Kết Hôn Với Ông Chú Hắc Bang Tác giả: Hỉ Vũ Editor: Pawpaw Thể loại: Trâu già gặm cỏ non, hiện đại, đô thị, yêu thầm, HE, góc nhìn thứ nhất Mục lục: Hoàn 7 chương Văn Án: Một hôm trước ngày kết hôn, tôi bỗng có được thuật đọc tâm. Người đã mua tôi đi là một ông chú, rất có tiền, cũng rất đẹp trai. "Tôi đã chi năm trăm vạn để mua cô đấy, cô mà dám chạy thì tôi đánh gãy chân cô!" Thế mà trong lòng lại nghĩ: Đánh r*m! Làm sao tôi lại đánh vợ nhỏ được chứ? Vợ nhỏ thân yêu, nếu em mà chạy thì tôi.. tôi sẽ tự đánh gãy chân mình! Vợ nhỏ, đừng có không cần tôi mà.. Tôi: ? Chú à, chú có vẻ không ổn lắm đâu..
Chương 1: Anh trai tôi vay nặng lãi, nợ đến năm trăm vạn, có người đến cầm dao xông vào cửa dọa sẽ giết hắn để trừ nợ. Bố mẹ tôi quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, nói hắn là con trai duy nhất của họ. Sau đó lập tức túm tôi lại: "Con trai chúng tôi không thể chết được! Các người mang cô ta đi, các người muốn làm gì cũng được, hãy buông tha cho chúng tôi đi!" Tôi ngu người luôn. Dù từ bé đến lớn, bố mẹ tôi vẫn luôn yêu thương anh trai nhất. Có gì ăn ngon hay chơi vui đều cho hắn trước, tôi lúc nào cũng thiếu ăn, lại còn phải làm rất nhiều việc, nhưng không ngờ được, họ lại muốn bán tôi đi như vậy! Tên cho vay nặng lãi còn đang định nói gì nữa, thì một ông chú chợt bước vào. Ông chú đó ăn vận thật sự không giống như một kẻ cho vay nặng lãi, sơ mi đen quần Âu, ít nhất phải cao đến mét tám lăm, thoạt trông chẳng khác gì minh tinh cả. Nhưng đám người đang cầm dao bên cạnh lại đều gọi hắn một tiếng "đại ca", thái độ vô cùng kính cẩn. Ông chú đó cầm điếu thuốc bước tới, khói thuốc lượn lờ, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lãnh đạm: "Cô ta không đáng năm trăm vạn." Anh trai tôi đột nhiên chạy tới, nói: "Muốn chặt tay chặt chân, bới ruột bới gan gì đều được, cô ta còn có thể đi tiếp khách! Nhất định đủ năm trăm vạn!" Tôi phẫn uất đến độ toàn thân run rẩy. Ông chú hít một hơi thuốc, nâng cằm tôi lên: "Cũng tạm, trông cũng bình thường, miễn cưỡng nhìn được." Tôi vừa nghe thế thì hoảng quá, quay đầu bỏ chạy. Nhưng chỉ mới chạy được hai bước, ông chú kia đã vác tôi lên. Chú dụi điếu thuốc lên bàn: "Tôi đã nhận." Sau đó cứ thế vác tôi ra ngoài. Còn đang định vùng vẫy thì thốt nhiên, tôi nghe thấy giọng nói từ trên người ông chú này truyền tới: "Nhẹ quá! Vợ yêu ngày thường không thích ăn cơm sao? Nhất định là bố mẹ với anh trai ngược đãi vợ rồi! Tìm được cơ hội phải chơi chết bọn họ! Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi! Tìm chết!" Tôi: ? Ai là "vợ yêu" vậy? Ông chú đang nói cái gì vậy? Tôi vốn cho rằng mình sẽ bị đưa đến hộp đêm, hoặc bị đưa lên bàn giải phẫu lấy thận. Vậy mà ông chú lại vác tôi lên xe, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen, lái thẳng một đường đến Cục Dân chính. Lãnh chứng. Kết hôn. Ông chú: "Đừng hiểu lầm, lãnh chứng chỉ là vì không để cô chạy mất, nếu không thì năm trăm vạn của tôi đổ xuống sông xuống biển rồi." Tôi gật gật đầu, nhưng lại nghe thấy một giọng nói khác từ trong lòng chú vang lên: "Là lá la~Đếm ngược năm phút lãnh chứng, đến lúc đó vợ yêu chính là của mình rồi!" "Đếm ngược bốn phút, ông đây một~ngày~qua~như~một~năm cũng đã đợi suốt ba năm rồi!" "Đếm ngược chỉ còn ba phút nữa thôi!" * * * Tôi tròn mắt nhìn ông chú cao ngạo tận trời, toàn thân đồ đen trước mặt mình. Chú chắc chắn chú đã ba mươi lăm tuổi, mà không phải năm tuổi chứ? "Ngồi gần hơn chút nào, chuẩn bị chụp rồi đó." Nhân viên công tác hô lên một tiếng. "Chậc, thật phiền phức." Ông chú không kiên nhẫn ngồi xuống. "Chụp có một bức ảnh thôi mà, cần phải thế không?" "Ahhhhhhhhhhhhhhhh! Dán sát vào vợ nhỏ! Ba năm rồi, cuối cùng mình cũng chạm được vào tay vợ nhỏ rồi! Tiếp theo có thể thế này thế kia với vợ nhỏ, sinh một đứa nhóc giống hệt vợ! Tên chụp ảnh kia, cậu ahihi chụp cho nó tử tế vào đấy, nếu mà chụp xấu cho vợ ông thì ông đây sẽ đấm chết cậu!" Tôi giương mắt ếch lên nghe. Những lời trong lòng của ông chú này, sao lại tương phản khủng khiếp như thế chứ? Mà không phải chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên thôi sao? Tại sao chú lại nói là ba năm? Tách tách -- Chụp ảnh xong, hai tấm giấy đỏ tươi đã ra lò. Ông chú cầm tờ đăng ký kết hôn, biểu tình ghét bỏ. "Dù sao cũng chụp rồi, miễn cưỡng cầm thôi, chẳng quan trọng." Tôi trầm mặc bỏ vào cặp sách, vẫn nghe thấy mấy lời trong lòng ông chú: "Về nhà tôi phải lồng khung giấy đăng ký kết hôn lại mới được! Phải khoe khoang với cả thế giới này, ông đây và bảo bối yêu yêu đã kết hôn rồi!" Tôi: . Chú à, có cần vui quá đà thế không? Sau khi rời khỏi Cục Dân chính, tôi lại bị đưa đến trước cửa một biệt thự. Ông chú ngậm điếu thuốc bước xuống xe, chỉ về phía cửa: "Tối nay cô ngủ đây đi, một cái phòng rách mà thôi, ở tạm được, mai làm đám cưới." Biệt thự ba tầng xa hoa nằm ở khu trung tâm thành phố, giá khởi điểm đến tám con số, mà gọi là "phòng rách" á? "Đám cưới? Đám cưới gì cơ?" "Đám cưới của tôi với cô chứ gì, làm cái đám nhỏ thôi, bọn họ cứ nhất định phải làm, thật là phiền phức!" Ông chú chau mày, trong lòng lại nói: "Là mình muốn làm chứ, mà phải làm cái tốt nhất mới được! Vợ nhỏ đáng yêu của ông đây, phải có được thứ tốt nhất trên đời, để cho người khác chỉ có thể thèm muốn thôi!" Phì -- Tôi không nhịn được phì cười. Ông chú này trong ngoài tương phản quá lớn rồi đó! Nếu không phải tôi đọc được tâm, chắc chắn sẽ bị chú lừa rồi. "Cô cười cái gì?" Tôi lắc đầu: "Chú để tôi ở lại đây một mình, không sợ tôi chạy sao?" Ông chú đột nhiên nổi giận, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt hằn học, hung thần ác sát: "Nếu cô dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân cô!" Cái bộ dạng này tàn nhẫn đến độ trẻ con cũng sẽ bị dọa khóc. Nhưng tôi lại nghe thấy lòng chú nói: "Tại sao lại muốn chạy chứ? Vợ ơi, chỗ nào tôi làm không tốt à? Nếu em mà chạy, tôi, tôi nhất định sẽ khóc đó, tôi sẽ tự đánh gãy chân mình, em đừng chạy mà, được không?" "Không đúng, lỡ đâu vợ nhỏ chạy thật thì sao? Không được! Tối nay mình phải nằm giữa cửa canh chừng mới mới được!" Tôi vốn đã định trốn rồi. Rõ ràng đó là món nợ của anh tôi, tại sao tôi lại phải trả chứ? Thế thì chẳng phải tôi oan thấu trời sao. Chẳng qua giờ cũng đã lãnh giấy kết hôn rồi.. chắc là không chạy được đâu? Vả lại, ông chú cũng có vẻ không đáng sợ đến thế. Tôi cười cười, nói: "Chú à, tạm thời tôi sẽ không chạy đâu." Ông chú sững sờ hai giây, sau đó đưa một tay lên bên miệng, hung tợn nói: "Cô biết thế là được." Nhưng trong lòng lại kêu gào: "Vợ nhỏ thân yêu gọi mình là" chú "đấy! Mình sắp hạnh phúc xỉu rồi! Không được, không được, phải kiên trì lên.. A a a! Nhưng vợ nhỏ cười lên đẹp quá trời! Mình choáng quá!" Chú xoay người cấp tốc lên xe, chỉ là cứ rề rà mãi vẫn không chịu rời đi. Tôi có chút tò mò nhìn vào trong. Sẽ không xỉu thật đấy chứ? Ngủ một đêm trong căn biệt thự giá cả xa xỉ, ở đây sớm đã có tới ba bảo mẫu giúp tôi chuẩn bị mọi thứ. Tôi ngâm mình vào bồn tắm lớn đến mức có thể bơi luôn bên trong, ăn bữa tối ngon nhất trong đời mình, sau đó nằm trên chiếc giường king size, thoải mái đánh một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau, bị đưa đến hội trường đám cưới. Tôi ngu người luôn. Đây chính là cái "đám cưới nhỏ" mà ông chú đã nói á? Lớn -- quá -- đà -- rồi -- đó!
Kết Hôn Với Ông Chú Hắc Bang Chương 2: Đám cưới được tổ chức bên bờ biển. Khinh khí cầu bao phủ thiên không, ruy băng rực rỡ bay múa trong gió, tường hoa hồng trắng muốt, mắt không nhìn thấy cuối uốn lượn trải dài.. Thậm chí còn thơ mộng hơn cả trong chuyện cổ tích. Tôi ngồi trong phòng thay đồ, nhìn mình trong gương, trái tim hết sức hoảng loạn. Thực sự phải kết hôn ư? Với một người mà mình chỉ vừa mới gặp mặt? "Chuẩn bị xong chưa? Lập tức sắp bắt đầu rồi." Bên ngoài vang lên giọng nói thúc giục của một chuyên viên trang điểm. Trong lòng tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ! Không mở cửa, tôi xoay người chạy về phía cửa sổ. * * * Tôi đã đào hôn rồi. Trong hẻm nhỏ, xung quanh tối om om, không khí cũng bốc lên mùi hôi thối. Từ sáng khi tôi chạy ra ngoài, tôi đã trốn rịt ở đây. Trời càng tối, người qua đường càng đông, tôi ôm cái bụng đói meo ngồi co ro trong góc. Tủi thân đến phát khóc. Đêm qua, tôi rõ ràng đã có ngày hạnh phúc nhất trong đời mình. Vậy mà bây giờ, lại chỉ có thể trốn ở đây chịu đựng đói khát. Trong lòng bố mẹ chỉ có anh trai thôi, bất chấp tôi sống chết. Anh trai vì đánh bạc mà đã bán tôi cho một kẻ xa lạ. Rốt cuộc đời này tôi đã gây nên tội nghiệt gì mà bị hành hạ như thế chứ? Càng nghĩ lại càng buồn, tôi ngồi xổm một góc mà vùi đầu khóc. Khóc được một lúc, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: "Tự mình chạy đi còn khóc cho ai xem?" Giọng nói trầm khàn trong con hẻm nhỏ này, lộ ra vẻ băng lạnh khác thường. Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy ông chú đang đứng trước mặt mình. Trên người chú cũng mặc một bộ âu phục trắng, với một bông hồng đỏ tươi đính ở trước ngực, đẹp đến mức giống hệt như người mẫu trên tạp chí. Ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, đốm lửa lập lòe chợt sáng chợt tắt. Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, đôi mày sắc bén không nhìn ra được là biểu cảm gì, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là đang rất tức giận. Tôi căng thẳng đến mức muốn bỏ chạy, nhưng đói thoát lực rồi, thật sự không thể bò dậy nổi. Ông chú rũ mắt nhìn tôi: "Đào hôn với tôi rồi tính qua đây ăn xin à?" "Tôi xin lỗi.." "Tại sao lại trốn ở chỗ thế này hả?" Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn về nhà, nhưng không có tiền để ở khách sạn." Ai ngờ, ông chú lại đột nhiên bật cười. Chú dụi tắt luôn điếu thuốc, duỗi tay ra nhấc bổng tôi lên, hơi nheo mắt nhìn tôi. Đưa tay vuốt sợi dây chuyền quanh cổ tôi. Ở gần quá, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ông chú và mùi thuốc lá thoang thoảng nơi chóp mũi. "Cô có biết sợi dây chuyền này trị giá bao nhiêu không?" Tôi lắc lắc đầu. "Năm ngàn vạn." Ông chú véo cằm tôi, nói: "Bán nó đi, cô có thể mua được cả cái khách sạn đấy." Năm.. Năm ngàn vạn*! (*Hơn 173 tỷ vnđ, 500 vạn mới hơn 17 tỷ thôi mng ) Có phải vì thế nên ông chú mới đuổi đến tận đây không? Tôi giơ tay tháo sợi dây chuyền xuống, đang định trả cho chú, thì đột nhiên cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi. Lúc tôi phản ứng lại, ông chú đã bế tôi bước thẳng ra ngoài. Trên đường người đến người đi, tôi sợ đến mức hoảng loạn vùng vẫy. Tư thế này.. Quá xấu hổ rồi! Ông chú dùng một tay giữ chặt eo tôi, nghiến răng nói: "Lần sau còn dám chạy nữa, đánh gãy chân cô!" Tôi sợ tới mức run bần bật, đang định xin tha thì một giọng nói lại truyền ra từ trên người chú: "Hừ! Ông đây sao mà đánh vợ được! Tìm cả ngày bên ngoài mới tìm thấy, may mà chưa xảy ra chuyện gì, nếu không mình.. mình phải đánh gãy chân mình! Vợ ơi, em tuyệt đối đừng có không cần tôi mà!" Lời cầu xin tha thứ của tôi kẹt lại trong cổ họng, kinh ngạc nhìn ông chú. Cẩn thận hỏi: "Chú, chú không tức giận sao?" Ông chú mặt lạnh tanh. "Tôi rất tức giận." Nhưng trong lòng lại nói: "Giận cái gì, vợ mà chạy chắc chắn là do mình làm gì đó không tốt, sau này nhất định phải thay đổi mới được!" Tôi: . Bị bế cả quãng đường tới xe, tôi mới phát hiện ra hai bên đường đứng kha khá người. Họ đều là những kẻ cho vay nặng lãi lần trước đến nhà tôi, tìm anh trai tôi đòi nợ. Chẳng qua là lúc đó trông họ hung thần ác sát, bây giờ lại đầy mặt tươi cười, còn mặc quần áo rất chỉnh tề. Ông chú hất cằm với những người khác, giương giọng ra lệnh: "Đứng đấy làm gì?" Giây tiếp theo, những người đang chờ bên ngoài lập tức đồng thanh hô lên: "Chào chị dâu!" Tôi: ! Mặt ông chú đầy vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng đáp cái "ừm". Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng lòng chú: "Chết tiệt! Vẫn là đám anh em biết điều, nên gọi chị dâu từ lâu rồi mới đúng! Về nhà tăng lương ngay, tăng gấp đôi!" Có thế đã tăng lương rồi? Không biết công việc này còn tuyển người không ta? Tiền dễ kiếm quá vậy! Ông chú lại nói thêm: "Họ đều là nhân viên của tôi, sẽ không ức hiếp cô đâu." Nhân viên? Họ không phải quân cho vay nặng lãi sao? Tôi có vài nghi vấn: "Chú, công ty của chú làm ngành gì thế ạ?" Vẻ mặt của ông chú đột nhiên trở nên cực kỳ đặc sắc, cuối cùng mặt vô cảm phun ra mấy chữ: "Giao dịch tài chính." Nội tâm lại nói: "Thực ra là cho vay nặng lãi." "Quản lý cửa hàng." Nội tâm: "Toàn bộ con phố này đều là địa bàn của tôi." "Với cả rèn luyện thể năng." Nội tâm: "Thì lúc tranh giành địa bàn cũng phải mang anh em đi sống mái mà." Cừ đấy. Quả đúng là không sai một chữ nào. "Chú à, xem ra công ty của chú là làm ăn nghiêm chính." Ông chú gật đầu, mặt ung dung lãnh đạm: "Ừ, chúng tôi là những công dân nghiêm thủ luật pháp." Nói xong thì lên xe luôn, ra lệnh cho tài xế: "Tìm một cái nhà hàng." Xe khoan thai khởi động. Tôi tò mò hỏi: "Chú, chú không giận nữa à?" Ông chú lạnh mặt nói: "Ăn xong bữa tối lại xử lý cô!" Tôi: . Người này á, kiêu ngạo hết bộ này đến bộ khác luôn. Ăn xong cơm, tôi lại được đưa về căn biệt thự lần trước. Vừa về đến phòng, tôi không nói hai lời lập tức khóa chặt cửa, sau đó chui thẳng vào chăn. Một lúc sau, ông chú quả nhiên đi đến. Ở bên ngoài gõ cửa. "Mở cửa!" Tôi vội cao giọng hét lên: "Không mở! Tôi mới không để chú vào xử lý tôi đâu!" Đùa gì vậy! Lỡ chú thật sự đến xử lý tôi thì sao? Vậy chẳng phải toi đời tôi rồi? "Tôi không đánh cô đâu." "Vậy chú muốn vào làm gì?" "..." Ông chú đột nhiên tắt tiếng, đợi một lúc sau, rốt cục từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi. Tôi trốn trong chăn thở phào nhẹ nhõm. Ha. Muốn tiến vào đánh tôi hả? Không có cửa đâu! Ngày hôm sau. Tôi vừa mới bước ra đã thấy ông chú đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt âm trầm. Đám anh em của chú đang ngồi bên cạnh nhịn cười: "Đại ca, ngày tân hôn đầu tiên đã bị đuổi ra ngoài rồi, đấy là tại anh chiều cô ấy quá đấy!" Ngón tay ông chú giữ điếu thuốc, hất cằm mắng: "Đó là vợ của ông đây, các người quản được chắc? Một lũ cẩu độc thân!" Tôi cúi đầu, nhanh chóng chạy vụt qua họ và đi thẳng đến trường. Hiện tại, đến trường mới là chuyện quan trọng nhất. Giờ tôi đang học năm thứ ba đại học, lại qua một năm nữa, đợi tôi tốt nghiệp là có thể độc lập tài chính rồi. Nhưng vừa bước vào lớp, tôi đột nhiên bị chặn lại: "Tần Ương Ương, sao cô vẫn còn dám đến trường vậy? Không phải cô bị anh trai bán đi làm gái rồi sao?" Lưu Ngọc chặn tôi ở cửa. Từ hồi mới nhập học, cô ta đã không hòa hợp gì với tôi rồi. Tôi không muốn nói nhiều, nhưng Lưu Ngọc đã cao giọng hô lên: "Mọi người mau trốn đi, ai biết trên người cô ta sẽ có bệnh gì chứ? Thật là bẩn thỉu!" Cô ta lúc nào cũng thích bắt nạt người, nhưng lần này thật sự đã đi quá xa rồi đấy. Lần này, tôi cũng không muốn nhịn nữa. Tôi chộp lấy tay Lưu Ngọc, nhào đến đánh cô ta. Tiếng la hét, tiếng chửi rủa.. Khiến cho cả lớp học đều hỗn loạn. Cho đến tận khi giảng viên tới. * * * Tôi mang theo vết thương về nhà. Lúc đánh nhau với Lưu Ngọc, tôi cũng bị đánh cho vài cái. Mặt sưng vù bước vào phòng khách, lại thấy ông chú và đám thuộc hạ đều ở bên trong. "Chị dâu, chị bị sao vậy?" "Đệt! Ai dám động vào người của đại ca, chán sống rồi à?" "Không thể bỏ qua thế được!" Họ phẫn nộ nhao nhao nói chuyện, lại bị ông chú cắt ngang: "Câm mồm!" Chú ngồi trong bóng tối, vẻ mặt u ám không rõ, nhưng giọng điệu lạnh tanh: "Bị làm sao?" "Tôi đánh nhau với người khác, nhà trường yêu cầu liên hệ phụ huynh, nhưng tôi không muốn tìm bố mẹ." Tôi không muốn có bất cứ liên hệ nào với những kẻ đã bán tôi đi nữa. Bọn họ căn bản không phải cha mẹ tôi! Tôi căng thẳng cười cười, nhưng ông chú không đáp gì hết, dặn dò thuộc hạ: "Đi gọi bác sĩ." Tối đó, tôi được bác sĩ băng bó miệng vết thương, uống thuốc xong rồi lên giường. Ông chú không tiến vào nữa. Hôm sau, tôi một mình đến phòng chủ nhiệm. Lưu Ngọc và một vài bạn học khác đều ở đó, rõ ràng họ đều có động thủ, nhưng vẫn ngồi nhà nhã trên ghế sô pha như không có chuyện gì xảy ra. Nghe nói, nhà Lưu Ngọc rất có tiền, đã quyên góp rất nhiều cho trường. Chỉ mỗi tôi, đứng đó ăn mắng. Tôi chẳng quan tâm lắm, nhưng vẫn không nhịn được nhìn ra cửa. Ông chú, chắc là sẽ không đến đâu nhỉ? Tôi vốn là do ông chú mua về, mà ngày cười hôm ấy, tôi còn từ chối chú.. Việc này, chú làm sẽ sẽ giúp tôi chứ? Đột nhiên, Rầm một tiếng. Cửa văn phòng bị đá tung ra từ bên ngoài. Ngược sáng, tôi nhìn thấy ông chú xuất hiện ở cửa, mang theo toàn thân địch ý. Giảng viên sửng sốt một lát: "Anh là ai?" Ông chú bước thẳng vào, ngồi xuống ghế, sau đó kéo tôi ngồi ngay xuống chân mình. Hành động rất ngạo mạn, như thể chú mới chính là chủ nhân ở đây vậy. Tôi ngẩn tò te ngồi trong lòng chú. Ông chú ôm tôi, ngữ khí rất gay gắt: "Tôi tên Hoắc Ngao, Ngao trong từ" hung hăng "." Nói xong, ánh mắt chú lạnh lùng sắc bén như dao quét qua đám người Lưu Ngọc. Các ngón tay nhịp nhàng gõ trên bàn, mang theo áp lực cực lớn: "Nói đi, là đứa nhãi ranh nào động tay vào vợ tôi?"