Chương 020: Thân phận lộ tẩy
[HIDE-THANKS]
Diệp Phàm trở lại Nguyệt Nha Loan nơi Phùng Nguyệt Doanh ở, bấm chuông cửa.
Phùng Nguyệt Doanh nhanh chóng ra mở cửa, thấy Diệp Phàm bình yên đứng ở đó, cô vừa vui vẻ, vừa kinh ngạc.
"Diệp Phàm, bọn chúng không làm gì anh à? Anh có bị thương không?"
Diệp Phàm xoay một vòng, giang tay ra cười nói: "Em thấy anh có giống bị thương không?"
Phùng Nguyệt Doanh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, "Anh mau vào đi, kể cho em nghe xem thế nào, em ở nhà lo lắng gần chết, báo cảnh sát xong cũng không biết liệu có lợn lành chữa thành lợn què không."
Diệp Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, Phùng Nguyệt Doanh báo cảnh sát thật ra cũng chịu nguy hiểm, bất kể như thế nào, đây cũng là một phầm tâm ý của cô.
Đi vào phòng khách, Diệp Phàm ngồi xuống ghế thuận miệng bịa ra một cái cớ, nói người của Bộ quốc phòng đến giúp đỡ, cảnh cáo cha con nhà họ Chu xong thả anh ra.
Còn nếu nói thật những chuyện máu tanh kia, sợ là Phùng Nguyệt Doanh sẽ sợ hãi, Diệp Phàm cảm thấy cũng không cần thiết.
"Thật không? Em còn tưởng là báo cảnh sát cũng vô dụng, xem ra an ninh trật tự của Hoa Hải chúng ta vẫn rất tốt." Phùng Nguyệt Doanh quan tâm nói: "Diệp Phàm, sau này anh đừng có kích động như vậy nữa. Em biết anh có chút võ, nhưng có một số việc nhịn một chút sẽ qua. Xã hội có rất nhiều kẻ liều mạng, không cần phải va chạm với bọn chúng."
Diệp Phàm cười híp mắt nhìn cô, "Doanh Doanh, em quan tâm anh như vậy, có phải yêu anh rồi không?"
Mặt Phùng Nguyệt Doanh đỏ bừng, cầm cái gối trên ghế ném qua, trách mắng: "Anh nghĩ linh tinh cái gì thế? Anh vì bảo vệ em mới bị nguy hiểm, em quan tâm anh một chút không phải rất bình thường à?"
Thấy cô xấu hổ, Diệp Phàm ngứa ngáy trong lòng, đã lâu không động đến phụ nữ, bây giờ lại gặp được thục nữ cực phẩm thế này, rất hợp với tâm ý của anh.
Diệp Phàm kéo mạnh Phùng Nguyệt Doanh vào lòng mình.
"..."
Phùng Nguyệt Doanh khẽ hô lên, ngẩng đầu phát hiện Diệp Phàm đang dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn mình.
"Anh.. ưm!"
Không đợi cô mở miệng, Diệp Phàm đã hôn cô.
"Ưm.." Diệp Phàm rất thành thục khiến cơ thể mềm mại của Phùng Nguyệt Doanh nhanh chóng nóng lên, cô cảm thấy mình hơi là lạ, có chút khó khống chế.
Nhưng sâu trong nội tâm cô vẫn là tính cách truyền thống bảo thủ, khiến Phùng Nguyệt Doanh duy trì được chút tỉnh táo cuối cùng.
Cô nhẹ nhàng đẩy Diệp Phàm ra, đôi mắt trong suốt lấp lánh động lòng người, "Diệp Phàm, tạm thời đừng như vậy, chúng ta quen biết một thời gian rồi.. nhưng dù sao vẫn chưa hiểu nhiều về nhau, ít nhất phải có một mối quan hệ danh chính ngôn thuận đã.."
Diệp Phàm cũng dừng tay lại, trong lòng có chút áy náy, cũng đúng, Phùng Nguyệt Doanh không phải những cô gái mình chơi bời ở nước ngoài kia, đối với những người phụ nữ đó mà nói, chuyện nam nữ chỉ là tiêu khiển giải trí, giống như ca hát khiêu vũ thôi.
Nhưng Phùng Nguyệt Doanh thì khác, cô cảm thấy đây là nghi thức rất thần thánh trang nghiêm, không thể dễ dàng giao lần đầu tiên ra được.
"Xin lỗi, Doanh Doanh, anh lỗ mãng quá, lần sau sẽ không thế nữa." Diệp Phàm buông cô ra, đè nén lửa nóng của mình.
Thấy Diệp Phàm tôn trọng suy nghĩ của mình, Phùng Nguyệt Doanh cảm thấy rất thỏa mãn, dù sao điều này cũng chứng minh Diệp Phàm để ý đến cô.
Mắt Phùng Nguyệt Doanh long lanh, đưa tay ôm lấy cổ Diệp Phàm, chủ động hôn, "Chỉ cần anh tốt với em, sớm muộn gì em cũng là của anh, chúng ta cho nhau chút thời gian được chứ.."
Diệp Phàm hít một hơi lạnh, bị sự ngọt ngào bất ngờ bắn trúng tim, cảm giác toàn thân cũng mềm ra.
Cô gái này nhìn thì đoan trang, nhưng sâu bên trong lại tiềm ẩn một con hồ ly.
Phùng Nguyệt Doanh nói xong lời này cảm thấy xấu hổ, vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, nói: "Được rồi, anh an toàn trở về em cũng yên tâm, lần tới có thời gian em sẽ đi mua chút đồ ăn ngon nấu mấy món sở trường cho anh nếm thử."
Diệp Phàm vẫn muốn ôm cô nhiều hơn, buồn bực: "Tại sao phải lần tới? Hôm nay không phải cuối tuần à, buổi trưa chúng ta có thể ăn với nhau."
Phùng Nguyệt Doanh áy náy nói: "Đúng là cuối tuần, nhưng cấp trên có chuyện tìm em, em phải đến ngay, em vốn còn lo lắng cho anh, bây giờ nếu anh đã không sao thì em cũng phải nhanh chóng qua đó."
"Vậy à.. thôi được rồi, anh cũng đi", Diệp Phàm nhớ Tô Khinh Tuyết gọi điện thoại tìm mình, vừa vặn túi đồ nghề của mình cũng ở quận Bạch Lộ, mình cũng nên trở về thu dọn một chút, dù là bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng không thể ném bát cơm đi được.
Phùng Nguyệt Doanh có một chiếc Audi S3 màu đỏ, vừa vặn đỗ ở bên cạnh Nguyệt Nha Loan.
Chiếc xe này nhỏ nhắn xinh đẹp, giá tiền cũng vừa phải, ngược lại rất phù hợp với khí chất quản lý cấp cao của công ty như Phùng Nguyệt Doanh, chỉ là bình thường ở khu chung cư, rất gần công ty nên cô không dùng đến.
Cô vốn định đưa Diệp Phàm đi một đoạn nhưng Diệp Phàm đi tàu điện ngầm rất thuận lợi nên cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ lưu số điện thoại của nhau lại, tiện cho hôm khác liên lạc.
Đi tàu điện ngầm nửa tiếng, lại đi bộ một đoạn, Diệp Phàm đã tới số 6 quận Bạch Lộ một lần nữa.
Chuông cửa vừa vang lên, thím Giang đã vội vàng ra mở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, "Diệp Phàm, cuối cùng cậu cũng quay lại rồi! Tôi còn đang lo lắng cho cậu đây, mau vào đi!"
Diệp Phàm thấy thím Giang vui từ tận đáy lòng mà có chút xấu hổ, xem ra bà ấy đã coi anh là người mình rồi, mình thật sự nên gọi điện thoại cho bà ấy yên tâm.
Nhưng vừa mới định vào nhà đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc truyền từ trong ra, "Diệp Phàm? Sao cậu lại đến đây?"
Diệp Phàm sững sờ, ngẩng đầu nhìn vào phòng khách, phát hiện Phùng Nguyệt Doanh đang ngồi trên sô pha!
"Ặc.." Đầu óc Diệp Phàm có chút mơ hồ, liên tưởng tới việc cô nói cấp trên tìm cô bàn chuyện, hóa ra cấp trên chính là Tô Khinh Tuyết sao?
Tô Khinh Tuyết lạnh lùng yên lặng ngồi đó uống trà, trong đôi mắt như mùa thu thoáng qua mấy tia suy nghĩ, bình tĩnh hỏi: "Giám đốc Phùng, chị quen Diệp Phàm à?"
Phùng Nguyệt Doanh mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn trả lời thành thật, "Vâng, tôi quen anh ấy một thời gian rồi, trước đây tôi suýt bị người của bang Cá Mập Trắng bắt, là Diệp Phàm giúp tôi.."
Phùng Nguyệt Doanh không dám nói bọn họ vừa từ chỗ ở của mình ra, dù sao quan hệ giữa hai người rất mập mờ, không tiện nói.
"Ồ?" Tô Khinh Tuyết không ngờ Diệp Phàm chính là người đàn ông cứu Phùng Nguyệt Doanh, không khỏi có chút bất ngờ: "Hai người quen nhau thế nào?"
"Giám đốc Tô, cô không biết à? Cậu ấy là thợ sửa chữa điện nước ở chung cư Cẩm Tú chúng ta, kỹ thuật sửa chữa rất tốt." Phùng Nguyệt Doanh còn không quên khen ngợi anh.
Nhưng Tô Khinh Tuyết nghe thấy thì lập tức cảm giác mình lại bị lừa rồi!
Chẳng trách người này có một túi đồ nghề để ở nhà, chẳng trách anh biết sửa ti vi, hóa ra thân phận của anh không đơn thuần là "gia sư"?
Diệp Phàm cười thật thà làm như không có chuyện gì xảy ra.
Phùng Nguyệt Doanh thì tò mò hỏi: "Giám đốc Tô, cô bảo Diệp Phàm tới sửa chữa đồ điện gì à?"
"Ặc.. thật ra tôi.." Diệp Phàm đang nghĩ xem giải thích thế nào nhưng không biết mở miệng kiểu gì.
Tô Khinh Tuyết cũng cảm thấy đau đầu, thật ra cô cũng không hy vọng chuyện này có quá nhiều người biết, bởi vì cô chỉ ký hợp đồng ba tháng với Diệp Phàm, qua thời kỳ đặc biệt này, bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Cho nên quan hệ người yêu này chỉ cần để người cần biết biết là được, nhân viên trong công ty không cần thiết hiểu.
Nói trắng ra thì tìm đàn ông giả làm bạn trai, chuyện này nói ra cũng mất mặt, thậm chí sẽ trở thành trò cười và vết nhơ.
Tô Khinh Tuyết duy trì vẻ bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Giám đốc Phùng, đi vào phòng sách của tôi nói chuyện đi, có ít tài liệu cũng cần chị xem thêm."
Phùng Nguyệt Doanh dù gì cũng là nữ cường nhân, ưu tiên công việc trước, gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta lên tầng đi.."
Đợi hai cô gái lên tầng, Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đến phòng bếp tìm thím Giang lấy hai cốc nước đá, uống ừng ực xong mới cảm thấy thuận khí.
Thím Giang thâm ý nhìn anh, trong mắt lộ ra ý tứ đặc biệt khiến vẻ mặt Diệp Phàm rất lúng túng.
Phùng Nguyệt Doanh nhanh chóng ra mở cửa, thấy Diệp Phàm bình yên đứng ở đó, cô vừa vui vẻ, vừa kinh ngạc.
"Diệp Phàm, bọn chúng không làm gì anh à? Anh có bị thương không?"
Diệp Phàm xoay một vòng, giang tay ra cười nói: "Em thấy anh có giống bị thương không?"
Phùng Nguyệt Doanh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, "Anh mau vào đi, kể cho em nghe xem thế nào, em ở nhà lo lắng gần chết, báo cảnh sát xong cũng không biết liệu có lợn lành chữa thành lợn què không."
Diệp Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, Phùng Nguyệt Doanh báo cảnh sát thật ra cũng chịu nguy hiểm, bất kể như thế nào, đây cũng là một phầm tâm ý của cô.
Đi vào phòng khách, Diệp Phàm ngồi xuống ghế thuận miệng bịa ra một cái cớ, nói người của Bộ quốc phòng đến giúp đỡ, cảnh cáo cha con nhà họ Chu xong thả anh ra.
Còn nếu nói thật những chuyện máu tanh kia, sợ là Phùng Nguyệt Doanh sẽ sợ hãi, Diệp Phàm cảm thấy cũng không cần thiết.
"Thật không? Em còn tưởng là báo cảnh sát cũng vô dụng, xem ra an ninh trật tự của Hoa Hải chúng ta vẫn rất tốt." Phùng Nguyệt Doanh quan tâm nói: "Diệp Phàm, sau này anh đừng có kích động như vậy nữa. Em biết anh có chút võ, nhưng có một số việc nhịn một chút sẽ qua. Xã hội có rất nhiều kẻ liều mạng, không cần phải va chạm với bọn chúng."
Diệp Phàm cười híp mắt nhìn cô, "Doanh Doanh, em quan tâm anh như vậy, có phải yêu anh rồi không?"
Mặt Phùng Nguyệt Doanh đỏ bừng, cầm cái gối trên ghế ném qua, trách mắng: "Anh nghĩ linh tinh cái gì thế? Anh vì bảo vệ em mới bị nguy hiểm, em quan tâm anh một chút không phải rất bình thường à?"
