CHƯƠNG 193 – CỐ NHÂN
Trước là giam cầm nàng trong biệt viện đổ nát hoang tàn, sau là trăm phương nghìn kế hạ độc cho nàng phát điên, Na Lạp thị làm mọi cách hòng chỉ để ngăn cản nàng quay lại nơi này, vậy mà giờ tỏ vẻ vui mừng cảm động, ha ha, ngươi quả nhiên là loài dối trá.
Cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tràn nét vui, nàng uốn gối: "Đa tạ đích Phúc tấn quan tâm, nô tỳ đã khỏi bệnh rồi, gặp lại đích Phúc tấn nô tỳ cũng rất vui, tưởng đâu cả đời này không được nhìn thấy người nữa rồi." Nước mắt theo từng câu nói cứ lăn dài trên má, Na Lạp thị vội vàng đưa khăn lau nước mắt cho nàng, nức nở: "Ngày vui như vầy muội muội sao lại khóc!"
Lời thì vậy nhưng mắt Na Lạp thị lại rưng rưng, khiến ai chứng kiến cũng đều cảm động. Có điều, cả hai nàng hiểu rõ, tất cả chỉ là một màn kịch diễn cho người xem mà thôi, chẳng có chút nào là thật.
Đối phó với Na Lạp thị xong, mấy người họ cùng nhau đi đến dưới mái hiên đại sảnh, Đồng Giai thị cũng đang ở đó, thấy Lăng Nhã tới, nàng ta chen lên phía trước, nắm lấy bàn đôi tay lạnh của Lăng Nhã, nước mắt ngắn dài, nức nở: "Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, đều là do muội hại tỷ, thật lòng xin lỗi tỷ! Muội không cố ý đâu, thật tình lúc đó muội rất sợ, sợ đến nỗi không nhớ gì hết, lúc tỉnh lại nhìn thấy hoa tai của tỷ tỷ trong tay thì.. Tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho muội có được không?"
Nàng nhìn Lăng Nhã đầy lo sợ, ánh mắt như một chú nai con, ngây thơ tới mức có thể nhìn tận đáy, thấy Lăng Nhã đứng yên không nói, nàng lúng túng cúi đầu, không biết nên làm gì tiếp, rồi đột nhiên, nàng quỳ sụp xuống, khóc lớn: "Tỷ tỷ, muội biết là tỷ hận muội, do sự hiểu lầm của muội đã gián tiếp hại tỷ mất đi hài tử, kiếp này muội nợ tỷ tỷ một mạng, bây giờ tỷ có muốn chém muốn giết, muội cũng không nửa câu oán trách, chỉ mong tỷ tỷ có thể bỏ qua cho muội muội."
Đồng Giai thị hiện là trắc Phúc tấn của Ung Vương phủ, lại đang lúc đắc sủng, Lăng Nhã thì ngược lại, chỉ là một thứ dân không danh không phận, cái quỳ gối này quả khiến người sợ hãi.
Lăng Nhã giữ lấy đôi tay cũng lạnh và ẩm ướt của Đồng Giai thị, đỡ nàng ta đứng lên, nét mặt dịu dàng: "Gì mà chém với giết, muội muội nghĩ tỷ là đao phủ sao? Mau, mau đứng lên!" Thấy Đồng Giai thị vẫn khăng khăng quỳ, nàng thở dài: "Trước đây quả thật là tỷ rất giận muội muội, luôn cho là muội muội đã hại chết hài tử của ta."
Lời này của Lăng Nhã khiến Dận Chân khẽ cau mày, nhưng nghe câu tiếp theo, hai mày của hắn lập tức giãn ra: "Nhưng mấy năm ở biệt viện, lại còn phát điên, tỷ đã suy nghĩ thấu đáo, cái chết của hài tử là điều không ai muốn, tất cả là hiểu lầm, nếu cứ mãi nhớ tới việc này, chỉ làm khổ chính mình, làm khổ vương gia, làm khổ muội muội mà thôi. Huống chi, Hoàng thượng đã hạ chỉ truy phong hài nhi làm Hòa thạc Tễ nguyệt Quân quân, coi như đã an ủi hài nhi trên trời, chúng ta nên nhìn về phía trước, những gì đã qua cứ cho nó qua đi, muội muội vẫn là muội muội tốt của ta, bây giờ là vậy, sau này vẫn thế, trừ khi muội muội không muốn!"
Đồng Giai chớp mắt, mừng đến rơi lệ: "Tỷ tỷ, thật sự tỷ không trách muội sao?"
