Bài viết: 220 

Chương 10: Mạc Bắc bắt đầu hành động
Những lời này đã kích thích Tiểu Nãi Lâm, qua một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Từ trước đến nay anh trai cậu không phải là người thân thiện gì.
Nhưng mà, ở trên Weibo, không có fans nào là không biết, K Thần là một người cuồng em trai.
Một tay Phong Nại đút vào túi quần, một bàn tay khác búng búng tờ giấy kia: "Chờ có cơ hội anh sẽ đi cảm ơn anh trai nhỏ này của em."
"Nhất định phải như vậy!" Tiểu Nãi Lâm thật cao hứng, cậu cảm thấy anh trai cậu và anh trai nhỏ nhất định có thể chung sống hòa bình, dù sao hai người này đều soái như vậy..
Sự thật chứng minh, Tiểu Nãi Lâm quả thực vẫn chỉ là một đứa bé.
Lão đại Nhất Trung và lão đại Nhị Trung sao có thể sẽ chung sống hòa bình được.
Phải dùng từ kẻ thù để hình dung quan hệ của hai người bọn họ thì mới chính xác.
Lúc này.
Mạc Bắc đã đi ra Nhất Trung.
Triệu Kiện Kiện chỉ muốn dùng từ kỳ tích để hình dung một chuyến hành trình này.
Mà bên này, các cô gái học ở Nhất Trung khi nhìn thấy mỹ thiếu niên băng sơn đứng ở trước cổng trường của bọn họ, đi tới đi lui cũng không muốn rời khỏi chỗ này.
Các cô gái đó tới gần Mạc Bắc một chút, mặt đều sẽ phiếm hồng.
Dù sao người ta cũng quá đẹp trai.
Chủ yếu đó là do khí chất đạm mạc làm động lòng người kia.
Triệu Kiện Kiện đều đã nhìn đến trợn tròn mắt, trước kia bọn họ tới Nhất Trung đều chưa từng trải qua loại đãi ngộ như vậy!
Đáng tiếc, không thể lại ở đây hưởng thụ được nữa, nếu người Nhất Trung phản ứng lại, nhất định sẽ bắt anh và anh Nam của anh ở lại nơi này, rồi dốc hết sức đánh.
"Anh Nam, chúng ta đi ăn một bữa nhé! Chúc mừng một chút, trong mười năm nay, lần đầu tiên Nhị Trung đánh bại được Nhất Trung!"
Đây tuyệt đối là niềm tự hào của Nhị Trung bọn họ!
Mạc Bắc nhìn thoáng qua di động: "Không được, tôi còn có việc."
"Hóa ra lý do vừa rồi anh nói với đứa bé kia, không phải để anh chạy trốn sao?" Triệu Kiện Kiện có chút ngơ ngẩn.
Mạc Bắc muốn thở dài, cuối cùng ngẫm lại liền thôi: "Ngày mai gặp."
"Ngày mai nhất định phải gặp, Nhất Trung không phục, muốn hẹn đánh nhau lần nữa." Triệu Kiện Kiện muốn nói to những lời này lên, nhưng mà địa điểm lại không đúng cho lắm, nên chỉ có thể nhìn anh Nam của anh càng đi càng xa.
Kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đối với Mạc Bắc mà nói, quả thật là một chuyện lớn.
Đó chính là việc chuyển đội.
Chuyện này đối với nghề nghiệp game thủ mà nói, quan trọng nhưng cũng không quan trọng lắm.
Dù sao nếu chiến đội đối tốt với mình, cũng sẽ không có người nào lại muốn chuyển đội.
Đương nhiên cũng có tình huống khác, ví dụ như gặp chiến đội mới thì sẽ phát triển ngày càng tốt hơn.
Nhưng anh Mạc Nam của cô đều không phải vậy.
Mà anh là bị người khác tính kế chèn ép.
Hoàng hôn, câu lạc bộ Đồ Hải.
Câu lạc bộ này ở gần Nhị Trung, nhưng mà càng gần nhóm công ty kiến trúc hơn.
Giám đốc câu lạc bộ Vương Tuấn nhìn thấy Mạc Nam liền cảm thấy phiền, tùy tiện chọn một cái giá liền bán Mạc Nam đị.
"Thật đúng là không thể tưởng tượng được, lại còn có chiến đội khác sẽ nhận cậu, tôi thấy đối phương hẳn là không biết chiến tích mà cậu đã làm ra đi."
Vương Tuấn đến cũng không xem nội dung hợp đồng, liền ký tên lên: "Nếu cậu lăn lộn không nổi nữa, có thể lại trở về, gương mặt này của cậu, không thi đấu được, vẫn thực thích hợp để phát sóng trực tiếp, làm chút video khôi hài gì đó, nói không chừng còn có thể nổi lên."
Nói như vậy, đối với một tuyển thủ chơi game mà nói, quả thực chính là khuất nhục.
Uông Đông Đông ở bên cạnh nghe đến nắm chặt tay, tức giận thì tức giận, nhưng anh cũng sợ vị chủ nhân này của mình không nhịn được, sẽ trực tiếp nổi bão tại đây, đến lúc đó trên mạng lại là một điểm đen, đó cũng thật chính là vạn kiếp bất phục.
Sau khi sửa sang lại tốt cảm xúc, Uông Đông Đông vừa định khuyên đối phương bình tĩnh một chút.
Lại thấy thiếu niên đã đứng lên, tựa như công tử thế gia, duỗi tay tiếp nhận văn kiện, nhẹ nhàng cười, đè thấp giọng nói: "Chiến đội do ông quản lý, không đáng giá để tôi trở về nữa, vì nhường đường cho cháu trai bảo bối của ông, ông đến chuyện nói tôi là cong ông còn có thể bịa đặt ra được, giám đốc Vương, đều là người trong một giới, sau này chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại."
Từ trước đến nay anh trai cậu không phải là người thân thiện gì.
Nhưng mà, ở trên Weibo, không có fans nào là không biết, K Thần là một người cuồng em trai.
Một tay Phong Nại đút vào túi quần, một bàn tay khác búng búng tờ giấy kia: "Chờ có cơ hội anh sẽ đi cảm ơn anh trai nhỏ này của em."
"Nhất định phải như vậy!" Tiểu Nãi Lâm thật cao hứng, cậu cảm thấy anh trai cậu và anh trai nhỏ nhất định có thể chung sống hòa bình, dù sao hai người này đều soái như vậy..
Sự thật chứng minh, Tiểu Nãi Lâm quả thực vẫn chỉ là một đứa bé.
Lão đại Nhất Trung và lão đại Nhị Trung sao có thể sẽ chung sống hòa bình được.
Phải dùng từ kẻ thù để hình dung quan hệ của hai người bọn họ thì mới chính xác.
Lúc này.
Mạc Bắc đã đi ra Nhất Trung.
Triệu Kiện Kiện chỉ muốn dùng từ kỳ tích để hình dung một chuyến hành trình này.
Mà bên này, các cô gái học ở Nhất Trung khi nhìn thấy mỹ thiếu niên băng sơn đứng ở trước cổng trường của bọn họ, đi tới đi lui cũng không muốn rời khỏi chỗ này.
Các cô gái đó tới gần Mạc Bắc một chút, mặt đều sẽ phiếm hồng.
Dù sao người ta cũng quá đẹp trai.
Chủ yếu đó là do khí chất đạm mạc làm động lòng người kia.
Triệu Kiện Kiện đều đã nhìn đến trợn tròn mắt, trước kia bọn họ tới Nhất Trung đều chưa từng trải qua loại đãi ngộ như vậy!
Đáng tiếc, không thể lại ở đây hưởng thụ được nữa, nếu người Nhất Trung phản ứng lại, nhất định sẽ bắt anh và anh Nam của anh ở lại nơi này, rồi dốc hết sức đánh.
"Anh Nam, chúng ta đi ăn một bữa nhé! Chúc mừng một chút, trong mười năm nay, lần đầu tiên Nhị Trung đánh bại được Nhất Trung!"
Đây tuyệt đối là niềm tự hào của Nhị Trung bọn họ!
Mạc Bắc nhìn thoáng qua di động: "Không được, tôi còn có việc."
"Hóa ra lý do vừa rồi anh nói với đứa bé kia, không phải để anh chạy trốn sao?" Triệu Kiện Kiện có chút ngơ ngẩn.
Mạc Bắc muốn thở dài, cuối cùng ngẫm lại liền thôi: "Ngày mai gặp."
"Ngày mai nhất định phải gặp, Nhất Trung không phục, muốn hẹn đánh nhau lần nữa." Triệu Kiện Kiện muốn nói to những lời này lên, nhưng mà địa điểm lại không đúng cho lắm, nên chỉ có thể nhìn anh Nam của anh càng đi càng xa.
Kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đối với Mạc Bắc mà nói, quả thật là một chuyện lớn.
Đó chính là việc chuyển đội.
Chuyện này đối với nghề nghiệp game thủ mà nói, quan trọng nhưng cũng không quan trọng lắm.
Dù sao nếu chiến đội đối tốt với mình, cũng sẽ không có người nào lại muốn chuyển đội.
Đương nhiên cũng có tình huống khác, ví dụ như gặp chiến đội mới thì sẽ phát triển ngày càng tốt hơn.
Nhưng anh Mạc Nam của cô đều không phải vậy.
Mà anh là bị người khác tính kế chèn ép.
Hoàng hôn, câu lạc bộ Đồ Hải.
Câu lạc bộ này ở gần Nhị Trung, nhưng mà càng gần nhóm công ty kiến trúc hơn.
Giám đốc câu lạc bộ Vương Tuấn nhìn thấy Mạc Nam liền cảm thấy phiền, tùy tiện chọn một cái giá liền bán Mạc Nam đị.
"Thật đúng là không thể tưởng tượng được, lại còn có chiến đội khác sẽ nhận cậu, tôi thấy đối phương hẳn là không biết chiến tích mà cậu đã làm ra đi."
Vương Tuấn đến cũng không xem nội dung hợp đồng, liền ký tên lên: "Nếu cậu lăn lộn không nổi nữa, có thể lại trở về, gương mặt này của cậu, không thi đấu được, vẫn thực thích hợp để phát sóng trực tiếp, làm chút video khôi hài gì đó, nói không chừng còn có thể nổi lên."
Nói như vậy, đối với một tuyển thủ chơi game mà nói, quả thực chính là khuất nhục.
Uông Đông Đông ở bên cạnh nghe đến nắm chặt tay, tức giận thì tức giận, nhưng anh cũng sợ vị chủ nhân này của mình không nhịn được, sẽ trực tiếp nổi bão tại đây, đến lúc đó trên mạng lại là một điểm đen, đó cũng thật chính là vạn kiếp bất phục.
Sau khi sửa sang lại tốt cảm xúc, Uông Đông Đông vừa định khuyên đối phương bình tĩnh một chút.
Lại thấy thiếu niên đã đứng lên, tựa như công tử thế gia, duỗi tay tiếp nhận văn kiện, nhẹ nhàng cười, đè thấp giọng nói: "Chiến đội do ông quản lý, không đáng giá để tôi trở về nữa, vì nhường đường cho cháu trai bảo bối của ông, ông đến chuyện nói tôi là cong ông còn có thể bịa đặt ra được, giám đốc Vương, đều là người trong một giới, sau này chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại."
Chỉnh sửa cuối: