Huyền Ảo [Edit] Cha Tui Nói Ổng Là Thần - Hoa Nở Thành Nam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Kunie, 21 Tháng tám 2019.

  1. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 80: Sự giàu sang của ba ba nghèo về rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói theo một nghĩa nào đó, Chúc Chúc chỉ là một nhân loại, còn Kim Sân là tử thần.

    Bọn anh ngoài cái quan hệ cha con giả dối, thì những mặt khác đều giống như hai vũ trụ song song là người và thần.

    Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì lần gặp gỡ duy nhất của bọn anh phải là lúc Chúc Chúc chết đi. Và lúc đó tử thần đại nhân lạnh lùng ít lời thậm chí còn không thèm cúi người, mà chỉ đứng bên cạnh, nhìn hệ thống thu hoạch linh thể.

    Có một giây nào đó, trái tim Kim Sân cảm thấy vô lý một cách khó hiểu. Thì ra nuôi một đứa bé thật sự có thể nuôi cả vào tim.

    Ánh mắt Chu Hoa trốn trốn tránh tránh. Anh ta biết chuyện mình đang làm không đúng, nhưng vẫn chọn, vì vậy không thể quay đầu nữa.

    Chu Hoa biết rất nhiều chuyện từ người kia, biết vợ anh ta vì sinh con gái nên cơ thể mới suy yếu rồi ra đi. Anh ta biết, anh ta đã lấy con gái ra làm giao dịch.

    Chỉ là giao dịch này đã xuất hiện điều ngoài ý muốn. Sự xuất hiện của người này, khiến giao dịch không thể hoàn thành một cách thuận lợi. Người kia đã nói, nếu không thể hoàn thành giao dịch, vậy vợ anh ta vẫn phải chết. Ban đầu anh ta đã từ bỏ con gái, hiện tại anh ta không thể từ bỏ luôn cả vợ. Bất kể con đường này có khó khăn đến mức nào, anh ta chỉ còn cách tiếp tục đi tới đích.

    Chu Hoa nói: "Con bé là con gái ruột của tôi, chúng tôi sinh ra nó, nuôi nó. Bây giờ chuyện nó phải làm, chỉ là trả cho chúng tôi thứ mà chúng tôi đã cho nó."

    Kim Sân: "Năm con bé hơn hai tuổi đã trả hết rồi. Bắt đầu từ lúc tôi cứu được con bé, thì bé chính là con gái tôi. Thứ các người cho, con bé đã trả, bằng không thì vợ anh cũng chẳng sống đến bây giờ. Sở dĩ hiện tại con bé vẫn còn sống, là vì con bé là con gái của tôi."

    Kim Sân nhìn người đàn ông này, cười lạnh thành tiếng: "Anh cho rằng các người có xứng để con gái của một tử thần đổi mạng cho các người không?"

    Người này đã tìm tới đây, Hồ Phú hiển nhiên cũng biết vị trí của bọn anh. Kim Sân chậm rãi tháo đồng hồ đeo tay xuống, trang phục đơn giản ban đầu lập tức biến thành âu phục đen u ám.

    Chu Hoa bị dọa cho lui về sau hai bước: "Anh.. Anh.."

    Kim Sân lộ ra ánh sáng của thần: "Chắc người kia chỉ nói đến vài chuyện, đã bảo anh qua đây nhỉ."

    "Anh ta là tử thần, tôi cũng vậy. Anh ta có thể làm mất ký ức của các người về Chúc Chúc, có thể cắt đứt lưới quan hệ. Mà tôi thì ngược lại đấy, lần này là ký ức của anh, lần tiếp theo sẽ đến ký ức của vợ anh.."

    Sau khi Kim Sân nói xong liền ném người này đi, rồi nhanh chân trở lại. Lúc về tới ngoài phòng bệnh, anh mở app Tử thần dự phòng mà đã lâu mình không dùng đến để tìm vài cái tên.

    Sở dĩ anh không làm thế trước mặt Chu Hoa, đại khái là vì đang cãi nhau ồn ào được một nửa lại móc điện thoại ra thì có hơi kỳ quái.

    Mà lúc này, cửa đang mở, tiếng cười khanh khánh của Chúc Chúc truyền ra ngoài. Xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, bé thấy được Kim Sân. Chúc Chúc vừa cười vừa gọi --

    "Ba ba, ba ba ơi, ông chơi ăn gian lắm, ba mau vào đi nha!"

    Tâm trạng vốn đang phẫn nộ của Kim Sân dần bình tĩnh lại, anh đi vào.

    Anh để một phần tâm trí để chú ý bên kia, liền thấy Chu Hoa đau đớn ấn đầu.

    Kim Sân cũng chẳng thấy thông cảm chút nào. Anh ta đã lựa chọn, vậy thì không trở về được nữa.

    Kim Sân vào tới phòng bệnh. Chúc Chúc không hề để chuyện vừa rồi ở trong lòng, dù sao thì khi còn nhỏ, bé cũng đã từng gặp phải chuyện chú và dì xa lạ muốn làm cha mẹ bé rồi.

    Chúc Chúc nhìn Kim Sân, nói ngớ ngẩn: "Ba ba, ba ba ơi, ba thay quần áo rồi ạ. Bộ này nhìn thật đẹp nha!"

    Kim Sân tâm thần bất định. Thời gian của Nhạc Đào Đào sắp tới, tử thần số hai chắc chắn sẽ có đợt phản công mạnh nhất.

    Nhưng mãi đến hôm sau, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mà ngược lại, Kim Sân đọc được một tin tức --

    "Đường Thành Bắc xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng. Nguyên nhân tai nạn là một chiếc xe nhỏ màu đen chịu ảnh hưởng của ngoại lực, bị đè trực tiếp, lái xe tử vong tại chỗ.."

