Chương 49. Hoàn thành
Hoắc Tử Thần kinh ngạc nói: "Cô làm xong rồi sao? Làm sao có thể!".
Hắn cũng tốt nghiệp chuyên ngành năng lượng, đương nhiên hiểu được trình độ phức tạp trong đó!
Cho nên Hứa Nhân nói rằng tiến sĩ Nam cần một chút thời gian, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa đưa giải pháp cho hắn, hắn cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Làm sao mà Hứa Nam Ca lại có thể hoàn thành một cách nhanh chóng như vậy? Hứa Nam Ca híp mắt: "Lát nữa tôi sửa sang lại gửi cho anh, không phải sẽ biết sao? Hoắc Tử Thần, đừng quên chuyện anh đã đáp ứng tôi!"
Lưu lại lời này, cô tiến vào văn phòng tổ 1.
Vừa bước chân vào cửa đã bị thành viên tổ 1 vây quanh.
Trương Triều ánh mắt cảnh giác nhìn Hoắc Tử Thần: "Học muội, hắn lại dùng tiến sĩ Nam để khinh thường em à?".
Những người còn lại cũng lập tức nói:
"Hứa đại thần, đừng so đo với hắn!"
"Đúng vậy, với khả năng này ở độ tuổi của chúng ta cũng đã đứng đầu rồi! Không thể so với tiến sĩ Nam!"
"Em vốn đã rất tài giỏi rồi! Ở tuổi còn trẻ như vậy, đã giỏi hơn tất cả mọi người ở đây rồi!"
Giang Anh Kiều bước ra khỏi văn phòng.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, hẳn là tối hôm qua không về nhà, ngủ lại công ty.
Hắn cau mày, nhìn về phía Hứa Nam Ca: "Đừng lo lắng, tối hôm qua tôi không ngủ lại, đại khái đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, hôm nay sẽ phải làm thêm giờ, cho dù không thể cho ra một phương án đầy đủ, nhưng chỉ cần có một ý nghĩ cũng có thể báo cáo kết quả công tác..".
Hắn còn gửi wechat cho anh họ, đem chuyện của bộ phận nghiên cứu và phát triển giải thích một lần.
Còn về việc Hoắc phó tổng làm khó, anh họ sẽ giúp hắn làm chủ!
Hứa Nam Ca nghe lời nói ân cần của bọn họ, trong lòng vô cùng thoải mái.
Cô cười: "Không cần, tôi đã làm xong hết rồi."
Giang Anh Kiều xua tay: "Chuyện này cô không cần lo lắng nữa, tôi đi liên lạc.. cái gì cơ?"
Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt: "Cô hoàn thành rồi?"
Những nhân viên khác cũng không thể tin được, nhìn cô nói: "Hứa đại thần, cô vừa nói gì vậy? Tôi có nghe nhầm không? Hay do cô mệt quả nên sinh ảo giác?"
Trương Triều cũng cười khổ nói: "Học muội, em đừng đùa chúng ta!".
Hứa Nam Ca bật cười: "Tôi sẽ gửi bản sao qua email cho mọi người.".
Nói xong cô mang theo máy tính bước vào văn phòng.
Các thành viên tổ 1 cùng với Giang Anh Kiều vẫn đứng lặng ở đó, nhìn nhau với vẻ khó tin.
Mãi cho đến khi máy tính nhận được thông báo email, mọi người mới quay trở lại vị trí của mình, mở hòm thư ra!
Hứa Nam Ca quả nhiên đã gửi một email.
Mọi người lập tức nhanh chóng tải tập tin đính kèm xuống, mở ra xem nội dung bên trong, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Trong lúc nhất thời, trong tổ 1 im lặng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hứa Nam Ca thấy mọi người đều tập trung vào phương án, cô lặng lẽ đi ra ngoài, đi lên tầng cao nhất.
Sau khi công việc hoàn thành, cô muốn đi tìm Hoắc Bắc Yến, đem quyển sách y khoa về khoa thần kinh kia trở về xem.
Cô không quên giúp Hoắc lão phu nhân điều chế thuốc.
Tầng cao nhất, trong văn phòng.
Hoắc Bắc Yến đang phê duyệt văn kiện, Diệp Diệp đột nhiên đi vào: "Ông chủ, Hứa tiểu thư tới gặp ngài."
Ngón tay anh dừng lại, ngòi bút máy vẽ một đường dài trên trang giấy.
Chỗ nào đó phía sau lưng, tựa như lại cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng đó, dần dần trở nên nóng bỏng.
Anh mím môi, trầm giọng nói: "Cho vào.".
Hứa Nam Ca đi vào thì thấy Hoắc Bắc Yến yên lặng ngồi ở đó, người đàn ông không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Chuyện của bộ phận nghiên cứu và phát triển, tôi đã biết rồi, không nghĩ ra được giải pháp cũng không sao, công ty đã có đầy đủ cách quy định, sẽ bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của các cô."
Hứa Nam Ca bật cười: "Tôi không tới đây vì bộ phận nghiên cứu và phát triển, tôi tới đây vì nhớ anh..".
Nói đến đây, cổ họng bỗng nhiên truyền đến một trận ngứa ngáy, làm cho cô hơi dừng lại.
Bàn tay của Hoắc Bắc Yến run lên, văn kiện anh vừa mới đóng dấu lại bị ký lỗi.
Cổ họng anh hơi nghẹn lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hứa Nam Ca ho nhẹ, tiếp tục nói: ".. Mong anh có thể cho tôi mượn quyển sách anh mượn ở thư viện.".
Hoắc Bắc Yến: "..."
Anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút buồn rầu khó tả.
Anh tiện tay từ trên bàn cầm lấy quyển sách kia, đưa cho Hứa Nam Ca, khi cô tiếp nhận thì thản nhiên nói: "Lần sau nói chuyện không nên thở dốc."
Hứa Nam Ca vui vẻ nhận lấy cuốn sách, hoàn toàn không để ý đến sự kỳ lạ của anh, thản nhiên nói: "Ồ, cảm ơn."
Nói xong cô xoay người bước ra ngoài
Mãi cho đến khi cô hoàn toàn ra khỏi cửa, Hoắc Bắc Yến mới cụp mắt xuống. Bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
Cô gái rõ ràng không đem nụ hôn trên xe kia để ở trong lòng, anh lại ở chỗ này không được tự nhiên hai ngày, thật sự là.. tự mình đa tình.
Huống hồ, anh suýt chút nữa đã quên mất, Hứa Nam Ca đã có bạn trai rồi.
Sắc mặt Hoắc Bắc Yến trở nên lạnh lùng, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như trước.
* * *
Sau khi công việc ở bộ phận nghiên cứu và phát triển hoàn thành, Hứa Nam Ca hoàn toàn buông thỏng, dành cả ngày để đọc sách nghiên cứu về bệnh Alzheimer.
Vào cuối ngày, cuối cùng văn phòng tổ 1 yên ắng cũng đã có một chút động tĩnh. Tổng giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển cùng Hoắc Tử Thần nghiêm mặt bước vào.
Giang Anh Kiều vừa hay đem xác minh toàn bộ phương án của Hứa Nam Ca, thấy rằng không có vấn đề gì, hắn vui mừng khôn xiết nói với Tổng giám đốc bộ phận nghiên cứu và phải triển: "Lần này tập đoàn chúng ta thực sự đã tìm được bảo bối, phương án này của Hứa Nam Ca chắc chắn sẽ không hề thua kém tiến sĩ Nam!"
Tổng giám đốc cau mày, trong khi Hoắc Tử Thần lại cười khẩy: "Đúng vậy, phương án cô ấy đưa ra không thua kém gì tiến sĩ Nam, dù sao thì chúng cũng giống hệt nhau!".
Giang Anh Kiều lúc đầu còn chưa kịp phản ứng: "Hahaha, cô ấy thế mà có thể cùng tiến sĩ Nam làm ra phương án giống hệt nhau..".
Nói tới đây, hắn giật mình sửng sốt: "Cậu có ý gì?"
"Có nghĩa là cô ta đã lấy trộm phương án của tiến sĩ Nam!"
