Huyền Ảo [Edit] Cha Tui Nói Ổng Là Thần - Hoa Nở Thành Nam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Kunie, 21 Tháng tám 2019.

  1. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 70: Một bức thư nhà của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    ngoc1112, Tomato04, vienvy18 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2019
  2. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 71: Cô con gái khiêm tốn của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue076 người khác thích bài này.
  3. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 72: Tinh thần AQ* của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue075 người khác thích bài này.
  4. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 73: Lần đầu mách cha của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue075 người khác thích bài này.
  5. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 74: Ngôn ngữ an ủi của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue075 người khác thích bài này.
  6. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 75: Cha của ba ba nghèo đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue075 người khác thích bài này.
  7. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 76: Con gái bán thảm của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Sân đi bên cạnh cha mình, nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì. Quan hệ của bọn anh trước giờ khá bế tắc, gặp nhau không phải tranh chấp thì là im lặng.

    Mà trong khoảng thời gian không gặp nhau này, Kim Sân đã viết cho cha mình không ít thư, nhưng anh không để lại cách truyền tin, cho nên Thần cũng không có cách nào hồi âm.

    Quan hệ của hai người cũng được xem là đã phát sinh thay đổi rất lớn. Giống như trước đây Kim Sân chẳng bao giờ gọi ông ta là cha cả. Có điều đều là những vị thần đã trưởng thành, cho nên quan hệ như vậy lại khiến họ rất xấu hổ không biết phải làm sao.

    Thần đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt trẻ trung cũng có vẻ lúng túng giống Kim Sân. Ông ta nhìn con mình rồi mở miệng: "Ta không nói chuyện này với những Thần khác."

    Kim Sân à một tiếng, lại cảm thấy không đủ nên nói thêm: "Cảm ơn."

    Lúng túng, tiếp tục lúng túng.

    Trông bọn anh có vài phần giống nhau, chỉ khác nhiều về khí chất. Nhất là Kim Sân, anh làm nhân loại gần hai năm, lại nuôi một cô con gái ngoãn ngoãn nên ngày nào cũng đều vui vẻ. Hơi thở lạnh lẽo vốn thuộc về tử thần đã biến mất hầu như không còn, lại nhiều thêm hơi thở con người và vẻ ôn hòa.

    Thần thì khác, lúc ông ta cười sẽ mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn để người sống chớ lại gần.

    Lúc vào khu Nội trú, y tá còn bị sợ hết hồn.

    Kim Sân không biết nên nói gì suốt cả quá trình, chỉ dẫn Thần đi tới phòng bệnh của Chúc Chúc --

    Giọng con gái truyền ra từ bên trong khiến khuôn mặt anh càng dịu dàng hơn.

    Khi Chúc Chúc thấy ba ba đẩy cửa đi vào, lập tức vui vẻ gọi --

    "Ba ba, ba ba ơi!"

    Lúc này Thần cũng vào đến, nhìn cô bé trong phòng bệnh.

    Thần nhíu mày.

    Động tác quen thuộc này, khiến Chúc Chúc lập tức nghĩ ra người hơi xa lạ này là ai.

    Đây chính là người ông đã nói bé ăn cơm không có phép tắc ở bàn ăn, còn không cho ba ba đút bé ăn cơm nữa.

    Chúc Chúc nhìn thấy ông lại nhíu mày, thì rụt đầu, nhỏ giọng gọi: "Ông nội."

    Kim Sân đi vào, tới trước mặt Chúc Chúc để kiểm tra tình trạng hôm nay của bé. Khi anh xác định không có vấn đề gì thì lúc này mới nhìn về phía cha của mình.

    Thần cũng đi tới. Trong một năm qua, ngày nào ông ta cũng nhận được video của cô nhóc này.

    Có thể là ông ta không quá thích đứa bé này, nhưng về sau cũng xem như đã thấy bé lớn hơn từng chút từng chút một. Bây giờ đột nhiên bé lại biến thành dáng vẻ này, nói không đau lòng, là điều không thể.

    Thần không biết phải nói chuyện với trẻ con thế nào. Lúc ông ta bắt đầu nuôi con trai mình thì nó đã hai mươi mấy tuổi rồi. Đối với ông ta mà nói, anh là một đứa nhỏ đang trong kỳ nổi loạn, nên có nói nhẹ nhàng với anh thì đều phải thẳng lưng cùng với thái độ quyết không thỏa hiệp. Ông ta vẫn chưa có kinh nghiệm sống chung với cô cháu gái yếu đuối của mình.

    Thần cứng nhắc nói: "Kim Chúc Chúc, cháu nói tình trạng hiện tại của mình cho ta xem."

    Chúc Chúc suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Hơi đói bụng ạ.."

    Thần: "Cháu muốn ăn gì, ta sẽ cho người đưa tới."

    Lần này Chúc Chúc rất thẳng thắng, không hề nói dối: "Cháu không kén ăn ạ."

    Thần cũng nhớ ra vị giác của đứa bé này đã mất. Có lẽ chính bé cũng biết, cho nên mới cho ra một kết luận là không kén ăn.

    Thần nghĩ, cô cháu gái này và con trai của ông ta là hai đứa nhỏ có tính cách khác nhau. Lần đầu tiên Thần được làm ông nên không hề thuần thục nghiệp vụ của mình. Giống như đem theo mọi sự lúng túng vừa nãy vào đây vậy, phòng bệnh rơi vào im lặng.

    Thật ra Chúc Chúc rất muốn nói chuyện với ba ba, nhưng ông không nói gì mà chỉ nghiêm mặt ngồi ở chỗ này, khiến Chúc Chúc không dám nói tiếp nữa.

    Kim Sân đã không ngủ và nghỉ ngơi hơn hai ngày nay. Bản thân anh là thần, nghỉ hay không nghỉ cũng chẳng đáng kể. Nhưng vì anh đang đeo đồng hồ nên năng lực của thần sẽ bị áp chế ở mức độ nhất định. Vốn tinh thần phải chịu căng thẳng cao độ, anh không có cách nào chìm vào giấc ngủ.

    Mà bây giờ, ba thế hệ đang ở hết trong phòng bệnh, như thể họ là người xa lạ quen thuộc nhất. Ai cũng không biết phải nói gì, nhưng thần kinh căng thẳng của Kim Sân đã được thả lỏng. Anh tựa vào giường bệnh của Chúc Chúc, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.

    Thần có hơi sửng sốt. Con trai đã ngủ, đây là cơ hội tốt nhất để ông ta sửa đứa trẻ này, ngăn chặn mọi thống khổ về sau.