Thấy cô xấu hổ, Diệp Phàm ngứa ngáy trong lòng, đã lâu không động đến phụ nữ, bây giờ lại gặp được thục nữ cực phẩm thế này, rất hợp với tâm ý của anh.
Diệp Phàm kéo mạnh Phùng Nguyệt Doanh vào lòng mình.
"..."
Phùng Nguyệt Doanh khẽ hô lên, ngẩng đầu phát hiện Diệp Phàm đang dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn mình.
"Anh.. ưm!"
Không đợi cô mở miệng, Diệp Phàm đã hôn cô.
"Ưm.." Diệp Phàm rất thành thục khiến cơ thể mềm mại của Phùng Nguyệt Doanh nhanh chóng nóng lên, cô cảm thấy mình hơi là lạ, có chút khó khống chế.
Nhưng sâu trong nội tâm cô vẫn là tính cách truyền thống bảo thủ, khiến Phùng Nguyệt Doanh duy trì được chút tỉnh táo cuối cùng.
Cô nhẹ nhàng đẩy Diệp Phàm ra, đôi mắt trong suốt lấp lánh động lòng người, "Diệp Phàm, tạm thời đừng như vậy, chúng ta quen biết một thời gian rồi.. nhưng dù sao vẫn chưa hiểu nhiều về nhau, ít nhất phải có một mối quan hệ danh chính ngôn thuận đã.."
Diệp Phàm cũng dừng tay lại, trong lòng có chút áy náy, cũng đúng, Phùng Nguyệt Doanh không phải những cô gái mình chơi bời ở nước ngoài kia, đối với những người phụ nữ đó mà nói, chuyện nam nữ chỉ là tiêu khiển giải trí, giống như ca hát khiêu vũ thôi.
Nhưng Phùng Nguyệt Doanh thì khác, cô cảm thấy đây là nghi thức rất thần thánh trang nghiêm, không thể dễ dàng giao lần đầu tiên ra được.
"Xin lỗi, Doanh Doanh, anh lỗ mãng quá, lần sau sẽ không thế nữa." Diệp Phàm buông cô ra, đè nén lửa nóng của mình.
Thấy Diệp Phàm tôn trọng suy nghĩ của mình, Phùng Nguyệt Doanh cảm thấy rất thỏa mãn, dù sao điều này cũng chứng minh Diệp Phàm để ý đến cô.
Mắt Phùng Nguyệt Doanh long lanh, đưa tay ôm lấy cổ Diệp Phàm, chủ động hôn, "Chỉ cần anh tốt với em, sớm muộn gì em cũng là của anh, chúng ta cho nhau chút thời gian được chứ.."
Diệp Phàm hít một hơi lạnh, bị sự ngọt ngào bất ngờ bắn trúng tim, cảm giác toàn thân cũng mềm ra.
Cô gái này nhìn thì đoan trang, nhưng sâu bên trong lại tiềm ẩn một con hồ ly.
Phùng Nguyệt Doanh nói xong lời này cảm thấy xấu hổ, vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, nói: "Được rồi, anh an toàn trở về em cũng yên tâm, lần tới có thời gian em sẽ đi mua chút đồ ăn ngon nấu mấy món sở trường cho anh nếm thử."
Diệp Phàm vẫn muốn ôm cô nhiều hơn, buồn bực: "Tại sao phải lần tới? Hôm nay không phải cuối tuần à, buổi trưa chúng ta có thể ăn với nhau."
Phùng Nguyệt Doanh áy náy nói: "Đúng là cuối tuần, nhưng cấp trên có chuyện tìm em, em phải đến ngay, em vốn còn lo lắng cho anh, bây giờ nếu anh đã không sao thì em cũng phải nhanh chóng qua đó."
"Vậy à.. thôi được rồi, anh cũng đi", Diệp Phàm nhớ Tô Khinh Tuyết gọi điện thoại tìm mình, vừa vặn túi đồ nghề của mình cũng ở quận Bạch Lộ, mình cũng nên trở về thu dọn một chút, dù là bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng không thể ném bát cơm đi được.
Phùng Nguyệt Doanh có một chiếc Audi S3 màu đỏ, vừa vặn đỗ ở bên cạnh Nguyệt Nha Loan.
Chiếc xe này nhỏ nhắn xinh đẹp, giá tiền cũng vừa phải, ngược lại rất phù hợp với khí chất quản lý cấp cao của công ty như Phùng Nguyệt Doanh, chỉ là bình thường ở khu chung cư, rất gần công ty nên cô không dùng đến.
