Tiểu Thuyết [Dịch] Thiếu Gia Nổi Danh Lôi Kéo Nữ Nhân - Ngư Tiểu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi huademingzi, 7 Tháng tám 2021.

  1. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 10: Tình yêu ấy bắt đầu từ đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tình yêu ấy bắt đầu từ đâu?


    "Ừm!", Tỉnh Điềm Nhi liên tục gật đầu, hất chiếc cằm thanh tú lên, "Anh cứ chờ mà xem, tôi nhất định đá phăng ả vợ bé ra khỏi nhà, giành cha tôi lại!"

    "Ưm, chúc em thành công nhé!" Đoàn Luật Ngân chậm rãi bước tới, hơi cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán cô. "Nếu như kế hoạch của em không thuận lợi, hãy nhớ rằng nơi đây có một bờ vai vững chắc đợi em quay về mà dựa vào".

    Đoàn Luật Ngân cười mà vỗ vỗ vào vai mình.

    "Cắt, sao miệng anh lại nói xui như quạ đen thế?" Tỉnh Điềm Nhi xoa xoa lông mày, có chút không quen sự thân mật đột ngột này của hắn, nhưng cô cho rằng đây chỉ là phép tắc của một quý ông thôi, cũng không nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay với Đoàn Luật Ngân, xoay người rời đi "Bờ vai của anh vẫn nên giành cho người khác đi! Tôi đây nhất định sẽ thành công đó!"

    Để giành cho người khác?

    Đoàn Luật Ngân nhìn theo bóng dáng cô mà mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

    Đúng là cô nhóc chưa thấu sự đời!

    Trong đời hắn, đây là lần đầu tiên có cảm giác rung động với một cô gái, muốn bảo vệ cô, muốn che chở cô, vậy mà cô cứ thế muốn để lại cho kẻ khác!

    Cô gái ngốc nghếch này!

    Hắn đưa tay lên nhẹ lau đi bờ môi mỏng, nhớ lại sự ấm áp khi hôn lên trán cô.

    Từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe qua biết bao câu chuyện tình yêu lãng mạn, hắn cũng đã từng tò mò rất nhiều lần, rằng khi tình yêu của hắn đến sẽ là như thế nào.

    Nhưng giờ thì hắn đã biết rồi, thì ra, tình yêu của hắn, bắt đầu từ việc vừa gặp đã yêu.

    * * *

    Bởi vì trước khi về nước đã điều tra kĩ, thế nên Tỉnh Điềm Nhi dễ dàng tìm ra nơi ở của cha mình và cô vợ bé.

    Tuy rằng không thể bằng với nhà họ Đoàn, nhưng suy cho cùng cũng chẳng thua kém bao nhiêu, cũng là một căn biệt thự đặt giữa núi, nguy nga lộng lẫy khiến người khác chói mắt.

    Cha của cô quả thật giàu như lời đồn, người phụ nữ kia ả thật rẻ mạt!

    Điều này càng khiến lòng tin cô thêm phần kiên định, người đàn ông giàu có này, chắc chắn phải giành lại cho mẹ dùng, dù cho nói gì đi nữa cũng không thể rẻ mạt như ả đàn bà kia được! "

    Cô ngồi bên đường chờ đợi, dù có chút nhàm chán, nhưng vì hạnh phúc nửa đời sau của mẹ mình, cô sẽ kiên nhẫn!"

    Từ xa xa, có tiếng xe chạy đến, cô đứng dậy nhìn xem biển số xe.

    Không sai, cha cô đã về rồi!

    Chiếc xe càng ngày càng gần, cô chạy ra giữa đường, giang hai tay ra, chặn xe lại.

    Xe hơi phát ra một tiếng phanh gấp, đột ngột dừng lại trước mặt cô, tài xế hoảng hốt đến toát mồ hôi hột, mở cửa xe đi đến trước mặt cô, vừa mở miệng định chửi, nhưng nhìn rõ được dáng vẻ của cô, âm thanh lại bị kẹt lại trong cổ họng, không nói nên lời.

    Cô gái ngay trước mặt, tóc xoăn dài như rong biển, da dẻ trắng ngần, đôi mắt long lanh ngấn nước, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, xinh đẹp thanh tú tựa như một nàng barbie đặt trong tủ kính, thật sự quá đáng yêu!

    "Cô bé à, em làm như thế rất nguy hiểm đó." anh ta cứng họng cả nửa ngày, cuối cùng mới nói được một câu.

    "Tôi tìm cha của tôi", ánh mắt của Tỉnh Điềm Nhi bỏ qua anh ta, nhìn về người đàn ông đang ngồi phía sau xe.

    "Cha của em là.."

    "Cha tôi tên là Tỉnh Hướng Thiên, mẹ tôi là Giản Thanh Dạng, còn tôi là Tỉnh Điềm Nhi" mặc dù Tỉnh Điềm Nhi đang cùng tài xế nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về người ngồi phía sau ghế tài xế.

    Cánh cửa sau của ô tô cuối cùng cũng mở, một người đàn ông trung niên từ trong xe bước ra, cao ráo anh tú, khí chất ngời ngời, vừa nhìn đã biết là dáng dấp của một quý ông thành đạt.

    Tỉnh Điềm Nhi không hề né tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông nọ, dùng giọng ngọt ngào và rõ ràng mà nói lại một lần nữa: "Cha tôi tên là Tỉnh Hướng Thiên, mẹ tôi là Giản Thanh Dạng, còn tôi là Tỉnh Điềm Nhi"
     
    Kang Bo Ra thích bài này.
  2. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 11: Không bao giờ buông tay nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Không bao giờ buông tay nữa


    Tỉnh Hướng Thiên nhìn chằm chằm vào Tỉnh Điền Nhi bằng ánh mắt khó tin, đột nhiên hai bước rồi lại ba bước chạy đến trước mặt cô, giữ chặt lấy cánh tay cô, lo lắng như thể giây tiếp theo cô sẽ tan biến mất.

    "Con.. con là Điềm Nhi sao?" giọng nói và đôi môi ông đều run lên, anh tài xế đứng một bên ngây ngốc cả, anh đã làm cho ông chủ được 5 năm rồi, nhưng chưa khi nào ông chủ lại cư xử như thế?

    "Vâng, con là Điềm Nhi" Tỉnh Điềm Nhi ngước mắt lên nhìn Tỉnh Hướng Thiên, cười ngọt ngào, "Người là cha con đúng không? Con biết Người là cha của con! Con đã lén xem bức ảnh mà mẹ luôn cất giấu, ở trong bức ảnh thì Người trẻ hơn một chút so với bây giờ, nhưng Người ở ngoài lại đẹp trai hơn".

