Xuyên Không [Dịch] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Sảng Văn Ta Bạo Đỏ Lên - Thần Niên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NghiemTieu, 6 Tháng tư 2021.

  1. NghiemTieu

    Bài viết:
    2
    [​IMG]

    Sau khi xuyên thành nữ phụ trong truyện sảng văn ta bạo đỏ lên

    Tác giả: Thần Niên

    Số Chương: 155 chương (hoàn)

    Người dịch: Nghiêm Tiếu

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Xuyên sách, Hệ thống, Hài hước, Nữ phụ.

    Link thảo luận - góp ý: Các Tác Phẩm Edit Của Nghiêm Tiếu

    * * *

    Trường học diễn đàn: Kinh! Thích Du - Học sinh nông thôn mới chuyển trường, thi được hạng nhất!

    Học sinh chuyển trường có thực lực cấp học thần!

    A a a, học sinh chuyển trường dĩ nhiên trêu chọc đến đóa hoa cao lãnh - Cảnh Thần!

    Người trong cuộc Thích Du: Nói ra các ngươi có khả năng không tin, ta chính chỉ đơn thuần là làm nhiệm vụ.

    * * *

    Một câu giới thiệu vắn tắt: Trên thế giới này tất cả mọi người bẩn, trừ nàng

    Lập ý: Siêng năng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước.

    Đại ma vương vs tiểu tiên nữxấu tính

    1v1

    Nữ phụ đánh mặt ngọt văn sảng văn
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2021
  2. NghiemTieu

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Con trai, mẹ yêu ngươi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa mùa hè tràn đầy tiếng ve kêu, toàn bộ sân trường được bao phủ dưới ánh mặt trời rực rỡ.

    Lúc này là thời điểm nghỉ giữa khóa.

    Trong phòng học, học sinh đang bàn luận rôm rả.

    Thích Du ngồi ở trước bàn học, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm bút làm bài.

    Sự an tĩnh này không hợp chút nào với cảnh vật xung quanh.

    Nhưng nó đã bị phá vỡ khi nàng nghe được mấy nữ sinh ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm, bọn họ nhắc đền tên của nàng.

    "Thích Du - Học sinh mới chuyển trường tới thật xinh đẹp!"

    "Nhưng không thích nói chuyện cho lắm."

    "Có thể là từ nông thôn đến, sợ nói chuyện thì sẽ lộ ra mình là nhỏ nhà quê."

    "Không thể nào, dáng dấp của Thích Du không giống lắm, hơn nữa, bối cảnh của người có thể chuyển trường đến trường học của chúng ta khẳng định là không tầm thường."

    "Ngươi không biết sao?"

    "Nàng là cô con gái nhỏ của Thích gia ở thành Bắc, nghe nói là bị người ta lừa gạt đến nông thôn mười sáu năm trước, gần đây mới tìm trở về, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, không có tiếp nhận qua giáo dục tinh anh, không thể gặp việc đời."

    "Trời ạ, thật đáng thương."

    "Chờ một chút, Thích gia ở thành Bắc? Nói cách khác, giáo bá cực kỳ đẹp trai, Thích Thần, chính là.. anh trai của Thích Du!"

    "Không sai, vậy các ngươi còn cảm thấy nàng đáng thương nữa không?"

    Thích gia ở thành Bắc chính là một trong hai nhà giàu nhất của Lăng thành, nội tình cực dày, có thể nghĩ, Thích Du là con gái Thích gia, làm thế nào đi nữa cũng không tới phiên người khác đáng thương.

    Mấy nữ sinh bàn tán mà không coi ai ra gì, vừa nói vừa chú ý Thích Du.

    Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thích Du đúng là xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo, tóc dài cột thành đuôi ngựa, lọn tóc hơi cuộn, rũ xuống phần gáy trắng tinh tế.

    Rõ ràng là một nhan sắc đẹp một cách tinh thuần, nhưng bởi vì tóc đen, da trắng, môi đỏ, ba loại nhan sắc cực hạn tập hợp lại trên một khuôn mặt, tạo nên một sắc đẹp câu người.

    Ánh mắt của mọi người từ ghen tị đến thương hại rồi biến thành a xít xitric.

    Đúng lúc này, bỗng nhiên --

    Một nữ sinh có vẻ ngoài dịu dàng, gõ gõ cái bàn đằng sau, xem thường thì thầm nói:

    "Mọi người đừng nghị luận bạn học mới, đi vào hoàn cảnh xa lạ, bạn học Thích vốn đã rất khẩn trương rồi, hi vọng mọi người có thể quan tâm bạn học mới nhiều hơn."

    Khẩn trương?

    Làm nhân vật chính khi nghe câu này, ngón tay cầm bút của Thích Du hơi dừng lại.

    Vị kia Hỏa Nhãn Kim Tinh như vậy?

    Hai người bọn họ chưa từng trò chuyện câu nào với nhau, vị kia làm sao có thể nhìn ra được nàng rất khẩn trương?

    Nghĩ thầm, Thích Du không nói chuyện, theo bản năng ngẩng mặt lên, muốn nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

    Ai ngờ, thanh âm ôn nhu của nữ sinh kia tiếp tục vang lên bên tai nàng: "Xin chào bạn học Thích, ta là lớp trưởng Từ Mạn Oanh, hai ngày trước ta xin phép nghỉ nên không gặp nhau, sau này ngươi có chuyện gì thì có thể tìm ta."

    Con ngươi Thích Du co rúm lại hai giây: "..."

    Vân vân?

    Từ cái gì? Oanh!

    Khóe môi Thích Du lúc trước cong lên, bây giờ đột nhiên cứng đờ, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía Từ Mạn Oanh đang đứng ở bên cạnh bàn.

    Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt đẹp thanh tú, dù sao vẫn là học sinh cấp ba nên còn mang theo mấy phần non nớt, nhưng đủ để nhìn ra là cái mỹ nhân phôi.

    Đối mặt với cặp mắt trong suốt kia, trong nháy mắt, trong đầu Thích Du xuất hiện một đoạn văn miêu tả Từ Mạn Oanh:

    - - Từ Mạn Oanh mở to đôi mắt hơi nước mông lung, bị mối tình đầu của nàng đặt ở vách tường trong cửa ngõ u ám, hôn đến mềm thành một vũng nước, phát ra tiếng gọi ngọt..

    - - Từ Mạn Oanh mắt mơ màng, bị nam thần của nàng đặt ở trên bãi cỏ thao trường hôn đến tim nhảy phanh phanh, ngực nổi sóng chập trùng..

    - - Từ Mạn Oanh cặp mắt kia.. vân vân các loại!

    Im lặng tuyệt đối, tất cả tràng diện đều không thể miêu tả nhan sắc cỡ lớn.

    Thích Du bừng tỉnh hiểu ra, đây chính là nhân vật nữ chính vạn người mê trong sảng văn - Từ Mạn Oanh.

    *

    Kỳ thật, Thích Du gần nhất mới biết được, mình cũng không phải người của thế giới này.

    Từ nhỏ, nàng đã bị lừa gạt, trải qua mấy cái gia đình, về sau lưu lạc đến một cái trấn nhỏ, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, vốn dĩ nàng cho rằng mình chỉ là một người bình thường, trừ tướng mạo phá lệ xinh đẹp ra thì không có gì đặc biệt cả.

    Mãi đến ba tháng trước, cha mẹ và các anh trai tìm được nàng, dẫn đến Thích Du khôi phục trí nhớ kiếp trước.

    Đời trước, từ nhỏ Thích Du đã có vầng sáng của thiên tài khoa lý, một đường thông thuận cử đi học ở trường học cao nhất trong nước, đại biểu trường học cầm vô số giải thưởng có hàm kim lượng cao. Sau khi nàng vượt qua mọi chông gai, cầm được quán quân toán học quốc tế - giải thưởng lớn khó lấy nhất trong lịch sử, đêm hôm đó, nàng thức đêm xem quyển tiểu thuyết rồi bất ngờ chết.

    Sau khi khôi phục ký ức, Thích Du mới biết mình nguyên lai là xuyên qua quyển sách mà trước khi đột tử đã xem, trở thành nữ phụ vừ ngu vừa xấu, tác dụng duy nhất đó là phụ trợ cho nữ chính vạn người mê nổi bật lên chân thiện mỹ.

    Khó trách trước khi nàng khôi phục ký ức thì dù là sinh hoạt hay là học tập luôn luôn lực bất tòng tâm, trôi qua ngơ ngơ ngác ngác.

    Nguyên lai là xuyên thành bị nữ phụ ngu ngốc.

    Nữ chính vạn người mê trong quyển sách này chính là Từ Mạn Oanh, nàng là người duy nhất chuyên chú vào học tập trong lớp quốc tế của trường quý tộc, đồng thời nàng còn thường xuyên thi vào bảng vàng của trường, hơn nữa dựa vào tướng mạo đẹp thanh thuần và quang hoàn vạn người mê Mary Sue, hấp dẫn vô số nam tính ưu tú mến nàng.

    Trong lúc đó xen lẫn nhiều cảnh cùng các loại nam nhân yêu đương play.

    Trong toàn bộ thanh xuân của nàng, mấy cái nam nhân ưu tú bộc lộ tài năng, vì nàng điên, vì nàng cuồng, vì nàng điên điên cuồng cuồng đụng tường lớn.

    Cuối cùng đại kết cục, nữ chính cùng một đám các nam nhân chất lượng tốt happy ending.

    Mà trong sách mình là nữ phụ ngu ngốc---- -- -- kẻ ghen ghét nhân vật nữ chính Mary Sue quang hoàn ngập trời, tận sức đoạt nam nhân đoạt danh tiếng!

    Thân phận dĩ nhiên phải cao, như vậy mới có thể gây chuyện với nữ chính.

    Cho nên thân phận của nữ phụ là: Một tuổi bị lừa gạt, mười bảy tuổi bị người nhà hào môn tìm trở về, Thiên Kim nhà giàu.

    Ba là nhà giàu nhất Lăng thành, mẹ là Ảnh hậu đã thoái ẩn, Đại ca là người trẻ tài giỏi của giới kinh doanh, thủ đoạn quả quyết, Nhị ca là đỉnh cấp lưu lượng, tay chạm có thể bỏng của giới giải trí, Tam ca là giáo bá cùng trường.

    Thích Du là con gái nhỏ duy nhất trong nhà, lại bị lừa gạt nhiều năm, bây giờ bị người trong nhà sủng tận trời cao.

    Bọn họ hận không thể mang theo bên người, sợ lại mất đi, nàng là hòn ngọc quý trên tay của bọn họ.

    Nhưng mà, tất cả tốt đẹp dừng lại sau khi nàng chuyển trường.

    Bởi vì cha mẹ và các anh trai sủng ái vô điều kiện, là hậu thuẫn nên nữ phụ dám ở trước mặt khiêu chiến, đối nghịch với nhân vật nữ chính.

    Cuối cùng đương nhiên là bị các nam nhân của nữ chính liên hợp.. cạo chết.

    Nếu kết quả của mình bi tham thì cũng thôi, nhưng nảng còn làm hại mọi người trong nhà yêu thương nàng, người thì chế, người thì điên, cả nhà đều thảm.

    Đây là kịch bản tàn bạo kiểu gì?

    Nữ chính thì cùng các nam nhân chất lượng tốt thao trường, phòng học, phòng dụng cụ, rừng cây nhỏ, các loại play tiểu hoàng văn, đến phiên nàng thì thành huyết tinh bạo lực Tiểu Hắc văn.

    Thích Du hoàn toàn không muốn đi theo con đường chết của nữ phụ trong nguyên thư.

    Nữ chính cùng các nam nhân của nàng thích thế nào thì thế nào, nàng sẽ không làm nữ phụ ác độc đâu!

    Mở ra đề thi Olympic trong tay, Thích Du cười lạnh một tiếng, là đề thi Olympic quá đơn giản hay là học tập không thú vị hả, lớp mười một chính là thời gian liều mạng học tập, cần gì mà yêu đương! Cần gì nam nhân!

    Vẫn là học tập càng thoải mái hơn!

    *
     
    Anduong2902, GillHuyền Trần 22012001 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2021
  3. NghiemTieu

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Con trai, mẹ yêu ngươi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông lên lớp vang lên.

    Phòng học trở lại an tĩnh.

    Thích Du hít sâu một hơi, chuẩn bị ổn định lại tâm thần, chuẩn bị giải đề toán quốc tế chưa giải để bổ sung lại tinh thần.

    Đã lâu rồi nàng không có cảm thụ loại vui vẻ này.

    Đột nhiên, trong đầu vang lên một âm thanh máy móc điện tử.

    [ Tích ---- chúc mừng túc chủ kích hoạt hệ thống nữ phụ độc ác phản công, hệ thống số 006 tận tuỵ vì ngài phục vụ. Chỉ cần túc chủ thành công công lược nữ chính, làm cho nàng không chiếm được nam thần bạch nguyệt quang, hoàn thành nhiệm vụ phản công, thì có thể thay đổi kết cục thê thảm trong sách.]

    Cái quỷ gì?

    Đôi mi dài của Thích Du run rẩy hai lần, vừa nhìn quanh một vòng vừa ra vẻ điềm nhiên giống như không có việc gì xảy ra.

    Tiết cuối cùng là tiết học của giáo viên chủ nhiệm, tất cả mọi người đều yên lặng, không người nào nói chuyện, chỉ có âm thanh giảng bài trầm ổn trên bục giảng của thầy giáo.

    Âm thanh điện tử lặp lại một lần nữa.

    Thích Du không có cách nào lừa mình dối người rằng mình nghe nhầm.

    Thần mẹ nó, hệ thống nữ phụ độc ác phản công, tiểu tiên nữ như chúng ta mới không ác độc.

    Hệ thống tiếp tục nói: [Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì túc chủ và người nhà có thể thoát ly kịch bản, nếu không thì kết cục trong sách chính là kết cục sau cùng của các ngươi.]

    Kết cục của nàng ở trong sách là cái gì nhỉ?

    Bị một trong những người bạn trai cũ của Từ Mạn Oanh làm cho cửa nát nhà tan, vì không tiếp tục liên lụy người nhà, nàng nhảy xuống từ tầng mười tám, ngã thành thịt nát.

    Cha mẹ vì bảo vệ nàng, bị đám bạn trai cũ của Từ Mạn Oanh liên hợp bức bách phá sản, xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, ba người anh trai, bởi vì nàng, hai người chết, một người điên.

    Thích Du: "..."

    Má ơi!

    Hệ thống chó chết buộc một tiểu tiên nữ văn minh như nàng phải nói tục, hừ!

    Trầm mặc hai giây.

    Hệ thống chững chạc đàng hoàng: [ Vì vậy, túc chủ đại nhân, ngài có nhận nhiệm vụ không? ]

    Thích Du cười lạnh: Không nhận nhiệm vụ thì chính là chờ chết, nàng có thể lựa chọn không hay sao.

    Thích Du hít sâu một hơi, thốt ra một chữ: [Nhận.]

    Công lược bạch nguyệt quang của nữ chính mới tính là phản công thành công ư?

    Bạch nguyệt quang của nữ chính?

    Thích Du suy nghĩ lại, đối với bạch nguyệt quang, nàng coi như là có ấn tượng, dù sao thì trong tất cả các nam nhân chất lượng tốt trong truyện, chỉ có hắn là người mà Từ Mạn Oanh không có được.

    Có thể không có được mới là tình cảm chân thành trong lòng. Người mà trong lòng Từ Mạn Oanh yêu vĩnh viễn vẫn là bạch nguyệt quang Tạ Cảnh, nhưng mà bạch nguyệt quang cấm dục lãnh đạm, không giống với những nam nhân khác, đều điên cuồng vì nàng.

    Kết cục cuối cùng là nhờ vào nỗ lực của bản thân mà Từ Mạn Oanh đạt được sự tán thành của nam thần, nhưng vẫn không thể để hắn trở thành thần dưới váy của nàng.

    Đây là tiếc nuối duy nhất trong đời này của nàng.

    Vị bạch nguyệt quang này có thể không bị quang hoàn vạn người mê của nữ chính ảnh hưởng, có thể thấy người này khó công lược đến trình độ nào.

    -

    Sau khi Thích Du đồng ý, hệ thống vui sướng tuyên bố nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên: [Thời gian: Sau khi tan học. Địa điểm: Sân vận động. Nữ chính sắp gặp bạch nguyệt quang, mời túc chủ mang đi bạch nguyệt quang, đồng thời nói với hắn: Nam nhân, ta yêu ngươi.]

    Má?

    Cái này mẹ nó là lời kịch ngốc nghếch trong truyện cẩu huyết tổng giám đốc?

    Trong nháy mắt, trên cánh tay trắng mịn của Thích Du nổi lên một lớp da gà, thuận tiện run lập cập.

    "Tê.."

    Sến quá.

    Thích Du không cách nào tưởng tượng cảnh mình nói một câu sến súa như vậy với một tên nam sinh.

    Nàng là nữ phụ độc ác, không phải nữ phụ sến chảy nước!

    Vừa hết giờ học, Thích Du liền đeo lên cặp sách, rời đi.

    Hệ thống bị hành động tiêu sái, bộ dạng giống như lão nương không làm của nàng, sợ đến mức sắp đứng máy: [Túc chủ đại nhân, túc túc túc túc chủ đại đại nhân!]

    [ Phía trước, rẽ phải, sân vận động! Đến đến đến..]

    Thích Du chuyển hướng, đi về phía bên trái: "Ha, lời kịch quá sến, ta cự tuyệt."

    Thấy nàng thật sự muốn phủi tay không làm, hệ thống sụp đổ hai giây, bị buộc lên tiếng thỏa hiệp: [Vậy ngươi nghĩ sao? ]

    Con mắt hoa đào của Thích Du di chuyển, che lại đáy mắt giảo hoạt, chậm rãi dừng bước lại, mở miệng trả lời một cách nhàn nhã: "Ta dù chết cũng phải chết có tôn nghiêm, tuyệt đối không sống nhu nhược, sến súa."

    Hệ thống lui một bước: [Vậy thì nói câu tương tự, được hay không? ]

    Thích Du chỉ đợi nó nói câu này, giẫm lên đôi giày trắng nhỏ, nhanh chóng quay người, đi về phía sân vận động, ngoài miệng ra vẻ cố gắng đồng ý: "Được thôi."

    Hệ thống: .

    Luôn có loại dự cảm không tốt lắm.

    *

    Lúc này, sân vận động ít người, hôm nay chỉ có hai lớp học của cấp ba học thể dục.

    Đã tan học nên phần lớn người đều rời đi.

    Mấy người nam sinh mặc cầu phục vừa đánh xong bóng rổ, hoặc đứng hoặc ngồi nghỉ ngơi, lau mồ hôi, tán gẫu, vui cười.

    Thích Du ngắm nhìn bốn phía, căn cứ hệ thống định vị, ở sân bóng rổ, chỉ cần nhìn lần đầu tiên thì nàng đã nhận ra được thiếu niên đang ngồi trên ghế ngồi của huấn luyện viên là ai.

    Ánh nắng héo hắt xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống gương mặt lập thể tuấn mỹ của thiếu niên, gương mặt giống như là được dát lên một tầng ánh sáng mỏng màu vàng nhạt.

    Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đơn giản, hai cúc áo màu bạc gần cổ áo được mở ra, lộ ra làn da lãnh lẽo bàng bạc, tinh xảo mà tự phụ.

    Thích Du nhìn thấy liền xác định, thiếu niên này chính là nam thần bạch nguyệt quang của nữ chính-- Tạ Cảnh.

    Cả sân vận động, chỉ có hắn đang bulingbuling phát ra ánh sáng, những người khác đều biến thành vật làm nền, bối cảnh!

    Thích Du cân nhắc phải làm sao thể hiện sự ưu nhã mà không làm bộ để đi thông đồng hắn.

    Lúc này, thiếu niên giống như hững hờ ngước mắt, quét về phía Thích Du, người đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn hắn.

    Đôi mắt kia, không có tình cảm, không có hỉ nộ, như một đầm nước đọng.

    Chỉ có nốt ruồi giống như giọt nước mắt ở đuôi mắt hắn, trong nháy mắt, khi hắn ngước mắt lên, nó giống như đang sống, lộ ra mấy phần màu sắc rực rỡ.

    Lạnh lùng, cái từ này giống như sinh ra là vì hắn.

    Thích Du bỗng dưng đối đầu với đôi mắt đen như mực của thiếu niên, trái tim nhỏ từ trước đến nay bình tĩnh không lay động, đột nhiên run rẩy một giây.

    Không phải tâm động, là sợ hãi --

    Thích Du nháy mắt mấy cái, tên bạch nguyệt quang này có chút đáng sợ..

    Chưa chiến đã nghĩ lui binh, phải làm sao bây giờ.

    Ánh mắt Thích Du liếc qua nhìn thấy nữ chính, không biết từ lúc nào Từ Mạn Oanh đã đi đến sân bóng rổ.

    Thấy vậy, nàng nhanh chóng vọt tới.

    Dọa người thì dọa người, giai đoạn trước, một đóa tiểu bạch hoa mảnh mai như nữ chính còn không sợ, dám đi tìm bạch nguyệt quang để bày tỏ, vậy thì nàng phải sợ cái gì.

    Trước khi Từ Mạn Oanh đến gần mỹ thiếu niên, Thích Du dùng hai ba bước đi qua, nắm chặt xương cổ tay của thiếu niên, kéo hắn khỏi ghế huấn luyện viên, chạy về phía cửa ra ngược với phía của Từ Mạn Oanh.

    * * *

    Bên ngoài sân vận động.

    Một đoạn đường này, lúc đầu Thích Du đã nghĩ kỹ biện pháp ứng đối.

    Ai ngờ, sau khi ngẩng đầu nhìn rõ ràng gương mặt của thiếu niên kia về sau, lời nói ra lập tức kẹt lại.

    Trời.

    Mặt mũi này, nhìn càng gần càng tuyệt hơn.

    Không khống chế được, nàng từ mặt của hắn nhìn xuống.

    Mẹ!

    Dáng người càng tuyệt hơn.

    Thiếu niên có vóc dáng rất cao, lúc nhìn về phía Thích Du thì đôi mắt hạ thấp xuống.

    Ánh mắt nhìn qua ngón tay tinh tế mềm mại của nữ hài đang cầm cổ tay mình, con ngươi đen nhánh của Tạ Cảnh có chút co rụt lại.

    Tiếng nói lạnh lẽo vắng vẻ, giống như ngọc thạch chạm vào nhau: "Buông tay."

    Tiếng hệ thống thúc giục vang lên trong đầu Thích Du.

    Âm thanh điện tử của hệ thống lộ ra hưng phấn: [ Nhanh nhanh nhanh, nhìn vào hắn, nói: Nam nhân, ta yêu ngươi!]

    Lần thứ nhất gặp mặt, Thích Du quyết định tiến hành theo chất lượng, trước đừng trực tiếp tỏ tình, phải để cho người ta cái ấn tượng khắc sâu thì thỏa đáng hơn.

    Thế là..

    Thích Du dừng một chút, hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn về phía gương mặt người sống chớ lại gần của thiếu niên kia, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập từ ái: "Con trai, mẹ yêu ngươi."

    Con trai, mẹ yêu ngươi..

    Con trai, mẹ yêu ngươi..

    Câu nói này giống như ma âm, dư âm không ngừng tuần hoàn phát ra.

    Hệ thống: [.. Cái đồ chơi gì đây?

    Còn có thể chơi như vậy?

    Tác giả có lời muốn nói:

    Đại Ngư Ngư: Lần đầu gặp gỡ, ấn tượng đủ khắc sâu sao?
     
    Anduong2902, GillHuyền Trần 22012001 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2021
  4. NghiemTieu

    Bài viết:
    2
    Chương 2- (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đến hoàng hôn, ánh nắng chiếu lên trên thân hai người đã bớt phần gay gắt.

    Thiếu niên buông xuống mi dài, con ngươi đen nhánh lãnh đạm, đối diện với đôi mắt đào hoa, nhìn như vô tội của Thích Du, giống như là muốn xem thấu nàng.

    Nhìn từ đằng xa, cảnh tượng này giống như tràng cảnh tỏ tình trong truyện tranh.

    Một giây sau.

    "Thích Du, ngươi dám cùng với nam nhân chui rừng cây nhỏ!"

    Một giọng nam cao trong nháy mắt đâm thủng tình tiết màu hồng.

    Chui rừng cây nhỏ?

    Thích Du vô ý thức nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện cửa sau sân vận động chính là một mảnh rừng cây nhỏ rậm rạp.

    Mảnh rừng cây nhỏ này chẳng lẽ chính là rừng Tình Nhân trong sách, chứa đựng rất nhiều hồi ức không thể miêu tả của Từ Mạn Oanh và vô số bạn trai của nàng!

    Trong đầu tự động xuất hiện rừng cây nhỏ play, các loại tư thế khác biệt.

    Ô, đầu óc của nàng thật là ô uế..

    Bỗng nhiên, Thích Du buông tay của thiếu niên ra, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, miệng nhỏ không hề có thành ý, nói xin lỗi, "Mạo phạm, mạo phạm."

    Thích Du làm xong chuyện xấu, xoay người chạy.

    Hệ thống cười hắc hắc ở bên tai nàng: [Trong đầu của ngươi, ngươi đã cởi hết quần áo của hắn, xác thực rất mạo phạm.]

    Trong nháy mắt, Thích Du bị nhìn xuyên xấu hổ.

    Nhưng điều này chỉ kéo dài nửa giây, sau đó nàng trả lời rất bình tĩnh: "Nhân gian tuyệt sắc, thức hay ngủ đều mơ tưởng, rất bình thường."

    Hệ thống: [ Vô sỉ, rất vô sỉ.]

    Thích Du vừa chuẩn bị đáp lại thì phần gáy lập tức bị người nhấc lên.

    Cả người giống như là con mèo con, giương nanh múa vuốt muốn tránh thoát.

    Thích Thần rất cao, vì vậy hắn rất dễ dàng mang đi đứa em gái không bớt lo này: "Người kia là ai?"

    "Dám dụ dỗ ngươi yêu sớm!"

    Hắn cách khá xa, chỉ có thể nhìn thấy sau lung của nam sinh kia.

    Dáng người thon dài, chỉ cần nhìn bóng lưng thì có thể thấy rõ hắn rất có thể lừa gạt tiểu nữ hài.

    Thích Thần vừa nói chuyện vừa mang theo em gái nhà mình, muốn đi giáo huấn người kia.

    Thích Du nhanh chóng ôm lấy cánh tay của anh trai, kéo hắn đi ra ngoài trường: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều, cái gì yêu sớm, ta chỉ muốn học tập."

    Từ khi em gái trở về, nàng vẫn chưa từng chủ động ôm hắn.

    Thích Thần thất thần vài giây, cứ như vậy bị Thích Du kéo đi.

    Được rồi, em gái đã nói không có yêu sớm, vậy thì khẳng định không có yêu sớm.

    Tin tưởng em gái là một trong những quy tắc của người anh trai tốt.

    Thích Du chạy trốn gấp, không quay đầu nhìn lại.

    Thiếu niên với dung mạo tuấn mỹ vẫn đứng tại chỗ, lòng bàn tay hững hờ vuốt ve xương cổ tay, nơi vừa mới bị nữ hài đụng vào.

    Ánh mắt dõi theo bóng lưng tinh tế yểu điệu của nàng, ánh mắt thâm thúy, giống như là để mắt tới con mồi.

    Lúc này, Thích Du đang kéo anh trai về nhà, trong đầu truyền đến tiếng nói luyên thuyên của hệ thống: [ túc chủ, ngươi thành công câu dẫn sự chú ý của bạch nguyệt quang.]

