huademingzi
我的名字是花的名字
Bài viết: 3 

Chương 10: Tình yêu ấy bắt đầu từ đâu?
[BOOK]
"Ừm!", Tỉnh Điềm Nhi liên tục gật đầu, hất chiếc cằm thanh tú lên, "Anh cứ chờ mà xem, tôi nhất định đá phăng ả vợ bé ra khỏi nhà, giành cha tôi lại!"
"Ưm, chúc em thành công nhé!" Đoàn Luật Ngân chậm rãi bước tới, hơi cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán cô. "Nếu như kế hoạch của em không thuận lợi, hãy nhớ rằng nơi đây có một bờ vai vững chắc đợi em quay về mà dựa vào".
Đoàn Luật Ngân cười mà vỗ vỗ vào vai mình.
"Cắt, sao miệng anh lại nói xui như quạ đen thế?" Tỉnh Điềm Nhi xoa xoa lông mày, có chút không quen sự thân mật đột ngột này của hắn, nhưng cô cho rằng đây chỉ là phép tắc của một quý ông thôi, cũng không nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay với Đoàn Luật Ngân, xoay người rời đi "Bờ vai của anh vẫn nên giành cho người khác đi! Tôi đây nhất định sẽ thành công đó!"
Để giành cho người khác?
Đoàn Luật Ngân nhìn theo bóng dáng cô mà mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đúng là cô nhóc chưa thấu sự đời!
Trong đời hắn, đây là lần đầu tiên có cảm giác rung động với một cô gái, muốn bảo vệ cô, muốn che chở cô, vậy mà cô cứ thế muốn để lại cho kẻ khác!
Cô gái ngốc nghếch này!
Hắn đưa tay lên nhẹ lau đi bờ môi mỏng, nhớ lại sự ấm áp khi hôn lên trán cô.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe qua biết bao câu chuyện tình yêu lãng mạn, hắn cũng đã từng tò mò rất nhiều lần, rằng khi tình yêu của hắn đến sẽ là như thế nào.
Nhưng giờ thì hắn đã biết rồi, thì ra, tình yêu của hắn, bắt đầu từ việc vừa gặp đã yêu.
* * *
Bởi vì trước khi về nước đã điều tra kĩ, thế nên Tỉnh Điềm Nhi dễ dàng tìm ra nơi ở của cha mình và cô vợ bé.
Tuy rằng không thể bằng với nhà họ Đoàn, nhưng suy cho cùng cũng chẳng thua kém bao nhiêu, cũng là một căn biệt thự đặt giữa núi, nguy nga lộng lẫy khiến người khác chói mắt.
Cha của cô quả thật giàu như lời đồn, người phụ nữ kia ả thật rẻ mạt!
Điều này càng khiến lòng tin cô thêm phần kiên định, người đàn ông giàu có này, chắc chắn phải giành lại cho mẹ dùng, dù cho nói gì đi nữa cũng không thể rẻ mạt như ả đàn bà kia được! "
Cô ngồi bên đường chờ đợi, dù có chút nhàm chán, nhưng vì hạnh phúc nửa đời sau của mẹ mình, cô sẽ kiên nhẫn!"
Từ xa xa, có tiếng xe chạy đến, cô đứng dậy nhìn xem biển số xe.
Không sai, cha cô đã về rồi!
Chiếc xe càng ngày càng gần, cô chạy ra giữa đường, giang hai tay ra, chặn xe lại.
Xe hơi phát ra một tiếng phanh gấp, đột ngột dừng lại trước mặt cô, tài xế hoảng hốt đến toát mồ hôi hột, mở cửa xe đi đến trước mặt cô, vừa mở miệng định chửi, nhưng nhìn rõ được dáng vẻ của cô, âm thanh lại bị kẹt lại trong cổ họng, không nói nên lời.
Cô gái ngay trước mặt, tóc xoăn dài như rong biển, da dẻ trắng ngần, đôi mắt long lanh ngấn nước, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, xinh đẹp thanh tú tựa như một nàng barbie đặt trong tủ kính, thật sự quá đáng yêu!
"Cô bé à, em làm như thế rất nguy hiểm đó." anh ta cứng họng cả nửa ngày, cuối cùng mới nói được một câu.
"Tôi tìm cha của tôi", ánh mắt của Tỉnh Điềm Nhi bỏ qua anh ta, nhìn về người đàn ông đang ngồi phía sau xe.
"Cha của em là.."
"Cha tôi tên là Tỉnh Hướng Thiên, mẹ tôi là Giản Thanh Dạng, còn tôi là Tỉnh Điềm Nhi" mặc dù Tỉnh Điềm Nhi đang cùng tài xế nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về người ngồi phía sau ghế tài xế.
Cánh cửa sau của ô tô cuối cùng cũng mở, một người đàn ông trung niên từ trong xe bước ra, cao ráo anh tú, khí chất ngời ngời, vừa nhìn đã biết là dáng dấp của một quý ông thành đạt.
Tỉnh Điềm Nhi không hề né tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông nọ, dùng giọng ngọt ngào và rõ ràng mà nói lại một lần nữa: "Cha tôi tên là Tỉnh Hướng Thiên, mẹ tôi là Giản Thanh Dạng, còn tôi là Tỉnh Điềm Nhi"[/BOOK]
[BOOK]
Tình yêu ấy bắt đầu từ đâu?
"Ừm!", Tỉnh Điềm Nhi liên tục gật đầu, hất chiếc cằm thanh tú lên, "Anh cứ chờ mà xem, tôi nhất định đá phăng ả vợ bé ra khỏi nhà, giành cha tôi lại!"
"Ưm, chúc em thành công nhé!" Đoàn Luật Ngân chậm rãi bước tới, hơi cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán cô. "Nếu như kế hoạch của em không thuận lợi, hãy nhớ rằng nơi đây có một bờ vai vững chắc đợi em quay về mà dựa vào".
Đoàn Luật Ngân cười mà vỗ vỗ vào vai mình.
"Cắt, sao miệng anh lại nói xui như quạ đen thế?" Tỉnh Điềm Nhi xoa xoa lông mày, có chút không quen sự thân mật đột ngột này của hắn, nhưng cô cho rằng đây chỉ là phép tắc của một quý ông thôi, cũng không nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay với Đoàn Luật Ngân, xoay người rời đi "Bờ vai của anh vẫn nên giành cho người khác đi! Tôi đây nhất định sẽ thành công đó!"
Để giành cho người khác?
Đoàn Luật Ngân nhìn theo bóng dáng cô mà mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đúng là cô nhóc chưa thấu sự đời!
Trong đời hắn, đây là lần đầu tiên có cảm giác rung động với một cô gái, muốn bảo vệ cô, muốn che chở cô, vậy mà cô cứ thế muốn để lại cho kẻ khác!
Cô gái ngốc nghếch này!
Hắn đưa tay lên nhẹ lau đi bờ môi mỏng, nhớ lại sự ấm áp khi hôn lên trán cô.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe qua biết bao câu chuyện tình yêu lãng mạn, hắn cũng đã từng tò mò rất nhiều lần, rằng khi tình yêu của hắn đến sẽ là như thế nào.
Nhưng giờ thì hắn đã biết rồi, thì ra, tình yêu của hắn, bắt đầu từ việc vừa gặp đã yêu.
* * *
Bởi vì trước khi về nước đã điều tra kĩ, thế nên Tỉnh Điềm Nhi dễ dàng tìm ra nơi ở của cha mình và cô vợ bé.
Tuy rằng không thể bằng với nhà họ Đoàn, nhưng suy cho cùng cũng chẳng thua kém bao nhiêu, cũng là một căn biệt thự đặt giữa núi, nguy nga lộng lẫy khiến người khác chói mắt.
Cha của cô quả thật giàu như lời đồn, người phụ nữ kia ả thật rẻ mạt!
Điều này càng khiến lòng tin cô thêm phần kiên định, người đàn ông giàu có này, chắc chắn phải giành lại cho mẹ dùng, dù cho nói gì đi nữa cũng không thể rẻ mạt như ả đàn bà kia được! "
Cô ngồi bên đường chờ đợi, dù có chút nhàm chán, nhưng vì hạnh phúc nửa đời sau của mẹ mình, cô sẽ kiên nhẫn!"
Từ xa xa, có tiếng xe chạy đến, cô đứng dậy nhìn xem biển số xe.
Không sai, cha cô đã về rồi!
Chiếc xe càng ngày càng gần, cô chạy ra giữa đường, giang hai tay ra, chặn xe lại.
Xe hơi phát ra một tiếng phanh gấp, đột ngột dừng lại trước mặt cô, tài xế hoảng hốt đến toát mồ hôi hột, mở cửa xe đi đến trước mặt cô, vừa mở miệng định chửi, nhưng nhìn rõ được dáng vẻ của cô, âm thanh lại bị kẹt lại trong cổ họng, không nói nên lời.
Cô gái ngay trước mặt, tóc xoăn dài như rong biển, da dẻ trắng ngần, đôi mắt long lanh ngấn nước, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, xinh đẹp thanh tú tựa như một nàng barbie đặt trong tủ kính, thật sự quá đáng yêu!
"Cô bé à, em làm như thế rất nguy hiểm đó." anh ta cứng họng cả nửa ngày, cuối cùng mới nói được một câu.
"Tôi tìm cha của tôi", ánh mắt của Tỉnh Điềm Nhi bỏ qua anh ta, nhìn về người đàn ông đang ngồi phía sau xe.
"Cha của em là.."
"Cha tôi tên là Tỉnh Hướng Thiên, mẹ tôi là Giản Thanh Dạng, còn tôi là Tỉnh Điềm Nhi" mặc dù Tỉnh Điềm Nhi đang cùng tài xế nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về người ngồi phía sau ghế tài xế.
Cánh cửa sau của ô tô cuối cùng cũng mở, một người đàn ông trung niên từ trong xe bước ra, cao ráo anh tú, khí chất ngời ngời, vừa nhìn đã biết là dáng dấp của một quý ông thành đạt.
Tỉnh Điềm Nhi không hề né tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông nọ, dùng giọng ngọt ngào và rõ ràng mà nói lại một lần nữa: "Cha tôi tên là Tỉnh Hướng Thiên, mẹ tôi là Giản Thanh Dạng, còn tôi là Tỉnh Điềm Nhi"[/BOOK]