Xuyên Không [Edit] Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn - Nhị Khiêm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Bích Kim Nguyễn, 28 Tháng một 2021.

    • Drop theo yêu cầu chủ sở hữu
    Nữ Chiến Thần Group Hắc Bao

    Tác giả: Nhị Khiêm.

    Editor: Hắc Long Du Hí, Hồng Bích Kim Nguyễn

    Tình trạng: Hoàn thành.


    Thể loại: Nguyên sang, Không CP, Hiện đại, OE, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Tu chân, Xuyên nhanh, Tinh tế, Giới giải trí, Nữ chủ.

    Link góp ý: nơi đóng góp ý kiên cho editor

    Thời gian cập nhật: chủ nhật hằng tuần.

    Văn án:

    Đông Xu nữ chiến thần đứng đầu tinh tế,

    Vào một ngày nọ, đột nhiên phát hiện bản thân gia nhập vào một group Hắc Bao!

    Nữ chiến thần ngơ ra, rồi thuận tay nhấn một cái!

    Chúc mừng bạn đã nhận được niên đại nạn đói *1.

    Giây tiếp theo,

    Đông Xu xuất hiện ở Đại Tây Bắc, năm 1976.

    Đông Xu: Má, má nó?

    Vai chính: Đông Xu.

    Mục Lục

     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2023
  1. Đăng ký Binance
  2. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 1 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***
    - Thượng tướng đại nhân!

    ...

    Đông Xu trên người mặc cơ giáp đi đến khu nghỉ ngơi, bên tai là tiếng thủ vệ vang lên khẩu lệnh.

    Đông Xu mắt nhìn thẳng đi nhanh về phía trước, khoảng cách mỗi bước đi giống như được thước kẻ đo đạt qua vậy tinh chuẩn đến từng mm.

    Hai bên đường những đàn ông cao lớn đứng thành hàng, mọi người đối với Đông Xu đang đi ở trung gian lại chỉ trừ bỏ chào hỏi thì đến sắc mặt cũng không thay đổi một chút, huống chi là ánh mắt.

    Tuy trước mặt bọn họ là thượng tướng trẻ tuổi nhất toàn tinh tế, một cô gái dung mạo tuyệt mỹ với làn da trắng nõn như bạch ngọc, dáng người lại thập phần mỹ lệ.

    Nhưng mà, cấp bậc giá trị vũ lực là 3S, một quyền có thể đánh nát đầu bọn họ, đây chính là nữ chiến thần cho nên bọn họ đều quyết đoán không trêu vào!

    Một người siêu cường như vậy, làm nhóm thủ vệ không dám nhìn, cũng không thể xem.

    Đinh!

    Trí não trên cổ tay đột nhiên vang lên một tiếng, Đông Xu bước chân dừng lại giơ tay lên nhìn.

    Hoan nghênh ngươi gia nhập [ Trí năng hắc bao đàn] .

    Trí năng hắc bao đàn?

    Nhìn đến tên này, bước chân Đông Xu hơi dừng lại.

    Thân là người tấn chức nhanh nhất ở Liên Bang, nữ chiến thần có năng lực mạnh nhất, vòng giao hữu của Đông Xu rất đơn giản.

    Trí não đàn, nhưng có ba cái.

    Hoàng thất hội nghị đàn, Liên Bang quân đoàn đàn, gia đình đàn.

    Chẳng lẽ là ai đùa giỡn?

    Nhưng là ai cho hắn dũng khí, dám lấy đệ nhất nữ chiến thần tinh tế ra vui đùa?

    Bước chân mới vừa dừng, hắc bao đàn vừa mới gia nhập, đột nhiên bắn ra tới một cái [ Nhập đàn cần biết] .

    Nhập đàn cần biết:

    Trong đàn chỉ cho phép trao đổi hắc bao (khoán trắng hoặc thu bao), người vi phạm sẽ bị đá ra khỏi đàn.

    Hoàn thành nhiệm vụ hắc bao sẽ đạt được điểm hắc bao.

    Điểm Hắc bao vượt qua 5 sẽ biến thành màu đen.

    Nhiệm vụ giả chưa hoàn thành cướp được hắc bao, liên tục ba lần sẽ bị đá.

    Nội trong ba tuần không hoạt động sẽ bị đá.

    Nhìn không giống như trò đùa dai, chỉ là tại sao mình lại tiến vào thể loại đàn này?

    Đông Xu click mở nhìn thoáng qua tin tức trên đàn, tên thành viên đàn đều vô cùng quỷ dị.

    Hắc bao số 1, hắc bao số 2, hắc bao đàn số..

    Còn Đông Xu chính là gì?

    Vâng, hắc bao số 419, thực rất cường đại!

    Đinh!

    Hắc bao số 207 đã phát một cái hắc bao!

    Một âm thanh vang lên nhắc nhở, Đông Xu theo bản năng nhấn vào xem một chút.

    "Chúc mừng ngươi cướp được niên đại nạn đói *1."

    Giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm lại.

    Một lúc sau cô mở ra, tuy là nữ chiến thần tinh tế, nhưng lúc này cô cũng có chút mộng bức.

    Khung cảnh non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng.

    Đã sinh sống nhiều năm ở tinh tế Đông Xu trước nay còn chưa thấy qua phong cảnh như vậy.

    Đây không phải là tinh tế mà cô quen thuộc!

    Hơn nữa, hiện tại hình như thân thể này cũng không phải của cô!

    Cái hắc bao đàn này, có chút quỷ dị.

    Đông Xu bất động thanh sắc quan sát chung quanh.

    Từng hàng cây ăn quả không biết tên, ở cách đó không xa còn có đồng ruộng.

    Cũng may trí não mang trên cổ tay nhiều năm, cũng đi theo mình cùng đến đây.

    Ra mệnh lệnh cho trí năng một chút, trí não có thể kiểm tra đo lường đây là thời đại cùng hoàn cảnh nào.

    Tinh cầu màu lam, năm 1976, tại Tây Bắc, huyện Bắc Hải thôn Bàn Thạch.

    Trí não đem tin tức hiện lên khoảng hư không trước mặt Đông Xu, mà lại có thêm một phần tin tức khác không phải đến từ trí não cũng được hiện ở bên cạnh.

    Đó là cuộc đời của một cô gái.

    Cô gái tên là Khương Điềm Điềm, là con gái nhà họ Khương ở thôn Bàn Thạch.

    Bởi vì lớn lên xinh đẹp, thường xuyên bị người trong thôn trêu đùa, cho nên ba mẹ đối với hôn sự của cô rất nghiêm khắc, vì muốn cô được gả cho nhà giàu, sau đó chu cấp tiền cho hai người anh của cô cưới vợ.

    Kết quả, cô bé này ở 18 tuổi đã chết.

    Tin tức được cung cấp hiện lên chói lọi dòng chữ: Khương Điềm Điềm 18 tuổi, nguyên nhân chết: Chết đuối, người giết: XX.

    Hãy hoàn thành tâm nguyện Khương Điềm Điềm!

    Sau đó không còn gì hết!

    Đoạn tin tức kia lập tức biến mất.

    Đông Xu đứng tại chỗ tự hỏi nửa ngày, cũng không rõ, cái gọi là hắc bao đàn là muốn làm cái gì.

    Nhưng đã tới thì an tâm ở lại.

    Cô muốn nhìn xem rốt cuộc cái đàn này là muốn làm cái gì?

    Cô là đệ nhất nữ chiến thần đó?

    A!

    Cô cực kì bất mãn với việc tin tức chỉ nhắc tới vô cùng đơn giản, cư nhiên trực tiếp dùng XX như vậy thay thế tên của hung thủ.

    Nhưng cô cũng không vội vàng.

    Căn cứ vào đoạn tin tức ngắn của trí não, Đông Xu có thể biết bản thân đang ở vị trí cùng với thời gian nào.

    Hắc bao nhắc nhở: Niên đại nạn đói.

    Đã nói lên về niên đại này là áo cơm không có, xem thân thể này ăn mặc liền biết.

    Trên người ăn mặc quần áo giản đơn còn có mấy miếng vá.

    Hơn nữa loại vải này rất thô sơ, được giặt đến mức trắng bệch, vừa thấy chính là niên đại này nền kinh tế không ổn định.

    Hắc bao đàn yêu cầu cô phải hoàn thành nguyện vọng của cô bé Khương Điềm Điềm, nhưng lại không có nói tới nguyện vọng đó là gì.

    Như vậy có nghĩa là gì, cô yêu cầu tự phân tích sao?

    Ở cái niên đại nạn đói này, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, một cô bé lại chết sớm, tâm nguyện của cô ấy hẳn là đơn giản.

    Ăn uống no sinh hoạt đủ, thuận tiện tìm ra kẻ đã giết hại cô ấy.

    Đông Xu quyết định trước hết xem xét làm nhiệm vụ.

    Nữ chiến thần sẽ không nhận thua!

    Vừa suy nghĩ xong thì phía sau có tiếng bước chân đi đến.

    Đông Xu nhạy bén quay đầu lại, ánh mắt cô sắc như đao liếc qua.

    Mới vừa đến là Lữ Thụ, bị Đông Xu liếc mắt như vậy thì chân đều mềm nhũn.

    Bởi vì có ký ức của cô bé, cho nên Đông Xu thực mau nhận ra trước mặt là ai.

    Lữ Thụ, 19 tuổi, trong thôn là một đứa con trai chơi bời lêu lổng.

    Ở cái niên đại này, đa phần mọi người đều chất phác, mùa xuân thì gieo trồng, mùa hè thì trồng cây vụ hè, mùa thu thì thu hoạch vụ thu, còn mùa đông thì lên núi nhặt củi.

    Trong trí nhớ của cô bé này thì cái tên Lữ Thụ là một tên có tiếng chơi bời lêu lổng trong thôn.

    Hơn nữa thanh niên này hiện tại còn nghĩ tới muốn trêu ghẹo cô?

    Nếu không phải trường hợp bây giờ có chút không đúng, Đông Xu đều muốn huýt sáo rồi.

    Dơ bẩn!

    Thiếu niên này không tồi nha, là ai cho ngươi dũng khí mà dám đến trêu ghẹo nữ chiến thần?

    Cứ như con tôm chân mềm vậy, một quyền đánh vào thôi là có thể khiến hô hấp đều không còn nữa haha.

    - Điềm Điềm a.

    Lữ Thụ tuy rằng cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Đông Xu có chút dọa người, nhưng nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của cô, hắn liền gan chó lại gần.

    Xoa xoa tay, thừa dịp Đông Xu không chú ý, muốn duỗi tay bắt lấy Đông Xu.

    Kết quả, Đông Xu đảo mắt nhìn qua.

    Ngày thường đôi mắt cô bé này to tròn xinh đẹp sáng như sao, lúc này lại có chút rét lạnh băng giá làm tay Lữ Thụ đang vươn đến đột nhiên dừng lại.

    Lữ Thụ thiếu chút nữa bị ánh mắt giá lạnh đó làm cho sợ tới mức thét chói tai.

    - Có việc?

    Đông Xu còn tưởng là mình nói có chút khí thế, nhưng thân thể này lại phát ra giọng nói hết sức âm nhu mềm mại.

    Dùng từ kiều nhuyễn để hình dung cũng không quá đáng.

    Hơn nữa một tiếng Điềm Điềm kêu đến làm Đông Xu ê răng.

    Nếu là ở tinh tế, ai dám kêu cô một tiếng Tiểu Điềm Điềm.

    A...

    Đâu chỉ đập nát đầu ngươi.

    Cái chân thứ ba của ngươi, ta cũng đập nát!!!

    - Điềm Điềm, em đi theo anh đi, nhà anh điều kiện tốt, em ở cùng anh về sau thì không cần làm việc nữa, cũng không cần ở nhà bị khinh bỉ, anh nuôi em, nuôi thật tốt nha.

    Lữ Thụ một bên xoa tay, một bên lại có ý đồ quấy rối cô bé một chút.

    Nghe xong Lữ Thụ nói, Đông Xu liền liếc mắt đánh giá đối phương.

    Dùng ánh nhìn so với tia X quang còn dọa người hơn để quét nhìn, nhìn Lữ Thụ một lúc sau, Đông Xu khóe môi cong lên một chút, cô thấp giọng cười, giơ tay chỉ chỉ nói:

    - Ngươi xem, bên kia là cái gì?