    Kim Sân nhíu mày, nhìn Hồ Thừa Khiếu bên cạnh. Cậu yên tĩnh theo Chúc Chúc cùng chơi trò chơi với Thần, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

    Kim Sân có thể đoán ra được là Nhạc Đào Đào đã xảy ra chuyện, chênh lệch thời gian không nhiều. Bởi vì Nhạc Đào Đào xảy ra chuyện, nên tử thần số hai mới bị không thể khống chế được nữa.

    Nhạc Đào Đào đã xảy ra chuyện, vậy thì tử thần số hai cũng không còn lý do để tiếp tục tìm con gái anh.

    Đúng lúc thật, bây giờ Kim Sân đã chẳng còn gì lo lắng, anh cũng nên tìm đối phương tính sổ rồi. Nhưng điều kỳ lạ là, Kim Sân đã tìm khắp những nơi mình có thể tìm, đều không tìm được tử thần số hai.

    Có thể việc Nhạc Đào Đào qua đời đã khiến tử thần số hai chịu một đả kích quá lớn, cho nên mới không tìm được anh ta.

    Nghĩ tới đây, Kim Sân chợt nhớ ra một chuyện. Anh nói với cô con gái đã phải nằm trên giường mấy ngày nay rằng: "Lát nữa ăn cơm trưa, ba ba dẫn con đến một nơi."

    Chúc Chúc lập tức sinh lòng hiếu kỳ, nên cơm cũng không muốn ăn đã vội vàng bu lại: "Ba ba, ba ba ơi, chúng ta đi đâu nha?"

    "Lát nữa ăn cơm sẽ biết." Kim Sân xoa đầu con gái rồi nói.

    Thế là mấy tiếng tiếp theo Chúc Chúc đều rất phấn khích. Bởi gì mấy ngày nay bé phải đợi trong bệnh viện suốt nên cảm thấy chán lắm, rất muốn ra ngoài chơi, nhưng chị y tá đã nói hiện tại bé chưa thể đi đâu được.

    Chúc Chúc chỉ ăn một chén cơm vào bữa cơm, chờ ba ba cơm nước xong xuôi còn dẫn bé ra ngoài chơi bằng đôi mắt sáng rực.

    Kim Sân đối diện với đôi mắt mong chờ của con gái, bế bé lên: "Nhắm mắt lại, không được nhìn lén nha."

    Kim Sân ôm con gái, Hồ Thừa Khiếu và Thần đi theo sau. Anh đã đi vào thông đạo không gian, Chúc Chúc không nhịn được nữa liền hỏi --

    "Ba ba ơi, là cửa hàng ạ?"

    "Không phải."

    "Vậy là công viên trò chơi ạ? Con cảm giác có nắng chiếu vào con nha, còn có mùi táo thơm thơm nữa, chúng ta đang ở cửa hàng trái cây ạ?"

    "Không phải công viên trò chơi, cũng không phải cửa hàng trái cây đâu."

    "Vậy con đoán không được nha." Chúc Chúc chẳng thể nghĩ ra gì nữa.

    Kim Sân đặt bé trên cành cây: "Rồi, mở mắt nào."

    Lúc Chúc Chúc mở mắt, ánh nắng làm bé hơi chói mắt. Chúc Chúc dùng tay che nắng, sau khi dần thích ứng thì lấy tay ra. Bé liền thấy cây táo kết đầy quả táo đỏ rực, mặt cỏ dưới cây táo được điểm xuyết những bông hoa nhỏ mà bé quen thuộc.

    Mặc dù đã qua hai, ba năm nhưng Chúc Chúc vẫn nhớ kỹ nơi này, đây là nơi bé thích nhất khi còn nhỏ. Chúc Chúc quay đầu lại, liền thấy tòa lâu đài màu hồng, bên trên còn có thật nhiều bong bóng lớn đủ mọi màu sắc, y chang ký ức của bé lúc nhỏ. Chúc Chúc phấn khích hét lên: "Ba ba! Ba ba ơi! Đây là nhà cũ của chúng ta mà!"

    Kim Sân ôm bé xuống, nâng bé lên để bé hái một quả táo tươi ngon: "Là nhà cũ của chúng ta, có vui không?"

    "Vui lắm ạ!" Chúc Chúc ra sức gật đầu: "Ba ba ơi, chó chó nhà chúng ta còn ở đây không ạ?"

    Thần đứng bên cạnh nói: "Nó đang ở nhà ông, lát nữa sẽ dẫn tới cho cháu xem."

    Chúc Chúc gật đầu.

    Kim Sân ôm Chúc Chúc vào phòng khách. Phòng khách vẫn như trước đây, chỉ là không khí hơi lạnh. Thoáng nhìn qua, còn tưởng rằng họ chỉ mới rời nhà ba đến năm ngày.

    Chúc Chúc lấy làm lạ nói: "Cái bàn bị thấp rồi ạ."

    Kim Sân: "Là do con đã cao hơn đấy."

    Nhạc Đào Đào đã qua đời, vậy thì kiếp nạn của Chúc Chúc cũng đã qua, lẽ đương nhiên họ không cần tiếp tục trốn ở đó nữa.

    Chúc Chúc cũng về đến phòng ngủ công chúa rộng lớn của mình. Buổi tối, Kim Sân không ngủ được, liền sang xem thử con gái có đá chăn không, nhưng vừa mở cửa anh liền thấy giường của Chúc Chúc đã trống không. Anh mở cánh cửa của căn phòng khác, Hồ Thừa Khiếu trong đó cũng chẳng thấy tăm hơi. Kim Sân biến sắc.

    Đúng lúc Thần vừa từ nhà mình đến đây, dẫn theo cả chó ba đầu sang: "Sao thế?"

    "Không thấy Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu đâu nữa!"

    Thần trấn an: "Đừng sốt ruột, vừa rồi ta vẫn luôn ở đây nhưng không hề thấy thông đạo không gian được mở, cũng không có người khả nghi xuất hiện ở đây. Không sao đâu."

