Chương 010: Phú bà và người giúp việc
Nói là thu dọn hành lý, thật ra Diệp Phàm cũng không có gì cần thu dọn cả, trừ một cái túi vải bố đựng dụng cụ sửa chữa ra chỉ còn ít quần áo, ngay cả một cái vali cũng không xếp đầy, trong phòng đã trống không.
Cuối cùng, Diệp Phàm như đột nhiên nhớ ra cái gì, lại lôi cái hộp châu báu màu đen cũ kỹ dưới gầm giường ra.
Từ Linh San nhìn thấy, lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng có thứ đáng tiền".
Diệp Phàm dùng ánh mắt phức tạp nhìn hộp châu báu, quay lại toét miệng cười: "Đúng vậy, rất đáng tiền."
Từ Linh San lườm anh, "Cười cái gì mà cười! Thu dọn xong rồi thì mau đi thôi!"
"Được được được.." Diệp Phàm vội trả lời.
Chỉ một lúc sau, Từ Linh San lái xe đưa Diệp Phàm đến khu nhà ở giàu có có hạn của thành phố Hoa Hải.
Nơi này là quận Bạch Lộc, cách trung tâm thành phố chưa đến mười cây số, nhưng phần lớn là nhà sang, các nhà cách nhau mấy chục đến trên trăm mét, nhiều cây xanh, công viên, cùng với đủ loại sân vận động ngoài trời, khiến cho nơi này giá lên đến hơn ba nghìn tệ một mét.
Tô Khinh Tuyết nhà số 6, con số này thể hiện dù là ở khu nhà giàu, tài sản của Tô Khinh Tuyết cũng không thể khinh thường.
Xe vừa dừng ở cửa đã có một bác gái hòa nhã ăn mặc giản dị, nhìn khoảng ngoài năm mươi, nét mặt hồng hào, trên lông mày còn có một nốt ruồi ra mở cửa.
"Đội trường Từ, vào nhà ngồi uống cốc nước," Bác gái rất nhiệt tình chào hỏi Từ Linh San.
Từ Linh San rất quy củ chào hỏi: "Thím Giang, cháu không uống nước đâu, cháu còn phải về công ty làm việc."
"Vội thế à," thím Giang có chút tiếc nuối, sau đó thấy Diệp Phàm xuống xe, cười nói: "Cậu là Diệp tiên sinh đúng không, cô chủ đã nói với tôi rồi, từ hôm nay trở đi cậu sẽ ở đây, tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi."
Diệp Phàm nhìn thấy thím Giang, không nhịn được híp mắt lại..
Người giúp việc này đúng là không đơn giản, Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng.
Từ Linh San thấy Diệp Phàm không trả lời, không vui nói: "Này! Thím Giang đang nói chuyện với anh đấy, sao anh không nói gì hả? Tốt nhất là anh tôn trọng thím Giang chút, thím ấy ở bên Tô tổng từ nhỏ, là người của nhà họ Tô, anh đừng tưởng thím ấy là người giúp việc mà không biết lớn nhỏ!"
Diệp Phàm toét miệng, cười ngây ngô nói: "Tôi không ngờ thím Giang trẻ như vậy nên mới nhìn đến ngây người thôi."
Thím Giang trầm ngâm quan sát Diệp Phàm từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó cúi đầu cười nói: "Diệp tiên sinh thật biết nói đùa, tôi đã sắp sáu mươi tuổi rồi, còn trẻ gì nữa."
Từ Linh San hừ một tiếng, "Thím Giang, tên này mà dám không tôn kính thím, thím cứ gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ xử lý anh ta!"
"Không đâu không đâu, tôi tin vào con mắt của cô chủ," thím Giang vội vàng xua tay.
Từ Linh San vẫn không quá yên tâm, lại dặn dò thím Giang mấy câu rồi mới lái xe rời đi.
Trước cửa chỉ còn lại Diệp Phàm và thím Giang, hai người nhìn nhau một lúc, thím Giang mới cung kính nói: "Diệp tiên sinh, mời vào, tôi dẫn cậu đi làm quen một chút trước".
"Thím Giang, gọi cháu là Diệp Phàm hoặc Tiểu Diệp đi, gọi tiên sinh cháu không quen", Diệp Phàm cũng tự nhiên nói.
"Vậy.. tôi gọi cậu là Diệp Phàm đi, cậu là bạn trai của cô chủ, gọi cậu là Tiểu Diệp cũng không đúng", thím Giang cười híp mắt nói.
"Ha ha, cũng được," Diệp Phàm cũng không để ý.
Đi vào trong căn nhà sang trọng, Diệp Phàm rất thích cách bài trí bên trong, đường nét đơn giản hiện đại, màu xám và màu xanh da trời là hai màu chủ đạo, vô cùng phù hợp với khí chất của Tô Khinh Tuyết.
Tất cả thiết bị điện tử đều là loại mới nhất, sàn nhà không có lấy một hạt bụi, trên tường treo một số bức tranh vẽ theo trường phái hội họa Âu Mỹ giá trị không rẻ, mặc dù nhìn rất đẹp nhưng ngôi nhà này vẫn thiếu chút hơi người.
Nơi duy nhất có chút ấm cúng hơn là phòng bếp rộng rãi, bên trong chỉ riêng tủ lạnh và tủ đông đã có đến ba cái, thật không biết đựng bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn.
"Thím Giang, chỉ có thím và Tiểu Tuyết ở đây à?" Diệp Phàm hỏi.
Thím Giang thở dài, "Đúng vậy, ông bà chủ đều không ở đây, cô chủ ra khỏi nhà chính, tôi cũng đi theo, những năm này tôi ở đây rất cô quạnh."
"Ngôi nhà lớn thế này mà chỉ có hai người ở, vậy chắc chắn rất buồn chán", Diệp Phàm chặc lưỡi lắc đầu.
"Hết cách rồi, cô chủ thích yên tĩnh, bình thường về nhà trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra thì chỉ ở phòng sách làm việc, rất ít xã giao tụ họp, tôi cũng quen rồi."
Nói đến đây, thím Giang như nhớ ra cái gì, hỏi: "Đúng rồi, Diệp Phàm, nhà cậu có mấy người? Cậu đến đây ở, ba mẹ cậu có biết không?"
Diệp Phàm cúi đầu cười khẽ, "Ba mẹ cháu qua đời từ khi cháu còn rất nhỏ, dù sao nhiều năm qua đều sống một mình, ở đâu cũng thế."
Thím Giang hơi kinh ngạc, tự trách: "Haiz, cậu bé đáng thương, tôi đúng là lắm mồm, không nên hỏi những thứ này.."
"Ha ha, thím Giang đừng quá để ý, cháu đã quen rồi, nhiều năm như vậy không phải vẫn sống tốt đây sao." Diệp Phàm cười nói.
Thím Giang thở dài, cũng không nói nhiều về chuyện này nữa, dẫn Diệp Phàm lên tầng hai, chuẩn bị phòng cho anh, "Diệp Phàm, sau này cậu ở phòng này nhé, bên cạnh phòng cậu là phòng sách và phòng ngủ của cô chủ, tôi nghĩ hai người ở gần một chút cũng thân thiết hơn."
Thím Giang nói rồi vẻ mặt lộ ra sự mong đợi, "Cô chủ lần đầu yêu, gặp gỡ cậu chắc chắn là duyên phận. Tôi thật hy vọng hai người có thể có một kết quả tốt, cũng không phụ lòng ông cụ linh thiêng trên trời."
"Cái gì? Tiểu Tuyết là lần đầu tiên có người yêu sao?"
Diệp Phàm hơi giật mình, mặc dù tính cô gái kia lạnh lùng, quả thật rất khó đến gần, nhưng cô gái xinh đẹp như vậy, thế nào cũng sẽ có đàn ông mặt dầy theo đuổi mới đúng, chẳng lẽ những người đàn ông trước đều thất bại à?
Thím Giang cười khổ, thở dài nói: "Nói ra thì không ai tin, nhưng tôi ở bên cô chủ từ nhỏ, từ trung học đã có nhiều con cháu nhà giàu theo đuổi cô chủ, nhưng cô ấy hoàn toàn không có suy nghĩ yêu đương. Trước đây tôi còn lo lắng liệu cô chủ có kéo dài tới ba bốn mươi tuổi cũng không chịu kết hôn không, may mà cậu xuất hiện khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.. Diệp Phàm, cậu phải cố gắng vào, tôi đợi hai người kết hôn, gọi cậu là 'cậu chủ' đấy!"
Kết hôn? Cậu chủ?
Diệp Phàm dở khóc dở cười, thím Giang này nghĩ thật xa, ngày này có lẽ là không đợi được rồi, dù sao anh cũng chỉ ký hợp đồng có ba tháng thôi.
Xem ra Tô Khinh Tuyết không nói với thím Giang bọn họ là người yêu hợp đồng, thấy thím Giang biểu lộ tình cảm chân thành thế này, anh thật sự hơi ngại.
Nhưng từ trong lời nói của thím Giang, Diệp Phàm cũng nghe ra một số tin tức, đó chính là sở dĩ thím Giang ở ngôi nhà này, quá nửa là có liên quan đến ông nội đã qua đời của Tô Khinh Tuyết.
Vào phòng, Diệp Phàm sắp xếp qua loa hành lý của mình xong, vừa xuống tầng đã thấy thím Giang mặc bộ quần áo khác, xách cái túi vải nhìn như định ra ngoài.
"Thím Giang, thím đi đâu thế?" Diệp Phàm hỏi.
"À, tất cả đồ trong tủ lạnh đều là hải sản, bây giờ tôi ra ngoài mua ít rau tươi, buổi tối nấu cơm chào mừng cậu, cậu ở nhà xem ti vi hoặc là ra ngoài bơi đi," thím Giang nói.
Diệp Phàm nghi ngờ, "Thím Giang, thím lái xe ra ngoài à?"
"Ôi chao, tôi nhiều tuổi rồi, đâu có biết lái xe, tôi đi xe buýt," thím Giang cười nói.
Diệp Phàm nghĩ dù sao hôm nay mình cũng không đi làm thêm, buột miệng nói: "Vậy cháu đi cùng thím, ở nhà chắc có ô tô chứ, cháu chở thím đi."
Diệp Phàm nhớ ít nhất Tô Khinh Tuyết còn có một chiếc Maserati nữa.
Thím Giang rất ngạc nhiên, "Được! Cậu không ngại đi siêu thị với một bà già là được rồi."
"Ha ha, sao lại ngại chứ, cháu còn đợi thím Giang mua đồ ăn ngon, nấu một bữa lớn cho cháu ăn đây", Diệp Phàm thoải mái cười nói.
Thím Giang mặt mày rạng rỡ, ánh mắt nhìn Diệp Phàm ôn hòa hơn, vẫy tay nói: "Đi, chúng ta đi thang máy xuống hầm để xe."
Diệp Phàm sững sờ, ai ya, Tô Khinh Tuyết này đúng là phú bà, hầm để xe còn phải dùng thang máy đi xuống à?
"Diệp Phàm, cậu thích xe gì thì tự chọn một chiếc đi, về cơ bản cô chủ chỉ lái xe ở tầng B1, xe ở tầng B2 hàng năm trừ tìm người tới bảo dưỡng ra đều không đi," thím Giang giới thiệu.
Diệp Phàm đi vào tầng B1, phát hiện nơi này có khoảng mười chiếc xe, cái rẻ nhất là BMW Z4, tiếp theo là Mercedes-Benz ML400, BMW X6, đắt hơn một chút là Porsche 911, con Maserati trước đó Tô Khinh Tuyết lái cũng ở đây.
Nói tóm lại đều là mấy loại xe đắt tiền bình thường có thể thấy ở trên đường.
Nhưng tới tầng B2 thì Diệp Phàm bắt đầu dở khóc dở cười, bình thường nhất lại là Lamborghini HURACAN, tiếp đó là Ferrari 430, Ferrari 458, Aston Martin DB9..
Dọa người nhất là chiếc Bugatti màu xám bạc, ở trong nước phải mất ba mươi triệu nhân dân tệ mới có thể mua được.
"Thím Giang, Tiểu Tuyết mua nhiều xe như vậy làm gì?" Diệp Phàm còn cảm thấy tiếc cho những chiếc xe này, để hết dưới hầm hứng bụi bặm, quá lãng phí!
Thím Giang cũng rất không biết làm sao, "Không phải cô chủ mua, đều là mấy người giàu có theo đuổi cô chủ tặng, nhưng cô chủ cũng dựa theo giá cả hiện tại chuyển khoản trả người ta, giữ xe lại."
"Cô ấy không chê lãng phí tiền à?" Diệp Phàm hỏi.
"Ai nói không nào, nhưng tiền đều do cô chủ tự kiếm, cô ấy tiêu không đau lòng, tôi cũng không can thiệp được," thím Giang cười nói.
Diệp Phàm gật đầu, đúng vậy, với giá trị của tập đoàn Cẩm Tú, tiền lương cộng thêm lợi nhuận hàng năm của Tô Khinh Tuyết có lẽ phải trên trăm triệu tệ, mấy cái xe hơn mười triệu tệ này căn bản không đáng cho cô để ý.
Diệp Phàm cân nhắc đến tính thực tế, cuối cùng vẫn không chọn những con xe thể thao kia, chọn một chiếc Mercedes-Benz ML400 tương đối bình thường chở thím Giang đến siêu thị Metro gần đây.
Nhìn thím Giang thỏa mãn ngồi ở sau xe qua gương chiếu hậu, Diệp Phàm không nhịn được cảm khái, có lẽ thím Giang cũng luôn mong đợi Tô Khinh Tuyết có thể gác lại công việc, cùng bà ấy đi siêu thị thế này.
Cuối cùng, Diệp Phàm như đột nhiên nhớ ra cái gì, lại lôi cái hộp châu báu màu đen cũ kỹ dưới gầm giường ra.
Từ Linh San nhìn thấy, lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng có thứ đáng tiền".
Diệp Phàm dùng ánh mắt phức tạp nhìn hộp châu báu, quay lại toét miệng cười: "Đúng vậy, rất đáng tiền."
Từ Linh San lườm anh, "Cười cái gì mà cười! Thu dọn xong rồi thì mau đi thôi!"
"Được được được.." Diệp Phàm vội trả lời.
Chỉ một lúc sau, Từ Linh San lái xe đưa Diệp Phàm đến khu nhà ở giàu có có hạn của thành phố Hoa Hải.
Nơi này là quận Bạch Lộc, cách trung tâm thành phố chưa đến mười cây số, nhưng phần lớn là nhà sang, các nhà cách nhau mấy chục đến trên trăm mét, nhiều cây xanh, công viên, cùng với đủ loại sân vận động ngoài trời, khiến cho nơi này giá lên đến hơn ba nghìn tệ một mét.
Tô Khinh Tuyết nhà số 6, con số này thể hiện dù là ở khu nhà giàu, tài sản của Tô Khinh Tuyết cũng không thể khinh thường.
Xe vừa dừng ở cửa đã có một bác gái hòa nhã ăn mặc giản dị, nhìn khoảng ngoài năm mươi, nét mặt hồng hào, trên lông mày còn có một nốt ruồi ra mở cửa.
"Đội trường Từ, vào nhà ngồi uống cốc nước," Bác gái rất nhiệt tình chào hỏi Từ Linh San.
Từ Linh San rất quy củ chào hỏi: "Thím Giang, cháu không uống nước đâu, cháu còn phải về công ty làm việc."
"Vội thế à," thím Giang có chút tiếc nuối, sau đó thấy Diệp Phàm xuống xe, cười nói: "Cậu là Diệp tiên sinh đúng không, cô chủ đã nói với tôi rồi, từ hôm nay trở đi cậu sẽ ở đây, tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi."
Diệp Phàm nhìn thấy thím Giang, không nhịn được híp mắt lại..
Người giúp việc này đúng là không đơn giản, Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng.
Từ Linh San thấy Diệp Phàm không trả lời, không vui nói: "Này! Thím Giang đang nói chuyện với anh đấy, sao anh không nói gì hả? Tốt nhất là anh tôn trọng thím Giang chút, thím ấy ở bên Tô tổng từ nhỏ, là người của nhà họ Tô, anh đừng tưởng thím ấy là người giúp việc mà không biết lớn nhỏ!"
Diệp Phàm toét miệng, cười ngây ngô nói: "Tôi không ngờ thím Giang trẻ như vậy nên mới nhìn đến ngây người thôi."
Thím Giang trầm ngâm quan sát Diệp Phàm từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó cúi đầu cười nói: "Diệp tiên sinh thật biết nói đùa, tôi đã sắp sáu mươi tuổi rồi, còn trẻ gì nữa."
Từ Linh San hừ một tiếng, "Thím Giang, tên này mà dám không tôn kính thím, thím cứ gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ xử lý anh ta!"
"Không đâu không đâu, tôi tin vào con mắt của cô chủ," thím Giang vội vàng xua tay.
Từ Linh San vẫn không quá yên tâm, lại dặn dò thím Giang mấy câu rồi mới lái xe rời đi.
Trước cửa chỉ còn lại Diệp Phàm và thím Giang, hai người nhìn nhau một lúc, thím Giang mới cung kính nói: "Diệp tiên sinh, mời vào, tôi dẫn cậu đi làm quen một chút trước".
"Thím Giang, gọi cháu là Diệp Phàm hoặc Tiểu Diệp đi, gọi tiên sinh cháu không quen", Diệp Phàm cũng tự nhiên nói.
"Vậy.. tôi gọi cậu là Diệp Phàm đi, cậu là bạn trai của cô chủ, gọi cậu là Tiểu Diệp cũng không đúng", thím Giang cười híp mắt nói.
"Ha ha, cũng được," Diệp Phàm cũng không để ý.
Đi vào trong căn nhà sang trọng, Diệp Phàm rất thích cách bài trí bên trong, đường nét đơn giản hiện đại, màu xám và màu xanh da trời là hai màu chủ đạo, vô cùng phù hợp với khí chất của Tô Khinh Tuyết.
Tất cả thiết bị điện tử đều là loại mới nhất, sàn nhà không có lấy một hạt bụi, trên tường treo một số bức tranh vẽ theo trường phái hội họa Âu Mỹ giá trị không rẻ, mặc dù nhìn rất đẹp nhưng ngôi nhà này vẫn thiếu chút hơi người.
Nơi duy nhất có chút ấm cúng hơn là phòng bếp rộng rãi, bên trong chỉ riêng tủ lạnh và tủ đông đã có đến ba cái, thật không biết đựng bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn.
"Thím Giang, chỉ có thím và Tiểu Tuyết ở đây à?" Diệp Phàm hỏi.
Thím Giang thở dài, "Đúng vậy, ông bà chủ đều không ở đây, cô chủ ra khỏi nhà chính, tôi cũng đi theo, những năm này tôi ở đây rất cô quạnh."
"Ngôi nhà lớn thế này mà chỉ có hai người ở, vậy chắc chắn rất buồn chán", Diệp Phàm chặc lưỡi lắc đầu.
"Hết cách rồi, cô chủ thích yên tĩnh, bình thường về nhà trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra thì chỉ ở phòng sách làm việc, rất ít xã giao tụ họp, tôi cũng quen rồi."
Nói đến đây, thím Giang như nhớ ra cái gì, hỏi: "Đúng rồi, Diệp Phàm, nhà cậu có mấy người? Cậu đến đây ở, ba mẹ cậu có biết không?"
Diệp Phàm cúi đầu cười khẽ, "Ba mẹ cháu qua đời từ khi cháu còn rất nhỏ, dù sao nhiều năm qua đều sống một mình, ở đâu cũng thế."
Thím Giang hơi kinh ngạc, tự trách: "Haiz, cậu bé đáng thương, tôi đúng là lắm mồm, không nên hỏi những thứ này.."
"Ha ha, thím Giang đừng quá để ý, cháu đã quen rồi, nhiều năm như vậy không phải vẫn sống tốt đây sao." Diệp Phàm cười nói.
Thím Giang thở dài, cũng không nói nhiều về chuyện này nữa, dẫn Diệp Phàm lên tầng hai, chuẩn bị phòng cho anh, "Diệp Phàm, sau này cậu ở phòng này nhé, bên cạnh phòng cậu là phòng sách và phòng ngủ của cô chủ, tôi nghĩ hai người ở gần một chút cũng thân thiết hơn."
Thím Giang nói rồi vẻ mặt lộ ra sự mong đợi, "Cô chủ lần đầu yêu, gặp gỡ cậu chắc chắn là duyên phận. Tôi thật hy vọng hai người có thể có một kết quả tốt, cũng không phụ lòng ông cụ linh thiêng trên trời."
"Cái gì? Tiểu Tuyết là lần đầu tiên có người yêu sao?"
Diệp Phàm hơi giật mình, mặc dù tính cô gái kia lạnh lùng, quả thật rất khó đến gần, nhưng cô gái xinh đẹp như vậy, thế nào cũng sẽ có đàn ông mặt dầy theo đuổi mới đúng, chẳng lẽ những người đàn ông trước đều thất bại à?
Thím Giang cười khổ, thở dài nói: "Nói ra thì không ai tin, nhưng tôi ở bên cô chủ từ nhỏ, từ trung học đã có nhiều con cháu nhà giàu theo đuổi cô chủ, nhưng cô ấy hoàn toàn không có suy nghĩ yêu đương. Trước đây tôi còn lo lắng liệu cô chủ có kéo dài tới ba bốn mươi tuổi cũng không chịu kết hôn không, may mà cậu xuất hiện khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.. Diệp Phàm, cậu phải cố gắng vào, tôi đợi hai người kết hôn, gọi cậu là 'cậu chủ' đấy!"
Kết hôn? Cậu chủ?
Diệp Phàm dở khóc dở cười, thím Giang này nghĩ thật xa, ngày này có lẽ là không đợi được rồi, dù sao anh cũng chỉ ký hợp đồng có ba tháng thôi.
Xem ra Tô Khinh Tuyết không nói với thím Giang bọn họ là người yêu hợp đồng, thấy thím Giang biểu lộ tình cảm chân thành thế này, anh thật sự hơi ngại.
Nhưng từ trong lời nói của thím Giang, Diệp Phàm cũng nghe ra một số tin tức, đó chính là sở dĩ thím Giang ở ngôi nhà này, quá nửa là có liên quan đến ông nội đã qua đời của Tô Khinh Tuyết.
Vào phòng, Diệp Phàm sắp xếp qua loa hành lý của mình xong, vừa xuống tầng đã thấy thím Giang mặc bộ quần áo khác, xách cái túi vải nhìn như định ra ngoài.
"Thím Giang, thím đi đâu thế?" Diệp Phàm hỏi.
"À, tất cả đồ trong tủ lạnh đều là hải sản, bây giờ tôi ra ngoài mua ít rau tươi, buổi tối nấu cơm chào mừng cậu, cậu ở nhà xem ti vi hoặc là ra ngoài bơi đi," thím Giang nói.
Diệp Phàm nghi ngờ, "Thím Giang, thím lái xe ra ngoài à?"