Cô vốn định đưa Diệp Phàm đi một đoạn nhưng Diệp Phàm đi tàu điện ngầm rất thuận lợi nên cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ lưu số điện thoại của nhau lại, tiện cho hôm khác liên lạc.
Đi tàu điện ngầm nửa tiếng, lại đi bộ một đoạn, Diệp Phàm đã tới số 6 quận Bạch Lộ một lần nữa.
Chuông cửa vừa vang lên, thím Giang đã vội vàng ra mở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, "Diệp Phàm, cuối cùng cậu cũng quay lại rồi! Tôi còn đang lo lắng cho cậu đây, mau vào đi!"
Diệp Phàm thấy thím Giang vui từ tận đáy lòng mà có chút xấu hổ, xem ra bà ấy đã coi anh là người mình rồi, mình thật sự nên gọi điện thoại cho bà ấy yên tâm.
Nhưng vừa mới định vào nhà đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc truyền từ trong ra, "Diệp Phàm? Sao cậu lại đến đây?"
Diệp Phàm sững sờ, ngẩng đầu nhìn vào phòng khách, phát hiện Phùng Nguyệt Doanh đang ngồi trên sô pha!
"Ặc.." Đầu óc Diệp Phàm có chút mơ hồ, liên tưởng tới việc cô nói cấp trên tìm cô bàn chuyện, hóa ra cấp trên chính là Tô Khinh Tuyết sao?
Tô Khinh Tuyết lạnh lùng yên lặng ngồi đó uống trà, trong đôi mắt như mùa thu thoáng qua mấy tia suy nghĩ, bình tĩnh hỏi: "Giám đốc Phùng, chị quen Diệp Phàm à?"
Phùng Nguyệt Doanh mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn trả lời thành thật, "Vâng, tôi quen anh ấy một thời gian rồi, trước đây tôi suýt bị người của bang Cá Mập Trắng bắt, là Diệp Phàm giúp tôi.."
Phùng Nguyệt Doanh không dám nói bọn họ vừa từ chỗ ở của mình ra, dù sao quan hệ giữa hai người rất mập mờ, không tiện nói.
"Ồ?" Tô Khinh Tuyết không ngờ Diệp Phàm chính là người đàn ông cứu Phùng Nguyệt Doanh, không khỏi có chút bất ngờ: "Hai người quen nhau thế nào?"
"Giám đốc Tô, cô không biết à? Cậu ấy là thợ sửa chữa điện nước ở chung cư Cẩm Tú chúng ta, kỹ thuật sửa chữa rất tốt." Phùng Nguyệt Doanh còn không quên khen ngợi anh.
Nhưng Tô Khinh Tuyết nghe thấy thì lập tức cảm giác mình lại bị lừa rồi!
Chẳng trách người này có một túi đồ nghề để ở nhà, chẳng trách anh biết sửa ti vi, hóa ra thân phận của anh không đơn thuần là "gia sư"?
Diệp Phàm cười thật thà làm như không có chuyện gì xảy ra.
Phùng Nguyệt Doanh thì tò mò hỏi: "Giám đốc Tô, cô bảo Diệp Phàm tới sửa chữa đồ điện gì à?"
"Ặc.. thật ra tôi.." Diệp Phàm đang nghĩ xem giải thích thế nào nhưng không biết mở miệng kiểu gì.
Tô Khinh Tuyết cũng cảm thấy đau đầu, thật ra cô cũng không hy vọng chuyện này có quá nhiều người biết, bởi vì cô chỉ ký hợp đồng ba tháng với Diệp Phàm, qua thời kỳ đặc biệt này, bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Cho nên quan hệ người yêu này chỉ cần để người cần biết biết là được, nhân viên trong công ty không cần thiết hiểu.
Nói trắng ra thì tìm đàn ông giả làm bạn trai, chuyện này nói ra cũng mất mặt, thậm chí sẽ trở thành trò cười và vết nhơ.
Tô Khinh Tuyết duy trì vẻ bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Giám đốc Phùng, đi vào phòng sách của tôi nói chuyện đi, có ít tài liệu cũng cần chị xem thêm."
Phùng Nguyệt Doanh dù gì cũng là nữ cường nhân, ưu tiên công việc trước, gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta lên tầng đi.."
Đợi hai cô gái lên tầng, Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đến phòng bếp tìm thím Giang lấy hai cốc nước đá, uống ừng ực xong mới cảm thấy thuận khí.
Thím Giang thâm ý nhìn anh, trong mắt lộ ra ý tứ đặc biệt khiến vẻ mặt Diệp Phàm rất lúng túng.
Chỉnh sửa cuối: