[HEADING=2] CHƯƠNG 203 – TRỊNH XUÂN HOA[/HEADING]
Trịnh Xuân Hoa nhập cung vào năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, đợt tuyển tú năm đó chỉ có hai người được phong làm Quý nhân, một là Thạch Thu Từ, một là nàng ta, Khang Hi sủng ái nàng ta là chuyện không cần phải bàn cãi.
Nghe Văn Anh gọi, Trịnh Xuân Hoa giật mình đứng dậy, nét mặt vô cảm, chỉ khi Văn Anh nói ra thân phận của Dận Tường, mí mắt nàng mới hơi động, nhưng cũng chỉ bấy nhiêu, nàng đã thảm tới mức này thì là ai cũng không quan trọng.
Sau khi đến đây, Trịnh Xuân Hoa phụ trách việc giặt quần áo, ai cũng nghĩ giặt giữ nhẹ nhàng hơn giã gạo, nhưng thật ra một năm bốn mùa, trừ lúc ngủ, bàn tay lúc nào cũng ngâm trong nước, mùa đông lạnh buốt cũng không ngoại lệ. Lâu dần đôi tay sẽ bị ăn mòn, ngày ngày đau đớn ngứa ngáy như bị kim châm, ngồi không yên, đêm không ngủ, chẳng khác gì tàn phế.
Nhìn Trịnh Xuân Hoa thì biết, mới đến đây có mấy ngày mà đôi tay nàng ta đã sưng phù trắng bệch, vài chỗ còn lở loét, Tân Giả khố thật sự không phải là nơi dành cho người ở.
Văn Anh sắp xếp một căn phòng yên tĩnh cho Dận Tường xong thì lui ra, Dận Tường nhìn Trịnh Xuân Hoa đang đứng trước mặt mình, thở dài: "Ngồi đi."
"Người mang tội không dám ngồi." Trịnh Xuân Hoa lạnh lùng đáp, thật ra nếu nhìn kỹ, ngũ quan của nàng vẫn thuộc hàng thanh tú động lòng người, chẳng trách lúc đó Khang Hi vừa thấy đã phong nàng làm Quý nhân, chỉ tiếc nàng đã tự mình huỷ đi tất cả.
Dận Tường cũng không miễn cưỡng nàng, tự mình ngồi xuống bên cửa sổ, nói: "Sống ở đây có khổ lắm không?"
Nghe câu này, Trịnh Xuân Hoa nở nụ cười, đây là nụ cười đầu tiên kể từ lúc nàng bước chân vào Tân Giả khố, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một sự mỉa mai vô tận, nàng đưa đôi tay sưng đỏ của mình lên, nói: "Thập tam gia không cảm thấy mình hỏi câu này là quá thừa thãi ư? Nếu không khổ thì sao gọi là Tân Giả khố? Ta biết bản thân mình nghiệp chướng nặng nề, bị như vầy cũng xem như là báo ứng, trả giá cho việc dâm loạn cung đình!" Nàng chẳng tự xưng là nô tỳ, bởi lẽ còn muốn giữ lại chút tự trọng cho bản thân.
Dận Tường đẩy cánh cửa sổ đang đóng chặt, nhìn những nữ nhân vẫn đang tiếp tục giã gạo giặt giũ bên ngoài, thờ ơ nói: "Chuyện này cũng không phải lỗi của một mình ngươi."
Trịnh Xuân Hoa trầm mặc một lát rồi nói: "Rốt cuộc Thập tam gia muốn nói gì?" Dù ngốc tới đâu Trịnh Xuân Hoa cũng nhìn ra dc Dận Tường tới đây là để tìm mình, chỉ là không biết bản thân mình có giá trị gì mà khiến vị Thập tôn gia tôn quý phải đích thân tới Tân Giả khố.
Dận Tường nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ: "Có muốn rời khỏi đây không?"
Câu nói này khiến đôi mắt u ám của Trịnh Xuân Hoa bừng sáng, nhưng ngay lập tức đã biến thành cười nhạo: "Cớ gì Thập tam gia lại đùa cợt với một tội nhân như ta, nếu có thể ra ngoài thì đây đâu còn được gọi là Tân Giả khố."
