Ngôn Tình [Dịch] Sủng Sủng Dục Luyến - Ông Xã Chuẩn Sói Ca - Điềm Điềm Tây Mỹ Lộ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TueNghiAn, 6 Tháng tám 2019.

  1. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 10 + 11 Không còn nhỏ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Thượng Hàn bị biểu cảm dễ thương của cô làm cho bật cười.

    Không thể phủ nhận, vừa nãy cô ra tay nhanh chuẩn, hiểm, nếu là một người bình thường khác thì chắc đã bị đánh ngất rồi. Nhưng hắn thì khác.

    Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi của cô, thiếu nữ vừa bước ra khỏi bồn tắm, làn da trắng muốt không chút tì vết, đôi môi căng mọng phớt hồng tựa như một loại quả ngọt đầy mê hoặc.

    Miệng cô lớn tiếng quát như vậy nhưng trong lòng chắc chắn rất sợ hãi? Không thì sao nhắm chặt mắt tới thế?

    - A.. buông tôi ra..

    Đan Nghi thấy uy hiếp không thành bèn dùng chân để đá vào phần hạ bộ của kẻ lạ mặt. Đôi chân nhỏ xinh của cô bị hắn nắm trọn trong tay.

    Bị người đàn ông lạ động vào người, Đan Nghi sợ hãi mở choàng mắt ra.

    Khuôn mặt phóng to ngay trước mắt, thoáng qua chút lạ lẫm, Đan Nghi mất một vài giây mới định hình được, nhận ra Lục Thượng Hàn.

    Trên khuôn mặt cool ngầu của hắn, nở một nụ cười rất rất nhẹ:

    - 3 năm ư? Vô thời hạn cũng được.

    Nếu như là e ở bên tôi.

    - Ah.. Hàn thiếu gia.. Sao lại là ngài?

    Đan Nghi vội vàng thu tay, thu chân lại, lùi ra khỏi người hắn.

    Làn da của cô quá mượt mà, rời khỏi tay Lục Thượng Hàn rồi mà vẫn như còn vương vấn nơi bàn tay hắn vậy.

    Trái tim Đan Nghi cuối cùng cũng trở lại vị trí, Lục Thượng Hàn một doanh nhân tài giỏi không thề là kẻ trộm được mà?

    Cố tò mò hỏi:

    - Anh vào đây bằng cách nào?

    - Cô ở một mình sao?

    Nhíu hàng lông mày, hắn không trả lời mà hỏi lại cô.

    - Đúng vậy. Thật may là anh!

    Thoáng chút sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt cô.

    Lục Thượng Hàn có chút không vui:

    - Một mình ở đây? Hơi bị nguy hiểm!

    - Lên học đại học tôi toàn ở một mình mà?

    Vừa nói cô vừa giơ nắm đấm lên:

    - Cũng chỉ có anh, nếu là người khác thì đã bị tôi đánh ngất rồi.

    Lục Thượng Hàn tiếp tục nhíu mày:

    - Vừa xong đáng nhẽ cô phải gọi cảnh sát chứ không phải dùng nắm đấm của mình liều mạng với kẻ xấu.

    - Lúc trước ở nhà tôi có luyện võ đó.

    Nắm đấm của cô sắp đấm tới trước mặt hắn.

    Hắn bắt lấy đôi tay nhỏ của cô:

    - Mưu hại ông xã ư?

    - Ông xã gì chứ?

    Cô không kịp định hình chuyện cũ.

    - Cần tôi nhắc lại chuyện trong viện hôm đó không?

    Đan Nghi nhìn vào chiếc vòng ngọc sáng bóng đeo ở tay, cuối cùng đã nhớ ra cô đã là vị hôn thê của hắn.

    Cô ngạc nhiên:

    - Anh đến tìm tôi?

    - Từ hôm nay tôi sẽ dọn tới đây ở!

    Lục Thượng Hàn ngắn gọn trả lời. Hắn vốn đã mang theo hành lí đến.

    Lại còn chuyện vừa xong nữa.. hắn chắc chắn sẽ phải ở lại.

    - Vậy sao được chứ?

    Đan Nghi ngay lập tức nghĩ đến việc mình giả lợn để ăn hổ, kế hoạch để trả thù Bạch Văn Bình cùng Đường Sa Sa mới bắt đầu, giờ thêm hắn ta thì kế hoạch của cô phải làm sao?

    - Đây là nhà của tôi, tôi nói thế nào chính là thế đấy!

    Hắn nghiêm túc nhìn cô và nói:

    - Huống hồ tôi còn là vị hôn phu của em, tôi có trách nhiệm bảo vệ cho em.

    Đan Nghi không ngờ đây lại là nhà của hắn. Chả trách dì Dương muốn mua đứt lại mà không mua được.

    Nhà của Lục Thượng Hàn thật không phải dễ dàng mà mua được.

    Cô không muốn bị mất tự do:

    - Tôi không cần ai bảo vệ cả!

    - Em vẫn còn nhỏ.

    Hắn nhìn lướt qua cô.

    Giờ hắn đã là vị hôn phu của cô. Việc của cô, hắn cũng cần có trách nhiệm gánh vác.

    - Tôi không còn nhỏ!

    Cô không muốn bị hắn coi là trẻ con, đứng thẳng người lên.

    Cơ thể thanh xuân của thiếu nữ tựa như một trái ngọt đầu mùa.. ẩn hiện dưới lớp khăn tắm mỏng.. quyến rũ nóng bỏng.

    Đôi mắt Lục Thượng Hàn nhìn qua cơ thể cô, cho dù đôi bàn tay anh đủ lớn nhưng theo như mắt anh đánh giá thì cũng khó mà nắm hết được sự ngọt ngào trên cơ thể cô.

    Khuôn mặt anh tiến sát về phía cô, thì thầm bên tai:

    - Ukm. Đúng là không còn nhỏ!

    Phát hiện ra ý tứ đầy ám chỉ trong lời nói của anh, Đan Nghi vội cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy khăn tắm có phần bị tụt xuống một chút, để lộ ra đường nét nõn nà của cơ thể thiếu nữ.

    Cô vội đưa tay chỉnh lại khăn tắm.

    Lục Thượng Hàn đứng thẳng dậy:

    - Hoặc là để tôi sống cùng hoặc là em dọn đi!

    Đan Nghi vô cùng tức giận, chỉ muốn lao đến cào xé anh ta.

    Bây giờ cô cần đối phó với Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa thì sao có thể dọn đi được?

    - Tùy anh!

    Cô nghĩ thông rồi, Lục Thượng Hàn dù không tốt nhưng so với Bạch Văn Bình vẫn tốt hơn nhiều lần.

    - Phòng nhiều anh tự chọn đi.

    Nói xong cô đẩy anh ra khỏi phòng của mình.

    Nhìn thấy hành lí anh để ngay phòng khách cô nghiến nghiến răng, xem ra anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để ở lại đây.

    Trở về phòng, leo lên giường, mặc dù vẫn còn chút tức giận nhưng rất nhanh cô đã lại ngủ giấc ngon lành.

    Giấc ngủ này của cô rất ngon, rất sâu.

    Sáng hôm sau, cô về căn hộ kế bên làm chút việc.

    Trước đây Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình không ít lần diễn cảnh nóng trong căn hộ này, nhưng khi đó đầu cô bị thương nên không hay biết gì.

    Cô biết rằng đôi cẩu nam nữ này sẽ còn tiếp tục diễn nhiều lần nữa..

    Với lại theo như tính cách của chúng, nói không chừng một ngày sẽ quay lại cắn ngược cô. Đan Nghi quyết không để cho chúng có cơ hội đó.

    Cô lắp một chiếc camera để ghi lại hết việc chúng làm.

    Như vậy kể cả sau này chúng muốn cắn ngược cô thì cô vẫn có bằng chứng để tát lại vào mặt chúng.

    Bố trí xong mọi thứ, cô phủi phủi tay:

    - Oke. Xong rồi!

    Nhìn khắp một vòng thấy không còn vấn đề gì nữa, cô liền lấy sợi dây chuyền kim cương ra cầm trên tay.

    Sợi dây chuyền này do mẹ cô tặng cô, rất đẹp rất sang.

    Do trước đây cô còn nhỏ không thích hợp đeo nên chưa bao giờ lấy ra dùng.

    Thật không ngờ bay giờ lại có thể lấy ra để..

    Đồ mẹ tặng nên cô nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.

    Cốc cốc cốc!

    Vừa xong mọi việc thì tiếng gõ cửa vang lên.

    Nhìn qua khe cửa, là Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa.

    Hai kẻ đó đứng ngay trước cửa mà cũng không quên ôm hôn nhau, cơ bản là không coi Đan Nghi ra gì.

    Đan Nghi mở cửa, nở nụ cười ngây ngô:

    - Anh Văn Bình, Sa Sa..

    - Đan Nghi, dì Dương đâu? Sợi dây chuyền của cô, dì ấy mang đến chưa?

    Son trên môi Đường Sa Sa bị Bạch Văn Bình hôn nhòe nhưng cô ta cũng chẳng quan tâm vì Đan Nghi là đứa ngốc trong mắt ả mà.

    Đan Nghi cười mỉa mai trong tâm còn trên mặt vẫn là nụ cười ngây ngô:

    - Dì ấy vừa đi rồi. Sợi dây kia dì mang đến đây rồi!

    Nói xong liền cầm sợi dây kim cương ra đưa đi đưa lại trước mặt Đường Sa Sa.

    Kim cương thượng đẳng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, lóa mắt.. Đan Nghi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực của Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình.

    Đường Sa Sa giơ tay cướp lấy:

    - Đan Nghi đưa tôi!

    Nhưng lần này không giống mọi khi.

    Đan Nghi đã cất gọn sợi dây vào túi áo.

    - Đan Nghi!

    Vừa nói ả vừa lao đến phía Đan Nghi, ả muốn nhanh chóng chiếm lấy sợi dây kim cương về tay mình.
     
  2. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 12 + 13 Cao lương mỹ vị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đan Nghi làm điệu bộ rất đáng thương rồi nói:

    - Dì Dương nói, phải đưa những đồ trang sức cũ kia cho dì thì dì mới đưa sợi dây kim cương này cho Đan Nghi giữ được. Còn giờ chỉ là cho Đan Nghi mượn chơi chút chút thôi..

    Nói xong còn làm bộ dạng không cam tâm rồi quay ra cười với Đường Sa Sa:

    - Dì Dương rất nghiêm khắc, Đan Nghi rất sợ!

    Đường Sa Sa vốn định ra tay cướp luôn sợi dây nhưng nghe Đan Nghi nói vậy thì cũng có chút lo lắng về dì Dương.

    Ả lại đành buông tay rồi dỗ ngon ngọt:

    - Đan Nghi cho Sa Sa mượn xem chút thôi nhé!

    - Xem thì được nhưng không được mang đi, dì Dương buổi chiều sẽ quay lại không nhìn thấy sợi dây đâu sẽ tức giận.

    Đan Nghi như một đứa trẻ non nớt bảo vệ món đồ chơi yêu thích của mình.

    Đường Sa Sa vội vàng đồng ý, cướp trắng trợn cũng không phải cách hay.

    Lát nữa ả ta sẽ đi làm giả một sợi dây khác mang đến đổi cho Đan Nghi là được.

    - Sợi dây thật là đẹp, Sa Sa chụp vài bức làm kỉ niệm.

    Đan Nghi cầm sợi dây trên tay để cho Đường Sa Sa thoải mái chụp.

    Chụp xong xuôi, Đường Sa Sa kiếm đâu ra một chiếc hộp đưa mắt ra hiệu cho Bạch Văn Bình rồi hạ thấp giọng:

    - Mang những món trang sức này cất gọn vào trong két sắt cho Đan Nghi!

    Biết bây giờ trí óc của Đan Nghi hệt như đứa trẻ Đường Sa Sa cố nói nhỏ hơn chút nhưng cũng không hề che dấu.

    Đan Nghi ngồi đó nghe hết mọi việc nhìn hết mọi thứ, vẫn nụ cười đơn thuần nở trên môi.

    Trong tâm thì đang lắc đầu ngao ngán hộ cho Đường Sa Sa. Nhằm chiếm cho bằng được sợi dây kim cương này mà Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình đã nhanh chóng tìm cách gom tiền để chuộc được những món đồ cũ kia về.

    Lại còn cẩn thận đến mức không cho Đan Nghi động đến nữa chứ.

    Nghe Đường Sa Sa nói vậy, Bạch Văn Bình liền tìm cớ vào phòng Đan Nghi, mở két sắt rồi để chiếc hộp đựng trang sức gọn vào trong đó.

    Đan Nghi vờ như không hay biết gì cả, vẫn cười ngây ngô.

    - Vậy chiều bọn tôi lại đến thăm Đan Nghi sau nhé.

