Chương 39. Chân tướng
Lý Uyển Như sợ hãi.
Chuyện tráo đổi này của bà ta, chỉ có bà ta và em trai Lý Thịnh Toàn hai người biết!
Đến cả Hứa Nhân, bà ta cũng tuyệt nhiên chưa hề hé môi.
Hoắc lão phu nhân làm sao biết được?
Với lại lời nói sắc bén, căn bản không còn là nghi vấn, mà là ngữ khí xác định!
Nhìn thấy Hứa Nam Ca cùng Hoắc Bắc Yến bước tới, ánh mắt bà ta càng lộ vẻ chột dạ!
Lời vừa rồi của bà, hai người này hẳn là không nghe thấy chứ?
Hoắc lão phu nhân ậm ừ: "Ta biết rồi, cô chính là muốn ức hiếp cháu dâu, là người phụ nữ xấu xa!".
Lời lão phu nhân nói câu trước đá câu sau, đầu óc có vấn đề..
Lý Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, đến trước mặt Hứa Nam Ca, đưa cái bình giữ nhiệt trong tay cho cô: "Nam Ca à, mẹ tới đưa canh gà cho con, con chăm sóc lão phu nhân vất vả rồi, ăn chút đồ bổ đi.."
Mùi canh gà trong bình giữ nhiệt toát ra ngào ngạt, nhưng Hứa Nam Ca chỉ cảm thấy buồn cười.
Đây là lần đầu tiên Lý Uyển Như hầm canh cho cô.
Cô chậm rãi hỏi: "Bà muốn gì?"
Lý Uyển Như cười: "Vẫn là 2% cổ phần của Nhân Nhân.. Hoắc lão phu nhân coi trọng con như vậy, lại giúp con sắp xếp phòng bệnh cho Hứa phu nhân, lại giúp con tìm thuốc, con mở miệng bà ấy nhất định sẽ đồng ý, giúp chị con, nếu không con bé ở trước mặt Hoắc Tử Thần căn bản là không ngẩng đầu lên được."
Hứa Nam Ca ánh mắt lạnh lùng, lời nói lại càng thiếu đi sự ấm áp: "Không giúp."
Lý Uyển Như sắc mặt cứng đờ, giả bộ không nổi nữa, bà ta hung tợn nhìn về phía Hứa Nam Ca: "Được, tao khổ cực sinh ra mày, kết quả mày trèo lên cành cao, liền trở mặt vô tình?"
Bà ta ngồi phịch xuống đất, khóc lóc kể lể: "Hôm nay nếu mày không giúp tao, tao sẽ không đứng dậy, mọi người mau đến xem đi, con gái tôi chính là một con sói mắt trắng, nó ghét bỏ người mẹ này xuất thân không tốt, cho nên ở chỗ này tận tâm tận lực hầu hạ Hoắc lão phu nhân, muốn làm cháu gái cho người ta!"
Y bác sĩ cùng bệnh nhân xung quanh, bắt đầu nhìn hai người họ chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Hứa tiểu thư nhìn rất tốt, không nghĩ tới lại là người như thế.."
"Tham phú phụ bần đến cả mẹ ruột cũng không nhận, thực sự là bình sinh hiếm thấy!"
"..."
Hứa Nam Ca mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó.
Thực không muốn thừa nhận người phụ nữ đang lăn lộn khóc lóc ở đây, lại chính là mẹ cô.
Nhưng mối quan hệ này không thể nào chối bỏ được.
Một cảm giác lực bất tòng tâm dâng lên trong lòng.
Hứa Nam Ca cười mỉa một cái, chậm rãi nói: "Quậy đi, ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, bảo vệ sẽ tới thỉnh bà ra ngoài."
Cô nói xong lời này, đi ngang qua Lý Uyển Như.
Lý Uyển Như thấy thế giận dữ: "Bạch nhãn lang! Tiểu tiện nhân!".
Trong cơn giận dữ, bà ta đứng phắt dậy, mang canh gà trong tay hất thẳng về phía Hứa Nam Ca!
"Cẩn thận"
Hứa Nam Ca chỉ vừa nghe thấy âm thanh trầm ấm này, lập tức cảm thấy lưng mình được ai đó che chở từ phía sau!
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Bắc Yến phía sau giang rộng tấm lưng, thay cô đỡ toàn bộ nồi canh gà đang sôi..
Trên bộ âu phục màu đen, khói bốc lên cuồn cuộn.
Hứa Nam Ca đồng tử co lại, hốt hoảng hỏi thăm: "Anh có sao không?"
"Không sao."
Người đàn ông khẽ cau mày, nhìn về phía Lý Uyển Như.
Lý Uyển Như hoảng sợ, khua tay loạn xạ: "Hoắc, Hoắc tiên sinh, tôi không phải muốn hắt vào cậu, tôi, tôi.."
Bà ta hoảng loạn, sợ hãi quay người bỏ chạy, thoáng chốc đã mất dạng!
Không ai chú ý tới bà ta, mọi người vây quanh Hoắc Bắc Yến, đưa vào phòng bệnh.
Bà cụ nhỏ lập tức chạy đến trước mặt anh, vung tay cởi bộ trang phục ra: "Nhanh cởi ra, để ta xem thử bỏng thành thế nào rồi! Có bị rộp lên chưa?"
Hoắc Bắc Yến điềm đạm cởi áo vest và áo sơ mi ra, để lộ ra bộ ngực rắn chắc. Hứa Nam Ca vô thức nhìn qua, bất giác trông thấy lưng của Hoắc Bắc Yến chỗ phỏng đỏ rực, nổi lên chi chít những nốt phồng rộp..
Đây đâu phải là "không sao", rõ ràng rất nghiêm trọng!
"Ôi chao, đau không? Cháu dâu, mau lại đây thoa thuốc cho nó.."
Bà cụ lấy thuốc bỏng từ trong tay y tá nhét vào tay Hứa Nam Ca, đẩy cô về phía lưng của Hoắc Bắc Yến, xua người khác ra ngoài cửa: "Chúng ta đừng vây quanh ở đây nữa, tiểu tử thối cởi áo ra sẽ xấu hổ!"
Nói xong, bà còn kề sát tai Hứa Nam Ca, nói nhỏ: "Cháu dâu, giao cho con đấy!"
Hứa Nam Ca: "..."
Trong phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Không khí tràn ngập ngượng ngùng.
Hoắc Bắc Yến hạ giọng: "Là bà nội hồ đồ, tôi gọi y tá vào.."
"Tôi làm được."
Hứa Nam Ca ngắt lời anh, cất bước đi tới phía sau anh.
Đã là lúc hoàng hôn, ánh dương sà xuống ngoài cửa sổ, nhàn nhạt chiếu vào trong phòng, kéo dài bóng thân hai người.
Hoắc Bắc Yến ngồi trước cửa sổ, vệt nắng chiếu qua cửa sổ soi lên bờ lưng rộng lớn của anh, thắt lưng quần tây phác họa đường thắt lưng thon gọn.
Tình cờ liếc qua, Hứa Nam Ca vội cụp mắt xuống.
Lòng như mặt hồ bị một viên sỏi nhỏ ném xuống gợn lên từng đợt sóng.
Cô thoa thuốc lên ngón tay, nhẹ nhàng bôi lên chỗ phỏng trên lưng anh.
Người đàn ông từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh, khoảnh khắc đầu ngón tay cô gái chạm vào da thịt, bất giác căng cứng cơ bắp.
Hơi thở nhẹ nhàng của cô gái phả vào lưng anh, tựa hồ như ngọn lửa nóng bỏng.
Hứa Nam Ca nhận ra sự căng thẳng của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
Hoắc Bắc Yến nhướn nhẹ mi mắt, cửa sổ phía trước phản chiếu nét mặt của Hứa Nam Ca, thần sắc nghiêm túc, tựa như đang xử lý một món đồ cổ vô giá.
Ánh mắt bất giác bị cô thu hút, khóe miệng khẽ động: "Không đau."
Một lúc sau, thuốc bôi xong, Hoắc Bắc Yến đổi sang một cái áo sơ mi mới, ngón tay thon dài sạch sẽ nhã nhặn cài cúc áo: "Hứa tiểu thư, cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Hứa Nam Ca thoáng do dự, nhướn mặt lên nhìn về phía anh, "Thực ra, anh không nên đỡ cho tôi, anh bị thương, bà nội sẽ rất buồn."
"Cô mà bị thương, bà nội còn buồn hơn."
"Dù sao tôi cũng là người ngoài."
Đôi mắt đen láy của Hoắc Bắc Yến nhìn thẳng vào cô, chậm rãi nói: "Cô quên rồi à, cô bây giờ là vợ tôi."
