Nguyên Cửu Vạn cũng chạy đến giúp Trần Thải Tinh kéo một nhánh cây , Vương Tiêu Tiêu đi bên cạnh , nói " Trời ơi , Lúc nãy tôi sợ muốn chết , thằng bé bỗng nhiên vọt ra, tôi ngăn không kịp , may mà hai người đều không sao hết đó."
Lúc nãy anh ở dưới tàng cây chạy qua chạy lại , còn vật lộn với mấy cái thi thể, không thấy mệt . Nhưng giờ vừa tìm lại được cảm giác an toàn , Trần Thải Tinh bắt đầu thấm mệt , nói: "Về phòng rồi nói."
Kim Hải thấy Trần Thải Tinh không hề bị một vết thương nào , an toàn trở lại, nét mặt lộ rõ khó chịu, nhưng nghĩ đến viễn cảnh tối nay, đành nhịn .
-
Mùi đồ ăn đã tỏa khắp phòng khách .
Trần Thải Tinh vốn đã mệt đến chỉ cần nằm là ngủ , nhưng ngửi được mùi đồ ăn bụng anh lại lên tiếng đòi ăn . Trần Thải Tinh nghĩ đến cái bụng bia của mình , máu liền dồn lên não , nói thầm , "Bụng à , mày đã mập như vậy rồi còn đòi ăn nữa hả !" Nói thì nói vậy thôi , nhưng anh đã ngồi vào bàn ăn uống thỏa thích , dù sao thì buổi tối còn phải đánh một trận, phải ăn thì mới có sức chứ .
"Tiểu Cửu, nghe anh nói nè , sau này thấy nguy hiểm thì đừng có xông vào hiểu không hả." Bụng đã no, Trần Thải Tinh mới nhớ tới việc giác dục nhóc con.
Nguyên Cửu Vạn đáng thương nói: "Nhưng mà em thấy anh gặp nguy hiểm mà, em cũng muốn bảo vệ anh."
Mắt nhóc con đã nghẹn đẫm nước mắt, nhưng vẫn cố không để rơi giọt nước mắt nào , vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn. Trần Thải Tinh nhìn nhóc con , tình thương của cha bộc phát, giáo dục không nổi nữa, "Anh cũng không có ý trách em, Tiểu Cửu ngoan nhất nhà mà ."
Sau khi ăn xong cơm tối, ba người liền đi về phòng ngủ. Triệu Như sợ hãi run rẩy đi qua phòng Vương Tiêu Tiêu . Nhưng Vương Tiêu Tiêu nghĩ đến buổi chiều , Triệu Như bị ba người kia nói bóng nói gió , khai ra rết , cô liền dứt khoát không cho Triệu Như vào phòng.
"Tiểu Cửu, mảnh da người."
"Tiêu Tiêu, đưa dao cho tôi."
Trong phòng le lói ánh đèn mờ, Trần Thải Tinh vừa đối chiếu hướng dẫn trên tấm da người , vừa làm đinh gỗ. Cách làm đinh gỗ rất đơn giản, nhưng vì dao rất cùn, tốc độ tước cũng không nhanh được bao nhiêu. Sau mười mấy phút , cuối cùng anh cũng làm xong một cây đinh gỗ. Vẫn còn một cây nữa.
Trái tim của Johan nằm bên trái hay bên phải?
Không ai biết cả.
Thường thì càng đến thời khác quyết định , thì càng dễ bị hố!
Trong bóng đêm , anh đâm vào ngực Johan , nhưng lại bị Johan giết ngược , Johan khoái chí cười to haha "Mày muốn giết bố nhưng mày bị lừa haha , tim tao nằm bên phải đó , ngạc nhiên chưa , trầm trồ chưa ?"
Trần Thải Tinh vừa não bổ vừa cầm dao tước gỗ, khi anh vừa tước xong nhát cuối cùng, đèn bỗng vang vên một tiếng 'tạch', toàn bộ đèn lầu hai đồng loạt tắt .
Rạng sáng.
"Cô đừng về phòng nữa, ở lại đây đi, nếu kế hoạch thuận lợi thì mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi." Trần Thải Tinh nói với Vương Tiêu Tiêu, thuận tay sờ soạng mái tóc xù xù của Nguyên Cửu Vạn,
Nhóc con đầu tóc xõa tung , mắt lóe lóe đáng yêu nhìn anh.
Thôi vậy . Trần Thải Tinh cũng không mở miệng kêu Nguyên Cửu Vạn đi trốn.
Nếu đêm nay anh chết , ba người Vương Hưng Bình chắc chắn sẽ không để Tiểu Cửu sống yên.
' thịch ', ' thịch ', ' thịch '--
Nó tới.
Vì buổi chiều anh vào tầng hầm , đụng vào thùng gỗ làm Johan tức giận, thế nên bây giờ hắn đến tìm anh tâm sự rồi.. Tiếng 'thịch . thịch . thịch ' càng ngày càng gần, như cái dùi trống từng hồi từng hồi mà đánh vào ngực mọi người.
Lầu hai yên tĩnh không tiếng động.
' Thịch '!
Thùng gỗ đã nhảy đến lầu hai.
Nó bỗng tàm dừng vài giây , dường như đang tìm cái gì đó. Trần Thải Tinh biết người Johan đang tìm chính là anh. lúc chiều anh có chạm vào thùng gỗ nên Johan nhớ được mùi của anh. Quả nhiên vài giây sau, thùng gỗ lại tiếp tục nhảy lên ' thịch thịch thịch', càng ngày càng gần, 'thịch'... 'thịch'...'thịch'...
Lúc đầu , khi vừa nghe tiếng thùng gỗ va chạm vào sàn nhà , Trần Thải Tinh còn hơi sợ , nhưng nghe lâu rồi , nó càng đến gần , anh lại càng bình tĩnh.
Trần Thải Tinh nắm chặt đinh gỗ trong tay , anh thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Vương Tiêu Tiêu , cách một tấm ván cửa , ngoài hành lang bỗng vang lên một tiếng "Thịch", trước cửa phòng anh ! Tiếp đó , từng tiếng " kẽo kẹt , kẽo kẹt " vang lên liên hồi , Johan chui ra khỏi thùng gỗ.
"Có muốn làm tượng sáp không--"