    Nhưng Thần không hề làm gì cả. Con trai ông ta để ý đến đứa bé này bao nhiêu, ông ta đều biết rõ rành rành. Thậm chí ông ta còn biết, dù sau này có bị đau thấu tim, anh vẫn chọn che chở cho con bé.

    Ông ta hiểu Kim Sân ghét nhân loại đến mức nào, nhưng anh có thể vì con gái mình là nhân loại mà chung sống với nhân loại. Anh vì bảo vệ con gái, mà có thể nhẫn nhịn khi bị nhân loại khiêu khích đến như thế.

    Từ trước tới nay, ông ta chưa từng bắt gặp dáng vẻ nén giận này của con trai mình. Anh làm mọi thứ, chỉ để bảo vệ con của anh.

    Thần nhìn con mình. Anh đang ngủ thiếp đi, không hề có chút phòng bị nào, đặt bộ phận yếu nhất của mình trước mặt ông ta.

    Thần chỉ có thể từ ái sờ lên đầu anh, giúp anh nghỉ ngơi tốt hơn.

    Chúc Chúc thấy rất vui mừng, bé biết ông chắc chắn cũng rất yêu ba ba mà.

    Chúc Chúc vươn cánh tay, muốn ôm, đồng thời nhỏ giọng nói: "Ông ơi, để ba ba ngủ trên giường đi ạ."

    Chúc Chúc muốn nhường giường của mình cho ba ba ngủ, để ba ba ngủ thoải mái hơn. Nhưng đầu gối của bé bị thương, nên bé chẳng có cách nào để nhường giường cả, nên mới cần ông bế bé ra.

    Thần sửng sốt nhưng vẫn bế Chúc Chúc lên, sau đó động ngón tay, để Kim Sân nằm lên giường ngủ.

    Để không quấy rầy con trai mình nghỉ ngơi, Thần bế Chúc Chúc, dắt Hồ Thừa Khiếu luôn im lặng từ nãy đến giờ ra ngoài ngồi xuống ghế.

    Lúc này Thần mới nhìn thấy hai đầu gối của Chúc Chúc cũng bị thương, thật sự là bị thương khắp người.

    Thần nhớ lại thời điểm lần đầu tiên mình gặp con trai, lúc đó anh cao ngạo lại máu lạnh, được chọn làm ứng cử viên cho vị trí Tử thần. Lúc vị thần khác đưa anh đến trước ông ta, ông ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là con của mình.

    Nhưng ngay sau đó, vui sướng đã biến mất, bởi vì ông ta thấy được quá khứ của anh. Ông ta nhìn thấy anh nằm trên bàn phẫu thuật trong phòng thí nghiệm, bị phẫu thuật hết lần này đến lần khác, bị rút cạn cả máu..

    Thần vốn định đặt cháu gái ngồi trên ghế bên cạnh, nhưng ông ta lại không làm vậy. Con trai ông ta vì không bảo vệ được con mình mà phải nhấm nháp thống khổ, ông ta đã thấy rõ mồn một.

    Lúc y tá tới, thì thấy được cảnh ấy. Bởi vì cô ta không quen người đàn ông trẻ tuổi này, cho nên đương nhiên phải hỏi: "Chúc Chúc, đây là ai vậy? Ba ba cháu đâu?"

    "Ba ba ngủ rồi ạ, đây là ông của cháu nha." Chúc Chúc nói.

    Y tá nhìn người trẻ tuổi đẹp trai này một lúc, đây là ông? Đâu có chệnh lệch nhiều so với tuổi của ba ba Chúc Chúc nhỉ?

    Các y tá vốn đã cảm thấy ba ba của Chúc Chúc còn quá trẻ, chẳng giống người có con gái tám tuổi gì cả. Kết quả Chúc Chúc lại còn gọi một người trẻ tuổi khác là ông nữa.

    Y tá đoán chắc là người ông tự nhận, chứ không phải người ông theo vai vế.

    Chúc Chúc quay đầu lại, nhìn ông nội một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Ông ơi, mặt của ông rất giống ba ba nha, nhưng ba ba thích cười hơn ạ."

    Thần suy nghĩ, thấy hơi chua xót liền hỏi thăm: "Ba cháu rất hay cười à?" Ông ta hầu như chưa từng thấy Kim Sân cười.

    Chúc Chúc gật đầu: "Ba ba hay cười ha ha lắm ạ."

    Thần: "..."

    Càng thêm khó tưởng tượng.

    "Vậy bình thường ba ba cháu có hay nói đến ta không?"

    Chúc Chúc: "Có ạ, ba ba nói chờ cháu qua tám tuổi, sẽ chuyển về sống với ông mà."

    Chúc Chúc vốn đã nói nhiều, hiện tại lại như máy hát được bật, nên nhất định phải nói hết --

    "Ông ơi, ngày nào ba ba cũng viết thư cho ông nha, sao ông không viết lại cho ba ba ạ? Ngày nào ba ba cũng nhớ ông lắm."

    Thần không biết phải trả lời ở đâu, kỹ năng máy tính không tốt cũng chỉ có thể nói nuôi con thôi!

    "Ông ơi, ông phải tốt với ba ba một chút nha. Ba ba nói lúc ba còn nhỏ từng là vịt con xấu xí bị bắt nạt. Ngày nào vịt con xấu xí cũng muốn có cha mẹ ạ."

    Thần: "Vịt con xấu xí là cái gì?"

    "Ông ơi, ông chưa nghe qua chuyện vịt con xấu xí ạ?"

    Thần lắc đầu.

    Chúc Chúc bắt đầu nghiêm túc nói --

    "Có một quả trứng thiên nga bị rơi vào ổ vịt trời.."

    "Vịt con xấu xí thấy một con vịt gỗ rất to, nó tưởng đây là cha của nó, nó vội vàng nhào tới. Con vịt gỗ không đuổi nó đi, nên vịt con xấu xí rất mừng.."

    "Thiên nga trắng trở về, nó tìm được vịt con xấu xí. Vịt con xấu xí rất vui, thì ra nó cũng có ba ba yêu nó nha."

    Sau khi kể chuyện xong, Chúc Chúc nói: "Ba ba nói lúc ba còn nhỏ cũng là vịt con xấu xí, thế chắc là ngày nào ba ba cũng đi tìm cha mẹ giống vịt con xấu xí nha. Nhưng ba không tìm thấy cha mẹ, còn bị những con vịt khác bắt nạt nữa.."

    Trái tim của Thần lập tức bị siết chặt.