Hứa Nam Ca hô hấp căng thẳng, không khí chung quanh, dường như vì lời nói của Hoắc Bắc Yến mà trở nên loãng hơn.
Tim nhảy loạn nhịp, bờ mi như sợi cỏ đuôi mèo khẽ động.
"Vậy.. tôi ra ngoài một chút."
Hứa Nam Ca xoay người bước ra ngoài.
Hoắc Bắc Yến hỏi: "Đi đâu?"
"Báo thù."
Lý Uyển Như đối với cô thế nào cũng không quan trọng, nhưng làm tổn thương Hoắc Bắc Yến thì không thể dễ dàng buông tha!
Hứa Nam Ca tới phòng bệnh của Hứa phu nhân, muốn nhìn xem Lý Uyển Như có ở bên này hay không.
Chỉ là vừa mới tới gần, đột nhiên cô thoáng thấy bóng dáng Hứa Nhân cùng với một người đàn ông bước tới trước hành lang.
Hình dáng đó vừa nham hiểm vừa lén lút, nhìn như thế nào khá giống với người cậu Lý Thịnh Toàn?
Cô lần bước tới trong nghi hoặc.
Trên hành lang.
Lý Thịnh Toàn đang xoa tay: "Cháu gái, cậu đang hơi eo hẹp chút.."
Hứa Nhân nén giận: "Tiền tiêu vặt tháng này tôi đưa cho ông rồi!".
Lý Thịnh Toàn chính là cơn ác mộng của cô ta.
Lúc đầu hắn đột nhiên tới tìm cô, nói rằng cô mới chính là con gái của Lý Uyển Như, đòi cô đưa tiền, nếu không sẽ đem chuyện này nói cho Hứa Văn Tông và Hứa phu nhân biết..
Lý Thịnh Toàn thờ ơ, vừa cười vừa nói: "Cậu dù sao thì sống cũng chẳng dễ dàng gì, nếu con không cho cậu, cậu sẽ tìm Hứa Nam Ca, nói cho nó biết chân tướng sự việc, nó chắc chắn sẽ cho cậu khoản tiền lớn!"
Lời vừa dứt, cửa bị đẩy tung ra.
Hứa Nam Ca đứng ngay đó, sau lưng là ánh hoàng hôn, cô buông lời lạnh lùng: "Chân tướng gì?"
(Hết chương)
Chuyện tráo đổi này của bà ta, chỉ có bà ta và em trai Lý Thịnh Toàn hai người biết!
Đến cả Hứa Nhân, bà ta cũng tuyệt nhiên chưa hề hé môi.
Hoắc lão phu nhân làm sao biết được?
Với lại lời nói sắc bén, căn bản không còn là nghi vấn, mà là ngữ khí xác định!
Nhìn thấy Hứa Nam Ca cùng Hoắc Bắc Yến bước tới, ánh mắt bà ta càng lộ vẻ chột dạ!
Lời vừa rồi của bà, hai người này hẳn là không nghe thấy chứ?
Hoắc lão phu nhân ậm ừ: "Ta biết rồi, cô chính là muốn ức hiếp cháu dâu, là người phụ nữ xấu xa!".
Lời lão phu nhân nói câu trước đá câu sau, đầu óc có vấn đề..
Lý Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, đến trước mặt Hứa Nam Ca, đưa cái bình giữ nhiệt trong tay cho cô: "Nam Ca à, mẹ tới đưa canh gà cho con, con chăm sóc lão phu nhân vất vả rồi, ăn chút đồ bổ đi.."
Mùi canh gà trong bình giữ nhiệt toát ra ngào ngạt, nhưng Hứa Nam Ca chỉ cảm thấy buồn cười.
Đây là lần đầu tiên Lý Uyển Như hầm canh cho cô.
Cô chậm rãi hỏi: "Bà muốn gì?"
Lý Uyển Như cười: "Vẫn là 2% cổ phần của Nhân Nhân.. Hoắc lão phu nhân coi trọng con như vậy, lại giúp con sắp xếp phòng bệnh cho Hứa phu nhân, lại giúp con tìm thuốc, con mở miệng bà ấy nhất định sẽ đồng ý, giúp chị con, nếu không con bé ở trước mặt Hoắc Tử Thần căn bản là không ngẩng đầu lên được."
Hứa Nam Ca ánh mắt lạnh lùng, lời nói lại càng thiếu đi sự ấm áp: "Không giúp."
Lý Uyển Như sắc mặt cứng đờ, giả bộ không nổi nữa, bà ta hung tợn nhìn về phía Hứa Nam Ca: "Được, tao khổ cực sinh ra mày, kết quả mày trèo lên cành cao, liền trở mặt vô tình?"
Bà ta ngồi phịch xuống đất, khóc lóc kể lể: "Hôm nay nếu mày không giúp tao, tao sẽ không đứng dậy, mọi người mau đến xem đi, con gái tôi chính là một con sói mắt trắng, nó ghét bỏ người mẹ này xuất thân không tốt, cho nên ở chỗ này tận tâm tận lực hầu hạ Hoắc lão phu nhân, muốn làm cháu gái cho người ta!"
Y bác sĩ cùng bệnh nhân xung quanh, bắt đầu nhìn hai người họ chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Hứa tiểu thư nhìn rất tốt, không nghĩ tới lại là người như thế.."
"Tham phú phụ bần đến cả mẹ ruột cũng không nhận, thực sự là bình sinh hiếm thấy!"
"..."
Hứa Nam Ca mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó.
Thực không muốn thừa nhận người phụ nữ đang lăn lộn khóc lóc ở đây, lại chính là mẹ cô.
Nhưng mối quan hệ này không thể nào chối bỏ được.
Một cảm giác lực bất tòng tâm dâng lên trong lòng.
Hứa Nam Ca cười mỉa một cái, chậm rãi nói: "Quậy đi, ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, bảo vệ sẽ tới thỉnh bà ra ngoài."
Cô nói xong lời này, đi ngang qua Lý Uyển Như.
Lý Uyển Như thấy thế giận dữ: "Bạch nhãn lang! Tiểu tiện nhân!".
Trong cơn giận dữ, bà ta đứng phắt dậy, mang canh gà trong tay hất thẳng về phía Hứa Nam Ca!
"Cẩn thận"
Hứa Nam Ca chỉ vừa nghe thấy âm thanh trầm ấm này, lập tức cảm thấy lưng mình được ai đó che chở từ phía sau!
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Bắc Yến phía sau giang rộng tấm lưng, thay cô đỡ toàn bộ nồi canh gà đang sôi..
Trên bộ âu phục màu đen, khói bốc lên cuồn cuộn.
Hứa Nam Ca đồng tử co lại, hốt hoảng hỏi thăm: "Anh có sao không?"
"Không sao."
Người đàn ông khẽ cau mày, nhìn về phía Lý Uyển Như.
Lý Uyển Như hoảng sợ, khua tay loạn xạ: "Hoắc, Hoắc tiên sinh, tôi không phải muốn hắt vào cậu, tôi, tôi.."
Bà ta hoảng loạn, sợ hãi quay người bỏ chạy, thoáng chốc đã mất dạng!
Không ai chú ý tới bà ta, mọi người vây quanh Hoắc Bắc Yến, đưa vào phòng bệnh.
Bà cụ nhỏ lập tức chạy đến trước mặt anh, vung tay cởi bộ trang phục ra: "Nhanh cởi ra, để ta xem thử bỏng thành thế nào rồi! Có bị rộp lên chưa?"
Hoắc Bắc Yến điềm đạm cởi áo vest và áo sơ mi ra, để lộ ra bộ ngực rắn chắc. Hứa Nam Ca vô thức nhìn qua, bất giác trông thấy lưng của Hoắc Bắc Yến chỗ phỏng đỏ rực, nổi lên chi chít những nốt phồng rộp..
Đây đâu phải là "không sao", rõ ràng rất nghiêm trọng!
"Ôi chao, đau không? Cháu dâu, mau lại đây thoa thuốc cho nó.."
Bà cụ lấy thuốc bỏng từ trong tay y tá nhét vào tay Hứa Nam Ca, đẩy cô về phía lưng của Hoắc Bắc Yến, xua người khác ra ngoài cửa: "Chúng ta đừng vây quanh ở đây nữa, tiểu tử thối cởi áo ra sẽ xấu hổ!"
Nói xong, bà còn kề sát tai Hứa Nam Ca, nói nhỏ: "Cháu dâu, giao cho con đấy!"
Hứa Nam Ca: "..."
Trong phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Không khí tràn ngập ngượng ngùng.
Hoắc Bắc Yến hạ giọng: "Là bà nội hồ đồ, tôi gọi y tá vào.."
"Tôi làm được."
Hứa Nam Ca ngắt lời anh, cất bước đi tới phía sau anh.
Đã là lúc hoàng hôn, ánh dương sà xuống ngoài cửa sổ, nhàn nhạt chiếu vào trong phòng, kéo dài bóng thân hai người.
Hoắc Bắc Yến ngồi trước cửa sổ, vệt nắng chiếu qua cửa sổ soi lên bờ lưng rộng lớn của anh, thắt lưng quần tây phác họa đường thắt lưng thon gọn.
Tình cờ liếc qua, Hứa Nam Ca vội cụp mắt xuống.
Lòng như mặt hồ bị một viên sỏi nhỏ ném xuống gợn lên từng đợt sóng.
Cô thoa thuốc lên ngón tay, nhẹ nhàng bôi lên chỗ phỏng trên lưng anh.
Người đàn ông từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh, khoảnh khắc đầu ngón tay cô gái chạm vào da thịt, bất giác căng cứng cơ bắp.
Hơi thở nhẹ nhàng của cô gái phả vào lưng anh, tựa hồ như ngọn lửa nóng bỏng.
Hứa Nam Ca nhận ra sự căng thẳng của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
Hoắc Bắc Yến nhướn nhẹ mi mắt, cửa sổ phía trước phản chiếu nét mặt của Hứa Nam Ca, thần sắc nghiêm túc, tựa như đang xử lý một món đồ cổ vô giá.
Ánh mắt bất giác bị cô thu hút, khóe miệng khẽ động: "Không đau."
Một lúc sau, thuốc bôi xong, Hoắc Bắc Yến đổi sang một cái áo sơ mi mới, ngón tay thon dài sạch sẽ nhã nhặn cài cúc áo: "Hứa tiểu thư, cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Hứa Nam Ca thoáng do dự, nhướn mặt lên nhìn về phía anh, "Thực ra, anh không nên đỡ cho tôi, anh bị thương, bà nội sẽ rất buồn."
"Cô mà bị thương, bà nội còn buồn hơn."
"Dù sao tôi cũng là người ngoài."
Đôi mắt đen láy của Hoắc Bắc Yến nhìn thẳng vào cô, chậm rãi nói: "Cô quên rồi à, cô bây giờ là vợ tôi."
Hứa Nam Ca hô hấp căng thẳng, không khí chung quanh, dường như vì lời nói của Hoắc Bắc Yến mà trở nên loãng hơn.
Tim nhảy loạn nhịp, bờ mi như sợi cỏ đuôi mèo khẽ động.
"Vậy.. tôi ra ngoài một chút."
Hứa Nam Ca xoay người bước ra ngoài.
Hoắc Bắc Yến hỏi: "Đi đâu?"
"Báo thù."
Lý Uyển Như đối với cô thế nào cũng không quan trọng, nhưng làm tổn thương Hoắc Bắc Yến thì không thể dễ dàng buông tha!
Hứa Nam Ca tới phòng bệnh của Hứa phu nhân, muốn nhìn xem Lý Uyển Như có ở bên này hay không.
Chỉ là vừa mới tới gần, đột nhiên cô thoáng thấy bóng dáng Hứa Nhân cùng với một người đàn ông bước tới trước hành lang.
Hình dáng đó vừa nham hiểm vừa lén lút, nhìn như thế nào khá giống với người cậu Lý Thịnh Toàn?
Cô lần bước tới trong nghi hoặc.
Trên hành lang.
Lý Thịnh Toàn đang xoa tay: "Cháu gái, cậu đang hơi eo hẹp chút.."
Hứa Nhân nén giận: "Tiền tiêu vặt tháng này tôi đưa cho ông rồi!".
Lý Thịnh Toàn chính là cơn ác mộng của cô ta.
Lúc đầu hắn đột nhiên tới tìm cô, nói rằng cô mới chính là con gái của Lý Uyển Như, đòi cô đưa tiền, nếu không sẽ đem chuyện này nói cho Hứa Văn Tông và Hứa phu nhân biết..
Lý Thịnh Toàn thờ ơ, vừa cười vừa nói: "Cậu dù sao thì sống cũng chẳng dễ dàng gì, nếu con không cho cậu, cậu sẽ tìm Hứa Nam Ca, nói cho nó biết chân tướng sự việc, nó chắc chắn sẽ cho cậu khoản tiền lớn!"
Lời vừa dứt, cửa bị đẩy tung ra.
Hứa Nam Ca đứng ngay đó, sau lưng là ánh hoàng hôn, cô buông lời lạnh lùng: "Chân tướng gì?"
(Hết chương)