Bài viết: 220 

Chương 20: K Thần cố ý
Ngón tay Phong Nại gõ nhẹ sườn mặt, đó là động tác anh thường dùng khi suy nghĩ.
Trò chơi vừa mở, liền tặng một cái mạng.
Rất hiển nhiên, là anh cố ý.
Dù sao thì lấy kỹ thuật của Lâm Khanh Khanh, hoàn toàn không có khả năng không tiễn đầu người.
Nhưng mà, mục đích Phong đại thiếu gia tặng đầu người, cũng không phải chỉ muốn ngụy trang thành em trai anh, càng nhiều hơn là anh muốn nhìn một chút xem "Anh trai nhỏ" này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
Vì vây, một mạng người còn chưa tính.
Tặng suốt cả ba mạng người.
Ra khỏi thành liền chết.
Những đồng đội khác chết bên này cũng bất đắc dĩ: "Thích khách, có thể đừng tặng mạng nữa không?"
Phong Nại không để ý đến một tay điều khiển nhân vật, giống như không nhìn thấy được dòng chữ kia vậy, đang chuẩn bị đi tặng mạng thứ tư.
Ngay tai lúc này, chỉ thấy trên màn hình người nọ với một kỹ năng lách vào.
Thương tổn vốn muốn đánh vào trên người anh.
Nhưng toàn bộ đều bị người nọ cản lại.
Ngón tay Phong Nại ngừng một chút.
Liền nghe bên tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Rút lui."
Cách tai nghe, luôn sẽ không nghe được độ chân thật của giọng nói.
Cho nên Phong Nại cũng không liên hệ "Anh trai nhỏ" dễ nói chuyện này với kẻ thù đánh mặt anh lại với nhau.
Nhưng anh cũng không rút lui, cuối cùng tay trái cũng rời đi màn hình.
Vì vây, hai người trên màn hình đều chết toàn bộ.
Đồng đội trực tiếp lên tiếng: "Thích khách, ngươi thật là một cái hố tốt nha, người khác cứu ngươi, ngươi còn đem người ta bán đi."
Phong Nại chỉ định tặng đầu người, cũng không nghĩ tới sẽ hại "Anh trai nhỏ" này của Lâm Khanh Khanh, nhưng sóng này xác thực là do anh gánh.
Ngón tay thon dài nâng lên, đang định đánh thật tốt.
Thì bên tai lại vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia: "Thao tác của em ấy còn chưa thông thạo."
Phong Nại nghe vậy, ánh mắt sâu sâu, "Anh trai nhỏ" mà Lâm Khanh Khanh quen này, thật giống như không chỉ dễ nói chuyện, ngay cả con người cũng không tệ.
Vì thế, Phong Nại vừa chuyển sang một câu chuyện khác, vừa nhấn một câu gửi qua: "Anh trai nhỏ, có phải em quá ngu ngốc hay không? Lần sau em sẽ không chọn nhân vật khó như vậy nữa, thật mất mặt."
"Không có gì, người mới tập chơi đều như vậy." Mạc Bắc cố gắng làm cho giọng nói mình khi nghe vào tai người ta không nên quá lạnh lùng: "Chỉ cần luyện tập nhiều một chút là được."
Một sườn mặt tuấn mỹ của Phong Nại, bỏ đi ý định tặng đầu người, ngón tay nghiêng đi, đáp lại hai chữ: "Vâng ạ."
Không có đại thần nào đó cố ý quấy rối.
Thế cục trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi.
Ngược lại Phong Nại không phải quyết định muốn chơi thật tốt, dù sao thân phận hiện tai của anh vẫn là Lâm Khanh Khanh.
Cũng không thể trước khi đồ ăn chết, phía sau liền xuất sắc bay lên.
Làm thế cục thay đổi chính là Mạc Bắc...
Vốn dĩ đối phương đã lấy được năm đầu người, còn tưởng rằng sẽ có cơ hội chiến thắng, dù sao thì đầu thích khách kia cũng hố như vậy.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, một pháp sư lại đến và đánh gục buff xanh của bọn họ.
Không chỉ lấy đi buff quái vật của bọn họ, còn lơi dụng vị trí di chuyển ba cấp bậc, hình thành trận hoa, lúc ống tay áo vung lên, một lần đã giết chết hai người bọn họ?!
Cái này còn chưa xong!
Vốn tưởng rằng đến đây là sắp hết máu.
Nhưng hắn lại có đi lên thu hoạch.
Ai có thể nghĩ đến, người nọ lợi dụng bụi cỏ, một kỹ xảo di chuyển vị trí, một lần nữa quay về, lại có thể tránh được đại chiêu của hắn?
Cái này cũng chưa tính là gì.
Quan trọng nhất chính là...
Hắn không nhúc nhích được!
Đó là kỹ năng của chính đối phương!
Mạc Bắc không cho ai cơ hội chạy trốn, sườn mặt trong trẻo lạnh lùng, ngón tay vừa động, cố định đối phương, trận pháp được thiết lập, tàn huyết phản kích!
Triplekill!
Tam sát!
Nếu thành tích như vậy ở ván ngược gió, có lẽ còn bình thường.
Nhưng đây là ván ngược gió.
Sau khi đối phương lấy được năm đầu người, còn có thế một mình giết ba.
Cái này không chỉ có kiểm tra tư duy.
Tốc độ tay, kỹ thuật, độ thuần thục trong trò chơi cùng với khả năng ghi nhớ bản đồ, thiếu một thứ cũng không được.
Trò chơi vừa mở, liền tặng một cái mạng.
Rất hiển nhiên, là anh cố ý.
Dù sao thì lấy kỹ thuật của Lâm Khanh Khanh, hoàn toàn không có khả năng không tiễn đầu người.
Nhưng mà, mục đích Phong đại thiếu gia tặng đầu người, cũng không phải chỉ muốn ngụy trang thành em trai anh, càng nhiều hơn là anh muốn nhìn một chút xem "Anh trai nhỏ" này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
Vì vây, một mạng người còn chưa tính.
Tặng suốt cả ba mạng người.
Ra khỏi thành liền chết.
Những đồng đội khác chết bên này cũng bất đắc dĩ: "Thích khách, có thể đừng tặng mạng nữa không?"
Phong Nại không để ý đến một tay điều khiển nhân vật, giống như không nhìn thấy được dòng chữ kia vậy, đang chuẩn bị đi tặng mạng thứ tư.
Ngay tai lúc này, chỉ thấy trên màn hình người nọ với một kỹ năng lách vào.
Thương tổn vốn muốn đánh vào trên người anh.
Nhưng toàn bộ đều bị người nọ cản lại.
Ngón tay Phong Nại ngừng một chút.
Liền nghe bên tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Rút lui."
Cách tai nghe, luôn sẽ không nghe được độ chân thật của giọng nói.
Cho nên Phong Nại cũng không liên hệ "Anh trai nhỏ" dễ nói chuyện này với kẻ thù đánh mặt anh lại với nhau.
Nhưng anh cũng không rút lui, cuối cùng tay trái cũng rời đi màn hình.
Vì vây, hai người trên màn hình đều chết toàn bộ.
Đồng đội trực tiếp lên tiếng: "Thích khách, ngươi thật là một cái hố tốt nha, người khác cứu ngươi, ngươi còn đem người ta bán đi."
Phong Nại chỉ định tặng đầu người, cũng không nghĩ tới sẽ hại "Anh trai nhỏ" này của Lâm Khanh Khanh, nhưng sóng này xác thực là do anh gánh.
Ngón tay thon dài nâng lên, đang định đánh thật tốt.
Thì bên tai lại vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia: "Thao tác của em ấy còn chưa thông thạo."
Phong Nại nghe vậy, ánh mắt sâu sâu, "Anh trai nhỏ" mà Lâm Khanh Khanh quen này, thật giống như không chỉ dễ nói chuyện, ngay cả con người cũng không tệ.
Vì thế, Phong Nại vừa chuyển sang một câu chuyện khác, vừa nhấn một câu gửi qua: "Anh trai nhỏ, có phải em quá ngu ngốc hay không? Lần sau em sẽ không chọn nhân vật khó như vậy nữa, thật mất mặt."
"Không có gì, người mới tập chơi đều như vậy." Mạc Bắc cố gắng làm cho giọng nói mình khi nghe vào tai người ta không nên quá lạnh lùng: "Chỉ cần luyện tập nhiều một chút là được."
Một sườn mặt tuấn mỹ của Phong Nại, bỏ đi ý định tặng đầu người, ngón tay nghiêng đi, đáp lại hai chữ: "Vâng ạ."
Không có đại thần nào đó cố ý quấy rối.
Thế cục trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi.
Ngược lại Phong Nại không phải quyết định muốn chơi thật tốt, dù sao thân phận hiện tai của anh vẫn là Lâm Khanh Khanh.
Cũng không thể trước khi đồ ăn chết, phía sau liền xuất sắc bay lên.
Làm thế cục thay đổi chính là Mạc Bắc...
Vốn dĩ đối phương đã lấy được năm đầu người, còn tưởng rằng sẽ có cơ hội chiến thắng, dù sao thì đầu thích khách kia cũng hố như vậy.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, một pháp sư lại đến và đánh gục buff xanh của bọn họ.
Không chỉ lấy đi buff quái vật của bọn họ, còn lơi dụng vị trí di chuyển ba cấp bậc, hình thành trận hoa, lúc ống tay áo vung lên, một lần đã giết chết hai người bọn họ?!
Cái này còn chưa xong!
Vốn tưởng rằng đến đây là sắp hết máu.
Nhưng hắn lại có đi lên thu hoạch.
Ai có thể nghĩ đến, người nọ lợi dụng bụi cỏ, một kỹ xảo di chuyển vị trí, một lần nữa quay về, lại có thể tránh được đại chiêu của hắn?
Cái này cũng chưa tính là gì.
Quan trọng nhất chính là...
Hắn không nhúc nhích được!
Đó là kỹ năng của chính đối phương!
Mạc Bắc không cho ai cơ hội chạy trốn, sườn mặt trong trẻo lạnh lùng, ngón tay vừa động, cố định đối phương, trận pháp được thiết lập, tàn huyết phản kích!
Triplekill!
Tam sát!
Nếu thành tích như vậy ở ván ngược gió, có lẽ còn bình thường.
Nhưng đây là ván ngược gió.
Sau khi đối phương lấy được năm đầu người, còn có thế một mình giết ba.
Cái này không chỉ có kiểm tra tư duy.
Tốc độ tay, kỹ thuật, độ thuần thục trong trò chơi cùng với khả năng ghi nhớ bản đồ, thiếu một thứ cũng không được.