    "Con là Điềm Nhi! Thật sự là Điềm Nhi!" Tỉnh Hướng Thiên đột nhiên ôm Tỉnh Điềm Nhi vào trong lồng ngực, siết chặt cô lại.

    Đây là Điềm Nhi của ông ấy!

    Con gái của ông ấy và Thanh Dạng!

    Ông đã nghĩ rằng Thanh Dạng cả đời này cũng tuyệt đối không tha thứ cho ông ấy, ông nghĩ rằng cả đời này cũng không thể thấy được đứa con gái bảo bối.

    Ông trời thấy chúng ta đáng thương!

    Trời xanh có mắt!

    "Điềm Nhi! Điềm Nhi!" gọi tên đứa con gái nhỏ, nước mắt chảy không ngừng.

    Cảm nhận được nước mắt của Tỉnh Hướng Thiên đang chảy xuống cổ, đôi mắt của Tỉnh Điềm Nhi cũng dần ửng đỏ.

    Khi chưa gặp mặt, cô rất hận Tỉnh Hướng Thiên.

    Hận vì sinh ra cô, nhưng không nuôi dưỡng cô.

    Cô hận vì lúc nhỏ bạn bè ai ai cũng có cha để gọi, riêng cô thì không.

    Cô hận vì những đứa trẻ khác được cha mẹ cùng nhau dẫn đi chơi công viên, còn cô chỉ có mỗi mẹ.

    Cô hận vì những lần ốm phải nhập viện, những đứa trẻ khác đều được cha mẹ ở bên cạnh giường bệnh mà gọi "cục cưng của cha mẹ", cô chỉ có một người mẹ ở bên cạnh phờ phạc kiệt sức, âm thầm khóc.

    Nhưng mà trong lúc này, hận nhiều năm như vậy, bây giờ lại hóa yêu thương.

    Cô có thể cảm nhận được người đàn ông đang ôm cô mạnh mẽ đến thế nào, nhưng bởi vì cô, ông lại khóc.

    "Cha ơi!", cô ngước mặt lên, nghiêm túc nhìn ông, "Thật ra cha rất thương Điềm Nhi, có phải không ạ?"

    "Điềm Nhi.." Tỉnh Hướng Thiên ôm chặt con gái trong lòng, không biết nên nói thế nào với cô.

    Còn hơn là thương cô?

    Cô là kết tinh tình yêu của ông và người phụ nữ ông yêu nhất, là cốt nhục của Thanh Dạng.

    Ông chưa từng nghĩ đến đời này của ông, lại có được một lần nhìn thấy cô, lại ôm cô, cô như bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống vậy.

    Ông không dám buông tay, vì sợ một khi buông ra rồi, ông sẽ phát hiện đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp, con gái cưng bảo bối của ông, chỉ trong nháy mắt, sẽ tan biến trước mắt ông.

    "Cha, con không thở được." Khuôn mặt ngọt ngào của Điềm Nhi nhăn nhó lại.

    "Chủ tịch, hay là chúng ta mời cô Điềm Nhi vào trong nhà đi, trên núi gió lớn lắm" người tài xế khéo léo xen lời.

    Anh ta đã nghe qua bao lời đồn đại về ông chủ, biết được rằng người vợ đầu tên là Giản Thanh Dạng, là một cô gái có vẻ đẹp hoàn mĩ, sau đó vì vô sinh mà bị mẹ của ông chủ đuổi ra khỏi nhà!

    Thế nhưng sau khi li hôn, ông chủ mới biết được, thật ra Giản Thanh Dạng lúc trong li hôn đã mang thai rồi, ông ấy tìm kiếm như điên dại, nhưng chẳng hề có một tin tức gì về Giản Thanh Dạng cả, cũng chẳng hề xuất hiện lần nào.

    Anh ta đoán, cô gái khiến ông chủ thất thần đến thế này, nhất định là cô con gái của ông và người vợ ban đầu, dung mạo này ngũ quan này, thật sự quá xinh đẹp, người đàn ông nào đột nhiên có được một cô con gái như thế, cũng sẽ yêu mến hết mực, thương tận trong xương tủy.

    "Đúng, Điềm Nhi, chúng ta về nhà thôi!" Tỉnh Hướng Thiên nắm chặt bàn tay nhỏ của Điềm Nhi, không bao giờ buông ra nữa.
     
    Kang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tám 2021
  3. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 12: Cạm bẫy

    Bấm để xem
    Đóng lại

    12 Cạm bẫy


    Tỉnh Hướng Thiên dẫn Tỉnh Điềm Nhi vào phòng khách, Viên Phương Đình nhìn thấy Tỉnh Hướng Thiên trở về, đang ngồi sofa liền lập tức đứng dậy tươi cười chào đón, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt cười ngọt ngào của Tỉnh Điềm Nhi, ả đang niềm nở bỗng trở nên khó coi, phát ra tiếng hét chói tai: "Súc vật! Mày.. Mày.."

    Ả chỉ thẳng vào mũi của Tỉnh Điềm Nhi, ngón tay tới bờ môi rồi cả thân người đều run rẩy kịch liệt.

    Ả liên tiếp hai ba lần khổ sở bởi Tỉnh Điềm Nhi, cô hại ả trước mặt những phu nhân quyền quý mất hết mặt mũi, hận không thể mang cô ra rút gân lột da, uống máu ăn thịt, không thể ngờ cô hôm nay là đường đường chính chính bước vào nhà ả.

    "Người đâu! Người đâu rồi!" ngón tay run rẩy, hét ầm cả lên: "Bắt thứ súc vật này lại mà đánh thật mạnh cho tao! Người đâu!"

    Vệ sĩ của nhà họ Tỉnh kéo đến rất đông, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tức giận của Tỉnh Hướng Thiên, tất cả đều cúi đầu rồi lui xuống.

    "Viên Phương Đình! Cô nói lại lần nữa xem, cô gọi con bé là cái gì cơ?" Tỉnh Hướng Thiên trán hiện gân xanh, ánh mắt tức giận như muốn ăn thịt người vậy.

    "Hướng Thiên, anh không biết con súc vật này.." Viên Phương Đình đơ ra một lúc, nhận ra được sự vô ý của mình, nhanh chóng kiềm chế lại, giọng nhỏ nhẹ, làm ra vẻ một quý phu nhân nho nhã: "Hướng Thiên, anh không biết là, nó.."

    "Câm miệng!" Tỉnh Hướng Thiên siết tay lại thành nắm đấm, kìm nén để không kích động mà tát ả, "Viên Phương Đình, cô cẩn thận với tôi đấy, đây là con gái của tôi và Thanh Dạng, cô thử gọi như thế một tiếng nào nữa xem!"

    "Gì cơ?" sắc mặt Viên Phương Đình đột ngột thay đổi.

    Tỉnh Điềm Nhi ở một góc mà Tỉnh Thiên Hướng không nhìn thấy, đắc ý mà làm mặt xấu với Viên Phương Đình.

    Hờ hờ!

    Quà mà tôi tặng cho không tệ đúng không?

    Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, còn tiếp theo.. Haha, bà cứ từ từ mà hưởng thụ đi!

    Viên Phương Đình nhìn thấy ánh mắt đắc ý khiêu khích của Tỉnh Điềm Nhi, phổi muốn nổ tung lên rồi, ả run run tay mà chỉ thẳng vào Tỉnh Điềm Nhi: "Hướng Thiên, có phải anh nhận nhầm người rồi không, nó chỉ một con nhóc không có phép tắc không được dạy dỗ mà thôi, sao có thể là con gái của anh được?"

    "Câm ngay lại!" Tỉnh Hướng Thiên tức đến run người, dùng tay chỉ vào ả, "Cô cút ra ngoài cho tôi! Cút!"

    "Hướng Thiên!" Viên Phương Đình bất đắc dĩ õng ẹo nũng nịu, giậm chân cãi lại "Anh còn không biết con nhóc này đã làm ra những gì, nó.."

    "Câm ngay, cô cút ra ngoài cho tôi ngay!" Đôi mắt của Tỉnh Hướng Thiên tràn ngập sự chán ghét, tay một mực hướng ra phía ngoài cửa.

    Thấy Tỉnh Điềm Nhi đứng sau lưng Tỉnh Hướng Thiên hất cằm đắc ý mà liếc ả, Viên Phương Đình tức đến điên người!

    Nhớ đến mái tóc bị cắt như ổ gà, nhớ lại những quả trứng thối, rồi xô nước cống mà ả mất rất nhiều sức lực mới tẩy rửa đi được, ả giận đến mất hết lí trí, vòng qua người Tỉnh Hướng Thiên nhào tới gần Tỉnh Điềm Nhi: "Mày dám tính kế với tao à! Con súc vật này tao phải đánh chết mày!"

    Một tiếng "Bốp" vang lên, khi ả đang lao đến trước mặt Tỉnh Điềm Nhi, thì liền bị Tỉnh Hướng Thiên tát cho ngã ra đất, ngã xuống mà ả chóng mặt hoa mắt, thiếu điều muốn ngất đi.

    Tỉnh Hướng Thiên đột nhiên cúi người xuống, bóp lấy cổ rồi lôi ả đang trên mặt đất dậy, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt tái đi, nói từng từ từng từ một "Viên Đình Phương! Cô nhớ rõ cho tôi, Điềm Nhi là con gái của tôi, là ruột thịt máu mủ, ai dám đụng đến một ngón tay của con bé, tôi sẽ chém nó ra từng nhát từng nhát một! Cút!"

    Ông lại thẳng tay ném ả xuống đất, bị bóp chặt đến chẳng còn chút máu, ả ngã xuống ho sặc sụa, thấy tình hình không ổn, người giúp việc thân cận đỡ dìu ả lên, lôi ả ra bên ngoài, "Bà chủ ơi, bà đừng chọc giận ông chủ nữa."
     
    Kang Bo Ra thích bài này.
  4. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 13: Không thể thay thế

    Bấm để xem
    Đóng lại

    13 Không thể thay thế


    Tỉnh Điềm Nhi cúi mặt xuống, cắn chặt môi dưới, không nói một lời.

    "Điềm Nhi, con làm sao vậy?", ánh mắt chán ghét của Tỉnh Hướng Thiên khi nhìn sang Tỉnh Điềm Nhi, lập tức trở nên trìu mến vô cùng.

    Đây là con gái cưng của ông đó!

    Ông hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới đem đến trước mặt con gái mình, bù đắp cho cô tình yêu của người cha mà cô thiếu vắng đi suốt 16 năm trời.

    Tỉnh Điềm Nhi ngấn lệ ngước mặt lên, ánh mắt đượm buồn, "Cha, đột nhiên con cảm thấy mẹ con nói rất đúng, cha đã có một gia đình rồi, còn có một đứa con trai, một cô con gái, con chỉ là người thừa mà thôi, cha sẽ không thích con đâu.."

    "Không! Không phải!", Tỉnh Hướng Thiên nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của con gái mình, lòng đau như cắt, dùng sức ôm con vào lòng, "Điềm Nhi, cho dù cha có bao nhiêu đứa con đi nữa, con mãi là đứa mà cha yêu thương nhất, cha yêu con, yêu rất yêu!"

    Con của ông và Viên Phương Đình, sao có thể so sánh được với Điềm Nhi?

    Hai đứa con đó, đều bị Viên Phương Đình gài thuốc mê, mất đi lý trí mới có được, còn Điềm Nhi của ông, lại là kết tinh tình yêu của ông và người con gái ông thương yêu nhất, chúng sao có thể so sánh được với Điềm Nhi?

    "Điềm Nhi, con ở đây sống với cha được không nào, để cha chăm sóc cho con!", giây phút này trong tim Tỉnh Hướng Thiên tràn ngập tình thương của một người cha, trong mắt trong tim cũng chỉ có mỗi cô con gái cưng Điềm Nhi thôi.

    "Vâng ạ!" đôi mắt của Tỉnh Điềm nhi chợt sáng lên, nhưng lại u ám trong chốc mắt, bĩu môi cụp mắt mà nói, "E là không được, con lén chạy ra ngoài, mẹ con không biết là con tới tìm cha, nếu mẹ biết con lén chạy tới tìm cha, nhất định sẽ đánh gãy chân con mất!"

    "Điềm Nhi.." Trái tim của Tỉnh Hướng Thiên đau nhói dữ dội.

    "Cơ mà cha yên tâm đi!" Tỉnh Điềm Nhi ngẩng đầu lên rồi nắm lấy tay ông, rất nhanh lại nở nụ cười ngọt ngào, "Tuy rằng con không ở nhà cha được, nhưng con rất thích nơi này, nên con quyết định ở đây chơi một lát rồi mới đi!"

    "Con lén chạy về sao?"

    "Vâng ạ!"

    "Tại sao vậy?"

    Tỉnh Điềm Nhi lại mím chặt môi, "Đều do bạn học của con không tốt! Lúc chúng con cãi nhau, bọn họ cứ thế mà chửi con là thứ con hoang, con tức lên đã tát bọn chúng, làm mẹ con giận rồi, liền mắng con, sau đó con giận dỗi liền bỏ nhà đi."

    Con hoang!

    Hai từ này đối với Tỉnh Hướng Thiên như lưỡi dao sắc bén, khiến ông cảm thấy như bị cứa vào từng thớ thịt, đến hô hấp cũng thấy khó khăn.

    Ông siết chặt lấy Tỉnh Điềm Nhi, vuốt ve mái tóc cô, đôi môi run lên vì đau nhói, "Điềm Nhi không phải con hoang mà, con là con gái yêu của cha, cha rất thương rất thương con, do cha vô dụng.."

    Tỉnh Điềm Nhi ở trong lòng ông ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn ông, "Cha ơi, cha nói xem cuộc đời này, còn có lúc mà con được nắm tay cả cha cả mẹ, cùng nhau đi dạo không ạ?"

    "..."

    Tỉnh Hướng Thiên đau lòng nhìn lại cô.

    Ông không dám nghĩ đến có thể nắm tay Giản Thanh Dạng cùng nhau đưa Tỉnh Điềm Nhi dạo bộ, đó là hạnh phúc lớn nhất đời ông, thế nhưng, người kiêu ngạo kiên cường như Giản Thanh Dạng, làm sao có thể tha thứ cho sự bội bạc của ông?

    "Điềm Nhi, con không ở trong nhà vậy con muốn ở khách sạn sao?" Nén xuống nỗi đau xé lòng, ông chuyển chủ đề.

    "Con không ở trong khách sạn, con ở.." cô định nói ở nhà của Đoàn Luật Ngân, cô với Đoàn Luật Ngân chỉ tình cờ gặp gỡ, kéo hắn vào xem ra không tốt lắm, thế là cô nhanh chóng sửa lời, trở thành: "Con sống trong trường học! Con muốn tìm một ngôi trường ở đây để học tập, rồi sống trong khuôn viên trường là được rồi ạ!"
     
  5. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 14: Màn ra sân hoành tráng

    Bấm để xem
    Đóng lại

    14 Màn ra sân hoành tráng


    "Ở trong trường?", Tỉnh Hướng Thiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô, "Điềm Nhi, con nói con muốn ở lại đây học sao?"

    "Dạ đúng!" Tỉnh Điềm Nhi nói, "Con chẳng thích nước ngoài chút nào, nhìn thấy đâu đâu cũng toàn những người tóc vàng mắt xanh, con thích nơi này, người nào cũng trông giống con, da vàng mắt đen, vì vậy nếu như có thể, con sẽ ở lại đây học tập, không ra nước ngoài nữa, lớn lên sẽ tìm một người chồng Trung Quốc, con không thèm gả cho đàn ông người nước ngoài đâu, thật sự không thích hợp?"

    Nói xong, cô lè lưỡi một cách tinh nghịch, vẻ duyên dáng độc nhất vô nhị của một thiếu nữ khiến Tỉnh Hướng Thiên nhói lòng, nghe thấy con gái muốn ở nơi ông sống mà học tập, không ra nước ngoài nữa, ông mừng rỡ ra mặt, "Mẹ con có đồng ý không?"

    Tỉnh Điềm Nhi nhìn Tỉnh Hướng Thiên, thở dài một hơi, "Cha ơi, để con nói nhỏ cha nghe, mẹ con tuy rằng không cho phép con hỏi về cha, nhưng thực ra, khi con vừa ngủ mẹ sẽ lén ngắm nhìn bức ảnh của cha, cứ nhìn rồi lại khóc, ở nước ngoài có rất nhiều rất nhiều người ưu tú theo đuổi mẹ con, nhưng ai mẹ cũng không thích, vẫn cứ cô đơn như thế, vậy nên, con nghĩ rằng mẹ còn yêu cha đó, hơn nữa còn rất rất yêu!"

    Bởi vì điều này, cô mới liều lĩnh bất chấp về nước, cô muốn giúp mẹ mình đuổi cổ kẻ thứ ba, giành lại chồng về, rồi sẽ có một ngày, một nhà ba người bọn họ sẽ đứng dưới ánh đèn, nói với cả thế giới rằng, bọn họ mới là một gia đình danh chính ngôn thuận!

    "..."

    Tỉnh Hướng Thiên trầm lặng, nhưng dưới vẻ ngoài trầm lặng đó, là một trái tim nóng bỏng như núi lửa phun trào.

    Điều đó là thật sao?

    Thanh Dạng của ông vẫn còn yêu ông sao?

    Nhưng mà, ông đã phản bội lại tình yêu của cả hai, phản bội hôn nhân của cả hai, ông có tư cách gì để yêu cầu sự tha thứ và tình yêu nữa?

    Ông nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tỉnh Điềm Nhi, nhắm mắt tuyệt vọng, "Điền Nhi, cha sẽ liên lạc với trường học cho con!"

    Ông chỉ có thể dồn hết tình yêu thương cho đứa con gái Điềm Nhi của mình, cố gắng yêu thương Điềm Nhi thật nhiều.

    Trên đường đi từ nhà họ Tỉnh về lại nhà họ Đoàn, cô nhận được thư thông báo của học viện Thanh Viễn, một chiếc siêu xe màu đỏ tươi NGC5 phiên bản giới hạn quốc tế phong cách thể thao, một tấm thẻ vàng không hạn mức.

    Tỉnh Điềm Nhi kích động hớn hở khoe ra những thứ đồ này trước mặt Đoàn Luật Ngân, "Cha của tôi rất tuyệt đúng không?"

    "Đúng vậy". Đoàn Luật Ngân nhìn cô cười không ngớt.

    "Học viện Thanh Viễn rất tuyệt đúng không?" đôi mắt cô lấp lánh như sao trời, ngập tràn hi vọng.

    "Đúng.", Đoàn Luật Ngân không nói cho cô biết rằng, từ bây giờ trở đi, cô đã chính thức trở thành học sinh khóa dưới của hắn.

    "Mong chờ quá đi!" Cô đặt thông báo nhập học lên môi hôn một cái, "Bước đầu trong kế hoạch của tôi thành công rồi! Tiếp theo đợi mẹ tôi về nước bắt tôi lại, sau đó tôi có thể ghép cha mẹ lại thành một cặp rồi!"


    Học viện Thanh Viễn, cuộc sống mới mẻ của cô đã bắt đầu, cô rất mong chờ!

    Cô tinh thần phấn chấn, hôm sau dậy rất sớm, mọi thứ đều được chuẩn bị gọn gàng, lái chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn của mình, sang chảnh xuất hiện tại cổng học viện Thanh Viễn.

    Cô chính là muốn nở mày nở mặt về lại Trung Quốc, cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ, đứa con gái của cha và ả vợ bé cũng học tại ngôi trường này, vậy cô càng phải xuất hiện nổi bật, không thể để bọn họ coi thường cô được!

    Quả nhiên, sự xuất hiện của cô gây nên chấn động không nhỏ, chiếc váy dài sang trọng đính kim cương thướt tha như dòng nước chảy, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô nổi bật như một thiên thần đi lạc xuống thế gian, lại kiều diễm quyến rũ kẻ khác như một cô yêu tinh, sự kết hợp mâu thuẫn giữa ngây thơ và quyến rũ, đẹp đến mức khiến con người ta không thể rời mắt.
     
  6. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 15: Anh hùng cứu mĩ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại

    15 Anh hùng cứu mĩ nhân


    Trong tiếng huýt sáo, tiếng ồn ào, sự ngưỡng mộ không thôi, cô nghênh ngang, như cười như không, mắt nhìn thẳng mà tiến vào lớp A năm nhất.

    Giáo viên hướng dẫn mỉm cười giới thiệu với mọi người: "Đây là Điềm Nhi học sinh mới từ nước ngoài chuyển về, hy vọng sau này các bạn trong lớp có thể giúp đỡ lẫn nhau!"

    Giáo viên xếp cho cô ngồi ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ, phía trước cô là một cô gái mũi cao cằm nhọn dáng vẻ chua ngoa, thỉnh thoảng quay xuống nhìn chằm chằm cô bằng ánh mặt giận dữ.

    Tỉnh Điềm Nhi vừa nhìn đã biết đó là Tỉnh An Nhiên con gái của cha và ả vợ bé, nhếch môi khinh thường Tỉnh An Nhiên.

    Tỉnh An Nhiên đã biết được sự tồn tại của Tỉnh Điềm Nhi qua lời kể của mẹ mình, hận thấu xương người chị cùng cha khác mẹ này, chẳng ngờ lại trùng hợp đến thế, Tỉnh Điềm Nhi lại vào học cùng một lớp, không phát ra tiếng mà làm khẩu hình với Tỉnh Điềm Nhi: "Mày đợi đó!"

    Tỉnh Điềm Nhi cười khinh miệt.

    Được thôi!

    Cô chống mắt lên đợi!

    Xem thủ đoạn của ai lợi hại hơn!

    Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên vừa bước ra ngoài, Tỉnh An Nhiên liền xoay chiếc eo thon thả của mình lại kiêu ngạo đến trước mặt Tỉnh Điềm Nhi, "Điềm Nhi, đây là địa bàn của tao, nếu biết điều thì cút đi chỗ khác, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

    "Đẹp mặt? Ý kiến tốt thế này sao? Còn đẹp hơn cả loại như mẹ mày lén chuốc thuốc cha tao rồi trèo lên giường của cha tao sao?" Tỉnh Điềm Nhi cười nhạo khinh thường, nụ cười như mật ngọt vậy, nhưng lời nói ra lại sắc như dao.

    "Mày!" Khuôn mặt của Tỉnh An Nhiên khi ấy xám xịt lại.

    Xuất thân mãi mãi là nỗi đau của cô, không cần biết khí chất của cô cao thế nào, đều không thể che giấu nổi sự thật mẹ cô là một kẻ thứ ba giật chồng người khác.

    Trong lòng cô biết rõ, các quý bà trong xã hội thượng lưu trước mặt cô và mẹ cô thì tỏ ra khách sáo, thực tế vừa quay đầu đi đã mắng mẹ cô là kẻ thứ ba không cần thể diện, mắng cô là đứa con của kẻ thứ ba, ai cũng xem thường cô.

    Đây mãi là vết thương lòng của cô, chỉ có điều đây là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt cô mà buộc tội.

    Nhìn những đứa bạn học đứng một bên, trong ánh mắt ngập sàn sự cười chê hả hê, cô tức giận vô cùng, tát thẳng một cái vào mặt Tỉnh Điềm Nhi.

    Trên khuôn mặt thanh tú của Tỉnh Điềm Nhi đột nhiên in hằn dấu bàn tay đỏ ửng, lông mày của Tỉnh Điềm Nhi chẳng thèm nhăn nhó lấy một cái, khóe môi xinh đẹp ngọt ngào nhếch lên cười lạnh, "Đi trộm đồ của người khác không dễ chịu phải không? Làm loại trộm đàn ông của gia đình người khác để được ở lại, càng không thoải mái đúng không?"

    "Mày!" Tỉnh An Nhiên giơ tay định đánh tiếp, đột nhiên cổ tay bị người ở phía sau tóm lại.

    "Là ai.." Cô vừa định nổi điên, vừa quay người nhìn thì rùng mình một cái, rồi co rúm lại, sau đó vẻ mặt tức giận đáng sợ lập tức đổi thành nụ cười quyến rũ mê người, "Đoàn thiếu gia, sao anh lại ở đây thế?"

    Tỉnh Điềm Nhi tận mắt nhìn thấy màn lật mặt thần kì đó không khỏi tán thưởng--đúng là đứa con gái được kẻ thứ ba nuôi lớn, đúng là thứ không cần mặt mũi, chậc chậc!

    Đoàn Luật Ngân buông cổ tay cô ra, khẽ cau mày, lấy khăn giấy ra lau lau tay, giống như Tỉnh An Nhiên đã làm bẩn tay hắn vậy.

    Sau khi lau xong, hắn giơ tay lên, ném một phát vào ngay thùng rác nơi cuối phòng học, Tỉnh An Nhiên bị loạt hành động này của Đoàn Luật Ngân làm cho xấu hổ mặt đỏ bừng.

    Đoàn Luật Ngân nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, cúi xuống kiểm tra gương mặt nhỏ nhắn của Tỉnh Điềm Nhi, "Đau không?"

    "..."

    Tỉnh Điềm Nhi nhìn hắn không nói gì.

    "Đều ra ngoài hết đi." 5 chữ ấy vừa được thốt ra khỏi miệng hắn, trong phòng học nhanh chóng chỉ còn lại hai người là hắn và Tỉnh Điềm Nhi
     
  7. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 16: Yêu nghiệt quá yêu nghiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại

    16 Yêu nghiệt quá yêu nghiệt


    Hắn đút hai tay vào túi đứng cạnh bên Tỉnh Điềm Nhi, vẻ mặt vẫn ung dung tao nhã, chỉ là thấy rõ sự lạnh lùng, tựa như băng tuyết *Thiên Sơn, cao không thể chạm đến, "Nếu như em muốn dùng khổ nhục kế để giành lại cha mình, thì em có thể dừng lại rồi, phần còn lại tôi sẽ giúp em làm."

    Tỉnh Điềm Nhi ghét nhất là bị kẻ khác xem thường, cô đứng lên lạnh lùng nhìn hắn: "Anh là ai cơ hả? Chuyện của tôi chẳng cần anh phải lo! Đi chỗ khác giùm!"

    Mặc dù đang tức giận, nhưng giọng nói cô vẫn ngọt ngào mềm mại, bộ dạng giống như một chú mèo bị đạp phải đuôi vậy, Đoàn Luật Ngân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bị đánh đỏ ửng nỗi tức giận lập tức trở nên mờ nhạt đi, lắc đầu khẽ cười, âm thanh cưng chiều đến cả bản thân cũng không biết: "Đúng là một đứa ngốc, không nhìn ra tôi đang muốn giúp em sao?"

    "Tôi chẳng sự giúp đỡ của ai cả!" Tỉnh Điềm Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Tôi cảnh cáo anh! Muốn tìm tôi uống trà uống rượu để nói chuyện thì được, muốn nhúng tay vào lo chuyện của tôi thì miễn bàn! Sau này không cần vì chuyện của tôi mà hoa chân múa tay, nếu không đến bạn bè cũng không thể làm, hiểu không?"

    Đoàn Luật Ngân buồn cười lắc đầu.

    Đúng là một cô nhóc cứng đầu!

    Dáng vẻ ngọt ngào tựa mật, nhưng tính cách lại mạnh mẽ như lửa, cô bé này, chậc chậc, càng ngày càng thú vị.

    "Vậy giờ phải tính sao đây?" Đoàn Luật Ngân sờ nhẹ lên vết tay trên mặt cô, "Đừng nói với tôi em chỉ có bản lĩnh sử dụng khổ nhục kế nha!"

    Tỉnh Điềm Nhi trợn mắt lên, "Tôi nhìn trông giống một con ngốc sao?"

    "Ừm hứm!", Đoàn Luật Ngân ghé sát vào người cô, chớp chớp mắt một cái, ánh mắt gian tà lướt qua lồng ngực mềm mại cao ngất của cô, "Nhìn em rất có tố chất của mấy cô ngực to não phẳng!"

    "..."

    Lúc trước bị mù mới cảm thấy hắn ưu nhã cao quý, đây rõ ràng là tên bại hoại xấu xa khoác áo hoàng tử mà.

    "Đi chết đi!", cô dùng chân đạp mạnh một cái, dùng tay đẩy hắn ra khỏi phòng học, rồi đóng rầm cửa lại!

    Đoàn Luật Ngân nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi cong lên thỏa mãn, đẹp tựa hoa quỳnh nở rộ làm chói mắt đám học sinh ngoài hành lang.

    Trời ạ!

    Đoàn thiếu có thể cười một cách ấm áp đến thế, lẽ nào họ hoa mắt rồi sao?

    Lúc trước Đoàn thiếu cũng có khi như cười như không, chỉ là nụ cười ấy tựa bông hoa tuyết đẹp nhất trên trời, thanh khiết tao nhã mà lạnh lùng, không thể khinh nhờn, nhưng nụ cười khi nãy.. thật cám dỗ!

    Tỉnh Điềm Nhi không ở lại trường, bởi vì biệt thự của nhà họ đoàn quá lộng lẫy hấp dẫn kẻ khác, đẹp như một phong cảnh du lịch vậy, cô dự định khi nào thưởng thức đủ rồi, sẽ tìm kí túc xá trong trường học.

    Hơn nữa từ biệt thự nhà họ Đoàn tới học viện Thanh Viễn, chỉ mất nửa giờ lái xe, rất thuận tiện.

    Buổi chiều tan học, cô bước ra đến bãi đậu xe ngầm bên ngoài trường, vừa ra khỏi cổng trường đã bị người chặn lại.

    Tỉnh Điềm Nhi nheo đôi mắt lại dò xét.

    Người thiếu niên chặn cô lại, vóc dáng mảnh mai, mái tóc đen như mực, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa,

    Che khuất một bên đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, cằm thon gọn, hai má hoàn mỹ như viên ngọc trắng, đẹp như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh.

    Thiếu niên nhìn cô mà nín thở, ngừng lại một lúc lâu, mới dùng những đầu ngón tay gần như trong suốt nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, vừa lạnh lùng điềm tĩnh lại vừa vô cùng mãnh liệt, "Nếu đã gặp được tại đây, thì xem như ta có duyên, muốn mời em bữa tối dưới ánh nến có được không?"

    Mặc dù hắn ta cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh, nhưng những đầu ngón tay lạnh lẽo và run rẩy của hắn lúc này đã bộc lộ sự kích động của mình.

    *Thiên Sơn: Thiên Sơn là một phần của đai kiến tạo núi Himalaya được hình thành do va chạm của các mảng kiến tạo Ấn Độ và Á-Âu trong đại Tân sinh. Nó là một trong những dãy núi dài nhất ở Trung Á, kéo dài khoảng 2.800 km về phía đông từ Tashkent ở Uzbekistan.
     
  8. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 17: Vô cùng nuông chiều

    Bấm để xem
    Đóng lại

    17 Vô cùng nuông chiều


    Tỉnh Điềm Nhi dùng khuôn mặt xinh xắn mà nhìn mặt mũi hắn ta xong, trong tức khắc sắc đỏ trong ánh mắt lập tức tan biến, sau đó chớp chớp đôi mắt lấp lánh như sao trời, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Được chứ, chỉ cần phục vụ khiến tôi đây cảm thấy vui vẻ, tôi đây sẽ cho anh cơ hội này."

    "Ồ?" Thiếu niên cong khóe môi lên, cố gắng kiềm chế nỗi khát vọng muốn ôm cô vào lòng, "Phải phục vụ em như thế nào, mới có thể khiến em vui vẻ đây?"

    Tỉnh Điềm Nhi nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống giày của mình, chỉ xuống mũi giày, "Giày của tôi bẩn rồi, con người tôi, yêu sự sạch sẽ, nếu có chỗ nào không sạch sẽ, tâm trạng sẽ không vui, mà tâm trạng một khi đã không vui rồi, thì sẽ không ăn gì cả, bởi vậy nên.."

    Cô nhìn thiếu niên mà chớp mắt, "Hiểu không?"

    "Hiểu!" Thiếu niên tung chiếc khăn tay màu trắng ra như biểu diễn trò ảo thuật, từ từ quỳ một gối xuống, lau đi lau lại giày của Tỉnh Điềm Nhi đến khi không còn một hạt bụi nào.

    Vào lúc này, dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, chàng thiếu niên quyến rũ quỳ một gối dưới chân một cô công chúa, với vẻ mặt nghiêm túc tập trung, từng chút một lau đôi giày da màu đỏ của cô ấy bằng chiếc khăn tay trắng như tuyết.

    Khoảnh khắc ấy, không khí dường như tĩnh lặng lại, tất cả những người đi ngang qua đều dừng lại mà nhìn theo, ngạc nhiên đến ngây ngốc không tin nổi, "Đó.. đó không phải là U thiếu gia sao? Làm sao.. làm sao có thể chứ?"

    Là bọn họ hoa mắt rồi sao?

    U thiếu gia lạnh lùng nhất, kiêu ngạo nhất và mê hoặc nhất của học viện Thanh Viễn thực sự quỳ dưới chân một cô gái trẻ trong tư thế khiêm tốn như vậy sao?

    Ừ.. thì.. mặc dù tư thế trông rất nhẹ nhàng và đẹp mắt, nhưng.. không thể!

    Đó giờ chỉ có các cô gái chạy theo U thiếu gia, chứ làm gì có chuyện U thiếu phải lấy lòng con gái như vậy?

    Điên rồi điên rồi!

    Không phải U thiếu điên thì chính là bọn họ đã điên rồi!

    Giản U tỉ mỉ lau hai chiếc giày bằng da cừu mỏng của Tỉnh Điềm Nhi, cũng không hề đứng dậy, ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mê hoặc dưới ánh chiều tà, trong đôi mắt dài và hẹp lại lộ ra vẻ nghi hoặc dưới ánh đèn le lói, "Chị ơi, chị có thể tha thứ cho em không?"

    Chị.. chị gái sao?

    Ầm!

    Có tiếng ai đó vừa va vào tường!

    Thực sự điên rồ!

    Hóa ra là chị gái sao!

    Nếu đã là chị em, không nhất thiết phải như vậy chứ?

    Người khác đang nghĩ rằng có cái gì mờ ám đó!

    Đôi mắt đen sáng ngời của Tỉnh Điềm Nhi như bao phủ bởi một làn sương mờ ảo, cô vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn về phía hắn, Giản U ánh mắt sáng lên, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô mà đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững, cô đã rút đôi tay nhỏ lại mà tát một tiếng bốp lên khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, "Đừng tưởng rằng cậu gọi một tiếng chị ngoan ngoãn như thế thì tôi sẽ tha thứ cho cậu, cậu dẹp cái ý nghĩ này đi! Về sau cậu là cậu tôi là tôi! Cậu đi *đường Dương Quan của câu, tôi đi cầu độc mộc của tôi! Cút cho tôi!"

    Khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ của cô đỏ bừng, cô đẩy Giản U ra rồi tức giận bỏ chạy. Lần đầu tiên Giản U nhìn thấy dấu ngón tay trên mặt Tỉnh Điềm Nhi, hắn đau lòng muốn chết, hắn nóng lòng muốn hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây, ai đã bắt nạt cô, sao hắn có thể để cô thế này mà chạy mất?

    Hắn co chân ở phía sau mà đuổi theo, Tỉnh Điềm Nhi chạy làm sao qua được bước chân lớn từ đôi chân dài của hắn, vừa chạy được vài bước, cô đã bị hắn nắm lấy cổ tay, siết chặt vào lòng ngực, "Điềm Nhi tốt bụng, người chị tốt bụng, em biết sai rồi, chị tha thứ cho em có được không?

    Tỉnh Điềm Nhi bị cánh tay của hắn siết chặt không thể nhúc nhích, cô chỉ nhìn anh chằm chằm hỏi:" Cậu vẫn ở Tru Sát? "

    "... "

    Giản U vẫn im lặng không trả lời, chỉ ôm cô không buông.

    Tỉnh Điềm Nhi giơ tay đánh hắn không thương tiếc," Giản U, đồ khốn nạn, buông tôi ra!"

    *đường Dương Quan: Chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ xán lạn thênh thang.


     
  9. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 18: Hoảng sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại

    18 Hoảng sợ


    Cô dùng sức đẩy hắn ra, hắn lại mặc cô đánh mắng, chỉ siết chặt không buông, cả hai giằng co quyết liệt, một chiếc xe màu đen đang lao như điên tấn công về phía họ, Tỉnh Điềm Nhi phản ứng trong vô thức lập tức đẩy Giản U ra, khi chính cô cũng muốn né đi, thì đã muộn rồi, một tiếng "Rầm", cô bị hất tung lên cao rồi đập vào cửa kính ô tô, sau đó nặng nề lăn ra đất, người trong xe nhìn thấy người mình tông trúng không phải Giản U mà là một cô nhóc, nguyền rủa một tiếng, sau đó xoay vô-lăng chuyển hướng rời đi.

    Giản U sững sờ với mọi thứ trước mắt, nhìn Tỉnh Điềm Nhi đang nằm bất động trên mặt đất, hắn mấp máy đôi môi nhợt nhạt, nhưng không thể phát ra từ nào cả.

    Không!

    Cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được!

    Bọn họ vừa gặp lại nhau thôi, hắn còn rất nhiều điềùa muốn nói với cô, cô nhất định sẽ không có chuyện gì cả!

    "Chị!" Hắn điên cuồng chạy tới, ôm Tỉnh Điềm Nhi vào lòng, đau lòng hét lên: "Chị! Chị ơi!"

    "Ồn ào chết đi được!" Tỉnh Điềm Nhi cau mày, cố hết sức mở đôi mắt ra để lườm hắn, cơn đau nhói khắp thân thể lập tức kéo cô vào trong bóng tối vô tận.

    * * *

    Khi tỉnh lại, đầu óc cô vô cùng choáng váng, toàn thân vừa ngứa ngáy vừa đau đớn, giống như có vô số con kiến đang bò vậy, cô vô thức vươn tay muốn bắt lấy, nhưng lại bàng hoàng phát hiện cả tay chân cô đều đang bị trói chặt!

    Cô như chết lặng!

    Tình hình gì thế này?

    Chưa bị người ta đâm chết, đã bị bắt cóc rồi sao?

    Lại cúi đầu nhìn xuống, còn kinh hãi hơn!

    Thân thể của cô đã bị lột sạch sẽ, không biết quần áo ban đầu đã biến đâu mất, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của một gã đàn ông!

    Tỉnh Điềm Nhi sắp phát điên rồi!

    Cô ấy đã rơi vào tay của loại khốn nạn nào chứ?

    Khi cô ấy hôn mê đã khiến cô trở nên như thế này, chẳng biết có làm ra điều gì khác ghê tởm không?

    Dù là cô luôn luôn có nhiều quỷ kế và một lá gan lớn, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hơi lo lắng.

    Suy cho cùng, sự trong trắng mới là điều quan trọng nhất đối với một cô gái, tình huống bây giờ thật quá kì quặc rồi!

    Cô đang hoảng sợ, đang cố suy nghĩ, đang lên kế hoạch thì nắm khóa cửa chợt xoay, tiếng bước chân vang lên, cô ngẩng đầu nhìn lại càng thêm sự bối rối!

    Người đang đi tới, dáng vẻ vương tử cao quý nho nhã đẹp trai ngời ngời, khóe môi hững hờ như cười lại như không, như câu dẫn hồn phách người khác, thế mà lại là.. Đoàn Luật Ngân!

    Tỉnh Điềm Nhi như bị sét đánh trúng, toàn thân cô như hóa đá.

    Tình huống gì thế này?

    Lẽ nào người muốn giết Giản U là Đoàn Luật Ngân, và Đoàn Luật Ngân là kẻ thù của Giản U?

    Hắn ta bắt cóc cô, là do hắn đang cố gắng lợi dụng cô để tống tiền Giản U sao?

    Vậy thì lột quần áo của cô ra để làm gì chứ?

    Xúc phạm cô, khiến Giản U thấy đau đớn sao?

    Cô phát huy hết trí tưởng tượng phong phú của mình, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của cô thay đổi liên tục, Đoàn Luật Ngân bật cười, không nhịn được mà bóp bóp khuôn mặt nhỏ xinh ấy, "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, Giản U là anh em của cấp dưới tôi, là tôi vừa mới cứu em đấy!"

    Thì ra là thế!

    Tuy có chút kỳ lạ, nhưng dù sao thì hắn ta cũng không phải là kẻ thù.

    Nhưng mà nếu hắn ta không phải là kẻ thù, tại sao lại trói cô như thế này?

    Áo sơ mi trên người tuy rộng nhưng lại khó có thể che đi những đường cong trên cơ thể cô, lại bị trói vào một tư thế hấp dẫn có thể khiến người ta chảy máu cam như thế, vạt áo vừa vặn che đi phần đùi, chỗ nên che đều đã che hết, chỗ cần lộ cũng đã lộ cả ra.

    Bởi là đàn ông, nên sẽ không thoát khỏi bị cám dỗ, hắn ta muốn làm gì chứ?

    Cô cố gắng cử động người, muốn giấu cơ thể mình nhiều hơn dưới lớp áo sơ mi, nhưng tổng chiều dài của chiếc áo cũng chỉ ngắn như vậy, dù cô có di chuyển thế nào cũng vô ích thôi, đôi chân dài nuột nà của cô để lộ ra ngoài, và cô có thể nhìn thấy ánh mắt đang lóe lên của Đoàn Luật Ngân.
     
  10. huademingzi 我的名字是花的名字

    Bài viết:
    3
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "Em và U là chị em họ của nhau sao?" Đoàn Luật Ngân đột nhiên bóp lấy cằm cô, xoay trái xoay phải nhìn kĩ càng, "Sao nhìn chẳng giống nào chút nào cả vậy?"

    Tỉnh Điềm Nhi bởi động tác của hắn ta làm cho nghiến răng, đột nhiên nét mặt cô thả lỏng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào hấp dẫn chết người đến mức khiến con người ta nguyện trả giá bằng mạng sống của mình,

    "Tôi thấy của anh trông rất giống với Mộc Đầu nhà chúng tôi, hệt như từ một khuôn đúc ra vậy, 80% là anh em thất lạc nhiều năm đó nha!"

    Mặc dù biết hắn biết nụ cười này của cô chắc chắn không có ý gì tốt đẹp cả, nhưng Đoàn Luật Ngân vẫn không nhịn được mà hỏi: "Mộc Đầu nhà em là ai thế?"

    "Mộc Đầu của nhà em á! Hehe.." Nụ cười trên khuôn mặt Tỉnh Điềm Nhi quả thực ngọt đến mức chết người, "Mộc Đầu nhà em là một.. bé Poodle, để hôm khác để hai người làm quen với nhau nha, nếu hai người nhìn vào nhau, chắc chắn sẽ giống như nhìn vào một tấm gương vậy, giống hệt."

    Đoàn Luật Ngân khẽ nở nụ cười, khóe môi duyên dáng của hắn ta khẽ nhếch lên.

    Cô nhóc này, thật là.. Hắn lắc đầu khẽ cười, đột nhiên hắn cúi người xuống, ghé sát xuống mặt cô, "Cô bé, em có biết những kẻ ăn nói linh tinh sẽ bị trừng phạt như thế nào không?"

    "Bị trừng phạt thế nào? Chẳng lẽ anh dám nhổ răng của tôi!" Cô nhướng mày không phục.

    Vì hắn là bạn của Giản U nên cô dám chắc rằng hắn ta sẽ không ra tay với cô, và trong lòng mình, cô cũng coi Đoàn Luật Ngân như một người bạn.

    "Đương nhiên là anh sẽ không nhổ răng của em rồi. Hình phạt như vậy là quá hung bảo rồi, không phù hợp với một quý ông, anh không thích như thế, anh thích.. kiểu này cơ.." Thân thể hắn đè xuống cô thật mạnh, và chiếc giường ngay lập tức bị trùng xuống, Tỉnh Điềm Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, thì cô đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, đôi môi lạnh lẽo, hắn thực sự hôn cô say đắm.

    Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tỉnh Điềm Nhi chợt ửng hồng, cô cố gắng vùng vẫy, nhưng toàn thân bị trói chặt, sự cố gắng của cô chỉ là làm cho cơ thể mềm mại của mình bị cọ xát với cơ thể cường tráng của hắn, càng khiến hắn thêm hưởng thụ mà thôi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...