    Một bên khác, Chúc Chúc đã tỉnh lại. Bé còn nhớ, lúc bé đang ngủ ở nhà thì nghe thấy tiếng động. Bé vô thức đi theo tiếng động đó, sau đó thì không nhớ gì nữa. Mà bây giờ, xung quanh tối thui, Chúc Chúc liền thấy hơi sợ hãi. Ngay sau đó bé nhìn thấy anh Thừa Khiếu bên cạnh đang hôn mê. Chúc Chúc cũng không kịp nhớ trên người mình có vết thương, đã bò tới cạnh Hồ Thừa Khiếu --

    "Anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu.."

    Ngay sau đó, cái nắp trên đỉnh đầu được mở ra, tử thần số hai nhìn hai đứa bé với vẻ mặt phức tạp.

    Chúc Chúc cũng nhìn thấy chú Hồ. Bé vẫn nhớ chú Hồ, nên sửng sốt một lúc liền vô cùng vui mừng nói: "Chú Hồ? Chú không sao chứ ạ, chú đến tìm anh Thừa Khiếu phải không?"

    Lúc Chúc Chúc nghe Hồ Thừa Khiếu nói cậu không còn cha mẹ nữa, bé đã tưởng là cha mẹ cậu đã đến một nơi rất rất xa, sẽ không trở về nữa. Sau này bé biết thế nào gọi là chết, liền cho rằng họ đã chết.

    Chúc Chúc càng dùng thêm sức để đẩy Hồ Thừa Khiếu, không thèm để ý đến tay đau của mình chút nào. Vì anh Thừa Khiếu không còn cha mẹ nên anh ấy đã buồn rất là lâu rồi, cũng không còn thích nói chuyện nữa. Nếu anh ấy biết ba ba anh ấy đến tìm mình, chắc chắn sẽ rất vui nha!

    Tử thần số hai lộ ra vẻ cay nghiệt: "Chu Chúc, xin lỗi, hẳn là cháu nên thực hiện trách nhiệm của mình rồi."

    Lúc này Chúc Chúc mới cảm thấy không đúng. Tại sao ba ba của anh Thừa Khiếu lại không đến ôm anh Thừa Khiếu nhỉ?

    Bé nghi hoặc ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Trách nhiệm gì ạ?"

    "Ba cháu đã lấy tính mạng của cháu đưa cho chú để làm giao dịch, cho nên hiện tại cháu phải hoàn thành giao dịch." Tử thần số hai vươn tay nhấc Chúc Chúc lên.

    Chúc Chúc không hiểu giao dịch là gì, nhưng bé vẫn nói: "Ba cháu sẽ không bao giờ tặng cháu cho chú để làm con gái của chú đâu!"

    Bé tưởng bây giờ cũng giống lúc những người kia muốn bé làm con gái của họ trước kia. Tại sao tất cả mọi người đều muốn bé làm con gái của họ nhỉ?

    Tử thần số hai đóng thùng lại, xác định Hồ Thừa Khiếu sẽ không tỉnh, liền dẫn Chúc Chúc đi đến phòng thí nghiệm của mình. Ở đó có một người đang hôn mê.

    Sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề có thương tích nào. Chúc Chúc cũng nhanh chóng nhận ra, đó là thím mà!

    Chúc Chúc chẳng hề sợ hãi, nhưng khi bị bắt, và bị dẫn đến đây thì bé luôn thấy rất khó chịu, không ngừng ho khan.

    Rất nhanh, Chúc Chúc đã bị ném vào một cái thùng trong suốt kỳ quái.

    Chúc Chúc thấy được thím đang nằm bên kia, thím giống như đang ngủ say. Chúc Chúc đứng trong thùng, không ngừng đập vào kính: "Thím, thím ơi.."

    Tử thần số hai nhíu mày, sao người kia còn chưa tới nữa.

    Cũng may, ngay lúc này, cánh cửa bên cạnh đã được mở, một người đàn ông cao lớn nhã nhặn đi từ bên trong ra --

    Tử thần số hai nói: "Tới phiên anh."

    Người đàn ông kia nhìn cô bé khoảng bảy, tám tuổi đang bị nhốt thì chỉ chớp mắt. Bé đã lớn rồi nhỉ, anh ta cũng nhớ ra những chuyện cần biết. Trong lòng anh ta thấy áy náy không chịu nổi, nhưng vẫn nhịn không được mà nói với con gái: "Chúc Chúc, là ba ba đây."

    Chúc Chúc nhìn người xa lạ này: "Chú ứ phải đâu nha. Ba cháu tên là Kim Sân mà."

    Chu Hoa cũng ý thức được rằng con gái đã hoàn toàn không còn nhớ mình, anh ta càng thêm khó chịu.

    Đứa con luôn gọi anh ta là ba ba, ba ba ơi, ba mau nhìn con nè, hiện tại lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình.

    Chu Hoa nhíu mày: "Chúc Chúc, con nghe ba nói này, ba thật sự là ba ruột của con đó. Con còn nhớ ba ba của con lúc con hai tuổi không?"

    Hiện tại Chúc Chúc đã tám tuổi, đối với bé mà nói thì trí nhớ sớm nhất của bé chính là lúc tìm không thấy ba ba và bị chó rượt chạy. Còn trước đó, thì bé chẳng nhớ được.

    Chúc Chúc nhìn hai người kia. Thật ra Chúc Chúc rất sợ bị đánh nhưng bé vẫn chống nạnh, làm ra vẻ hung ác nói: "Ba cháu rất lợi hại đó, các chú không được bắt nạt cháu đâu. Nếu các chú bắt nạt cháu, ba cháu sẽ đánh các chú. Ba thật sự lợi hại lắm đó, sẽ đánh tay của các chú sưng vù luôn cho coi!"

    Chu Hoa nghe nói thế, thì tim giống như bị dao cắt.

    Tử thần số hai không còn kiên nhẫn. Anh ta đi tới, cầm một bản hợp đồng trong tay.

