Chương 10: Cô là muốn báo thù
Lam Hân nhíu mày, môi đỏ hơi cong, không khách khí đấm vài cái lên ngực Cẩn Hi, "Cẩn Hi, ngươi nói cái gì đâu? Ngươi cũng biết rõ ràng, ta đến Lục thị đi làm, là có nguyên nhân khác."
Đi làm ở Lục thị, cô sẽ có cơ hội mua được cổ phần của Khương gia, cô là muốn báo thù rửa hận.
Khuôn mặt đẹp trai của Cẩn Hi hơi cứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia đau lòng không dễ phát hiện.
"Bốp bốp.." Bỗng tiếng vỗ tay truyền đến, khiến cho ba người chú ý.
Cẩn Nghiên cười nói: "Đi thôi, đi thôi, không nói những sự tình không vui này nữa, chúng ta đi phía trước nghe Nhiên Nhiên đàn dương cầm."
Cẩn Hi mỗi tay kéo một người, hướng chỗ ngồi cách đó không xa đi tới.
Tại nhà hàng.
Nhạc nhẹ làm tâm tình dễ chịu, trong phòng ăn được trang trí xa hoa.
Trên bàn là thức ăn phong phú, đầy đủ sắc hương vị, nhưng Lục Hạo Thành không có động đũa mà chỉ uống rượu, cứ một ly lại tiếp một ly.
Ti vi trong phòng lúc này đang phát sóng trực tiếp cuộc thi đấu dương cầm của Lam Tử Nhiên, Mộc Tử Hành xem đến chăm chú.
Nghe tiếng đàn du dương làm mê đắm tinh thần, anh đắm chìm ở trong đó, bưng chén trà nhàn nhã uống.
Mà Lục Hạo Thành đối với chương trình này không có chút hứng thú nào.
Mấy năm nay, anh đã tìm kiếm Lam Lam khắp mọi nơi.
Anh không ngại phiền phức tìm kiếm từng cái thành thị này đến thành thị khác, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy đôi mắt có chút quen thuộc đều sẽ làm đáy lòng anh nhớ nhung điên cuồng, nhưng như cũ anh vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Lam Lam.
Đêm hôm đó, một trận mưa to tầm tã, đem hết thảy mọi dấu vết đều xóa đi sạch sẽ, ngay cả địa phương Lam Lam xảy ra chuyện, cũng là như vậy!
Duy nhất còn lưu lại, chính là que kẹo vị dâu tây mà cô ấy đưa cho anh
Thời điểm anh buồn khổ, không vui, Lam Lam luôn là làm bạn ở bên người anh, dù anh đuổi cô đi như thế nào, cô đều phải an ủi anh đến lúc anh vui vẻ mới thôi.
"Hạo Thành ca ca, đây là kẹo que vị dâu tây, ăn rất ngọt, Hạo Thành ca ca ăn xong thì trong lòng sẽ không khổ sở nữa, chỉ có cảm giác hạnh phúc." Kia thanh âm mềm mại dễ nghe, sẽ thường xuyên quanh quẩn ở bên tai anh.
Đôi mắt trong suốt sạch sẽ, linh động đến làm người khác không rời mắt được!
Anh vốn chán ghét ăn đường, nhưng vẫn là thích ăn kẹo que vị dâu tây.
Trong nhà, trên xe, cũng sẽ để một ít, ăn xong có cảm giác ngọt ngào, thật sự sẽ sinh ra một cổ cảm giác hạnh phúc!
Lục Hạo Thành lười biếng ngồi trên ghế, ánh đèn rực rỡ làm đôi mắt anh càng thêm thâm thúy, anh lại ngửa đầu uống một chén rượu.
Mỗi khi như vậy, đáy lòng anh liền khẩn cầu thượng đế đừng tàn nhẫn với anh như vậy, làm anh nhanh tìm được Lam Lam đi?
Cũng làm anh tìm được mẹ của mình.
Không có bọn họ, anh thật sự không sống nổi nữa.
Lục Hạo Thành hoàn toàn trầm mặc ở thế giới riêng của mình.
Âm thanh của Mộc Tử Hành cùng với âm thanh trong ti vi, hay tiếng chuông di động của anh vang lên, anh đều không hề hay biết, không có thứ gì bên ngoài có thể ảnh hưởng đến anh.
Lúc này, trong ti vi truyền đến thanh âm kích động của người chủ trì.
"Chúc mừng bạn nhỏ Lam Tử Nhiên, khúc《 Mẹ của con 》 đạt được giải quán quân toàn quốc."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, trên màn ảnh là khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của Lam Tử Nhiên đang tươi cười hạnh phúc.
Mộc Tử Hành vừa thấy, cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc!
Anh nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, "Hạo Thành, ngươi nhìn xem cậu bé Lam Tử Nhiên này, có phải hay không gặp qua ở đâu?"
Lúc trước anh không quá để ý, dù sao chỉ là ngôi sao nhí, con đường tương lai đều không thể đoán trước, đặc biệt là ở giới giải trí.
