Bài viết: 2 

Chương 10: Lệ quỷ trong trạch viện (10)
Nghe thấy lời cô nói, nụ cười trên đôi môi của Hứa Huyền dần dần sâu thẳm, anh vươn bàn tay trắng như ngọc ra véo cằm Hứa Chức Tịch.
Những đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve thịt mềm mại của cô.
Cơ thể của Hứa Chức Tịch run rẩy.
Nhưng thật kỳ lạ, đầu ngón tay anh chỉ lạnh bình thường.
Mặc dù vẫn không có độ ấm, nhưng lần này cô không lạnh như trong giấc mơ của mình.
"Trước đây tôi đã nói phu nhân rất thông tuệ, tại sao bây giờ đầu óc lại thiếu linh động rồi?"
Hứa Huyền buông tay ra, uốn cong ngón giữa, ngón tay cái và bụng ngón tay của anh được kết nối.
Hứa Chức Tịch còn đang tự hỏi tại sao anh muốn cong tay làm hoa lan chỉ, thì trán đã bị anh cốc một cái.
Cô che trán lui lại.
Đôi mắt của Hứa Chức Tịch mở to.
"Chỉ là muốn phu nhân thông minh hơn. Chồng em là quỷ, làm sao có thể bò ra khỏi quan tài? Thứ có thể bò ra khỏi quan tài là cương thi." Hứa Huyền nhếch môi.
Hứa Chức Tịch không cười nổi.
Nếu là ở một nhà bình thường, thì đây có lẽ là một bức tranh tình chàng ý thiếp hạnh phúc.
Nhưng mà đây là minh hôn, một lệ quỷ và một cô dâu minh hôn tay không tấc sắt.
Hứa Huyền cốc đầu cô chơi đùa, nhưng Hứa Chức Tịch không cảm thấy thân mật, ngược lại cảm thấy anh đang nói: Cái đầu không dùng được, có thể cắt bỏ.
Trong giấc mơ vừa rồi, con quỷ xấu xa này còn nói sẽ giết cô!
Hứa Chức Tịch đột nhiên cảm thấy lạnh ở cổ.
Nếu đây là một bộ phim kinh dị, thì người ở phía trước là con quỷ mạnh nhất trong toàn bộ bộ phim, còn Hứa Chức Tịch có lẽ là một chiếc bình hoa, hoặc một loại pháo hôi sẽ lĩnh cơm hộp ở đầu bộ phim.
Hứa Chức Tịch luôn trân trọng mạng sống cho dù đã bị bệnh hơn mười năm.
Để làm gì?
Tất nhiên là vì đó là mạng sống của mình!
Nhưng bây giờ mạng sống của cô đang bị đe dọa..
"Phu nhân, nghe nói em không muốn cưới tôi?"
Người đàn ông, à không, giọng điệu của nam quỷ âm u, đầu ngón tay của anh rơi vào cổ Hứa Chức Tịch.
Cho dù Hứa Chức Tịch không biết anh đã nghe được chuyện này như thế nào, nhưng cô sợ nếu cô trả lời sai thì sẽ phải chết.
Khi đầu óc của cô đang nhanh chóng vận động thì đột nhiên nghĩ đến manh mối hoang đường mà bảng điều khiển cung cấp cho cô.
Chẳng lẽ đó chính là điểm mấu chốt phá vỡ tình thế này?
Phó bản yêu cầu cô công lược lệ quỷ.
Mặc dù nó hơi hoang đường nhưng cô cũng không thể dễ dàng buông bỏ. Cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Hứa Huyền nhìn vào đôi mắt mông lung được bao phủ bởi những giọt nước mắt và những gợn sóng xinh đẹp vì sợ hãi, đột nhiên ngay lập tức trở nên kiên định, như thể cô đã đưa ra một quyết định gì đó.
Cô ấy sẽ giết anh sao?
Dù sao thì người phụ nữ này cũng vừa giải quyết Tiểu Thúy một cách rất gọn gàng.
Hứa Chức Tịch nghiêng người về phía trước, vươn tay ra, không đợi nam quỷ phản ứng đã ôm lấy đùi anh.
Ngay lập tức cảnh tượng như đóng băng.
"Phu nhân, em làm gì vậy?"
Hứa Chức Tịch dùng tay tự véo đùi mình, ngay lập tức những giọt nước mắt trong mắt hình thành và nhỏ giọt.
Biểu cảm thong dong bình tĩnh của Hứa Huyền xuất hiện một chút vết nứt.
Hứa Chức Tịch thừa thắng xông lên: "Chồng ơi, ngay sau khi chia tay trong giấc mơ, em thấy chồng rất tuấn tú đẹp trai, giống như thần tiên hạ phàm, Chức Tịch đã nhất kiến chung tình với chồng."
"Mặc dù ban đầu là người khác ép buộc Chức Tịch phải kết hôn, nhưng khi em nhìn thấy chồng, Chức Tịch cam tâm tình nguyện kết hôn."
Cánh tay ôm chân anh trượt xuống một chút, Hứa Chức Tịch vội vàng ôm chặt một lần nữa. Đàn ông thường thích những người phụ nữ xinh đẹp mềm mại yếu đuối bày tỏ tình yêu với mình. Mặc dù đây là nam quỷ nhưng lúc còn sống thì anh cũng là một người đàn ông, cho nên chắc hẳn là cũng như vậy.
Hứa Huyền không rút chân ra, đứng đó nhìn cô khóc lóc sướt mướt. Mặc dù anh đã không phải là con người nhưng cô vẫn nói dối rất suôn sẻ.
"Chồng, Chức Tịch xin thề, từ bây giờ trong tim em chỉ có mình chồng."
Nghe đến lời này thì Hứa Huyền cười to, một lần nữa véo cằm Hứa Chức Tịch: "Phu nhân thật sự rất dẻo miệng.."
Đôi mắt anh sâu thẳm, khiến Hứa Chức Tịch đang giả vờ khóc lóc cũng bị khựng lại.
Hình như cách này không dùng được với nam quỷ.
Khung cảnh lại trở nên im lặng.
Hứa Chức Tịch mềm mại khẽ cười, đôi lông mi dài chớp chớp cắn răng tiếp tục nói: "Chồng, dù sao thì em đã trở thành vợ của anh, không phải anh nên yêu thương em sao? Nếu anh giết em thì anh sẽ không phải là một người chồng tốt."
Anh nhếch môi, trượt những ngón tay lạnh lùng xuống cổ cô, rồi bóp chặt: "Nếu tôi không giết em thì làm thế nào phu nhân có thể trở thành quỷ để chồng yêu thương em?"
Hứa Chức Tịch buông chân anh rồi dùng cả hai bàn tay cố gỡ tay anh ra nhưng không có tác dụng, khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ lên.
Tuy nhiên..
Sức lực trên cổ đột nhiên buông lỏng, Hứa Chức Tịch nhân cơ hội lui lại một chút, thở hổn hển.
Lệ quỷ dùng đầu ngón lại lạnh lẽo lau sạch những giọt nước mắt từ khóe mắt cô, động tác của anh rất dịu dàng: "Bất quá, làm sao tôi có thể đành lòng giết phu nhân?"
Hứa Chức Tịch ngước mắt lên, lông mi run rẩy, giống như hai con bướm. Thân thể đơn bạc run rẩy, đôi mắt ướt sũng, vô cùng đáng thương.
Lệ quỷ cúi xuống, những ngón tay lạnh lẽo của anh lướt trên khuôn mặt cô, như thể anh đang cẩn thận mô tả lại đường nét của lông mày và đôi mắt của cô, một hơi thở lạnh băng bao trùm lấy cô.
"Chồng.."
Tiếng gọi này vừa mềm mại vừa rụt rè.
"Đừng giết em, em có thể làm bất cứ điều gì cho anh."
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái ướt át, đầu ngón tay của cô nắm lấy một phần góc quần áo của anh.
Nhẹ nhàng lắc lư.
Hứa Huyền không trả lời mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt giống như một hồ nước sâu thẳm.
Hứa Chức Tịch nở một nụ cười lấy lòng, hai má mềm mại phình ra, bọng mắt nhỏ dưới mắt phồng lên, đôi mắt cong cong.
Cô cố gắng hết sức phô bày tác dụng của mình trong mắt lệ quỷ.
Một tia sáng xẹt qua.
"Chồng, em biết anh bị oan, cô dâu trước đó không phải anh giết."
Hứa Huyền không trả lời cũng không phản bác. Đầu ngón tay anh vẫn vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cô, chuyển từ lông mày sang da thịt mềm mại trên má.
Trông anh rất nghiêm túc.
Hứa Chức Tịch không hiểu anh đang nghĩ gì nên chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "Mặc dù em không chắc những người khác là ai giết, nhưng cô dâu kia là bị Tiểu Thúy giết vì đố kỵ."
"Những người khác đều chết giống như cô dâu, Tiểu Thúy chắc chắn có dính dáng đến hung thủ."
"Em đoán hung thủ thực sự không phải là anh. Anh chỉ bị người ta vu khống."
Cô còn chưa nói xong thì đôi mắt của Hứa Huyền đột nhiên trở nên sắc bén, lông mày và ánh mắt đầy thâm trầm. Môi mỏng của anh khẽ mấp máy: "Phu nhân rất thông minh."
Hứa Chức Tịch rất vui, cô thật sự là mèo mù với phải cá rán.
"Em cảm thấy anh không phải là người như thế."
Hứa Chức Tịch nghiêng người về phía trước dựa vào lòng anh. Mái tóc đen dài mềm mại chảy xuống, cô ngước cằm lên để lộ một khuôn mặt nhỏ bé và xinh đẹp.
Anh cười khẽ một tiếng, tay kia vuốt tóc cô: "Phu nhân làm sao biết tôi không phải là người như vậy?"
Hứa Chức Tịch thoáng co rúm lại: "Chỉ là em cảm thấy như vậy, trực giác của em rất chính xác."
Nói xong, cô cười khan hai tiếng.
Làm sao cô biết.. đương nhiên cô không biết, tất cả đều là suy đoán.
Đôi môi mỏng của anh vô thức nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm. Anh đến gần Hứa Chức Tịch hơn: "Phu nhân thật sự rất thông minh, còn rất giỏi nịnh bợ.."
Theo mỗi câu anh nói, Hứa Chức Tịch càng trở nên khẩn trương.
"Bất quá, vi phu rất cao hứng."
"..."
"Ai cũng cho rằng việc làm của vi phu là tội lỗi chồng chất, chết cũng chưa hết tội. Chỉ phu nhân là tin tưởng vi phu, vi phu thật sự rất vui."
Mặc dù nói như vậy nhưng đôi mắt của anh rất sâu, ngón tay của anh kéo chuỗi hạt trên mũ của Hứa Chức Tịch, chuỗi hạt phát ra từng âm thanh rõ ràng.
Có vẻ như thật sự có ai đó âm thầm giết người rồi vu oan giá họa cho lệ quỷ Hứa Huyền.
Những người đó đã chết một cách bi thảm, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng là do lệ quỷ Hứa Huyền làm.
Bao gồm cả bản thân cô lúc trước.
Nhưng cô.. bởi vì cô vô tình trở thành cô dâu của cuộc minh hôn này, bị Tiểu Thúy ghen tỵ muốn giết nên mới biết sự thật.
Vậy thì khẳng định phải có một người khác hoặc một ai đó trong số những lệ quỷ kia.
Các "lệ quỷ" khác trong nhiệm vụ được giấu trong ngôi nhà này, như Tiểu Thúy, mang mặt nạ giả tạo.
Nhận ra điều này, Hứa Chức Tịch có một chút lo lắng.
Một trong những con lệ quỷ là Hứa Huyền hiện thân đã rất mạnh, vậy còn những con khác trốn trong bóng tối thì sao?
Sống lưng của cô cứng đờ.
Một bình hoa bệnh tật yếu đuối tay trói gà không chặt như cô đơn giản là không thể sống sót trong phó bản trò chơi kinh dị cùng những con lệ quỷ này. Cô rất là tự hiểu lấy mình.
Cô không có lợi thế nào ngoại trừ đầu óc nhanh nhạy một chút, vẻ ngoài xinh đẹp một chút. Đặc biệt còn mang theo một cơ thể bệnh tật ốm yếu, chạy một vòng thì đã không thở nổi.
Nhưng mà cũng chính về cái tự hiểu lấy mình này cho biết tình cảnh của cô tuyệt vọng như thế nào.
Người chơi đã đẩy cô đến minh hôn vì cô là người yếu nhất.
Ngay cả khi tối nay cô còn sống ra ngoài thì sau này vẫn có thể là người đầu tiên bị bỏ rơi.
Bây giờ điều duy nhất cô có thể dựa vào là chính mình.
Mạng sống hay là tự tôn quan trọng hơn?
Đối với một người đã chiến đấu chống lại bệnh tật trong hai mươi năm như Hứa Chức Tịch thì không có gì quan trọng bằng mạng sống.
"Chồng, Chức Tịch yêu anh nên đương nhiên là tin anh. Miễn là anh cũng yêu thương Chức Tịch."
Cô gái ngước khuôn mặt nhỏ bé của mình lên rồi nở một nụ cười dịu dàng khéo léo: "Chồng, có thể không?"
Hứa Huyền vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô gái, đôi môi đỏ mỏng nhếch lên: "Phu nhân rất dễ thương, vi phu rất thích em nên đương nhiên là phải yêu thương em."
Những đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve thịt mềm mại của cô.
Cơ thể của Hứa Chức Tịch run rẩy.
Nhưng thật kỳ lạ, đầu ngón tay anh chỉ lạnh bình thường.
Mặc dù vẫn không có độ ấm, nhưng lần này cô không lạnh như trong giấc mơ của mình.
"Trước đây tôi đã nói phu nhân rất thông tuệ, tại sao bây giờ đầu óc lại thiếu linh động rồi?"
Hứa Huyền buông tay ra, uốn cong ngón giữa, ngón tay cái và bụng ngón tay của anh được kết nối.
Hứa Chức Tịch còn đang tự hỏi tại sao anh muốn cong tay làm hoa lan chỉ, thì trán đã bị anh cốc một cái.
Cô che trán lui lại.
Đôi mắt của Hứa Chức Tịch mở to.
"Chỉ là muốn phu nhân thông minh hơn. Chồng em là quỷ, làm sao có thể bò ra khỏi quan tài? Thứ có thể bò ra khỏi quan tài là cương thi." Hứa Huyền nhếch môi.
Hứa Chức Tịch không cười nổi.
Nếu là ở một nhà bình thường, thì đây có lẽ là một bức tranh tình chàng ý thiếp hạnh phúc.
Nhưng mà đây là minh hôn, một lệ quỷ và một cô dâu minh hôn tay không tấc sắt.
Hứa Huyền cốc đầu cô chơi đùa, nhưng Hứa Chức Tịch không cảm thấy thân mật, ngược lại cảm thấy anh đang nói: Cái đầu không dùng được, có thể cắt bỏ.
Trong giấc mơ vừa rồi, con quỷ xấu xa này còn nói sẽ giết cô!
Hứa Chức Tịch đột nhiên cảm thấy lạnh ở cổ.
Nếu đây là một bộ phim kinh dị, thì người ở phía trước là con quỷ mạnh nhất trong toàn bộ bộ phim, còn Hứa Chức Tịch có lẽ là một chiếc bình hoa, hoặc một loại pháo hôi sẽ lĩnh cơm hộp ở đầu bộ phim.
Hứa Chức Tịch luôn trân trọng mạng sống cho dù đã bị bệnh hơn mười năm.
Để làm gì?
Tất nhiên là vì đó là mạng sống của mình!
Nhưng bây giờ mạng sống của cô đang bị đe dọa..
"Phu nhân, nghe nói em không muốn cưới tôi?"
Người đàn ông, à không, giọng điệu của nam quỷ âm u, đầu ngón tay của anh rơi vào cổ Hứa Chức Tịch.
Cho dù Hứa Chức Tịch không biết anh đã nghe được chuyện này như thế nào, nhưng cô sợ nếu cô trả lời sai thì sẽ phải chết.
Khi đầu óc của cô đang nhanh chóng vận động thì đột nhiên nghĩ đến manh mối hoang đường mà bảng điều khiển cung cấp cho cô.
Chẳng lẽ đó chính là điểm mấu chốt phá vỡ tình thế này?
Phó bản yêu cầu cô công lược lệ quỷ.
Mặc dù nó hơi hoang đường nhưng cô cũng không thể dễ dàng buông bỏ. Cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Hứa Huyền nhìn vào đôi mắt mông lung được bao phủ bởi những giọt nước mắt và những gợn sóng xinh đẹp vì sợ hãi, đột nhiên ngay lập tức trở nên kiên định, như thể cô đã đưa ra một quyết định gì đó.
Cô ấy sẽ giết anh sao?
Dù sao thì người phụ nữ này cũng vừa giải quyết Tiểu Thúy một cách rất gọn gàng.
Hứa Chức Tịch nghiêng người về phía trước, vươn tay ra, không đợi nam quỷ phản ứng đã ôm lấy đùi anh.
Ngay lập tức cảnh tượng như đóng băng.
"Phu nhân, em làm gì vậy?"
Hứa Chức Tịch dùng tay tự véo đùi mình, ngay lập tức những giọt nước mắt trong mắt hình thành và nhỏ giọt.
Biểu cảm thong dong bình tĩnh của Hứa Huyền xuất hiện một chút vết nứt.
Hứa Chức Tịch thừa thắng xông lên: "Chồng ơi, ngay sau khi chia tay trong giấc mơ, em thấy chồng rất tuấn tú đẹp trai, giống như thần tiên hạ phàm, Chức Tịch đã nhất kiến chung tình với chồng."
"Mặc dù ban đầu là người khác ép buộc Chức Tịch phải kết hôn, nhưng khi em nhìn thấy chồng, Chức Tịch cam tâm tình nguyện kết hôn."
Cánh tay ôm chân anh trượt xuống một chút, Hứa Chức Tịch vội vàng ôm chặt một lần nữa. Đàn ông thường thích những người phụ nữ xinh đẹp mềm mại yếu đuối bày tỏ tình yêu với mình. Mặc dù đây là nam quỷ nhưng lúc còn sống thì anh cũng là một người đàn ông, cho nên chắc hẳn là cũng như vậy.
Hứa Huyền không rút chân ra, đứng đó nhìn cô khóc lóc sướt mướt. Mặc dù anh đã không phải là con người nhưng cô vẫn nói dối rất suôn sẻ.
"Chồng, Chức Tịch xin thề, từ bây giờ trong tim em chỉ có mình chồng."
Nghe đến lời này thì Hứa Huyền cười to, một lần nữa véo cằm Hứa Chức Tịch: "Phu nhân thật sự rất dẻo miệng.."
Đôi mắt anh sâu thẳm, khiến Hứa Chức Tịch đang giả vờ khóc lóc cũng bị khựng lại.
Hình như cách này không dùng được với nam quỷ.
Khung cảnh lại trở nên im lặng.
Hứa Chức Tịch mềm mại khẽ cười, đôi lông mi dài chớp chớp cắn răng tiếp tục nói: "Chồng, dù sao thì em đã trở thành vợ của anh, không phải anh nên yêu thương em sao? Nếu anh giết em thì anh sẽ không phải là một người chồng tốt."
Anh nhếch môi, trượt những ngón tay lạnh lùng xuống cổ cô, rồi bóp chặt: "Nếu tôi không giết em thì làm thế nào phu nhân có thể trở thành quỷ để chồng yêu thương em?"
Hứa Chức Tịch buông chân anh rồi dùng cả hai bàn tay cố gỡ tay anh ra nhưng không có tác dụng, khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ lên.
Tuy nhiên..
Sức lực trên cổ đột nhiên buông lỏng, Hứa Chức Tịch nhân cơ hội lui lại một chút, thở hổn hển.
Lệ quỷ dùng đầu ngón lại lạnh lẽo lau sạch những giọt nước mắt từ khóe mắt cô, động tác của anh rất dịu dàng: "Bất quá, làm sao tôi có thể đành lòng giết phu nhân?"
Hứa Chức Tịch ngước mắt lên, lông mi run rẩy, giống như hai con bướm. Thân thể đơn bạc run rẩy, đôi mắt ướt sũng, vô cùng đáng thương.
Lệ quỷ cúi xuống, những ngón tay lạnh lẽo của anh lướt trên khuôn mặt cô, như thể anh đang cẩn thận mô tả lại đường nét của lông mày và đôi mắt của cô, một hơi thở lạnh băng bao trùm lấy cô.
"Chồng.."
Tiếng gọi này vừa mềm mại vừa rụt rè.
"Đừng giết em, em có thể làm bất cứ điều gì cho anh."
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái ướt át, đầu ngón tay của cô nắm lấy một phần góc quần áo của anh.
Nhẹ nhàng lắc lư.
Hứa Huyền không trả lời mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt giống như một hồ nước sâu thẳm.
Hứa Chức Tịch nở một nụ cười lấy lòng, hai má mềm mại phình ra, bọng mắt nhỏ dưới mắt phồng lên, đôi mắt cong cong.
Cô cố gắng hết sức phô bày tác dụng của mình trong mắt lệ quỷ.
Một tia sáng xẹt qua.
"Chồng, em biết anh bị oan, cô dâu trước đó không phải anh giết."
Hứa Huyền không trả lời cũng không phản bác. Đầu ngón tay anh vẫn vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cô, chuyển từ lông mày sang da thịt mềm mại trên má.
Trông anh rất nghiêm túc.
Hứa Chức Tịch không hiểu anh đang nghĩ gì nên chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "Mặc dù em không chắc những người khác là ai giết, nhưng cô dâu kia là bị Tiểu Thúy giết vì đố kỵ."
"Những người khác đều chết giống như cô dâu, Tiểu Thúy chắc chắn có dính dáng đến hung thủ."
"Em đoán hung thủ thực sự không phải là anh. Anh chỉ bị người ta vu khống."
Cô còn chưa nói xong thì đôi mắt của Hứa Huyền đột nhiên trở nên sắc bén, lông mày và ánh mắt đầy thâm trầm. Môi mỏng của anh khẽ mấp máy: "Phu nhân rất thông minh."
Hứa Chức Tịch rất vui, cô thật sự là mèo mù với phải cá rán.
"Em cảm thấy anh không phải là người như thế."
Hứa Chức Tịch nghiêng người về phía trước dựa vào lòng anh. Mái tóc đen dài mềm mại chảy xuống, cô ngước cằm lên để lộ một khuôn mặt nhỏ bé và xinh đẹp.
Anh cười khẽ một tiếng, tay kia vuốt tóc cô: "Phu nhân làm sao biết tôi không phải là người như vậy?"
Hứa Chức Tịch thoáng co rúm lại: "Chỉ là em cảm thấy như vậy, trực giác của em rất chính xác."
Nói xong, cô cười khan hai tiếng.
Làm sao cô biết.. đương nhiên cô không biết, tất cả đều là suy đoán.
Đôi môi mỏng của anh vô thức nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm. Anh đến gần Hứa Chức Tịch hơn: "Phu nhân thật sự rất thông minh, còn rất giỏi nịnh bợ.."
Theo mỗi câu anh nói, Hứa Chức Tịch càng trở nên khẩn trương.
"Bất quá, vi phu rất cao hứng."
"..."
"Ai cũng cho rằng việc làm của vi phu là tội lỗi chồng chất, chết cũng chưa hết tội. Chỉ phu nhân là tin tưởng vi phu, vi phu thật sự rất vui."
Mặc dù nói như vậy nhưng đôi mắt của anh rất sâu, ngón tay của anh kéo chuỗi hạt trên mũ của Hứa Chức Tịch, chuỗi hạt phát ra từng âm thanh rõ ràng.
Có vẻ như thật sự có ai đó âm thầm giết người rồi vu oan giá họa cho lệ quỷ Hứa Huyền.
Những người đó đã chết một cách bi thảm, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng là do lệ quỷ Hứa Huyền làm.
Bao gồm cả bản thân cô lúc trước.
Nhưng cô.. bởi vì cô vô tình trở thành cô dâu của cuộc minh hôn này, bị Tiểu Thúy ghen tỵ muốn giết nên mới biết sự thật.
Vậy thì khẳng định phải có một người khác hoặc một ai đó trong số những lệ quỷ kia.
Các "lệ quỷ" khác trong nhiệm vụ được giấu trong ngôi nhà này, như Tiểu Thúy, mang mặt nạ giả tạo.
Nhận ra điều này, Hứa Chức Tịch có một chút lo lắng.
Một trong những con lệ quỷ là Hứa Huyền hiện thân đã rất mạnh, vậy còn những con khác trốn trong bóng tối thì sao?
Sống lưng của cô cứng đờ.
Một bình hoa bệnh tật yếu đuối tay trói gà không chặt như cô đơn giản là không thể sống sót trong phó bản trò chơi kinh dị cùng những con lệ quỷ này. Cô rất là tự hiểu lấy mình.
Cô không có lợi thế nào ngoại trừ đầu óc nhanh nhạy một chút, vẻ ngoài xinh đẹp một chút. Đặc biệt còn mang theo một cơ thể bệnh tật ốm yếu, chạy một vòng thì đã không thở nổi.
Nhưng mà cũng chính về cái tự hiểu lấy mình này cho biết tình cảnh của cô tuyệt vọng như thế nào.
Người chơi đã đẩy cô đến minh hôn vì cô là người yếu nhất.
Ngay cả khi tối nay cô còn sống ra ngoài thì sau này vẫn có thể là người đầu tiên bị bỏ rơi.
Bây giờ điều duy nhất cô có thể dựa vào là chính mình.
Mạng sống hay là tự tôn quan trọng hơn?
Đối với một người đã chiến đấu chống lại bệnh tật trong hai mươi năm như Hứa Chức Tịch thì không có gì quan trọng bằng mạng sống.
"Chồng, Chức Tịch yêu anh nên đương nhiên là tin anh. Miễn là anh cũng yêu thương Chức Tịch."
Cô gái ngước khuôn mặt nhỏ bé của mình lên rồi nở một nụ cười dịu dàng khéo léo: "Chồng, có thể không?"
Hứa Huyền vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô gái, đôi môi đỏ mỏng nhếch lên: "Phu nhân rất dễ thương, vi phu rất thích em nên đương nhiên là phải yêu thương em."