Tiểu Thuyết [Dịch] Thiếu Gia Nổi Danh Lôi Kéo Nữ Nhân - Ngư Tiểu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi huademingzi, 7 Tháng tám 2021.

  1. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Truyện: Thiếu gia nổi danh lôi kéo nữ nhân

    Tác giả: Ngư Tiểu Khê

    Dịch: @huademingzi

    Số chương: 810 (đang dịch)


    Lịch ra truyện: 2-3 chương/tuần

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch của huademingzi

    [​IMG]

    Văn án:

    Cùng kẻ khác tranh đấu là niềm vui bất tận, chinh phục hết cả những thiếu gia danh tiếng, giẫm đạp lên những *tra nữ cực phẩm, bao chàng trai đủ cả tài lẫn sắc cũng chỉ vì mình cô mà say đắm. Anh ta là thiếu gia danh vọng, còn cô là một thiên kim ngạo mạn, trong một lần tình cờ gặp gỡ, số phận cứ như thế mà đan chặt với nhau. Trên con đường tình yêu, anh bước từng bước vững chãi, cô vừa tiến vừa lui. Chẳng hay chẳng biết rằng, phía sau cô là những mĩ nam si tình. Cô khổ tâm, chống nạnh lại chau mày -- Đào hoa đến thế này, làm sao để thoát khỏi đây?

    *Tra nữ: Chỉ những cô gái thích bỡn cợt với tình cảm của người khác, ham hư vinh, thích một chân đạp nhiều thuyền..
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  2. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Nhìn xem, cô ấy rất thông minh phải không?

    Bấm để xem
    Đóng lại

    01 Nhìn xem, cô ấy rất thông minh phải không


    "Con nhóc kia, đứng lại mau!"

    Trong con hẻm nhỏ, mấy tên vóc dáng vạm vỡ, xấu xí hung tợn gắng sức đuổi theo một cô gái nhỏ nhắn đang cố chạy thật nhanh.

    Tỉnh Điềm vừa chạy như bay, vừa ngoảnh đầu thè lưỡi làm mặt xấu, phía sau một đám người như sói như hổ ra sức đuổi theo, kẻ ngốc mới dám đứng lại ấy!

    Cô càng chạy lại càng nhanh, những tên to lớn phía sau mệt đến mức thở hổn hển, nhưng chúng lại không hề có ý định muốn buông tha cho cô, đuổi sát ngay phía sau cô, làm dáng vẻ thề rằng chưa đuổi kịp cô ấy thì sẽ không ngừng nghỉ.

    Cứ chạy mãi, Tỉnh Điền cũng cảm thấy đuối sức rồi, đưa mắt qua, đột nhiên thấy dưới một tán cây liễu cách đó không xa, một thiếu niên đang thong thả đứng tựa vào xe.

    Ánh sáng khi ấy vừa đủ, một tia nắng nhàn nhạt vương lên khuôn mặt người thiếu niên ấy, đẹp đến mức khó tưởng tượng nổi, kể cả khi đang phải tức tốc mà chạy, ánh mắt Tỉnh Điềm cũng phải đăm chiêu nhìn theo.

    Người thiếu niên ấy, sao lại có thể đẹp đến như thế?


    Đôi mắt linh động đảo đi đảo lại, bất chợt nảy ra một ý đồ không tốt.

    Bước chân vừa chuyển, cô đã lập tức như một chú chim én bay về rừng mà nhào vào trong lòng người thiếu niên ấy, một hương thơm tinh tế và tao nhã len lỏi, bao quanh lấy cô.

    Cô mệt đến cạn kiệt sức lực, gần như rúc toàn bộ cơ thể mình vào sự ấm áp mang theo hương thơm thoang thoảng trong lồng ngực của chàng thiếu niên ấy, thoải mái thở phào một tiếng, hai tay mềm mại như không xương choàng lên chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên, học theo dáng vẻ của các nữ chính phim Hàn Quốc mà õng ẹo, nháy mắt, nói mấy câu nũng nịu "Anh à, anh hư thật đó, lại nỡ để Điềm Nhi đi một mình, những kẻ xấu kia muốn ức hiếp Điềm Nhi, Điềm Nhi thật sự sợ lắm!".

    Cô gái miệng thì nói sợ, thế mà trên khuôn mặt, một chút sợ hãi cũng không có, hết nửa khuôn mặt xinh đẹp nép vào ngực người thiếu niên, con mắt lại vừa kịp nhìn theo những tên xấu xa hung tợn đang đuổi theo cô.

    Những tên xấu xa kia vừa nhìn thấy người thiếu niên, liền trở thành những chú mèo con ngoan ngoãn, ngay lập tức dừng lại, ngập ngừng nhìn nhau, đến việc xác thực một chút cũng không dám, ai nấy mặt xám xịt quay đầu bỏ chạy.

    Cô nghịch ngợm le le lưỡi.

    Nhìn phía sau chiếc xe hơi thể thao đắt tiền của người thiếu niên này, xung quanh đều có vệ sĩ bảo vệ, thì cô đã biết, cậu thiếu niên này vốn chẳng phải người tầm thường.

    Mắt nhìn của cô không tệ phải không?

    Cáo mượn oai hùm của thời hiện đại!

    Xem đi cô ấy thật thông minh!

    Cô đắc ý mà buông cổ người thiếu niên ra, nhẹ nhàng phủi phủi phần áo trước ngực bị cô ấy làm nhăn mất, khi ngước mắt lên nhìn người thiếu niên ấy, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, cô che miệng nhỏ nhẹ nói: "A! Tôi xin lỗi nhé, tôi nhận nhầm người mất rồi, xin lỗi, thành thật xin lỗi anh".

    Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn thanh tú đầy vẻ sợ hãi, vừa nói lời xin lỗi, vừa nhanh chóng xoay người đi. Có điều, khuôn mặt hoảng sợ ấy vừa mới xoay người, liền đổi thành vẻ mặt vô cùng đắc ý, tinh nghịch le lưỡi, miệng nở một nụ cười đắc thắng, nhanh chóng muốn chuồn mất.

    Cô còn chưa kịp bước ra, cổ tay mảnh khảnh liền bị giữ chặt, sau đó một lực lớn khiến cô xoay người, mắt cô hoa hết cả, lại bị kéo trở về trong lòng nơi lẫn cả hơi ấm xen thêm hương thơm nhàn nhạt vừa mới nãy, người thiếu niên mang vẻ đẹp thanh tú khiến người ta phẫn nộ kia, đột nhiên lại được phóng đại trước mắt cô, rồi sau đó..

    "A.." Cô bỗng nhiên mở to mắt.

    Hắn hắn hắn.. Hắn vậy mà lại hôn lên cô!

    Hắn đổi nhiều kiểu hôn, cứ thế hôn đến khi trước mắt cô tối sầm lại, não cũng thiếu cả oxi, khi ấy người thiếu niên mới hờ hững như không có gì mà buông cô ra, nhẹ nhàng phủi phần áo nơi ngực cô, nơi môi nở ra một nụ cười mà ngay đến cả nắng trời của phải phai nhạt trước vẻ tuấn tú ấy, hắn mỉm cười rồi tinh nghịch nháy mắt: "A! Tôi xin lỗi nhé, tôi nhận nhầm người mất rồi!"

    Tỉnh Điềm Nhi ngơ ngẩn người, giống như bị sét đánh trúng mà ngây ngốc tại chỗ.

    Qua một lúc rất lâu, cô mới run rẩy đưa những ngón tay nhỏ nhắn chạm lên đôi môi đã bị cưỡng hôn đến tê dại.
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2021
  3. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 2: Tệ hại, thật sự tồi tệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    02 Tệ hại, thật sự tồi tệ


    Trời ơi!

    Đây là nụ hôn đầu của cô!

    Tuy rằng Tỉnh Điềm năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, thế nhưng đã gặp qua không ít loại người, những người cô đã lừa dối qua không hề ít, người bị cô phá hoại cũng rất nhiều, nhưng chẳng thể ngờ rằng ngày hôm nay chính cô lại bị kẻ khác gài bẫy.

    Thiên lý ở đâu, công bằng ở đâu?

    "Anh.. anh.. đồ xấu xa". Trong lòng ngập tràn giận dữ, cô trợn mắt lên, trực tiếp nhìn vào kẻ vừa lợi dụng mình, mà quên mất rằng chính cô mới là người đã chọc đến hắn ta trước.

    Hắn chỉ cười mà không nói, mãn nguyện nhàn nhã đứng dưới ánh mặt trời mà nhìn cô, khuôn mặt tinh xảo đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, một vẻ đẹp thoát tục, cao nhã tôn quý, lại thanh khiết mà mê hoặc.

    Tỉnh Điềm ngắm đến ngẩn ngơ.

    Chính cô là một đại mĩ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng phải tự thừa nhận, người con trai trước mắt nếu là một nữ nhân, chắc hẳn sẽ đẹp hơn cô vài phần.

    Hắn ta cứ ưu nhã điềm tĩnh như thế mà nhìn lấy cô, tựa như hàm chứa sự hào hoa nho nhã mà ngôn từ cũng chẳng thể hình dung, đến mức ngay cả Tỉnh Điềm cũng chẳng thể tự thuyết phục bản thân, rằng kẻ ngay trước mắt cô đây là một tên xấu xa đã lợi dụng thân thể cô.

    Nhìn ra phía sau chiếc xe thể thao đắt đỏ, lại nhìn tới những vệ sĩ đang bao quanh, trông có vẻ thản nhiên nhưng lại hết mực cảnh giác, Tỉnh Điềm hằn học lườm cậu thiếu niên, sau đó xoay người, đạp mạnh một cái, rồi chuồn nhanh như một cơn gió!

    Người con gái biết điều sẽ không tranh đấu với con trai, không được lấy ít địch nhiều, đợi khi hắn ở một mình rồi hẵng tính tiếp.

    Món nợ này, Tỉnh Điềm đã ghim trong lòng rồi, hừ!

    Chạy được vài bước, nhìn thấy bên đường có một quán bar, cô hậm hực xông thẳng vào, ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar, cô dùng sức đập mạnh lên quầy "Một ly cocktail!".

    Tuy rằng bừng bừng lửa giận, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào mềm mại, khiến cho người phục vụ không kìm được mà quay lại nhìn cô.

    Mái tóc xoăn tựa rong biển buông nhẹ trên bờ vai thon gầy phảng phất hương thơm, làn da trắng ngần, đôi mắt long lanh như dòng suối trong veo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, đẹp tinh xảo như một cô búp bê Barbie được chưng trong tủ kính.

    Phục vụ nhìn đến ngây ngốc, mãi đến khi Tỉnh Điềm Nhi không kiên nhẫn gõ thêm vài lần vào quầy bar, anh ta mới tỉnh táo lại mà cẩn thận hỏi lại: "Em chắc chắn muốn một ly cocktail sao?".

    Anh ta cảm thấy cô bé trước mặt đây, vẫn nên thích hợp về nhà uống một ly sữa hoặc là nước trái cây.

    Tỉnh Điềm lườm anh ta một cái, bày ra bộ dạng hậm hực không nói cũng tự hiểu.

    Người phục vụ bất đắc dĩ lắc đầu, đưa cho cô một ly cocktail nồng độ cồn thấp, Tỉnh Điềm Nhi một hơi cạn sạch, phóng khoáng đặt mạnh ly xuống quầy "Thêm một ly nữa!".

    Nghĩ đến việc bản thân vô duyên vô cớ mất đi nụ hôn đầu mà tức, uống rượu để nguôi cơn giận!

    Bartender tròn xoe mắt nhìn cô, cô cũng trừng to mắt nhìn lại, anh chịu thất bại trước đôi mắt phảng phất tựa nho đen ngâm trong nước lạnh, pha lại một ly khác rồi đưa cho cô.

    Lần này cô không uống thẳng một hơi nữa, mà nhấp từng ngụm nhỏ, chán chường mà nghịch nghịch điện thoại.

    Vừa uống được vài ngụm rượu, thì một tên say xỉn đang được dìu đi, từ trong một gian phòng lớn đi ra, đảo mắt, đã nhìn thấy Tỉnh Điểm dùng những ngón tay nón nã của mình nâng chiếc cốc thủy tinh, ánh mắt lờ đờ say khướt lập tức chuyển thành ý đồ xấu xa, hắn liều mạng xông về phía Tỉnh Điềm Nhi.

    Trên tay hắn ta vẫn còn nửa ly rượu vang đỏ, bước chân gấp gáp, cả người loạng choạng, Tỉnh Điềm lại vừa đúng lúc nghiêng người sang thì bị nửa ly vang đỏ đổ ngay trước ngực áo.

    Tỉnh Điềm kìm nén cơn tức giận sắp tuôn trào của bản thân, nhìn xuống ngực áo mà phát điên.

    Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông cổ chữ V, rượu vang đỏ thấm đẫm nơi ngực áo, đường cong ngực quyến rũ dần hiện ra rõ ràng, sự đẫy đà ấy, sự mềm mại ấy, sự uyển chuyển ấy..
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2021
  4. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 3: Aaaa đúng là điên rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    03 Aaaa đúng là điên rồi!


    Hai mắt của kẻ say kia ngay lập tức trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Tỉnh Điềm Nhi, chảy cả nước miếng ở khóe miệng, sau đó.. nơi mũi chảy xuống dòng nước màu đỏ.

    Hắn vậy mà lại.. chảy máu mũi đấy!

    Tỉnh Điềm Nhi thật sự điên lên rồi!

    Đáng ra hôm nay trước khi ra ngoài nên xem lịch trước!

    Làm sao có thể xui xẻo đến mức này cơ chứ!

    Chẳng quan tâm đến tên say đang đăm đăm nhìn cô mà điên cuồng chảy máu mũi, cô với lấy khăn giấy đặt trên quầy bar rồi cố lau đi vết rượu trên ngực mình.

    Nào ngờ được, bởi hành động này của cô mà tên say kia nổi cơn thú tính, liều mạng lao về phía cô, muốn ôm cô vào lồng ngực hắn.

    Tỉnh Điềm vẫn dùng giấy ăn mà lau đi phần trước ngực, cũng chẳng thèm nhìn một cái, đã lập tức nhấc chân lên đá hắn ngã sõng soài.

    Một tiếng "bịch", thân thể to lớn của người đàn ông ấy ngã xuống một cách nặng nề, nhưng người của hắn ta đã kịp đỡ hắn lại.

    Người đàn ông loạng choạng mắt nổ đom đóm, ngón tay run rẩy mà chỉ thẳng vào Tỉnh Điềm Nhi "Đi.. đi mau.. Ta muốn con bé đó! Muốn nó!"

    Tỉnh Điềm cau mày, tức giận ném khăn giấy đi, ngước mắt lên nhìn thì phát hiện những người đàn ông trong quán bar, mười người thì hết chín kẻ đang nhìn chằm chằm vào ngực cô, cô tức đến nỗi phổi muốn nổ tung, thuận tay vơ lấy mấy chai rượu trên quầy bar.

    Cô vừa đứng dậy, ngay khi có kẻ xông thẳng vào muốn dùng bình rượu mà tấn công cô, đột nhiên cơ thể trở nên ấm áp, một chiếc áo khoác màu trắng tựa như áng mây mà nhẹ nhàng rơi xuống, chiếc áo khoác ấy cùng hai cánh tay bao trọn cả cơ thể cô vào trong.

    Cùng lúc đó, nghe lên mấy tiếng "rầm rầm rầm", mấy tên say xỉn vừa muốn xông về phía cô liền nằm hết trên sàn nhà, lần lượt bị đạp cho bay ra ngoài, nặng nề ngã trên đất rồi co ro như quỷ khóc sói gào.

    Tỉnh Điềm Nhi hơi ngơ ngác, quay đầu lại.

    Sau lưng cô, là người thiếu niên vừa hôn cô dưới tán cây liễu, dùng vẻ mặt như cười như không mà nhìn cô.

    Cơ thể cô trở nên ấm áp lại thêm hương thơm nhàn nhạt của chiếc áo khoác đang bao lấy cô, tay áo màu trắng được xắn lên tới khuỷu tay, dáng vẻ hờ hững tựa mây bay, dường như mọi vật của đất trời phảng phất nơi đáy mắt sâu thẳm, tư thế lộ ra chút lười nhác, nhưng lại cao nhã phong lưu, khiến con người ta như đứng trước cảnh đẹp thần tiên, như gió mát trăng thanh, không thể kìm nén mà ngước mặt ngắm nhìn.

    Tỉnh Điềm trừng mắt nhìn chàng thiếu niên, răng nghiến chặt đến phát ra tiếng.

    Bởi vì cô hiểu thấu, người đàn ông đối diện trước mắt tuy có vẻ đẹp thoát tục, ưu nhã tôn quý, thế nhưng ẩn sâu dưới lớp bọc ấy là một sự bỉ ổi hèn hạ!

    Cả đời này cô chẳng thể nào quên được, cô lúc ấy bất quá mới phải choàng tay lên cổ hắn, giả làm một cô tiểu hồ ly mà thôi, thế mà hắn ta lại ngang nhiên cướp đi nụ hôn đầu đời mà cô đã gìn giữ suốt 16 năm qua!

    Ta khinh!

    Đến điều đó mà còn nhịn được thì còn điều gì không nhịn được nữa, ai có thể chứ cô thì không thể nhịn được!

    Đừng tưởng vừa cứu được cô, thì cô liền lập tức tha thứ, cứ chờ đấy mà xem!

    Tỉnh Điềm Nhi trợn mắt nhìn chằm chằm, hận không thể chọc thủng vài lỗ trên người cậu thiếu niên!

    "Này cô bé, nếu em còn tiếp tục nhìn tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm rằng em có ý với tôi đấy nhé!". Chàng thiếu niên khẽ cười một tiếng, ung dung mở miệng, thanh âm trầm ấm êm tai, vừa ưu nhã lại vừa khiến người ta thấy lạnh thấu xương, tưởng như âm thanh những chiếc nhẫn bằng ngọc va vào nhau, đúng là thế gian độc nhất vô nhị.

    Mắt của Tỉnh Điềm Nhi lại càng trừng to hơn!

    Giọng nói hay thì hay đó, vậy mà lời được nói ra lại khiến người ta tức chết!

    Cô có ý đồ với hắn sao?

    Haha!

    Không sai!

    Đúng là cô có ý đồ đối với hắn!

    Ý đồ của cô chính là muốn lột da hắn ta, băm thịt của hắn, rút hết xương, khoét hai con mắt hắn ra rồi giẫm nát, giẫm thật mạnh, giẫm chết hắn!

    Tỉnh Điềm vẫn tròn mắt nhìn đăm đăm hắn như thế, nhưng trong lòng bừng bừng lửa hận.
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
  5. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 4: Sao anh không giật lại luôn đi?

    Bấm để xem
    Đóng lại

    04 Sao không giật lại luôn đi?


    "Cô bé, có phải em đang nghĩ rằng bây giờ nên trả áo khoác lại cho tôi không?", cậu thiếu niên thấy cô không trả lời, trêu tức cười nhẹ một tiếng.

    Gì cơ?

    Đang đùa chắc?

    Cô không có thói quen cho người khác xem ngực mình, có ngốc mới trả lại áo cho hắn ấy!

    Cô giữ chặt lấy áo khoác, len qua đám người đang đứng hóng chuyện, rồi một mạch chạy ra khỏi quán bar.

    Hờ!

    Cô thở dài một tiếng.

    Con người nếu đang gặp xui xẻo, thì uống nước nguội cũng sẽ ê răng, cô chẳng qua chỉ vào quán bar uống rượu cho hả giận, thế mà cũng khiến kẻ khác thèm muốn, nhân phẩm tốt đến muốn phát nổ luôn đây!

    Cô đứng bên ngoài quán bar một lúc, xác định rõ phương hướng, vừa định đi, cánh tay liền bị người phía sau giữ chặt lại.

    Cô đột ngột quay đầu lại, kẻ đang nắm lấy tay cô, lông mày hơi cong xuống, khóe môi duyên dáng khẽ nở một nụ cười, ánh nắng chiếu trên cơ thể hắn, tựa như phủ lên cơ thể hoàn mĩ rắn chắc ấy một lớp bột vàng kim, tuy thư thái cao nhã tôn quý nhưng vẫn xen lẫn thứ quyến rũ mê hoặc, một sự tồn tại mâu thuẫn.

    "Làm gì thế?", Tỉnh Điềm Nhi tỉnh lại sau trạng thái si mê vừa rồi, hung dữ mà lườm cảnh cáo hắn.

    "Chiếc áo em đang khoác là của tôi đấy", cậu thiếu niên giữ lấy áo trên người cô, mỉm cười mà nhìn cô.

    "Vậy thì sao?", Tỉnh Điềm nhướng mày.

    "Em cởi áo trả cho tôi, hoặc tôi bán lại chiếc áo này cho em, em chọn một cái đi." chàng thiếu niên có ý cười, ưu nhã cao quý.

    "Sao?", Tỉnh Điềm đứng hình mất năm giây, sau nghĩ lại tuy rằng cậu thiếu niên này chẳng mấy tốt đẹp, nhưng yêu cầu này hình như cũng không quá đáng, bây giờ cô cần chiếc áo khoác này để giúp bản thân tránh sự dòm ngó, thế nên cô chọn yêu cầu thứ hai, cô rút ra ví tiền, bên trong vẫn còn ít tiền mặt, "Tôi chọn cái thứ hai, bao nhiêu tiền?"

    Thiếu niên ung dung giơ 2 ngón tay lên.

    "Hai trăm?", Tỉnh Điềm Nhi rút hai tờ một trăm tệ ra đưa cho hắn.

    Loại vải tốt như này chỉ bán có 200 tệ, hơ hơ, xem ra cậu thiếu niên này cũng không xấu xa đến thế.

    Ý cười nơi ánh mắt càng rõ ràng hơn, hai ngón tay giờ chỉ còn một ngón, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại tỏ ý không phải.

    Con mắt tựa nho đen của Tỉnh Điềm trợn tròn lên: "Hai nghìn tệ?".

    Cô sờ sờ chất vải của áo khoác.

    Có vẻ rất đáng tiền, nhưng tiền mặt cô đem lại không đủ, thẻ ngân hàng của cô sớm đã bị khóa lại rồi, nên cô bắt đầu có chút lo lắng.

    Thấy cô cúi đầu, có chút thất thần, chàng thiếu niên khẽ mấp máy đôi môi mỏng duyên dáng, ung dung mở miệng, ưu nhã nói "Không phải hai nghìn mà là.. hai trăm nghìn tệ".

    "Gì cơ", Tỉnh Điềm đang cúi đầu cũng ngay lập tức ngước mặt lên, trong lòng bừng lên cơn giận dữ, trừng mắt nhìn hắn: "Sao không dứt khoát một chút, trực tiếp mà giật lại luôn đi?".

    "Bởi vì cướp giật là trái pháp luật đó!", chàng thiếu niên mỉm cười, thản nhiên như gió, lại phong nhã như tiên.

    "..."

    Tỉnh Điền tức điên lên, muốn cởi ngay áo khoác ra, rồi ném thẳng vào mặt cậu thiếu niên ấy, sau đó chỉ thẳng vào mũi hắn mà hét: "Cút!".

    Thế nhưng thực tế cô lại không đủ dũng cảm để khoe ra bộ ngực căng tròn của mình ngay trên phố, nên chỉ có thể kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?".

    "Tôi chẳng muốn như thế nào cả! Có lẽ.. em có thể cùng tôi về nhà, đến lúc đó, vết rượu trên áo cũng đã khô lại, thì em có thể trả nó cho rồi!", chàng thiếu niên khẽ cười, anh mắt mê người như ánh sao lấp lánh khắp màn đêm.

    Nhưng trong mắt Tỉnh Điềm Nhi, ánh sao mê người kia, đều là những tia sáng của sao chổi.

    Tuyệt đối không được để bị lừa!

    "Hoặc có lẽ tôi sẽ mặc áo khoác của anh để đi mua một bộ đồ khác, sau đó sẽ trả lại áo cho anh."

    Tỉnh Điềm Nhi gượng gạo cố nở một nụ cười ngây thơ ngọt ngào.
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
  6. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 5: Mỹ nhân kế!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    05 Mỹ nhân kế!


    Đây là chiêu thức chí mạng tuyệt đối của cô, trong 36 kế thì mỹ nhân kế là chiêu thức giết người vô hình đỉnh cao nhất!

    Bất kể người đàn ông nào nhìn thấy nụ cười tựa sắc nước hương trời nghiêng nước nghiêng thành ngọt ngào mê người này của cô, đều sẽ si mê tâm trí điên đảo đến mức chẳng rõ đêm nay là đêm nào, đừng nói là cùng cô đi mua quần áo, cả lên núi đao xuống biển lửa cũng sẵn sàng tự nguyện.

    Ba mươi giây sau, Tỉnh Điềm đưa ra một kết luận --- Kẻ trước mắt cô trông thì ngỡ thẳng như trúc, một thiếu niên có khí chất cao quý, thế mà lại chẳng phải một người đàn ông chính cống hahaha!

    Bởi vì hắn nhẹ nhàng dùng giọng nói không chút khoan nhượng mà trả lời cô: "Không được!".

    "Tại sao chứ?" nụ cười ngọt ngào của Tỉnh Điềm chợt đông cứng lại, đôi mắt sáng long lanh, nhưng là vì lửa hận đang không ngừng dâng lên.

    "Bởi vì.." ánh mắt của hắn chuyển động tựa như dãy ngân hà rực rỡ, giọng nói trầm thư thả kéo dài: "Áo này là của tôi, nên phải nghe theo ý tôi!"

    "Anh.." Tỉnh Điềm tức giận, nhìn chòng chọc vào cậu thiếu niên, nếu như lửa trong ánh mắt có thể thiêu chết người khác, thì hắn sớm đã bị cô thiêu thành tro rồi.

    "Cô bé, tôi vốn là một người ga-lăng, thế nên sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng con gái nhà lành, em muốn chọn cái nào cũng được, chỉ là thời gian của tôi có hạn, nên mong em mau mau một chút!"

    Tỉnh Điềm mỉm cười.

    Bức bối thật!

    Bất lắm thì cứ coi cô là một đứa con gái thục nữ đi, nhưng mà hắn ta cũng tính là ga-lăng đàng hoàng sao?

    Hahaha!

    Có thể sao?

    Đừng tưởng rằng vẻ ngoài của hắn phong nhã mà khí chất, phong thái tôn quý nho nhã, từ ngữ để hình dung dáng vẻ tuấn tú của hắn, thì có nói tận hai ngày cũng không hết nổi, thế nhưng hắn thật sự không xứng với hai chữ "ga-lăng".

    Đây rõ ràng là ác ma đội hào quang của thiên sứ mà!

    Một ác ma chính hiệu!

    "Tôi về nhà anh!" Tỉnh Điềm miễn cưỡng thốt ra bốn từ này.

    Dám đụng đến cô, vậy thì cô sẽ đốt luôn cả nhà hắn.

    Nửa tiếng sau.

    Mặc dù Tỉnh Điềm đã đoán trước được gia thế của thiếu niên sẽ không tồi, nhưng khi thấy căn biệt thự trên núi trước mắt có thể sánh ngang với cung điện của Hoàng Đế thời xưa, vẫn là khiến cô không khỏi kinh ngạc.

    Biệt thự được đặt trong cảnh núi xanh nước biếc, đền đài lầu cao, tiểu cảnh non bộ, suối nước chảy, mỗi một chi tiết đều cực kì tinh xảo, đặt mình trong đó tựa như bước vào bức tranh thủy mặc êm đềm.

    Chỉ nhìn qua một chút, Tỉnh Điềm đã cảm thấy yêu mến nơi này.

    Cứ vừa đi lại vừa ngắm, đến khi vào đến được phòng khách thì hai chân cô đã đau nhức, không chút câu nệ mà vươn duỗi cái lưng mỏi, sau đó nặng nề nằm lên chiếc sofa mềm mại.

    Rời xa nhà vất vả bôn ba cũng hơn mười ngày trời, lần đầu tiên cô có được cảm giác an tâm và thoải mái đến thế, che cái miệng thanh tú mà ngáp một cái, cô nép vào một góc sofa, nheo nheo mắt lại, biểu cảm lười biếng đáng yêu như một em mèo con được thỏa mãn.

    Đoàn Luật Ngân đứng một bên, như cười như không mà nhìn cô.

    Hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu thấy được một cô bé vừa đáng yêu lại thú vị như cô.

    Lúc hoạt bát thì như một chú hồ ly đầy mưu mô, khi trầm lặng lại, thì như một bé mèo con ngoan ngoãn đáng yêu, rất thú vị.

    "Thiếu gia." một cô giúp việc mặc trang phục chỉnh tề tinh tươm, cung kính cúi người.

    "Đưa Điềm Nhi tắm rửa một chút." Đoàn Luật Ngân nhìn hướng về phía Tỉnh Điềm mà ra hiệu.

    "Ơ? Sao anh lại biết được tên của tôi?" Tỉnh Điềm đột nhiên mở to mắt, đôi mắt to tròn long lanh như nho đen được ngâm trong đá lạnh.

    "Chẳng phải em đã tự giới thiệu bản thân rồi sao?" Đoàn Luật Ngân nhớ lại dáng vẻ khi hắn ôm cô dưới tán cây liễu, tâm trạng tốt lên mà cong khóe môi.

    "Sao tôi lại không nhớ gì hết vậy?" Tỉnh Điểm ngẩng mặt lên trời, đăm chiêu suy nghĩ.
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
  7. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 6: Cũng chẳng mấy tử tế!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    06 Cũng chẳng mấy tử tế


    "Em nói tôi hư, không nên để Điềm Nhi ở một mình, bị kẻ xấu bắt nạt, vậy nên tôi mới nóng lòng mà đưa em về nhà." Đoàn Luật Ngân mỉm cười, ưu nhã như gió, nhưng giọng nói lại chẳng thể giấu được ý muốn trêu chọc.

    "..."

    Tỉnh Điềm nhớ ra rồi, đúng là cô có nói như thế thật, nhưng hắn có cần nhớ chi tiết đến thế không.

    Tỉnh Điềm chun mũi rồi le lưỡi, nhìn hắn mà làm mặt xấu, lấy bộ quần áo từ tay người giúp việc, theo cô đi lên lầu tắm rửa.

    Thay xong quần áo cô xuống lầu, đến chỗ Đoàn Luật Ngân đang đọc tạp chí mà chào hỏi: "Đoàn Luật Ngân, Đoàn đại thiếu gia, rất hân hạnh quen biết!".

    Nhìn gương mặt nhỏ đắc ý như thế, giống như cô nhóc đã bày được trò hay.

    "Ồ, rất hân hạnh." Đoàn Luật Ngân đặt tạp chí xuống, thư thả đứng dậy, "Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cùng lên ăn thôi!".

    Tỉnh Điềm ăn được vài gắp, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi kẻ đang thong thả ăn cơm trước mặt: "Sao anh không hỏi tôi làm thế nào mà biết được tên anh?".

    Đoàn Luật Ngân nhịn để bản thân không bật cười, đặt chén cơm trên tay xuống, "Đây là nhà của tôi, tất cả mọi người trong nhà này đều biết tên tôi, thế nên em biết được tên tôi là một điều rất kì lạ sao?".

    Vì một chuyện cỏn con thế này lại có thể đắc ý đến như vậy, đúng là một cô nhóc đáng yêu!

    "Cũng đúng ha" Tỉnh Điềm chun mũi, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

    "Hay chúng ta chơi một trò chơi đi!", Đoàn Luật Ngân nhìn gương mặt nhỏ đang ủ rũ của cô, thật muốn cạy não cô ra, xem xem cô thật chất đang suy nghĩ những gì.

    "Được thôi!" khuôn mặt thanh tú của Tỉnh Điềm nhanh chóng mất vẻ u ám, háo hức mà ngước nhìn hắn ta.

    "Tôi sẽ nói ra 3 điều liên quan đến em. Nếu tôi nói đúng, thì chúng ta làm bạn của nhau chịu không?" hắn cũng chẳng biết tại sao, trên người cô nhóc này như tồn tại một điều gì đó khiến hắn muốn thân mật với cô, lần đầu tiên hắn muốn tiếp cận tìm hiểu một người đến thế.

    "Được á!" cô chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa tựa ngọc, cười lên còn ngọt ngào hơn cả mật.

    Cô quyết định rồi, cho dù chút nữa Đoàn Luật Ngân có nói điều gì đi nữa, cô cũng sẽ nói đúng hết, vì cô thích cùng những người giàu có kết bạn.

    Đặc biệt là nhiệm vụ vĩ đại và vinh quang tiếp theo của cô, rất cần những kẻ đầy đủ tiền quyền làm chỗ dựa, có người tự động đến tận cửa, quả thực là ông trời đang giúp cô mà!

    Cuối cùng thời của cô cũng tới rồi, hahaha!

    "Đầu tiên, em họ Tỉnh, gọi em là Tỉnh Điềm Nhi".

    "Thứ hai, em từ nước ngoài về, hơn nữa vừa về nước không lâu."

    "Thứ ba, em là con của một gia đình đơn thân, từ nhỏ đến lớn em đều sống cùng mẹ mình."

    Lần lượt liệt kê hết ba điều, hắn khoan thai cười một tiếng, "Làm sao, tôi nói có đúng không?".

    Tỉnh Điềm Nhi nhìn chằm chặp vào hắn, ngây ngốc cả người.

    Cô không nên gọi hắn là Đoàn Luật Ngân, mà nên gọi là Đoàn thần tiên mới đúng!

    Làm thế nào mà có thể đoán chuẩn xác đến thế?

    Đúng là cô tên Tỉnh Điềm Nhi, từ nhỏ đến lớn đều ở cùng mẹ, vừa về nước không lâu, một điều cũng không sai!

    "Anh làm sao có thể đoán chính xác đến thế?", Tỉnh Điềm Nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Đoàn Luật Ngân, bày ra vẻ mặt khó tin mà hỏi.

    "Em muốn biết sao?"

    "Đúng đúng" Tỉnh Điềm Nhi dùng sức gật đầu.

    "Vậy ăn cơm trước đã, ăn no rồi tôi sẽ nói em nghe!".

    Tỉnh Điềm Nhi phút chốc đã ăn xong, lấy hai tay chống ngay má, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đăm đăm vào Đoàn Luật Ngân, chờ đợi hắn ta giải đáp thắc mắc.

    Đoàn Luật Ngân mỉm cười, thong thả đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, kiềm chế nỗi thèm khát muốn xoa xoa đầu cô, "Lúc ở ngoài quán bar em rút tiền đưa cho tôi, tôi nhìn thấy vé máy bay ở trong ví của em, nên tôi mới biết em vừa từ nước ngoài về."
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2021
  8. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 7: Đừng thông minh đến vậy chứ!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    07 Đừng thông minh đến vậy chứ


    "Trong ví của em ngoại trừ vé máy bay ra, thì còn một bức ảnh, là một bức ảnh có em cùng một người phụ nữ rất giống em, và tất nhiên chẳng phải là cha em" hắn ngừng lại một chút, nơi đáy mắt lờ mờ hiện lên sự yêu thương: "Bình thường ở trong ví của con gái, hay để ảnh của người yêu, hoặc là ảnh của cả gia đình, thế nhưng trên bức ảnh chỉ có mỗi em và mẹ, thế nên tôi đoán rằng em lớn lên trong gia đình mẹ đơn thân".

    Cảnh Điềm Nhi chớp chớp mắt.

    Thì ra là như vậy sao!

    Dù nói trắng ra cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, nhưng cô lại ngưỡng mộ tài quan sát đỉnh chóp của hắn.

    Chỉ là nhìn sơ qua một lượt, mà hắn đã thu được nhiều thông tin như vậy, thì cũng đã rất lợi hại rồi!

    "Vậy làm sao anh biết được tôi họ Tỉnh cơ?" trên vé máy bay không hề viết, trên bức ảnh lại càng không.

    "Là nó nói với tôi đấy!" Đoàn Luật Ngân khẽ cười, tay chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay của Tỉnh Điềm Nhi.

    Đó là một chiếc vòng tay rất xinh xắn được làm từ bạch kim, trên đó còn được điểm thêm ba mặt dây cách đều nhau, ba mặt dây đó được tỉ mỉ khắc lên ba chữ lần lượt là "Tỉnh", "Điềm" và "Nhi".

    "Người đã tặng chiếc vòng này cho em, chắc chắc rất thương yêu em!" hắn chớp mắt, giọng nói trầm xuống, quyến rũ mà dịu tai.

    Đưa cổ tay ngay trước mặt, Tỉnh Điềm Nhi có chút ngây ngốc mà nhìn chiếc vòng, trong đôi mắt trong veo đen láy như nho lạnh của cô, thoáng dâng lên nỗi chua xót.

    "Tôi đoán đều đúng hết chứ?" Đoàn Luật Ngân cố tình phớt lờ sự chua xót ấy của Tỉnh Điềm Nhi, giọng nói ấm áp tựa nắng hạ.

    "Ừm, đều đoán đúng hết" dường như nỗi khổ trong ánh mắt của Tỉnh Điềm Nhi chỉ là ảo giác thoáng qua của Đoàn Luật Ngân, khi cô nhìn hắn trả lời, khuôn mặt lại hoạt bát tươi tắn trở lại.

    Đoàn Luật Ngân khẽ cười, "Ưm, nếu đã đoán đúng hết, vậy giờ chúng ta là bạn bè rồi, từ hôm nay trở đi, em có thể thoải mái ở lại nơi này, cho tới khi em muốn về lại nhà mình."

    Tỉnh Điềm Nhi chằm chằm nhìn hắn nghi ngờ, "Này! Đoàn Luật Ngân! Anh đừng nói với tôi, anh không chỉ đoán được tôi là con của gia đình đơn thân, mà còn đoán ra tôi bỏ nhà mà đi, không nơi để trở về, lại nghèo rớt mùng tơi nhé!"

    Nếu vậy thì chẳng phải rất đáng kinh ngạc sao?

    Cô không muốn tin rằng trên thế giới này lại còn có người thông minh hơn cả cô!

    Dáng vẻ đáng yêu của cô, khiến Đoàn Luật Ngân cuối cùng vẫn không nhịn được, xoa xoa đầu của cô "Đúng thế, tôi đúng là đã đoán như thế đó."

    "Hả?" đôi mắt đen láy của Tỉnh Điềm Nhi tròn xoe, nhìn hắn không chớp mắt, "Vậy thì anh quá thông minh rồi."

    "Khi chúng ta đã thân rồi, em sẽ phát hiện ra, tôi so với tưởng tượng của em còn.." nói được một nửa thì hắn dừng lại, khoé môi nhếch lên, nhìn cô khẽ cười.

    "Còn như thế nào cơ?" Tỉnh Điềm Nhi tò mò hỏi.

    "Còn.." khoé môi của Đoàn Luật Ngân không ngừng cong lên, nhẹ nhàng búng trán cô một cái, "Thông minh hơn rất nhiều!".

    "..."

    Tỉnh Điềm Nhi ôm trán trừng mắt nhìn hắn, người này chẳng có chút khiêm tốn nào cả.

    "Ra ngoài dạo một chút đi, tôi đưa em đi tham quan xung quanh." hắn cầm áo khoác lên, nhìn cô khẽ cười.

    "Được đó!" một nơi đẹp đẽ như thế này, có thể đi dạo xung quanh, tất nhiên sẽ rất thích.

    "Đám người kia tại sao khi sáng lại đuổi theo em vậy?" Đoàn Luật Ngân bước đi thong thả, tùy ý mà hỏi.

    "Những kẻ đó sao.." Tỉnh Điềm Nhi thản nhiên ngắt một chiếc lá, để lên tay đùa nghịch, "những kẻ đó là vệ sĩ của cha và bà vợ bé".

    "Ồ?" Đoàn Luật Ngân đáp một tiếng, khoé môi cong lên, rất ấm áp.
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
  9. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 8: Tôi rất lợi hại đó nha!

    Bấm để xem
    Đóng lại

    08 Tôi rất lợi hại đó nha!


    "Tôi nói cho anh nghe!" Tỉnh Điềm Nhi ngước mặt lên, tủm tỉm cười, đôi mắt cong lên như ánh trăng khuyết, "Tôi đã lén về nước được nửa tháng rồi, trong nửa tháng qua, tôi đã gặp bà vợ bé của cha tận 3 lần!"

    "Lần đầu, bà ta đang ở tiệm cắt tóc để tút tát lại, tôi giả trang thành thợ phụ trong tiệm, cắt tóc của bả loạn lên như ổ gà, nhìn thấy kiểu tóc tôi làm cho, chửi rằng còn xấu hơn cả quỷ."

    "Lần tiếp theo, bà ấy đang cùng một nhóm quý bà uống cà phê ở quán, tôi liền ném vài quả trứng thối trúng ngay mặt bà ta, gương mặt của bả, ngay lập tức như biến thành cái bảng màu vậy á, có trắng có vàng có cả đen nữa, lại còn có mùi hôi thối nồng nặc, trông vui mắt lắm."

    "Lần thứ ba, là hôm nay nè, tôi dội cho bà ta một xô nước cống, bà ấy hét lên muốn đuổi theo tôi, cuối cùng lại ngã ngay đống phân chó, cái bộ dạng xấu hổ chật vật đó! Hahaha, cười chết mất!" Tỉnh Điềm Nhi xoay người đi giật lùi, cười đến mức không thẳng lưng lên được.

    Cười một lúc, cô lau lau đi nước mắt mà nãy giờ cười ra, nhìn Đoàn Luật Ngân nói "Có điều là, lần này bà ta đã biết nhiều hơn rồi, đưa thêm vài tên vệ sĩ đi theo, hại tôi chạy hết mấy con hẻm cũng chẳng thể cắt đuôi bọn chúng, cũng may là gặp được anh, nếu không chắc sẽ bị bọn họ bắt đi rồi."

    "Vợ bé của cha em có biết em không?"

    "Không biết, không những bà ta không biết đâu, ngay cả cha em cũng không biết em cơ." Tỉnh Điềm Nhi thản nhiên nói, "Lúc tôi còn ở trong bụng mẹ, thì cha mẹ tôi đã li hôn rồi."

    "Ồ?" ánh mắt Đoàn Luật Ngân vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là thoáng hiện lên sự yêu thương mà người ta không dễ nhận ra, "Bọn họ sao lại phải li hôn?".

    "Bởi vì bà vợ bé của cha tôi!" Tỉnh Điềm Nhi cong đôi môi nhỏ lên, "Câu chuyện tranh đấu cũ rích của bọn quyền quý, bi kịch mà cũng chán ngắt, anh muốn nghe thật sao?".

    "Ừm", hắn cảm thấy kì lạ, cô gái này nói về chuyện cha mẹ mình li hôn, lại có thể giữ thái độ thản nhiên chẳng to tát gì như thế.

    "Thế thì tôi nói anh nghe vậy", Tỉnh Điềm Nhi thản nhiên nhún vai, "Bà vợ bé vốn dĩ là thư kí của cha tôi, sau đó có một lần, nhân lúc cha tôi đang say còn mẹ tôi lại không có nhà, liền leo lên giường của cha tôi".

    "Cha mẹ tôi là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, nên sau này mẹ tôi đã tha thứ cho ông, rồi đưa cho ả thư ký kia một khoảng tiền, để cho ả ta cao bay xa chạy."

    "Nào ngờ được, một năm sau, bà ta lại quay về, còn dẫn theo đứa con của cha tôi, cha mẹ tôi kết hôn cũng đã hai năm nhưng lại chưa có tin vui, chả biết bà ta có được thứ may mắn gì, chỉ cùng cha tôi lên giường đúng một lần, liền sinh ra được một đứa con."

    "Bà nội của tôi, thấy tự nhiên trên trời rơi xuống một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo, mừng đến điên luôn, liền bắt ép cha mẹ tôi li hôn."

    "Cha tôi ban đầu thì không đồng ý, nhưng sau này, do bà nội của tôi hết thắt cổ rồi lại nhịn ăn, bị ép hết cách, đành phải li hôn với mẹ tôi."

    "Mẹ tôi tổn thương tuyệt vọng, trong lòng đã nghĩ sẵn đến cái chết, nhưng ngay lúc mẹ đang hấp hối thoi thóp, thì lại phát hiện tôi đang tồn tại trong bụng mẹ, thế là mẹ tôi giống như một chú gián đánh hoài không chết mà dần dần phục hồi lại."

    Nói đến đây, Tỉnh Điềm Nhi đột nhiên lè lưỡi đùa nghịch, "Đó là những gì mẹ tôi đã kể lại á!"

    Cô lấy ngón tay chỉ vào mũi mình, đắc ý mà hất hàm lên, "Tôi đây là người đã cứu mạng mẹ đó nha, rất lợi hại phải không?"

    "Ừm, rất lợi hại." Đoàn Luật Ngân nhẹ nhàng cười với cô, ánh mắt trở nên ấm áp, "Vậy lần này em về nước, là để trả thù cho mẹ mình sao?".
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
  10. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 9: Sao có thể được?

    Bấm để xem
    Đóng lại

    09 Sao có thể được?


    "Sao có thể được?" Tỉnh Điềm Nhi nhìn hắn mà trừng đôi mắt đen tròn, "Sao tôi nhạt nhẽo tới thế được? Tôi làm những chuyện này đều là vì một mục tiêu vĩ đại đó!"

    "Ồ? Mục tiêu vĩ đại là gì thế?" trong đôi mắt đen nhánh của Đoàn Luật Ngân ngập tràn ý cười.

    "Đuổi ả vợ bé kia ra khỏi nhà, rồi giúp cha mẹ tôi tái hôn." Tỉnh Điềm Nhi đột nhiên đàng hoàng hẳn lại, nghiêm túc đặt một tay lên vai của Đoàn Luật Ngân, "Bạn Đoàn Luật Ngân, nhớ kĩ này! Có câu ác giả ác báo luật nhân quả không bỏ sót một ai! Bà ta chiếm giữ cha tôi lâu đến thế rồi, giờ cũng đã đến lúc trả lại cho chúng tôi, anh thấy có đúng không?"

    Đoàn Luật Ngân bị khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc ấy chọc cười, cố kìm nén để không bật thành tiếng, hắn cũng nghiêm túc mà gật đầu: "Ừm, không sai, Điềm Nhi nói rất đúng."

    "Đúng phải không?" Tỉnh Điềm Nhi nhận được sự công nhận của hắn, vui vẻ mà vỗ vỗ vai hắn, "Vậy nên, mục đích chính tôi lần này về nước, là để đuổi cổ cô vợ bé của cha, sau đó giúp cha mẹ tái hôn, đến lúc đó, tôi sẽ có một gia đình rồi! Đợi tới khi gia đình đoàn tụ rồi, tôi sẽ mời anh đến nhà tôi làm khách!"

    Đoàn Luật Ngân nhìn ra nỗi khát khao của cô đối với "gia đình" nơi ánh mắt, trong lòng chợt dâng lên nỗi chua xót mà trước đây chưa từng có bao giờ.

    Hắn cảm thấy rất kì lạ, cô gái trước mắt đây lại có thể khơi gợi lên bao yêu thương nơi đáy lòng hắn, đây là điều trước nay không hề xảy ra, lẽ nào, đây là thứ mà người ta vẫn thường gọi là "*nhãn duyên" sao?

    "Cần tôi giúp đỡ không?", hắn nhịn không được, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của cô.

    Dưới ánh mặt trơi, khuôn mặt như tạc tượng của hắn, mang vẻ đẹp hoàn mĩ đến không thực.

    Tỉnh Điềm Nhi nhìn thẳng vào hắn, say mê ngắm nghía hắn, cả nửa ngày sau mới hoàn hồn lại mà thở ra một hơi "Trời ạ! Anh đẹp thật sự ấy!".

    "Con bé mê trai này!", Đoàn Luật Ngân khẽ búng trán cô, "Tôi đang hỏi em, có cần tôi giúp đỡ em không?"

    "Đau!", cô ôm trán mình, rồi trừng mắt với hắn: "Không cần đến sự giúp sức của anh! Tôi thông minh thế này, thì một mình cũng có thể làm tốt!"

    Xoa xoa trán, cô lại đưa tay lên trán của Đoàn Luật Ngân, không khách khí mà gõ lại một cái "Tên xấu xa! Chắc chắn là anh ghen tị vì tôi thông minh hơn, nên mới muốn gõ cho tôi ngốc đi!".

    "..."

    Đoàn Luật Ngân không nói nên lời, lắc đầu nhìn cô cười.

    Nếu người làm của nhà họ Đoàn đi ngang ngay lúc này, thì sẽ phát hiện, vị thiếu gia thường ngày ưu nhã cao quý lại lạnh lùng với mọi người, lúc đứng nhìn cô gái ngay trước mặt, ánh mắt dâng lên sự ấm áp chưa từng có.

    "Kế hoạch của em là gì thế?", Đoàn Luật Ngân không giấu nổi tò mò hỏi.

    "Không nói anh nghe đó!" Tỉnh Điềm Nhi làm mặt xấu với Đoàn Luật Ngân, vẻ mặt vừa nghịch ngợm vừa đắc ý, "Dù sao tôi cũng sẽ dùng hết sức mình để giành lại cha tôi! Tôi sẽ khiến người phụ nữ đó biết, dù âm mưu thủ đoạn gì đó, không chỉ có mình ả ta biết đâu, Tỉnh Điềm Nhi này hơn cô ta cả trăm lần! Dưới tay Tỉnh Điềm Nhi tôi, cô ta chỉ có thể lùi về phía sau, khóc lóc cầu xin mà thôi!"

    "..."

    Đoàn Luật Ngân lại hạn hán lời.

    Lần đầu thấy một người nói ra âm mưu của mình với hắn mà kiêu ngạo tự đắc đến thế, cô nhóc này quả thật thú vị!

    Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng, Đoàn Luật Ngân đứng phía sau Tỉnh Điềm Nhi trên lưng mà ra lệnh cho người tìm lại hai chiếc ba lô của cô ở trong khách sạn, chuẩn bị ra ngoài.

    "Em có muốn thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình không?" hắn khẽ cười mà hỏi.

    * "nhãn duyên" : Kể cả khi bản thân không biết bất cứ điều gì ở đối phương, thì ngay ánh mắt đầu tiên, bản thân đã yêu họ rồi. "Nhãn" : Con mắt; "duyên" : Duyên phận, duyên cớ).
     
    Cát Xa NướcKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...