Chương 180: Cô gái ma cà rồng nổi giận
[BOOK][HIDE-THANKS]Alfie hộ tống gia sư ra xe ngựa. Nhìn gia sư bước vào trong, anh ta đưa cho cô hộp cơm trưa cùng với chiếc ô màu tím khi cô đã yên vị. Anh ta đóng cửa lại, người đánh xe leo lên ghế lái và giật dây cương của bốn con ngựa, chúng bắt đầu lộc cộc trên mặt đất.
Lính canh ở cổng dinh thự mở cổng, chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa đi qua cổng, rời khỏi dinh thự.
Cùng lúc đó, Marceline đã chuẩn bị xong. Cô ta bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang và đi dọc theo các hành lang. Cô ta mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình. Một phần tóc của cô ta đã được búi lên, nửa còn lại xõa xuống vai thành từng lọn xoăn nhẹ. Cô ta định đi dạo trong thị trấn Woodlock để thăm dò tình hình.
Khi quản gia quay lại, thấy cô gái ma cà rồng đã trang điểm, mắt anh ta mở to. Anh ta nhìn trái nhìn phải, chưa kịp di chuyển sang trái, cô gái ma cà rồng đã ra lệnh:
"Chuẩn bị xe ngựa cho tôi. Tôi ra ngoài."
Quản gia nhìn cô gái ma cà rồng chằm chằm, môi hơi hé mở rồi hắng giọng hỏi: "Cô đi ngay bây giờ sao, cô Marceline?"
Marceline chỉ lịch sự và tử tế với những người mà cô ta muốn. Những người có địa vị thấp hơn cô ta và vô dụng thì không được đối xử như vậy. Đặc biệt là những người thuộc tầng lớp hạ lưu, những người là người hầu.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Alfie, ra lệnh: "Tôi đã nói là tôi sẽ đến Woodlock ngay bây giờ rồi mà? Đi ngay đi, đừng bắt tôi phải chờ."
Lý do quản gia vẫn chưa di chuyển là vì xe ngựa của cô Marceline vừa rời khỏi dinh thự. Đó chính là cỗ xe mà cô Barlow đang đi.
Khóe môi Marceline giật giật vẻ khó chịu, cô ta trừng mắt nhìn quản gia: "Anh điếc rồi sao?"
Hiện tại thì chưa, nhưng anh ta sắp điếc rồi, Alfie nghĩ. Anh ta lo lắng cúi đầu nói:
"Xe ngựa của cô không ở đây, thưa cô Marceline."
Mắt Marceline nheo lại, cô ta nói: "Tôi không nhớ đã gửi nó đi sửa. Xe ngựa và ngựa vẫn trong tình trạng tuyệt vời mà. Có chuyện gì mà tôi chưa biết sao?" Cô gái ma cà rồng nhướn một bên lông mày nhìn người hầu thấp hèn.
Alfie không ngẩng đầu lên: "Vì hôm nay xe ngựa địa phương không hoạt động, cậu chủ Vincent đã ra lệnh cho tôi đưa cô Barlow về nhà bằng xe ngựa của cô."
Trong vài giây, một sự im lặng bao trùm hai người họ. Alfie tự hỏi liệu chủ nhân của mình đã rời đi chưa, nhưng anh ta vẫn thấy vạt váy của cô gái ma cà rồng chạm sàn.
Quản gia nghi hoặc, khẽ ngẩng đầu lên thì vừa kịp lúc bắt gặp khuôn mặt điềm tĩnh của cô chủ chuyển sang giận dữ.
"VINCENT!" Marceline hét tên anh trai mình, rồi quay gót xông thẳng đến chỗ anh.
Alfie vốn nhắm mắt lại trước tiếng thét của cô chủ, giờ đây anh ta mở một mắt ra, nhìn cô gái ma cà rồng biến mất ở cuối hành lang. Anh ta quyết định không lảng vảng gần hai anh em nhà Moriarty nữa, quay lại làm việc của mình.
Vincent đang ở trong phòng làm việc, xem xét một số tài liệu cần kiểm tra thì cửa phòng làm việc bật mở. Marceline trừng mắt nhìn anh, đôi tay nắm chặt của cô ta run rẩy.
"Em không biết là phấn hoa hồng chỉ dùng để bôi lên má thôi chứ không phải toàn bộ khuôn mặt sao, em gái?" Vincent bình tĩnh hỏi.
"SAO ANH DÁM ĐƯA CON NGƯỜI ĐÓ ĐI BẰNG XE NGỰA CỦA EM?" Marceline không thể kiểm soát cơn giận trong lòng mình lúc này.
Vincent dùng ngón tay út bịt tai lại. Sau khi lấy ra, anh nói: "Em hét cái gì thế?"
Marceline giậm chân tiến lên, đặt tay lên bàn tạo nên một tiếng thịch lớn, Vincent đang ngồi phía sau chiếc bàn. Cô ta nghiến răng: "Hôm nay em đã làm gì anh đâu! Tại sao anh lại đưa con người thấp hèn đó đi bằng xe ngựa CỦA EM?"
"Em đang nói gì vậy, Marcie? Ai là con người thấp hèn?" Vincent nhướn mày như thể không biết Marceline đang khó chịu về chuyện gì.
"Cái con người anh thuê từ Meadow! Cái con gia sư chết tiệt đó!" Lúc này, trông Marceline như một con bò tót đang nổi cơn thịnh nộ.
Cuối cùng Vincent cũng hiểu, anh tặc lưỡi: "Thôi nào, Marcie, chúng ta đã học về việc đối xử tốt với bạn bè, không nói xấu về họ hoặc không đẩy họ vào chỗ chết rồi mà? Hửm?"
Lời nói của anh đâm vào ngực cô ta. Cô ta tiếp tục trừng mắt nhìn anh.
Marceline thấy chuyện này thật lố bịch! Anh trai biết rõ cô ta ghét con người đến mức nào, đặc biệt là những người đến từ vùng quê nghèo hèn. Thế mà anh đã để cô gia sư sử dụng nó như xe ngựa riêng của cô.
"Chưa có người hầu nào TỪNG đặt chân vào trong xe ngựa của em để ngồi, mà anh lại để con người đó ngồi vào. Thậm chí anh còn không hỏi ý kiến em! Nếu anh muốn đưa cô ta về nhà, sao anh không lấy xe của mình đi? Bây giờ em ra ngoài kiểu gì hả?" Marceline chất vấn anh trai với vẻ không thể tin được.
Cho dù một phút sau, cỗ xe ngựa của cô ta sẽ quay về, cô ta cũng không ngồi vào đó trừ khi nó được rửa sạch.
"Xin lỗi nhé, Marcie.. Tôi không ngờ chuyện này lại khiến em khó chịu đến vậy." Vincent xin lỗi, nhưng Marceline biết anh trai cô ta đang xem điều này như trò tiêu khiển. Anh tỏ vẻ trang trọng: "Em luôn rất tốt với cô ấy, pha trà cho cô ấy, làm đủ thứ chuyện cho cô ấy. Sao tôi biết được là em không thích cô ấy chứ?" Anh đổ lỗi cho cô ta.
Marceline cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô ta không thể, và Vincent biết cách chọc vào những điểm yếu của cô ta khiến cô ta phản ứng. Cô ta nghiến răng: "Chuyện này không có gì buồn cười cả."
"Đã ai nói buồn cười đâu. Tôi không cười, em cũng vậy. Nhưng nếu em nghĩ kỹ thì nó khá bi thảm đấy. Cô Barlow tội nghiệp sẽ nghĩ gì nếu cô ấy phát hiện ra người mà cô ấy cho là tốt bụng và hoàn hảo như một thiên thần, người mà cô ấy tin là đã cho cô ấy đi nhờ về nhà, đang cảm thấy ghê tởm vì cô ấy ngồi trong xe ngựa và làm bẩn nó?" Khuôn mặt Vincent không hề có một chút ý cười nào, nhưng anh lại thích thú với từng khoảnh khắc này.
Marceline dễ đoán bao nhiêu thì Vincent lại thích kiểm tra xem em gái mình có thực sự nghĩ như những lời mình nói bấy nhiêu.
Marceline rụt tay lại khỏi bàn. Cô ta nhắm mắt lại một giây để bình tĩnh và nói: "Có một thứ gọi là lịch sự, và đó là những gì em đã làm."
Vincent không thể nén cười, hỏi: "Em học được điều đó từ bao giờ vậy?"
"Em phải ra ngoài nên em sẽ dùng xe ngựa của anh." Cô gái ma cà rồng quyết định giữ nụ cười trên môi, cố gắng làm dịu vẻ mặt bực bội của mình.
Vincent giơ tay lên: "Cứ tự nhiên. Em là em gái yêu quý của tôi mà, tôi sẽ không bao giờ từ chối em bất cứ điều gì."
Mắt Marceline nheo lại. Cô ta hừ một tiếng, quay lưng về phía Vincent và bước ra khỏi phòng làm việc. Giày của cô ta nện trên sàn đá cẩm thạch của dinh thự, tạo ra một âm thanh sắc nhọn. Bắt gặp một người hầu khác trên đường, cô ta ra lệnh:
"Chuẩn bị xe ngựa của anh trai tôi. Tôi sẽ dùng nó."
Người hầu cúi đầu đáp: "Thưa cô chủ, xe ngựa của cậu chủ Vincent không có ở dinh thự. Ông Briggs đã đưa nó đến chỗ thợ rèn rồi ạ."
Khi Marceline thở, không hiểu sao người hầu có thể nghe thấy cơn giận sôi sục trong người cô gái ma cà rồng. Cô ta quát: "Kéo cỗ xe ngựa nào còn dùng được ra và chuẩn bị đi!"[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Alfie hộ tống gia sư ra xe ngựa. Nhìn gia sư bước vào trong, anh ta đưa cho cô hộp cơm trưa cùng với chiếc ô màu tím khi cô đã yên vị. Anh ta đóng cửa lại, người đánh xe leo lên ghế lái và giật dây cương của bốn con ngựa, chúng bắt đầu lộc cộc trên mặt đất.
Lính canh ở cổng dinh thự mở cổng, chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa đi qua cổng, rời khỏi dinh thự.
Cùng lúc đó, Marceline đã chuẩn bị xong. Cô ta bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang và đi dọc theo các hành lang. Cô ta mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình. Một phần tóc của cô ta đã được búi lên, nửa còn lại xõa xuống vai thành từng lọn xoăn nhẹ. Cô ta định đi dạo trong thị trấn Woodlock để thăm dò tình hình.
Khi quản gia quay lại, thấy cô gái ma cà rồng đã trang điểm, mắt anh ta mở to. Anh ta nhìn trái nhìn phải, chưa kịp di chuyển sang trái, cô gái ma cà rồng đã ra lệnh:
"Chuẩn bị xe ngựa cho tôi. Tôi ra ngoài."
Quản gia nhìn cô gái ma cà rồng chằm chằm, môi hơi hé mở rồi hắng giọng hỏi: "Cô đi ngay bây giờ sao, cô Marceline?"
Marceline chỉ lịch sự và tử tế với những người mà cô ta muốn. Những người có địa vị thấp hơn cô ta và vô dụng thì không được đối xử như vậy. Đặc biệt là những người thuộc tầng lớp hạ lưu, những người là người hầu.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Alfie, ra lệnh: "Tôi đã nói là tôi sẽ đến Woodlock ngay bây giờ rồi mà? Đi ngay đi, đừng bắt tôi phải chờ."
Lý do quản gia vẫn chưa di chuyển là vì xe ngựa của cô Marceline vừa rời khỏi dinh thự. Đó chính là cỗ xe mà cô Barlow đang đi.
Khóe môi Marceline giật giật vẻ khó chịu, cô ta trừng mắt nhìn quản gia: "Anh điếc rồi sao?"
Hiện tại thì chưa, nhưng anh ta sắp điếc rồi, Alfie nghĩ. Anh ta lo lắng cúi đầu nói:
"Xe ngựa của cô không ở đây, thưa cô Marceline."
Mắt Marceline nheo lại, cô ta nói: "Tôi không nhớ đã gửi nó đi sửa. Xe ngựa và ngựa vẫn trong tình trạng tuyệt vời mà. Có chuyện gì mà tôi chưa biết sao?" Cô gái ma cà rồng nhướn một bên lông mày nhìn người hầu thấp hèn.
Alfie không ngẩng đầu lên: "Vì hôm nay xe ngựa địa phương không hoạt động, cậu chủ Vincent đã ra lệnh cho tôi đưa cô Barlow về nhà bằng xe ngựa của cô."
Trong vài giây, một sự im lặng bao trùm hai người họ. Alfie tự hỏi liệu chủ nhân của mình đã rời đi chưa, nhưng anh ta vẫn thấy vạt váy của cô gái ma cà rồng chạm sàn.
Quản gia nghi hoặc, khẽ ngẩng đầu lên thì vừa kịp lúc bắt gặp khuôn mặt điềm tĩnh của cô chủ chuyển sang giận dữ.
"VINCENT!" Marceline hét tên anh trai mình, rồi quay gót xông thẳng đến chỗ anh.
Alfie vốn nhắm mắt lại trước tiếng thét của cô chủ, giờ đây anh ta mở một mắt ra, nhìn cô gái ma cà rồng biến mất ở cuối hành lang. Anh ta quyết định không lảng vảng gần hai anh em nhà Moriarty nữa, quay lại làm việc của mình.
Vincent đang ở trong phòng làm việc, xem xét một số tài liệu cần kiểm tra thì cửa phòng làm việc bật mở. Marceline trừng mắt nhìn anh, đôi tay nắm chặt của cô ta run rẩy.
"Em không biết là phấn hoa hồng chỉ dùng để bôi lên má thôi chứ không phải toàn bộ khuôn mặt sao, em gái?" Vincent bình tĩnh hỏi.
"SAO ANH DÁM ĐƯA CON NGƯỜI ĐÓ ĐI BẰNG XE NGỰA CỦA EM?" Marceline không thể kiểm soát cơn giận trong lòng mình lúc này.
Vincent dùng ngón tay út bịt tai lại. Sau khi lấy ra, anh nói: "Em hét cái gì thế?"
Marceline giậm chân tiến lên, đặt tay lên bàn tạo nên một tiếng thịch lớn, Vincent đang ngồi phía sau chiếc bàn. Cô ta nghiến răng: "Hôm nay em đã làm gì anh đâu! Tại sao anh lại đưa con người thấp hèn đó đi bằng xe ngựa CỦA EM?"
"Em đang nói gì vậy, Marcie? Ai là con người thấp hèn?" Vincent nhướn mày như thể không biết Marceline đang khó chịu về chuyện gì.
"Cái con người anh thuê từ Meadow! Cái con gia sư chết tiệt đó!" Lúc này, trông Marceline như một con bò tót đang nổi cơn thịnh nộ.
Cuối cùng Vincent cũng hiểu, anh tặc lưỡi: "Thôi nào, Marcie, chúng ta đã học về việc đối xử tốt với bạn bè, không nói xấu về họ hoặc không đẩy họ vào chỗ chết rồi mà? Hửm?"
Lời nói của anh đâm vào ngực cô ta. Cô ta tiếp tục trừng mắt nhìn anh.
Marceline thấy chuyện này thật lố bịch! Anh trai biết rõ cô ta ghét con người đến mức nào, đặc biệt là những người đến từ vùng quê nghèo hèn. Thế mà anh đã để cô gia sư sử dụng nó như xe ngựa riêng của cô.
"Chưa có người hầu nào TỪNG đặt chân vào trong xe ngựa của em để ngồi, mà anh lại để con người đó ngồi vào. Thậm chí anh còn không hỏi ý kiến em! Nếu anh muốn đưa cô ta về nhà, sao anh không lấy xe của mình đi? Bây giờ em ra ngoài kiểu gì hả?" Marceline chất vấn anh trai với vẻ không thể tin được.
Cho dù một phút sau, cỗ xe ngựa của cô ta sẽ quay về, cô ta cũng không ngồi vào đó trừ khi nó được rửa sạch.
"Xin lỗi nhé, Marcie.. Tôi không ngờ chuyện này lại khiến em khó chịu đến vậy." Vincent xin lỗi, nhưng Marceline biết anh trai cô ta đang xem điều này như trò tiêu khiển. Anh tỏ vẻ trang trọng: "Em luôn rất tốt với cô ấy, pha trà cho cô ấy, làm đủ thứ chuyện cho cô ấy. Sao tôi biết được là em không thích cô ấy chứ?" Anh đổ lỗi cho cô ta.
Marceline cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô ta không thể, và Vincent biết cách chọc vào những điểm yếu của cô ta khiến cô ta phản ứng. Cô ta nghiến răng: "Chuyện này không có gì buồn cười cả."
"Đã ai nói buồn cười đâu. Tôi không cười, em cũng vậy. Nhưng nếu em nghĩ kỹ thì nó khá bi thảm đấy. Cô Barlow tội nghiệp sẽ nghĩ gì nếu cô ấy phát hiện ra người mà cô ấy cho là tốt bụng và hoàn hảo như một thiên thần, người mà cô ấy tin là đã cho cô ấy đi nhờ về nhà, đang cảm thấy ghê tởm vì cô ấy ngồi trong xe ngựa và làm bẩn nó?" Khuôn mặt Vincent không hề có một chút ý cười nào, nhưng anh lại thích thú với từng khoảnh khắc này.
Marceline dễ đoán bao nhiêu thì Vincent lại thích kiểm tra xem em gái mình có thực sự nghĩ như những lời mình nói bấy nhiêu.
Marceline rụt tay lại khỏi bàn. Cô ta nhắm mắt lại một giây để bình tĩnh và nói: "Có một thứ gọi là lịch sự, và đó là những gì em đã làm."
Vincent không thể nén cười, hỏi: "Em học được điều đó từ bao giờ vậy?"
"Em phải ra ngoài nên em sẽ dùng xe ngựa của anh." Cô gái ma cà rồng quyết định giữ nụ cười trên môi, cố gắng làm dịu vẻ mặt bực bội của mình.
Vincent giơ tay lên: "Cứ tự nhiên. Em là em gái yêu quý của tôi mà, tôi sẽ không bao giờ từ chối em bất cứ điều gì."
Mắt Marceline nheo lại. Cô ta hừ một tiếng, quay lưng về phía Vincent và bước ra khỏi phòng làm việc. Giày của cô ta nện trên sàn đá cẩm thạch của dinh thự, tạo ra một âm thanh sắc nhọn. Bắt gặp một người hầu khác trên đường, cô ta ra lệnh:
"Chuẩn bị xe ngựa của anh trai tôi. Tôi sẽ dùng nó."
Người hầu cúi đầu đáp: "Thưa cô chủ, xe ngựa của cậu chủ Vincent không có ở dinh thự. Ông Briggs đã đưa nó đến chỗ thợ rèn rồi ạ."
Khi Marceline thở, không hiểu sao người hầu có thể nghe thấy cơn giận sôi sục trong người cô gái ma cà rồng. Cô ta quát: "Kéo cỗ xe ngựa nào còn dùng được ra và chuẩn bị đi!"[/HIDE-THANKS][/BOOK]