Sau khi Hoắc Tử Thần nói xong lời này, hắn liền chế nhạo Hứa Nam Ca: "Buổi chiều, tôi nhận được phương án của tiến sĩ Nam, gần như giống hệt với phương án của cô! Tôi nói sao cô lại bày mưu tính kế như vậy, thì ra là đã tính toán từ lâu rồi! Cô cho là gửi email sớm hơn tiến sĩ Nam, phương án đó sẽ là của cô sao? Hứa Nam Ca, cô thật sự có thể ngu ngốc đến mức, cho rằng chỉ cần sửa lại vài chi tiết, thì chúng tôi liền không nhận ra sao? Đồ của tiến sĩ Nam, cô cũng dám trộm?".
Giang Anh Kiều cau mày: "Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó ở đây, Hứa Nam Ca những ngày này vẫn làm việc với chúng tôi trong công ty, bên trong có những phần nội dung là chúng tôi đã hoàn thành..".
Mặc dù phần này chỉ chiếm 20% toàn bộ phương án.
Lời này vừa nói ra, Hoắc Tử Thần lập tức mở miệng: "Có gì hiểu lầm sao? Hai phương án giống nhau như đúc, Hứa Nam Ca không trộm của tiến sĩ Nam, chẳng lẽ là tiến sĩ Nam đã trộm của Hứa Nam Ca? Anh có cảm thấy hợp lý hay không?"
Một người là tiến sĩ đức cao vọng trọng, còn một người chỉ là tốt nghiệp cử nhân, ai đáng tin tưởng hơn, rõ ràng không nói cũng đã biết.
Giang Anh Kiều không nói nên lời.
Hứa Nam Ca cau mày, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Tiến sĩ Nam không thể gửi email cho Hoắc Tử Thần, vì vậy khả năng duy nhất là..
Có ai đó đã đem phương án của cô, giả mạo thành của tiến sĩ Nam!
Hoắc Tử Thần là muốn dùng điều này chèn ép cô và tổ 1?
Thật nực cười.
Hứa Nam Ca thản nhiên nói: "Không thể có khả năng thứ ba sao?"
(Hết chương)
Hắn cũng tốt nghiệp chuyên ngành năng lượng, đương nhiên hiểu được trình độ phức tạp trong đó!
Cho nên Hứa Nhân nói rằng tiến sĩ Nam cần một chút thời gian, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa đưa giải pháp cho hắn, hắn cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Làm sao mà Hứa Nam Ca lại có thể hoàn thành một cách nhanh chóng như vậy? Hứa Nam Ca híp mắt: "Lát nữa tôi sửa sang lại gửi cho anh, không phải sẽ biết sao? Hoắc Tử Thần, đừng quên chuyện anh đã đáp ứng tôi!"
Lưu lại lời này, cô tiến vào văn phòng tổ 1.
Vừa bước chân vào cửa đã bị thành viên tổ 1 vây quanh.
Trương Triều ánh mắt cảnh giác nhìn Hoắc Tử Thần: "Học muội, hắn lại dùng tiến sĩ Nam để khinh thường em à?".
Những người còn lại cũng lập tức nói:
"Hứa đại thần, đừng so đo với hắn!"
"Đúng vậy, với khả năng này ở độ tuổi của chúng ta cũng đã đứng đầu rồi! Không thể so với tiến sĩ Nam!"
"Em vốn đã rất tài giỏi rồi! Ở tuổi còn trẻ như vậy, đã giỏi hơn tất cả mọi người ở đây rồi!"
Giang Anh Kiều bước ra khỏi văn phòng.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, hẳn là tối hôm qua không về nhà, ngủ lại công ty.
Hắn cau mày, nhìn về phía Hứa Nam Ca: "Đừng lo lắng, tối hôm qua tôi không ngủ lại, đại khái đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, hôm nay sẽ phải làm thêm giờ, cho dù không thể cho ra một phương án đầy đủ, nhưng chỉ cần có một ý nghĩ cũng có thể báo cáo kết quả công tác..".
Hắn còn gửi wechat cho anh họ, đem chuyện của bộ phận nghiên cứu và phát triển giải thích một lần.