    Thần mẹ nó câu dẫn..

    Thích Du không vui, một tiểu tiên nữ vị thành niên thuần khiết như nàng làm sao có thể đi câu dẫn nam nhân.

    Một từ cũng không muốn nói với hệ thống ngốc này.

    *

    Thích Du thật vất vả hống tốt Thích Thần, để hắn đừng nhắc lại chuyện này.

    Hai anh em đạt thành hiệp nghị, vui vẻ về nhà.

    Vừa vào cửa.

    Thích Du đã bị mẹ kéo đến sofa ngồi xuống: "Bảo Bối, ngày đầu tiên đi học có cảm giác như thế nào?"

    Lúc này Thích gia chỉ có mẹ Thích, ba và hai anh trai đều có việc, không ở nhà.

    Bình thường, ban đêm trước khi ăn cơm bọn họ mới có thể trở về.

    Trong phòng khách rộng rãi, Thích Du liếc mắt nhìn các loại túi giấy mua sắm bày ra cách đó không xa, không cần nghĩ cũng biết đây là chiến lợi phẩm ngày hôm nay của bà mẹ yêu quý nhà mình.

    Đối mặt với ánh mắt quan tâm của mẹ, Thích Du nói: "Khá tốt."

    Mẹ Thích cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy Bảo Bối có kết bạn với ai chưa?"

    Thích Du lắc đầu, trả lời một cách rất bình tĩnh: "Con đến trường là để học tập, chứ không phải để kết bạn."

    Tuy đang ngồi với tư thế của một phu nhân ưu nhã, nhưng trong nội tâm của mẹ Thích đang kêu gào: Bảo bối nhất định là bị cô lập. Ô ô ô, Tiểu Bảo bối đáng thương của ta.

    Thích Du không biết năng lực não bổ của mẹ yêu cường đại đến như vậy, nàng chỉ là bị ánh mắt thủy quang lăn tăn kia làm cho tê cả da đầu: "Mẹ, nếu không có chuyện gì thì con đi làm bài tập đây."

    Nói xong, nàng cứng ngắc đứng lên, muốn lên lầu.

    Mẹ Thích càng nghĩ càng cảm thấy con gái nhà mình bị bắt nạt.

    Nhìn xem, vừa về đến nhà thì đã muốn làm bài tập rồi.

    Là có người khi dễ nàng đến từ nông thôn nên học tập không giỏi?

    Vì vậy, con gái mới muốn cố gắng như vậy.

    Trong mẹ Thích đầu tràn đầy hình ảnh con mắt con gái đáng thương nhà mình phồng lên, rưng rưng nước mắt, bị một đám học sinh chỉ trỏ khi dễ.

    Không thể phủ nhận, mẹ Thích não bổ một số hình ảnh rất chính xác.

    Nhưng, bị bắt nạt đến khóc?

    Hệ thống nhìn ra ý nghĩ của mẹ Thích, nhịn không được, khinh bỉ: Túc chủ không bắt nạt người khác đã là mừng rồi, còn việc bị người khác bắt nạt..

    Chín giờ tối, tầng hai biệt thự.

    Trừ anh cả và anh hai còn đang đi công tác chưa có trở về, một nhà ba người còn lại đang trốn ở trước cửa phòng của Thích Du, nhìn lén từ khe cửa.

    Mẹ Thích nước mắt đầm đìa: "Ô ô ô, Bảo Bối đáng thương, đã trễ rồi mà còn thức đêm học tập."

    Cha Thích: "Đúng vậy, Bảo Bảo rất cố gắng, tay nhỏ làm bài liên tục, không ngừng chút nào."

    Người cha già bị cảm động, vui mừng.

    Thích Thần đồng ý gật đầu: "Cho nên, mẹ, em gái chỗ nào giống như là bị bắt nạt?"

    Trước khi ăn cơm, mẫu thượng đại nhân lôi kéo hắn cùng ba mở hội nghị ba người, nói em gái hôm nay đi học nhất định là bị bắt nạt.

    Không biết nàng làm sao nhìn ra em gái là bị bắt nạt.

    Quá đáng hơn nữa, nàng còn mang hai cha con bọn họ chạy tới quan sát em gái, sợ nàng khóc trộm ở trong ổ chăn.

    Nghĩ như vậy, Thích Thần hừ nhẹ một tiếng, mặt mũi tràn đầy ngạo kiều, "Ở trường học có anh trai uy phong, bá khí như ta, ai dám khi dễ nàng!"

    "Mẹ của ngươi là suy nghĩ quá nhiều!"

    Mẹ Thích trợn mắt nhìn bọn họ: "Bọn nam nhân thối các ngươi không hiểu rồi, nữ hài tử bị cô lập mới là đáng sợ nhất."

    Cha Thích nhanh chóng đổi giọng: "Đúng đúng đúng, lão bà nói rất đúng, một thẳng nam như Thích Thần chắc chắn là không hiểu."

    Thích Thần: "?"

    Nhìn xem hai vợ chồng 'già' thuận thế ôm nhau một cách ngọt ngào, Thích Thần cảm thấy mình không nên ở nơi này, rất dư thừa.

    Nếu làm bóng đèn thì không nên chỉ có mình hắn phát sáng, tỏa nhiệt, phải thêm một cái mới tốt.

    Cho nên, Thích Thần trực tiếp gõ cửa một cái, đẩy cửa đi vào.

    "Đại Ngư Ngư, đừng học nữa, chúng ta cũng không cần giành hạng nhất."

    Thích Thần vỗ vỗ bả vai em gái nhà mình, "Ngủ sớm một chút, thức đêm đầu sẽ bị trọc đó."

    Thích Du đã nghe được bọn họ nói nhỏ ở bên ngoài, đột nhiên nghe anh trai nói lời này, liếc nhìn hắn một chút: "Ai nói ta không thi được hạng nhất?"

    Thích Thần bị nàng chọc cười: "Ngoan, ngủ đi. Trong mộng cái gì đều có."

    Nghĩ lại thành tích thảm không nở nhìn của em nhà mình, Thích Thần cảm thấy nàng đúng là có chí khí lớn.

    Mẹ Thích xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bóc, tràn đầy ủy khuất của con gái, lập tức tát một cái lên cái ót của con trai: "Không được nói với em gái như vậy."

    Quay người, ôn nhu sờ lên cái đầu nhỏ của Thích Du: "Đừng nghe lời nói nói mò của anh ngươi, Bảo Bối khỏe mạnh và vui vẻ là quan trọng nhất, thành tích không quan trọng, ngươi thi thứ mấy ba mẹ đều cảm thấy vinh dự vì ngươi."

    Thích Thần: "Ách.."

    Thành tích không quan trọng?

    Đã quên khi hắn không siêng học, thành tích không tốt, hai vị nam nữ này đã phối hợp đánh hắn như thế nào?

    Tại sao có thể hai mặt như vậy chứ!

    Mẹ Thích đảo mắt qua, Thích Thần lập tức không dám lên tiếng.

    Ngược lại là cha Thích, thuận thế an ủi con gái nhà mình: "Mẹ con nói rất đúng, ba đã gửi một khoảng tiền tiết kiệm cho con, đảm bảo tiêu xài một đời không hết, sau này Bảo Bối có thể làm việc mà mình thích."

    Đầu lông mày xinh đẹp của Thích Du nhăn nhăn, chăm chú nhìn mọi người trong nhà: "Việc mà con thích nhất chính là học tập."

    "Học tập làm con vui vẻ."

    Thật vất vả khôi phục trí thông minh, nàng nhất định phải cảm thụ hết sự vui vẻ do có được IQ cao mà mười mấy năm qua không có cảm nhận được.

    Thích Du càng nói như vậy, người trong nhà càng không tin.

    Nhất là mẹ Thích, nàng cảm thấy bảo bối là bị bạn học trong lớp cô lập, bắt nạt, không ai chơi cùng với nàng, vì vậy nàng mới làm bộ thích học tập, không cho người trong nhà lo lắng.

    Ai, con gái thật sự quá tri kỷ.

    Thích Du thấy không thuyết phục được bọn họ, đành phải quyết định dùng thành tích nói chuyện.

    Dù sao qua mấy ngày nữa chính là kỳ thi khai giảng.

    Tạm thời cứ để bọn họ hiểu lầm đi.

    Lúc rời đi, cha Thích lơ đãng liếc về phía bài tập đã viết đầy đáp án chỉnh tề của con gái nhà mình, thở dài, nhỏ giọng nói bên tai mẹ Thích: "Bảo Bối thật sự là quá cố gắng, câu nào không làm được cũng chép đáp án vào."

    Lỗ tai Thích Du nghe được rõ rõ ràng ràng: "..."

    Nhìn vào vở bài tập với đáp án toàn bộ chính xác.

    Kao!

    Đề bài đơn giản như thế mà, đây là đang vũ nhục ai!

    Thích Du hít sâu một hơi: Cha ruột, đây là cha ruột.

    Vài giây đồng hồ sau.

    Thích Du:

    A! "Chuột chũi thét lên. Jpg"

    Ai cũng không thể vũ nhục thành tích học tập của nàng!

    Thích Du đóng cửa lại, rút ra một bản tập hợp các đề toán cao cấp từ giá sách, quyết định đêm nay làm xong một trăm đề để cho mình bình tĩnh một chút.
     
    Anduong2902Huyền Trần 22012001 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...