới.

"Điều này thật đúng là.. Không nghĩ tới." Lâm Tử Diễm nói, "Không ngờ đến lúc này mà thí sinh Tô Diệu vẫn có chút dè dặt giữ lại. Bộ giáp này cũng là sản phẩm hóa hình của năng lực anh ta sao?

Cô hỏi trong lúc ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía đạo diễn Trương.

" Có lẽ là.. thế. "Đạo diễn Trương mập mờ suy đoán.

Năng lực hóa hình ra cả bộ áo giáp?

Đạo diễn Trương cau mày suy tư, cảm giác là giống như quả thực chưa từng nghe nói qua. Hầu hết các năng lực hóa hình mà ông ta biết cho đến nay chỉ là một loại vũ khí chỉ định mà thôi, và bộ áo giáp khung vỏ ngoài thực sự chưa từng nghe đến.

Hậu Tinh Đào cắn răng, ép buộc mình một lần nữa đứng lên.

Cơ bắp gần như băng liệt, khả năng xương cốt cũng gãy mất tận mấy cái, chẳng qua là dưới trạng thái" Thuật Bạo Huyết"làm anh tê dại không thấy cảm giác đau đớn mà thôi.

Nhưng ngay cả khi không cảm thấy đau đớn, anh cũng biết rằng cơ thể mình đã đến cực hạn, và việc anh ngã quỵ bất cứ lúc nào cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Sẽ thua sao?

Có lẽ, trong sâu thẳm, Hậu Tinh Đào đã phần nào nhận ra sự thật này.

Nhưng cho dù có thua thì ít nhất cũng phải làm mọi cách.

Mà nếu bây giờ anh ấy vẫn có thể đứng và tiếp tục chạy, điều đó sẽ không được coi là kiệt sức.

Hậu Tinh Đào nghe thấy một tiếng gầm sâu trong cổ họng, tiếng gầm đó khiến anh cảm thấy cơ thể nặng nề của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, và anh không thể cảm nhận được sức nặng của mình nữa.

Nói cách khác, anh đã không còn cảm nhận được hầu hết mọi thứ.

Anh bắn vọt nhanh như điện chớp, một lần nữa kéo theo một tàn ảnh dài đằng sau, tung ra cú nước rút cực đại đến cơn ác mộng thép trước mặt!

Mà lần này, Tô Diệu đấm thẳng không thèm nhìn!

Hậu Tinh Đào nhận thấy rằng tốc độ nắm đấm của hắn ta dường như đã tăng lên nhanh hơn, nhưng nó không phải là vấn đề lớn đối với anh ta. Anh dựa vào tốc độ tuyệt đối để né tránh -- hay đúng hơn, anh ta nghĩ rằng mình đã né được.

Nhưng kỳ thật anh không có.

Một đấm của Tô Nghiêu chấn động không trung, áp suất không khí trong sân đột nhiên thay đổi, gió lốc cuốn lên mãnh liệt. Hậu Tinh Đào thân hình đang di chuyển với tốc độ cao đâm vào luồng không khí cuồng bạo, anh bị thổi ngược trở lại không thể kiểm soát bay ra ngoài.

Nhưng phản ứng của Hậu Tinh Đào cũng nhanh đến bất ngờ, anh vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trên cơ thể rã rời, lộn ngược lăn ra phía sau, đạp chân trên mặt đất, tốc độ cơ thể đột ngột tăng lên, giống như lôi đình điện thiểm, trong nháy mắt kéo đến hai bên sườn Tô Diệu.

Tuy nhiên, Tô Diệu lại một lần nữa như mong đợi đối phương giơ cánh tay áo giáp của mình lên, rồi.. vung tay.

Không sai, nó chỉ là một cái vuốt đơn giản từ quan điểm hành động.

Quyền kính phồng lên, gió lốc quét ngang. Hậu Tinh Đào lao tới trước mặt hắn ta với tốc độ cực nhanh, nắm đấm của anh ta gần như dính đến mặt nạ giáp mũ của Tô Diệu, nhưng một lần nữa anh ta lại đột ngột dừng lại dưới sức nặng của cơn gió.

Hậu Tinh Đào cảm thấy hơi thở của mình như bị cắt đứt, luồng không khí nóng nảy không thể không tràn vào phổi từ mũi, khiến anh không thể mở mắt và cơ thể bị thổi bay mất kiểm soát.

Trong lòng anh không khỏi ngạc nhiên.

Đó là loại sức mạnh đáng sợ như thế nào?

Anh bay ngược ra sau xa khoảng mười mét, thân thể trên không trung nhưng lại nhìn thấy một màn khiến anh càng thêm kinh ngạc.

Anh thấy Tô Diệu hơi cong người, hạ thấp trọng tâm cơ thể, dòng điện từ đế đôi giày chiến hợp kim truyền đến mắt cá chân.

Tư thế đó giống như sự chuẩn bị trước khi chạy nước rút và nhảy lên.

Khoảng cách xa như vậy, tên này.. Chẳng lẽ muốn một hơi nhảy đến hay sao?

Tiếp theo một cái chớp mắt, ý nghĩ của anh thành sự thật.

Dòng điện phát ra từ đôi giày chiến hợp kim, đế giày của Tô Diệu bạo phát ra với một cú trùng kích đáng kinh ngạc.

Nền võ đài rạn nứt, đâm xuyên như thiểm điện, thân hình chiến sĩ áo giáp kim loại bay vụt đến.

Hậu Tinh Đào thân ở trên không trung, cũng không có bất cứ chỗ nào để lợi dụng mượn lực mà di chuyển, dù có nhanh đến mấy cũng vô nghĩa.

Anh trơ mắt nhìn nắm đấm bằng sắt hợp kim cuốn lấy dòng điện đang dần lớn trong tầm mắt của mình, nhưng anh cũng đã bất lực.

Anh nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào xương của mình.

Một vòng khí trong suốt nổ tung giữa không trung, cơn bão quét qua khán giả. Một bóng người bắn xiên về phía sau, bay ra từ tâm võ đài, giống như một viên đạn ra khỏi nòng súng, và bắn xéo vào bức tường ở ngoài rìa võ đài.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back