Ác quỷ làng Sương Mù, cái tên mà khi nghe bao người đều cảm thấy khiếp sợ. Hắn lạnh lùng, cô độc, hắn đáng sợ, toát lên cái khí chất u tối, sẵn sàng bức chết những ai có ý định tiếp cận.
Vẫn như mọi ngày, hắn làm nhiệm vụ đến tối mịt mới về, băng qua góc đường hẻo lánh, hắn chợt để ý đến thằng nhóc xanh xao, ăn vận rách rưới. Mùa đông làng Sương Mù rét buốt, người người giờ này đã sớm không chịu được cái giá lạnh mà phải trốn vào căn nhà ấm áp, vậy mà ở nơi góc tường kia lại có thằng nhóc ngồi đó, ngửa tay xin hắn miếng bánh.
- Ngươi không sợ ta sao? - Hắn khó hiểu nhìn khuôn mặt gầy guộc nhưng lại toát lên ý chí sống mãnh liệt.
Thằng nhóc lắc đầu, gương mặt tươi cười nhìn hắn. Cũng từ đó, hắn đặt cho cậu cái tên Haku, từ đó hắn cho phép cậu được đi theo hắn, ở bên cạnh làm trợ thủ cho hắn.
Rồi một ngày hắn phải rời Thủy quốc..
- Giờ ta phải đi rồi Haku, khi trở về ta sẽ chiếm lĩnh nơi đây, lúc đó ngươi..
- Em hiểu mà! - Nụ cười của Haku sáng rỡ giữa nền trời đen tối. - Em sẽ làm vũ khí cho anh Zabuza, sẽ chờ anh đến lúc anh trở về!
- Ngoan đấy. - Hắn nhìn thằng nhóc một lát, đôi môi mỏng sau lớp băng dính khẽ cong. - Đợi ta trở về..
Hắn không biết từ lúc nào đã dần đặt niềm tin vào ai đó, mặc dù hắn không tin mấy việc cậu sẽ chịu ở lại nơi này đợi hắn nhưng tận sâu trong tâm vẫn có gì đó mong chờ nhưng hắn lại không nhận ra.
Zabuza đi rất lâu, đến khi hắn mạnh mẽ, có được cho mình địa vị to lớn trải dài khắp thế giới shinobi, hắn lại về Thủy quốc. Bước từng bước đến nơi con hẻm ngày hắn tìm thấy Haku, Zabuza không hi vọng bao nhiêu về việc sẽ được gặp cậu lần nữa. Hắn đợi, đợi mãi đến tối mịt rồi bỏ đi, tự nói với bản thân, cứu thằng nhóc một mạng coi như hắn lúc đó nhất thời hứng thú, giờ cậu đi rồi hắn cũng không còn nuối tiếc nữa.
Bỗng, đôi bàn tay ấm áp vòng quanh eo hắn, gương mặt ai đó chợt áp sát vào lồng ngực. Hắn kinh ngạc, đẩy bật người đó ra xa.
- Anh Zabuza.. - Haku tiếc nuối, lồm cồm đứng dậy. - Xin lỗi, em chỉ muốn cho anh một chút bất ngờ.
- Hừ, lần sau đừng như vậy nữa.
Nhóc không muốn chết sớm đâu.. - Hắn đưa lưng về phía Haku, gương mặt có chút phớt hồng. "Thằng nhóc càng lớn lại càng bạo dạng, còn thêm gương mặt đó nữa.."
- Đã rất lâu rồi em mới gặp lại được anh. - Haku vẫn duy trì gương mặt vui vẻ. - Em ngày nào cũng đến đây chờ anh về.
"Ngày nào cũng đến sao.." Hắn im lặng.
- Đừng nói những lời sến sẩm như vậy! Ta có việc cho ngươi đây. - Hắn quay lưng bỏ đi.
- Vâng! - Haku lẽo đẽo theo sau hắn, ánh mắt không dấu nổi vẻ hạnh phúc.
Hắn tiếp tục nhận những nhiệm vụ ám sát như xưa, lần này người thuê là một lão già tên Gatoh, mặc dù không thích lão mấy nhưng tiền trả khá hậu hĩnh nên hắn cũng đồng ý. Hắn ban đầu cũng không quan tâm mấy đến nhiệm vụ này, chỉ là ám sát một lão già mà cũng phải đến tìm người như hắn sao? Không may, hắn lại quá khinh địch, tưởng rằng đối thủ chỉ là mấy đứa nhóc tầm thường lại không ngờ bị thua thảm hại như vậy.
Hắn tỉnh lại, đôi mắt trợn trừng tức giận rút thanh kim châm ra khỏi cổ.
- Này anh không nên làm vậy.. sẽ chết đấy. - Haku bình thản ngồi nhìn, cậu quá quen với tính cách của hắn rồi.
- Hừ, ngươi không nên đâm vào cổ ta nếu không muốn ta chết. - Hắn vẫn còn rất khó chịu về trận thua lúc nãy.
- Tôi sợ làm hỏng cơ thể đẹp đẽ của anh. - Haku bĩu môi sau lớp mặt nạ.
Hắn nhất thời không biết nói gì, đánh khó chịu đổi chủ đề bảo cậu sao không cởi mặt nạ ra, đúng thật hắn chỉ muốn cậu dùng gương mặt đó để nhìn hắn mà thôi.
Haku vẫn vô tư như cũ, cậu sắp xếp lại những dụng cụ trong túi.
- Định dùng cây kềm này cho anh ta đau đến chết mà không được.. - Cậu lầm bầm trong miệng.
- Nói gì đó? - Hắn đen mặt nhìn cậu.
- À không có gì. - Haku cười trừ. "Nếu tôi không cứu anh chắc giờ anh không còn mạng nằm đây liếc tôi đâu."
Zabuza thở dài, thằng nhóc đáng yêu của hắn từ khi nào đã biết mắng hắn rồi. Ngày xưa thì luôn miệng bảo thích hắn bây giờ thì.. mới ngất một chút đã vội lôi kềm ra kẹp chết hắn. Zabuza cố gắng đứng dậy, đi được vài bước lại ngã.
- Tình hình này chắc một tuần nữa anh mời đi được. - Haku gật gù, đưa tay vòng qua vai hắn đỡ hắn đứng lên.
- Thật phiền phức.
- Đừng lo tôi sẽ ở cạnh anh mà! - Cậu ta vui vẻ.
Nhìn gương mặt trong sáng đó, tâm can hắn không chịu được giật liên hồi. Hắn vội xoay mặt đi nơi khác, tay cầm chiếc mặt nạ úp thẳng vào mặt cậu.
- Đeo nó vào.
- Sao vậy? Nãy anh nói là không thích tôi đeo nó mà. - Haku ngạc nhiên.
- Giờ ta muốn ngươi mang nó vào.. - Hắn nói nhỏ dần. - Chỉ ta được thấy gương mặt ngươi thôi..
Đêm khuya tĩnh lặng tại Sóng quốc là thời điểm mà Haku vô cùng yêu thích, đặc biệt là những lúc hắn bị thương như thế này, cậu ngồi nhìn hắn chăm chú một chút cũng không rời.
- Có thể đừng nhìn ta chằm chằm vậy được không. - Trán Zabuza nổi đầy hắc tuyến.
- Tôi sợ anh làm gì dại dột. - Cậu thành thật trả lời.
- Nằm chết dí ở đây ngươi còn lo gì nữa. - Tim hắn loạn lắm rồi, thật sự không muốn bị mất mặt, vạn lần không muốn mất mặt. - Đi lấy cho ta cốc nước!
- Vâng! - Haku toan đi rồi bỗng quay lại nhìn hắn.
- Có.. chuyện gì?
- Anh nằm im đó, vết thương chưa khỏi đâu.
- Ngươi nói điều nãy cũng hơn gần chục lần rồi đấy.
Haku lửng thửng mở nắm cửa toan ra ngoài. Bỗng cánh cửa bật ra một phát mạnh, cậu nhanh chóng né ra xa, ánh nhìn có chút khó chịu, đám người này dám phá hỏng bữa tối lãng mạn, tức chết mà! Lão Gatoh vẫn khó ưa như cũ, tay cứ cầm cầm cây gậy chọc chọc xuống đất khó nghe vô cùng. Nhục mạ anh Zabuza thì thôi đi, cậu nhịn, làm phiền anh Zabuza nghỉ ngơi, cậu nhịn, chạm bàn tay bẩn thỉu kia vào người anh ấy ư? Đừng hòng! Haku ngay lập tức bẻ gãy tay lão, một cước tiễn bay lão già ra khỏi cửa. Thật may nếu Zabuza không giữ cậu lại chắc giờ này lão ta xuống âm phủ chầu Diêm Vương rồi.
Đám thuộc hạ của lão thấy thế, nhanh chóng vác ông chủ lên vai chạy như bay.
- Lần sau đừng làm như vậy nữa. - Zabuza thở dài.
- Nhưng hắn chạm vào.. - Cậu lên tiếng phân bua.
- Ta không muốn chỉ vì chút kích động của ngươi mà có thêm một đám phiền phức khác truy đuổi.
- Vâng, em xin lỗi.
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, tối rồi.
- Em sẽ ở đây.
- Ta bảo ngươi về đi.
- Em muốn ở lại!
- Ngươi muốn kháng lệnh?
- Không..
- Vậy đi về!
- Em muốn ở lại! - Haku không nhân nhượng kiên trì lặp lại.
Zabuza hết cách rồi, hắn chịu thua! Thằng nhóc hắn nuôi, càng lớn càng làm hắn cảm thấy thua thiệt, bây giờ là biết cãi lệnh hắn rồi.
Một tuần sau, vết thương đã hồi phục. Lần này hắn cùng Haku quyết định nhanh chóng kết liễu mạng sống lão xây cầu, nhiệm vụ này để yên lâu quá rồi, lão Gatoh cũng dần mất kiên nhẫn gây sức ép lên hắn.