    Lữ Thụ giống như bị mê hoặc quay đầu nhìn theo hướng tay Đông Xu chỉ, giây tiếp theo, trong một rừng cây nhỏ có một trận tiếng hét thê lương!


    -Xong-​
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2021
  3. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 2 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***

    Trong trí nhớ của cô bé này, thì ấn tượng đối với Lữ Thụ này cũng không tốt.

    Nếu không tốt, Đông Xu cũng không cần nể tình.

    Cho hắn một vé miễn phí về nhà, không cần cảm tạ!

    Lữ Thụ bị đá bay ít nhất hai mươi mét, sau đó 'Phịch' một tiếng rơi xuống đất.

    Cả người trực tiếp té ngã ngất xỉu, ngay lúc đó bà nội Lữ ra ngoài lấy đồ, vừa thấy cháu trai bảo bối nhà mình té xỉu giữa đường, liền gào lên một trận.

    - Bà Lữ, bà đừng lo la nữa, còn không mau đem người đưa đi trạm y tế.

    Một người đi ngang qua nhắc nhở bà lão một câu.

    Bà Lữ lúc này mới không thèm mắng cô nữa, lại vừa khóc vừa la đưa cháu trai đi trạm y tế.

    Cũng may bà Lữ cả đời làm nông dân, bản lĩnh khác không có nhưng trên người lại có một đống sức lực, chỉ là đưa Lữ Thụ một thiếu niên gầy đi trạm y tế thì vẫn có thể.

    Nhưng dọc đường đi, miệng bà Lữ lại không chút nhàn rỗi, vừa mắng vừa la, vô cùng đa dạng.

    Chỉ là khoảng cách của họ lúc này càng ngày càng xa Đông Xu.

    Theo ký ức của cô bé, Đông Xu trước tiên về nhà họ Khương một chuyến.

    Kết quả vừa tiến vào sân, đột nhiên một cây chổi bay ra nghênh đón cô.

    - Con nhỏ chết tiệt kia, sáng sớm liền chạy đi đâu, cũng không biết phụ giúp làm việc, mẹ đánh chết mày cái không có tiền đồ này.

    Vương Nguyệt Hoa lúc làm cơm sáng thì không thấy con gái mình đâu.

    Lúc này vừa nhìn thấy người, thì tức giận chịu không nổi liền cầm chổi đánh tới.

    Nếu là Khương Điềm Điềm trước đây thì chắc chắn sẽ bị đánh.

    Nhưng bây giờ đổi thành Đông Xu.

    Đánh nhau không thành vấn đề a, tiền đề là ngươi đánh lại hay không.

    Thân là nữ chiến thần Liên Bang, đệ nhất nữ ma đầu tinh tế, nhiều ít gì thì giá trị vũ lực cũng là cấp bậc 3S, nam nhân nghe tên Đông Xu cũng theo bản năng run rẩy.

    Hiện tại lại có một phụ nhân cầm chổi muốn đánh mình.

    - Đừng lộn xộn.

    Cô giơ tay liền đoạt được cây chổi, tuy rằng thân thể của cô bé không có sức lực, nhưng tinh thần lực của Đông Xu vẫn còn, đối phó với một người phụ nữ vẫn được.

    Cô khẽ quát một tiếng, đoạt lấy cây chổi rồi liếc mắt nhìn Vương Nguyệt Hoa một cái, sau đó đi vào trong nhà.

    Nhà bọn họ đã sớm đã tách ra ở riêng, ba Khương Điềm Điềm là con trai út nhà họ Khương, được ông nội Khương rất thiên vị, cho nên phòng ở cũng không tồi, tuy rằng cũng là một căn nhà đắp bằng bùn đất.

    Nhưng lại có nhiều gian phòng, hơn nữa nhà chính có tổng cộng năm gian phòng.

    Phòng Đông Xu ở phía tây, bởi vì cách vách không có phòng ở, cho nên đến mùa đông thì phòng phía tây đặc biệt lạnh.

    Nhưng Đông Xu không thèm để ý, đi vào thấy trong phòng toàn những đồ dùng đơn giản, lại cẩn thận phân tích tình huống trong nhà một chút, Đông Xu lại đi ra ngoài.

    - Nấu cơm.

    Nhìn thấy Vương Nguyệt Hoa còn đứng sững sờ ở nơi đó không phản ứng gì, Đông Xu trầm giọng mở miệng.

    Giọng nói của cô bé rõ ràng vẫn mang theo một chút mềm ngọt.

    Nhưng Vương Nguyệt Hoa lại từ bên trong nghe ra một chút áp lực.

    - Mày, mày..

    Vương Nguyệt Hoa còn chưa nói xong, bà đang định nói mày nghĩ bản thân là lão thiên à.

    Kết quả, Đông Xu ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn bà một cái.

    Cái liếc mắt kia tựa như là nhìn người chết vậy.

    Vương Nguyệt Hoa theo bản năng giật mình.

    Giây tiếp theo, bản thân bà còn chưa phản ứng lại, thì đã cứng nhắc đi nấu cơm.

    Nhà họ Khương làm cơm sáng rất đơn giản, nguyên bản cô bé chỉ được chia cho một chút nước cơm, nhưng một chút cũng không ít.

    Cô bé năm nay 18 tuổi, mỗi ngày đều phải làm năm, sáu công việc, làm việc không thua kém vì các thiếu niên khác.

    Ăn không tốt, làm việc lại nhiều, trong nhà còn chuẩn bị đem cô bán cho nhà giàu đổi lấy tiền cho hai anh trai cưới vợ.

    Gia đình cực phẩm ích kỷ như vậy, Đông Xu cũng không cảm thấy mình cần phải nương tay.

    Hơn nữa Đông Xu cũng đã phân tích qua, trong trí nhớ cô bé đối với người nhà là oán hận.

    Nói cách khác, chỉ cần mình không đem đối phương chơi tới chết, hẳn là không phá hủy nhiệm vụ.

    Hơn nữa có thể nhiệm vụ là giúp cô bé thoát khỏi cái nhà này?

    Không có số liệu để căn cứ nên hết thảy đều có khả năng.

    Nghĩ đến người nhà, Đông Xu không khỏi nghĩ đến ba mẹ mình, còn có anh hai của mình ở tinh tế.

    - Anh hai..

    Đông Xu thấp giọng gọi một tiếng, mặt trầm ngâm một chút, lúc sau cô mở mắt ra thì ánh mắt đã sắc bén trở lại.

    Sở dĩ cô không nghĩ cách rời khỏi nơi này, mà chấp hành cái gọi là nhiệm vụ.

    Kỳ thật cũng là vì anh hai của mình, Đông Ly.

    Đông Ly đã từng là chiến thần Liên Bang, giá trị vũ lực cấp 3S, tinh thần lực 3S cấp anh hùng, đã từng là thiên chi kiêu tử của Liên Bang.

    Chỉ đáng tiếc là một năm trước bởi vì một trận đại chiến tinh tế, não của Đông Ly bị thương tổn, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

    Đông Xu ở thấy được cái hắc bao đàn này rất quỷ dị thì trong lòng cũng muốn xem xét thử.

    Nếu chính mình tiến vào đàn, có thể đoạt hắc bao, khi hoàn thành nhiệm vụ, liền sẽ đạt được hắc bao điểm.

    Có hắc bao điểm, liền có thể biến thành bao đen.

    Đông Xu sở dĩ không có biện pháp chữa khỏi Đông Ly, là bởi vì trị liệu thuật của cô vẫn luôn dừng lại ở cấp S, không có biện pháp tấn chức.

    Không phải bản thân không tự đột phá được bình cảnh, mà là bởi vì tinh tế không có xuất hiện người có trị liệu thuật vượt qua cấp cập 2S trở lên.

    Hẳn là có điều kiện trói buộc.

    Đông Xu muốn xem thử hắc bao đàn này có thể hay không trợ giúp được cho mình.

    Vương Nguyệt Hoa nhìn Đông Xu ăn một hơi hết ba chén cháo, cả người lúc này mới bừng tình, bà đột nhiên thét chói tai mắng chửi:

    - Mày đúng là cái đồ phá của, anh trai mày buổi sáng mới ăn một chén cháo, vậy mà mày lại dám..

    Đông Xu ánh mắt sát khí nồng đậm liếc qua, thành công làm Vương Nguyệt Hoa câm miệng.

    Ăn hơi no, Đông Xu bắt đầu làm công việc hằng ngày của cô bé.

    Xuống ruộng làm việc.

    Hiện giờ là mùa xuân, mọi người đều vội vàng gieo trồng, lúc này làm được nhiều thì có thể tránh được công điểm.

    Cuối năm lúc phân lương thực phân thịt, cũng có thể có được nhiều hơn.

    Trong đầu Đông Xu, chỉ có một chút kiến thức ít ỏi về cái niên đại này.

    Nhưng cũng đủ dùng.

    Năm 76 ở nông thôn, nhân công hoặc là trồng trọt hoặc là cày ruộng, hoặc là mang theo con bò cùng nhau cày.

    Mặc kệ loại nào thì cũng đều là lao động bằng sức người.

    Đông Xu xem qua cũng không có ý muốn cải tiến.

    Thời đại này, rất nhiều đồ vật bị hạn chế, hai năm gần đây thì chính sách còn chút thoáng, hai năm trước một chút thì gió thổi cỏ lay liền sẽ bị nhốt vào chuồng bò.

    Đông Xu chỉ muốn tiêu sái làm xong nhiệm vụ rồi bỏ chạy lấy người, cũng không để ý đến thời đại này.

    Đại Tây Bắc phần lớn đều là cày ruộng, cũng may hiện giờ cây cối còn xem như rậm rạp, tuy rằng gió cát rất lớn, nhưng làm ruộng vẫn được.

    Trong ruộng đa số vẫn là người cày ruộng, phía trước là thanh niên trai tráng làm việc, phía sau sẽ có người đi theo rải hạt giống.

    Rải giống đa số là cô gái trẻ tuổi, hoặc là phụ nữ, cả ngày tay làm không ngừng, ước chừng có thể làm 6 công điểm.

    Xem lượng công việc của mỗi người nhiều ít mà quyết định.

    Đông Xu mới vừa đến liền được phân cho một sọt hạt giống, còn chưa xuống ruộng, liền nghe được cách mình mười mét đột nhiên vang lên một trận khóc la!

    - Nhà lão Lữ lại gây chuyện gì rồi, Lữ Thụ không phải buổi sáng mới vừa bị đưa đến trạm y tế sao?

    Ghi điểm viên đang nhìn nhân viên kỹ thuật phân hạt giống. Kết quả thấy tình huống bên kia, bất mãn nói thầm một tiếng, lại chạy qua xem đang xảy ra chuyện gì.


    -Xong-​
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2021
  4. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 3 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *

    Bởi vì buổi sáng, đại đội trưởng còn không chưa có thổi còi chính thức khởi công, đa số mọi người cũng chỉ mới vừa lãnh hạt giống.

    Cho nên có náo nhiệt, tự nhiên là chạy lại xem một chút.

    Đi nhận hạt giống, mỗi người đều đặc biệt cẩn thận cầm theo sọt của mình.

    Đông Xu nguyên bản cũng không nghĩ tới chạy qua xem.

    Đại khái là sinh hoạt ở tinh tế, tính cách nữ chiến thần khá đạm mạc, thậm chí có chút máu lạnh.

    Hiện giờ cô chỉ nghĩ xem tâm nguyện của Khương Điềm Điềm là cái gì thôi, đối với cái khác, cũng không cảm thấy hứng thú.

    Khi đám người đều bỏ đi xem náo nhiệt, chỗ này liền chỉ còn có vài người.

    Một người đàn ông có gương mặt đặc biệt đáng khinh, xoa xoa tay đi đến trước mặt Đông Xu, lộ ra hàm răng vàng khè cười hắc hắc.

    Người đàn ông này tuổi cũng không quá lớn, theo tính toán của thời đại này thì hẳn khoảng 20 tuổi.

    Trong trí nhớ của cô bé cũng có nhân vật này, tên thường gọi là Lương Cẩu Xuyên, tên thật là Bất Tường, trong thôn có tiếng là tên du thủ du thực.

    21 tuổi còn không có cô gái nào nguyện ý gả cho hắn, trong nhà lại nghèo, chỉ nghĩ đến việc lừa các cô gái trong thôn khác nhưng đều lừa không được.

    Chính hắn cũng không có tiền đồ, lại còn không chịu chăm chỉ xuống làm ruộng, không có việc gì đi dan díu với quả phụ.

    Đã từng nửa đêm chạy đến nhà quả phụ giành giật đánh nhau với nhân tình của quả phụ, một trận liền thành danh trong cả thôn.

    Lương Cẩu Xuyên thấy những người khác đều đi xem náo nhiệt, Khương Điềm Điềm còn đứng đây một mình, vội lại đây nghĩ nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi.

    Lương Cẩu Xuyên nói:

    - Tiểu Điềm Điềm, tới đây anh nhìn xem em một chút.

    Ở thời đại này, lớn lên quá xinh đẹp kỳ thật cũng là một loại sai lầm.

    Nhưng nữ chiến thần chưa bao giờ cho rằng lớn lên xinh đẹp, là một loại sai lầm, chẳng hạn như cô.

    Ở tinh tế, xinh đẹp như cô thật sự không mấy người, nhưng không ai dám tới trêu chọc cô.

    Nắm tay lớn là đạo lý!

    Người khác dám bởi vì dung mạo của cô nói ra nói vào thì nữ chiến thần liền có thể đánh tới khi hắn câm miệng.

    Hơn nữa, Tiểu Điềm Điềm cái tên này.

    Cũng là vì ở chỗ này, nếu đổi thành ở tinh tế.

    Đông Xu có khả năng sẽ trực tiếp đem hắn ném đến Trùng tộc, làm trùng hậu hành hạ hắn, sau đó lại mang về giáo huấn tiếp!

    Lương Cẩu Xuyên cho rằng chính mình có thể nắm tay cô, nói không chừng còn có thể thuận tay sờ ngực gì đó.

    Các cô gái khác trước đây hắn đều có thể xuống tay được.

    Tiểu Điềm Điềm này lại dung mạo xinh đẹp lại kiều diễm, làn da còn trắng nõn, hắn vẫn luôn muốn xuống tay với cô nhưng không có được cơ hội.

    Hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội phải sờ một phen.

    Nghĩ đến đó hắn liền mất hồn, Lương Cẩu Xuyên liền cảm thấy thèm đến phát điên.

    Cô bé kia còn cố tình không biết, còn hướng hắn cười ngọt ngào như vậy.

    Lương Cẩu Xuyên thấy chính mình có thể chiếm được người đẹp, kết quả giây tiếp theo, nữ chiến thần tặng hắn vé máy bay miễn phí.

    Bay 15m ra ngoài ruộng, Đông Xu đem Lương Cẩu Xuyên lại đá tiếp sang luống khác..

    Hai cái luống lúc sau đều san bằng.

    Ít nhất 30 mét.

    Lương Cẩu Xuyên rơi xuống đất, bị quăng ngã ở trên đất, trừ lúc rơi xuống đất có chút đau đớn, vết thương khác đều không có.

    Nhưng lúc rơi xuống đất, Lương Cẩu Xuyên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

    Nữ chiến thần khống chế tốt lực đạo, biết niên đại này không được chơi chết người.

    Cho nên, chỉ trừng phạt nhỏ.

    Lại không nghe lời, liền chơi hư các ngươi!

    Để tránh phiền toái, Đông Xu không thể ở lại đó mà chạy đi xem náo nhiệt.

    Chỉ là lúc đi qua đó, lại xuất hiện một màn làm nữ chiến thần thấy quỷ dị.

    Trên mặt đất là một cô gái vừa khóc vừa nháo, trên đầu lại có mấy cái chữ to màu đỏ tươi.

    Số liệu dị thường!

    Những người khác trên đầu đều thực bình thường, cái gì cũng không có.

    Cố tình lại xuất hiện ở cô gái kia.

    Đông Xu trong lòng khẽ nhúc nhích, không vội từ từ tìm hiểu, trước cẩn thận xem xét một chút.

    Cô gái kia tên là Lữ Đào, là con gái lớn của gia đình Lữ Nhị Căn, năm nay chỉ mới 17 tuổi.

    Lớn lên còn xem như trắng trẻo, nhưng đại Tây Bắc khí hậu không tốt này, trên mặt cô mang theo mấy nốt tàn nhang đỏ đỏ, nhưng cũng không có ảnh hưởng mỹ cảm.

    Nhà họ Lữ ở thôn Bàn Thạch là có tiếng.

    Không phải bởi vì nhà hắn có quyền thế hay có tài ba như thế nào, mà là bởi vì nhà bọn họ loạn thành như nồi cháo heo.

    Ông Lữ cùng bà Lữ nắm quyền trong nhà, ngang ngược không chịu tách ra riêng.

    Trong nhà ba đứa con trai, đứa lớn thì gian dối thủ đoạn, đứa giữa chỉ biết cam chịu, đứa út thì sớm cưới một cô gái trong thành, chạy tới trong thành làm công nhân trong xưởng giày nhựa, ăn lương nộp thuế.

    Cứ như vậy, người thì trong thành nhưng vẫn phải thường xuyên về nhà tống tiền ba mẹ.

    Bà Lữ lại đau lòng con út, nên hắn đến xin tiền bà liền cho.

    Con gái út của nhà họ thì gả cho một người đàn ông cùng thôn, liền ở cách vách Lữ gia, con gái út này cũng rất tinh ranh giảo hoạt, không có việc gì liền về nhà mẹ đẻ tống tiền.

    Cô cùng anh út của cô hợp nhau đánh kép, khiến bà Lữ không chút thể chống cự.

    Ông Lữ thiên vị một nhà quỷ lười con trai lớn, bà Lữ lại thiên vị một nhà con trai út cùng con gái út.

    Đứa con trai giữa, cùng vợ hắn lại là một người mềm yếu, luôn chịu đựng sự chèn ép của gia đình, lại còn phải làm việc.

    Cho nên, vì cái gì muốn tách ra riêng.

    Con trai giữa nuôi một nhà tốt như vậy.

    Bọn họ đương nhiên không muốn tách ra riêng, cho nên cũng không nháo ra cái gì.

    Nhiều nhất chính là hai vợ chồng đứa con trai giữa phải chịu mệt thôi, rồi cãi vã gì đó.

    Nhưng hôm nay Lữ Đào vừa đến đầu bờ ruộng còn chưa lãnh hạt giống, đột nhiên liền cùng đứa con thứ hai của nhà Lữ Đại Căn là Lữ Tráng cãi nhau.

    Nói hắn quấy rối mình!

    Quấy rối cũng là phạm tội, tại đây cũng không phải là tội danh nhỏ.

    Ông Lữ là người ít nói cũng không biết ăn nói, đầu óc cũng nông cạn.

    Bà Lữ chỉ biết chiếu cố cháu nội Lữ Thụ.

    Lữ Đào trước đây vẫn luôn không hé răng, cả người âm u, hôm nay lại mồm mép nhanh nhẹn.

    Cô nói Lữ Tráng đối với cô động tay động chân, nói nhà họ Lữ nhiều năm như vậy không tách ra riêng, khiến trong thôn chê cười.

    Lữ Đào vừa khóc vừa nháo, còn thật đáng thương quỳ rạp trên mặt đất.

    Mọi người luôn có thói quen đồng tình với kẻ yếu, cho nên lúc này trong thôn đã bắt đầu chỉ trích một nhà Lữ Đại Căn, còn Lữ Tráng kia bị Lữ Đào cào nát mặt.

    Lữ Đại Căn luôn sử dụng thủ đoạn nhưng mồm mép kỳ thật cũng không lưu loát, đa phần lực chiến đấu vẫn chính là vợ hắn.

    Cố tình bà vợ của Đại Căn hôm nay lại về nhà mẹ đẻ tống tiền không ở nhà!

    Lưu lại mấy cái miệng không linh hoạt, lúc này bị Lữ Đào chèn ép nói không ra lời.

    - Đủ rồi, mày là đồ con gái bất hiếu, đây là thái độ mày đối với ông nội mày sao?

    Cuối cùng vẫn là Lữ Nhị Căn lên tiếng, cũng chính là ba của Lữ Đào, hắn nhìn không được liền lấy một cây đòn gánh định đánh Lữ Đào.

    - Nhị Căn, đừng đánh, anh như vậy sẽ đem Tiểu Đào đánh chết a.

    Mẹ Lữ Đào tên là Chu Tiểu Thảo, là một người nhu nhược. Bởi vì sinh ba đứa con gái, ở Lữ gia không địa vị, tùy ý ba mẹ chồng khắc khe, anh em chồng còn có cô em chồng khi dễ, cũng không dám cãi lại.

    Làm việc nhiều nhất, ăn ít nhất, chịu ức hiếp cũng nhiều.

    Tuy rằng buổi sáng Lữ Đào náo loạn như vậy, khiến cô cũng hoảng sợ.

    Nhưng thời điểm mấu chốt, cô vẫn biết che chở con của mình.

    Tiến lên ôm Lữ Đào bảo hộ trong lòng, Chu Tiểu Thảo nước mắt tuôn ra, nhưng cô không giỏi ăn nói, nửa ngày, cũng chỉ la được một câu như vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2021
  5. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 4 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Xu đứng bên ngoài, tuy rằng xem không rõ tình huống phía trước, rốt cuộc thân thể này có chút lùn.

    Không đến 1m60, so sánh với chính mình ở tinh tế 1m95, thân thể này quả thực lùn vô cùng.

    Nhưng đây không quan trọng.

    Quan trọng là, Đông Xu nghe được mấy tin tức, sửa sang lại cô đưa ra kết luận.

    Lữ Đào ở trong trí nhớ của nguyên chủ, là người ít nói, là một cô gái này nói mấy lời liền đỏ mặt.

    Trong thôn gần đây còn đang ngầm truyền tai nhau nói một thanh niên trí thức đang cùng Lữ Đào quen nhau.

    Nhưng là không công khai.

    Nhưng ngẫm lại cũng đúng, thanh niên trí thức trong thành tới, tuy rằng nói nhà ở trong thành, chính là bị đưa đến nông thôn thì đa phần là do ở nhà cũng không được yêu thương.

    Bọn họ khi nào có thể trở về, cũng có thể đời này đều lưu tại Đại Sơn đâu?

    Nếu đời này đều lưu lại, như vậy một người cái gì cũng không có, tiền lễ hỏi đều không có, trong thôn ai nguyện ý đem con gái gả qua?

    Liền tính là có thể đi ở rể, chính là đầu năm nay nhà ai lương thực không quý giá, nhà ai phòng ở không cần.

    Con rể tới ở có thể làm được bao nhiêu công điểm, lỡ như ngày nào đó có thể trở về thành, lại đem vứt bỏ con gái họ lại, bọn họ khóc cũng không có chỗ để khóc.

    Cho nên, thanh niên trí thức kia cùng Lữ Đào không công khai, chắc cũng là nguyên nhân này.

    Nhưng Đông Xu cũng không chỉ nghĩ đến điều đó.

    Cái từ

    Số liệu dị thường!

    Xuất hiện nhắc nhở cô, làm cho Đông Xu phải suy nghĩ cẩn thận hơn.

    Lữ Đào ngày thường ít nói nhu nhược, đối với người trong nhà càng không dám phản kháng, chính là hiện giờ lại là đột nhiên đổi tính tình.

    Chẳng lẽ cô ta là đồng loại với mình?

    Cũng là nhiệm vụ giả của hắc bao đàn?

    Cho nên, mới có thể biểu hiện số liệu dị thường?

    Đông Xu dùng số liệu phân tích một lần nữa.

    Cảm thấy thế giới nhiệm vụ này, Lữ Đào số hiệu dị thường, có khả năng là đột phá.

    Đông Xu chuẩn bị âm thầm quan sát một chút.

    Nếu Lữ Đào là người lý trí, có đầu óc, như vậy mọi người có thể hợp tác, nói không chừng có thể sớm một chút cùng nhau sinh hoạt ăn thịt ngon, trụ nhà ngói, sau đó chính mình liền có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ.

    Nếu là người ngu xuẩn..

    Đông Xu mặt mày lãnh đạm.

    Ai cũng không thể ngăn cản cô làm nhiệm vụ, số liệu dị thường cũng không được!

    Lữ Đào căn bản không phục, đôi mắt hồng hồng, tức giận nói:

    - Ông đánh đi, ông lại đánh đi, tôi sẽ khiến cho mẹ tôi ly hôn với ông, ở cùng cái người không có tiền đồ như ông, mẹ tôi phải làm việc nhiều như vậy, ở trong nhà lại ăn không ngon còn chịu khi dễ. Tôi cùng các em tôi, mỗi ngày còn phải xem sắc mặt của ông, bác với chú một nhà họ đều không làm việc, còn có thể từ bà nội lấy lương thực, dựa vào cái gì.

    Chỉ là một câu này, lại như sấm sét nổ tung trong đám người.

    Ly hôn!

    Lữ Đào cư nhiên khuyến khích ba mẹ của chính mình ly hôn!

    Đầu năm nay, ly hôn chính là chuyện lớn, hơn nữa trong thôn cũng không thịnh hành cái này.

    Nhiều nhất chính là nhà ai chịu không được, bà vợ thu thập đồ về nhà mẹ đẻ, còn ông chồng lại tìm một cái là được.

    Ly hôn loại chuyện này, nói ra chính là sợ chết người.

    Quần chúng vây xem nhìn Lữ Đào ánh mắt lập tức liền thay đổi.

    Lữ Đào sao có thể cảm thụ không được?

    Chỉ là vừa rồi cô vì không bị đánh, cũng vì cho tẩy não mẹ mình, cho nên đem sự tình ly hôn xách ra.

    Vì cũng làm ba mình sợ một chút.

    Lúc này nhìn thấy quần chúng vây xem ánh mắt đều thay đổi, Lữ Đào hít một hơi thật sâu, thanh âm khẩn thiết mà nói:

    - Các vị chú bác ở đây, ba mẹ con là người thế nào, ngày thường làm việc nhiều bao nhiêu, mọi người cũng nhìn thấy. Có thể nói, ở nhà họ Lữ một nửa công điểm đều là của ba mẹ con làm ra, nhưng chúng con ở nhà ăn cái gì? Mẹ con mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo, đôi khi liền gạo cũng không có, còn con với hai đứa em gái con một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, đôi khi còn phải uống nước, căn bản không có cơm.

    Nói tới đây, Lữ Đào xoa xoa nước mắt, đôi mắt hồng hồng tiếp tục nói:

    - Đã như vậy, bà nội còn mỗi ngày chê chúng con không làm việc. Cac chú bác ở đây, Lữ Đào con luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, trước nay không nghĩ tới chống đối trưởng bối, nhưng mọi người cũng thấy được, con ngày nào không xuống ruộng, ngày nào tránh công điểm ít chứ, nhưng cứ như vậy bà nôi vẫn còn chê ít, nhưng bà là người lớn, con hiếu kính bà, cũng là nên làm.

    Lữ Đào biết chính mình nên thế nào để dẫn hướng dư luận, lại lần nữa xoa xoa nước mắt, tiếp tục lấy thân phận kẻ yếu, nói ra, lại càng thêm thê lương bi ai đáng thương:

    - Chính là Lữ Tráng, em họ của con! Hắn sáng sớm liền động tay động chân với con, còn đẩy con vào đống cỏ khô, nếu không phải có chú Mạch vừa lúc đi ngang qua, đời này của con đã bị hắn huỷ hoại, các chú bác, con là thật sự chịu không nổi..

    Lữ Đào nói xong, bụm mặt khóc lớn lên.

    Chu Tiểu Thảo vừa rồi giúp đỡ chắn đòn gánh, lúc này phía sau lưng còn đang đau, nhìn thấy con gái mình khóc, lại vừa nghe những lời vừa rồi của con gái nói, cũng ôm con mình khóc lên.

    Hai mẹ con vừa khóc, các nam nhân nhà Lữ gia tức khắc liền không biết làm sao.

    Chủ yếu là đan ông một nhà Lữ gia đều lười, thật đúng là không có người nào biết ăn nói.

    Sức chiến đấu mạnh nhất là bà Lữ, lúc này còn ở nhà làm nước đường trứng cho đại tôn tử bồi bổ, căn bản không biết ở đầu bờ ruộng đang có chuyện gì.

    - Ông Lữ, nhà ông cũng quá đáng, không tách ra ở riêng thì thôi đi, nhưng một chén nước cũng phải cân bằng sao lại bất công như vậy.

    - Đúng vậy Nhị Căn a, anh cũng thật là, chính bà vợ cùng con cái của anh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, anh cũng không nói gì ba mẹ anh, mỗi ngày liền chỉ biết cấm đầu làm việc, quay đầu lại thì vợ con đều đói không có ăn, anh sao lại đối xử với vợ con của mình như vậy.

    * * *

    Các thôn dân vẫn chất phác thiện lương, ngươi một câu, ta một câu khuyên bảo trong chốc lát.

    Lữ Đào cũng minh bạch, ra riêng chuyện này, một chốc một lát căn bản giải quyết không được.

    Thứ khác không nói tới, nhưng ba của mình tính tình như thế nào cô còn không biết sao?

    Ngu hiếu, không bản lĩnh, chỉ biết ức hiếp vợ con.

    Mấy năm nay bà Lữ cùng ông Lữ nắm lấy không cho ra riêng, Lữ Nhị Căn ở bên trong cũng phản kháng một hồi, cũng không có khả năng vẫn luôn bị áp bức như vậy.

    Nhưng không vội.

    Nếu cô đã trở lại, như vậy chuyện này chậm rãi tính!

    Lữ Đào cúi đầu lau nước mắt, khóe môi nhẹ nhàng ngoéo một cái, đáy mắt sáng lên một chút lại quay về lãnh đạm.

    Đông Xu mới vừa lui ra khỏi đám người, nhạy bén nhận thấy được một tia sát khí.

    Tay cầm sọt hạt giống giật giật một chút, Đông Xu hơi liễm mắt, một lần nữa cảm thụ một chút.

    Nhưng cũng không có lại cảm nhận được.

    Đông Xu cũng không vội.

    Đang chuẩn bị cất bước trở về, rốt cuộc đại đội trưởng đã chuẩn bị tốt, đang muốn thổi còi.

    Kết quả, nghênh đón đến là một thư sinh văn nhược.

    Ký ức cô bé một giây đồng hồ online.

    Trong đầu Đông Xu, giống như cơ sở dữ liệu, nháy mắt phản ứng lại.

    Trương Thiết Quân, nam, 22 tuổi, nam thanh niên trí thức trong thành tới, người theo đuổi Lữ Đào, thân thể thực yếu, thể năng nhiều nhất cấp E.

    Đi đường lưng không thẳng, rõ ràng không tự tin.

    Nhưng cũng đúng, đã từng là thiên chi kiêu tử, xuống nông thôn 5 năm, còn không có một chút tin tức trở về thành.

    Đó là thiên tài, cũng bị biến thành người thường.

    Đông Xu cùng Trương Thiết Quân đi ngang qua nhau. Trong lòng thầm nghĩ: "Từ trên người hắn, ngửi thấy hơi thở tra nam." Cô chỉ là nhìn qua một cái, ở trong dữ liệu của chính mình cũng có thêm tin tức.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  6. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 5 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng này, Đông Xu làm việc như một cái máy.

    Thân là nữ chiến thần Liên Bang, Đông Xu đánh qua hải tặc, giết qua Trùng tộc, chơi qua cơ giáp, hủy qua trí não.

    Chính là gieo trồng loại chuyện này..

    Được đi, nữ chiến thần năng lực học tập cực cường, tốc độ làm việc vẫn là thực mau.

    Đông Xu đầu tiên là ước lượng một chút trọng lượng của sọt hạt giống trong tay, trọng lượng hạt giống ước chừng có 10 cân.

    Những người khác bình thường đều là rải một ít trong luống, sau đó chôn đất lại là được.

    Đông Xu cảm thấy, tuy rằng là dùng sức người làm ruộng, nhưng là cũng cần quan tâm đến hiệu suất cùng chất lượng.

    Cho nên tính toán trọng lượng hạt giống, độ dài của luống, còn có hố sâu bao nhiêu, cùng với niên đại này hạt giống nẩy mầm xác suất bao nhiêu.

    Đông Xu cuối cùng mỗi cái hố, rải sáu hạt giống.

    Đông Xu ra tay thực chuẩn, có thể là do tính toán số liệu máy móc quá nhiều, cho nên lúc ra tay cũng cực chuẩn.

    Một lần có thể thảy 30 hạt giống, vừa lúc có thể rải năm cái hố.

    Hơn nữa Đông Xu lúc rải hạt giống, lưng vẫn duỗi thẳng, hơi rũ mắt vẫn luôn nhìn phía trước.

    Một dì ở luống bên cạnh còn hảo tâm nhắc nhở một câu:

    - Tiểu Điềm Điềm a, lưng đừng thẳng như vậy, một lát liền mệt mỏi lắm, cong lưng cũng được, không ai để ý đâu.

    Lại là Tiểu Điềm Điềm ê răng..

    Đông Xu nhàn nhạt liếc mắt một bà dì kia, dì kia chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, sau đó cũng không dám lại nói nhiều.

    Nhưng lúc thu hồi ánh mắt, trong miệng nhắc mãi một câu.

    Bà ta cho rằng giọng mình nhỏ, Đông Xu nghe không thấy.

    Nhưng tinh thần lực cực cường Đông Xu, liền tính là thay đổi thân thể, đối với lực nắm giữ thân thể cũng là cực kỳ đáng sợ.

    Đông Xu rõ ràng nghe được, cái dì kia ám khí phun một câu:

    - Hồ ly tinh.

    Thời đại tinh tế, cường giả vi tôn.

    Mọi người đối với năng lực một người khẳng định cùng nhận tri, chưa bao giờ lấy giới tính ra xem trước, mà là lấy năng lực xem trước.

    Đó là hoàng đế Liên Bang, đều là nam nữ hỗn trộn, có năng lực tài năng thì được kế thừa.

    Đông Xu kỳ thật cũng có chút làm không rõ, những người này luôn xem trọng giới tính, hơn nữa luôn là xem nhẹ phụ nữ, mọi người rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

    Cả buổi sáng, Đông Xu đều là sống lưng thẳng thắn mà làm việc.

    Hiệu suất không tồi, nhưng là một mình hiệu suất có cao cũng không làm được gì.

    Yêu cầu xem người phía trước cày ruộng hiệu suất thế nào.

    Đông Xu ở sau tốc độ như bay, nhưng thật ra làm cho người ở phía trước có động lực, làm hắn một buổi sáng đuổi mấy chục luống, công điểm nhớ rõ cũng không ít.

    Tuy rằng sau đó lại mệt đi đường chân đều run, nhưng công điểm nhiều liền cao hứng a.

    Hơn nữa nhìn Đông Xu, chàng trai trẻ tuổi kìa lại cảm thấy chính mình quá yếu ớt.

    Làm việc so con gái còn không bằng.

    Gieo trồng vào mùa xuân khiến người mệt mỏi.

    Hai bên bờ ruộng phải làm việc nhiều nhất.

    Tuy rằng ở vào thời kì giáp hạt, nhưng từng nhà cũng sẽ nỗ lực làm chút lương khô, không thì mùa đông chỉ có uống nước.

    Vì để có cái ăn vào mùa đông, mọi người đều ra sức làm việc.

    Nhưng bởi vì nguyên nhân mấy năm trước xảy ra nạn đói, cho nên hiện giờ từng nhà đối với lương thực vô cùng để ý, có thể cất giữ thì cất giữ, có thể ăn ít thì ít ăn.

    Ăn đến no căng ở thời đại này, ít nhất ở thôn Bàn Thạch là không tồn tại.

    Mọi người đều là ăn sáu phần no, bảo đảm lúc làm việc có sức lực là được.

    Trên cô bé còn có hai người anh trai, cũng là xuống ruộng làm việc, vẫn là cày ruộng.

    Hai anh trai đều là anh nông dân giản dị, một người 22 tuổi, một người 20 tuổi.

    Bởi vì trong nhà điều kiện không tốt, vẫn chưa cưới vợ.

    Nhưng bởi vì Vương Nguyệt Hoa, cũng chính là mẹ ruột cô bé đối cô bé không coi trọng, làm cho hai anh trai cũng xem nhẹ cô bé.

    Giống như, đều ra ruộng làm việc một buổi sáng mệt mỏi trở về.

    Hai người anh có thể rửa mặt, sau đó về giường nằm nghỉ một lát.

    Còn Đông Xu đã bị Vương Nguyệt Hoa kêu đi nhóm lửa nấu cơm.

    - Con nhỏ này, buổi sáng ăn nhiều như vậy, giữa trưa còn không nấu cơm còn muốn ăn, đừng nghĩ tới được ăn..

    Vương Nguyệt Hoa đã quên mất buổi sáng bị đại ma vương làm cho sợ hãi, lúc này còn đang mắng nhiệt liệt.

    Ba của cô bé tên là Khương Thiết Sinh, cũng là anh nông dân chỉ biết cắm đầu làm việc.

    Về nhà rửa mặt, liền lên giường đất nghỉ ngơi.

    Cũng mặc kệ người khác là làm việc trở về đã mệt mỏi còn phải làm việc.

    Đông Xu nhưng thật ra không ngại hầu hạ người thân.

    Nhưng tiền đề là, người thân cũng phải giống người thân.

    Như là người anh trai đã từng thương yêu cô tận xương tủy, Đông Xu liền nguyện ý vì hắn, mạo hiểm tới thử cái hắc bao đàn này.

    Nếu hắc bao đàn có thể cứu anh trai, như vậy chỉ là đến mấy thế giới kỳ quái hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

    Tuy rằng có chút phí não, nhưng là Đông Xu cam tâm tình nguyện.

    Chính là người một nhà này..

    Đông Xu cảm thấy, phải dùng nắm tay, làm cho bọn họ nhận rõ địa vị chính mình.

    Đông Xu đơn giản làm cơm, chưng cao lương mễ cơm khô, thô ráp thực sự, cũng may Đông Xu không kén ăn.

    Đồ ăn nói cũng không có gì đặc biệt.

    Tuy rằng mọi người trong sân nhà hoặc là trên núi đều có mảnh đất nhỏ riêng, nhưng hiện giờ đầu xuân, Tây Bắc khí hậu vốn là hay thay đổi.

    Dù trồng rau, hiện tại cũng lớn không nổi.

    Cho nên có thể ăn vẫn là đồ mùa đông mấy cái củ cải hoặc khoai tây còn giữ lại.

    Nhưng cái này, vẫn là đồ quý giá, dễ dàng không cho ăn.

    Vương Nguyệt Hoa ngày thường chuẩn bị cho mọi người chính là củ cải dưa muối, hoặc là một ít rau dại không biết tên để ngâm muối.

    Đông Xu mặc kệ bà ta, thuận tay rửa sạch mấy cái củ cải, sau đó xào một chút.

    Trong nhà quá nghèo, còn không có dầu ăn, chỉ có ăn tết lúc được phân thịt heo mới dùng thịt mỡ nấu một chút mỡ lợn làm dầu ăn.

    Vương Nguyệt Hoa còn luyến tiếc dùng, mỗi lần dùng một chút.

    Trong trí nhớ, Vương Nguyệt Hoa chỉ dùng chút dầu ăn như vậy.

    Thịt không có, gạo không có, dinh dưỡng dịch không có, hiện giờ liền nước luộc cũng không có.

    Cứ như vậy còn muốn làm việc nhiều.

    Đông Xu càng ngày càng cảm thấy chính mình phân tích là đúng.

    Nguyện vọng khả năng rất đơn giản, chính là ăn uống no đủ.

    Rốt cuộc cô bé, liền tính là mơ ước có to lớn cũng không có khả năng quá lớn.

    Cô bé chưa từng ra khỏi núi, chưa thấy qua thế giới bên ngoài.

    Cho nên, cô bé không có khả năng có suy nghĩ quá lớn được.

    Trả thù người nhà cực phẩm này đó, đáy lòng cô bé còn có một tia thiện lương, cô bé tuy rằng có oán trách họ.

    Nhưng đối với người nhà, cô bé vẫn là nguyện ý cho tôn trọng.

    Đây là Đông Xu phân tích trong trí nhớ cô bé, cộng thêm một ít cảm xúc mà bản thân cảm ứng được, đưa ra tới kết quả.

    Trinh thám ra số liệu, còn có xác suất, toàn bộ phân tích một lúc sau, Đông Xu hiện tại đánh cuộc 70% khả năng.

    Tâm nguyện của cô bé, chính là ăn uống no đủ, thuận tiện tìm hung thủ.

    Dọn thức ăn được lên bàn, Vương Nguyệt Hoa nhìn thấy liền thấy mấy món ăn thì tức muốn điên lên.

    Đông Xu cho chính mình dùng một chậu cơm khô, những người khác đều là tô bự, mỗi người một chén cơm.

    Đây tất cả đều là lương thực a!

    Chồng cùng con trai ăn cũng thôi đi, một đứa con gái vô dụng, ăn còn nhiều hơn đàn ông con trai người ta!

    - Mày, cái đồ vô dụng, yêu ma phá của, làm gì có người nào như mày, ăn nhiều như vậy, sao không no căng chết mày luôn đi.

    Vương Nguyệt Hoa hùng hùng hổ hổ nói, thuận tay lấy cây chổi muốn đánh người.

    Khương Quốc, Khương Binh hai anh em, vừa thấy tình huống này, nghĩ muốn khuyên một chút.

    Nhưng không nghĩ tới, Đông Xu vẫn luôn không nhúc nhích, đột nhiên tay phải giơ lên hai chiếc đũa, ở lúc Vương Nguyệt Hoa muốn đánh tới, ngón tay nhẹ nhàng vừa động.

    Bang!

    Hai chiếc đũa theo tiếng mà gãy đôi!

    Tách chiếc đũa ra, bốn khúc nằm song song nắm ở lòng bàn tay, lại lần nữa ngón tay khẽ nhúc nhích.

    Bang!

    Bốn khúc đũa, lại lần nữa vỡ nát.

    Vương Nguyệt Hoa đang giơ cây chổi, bị một màn này sợ đến sững sờ ở tại chỗ, mở to hai mắt nhìn, hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  7. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 6 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đừng nói Vương Nguyệt Hoa sợ hãi, Khương Thiết Sinh, Khương Quốc, Khương Binh đều sợ.

    Vấn đề là, đây còn không chưa phải là kết Chú!

    Thấy mọi người không phản ứng, Đông Xu tỏ vẻ, ba ba đây thực thất vọng, không thấy được những người này quỳ xuống thành thật nhận sai.

    Xem ra vẫn là uy hiếp không đủ?

    Dù sao chiếc đũa đã bẻ gãy, không có biện pháp dùng, thuận tay lại dọa dọa bọn họ cũng tốt.

    Nguyên bản tám khúc đũa còn ở trong tay, trực tiếp bị quăng ra ngoài.

    Tám khúc đũa đồng thời rơi xuống đất, không không không, xác thực nói là, đồng thời hoàn toàn đi vào mặt đất.

    Nhà ở Khương gia làm bằng bùn đất, cho nên tám khúc đũa bị ném ra lúc sau, có một nửa trực tiếp hoàn toàn đi vào mặt đất, một nửa kia lưu tại trên mặt đất.

    Vương Nguyệt Hoa sợ tới mức muốn thét ra tiếng, kết quả bị Đông Xu liếc một cái, liền ách giọng nói run bần bật.

    Khương Thiết Sinh cũng hít hà một hơi, hai cậu con trai càng là theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, bọn họ muốn sống nên bắt đầu muốn tìm kiếm đường chạy trốn.

    - Có thể ăn cơm mà không nói gì không?

    Nhìn đến biểu tình mọi người, nữ chiến thần cũng không quá vừa lòng.

    Nhưng tạm thời như vậy cũng còn tốt, cho nên thanh âm nhàn nhạt hỏi lại một câu.

    Vương Nguyệt Hoa tự động gật đầu, ba người còn lại nhưng thật ra không có phản ứng gì.

    Nhưng quá trình ăn cơm, tất cả đều là cứng nhác cầm đũa.

    Buổi chiều như cũ là gieo giống, gieo trồng vào mùa xuân bận nhất chính là một đoạn thời gian này.

    Đại Tây Bắc tất cả đều là ruộng cạn, hơn nữa thổ địa diện tích hẹp, tuy rằng gieo trồng hoàn cảnh kém chút, nhưng nhiều loại nên kỳ thật cũng sinh trưởng tốt.

    Gieo giống là việc quan trọng nhất, gieo giống xong, còn muốn gánh nước đi tưới luống, trong ruộng làm việc không ngừng, mọi người căn bản không chút rảnh rỗi.

    Phía bắc còn có mục trường, nơi đó nuôi trâu bò cùng dê, đương nhiên đều là của quốc gia.

    Cuối năm, lãnh đạo phía trên, sẽ căn cứ tình huống, lưu loại, sàng chọn lúc sau, sẽ trực tiếp mang đi thỏa mãn cung ứng cho thành thị.

    Đội sản xuất còn nhiệm vụ nuôi heo, trừ bỏ cuối năm phía trên yêu cầu mang đi, dư lại đại đội trưởng có thể phụ trách giết thịt, sau đó các thôn dân lấy chính công điểm tới đổi thịt.

    Đông Xu dùng một ngày sờ xong quy định của thôn Bàn Thạch, cũng biết, công điểm có thể tương đương bao nhiêu tiền, còn muốn xem cuối năm, quốc gia đối với lương thực định giá có bao nhiêu.

    Đầu năm tốt thì công điểm đáng giá, đầu năm không tốt thì công điểm tương đối sẽ co lại rất nhiều.

    Nhưng mấy năm nay ngoài ruộng vẫn thu hoạch được tốt, mọi người sinh hoạt cũng so với trước đây nhẹ nhàng hơn một chút.

    Tuy rằng vẫn là ăn vài phần no, nhưng là ít nhất có thể bảo đảm sẽ không bị đói chết.

    Buổi chiều gieo giống, phía trước Đông Xu thay đổi một người.

    Chàng trai làm vào buổi sáng thật sự chịu không nổi, giữa trưa về nhà nằm trong chốc lát, hiện tại chân còn run.

    Hắn chủ động cùng giám sát viên nói một chút, thay đổi một luống khác.

    Đông Xu hoàn toàn không chọn.

    Chàng trai mới tới này còn bởi vì anh chàng buổi sáng đổi luống mà còn cười nhạo đối phương.

    Nhưng chờ đến chạng vạng, anh ta cười không nổi.

    Đông Xu tốc độ quá nhanh, hơn nữa từng bước ép sát, làm hắn thời gian thở đều không có.

    Toàn bộ hành trình liền giống như cổ máy, vận hành với tốc độ cao.

    Hơi phản ứng chậm một chút, Đông Xu liền sẽ ở sau người ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

    Nghĩ đến cô gái nhỏ bé kia làm con nhanh hơn hắn, anh ta trong lòng cũng có chút khó chịu.

    Chạng vạng, đại đội trưởng thổi còi kết Chú công việc.

    Anh ta trực tiếp mệt nằm liệt hai đầu bờ ruộng, đi không nổi nữa.

    - Lưu Nhị Dân, anh sao còn nằm đó.

    Chàng trai buổi sáng bị trào phúng đến trào phúng lại một câu, hỏi xong lúc sau, còn ha ha cười.

    Tuy rằng chân vẫn là đau, nhưng là buổi chiều tương đối tốt hơn.

    Anh chàng khác vừa thấy Lưu Nhị Dân như vậy, cũng đi theo trêu chọc.

    Hai đầu bờ ruộng cũng không có gì để giải trí, mọi người lấy việc trêu chọc nhau, khoác lác này đó làm niềm vui thôi.

    Cơm chiều vẫn là Đông Xu làm.

    Tuy rằng Vương Nguyệt Hoa lần nữa tỏ vẻ, không cần, bà có thể làm, hơn nữa bà làm càng tốt.

    Nhưng là Đông Xu nhìn qua một cái, Vương Nguyệt Hoa nháy mắt liền sợ.

    Đông Xu sở dĩ ôm việc nấu cơm, một là Vương Nguyệt Hoa làm cơm giống cơm heo, là Đông Xu không kén ăn, cũng cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

    Còn lại là, Vương Nguyệt Hoa làm cơm, Đông Xu căn bản ăn không đủ no.

    Tinh thần lực cùng trị liệu thuật đã ở trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, bởi vì không có dinh dưỡng dịch cung ứng, Đông Xu hiện tại đối đồ ăn nhu cầu đặc biệt lớn.

    Nếu để Vương Nguyệt Hoa nấu cơm, Đông Xu không tới ba ngày, phải đói chết.

    Nhìn Đông Xu chén lớn gạo cho vào nồi, lại cắt củ cải cùng khoai tây, Vương Nguyệt Hoa che lại ngực, bệnh tim đều muốn tái phát.

    - Nghe lời một chút, ngày mai cho mẹ ăn thịt.

    Nhìn đến Vương Nguyệt Hoa như vậy, Đông Xu biểu tình bình tĩnh nói một câu.

    Vương Nguyệt Hoa cảm thấy tim mình càng đau, con nhỏ này là đầu óc có bệnh rồi, hiện tại đã bắt đầu nói mê sảng sao?

    Buổi tối, Đông Xu vẫn là một chậu cơm.

    Những người khác cũng là một tô bự, Vương Nguyệt Hoa không nỡ ăn, chỉ ăn nửa chén cơm, chuẩn bị dư lại giữ ngày mai buổi sáng trực tiếp thêm nước nấu cháo ăn.

    - Ngày mai cơm sáng để mẹ làm.

    Vương Nguyệt Hoa chuẩn bị tâm lý nửa ngày, lúc này mới mở miệng.

    Đông Xu không nói gì, Vương Nguyệt Hoa cho rằng chính mình nói chuyện đã có tác dụng, vui vẻ lại ăn hai phần cơm.

    Chỉ là ăn xong lại bắt đầu đổi ý.

    Cô như thế nào liền đạp hư lương thực như vậy?

    Thôn Bàn Thạch vị trí xa xôi, hiện giờ còn không có toàn bộ được kết nối điện, từng nhà buổi tối chỉ có thể thắp đèn dầu.

    Nhưng đèn dầu, mọi người cũng tiếc tiền.

    Trời tối thì đi ngủ, không lãng phí tiền đèn dầu.

    Đông Xu ăn cơm xong, không vội đi ngủ, tinh thần lực cùng trị liệu thuật cần phải lấy lại, ăn cơm nhiều như vậy, tự nhiên là yêu cầu vận chuyển tiêu hóa một chút.

    Trong thôn, người ra ngoài tản bộ không nhiều lắm, nhiều nhất chính là hàng xóm hai nhà ngồi ở cửa trò chuyện với nhau về sự tình trong thôn, mọi người nói đến thống khoái rồi thì từng người về nhà nghỉ ngơi.

    Hôm nay ước chừng là bởi vì chuyện của Lữ Đào, cho nên mọi người đề tài câu chuyện tương đối nhiều.

    Đông Xu đi bộ qua lại, nhìn thấy không ít người, cửa nhà người vây quanh, thanh âm rất lớn nói cái gì.

    Đông Xu vừa đi vừa trong lòng nghĩ tâm nguyện của nguyên chủ rốt cuộc sẽ là cái gì?

    Đông Xu hiện tại tuy rằng có nắm chắc, nhưng là lỡ thất bại đâu?

    Lỡ như chính mình không đoán được cô bé nghĩ gì đâu?

    Bởi vì tập trung suy nghĩ, Đông Xu đi đến một đống cỏ khô.

    Đang chuẩn bị nhấc chân trở về, kết quả liền nghe được giọng nói quen thuộc ở vang lên.

    Hình như là đến từ bên kia đống cỏ khô.

    Đông Xu không muốn nghe lén chuyện của người khác, nhưng vấn đề là vị trí hiện giờ của chính mình ngay sau đống cỏ, đi ra quá xấu hổ.

    Nghĩ rời đi, thì phải từ đống cỏ khô đi ra ngoài, như vậy khẳng định đối mặt cùng người nói chuyện.

    Không ra sao?

    Chuyện của người ta gì đó..

    Thôi, nghe vậy.

    - Trương Thiết Quân, tôi nói rồi tôi sẽ không làm vợ của anh, anh còn dây dưa mãi, tôi sẽ đi nói với đại đội trưởng là anh quấy rối tôi đó.

    Đây là giọng của Lữ Đào, giọng nói vừa tức giận lại vừa gấp gáp, còn mang theo một chút nức nở.

    Nghĩ đến số liệu dị thường, Đông Xu nhẹ nhấp môi, dựng lên tai cẩn thận nghe.

    - Đào nhi, chúng ta trước đó không phải nói tốt sao? Qua lúc gieo trồng vào mùa xuân liền cùng trong nhà nói chuyện, anh cũng đưa tin cho nhà anh rồi, bọn họ đều muốn chúng ta ở bên này thành hôn, sao mà gieo trồng vào mùa xuân còn không chưa kết Chú, em lại thay đổi, hơn nữa em hôm nay còn cãi nhau với người trong nhà nữa, bị nhiều người trong thôn nhìn thật mất mặt.

    Giọng của Trương Thiết Quân có chút bén nhọn, nói đến thời điểm kích động, còn có chút cảm giác phá âm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  8. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 7 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tôi cãi nhau với người nhà tôi thì sao chứ, cũng không liên quan đến anh. Trương Thiết Quân, anh đừng không đặt mình vào người khác mà nói như vậy, anh thử cảm giác mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tôi cũng muốn nhìn xem anh lúc ấy cũng sẽ không nháo lên trong nhà đi?

    Lữ Đào vừa nghe Trương Thiết Quân nói như vậy, tức giận đến rơi nước mắt.

    Một kẻ cặn bã như vậy, đời trước như thế nào lại không nhìn ra được?

    Đại khái là lòng dạ đã thay đổi, đời trước bản thân không khóc không nháo, vẫn luôn nghe theo Trương Thiết Quân nói, chịu đựng lại chịu đựng.

    Cuối cùng uất ức gả cho hắn.

    Kết quả đâu?

    Nghĩ đến đời trước chính mình cuối cùng thảm trạng như vậy, Lữ Đào liền oán khí tận trời, hận không thể ngay bây giờ xé Trương Thiết Quân.

    Hiện giờ nghĩ lại đời trước những lời ngon tiếng ngọt đó, giống như châm chọc vậy, nói cho Lữ Đào biết đời trước cô là kẻ thất bại, là người vợ bị bỏ rơi, là người bị tên cặn bã đó ném tại sơn thôn.

    - Hơn nữa Trương Thiết Quân, tôi cùng anh có quan hệ gì, mà anh tới quản chuyện nhà tôi, tôi la lối ẫm ĩ khóc lóc thì làm sao, Lữ Đào tôi chính là người thích gây chuyện như vậy, có nháo lên cũng là chuyện của nhà tôi, liên quan gì anh chứ.

    Lữ Đào nói rõ ràng, hơn nữa ngữ khí thập phần kích động.

    - Đào, anh không nghĩ tới, em lại nói như vậy, anh đối với em quá thất vọng rồi, em..

    Trương Thiết Quân vừa thấy Lữ Đào dám đổi ý, hơn nữa ngữ khí như vậy xem ra là còn muốn nháo tiếp.

    Cái này làm cho Trương Thiết Quân vừa tức lại vừa hận.

    Hắn đã xuống nông thôn 5 năm, trở về thành cơ hội đã không lớn, nếu không ở nơi này tìm một cô gái kết hôn, lại kéo dài, hắn sợ là cũng không tốt lắm.

    Trương Thiết Quân kỳ thật cũng không quá vừa lòng Lữ Đào.

    Lữ gia quá loạn, hơn nữa lại không ra riêng, không có biện pháp cải thiện được sinh hoạt hiện tại của Trương Thiết Quân.

    Nhưng Trương Thiết Quân không có lựa chọn, hắn ở nhà vốn là không được yêu thương, hắn viết 5 phong thư, trong nhà ngẫu nhiên trả lời 1 phong, vẫn là hỏi hắn nơi này có hay không lương thực dư không, có thể gửi về nhà không.

    Xuống nông thôn 5 năm, trong nhà cũng không gửi lấy một mao tiền giúp đỡ hắn.

    Cái này làm cho Trương Thiết Quân càng ngày càng tuyệt vọng, cho nên chẳng sợ Lữ Đào điều kiện không tốt, nhưng là ít nhất Lữ gia sẽ không kén chọn hắn.

    Lại nói, Lữ Đào là một đứa con gái, gả cho hắn chính là người của Trương gia hắn, Lữ gia lại loạn, cũng quản không đến một đứa con gái đã gả ra ngoài.

    Nhưng không biết như thế nào, mới một ngày không gặp, Lữ Đào liền thay đổi!

    Cái này làm cho Trương Thiết Quân tức giận, hắn đường đường là nam thanh niên trong thành đến, lớn lên dễ nhìn, xuất thân cũng không kém, như thế nào còn bị Lữ Đào ghét bỏ như vậy?

    Lòng tự trọng làm Trương Thiết Quân nuốt không được khẩu khí này.

    Thấy trời đã tối, bên người lại không có ai, bọn họ lại ở bên cạnh đống cỏ khô.

    Làm cho Trương Thiết Quân sắc mặt trầm vài phần, trong lòng cũng mang theo vài phần ý nghĩ đập nồi dìm thuyền.

    Thật sự không được, thì trực tiếp gạo nấu thành cơm.

    Hắn cũng không tin, hắn ngủ với Lữ Đào rồi thì Lữ Đào còn có thể không gả cho hắn?

    Không gả cho hắn, Lữ Đào kia chính là chiếc giày rách người người ghét bỏ, muốn gả đều gả không được.

    Trời có chút tối, Lữ Đào không thấy trong mắt của Trương Thiết Quân đang âm trầm.

    Nhưng Lữ Đào cảm giác được nguy hiểm.

    Đối với Trương Thiết Quân ngữ khí đầy thất vọng, cũng chỉ là khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười mang nức nở:

    - Phải không? Thất vọng thì thế nào, tôi cùng Trương Thiết Quân anh lại không có quan hệ, anh có đối cả gia đình tôi thất vọng thì cũng liên quan gì Lữ Đào tôi chứ?

    Vì hôm nay xúc động nhất thời mà chạy đến nơi này, lúc này mới phát hiện ra nơi này thật nguy hiểm, Lữ Đào mới thấy hối hận.

    Nói xong câu đó, cô liền đột nhiên đẩy ngã Trương Thiết Quân, Lữ Đào nghĩ muốn chạy về nhà.

    Kết quả, Trương Thiết Quân cũng quyết tâm trực tiếp gạo nấu thành cơm, trở tay liền đem Lữ Đào kéo lại.

    Hắn tuy rằng gầy yếu, nhưng cũng đã 5 năm làm nông dân, kéo Lữ Đào một cô gái ốm yếu như vậy, vẫn là quá dễ dàng.

    Lữ Đào bị kéo về ấn trên đống cỏ khô, Trương Thiết Quân đã bắt đầu cởi quần áo.

    Đông Xu toàn bộ hành trình đều nghe thấy, lúc này biểu tình có chút phức tạp.

    Cô trước đó nghe trong thôn các cô gái kia nói, Lữ Đào cùng Trương Thiết Quân quen nhau, bởi vì có cô gái nhìn thấy hai người chạng vạng đi dạo ở rừng cây nhỏ, tuy rằng không nắm tay, nhưng là đi gần nhau lắm.

    Chính vừa rồi nghe Lữ Đào cùng Trương Thiết Quân nói chuyện, thực rõ ràng, Lữ Đào hiện tại không muốn có quan hệ gì với Trương Thiết Quân nữa.

    Hơn nữa ngữ khí cực độ thất vọng, còn mang theo oán khí rõ ràng.

    Cho nên, trước đó tin tức bọn họ quen nhau, cũng không nhất định là thật sự.

    Nếu là thật sự, như vậy Lữ Đào hiện tại chính là đổi ý.

    Nghĩ đến trí não nhắc nhở chính mình, Lữ Đào số liệu dị thường, Đông Xu cẩn thận ở trong lòng phân tích, khả năng của số liệu dị thường này là gì.

    Nhưng có thể sử dụng được tin tức quá ít, phân tích trinh thám thấy được hoặc chính Lữ Đào thay lòng đổi dạ thích người khác, hoặc chính là đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra Trương Thiết Quân không phải người tốt.

    Đương nhiên, còn có một loại trinh thám tương đối vớ vẩn, Lữ Đào không hề là Lữ Đào.

    Cô ta bên trong đã là người khác.

    Đông Xu nguyên bản còn nghĩ ở trong lòng, dùng các loại xác suất cùng trinh thám, để nghiệm chứng một chút, vài loại phỏng đoán này, cái nào gần sát bốn chữ

    Số liệu dị thường

    Lại không nghĩ rằng, Trương Thiết Quân cư nhiên muốn cưỡng hiếp con gái người ta?

    Quả nhiên, trong xương cốt đều tản ra hơi thở tra nam.

    Đông Xu không thể xác định, Lữ Đào có nhất định là người tốt không.

    Nhưng đối với Đông Xu mà nói cô gái kia là người đặc biệt của thế giới này.

    Trước khi tình huống rõ ràng, Đông Xu sẽ bảo vệ cô.

    - Dám ở đây quấy rối người khác.

    Đông Xu chậm rãi từ phía sau đống cỏ khô đi ra, nặng nề mở miệng.

    Bởi vì khí tràng quá cường, Trương Thiết Quân nguyên bản còn nghĩ cởi quần áo Lữ Đào, đột nhiên run một cái.

    Lữ Đào mượn cơ hội trực tiếp từ dưới thân Trương Thiết Quân chui ra, vốn nghĩ kéo quần áo trực tiếp trốn.

    Nhưng là nghĩ đến, vừa rồi mở miệng hình như là một cô gái, Lữ Đào lại sợ cô gái kia có lòng tốt đến cứu mình, lại gặp Trương Thiết Quân làm hại.

    Lữ Đào mới vừa chạy đi hai bước, bởi vì điểm lương tri này, lại quay đầu trở về.

    - Trương Thiết Quân, anh là muốn bị nhốt lại sao?

    Lữ Đào lấy dũng khí cường chống, hung tợn mở miệng.

    Trương Thiết Quân cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu, vừa rồi khi cởi quần áo Lữ Đào tay hắn đều run.

    Lúc này bị người phát hiện, càng bị dọa đến không chịu nỗi.

    Chân run rẩy sắp đứng không vững, nói chuyện giọng cũng run theo:

    - Ngươi ngươi ngươi, các ngươi..

    - Muốn hay không đi gặp đại đội trưởng.

    Đông Xu cảm thấy chính mình vẫn là thực văn minh.

    Cho nên, cũng không có trước tiên dùng vũ lực giải quyết, mà là mang theo vài phần uy hiếp cười hỏi một tiếng.

    Trương Thiết Quân không biết, bản thân sẽ có một ngày, còn sẽ sợ một người phụ nữ, sợ đến hai chân run rẩy, sợ đến đi không nổi.

    - Trong thôn, phạm vào tội quấy rối, đại đội trưởng đều xử trí như thế nào a?

    Thấy Trương Thiết Quân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đứng ở nơi đó không nói lời nào, Đông Xu bước nhanh đi tới, vừa đi vừa hỏi.

    Giọng cực trầm, thấp thấp mang theo áp bách lớn không nói nên lời.

    Trương Thiết Quân mồ hôi lạnh rơi cả vào mắt, hắn cũng không dám lau, giọng run như cái sàng:

    - Ta ta..

    Sau câu ta, liền không có kế tiếp.

    Giây tiếp theo, trên người hắn tựa hồ rốt cuộc có một chút sức lực, cũng không hề ở lại xem Đông Xu cùng Lữ Đào, hắn liền xoay người bỏ chạy, trên đường còn té ngã vài lần.

    Hắn cũng không rảnh lo bản thân chật vật, té ngã lộn nhào, một lần nữa đứng lên, tiếp tục chạy.

    Nhìn Trương Thiết Quân biến mất trong bóng đêm, Lữ Đào che ngực lại, thở dài nhẹ nhõm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  9. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 8 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lữ Đào hai tay che mặt, gật đầu với Đông Xu, rồi nghẹn ngào nói:

    - Cảm ơn cô, Điềm Điềm.

    Tên Điềm điềm thật làm người ê răng mà.

    Đông Xu gật đầu, Lữ Đào lại bởi vì ủy khuất mà che mặt nhỏ giọng khóc.

    - Nước mắt là thứ vô dụng nhất.

    Đông Xu đạm bạc nói, nguyên chủ cùng Lữ Đào cũng không có giao tình gì nhiều.

    Cho nên, lạnh lùng nói xong một câu, Đông Xu liền xoay người về nhà, vừa đi còn vừa nói nhiều thêm một câu:

    - Đã trễ thế này rồi lại không trở về, ai biết được, tên kia có quay lại đây hay không?

    Lữ Đào nguyên bản còn che mặt khóc.

    Vừa nghe Đông Xu nói như vậy sợ tới run rẩy.

    Buổi tối hôm nay xảy ra chuyện như thế xác thực đã khiến cô rất sợ hãi.

    Cũng không rảnh lo khóc, lau nước mắt rồi cũng đi theo Đông Xu về nhà.

    Sáng hôm sau, chưa đến 4 giờ Đông Xu đã dậy.

    Hôm nay đã nói sẽ cho cả nhà ăn thịt, nữ chiến thần nói chuyện luôn giữ lời.

    Ngày hôm qua cô từ những người phụ nữ gieo giống kia nghe được, ngọn núi cao trong thôn kia có các loại động vật nhỏ.

    Nhưng đầu năm nay, mặc kệ là lên núi săn bắn, hay là trong nước vớt được cũng đều là đồ của quốc gia.

    Nếu đồ vật không lớn, không bị người phát hiện cũng có thể lấy về nhà ăn.

    Đông Xu lần đầu tiên cũng không chuẩn bị săn bắt gì to lớn.

    Chỉ bắt mấy động vật nhỏ về nhà làm một bữa ăn ngon là được.

    Chủ yếu vẫn là có chất dinh dưỡng để tăng cường thể chất.

    Vào đầu xuân 4 giờ trời vẫn còn tối đen.

    Đông Xu tinh thực lực cường đại cho nên thị giác cực tốt.

    Sờ soạng ra cửa, đi đến ngọn núi kia.

    Hiện giờ trên núi miễn cưỡng có một chút xanh lục, đa phần là cỏ khô, Đông Xu cũng không để ý, trong tay dẫn theo cái sọt tre đã hơi rách nát trong nhà đi, bước chân trầm ổn rảo bước vào núi.

    Chỉ là mới đi được 10 phút liền nhìn thấy một người.

    Khoảng cách có chút xa, nếu không phải thị lực Đông Xu hơn người kỳ thực cũng sẽ xem không rõ.

    Chỉ ước chừng có một bóng dáng.

    Trí não nháy mắt được mở ra, tuy rằng trí não ở tinh cầu này bị hạn chế rất nhiều, nhưng là còn xem như dùng tốt.

    Ít nhất có thể ở khoảng cách nhất định đem được đại khái tin tức của người kia truyền đến cho bản thân nơi này.

    Phía trước là một nam nhân trẻ tuổi cao lớn, dáng người cường tráng, cơ bắp rõ ràng, bước chân cũng đặc biệt ổn.

    Đông Xu không biết đối phương là địch hay là bạn, chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước.

    Đối phương tựa hồ cũng phát giác ra cô, cố tình bước nhanh hơn.

    Nhưng hắn nhanh, Đông Xu lại nhanh hơn hắn.

    Nếu không biết là địch hay bạn, như vậy liền nhanh chóng tiếp xúc, nếu là địch trực tiếp xử lý là được.

    - Cô..

    Đợi Đông Xu đến gần, Hàn Chiêu nhỏ giọng hơi khàn khô hô một tiếng.

    Hàn Chiêu cũng không nghĩ đến, thể lực cũng bản thân đã đủ tốt, nhưng thể lực của cô gái này còn tốt hơn mình?

    Kinh ngạc giơ tay chỉ về phía Đông Xu.

    Mà Đông Xu đến gần, nhờ vào thị lực của bản thân đã thấy rõ ràng đối phương.

    Trong trí nhớ của cô bé có nhân vật này, Hàn Chiêu, thanh niên trí thức từ trong thành đến, ước chừng là 3 năm trước đã đến đây.

    Lúc đến hắn có bộ dạng gì, trong trí nhớ của cô bé cũng chỉ mơ hồ, nhưng làm việc nhà nông 3 năm khiến hắn trở nên đen lại cường tráng là thật sự.

    Chàng trai này thật sự cao, so sánh với thân thể bản thân hiện giờ còn không đủ 1m6 thì anh này thân cao đến 1m87.

    Trí não đo lường tính toán đưa ra kết càng tinh chuẩn là 1m87, 25!

    Đông Xu không quá thích cảm giác ngửa đầu nhìn người khác, nhưng đối phương hẳn không phải địch, nhưng cũng không tính là bạn.

    Rũ mắt xuống tự hỏi một chút, Đông Xu hướng Hàn Chiêu gật đầu sau đó lướt qua hắn liền đi rồi.

    Hàn Chiêu không rõ lắm, một cô gái mới sáng sớm lên núi làm cái gì.

    Hắn không phải người thiện lương, nhưng đều cùng một thôn cho nên mím môi hảo tâm nhắc nhở một câu:

    - Trên núi rất nguy hiểm, cô vẫn là sớm một chút về nhà đi.

    Nhắc nhở xong, Hàn Chiêu xoay người chuẩn bị đi rồi.

    Đông Xu nguyên bản cũng không nghĩ để ý nhưng thân thể không chịu khống chế, theo bản năng quay đầu lại.

    Sau đó..

    Đông Xu: !

    Vừa rồi thấy Hàn Chiêu trên đầu vẫn không có cái gì.

    Chính là hiện giờ quay đầu lại thì phát hiện ra trên đầu đối phương chói lọi phóng ba cái ký hiệu

    ?

    Ba dấu chấm hỏi, đây là ý gì?

    Đông Xu nhanh chóng suy nghĩ nhưng mà vẫn không rõ ràng hiểu được đây là cái ám chỉ gì, hay là nói cùng Lữ Đào giống nhau xem như là dị số của thế giời này?

    Áp xuống kinh ngạc, Đông Xu trong lòng lại xếp Hàn Chiêu vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm, sau đó mới xoay người vào núi.

    Đông Xu cũng không đi quá sâu, trên núi rất nguy hiểm, rất ít có người đi vào.

    Nghe nói lúc trước còn có lợn rừng chạy ra đến mục trường phía bắc, không chỉ có cắn bị thương dê bò còn cắn bị thương một người.

    Từ lúc đó về sau, người trong thôn cũng không dám dễ dàng lên núi.

    Hàn Chiêu vì cái gì lên núi?

    Đông Xu không suy nghĩ cẩn thận.

    Săn được hai con thỏ cùng một con gà rừng, Đông Xu liền trực tiếp đi về, chỉ là trên đường về còn tự hỏi về vấn đề này.

    Ba dấu chấm hỏi, là cái nhắc nhở gì hay ám chỉ gì sao?

    Mãi cho đến khi xử lý xong thỏ cùng gà rừng, Đông Xu vẫn không phân tích ra kết quả gì.

    Không khó xử bản thân nữa, Đông Xu quyết định bắt đầu làm cơm sáng.

    Lúc ở tinh tế, Đông Xu cũng không nấu cơm bởi vì trên cơ bản là không cần thiết.

    Mọi người có dịch dinh dưỡng, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn không đầy đủ căn bản không có biện pháp nấu ăn.

    Nhưng Đông Xu lại có xem qua rất nhiều sách mỹ thực, cũng từng nghiên cứu mỹ thực của tinh cầu này.

    Hiện giờ đối mặt với hai con thỏ một con gà rừng, Đông Xu nghĩ nghĩ trước lấy ra hai củ cải, lại lấy thêm mấy củ khoai tây.

    Làm một phần thịt thỏ hầm củ cải cùng một phần thịt gà thiêu khoai tây.

    Món ăn đơn giản nhưng vẫn rất mỹ vị.

    Vương Nguyệt Hoa đau lòng lương thực trong nhà, cho nên chuẩn bị dậy sớm nấu cơm.

    Chỉ là lúc 6 giờ, bà thức dậy thì đã bị một trận mùi thịt hấp dẫn.

    Trong nhà điều kiện không tốt, cho dù là lúc ăn tết dùng công điểm đổi thịt ăn thì cũng chỉ đủ ăn hai đốn sủi cảo.

    Dư lại đều đổi mỡ heo để nấu thành dầu ăn, dùng cho ngày thường nấu ăn.

    Trong nhà đã hơn nửa năm không được ăn thịt, liền tính mùa thu vội vàng thu hoạch, đã được ăn qua một lần nhưng lần đó cũng là cho mấy người đàn ông trong nhà ăn.

    Vương Nguyệt Hoa nhiều nhất chính là được ngửi mùi thịt thôi.

    Nhưng hôm nay vừa mở mắt ra, Vương Nguyệt Hoa đã ngửi thấy mùi thịt.

    Bà hoài nghi bản thân còn chưa tỉnh ngủ, đang nằm mơ.

    Nhưng trong mộng được ăn thịt cũng không tồi.

    Hít hít cái mũi, Vương Nguyệt Hoa tuy rằng ít khi ăn thịt nhưng mũi lại rất thính a.

    Đúng rồi, cái mùi nồng đậm như vậy chắc là thịt gà.

    Còn một mùi khác là thịt gì, không giống mùi thịt gà.

    Vương Nguyệt hoa mơ hồ đi ra nhà chính, sau đó liền nhìn thấy trên bàn hai dĩa thịt lớn.

    Giấc mộng này thiệt quá chân thật.

    Không chỉ có mùi thơm nồng đậm của thịt mà còn có thấy được đồ ăn đang bốc khí nóng thoang thoảng lên đâu.

    Vương Nguyệt Hoa nguyên bản còn nghĩ trực tiếp nhào qua, chính là nghĩ đến nam nhân trong nhà mình lại không nỡ ăn.

    Thịt gà thiêu khoai tây, màu vàng kim hoàng, mùi hương nùng đậm, khoai tây đã hoàn toàn được hầm mềm, cùng thịt gà cho phụ trợ khiến ngón trỏ tự động đậy, nước miếng cũng muốn chảy ra.

    Bên kia là thịt gì, Vương Nguyệt Hoa cũng không xem ra được.

    Nhưng khối củ cải xanh lục cùng khối thịt thâm sắc, còn có nước canh tươi mới, ngửi một cái tuy rằng mùi hương không nồng đậm như thịt gà nhưng lại có một cổ mùi thanh hương quanh quẩn chóp mũi.

    Thơm quá, thịt này thật thơm a!
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  10. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 9 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đến đây.

    Ở lúc Vương Nguyệt Hoa đang say mê trong giấc mộng thì Đông Xu lạnh lùng mở miệng, một câu đã đánh thức đang còn mơ màng Vương Nguyệt Hoa.

    Vương Nguyệt Hoa đột nhiên bừng tỉnh, liền nhìn thấy gương mặt bình tĩnh lại xa lạ cùng lãnh đạm của con gái.

    Ngẫm lại ngày hôm qua bản thân đi nhặt mấy chiếc đũa bị phóng ghim xuống đất kia, Vương Nguyệt Hoa liền rùng mình.

    Giây tiếp theo cô nhìn qua bàn thịt.

    Còn!

    Thịt còn ở đó!

    Vậy là bản thân không phải đang nằm mơ đúng không?

    Vương Nguyệt Hoa không thể tin nhéo mặt mình một cái, giây tiếp theo liền

    - Ngao.

    Vương Nguyệt Hoa la lên một tiếng, đau thật.

    Nghĩ lại lúc nãy bà định đánh thức mấy người đàn ông trong nhà thì bà liền che miệng lại.

    Lúc này, Vương Nguyệt Hoa cũng nghĩ đến hôm qua Đông Xu có nói hôm nay sẽ cho bà ăn thịt.

    Tiền đề là nghe lời con bé đó.

    Đây chính là thật có thịt ăn?

    - Điềm Điềm a..

    Vương Nguyệt Hoa có chút không dám tin, sau đó lại nghĩ đến gì đó, bà lại đen mặt lao ra ngoài chỗ nuôi gà ngoài sân.

    Mấy năm nay chính sách nhà nước đã thoáng hơn, trong nhà có thể nuôi một số lượng gia cầm hữu hạn từ 2-3 con, nhiều hơn sẽ bị quốc gia thu đi.

    Heo thì không cần nghĩ đến, chỉ có đội sản xuất mới có nhiệm vụ nuôi heo, hộ gia đình không được tự mình nuôi.

    Hơn nữa cũng không ai nuôi, bởi vì quá hao tốn lương thực.

    Người còn không đủ ăn lấy đâu ra cho heo ăn?

    Vương Nguyệt Hoa sau khi bình tĩnh thì ý nghĩ đầu tiên là con gái bà không phải là đem hai con gà mái nuôi để đẻ trứng trong nhà giết hầm ăn đi?

    Vọt ra sân thấy gà còn ở bà liền thoáng yên tâm.

    - Gọi mọi người ăn cơm đi, thịt nguội sẽ tanh.

    Đông Xu không để ý Vương Nguyệt Hoa não bổ cái gì.

    Lạnh lùng nhắc nhở xong một tiếng Đông Xu liền ngồi xuống chờ ăn cơm.

    Vương Nguyệt Hoa cũng không suy nghĩ nữa mà đi sang gian phòng ở phía đông gọi chồng của cô, rồi lại sang hai gian khác ở phía đông gọi hai đứa con trai.

    Buổi sáng hôm nay một nhà người Khương gia trải qua thực huyền huyễn.

    Được ăn thịt a!

    Đây là chuyện trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.

    Khương gia nhà đều nghèo, bằng không cũng hai đứa con trai đều đã hơn 20 tuổi mà còn chưa có vợ.

    Ăn thịt đối với Khương gia là một sự kiện xa xỉ.

    Cho nên, đến khi cả nhà đều ăn đến no căng, thịt còn dư lại một nửa, người Khương gia còn đang mơ màng.

    - Về sau nghe theo con nói, đừng gây chuyện, bảo đảm mọi người thường xuyên sẽ có thịt ăn.

    Đông Xu buông đũa xuống, lạnh lùng nhắc nhở một câu.

    Cả nhà đều ngoan ngoãn gật đầu.

    Đông Xu còn chuẩn bị nói rất nhiều nhưng thấy Vương Nguyệt Hoa không thể không nhắc nhở thêm một câu:

    - Về sau ít qua lại với mấy cậu bên nhà ngoại đi, mẹ không quá thông minh, đừng bị bọn họ dạy bậy.

    Rõ ràng nói khó nghe như vậy, chính là ngữ khí lại có chút sủng nịch, khiến Vương Nguyệt Hoa nước mắt lưng tròng.

    Lúc này, Vương Nguyệt Hoa thậm chí vì một dĩa thịt mà bắt đầu suy nghĩ lại trước kia mình đối với con gái có quá tệ hay không?

    Chính là thái độ bản thân như vậy là ai dạy bà?

    Vương Nguyệt Hoa nhớ đến còn không phải là chị dâu cùng mẹ của bà sao, mỗi ngày đều nhắc nhở bà, con gái chính là bồi tiền hóa sao?

    Mẹ chồng của bà, bà Khương cũng chưa bao giờ nói được một câu tốt.

    Nhưng mẹ cùng chị dâu của mình, đều cùng bản thân nói con gái đều là bồi tiền hóa, nuôi cũng không giúp đỡ gì được cho bà.

    Hiện giờ ngẫm lại, bà thật là không thông minh.

    Con gái nhà bà không phải bồi tiền hóa.

    Thế là Vương Nguyệt Hoa đã bị một dĩa thịt thu mua, ở trong lòng liền phân rõ giới tuyến với nhà mẹ đẻ.

    Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đông Xu biết Vương Nguyệt Hoa sở dĩ khắt khe với con gái, một là bởi vì niên đại này là như thế, một lý do khác là chị dâu ở nhà mẹ đẻ bà, còn có em gái của bà tẩy não cùng mê hoặc bà ta.

    Toàn bộ gia đình kia đều là cực phẩm, Đông Xu không hứng thú đi quản bọn họ.

    - Còn có, chuyện trong nhà được ăn thịt, miệng nghiêm một chút đây đều là trên núi bắt được, không muốn bị bắt nhốt chuồng bò thì tự biết mình nên nói gì đi.

    Đông Xu không nghĩ bởi vì chút đồ ăn mà chọc ra phiền toái.

    Cho nên uy hiếp trước một câu nói xong liền đứng dậy rời đi.

    Vương Nguyệt Hoa nghĩ đến cái chuồng bò vừa dơ lại hôi thì rùng mình.

    Vốn trong lòng còn đang nghĩ, tuy phân rõ giới tuyến, thì dù sao mẹ bà cũng sống không dễ dàng cho nên bà nghĩ đem thịt còn dư lại lấy một chén đem về nhà mẹ đẻ đâu.

    Nhà mẹ của bà cũng không xa nơi này, ở thôn bên mà thôi, lúc này đi nếu đi nhanh một chút thì trước khi bắt đầu làm việc có thể về kịp.

    Nhưng bị Đông Xu nhắc nhở, lại nghe tới đây là từ trên núi săn được, Vương Nguyệt Hoa liền thanh tỉnh.

    Bà liền dặn dò chồng cùng hai đứa con trai nên ăn nói như thế nào, xong việc bà mới đứng dậy dọn dẹp.

    Thịt tự nhiên là để trong tủ chén, không để người khác thấy.

    Hôm nay công việc trong ruộng vẫn là gieo giống.

    Việc này ước chừng sẽ liên tục trong 1 tuần, rốt cuộc diện tích ruộng cày ở Đại Tây Bắc lại rộng lớn, đại đội Bàn Thạch vị trí có xa xôi nhưng diện tích thổ địa lại đặc biệt lớn.

    Dân cư lại không nhiều cho nên yêu cầu đại đội tốn thời gian lâu một chút.

    Nhiệm vụ hôm nay của Đông Xu trừ bỏ gieo giống còn âm thầm quan sát nhân vật

    Số liệu dị thường

    Lữ Đào, còn có một cái

    ?

    Hàn Chiêu.

    - Hàn Chiêu, anh cùng Điềm Điềm một tổ, con bé này làm việc rất nhanh, hôm qua bọn Nhị Dân đều bị đuổi chạy không kịp, thể lực của anh cùng cô ấy đều tốt nên chung tổ.

    Ghi điểm viên phân phối tổ đội hôm nay nói.

    Hàn Chiêu cũng đã nghe nói qua, hai người hôm qua cùng tổ với Đông Xu, hôm nay chân đau đến xém không đi nổi.

    Vốn dĩ Hàn Chiêu cảm thấy, những người đó là ra vẻ, sao một người đàn ông có thể bị một cô gái đuổi đến chân rút gân.

    A!

    Hàn Chiêu rũ mắt trong mắt nồng đậm châm chọc.

    Sau đó, không đến nửa ngày hắn liền bị vả mặt!

    Đông Xu tốc độ đặc biệt mau.

    Ngày hôm qua bởi vì chỉ ăn lương khô, cho nên tốc độ vẫn không đủ nhanh.

    Buổi sáng hôm nay còn được ăn thịt cho nên thể lực lại tăng cường.

    Tuy rằng không giống như lúc ở tinh tế, giá trị vũ lực cấp 3S, nhưng tinh thần lực cường đại lại có thịt tăng cường dinh dưỡng cho nên thể lực cũng tạm hài lòng.

    Gieo xong 20 cân hạt giống, Hàn Chiêu cảm thấy cẳng chân đều đã run rẩy.

    Ngày thường hắn rất chú ý rèn luyện thân thể, hơn nữa ngẫu nhiên còn ở trên núi chạy việt dã một chút.

    Kết quả, không đến nửa buổi sáng, đã bị cô gái ở phía sau đuổi chạy đến chân đều run rẩy.

    Nói ra ai tin nổi đây?

    Hàn Chiêu khó được buông lòng coi khinh quay đầu nhìn thoáng bóng lưng Đông Xu.

    Chỉ đáng tiếc Đông Xu không thấy hắn.

    Nhưng bởi vì ánh mắt của hắn quá rõ ràng, Đông Xu mẫn cảm liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

    Vẻ mặt vô bi vô hỉ không hề giống những cô gái khác trong thôn.

    Ý thức được bản thân nghĩ cái gì, Hàn Chiêu trong lúc có chút hoảng.

    - Muốn tôi chậm tốc độ lại một chút sao?

    Đông Xu cho rằng Hàn Chiêu là mệt mỏi cho nên mới quay đầu nhìn mình.

    Hai chàng trai ngày hôm qua lúc mệt chịu không nổi, cũng sẽ quay đầu lại lấy lòng mình.

    Đông Xu dùng trí não phân tích đối phương là mệt thật hay chỉ là nghĩ lười biếng, rồi mới quyết định có giảm tốc độ hay không.

    Hiện giờ ánh mắt của Hàn Chiêu có chút mãnh liệt, còn có chút phức tạp, Đông Xu theo bản năng hỏi một câu, trong đầu lại suy nghĩ một việc khác.

    Một việc không thể tưởng tượng được!
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...