"Ta có cách, ta chỉ hỏi ngươi một câu, muốn hay không?" Dận Tường nói, mà thật ra dù Trịnh Xuân Hoa có muốn hay không thì mọi việc vẫn theo kế hoạch, có điều nếu nàng ta tình nguyện thì sẽ tốt hơn.
Thấy Dận Tường hỏi thêm lần nữa, trong lòng Trịnh Xuân Hoa không khỏi loé lên một tia hi vọng, nàng run run: "Ngài có thể giúp ta rời khỏi nơi này thật sao/"
Phàm là con người, chẳng một ai muốn ở tại Tân Giả khố này cả, khi vừa tới, đêm nào nàng cũng khóc vì không chịu nổi, nhưng vậy thì đã sao, kể từ khi bị phế truất, không còn ai quan tâm nàng đã từng là một Trịnh Quý nhân. Ở đây, mạng người không đáng một xu, khóc đến chết cũng chẳng ai thương tiếc, nàng đã từng tìm tới cái chết, nhưng lại bị phát hiện, cuối cùng phải nhận lấy một trận đòn roi tơi tả, đến nỗi chết cũng không được, thì chỉ đành tồn tại lay lắt qua ngày, như cái xác không hồn sống trong Tân Giả khố. Vốn cứ đợi một ngày nào đó kiệt sức mà chết đi, không ngờ Dận Tường lại nói với nàng như vậy.
Nhưng Trịnh Xuân Hoa cũng không phải là người không biết suy nghĩ, sau một lát nàng đã bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mặt Dận Tường: "Mục đích của ngài là gì?" Trên đời này chẳng ai tự nhiên tốt với mình, cũng chẳng ai không lí do gì mà hận, chưa kể nàng và Dận Tường chưa từng có bất kì mối quan hệ nào trước đó, giờ hắn lại đích thân tới đây cho mình một ân tình lớn như vậy, nếu nói không có mục đích thì đến quỷ cũng chẳng tin.
Dận Tường thấy Trịnh Xuân Hoa vẫn giữ được bình tĩnh trước một cơ hội lớn như vậy thì không nhịn được mà nhìn thẳng vào nàng, nhướn mày nói: "Ngươi biết ai kêu ta tới đây không?"
Trịnh Xuân Hoa hơi nhíu mày, sau đó vẻ mặt đầy xúc động, bước nhanh tới nắm chặt tay áo của Dận Tường, giọng gấp gáp: "Thái tử, là Thái tử kêu ngài tới cứu ta đúng không? Thái tử không sao chứ?" Không đợi Dận Tường trả lời, nàng lại lẩm bẩm: "Thái tử không quên ta, trong lòng ngài ấy vẫn nhớ ta." Lời chưa dứt, nước mắt đã rơi.
Thái độ này của nàng chứng tỏ nàng yêu Thái tử thật lòng, nếu không sẽ không vui mừng đến phát khóc như vậy, chỉ là.. si tâm cuối cùng lại thành tình phụ.
Trong thoáng chốc, Dận Tường cảm thấy không đành lòng, hắn không đành lòng nói sự thật cho nữ nhân đáng thương này biết, điều này thật sự quá tàn nhẫn, nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, Tứ ca mới là người hắn quan tâm.
"Thái tử kêu ta tới để giết ngươi!" Dận Tường nhìn vào đôi tay sưng đỏ đang nắm lấy ống tay áo của mình, từ từ gỡ ra.
"Giết ta?" Trịnh Xuân Hoa lẩm bẩm hai chữ này trong miệng, không tin vào tai mình, nàng biết mình chính là mầm họa của Thái tử, nhưng Thái tử.. sao Thái tử lại có thể nhẫn tâm như vậy, nhất dạ phu thê bách nhật ân, bọn họ rốt cuộc cũng đã từng chung chăn gối, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Huống chi hắn mới là người tìm đến nàng trước, quan tâm nàng, khiến nàng không cầm lòng được mà làm ra chuyện trái với luân thường đạo lí.
Nước mắt rơi lã chã, dù hai bàn tay nàng đã ôm kín mặt, nhưng những giọt lệ trong suốt vẫn len qua kẽ tay rơi xuống đất, khuấy lên những hạt bụi nhỏ vô hình.
Con người, giữa thế gian rộng lớn này, cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé và bất lực..
Đợi nàng khóc một trận ra hồn, Dận Tường mới đưa cho nàng chiếc khăn: "Ngươi cũng không nên quá đau lòng, phu thê vốn là chim cùng rừng, gặp họa mạnh ai nấy bay, huống hồ chi hai người cũng chẳng phải phu thê."
Vừa rồi nắm tay quá chặt, móng tay đều xuyên qua lớp áo mỏng cắm vào lòng bàn tay nàng, da thịt đang sưng lại bị đâm vào, trong dịch mủ chảy ra còn có một mảnh nhỏ màu đen, là mấy ngày trước nàng bị vụn vỗ đâm vào, chưa kịp lấy ra, sự mệt mỏi khiến nàng quên luôn cảm giác đau nhức, đến khi phát hiện thì chỗ đó đã mưng mủ rồi.
Nhiều người nhiều việc cũng như vụn gai gỗ này, bị nó đâm vào da thịt mà không để ý, đến khi phát hiện ra, thì đã thành ung nhọt, dơ bẩn tanh hôi, khiến người muốn ói.
Ánh mắt Trịnh Xuân Hoa dần bình thường trở lại, thậm chí còn bình tĩnh hơn trước, dù không cam lòng, dù hối hận, nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, đây là Tử Cấm Thành, nàng còn có thể chạy đi đâu?
"Thập tam gia đã tới đây rồi thì cứ làm theo lệnh của Thái tử là được, hà cớ gì phải nói nhiều như vậy." Nàng cười lớn, nhưng nét mặt thê lương không tả được, rơi vào hoàn cảnh hôm nay nàng chỉ biết tự mình trách mình, không thể đổ lỗi cho người khác. Người duy nhất nàng hận chính là Dận Nhưng, tất cả đau khổ mà nàng phải chịu là do một tay hắn ban cho, vậy mà giờ đây hắn lại cho người đến lấy mạng mình, tim nàng.. đau đến ngạt thở.
Dận Tường búng móng nay, thản nhiên nói: "Thái tử muốn giết ngươi, nhưng ta thì không, Trịnh Quý nhân, không lẽ ngươi chấp nhận chết như vậy sao?"
Nghe Văn Anh gọi, Trịnh Xuân Hoa giật mình đứng dậy, nét mặt vô cảm, chỉ khi Văn Anh nói ra thân phận của Dận Tường, mí mắt nàng mới hơi động, nhưng cũng chỉ bấy nhiêu, nàng đã thảm tới mức này thì là ai cũng không quan trọng.
Sau khi đến đây, Trịnh Xuân Hoa phụ trách việc giặt quần áo, ai cũng nghĩ giặt giữ nhẹ nhàng hơn giã gạo, nhưng thật ra một năm bốn mùa, trừ lúc ngủ, bàn tay lúc nào cũng ngâm trong nước, mùa đông lạnh buốt cũng không ngoại lệ. Lâu dần đôi tay sẽ bị ăn mòn, ngày ngày đau đớn ngứa ngáy như bị kim châm, ngồi không yên, đêm không ngủ, chẳng khác gì tàn phế.
Nhìn Trịnh Xuân Hoa thì biết, mới đến đây có mấy ngày mà đôi tay nàng ta đã sưng phù trắng bệch, vài chỗ còn lở loét, Tân Giả khố thật sự không phải là nơi dành cho người ở.
Văn Anh sắp xếp một căn phòng yên tĩnh cho Dận Tường xong thì lui ra, Dận Tường nhìn Trịnh Xuân Hoa đang đứng trước mặt mình, thở dài: "Ngồi đi."
"Người mang tội không dám ngồi." Trịnh Xuân Hoa lạnh lùng đáp, thật ra nếu nhìn kỹ, ngũ quan của nàng vẫn thuộc hàng thanh tú động lòng người, chẳng trách lúc đó Khang Hi vừa thấy đã phong nàng làm Quý nhân, chỉ tiếc nàng đã tự mình huỷ đi tất cả.
Dận Tường cũng không miễn cưỡng nàng, tự mình ngồi xuống bên cửa sổ, nói: "Sống ở đây có khổ lắm không?"
Nghe câu này, Trịnh Xuân Hoa nở nụ cười, đây là nụ cười đầu tiên kể từ lúc nàng bước chân vào Tân Giả khố, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một sự mỉa mai vô tận, nàng đưa đôi tay sưng đỏ của mình lên, nói: "Thập tam gia không cảm thấy mình hỏi câu này là quá thừa thãi ư? Nếu không khổ thì sao gọi là Tân Giả khố? Ta biết bản thân mình nghiệp chướng nặng nề, bị như vầy cũng xem như là báo ứng, trả giá cho việc dâm loạn cung đình!" Nàng chẳng tự xưng là nô tỳ, bởi lẽ còn muốn giữ lại chút tự trọng cho bản thân.
Dận Tường đẩy cánh cửa sổ đang đóng chặt, nhìn những nữ nhân vẫn đang tiếp tục giã gạo giặt giũ bên ngoài, thờ ơ nói: "Chuyện này cũng không phải lỗi của một mình ngươi."
Trịnh Xuân Hoa trầm mặc một lát rồi nói: "Rốt cuộc Thập tam gia muốn nói gì?" Dù ngốc tới đâu Trịnh Xuân Hoa cũng nhìn ra dc Dận Tường tới đây là để tìm mình, chỉ là không biết bản thân mình có giá trị gì mà khiến vị Thập tôn gia tôn quý phải đích thân tới Tân Giả khố.
Dận Tường nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ: "Có muốn rời khỏi đây không?"
Câu nói này khiến đôi mắt u ám của Trịnh Xuân Hoa bừng sáng, nhưng ngay lập tức đã biến thành cười nhạo: "Cớ gì Thập tam gia lại đùa cợt với một tội nhân như ta, nếu có thể ra ngoài thì đây đâu còn được gọi là Tân Giả khố."
"Ta có cách, ta chỉ hỏi ngươi một câu, muốn hay không?" Dận Tường nói, mà thật ra dù Trịnh Xuân Hoa có muốn hay không thì mọi việc vẫn theo kế hoạch, có điều nếu nàng ta tình nguyện thì sẽ tốt hơn.
Thấy Dận Tường hỏi thêm lần nữa, trong lòng Trịnh Xuân Hoa không khỏi loé lên một tia hi vọng, nàng run run: "Ngài có thể giúp ta rời khỏi nơi này thật sao/"
Phàm là con người, chẳng một ai muốn ở tại Tân Giả khố này cả, khi vừa tới, đêm nào nàng cũng khóc vì không chịu nổi, nhưng vậy thì đã sao, kể từ khi bị phế truất, không còn ai quan tâm nàng đã từng là một Trịnh Quý nhân. Ở đây, mạng người không đáng một xu, khóc đến chết cũng chẳng ai thương tiếc, nàng đã từng tìm tới cái chết, nhưng lại bị phát hiện, cuối cùng phải nhận lấy một trận đòn roi tơi tả, đến nỗi chết cũng không được, thì chỉ đành tồn tại lay lắt qua ngày, như cái xác không hồn sống trong Tân Giả khố. Vốn cứ đợi một ngày nào đó kiệt sức mà chết đi, không ngờ Dận Tường lại nói với nàng như vậy.
Nhưng Trịnh Xuân Hoa cũng không phải là người không biết suy nghĩ, sau một lát nàng đã bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mặt Dận Tường: "Mục đích của ngài là gì?" Trên đời này chẳng ai tự nhiên tốt với mình, cũng chẳng ai không lí do gì mà hận, chưa kể nàng và Dận Tường chưa từng có bất kì mối quan hệ nào trước đó, giờ hắn lại đích thân tới đây cho mình một ân tình lớn như vậy, nếu nói không có mục đích thì đến quỷ cũng chẳng tin.
Dận Tường thấy Trịnh Xuân Hoa vẫn giữ được bình tĩnh trước một cơ hội lớn như vậy thì không nhịn được mà nhìn thẳng vào nàng, nhướn mày nói: "Ngươi biết ai kêu ta tới đây không?"
Trịnh Xuân Hoa hơi nhíu mày, sau đó vẻ mặt đầy xúc động, bước nhanh tới nắm chặt tay áo của Dận Tường, giọng gấp gáp: "Thái tử, là Thái tử kêu ngài tới cứu ta đúng không? Thái tử không sao chứ?" Không đợi Dận Tường trả lời, nàng lại lẩm bẩm: "Thái tử không quên ta, trong lòng ngài ấy vẫn nhớ ta." Lời chưa dứt, nước mắt đã rơi.
Thái độ này của nàng chứng tỏ nàng yêu Thái tử thật lòng, nếu không sẽ không vui mừng đến phát khóc như vậy, chỉ là.. si tâm cuối cùng lại thành tình phụ.
Trong thoáng chốc, Dận Tường cảm thấy không đành lòng, hắn không đành lòng nói sự thật cho nữ nhân đáng thương này biết, điều này thật sự quá tàn nhẫn, nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, Tứ ca mới là người hắn quan tâm.
"Thái tử kêu ta tới để giết ngươi!" Dận Tường nhìn vào đôi tay sưng đỏ đang nắm lấy ống tay áo của mình, từ từ gỡ ra.
"Giết ta?" Trịnh Xuân Hoa lẩm bẩm hai chữ này trong miệng, không tin vào tai mình, nàng biết mình chính là mầm họa của Thái tử, nhưng Thái tử.. sao Thái tử lại có thể nhẫn tâm như vậy, nhất dạ phu thê bách nhật ân, bọn họ rốt cuộc cũng đã từng chung chăn gối, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Huống chi hắn mới là người tìm đến nàng trước, quan tâm nàng, khiến nàng không cầm lòng được mà làm ra chuyện trái với luân thường đạo lí.
Nước mắt rơi lã chã, dù hai bàn tay nàng đã ôm kín mặt, nhưng những giọt lệ trong suốt vẫn len qua kẽ tay rơi xuống đất, khuấy lên những hạt bụi nhỏ vô hình.
Con người, giữa thế gian rộng lớn này, cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé và bất lực..
Đợi nàng khóc một trận ra hồn, Dận Tường mới đưa cho nàng chiếc khăn: "Ngươi cũng không nên quá đau lòng, phu thê vốn là chim cùng rừng, gặp họa mạnh ai nấy bay, huống hồ chi hai người cũng chẳng phải phu thê."
Vừa rồi nắm tay quá chặt, móng tay đều xuyên qua lớp áo mỏng cắm vào lòng bàn tay nàng, da thịt đang sưng lại bị đâm vào, trong dịch mủ chảy ra còn có một mảnh nhỏ màu đen, là mấy ngày trước nàng bị vụn vỗ đâm vào, chưa kịp lấy ra, sự mệt mỏi khiến nàng quên luôn cảm giác đau nhức, đến khi phát hiện thì chỗ đó đã mưng mủ rồi.
Nhiều người nhiều việc cũng như vụn gai gỗ này, bị nó đâm vào da thịt mà không để ý, đến khi phát hiện ra, thì đã thành ung nhọt, dơ bẩn tanh hôi, khiến người muốn ói.
Ánh mắt Trịnh Xuân Hoa dần bình thường trở lại, thậm chí còn bình tĩnh hơn trước, dù không cam lòng, dù hối hận, nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, đây là Tử Cấm Thành, nàng còn có thể chạy đi đâu?
"Thập tam gia đã tới đây rồi thì cứ làm theo lệnh của Thái tử là được, hà cớ gì phải nói nhiều như vậy." Nàng cười lớn, nhưng nét mặt thê lương không tả được, rơi vào hoàn cảnh hôm nay nàng chỉ biết tự mình trách mình, không thể đổ lỗi cho người khác. Người duy nhất nàng hận chính là Dận Nhưng, tất cả đau khổ mà nàng phải chịu là do một tay hắn ban cho, vậy mà giờ đây hắn lại cho người đến lấy mạng mình, tim nàng.. đau đến ngạt thở.
Dận Tường búng móng nay, thản nhiên nói: "Thái tử muốn giết ngươi, nhưng ta thì không, Trịnh Quý nhân, không lẽ ngươi chấp nhận chết như vậy sao?"