Trận chiến ban đầu rất thuận lợi, nhưng đó là trước khi hắn nhận ra thằng nhóc tóc vàng kia sở hữu lượng chakra khủng khiếp. Ngay khi vừa chấn tĩnh lại, Haku đã bại trận dưới tay thằng nhóc. Không những thế cậu đang nói điều gì đó, thanh kunai kia.. Lồng ngực hắn phập phồng, vừa chiến đấu lại vừa nhìn về phía cậu, hắn muốn chạy đến bảo vệ cậu nhưng tên Kakashi lại quá khó chịu không để hắn yên thân được phút nào. Và rồi hắn lại mất cảnh giác, bị con bé lạ mặt từ đâu xông đến ghim một nhát vào vai. Thấy chiêu thức của Kakashi, hắn gần như tê dại, hắn vẫn chưa thể kết thúc ở đây được! Đúng như dự đoán, Haku đỡ cho hắn nhát chí mạng đó. Nhưng lúc này, não hắn chỉ chứa đựng toàn sát khí nồng đậm. Hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, hắn chỉ muốn giết chết tên Kakashi hay chính hắn là đang muốn trả thù cho cậu? Cơn giận che mờ lí trí khiến hắn không kịp nhận ra mình sắp làm tổn thương cơ thể Haku. Tay đã vung đao không cách nào rút lại, thật may con nhóc kia xuất hiện kịp thời đánh bay đao hắn đi. Zabuza đứng trầm ngâm nhìn Kakashi vuốt đôi mắt xanh biếc của Haku xuống, hơi thở hắn đứt quãng nhưng vẫn cố giữ lại chút bình tĩnh.
Nhưng rồi, dây thần kinh như đứt phực khi thấy lão Gatoh cầm cái gậy đáng ghét của lão chọc vào Haku. Người như lão không xứng chạm vào cậu ấy. Không hiểu sao lúc này hắn lại nhu nhược, hắn đứng lặng người, không chút quan tâm.
- Zabuza ngươi làm sao vậy hả? - Naruto trừng mắt với hắt thét lên. - Cậu ta rất yêu ngươi! Cậu ta vì ngươi mà chiến đấu, còn ngươi, ngươi coi cậu ta là gì!
Lời nói của Naruto như đánh thẳng vào tâm can hắn, lần đầu tiên trong đời Zabuza rơi nước mắt, lần đầu tiên hắn biết khóc vì một người. Tay siết chặt thanh kunai mà Naruto đưa cho. Hắn lao thẳng đến chỗ lão Gatoh, không màng tính mạng, như tu la địa ngục chỉ muốn đâm lão một nhát thật sâu. Hắn lạnh lùng bước đến gần lão, sát khi giá buốt khiến lão Gatoh không rét mà run, lão ta kinh hãi, hắn càng tiến đến, lão càng lùi dần. Cuối cùng hắn kết liễu lão bằng một nhát vào cuống họng.
Zabuza quay người về sau, bước dần về phía Haku, dải băng che đi gương mặt đáng sợ của hắn rơi ra từng mảng. Vừa đi hắn vừa nghe giọng của Haku văng vẳng bên tai.
"Anh Zabuza, cẩn thận chứ!.. Hôm nay em luyện tập được nhẫn thuật mới rồi nè!.. Em chỉ muốn cho anh chút bất ngờ thôi mà.. Anh Zabuza, em yêu anh!"
Hắn gục ngã, cơ thể vẫn gắng gượng chút sức lực cuối cùng để đến bên cậu. Thật tiếc phải phiền tên Kakashi đưa hắn đến nơi rồi.
- Haku thật xin lỗi.. - Đó là những gì hắn có thể nói.
Hắn đã sai khi không nhận ra tình cảm của cậu, hắn thật sai lầm vì không thừa nhận sớm hơn, hắn đầy tội lỗi tự trách bản thân ích kỷ không quan tâm đến cậu, và hắn đau đớn khi đến cuối nhận ra mình yêu cậu thì cậu đã không còn. Dùng chút sức lực còn sót lại chạm vào đôi má mềm mại của cậu, hắn thều thào:
- Nếu có thể, anh muốn đến nơi mà em sẽ đến..
Haku kể cả khi em có lầm vào cảnh bần hàn đến đâu, kể cả khi bàn tay em có nhuộm máu, kể cả khi em chỉ là một thứ vũ khí, tâm hồn em mãi mãi là thứ tinh khiết nhất thế giới này. Haku, cảm ơn em vì đã bước vào cuộc đời anh, cảm ơn em vì anh mà chịu đựng, cảm ơn em vì đã ở bên và yêu anh. Đôi môi mỏng nở nụ cười hạnh phúc, "Haku, được gặp em kiếp này là nguồn ánh sáng duy nhất mà ông trời đã tặng cho anh, hẹn gặp em vào một đêm tuyết rơi."
- Anh yêu em, Haku..