Bạn được Root mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
574 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 112: Có người gửi kịch bản

Vân Thư Đại thấy chị Diêu không vui, liền kéo kéo An An, rồi cả nhóm im lặng suốt dọc đường về khách sạn.

Khi đã chia tay nhóm của Lý Duy Cử, chị Diêu mới theo cô vào phòng và nói: "Lần này là sai lầm, thật sự là sai lầm. Cơ chế chấm điểm của chương trình loạn quá."

Vân Thư Đại đáp: "Chị Diêu, dù sao cũng thi xong rồi, giận cũng vô ích."

An An chen vào: "Chị, chị vẫn còn vòng thi phục sinh mà."

Vân Thư Đại lắc đầu: "Vòng đó chắc chị cũng không qua nổi đâu. Ngày kia, tầm 9 giờ tối chắc chị rời đi được rồi."

Chị Diêu trầm ngâm: "Ban đầu chị cũng tính về luôn, nhưng nhìn tình hình hôm nay, để em ở lại một mình chị không yên tâm. Ngày kia thi xong mình đi cùng."

Quả thật hôm nay hỗn loạn khỏi bàn. Sáng hôm sau, Vân Thư Đại vẫn đến phòng tập. Dù chỉ là vòng phục sinh, nhưng đã lên sân khấu thì vẫn phải chuẩn bị tử tế. Lần này, họ chuẩn bị một tiết mục múa cổ trang.

Buổi chiều, khi đang tập, chị Diêu bỗng báo: "Có người gửi kịch bản cho em. Một là phim ngắn chiếu mạng, một là phim cổ trang sản xuất lớn, lát chị gửi cho em đọc thử. Nhưng hai phim này khởi quay trùng lịch."

Vân Thư Đại cau mày, đã trùng lịch thì chỉ chọn được một.

Tối hôm sau, trong vòng phục sinh, cô diễn bài múa cổ trang bi tráng, nhập tâm hết mức. Cô không rõ hiệu ứng sân khấu thế nào, chỉ biết mình đã dốc hết sức. Kết quả, tranh tấm thẻ phục sinh với Chu Hiểu Hiểu bên nhóm B thất bại.

Chương trình <Vũ Vương> chính thức kết thúc ghi hình, phỏng vấn cuối cùng cũng xong, họ vội vã rời trường quay. Cô cũng chào tạm biệt thầy Lý.

"Thư Thư, chị phải đi ngay trong đêm đến chỗ Trình Sóc xem tình hình. A Lê với chuyên viên makeup đi cùng chị. Em và An An mai bay về Nghiệp Thành nhé."

"Dạ, chị Diêu đi đường cẩn thận."

"Không gấp, để bọn chị đưa em về trước đã."

Trên đường, chị Diêu dặn thêm: "Về đọc kĩ hai kịch bản nhé. Chị nói thật, phim cổ trang kia là đại chế tác, nhưng kịch bản web drama này cũng rất ổn. Nghe nói mua bản quyền từ H quốc."

"Chị Diêu, web drama đó em là nữ chính à?"

"Là nữ chính, mà cũng không hẳn. Vì web drama này có song nam chủ: Chính diện và phản diện đều là trung tâm. Vai nữ chính không nhiều đất diễn, nhưng vẫn rất nổi bật. Còn phim cổ trang thì là nữ hai, chị thấy vai đó không hợp em lắm."

Hai ngày nay Vân Thư Đại bận tối mắt nên chưa kịp đọc. Về đến nhà Bạch Mộ Ẩn, cô tắm rửa thoải mái một trận, nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ.

Nghĩ mai không bận gì, cô vừa ôm ipad đọc kịch bản vừa rủ An An: "An An, đói không? Mình gọi đồ ăn nhé."

An An biết mấy hôm nay chị Thư Thư cực khổ: "Được thôi, nhưng không ăn đồ mặn nặng vị."

"Thế nào gọi là nặng vị? Miễn không béo là được. Tôm hùm đất ăn vào đâu có béo, đúng không An An?"

An An nghĩ ngợi thấy cũng đúng, nhưng..