    Chúc Chúc vẫn thì thầm: "Lúc cháu còn nhỏ cũng có thời gian không tìm thấy cha mẹ, cũng giống như vịt con xấu xí tìm cha mẹ khắp nơi vậy ạ. Sau đó ba cháu đã tìm được cháu nha. Ông ơi, lúc đó có phải ông không tìm được ba cháu không ạ, vì ba ba cháu nói, ba đánh cho những con vịt kia chạy mất dép, mà chưa từng nói ông thiên nga trắng trở về.."

    Lòng Thần như bị dao cắt. Đối mặt với lời của cháu gái, ông ta nói: "Ta.. Lúc ấy ta không hề nghĩ rằng nó vẫn còn ở đó."

    Chúc Chúc ồ một tiếng, dường như đã đồng ý với lời giải thích này: "Vậy bây giờ ông đã có thể thăm ba ba mỗi ngày rồi nha. Rất lâu rồi ông không đến thăm ba ba, ba ba sẽ rất đau lòng ạ."
     
  8. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 77: Triển lãm tài nấu nướng của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thần rõ ràng cũng biết, biết giữa ông ta và con trai, ông ta yêu con trai mình nhiều hơn, cũng như ông ta buộc phải duy trì mối quan hệ cha con này. Bằng không với quan hệ tình thân ít ỏi của Kim Sân, căn bản bọn họ chẳng thể có kiểu quan hệ cha con.

    Cho dù đã biết điều này, nhưng khi nghe cháu gái nghiêm túc nói --

    "Ba ba khi còn bé là vịt con xấu xí, ngày nào cũng đi tìm cha mẹ", thì ông ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.

    Bởi vì mỗi một đứa trẻ, là thần cũng được, là nhân loại cũng thế, lúc còn nhỏ đều luôn ỷ lại vào cha mẹ mình. Con trai ông ta khi còn nhỏ nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ bảo vệ, mà lúc đó, lại là lúc nó bị bắt nạt. Chắc chắn nó đã từng ảo tưởng rằng nó cũng có cha mẹ lợi hại sẽ bảo vệ mình.

    Chỉ là sau khi thất vọng quá nhiều lần, thì không còn chờ mong nữa.

    Chúc Chúc từng nghe ba ba kể chuyện của ba lúc nhỏ cho bé một lần, Chúc Chúc vẫn nhớ tới bây giờ. Mặc dù bé không nói ra, nhưng bé luôn dùng cách hiểu của mình để thương cho ba ba, đau lòng cho ba ba lúc nhỏ.

    Khi Kim Sân tỉnh lại, liền ý thức được mình đang ngủ trên giường bệnh của con gái. Bởi vì anh đang gối lên gối đầu của con gái, mặt trên còn có mùi sữa bò tinh khiết.

    Kim Sân quay đầu nhưng không thấy con gái đâu. Anh đột nhiên ngồi bật dậy, mà không kịp nghĩ gì khác, rồi anh nghe được tiếng nói chuyện thì thầm ở bên ngoài --

    "Ba ba rất vất vả ạ, ngày nào cũng phải đi làm kiếm tiền hết, còn phải đến trường đón chúng cháu nữa. Có vài ngày còn phải dậy thật sớm để nấu cơm cho chúng cháu nha."

    "Ba cháu biết làm cơm?"

    "Biết ạ, ba cháu rất lợi hại nha. Ba biết làm mỳ, nấu cơm, luộc tôm, còn hầm canh, xào rau nữa ạ. Ba biết giặt quần áo, lau nhà.."

    "Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng được ăn thức ăn nó nấu." Thần thấy chua xót, khó khăn nói.

    Thế mà con trai lại chưa từng nấu cơm cho ông ta lần nào.

    Chúc Chúc: "Ông, ông ơi, ông rất muốn ăn đồ ăn ba ba làm ạ? Cháu cũng rất muốn ăn nha, bây giờ cháu có thể ăn được mấy chén lận đó!"

    Rất rõ ràng, Thần vẫn chưa hiểu logic của Chúc Chúc, mà chỉ xem mấy chén này là vì Kim Sân nấu đồ ăn rất ngon mà thôi.

    Thế lại càng chua xót hơn.

    Kim Sân đi ra liền thấy cha đang ôm con gái mình. Lúc nhìn thấy anh, cha anh rơi vào trạng thái mâu thuẫn, nhưng vẫn nói: "Con đã không ngủ hai ngày nay rồi, có thể ngủ thêm một lát đấy, ta sẽ trông hai đứa cho."

    Kim Sân ôm con gái về rồi nói: "Đã nghỉ ngơi đủ rồi. Cha, có cách nào khôi phục vị giác của bé không?"

    Thần gật đầu: "Cách thì chắc chắn có, chỉ cần chút thời gian thôi."

    Kim Sân nghe nói thế thì thở ra một hơi. Trên thực tế anh cũng muốn báo đáp cha già của mình, nhưng vấn đề là anh không phải trẻ con, không thể biểu đạt tình cảm của mình một cách tự nhiên giống Chúc Chúc được. Thế là anh nói có hơi mất tự nhiên: "Không thì hôm nay về nhà ăn cơm?"

    Có Thần ở đây, đi về nhà đã không cần rắc rối như khi ngồi xe nữa. Lúc tối, Kim Sân đã nói với y tá là cả nhà bọn anh sẽ ra ngoài ăn cơm. Nhưng trên thực tế, khi vừa về tới phòng bệnh, bọn anh đã được Thần mang thẳng về nhà.

    Lúc đó đúng lúc Chúc Chúc đang ngủ say không tỉnh, cho nên bé không hề biết mình đã về nhà thế nào. Lúc đi ra từ thông đạo không gian, anh không cẩn thận đã đánh thức bé.

    Chúc Chúc thấy đã về nhà, liền vui ngay: "Ba ba, ba ba ơi, chúng ta về nhà rồi ạ?"

    Kim Sân đặt con gái ngồi trên ghế salon: "Đúng vậy, chúng ta tạm thời sẽ về nhà."

    Thần nhìn căn nhà nhỏ hẹp này thì nhíu mày, càng thương con trai đã phải sống như thế mấy năm nay. Ông ta nói: "Trong khoảng thời gian này con đều ở những chỗ thế này ư?"

    Kim Sân: "Con cảm thấy vẫn tốt."

    Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

    Kim Sân đi ra, lúc mở cửa thì thấy đội trưởng Nghiêm. Đội trưởng Nghiêm cũng đang rất kinh ngạc. Anh ta vốn nghe được có tiếng động bên này, lại nghĩ đến cả nhà Kim Sân đều đang trong bệnh viện. Anh ta sợ có kẻ trộm đột nhập, nên mới sang xem sao, chẳng ngờ là cả nhà họ đã trở về.