    "Để con bé in dấu tay vào đây"

    Chu Hoa nhìn nội dung hợp đồng, trên đó viết rõ ràng là Chu Chúc tự nguyện dùng tên của mình để thay thế mạng cho Nhạc Đào Đào.

    Phía dưới, người giám hộ là anh ta đã ký tên, ký tên vào sáu năm trước.

    Tử thần số hai phải dùng mấy chục năm mới tìm được một đối tượng thích hợp, đó chính là Chu Chúc. Kiểu giao dịch lợi dụng quy tắc của bug thì rất hà khắc với đối tượng giao dịch, chỉ khi đứa bé đồng thời thỏa mãn các loại điều kiện như, có được linh thể tinh khiết, người giám hộ của đứa bé đó còn phải tự nguyện ký vào hợp đồng. Hợp đồng kiểu này còn yêu cầu đứa bé phải được tám tuổi, bằng không tử thần số hai đã sớm kết thúc vào mấy năm trước rồi. Anh ta chưa từng nói cho bất kỳ ai, anh ta cũng không muốn một Chu Chúc trước tám tuổi, vì sau tám tuổi mới là mục tiêu thật sự của anh ta.

    Chu Hoa lấy hợp đồng qua, đi tới "Chúc Chúc, con in dấu tay ở đây là được, chỉ cần con in dấu tay ở đây là có thể về nhà rồi."

    Chúc Chúc nhìn tờ giấy, nhỏ giọng hỏi: "Thật ạ?"

    Không thấy bé, ba ba nhất định sẽ rất lo lắng. Chúc Chúc cũng nghĩ mình nên nhanh chóng trở về bên cạnh ba ba thôi.

    Người phụ nữ đang mê man bên cạnh đột nhiên mở mắt, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, lớn tiếng quát: "Đừng!"

    Tử thần số hai ngây ngẩn cả người. Anh ta quay đầu, đi nhanh đến cạnh vợ mình: "Có phải thấy rất đau ở đâu không?"

    Sắc mặt của Nhạc Đào Đào tái nhợt, dùng sức đẩy người đang ôm mình ra, suy sụp rơi nước mắt: "Hồ Phú, em yêu anh đã mười lăm năm, sao anh có thể đối xử với em như thế? Thừa Khiếu đâu?"

    Tử thần số hai gần như hiểu ra ngay, Kim Sân đã khôi phục ký ức của vợ mình rồi.

    Tử thần số hai cắn răng, ấm giọng thì thầm an ủi: "Vợ này, anh cũng yêu em lắm. Em đừng gấp, bây giờ đầu óc của em sẽ hơi loạn, nhưng chuyện này không giống tưởng tượng của em đâu."

    Sau khi anh ta dỗ dành xong, liền nói với một bên khác: "Nhanh để con bé in dấu tay đi."

    Nhạc Đào Đào nhanh chóng bò dậy, cầm một con dao từ trên bàn bên cạnh rồi đặt trên cổ mình: "Dừng lại! Đều dừng lại đi!"
     
    lucymyle, vienvy, AGxiaoling4 người khác thích bài này.
  2. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 81: Con gái ruột của nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu óc của Nhạc Đào Đào đích thật là một thau bột nhão, nhưng những ký ức mà cô không thể không đối mặt lại càng nhiều hơn, những ký ức về con trai của mình mà cô chẳng thể nhớ ấy.

    Con trai khóc ở trước mặt cô, nói với cô rằng cô là mẹ của thằng bé hết lần này tới lần khác. Nhưng cô lại không tin cậu, để mặc cậu bị ức hiếp, bị đuổi đi..

    Nhạc Đào Đào thống khổ đến mức không có cách nào thừa nhận, dường như mọi chức năng của cơ thể đều xuất hiện vấn đề khiến cô không ngừng run rẩy. Tử thần số hai bên cạnh đã trực tiếp ra tay, con dao cũ xưa vốn đặt ở đó để cắt máu làm nghi thức cuối cùng cho Chúc Chúc lập tức biến thành bọt biển.

    Nhạc Đào Đào hốt hoảng né tránh cái ôm của tử thần số hai, nhưng không bắt được gì cả: "Tại sao anh phải làm như thế?"

    Hồ Phú đau lòng ôm lấy cô, lấy tay đè lên trán: "Đừng sợ, đừng sợ nhé, lát nữa sẽ không còn nhớ gì nữa, em vẫn là Đào Đào vui vẻ trước kia."

    Sau khi Nhạc Đào Đào nghe xong, liền nôn ra. Những ngày này, cô cứ như một cái tượng gỗ mặc cho đối phương thao túng.

    "Hồ Phú, Thừa Khiếu đâu? Anh đưa Thừa Khiếu đi đâu rồi?"

    "Nó không sao cả, nó là con của chúng ta, anh sẽ không để nó xảy ra chuyện." Tử thần số hai xoa đầu vợ, cuối cùng lại che đi đôi mắt đầy thù hận của cô. Anh ta vừa trìu mến vừa thống khổ nói: "Đào Đào, em đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ khó chịu."

    Nhạc Đào Đào khó khăn muốn thoát khỏi lồng ngực xa lạ này. Cô vẫn luôn cảm thấy người mà mình yêu là một đại anh hùng. Anh chính nghĩa, dũng cảm và ấm áp. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ chẳng sợ gì nữa, cũng dám đối mặt với bất cứ điều gì.

    Nhạc Đào Đào khó chịu lại nôn khan lần nữa, dường như muốn nôn cả sinh mệnh của mình ra.

    Tử thần số hai đau lòng vì phải nhìn hết tất cả: "Đào Đào, em đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, anh sắp xử lý xong rồi. Chỉ cần cho anh chút thời gian, chúng ta sẽ nhanh chóng khôi phục lại cuộc sống trước đây. Anh cũng sẽ mang Hồ Thừa Khiếu về nữa. Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, không bao giờ chia xa."