"Ôi chao, tôi nhiều tuổi rồi, đâu có biết lái xe, tôi đi xe buýt," thím Giang cười nói.
Diệp Phàm nghĩ dù sao hôm nay mình cũng không đi làm thêm, buột miệng nói: "Vậy cháu đi cùng thím, ở nhà chắc có ô tô chứ, cháu chở thím đi."
Diệp Phàm nhớ ít nhất Tô Khinh Tuyết còn có một chiếc Maserati nữa.
Thím Giang rất ngạc nhiên, "Được! Cậu không ngại đi siêu thị với một bà già là được rồi."
"Ha ha, sao lại ngại chứ, cháu còn đợi thím Giang mua đồ ăn ngon, nấu một bữa lớn cho cháu ăn đây", Diệp Phàm thoải mái cười nói.
Thím Giang mặt mày rạng rỡ, ánh mắt nhìn Diệp Phàm ôn hòa hơn, vẫy tay nói: "Đi, chúng ta đi thang máy xuống hầm để xe."
Diệp Phàm sững sờ, ai ya, Tô Khinh Tuyết này đúng là phú bà, hầm để xe còn phải dùng thang máy đi xuống à?
"Diệp Phàm, cậu thích xe gì thì tự chọn một chiếc đi, về cơ bản cô chủ chỉ lái xe ở tầng B1, xe ở tầng B2 hàng năm trừ tìm người tới bảo dưỡng ra đều không đi," thím Giang giới thiệu.
Diệp Phàm đi vào tầng B1, phát hiện nơi này có khoảng mười chiếc xe, cái rẻ nhất là BMW Z4, tiếp theo là Mercedes-Benz ML400, BMW X6, đắt hơn một chút là Porsche 911, con Maserati trước đó Tô Khinh Tuyết lái cũng ở đây.
Nói tóm lại đều là mấy loại xe đắt tiền bình thường có thể thấy ở trên đường.
Nhưng tới tầng B2 thì Diệp Phàm bắt đầu dở khóc dở cười, bình thường nhất lại là Lamborghini HURACAN, tiếp đó là Ferrari 430, Ferrari 458, Aston Martin DB9..
Dọa người nhất là chiếc Bugatti màu xám bạc, ở trong nước phải mất ba mươi triệu nhân dân tệ mới có thể mua được.
"Thím Giang, Tiểu Tuyết mua nhiều xe như vậy làm gì?" Diệp Phàm còn cảm thấy tiếc cho những chiếc xe này, để hết dưới hầm hứng bụi bặm, quá lãng phí!
Thím Giang cũng rất không biết làm sao, "Không phải cô chủ mua, đều là mấy người giàu có theo đuổi cô chủ tặng, nhưng cô chủ cũng dựa theo giá cả hiện tại chuyển khoản trả người ta, giữ xe lại."
"Cô ấy không chê lãng phí tiền à?" Diệp Phàm hỏi.
"Ai nói không nào, nhưng tiền đều do cô chủ tự kiếm, cô ấy tiêu không đau lòng, tôi cũng không can thiệp được," thím Giang cười nói.
Diệp Phàm gật đầu, đúng vậy, với giá trị của tập đoàn Cẩm Tú, tiền lương cộng thêm lợi nhuận hàng năm của Tô Khinh Tuyết có lẽ phải trên trăm triệu tệ, mấy cái xe hơn mười triệu tệ này căn bản không đáng cho cô để ý.
Diệp Phàm cân nhắc đến tính thực tế, cuối cùng vẫn không chọn những con xe thể thao kia, chọn một chiếc Mercedes-Benz ML400 tương đối bình thường chở thím Giang đến siêu thị Metro gần đây.
Nhìn thím Giang thỏa mãn ngồi ở sau xe qua gương chiếu hậu, Diệp Phàm không nhịn được cảm khái, có lẽ thím Giang cũng luôn mong đợi Tô Khinh Tuyết có thể gác lại công việc, cùng bà ấy đi siêu thị thế này.
Chỉnh sửa cuối: