Chương 50: Sổ tay tử thần (4)
[BOOK][HIDE-THANKS]Hứa Chức Tịch nhìn bóng đen cách đó không xa thì dừng bước chân.
Sau lưng anh là chiếc áo choàng đen dài kéo lê trên mặt đất, bên dưới mũ áo choàng là một chiếc mặt nạ xương trắng ghê rợn.
Tay áo rộng thùng thình, có thể loáng thoáng nhìn thấy những ngón tay trắng nhợt đang cầm chặt chiếc cán dài màu đen, phía trên có một lưỡi liềm vắt ngang.
Một luồng áp lực âm u lạnh lẽo ập đến.
Đầu gối cô mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Góc áo choàng đen rơi xuống trước mắt cô, những ngón tay thon dài véo mạnh cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng chiếc mặt nạ ghê tởm.
"Vật nhỏ, ngươi lại dám bất chấp mệnh lệnh, phá hủy Sổ tay tử thần của ta."
Giọng nói lạnh lùng mĩ diễm như những viên ngọc trai rơi trên đĩa bạc, đập vào tai Hứa Chức Tịch.
Áp lực cường thế khủng bố khiến Hứa Chức Tịch có chút nghẹt thở, đồng thời cũng khiến cô nhận ra Khâm Ngạn trong phó bản này khác với những phó bản trước.
Xem ra cô cần phải "công lược" bạn trai mình trong phó bản này.
"Tử Thần đại nhân định trừng phạt em sao?"
Cô nói những lời này rất nhẹ nhàng, giống như lời thì thầm dịu dàng giữa những người yêu nhau.
Cô gái không tránh né nhìn thẳng anh, đôi mắt to tròn quyến rũ đầy ướt át, khóe mắt hơi cong lên, như thể đang nũng nịu hờn dỗi.
Nhưng không hề có chút sợ hãi nào cả.
Thân là Tử Thần, mặc dù bị pháp tắc giam cầm ở nơi này, nhưng anh cũng đã nhìn thấy quá nhiều người. Ai nhìn thấy anh cũng đều lộ vẻ sợ hãi, kính sợ hoặc cảnh giác.
Nhưng vật nhỏ phía dưới này lại có ánh mắt như vậy..
Kỳ lạ.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô có vẻ không thoải mái trước áp lực của anh, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, anh chỉ cần duỗi nhẹ tay một cái là có thể bẻ gãy chiếc cổ thanh mảnh của cô.
"Tử Thần đại nhân định trừng phạt em sao?"
Cô dùng giọng khàn khàn lặp lại câu này, hơi thở trở nên gấp gáp hơn vì ngực bị thắt lại.
Những ngón tay của anh siết chặt hơn: "Vật nhỏ, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Những đầu ngón tay thon dài, trắng nõn và mềm mại từ từ đặt trên cổ tay anh, mềm mại như lông vũ: "Tử Thần đại nhân, ngài muốn giết em sao? Vậy thì rất vinh dự cho Chức Tịch, nhưng Chức Tịch lại sợ đau, cầu xin Tử Thần đại nhân nhẹ tay hơn.."
Cô nói từng từ rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay của thần linh, trong mắt không hề có sự sợ hãi, thay vào đó môi cô lại có một nụ cười thoáng qua.
Cô đang câu dẫn anh.
Anh dường như đã hiểu rõ được một chút gì đó.
Một sinh vật nhỏ bé lại đang câu dẫn thần linh.
Một âm thanh cười nhạo xuyên qua lớp mặt nạ, lực véo cằm cô càng mạnh hơn: "Ngươi đang câu dẫn ta sao?"
Lông mi của cô gái run rẩy, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nhưng đôi môi đỏ mọng lại điên cuồng thốt ra những lời âu yếm: "Đúng vậy, thưa đại nhân. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài thì em đã yêu ngài sâu đậm không thể thoát ra được, em muốn ở bên cạnh đại nhân. Chỉ mong đại nhân cho Chức Tịch một cơ hội."
Cô gái nghiêng người về phía trước, đôi tay run rẩy nắm lấy một góc áo choàng của vị thần lạnh lẽo: "Xin đại nhân thương xót."
Anh vậy mà nhất thời dừng lại.
"Ngươi sẽ không cho rằng quyến rũ ta thì sẽ thoát khỏi cái chết chứ?"
Anh kẹp chặt tay nhất nửa người cô lên. Bên dưới lớp mặt nạ xương trắng dường như có ánh sáng vàng chảy qua, anh tiếp tục phát ra uy áp khủng khiếp của mình.
"Ta sẽ không dễ dàng bị lừa bởi một con kiến nhỏ đâu."
Anh không tin rằng một con kiến nhỏ bé sẽ yêu anh, vị Tử Thần có thể cướp đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào.
Cô gái này to gan đến mức dám lừa dối thần linh.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, nhưng trong mắt không hề có chút căng thẳng nào khi bị lời nói của anh vạch trần, ngược lại nước mắt càng lúc càng rơi nhiều.
Đột nhiên anh cảm thấy có chút không nỡ.
Không nỡ sao?
Trước đây anh chưa từng trải qua cảm xúc như vậy.
Anh đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút thú vị.
Trong nháy mắt, áp lực mạnh mẽ kia đã thu hồi, giọng nói lãnh diễm kia lại vang lên: "Vật nhỏ, tha cho ngươi một mạng." Vừa dứt lời, chiếc áo choàng đen kia đột nhiên biến mất.
Hứa Chức Tịch ngã xuống đất, thở hổn hển.
* * *
Trước khi ngủ, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Trước hết, nhiệm vụ của phó bản này là phá hủy Sổ tay tử thần, nhưng dù có thử bao nhiêu phương pháp cũng không thể gây ra tổn hại nào cho nó.
Tác động thông thường không thể phá hủy được nó.
Lẽ nào cần đến sức mạnh của Tử Thần sao?
Tử Thần, cô có thể cảm nhận được đó chính là Khâm Ngạn.
Nhưng phó bản này anh không những không có ký ức mà còn không có tình cảm gì với cô.
Anh không lưu tình mà phóng ra uy áp với cô.
Anh lạnh lẽo vô tình, là một vị Tử Thần thực sự.
* * *
Sáng hôm sau.
Lâm Hạn lại lấy Sổ tay tử thần ra, vẻ mặt nghiêm túc chỉ ra những thay đổi ký tự bên trong.
Tên của Lâm Hạn được đặt ở trên cùng và ngày mất của hắn được đổi thành hôm nay.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là bốn ngày sau sao?"
Chu Kí Bạch nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Lâm Hạn đẩy gọng kính lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh, như thể người phải chết đêm nay không phải là hắn: "Chắc là do tối qua tôi cầm quyển sổ này. Hơn nữa, thời hạn của các người là trong vòng năm ngày, không phải bốn ngày sau nữa."
"Nói cách khác, nếu chúng ta không chủ động đưa một người ra thì Tử Thần vẫn có thể giết người sao?"
Sắc mặt Tô Yên nghiêm túc, cô ta nhìn vào quyển sổ rồi hỏi: "Chẳng lẽ là do hôm qua chúng ta muốn phá hỏng quyển sổ nên chọc giận Tử Thần?"
"Không phải là nên hiện tên của Hứa Chức Tịch sao? Dù sao thì mọi việc ngày hôn qua là do cô ấy làm."
Triệu Nhân mở đôi mắt ngây thơ dịu dàng của mình ra, nói những lời này mà không hề thay đổi biểu cảm.
Mọi người đều nhìn cô ta.
Cô ta ngay lập tức có chút hoảng loạn: "Tôi chỉ nói sự thật thôi. Hôm qua đúng là Chức Tịch.. Tôi chỉ thấy bất bình cho Lâm Hạn thôi."
Một giọng nói ngả ngớn đột nhiên chen ngang, người đàn ông cười khẩy: "Cô làm vậy là để bênh vực kẻ yếu hay để thỏa mãn ham muốn xấu xa của mình?"
"Anh.."
Cô gái thường ngày dịu dàng và ít nói kia lại đỏ mặt tía tai trước lời nói của Thẩm Túc.
Hứa Chức Tịch đảo mắt nhìn mấy người kia, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Cho nên, các ngươi là trách tôi hôm qua đã bày mưu hiến kế cho các người?"
Sự im lặng bao trùm.
"Đã như vậy thì tôi nhận. Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng là người đưa ra đề xuất này."
Người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp khẽ nhíu mày rồi giải thích.
"Học tỷ làm như vậy cũng là vì chúng ta. Đương nhiên, Hứa Chức Tịch cũng như vậy."
Ánh mắt của Chu Kí Bạch có chút mơ hồ. Hắn liếc nhìn Hứa Chức Tịch sắc mặt tái nhợt, rồi liếc nhìn Thẩm Túc ngả ngớn, rồi lại nhìn Lâm Hạn thong dong bình tĩnh.
"Không bằng chúng ta chờ qua đêm nay rồi nói sau?"
Những thứ bọn họ có thể làm bây giờ cũng chỉ có vậy.
Không ai chạm vào Sổ tay tử thần nữa vì sợ nội dung trên tờ giấy sẽ lại thay đổi.
May mắn là trong biệt thự này có đủ nước và thức ăn, vì vậy họ sẽ không chết đói trước khi bị Tử Thần giết chết.
Trong lúc mọi người còn đang phân tâm, Hứa Chức Tịch đã di chuyển đến bên cạnh cuốn sổ và mở trang đó ra.
Trước đó cô chỉ lướt qua mà không đọc kỹ nội dung ở đầu tờ giấy.
Một trang.
Hai trang.
Ba trang.
* * *
Đầu ngón tay cô dừng lại, một ánh mắt cổ quái hướng về phía cô. Cô ngước lên như thể vừa nhận ra điều gì đó, nhưng không thấy ai nhìn mình cả.
Chẳng lẽ là Tử Thần?
Nhưng cô luôn cảm thấy mọi chuyện không phải như vậy.
Những trang phía trước không có mấy người, chỉ có khoảng chục người, cô nhanh chóng nhìn tất cả bọn họ. Ngoại trừ một chàng trai trẻ tên là Lâm Chí nhỏ tuổi hơn cô, những người khác đều ở độ tuổi hai mươi hoặc ba mươi.
Cô định tiếp tục đọc, nhưng cuốn sổ trên tay đã bị một lực mạnh mẽ giật lấy: "Nếu không muốn chết thì đừng chạm vào nó nữa."
Dưới cặp kính gọng đen, một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô, một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu lan tỏa trong lòng.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Hứa Chức Tịch nhìn bóng đen cách đó không xa thì dừng bước chân.
Sau lưng anh là chiếc áo choàng đen dài kéo lê trên mặt đất, bên dưới mũ áo choàng là một chiếc mặt nạ xương trắng ghê rợn.
Tay áo rộng thùng thình, có thể loáng thoáng nhìn thấy những ngón tay trắng nhợt đang cầm chặt chiếc cán dài màu đen, phía trên có một lưỡi liềm vắt ngang.
Một luồng áp lực âm u lạnh lẽo ập đến.
Đầu gối cô mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Góc áo choàng đen rơi xuống trước mắt cô, những ngón tay thon dài véo mạnh cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng chiếc mặt nạ ghê tởm.
"Vật nhỏ, ngươi lại dám bất chấp mệnh lệnh, phá hủy Sổ tay tử thần của ta."
Giọng nói lạnh lùng mĩ diễm như những viên ngọc trai rơi trên đĩa bạc, đập vào tai Hứa Chức Tịch.
Áp lực cường thế khủng bố khiến Hứa Chức Tịch có chút nghẹt thở, đồng thời cũng khiến cô nhận ra Khâm Ngạn trong phó bản này khác với những phó bản trước.
Xem ra cô cần phải "công lược" bạn trai mình trong phó bản này.
"Tử Thần đại nhân định trừng phạt em sao?"
Cô nói những lời này rất nhẹ nhàng, giống như lời thì thầm dịu dàng giữa những người yêu nhau.
Cô gái không tránh né nhìn thẳng anh, đôi mắt to tròn quyến rũ đầy ướt át, khóe mắt hơi cong lên, như thể đang nũng nịu hờn dỗi.
Nhưng không hề có chút sợ hãi nào cả.
Thân là Tử Thần, mặc dù bị pháp tắc giam cầm ở nơi này, nhưng anh cũng đã nhìn thấy quá nhiều người. Ai nhìn thấy anh cũng đều lộ vẻ sợ hãi, kính sợ hoặc cảnh giác.
Nhưng vật nhỏ phía dưới này lại có ánh mắt như vậy..
Kỳ lạ.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô có vẻ không thoải mái trước áp lực của anh, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, anh chỉ cần duỗi nhẹ tay một cái là có thể bẻ gãy chiếc cổ thanh mảnh của cô.
"Tử Thần đại nhân định trừng phạt em sao?"
Cô dùng giọng khàn khàn lặp lại câu này, hơi thở trở nên gấp gáp hơn vì ngực bị thắt lại.
Những ngón tay của anh siết chặt hơn: "Vật nhỏ, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Những đầu ngón tay thon dài, trắng nõn và mềm mại từ từ đặt trên cổ tay anh, mềm mại như lông vũ: "Tử Thần đại nhân, ngài muốn giết em sao? Vậy thì rất vinh dự cho Chức Tịch, nhưng Chức Tịch lại sợ đau, cầu xin Tử Thần đại nhân nhẹ tay hơn.."
Cô nói từng từ rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay của thần linh, trong mắt không hề có sự sợ hãi, thay vào đó môi cô lại có một nụ cười thoáng qua.
Cô đang câu dẫn anh.
Anh dường như đã hiểu rõ được một chút gì đó.
Một sinh vật nhỏ bé lại đang câu dẫn thần linh.
Một âm thanh cười nhạo xuyên qua lớp mặt nạ, lực véo cằm cô càng mạnh hơn: "Ngươi đang câu dẫn ta sao?"
Lông mi của cô gái run rẩy, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nhưng đôi môi đỏ mọng lại điên cuồng thốt ra những lời âu yếm: "Đúng vậy, thưa đại nhân. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài thì em đã yêu ngài sâu đậm không thể thoát ra được, em muốn ở bên cạnh đại nhân. Chỉ mong đại nhân cho Chức Tịch một cơ hội."
Cô gái nghiêng người về phía trước, đôi tay run rẩy nắm lấy một góc áo choàng của vị thần lạnh lẽo: "Xin đại nhân thương xót."
Anh vậy mà nhất thời dừng lại.
"Ngươi sẽ không cho rằng quyến rũ ta thì sẽ thoát khỏi cái chết chứ?"
Anh kẹp chặt tay nhất nửa người cô lên. Bên dưới lớp mặt nạ xương trắng dường như có ánh sáng vàng chảy qua, anh tiếp tục phát ra uy áp khủng khiếp của mình.
"Ta sẽ không dễ dàng bị lừa bởi một con kiến nhỏ đâu."
Anh không tin rằng một con kiến nhỏ bé sẽ yêu anh, vị Tử Thần có thể cướp đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào.
Cô gái này to gan đến mức dám lừa dối thần linh.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, nhưng trong mắt không hề có chút căng thẳng nào khi bị lời nói của anh vạch trần, ngược lại nước mắt càng lúc càng rơi nhiều.
Đột nhiên anh cảm thấy có chút không nỡ.
Không nỡ sao?
Trước đây anh chưa từng trải qua cảm xúc như vậy.
Anh đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút thú vị.
Trong nháy mắt, áp lực mạnh mẽ kia đã thu hồi, giọng nói lãnh diễm kia lại vang lên: "Vật nhỏ, tha cho ngươi một mạng." Vừa dứt lời, chiếc áo choàng đen kia đột nhiên biến mất.
Hứa Chức Tịch ngã xuống đất, thở hổn hển.
* * *
Trước khi ngủ, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Trước hết, nhiệm vụ của phó bản này là phá hủy Sổ tay tử thần, nhưng dù có thử bao nhiêu phương pháp cũng không thể gây ra tổn hại nào cho nó.
Tác động thông thường không thể phá hủy được nó.
Lẽ nào cần đến sức mạnh của Tử Thần sao?
Tử Thần, cô có thể cảm nhận được đó chính là Khâm Ngạn.
Nhưng phó bản này anh không những không có ký ức mà còn không có tình cảm gì với cô.
Anh không lưu tình mà phóng ra uy áp với cô.
Anh lạnh lẽo vô tình, là một vị Tử Thần thực sự.
* * *
Sáng hôm sau.
Lâm Hạn lại lấy Sổ tay tử thần ra, vẻ mặt nghiêm túc chỉ ra những thay đổi ký tự bên trong.
Tên của Lâm Hạn được đặt ở trên cùng và ngày mất của hắn được đổi thành hôm nay.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là bốn ngày sau sao?"
Chu Kí Bạch nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Lâm Hạn đẩy gọng kính lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh, như thể người phải chết đêm nay không phải là hắn: "Chắc là do tối qua tôi cầm quyển sổ này. Hơn nữa, thời hạn của các người là trong vòng năm ngày, không phải bốn ngày sau nữa."
"Nói cách khác, nếu chúng ta không chủ động đưa một người ra thì Tử Thần vẫn có thể giết người sao?"
Sắc mặt Tô Yên nghiêm túc, cô ta nhìn vào quyển sổ rồi hỏi: "Chẳng lẽ là do hôm qua chúng ta muốn phá hỏng quyển sổ nên chọc giận Tử Thần?"
"Không phải là nên hiện tên của Hứa Chức Tịch sao? Dù sao thì mọi việc ngày hôn qua là do cô ấy làm."
Triệu Nhân mở đôi mắt ngây thơ dịu dàng của mình ra, nói những lời này mà không hề thay đổi biểu cảm.
Mọi người đều nhìn cô ta.
Cô ta ngay lập tức có chút hoảng loạn: "Tôi chỉ nói sự thật thôi. Hôm qua đúng là Chức Tịch.. Tôi chỉ thấy bất bình cho Lâm Hạn thôi."
Một giọng nói ngả ngớn đột nhiên chen ngang, người đàn ông cười khẩy: "Cô làm vậy là để bênh vực kẻ yếu hay để thỏa mãn ham muốn xấu xa của mình?"
"Anh.."
Cô gái thường ngày dịu dàng và ít nói kia lại đỏ mặt tía tai trước lời nói của Thẩm Túc.
Hứa Chức Tịch đảo mắt nhìn mấy người kia, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Cho nên, các ngươi là trách tôi hôm qua đã bày mưu hiến kế cho các người?"
Sự im lặng bao trùm.
"Đã như vậy thì tôi nhận. Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng là người đưa ra đề xuất này."
Người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp khẽ nhíu mày rồi giải thích.
"Học tỷ làm như vậy cũng là vì chúng ta. Đương nhiên, Hứa Chức Tịch cũng như vậy."
Ánh mắt của Chu Kí Bạch có chút mơ hồ. Hắn liếc nhìn Hứa Chức Tịch sắc mặt tái nhợt, rồi liếc nhìn Thẩm Túc ngả ngớn, rồi lại nhìn Lâm Hạn thong dong bình tĩnh.
"Không bằng chúng ta chờ qua đêm nay rồi nói sau?"
Những thứ bọn họ có thể làm bây giờ cũng chỉ có vậy.
Không ai chạm vào Sổ tay tử thần nữa vì sợ nội dung trên tờ giấy sẽ lại thay đổi.
May mắn là trong biệt thự này có đủ nước và thức ăn, vì vậy họ sẽ không chết đói trước khi bị Tử Thần giết chết.
Trong lúc mọi người còn đang phân tâm, Hứa Chức Tịch đã di chuyển đến bên cạnh cuốn sổ và mở trang đó ra.
Trước đó cô chỉ lướt qua mà không đọc kỹ nội dung ở đầu tờ giấy.
Một trang.
Hai trang.
Ba trang.
* * *
Đầu ngón tay cô dừng lại, một ánh mắt cổ quái hướng về phía cô. Cô ngước lên như thể vừa nhận ra điều gì đó, nhưng không thấy ai nhìn mình cả.
Chẳng lẽ là Tử Thần?
Nhưng cô luôn cảm thấy mọi chuyện không phải như vậy.
Những trang phía trước không có mấy người, chỉ có khoảng chục người, cô nhanh chóng nhìn tất cả bọn họ. Ngoại trừ một chàng trai trẻ tên là Lâm Chí nhỏ tuổi hơn cô, những người khác đều ở độ tuổi hai mươi hoặc ba mươi.
Cô định tiếp tục đọc, nhưng cuốn sổ trên tay đã bị một lực mạnh mẽ giật lấy: "Nếu không muốn chết thì đừng chạm vào nó nữa."
Dưới cặp kính gọng đen, một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô, một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu lan tỏa trong lòng.[/HIDE-THANKS][/BOOK]