    Nhạc Đào Đào nôn khan đến vô cùng chật vật, nước mắt chảy dài: "Hồ Phú, anh chưa từng yêu, chưa từng.."

    Tử thần số hai sắp hỏng đến nơi rồi: "Đào Đào, Đào Đào, anh yêu em, anh thật sự yêu em."

    Ánh mắt Nhạc Đào Đào bắt đầu mất tiêu cự: "Hình như em đã yêu một hình ảnh giả dối, người em yêu chính nghĩa và dũng cảm. Ước mơ của em khi còn trẻ, là em sẽ nằm thoi thóp trong ngực anh ấy. Anh ấy sẽ nói xin lỗi em, vì anh ấy phải cứu thế giới nên không thể chăm sóc em."

    "Anh chưa từng yêu em, vì nếu anh yêu em thì sẽ biết hiện tại em thống khổ thế nào, và anh cũng sẽ không làm ra chuyện này. Anh sẽ không bỏ mặc em phải đối mặt với sự cầu xin giúp đỡ của đứa con trai mình hoài thai mười tháng mà không thèm để ý tới. Anh cũng sẽ không để mặc em gánh trên lưng một mạng người. Mọi thứ anh làm đơn giản là vì anh không thể đối mặt với cái chết của em, cho nên anh thà để em thống khổ sống sót đi đối mặt với tất cả. Giữa hai người chúng ta luôn phải có một người gánh thống khổ, anh đã lựa chọn để em phải thống khổ."

    Hồ Phú quỳ rạp xuống bên cạnh cô: "Đào Đào, em không thể nói như vậy được. Em biết rất rõ là anh yêu em hơn tất cả mọi thứ mà, em biết rất rõ cơ mà! Tại sao em lại nói như vậy? Chỉ cần hoàn thành nghi thức này, chỉ cần em quên đi tất cả mọi chuyện ở đây, chúng ta lại có thể bắt đầu cuộc sống mới từ đầu."

    "Bắt đầu lại từ đầu là gì? Làm con rối của anh ư?"

    Chúc Chúc bên kia đã bối rối lắm rồi. Bé nhìn cha mẹ của anh Thừa Khiếu cãi nhau, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.

    Chu Hoa hơi do dự. Anh ta cũng không muốn đối mặt với những chuyện như bây giờ. Lúc từ bỏ trước đây, anh ta đã biết đến lúc đó sẽ không còn ký ức, sẽ không chịu thống khổ. Hiện tại ký ức đã về, anh ta mới hiểu mình không muốn đối mặt với chuyện này đến thế nào.

    Anh ta không thể chịu được sự lên án của lương tâm, không cách nào quên được ký ức mà ngày nào con gái nhỏ cũng gọi anh ta là ba ba.

    Sau khi vợ anh ta sinh con thì cơ thể không còn tốt nữa, Chúc Chúc gần như chưa từng được bú sữa mẹ, đều là anh ta cứ cách mấy tiếng lại cho bé bú. Lúc đó anh ta không có tiền nên không thể tìm bảo mẫu, chỉ một mình anh ta vừa gánh vai trò của người cha lẫn người mẹ..

    Ngày trôi qua đều mệt mỏi đến độ không nhúc nhích được. Mệt mỏi như vậy cũng là nguyên nhân khiến anh ta đưa ra lựa chọn kia.

    Nhưng đến bây giờ anh ta mới hiểu được, rốt cuộc mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết lên người đứa bé này.

    Anh ta chỉ muốn quên đi tất cả, trở lại cuộc sống trước kia.

    Tử thần số hai nhanh chóng đánh ngất Nhạc Đào Đào, lại đi tới chỗ Chúc Chúc. Anh ta trực tiếp mở tay Chúc Chúc, đặt lên bản hợp đồng.

    Chúc Chúc vẫn đang rất bối rối. Cái đầu nho nhỏ của bé vẫn chưa thể lý giải những quan hệ phức tạp này. Bé nhìn thím mình bên kia, lại thấy hơi sợ tử thần số hai: "Chú ơi.. Thím không sao chứ ạ?"

    Câu hỏi của Chúc Chúc căn bản không lấy được câu trả lời. Tử thần số hai nghiêm mặt, Chu Hoa ở bên cạnh thì bất an đứng nhìn.

    Tay của Chúc Chúc vẫn còn đau, bé suy nghĩ rồi lại mở miệng: "Ấn xong rồi, chú có thể liên lạc để ba cháu tới đón cháu không ạ?"

    Tử thần số hai nhìn bản hợp đồng, xác thực đã đóng dấu trên đó, nhưng sao Chúc Chúc vẫn còn đứng ở đây. Tử thần số hai quay đầu nhìn Nhạc Đào Đào bên kia, cô vẫn nằm ngã ra đất vì cơ thể đã dùng hết công năng.

    Anh ta thấy khó tin đến mức lại bảo Chu Hoa đè tay Chúc Chúc, ấn xuống.

    Lúc Kim Sân tới nơi, vừa hay nhìn thấy cảnh này. Anh nhìn muốn rách cả mí mắt, tất cả mọi thứ xung quanh bị sức mạnh chèn ép, toàn bộ nổ tung.

    Sau tiếng động lớn như thế, Chúc Chúc lập tức thấy được ba ba mình, bé liền vui vẻ ra mặt.

    Chúc Chúc không kịp chờ đợi đã ló đầu ra, vừa kinh ngạc lại đắc ý, lớn tiếng mách ba ba: "Ba ba, ba ba ơi, hai người này là người xấu đó! Vừa nãy bọn họ đã làm thím tức đến phát khóc luôn! Sau đó thím còn bị xỉu nữa! Xong bọn họ còn muốn đánh con nè! Ba ba đánh bọn họ đi!"

    Chúc Chúc đã có chỗ dựa phía sau, lúc mách ba liền tràn đầy sức sống hét thật to. Thật ra chẳng có ai đánh bé, nhưng Chúc Chúc nghĩ rằng, bọn họ đứng gần bé như vậy, còn dữ như thế nữa, chắc chắn là muốn đánh bé rồi, chỉ là chưa kịp mà thôi. Cho dù thế nào cứ mách ba trước cái đã!