Nhưng cậu bé này vậy mà đoạt giải nhất cuộc thi dương cầm toàn quốc, hơn nữa vẫn là dựa vào tác phẩm do chính mình sáng tác, đứa nhỏ này tương lai sáng lạn, nên lúc này anh mới chú ý đến Lam Tử Nhiên.
Đi làm ở Lục thị, cô sẽ có cơ hội mua được cổ phần của Khương gia, cô là muốn báo thù rửa hận.
Khuôn mặt đẹp trai của Cẩn Hi hơi cứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia đau lòng không dễ phát hiện.
"Bốp bốp.." Bỗng tiếng vỗ tay truyền đến, khiến cho ba người chú ý.
Cẩn Nghiên cười nói: "Đi thôi, đi thôi, không nói những sự tình không vui này nữa, chúng ta đi phía trước nghe Nhiên Nhiên đàn dương cầm."
Cẩn Hi mỗi tay kéo một người, hướng chỗ ngồi cách đó không xa đi tới.
Tại nhà hàng.
Nhạc nhẹ làm tâm tình dễ chịu, trong phòng ăn được trang trí xa hoa.
Trên bàn là thức ăn phong phú, đầy đủ sắc hương vị, nhưng Lục Hạo Thành không có động đũa mà chỉ uống rượu, cứ một ly lại tiếp một ly.
Ti vi trong phòng lúc này đang phát sóng trực tiếp cuộc thi đấu dương cầm của Lam Tử Nhiên, Mộc Tử Hành xem đến chăm chú.
Nghe tiếng đàn du dương làm mê đắm tinh thần, anh đắm chìm ở trong đó, bưng chén trà nhàn nhã uống.
Mà Lục Hạo Thành đối với chương trình này không có chút hứng thú nào.
Mấy năm nay, anh đã tìm kiếm Lam Lam khắp mọi nơi.
Anh không ngại phiền phức tìm kiếm từng cái thành thị này đến thành thị khác, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy đôi mắt có chút quen thuộc đều sẽ làm đáy lòng anh nhớ nhung điên cuồng, nhưng như cũ anh vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Lam Lam.
Đêm hôm đó, một trận mưa to tầm tã, đem hết thảy mọi dấu vết đều xóa đi sạch sẽ, ngay cả địa phương Lam Lam xảy ra chuyện, cũng là như vậy!
Duy nhất còn lưu lại, chính là que kẹo vị dâu tây mà cô ấy đưa cho anh
Thời điểm anh buồn khổ, không vui, Lam Lam luôn là làm bạn ở bên người anh, dù anh đuổi cô đi như thế nào, cô đều phải an ủi anh đến lúc anh vui vẻ mới thôi.
"Hạo Thành ca ca, đây là kẹo que vị dâu tây, ăn rất ngọt, Hạo Thành ca ca ăn xong thì trong lòng sẽ không khổ sở nữa, chỉ có cảm giác hạnh phúc." Kia thanh âm mềm mại dễ nghe, sẽ thường xuyên quanh quẩn ở bên tai anh.
Đôi mắt trong suốt sạch sẽ, linh động đến làm người khác không rời mắt được!
Anh vốn chán ghét ăn đường, nhưng vẫn là thích ăn kẹo que vị dâu tây.
Trong nhà, trên xe, cũng sẽ để một ít, ăn xong có cảm giác ngọt ngào, thật sự sẽ sinh ra một cổ cảm giác hạnh phúc!
Lục Hạo Thành lười biếng ngồi trên ghế, ánh đèn rực rỡ làm đôi mắt anh càng thêm thâm thúy, anh lại ngửa đầu uống một chén rượu.
Mỗi khi như vậy, đáy lòng anh liền khẩn cầu thượng đế đừng tàn nhẫn với anh như vậy, làm anh nhanh tìm được Lam Lam đi?
Cũng làm anh tìm được mẹ của mình.
Không có bọn họ, anh thật sự không sống nổi nữa.
Lục Hạo Thành hoàn toàn trầm mặc ở thế giới riêng của mình.
Âm thanh của Mộc Tử Hành cùng với âm thanh trong ti vi, hay tiếng chuông di động của anh vang lên, anh đều không hề hay biết, không có thứ gì bên ngoài có thể ảnh hưởng đến anh.
Lúc này, trong ti vi truyền đến thanh âm kích động của người chủ trì.
"Chúc mừng bạn nhỏ Lam Tử Nhiên, khúc《 Mẹ của con 》 đạt được giải quán quân toàn quốc."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, trên màn ảnh là khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của Lam Tử Nhiên đang tươi cười hạnh phúc.
Mộc Tử Hành vừa thấy, cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc!
Anh nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, "Hạo Thành, ngươi nhìn xem cậu bé Lam Tử Nhiên này, có phải hay không gặp qua ở đâu?"
Lúc trước anh không quá để ý, dù sao chỉ là ngôi sao nhí, con đường tương lai đều không thể đoán trước, đặc biệt là ở giới giải trí.
Nhưng cậu bé này vậy mà đoạt giải nhất cuộc thi dương cầm toàn quốc, hơn nữa vẫn là dựa vào tác phẩm do chính mình sáng tác, đứa nhỏ này tương lai sáng lạn, nên lúc này anh mới chú ý đến Lam Tử Nhiên.