Đam Mỹ [Edit] Bé Mít Ướt Của Vương Gia Nóng Nảy Vừa Ngọt Vừa Mềm - Cửu Cửu Phát Tài

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Janet Damita, Aug 23, 2024.

  1. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 20: Thật Thú Vị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu khoác gói hành lý rời khỏi thành.

    Bây giờ không thể quay lại Vong Ưu Lâu, lại sợ bị Phong Mục Đình tìm thấy, nên y chỉ có thể rời khỏi Hoàng thành.

    Chỉ là y vẫn chưa nghĩ ra sẽ đi đâu.

    Nhưng đối với người không có ràng buộc như y, rời khỏi Vương phủ của Phong Mục Đình, đi đâu cũng giống nhau. Chỉ là không biết liệu Phong Mục Đình có nổi giận khi biết sự thật, rồi phái người truy sát y không?

    Dù sao, Phong Mục Đình là người tính tình thất thường.

    Với tính cách như vậy, tất nhiên hắn không thể chấp nhận bị lừa dối, huống hồ là người từng muốn hại hắn.

    Nghĩ đến đây, Tô Phù Liễu cảm thấy, dù không biết đi đâu, nhưng chắc chắn phải rời khỏi Hoàng thành càng xa càng tốt.

    Chỉ có đi xa Hoàng thành, Phong Mục Đình mới không tìm thấy y.

    Lúc đó, mạng sống nhỏ bé của y mới coi như được bảo toàn.

    Tuy nhiên, nhắc đến bảo toàn mạng sống, Tô Phù Liễu lại nghĩ đến một người. Trước đây y đã dùng tiền thuê Tần Thời, các chủ Hiên Viên Các, để bảo vệ sự an toàn của mình.

    Chỉ là vì lúc đó Tần Thời đã giết chết kim chủ của y, nên y đã đuổi hắn ta đi.

    Bây giờ nghĩ lại, y đã bỏ tiền ra, sao có thể để Tần Thời được lợi dễ dàng như vậy? Thế nên y phải đến Hiên Viên Các một chuyến nữa, rồi yêu cầu Tần Thời tiếp tục bảo vệ y một thời gian.

    Cho dù Tần Thời không muốn, y cũng phải bắt hắn ta tìm người khác bảo vệ mình.

    Dù sao cũng không thể để tiền bạc tiêu phí vô ích!

    Vì vậy, y vội quay lại Hiên Viên Các.

    Vẫn là người lần trước tiếp đón anh: "Sao ngươi lại đến nữa?"

    "Ý ngươi là sao? Khách đến là khách." Tô Phù Liễu hừ một tiếng, dù y nhát gan, nhưng lúc này lại đặc biệt táo bạo.

    ".. Vậy xin hỏi ngươi đến đây làm gì?"

    "Tìm các chủ của các ngươi, các chủ các ngươi nhận tiền không làm việc, là lý do gì?" Tô Phù Liễu hỏi.

    "Chuyện đó không thể nào."

    "Không thể cái gì? Nếu không có việc đó, ta dám đến đây lý luận với các ngươi sao? Nói chung, ngươi mau gọi các chủ của các ngươi ra đây, ta muốn gặp mặt trực tiếp lý luận!"

    "Vậy ngươi phải đợi, các chủ của chúng ta không có trong các, chúng ta phải phái người đi thông báo."

    "Vậy ngươi mau đi, ta còn có chuyện gấp, đừng để ta phải đợi quá lâu." Tô Phù Liễu đáp.

    Y đã lén trốn khỏi Vương phủ của Phong Mục Đình.

    Nếu chậm trễ quá lâu mà bị Phong Mục Đình tìm thấy thì làm sao đây.

    Sau khi người đó rời đi, Tô Phù Liễu ngồi trong Hiên Viên Các chờ đợi.

    Tưởng rằng sẽ phải đợi rất lâu, nhưng chỉ nửa canh giờ sau, y đã thấy Tần Thời, người đeo nửa mặt nạ vàng, đang bước nhanh về phía mình.

    Hơn nữa, đi rất vội vàng.

    Tần Thời đến trước mặt y, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, rồi như thở phào nhẹ nhõm.

    Tô Phù Liễu cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

    "Tần đại các chủ, cuối cùng ngươi cũng đến!" Y đứng dậy nói.

    Tần Thời nhìn chằm chằm vào y: "Trước đây chính ngươi đuổi ta đi, bây giờ sao lại đến tìm ta?"

    Tô Phù Liễu bĩu môi: "Lúc đó xảy ra chuyện như vậy, ta cũng đang tức giận mà, ngươi thì hay rồi, thật sự bỏ đi luôn. Ngươi nhận tiền của ta mà lại nhàn hạ như vậy!"

    Tần Thời cười khẽ: "Được rồi, không cần ở đây mỉa mai ta nữa. Để ta đoán xem, ngươi đặc biệt đến đây gọi ta, có phải muốn ta tiếp tục bảo vệ ngươi? Nếu không, ngươi sẽ cảm thấy số tiền đó coi như bỏ phí?"

    Tô Phù Liễu ngừng lại một chút, sao hắn ta lại đoán trúng tâm ý của mình dễ dàng như vậy?

    Tần Thời nhìn vẻ mặt của y, cảm thấy buồn cười.

    "Sao rồi, ta đoán đúng chứ?"

    Tô Phù Liễu cắn môi, dù không muốn, nhưng vẫn gật đầu: "Ừ, coi như ngươi đoán đúng."

    Để gỡ gạc chút thể diện, y cố tình thêm vào hai chữ "coi như".

    Tần Thời chỉ thấy càng buồn cười, cố tình trêu chọc: "Cái gì mà coi như? Đoán đúng là đoán đúng, đoán không đúng thì không đúng."

    "Được được, ngươi đoán đúng rồi, đoán đúng rồi được chưa!" Tô Phù Liễu nghĩ, nếu không phải muốn Tần Thời tiếp tục bảo vệ mình, y đã chẳng buồn phí lời với hắn ta.

    "Chứ sao nữa, đã đoán đúng rồi thì nói đúng đi." Tần Thời nhận thấy, trêu chọc Tô Phù Liễu thật thú vị.

    Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên..
     
  2. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 21: Ước Pháp Tam Chương

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Aug 29, 2024
  3. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 22: Ngươi đành lòng sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Thời suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Vậy được, ta sẽ thề độc, một lời thề cực kỳ độc."

    Nghe hắn ta nói vậy, Tô Phù Liễu không khỏi tò mò, lời thề nào có thể độc đến thế.

    Ngay sau đó, Tần Thời nói: "Nếu ta vi phạm ba điều ngươi nói, thì để cho ta, Tần Thời, tuyệt tử tuyệt tôn!"

    Tô Phù Liễu nhướng mày, quả thật là một lời thề cực kỳ độc.

    Nhưng rồi y nghĩ lại, Tần Thời chẳng phải có sở thích đoạn tụ sao? Vậy theo một nghĩa nào đó, hắn ta đã coi như tuyệt tử tuyệt tôn rồi.

    Vậy nên hắn ta thề độc như thế chỉ là muốn lợi dụng kẽ hở mà thôi.

    Tô Phù Liễu lập tức phản đối: "Không được, thế vẫn chưa đủ độc."

    "Thế này mà chưa đủ độc sao? Vậy ngươi nói đi, ngươi nói thề gì độc, ta sẽ thề theo." Tần Thời trao quyền quyết định cho Tô Phù Liễu.

    Tô Phù Liễu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ngươi vi phạm ước định, thì để ngươi trở thành thái giám!"

    Tần Thời vừa nghe, lập tức phản đối: "Không được không được, thế này thì độc quá!"

    "Độc chỗ nào chứ, ngươi vừa nói vi phạm ước định thì tuyệt tử tuyệt tôn, ta đây muốn ngươi làm thái giám, thực ra cũng vậy thôi, nếu ngươi dám vi phạm thì làm thái giám, vẫn là tuyệt tử tuyệt tôn mà."

    Tô Phù Liễu biết y đoán không sai, Tần Thời này quả thật là đoạn tụ.

    Tuyệt tử tuyệt tôn thì được, làm thái giám thì không, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao!

    "Đâu có giống nhau? Tuyệt tử tuyệt tôn là tuyệt tử tuyệt tôn, làm thái giám là làm thái giám, nếu làm thái giám rồi, sau này ta làm sao còn tìm vui được nữa?"

    Tô Phù Liễu hừ một tiếng: "Vậy ngươi đừng vi phạm ước định nữa là được? Chỉ cần ngươi không vi phạm, thì ngươi vẫn là bình thường, sau này ngươi muốn tìm vui thế nào cũng được."

    "Không được, nói chung là không được." Tần Thời không đời nào chịu thề như vậy.

    Tô Phù Liễu thấy hắn ta không đồng ý, liền quay người: "Nếu đã vậy, cáo từ."

    "..."

    Tần Thời thấy hắn lại định bỏ đi, vội vàng đồng ý: "Được rồi được rồi, ta sẽ thề như vậy."

    Bị vả mặt quá nhanh.

    Giây trước còn nói không thể nào, giây sau đã thỏa hiệp rồi.

    Nhưng, Tần Thời đảo mắt, lập tức cười: "Ta thề, nếu ta, Tần Thời, vi phạm ước định, sẽ trở thành thái giám!"

    Dù sao, tên này cũng không phải là tên thật của hắn ta.

    Người thề là Tần Thời, chứ không phải hắn ta thực sự.

    Vậy nên lời thề này dù có thề cũng không hiệu nghiệm.

    Tô Phù Liễu thấy hắn thực sự thề độc như vậy, hài lòng gật đầu, rồi yên tâm.

    Có ba điều quy ước này rồi, y không sợ Tần Thời có ý định gì với y nữa.

    "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!"

    Tần Thời lắc đầu: "Rõ ràng là ngươi đến nhờ ta tiếp tục bảo vệ ngươi, kết quả lại như ta nhất quyết phải bảo vệ ngươi vậy."

    "Hừ, bất kể thế nào, kết quả cũng vậy thôi, là ngươi phải bảo vệ ta!"

    Rời khỏi Hiên Viên Các, Tần Thời hỏi: "Ngươi chẳng phải là người của phủ Vương gia sao? Giờ ngươi khoác túi hành lý là sao?"

    "Ta đã rời khỏi phủ Vương gia rồi, ban đầu ta đến phủ Vương gia là có mục đích, giờ ta không muốn tiếp tục nữa, nên rời đi."

    Ánh mắt Tần Thời lóe lên: "Ngươi đành lòng sao?"

    Tô Phù Liễu ngẩn người, có chút khó hiểu: "Gì cơ?"

    "Ta hỏi, ngươi đành lòng sao?"

    "Đành lòng gì chứ?" Tô Phù Liễu vẫn chưa hiểu.

    Tần Thời bĩu môi: "Ta hỏi, ngươi đành lòng rời khỏi phủ Vương gia, rời khỏi Vương gia sao?"

    "Có gì mà không đành lòng, ta với Vương gia chẳng phải bằng hữu hay huynh đệ thân thiết gì."

    Hơn nữa lúc đầu y trà trộn vào phủ, là để hại Phong Mục Đình, giờ y đã thú nhận mọi chuyện với Phong Mục Đình, Phong Mục Đình không biết tức giận thế nào nữa, không cho người đến bắt y về đã là rất nể mặt y rồi.

    Nhưng Tô Phù Liễu biết, trong lòng y, thật ra vẫn có chút không đành lòng.

    Còn tại sao không đành lòng, y cũng không nói rõ được.

    Vậy nên, y bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, đây không phải chuyện ta có đành lòng hay không, mà là Vương gia, chỉ sợ bây giờ vẫn đang hận ta, giận ta, dù sao hắn cũng đã biết sự thật, biết ta trước đây muốn hại hắn mà.."

    Vãi chưởng, có khi nào có khi nào.. Mọi người có đang suy nghĩ giống tôi không?
     
  4. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 23: Tự Chui Đầu Vào Lưới

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 24: Đồ Vô Tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên nghe theo ý trời.

    Nếu trời đã bảo y đừng quay về, thì chắc chắn đó là vì lợi ích của y!

    Thôi vậy, y tốt hơn hết là mau chóng rời đi.

    Dù Phong Mục Đình nghĩ gì đi chăng nữa.

    Nghĩ đến đây, y đeo túi hành lý lên, xoay người đi về hướng ra khỏi thành.

    Tuy nhiên, điều khiến y cảm thấy kỳ lạ là Tần Thời không nói gì khi y quyết định không quay về, dù trước đó đã khăng khăng bảo y quay lại.

    Nhưng khi y chưa đi được bao xa, đột nhiên cảm thấy đau nhói ở gáy, mắt tối sầm lại, rồi y ngất đi.

    Lúc này, Phong Mục Đình đang dặn dò Tô Dương: "Hãy mở cổng chính Vương phủ, nếu thấy Tô Phù Liễu quay lại, thì cho y vào ngay."

    Tô Dương ngẩn người: "Tô Phù Liễu? Cái tên vô tâm đó chẳng phải đã lén trốn đi rồi sao, làm sao y có thể quay lại được?"

    Phong Mục Đình nhíu mày: "Ngươi nói ai vô tâm?"

    Tô Dương giật mình: "Tiểu nhân nói là.. chính tiểu nhân.."

    Phong Mục Đình lập tức lườm ông một cái.

    Tô Dương kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra, lập tức đổi giọng: "Tiểu nhân, tiểu nhân đang nói bản thân mình vô tâm, biết rõ Tô Phù Liễu mất tích, Vương gia lo lắng, vậy mà còn dám nói nhảm."

    "Biết mình nói nhảm rồi, còn không mau đi làm việc?"

    "Dạ, dạ." Tô Dương vội vã gật đầu, rồi nhanh chóng đi mở cổng chính Vương phủ.

    Phong Mục Đình ngồi chờ, đợi ai đó quay về.

    Nhưng hắn không biết rằng người đó đã thay đổi ý định không quay về nữa, thậm chí còn xui xẻo bị bắt cóc.

    Hắn ngồi đó đã uống hết sáu tách trà, mà vẫn không thấy bóng dáng Tô Phù Liễu đâu.

    Lúc này, Tô Dương đi tới, mắt Phong Mục Đình sáng lên, tưởng rằng ông đến báo tin Tô Phù Liễu đã quay về, nhưng hóa ra là đến báo rằng cổng chính Vương phủ đã mở từ lâu, mà vẫn không thấy Tô Phù Liễu đâu.

    Phong Mục Đình lập tức đập vỡ tách trà trên tay, mắng lớn: "Tô Phù Liễu, ngươi đúng là đồ vô tâm, lại còn thất thường!"

    Chẳng phải đã nói sẽ quay về nhìn một chút sao, người đâu rồi!

    Tô Dương thấy Phong Mục Đình tức giận như vậy, không dám thở mạnh, chỉ đứng yên run rẩy bên cạnh.

    Khi Tô Phù Liễu tỉnh dậy, y phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng khá xa hoa, tay chân đều bị trói lại.

    "Có ai không? Ai, ai đã bắt ta đến đây?" Y hét lên.

    Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

    Đúng vậy, là tiếng bước chân nặng nề, như thể có vài con voi đang chầm chậm tiến tới, tạo nên cảm giác rung động.

    Khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, y nhìn thấy người bước vào, và nhận ra cảm giác của mình không sai.

    Quả nhiên là có cảm giác như những con voi.

    Nhìn mấy người "đầy trọng lượng" trước mặt, y hỏi: "Các ngươi là ai, tại sao lại bắt ta?"

    Người đàn ông trung niên mập mạp đứng đầu nói: "Tại sao? Ngươi hỏi tại sao ư? Ngươi đã hại chết con gái lớn của ta, ta không thể không tìm ngươi báo thù được sao?"

    "Ta, ta hại chết con gái lớn của ngươi? Khi nào ta đã hại chết con gái lớn của ngươi, ta là người dân tốt tuân thủ pháp luật mà!" Tô Phù Liễu trả lời.

    Người đàn ông mập mạp hừ lạnh: "Ngươi là loại dân tốt gì chứ, ngươi chỉ là một kẻ mua vui ở Vong Ưu Lâu, phục vụ cho người khác giải trí. Con gái lớn của ta đến tìm ngươi để vui vẻ, ngươi đáng lẽ phải hầu hạ cho tốt, vậy mà ngươi lại hại chết nó. Nó là con gái mập nhất của ta, ngươi có biết nuôi nó đến béo như vậy không dễ dàng chút nào không? Vậy mà ngươi đã lấy đi mạng sống của nó, khiến công sức bao năm của ta đổ sông đổ biển!"

    Tô Phù Liễu dù không đồng ý với nửa câu sau của hắn ta, nhưng nghe xong cũng hiểu ra người này là ai và đang báo thù cho ai.

    Thì ra đây là cha của người phụ nữ mập mạp kia.

    Ông ta đến để báo thù sao?

    Y nghĩ một lúc, rồi nói: "Ngươi to gan thật, dám bắt ta đến đây, ngươi không sợ Vương gia tìm đến đây và tiêu diệt cả nhà ngươi sao!"

    Người đàn ông mập mạp cười khẩy: "Ngươi đừng có dọa người, ngươi đã mang hành lý ra khỏi Vương phủ rồi, rõ ràng là đã rời khỏi Phủ Vương gia. Nếu ngươi không còn là người của Vương phủ, thì ta có gì phải sợ khi bắt ngươi?"

    Tô Phù Liễu sững sờ, sớm biết thế thì y đã không thu dọn hành lý mà bỏ đi ngay từ đầu, giờ thì tốt rồi, bị người đàn ông mập mạp này phát hiện ra sự thật rồi!

    Vậy chẳng phải y tiêu đời rồi sao?

    Bằng một cách nào đó, em thụ sẽ rơi vào tình trạng sắp tiêu đời. Thả Like để giải cứu em thụ nào.
     
  6. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 25: Ngoài cháy trong sống

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 26: Cắn lưỡi tự tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các con vô dụng thật, còn không tránh ra cho cha, cha phải báo thù cho chị các con!" Người đàn ông béo hét lên.

    Nhưng hai cô con gái của ông ta không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định nhường đường.

    "Cha, không thể giết y được, người đàn ông đẹp như vậy, giết đi thì quá đáng tiếc."

    "Đúng vậy, nếu cha nhất định phải giết y, thì chờ con và nhị tỷ cùng y trải qua một đêm ân ái rồi giết cũng chưa muộn!"

    Người đàn ông béo ngẩn ra: "Con nói gì?"

    "Cha, tam muội nói chính là điều con muốn nói, chúng con muốn cùng vị công tử đẹp trai này trải qua một đêm ân ái."

    "Đúng vậy, cha à, cha cứ xem như chúng con đang hoàn thành tâm nguyện mà đại tỷ chưa kịp thực hiện đi!"

    Nghe những lời này, Tô Phù Liễu nằm trên giường ngớ người.

    Hóa ra hai cô gái này giúp y là vì!

    "Các ngươi đừng mơ, Tô Phù Liễu ta thà chết chứ không chịu nhục, dù chết ta cũng không để hai con yêu nữ các ngươi đạt được mục đích!"

    Tô Phù Liễu cảm thấy gia đình này chẳng ai là bình thường cả.

    "Hừ, bây giờ ngươi đã như thế này rồi, còn cứng miệng làm gì?" Cô con gái thứ hai quay đầu nhìn y một cái, cười nói.

    Tô Phù Liễu hận không thể làm mù đôi mắt mình, để không phải nhìn thấy những cảnh ghê tởm này.

    "Cha ơi, cha cứ để y lại thêm một đêm đi, sáng mai cha có thể cầm dao mổ lợn đến chặt y ra làm tám khúc, con cũng không ý kiến gì." Cô con gái thứ ba nói.

    Cô con gái thứ hai lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hãy để con gái cha vui vẻ một đêm thôi mà."

    Người đàn ông béo suy nghĩ một lát, rồi nói: "Cũng được, cứ xem như các con đang thay chị các con thực hiện tâm nguyện, những gì chị các con chưa kịp hưởng, các con thay chị ấy hưởng đi!"

    Hai cô con gái vui mừng khôn xiết, không ngừng gật đầu: "Cảm ơn cha!"

    Nói xong, người đàn ông béo rời đi, thực sự để lại hai cô con gái ở đó với ý định xấu xa nhắm vào Tô Phù Liễu.

    Tô Phù Liễu dùng hết sức mình để cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của dây trói.

    Nhưng vô ích.

    Hai "ngọn núi lớn" đột nhiên quay lại, ánh mắt thèm thuồng nhìn Tô Phù Liễu.

    Chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi.

    "Chị là chị, chị sẽ đến trước." Cô con gái thứ hai nói.

    "Em là em út, chị phải nhường cho em trước chứ, nên em sẽ đến trước." Cô con gái thứ ba nói.

    Đột nhiên, hai người tranh cãi về việc ai sẽ được đến trước.

    Tô Phù Liễu yếu đuối và bất lực nhìn hai người phụ nữ đã chiếm hết chỗ bên giường, anh muốn lợi dụng cơ hội này nhảy khỏi giường và chạy thoát cũng không thể.

    Hoàn toàn không có khe hở để y đi qua.

    Y chỉ có thể chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hai người phụ nữ đang cãi nhau, hy vọng họ cứ tiếp tục tranh cãi như vậy, và cuối cùng đánh nhau thì càng tốt.

    Như vậy, có lẽ y chẳng cần làm gì mà chỉ cần nhìn hai người phụ nữ này đánh bại nhau.

    Lúc đó, cơ hội để y chạy trốn sẽ đến.

    Nhưng mỗi khi Tô Phù Liễu có suy nghĩ lạc quan, thực tế lại tát anh một cái đau điếng.

    Khi y đang nghĩ rằng mình chẳng cần làm gì mà cũng có thể an toàn, đột nhiên cô con gái thứ hai nói: "Chúng ta có phải ngu không, sao lại tranh cãi chuyện ai đến trước lâu thế? Chúng ta có thể cùng lên mà!"

    Cô con gái thứ ba nghe vậy, mắt sáng lên: "Đúng rồi, đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ, thật là phí tình chị em, chúng ta hoàn toàn có thể cùng lên!"

    Nghe đến đây, Tô Phù Liễu muốn khóc mà không có nước mắt: "Các ngươi giết ta đi còn hơn!"

    "Hừ, muốn chết cũng phải đợi chúng ta tận hưởng đủ đã!" Cô con gái thứ hai liếm môi, như thể vừa nhìn thấy một bữa tiệc cực kỳ ngon lành.

    "Đúng vậy, đúng vậy, người đàn ông trắng trẻo mịn màng thế này, chỉ cần hôn một cái cũng đủ khoái chí mấy ngày." Cô con gái thứ ba gật đầu nói.

    Nhìn hai người phụ nữ đang chuẩn bị làm điều tồi tệ, Tô Phù Liễu biết lần này mình khó thoát, để giữ gìn sự trong sạch của mình, y chỉ còn cách cắn lưỡi tự tử!

    Vậy nên, y mở miệng, cắn mạnh xuống..
     
  8. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 27: Chàng trai này thật đáng thương

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 28: Máu chó đầy đầu (*)

    (*) Vào thời xa xưa, máu chó được rắc lên đồ vật để mang lại điều xui xẻo. Đó là một phép ẩn dụ cho việc mắng mỏ ai đó một cách rất gay gắt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Thời nhìn kỹ, liền thấy hai "ngọn núi" lao thẳng về phía mình, không ngạc nhiên khi ánh sáng trước mặt bị che khuất.

    Hai người phụ nữ này, tưởng rằng mình "cao lớn oai vệ" là có thể vô địch hay sao?

    Hắn ta chỉ cần một cú đá, đã khiến họ bay văng ra xa.

    Phải biết rằng, chị gái của họ cũng bị Tần Thời đá văng xuống lầu chỉ với một cú đá.

    Mà chị gái của họ còn béo hơn cả hai người này.

    Cả hai bị đá văng lên cái giường đã sập, vốn chỉ có tấm ván giường sập xuống, giờ thì toàn bộ giường đều sập đổ.

    Ngay cả khung giường trên cũng rơi xuống, đè lên hai người, khiến họ ngất xỉu.

    Sau đó, Tần Thời nhanh chóng chạy đến cởi trói cho Tô Phù Liễu.

    Cuối cùng được tự do, Tô Phù Liễu trừng mắt nhìn Tần Thời, rồi bước ra ngoài.

    Nếu không phải lưỡi và cằm đều đau, chắc chắn lúc này y sẽ mắng Tần Thời đến xối xả.

    Tần Thời đi theo sau: "Sao vậy, sao cậu lại không thèm để ý đến ta nữa?"

    "Hừ." Tô Phù Liễu chỉ hừ một tiếng.

    "Ngươi trách ta không bảo vệ tốt cho ngươi phải không?" Tần Thời hỏi.

    Tô Phù Liễu liếc hắn ta một cái, ánh mắt như muốn nói: Đúng rồi.

    Tần Thời giải thích: "Ta chỉ lo nếu có ta ở đó, khi ngươi gặp Vương gia sẽ không tiện, nên ta đã ẩn mình. Nhưng khi phát hiện ngươi mất tích, thì đã muộn rồi. Ngươi đừng giận nữa, ta đã đến kịp thời mà."

    Tô Phù Liễu rất muốn nói vài câu, nhưng lưỡi thật sự rất đau, cằm cũng rất đau, mà nếu cố chịu đau để nói, những gì y nói ra cũng không rõ ràng.

    Vì vậy, y quyết định không nói gì để tránh xấu hổ thêm.

    Tần Thời thấy y không nói gì, biết rằng Tô Phù Liễu thực sự đang giận, nên cảm thấy lo lắng, trong lòng cứ mãi suy nghĩ cách để dỗ dành y.

    Tô Phù Liễu bước đi trong sân, nhận ra rằng tất cả mọi người đều bị đánh ngất, không ai là ngoại lệ.

    Vậy nên bây giờ y đi ra ngoài chẳng khác nào đi qua một nơi không có người.

    Không cần nghĩ cũng biết, những người này chắc chắn là do Tần Thời giải quyết.

    Tô Phù Liễu bực bội bước ra khỏi cổng phủ, nhưng khi ra đến ngoài, y lại ngớ người, không biết nên quay về hay không.

    Tần Thời, người đã nghĩ thông suốt, bước tới và nói: "Ta biết ngươi chắc chắn vẫn còn giận ta."

    Tô Phù Liễu lườm hắn ta một cái, thực sự có rất nhiều điều muốn nói.

    Nhưng nghĩ đến cái lưỡi cứng đơ của mình, y lại từ bỏ.

    Tránh để mình không mắng nổi mà lại khiến Tần Thời cười nhạo.

    Tần Thời thấy Tô Phù Liễu vẫn không chịu nói gì, liền tiếp tục nói: "Ta đã không bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi bị tổn thương. Để tỏ lòng xin lỗi, ta sẽ trả lại số vàng trước đây đã nhận từ ngươi, rồi rời đi. Còn ngươi, tốt nhất đừng lang thang nữa, mau quay lại Đình Vương phủ đi. Có Vương gia bảo vệ, chắc chắn sẽ tốt hơn ta nhiều."

    Tô Phù Liễu hừ một tiếng, vẫn không nói gì.

    Tần Thời tưởng rằng y đã chán ghét mình đến cực điểm, nên nói xong liền rời đi.

    Tô Phù Liễu thấy hắn ta đi như vậy, không khỏi ngỡ ngàng, trong lòng có chút muốn gọi hắn ta lại.

    Nhưng khi lời sắp thốt ra thì lại không thể nói được, thêm vào đó, lưỡi của y đang đau, sợ rằng những gì nói ra càng khó hiểu hơn, nên cuối cùng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Thời rời đi.

    Giờ Tần Thời đã đi rồi, liệu y có nên quay về Đình Vương phủ ngay không?

    Ban đầu y còn định chần chừ thêm chút, nhưng rồi trong đầu như có một giọng nói mắng y: Suýt nữa đã trở thành thức ăn cho người khác rồi, bây giờ may mắn thoát nạn, ngươi còn không mau chóng trở về nơi an toàn nhất.

    Vì vậy, Tô Phù Liễu không dám chần chừ thêm nữa, bước chân đi về phía Đình Vương phủ.

    Trong khi đó, Phong Mục Đình nghĩ rằng lần này cuối cùng cũng có thể chờ được người đàn ông vô tâm kia quay về, nhưng kết quả là..
     
  10. Janet Damita

    Messages:
    0
    Chương 29: Bức Tường Thịt

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Đường về Đình Vương phủ sao lắm gian truân: <
     
Trả lời qua Facebook
Loading...