    Kim Sân gần như lập tức di chuyển đến trước mặt Chúc Chúc, con mắt lập tức đỏ lên. Một tay anh bóp lấy cổ của tử thần số hai, một tay theo bản năng dịu dàng ôm lấy con gái, cuốn vào lồng ngực mình.

    Chúc Chúc được ba ba ôm vào ngực, thấy ba ba bóp cổ cái chú kia thì có hơi sửng sốt rồi mới hét lên: "Ba ba, ba ba ơi, đánh nhau không được bóp cổ nha.."

    Cô giáo đã nói rồi, đánh nhau không được bóp cổ, không được đánh lên đầu đâu.

    Mặt tử thần số hai xám như tro nhìn Kim Sân và Chúc Chúc trước mắt, hợp đồng thì rơi trên đất.

    Kim Sân cũng ý thức được vấn đề, con gái hoàn toàn không bị hợp đồng trói buộc, bé còn đầy năng lượng muốn chỉ đạo đánh nhau nữa.

    Tâm niệm của Kim Sân vừa động, bản hợp đồng kia đã nhẹ nhàng tới nơi. Kim Sân thấy phía bên trên tên Chu Chúc có hai dấu tay, cũng nhìn thấy người giám hộ là Chu Hoa đã ký tên.

    Tử thần số hai chuẩn bị lâu như thế, nên chắc chắn hợp đồng này sẽ không thể có vấn đề. Vậy thì vấn đề duy nhất chỉ có thể là --

    Kim Sân giật mình, nhìn về phía con gái mình: "Cục cưng, con tên là gì?"

    Chúc Chúc nghe xong lời này thì lập tức bị dọa sợ, tay nhỏ bưng lấy mặt ba ba, sốt ruột nói: "Ba ba, ba ba ơi, có phải ba bị gì không ạ? Con tên là Kim Chúc Chúc nha, con là con gái cưng của ba đó!"

    Bé tên là Kim Chúc Chúc, người giám hộ là Kim Sân.

    Trên hợp đồng là Chu Chúc, sao có thể có hiệu lực trên người bé chứ?

    Ngay tại lúc Kim Sân đang cảm động, tử thần số hai đột nhiên nổi khùng. Anh ta mở thông đạo không gian, cuốn Nhạc Đào Đào bên cạnh chạy đi.

    Kim Sân căn bản không thể tha cho người này, anh ôm con gái rồi đuổi theo.

    Rất nhanh Kim Sân đã phát hiện ra tử thần số hai đang ở bên ngoài một trường học. Kim Sân có đề phòng nên cõng con gái trên lưng mình.

    Chúc Chúc ngoan ngoãn không nói lời nào, tránh quấy rầy ba ba. Sau đó bọn anh liền thấy tử thần số hai đang dần già đi nằm dưới cây anh đào trước trường, nằm bên cạnh tử thần số hai là Nhạc Đào Đào với sắc mặt hồng nhuận.

    Tử thần số hai ngẩng đầu liền thấy ngay Kim Sân, ánh mắt anh ta mang theo khẩn cầu: "Tôi đã không còn thời gian, xin anh hãy giúp tôi xóa ký ức sau này của cô ấy đi, tôi không muốn cô ấy phải chịu thống khổ nữa."

    Tử thần số hai lưu luyến ngắm nhìn vợ mình, anh ta đã từng nghĩ sẽ dùng sinh mệnh vô tận của mình để đổi một đời của cô rồi. Thế nhưng anh ta vẫn không an tâm, cô lương thiện như vậy, đơn thuần như vậy, tùy tùy tiện tiện là có thể lừa được cô ngay. Sao anh ta có thể yên tâm để một mình cô sống trên thế gian này? Anh ta chỉ muốn tự mình bảo vệ cô, bảo vệ cô hết cả đời này.

    Tử thần số hai trợn tròn mắt, không chờ được sự đồng ý của Kim Sân, đã đốt hết sinh mệnh của mình trong im lặng.

    Cô nói sai rồi, anh ta thật sự yêu cô mà. Từ khi cô chỉ mới mười mấy tuổi cho tới bây giờ, anh ta đều muốn bảo vệ cô.

    Kim Sân vẫn đưa tay ra, nhưng cuối cùng lại không xóa ký ức của Nhạc Đào Đào đi.

    Nhân loại không hề yếu ớt như tưởng tượng đâu, họ phải tự mình lựa chọn, phải đến gần sự thật, chứ không phải sống một cuộc sống bị điều khiển.

    Lúc Kim Sân trở về, Chúc Chúc nhìn thím đã tỉnh lại nhưng cứ khóc mãi không ngừng thì nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, ba ba ơi, con không hiểu.." Mọi thứ đã vượt quá năng lực tiếp nhận của một đứa bé.

    Kim Sân ôm Chúc Chúc đi về phía trước: "Không sao đâu, thím ấy sẽ khá hơn thôi."

    Tác giả có lời muốn nói:

    Đây chính là sự chuẩn bị từ lâu của tử thần số hai. Mặc dù Kim Sân muốn chỉnh chết anh ta, nhưng đối với thím của Chúc Chúc còn có anh Thừa Khiếu nữa, Kim Sân nể mặt Chúc Chúc cũng sẽ không ra tay. Bất kể nói thế nào, tử thần số hai vẫn thành công.

    Chắc hẳn mọi người đã ngửi thấy mùi hoàn~

    Trên thực tế là chưa đâu nha. Phần sau còn có Chúc Chúc trưởng thành, Chúc Chúc yêu sớm không dám nói với ba ba, còn có Chúc Chúc đi làm nữa~
     
    lucymyle, vienvy, AGxiaoling4 người khác thích bài này.
  3. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 82: Kiểu đi ngang của nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Chúc Chúc được ôm trở về, liền thấy cái chú người xấu kia vẫn còn ở đó. Cái chú người xấu kia còn nhìn bé nữa, Chúc Chúc mới không sợ đâu, ba ba bé đang ở đây đó nha --

    "Ba ba, ba ba ơi, đánh chú ấy đi! Chú ấy cũng là người xấu nha! Nhưng ba đừng bóp cổ, cũng không được đánh lên đầu đâu ạ!" Chúc Chúc nhỏ giọng nói bên tai ba ba.

    Kim Sân nhìn Chu Hoa bên kia. Tình trạng của anh ta nhìn qua rất kém, đang ngó sang bên này với vẻ suy sụp.

    Kim Sân không rõ anh ta đang nghĩ gì, nhưng anh không thể tha thứ cho anh ta. Kim Sân thu lại ánh mắt, ấm giọng thì thầm chỉ dạy con gái --

    "Người xấu đã đầu hàng thì không thể đánh nữa, bằng không sẽ thành phòng vệ quá mức."

    Từ lúc vào cục cảnh sát lần trước, Kim Sân đã nghiêm túc nghiên cứu pháp luật của nhân loại rồi.

    "Nếu như chú ấy còn muốn đánh chúng ta, thì chúng ta có thể đánh lại. Nhưng nếu chú ấy không đánh, chúng ta sẽ không được đánh đâu." Kim Sân nghiêm túc nói.

    Chúc Chúc đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "Ba ba, ba ba ơi, anh Thừa Khiếu!"

    Chúc Chúc cũng không hề nhận ra, ông lão tóc trắng mà bọn bé vừa mới gặp lúc nãy chính là tử thần số hai. Trong nhận thức của Chúc Chúc, bé biết ba ba của anh Thừa Khiếu là người xấu, sau đó đã chạy đi rồi. Còn mẹ anh Thừa Khiếu thì đang khóc, mà ba ba bé lại không cho bé đi qua đó.

    Chúc Chúc nghĩ ra một chuyện hệ trọng: "Ba ba, ba ba ơi, ôm con qua đó tìm anh Thừa Khiếu đi! Con muốn nói cho anh ấy biết chuyện của mẹ anh ấy nha." Trong lòng Chúc Chúc đang rối rắm về việc phải nói với anh ấy chuyện ba ba của anh ấy thế nào đây?

    Vết thương trên đầu gối bé vẫn chưa lành. Lúc không có ba ba, bé có thể tự mình đứng lên được, hiện tại có ba ba ở đây nên bé không muốn tự đi nữa.

    Kim Sân cũng chẳng thèm nhìn vẻ mặt của Chu Hoa, chỉ ôm Chúc Chúc đến cạnh Hồ Thừa Khiếu.

    Hồ Thừa Khiếu vẫn đang hôn mê, chắc hẳn tử thần số hai cũng không muốn để con mình tận mắt nhìn thấy mọi thứ.

    Kim Sân vỗ mặt Hồ Thừa Khiếu, Hồ Thừa Khiếu từ từ tỉnh lại.

    Chúc Chúc vội vàng nói: "Anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu, mẹ anh cứ khóc ở bên đó mãi, anh nhanh đi tìm thím đi."

    Mà lúc này, Thần cũng đến nơi. Kim Sân nói: "Cha, cha dẫn cu cậu đi tìm người đi."

    Chúc Chúc: "Ba ba ơi, chúng ta không đi ạ?"

    "Chúng ta không đi. Thím ấy cần yên tĩnh một lúc, chúng ta qua nhiều người sẽ không tốt đâu."

    Chúc Chúc cái hiểu cái không cũng dạ một tiếng. Mặc dù bé rất muốn đi an ủi thím, nhưng Chúc Chúc lại cảm thấy ba ba nói gì cũng đều có lý cả. Thế là bé ôm cánh tay ba ba, thở dài một hơi rồi nói: "Đã vậy, vậy chúng ta về nhà thay thuốc thôi ạ. Vừa nãy mấy chú ấy làm rơi băng gạc trên mặt con nha, con tự dính lại rồi, nhưng mà dính không chắc ạ."

    Kim Sân ừ một tiếng, bế con gái đi về.

    Thần nhìn con trai mình thật sự chuẩn bị về nhà thay thuốc cho vết thương của Chúc Chúc, thì cam chịu số phận đi dọn cục diện rối rắm cho con trai mình.

    Chúc Chúc ngồi trên ghế cao, y tá đang thoa thuốc cho bé. Chúc Chúc nhếch miệng phát ra tiếng xuýt xoa. Vốn là vết thương hở, hiện tại lại bị thương lần hai, đương nhiên vô cùng đau đớn.

    Kim Sân thấy thế cũng nhịn không được mà nhếch miệng theo, giống như anh cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn đó vậy.

    Chúc Chúc vẫn còn nghĩ đến chuyên xảy ra hôm nay. Chờ thay thuốc xong, bé líu ra líu ríu nói với ba ba: "Ba ba ơi, con cảm thấy hai cái chú người xấu kia có thể đã uống phải thuốc đó."

    "Hả?"

    "Giống như trên tivi ấy ạ, sau khi uống thuốc xong sẽ biến thành người xấu nha. Con mắt sẽ biến thành màu đỏ, trên người còn tỏa ra khói đen nữa ạ.."

    Kim Sân: "Chắc là vậy."

    Chúc Chúc nhìn ba ba của mình, lầm bầm lầm bầu nói: "Anh hùng trên tivi uống phải loại thuốc này cũng biến thành người xấu nha. Nhưng không thể trách những anh hùng đó được ạ, bởi vì là do thuốc sai mà."

    Kim Sân nghe đến đó thì đại khái cũng hiểu con gái mình đang muốn nói cái gì.

    Chúc Chúc nói rất hùng hồn: "Ba ba ơi, cho nên chúng ta không được nói với anh Thừa Khiếu là ba ba anh ấy là người xấu nha, bởi vì là do thuốc sai ạ."

    Kim Sân xoa đầu con gái mình, đương nhiên anh biết con gái không hy vọng Hồ Thừa Khiếu phải buồn. Nhưng thật ra những chuyện Hồ Thừa Khiếu biết còn nhiều hơn bé nhiều lắm, có điều cũng không ảnh hưởng đến chuyện Kim Sân nói với con gái: "Không nói đâu."

    Kim Sân rất vị tha ở phương diện này, bởi vì thứ Chúc Chúc đang bảo vệ không chỉ có Hồ Thừa Khiếu, mà nhiều hơn chính là hai chữ ba ba này.

    Lúc Thần về đến nơi thì đã là buổi tối. Ông ta không dẫn Hồ Thừa Khiếu theo về, vì Hồ Thừa Khiếu muốn ở lại bên cạnh mẹ mình.

    Chúc Chúc suy nghĩ rồi hỏi ba ba: "Chừng nào chúng ta mới đi thăm anh Thừa Khiếu và thím ạ?"

    "Qua một thời gian nữa."

    Nhưng mà, qua một thời gian nữa là cực kỳ lâu. Máu bầm trên mặt Chúc Chúc đã biến mất, sẹo cũng chỉ còn thấy vết mờ mờ. Phần tóc bị cạo cũng đã mọc ra, vẫn có màu vàng nhạt và hơi xoăn, vừa vặn có thể che khuất sẹo lõm kia. Có lẽ Chúc Chúc đã nhìn quen khuôn mặt đầy máu bầm và sưng đỏ, còn có băng gạc quấn đầy đầu của bé nữa. Nên bây giờ nhìn mình, dù trên trán có một sẹo lõm mờ mờ, Chúc Chúc vẫn cảm thấy mình đã hơi xinh rồi.

    Bé lại đi học ở trường tiểu học ban đầu, đón chào bé là những người bạn ở nhà trẻ lúc trước.

    Tất cả mọi người vẫn còn nhớ bé. Chúc Chúc kể cho mọi người những chuyện bé đã trải qua trong ba năm nay, còn cho xem vết sẹo lõm mờ mờ trên trán mình nữa.

    "Nơi này chảy rất nhiều máu đó, may mà ba ba tớ đã ôm tớ đến bệnh viện nha." Lúc ấy bé bị ngã đến ngất đi, chỉ biết chảy thật nhiều máu, chứ căn bản không biết là cô giáo ôm bé đến bệnh viện.

    Mọi người kinh ngạc nhìn Chúc Chúc, cảm thấy Chúc Chúc thật sự lợi hại, đã trải qua rất nhiều việc.

    Chúc Chúc luôn rất nhớ anh Thừa Khiếu, nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua hết sức vui vẻ. Bởi vì cô con gái nhân loại mà Kim Sân đang nuôi không có quan hệ máu mủ với mình, thêm chuyện lần trước vì kích động mà nghỉ việc, hiện tại lại đang trong giai đoạn tiếp nhận điều tra, nên anh tạm thời thất nghiệp, chỉ có thể ở lâu đài tiếp tục làm công việc đòi nợ thuê.

    Kim Sân cũng không còn đứng trước cổng trường đón Chúc Chúc vào buổi chiều nữa. Cách hai con đường, anh đợi Chúc Chúc tạm biệt nhóm bạn của bé rồi mới đi qua.

    Kết quả còn chưa đến gần, anh liền thấy cô gái nhỏ mặc váy đang nhìn ngó xung quanh. Sau khi xác định không có ai, bé liền đi ngang qua đường giống như con cua, tay còn vừa đong vừa đưa..

    Kim Sân cảm thấy kỳ quái liền đi tới, bế con gái lên. Sau đó anh lại để xuống rồi nói: "Ái chà, hình như sai rồi, đây là con cua nhỏ nhà ai đấy.."

    "Con ứ phải con cua nhỏ đâu. Ba ba ơi, Tiểu Minh nói trong nhà Đồng Tuyết có rất rất nhiều tiền, nên ngày nào bạn ấy cũng có thể đi ngang trên đường để đến trường hết. Con phát hiện con cũng có thể đi ngang trên đường nha." Chúc Chúc nói một hơi.

    Kim Sân: "..."

    Môi trường sống lúc Chúc Chúc còn nhỏ quá khác biệt với môi trường sống của những đứa bé khác, dẫn đến một vài kiến thức nên biết thì Chúc Chúc lại mơ mơ màng màng.

    Kim Sân chỉ có thể ôm bé: "Đi ngang ý muốn nói là thích làm cái gì thì làm cái đó, không phải đi ngang thật đâu."

    Lúc Thần tìm đến Kim Sân thì nghe được hai cha con đang vừa đi vừa nói về vấn đề này, hướng về phía tòa lâu đài lớn.

    Nắng chiều ấm áp chiếu trên người họ, từ xa đã có thể nghe được một câu --

    "Ba ba thật lợi hại nha! Gì cũng hiểu hết ạ!"

    Thần cái gì cũng hiểu: "..."

    Có lẽ cả đời cũng không được nghe câu này, chẳng qua thỉnh thoảng nghe được câu ông nội thật lợi hại cũng rất tốt rồi!
     
  4. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 83: Con gái ngoan nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2019
  5. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 84: Điều dễ thương của nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    lucymyle, Ánh Xuân, Tomato0425 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2019
  6. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 85: Tự nghiên cứu của nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
  7. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 86: Con gái dần trưởng thành (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    Tomato04, bibau2003, vienvy20 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2019
  8. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 87: Con gái dần trưởng thành (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    Tomato04, bibau2003, vienvy19 người khác thích bài này.
  9. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 88: Con gái dần trưởng thành (ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    Tomato04, bibau2003, vienvy19 người khác thích bài này.
  10. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 89: Con gái dần trưởng thành (bốn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    Tomato04, bibau2003, vienvy17 người khác thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...