"Ừm, không trách, mau đứng lên đi." Giọng Lăng Nhã vẫn dịu dàng như ban đầu: "Muội muội giờ là trắc Phúc tấn của Ung Vương phủ, quỳ như vậy coi sao được?"
Đồng Giai thị lau nước mắt, gượng cười: "Nếu không có hiểu lầm lần đó thì vị trí trắc Phúc tấn này hẳn là của tỷ tỷ rồi, muội quỳ trước tỷ cũng là lẽ đương nhiên."
Lăng Nhã chỉ cười không nói, đưa ánh mắt nhìn mọi người, Tống thị, Qua Nhĩ Giai thị, Thành cách cách, cùng vài nữ tử xinh đẹp khác đang tò mò quan sát nàng, trông họ rất lạ, hẳn là mới nhập phủ trong mấy năm gần đây. Khi chạm phải đôi mắt đang rưng rưng của Ôn Như Ngôn và Qua Nhĩ Giai thị, cả ba lộ ra ý cười thấu hiểu, dù ở đây rất đông người, nhưng duy chỉ hai người họ là thật sự mong nàng trở về, còn lại, chẳng qua chỉ là màn kịch.
Ngay lúc định chuyển ánh nhìn đi nơi khác, nàng bất chợt thấy một nữ nhân luống tuổi đứng cạnh Ôn Như Ngôn, nhìn cách trang điểm thì hẳn là hạ nhân trong phủ, bà ta đang bế một tiểu nữ hài khoảng chừng hơn một tuổi, thân mặc y phục màu vàng nhạt, chân mang hài nhỏ màu hồng đính ngọc trai, trên đầu thắt hai bím tóc xinh xinh, dưới mỗi đuôi tóc cài một viên ngọc nhỏ. Nhìn thấy Dận Chân, nó có vẻ rất thích thú, vươn hai cánh tay nhỏ xíu về phía hắn mà 'a, a', giống như đòi được hắn ôm.
"Vương gia, đây là.." Lăng Nhã mừng thầm chờ đợi câu trả lời, trong lòng chưa dám khẳng định.
Dận Chân ôm lấy tiểu nữ, vuốt ve gương mặt tròn đầy như cánh hoa, mỉm cười: "Ta quên kể với nàng, năm ngoái Như Ngôn đã hạ sinh cho ta một nữ nhi, tính đến nay vừa hơn một tuổi."
"Là con của tỷ tỷ sao?" Lăng Nhã không giấu được sự vui mừng, nàng biết, tỷ tỷ luôn mong đợi có một đứa con, rốt cuộc cũng được như ý nguyện rồi, đây chính là tin tốt nhất nàng nhận được kể từ khi hồi phủ.
"Phải, tên nó là Hàm Yên." Ôn Như Ngôn chậm chậm khoé mắt.
"Hàm Yên." Lăng Nhã khẽ nhắc lại, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như cành liễu non, Hàm Yên nhìn nàng, miệng nhỏ nở nụ cười ngây thơ trong sáng, càng khiến nàng thèm khát được ôm, được hôn.
"Tố Ngôn đâu?" Dận Chân nhìn một lượt, không thấy bóng dáng Niên thị đâu.
Na Lạp thị vội thưa: "Muội muội sắp lâm bồn, đi đứng không tiện, trời lại đang mưa trơn trượt, nên thiếp thân bảo muội ấy không cần tới." Thấy Dận Chân gật đầu không hỏi gì thêm, nàng liền cúi người, giọng nói dịu dàng vang lên giữa tiếng leng keng của châu ngọc: "Nếu muội muội đã trở về rồi thì thiếp thân bạo gan thỉnh Vương gia phục vị thứ Phúc tấn cho muội muội!"
Đồng Giai thị hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức đã hiểu ý đồ của Na Lạp thị, liền tiếp lời: "Đúng rồi Vương gia, nếu chuyện năm đó đã là hiểu lầm, thì cũng nên phục vị cho tỷ tỷ, xin Vương gia ân chuẩn!"
Dận Chân hơi do dự, hắn vốn muốn tấn phong Lăng Nhã làm trắc Phúc tấn, bù đắp phần nào những khổ sở suốt mấy năm qua của nàng. Tuy trong phủ đã đủ hai vị trắc Phúc tấn, nhưng đặc ban cũng không phải không thể. Nhưng xem ra hiện tại mấy người Na Lạp thị đã nói như vậy, thật khó mà không đồng ý.
Dận Chân nghĩ kỹ lại, việc đưa một người bị phế làm thứ dân về phủ đã là phá lệ rồi, cho dù đó là hiểu lầm, và Lăng Nhã cũng vì vậy mà mất đi hài tử, nhưng suy cho cùng cũng không thể lấy đó là lý do để tấn phong, hơn nữa, tấn phong như vậy cũng khó tránh người trong phủ sinh bất mãn, đối với Lăng Nhã không phải là chuyện tốt.
Về phần Lăng Nhã, nàng thụ sủng nhược khinh liền từ chối: "Có thể về lại Ung Vương phủ, được ở bên cạnh hầu hạ Vương gia, thiếp thân đã thấy hài lòng lắm rồi, không dám nghĩ tới danh vị."
Sau khi cân nhắn lợi hại, Dận Chân liền đưa ra quyết định: "Được, cứ theo ý các nàng, ngay trong hôm nay, phục vị cho Nữu Hỗ Lộc thị làm thứ Phúc tấn, ban Tịnh Tư Cư như cũ." Thấy Lăng Nhã còn lo lắng, hắn vô vỗ mu bàn tay nàng trấn an: "Đây là nàng xứng đáng, đừng nghĩ nhiều."
Mắt Na Lạp thị thoáng xẹt qua một tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã mỉm cười: "Muội muội đi đường cả ngày chắc cũng mệt rồi, bên Tịnh Tư Cư ta đã sai người quét dọn sạch sẽ, chi bằng muội muội về nghỉ ngơi một lát đi, tối đến chúng ta lại cùng nhau nói chuyện."
Lời của Na Lạp thị vừa dứt, mọi người cũng dần tản đi, ngay từ đầu bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng đến đây, nay nghe có thể đi thì tội gì nán lại. Dận Chân vốn muốn đưa Lăng Nhã về Tịnh Tư Cư, nhưng Chu Dung lại tới báo có quan Hình bộ cầu kiến, nên hắn phải đi, xong việc sẽ ghé thăm nàng.
Cuối cùng, chỉ còn Qua Nhĩ Giai thị và Ôn Như Ngôn ở lại, Lăng Nhã ôm lấy Hàm Yên, mắt rưng rưng cười: "Hai vị tỷ tỷ có hứng thú tới Tịnh Tư Cư ngồi chút không?"
"Mong mà không được!" Ôn Như Ngôn cười hiền, nhìn qua Qua Nhĩ Giai thị: "Muội muội thì sao?"
Qua Nhĩ Giai thị vén nhẹ tua ngọc bên thái dương, mắt ngấn nước khẽ cười: "Đã lâu không tới đó, cũng có chút nhớ, chúng ta cùng đi thôi."
Cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tràn nét vui, nàng uốn gối: "Đa tạ đích Phúc tấn quan tâm, nô tỳ đã khỏi bệnh rồi, gặp lại đích Phúc tấn nô tỳ cũng rất vui, tưởng đâu cả đời này không được nhìn thấy người nữa rồi." Nước mắt theo từng câu nói cứ lăn dài trên má, Na Lạp thị vội vàng đưa khăn lau nước mắt cho nàng, nức nở: "Ngày vui như vầy muội muội sao lại khóc!"
Lời thì vậy nhưng mắt Na Lạp thị lại rưng rưng, khiến ai chứng kiến cũng đều cảm động. Có điều, cả hai nàng hiểu rõ, tất cả chỉ là một màn kịch diễn cho người xem mà thôi, chẳng có chút nào là thật.
Đối phó với Na Lạp thị xong, mấy người họ cùng nhau đi đến dưới mái hiên đại sảnh, Đồng Giai thị cũng đang ở đó, thấy Lăng Nhã tới, nàng ta chen lên phía trước, nắm lấy bàn đôi tay lạnh của Lăng Nhã, nước mắt ngắn dài, nức nở: "Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, đều là do muội hại tỷ, thật lòng xin lỗi tỷ! Muội không cố ý đâu, thật tình lúc đó muội rất sợ, sợ đến nỗi không nhớ gì hết, lúc tỉnh lại nhìn thấy hoa tai của tỷ tỷ trong tay thì.. Tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho muội có được không?"
Nàng nhìn Lăng Nhã đầy lo sợ, ánh mắt như một chú nai con, ngây thơ tới mức có thể nhìn tận đáy, thấy Lăng Nhã đứng yên không nói, nàng lúng túng cúi đầu, không biết nên làm gì tiếp, rồi đột nhiên, nàng quỳ sụp xuống, khóc lớn: "Tỷ tỷ, muội biết là tỷ hận muội, do sự hiểu lầm của muội đã gián tiếp hại tỷ mất đi hài tử, kiếp này muội nợ tỷ tỷ một mạng, bây giờ tỷ có muốn chém muốn giết, muội cũng không nửa câu oán trách, chỉ mong tỷ tỷ có thể bỏ qua cho muội muội."
Đồng Giai thị hiện là trắc Phúc tấn của Ung Vương phủ, lại đang lúc đắc sủng, Lăng Nhã thì ngược lại, chỉ là một thứ dân không danh không phận, cái quỳ gối này quả khiến người sợ hãi.
Lăng Nhã giữ lấy đôi tay cũng lạnh và ẩm ướt của Đồng Giai thị, đỡ nàng ta đứng lên, nét mặt dịu dàng: "Gì mà chém với giết, muội muội nghĩ tỷ là đao phủ sao? Mau, mau đứng lên!" Thấy Đồng Giai thị vẫn khăng khăng quỳ, nàng thở dài: "Trước đây quả thật là tỷ rất giận muội muội, luôn cho là muội muội đã hại chết hài tử của ta."
Lời này của Lăng Nhã khiến Dận Chân khẽ cau mày, nhưng nghe câu tiếp theo, hai mày của hắn lập tức giãn ra: "Nhưng mấy năm ở biệt viện, lại còn phát điên, tỷ đã suy nghĩ thấu đáo, cái chết của hài tử là điều không ai muốn, tất cả là hiểu lầm, nếu cứ mãi nhớ tới việc này, chỉ làm khổ chính mình, làm khổ vương gia, làm khổ muội muội mà thôi. Huống chi, Hoàng thượng đã hạ chỉ truy phong hài nhi làm Hòa thạc Tễ nguyệt Quân quân, coi như đã an ủi hài nhi trên trời, chúng ta nên nhìn về phía trước, những gì đã qua cứ cho nó qua đi, muội muội vẫn là muội muội tốt của ta, bây giờ là vậy, sau này vẫn thế, trừ khi muội muội không muốn!"
Đồng Giai chớp mắt, mừng đến rơi lệ: "Tỷ tỷ, thật sự tỷ không trách muội sao?"
"Ừm, không trách, mau đứng lên đi." Giọng Lăng Nhã vẫn dịu dàng như ban đầu: "Muội muội giờ là trắc Phúc tấn của Ung Vương phủ, quỳ như vậy coi sao được?"
Đồng Giai thị lau nước mắt, gượng cười: "Nếu không có hiểu lầm lần đó thì vị trí trắc Phúc tấn này hẳn là của tỷ tỷ rồi, muội quỳ trước tỷ cũng là lẽ đương nhiên."
Lăng Nhã chỉ cười không nói, đưa ánh mắt nhìn mọi người, Tống thị, Qua Nhĩ Giai thị, Thành cách cách, cùng vài nữ tử xinh đẹp khác đang tò mò quan sát nàng, trông họ rất lạ, hẳn là mới nhập phủ trong mấy năm gần đây. Khi chạm phải đôi mắt đang rưng rưng của Ôn Như Ngôn và Qua Nhĩ Giai thị, cả ba lộ ra ý cười thấu hiểu, dù ở đây rất đông người, nhưng duy chỉ hai người họ là thật sự mong nàng trở về, còn lại, chẳng qua chỉ là màn kịch.
Ngay lúc định chuyển ánh nhìn đi nơi khác, nàng bất chợt thấy một nữ nhân luống tuổi đứng cạnh Ôn Như Ngôn, nhìn cách trang điểm thì hẳn là hạ nhân trong phủ, bà ta đang bế một tiểu nữ hài khoảng chừng hơn một tuổi, thân mặc y phục màu vàng nhạt, chân mang hài nhỏ màu hồng đính ngọc trai, trên đầu thắt hai bím tóc xinh xinh, dưới mỗi đuôi tóc cài một viên ngọc nhỏ. Nhìn thấy Dận Chân, nó có vẻ rất thích thú, vươn hai cánh tay nhỏ xíu về phía hắn mà 'a, a', giống như đòi được hắn ôm.
"Vương gia, đây là.." Lăng Nhã mừng thầm chờ đợi câu trả lời, trong lòng chưa dám khẳng định.
Dận Chân ôm lấy tiểu nữ, vuốt ve gương mặt tròn đầy như cánh hoa, mỉm cười: "Ta quên kể với nàng, năm ngoái Như Ngôn đã hạ sinh cho ta một nữ nhi, tính đến nay vừa hơn một tuổi."
"Là con của tỷ tỷ sao?" Lăng Nhã không giấu được sự vui mừng, nàng biết, tỷ tỷ luôn mong đợi có một đứa con, rốt cuộc cũng được như ý nguyện rồi, đây chính là tin tốt nhất nàng nhận được kể từ khi hồi phủ.
"Phải, tên nó là Hàm Yên." Ôn Như Ngôn chậm chậm khoé mắt.
"Hàm Yên." Lăng Nhã khẽ nhắc lại, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như cành liễu non, Hàm Yên nhìn nàng, miệng nhỏ nở nụ cười ngây thơ trong sáng, càng khiến nàng thèm khát được ôm, được hôn.
"Tố Ngôn đâu?" Dận Chân nhìn một lượt, không thấy bóng dáng Niên thị đâu.
Na Lạp thị vội thưa: "Muội muội sắp lâm bồn, đi đứng không tiện, trời lại đang mưa trơn trượt, nên thiếp thân bảo muội ấy không cần tới." Thấy Dận Chân gật đầu không hỏi gì thêm, nàng liền cúi người, giọng nói dịu dàng vang lên giữa tiếng leng keng của châu ngọc: "Nếu muội muội đã trở về rồi thì thiếp thân bạo gan thỉnh Vương gia phục vị thứ Phúc tấn cho muội muội!"
Đồng Giai thị hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức đã hiểu ý đồ của Na Lạp thị, liền tiếp lời: "Đúng rồi Vương gia, nếu chuyện năm đó đã là hiểu lầm, thì cũng nên phục vị cho tỷ tỷ, xin Vương gia ân chuẩn!"
Dận Chân hơi do dự, hắn vốn muốn tấn phong Lăng Nhã làm trắc Phúc tấn, bù đắp phần nào những khổ sở suốt mấy năm qua của nàng. Tuy trong phủ đã đủ hai vị trắc Phúc tấn, nhưng đặc ban cũng không phải không thể. Nhưng xem ra hiện tại mấy người Na Lạp thị đã nói như vậy, thật khó mà không đồng ý.
Dận Chân nghĩ kỹ lại, việc đưa một người bị phế làm thứ dân về phủ đã là phá lệ rồi, cho dù đó là hiểu lầm, và Lăng Nhã cũng vì vậy mà mất đi hài tử, nhưng suy cho cùng cũng không thể lấy đó là lý do để tấn phong, hơn nữa, tấn phong như vậy cũng khó tránh người trong phủ sinh bất mãn, đối với Lăng Nhã không phải là chuyện tốt.
Về phần Lăng Nhã, nàng thụ sủng nhược khinh liền từ chối: "Có thể về lại Ung Vương phủ, được ở bên cạnh hầu hạ Vương gia, thiếp thân đã thấy hài lòng lắm rồi, không dám nghĩ tới danh vị."
Sau khi cân nhắn lợi hại, Dận Chân liền đưa ra quyết định: "Được, cứ theo ý các nàng, ngay trong hôm nay, phục vị cho Nữu Hỗ Lộc thị làm thứ Phúc tấn, ban Tịnh Tư Cư như cũ." Thấy Lăng Nhã còn lo lắng, hắn vô vỗ mu bàn tay nàng trấn an: "Đây là nàng xứng đáng, đừng nghĩ nhiều."
Mắt Na Lạp thị thoáng xẹt qua một tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã mỉm cười: "Muội muội đi đường cả ngày chắc cũng mệt rồi, bên Tịnh Tư Cư ta đã sai người quét dọn sạch sẽ, chi bằng muội muội về nghỉ ngơi một lát đi, tối đến chúng ta lại cùng nhau nói chuyện."
Lời của Na Lạp thị vừa dứt, mọi người cũng dần tản đi, ngay từ đầu bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng đến đây, nay nghe có thể đi thì tội gì nán lại. Dận Chân vốn muốn đưa Lăng Nhã về Tịnh Tư Cư, nhưng Chu Dung lại tới báo có quan Hình bộ cầu kiến, nên hắn phải đi, xong việc sẽ ghé thăm nàng.
Cuối cùng, chỉ còn Qua Nhĩ Giai thị và Ôn Như Ngôn ở lại, Lăng Nhã ôm lấy Hàm Yên, mắt rưng rưng cười: "Hai vị tỷ tỷ có hứng thú tới Tịnh Tư Cư ngồi chút không?"
"Mong mà không được!" Ôn Như Ngôn cười hiền, nhìn qua Qua Nhĩ Giai thị: "Muội muội thì sao?"
Qua Nhĩ Giai thị vén nhẹ tua ngọc bên thái dương, mắt ngấn nước khẽ cười: "Đã lâu không tới đó, cũng có chút nhớ, chúng ta cùng đi thôi."