    Đường Sa Sa thấy mọi việc bố trí xong xuôi liền tìm cớ về để đi tìm người làm giả sợi dây chuyền, nhằm nhanh chóng đánh tráo sợi dây kim cương của Đan Nghi.

    Lần này ả nhất định phải chiếm được sợi dây kim cương ấy, tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì.

    - Ừm.. được Sa Sa.

    Đan Nghi cười rất tươi.

    - Đây là bữa sáng của cô.

    Bạch Văn Bình đưa cho Đan Nghi một túi đồ nhỏ.

    Đan Nghi cười híp mí, nhận lấy túi đồ mà bên trong có ít cháo đã lạnh ngắt ngơ cùng với một ít dưa muối được bọc trong lớp vỏ rẻ tiền.

    Đều là những thứ mà hai kẻ đó trong suốt ba tháng trời đã quen dùng để dụ dỗ cô rồi.

    Bạch Văn Bình, Đường Sa Sa tay ôm eo nhau đứng dậy, chả coi sự tồn tại của Đan Nghi là gì hết.

    Đường Sa Sa ôm lấy khuỷu tay Bạch Văn Bình nói:

    - Ngày hôm qua để chuộc lại những món đồ kia, vay ngược vay xuôi không ít tiền lại còn vay nặng lãi nữa. Sau này lấy được sợi dây kim cương thì em phải được chia phần hơn đó nhé!

    - Đấy là lẽ dĩ nhiên, em là đại công thần mà, quyền quyết định thuộc về em hết.

    Nói rồi Bạch Văn Bình âu yếm, thân mật hôn hít ả như đang ở chốn không người.

    - Lấy được sợi dây chuyền, trước tiên sẽ gửi đến cho Tiền gia Tiền tiểu thư đeo chơi một hai hôm, sau đó em sẽ đeo hai hôm..

    Sợi dây chưa đến tay nhưng Đường Sa Sa đã nghĩ ra những việc sẽ làm.

    * * * Sau đó sẽ mang đến chợ đen, chiếc vòng này giá gốc trăm tỉ, đến chợ đen ít nhất cũng phải bán được vài chục tỉ.

    Bạch Văn Bình, đôi mắt sáng bừng lên:

    - Vài chục tỉ, vậy thì đến lúc đó chúng ta muốn gì là có thứ đó rồi.

    Đường Sa Sa cũng vô cùng phấn khích:

    - Thế mới bảo kiếm được sợi dây chuyền này so với những món đồ trang sức cũ của Đan Nghi thì có lợi hơn vô số lần mà lại.

    - Chỉ có điều bán sợi dây này vào chợ đen nhỡ bị người nhà họ Đan phát hiện ra thì..

    Giọng Bạch Văn Bình không giấu nổi sự lo lắng.

    Bạch gia và Đan gia có mối quan hệ cũng không tệ nên hắn không muốn trực tiếp lật mặt, đối đầu với Đan gia.

    Nếu không phải do bản tính Đan Nghi cố chấp không cho hắn có những hành động quá thân mật.. Dù là người yêu của nhau nhưng Đan Nghi đến cả tay cũng ít khi cho hắn nắm.. Nếu không thì hắn cũng không đến mức rơi vào mối tình với Đường Sa Sa hay chính xác là với thân hình ba vòng nóng bỏng tay của ả.

    - Anh ngốc à?

    Đường Sa Sa gõ một cái vào trán hắn.

    - Đầu Đan Nghi bị thương sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà họ Đan phát hiện ra.. Một khi đã phát hiện ra thì chúng ta muốn kiếm thêm chút gì từ tay ả cũng rất không dễ.

    Bạch Văn Bình nghĩ cũng gật đầu đồng ý.

    Đường Sa Sa tiếp tục:

    - Bây giờ không tranh thủ kiếm thì sau cũng không còn cơ hội đâu. Đến khi ấy không tìm thấy sợi dây kim cương, chúng ta cứ bảo rằng do đầu Đan Nghi không bình thường nên làm mất ở đâu đó rồi.. Vậy không hợp lí à?

    Bạch Văn Bình gật gù đồng ý:

    - Vẫn là em thông minh nhất!

    Nói rồi hai kẻ đó lại quyện vào nhau hôn hít một hồi.

    Đây còn chưa bước ra khỏi phòng của Đan Nghi mà chúng đã nghiễm nhiên ôm ấp, hôn hít nhau và cùng thương lượng chuyện chiếm đoạt đồ của cô.

    Đan Nghi chăm chú lắng nghe chúng bàn bạc.

    May mắn thay đầu óc cô giờ đã hoàn toàn bình phục nếu không thì chắc sẽ còn bị đôi cẩu nam nữ này gặm đến xương cũng không còn mất.

    Nhớ lúc trước, số lượng nam sinh theo đuổi Đan Nghi ít ra cũng tập hợp được thành vài ba đội bóng.. trong đó Bạch Văn Bình có điều kiện gia đình hết sức bình thường, chả có gì nổi bật.

    Đan Nghi giờ nghĩ lại, thấy đầu óc mình lúc đấy chắc chắn có một dây thần kinh nào đó không được bình thường nên mới nhận lời yêu hắn.

    Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cuốn vào nhau như chiếc quẩy rồi mới chịu đi ra ngoài.

    Đan Nghi nở nụ cười trong sáng dễ thương tiễn chân hai kẻ đó.

    Sau tiếng đóng cửa, nụ cười của Đan Nghi cũng lạnh dần. Đan Nghi cài lại chốt cửa, trở về phòng riêng, mở két.

    Bên trong két đã đựng đầy những vòng ngọc châu báu, đều là những món đồ cũ mà đã từng bị Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa lấy đi.

    Lần này Đan Nghi tìm đến dì Dương là một lựa chọn quá chuẩn xác.

    Sợ con mắt tinh tường của dì Dương nên Bạch Văn Bình, Đường Sa Sa không dám dùng đồ giả để lấp liếm.

    Đan Nghi kiểm lại một lượt, mặc dù số lượng chưa đủ nhưng cũng thiếu không nhiều nữa.

    Trận đánh đầu tiên Đan Nghi giành thắng lợi hoàn toàn!

    Đóng cửa lại, vươn vai vài cái Đan Nghi trở về căn hộ mới thuê.

    Vừa định mở cửa, cửa liền mở ngay trước mặt cô.

    Lục Thượng Hàn mặc bộ đồ pijama đứng trước cửa.

    Lúc này Đan Nghi mới phát hiện ra anh ta cao hơn cô hơn hẳn một cái đầu. Cô phải ngước mắt lên mới có thể nhìn được anh.

    Đan Nghi nhìn thấy đầu tiên là hàng lông mi vừa dài vừa thẳng sau đó mới là khuôn mặt tuấn tú nét nào ra nét ấy của hắn.

    Hắn ta cũng đẹp trai quá mức mà.. Đan Nghi từ trước tới giờ gặp không ít mỹ nam nhưng chưa từng gặp ai có khí chất cuốn hút đến vậy.

    - Nhìn đủ chưa?

    Lục Thượng Hàn hỏi cô.

    Đan Nghi giật mình nhận ra mình đã mải nhìn hắn quá lâu.

    Cô lách qua hắn mà bước vào trong nhà.

    Tinh mũi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức dễ khiến người ta chảy nước miếng, Đan Nghi hỏi:

    - Là món gì mà thơm vậy?

    - Ăn cơm thôi.

    Lục Thượng Hàn đẩy Đan Nghi ngồi xuống bàn ăn.

    - Oa đồ Nhật!

    Đan Nghi đã rất lâu rồi chưa được ăn những món đồ ngon này.

    Ngay vừa xong thôi Bạch Văn Bình mới mang cho cô món cháo nguội ngắt ngơ với vài cái dưa muối bọc trong giấy báo rẻ tiền.

    So sánh với món ăn Nhật đầy đủ chất này thì đây chính là một bữa tiệc với đầy đủ cao lương mĩ vị.
     
  3. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 14 + 15: Tặng nhẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đan Nghi với tay lấy một miếng sushi vị bơ đưa vào miệng, mùi cơm trắng thơm ngon kết hợp với vị béo ngậy của bơ khơi gợi cảm giác thèm ăn trong cô.

    Đan Nghi ăn liền một lúc mấy miếng liền, toàn thân được bao bọc trong cảm giác no căng thật hạnh phúc.

    Cô vẫn đang muốn ăn tiếp, tiếng động ở phía cửa lớn vang lên.

    Miếng sushi vẫn chưa kịp đưa lên miệng thì dì Dương đã bước vào.

    Khuôn mặt tươi như hoa của dì Dương khi nhìn thấy Lục Thượng Hàn khoác áo ngủ ngồi ở bàn ăn liền lập tức được thay thế bởi bộ mặt nghiêm nghị, khó gần.

    Dì nhận ra Lục Thượng Hàn, bước nhanh về phía hắn:

    - Hàn thiếu gia!

    - Dì Dương!

    Lục Thượng Hàn cũng lễ phép chào lại.

    Dì Dương và Đan Nghi đều khá bất ngờ, dì Dương biết đến Lục Thượng Hàn thì không có gì là kì lạ. Là một quản gia chuyên nghiệp nên dì Dương cần phải ghi nhớ về những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong nền kinh tế như Lục Thượng Hàn.

    Nhưng Lục Thượng Hàn một kì tài trong trốn thương trường với xuất thân danh giá như vậy mà biết đến nhân vật nhỏ bé như dì Dương thì thật không đơn giản.

    Hiển nhiên, dì Dương cũng bị bất ngờ vì điều đó nhưng rất nhanh hồi phục lại phản ứng như thường:

    - Hàn thiếu gia, Đan Nghi là đại tiểu thư của Đan gia và vẫn chưa tròn 18 tuổi, lại ở cùng với Hàn thiếu gia như này thì dường như không được hay cho lắm?

    Lục Thượng Hàn gật gật đầu.

    - Hàn thiếu gia tối qua đã qua đêm ở đây sao?

    Dì Dương sử dụng ngữ điệu có phần nghiêm khắc hơn.

    - Vâng, đúng vậy.

    Lục Thượng Hàn gật đầu tựa như mọi chuyện theo lẽ dĩ nhiên vốn là như vậy.

    Dì Dương nắm lấy tay Đan Nghi:

    - Đại tiểu thư, anh ta không làm gì tiểu thư đó chứ?

    Thấy dì Dương lo lắng như muốn lột lớp quần áo của mình để kiểm tra, Đan Nghi mỉm cười:

    - Dì Dương dì không cần quá lo lắng như vậy đâu.. Hàn thiếu gia và cháu là một mối quan hệ nam nữ hoàn toàn trong sạch, thuần khiết.

    - Vâng, quan hệ nam nữ..

    Lục Thượng Hàn cố tình lặp lại.

    Câu nói này khiến dì Dương như muốn nhẩy bật dậy:

    - Cái gì? Hai người phát sinh quan hệ nam nữ rồi? Đại tiểu thư xin hãy đi cùng tôi! Lục thiếu gia không rời đi thì chúng ra sẽ rời đi.

    Dì Dương lắm lấy tay Đan Nghi định kéo cô đi.

    - Dì Dương!

    Giọng Lục Thượng Hàn trầm ấm, bình đạm như một câu trần thuật nhưng lại bao hàm câu mệnh lệnh bên trong.

    Dì Dương dừng tay lại.

    Đôi mắt Lục Thượng Hàn sâu hơn, nghiêm túc hơn:

    - Tôi và Đan Nghi đã quyết định đính hôn, đợi cô ấy xong chương trình học sẽ lập tức tổ chức lễ thành hôn.

    - Cái gì?

    Dì Dương không tin vào tai mình.

    - Cháu rất thích Nghi Nghi. Dì Dương lẽ nào không có chút lòng tin nào về cháu sao?

    Trên người Lục Thượng Hàn toát ra một sự ung dung tự tại của kẻ ngồi trên ngai báu từ lâu khiến người khác khó lòng này sinh ý nghĩ nghi ngờ chất vấn.

    Dì Dương đắn đo, dì biết Lục gia là dòng tộc quyền cao chức trọng, sự giàu có địch nổi cả một quốc gia và Lục Thượng Hàn trong dòng tộc cũng có một chỗ đứng không tồi.

    Đem so sánh với Bạch Văn Bình thì hắn càng đáng tin cậy hơn.

    Nhưng Đan gia mới là người mà dì phục tùng tuyệt đối.

    Dì nhìn Đan Nghi:

    - Đại tiểu thư..

    - Dì Dương, cháu đã đồng ý với Hàn thiếu gia rồi. Dì Dương, đây là bí mật của cháu, cháu không muốn mọi người trong nhà phải lo lắng. Khi nào thích hợp cháu và Hàn thiếu gia sẽ chính thức công khai mọi việc.

    Ánh mắt cô trong sáng, kiên quyết. Dường như mọi việc cô đều đã tự mình quyết định hết rồi.

    Dì Dương thở dài:

    - Tiểu thư, ta làm mọi thứ theo sự dặn dò của mẹ tiểu thư, phải chăm sóc tiểu thư thật chu đáo..

    - Dì Dương không cần phải lo lắng, cháu có việc gì quan trọng thì vẫn sẽ cần nhờ tới sự giúp đỡ của dì mà, đúng không nào?

    Đan Nghi mỉm cười lên tiếng.

    Đối với dì Dương mà nói, Đan Nghi trước sau vẫn là chủ nhân, là đại tiểu thư của Dì.

    Dì cần chăm sóc Đan Nghi thật chu đáo nhưng cũng không được phép can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô.

    Dì Dương nhìn Lục Thượng Hàn rồi lại nhìn Đan Nghi:

    - Được! Dì sẽ thay con giữ bí mật này!

    Đan Nghi cười tươi như hoa.

    - Con cảm ơn dì Dương!

    Dì Dương đi sắp xếp lại căn phòng cho Đan Nghi.

    Lục Thượng Hàn tiến đến gần cô.

    Cảm nhận thấy hắn tiến quá gần về phía mình, Đan Nghi không khỏi giật mình.

    - Hàn Thiếu gia ngài muốn làm gì?

    Lục Thượng Hàn nắm lấy tay cô, đeo vào ngón tay cô một vật gì đó.

    - Nhẫn ư?

    Mồm Đan Nghi khẽ mấp máy..

    - Hàn thiếu gia, bà anh đã tặng tôi chiếc vòng ngọc rồi, nhẫn thì thôi ạ.

    - Chuẩn xác mà nói, đây là nhẫn phòng sói.

    Lục Thượng Hàn nheo mày nói.

    Đan Nghi lúc này mới chăm chú ngắm nghía chiếc nhẫn, phát hiện ra đây thật không phải chiếc nhẫn bình thường.

    Vật trang trí trên chiếc nhẫn nhìn trong suốt như thủy tinh và lại rất sắc nhọn. Nếu như có ai có ý định kéo tay cô thì chắc chắn sẽ bị đâm cho chảy máu.

    Đan Nghi cười tươi rói:

    - Thật tuyệt! Tôi rất thích món quà này. Cảm ơn Hàn thiếu gia!

    Nụ cười trong sáng đầy ánh dương của cô khiến cho trái tim anh cũng bừng sáng lên.

    Đan Nghi không biết có phải mình nhìn nhầm không mà thấy trong mắt anh ánh lên sự trìu mến, nâng niu vô hạn dành cho cô.

    Nhưng cô thật sự rất thích chiếc nhẫn này, cô mải mê ngắm nhìn chiếc nhẫn, thật không muốn buông tay.

    Buổi chiều..

    Dì Dương và Đan Nghi vừa bước chân vào đến căn hộ kế bên thì Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cũng đến nơi.

    Đường Sa Sa bám lấy dì Dương mà ra sức nịnh bợ:

    - Dì Dương à, cháu đã giúp Đan Nghi thu dọn hết những món đồ trang sức cũ rồi đấy ạ, cháu để hết chúng trong két bảo hiểm rồi.

    - Uk. Cảm ơn cháu!

    Dì Dương xem qua loạt đồ trang sức, về cơ bản thì số lượng trang sức cũng khá đủ rồi, liền nói với Đường Sa Sa:

    - Giờ dì cần mang đồ trang sức này về Đan gia để sửa sang và làm mới lại ngay.

    Đường Sa Sa vẫn bám sát lấy dì Dương.

    Túi sách của ả để ở một bên, bên trong có đựng sợi dây chuyền giả.

    Để dễ dàng đánh tráo chiếc vòng mà không dễ bị nghi ngờ thì ả đã tốn một khoản kha khá để thuê một nghệ nhân có tiếng trong giới giang hồ làm giả chiếc dây.

    Chỉ cần dì Dương dời đi thì ngay lập tức ả sẽ đánh tráo sợi dây thật bằng sợi dây giả của mình.

    Nhưng ngay khi ả cuốn lấy dì Dương, Bạch Văn Bình đi vào nhà vệ sinh thì. Đan Nghi mở chiếc túi xách của Đường Sa Sa ra, để sợi dây chuyền thật của mình vào túi của Sa Sa rồi lại lấy chiếc dây chuyền giả ra đút vào túi áo mình.

    Xong việc, Đan Nghi nở nụ cười ranh mãnh như chú hồ li đáng yêu.

    - Dì Dương bao giờ đi vậy? Để cháu tiễn dì một đoạn.

    Đường Sa Sa tiếp tục nịnh nọt dì Dương.

    - Không cần đâu, ta có thể tự mình ra sân bay được.

    Dì Dương lấy xong đống đồ trang sức cũ liền xách va li chuẩn bị lên đường.

    Dì Dương bước ra đến cửa, ngoảnh đầu nhìn Đan Nghi đầy ẩn ý.

    Đan Nghi cũng ra ám thị bảo dì yên tâm.

    Dì Dương vừa ra khỏi cửa, Đường Sa Sa đã hoan hỉ như bắt được vàng vậy. Từ giờ thì chiếc dây chuyền quý giá của Đan Nghi đã là món đồ trong túi thuộc quyền sở hữu của ả rồi, ả không sung sướng sao được chứ?

    Ả tiến đến và ngồi sát cạnh Đan Nghi:

    - Đan Nghi, dì Dương đưa sợi dây chuyền kim cương cho cô chưa?

    - Dì đưa rồi!

    Đan Nghi nở nụ cười ngọt ngào ngây ngô, rút từ trong túi ra sợi dây vừa đánh tráo từ túi của Đường Sa Sa.

    Cô giơ sợi dây chuyền giả ra trước mặt Đường Sa Sa.

    Ánh mắt ả lóe sáng:

    - Cho Sa Sa xem chút nào, xem chút thôi nào..

    Lúc này Bạch Văn Bình cũng từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy sợi dây chuyền mà trong lòng sung sướng đến phát điên.

    Trong tay Đan Nghi giờ cầm thì chính là sợi dây mà Đường Sa Sa tìm người làm giả. Nhưng bị đồng tiền làm cho mờ mắt nên bản thân chúng cũng không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả nữa.

    - Thật là đẹp, thật quá hoàn hảo! Độ sáng của viên kim cương này, đôi tay điêu khắc quá tuyệt vời của bậc nghệ nhân, lại còn sắc sáng long lanh này nữa.. thật quá tuyệt vời!

    Đường Sa Sa không ngớt lời khen ngợi.. cho chiếc dây chuyền giả mà chính ả đã tìm người làm giả.
     
  4. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Cha 16 + 17 Kẻ xấu sẽ bị trời tru đất diệt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn trong mắt Bạch Văn Bình, sợi dây chuyền chính là những tờ cổ phiếu lớn, giá trị.

    Gia sản của Bạch gia vốn không nhiều, những năm gần đây nhờ dựa hơi Đan gia nên mới có chút phát triển hơn.

    Nhưng so với Đan gia thì Bạch gia thật xách dép gắn thêm tên lửa chạy theo cũng không kịp.

    Bạch Văn Bình hiện vẫn là sinh viên đại học nhưng ngay cả nằm mơ cũng muốn nghĩ cách làm sao để phát tài.

    Đường Sa Sa ra hiệu cho hắn, để hắn đánh lạc hướng Đan Nghi. Ả sẽ tranh thủ thời cơ mà tráo đổi sợi dây chuyền.

    Nhận được ám hiệu của ả, Bạch Văn Bình lập tức tiến tới ngồi đối diện với Đan Nghi, làm chuyển hướng sự chú ý của cô.

    Đan Nghi giả vờ như chả hay biết gì cả, nở nụ cười ngọt ngào dễ thương với hắn.

    Bạch Văn Bình bị nụ cười của cô làm cho điên đảo. Nói đến nhan sắc thì, Đan Nghi xinh đẹp ngọt ngào, khí chất cao quý, nho nhã, Đường Sa Sa căn bản không đáng để mang ra so sánh.

    Nhưng nói về chuyện giỏi chiều lòng người, nói về tài nghệ giường chiếu thì khẳng định luôn là Đường Sa Sa hơn hẳn. Nhưng Bạch Văn Bình cũng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc quá thân mật với Đan Nghi.

    Nghĩ đến đây, hắn giơ tay ra định nắm lấy tay Đan Nghi để nếm chút mật ngọt.

    Theo bản năng, thấy buồn nôn vì hành động của hắn ta nên Đan Nghi lập tức rụt tay lại, không cho hắn chạm vào tay cô đút tay luôn vào túi áo.

    - Nào Nghi Nghi bỏ tay ra đây, anh có kẹo ngon cho em này.

    Bạch Văn Bình tiếp tục dụ dỗ cô.

    Thấy hắn vẫn xem mình như đồ ngốc vậy, khóe miệng Đan Nghi nhếch lên một góc quá độ.

    Ánh mắt, nụ cười của cô vốn rất cuốn hút, ngay cả cái nhếch mép kia cũng đủ khiến trái tim Bạch Văn Bình loạn nhịp.

    Giọng hắn dỗ dành cô càng lúc càng ngọt ngào:

    - Nghi Nghi à, anh Văn Bình có món đồ thú vị tặng em này.

    Đan Nghi biết hắn ta chả có ý gì tốt đẹp đâu, ngay lúc này cô nhớ ra chiếc nhẫn mà Lục Thượng Hàn tặng cô.

    Cô khẽ xoay xoay chiếc nhẫn để lộ ra đầu sắc nhọn của đồ trang trí trên mặt chiếc nhẫn hướng về phía lòng bàn tay.

    Sau đó, rất nghe lời, Đan Nghi giơ tay ra chủ động nắm lấy tay Bạch Văn Bình, lại làm điệu bộ hệt như đứa trẻ nhỏ đòi quà:

    - Anh Văn Bình tặng quà gì cho Đan Nghi vậy?

    Bạch Văn Bình thấy cô giơ tay ra như vậy, thật muốn lập tức ôm lấy tay cô mà hôn hít.

    Đôi tay hắn lập tức nắm lấy tay Đan Nghi, Đan Nghi cũng nắm tay hắn rất mạnh.

    Vật sắc nhọn trên chiếc nhẫn phòng sói lập tức đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.

    Như bị điện giật, hắn nhảy dựng lên:

    - Đan Nghi cô làm trò gì vậy?

    - Hì hì em có làm gì đâu ạ?

    Đan Nghi cười rất tươi, rất ngây ngô.

    Bạch Văn Bình nhìn lòng bàn tay mình, máu chảy lênh láng, rất đáng sợ.

    Đường Sa Sa cũng lập tức đứng dậy, vội hỏi:

    - Đan Nghi, trong tay cô cầm thứ gì đấy?

    - Là dì Dương tặng chiếc nhẫn này cho Đan Nghi chơi.

    Đan Nghi ngây ngô trả lời.

    Bàn tay bị thương khá sâu khiến Bạch Văn Bình rất bực:

    - Đồ quái quỷ gì vậy chứ? Vất đi ngay!

    - Không được, không được vất.. Đây là đồ dì Dương tặng Đan Nghi mà.. không vất đâu..

    Đan Nghi gào khóc như một đứa trẻ.

    - Văn Bình anh quát em vậy, em sợ lắm, là anh cứ đòi cầm tay em đấy chứ.. huhuhu.. huuuu

    Đường Sa Sa lườm Bạch Văn Bình một cái lườm xẹt lửa.

    - Bạch Văn Bình anh đừng có làm cái trò ăn đồ trong bát còn dòm ngó thêm đồ trong nồi đó nữa đi!

    - Thì không phải em bảo anh đánh lạc hướng cô ta sao?

    Bạch Văn Bình cố minh oan.

    - Xong chưa?

    Nghĩ rằng Đan Nghi nghe không hiểu chúng nói gì nên chúng cứ đường hoàng vậy mà nói chuyện với nhau.

    - Đổi xong rồi! Thắng lợi!

    Đường Sa Sa nở nụ cười chiến thắng.

    Ả đâu có ngờ sợi dây trong túi mình mới chính là sợi dây thật.. ả mang sợi dây thật ra đổi lấy sợi dây giả của Đan Nghi.

    Ả đưa sợi dây thật vào tay Đan Nghi còn không quên dặn dò:

    - Đan Nghi, sợi dây kim cương của cô này, trả cô đấy. Cô cất cho cẩn thận kẻo bị kẻ xấu lừa lấy mất đấy nhé!

    - Ukm. Dì Dương nói rồi mà, kẻ xấu nhất định sẽ bị trời tru đất diệt, Nghi Nghi sẽ chú ý.

    Đan Nghi nhận lấy sợi dây chuyền thật, nắm chặt tay thành hình nắm đấm để thể hiện sự quyết tâm.

    Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa nghe cô nói vậy chỉ còn biết ngại ngùng cười trừ.

    Nhưng dù sao thuận lợi như vậy mà lấy được sợi dây chuyền nên bọn chúng rất là hưng phấn. Chúng cũng không tiếp tục nói về chuyện kia nữa mà chuyển sang bàn bạc việc của buổi tối nay.

    Đường Sa Sa nói:

    - Ở trong khóa năm nhất này ngoài Đan Nghi thiên kim tiểu này thì còn Tiền Phi cũng là kẻ con nhà có chức có quyền. Hơn nữa cô ta là người bản địa nên chúng ta cần cố gắng kết giao cho được.

    - Hôm nay vừa đúng là sinh nhật lần thứ 18 của cô ta.. chúng ta cần chuẩn bị một món quà gì đó thật giá trị cho cô ta.

    Bạch Văn Bình cũng hoàn toàn đồng ý với ả.

    - Quà tặng mà.. chính là sợi dây kim cương này đi.

    Đường Sa Sa sớm đã nghĩ ra món quà này rồi.

    - Tiền đại tiểu thư là người rất yêu thích kim cương.

    Bạch Văn Bình lập tức đáp lời:

    - Việc không được chậm trễ, giờ chúng ta xuất phát luôn cho sớm.

    Đan Nghi nhìn bọn chúng dời đi, cô chăm chú suy nghĩ..

    Trường đại học mà Đan Nghi đang theo học là một trường đại học lớn có tiếng nhất nhì trong nước.

    Trường này nổi tiếng bởi chế độ tuyển chọn đầu vào của sinh viên vô cùng nghiêm ngặt, kĩ càng.. các tân sinh viên đều phải trải qua cuộc thi vô cùng gian khổ, đáp ứng đủ mọi điều kiện mới được vào học.

    Sự nghiêm ngặt trong thi cử của trường này đã được cả thế giới công nhận.

    Khi đã là sinh viên của trường này, những ngày học bình thường rất thoải mái, tự do nhưng đến kì thi thì sự nghiêm ngặt của nó vẫn không hề giảm sút chút nào.

    Mỗi lần thi cử, nếu như kết quả không đáp ứng được đủ điều kiện, nhẹ nhất là thi lại, nặng thì lưu lại lớp, nghiêm trọng hơn có thể bị khai trừ ra khỏi trường.

    Bất kể điều kiện, bối cảnh của gia đình sinh viên đó có lớn đến đâu hay chỉ là con của một gia đình thường dân thì đều được đối sử công bằng như nhau.

    Chính bởi chính sách đối xử công bằng như vậy mà khiến cho sinh viên tốt nghiệp ra ngoài xã hội từ ngôi trường này đều trở thành những người giỏi giang, tuân thủ luật pháp, giúp ích lớn cho sự phát triển của xã hội.

    Chính bản thân Đan Nghi cũng đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể thi đỗ vào ngôi trường này.

    Tiền Phi là sinh viên cùng lớp với cô, là đại tiểu thư của Tiền gia, là người bản địa, gia thế hiển hách rất được lòng sinh viên trong trường.

    Đan Nghi và Tiền Phi đều là những cá nhân xuất sắc, tiêu biểu trong lớp, kiểu như hai đối thủ cạnh tranh vị trí nhất nhì.

    Nhưng Đan Nghi cũng biết ba tháng ngây dại vừa qua đủ khiến cho kết quả học tập của cô giảm sút rất nhiều.

    Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của Tiền Phi, cô ta sẽ đeo sợi dây chuyền giả mà Đường Sa Sa tặng để xuất hiện trước mọi người.. Thật không biết màn kịch hay này sẽ còn xảy ra những biến cố gì nữa.

    Tất nhiên, Đan Nghi không mong muốn Đường Sa Sa sẽ nịnh bợ thành công rồi.

    Đường Sa Sa muốn lợi dụng sợi chuyền đó để lấy lòng Tiền Phi, Đan Nghi sao có thể để chuyện đó xảy ra chứ?

    Nhưng, thân phận Tiền Phi vốn cao quý như vậy, bữa tiệc sinh nhật của cô ta chắc chắn cũng sẽ toàn là khách quý, nên nếu không có giấy mời thì chắc chắn là không thể bước vào.

    Đan Nghi với Tiền Phi vốn chẳng có chút giao tình nên không nhận được thiệp mời là lẽ đương nhiên..

    Hàng lông mày cau lại, trở về căn hộ bên cạnh. Dì Dương thật ra vẫn chưa hề trở về Đan gia.

    Dì thấy nét mặt Đan Nghi khó coi vậy vội hỏi:

    - Sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?

    - Cháu muốn tới tham dự một bữa tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp nhưng lại không có thiệp mời.

    Đan Nghi lắc lắc đầu ra hiệu cho dì Dương biết mình không sao.

    - Tiệc sinh nhật bạn cùng lớp của cháu là ai, để dì xem có giúp được gì cho cháu không nhé?

    - Là Tiền Phi ạ!

    Đan Nghi ngoan ngoãn trả lời.
     
  5. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 18 + 19 Không thể nhượng lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đan Nghi lắc đầu, không phải cô không tin vào năng lực của dì Dương.

    Nếu như chỉ là một gia đình bình thường, không cần dì Dương ra tay, bản thân Đan Nghi cũng giải quyết được. Nhưng Tiền gia thì khác.

    - Tiền Phi ư?

    Lục Thượng Hàn đứng dậy đưa ra trước mặt cô một tờ thiệp mời.

    Đan Nghi nhận lấy tờ thiệp, đây chính là thiệp mời sinh nhật của Tiền Phi.

    Nét mặt Đan Nghi vừa vui vẻ, lại có chút ngần ngại:

    - Bên trên chỉ ghi mời Hàn thiếu gia.

    - Tôi có thể đi cùng bạn mà!

    - Oh

    Đan Nghi gật đầu hiểu ra, dù sao cô và hắn cũng có mối quan hệ là vợ chồng sắp cưới nên cùng nhau xuất hiện cũng chả sao.

    Chỉ cần hai người họ chưa chính thức công bố, Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa sẽ không bao giờ biết được mối quan hệ thật giữa hai người.

    Đan Nghi thay một bộ lễ phục màu đen, khuôn mặt thanh xuân trẻ trung, làn da trắng hồng khỏe khoắn, hàng lông mày cong cong thanh thoát, làn môi không tô son mà hồng hào tự nhiên.

    Chả cần trang điểm, cô đã có sẵn vẻ đẹp quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn.

    Hai người họ đến bữa tiệc nhà họ Tiền và rất nhanh chóng tách nhau ra.

    Đan Nghi vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của nhiều người, có vài nam sinh còn mạnh dạn đến bên chào hỏi cô.

    Hiện Đan Nghi không nghĩ tới việc này, cô còn đang mải tìm bóng dáng Bạch Văn Bình cùng Đường Sa Sa.

    Lục Thượng Hàn xuất hiện trong bữa tiệc, khiến bữa tiệc như dậy sóng.

    Sinh nhật Tiền Phi, Tiền gia đã mời rất nhiều bạn học của Tiền Phi cùng với cả những nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh. Nhưng Lục Thượng Hàn hơn Đan Nghi và Tiền Phi vài tuổi, đáng nhẽ hắn sẽ không bao giờ xuất hiện tại một bữa tiệc như này.

    Sự xuất hiện của hắn khiến không ít người ngạc nhiên và chú ý.

    Chú ý không chỉ bởi vì danh thế đáng gờm của hắn trong giới mà còn bởi tướng mạo, khí chất cuốn hút. Ngũ quan như tuyệt phẩm điêu khắc từ tượng ngà, khiến hắn nổi bật giữa đám đông.

    Thân hình cao lớn, hoàn hảo đến từng cm, thu hút ánh nhìn. Nhất là khi ở giữa đám nam sinh, trên người hắn toát lên khí chất cao quý, toát lên phong thái đĩnh đạc của một người thành đạt, sự bá đạo của kẻ có quyền thế.

    Rất nhanh, các nam thanh nữ tú vây quanh hắn, hỏi han chúc tụng không ngừng nhưng phần đông cũng chỉ là dám đến chào hỏi qua loa vài câu rồi thôi. Vì sự bá đạo toát ra từ hắn khiến người đối diện phải chịu sức ép quá lớn.

    Đan Nghi đưa ánh nhìn về phía hắn, thật không ngờ sức hút của hắn lớn đến vậy.

    Bản thân Lục Thượng Hàn thì hoàn toàn không có chút cảm xúc nào trước sự nhiệt liệt chào đón của mọi người. Chỉ khi cảm nhận thấy ánh nhìn của Đan Nghi, ánh mắt hắn mới có chút thay đổi.

    Đan Nghi bị ánh mắt hắn nhìn làm cho ngại ngùng. Cô thu lại ánh nhìn, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng hai kẻ kia.

    Đường Sa Sa đang nói chuyện với một người làm của Tiền gia.

    Ả diễn rất giỏi, trước đây đến Đan Nghi cũng coi ả là người bạn thân thiết thì đủ biết trình độ diễn của ả xuất sắc tới đâu.

    Lát sau, người làm của Tiền gia dẫn ả lên lầu.

    Trên gác, Tiền Phi đã mặc đồ chỉnh tề, giờ đang chọn trang sức kết hợp.

    Tiền Phi sở hữu vẻ đẹp nổi bật, cao ngạo, chỉ một cái nhướn mày cũng đủ để mê hoặc ánh nhìn của người khác.

    Đường Sa Sa bắt đầu nịnh bợ:

    - Tiền Phi hôm nay cô trang điểm thật đẹp, làm nổi bật màu da đầy sức sống của cô, tôi có nằm mơ cũng muốn có làn da rám nắng khỏe mạnh như của cô.

    Tiền Phi sớm đã quá quen thuộc với những lời nịnh hót, nhưng Đường Sa Sa có thể để ý đến những tiểu tiết như vậy cũng khiến cô ta nhìn kĩ hơn Đường Sa Sa.

    Nhìn Đường Sa Sa một chút:

    - Cảm ơn!

    Tiền Phi và Đường Sa Sa là bạn cùng lớp nhưng cũng không giao tiếp nhiều.

    Đường Sa Sa được tham gia bữa tiệc này cũng là nhờ tấm thiệp mời của Bạch Văn Bình mà thôi.

    - Phi Phi, chiếc váy đen dài này thật sự rất tuyệt, rất tôn da.

    Đường Sa Sa tiếp tục nói còn Tiền Phi thì vẫn giữ thái độ rất hững hờ.

    Đứng cạnh Tiền Phi có bạn thân, có người hầu kẻ hạ.

    - Sợi này thế nào?

    Cô bạn thân giúp Tiền Phi đeo lên cổ một sợi dây chuyền trân châu.

    Tiền Phi ngắm nghía rồi lắc đầu.

    - Trân châu nhìn già dặn quá.

    - Vậy đeo vàng nhé!

    Bạn thân lại lên tiếng.

    - Vàng thì thích hợp với lứa tuổi mẹ tôi đeo thôi, tôi đeo không hợp.

    Tiền Phi lại lắc đầu.

    Bạn thân và người hầu lục tìm trang sức.

    Gu thẩm mĩ của Tiền Phi cao nên cô ta đã sưu tầm không ít đồ trang sức đẹp, đắt tiền.

    Hôm nay là sinh nhật nên Tiền Phi muốn trang điểm thật lộng lẫy, người hầu đã tìm hết đồ trang sức ra, đồ đẹp nhiều không kể hết nhưng tìm mãi vẫn không tìm được món gì thật đặc sắc thích hợp với chiếc váy đen này.

    Nhìn chiếc cổ trống trơn, không đồ trang sức, hai hàng lông mày Tiền Phi cau lại.

    Bạn thân và người hầu của cô không tìm được món gì đẹp hơn.

    - Cổ trống không thế này, chiếc váy dù đẹp nhưng không có trang sức kết hợp thì cũng không ra làm sao cả.

    Tiền Phi đứng trước gương, gương mặt buồn bã.

    Đường Sa Sa lắm lấy thời cơ, cười và lên tiếng:

    - Tiền Phi, cô có chiếc cổ thật thanh thoát, đẹp tựa như cổ thiên nga.. nhưng không đeo trang sức nhìn cũng thật đơn điệu.

    Lông mày Tiền Phi càng lúc càng cau chặt lại.

    Cô bạn thân đứng bên cạnh lên tiếng:

    - Nếu vẫn không được thì Tiền Phi à, cậu chỉ còn cách đổi chiếc váy khác thôi.

    - Ôi Tiền Phi mặc bộ lễ phục này đẹp như vậy, sao lại đổi bộ khác được chứ?

    Nói rồi chớp lấy thời cơ, rút ra chiếc hộp đựng sợi dây chuyền và cười nói với Tiền Phi:

    - Tớ có sợi dây kim cương này, rất hợp với bộ lễ phục của cậu đấy, hơn nữa sợi dây đắt giá này cũng rất xứng với cô công chúa xinh đẹp nhất đêm nay.

    Nói rồi, mở chiếc hộp ra. Ánh sáng chói lóa của kim cương tỏa ra, chiếc dây chuyền xuất hiện trước mắt Tiền Phi.

    Tiền Phi rất thích, bản thân cô đã từng xem qua rất nhiều đồ trang sức quý giá, từ nhỏ đến lớn cô cũng nhận được rất nhiều món đồ trang sức giá trị.

    Nhưng như kiểu dáng của sợi dây kim cương này thì cô mới lần đầu thấy. Không nói đến giá trị của kim cương, chỉ nói về kiểu dáng đơn giản mà không đơn điệu, phóng khoáng trẻ trung, thật khiến người khác nhìn thấy là bị mê hoặc ngay.

    Sợi dây của Đường Sa Sa mang đến vốn chỉ là hàng giả, chất lượng kim cương và màu sắc đều không thể so sánh với sợi dây thật. Nhưng vì kiểu dáng qua đẹp của sợi dây nên Tiền Phi vừa nhìn thấy đã thích ngay.

    Đường Sa Sa tiếp tục:

    - Tiền Phi à sợi dây này cũng là món quà người khác tặng tớ nên không thể nhượng lại cho cậu được. Nhưng cho cậu mượn đeo một đêm với bộ lễ phục này cho đẹp thì không vấn đề.

    Tiền Phi cũng không có ý định đòi hỏi một món quà đắt giá đến vậy nên nếu mượn dùng trong một đêm thôi thì cũng đủ rồi. Bởi cô ta rất thích chiếc váy này, sợi dây chuyền lại quá hợp với chiếc váy như vậy.

    Nhưng cô vẫn muốn hỏi lại:

    - Những viên kim cương trên này đều là thật chứ? Tối nay là sinh nhật tôi, rất quan trọng! Tôi không muốn đeo một món trang sức vớ vẩn trên người đâu đấy.

    - Cậu yên tâm đi, đây chắc chắn là kim cương thật, đảm bảo 100 % luôn.

    Đường Sa Sa vỗ ngực bảo đảm.

    Tiền Phi thấy sợi dây này độc đáo, mới mẻ như vậy, trong lòng cũng không còn chút nghi ngờ.
     
  6. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 20 +21 Hai sợi dây chuyền cùng xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiền Phi vốn không thích Đường Sa Sa, hơn nữa Đường Sa Sa còn là bạn thân của Đan Nghi. Tiền Phi không định đồng ý nhưng sợi dây kim cương này, Tiền Phi lại rất thích, càng ngắm càng thấy kiểu dáng đẹp, thu hút.

    Cô nghĩ một chút, trả lời:

    - Được. Vậy cho tôi mượn đeo trong tối nay.

    Đường Sa Sa rất đắc ý, vội đưa chiếc hộp đựng sợi dây cho Tiền Phi.

    Đường Sa Sa tiếp cận Tiền Phi là có mục đích rõ ràng. Điều kiện gia đình của ả kém xa rất xa Đan Nghi và Tiền Phi, điều kiện cá nhân của ả so với hai người họ giống như bùn đất và mây trời.

    Ả có thể trở thành bạn thân của Đan Nghi đều là do ả thường xuyên tìm cách nịnh bợ Đan Nghi mà đạt được.

    Chứng kiến cuộc sống sung sướng của nàng thiên kim tiểu thư Đan Nghi, trong lòng ả trỗi dậy sự ngưỡng mộ và cả đố kị.

    Mặc dù giờ đây bản thân ả đã thi đỗ vào ngôi trường này, tương lại rộng mở, ra trường là sẽ kiếm được việc làm tốt. Nhưng ả không bằng lòng với điều đó, ả muốn có được nhiều thứ hơn.

    Ả cũng muốn trở thành một thiên kim tiểu thư, có cuộc sống ấm êm trong nhung lụa.

    Đan Nghi gặp tai nạn, đầu óc có vấn đề, lòng tham trỗi dậy nên ả đã dụ dỗ lừa gạt Đan Nghi.

    Nhưng đó không phải kế lâu dài vả lại ả cướp bạn trai và cướp cả sợi dây kim cương này của Đan Nghi, giữa ả và Đan Nghi đã chủ định tồn tại một hố sâu ngăn cách.

    Vậy nên ả cần nhanh chóng tìm đến chộ dựa mới là Tiền Phi, dựa hơi Tiền Phi để bước vào giới thượng lưu này.

    Chỉ cần ả gây dựng tốt mối quan hệ với Tiền Phi thì kể cả có xảy ra mâu thuẫn với Đan Nghi thì ả cũng không sợ nữa.

    Đường Sa Sa tự tay đeo sợi dây lên cổ Tiền Phi.

    Đường Sa Sa không biết đây vốn chính là sợi dây mà ả nhờ người làm giả, trong lòng rất vui vì nhờ sợi dây mà ả đã tạo được mối quan hệ với Tiền Phi.

    Tiền Phi vô cùng hài lòng vì sợi dây.

    Mặc dù chỉ là hàng nhái lại nhưng do kiểu dáng đặc biệt mà đơn giản nên thật sự đã càng khiến Tiền Phi nổi bật hơn.

    Nhận ân tình của Đường Sa Sa nên Tiền Phi cũng mặc nhận luôn việc cho Đường Sa Sa đi bên cạnh.

    Đợi đến khi Đường Sa Sa và Tiền Phi xuất hiện ở trên cầu thang, Đan Nghi đã nhìn ngay thấy hai người họ.

    Đan Nghi mỉm cười nhìn những hành động của họ.

    Lát sau, đã có rất đông khách mời đến bữa tiệc, sợi dây kim cương mà Tiền Phi đeo thu hút ánh nhìn của mọi người.

    Rất nhiều người khen ngợi:

    - Tiền Phi, hôm nay cô thật là xinh đẹp, sợi dây rất hợp với cô!

    - Đúng vậy, kim cương thật đẹp, chắc rất đắt đấy!

    - Tất nhiên rồi, Tiền Phi là ai chứ? Có thể đeo sợi dây chuyền vớ vẩn trên người sao? Đó chắc chắn là món đồ có giá trị liên thành rồi!

    Tiền Phi hoàn toàn nổi bật trước đám đông.

    Đường Sa Sa như một công thần đựng cạnh Tiền Phi.

    Hôm nay là sinh nhật của Tiền Phi, vì cô ta mời rất nhiều bạn bè cùng trang lứa và bạn học, người lớn trong Tiền gia không tham gia, vì muốn dành không gian hoàn toàn tự do cho người trẻ tuổi.

    Thế nên trong bữa tiệc chủ yếu là nam thanh nữ tú, đồng tuổi và một số người lớn hơn vài tuổi như Lục Thượng Hàn.

    Bữa tiệc bắt đầu, MC mời Tiền Phi lên bậc phát biểu.

    Nhìn thấy sợi dây chuyền của Tiền Phi, MC không kìm được lòng mà tán thưởng:

    - Sợi dây chuyền hôm nay tiểu thư Tiền Phi đeo thật sự quá đẹp, khiến cho cô ấy càng đẹp hút hồn hơn!

    Đan Nghi nghe thấy xung quanh không ngớt vang lên tiếng khen ngợi tán thưởng về sợi dây giả kia.

    Đường Sa Sa đứng ngay bên cạnh Tiền Phi, lên tiếng:

    - Sợi dây chuyền mà Tiền Phi đeo kiểu dáng độc đáo có một không hai, bên trên sợi dây đều được trang trí bởi kim cương loại tuyệt phẩm, thật sự rất thích hợp với Tiền Phi.

    Nghe Đường Sa Sa nói thế, mọi người xung quanh lại càng chăm chú ngắm nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tiền Phi.

    Tiền Phi hoàn toàn nổi bật trước đám đông.

    Cô đứng trên bậc phát biểu, thu hút mọi ánh nhìn:

    - Cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã tới tham dự bữa tiệc sinh nhật này của tôi.

    Mọi sự chú ý đều dồn về phía Tiền Phi, rất nhiều nữ sinh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

    Đan Nghi đứng ở phía hàng đầu, lặng lẽ lấy sợi dây chuyền thật của mình đeo lên cổ.

    Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của Đan Nghi, hết sức bất ngờ.

    Từ lúc bị thương, đến đi học cô còn không đi, chỉ ở trong nhà, không bước chân ra khỏi cửa chứ đừng nói đến việc đến tham gia một bữa tiệc như này.

    Nhất là khi bọn chúng nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Đan Nghi. Mặc dù chúng đều cho rằng Đan Nghi đang đeo sợi dây giả, nhưng cô đeo sợi dây giống hệt của Tiền Phi thì cũng không hay cho lắm.

    Đường Sa Sa ra ám hiệu cho Bạch Văn Bình nhanh chóng đưa Đan Nghi rời khỏi đây, đừng để gây ra phiền phức.

    Bạch Văn Bình tiếp cận cô, đưa tay định kéo cô đi.

    Đan Nghi sớm đã nhìn ra ý định của hai kẻ họ.

    Tay cô nắm chặt chiếc nhẫn mà Lục Thượng Hàn tặng.

    Lần trước bị đau vậy nhưng lúc này Bạch Văn Bình đã lại quên mất bài học đó rồi. Lần này hắn lại nắm lấy tay cô, và lại bị chiếc nhẫn đâm vào tay lần nữa.

    - A.. a.. a

    Đau đớn, hắn kêu ầm lên.

    Vừa xong, Tiền Phi không để ý đến sự xuất hiện của Đan Nghi. Nhưng nghe tiếng kêu lớn của Bạch Văn Bình, mọi người đều quay sang nhìn, không chỉ nhìn thấy tay Bạch Văn Bình đang chảy máu mà còn nhìn thấy sợi dây trên cổ Đan Nghi.

    Kiểu dáng đặc biệt, lại đẹp, sang trọng, cổ Đan Nghi cũng rất đẹp, thon dài, đeo sợi dây trên cổ lại càng nổi bật.

    - Đan Nghi đeo sợi dây chuyền kia giống hệt Tiền Phi. Họ cùng mua sao?

    Mọi người bắt đầu bàn tán.

    - Không thể nào. Hai người họ sao có thể cùng mua một sợi dây chuyền giống nhau chứ? Huống hồ sợi dây này nhìn kiểu dáng đặc biệt đến vậy, nhìn thôi cũng biết là đồ giá trị liên thành, cảm giác giống như độc phẩm, sao lại cùng lúc xuất hiện hai sợi giống nhau đến thế?

    Tiếng bàn luận của mọi người khiến Tiền Phi thấy mất mặt.

    Tiền Phi không phải là không thích người khác dùng đồ giống mình. Nhưng hôm nay là sinh nhật của cô, lại có người đeo sợi dây chuyền giống hệt xuất hiện, thì là không tôn trọng cô rồi.

    Hơn nữa, sợi dây này là do Đường Sa Sa hiến bảo cho cô, mà hiện tại lại trùng với Đan Nghi, sớm biết vậy thì cô đã không nhận rồi.

    Nghĩ tới đây, Tiền Phi rất bực.

    Đường Sa Sa thấy vậy vội đến bên:

    - Tiền Phi cậu đừng giận. Sợi dây cậu đeo là hàng thật còn Đan Nghi đeo là hàng giả mạo thôi. Là cô ta cố ý đến gây sự đó.

    Đến nước này, ả chỉ còn cách bán đứng Đan Nghi.

    Dù sao ả đã lừa Đan Nghi không phải chỉ một hai lần nữa nên bây giờ bán đứng cô thì cũng là chuyện quá là bình thường.

    - Cô với Đan Nghi là bạn thân, nên trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, hai người cố ý chơi tôi đúng không?

    Tiền Phi cũng không khách sáo mà lên tiếng tra hỏi.

     
  7. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 22 +23 Độc nhất vô nhị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Sa Sa sợ hãi, vội giải thích:

    - Tiền Phi tôi không hề có ý đó. Chắc chắn là do Đan Nghi cố ý đến chọc tức cậu đó. Cô ta biết tôi có một sợi dây chuyền như này, nên cố tình tìm người làm giả một sợi dây y như vậy để làm mất mặt chúng ta mà thôi. Tiền Phi nếu như cô tháo sợi dây xuống thì là đã mắc bẫy của cô ta rồi.

    Tiền Phi dừng tay lại, quả thật, bây giờ mà tự tay tháo bỏ sợi dây thì chẳng phải thừa nhận mình thua rồi sao?

    Tiền Phi nhìn Đường Sa Sa và nói:

    - Tôi không cần biết, về sợi dây chuyền mà Đan Nghi đeo, cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng.

    Đường Sa Sa vội đi xuống phía dưới, nói to trước mặt mọi người:

    - Đan Nghi, mặc dù cô là bạn của tôi nhưng lần này cô quá đáng quá rồi! Vì muốn phá hoại mối quan hệ của tôi với Tiền Phi mà cô làm ra trò này được sao?

    Đan Nghi nở nụ cười rất thuần khiết, trong sáng, không nói một câu để giải thích.

    Mọi người không khỏi tò mò.

    - Tóm lại chuyện này là sao chứ? Đường Sa Sa cô nói cho rõ ràng đi.

    - Hôm nay là sinh nhật của Tiền Phi, sợi dây chuyền cô ấy đeo là do tôi đưa cho cô ấy. Nhưng Đan Nghi không phục, đã đi tìm người làm giả sợi dây để đeo lên người mình. Cố ý đến đây để phá hoại bữa tiệc sinh nhật này của Tiền Phi.. Mọi người nói xem thế có phải quá đáng lắm không?

    Đường Sa Sa lớn tiếng chất vấn Đan Nghi.

    Đan Nghi mặc dù là một thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng nhưng thường ngày không hề thể hiện điều đó. Ngoài thành tích học tập cao ra mọi người đều không ai hay biết về thân phận và tình hình tài chính của cô.

    Giờ thấy Đan Nghi đeo một sợi dây chuyền y hệt Tiền Phi thì đều cho rằng cô có ý đồ bất chính.

    Nghe Đường Sa Sa nói vậy thì ngay lập tức có vài người bạn cùng lớp lên tiếng:

    - Nếu như những gì Sa Sa nói là thật thì Đan Nghi thật là quá đáng.

    Đường Sa Sa tiếp tục:

    - Đan Nghi cô cố tình phá hoại bữa tiệc sinh nhật của Tiền Phi còn không nhanh đến xin lỗi cô ấy và lập tức biến khỏi đây đi.

    Đường Sa Sa cậy việc não bộ của Đan Nghi có vấn đề nên tùy ý mắng nhiếc xỉa xói cô, phản chăng bình thường chỉ cần ả quát lớn là Đan Nghi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

    Chỉ không ngờ lần này Đan Nghi không ngoan ngoãn làm theo lời ả.

    Cô có chút tủi thân, chớp chớp đôi mắt to tròn biết nói của mình và nói:

    - Đâu có, tôi chỉ đeo chính sợi dây chuyền của tôi thôi mà, tôi không phải đến để phá hoại..

    Đan Nghi giả vờ như mình không hiểu gì hết, nói chuyện với biểu cảm hết sức đáng thương.

    Đan Nghi vốn xinh đẹp, lại rất trong sáng dễ thương, có vài nam sinh thấy cô đáng thương như vậy, trong lòng có chút không đành:

    - Có vẻ như Đan Nghi cũng không phải cố ý mà, Đường Sa Sa đừng chấp cô ấy nữa.

    - Đúng, tôi không có phá hoại..

    Đan Nghi như một đứa trẻ, gật gật đầu, tiếp tục bảo đảm.

    Đường Sa Sa tức giận:

    - Rõ ràng là đeo sợi dây chuyền giả cố ý đến đây phá hoại, còn dám cãi nữa?

    - Dây chuyền của tôi không phải hàng giả, là dì Dương tặng tôi..

    Đan Nghi chu mỏ, cố ý tỏ vẻ mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Đường Sa Sa càng tức giận:

    - Cô đừng nói linh tinh nữa! Mau đến xin lỗi Tiền Phi đi.

    - Tôi chỉ đeo chính sợi dây của tôi. Không phải cố ý..

    Đan Nghi lắc lắc đầu.

    Đường Sa Sa bực mình định ra tay bắt cô làm theo.

    Vài nam sinh ngăn Đường Sa Sa lại:

    - Đường Sa Sa, nếu sợi dây Đan Nghi đeo là do người nhà tặng cô ấy thì kể cả có đụng hàng với Tiền Phi thì cũng không thể trách cô ấy được.

    - Các người cuối cùng bênh vực Đan Nghi hay Tiền Phi chứ? Các người đừng quên là bản thân đang tham dự tiệc sinh nhật của Tiền Phi đấy!

    Đường Sa Sa cáo mượn oai hùm mà quát lớn.

    - Nhưng tôi chỉ đeo sợi dây của tôi thôi mà!

    Đan Nghi thêm một lần nữa nhấn mạnh.

    Khi nói chuyện với Đường Sa Sa, Đan Nghi cô ý để lộ vẻ ngây ngô, giống như khi mà đầu cô vẫn chưa được bình thường.

    - Nếu đã như thế, Đường Sa Sa cô cũng đừng làm khó Đan Nghi nữa!

    Một nam sinh bênh vực Đan Nghi nói.

    Nhìn một cô gái bị mắng mỏ oan ức thì bất kì chàng trai nào cũng có chút thương hoa tiếc ngọc mà ra tay trượng nghĩa.

    Sắc mặt Tiền Phi rất tệ, cô lãnh đạm nhìn, nghe cuộc đối thoại giữa Đan Nghi và Đường Sa Sa, để xem cuối cùng họ định làm gì.

    Vì trước đây quan hệ giữa họ thân thiết như vậy, cô nghi ngờ việc này là do hai người họ cố ý gây ra để khiến bản thân cô mất mặt.

    Đường Sa Sa thấy Tiền Phi có vẻ không hài lòng nên chỉ muốn lập tức tìm cách chà đạp Đan Nghi mà chứng minh lòng trung thành của ả với Tiền Phi.

    Khẩu khí đầy kiêu ngạo, ả ta lên tiếng:

    - Sợi dây chuyền kim cương mà Tiền Phi đang đeo, trên đời này là độc nhất vô nhị, không chỉ kiểu dáng được thiết kế bởi một nhà thiết kế danh tiếng, những viên kim cương này cũng vô cùng quý hiếm. Đan Nghi đeo một sợi dây chuyền giả như vậy đến dự bữa tiệc sinh nhật của Tiền Phi, lẽ nào không phải cố ý đến phá hoại ư? Lẽ nào bắt cô ta xin lỗi là quá quắt lắm sao?

    - Sợi dây chuyền này thật chỉ có duy nhất một sợi sao?

    Có người không kìm được lòng mà hỏi.

    Đường Sa Sa ôm tay trước ngực, nói:

    - Tất nhiên, sợi dây chuyền thật đang được Tiên Phi đeo trên người. Đan Nghi, cô đeo sợi dây chuyền giả như vậy đến đây là ý làm sao?

    Ánh mắt ả xoáy sâu vào mắt Đan Nghi, muốn từ ánh mắt ấy để mong phát hiện ra ý đồ thật sự.

    Nhưng Đan Nghi vẫn nở nụ cười đơn thuần, vô hại, dường như thật sự không phải đang cố ý đối đầu với ai, dường như không chút tâm kế nào.

    Đường Sa Sa thấy vậy thì càng chắc chắn thần trí Đan Nghi chưa hồi phục nên tiếp tục:

    - Đan Nghi, ai cũng yêu cái đẹp, cô muốn có một sợi dây y hệt Tiền Phi, nên tìm người làm giả, chúng tôi cũng hiểu.. Nhưng cô không thể đến đây để phá hoại buổi tiệc sinh nhật của cô ấy. Nhanh xin lỗi cô ấy đi!

    - Của tôi đeo là thật!

    Yếu ớt cất tiếng nhưng rất cương quyết.

    - Cô vẫn còn ngang ngược à?

    Đường Sa Sa tức lắm rồi, thấy Đan Nghi không chịu thỏa hiệp liền lớn tiếng.

    - Của tôi là thật..

    Đan Nghi lặp lại.

    Mọi người xung quanh thấy Đường Sa Sa ghê gớm, Đan Nghi thì cương quyết vậy, nhất thời cũng không biết nên làm gì.

    Một nam sinh lên tiếng:

    - Trong bữa tiệc hôm nay, không phải vị chuyên gia giám định nổi tiếng Hắc Khải cũng đến tham dự sao? Tốt nhất là hãy mời Hắc Khải ra mặt kiểm chứng đâu là thật đâu là giả đi.

    Ý kiến này đưa ra nhận được nhiều sự đồng tình từ mọi người.

    Trên môi Đan Nghi nở nụ cười rất nhẹ.

    Chính bởi nhìn thấy Hắc Khải xuất hiện ở đây nên cô mới đạo diễn cho vụ việc phát triển đến mức này.

    Cô chính là đang đợi có người đưa ra ý kiến này. Chỉ cần Hắc Khải xuất hiện, thật giả sẽ rõ.

    Tiền Phi thấy mọi việc phát triển tới đây, nếu không làm rõ ràng thì người mất mặt chính là cô.

    Cô gật đầu đồng ý:

    - Được. Vậy xin mời anh Hắc Khải giúp chúng tôi giám định xem.

    Đường Sa Sa thấy tất cả mọi người đều hết sức chú ý đến sự phát triển của vụ việc này, nói thật to:

    - Sợi dây chuyền mà Tiền Phi đeo là do tôi đưa cho cô ấy. Tiền Phi là người có thân phận như vậy, tôi đâu thể lấy sợi dây giả đến để lừa cô ấy được. Để người ta giám định cũng tốt, như thế cũng có thể chứng minh sự trong sạch của tôi.

    Mọi người nghe Đường Sa Sa là người đưa sợi dây chuyền cho Tiền Phi dùng thì lại càng tò mò về kết quả.

    Từ đầu đến cuối, Lục Thượng Hàn hoàn toàn im lặng.

     
  8. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 24 + 25 Đập tan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ đầu đến cuối Lục Thượng Hàn chỉ đóng vai nhân vật quần chúng. Nhưng kể từ lúc Đan Nghi lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ ánh mắt hắn đã không hề rời khỏi cô.

    Đan Nghi cũng nhận định chắc chắn, có Hắc Khải ở đây nên bản thân mới dám một mình tìm cách phá hoại kế hoạch của Đường Sa Sa chăng?

    Nhìn cô giả vờ yếu đuối mà khiến Đường Sa Sa hết cách đối phó, Lục Thượng Hàn cười rất khẽ.

    Nếu không phải tận mắt nhìn thấy con người thật của cô thì có lẽ chính hắn cũng tin cô là cô gái yếu đuối đáng thương rồi.

    Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hắc Khải.

    Hắc Khải nổi tiếng từ rất sớm, đôi mắt tinh tường đến đáng sợ, đoạn ngọc nhận châu còn lợi hại hơn cả máy móc hiện đại.

    Có không biết bao hào môn vọng tộc và châu ngọc thế gia muốn mời Hắc Khải làm thượng khách nhưng đều đã bị Hắc Khải từ chối, hắn chỉ thích sống cuộc sống tự do tự tại, không thích bị bó buộc hạn chế nên không xác định sẽ dừng bước ở bất kì đâu.

    Hôm nay nhận được thiệp mời từ Tiền gia, hắn cũng chỉ là nhất thời nổi hứng mà tới tham gia.

    Thấy mọi người nhìn về phía mình, Hắc Khải nhấp một ngụm rượu vang, nói:

    - Các người muốn tôi giám định thật giả là tôi phải giám định sao?

    Tiền Phi ra mặt:

    - Hắc Khải anh coi như nể mặt tôi, coi như tặng tôi món quà sinh nhật đi được không?

    Hắc Khải nhìn Tiền Phi, rồi chậm rãi tiếp lời:

    - Vậy các người cần biết quy tắc của tôi, mắt tôi trước nay không nhìn những món đồ rẻ tiền vô giá trị.

    Đường Sa Sa vội vàng lên tiếng:

    - Đây không phải là đồ rẻ tiền, vô giá trị, sợi dây chuyền kim cương này trên thế giới chỉ có duy nhất một sợi này mà thôi, một món đồ hiếm có khó gặp, giá trị khó đoán.

    Hắc Khải chả thèm nhìn Đường Sa Sa, tiếp tục:

    - Những đồ mà tôi xem qua, là hàng giả thì tự tay tôi sẽ đập tan tành.

    - Quy tắc của anh chúng tôi đều biết! Chỉ cần là đồ giả thì anh tùy ý đập nát!

    Tiền Phi gật đầu đồng ý.

    Đường Sa Sa nghe vậy, đắc ý, ả tin chắc sợi dây của mình là thật còn sợi dây mà Đan Nghi đeo mới là giả.

    Ả vội vàng thúc giục:

    - Hàng giả đập thì đập thôi. Dù sao đồ giả để lại cũng chả để làm gì cả.

    Hắc Khải, thân hình cao gầy, đôi mắt thanh quý, hành động cử chỉ nhẹ nhàng, nho nhã.

    Hắn bước từng bước về trước:

    - Mang đến đây!

    Tiền Phi đặt chiếc dây chuyền nên mặt bàn.

    Đan Nghi cũng tháo sợi dây trên cổ xuống, đặt lên bàn.

    Hai sợi dây đặt cạnh nhau, cùng một kiểu dáng, những viên đá với hình dạng y hệt nhau, tỏa ra ánh sáng lấp lánh gần giống nhau.

    Trên khuôn mặt Đan Nghi vẫn là nụ cười đơn thuần vô hại.

    Sợi dây mà Đường Sa Sa tìm người làm giả, rất khéo, rất giỏi, rất giống.. thật là làm khó cô ta rồi.

    Nhưng qua đó cũng có thể thấy được, Đường Sa Sa đã tính rất kĩ để hòng chiếm đoạt sợi dây này của cô.

    Hắc Khải đến ngồi ở chiếc bàn đó.

    Mọi người đều rất tò mò, đây là lần đầu mà Hắc Khải ra mặt giám định ngay tại hiện trường.

    Đặc biệt là hai sợi dây này nhìn y hệt nhau, hầu như không chút gì khác biệt. Không biết Hắc Khải sẽ dùng loại máy móc hiện đại nào để phân biệt sự thật giả của hai sợi dây này.

    Đường Sa Sa lớn tiếng:

    - Sợi dây của Đan Nghi là hàng giả, chả cần thiết phải giám định đâu!

    Tiền Phi ngăn lại:

    - Cứ đợi Hắc Khải giám định là sẽ rõ!

    Tất cả mọi người đều chờ đợi kết quả mà chuyên gia giám định hàng đầu thế giới Hắc Khải sẽ đưa ra.

    Vậy mà ai ngờ Hắc Khải mới chỉ ngồi xuống, nhìn qua một lượt liền nói:

    - Mang chiếc hòm đến đây!

    Tiền Phi đưa mắt ra hiệu cho người hầu mang chiếc hòm của Hắc Khải ra.

    Mọi người chăm chú nhìn hắn, cứ nghĩ hắn sẽ lấy ra một đôi găng tay, đeo vào rồi cầm lấy sợi dây chuyền lên trước mắt để nhìn cho rõ.

    Ai ngờ hắn cầm một chiếc búa lên.

    Chiếc búa này đã trở thành thương hiệu độc quyền của Hắc Khải, hắn giơ chiếc búa lên cao nhắm chuẩn sợi dây chuyền kim cương.

    Thấy hắn giám định còn chưa giám định mà đã định dùng búa đập nát, liền có người ngăn cản:

    - Ngài Hắc, ngài vẫn còn chưa kiểm tra xem sợi nào là giả mà?

    Như không nghe thấy gì hết, Hắc Khải vung búa nện xuống, đập nát tan tành một trong hai sợi dây chuyền đó.

    Độ cứng của kim cương là không phải bàn cãi nhưng nó cũng vô cùng giòn, một nhát búa này đập xuống, đừng nói là giả mà ngay cả kim cương thật cũng sẽ tan tành.

    Một nhát búa vung lên, tiếng động cực lớn khiến cả hội trường bất động.

    Hắc Khải còn chưa kiểm tra kĩ càng đâu là thật đâu là giả mà đã ra tay vậy rồi, nhỡ không may đập nhầm thì sao?

    Nhỡ cả hai đều là thật thì sao?

    Mọi người nín thở đợi chờ.

    Đường Sa Sa nhận ra sợi dây bị đập là sợi dây của mình, sắc mặt xám xịt:

    - Hắc Khải, ngài có biết là sợi dây đó có giá trị lớn thế nào không? Kiểu dáng độc nhất vô nhị, kim cương cũng là loại vô cùng quý hiếm..

    - Sợi dây này là của cô?

    Hắn nhìn ả.

    Đường Sa Sa như muốn nhảy dựng nên bởi giận dữ, chỉ thấy Hắc Khải vừa chính tay đốt đi cả một thùng cổ phiếu giá trị lớn.

    - Tất nhiên là của tôi rồi! Anh phải bồi thường cho tôi!

    - Vừa xong tôi đã nói rồi, tôi không bao giờ nhìn đồ giả, phàm là đồ giả đều không qua mắt tôi được và ngay lập tức phải tiêu hủy.

    Vừa nói vừa chậm rãi cất chiếc búa vào thùng.

    - Sợi dây của tôi là hàng thật, giá trị cả trăm tỉ đấy.

    Hắc Khải nói rất nhẹ nhàng:

    - Cô nói là hồng kim cương nhân tạo có giá trị trăm tỉ ư? Vậy tốt, tôi có thể tìm cho cô cả một xe tải hồng kim cương loại này, cô cứ tính 100 tỉ một viên mà trả tiền cho tôi đi.

    Hắc Khải cầm sợi dây lên:

    - Sợi dây chuyền này dùng vàng thuần 99, 99%, nguyên liệu không tồi nhưng tay nghề còn thô ráp, mắc nhiều lỗi, điểm kém!

    - Điểm nối giữa các móc khâu không bằng phẳng, điểm kém!

    - Giữa các móc khâu có 0, 05 mm sai lệch, điểm kém!

    Đường Sa Sa, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch:

    - Bằng chứng đâu mà anh nói kim cương của tôi là giả chứ?

    - Loại kim hồng thạch phổ thông có độ phát sáng rất cao, sau khi được mài mòn lại càng sáng, thậm chí còn phát sáng hơn cả kim cương thật nên thường được sử dụng để làm giả kim cương. Nhưng kim hồng thạch và kim cương khác biệt quá lớn nên tôi không cần dùng đến máy móc chuyên nghiệp mà vẫn có thể phát hiện ra.

    Nói rồi vất sợi dây xuống nền nhà.

    - Không tin lời tôi thì có thể mời người khác tới giám định.

    Mọi người đều tin vào những gì Hắc Khải nói.

    Bắt đầu có người nghị luận:

    - Thì ra sợi dây mà Tiền Phi đeo là giả..

    - Nghe nói là do Đường Sa Sa cho mượn, không ngờ lại là món đồ giả như vậy.

    Tiền Phi nghe vậy, tâm trạng vô cùng không tốt.

    - Vậy còn sợi dây kia?

    - Sợi còn lại thì cũng chỉ tàm tạm thôi.

    Hắc Khải trả lời bâng quơ, không chút để tâm, dường như sợi dây còn lại đối với hắn cũng chả có gì đặc biệt vậy.

     
  9. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 26 + 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Đường Sa Sa trắng bệch.

    Sợi dây giả này của ả, trong mắt Hắc Khải là vô giá trị, nhưng vì muốn lừa Đan Nghi cũng là để không xảy ra sai sót gì, ả đã dùng gần tỉ để tìm người làm giả.

    Cả tỉ bạc bị Hắc Khải đập tan nát đã đành, sợi dây còn lại cũng không giá trị là ý làm sao?

    Chả nhẽ Đan Nghi lừa ả?

    Nhưng tại sao sợi dây này là giả? Rõ ràng chính tay ả đã đánh tráo sợi dây của Đan Nghi rồi mà.

    Còn những người khác nghe nói sợi dây còn lại cũng chỉ tàm tạm thì nói:

    - Thì ra cả hai sợi đều rất bình thường, vậy ngài Hắc Khải hủy một giữ một như vậy thật không công bằng mà.

    Hắc Khải lên tiếng:

    - Sợi còn lại, là hồng kim cương, trị giá khoảng trăm tỉ, nhưng loại này cũng rất bình thường, không quá hiếm gặp.. Chỉ là cách chế tạo và thiết kế có chút thú vị, khá tinh tế nên nâng cao được giá trị sợi dây. Tóm lại là tạm chấp nhận được!

    Mọi người nghe hắn vậy đều cảm thấy muốn ói máu, dây kim cương trăm tỉ trong mắt Hắc Khải chỉ là món đồ tàm tạm sao?

    Yêu cầu của Hắc Khải thật quá cao mà!

    Hắc Khải đưa lại sợi dây chuyền cho Đan Nghi, nói:

    - Cầm về đi này!

    - Cảm ơn!

    Đan Nghi nở nụ cười ngọt ngào.

    Đường Sa Sa thì như người mất hồn.

    Ả nghĩ không thông, rõ ràng chỉnh ả đã đánh tráo sợi dây, vậy tại sao sợi dây thật vẫn trong tay Đan Nghi?

    Tiền Phi thấy thật sự mất mặt. Bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 của cô lại xảy ra chuyện như này. Đang định tuyên bố kết thúc bữa tiệc thì nghe Đan Nghi gọi cô:

    - Tiền Phi..

    Tiền Phi nhìn Đan Nghi:

    - Sao vậy? Cô vẫn còn gì muốn nói à?

    - Cô thích thì tôi cho cô mượn đeo mấy hôm này!

    Nói rồi đưa sợi dây ra.

    Đan Nghi nhận thấy, Đường Sa Sa có ý đồ xấu nên tìm cách nịnh bợ Tiền Phi. Còn bản thân Tiền Phi lại rất đàng hoàng, không vì bản thân là thiên kim tiểu thư mà làm khó ai cả.

    Dù sao đây cũng là bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 của Tiền Phi, Đan Nghi không muốn vì chuyện của mình mà làm hỏng bữa tiệc của cô ấy.

    Tiền Phi có chút do dự.

    Đan Nghi nở nụ cười đơn thuần, trong sáng:

    - Tôi rất thích ăn bánh ga tô nên coi như đổi nhé!

    Tiền Phi cảm thấy nụ cười của Đan Nghi là rất thật lòng, không có chút giả dối, nhìn ra được sự chân thành trong lời nói của Đan Nghi. Bản thân Tiền Phi cũng là người thẳng tính, nhận lấy sợi dây chuyền và nói:

    - Vậy cảm ơn cô, mời cô cứ thoải mái ăn bánh nhé!

    Nói rồi Tiền Phi đeo sợi dây thật lên cổ.

    Sợi dây phát ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng, dưỡng mắt, khiến cho Tiền Phi thật sự rất nổi bật.

    Sự khác biệt giữa sợi dây giả và thật ngay lúc này đã quá là rõ ràng.

    Bữa tiệc lại tiếp tục.

    Âm nhạc vang lên, cả hội trường lại hồi phục không khí vui vẻ, náo nhiệt của một bữa tiệc sinh nhật đúng nghĩa.

    Người phục vụ rất nhanh đã mang bánh ga tô đến cho Đan Nghi.

    Còn Đường Sa Sa thì lại ngay lập tức bị vệ sĩ của Tiền gia mời ra khỏi bữa tiệc.

    - Tiền Phi, Tiền Phi!

    Ả gào lên trong tuyệt vọng:

    - Tiền tiểu thư, tôi thật sự không lừa cô, tôi cũng là người bị hại..

    Nhưng không một ai chú ý tới ả, Đan Nghi đang vui vẻ ăn bánh ga tô, nụ cười khẽ nở trên môi.. nụ cười của người chiến thắng.

    Nhìn thấy Đường Sa Sa bị lôi ra ngoài, Bạch Văn Bình cũng phải chạy theo ra.

    Nhìn theo bóng dáng họ, Đan Nghi thấy thật sảng khoái.

    Muốn lợi dụng đồ của cô để đạt được mục đích bẩn thỉu của mình ư? Nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao?

    Hắc Khải bước về phía Lục Thượng Hàn, cười nói:

    - Lục Thượng Hàn, đó chính là vị hôn thê mà cậu nói tới sao? Rất thông minh, xinh đẹp.. Tiếc thật.. Tôi gặp cô ấy muộn hơn cậu một bước!

    Ánh mắt Lục Thượng Hàn sắc như dao lướt qua khuôn mặt Hắc Khải.

    Hắc Khải vội giơ tay lên hàng:

    - Tôi chỉ đùa thôi mà.. Thật đáng sợ, ngày xưa có bao giờ thấy cậu quan tâm tới cô gái nào như này đâu chứ?

    Lục Thượng Hàn im lặng, cầm li rượu vang, nhấp một ngụm nhỏ.

    Khi nãy hắn thật có chút lo lắng, sợ cô không thể tự mình giải quyết.

    Bởi thế nên hắn mới đến tham gia bữa tiệc mà vốn dĩ không cần phải xuất hiện này.

    Nhưng, người con gái này đã làm rất tốt, rất thông minh lanh lợi, hiểu cách mượn thế, cũng hiểu cách tạo thế.. Đóng giả ngốc nghếch mà giải quyết xong mọi việc.. một nụ cười vui vẻ, hài lòng nở trên môi hắn.

    Hắc Khải là bạn thân của hắn, vốn định nhờ Hắc Khải ra mặt giúp Đan Nghi. Kết quả, không đợi hắn mở lời thì Đan Nghi đã phát hiện ra sự xuất hiện của Hắc Khải và nghĩ ra cách khiến mọi người ép Tiền Phi mời Hắc Khải ra mặt.

    Cô gái nhỏ này, đã cho hắn một cơ hội để hiểu thêm về con người thật của cô.

    Bữa tiệc tiếp diễn.

    Tiền Phi cầm li rượu đến bên Đan Nghi:

    - Đan Nghi, việc tối nay, bất luận thế nào, tôi cũng cảm ơn cô. Nếu không có cô thì, một đời anh minh của Tiền Phi tôi đã bị Đường Sa Sa hủy hoại rồi.

    Tiền Phi vốn là một cô gái thẳng tính, phóng khoáng.

    - Đó là điều tôi nên làm!

    Đan Nghi cười tươi đáp lại.

    Tiền Phi cũng không hỏi cụ thể gì hơn, vừa nãy sợi dây chuyền thật và giả cùng lúc xuất hiện, người khác chỉ là xem kịch qua đường, còn riêng Tiền Phi đã nhìn ra mối quan hệ giữa Đan Nghi và Đường Sa Sa có chút khác lạ.

    Cả hai đều không nói gì, nhưng đúng là không đánh không quen, sau sự việc lần này thì cả hai đã có cách nhìn mới về nhau.

    Bữa tiệc sắp tàn, Đan Nghi chậm rãi bước ra khỏi Tiền gia.

    Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa vẫn chưa rời đi, bọn họ đứng đợi Đan Nghi.

    Hôm nay diễn ra việc lớn như vậy, chúng nghi ngờ đầu óc Đan Nghi đã hồi phục và còn tính kế hãm hại hai người bọn họ nữa.

    Bạch Văn Bình, Đường Sa Sa vừa sợ hãi, vừa hối hận, chúng muốn tìm Đan Nghi để làm cho rõ ngọn ngành.

    Nhưng chúng không phải hối hận vì đã lừa dối Đan Nghi mà chúng hối hận vì đã tốn quá nhiều tiền của và sức lực mà lại không chiếm được sợi dây của cô.

    Đan Nghi vừa bước ra thì bọn chúng đã lao tới trước mặt cô.

    Đường Sa Sa hùng hổ quát tháo:

    - Đan Nghi, cô làm trò gì vậy? Tại sao hôm nay cô lại đến đây? Còn sợi dây chuyền nữa?

    Đan Nghi lại tiếp tục diễn:

    - Tôi đi cùng bạn cùng lớp tới đây. Dây chuyền thì vẫn là sợi dây mà dì Dương đưa tôi mà.

    Cách nói chuyện vẫn ngây ngô như đứa trẻ không hiểu chuyện, trí não dường như không bằng một đứa trẻ 5 tuổi.

    Đường Sa Sa nóng giận:

    - Tại sao cô cầm sợi dây chuyền thật? Tại sao cô lại đeo nó đến?

    - Là dì Dương đưa tôi nên tôi đeo thôi. Sa Sa cô đang tức giận sao?

    Đan Nghi vẫn đóng vai ngây ngây ngô ngô, không hiểu chuyện..
     
    Alissa thích bài này.
  10. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 28 + 29 Nụ hôn đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Sa Sa hỏi liên tục mấy câu nhưng Đan Nghi đều tỏ ra không hiểu gì hết.

    Đường Sa Sa chỉ muốn đập mạnh vào đầu Đan Nghi mà thôi.

    Bạch Văn Bình kéo lấy tay ả, nói:

    - Thôi, anh nghĩ, việc này khả năng là do mụ Dương bày ra, chứ với đầu óc hiện tại của Đan Nghi thì nghĩ làm sao ra cách này chứ? Chỉ có mụ Dương nghĩ ra kế nham hiểm như này mà thôi.

    - Ý anh là, bà ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?

    Đường Sa Sa thật sự bất an..

    - Khả năng đó không cao, nếu đã phát hiện ra thì bà ta đã tìm chúng ta tính sổ rồi. Sợi dây chuyền lúc trước bà ta đưa cho Đan Nghi chắc chắn là giả nên chúng ta mới lấy phải sợi dây giả này. Sợi dây thật kia có khi là hôm nay bà ta mới đưa cho Đan Nghi.. Việc tối nay có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

    Bạch Văn Bình phân tích như vậy, nếu không cũng chả còn cách nào để giải thích hợp lí hơn cho sự việc ngày hôm nay nữa.

    Đường Sa Sa tức giận:

    - Vậy phải làm sao đây? Tâm huyết của chúng ta cứ như vậy mà đổ sông đổ bể sao? Anh đừng quên, tiền làm sợi dây, với cả tiền chuộc những trang sức cũ kia đã tiêu tốn một khoản không nhỏ, mà lại còn khoản tiền đi vay nữa.

    - Được rồi! Được rồi! Sa Sa đừng lo lắng, chỉ cần Đan Nghi chưa hồi phục thì chúng ta vẫn sẽ có cơ hội!

    Bạch Văn Bình nhẫn nại phân tích.

    Đan Nghi đứng bên cạnh, cười rất tươi, rất ngây thơ.

    - Anh Văn Bình, Sa Sa hai người đang nói gì vậy? Hai người sẽ đưa tôi đi đâu ăn đồ ngon vậy?

    - Ăn ăn ăn! Lúc nào cũng ăn, tại sao không ăn cho chết luôn đi!

    Nhìn thấy Đan Nghi là lại tức, Đường Sa Sa giơ tay đập mạnh vào đầu cô.

    - Huhu, Sa Sa thật đáng sợ!

    Nhìn như sợ hãi mà lùi ra sau nhưng thực chất là đã rất khéo léo tránh được cú đánh của Đường Sa Sa, cô ngồi xổm xuống, không chút sơ hở.

    Một chiếc xe sang trọng, đắt tiền từ từ tiến đến.

    Bạch Văn Bình lôi lấy tay Đường Sa Sa:

    - Đây vẫn là địa phận của Tiền gia, đừng làm bừa, đi thôi!

    - Được! Vậy để con tiện nhân này một mình ở đây đi, cho chết lạnh, ai bắt cô ta không biết điều chứ, phá hoại cơ hội của chúng ta.

    Đường Sa Sa vẫn rất tức tối, ả kéo tay Bạch Văn Bình lôi đi.

    Khóe môi Đan Nghi nhếch lên, nụ cười đầy lãnh đạm, Đường Sa Sa lăng mạ cô, đánh cô.. sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến ả phải trả giá.

    Còn Bạch Văn Bình thật sự khiến cô ghê tởm.. Cô không còn quan tâm tới tình cảm mà hắn dành cho cô là gì nữa.. nhưng đấy đúng là kẻ mà lúc nào cũng luôn miệng yêu cô thương cô, theo đuổi cô nhiều năm sao?

    Hắn theo đuổi cô, chính xác hơn là theo đuổi tiền tài, vật chất của cô mà thôi.

    - Đan Nghi!

    Giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên.

    Đan Nghi ngước lên nhìn, một bàn tay đưa ra trước mặt cô.

    Là Lục Thượng Hàn, buổi tối nay hắn luôn có mặt ở hiện trường. Có mấy lần cô đã bắt gặp ánh mắt quan tâm của hắn. Nhưng cô muốn tự mình giải quyết nên giả vờ như không nhìn thấy.

    Gió đêm có chút lạnh, thấy bàn tay hắn xòe ra trước mặt, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp đến lạ.

    Cô đưa tay ra, đặt lên bàn tay hắn.

    Lục Thượng Hàn kéo cô vào lòng, đây là lần đầu hắn ôm Đan Nghi theo đúng nghĩa.

    Bờ vai rộng lớn, ấm áp, khiến Đan Nghi cảm thấy an toàn không còn giá lạnh nữa.. trái tim cô dường như cũng đã được sưởi ấm dần lên.

    Lục Thượng Hàn ôm trọn vòng eo của Đan Nghi.

    Đan Nghi cứng đơ người, từng yêu Bạch Văn Bình nhưng hắn cũng chưa bao giờ ôm cô như thế này.

    Bị Lục Thượng Hàn ôm bất ngờ như vậy nhưng cô không hề thấy phản cảm, chỉ là có chút cảm giác khác lạ, khiến thân hình thiếu nữ run rẩy vì tuổi còn nhỏ chưa từng trải sự đời.

    Cảm nhận thấy sự run rẩy của cô, bàn tay Lục Thượng Hàn ôm cô chặt thêm chút nữa.

    Một lúc lâu, hắn cứ ôm cứ bao bọc lấy cô như vậy.

    * * *

    - Lên xe thôi!

    Không biết bao lâu sau, giọng hắn trầm ấm vang lên bên tai cô. Đan Nghi ngoan ngoãn nghe theo ngồi vào ghế lái phụ.

    Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa làm càng nhiều việc tệ bạc thì Đan Nghi lại càng ít đau lòng hơn, bởi quá quen, quá chai sạn rồi, không phải sao?

    Nhưng vừa xong, cô thật sự bị tổn thương!

    Ngồi lên xe, tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều, cô sẽ không vì người không liên quan mà đau buồn nữa, bởi điều đó không đáng.

    Cô vừa quay đầu sang, Lục Thượng Hàn liền nhét vào tay cô một li cafe nóng:

    - Uống đi cho ấm!

    Giờ đang là đầu xuân nên khí trời vẫn hơi lạnh.

    Cầm lấy li cafe, cô khẽ cười:

    - Thật không ngờ Hàn thiếu gia cũng biết cách quan tâm người khác như vậy đó!

    - Tôi cũng không ngờ chú mèo thu lại nanh vuốt, đóng giả yếu ớt cũng giống ý như thật vậy đâu!

    Lục Thượng Hàn điềm đạm phản pháo, nhưng trong câu nói ấy hàm chứa sự khen ngợi, khích lệ là phần lớn.

    Nụ cười của Đan Nghi tươi tắn hơn nhiều:

    - Anh đang khen tôi ư?

    Lục Thượng Hàn im lặng chầm chậm lái xe.

    Nghe cô nói như vậy hắn liền giơ tay ra nâng đầu cô lên.

    Thoáng qua, đôi môi mỏng quyến rũ của hắn như sắp áp sát vào môi Đan Nghi.

    Khoảng cách chỉ là vài cm.

    Vì còn ít tuổi, chỉ mới sắp 18 tuổi, nên khi cô và Bạch Văn Bình yêu nhau, giữa họ cũng chưa từng trao nhau nụ hôn nào hết.

    Đây cũng là một trong những lí do khiến cho kẻ háo sắc như Bạch Văn Bình tìm đến Đường Sa Sa. So với Đường Sa Sa, Đan Nghi hiển nhiên là một người vô vị, đến tay còn không để cho hắn nắm, điều đó khiến hắn thấy mất mặt.

    Lục Thượng Hàn chưa hề chạm tới môi Đan Nghi, nhưng khoảng cách thì đã rất rất gần.

    Giờ là mũi chạm mũi, hơi thở như đan xen vào nhau.

    Thấy sắc mặt Đan Nghi không được tự nhiên, ửng đỏ đến tận mang tai, hắn trêu:

    - Nụ hôn đầu?

    Đúng là nụ hôn đầu.

    Tuy nhiên cô không thích hắn trêu cô như vậy, cô không cam tâm.

    Đúng khi Lục Thượng Hàn chăm chú nhìn cô, cô chủ động hôn lên môi hắn.

    Chỉ một cái phớt nhẹ qua, lập tức lùi lại, cười tươi như hoa:

    - Giờ thì không phải nữa!

    Đôi môi hắn nhếch lên, nụ cười vui vẻ, hắn vốn định trêu cô nhưng giờ lại bị cô trêu ngược lại rồi.

    Cảm giác tươi mới, thú vị khiến hắn khó kiềm lòng.

    - Lái xe cẩn thận!

    Đan Nghi nhắc hắn.

    Lục Thượng Hàn giờ mới nhớ ra mình đang lái xe. May là đoạn đường vừa xong, hắn cho xe đi rất chậm, đường cũng vắng. Nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

    Đan Nghi thầm cắn môi. Vừa xong là cô chủ động hôn hắn. Thật khó lòng tưởng tượng, đôi môi của một người đàn ông lại có thể mềm mại tới vậy.

    Cô cũng không thể tưởng tượng được bản thân lại chủ động như đến mức đó.

    Nhưng trải qua ba tháng sống trong địa ngục vừa qua giờ tỉnh táo lại bản thân cô như được hồi sinh. Là ông trời thương xót, cho cô thêm một cơ hội được sống thì cô nên sống sao cho vui vẻ, tự tại, làm những gì mình thích.. chứ không sống trong những quy tắc giáo điều cứng nhắc như khi xưa nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...