Còn về việc Hoắc phó tổng làm khó, anh họ sẽ giúp hắn làm chủ!
Hứa Nam Ca nghe lời nói ân cần của bọn họ, trong lòng vô cùng thoải mái.
Cô cười: "Không cần, tôi đã làm xong hết rồi."
Giang Anh Kiều xua tay: "Chuyện này cô không cần lo lắng nữa, tôi đi liên lạc.. cái gì cơ?"
Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt: "Cô hoàn thành rồi?"
Những nhân viên khác cũng không thể tin được, nhìn cô nói: "Hứa đại thần, cô vừa nói gì vậy? Tôi có nghe nhầm không? Hay do cô mệt quả nên sinh ảo giác?"
Trương Triều cũng cười khổ nói: "Học muội, em đừng đùa chúng ta!".
Hứa Nam Ca bật cười: "Tôi sẽ gửi bản sao qua email cho mọi người.".
Nói xong cô mang theo máy tính bước vào văn phòng.
Các thành viên tổ 1 cùng với Giang Anh Kiều vẫn đứng lặng ở đó, nhìn nhau với vẻ khó tin.
Mãi cho đến khi máy tính nhận được thông báo email, mọi người mới quay trở lại vị trí của mình, mở hòm thư ra!
Hứa Nam Ca quả nhiên đã gửi một email.
Mọi người lập tức nhanh chóng tải tập tin đính kèm xuống, mở ra xem nội dung bên trong, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Trong lúc nhất thời, trong tổ 1 im lặng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hứa Nam Ca thấy mọi người đều tập trung vào phương án, cô lặng lẽ đi ra ngoài, đi lên tầng cao nhất.
Sau khi công việc hoàn thành, cô muốn đi tìm Hoắc Bắc Yến, đem quyển sách y khoa về khoa thần kinh kia trở về xem.
Cô không quên giúp Hoắc lão phu nhân điều chế thuốc.
Tầng cao nhất, trong văn phòng.
Hoắc Bắc Yến đang phê duyệt văn kiện, Diệp Diệp đột nhiên đi vào: "Ông chủ, Hứa tiểu thư tới gặp ngài."
Ngón tay anh dừng lại, ngòi bút máy vẽ một đường dài trên trang giấy.
Chỗ nào đó phía sau lưng, tựa như lại cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng đó, dần dần trở nên nóng bỏng.
Anh mím môi, trầm giọng nói: "Cho vào.".
Hứa Nam Ca đi vào thì thấy Hoắc Bắc Yến yên lặng ngồi ở đó, người đàn ông không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Chuyện của bộ phận nghiên cứu và phát triển, tôi đã biết rồi, không nghĩ ra được giải pháp cũng không sao, công ty đã có đầy đủ cách quy định, sẽ bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của các cô."
Hứa Nam Ca bật cười: "Tôi không tới đây vì bộ phận nghiên cứu và phát triển, tôi tới đây vì nhớ anh..".
Nói đến đây, cổ họng bỗng nhiên truyền đến một trận ngứa ngáy, làm cho cô hơi dừng lại.
Bàn tay của Hoắc Bắc Yến run lên, văn kiện anh vừa mới đóng dấu lại bị ký lỗi.
Cổ họng anh hơi nghẹn lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hứa Nam Ca ho nhẹ, tiếp tục nói: ".. Mong anh có thể cho tôi mượn quyển sách anh mượn ở thư viện.".
Hoắc Bắc Yến: "..."
Anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút buồn rầu khó tả.
Anh tiện tay từ trên bàn cầm lấy quyển sách kia, đưa cho Hứa Nam Ca, khi cô tiếp nhận thì thản nhiên nói: "Lần sau nói chuyện không nên thở dốc."
Hứa Nam Ca vui vẻ nhận lấy cuốn sách, hoàn toàn không để ý đến sự kỳ lạ của anh, thản nhiên nói: "Ồ, cảm ơn."
Nói xong cô xoay người bước ra ngoài
Mãi cho đến khi cô hoàn toàn ra khỏi cửa, Hoắc Bắc Yến mới cụp mắt xuống. Bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
Cô gái rõ ràng không đem nụ hôn trên xe kia để ở trong lòng, anh lại ở chỗ này không được tự nhiên hai ngày, thật sự là.. tự mình đa tình.
Huống hồ, anh suýt chút nữa đã quên mất, Hứa Nam Ca đã có bạn trai rồi.
Sắc mặt Hoắc Bắc Yến trở nên lạnh lùng, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như trước.
* * *
Sau khi công việc ở bộ phận nghiên cứu và phát triển hoàn thành, Hứa Nam Ca hoàn toàn buông thỏng, dành cả ngày để đọc sách nghiên cứu về bệnh Alzheimer.
Vào cuối ngày, cuối cùng văn phòng tổ 1 yên ắng cũng đã có một chút động tĩnh. Tổng giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển cùng Hoắc Tử Thần nghiêm mặt bước vào.
Giang Anh Kiều vừa hay đem xác minh toàn bộ phương án của Hứa Nam Ca, thấy rằng không có vấn đề gì, hắn vui mừng khôn xiết nói với Tổng giám đốc bộ phận nghiên cứu và phải triển: "Lần này tập đoàn chúng ta thực sự đã tìm được bảo bối, phương án này của Hứa Nam Ca chắc chắn sẽ không hề thua kém tiến sĩ Nam!"
Tổng giám đốc cau mày, trong khi Hoắc Tử Thần lại cười khẩy: "Đúng vậy, phương án cô ấy đưa ra không thua kém gì tiến sĩ Nam, dù sao thì chúng cũng giống hệt nhau!".
Giang Anh Kiều lúc đầu còn chưa kịp phản ứng: "Hahaha, cô ấy thế mà có thể cùng tiến sĩ Nam làm ra phương án giống hệt nhau..".
Nói tới đây, hắn giật mình sửng sốt: "Cậu có ý gì?"
"Có nghĩa là cô ta đã lấy trộm phương án của tiến sĩ Nam!"
Sau khi Hoắc Tử Thần nói xong lời này, hắn liền chế nhạo Hứa Nam Ca: "Buổi chiều, tôi nhận được phương án của tiến sĩ Nam, gần như giống hệt với phương án của cô! Tôi nói sao cô lại bày mưu tính kế như vậy, thì ra là đã tính toán từ lâu rồi! Cô cho là gửi email sớm hơn tiến sĩ Nam, phương án đó sẽ là của cô sao? Hứa Nam Ca, cô thật sự có thể ngu ngốc đến mức, cho rằng chỉ cần sửa lại vài chi tiết, thì chúng tôi liền không nhận ra sao? Đồ của tiến sĩ Nam, cô cũng dám trộm?".
Giang Anh Kiều cau mày: "Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó ở đây, Hứa Nam Ca những ngày này vẫn làm việc với chúng tôi trong công ty, bên trong có những phần nội dung là chúng tôi đã hoàn thành..".
Mặc dù phần này chỉ chiếm 20% toàn bộ phương án.
Lời này vừa nói ra, Hoắc Tử Thần lập tức mở miệng: "Có gì hiểu lầm sao? Hai phương án giống nhau như đúc, Hứa Nam Ca không trộm của tiến sĩ Nam, chẳng lẽ là tiến sĩ Nam đã trộm của Hứa Nam Ca? Anh có cảm thấy hợp lý hay không?"
Một người là tiến sĩ đức cao vọng trọng, còn một người chỉ là tốt nghiệp cử nhân, ai đáng tin tưởng hơn, rõ ràng không nói cũng đã biết.
Giang Anh Kiều không nói nên lời.
Hứa Nam Ca cau mày, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Tiến sĩ Nam không thể gửi email cho Hoắc Tử Thần, vì vậy khả năng duy nhất là..
Có ai đó đã đem phương án của cô, giả mạo thành của tiến sĩ Nam!
Hoắc Tử Thần là muốn dùng điều này chèn ép cô và tổ 1?
Thật nực cười.
Hứa Nam Ca thản nhiên nói: "Không thể có khả năng thứ ba sao?"
(Hết chương)