Vân Thư Đại chẳng cho cô ấy cơ hội lăn tăn, cầm ngay điện thoại mở app đặt đồ ăn: "Chị mời, em ăn thịt xiên nướng không? Chị không ăn, chị chỉ ăn tôm hùm."

An An nuốt nước bọt, rồi không cưỡng nổi cám dỗ. Thế là nửa tiếng sau, bàn trà trong phòng khách đầy ắp một phần to tôm hùm đất và hơn chục xiên thịt nướng.

Vân Thư Đại còn khoái chí gửi ngay ảnh cho Hòa Uyển.

Hòa Uyển lúc đó chưa ngủ, đang xem TV trong phòng, liền nhắn lại: [Quay xong show rồi à? ]

Vân Thư Đại lập tức bật chế độ than phiền: [Cái show giải trí này quay tệ thật, nói chung là tớ không ưng chút nào.]

[Hừ, tớ biết ngay mà.]

[Hửm? Cậu biết trước? Tại sao? ]

[Ở kiếp trước, cậu cũng chẳng mấy khi tham gia show giải trí vì không hợp. Show thực tế ấy, "thực tế" chỉ là phụ thôi, quan trọng nhất vẫn là "show". Phần lớn đều có kịch bản sẵn.]

[Ồ, vậy à, sớm biết thế thì tớ đã không đi rồi.]

[Tham gia thì cũng tham gia rồi. Chủ yếu giờ cậu chưa có nhiều tiếng tăm mà biến mất khỏi màn ảnh lâu quá cũng không ổn.]

[Ai bảo thế? Tớ vừa nhận được hai kịch bản đây này. Lão Hòa, tớ không biết chọn thế nào, cậu xem giúp tớ với.]

[Được, gửi qua đây.]

Vân Thư Đại nhanh chóng gửi cả hai kịch bản cho cô ấy, rồi chẳng thèm đọc mà quay sang ăn uống tiếp.

Giống hệt kiếp trước, người cô tin nhất vẫn là lão Hòa. Trước đây nhận phim, toàn là lão Hòa chọn lọc giúp cô.

"Chị Thư Thư, chị bảo không ăn xiên nướng mà?"

"À cái đó, ăn một xiên được không?"

"..."

Cô ấy biết ngay mà, chị Thư Thư sao có thể ngoan thế được, sai lầm: "Chỉ một xiên thôi đấy."

"Ok luôn."

Mà nào ai biết, tôm hùm đất thì Vân Thư Đại ăn hơn nửa phần. Ăn xong, cô ôm ipad, hớn hở về phòng: "Ôi trời ơi, no quá là no."

[Lão Vân, chọn cái <Tia sáng mờ trong bình minh> đi.]

[Ý cậu là cái phim ngắn chiếu mạng đó hả? ]

[Đúng. Ở kiếp trước, tớ nhớ rõ có một bộ phim trinh thám hack não đưa kịch bản cho cậu. Hồi ấy, với cái độ nổi tiếng của cậu, tớ thấy ekip nhỏ lại là web drama nên từ chối.]

[Cậu nói thế thì tớ hơi nhớ ra rồi. Bộ đó sau này bùng nổ trên mạng, còn mở ra trào lưu phim mạng nữa chứ.]

[Đúng! Hồi ấy tớ tiếc đứt ruột. Nếu cậu mà đóng, dù không được giải thì cũng có thể từ tuyến tám nhảy thẳng lên tiểu hoa tuyến một.]

[Nói quá thế? ]

[Dĩ nhiên. Còn cái phim cổ trang kia, tớ thấy tên giống một bộ ở kiếp trước. Cuối cùng nam phụ của đoàn phim xảy ra chuyện, phim bị xếp xó, mãi chẳng chiếu.]

[Tớ không có ấn tượng lắm. Nhưng bộ này là mua bản quyền nước ngoài, mình remake. Đến lúc chiếu thế nào cũng bị netizen so sánh.]

[So thì so, tớ tin năng lực của cậu. Với cái kiểu "Phật hệ" của cậu, ngoài phần mình đóng thì chẳng mấy khi để ý mấy chuyện đó. Nói thật, tớ không khuyên cậu nhận phim cổ trang này đâu.]

[Được, vậy chọn phim ngắn đi. Lão Hòa, tớ phát hiện ở đây thời gian trễ hơn bên mình bốn, năm năm.]

[Cậu phát hiện được gì sao? ]

[Thấy nhiều thứ ở ngoài đời đã nổi đình nổi đám, ở đây vẫn chỉ là công ty nhỏ, thậm chí chưa xuất hiện.]

[Thế chẳng phải tốt à? Giống như chúng ta có "bàn tay vàng" ấy.]

[Ừ, chắc chắn là vậy rồi.]

Nói chuyện xong, Vân Thư Đại mới tập trung đọc kịch bản phim ngắn, lúc này mới nhận ra nhà sản xuất lại là Từ San.

Cô hơi sững lại, chẳng lẽ kịch bản này là do Từ San gửi qua?

Từ San là nhà sản xuất rất nổi tiếng trong giới. Haha, đúng là vận may, lần trước cô chỉ vô tình giúp một tay, ai ngờ giờ lại được món quà lớn thế này.

Vân Thư Đại định gọi cho chị Diêu hỏi thử thì trùng hợp nhận được điện thoại của Bạch Mộ Ẩn.

"Thư Thư."

"Mộ Ẩn, muộn thế này mà anh còn chưa ngủ à?"

"Anh nghĩ giờ chắc em quay xong rồi. Nhớ em nên gọi."

Chỉ một câu "nhớ em" khiến tim Vân Thư Đại khẽ thắt lại: "Ừ, quay xong rồi. Em đang ở nhà anh đây, tính mai về."

"Mai về?" Giọng Bạch Mộ Ẩn bên kia có chút thất vọng.

"Sao thế, không muốn gặp em à?"

"Không phải, là mai sáng anh phải bay ra Hải Thành."

".. À, thế anh ở đây bao lâu?"

"Em có thể chờ anh được à?"

"Ừm, mấy hôm nay em không có lịch trình gì."

Bên kia lập tức vang lên tiếng cười khẽ: "Anh ở đó hai ba ngày rồi về. Em chờ anh nhé."
 
Chỉnh sửa cuối:
574 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 118: Bà chủ có mua không?

Bà chủ thấy cô ngó nghiêng hết lần này đến lần khác, lại hỏi hết câu này đến câu kia, cuối cùng mất kiên nhẫn: "Này người đẹp, rốt cuộc có mua hay không?"

Vân Thư Đại vội cười gượng: "Bà chủ, chỗ cô có thu mua tem không?"

Bà chủ "ồ" một tiếng: "À, cô định bán tem à? Nói sớm đi chứ. Có thu, tem thế nào, lấy ra xem."

Vân Thư Đại lấy nguyên bộ tem ra. Bà chủ xem một lượt rồi nói: "Mới thế này à? Giữ gìn cũng tốt phết. Muốn bán cả bộ à?"

"Đúng. Cho tôi giá thế nào?"

Bà chủ cầm xem kỹ, im lặng hồi lâu.

Vân Thư Đại cười: "Cái này của tôi không thể là giả đâu."

Lúc này bà chủ mới nói: "Bộ này trên thị trường một con giá năm trăm chín. Thấy cô giữ gìn tốt, tôi có thể trả sáu trăm mốt."

"Một tờ hay cả bộ?"

"Một tờ."

Vân Thư Đại nhíu mày, cúi xuống tra điện thoại, quả nhiên loại này không có giá trị cao: "Tem đắt nhất ở chỗ các cô là năm nào?"

"Trong tiệm tôi, đắt nhất là con hơn hai mươi nghìn này. Còn nếu có loại một mảng đỏ thì mới đây đấu giá được giá này."

Vân Thư Đại nhìn cô ta làm động tác minh họa, khẽ tặc lưỡi mấy tiếng: "Bộ tem này bán cho cô đấy."

Bà chủ vui vẻ kêu: "Tốt quá! Tôi tên Trương Tiểu Linh. Sau này nếu cô có đồ gì hay thì cứ mang đến đây. Có thể thêm Wechat, tôi cũng có thể báo giá qua điện thoại cho cô."

"Được thôi. Ngoài tem, các cô còn thu gì nữa?"

"Đồ từ thời đó chúng tôi đều thu. Ngoài ra còn có cửa hàng online, lát nữa tôi gửi cho cô, mời cô ghé thăm."

Vân Thư Đại gật đầu, nhận mấy nghìn tệ, lại mua thêm một cái đèn dầu kiểu cũ kèm cả dầu về cho Hòa Uyển dùng.

Về đến nhà, cô mất bốn năm lượt mới khuân hết đồ vào phòng. Nhưng giờ là ban ngày, mỗi lượt đều gặp người khác, ánh mắt họ nhìn cô có chút khác lạ. Có người còn niềm nở hỏi sao cô lại mua nhiều máy may kiểu cũ thế. Vân Thư Đại chỉ cười gượng, tìm cách lảng sang chuyện khác.

Đến khi xuống thang máy, có mấy người quen quen đứng nói chuyện, chỉ tay về phía cô: "Hình như cô ấy ở tầng 16, dạo này cứ chở đồ vào phòng. Tôi hỏi người ở tầng 16 rồi, cô ấy sống một mình."

"Một mình á? Trước tôi thấy cô ấy mua rất nhiều đồ ăn, lượng đó phải đủ cho hơn chục người ăn."

"Hơn chục người? Không thể nào. Căn hộ lớn nhất ở đây cũng chỉ ba phòng ngủ, nhiều lắm ba người ở. Chà, chẳng lẽ là đa cấp?"

Hai người càng nói càng thấy có lý, nhìn nhau một cái xem như đã hiểu, rồi chỉ vài phút sau, hai bà hàng xóm "nhiệt tình" ấy đã có mặt trong phòng giám sát của ban quản lý.

Lúc này, Vân Thư Đại mệt bơ phờ, nằm bẹp trên sofa nhìn Hòa Uyển trong bếp đang dùng chanh, giấm, baking soda, kem đánh răng bôi từng lớp lên một miếng đồng, rồi lấy búi cọ sắt cọ xoèn xoẹt.

"Công nhận có tác dụng thật, cọ sạch luôn. Ô kìa, trên này còn có hoa văn. Lão Vân, cái này chẳng lẽ cũng là đồ cổ à?"

Vân Thư Đại tò mò, đứng dậy, bước qua đống vải và mấy chiếc xe đạp chưa kịp cho vào kho, đi vào bếp.

Cô liếc qua: "Trông giống cái gì?"

Hòa Uyển cũng thấy lạ: "Không biết, chưa từng thấy."

Hai người còn đang nghiên cứu xem rốt cuộc đó là cái gì thì chuông cửa bất ngờ reo.

Hai người nhìn nhau, Hòa Uyển vội rửa tay, căng thẳng nói: "Không phải trợ lý của cậu đến đấy chứ?"

Vân Thư Đại lắc đầu: "An An mấy hôm nay đang đào tạo ở công ty."

"Ôi trời, chắc là anh Bạch nhà cậu rồi." Lão Hòa nói xong liền chuồn mất.

Vân Thư Đại ra đến cửa, liếc qua mắt mèo, thấy là nhân viên ban quản lý bèn nhỏ giọng nói với lão Hòa: "Là bên ban quản lý, có muốn thử xem họ có nhìn thấy cậu không?"

Hòa Uyển nói: "Cái này có được không? Tớ có dấu vết sinh hoạt, chắc không thể không nhìn thấy tớ đâu."

Vân Thư Đại cũng nói: "Nếu họ không nhìn thấy, vậy sau này cậu khỏi phải rón rén như thế nữa."

"Thế nếu họ nhìn thấy thì sao?"

"Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, người ban quản lý cũng đâu biết tớ."

"Cậu mở đi."

Vân Thư Đại đeo khẩu trang, mở cửa, nhưng cửa vừa hé một khe nhỏ, nhân viên ban quản lý vốn đứng phía trước liền bị hai bà cô phía sau kéo ra, một bà cô lập tức giơ chân chặn vào khe cửa, ánh mắt đầy cảnh giác: "Nhanh, mau lên, đừng để cô ta đóng cửa."

Vân Thư Đại nhíu mày, mở cửa hẳn ra: "Bác gái, các bác định làm gì đây?"

Hai bà cô kia không trả lời, rướn cổ nhìn vào trong nhà, rồi chỉ vào chiếc xe đạp, mấy tấm vải, chứ không thấy bao gạo bao mì nào như lời đồn. Ngoài một cô gái ăn mặc rách rưới, chẳng có gì đáng nói.

Hai bà cô có chút ngượng ngùng, quay sang nhìn nhân viên ban quản lý.

Nhân viên ban quản lý dĩ nhiên cũng thấy rõ, trong nhà chẳng có hoạt động đa cấp hay gì mờ ám, thế là cười gượng với Vân Thư Đại: "Xin lỗi nhé, gần đây chúng tôi nhận được khiếu nại từ hàng xóm, nói nhà cô đêm hôm khuya khoắt kéo nhiều đồ vào, nghi ngờ cô làm chuyện phi pháp."

Vân Thư Đại nhướng mày, liếc nhìn hai bà cô ngoài cửa, coi như hiểu rõ mọi chuyện.

"Xin lỗi, tôi là một streamer nấu ăn, nên nguyên liệu dùng khá nhiều. Ban đêm chợ đầu mối rẻ hơn nên tôi hay nhập hàng lúc đó. Làm ảnh hưởng đến hàng xóm, tôi xin lỗi, sau này sẽ cố gắng chú ý."

Nhân viên ban quản lý cười xòa: "Không sao, chúng tôi cũng chỉ lo lắng thôi. Đã là hiểu nhầm thì nói rõ ra là được, đột ngột đến đây cũng là làm phiền rồi."

Hai bà cô kia cũng không ngờ lại là chuyện như thế, cười ha hả: "Chúng tôi nghi thôi, thấy trên camera cô mua nhiều đồ ăn quá, một mình thì ăn sao hết."

Vân Thư Đại vội giải thích: "Tôi khá là thích ở nhà, ăn khỏe, lại thích tích trữ đồ."

Mấy người "ồ ồ" coi như đã hiểu, nhưng một bà vẫn nhìn vào Hòa Uyển trong nhà: "Cô ấy sao lại mặc thế kia, cái này.."

Vân Thư Đại và Hòa Uyển kín đáo liếc nhau, rồi giải thích: "Đây là em họ tôi, làm ở nhà hát. Gần đây tập một vở kịch lấy bối cảnh thời xưa nên tôi mua mấy thứ đồ cũ cho cô ấy làm đạo cụ, xe đạp, máy khâu đều là đồ diễn cả."

Mọi người lại "ồ ồ" thêm mấy tiếng, rồi ngượng ngùng ra về.

Lúc này Vân Thư Đại và Hòa Uyển mới thở phào.

"Lão Hòa, cậu thử xem có đi ra ngoài được không?"

Hòa Uyển đưa tay ra ngoài thử, lập tức bị điện giật tê tê: "Không được, mở cửa rồi vẫn bị điện."

Vân Thư Đại vội đóng cửa lại: "Nhưng họ có thể nhìn thấy cậu."

"Ừ, đúng vậy. Xem ra sau này vẫn phải cẩn thận. Còn cậu nữa, mình phải mau mau kiếm tiền mua biệt thự, chứ kéo nhiều đồ như thế này đúng là dễ bị nghi ngờ."

"Phải rồi, tớ phải cố gắng thôi." Hai người vừa nói vừa cất đồ vào không gian. Ban đầu cô còn định mấy ngày tới mỗi ngày đi chợ đầu mối một lần, giờ thì chẳng dám nữa.
 
Chỉnh sửa cuối:
574 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 119: Lễ tết có sắp xếp

Sau khúc nhạc đệm này, Vân Thư Đại nghĩ ngợi, giờ mình không thể kiếm được nhiều tiền trong giới giải trí, chỉ có thể cố gắng nâng cao kỹ năng hội họa thôi.

Lần trước cô vẽ mấy bức tiểu thần động vật, một bức bán được năm mươi nghìn, nếu mỗi tháng có một đơn như thế, cô cũng có thể nhanh chóng tích lũy tài chính rồi. Sắp đến 1/5 rồi, vậy thì vẽ một câu chuyện thần thoại liên quan đến 1/5 thôi.

Ngày thứ ba sau khi về, Vân Thư Đại đến nhà ba mẹ. Cô chạy vào phòng sách của ba lục xem nhiều sách, cuối cùng tìm được một câu chuyện thần thoại về 1/5.

Chuyện kể rằng một nàng tiên hạ phàm, thấy con người nơi đây sống khổ cực, không có vật chất sung túc cũng chẳng có cách nào giải trí nhẹ nhàng vui vẻ. Thế là nàng rắc bụi tiên của mình xuống trần gian, bụi tiên biến thành pháo hoa rực rỡ nhiều màu, rơi xuống nhân gian. Con người lúc ấy bị pháo hoa mê hoặc, quên hết phiền não và lo toan. Sau khi tận hưởng niềm vui và cái đẹp, họ bắt đầu ghi nhớ ngày đặc biệt này. Mỗi năm đến hôm đó, ai cũng buông công việc xuống, tụ tập lại, ngắm pháo hoa, chúc mừng một năm tốt đẹp vừa qua.

Trong đầu Vân Thư Đại lóe lên ý tưởng, cô định vẽ một nàng tiên, mây lành phất trần rải pháo hoa xuống nhân gian, pháo hoa nở rộ phía trên những tòa cao ốc hiện đại, thắp sáng muôn nhà.

Giờ là thời hiện đại, phải theo kịp thời đại, kết hợp cổ đại và hiện đại mới có sự sáng tạo.

Ở nhà ba mẹ hai hôm, Bạch Mộ Ẩn cũng làm xong việc của mình, hôm đó dẫn cô đến chỗ một lão trung y trong thành lấy thuốc điều dưỡng.

"Nhớ là uống mỗi ngày không được ngắt quãng, uống hết rồi anh lại đưa em đến lấy."

"Ừ, em sẽ hẹn giờ trong điện thoại."

Bạch Mộ Ẩn gật đầu, đưa cô lên xe rồi hỏi: "Trước 1/5 em có vào đoàn phim không?"

"Chưa biết, để em hỏi chị Diêu đã." Nói xong lại hỏi: "Còn hơn mười ngày nữa mới đến 1/5, anh có hoạt động gì không?"

"Công ty thì không, nhưng.." Nói đến đây anh nắm tay Vân Thư Đại: "Nhà thì có."

"?"

"Chúng ta theo tục mới qua lại, phải đến nhà nhau một chuyến. Chú dì thích gì? Khi nào họ nghỉ lễ để anh chuẩn bị."

Vân Thư Đại không ngờ Bạch Mộ Ẩn coi trọng như vậy: "Ba mẹ em nghỉ đúng ngày 1/5, anh chuẩn bị gì họ cũng sẽ thích."

"Thật à? Em chắc không?"

"Ừ, họ rất hài lòng với anh."

Bạch Mộ Ẩn mỉm cười, không nói Vân Thư Đại hồi hộp chứ anh cũng căng thẳng lắm, dù sao đây cũng là lần đầu chính thức ra mắt với tư cách con rể tương lai.

Vân Thư Đại về nhà nói chuyện này với ba mẹ. Ba Vân gật đầu: "Đúng là nên gặp mặt chính thức. Mộ Ẩn nói khi nào đến?"

"Tùy thời gian của ba mẹ."

"Vậy thì 1/5 nhé."

Vân Thư Đại cũng sẽ sang nhà bên kia nên mấy ngày này cô chuẩn bị quà cho dì Kim và chú Bạch. Cô ra chợ trà mua hai hộp long tĩnh, thêm hắc kỷ tử, cả yến sào.

* * *

Thôn Lý Trang.

Mấy hôm trước, đại đội trưởng lên công xã xin cho thôn một phòng khám, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm phải lên bệnh viện huyện qua kỳ kiểm tra mới được làm bác sĩ chân đất.

Hôm đó, Hòa Uyển đi cùng Tô Nhiễm Nhiễm đến bệnh viện huyện, rồi nhân lúc cô ấy bắt đầu làm thủ tục, bản thân cô ấy liền đeo gùi tre, đến chỗ ông Thạch và ông Hà như lần trước.

Ở chỗ ông Thạch, cô ấy đổi được một phiếu mua rượu và mười đồng tiền mặt. Nhà ông Hà thì khó khăn hơn, ông ấy nói với Hòa Uyển: "Đồng chí nhỏ à, bác chỉ có mấy món đồ cũ, cháu có lấy không? Bác muốn đổi cho bà nhà một túi sữa bột."

"Lấy chứ ạ. Ngoài sữa bột, bác Hà còn muốn gì nữa không?"

Ông Hà không nói gì mà dẫn Hòa Uyển vào sân, một lúc sau từ trong nhà đi ra, đưa cho cô ấy một con "cá vàng" nhỏ: "Xem mấy thứ này đổi được bao nhiêu đồ."

Hòa Uyển lắc lắc thỏi vàng, cảm thấy đồ trong không gian của mình cũng không đủ để bù lại: "Bác ơi, bác đưa thế này nhiều quá, cháu không có đủ đồ để đổi đâu."

Ông Hà xua tay: "Đồ thì quý thật, nhưng bây giờ không gì quý bằng lương thực. Cứ đưa bao nhiêu tùy cháu."

Hòa Uyển nghĩ rồi nói: "Thế hôm nay cháu đưa bác hai túi sữa bột, mấy cân thịt heo, thêm một túi gạo, một túi bột mì, với ít hoa quả. Đồ bác đưa, cháu có thể cung cấp lương thực cho bác cả năm, sau này cháu sẽ định kỳ mang đồ đến cho bác."

"Thế này không ổn đâu, cháu trai, đừng để thiệt nhé, lần trước cháu cũng đưa nhiều lắm rồi."

Hòa Uyển chỉ cười, không nói, lấy hết đồ trong gùi ra cho ông ấy. Rồi nhân lúc không ai chú ý, cô ấy lén lấy thêm hai túi lương thực từ ngoài vào.

Thấy ông Hà không có việc làm, bà Hà lại bệnh nặng, cô ấy còn đưa cho ông ấy ít phiếu sinh hoạt hàng tháng mình nhận được và thêm hai mươi đồng tiền mặt.

Ông Hà và bà Hà tiễn Hòa Uyển ra cổng, rồi ôm nhau trong sân rơi nước mắt: "Chúng ta gặp được người tốt rồi."

"Đúng vậy, gặp người tốt rồi. Mau mang đồ vào đi, kẻo bị người ta thấy."

Không đổi được phiếu rượu từ nhà ông Hà, Hòa Uyển lại tới nhà trưởng trạm rau, ông Kim.

Ông Kim không có nhà, vẫn là vợ ông ấy ra tiếp. Hòa Uyển nói: "Bác gái, lần này toàn lương thực, thịt thì ít, có sữa bột, đường đỏ. Nếu nhà có phiếu rượu, phiếu thuốc lá thì cháu lấy hết." Nói rồi hạ giọng: "Nếu có đồ cổ thì cháu cũng thu."

Bà Kim nghe vậy, chớp mắt: "Tiền cổ có lấy không?"

"Có chứ."

Quả nhiên bà ấy mang ra hai đồng tiền cổ, trên đó ghi tên một triều đại gần đây. Hòa Uyển nhíu mày: "Bác gái, loại này tuổi đời ít quá, không đáng giá."

Bà Kim nói: "Thế nào cũng phải được một hai đồng chứ, cái này lão Kim nhà bác sưu tầm mấy năm, giờ mất hết rồi, còn lại hai cái thôi."

Hòa Uyển thầm tiếc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng: "Được, mỗi loại cháu đổi cho bác hai cân gạo nhé."

"Được, thêm cho bác ba cân thịt."

Khi rời nhà họ Kim, Hòa Uyển có thêm một phiếu rượu, hai phiếu thuốc lá, và một phiếu xà phòng. Còn hai đồng tiền cổ thì phải về hỏi lão Vân xem trị giá bao nhiêu.

Xong việc ở đây, cô ấy lại tới chỗ chị Trần, nhớ lần trước chị ấy cho mấy phiếu rượu. Haiz, vì lão Vân gặp mặt ba mẹ chồng, cô ấy cũng chạy đông chạy tây mà.

Ai ngờ Hòa Uyển đoán đúng, chị Trần làm ở nhà máy rượu, năm ngoái con dâu sinh em bé, từng mua móng giò của cô ấy.

"Chị Trần, em còn sữa bột trẻ em, chị có lấy không?"

Mắt chị Trần sáng lên: "Lấy, bao nhiêu một túi?"

"Năm đồng một túi."

"Đắt thế, em bớt được không?"

Hòa Uyển cười: "Nói thật với chị, ba em thích uống rượu, em muốn kiếm chút phiếu rượu."

"Phiếu rượu? Rượu chai thì sao?"

"Nhà máy chị làm ra rượu gì?"

"Ngũ Lương Dịch, nhà chị còn trữ đấy."

"Được, nhưng em vẫn muốn thêm vài phiếu rượu."

Chị Trần không nói nhiều, dẫn cô ấy xuống hầm rượu: "Em gái, chồng chị thích tích rượu, không chỉ Ngũ Lương Dịch, rượu gì trên thị trường cũng có, em cứ lấy vài chai, đổi hai túi sữa bột được không?"

Mắt Hòa Uyển sáng rực, còn có vụ lời thế này à! Dĩ nhiên là đồng ý ngay.

Cô ấy cầm đèn pin soi quanh, lập tức cảm thấy mình mở mang tầm mắt.

Cô ấy thấy gì? Các loại rượu đủ thương hiệu, đều đóng cả thùng chất đầy hầm.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Hòa Uyển, chị Trần cười giải thích: "Vợ chồng chị đều làm ở nhà máy rượu, anh ấy là thợ nấu rượu, làm cả đời, trữ đống này chẳng tốn bao nhiêu."

"Ồ, vậy em chọn nhé."

"Chọn đi."

Cuối cùng, Hòa Uyển chọn hai chai Mao Đài lâu năm, Ngũ Lương Dịch và một loại gọi là rượu Lại gì đó, dù sao cô ấy chỉ biết Mao Đài đắt, còn lại thì chọn loại lâu năm.

Cuối cùng Hòa Uyển đưa cho chị Trần hai túi sữa bột, hai cân đường đỏ, một con gà, ba cân thịt heo và mười cân tiểu mạch.

Xong vụ này, Hòa Uyển ghé bưu điện, suốt mùa đông chưa đến, ba bốn tháng nay chưa kịp lĩnh trợ cấp liệt sĩ. Hai mươi đồng mỗi tháng, lần này cô ấy nhận một lúc tám mươi đồng, thêm bốn phiếu công nghiệp, mấy chục cân phiếu lương thực, vài cân phiếu thịt, phiếu than, phiếu vải, phiếu dầu, những thứ này để sau này đổi đồ. Ngoài ra, cô ấy còn nhận được một kiện hàng do chú Cố gửi.

Hòa Uyển tìm chỗ vắng người, vào không gian mở ra xem, chắc là đồ chú Cố gửi từ dịp Tết, bên trong có một cân đường đỏ, đồ hộp, vài phiếu thịt, một chiếc áo bông quân đội nữ cỡ nhỏ, ngoài ra còn có một bức thư.

Cô ấy đọc xong thì cười, chú Cố đã giúp cô ấy cho thuê căn nhà, cho tạp chí địa phương thuê, mỗi tháng mười đồng, chỉ cho thuê sân trước, còn sân sau để lại cho cô ấy, sau này về thăm nhà hay về quê thì vẫn có chỗ ở.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back