Ngôn Tình [Dịch] Gả Thay - Hôn Nhân Ngọt Ngào: Ông Xã Xin Kiềm Chế! - Giang Nguyệt Sơ Chiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi linhlig, 23 Tháng năm 2021.

  1. linhlig Flow fb mình nhé

    Bài viết:
    5
    [​IMG]

    Tên truyện: Gả Thay-Hôn nhân ngọt ngào: Ông xã xin kiềm chế!

    Tên tác giả: Giang Nguyệt Sơ Chiếu

    Thể loại: Ngôn tình hiện đại

    Số chương:

    Tình trạng: Đang cập nhật

    Dịch giả: Lig

    Link thảo luận góp ý: Truyện convert

    Văn án:

    Chị gái sinh đôi không muốn gả cho Đại thiếu gia nhà họ Bùi bị tàn phế cho tai nạn xe cộ nên gia đình đã bắt cô phải gả thay..

    Mới đầu anh còn kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ: 'Cút cho tôi! Cô không xứng làm bà Bùi!'

    Cô vô cùng uất ức, không còn cách nào khác đành hạ mình ở bên chăm sóc.

    Sau đó, anh lại có suy nghĩ muốn ngăn cản cô trốn chạy, anh tức giận hỏi: 'Vợ, em muốn trốn chỗ nào?'

    Hạ Kiều cực kỳ phẫn nộ nói: 'Tôi cút! Tôi không xứng làm bà Bùi! Mau ly hôn đi, cũng đừng gặp lại!'

    Ánh mắt người đàn ông khẽ biến, nhếch miệng cười vui vẻ, ôm cô vào ngực, khẽ nói bên tai cô, giọn mờ ám: 'Anh nói cút, là cùng nhau lăn..'

    Hạ Kiều: .
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2021
  2. linhlig Flow fb mình nhé

    Bài viết:
    5
    Chương 1: Tàn phế

    Translator: Lig

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hạ Kiều, công ty đang ngày càng tuột dốc, nếu chúng ta được tập đoàn Đức Xuyên trợ giúp 10% cổ phần là có thể chết đi sống lại, con chịu thiệt thòi chút đi."

    "Hạ Kiều, chị con là Thiên chi kiêu nữ trong mắt mọi người, không thể cưới người bị tàn phế được. Con gả cho anh ta đi, đây cũng là do con nợ chị con."

    "Hạ Kiều, chỉ cần con ngoan ngoãn hoàn thành chuyện này, chúng tôi sẽ tìm viện dưỡng lão tốt nhất cho bà nội."

    Sâu trong lòng vô cùng lạnh lẽo, bên tai còn vang vọng những câu nói đó.

    Hạ Kiều đờ đẫn, tim đau như bị đâm.

    "Vào đi! Thiếu gia đang ở trong." giọng nói bác quản gia Tần vang lên, mở cửa, nhẹ đẩy cô vào trong.

    Đập vào mắt là khoảng đen vô tận.

    Hạ kiều căng thẳng siết bàn tay, đứng im không dám cử động.

    Có lời đồn, tính cách của Đại thiếu gia nhà họ Bùi cao ngạo, lạnh lùng như khối băng đơ, sau khi xảy ra tai nạn bị tàn phế, tính tình thay đổi như thời tiết, nóng nảy khó sống chung.

    Hạ Kiều nghĩ đến cuộc sống dầu sôi lửa bỏng sau này, trong lòng bỗng thấy run sợ.

    Cô nuốt ngụm nước miếng, lá gan táo bạo, lần tay tìm công tác mở đèn.

    "A"

    Bỗng nhiên, trong tối có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước.

    Hạ Kiều ngã quỵ dưới đất, cổ bị ai đó bóp.

    Đèn sáng, đối diện với Hạ Kiều là khuôn mặt lạnh lẽo.

    Bùi Lệ Xuyên lạnh như băng nhưng chắc chắn là người đàn ông đẹp trai, người cao một mét tám năm, vai rộng eo hẹp, chân lại dài. Gương mặt trời ban, đường nét trên mặt hoàn hảo không tỳ vết, mày kiếm, sống mũi cao nhọn, môi tiêu chuẩn, không dày không mỏng.

    Lúc này, anh ngồi trên xe lăn, mặc quần áo thoải mái ở nhà, chân đắp một tấm vải mỏng, đôi mắt phương lạnh lẽo đang quan sát cô.

    "Thả tay.." Hạ Kiều bị siết không hô hấp nổi.

    Bùi Lệ Xuyên híp mắt, giọng nói chán nản: 'Cô chính là người được ông nội bỏ tiền mua về để làm bà Bùi chăm sóc nửa đời của tôi - Hạ Muội Nhi?'

    Ông Bùi lấy cổ phần ở Đức Xuyên làm sính lễ để có được cô cháu dâu Hạ Muội Nhi, nhưng Hạ Muội Nhi sống chết không chịu gả cho người bị tàn phế Bùi Lệ Xuyên, vì vậy đã bắt cô phải gả thay.

    Hạ Kiều thấy sự chán ghét trong đáy mắt anh, theo bản năng sinh tồn mà gật đầu, gian nan nói: 'Tôi là Hạ Muội Nhi, xin anh buông tôi ra!'

    "Hạ Muội Nhi, đừng tưởng rằng gả cho tôi là được làm bà Bùi, cô chỉ như người giúp việc ông nội mua về chăm sóc tôi!"

    Giọng nói lạnh giá của Bùi Lệ Xuyên như đang gõ vào cánh cửa lòng cô, rét lạnh, làm sống lưng cô lạnh phát run.

    Bùi Lệ Xuyên đã điều tra tài liệu về cô, là một cô công chúa kiêu ngạo!

    Cô công chúa với kẻ tàn phế? Cô chắc không cam chịu?

    "Tôi biết." Thái độ của Hạ Kiều bình tĩnh, lạnh nhạt khác hẳn với tưởng tượng của ah.'Tôi biết thân phận của mình.'

    Bùi Lệ Xuyên kinh ngạc, không biết tiếp lời như thế nào.

    Cô bình tĩnh chấp nhận như vậy?

    Con ngươi của người đàn ông lóe lên, chìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ, mặt cô rất nhỏ, chắc chỉ hơn bàn tay chút, trong con ngươi màu hổ phách như Nga Mi có sợ hãi, có do dự, có lúc lộ ra vẻ thỏa hiệp.

    Đúng như dự đoán!

    Ai lại cam tâm tình nguyện lấy một người bị tàn phế!

    Chỉ là cổ phần của Đức Xuyên quá mê hoặc lòng người, vì vậy người phụ nữ này mới khom lưng quỳ gối chấp nhận.

    Giữa hai hàng lông mày Bùi Lệ Xuyên xuất hiện nếp nhăn.

    Hai mắt lạnh lẽo, buông tay đẩy cô ra: 'Đại tiểu thư nhà họ Hạ rất bản lĩnh, vì cổ phần của Đức Xuyên mà không tiếc cả một đời, làm tôi được mở mang tầm mắt.'

    Lời nói của Bùi Lệ Xuyên đầy vẻ châm biếm.

    Hạ Kiều xoa cổ bị bóp đau, hai mắt nhìn đầu ngón chân mình không phản bác.

    Thái độ dửng dưng này của cô làm Bùi Lệ Xuyên cảm thấy khó chịu.

    "Lại đây!"

    Hạ Kiều khôn khéo đi tới.

    Mỗi bước chân, hơi lạnh tỏa ra trên người đàn ông càng nồng đậm, đè ép làm cô thấy hô hấp cũng khó.

    Có.. chuyện gì cần tôi làm à?'

    Hạ Kiều cố gắng bình tĩnh lại, nhưng âm thanh run rẩy đã vạch trần cô.

    Môi Bùi Lệ Xuyên bất giác cong lên không vạch trần, giọng mờ ám: 'Đêm tân hôn, cô bảo phải làm gì?'
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2021
  3. linhlig Flow fb mình nhé

    Bài viết:
    5
    Chương 2: Trốn tránh cái gì

    Translator: Lig

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh.. muốn?

    Nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Kiều dâng lên tận cổ họng, vành tai đỏ ửng.

    Cô.. còn chưa biết yêu là gì, chứ đừng nói đến làm chuyện đó với đàn ông!

    Hạ Kiều xấu hổ, sống lưng cứng đờ, mãi lâu sau mới thốt lên được: 'Chuyện đó.. anh..'

    Hạ Kiều mấp máy môi nói ngắc ngứ, theo ban năng, ánh mắt nhìn vào đôi chân người đàn ông.

    Vốn dĩ chỉ là vô tình nhưng Bùi Lệ Xuyên cảm thấy ánh mắt đó đang khinh miệt anh, làm anh vô cùng ức chế!

    Người phụ nữ chết tiệt này lại coi thường anh?

    Cô thấy chân anh bị tàn phế nên anh chẳng làm được gì hả?

    Bỗng nhiên, Bùi Lệ Xuyên phát tác cơn tức giận, lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng: 'Thế nào? Sợ thôi không thỏa mãn được cô sao?'

    Những lời này thật sự rất quá mức!

    Lồng ngực Hạ Kiều như bị nén khí, khó chịu muốn nổ tung.

    "Bùi Lệ Xuyên, sao anh phải.." Hạ Kiều đang nói, nhận thấy ánh mắt cao ngạo của người đàn ông đành nuốt những lời còn lại vào.

    Cô áp chế tự khuyên nhủ mình, không cần thiết phải đôi co với người đàn ông xấu xa này!

    Hạ Kiều chưa kịp bình tĩnh thì Bùi Lệ Xuyên đã kéo tay cô, cánh tay dài vươn ra ôm lấy cô để cả người cô ngã vào đùi anh.

    Thân thể nhỏ bé của cô bị anh ôm trọn vẹn trong ngực, sau lưng là nguồn nhiệt nóng bỏng từ cơ thể anh truyền tới.

    Nhưng anh ghé sát vào tai cô nói, giọng nói rất lạnh: 'Loại phụ nữ như cô không có tư cách lên giường của tôi, không bằng chơi với tư thế này?

    "Chơi trên xe lăn, cảm thấy cũng không tệ lắm."

    Những lời đầy vẻ châm chọc vang lên, lưng Hạ Kiều cứng đờ như bị điểm huyệt.

    Cô nghiến răng thoát ra khỏi vòng tay Bùi lệ Xuyên, thân hình không đứng vững mà xiên vẹo lùi về sau hai bước, cố gắng bình tĩnh lại nhìn người đàn ông: 'Bùi Lệ Xuyên, đối với cuộc hôn nhân này anh và tôi đều không thật lòng thật dạ. Nhưng bây giờ chúng ta bị ép phải ở chung một chỗ, tôi hy vọng hai bên có thể sống yên bình!'

    "Sống yên bình? Hạ Muội Nhi, vậy vừa nãy cô trốn chạy cái gì? Vợ chồng với nhau không làm chuyện vợ chồng nên làm hả?"

    Bùi Lệ Xuyên chống cằm, ánh mắt nhìn cô đầy chế giễu.

    Hạ Kiều nghẹn họng không phản bác được.

    Cô uất ức muốn khóc nhưng khóc có thay đổi được chuyện gì đâu!

    Đã gả cho Bùi Lệ Xuyên, là vợ của anh, chuyện tiếp xúc thân mật là điều không trốn được.

    "Tôi biết.." Hạ Kiều ép nước mắt không cho chảy ra, dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo, chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông, bàn tay nhẹ nhàng kéo khóa váy xuống, giọng nói run run: 'Tôi sẽ không chạy.'

    Nói xong, tà váy tuột xuống.

    Ánh mắt Bùi Lệ Xuyên lạnh lùng quan sát cô từ đầu tới chân, người phụ nữ này không tính là cao nhưng tỉ lệ thân hình đẹp, tay dài chân dài, eo nhỏ nhắn yêu kiều, ánh đèn chiếu vào phần da trắng nhẵn nhụi tuyệt đẹp.

    Cô luống cuống run rẩy, mới trẻ như vậy nhưng lại có mị lực hấp dẫn đến chí mạng.

    Con ngươi Bùi Lệ Xuyên co rút một cái, cổ họng như mắc cục xương, khô khốc nóng bỏng, hô hấp trở nên dồn dập.

    Người phụ nữ đáng chết!

    Giây sau, ánh mắt Bùi Lệ Xuyên chạm vào ánh mắt cô, bỗng nhiên nổi cơn tức giận.

    Bộ dạng như bị ủy khuất là đang thương hại ảnh sao?

    "Hạ Muội Nhi, cô đủ hèn hạ!" cằm Bùi Lệ Xuyên căng cứng, đáy mắt xuất hiện vẻ chán ghét: 'Cút cho tôi!'

    Giọng nói người đàn ông vang lên, mạch máy trên mu bàn tay nổi lên xanh tím, di chuyển xe lăn đưa lưng về phía cô.

    Sắc mặt Hạ Kiều trắng bệch, tay chân luống cuống, cơ thể cứng ngắc, đầu óc chỉ còn một mảng hỗn độn.

    "Còn chưa cút!" Tiếng nói giận dữ làm Hạ Kiều tỉnh táo lại, mặt đỏ tận mang tai, khó khăn xách váy mặc lại chạy ra ngoài.

    Ra khỏi phòng, hốc mắt cô đỏ ửng.

    Nhưng chưa kịp khóc thì quản gia Tần cầm cốc sữa bò tới: 'Mợ chủ, cô mang vào đưa cho đại thiếu gia đi.'
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...