    "Sao hôm nay các anh đã trở về rồi? Không phải đã nói còn phải nằm viện quan sát thêm mấy ngày ư? Tôi hỏi phía trường học rồi, bọn họ nói bên anh không muốn bồi thường? Sao lại không muốn bồi thường chứ?" Đội trưởng Nghiêm cảm thấy thật khó hiểu.

    Lúc anh ta nói chuyện, cũng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi có ba phần giống Kim Sân ở bên trong. Đội trưởng Nghiêm tiếp xúc với đủ loại người quanh năm, nên đôi mắt rất sắc bén. Anh ta lấy làm lạ lắm, Kim Sân là người cha đơn thân, sao lại quen biết kiểu người nhìn qua đã biết là người quyền quý, ngồi tít trên cao được?

    "Đây là?"

    "Cha tôi." Kim Sân cũng không trốn tránh mối quan hệ của anh và cha mình nữa. Mặc dù nhìn qua thì tuổi tác của hai người không chênh lệch bao nhiêu, nhưng cũng không thể bảo anh và cha mình xưng huynh gọi đệ chứ?

    Đội trưởng Nghiêm có hơi kinh ngạc, nhưng khi đón được ánh mắt của đối phương nhìn sang, thì nhanh chóng nuốt lại câu chửi bậy mà mình sắp bật khỏi miệng.

    Được rồi, được rồi, cũng không phải là ngày đầu tiên Kim Sân kỳ kỳ quái quái như thế.

    Thần bên này chưa thể thiếp nhận sự gần gũi của con trai mình, lại không thể lộ ra vẻ lúng túng. Thế nên ông ta liền ngồi bên cạnh cháu gái trên ghế salon, nói chuyện với cháu gái --

    "Ba cháu ở đây rất vui à?"

    Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: "Có khi vui, có khi cũng sẽ không vui ạ."

    "Vậy lúc nào thì ba vui? Lúc nào thì không vui nha?" Bản thân Thần cũng không nhận ra mình đã vô thức dùng giọng điệu "Nha" của trẻ con.

    "Kiếm được tiền sẽ rất vui ạ. Nhưng có ngày nhà cháu không có tiền đóng tiền điện, ba ba sẽ không được vui nha."

    Chúc Chúc đột nhiên vẫy vẫy tay, tay bé vẫn là bánh bao nhỏ, bé cũng chẳng sợ đau.

    Thần cũng hiểu ý, là bảo ông ta xích lại gần để nói thầm. Thế là Thần cúi người, sát đến bên tai Chúc Chúc. Chúc Chúc nhỏ giọng nói bên tai Thần --

    "Còn có một lần ba ba rất không vui nữa ạ."

    "Ba lén nói với cháu, khi chúng cháu trưởng thành sẽ có cuộc sống của mình, sẽ rời khỏi ba ba ạ."

    Chúc Chúc hiểu theo cách này --

    "Lần đó ba ba không vui, rất không vui đó ạ. Cháu nghĩ, chắc chắn vì ba đã trưởng thành, nên ông không chịu chơi đùa cùng ba nữa, cho nên ba mới không vui như vậy. Chờ khi cháu trưởng thành, cháu sẽ không rời khỏi ba ba đâu. Ba và cháu sẽ vẫn sống với nhau, cháu sẽ rất hiếu thảo với ba ba nha. Thật ra ba ba cũng rất muốn hiếu thảo với ông đó ạ."

    Thần bày tỏ mình không cõng nổi cái nồi này: "Rõ ràng là ba cháu chẳng chịu nói chuyện với ta, cũng không muốn sống chung với ta mà. Hơn nữa, nó còn chưa từng nấu cơm cho ta ăn."

    Chúc Chúc đã hiểu rồi. Thì ra là vì nguyên nhân này nên ông mới không sống chung với ba ba, không để ý đến ba ba, ngay cả thư cũng không hồi âm một phong nào cho ba ba.

    Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói với ông rằng: "Vậy lát nữa cháu sẽ nói với ba ba, chúng cháu là trẻ con, phải nói nhiều một chút mới được nha."
     
  9. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 78: Lời nói trẻ con của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thần nghe cháu gái nhà mình nói ra câu này, thì giống như đã tìm được tri âm vậy, hết sức tán đồng mà gật đầu --

    "Trẻ con nhà khác đều nói chuyện với cha mẹ không ngớt, chỉ có nhà chúng ta là một mình ta nói cả nửa ngày, mà không chắc đã nhận được một câu đáp lại."

    Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: "Vậy là ba ba không đúng rồi nha. Cháu nhất định sẽ bảo ba ba nói nhiều hơn ạ."

    Thần suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Cháu đừng nói là ta nói với cháu."

    Chúc Chúc gật đầu: "Không nói, không nói đâu ạ."

    Thần nhìn cô nhóc này, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Ông ta nói: "Bình thường ba cháu sẽ nói gì với cháu?"

    Thần không hỏi Chúc Chúc thường hay nói gì với ba ba, vì chỉ cần tiếp xúc với đứa bé này nhiều hơn một chút, là sẽ biết cái gì bé cũng có thể nói được hết. Huống chi, ông ta còn có nhiều video như thế cơ mà.

    "Đôi lúc ba ba sẽ kể chuyện cho cháu nghe, cũng sẽ khen cháu, thi thoảng sẽ ôm cháu, còn cho cháu xem ba tiền kiếm nữa. Ba ba kiếm tiền rất lợi hại đó nha! Còn có lúc ba sẽ bảo cháu phải khiêm tốn hơn, nhưng người không khiêm tốn nhất chính là ba nha, lần nào cũng nói cháu đáng yêu nhất mà.." Chúc Chúc nghiêm túc nói.

    Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé đã không còn được thấy bóng dáng của xinh đẹp đâu cả, bây giờ không phải là máu đọng, thì chính là băng gạc. Lúc bé nói chuyện sẽ bị kéo đau, tay chân đều có vết thương nên không thể bước đi, không thể cầm đồ vật. Đối với một đứa bé bình thường mà nói, đây chính là cú đánh mang tính hủy diệt. Thế nhưng bé chẳng thèm để ý, vẫn vui như thường.

    Có thể là vì ba ba quá lợi hại, cho nên trong suy nghĩ của Chúc Chúc, bé chẳng cần phải sợ gì cả.

    Thần đang muốn học hỏi kình nghiệm: "..."

    Thôi đi, thôi đi. Ông ta cũng không làm ra cái chuyện như nói với Kim Sân là nó đáng yêu nhất được.

    Thật sự rất khó để trở thành cha của một vị thần trưởng thành.

    Chúc Chúc hớn hở kể về người cha vĩ đại của mình, trong mắt đều là sự ngưỡng mộ.

    Thần càng nhìn nhóc con, càng tiếc nuối vì mình đã lỡ mất thời kỳ ỷ lại của con nhà mình, mà tiến thẳng vào hình thức siêu khó.

    Ông ta ngẩng đầu liền thấy đứa con trai cao to của mình đã đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, Hồ Thừa Khiếu theo đằng sau đi rửa rau.

    Kim Sân ở trong phòng bếp đè huyệt thái dương. Trước kia anh không thể hiểu nổi cha mình, nhưng hiện tại anh đã làm cha, thì mới hiểu được sự chua xót trong đó.

    Thật ra anh cũng muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người, nhưng anh thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu cả.

    Kim Sân làm bốn tô mỳ. Lúc bưng ra, anh đưa cái tô lớn nhất cho cha mình.

    "Cha, ăn cơm thôi."

    Thần ôm Chúc Chúc đi tới, liền thấy trước mặt Chúc Chúc là một tô mỳ nhỏ, mà trước mặt mình là một tô to.

    Chúc Chúc cũng nhìn thấy, lập tức nói: "Ba ba, ba ba ơi, con muốn ăn ba tô lớn nha!"

    Kim Sân đón bé từ trong ngực cha mình, đặt ở chiếc ghế bên cạnh rồi dịu dàng nói: "Mỳ sợi không có dinh dưỡng, lát nữa còn ăn cái khác, phải để chừa bụng bụng, có được không?"

    Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thần thấy con trai mình dỗ dành trẻ con, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên ông ta thấy anh dùng giọng điệu này để nói, hơn nữa còn nói một câu dài như vậy.

    Thần nhìn tô mỳ thật to trước mặt, chua xót trong lòng cũng đã dịu bớt. Con trai ông ta tự tay nấy mỳ đấy --

    Thần ăn một miếng.

    Ông ta ngẩng đầu lên với ánh mắt ngỡ ngàng, liền thấy cháu gái ngồi ở đối diện đang há miệng thật to để ăn mỳ sợi mà ba ba nó nấu. Hồ Thừa Khiếu bên khác cũng ăn từng miếng một.

    Trên gương mặt trẻ trung của Thần lộ ra vẻ khó mà tin được, sau đó lại cúi đầu ăn miếng nữa.

    Con ta làm ta đau lòng quá!

    Thần kết luận, con trai ông ta không yêu mình, thật sự không yêu mình. Đến ăn mỳ còn phải tách riêng, nấu cho ông ta tô mỳ khó ăn, còn cho Chúc Chúc một tô ngon lành --

    Kim Sân thấy ánh mắt cha mình nhìn sang. Đều là vị thần quá lứa, anh chỉ nhìn một chút là đã biết tâm tư của đối phương. Thế là anh nói với khuôn mặt không cảm xúc: "Mỳ con làm có mùi vị bình thường, chỉ là Chúc Chúc khá thích ăn mà thôi. Ăn không hết thì không cần ăn cố đâu."

    Thần lập tức nói: "Ăn hết chứ."

    Thần cắn răng ăn hết cả tô mỳ. Khoảnh khắc buông đũa xuống, ông ta cảm thấy mình không được khiến toàn bộ mỳ trên thế giới biến mất được, vì đấy mới chính là một vị thần lý trí.

    Chúc Chúc nhỏ giọng nói với ba ba mình: "Ba ba ơi, ba phải nói chuyện với ông nhiều lên nha, thật ra ông rất muốn nói chuyện với ba đó."

    Kim Sân đang thoa thuốc lên tay cho Chúc Chúc bỗng dừng lại, sau đó nói: "Ba không biết nên nói gì cả."

    Chúc Chúc: "Rất nhiều nha, ba có thể nói với ông là hôm nay ba kiếm bao nhiêu tiền, đã làm những gì, vì ông là ba ba của ba mà. Ba ba ơi, thật ra con cũng cảm thấy ba rất ít nói chuyện với ông nha. Chúng ta là trẻ con mà, phải nói nhiều mới được nha. Bởi vì làm ba ba sẽ luôn nói rất ít, nếu chúng ta cũng ít nói, vậy thì chẳng có gì để nói rồi ạ."

    Kim Sân nhìn con gái, nhẹ giọng nói: "Nhưng ba và ông đều đã là người lớn."

    Chúc Chúc lầm bầm lầu bầu một tràng chẳng hề có logic: "Ba ba, ba ba ơi, ba cũng là con của ông nha. Sau khi ba ba ngủ say, ông sẽ xoa đầu ba ba, giống như ba ba cũng xoa đầu con vậy đó. Lúc ông xoa đầu ba, nhất định cũng sẽ nghĩ là, con nhà mình nói ít quá đi, nếu nói nhiều hơn chút nữa sẽ là đáng yêu nhất!"

    Kim Sân nhìn con gái của mình, thở dài trong lòng một hơi. Anh nhỏ giọng oán giận: "Cục cưng này, quan hệ giữa ba và con không giống quan hệ giữa ba và ông đâu."

    Anh là người trưởng thành. Anh không ỷ lại vào người khác như Chúc Chúc được, càng không thể nũng nịu nói vài câu ngốc nghếch giống Chúc Chúc.

    Chúc Chúc không hiểu: "Tại sao vậy ạ? Ba ba ơi, có phải vì nhìn ông rất trẻ, nên ba cảm thấy ông không giống những ba ba khác phải không ạ?"

    Chúc Chúc học lớp hai tiểu học, nên bé đã nhìn được một góc của thế giới, nhưng bé vẫn chưa biết một thế giới thật sự là như thế nào. Ở trong mắt bé, một vài sự vật xuất hiện vào lúc bé còn nhỏ, thì hẳn sự vật đó sẽ tồn tại như lẽ đương nhiên, như chó ba đầu chẳng hạn.

    Có một vài suy nghĩ thay đổi một cách vô tri vô giác, vì không có người lớn nào chỉ ra rằng thứ đó không tồn tại. Giống như sẽ không có ai nói với Chúc Chúc rằng quái vật chó ba đầu không tồn tại.

    Nhưng cũng có một vài suy nghĩ có thể ngấm vào nhận thức của Chúc Chúc. Ví dụ như ông của những bạn học khác ở trường nhìn qua đều có vẻ rất lớn tuổi. Cha mẹ của những bạn cùng tuổi với Chúc Chúc đều từ ba mươi tuổi trở lên, nên dĩ nhiên ông bà cũng phải là năm, sáu chục tuổi.

    Cho nên, khi Kim Sân nói có sự khác biệt, Chúc Chúc liền cho rằng ba ba chê dáng vẻ của ông quá "Nhỏ", không hề "Lớn" giống những ông bà khác.

    Kim Sân đè huyệt thái dương, cũng không khỏi bội phục tư duy phát triển của con gái mình. Anh nói: "Không phải nguyên nhân này."

    Chẳng qua, từ trong lời nói của Chúc Chúc, Kim Sân cũng rất vui vì một chuyện. Đó chính là cho dù anh có duy trì dáng vẻ này mãi mãi, thì Chúc Chúc cũng sẽ chẳng để ý.

    Buổi tối, sau khi Kim Sân dỗ con gái ngủ xong, lúc đi ra liền thấy cha mình đang mở cuộc họp với mấy vị chuyên gia.

    Bọn họ đang nghiên cứu ca bệnh của Chúc Chúc.

    Đợi đến khi các chuyên gia đều đã về, Kim Sân mới đi vào. Anh ngồi xuống bên cạnh Thần: "Cảm ơn."

    Thần ngẩng đầu: "Còn phải nghiên cứu thêm."

    Kim Sân ừ một tiếng, hai người lại rơi vào sự lúng túng kỳ lạ.

    Một lát sau, hai người đồng thời mở miệng: "Ta/Con.."

    Thần: "Con nói trước đi."

    Kim Sân cố gắng để giọng mình không còn cứng ngắc nữa, anh nói: "Cha, có lẽ cả đời này con cũng không thể làm một đứa con ngoan."

    Thần sửng sốt một lúc mới nói: "Không sao cả, nếu nghiêm khắc mà nói, thì ta cũng không phải là một người cha tốt."

    Kim Sân lộ ra một nụ cười rất tự nhiên: "Cha là một người cha tốt. Tuy rằng thi thoảng hay dùng danh nghĩa muốn tốt cho con để đưa ra quyết định, nhưng khi con tự chọn chứ không chịu sự ép buộc, thì cha cũng sẽ không thật sự làm gì con cả."

    Thần lộ ra vẻ rất mất tự nhiên, rất rõ ràng ông ta cũng chẳng hợp để nói chuyện tình cảm. Tay nắm của chiếc ghế mà ông ta đang ngồi đã bị nắm đến biến dạng. Ông ta nói những lời trong lòng: "Ta.. lúc con còn nhỏ, làm một người cha nhưng ta không bảo vệ cho con thật tốt, nên ta vẫn luôn hy vọng con không phải chịu tổn thương nào nữa --"

    Thần vẫn chưa nói xong, nhưng đã tự đổi chủ đề: "Hai kẻ trưởng thành như chúng ta mà nói về chuyện tình cảm thế này, thật sự chẳng hợp, đúng không?"

    Kim Sân gật đầu rồi nói: "Hay nói về những chuyện khác?"

    Thế là lại rơi vào lúng túng và trầm mặc lần nữa.

    Kim Sân nói: "Con đi xem Chúc Chúc có đá chăn ra không đã."

    Mặc dù lúng túng nhưng lúc Kim Sân đi ra, thì tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều.

    Về đến phòng, anh liền phát hiện Chúc Chúc vẫn chưa ngủ. Bé nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh --

    "Ba ba, ba ba ơi, ba nói chuyện với ông chưa ạ?"

    Kim Sân dém lại chăn cho con gái, giọng nói mang theo sự nhẹ nhõm: "Nói rồi, nhưng có lẽ ba ba của con chẳng thể nào làm một đứa con ngoan giống con được, làm sao bây giờ nhỉ?"

    "Ba ba cố thêm một chút nữa là được ạ, con sẽ dạy ba ba mà." Chúc Chúc rất có lòng tin.

    Sáng hôm sau, lúc Kim Sân thức dậy liền nghe thấy có người đang bàn chuyện --

    "Đúng là báo ứng, nghe nói cô bé nằm giường số 57 là bị con bé đó đá, cho nên mới bị ngã thành như thế. Kết quả hôm nay chính con bé đó cũng bị ngã, vết thương giống cô bé giường số 57 như đúc. Ngay cả viết thương ở đầu gối và lòng bàn tay cũng giống y nhau luôn."

    "Là đứa bé cứ khóc suốt kia ấy hả? Mấy người có tàn nhẫn quá không thế. Chẳng qua chỉ là đứa trẻ con, tôi thấy đáng thương lắm."

    "Được rồi đấy. Nếu người nó đá là con gái cô, khiến con gái cô phải nằm trong bệnh viện, toàn thân đều bị thương, không thể động đậy, thì chắc cô đã không nói như vậy."

    Kim Sân nghe thêm một lúc thì cũng biết, trong lúc tập con bé kia đã tự đã xuống ngay cái chỗ mà Chúc Chúc bị rơi.

    Bây giờ cha mẹ của nó đang làm loạn ở trường, khiến trường học không thể không cho học sinh nghỉ học.

    Kim Sân cụp mắt, trong lòng cũng không hề thấy thoải mái. Những chuyện này cũng không thể thay đổi sự thật rằng con gái anh vẫn phải chịu vết thương chồng chất khắp người, vẫn cần thời gian để từ từ khôi phục.

    Kim Sân không hề ra tay, anh chỉ từ chối tất cả sự bồi thường về tiền bạc, cũng từ chối cả lời xin lỗi, để đổi một sự trừng phạt như nhau mà thôi.

    Lúc Kim Sân về tới giường bệnh, thì thấy Chúc Chúc đang kéo Hồ Thừa Khiếu chơi trò chơi với ông --

    Thần bị Chúc Chúc dùng khăn quàng đỏ che mắt lại, để trước mặt một quả táo --

    Chúc Chúc vui vẻ nói: "Ông ơi.. Ông đoán xem đây là cái gì ạ?"

    Thần vươn tay ra sờ táo, sau đó hỏi rất chân thành: "Là quả lê à?"

    Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu đều nín cười: "Không đúng, không đúng nha, ông đoán lại đi ạ!"

    Thần lại sờ lên quả táo rồi nói: "Ta biết rồi, chắc chắn là quả đào!"

    "Không phải đâu, ông đoán lần nữa đi, sắp đoán được rồi ạ!" Chúc Chúc nghiêm túc che khăn quàng đỏ thật kỹ: "Ông không được nhìn lén đâu ạ, phải tự đoán nha."

    Đừng nói là che mắt, cho dù không có mắt thì Thần đều có thể nhìn thấy mọi việc, mọi vật.

    Kim Sân nhìn cha mình, dường như ông đang rất phiền não --

    Chắc là đang rầu vì chẳng còn thứ gì có hình dáng như thế mà không phải quả táo nữa, có lẽ ông không thể nghĩ ra một đáp án khác.
     
  10. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 79: Cơn ác mộng trở thành sự thật của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Sân cũng không đi quấy rầy bọn họ chơi đùa, mà chỉ ngồi ở một bên nhìn cảnh này. Trong hai ngày này, trạng thái tinh thần của anh không phải quá tốt. Sinh nhật của Chúc Chúc đã càng ngày càng gần rồi. Mặc dù cha anh cũng đang ở đây, nhưng trong lòng anh vẫn thấy bất an như trước.

    Thừa lúc ba người đang mải chơi, Kim Sân đăng nhập vào tài khoản của mình, anh vẫn còn vài đơn hàng chưa làm xong. Mặc dù tiền nong không phải là vấn đề lớn, nhưng anh đã nhận việc thì phải hoàn thành.

    Lúc Kim Sân làm việc, Thần định đến xem công việc của con trai mình là gì thì bị Chúc Chúc kéo lại. Chúc Chúc nhỏ giọng nói: "Ba ba đang kiếm tiền, chúng ta không được quấy rầy ba đâu ạ."

    Thần gật đầu rồi hỏi: "Vậy các cháu còn muốn chơi trò gì nữa?"

    Chúc Chúc suy nghĩ rồi ngại ngùng nói: "Ông, ông ơi, ông có điện thoại không ạ? Cháu và anh Thừa Khiếu có thể chơi điện thoại một lúc không nha? Chỉ chơi một lúc thôi ạ."

    Cũng giống những bạn nhỏ cùng tuổi khác, Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu cũng thích chơi điện thoại.

    Kim Sân vốn cảm thấy các bé còn quá nhỏ, chơi điện thoại sẽ không tốt. Nhưng sau khi phát hiện những đứa trẻ ở trường đều chơi điện thoại, còn con anh thì ngay cả điện thoại chơi thế nào cũng không biết chơi, chẳng phải rất dễ thành trò cười cho những bạn khác ư? Cho nên, Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu sẽ được chơi điện thoại trong khoảng một tiếng vào mỗi ngày.

    Thần chỉ vào bàn tay bị quấn băng của Chúc Chúc: "Cháu như vậy thì chơi điện thoại thế nào đây?"

    "Anh Thừa Khiếu chơi, cháu chỉ nhìn thôi ạ." Chúc Chúc đã sớm có ý này.

    Thần suy nghĩ rồi dứt khoát lấy ra một máy tính bảng thật lớn. Màn hình điện thoại quá nhỏ, có thể thấy được cái gì chứ?

    Thế là Hồ Thừa Khiếu lấy máy tính bảng sang, Chúc Chúc lập tức nói: "Anh Thừa Khiếu, anh Thừa Khiếu, nhanh cho gà con ăn đi. Chúng ta không cho nó ăn hai ngày rồi đó, nó có bị chết đói không nha?"

    Hồ Thừa Khiếu tìm tìm, nhưng không tìm được ô biểu tượng có chữ "Phó". Kim Sân bên cạnh tìm điện thoại di động của mình, Thần bên này liền thấy trên máy tính có thêm một ô biểu tượng.

    Thần vẫn đang nhìn hai đứa bé này chơi máy tính bảng.

    Hồ Thừa Khiếu ấn vào ô biểu tượng, thuần thục tìm được nông trại, Thần liền thấy ngay một con gà con béo ú. Chúc Chúc chọc tay vào thức ăn gia súc, gà con béo ú liền dùng cánh bắt đầu tự đút mình ăn.

    Thần nhìn cảnh này thì nghĩ, con gà ăn kiểu như vậy ư? Sao lại cảm giác có chỗ nào không thích hợp nhỉ?

    Hai đứa bé cho gà con ăn xong, lại cho gà con đi đại hội thể dục thể thao. Chúc Chúc nhìn màn hình, lầm bầm lầu bầu nói --

    "Anh, anh ơi, bóng bóng.."

    "Anh ơi, chúng ta phải kiếm thật nhiều thức ăn để ở trong nhà nha."

    Thần thấy Chúc Chúc bắt đầu biến thành dạy dỗ gà con --

    "Mày đã lớn rồi mà, lúc đói bụng phải tự mình học cách đi lấy đồ ăn nha, không thể lần nào cũng dựa vào chúng tao được."

    Thần lại nhìn con trai mình, vừa quay sang, liền nghe Chúc Chúc nói --

    "Bạn này giống con ghê, đều hơi xinh nha."

    Kim Sân vốn đang làm việc, kết quả bị câu hơi xinh của Chúc Chúc chọc cười. Anh ngó sang, liền thấy trong phần mềm phát ra thông báo tìm người --

    "Chu Chúc, tám tuổi.."

    Chúc Chúc cũng phát hiện ra: "Tên của bạn này cũng có chữ giống con nha."

    Đến bây giờ Chúc Chúc vẫn cho rằng mình tên là Kim Chúc Chúc.

    Kim Sân cầm lấy máy tính bảng qua. Trên máy tính bảng là hình một cô bé có lúm đồng tiền như hoa, vừa tương tự lại mang theo vài phần lạ lẫm. Giống Chúc Chúc thật, nhưng chỉ hơi giống, chứ không phải giống như đúc. Đứa bé trên tấm ảnh cũng có vẻ không rành thế sự, nhưng vẻ ngoài và khí chất lại có chỗ chênh lệch.

    Kim Sân lấy di động của mình ra, quét hình. Quả nhiên anh đoán không sai, đây không phải ảnh chụp, mà là ảnh mô phỏng.

    Kim Sân nhìn tên người liên hệ, Chu Hoa.

    Chính là cha ruột của Chúc Chúc, đương nhiên trong tay bọn họ không thể có hình của Chúc Chúc hiện tại, nhưng theo lý thì họ cũng không thể có hình Chúc Chúc khi còn nhỏ. Vì mạng lưới quan hệ của bọn họ đã đứt, cho nên toàn bộ những thứ có liên quan đến Chúc Chúc đều đã biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ, bao gồm cả ký ức.

    Kim Sân nhìn tấm ảnh, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của tử thần số hai. Anh ta đang thử dùng sức người để tìm ra Chúc Chúc.

    Thần ở bên cạnh ra hiệu bảo Kim Sân ra ngoài, hai người lớn liền đi ra --

    "Con vẫn chưa nói cho con bé biết chuyện con không phải ba ruột của con bé ư?" Thần mở miệng nói.

    Kim Sân nghĩ đến chuyện này mặt liền tái xanh, trong lòng thì nôn nóng. Anh đã làm những chuyện một người cha nên làm, bây giờ lại có người đến tra tấn anh về chuyện huyết thống.

    Người kia đã từ bỏ Chúc Chúc, chỉ nuôi Chúc Chúc vẻn vẹn có hai năm. Bởi vì quan hệ máu mủ này, anh mới né tránh chuyện cha ruột của Chúc Chúc.

    Kim Sân: "Chính họ đã từ bỏ."

    Thần thở dài rồi nói: "Con cũng phải nói với con bé về chuyện này. Chứ nếu chờ con bé trưởng thành mới đi nói, thì đến lúc đó quan hệ của các con sẽ càng khó trở lại như trước."

    Không ai có thể tiếp nhận một sự thật như thế, người cha đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn không phải là cha ruột của mình, mà lại là tử thần.

    Kim Sân vẫn do dự. Lúc định vào phòng, nhìn dáng vẻ ỷ lại của con gái, Kim Sân chẳng thế thốt nên lời.

    Ngay từ khi bắt đầu, sở dĩ Chúc Chúc ỷ lại vào anh, thích anh, là bởi vì Chúc Chúc cho rằng anh chính là "Ba ba" kia.

    Kim Sân ngồi ở bên ngoài để bình tĩnh lại, còn Thần thì đi vào chơi cùng hai đứa nhỏ.

    Ông ta phát hiện lúc lải nhải với con trai mình về chuyện tình cảm hoặc là thời thơ ấu đều vô cùng lúng túng, nhưng dù có nói chuyện gì với cháu gái thì lại không cảm thấy lúng túng chút nào. Cho nên vị cha già không có chỗ đặt tình cảm đã dứt khoát gần gũi với Chúc Chúc hơn.

    Đợi đến khi Kim Sân bị gió lạnh thổi hơn nửa canh giờ, anh mới mang thức ăn đến cho Chúc Chúc. Lúc trở lại phòng bệnh, anh nghe được Chúc Chúc gọi anh --

    "Ba ba, ba ba ơi, ba mau nhìn cái này nè! Đây là ba ba khi còn nhỏ ạ? Đáng yêu quá đi!"

    Kim Sân đi tới, liền thấy Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu đang lật ảnh dưới lời bình luận của cha mình --

    Trong ảnh đen trắng, có một bé trai mặc bộ quần áo dài, cầm một quyển sách trong tay, vui vẻ nhìn vào ống kính.

    Kim Sân hơi sửng sốt, đó thật sự là anh khi còn bé.

    Anh không nhớ rõ là chụp những tấm này vào lúc nào, thậm chí anh còn suýt nữa quên mất thì ra khi còn bé mình có dáng vẻ như thế. Lúc đó anh đã biết người cha đang đối xử không tốt với mình không phải là cha ruột của mình.

    Lúc đó tâm trạng của mình là gì nhỉ? Kim Sân chẳng nhớ, anh chỉ biết là trời rất tối và rất lạnh.

    Sáng hôm sau, ngoài phòng bệnh đã xuất hiện một vị khách không mời mà tới, anh ta gõ cửa phòng bệnh. Chúc Chúc tỉnh dậy đầu tiên, bé còn tưởng rằng là chị y tá tới, kết quả lại thấy một người xa lạ đi vào.

    Kim Sân cũng đã tỉnh dậy. Lúc nhìn về phía người tới, ánh mắt anh lập tức lạnh thấu xương.

    "Chúc Chúc? Là ba ba đây!"

    Ban đầu Chúc Chúc định hỏi có phải chú đi nhầm phòng hay không, kết quả đối phương đã gọi tên của bé, hơn nữa còn nói mình là ba ba.

    Kim Sân đang muốn ra tay, thì bị Thần nhấn xuống.

    Thần hiểu, có một số việc so với khi trưởng thành mới được biết, còn không bằng được biết bây giờ còn hơn.

    Chúc Chúc lấy làm lạ: "Chú ơi, chú nhận nhầm người rồi ạ, cháu không biết chú nha."

    Chu Hoa đi vào rồi nói: "Cục cưng, ba mới là ba ba thật."

    Nhưng, một giây sau anh ta liền bị Kim Sân kéo ra khỏi phòng bệnh.

    Chúc Chúc cảm thấy rất kỳ lạ: "Sao chú này lại nhận nhầm cả con của mình nha,"

    Thần nghĩ, có bạn nhỏ còn nhận nhầm ba ba nữa kìa.

    Thần nói: "Nếu chú ấy thật sự là ba cháu thì phải làm sao?"

    Chúc Chúc khẳng định: "Không phải đâu ạ, ba cháu là ba ba, cháu không biết chú này nha."

    Kim Sân dẫn người rời khỏi phòng bệnh. Anh không hề động tay, chỉ nói: "Tôi biết người sau lưng anh là ai, anh đã tìm tới đây thì chắc hẳn anh ta cũng đã nói cho anh biết tôi là ai. Nói đi, mục đích của anh là gì?"

    Chu Hoa hiểu. Anh ta cũng không ngờ lại có một người có tiền đến tìm mình, kẻ có tiền kia nói anh ta cần phải hoàn thành giao dịch, nếu không vợ anh ta sẽ chết.

    Chu Hoa cũng không rõ giao dịch mà đối phương nói tới là gì, nên chỉ có thể dựa theo yêu cầu của đối phương mà tìm đến cô con gái không hề có trong trí nhớ của mình này.

    Nhưng lúc nhìn thấy người, trong lòng anh ta lập tức khó chịu.

    Chu Hoa nhìn đối phương: "Người kia nói con bé là con gái ruột của tôi, không phải con gái của anh. Anh chỉ là dùng con bé để bù vào sai sót mà thôi."

    Kim Sân giận quá hóa cười: "Anh đã hỏi người kia, mấy người đã làm giao dịch gì không?"

    Chu Hoa không hỏi, nhưng anh cũng lờ mờ biết đó là gì.

    Kim Sân thấy vẻ mặt của anh ta thì nhận ra anh ta có biết. Kim Sân liền mở miệng châm chọc: "Vậy anh còn dám nói đây là con gái anh? Trong đầu anh có chút ký ức nào liên quan tới con gái không?"

    Sắc mặt Chu Hoa trắng nhợt, nhưng nhanh chóng nghĩ lại lời của người kia: "Quan hệ huyết thống là chém không đứt. Bất kể là khi nào thì tôi cũng là cha ruột của con bé. Tính mạng của con bé vốn là do tôi cho, tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi. Một người ngoài như anh đâu có quản được những việc này. Giả chính là giả, nếu anh muốn con mình thì tự sinh một đứa đi, đừng cướp con của người làm cha khác."

    Tử thần số hai luôn biết làm cách nào để chọc giận Kim Sân một cách nhanh nhất.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...