Đam Mỹ [Dịch] Mang Thai Trong Trò Chơi Thần Quái - Lộ Quy Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Annie Zhang, 27 Tháng ba 2021.

  1. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    [​IMG]
    Tên truyện: Mang Thai Trong Trò Chơi Thần Quái

    Tác giả: Lộ Quy Đồ

    Thể loại: Đam Mỹ


    Giới thiệu truyện:


    Một ngày nọ , Trần Thải Tinh xuyên vào trong thế giới trò chơi kinh dị

    Cũng không có mất cái gì , trái lại còn được khuyến mại thêm một cái bụng bia " năm tháng "

    Trần Thải Tinh suy tư mà nhìn vào cái " bụng bia " của mình

    Mình là nam cho nên bụng bia này chắc là cái bàn tay vàng tặng kèm rồi ha ?

    Trần Thái Tinh cũng không biết nó có phải là bàn tay vàng hay không nữa

    Nhưng mà anh ta biết là cái " bụng bia " này , nó còn biết "bự " lên nữa !!!

    Giống như ...... Mang thai

    Dù sao thì chắc chắn là không có vụ mang thai rồi thì đừng có mơ tưởng anh ta sẽ vì bụng " bự " mà đi giả làm phụ nữ có thai đâu ha !

    Thật lâu về sau ...

    Trần Thải Tinh : Hức hức . Người ta chỉ là một thai phụ đáng thương mong manh yếu đuối thôi mà !

    Quỷ quái: Trên đời này có thai phụ nào đeo cái bụng bầu rượt theo năm con quỷ chạy giống như cô không hả ?


    Link góp ý : [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Annie Zhang
    LỊCH ĐĂNG :Vui thì đăng nhiều , thường thường thì đăng ít , buồn thì đăng 1 , quên thì không đăng . ( Dạo này chỗ mình đang cách ly , mình không về nhà lấy máy tính được nên lịch đăng không chừng vì mình dùng đt dịch , sẽ bị lâu )

     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 1.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sương đen tầng tầng bủa vây như muốn nuốt chửng toàn bộ trấn hoang .

    Từ trong một bảo nhà tàng tượng sáp rách nát len lỏi ra tia sáng đèn yếu ớt.

    "...... Các cháu à , chú có một tin tức xấu, ô tô linh kiện của mấy đứa phải vận chuyển từ thành phồ về , mất khoảng một tuần , hy vọng là chuyến đi của mấy đứa sẽ không bị hoãn lại , tuần này các cháu có thể ở lại trong viện bảo tàng này , chờ đồ đến rồi chú sẽ sửa xe cho các cháu đi tiếp ."

    "Phòng cho khách ở trên lầu hai ,phòng bếp lầu một có đồ ăn, các cháu tự nấu ăn nhé . À còn nữa, rạng sáng đừng có đi ra ngoài , với lại trên lầu ba có căn phòng bị khóa cũng đừng đi vào ha .Mấy đứa ngủ ngon ."

    Người nói chuyện là một ông chú " Tây" trung niên , tóc nâu, làn da trắng bệch, hai má hóp sâu. Từ lúc nói chuyện đến giờ , ánh mắt ông ta cứ nhìn đăm đăm vào nhóm người ở trong phòng khách , trong miệng thì thốt ra từng lời thiện chí , nhưng từ ngữ nghe vào tai giống như đang gấp đến chờ không nổi mà ăn thịt bọn họ vậy. Không nghe ra được có tí xíu hữu hảo nào ở đây cả . Sau khi nói hết lời kịch , tự nhận mình là chủ bảo tàng này – ông Hào Tư liền cất bước rời khỏi. Ngoài cửa , bóng dáng ông Hào Tư nhanh chóng bị sương đen nuốt mất , biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người ở đây .

    ' Ầm '. Cửa bị gió thổi đóng sầm lại.

    Mọi người trong phòng khách lúc này như bị gọi hoàn hồn, tiếng khóc chậm rãi vang lên , các thiếu nữa run bần bật mà ôm lấy nhau . Mấy cái tình tiết ' bắt cóc ', ' quay tiết mục', ' trò đùa dai ', ' tự tìm đường về' gì đó ... cũng đã diễn ra từ hơn một tiếng trước rồi . Lúc đó , có một ông chú tính tình nóng nảy còn chạy ra khỏi bảo tàng tượng sáp nữa. Nhưng một phút sau, cái xác máu chảy đầm đìa của chú này bị treo ở trên cửa kính , khi gió thổi qua còn đung đưa đung đưa ...
    Chuyện đến nước này, cũng không còn ai nghi nghờ đây là trò đùa dai nữa rồi , mà cho dù có là trò đùa dai đi nữa , cũng là lấy mạng ra mà đùa.

    "Ồn muốn chết, khóc cái gì mà khóc." Anh Kim ngồi ở trên sô pha lên tiếng mắng , không kiên nhẫn nói: "Khỉ , mày nói chuyện với đám phế vật này đi."

    Khỉ là một người đàn ông trẻ hơi nhỏ con , cười hiền lành , giải thích rằng : " Ông chủ là NPC nên không cần đề cập đến , còn chúng ta là một nhóm học sinh trung học vừa tốt nghiệp đang đi du lịch tự túc . Xe ô tô đi ngang qua chỗ này thì hỏng cần phải đổi linh kiện , phải chờ bảy ngày thì xe mới được sửa . Thật ra thì luật chơi cũng đã được đưa ra rất rõ rồi , mọi người cũng đừng có lo quá , phòng bếp có đồ ăn, thế nên chúng ta xem như đến đây nghỉ phép đi , cẩn thận một chút , bình an sống qua bảy ngày này là có thể về nhà rồi."

    "Thật, thật sao ?"

    "Đơn giản thế thôi à ? Chúng ta không đi ra ngoài, nghe lời ông chủ nói là có thể sống sót rồi sao?" Các tân nhân lần lượt đưa ra vấn đề.

    Khỉ thành thật cười : "Đương nhiên rồi , đây là thế giới trò chơi trung cấp , cũng không quá khó đâu , còn cái anh ngoài cửa sổ kia -- do ảnh quá xúc động thôi ." Khỉ ngừng một lát, lại nói tiếp : " Anh Kim chơi trò này cũng thuộc hàng tay già đời , chỉ cần mọi người nghe lời thì đảm bảo sẽ không có việc gì xày ra hết."

    Các tân nhân vừa nãy còn bị dọa thành chim cút bây giờ như tìm được hy vọng, xoắn xuýt mà dò hỏi Khỉ mười vạn câu hỏi tại sao .

    Ở trong một góc khác , hai người một lớn một nhỏ vẫn đang yên tĩnh không lên tiếng .

    Người trông lớn chút là một người đàn ông khoàng 23- 24 tuổi, ngoại hình rất xuất xắc, da trắng , đôi mắt hơi hẹp dài cong lên ở phần đuôi , có tướng đào hoa phong lưu , nhưng ánh mắt quạnh quẽ, môi đỏ nhỏ bé, nhìn qua không dễ ở chung. Ngồi cạnh anh ta là một đứa bé trai , cỡ bảy tám tuổi hẳn là đang học tiểu học. Nó có mái tóc đen hơi xoăn , khuôn mặt trẻ con trắng trẻo hồng hào , mặt mày hơi góc cạnh hình như là con lai , vừa đáng yêu vừa đẹp trai .

    Giờ phút này, bé trai đang bẽn lẽn mà nhít lại gần, dựa vào cánh tay của người nam kia . Anh kia cúi đầu, lạnh lẽo mà nhìn vào đôi mắt mèo đáng yêu của bé trai .Bé trai giương mắt nhìn anh cười lấy lòng .

    Trần Thải Tinh:

    Thôi vậy .Muốn dựa thì dựa đi , ai kêu anh chọc người ta trước.



     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2021
  4. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 1.2


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một giờ trước, Trần Thải Tinh vừa tăng ca xong , đang trên đường về nhà thì bị kẹt xe , bỗng đùng một cái đến cái bảo tàng tượng sáp này. Bảo tàng này lầu một rất rộng , nhưng tượng sáp cũng rất nhiều , chiếm hết chỗ . Tượng phỏng theo kích thước của người thật , trông rất sống động , nhưng mà đứng ở trong đám tượng sáp lâu rồi lại kiến người ta có cảm giác rờn rợn.

    Mấy người khác thì cứ tôi đến anh đi , qua một lát lại ầm ỹ cả lên .

    Trần Thải Tinh một mình chiếm một cái ghế sô pha , bình tĩnh quan sát đến bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt anh va vào ánh mắt của một bé trai đang ngồi ở góc của một bức tượng sáp. Lúc trước anh không để ý nhìn lướt qua còn tưởng là tượng sáp , không ngờ đến lại là người .

    Sau đó bé trai này liền bám theo anh . Lúc đầu nó còn cách hai bước, ngoan ngoãn mà đứng, cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào anh thôi . Hình như là nó bị dọa rồi . Việc này cũng bình thường thôi , một người trưởng thành như anh, đột nhiên lại đến một chỗ xa lạ còn cảm thấy hoanh mang , huống chi một đứa trẻ con như nó .

    Đến khi xác của ông chú nóng nãy nọ bị treo lên của kính, máu chảy thành từng dòng trượt xuống mặt pha lê thì đám người vốn cũng đang khóc nháo ở trong phòng khách đều trở nên im thin thít như gà bị bóp chặt cổ , không khí im lặng đến kỳ cục .

    Trần Thải Tinh cũng bị dọa sợ rồi, anh không nghĩ tới sẽ có người chết thật. Cũng ngay lúc này , bé trai lập tức dựa lại gần anh như là muốn tìm về một chút ấm áp.

    Trong đám người đang có mặt ở đây, người lớn nhất cũng hơn bốn mươi , nhỏ nhất thì bảy tám tuổi, vậy mà lão NPC kia vẫn có thể trợn mắt mà nói ra được bọn họ là một đám học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp xong. Khi không lại trẻ ra vài tuổi , Trần Thải Tinh cũng chỉ có thể nhận. Nếu không thì còn có thể làm gì bây giờ ? Cũng có đi ra ngoài được đâu mà .

    "...... Anh Kim, tổng cộng có mười hai người, trừ bỏ bốn người chúng ta còn có tám tân nhân, bốn nam bốn nữ, cộng với anh trai bị treo ở ngòai của sổ nữa , à , còn có một người mới với một thằng nhóc . Khỉ lia mắt nhìn bé trai rồi không thèm để ý mà bổ sung thêm câu cuối .

    Anh Kim: " Chín tân nhân ...... thế thì cũng không có gì là khó ."

    Mấy tân nhân khác nghe người chơi lâu năm nói như vậy cũng cảm thẩy thả lỏng lại , không khẩn trương như lúc trước nữa .

    "Đã trể rồi , lên lầu hai nghỉ sớm đi ." Người đàn ông trung niên bên cạnh anh Kim nói.

    Kim ca: "Ừ."

    Bốn gã người chơi lâu năm dẫn đầu đi lên cầu thang trước , những người khác cũng căng thẳng mà theo sau. Đèn trên cầu thanh hỏng rồi , ánh sáng từ phòng khách chiếu qua mờ mờ ảo ảo, càng lên cao càng tối , như là miệng của một con quái thú đang há to , dọc theo tay vịn còn có một hàng tượng sáp đang đứng , mặt hướng về phía cầu thang , như là muốn nhìn theo đoàn người từng bước đi lên phía trên nộp mạng .

    Trần Thải Tinh đi ở cuối cùng, bé trai theo sát phía sau anh , đi chưa đến hai bước , tay áo của anh bị một bàn tay nhỏ từ phía sau nắm lấy . Trần Thải Tinh cảm nhận được thằng bé hình như hơi run rẩy, anh lại nghĩ đến chỗ này cũng quá quái dị nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ quay đầu lại nhìn nhóc con .

    "Anh ơi ." Trên khuôn mặt ngoan ngoãn của bé trai hiện ra một chút gì đó nhỏ yếu ,bất lực .

    Giờ phút này , cho dù là người vốn cũng không thích trẻ con lắm như Trần Thải Tinh , nhìn cũng cảm thấy không nỡ . Nhưng anh cũng chỉ là một tay mơ thôi . Khi đến đây , nhìn bộ dạng anh bình tĩnh thế thôi , chứ thật ra thì cũng đang hoang mang lắm , cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy .

    "Thôi tùy nhóc." Trần Thải Tinh xoay đầu tiếp tục lên lầu.

    Ở phía sau lưng Trần Thải Tinh ,cái tay nhỏ nắm Trần Thái Tinh nhẹ nhàng run lên , lại không phải bởi vì sợ hãi. Bé trai đôi mắt sáng quắt, hiển nhiên tâm trạng rất tốt , khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên, ngoan ngoãn đi theo Trần Thải Tinh phía sau từng bước từng bước một lên lầu . Bỗng , cậu nhóc như dường như cảm ứng được thứ gì đó , chậm rãi quay đầu lại, nguyên bản ngoan ngoãn đáng yêu thần sắc trở nên dày đặc tử khí, âm lệ quét mắt nhìn phía dưới cầu thang .


     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2021
  5. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BÀO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 1.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở phía dưới đen nhánh, đám tượng sáp trang trí dưới lầu không biết từ bao giờ , bắt đầu "sống" lại , từng đôi mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm đoàn người đang lên lầu . Bỗng , chúng nó nhìn thấy ánh mắt của bé trai, đột nhiên sợ hãi, cứng đờ " kẽo kẹt kẽo kẹt" cúi đầu .

    Trần Thải Tinh dừng bước chân , vừa rồi hình như có tiếng gì đó? Anh quay đầu lại .

    "Anh ơi ?" Nhóc con giương đôi mắt hạnh ướt sũng mà quan sát sung quanh , giống như một chú sóc con đang sợ hãi, hỏi : " Sao vậy anh ?"

    Trần Thải Tinh: "Không có gì, nhóc đi lên trước đi ."

    Cầu thang rất hẹp , nhưng cũng đủ chỗ cho hai người đi song song, vì thế Trần Thải Tinh bảo nhóc con bước lên đi với anh . Bé trai nghe thế liền cười , ngoan ngoãn nói: "Anh thật tốt ."

    Đây là lần đầu tiên Trần Thải Tinh nhận thẻ người tốt từ một nhóc tiểu học , nhưng anh cũng không nói gì , chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu cậu nhóc. Đèn lầu hai đã được mở , xung quanh lập tức sáng ngời , nhìn thầy ánh sáng , mọi người dường như cũng tự tin lên một chút . Các tân nhân lần lượt tìm về lý trí của mình , có người đề nghị nói: "Chúng ta ở chung được không ?"

    "Anh Kim em ở cùng anh được chứ ?" Âm thanh nhu nhược đáng thương của một thiếu nữ vang lên .

    " Đúng rồi đó , nhiều người thì an toàn hơn."

    Anh Kim cũng không thèm nhìn cô gái kia , anh ta chọn căn phòng ở gữa rồi quay sang nói với ông chú trung niên bên cạnh : "Anh Triệu, hai ta ở chung phòng này ."

    " Anh Vương , em ở chung với anh nhé." Ngữ điệu của Khỉ cũng trở nên gấp gáp , sau đó anh ta quay đầu cười ha hả nói với các tân nhân : "Một phòng ở quá nhiều người cũng không tốt , ngày mai cũng không có sức mà đi tìm hiểu tình huống , mọi người ở đây hai người ở một phòng ha , cẩn thận một ít thì sẽ không sao hết ......"

    Bốn người chơi lâu năm đều đã bắt cặp , chọn phòng ở chung cả rồi . Còn các tân nhân thì vẫn đang lưỡng lự không biết nên ở phòng nào . Trong số đó cũng có mấy người thông minh giành trước chiếm mấy phòng bên cạnh phòng của người chơi lâu năm .

    Trần Thải Tinh lại nghĩ đến lời NPC nói , qua nửa đêm thì tuyệt đối đừng có ra khỏi phòng . Vì thế anh liếc nhìn đồng hồ , thời gian đã ngừng lại , ngừng ở 11 giờ 46 phút. Đây cũng chính là khoảng thời gian anh tan ca về nhà và bị kẹt xe . Trần Thải Tinh nhớ rõ ràng. Xem ra thời gian trong trò chơi với bên ngoài cũng không giống nhau . Anh không biết bây giờ là mấy giờ , thế nên anh liền chọn ngay một căn phòng gần đó. Nhưng trong lúc anh vừa định bước vào thì có một cô đứng ngoài cửa dùng giọng điệu đáng thương mà nói: "Chào anh , em có thể ở chung với anh được không ?"

    Nghe thế , bé trai đang đứng ngoài cửa bỗng trở nên khẩn trương , thằng bé cũng không có mở miệng xin giúp đỡ mà nó chỉ là dùng đôi mắt to đầy hơi nước trông mong mà nhìn Trần Thải Tinh .

    "Thật ngại quá , phòng này đủ người rồi ." Trần Thải Tinh cự tuyệt cô gái kia rồi quay sang vỗ vỗ bé trai , "Vào đi." Sau đó , anh nhắc nhở cô kia : " Cô tốt nhất là nhanh về phòng đi, buổi tối đừng có đi ra ngoài ."

    Hiện tại sĩ số tân nhân là tám , bốn nam bốn nữ, hai người đàn ông khác đã sớm có đội rồi , chỉ còn lại có một đứa trẻ tiểu học bảy tám tuổi , nhìn liền biết không thể cậy nhờ vào . Tất nhiên là hai cô nàng cũng không đến mức đi cậy nhờ vào một đứa trẻ con rồi , vì thế cô gái kia mới đánh chủ ý lên Trần Thải Tinh . Mặc dù người đàn ông này có hơi xinh đẹp mảnh mai , nhưng dù sao cũng là nam, cô cũng có thể chắp vá ! Cô thật sự quá sợ hãi !

    Nhưng không ngờ anh ta lại từ chối . Cô nàng cắn môi còn đang muốn mở miệng nói gì đó thì nhìn đến thằng nhóc kia đóng cửa phòng lại , lúc ấy còn liếc mắt nhìn cô một cái . Cô bỗng nhiên rùng mình , đợi cô muốn nhìn kĩ lại thì cửa đã đóng chặt, ánh mắt mà cô nhìn thấy lúc nãy dường như chỉ là ảo giác mà thôi .

     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2021
  6. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 1.4


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng có dán giấy dán tường hình hoa rơi , hơi ngả vàng , nhặc dù đã bật đèn nhưng mà trong phòng vẫn lộ rõ màu sắc củ kỹ . Sát vách tường cần cửa sổ có đặt một cái giường nhỏ một mét năm , dưới đuôi giường có đặt cái tủ quần áo. Thường thì ở trong tình huống này, dù có là ai nhìn cái tủ quần áo kia cũng sẽ liên tưởng vớ vẩn . Ví dụ như là đợi sau khi bọn họ đã ngủ say , sẽ có thứ gì đó từ trong ngăn tủ bò ra , chầm chậm mà trèo lên giường ... Trần Thải Tinh nhíu mày , duỗi tay mở ngăn tủ ra , bên trong cũng chỉ có một ít quần áo , cũng không có thứ gì khác nữa.

    " Anh ơi , anh đang tìm gì vậy ?" Sau lưng Trần Thải Tinh , nhóc con nghiêng đầu hỏi .

    Trần Thải Tinh nhẹ nhàng thở ra, nói: "...... Không có tìm gì cả . Lên giường ngủ sớm đi." Anh cũng không muốn nói cho thằng bé là anh tự biên tự sợ đâu .

    " Dạ." Nhóc con ngoan ngoãn gật đầu rồi bò lên giường nằm .

    Ở trong hiện thực , Trần Thải Tinh cũng rất ít khi xem phim kinh dị , bởi vì mỗi khi xem xong trong đầu anh đều để lại dư âm , hai ba ngày sau khi xem còn tự động giúp đạo diễn não bổ ra mấy cái tình tiết sẽ phát sinh tiếp theo , tự "sa lầy", muốn ngủ cũng không dám ngủ . Chỉ là phim kinh dị sợ thì có thể không xem , nhưng mà trong hoàn cảnh hiện tại thì dù có sợ cũng chỉ có thể còng lưng ra mà gánh. Ở chỗ này còn có một đứa nhỏ đang trông cậy vào anh bảo vệ , anh cũng phải chừa chút mặt mũi chứ . Anh còn có thể làm sao bây giờ , đương nhiên là phải còng lưng ra gánh như một người đàn ông rồi .
    Trần Thải Tinh vừa cởi áo khoát vừa xuy nghĩ về tin tức mà NPC cung cấp , miệng hỏi : "Này nhóc , em tên gì ? Bao lớn rồi ......"

    "Dạ anh , em tên Nguyên Cửu Vạn, năm nay bảy tuổi học lớp hai ......"

    Qua vài giây, Trần Thải Tinh cũng không đáp lời, anh ngây ngốc mà nhìn vào bóng người trên giường .

    "Anh ơi ? Anh sao vậy ?"

    Sắc mặt của Trần Thải Tinh rất khó coi như thể vừa có người chết vậy , thậm chí có hơn chứ không kém . Anh dùng một tay cầm lấy chiếc áo lông vũ vừa cởi ra , cúi đầu nhìn bụng của mình thật lâu cũng không dời mắt .

    " Đậu m...Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên" (1) có học qua chứ ?

    Nghĩ đến phong phòng còn có một đứa trẻ tiểu học , tuy sắc mặt Trần Thải Tinh vẫn rất khó coi nhưng mà anh cũng nhịn không nói thô tục mà nhẹ nhàng bẻ tay lái thành đặt câu hỏi . Dù vậy , ánh mắt anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bụng của mình , căn bản không cần Nguyên Cửu Vạn trả lời , cánh tay đã run rẩy như tay của những người già bị bệnh Parkinson(2) của anh chầm chậm nâng lên run run mà sờ lên bụng mình .

    "!!!"

    ...... Bụng nhô lên thật !

    Cái bụng bốn múi tui luyện nữa năm mới có tại sao lại biến thành cái bụng bia này rồi ?

    CHÚ THÍCH
    (1)
    Thụ đang chửi bậy đó ạ ẻm chửi 沃日 ( ốc nhật )giống gống đậu mè của VN đấy . Tại ẻm chửi bậy mà chợt nhớ trong phòng có con nít nên bẻ lái khét lẹt luôn =))

    Giống kiểu : Đậu m......mè đen rau má nước cốt dừa chanh xả ớt ....

    Câu sau là bài thơ của Lý Bạch

    Vọng Lư sơn bộc bố

    Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
    Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
    Phi lưu trực há tam thiên xích,
    Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.

    Dịch nghĩa

    Mặt trời chiếu xuống núi Hương Lô sinh ra màu khói tía,
    Từ xa nhìn thác nước treo như con sông trước mặt.
    Bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước,
    Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây.

    (2) Bệnh Parkinson hay còn gọi là PD, là một rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân.


     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tư 2021
  7. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1

    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 2.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện giờ đang là mùa đông trong thế giới hiện thực , Trần Thải Tinh ăn mặc thùng thình , thần kinh của anh từ lúc bị đưa đến viện bảo tàng này vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng , căn bản không chú ý tới cơ thể của mình có chỗ nào khác lạ hay không . Hơn nữa cái bụng bia này cũng chẳng vướng víu tí nào , mang theo còn rất là " gọn" --

    Trần Thải Tinh bị cách dùng từ "gọn" của mình dọa !

    "Thế giới trò chơi này còn bao luôn chỉnh hình à ?" Trần Thải Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định, đây là bốn múi cơ bụng anh luyện cực khổ nữa năm mới nhú ra mà , chấp nhất hỏi: "Tiểu Cửu, nhóc ở bênh ngoài có gì khác so với ở trong này không ?" Sợ thằng bé không hiểu , Trần Thải Tinh đi đến mép giường: "Thì kiểu như bên ngoài nhóc vừa cao vừa đẹp trai , ở chỗ này nhóc vừa lùn vừa béo đó ?"

    Nguyên Cửu Vạn ngồi ở trên giường ngoan ngoãn lắc đầu: "Anh , em cũng không biết nữa , em không có soi gương ."

    Đúng rồi , mọi người sau khi đến thế giới này đều ở trong phòng khách . Trần Thải Tinh cảm thấy mình bị cái bụng bia này kéo thấp chỉ số thông minh , nhìn nhóc tiểu học ngồi trên giường , miễn cưỡng nói: "Nhóc bây giờ còn nhỏ cũng đã rất đẹp trai rồi , lớn lên yên tâm đi ha. "

    Anh cũng chấp nhận việc cơ bụng bốn múi gom lại thành một múi lớn rồi , giờ có xoắn nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì . Trần Thải Tinh thất hồn lạc phách nằm trên giường, nhưng mà cũng nhờ việc này, nỗi sợ đối với thế giới kinh dị này cũng bị anh quên bén đi .

    Dù sao thì bây giờ cũng không còn gì để xoắn nữa ,thôi thì tùy duyên đi , ngủ trước đã .

    "Tiểu Cửu, nhóc ngủ ở trong đi ." Trần Thải Tinh khoác áo lông nằm lên giường .

    " Dạ ." Nguyên Cửu Vạn nghe lời nhích vào bên trong .

    Đèn trong phòng yếu ớt , Trần Thải Tinh vốn đã tăng ca một tuần liền cộng thêm đến nơi này tinh thần lúc nào cũng giật tằng tằng như dây đàn , bây giờ nằm ở trên gường trong chốt lát liền cảm thấy mệt mỏi rã rời , mơ mơ màng màng nghe lại nghe được tiếng sột sột soạt soạt vang lên , nhưng mà mắt lại không tài nào mở ra nổi , nói: "Tiểu Cửu, mau ngủ đi."

    Tiếng sột sột soạt soạt lập tức ngừng.

    "Dạ ."

    Không biết có phải ảo giác hay không , Trần Thải Tinh cứ cảm thấy giọng của nhỏc con vừa nhẹ vừa lạnh lẽo , không ngoan ngoãn mềm mại như lúc trước . Anh trở mình, chăn này để lâu quá không dùng , bốc mùi ẩm mốc , đắp lên cũng không thấy ấm , càng ngủ càng lạnh.

    Trần Thải Tinh rất buồn ngủ nhưng lại ngủ không yên .

    Không lâu sau , sau lưng anh có thân thể nhỏ đang nhích lại gần , khuôn mặt trắng nõn dán lên lưng Trần Thải Tinh , hít hít mũi ngữi mùi hương của anh , cánh tay vươn ra khỏi chăn đặt lên cái bụng bia của Trần Thải Tinh .

    Hơi ấm truyền đến , mùi mốc trên chăn bỗng biến thành mùi hương thoang thoảng như có như không.

    Mùi hương quen thuộc . Trần Thải Tinh trước khi ngủ say nghĩ .

    -

    "Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, chị ngủ rồi à ? Em muốn đi WC......"

    Triệu Như thanh âm run rẩy dò hỏi đồng đội , cô thật sự quá sợ hãi, mỗi khi căng thẳng đều muốn đi WC. Phòng cho khách ở viện bảo tàng chỉ có giường, nhà vệ sinh ở cuối hành lang nhỏ lầu hai , Triệu Như không dám đi một mình , nhưng mà cô sắp nhịn không nỗi rồi, "Tiêu Tiêu, chị đi với em được không ?"

    "Không đi." Vương Tiêu Tiêu đứng dậy từ chối, sau đó xuống giường tìm cái bình hoa đưa cho Triệu Như, "Dùng cái này đỡ đi."

    Triệu Như ngượng ngùng, " Hơi , hơi không ổn ?" Mặc dù hai người đều là nữ.

    "Tùy cô, thích thì dùng không thích thì nhịn , dù sao thì tôi cũng sẽ không đi WC cùng cô ."

    Triệu Như vẻ mặt đầy oán trách , nếu là ở cùng đàn ông thì tốt rồi , cô chỉ cần làm nũng đối phương chắc chắn sẽ đi cùng cô thôi .


     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2021
  8. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 2.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô còn nhớ lời nhắc của anh trai ở ngoài hành lang không ? Nữa đêm về sau đừng có ra khỏi phòng ."Trong hiện thực , Vương Tiêu Tiêu cũng thuộc hạng gan lớn , từ nhỏ liền giống con trai , nhưng mà từ khi đến đây , cô nàng cũng biết sợ , nói: " NPC cũng đã nhắc nhở rồi , cô không sợ chết thì đi đi ."

    Không lâu sau , tiếng nước vang lên khắp phòng. Triệu Như vẫn nhịn không nổi , giải quyết xong liền chạy lên gường ngay , nhưng tâm trạng vẫn bực bội , không vui .

    "Đi ra ngoài cũng chưa chắc sẽ chết mà , lỡ đâu chỉ là hù dọa chúng ta thì sao ."

    "Cũng không hiểu nổi anh kia nghĩ gì mà lại chọn chung đội với một đứa học sinh tiểu học ......"

    Triệu Như ngữ khí oán giận, Vương Tiêu Tiêu cũng không quan tâm , xoay người ngủ , nếu không phải hai người đều là nữ , Triệu Như cũng không có đồng đội, cô cũng lười đi để ý đến cô ta .

    ' thịch, thịch, thịch '

    Tiếng động từ xa truyền đến , từng tiếng một , còn có rất có âm điệu , tiếng vừa giòn vừa trầm .

    "Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, chị nghe thấy tiếng gì không ?" Triệu Như ngủ không được , trùm kín chăn chỉ để lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm vào góc phòng , lo sợ có thứ gì đó bất ngờ chui ra .

    Thanh âm từ xa mà đến , càng ngày càng rõ ràng .

    Vương Tiêu Tiêu sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cũng nghe được , cô bọc chăn nhắm mắt lại: "Mau ngủ đi , đừng có nghe nữa ."

    "Em , em ngủ không được." Triệu Như bịt tai, nhưng cũng không có tác dụng gì , thanh âm dường như từ bốn phương tám hướng chui vào trong óc , cô càng lúc càng run hơn .

    ' thịch ,thịch --'

    Tiếng động kia đến trước cửa phòng của hai cô gái thì dừng lại , ánh đèn duy nhất trên đầu giường bất ngờ vụt tắt , Triệu Như nhịn không được hét lên một tiếng .

    Có người đang kêu thảm thiết. Trần Thải Tinh từ trong mộng bừng tỉnh, trong phòng một mảnh đen nhánh , đèn cũng không biết tắt đi từ lúc nào . Trong bóng đêm, Trần Thải Tinh sờ đến thứ gì đó không những cứng rắn mà còn lạnh lẽo như băng , chưa kịp phản ứng lại , bên cạnh đã vang lên tiếng nói của Nguyên Cửu Vạn .

    " Anh ơi , sao vậy anh ?"

    Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ , thanh âm của nhóc tiểu học mang theo vài phần hàm hồ mềm mại. Trần Thải Tinh không trả lời, anh giật giật bàn tay , xúc cảm cứng rắn lãnh lẽo lúc nãy đã biến thành mềm mềm lành lạnh , hình như là cánh tay của Nguyên Cửu Vạn .

    Có lẽ do mới tỉnh ngủ nên nhầm rồi , Trần Thải Tinh nhẹ nhàng thở ra, cảm giáclạnh lẽo lúc này cũng quá kinh dị rồi .

    "Không có việc gì, nhóc bị lạnh à ? Sao tay lạnh như thế ?"

    "...... Dạ , lạnh quá ." Thanh âm vô cùng đáng thương của Nguyên Cửu Vạn vang lên : " Anh ôm em được không ?"

    Đều là nam nên cũng không có gì phải xoắn cả , hơn nữa Nguyên Cửu Vạn vẫn là một đứa con nít . Trần Thải Tinh bảo Nguyên Cửu Vạn nhích qua , nhóc con cả người lạnh lẽo , ôm một hồi cũng từ từ ấm lên .

    Hiện tại xung quanh yên tĩnh , cũng không có âm thanh kêu thảm thiết nào nữa , Trần Thải Tinh cũng quên mất chuyện vừa rồi bừng tỉnh nghe được có tiếng người kêu cứu thảm thiết .

    Sáng sớm hôm sau.

    Trần Thải Tinh rời giường đi rửa mặt thì nhìn thấy cửa phòng tắm bị vài người chắn .

    "...... Ai chết ?"

    "Hình như cô Tiểu Linh với anh cùng phòng."

    "Chết tận hai ?" Khỉ sửng sốt nhìn anh Kim .

    Anh Kim sắc mặt cũng khó coi, đẩy người kia ra , chen vào trong.

    Lúc này , Trần Thải Tinh mới biết là tối hôm qua có người chết . Trước cửa WC đứng hai cô gái , một tóc dài một tóc ngắn, tóc dài là người hôm qua muốn ở cùng phòng với anh , lúc này sắc mặt trắng bệch , toàn thân run rẩy ướt mồ hôi lạnh, vừa khóc vừa kể : "Tối, tối hôm qua tôi nghe được có tiếng thịch thịch thịch ,nó , nó ngừng ở ngay trước cửa phòng tôi ......"


     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng tư 2021
  9. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 2.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Để tôi kể ." Vương Tiêu Tiêu ngắt ngang lời Triệu Như , kể rõ hết mọi chuyện xảy ra hôm qua , "...... Tôi tưởng chúng tôi chết chắc rồi , ai ngờ một lát sau tiếng thịch thịch thịch kia từ từ vọng đi xa , tiếng thịch thịch đó là cái gì vậy ?"

    Anh Kim liếc nhìn hai cô gái một cái , "Các cô may mắn đó ,là có người giúp các cô chắn một kiếp thôi."

    "Hai tân nhân này gan cũng lớn ha , nửa đêm chạy ra đi WC." Khỉ nỏi thêm " Đó thấy chưa , vậy nên tân nhân mấy người nên ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi nói, đừng có làm liều ."

    Sau khi xem thi thể xong , bốn gã người chơi lâu năm lạnh nhạt rời khỏi .

    Triệu Như sợ tới mức chân mềm đi không nổi, Vương Tiêu Tiêu thấy thế đành đỡ cô , khi bước qua Trần Thải Tinh , Vương Tiêu Tiêu nói một tiếng cảm ơn . Nếu như khi đó cô không nghe được thanh niên này nhắc nhở Triệu như , có lẽ đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để về nhà thôi , cũng không quá xem trọng lời nhắc của NPC , chỉ cần bất cần một chút thì có hối hận cũng không kịp.

    Trần Thải Tinh không hiểu ra sao lại nhận được một thẻ cảm tạ , nhưng lúc này lực chú ý của anh đang đặt ở phòng tắm .

    Mùi máu tươi quá nồng , cho dù có đứng ở cửa cũng có thể ngửi được.

    WC bố trí đơn giản , vừa nhìn đã tỏ , bên trong là chia làm nhiều buồng vệ sinh, bên ngoài là một hàng bồn rửa mặt, xác nam nằm ở dựa vào bồn rửa mặt, máu chảy đầy đất . Bên trong, cửa của buồng về sinh thứ nhất đang mở, lộ ra nửa cánh tay trắng bệch .

    Máu trên mặt đất cũng đã đông lại.

    Người chết là một nam một nữ, máu thịt mơ hồ , toàn thân không có lấy một chỗ lành lặn . Bọn họ cũng là tối hôm qua tạm thời ghép đội ,nhìn tình huống này hẳn là nữ muốn đi WC, nam đứng chờ ở bên ngoài chờ, sau đó cả hai đều bị hại .

    Thi thể cứ như vậy mà nằm ở WC.

    Trần Thải Tinh cũng không biết mấy người khác có đi rửa mặt hay không , anh cũng không đi WC chỉ đứng ở bên ngoài dùng bồn rửa mặt đánh răng , nhưng mà hoàn cảnh cũng quá tàn khốc .

    "Anh ơi ."

    Trần Thải Tinh bị tiếng gọi dọa giật thót , quay đầu nhìn lại , nhìn thấy là Nguyên Cửu Vạn mới nhẹ nhàng thở phào một cái . Anh đứng chắn ở trước mặt nhóc tiểu học , đối với một đứa trẻ bảy tuổi mà nói cảnh tượng bên trong quá mức tàn khốc , nói: "Rửa mặt nhanh rồi xuống lầu ."

    Nguyên Cửu Vạn thực nghe lời Trần Thải Tinh nói, cũng không có tò mò nhìn bên trong , nhón mũi chân rửa mặt .Sau đó , cả hai cùng nhau xuống lầu.

    Ở đây vốn có mười ba người , trừ bỏ ông chú nóng tính mới vừa đến liền bị treo lên cửa sổ , tối hôm qua lại chết thêm hai người. Còn lại mười người , hiện giờ cũng đã đến đông đủ .

    Trên bàn ăn đã có đồ ăn sáng , bốn gã người chơi lâu năm nhàn nhã mà ngồi ăn uống , những người khác thì có vẻ như ăn không vô , đặc biết là mấy người thấy được thi thể trong phòng tắm , sắc mặt hoảng sợ tròng mắt hoảng loạn hẳn là bị sốc .

    Trần Thải Tinh cũng ăn không vô nữa , nhưng mà anh biết , nếu muốn sống sót thì không thể để mình suy sụp .

    Bữa sáng cũng đơn giản , chỉ có sữa bò và bánh mì , bánh mì ở đây hơi khô và cứng , Trần Thải Tinh uống một ngụm sữa bò để nuốt cho trôi , kết quả sữa bò có mùi tanh khiến anh cảm thấy buồn nôn, nôn khan vài tiếng. Có lẽ là thấy thi thể nên mới buồn nôn.

    "Nôn cái gì mà nôn! Có thấy tởm không vậy , để cho người khác ăn với chứ ?" Anh tân nhân kia đang ăn thì bỗng nhiên táo bạo rống lên.

    Trần Thải Tinh che miệng xin lỗi: "Thật ngại quá tôi hơi khó chịu."

    Trong hoàn cảnh này, dây thần kinh của mọi người đều giống như đang cột trên cột điện cao thế vậy , chọt một xíu cũng sẽ nổ bôm bốp . Thanh niên kia cũng thể , anh ta chỉ mượn cớ để trút giận lên người Trần Thải Tinh thôi , thiếu nữ bên cạnh khuyên anh ta vài câu, anh ta liền ném bánh mì qua một bên , đánh đổ ly sữa bò cho hả giận .


     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai3 người khác thích bài này.
  10. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 2.4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Thải Tinh cũng ăn không nổi nữa .

    Mấy gã Người chơi lâu năm cũng mặc kệ , ăn no rồi liền đi phòng khách . Thanh niên táo bạo kia cũng đi.

    "Anh, em ghét anh ta."

    Trần Thải Tinh vừa quay đầu liền nhìn thấy Cửu Vạn phồng má tức giận nhìn theo bóng lưng của anh kia , thấy anh nhìn qua, nhỏ giọng cáo trạng, thanh âm mềm mại nói: "Anh ta ăn hiếp anh , là người xấu."

    "Việc nhỏ thôi . Mà anh cũng không thích cậu ta." Trần Thải Tinh vỗ vỗ đầu nhóc tiểu học , tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Anh cảm thấy giống nhóc tiểu học vừa mềm vừa ngoan còn biết che chờ người khác thật là quá đáng yêu rồi .

    Một lát sau.

    Khỉ đi đến , nói: "Tân nhân mấy người lại đây , có nhiệm vụ cho mấy người làm ."

    Trần Thải Tinh vừa ăn bánh mì khô vừa gật đầu , không có phản bác, anh cũng không quen thuộc thế giới này , thế nên vẫn cần nhờ người chơi lâu năm kéo , nhưng mà cũng không nên thiếu cảnh giác là được.

    "...... Vừa rồi tôi nghe anh Kim nói ' đã chết hai người nên lời NPC nói hẳn là tin được ', tôi cảm thấy mấy người chơi lâu năm muốn dùng chúng ta dò đường, mọi người nên cẩn thận ." Người nói là một em gái tóc ngắn , trông có vẻ gan dạ .

    Trần Thải Tinh nghe vậy gật đầu: "Cảm ơn, tôi là Trần Thải Tinh."

    "Vương Tiêu Tiêu." Vương Tiêu Tiêu cũng muốn kéo đồng đội , đội tân nhân kia là nam nữ cùng nhau , nam thì táo bạo không năng lực tay nhanh hơn não, nữ thì chỉ biết dựa đàn ông, người chơi lâu năm , còn Triệu Như thì quá nhát gan, vì thế cô muốn tìm một người đồng đội mới.

    Trần Thải Tinh cũng nghe ra Vương Tiêu Tiêu lời ngầm , anh cũng không phản đối . Nhưng mà khi anh mới vừa nói xong, liền phát hiện Nguyên Cửu Vạn đã lặng lẽ đến gần anh, một tay còn thử dắt anh tay.

    "?"

    "Anh ơi , em cũng rất lợi hại, em sẽ bảo vệ anh." Nguyên Cửu Vạn ưỡn ngực nói.

    Trần Thải Tinh nhìn nhóc tiểu học , lại nghĩ liền biết nhóc con này đây là sợ hãi anh vứt bỏ nó đi hợp tác với Vương Tiêu Tiêu , hống hài tử dường như nói: "Đúng đúng , Tiểu Cửu rất giỏi , anh trông cậy vào nhóc bảo vệ anh."

    Nhóc tiểu học này đáng yêu quá .

    Phòng khách.

    Anh Kim tuyên bố nhiệm vụ: "Hôm nay chúng ta sẻ tìm manh mối ở trong viện bảo tàng này , tìm xem manh mối có manh mối nào đáng ngờ không --"

    "Không phải đã nói chờ đủ bảy ngày là có thể trở về sao?" Vương Tiêu Tiêu hỏi.

    Anh Kim ánh mắt thường thường nhìn Vương Tiêu Tiêu, nói: "Cô không muốn về nhà sớm thì thôi , nhưng còn người khác muốn ."

    "Còn có thể kết thúc sớm về nhà?"

    "Thật tốt quá."

    Triệu Như cùng với nữ tân nhân khác vốn dĩ đang uể oải liền trở nên vui mừng . Vương Tiêu Tiêu cũng không nghĩ tới, sững sờ ở tại chỗ. Trần Thải Tinh nhìn anh Kim , nói thật anh không quá tin tưởng bốn người này thật sự tốt bụng đến nỗi muốn giúp bọn họ trở về nhà sớm .

    "Thế giới trò chơi này rốt cuộc là thế nào?" Trần Thải Tinh nhìn về phía anh Kim , "Nếu muốn tìm manh mối, chúng ta cũng nên biết vài thông tin liên quan đến trò chơi này chứ."

    Anh Kim không nói chuyện, chỉ nhìn Khỉ.

    Khỉ làm bộ bất đắc dĩ thở dài nói: "Tân nhân mấy người cũng quá cảnh giác rồi ,anh Kim ca đều là vì tốt cho mọi người thôi , thôi , tôi nói cho nói cho mọi người biết . Đây là thế giới trò chơi , Đã là trò chơi thì người thắng sẽ có khen thưởng, chỉ cần chúng ta tìm ra manh mối, và giao nó trước thời hạn , thì không những có thể về nhà sớm , mà còn có đồng vàng đạo cụ khen thưởng, đồng vàng có thể đổi tiền tài trong hiện thực , một đồng vàng một vạn khối, cho nên mọi người nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đi tìm manh mối......"


     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai3 người khác thích bài này.
  11. Annie Zhang The wrong choices brings us to the right places.

    Bài viết:
    1
    PHẦN 1 : BẢO TÀNG TƯỢNG SÁP

    CHƯƠNG 3.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trò chơi gọi ngắn gọn là là trò chơi thần quái .

    Khỉ đơn giản giải thích , mỗi lần thông qua một lượt chơi sẽ được thưởng đồng vàng , đạo cụ các loại, đồng vàng có thể đổi thành tiền trong thế giới hiện thực , tỉ lệ đổi cũng rất cao . Còn chưa nói xong, thanh niên táo bạo cùng với cô nàng mềm yếu khóc thút thít đều đánh lên tinh thần.

    Dù là ' trước thời gian về nhà ', hay là ' đồng vàng ' cũng chỉ là củ cà rốt mà đám người chơi lâu năm treo lên trước mặt tân nhân thôi .

    Như Vương Tiêu Tiêu lúc trước còn đề phòng người chơi lâu năm , giờ phút này cũng bắt đầu tin phục , nghe bọn họ bày bố .

    Mặc kệ khen thưởng phong phú ra sao , thì tiền đề vẫn là phải có mệnh đi ra ngoài. Trần Thải nghĩ thầm , cũng không có phản bác.

    Trong số bốn gã người chơi lâu năm , anh Kim cùng với Khỉ ra mặt nhiều, còn hai người họ Triệu họ Vương đều là đứng ở sau lưng.

    "...... Bình thường trò chơi thần quái đều có để lại manh mối , sau nó cũng đều là cốt truyện mưu sát . Người không chết thì quỷ ở đâu ra ? Biết trò chơi trinh thám mà phải không ? Trước mắt chúng ta đã biết ông chủ viện bảo tàng tượng sáp này tên Hào Tư , vậy thì mọi người cũng có thể dựa vào tên này để tìm thêm manh mối , tìm hết mọi ngóc ngách , nhất định phải tìm kỹ càng tỉ mỉ." Lời của Khỉ như muốn ám chỉ điều gì đó .

    Trần Thải Tinh nghe ra ám chỉ, hỏi thẳng : "Lầu 3 cũng phải tìm sao?"

    Con khỉ: "Tốt nhất là nên đi."

    " Nhưng mà hôm qua NPC nói không được lên lầu 3, có người không nghe lời rạng sáng ra khỏi phòng đã chết kìa ." Vương Tiêu Tiêu Nghi ngờ nhìn Khỉ .

    Khỉ giả trân nói : " Lời của NPC nói có thật cũng có giả, cung không thể tin hết được , manh mối rất có khả năng nằm ở lầu 3."

    Hai thi thể chết thảm kia vẫn còn nằm ở lầu hai , mọi người cũng không quên hai người kia là chết như thế nào -- không nghe NPC nói qua 12 giờ đêm còn ra khỏi phòng . Không khí nhiệt tình lúc nãy cũng bắt đầu nguội xuống, các người chơi mới cũng lấy lại được một chút ít lý trí , thanh niên táo bạo trực tiếp mắng to, " Tôi mặc kệ mấy người có phải là người chơi lâu năm hay không , muốn hại ông đây , ông liền làm thịt mấy người trước."

    Khỉ nhìn sang anh Kim .

    "Chú em à , vậy thì ván này bọn anh cũng không nói cho mày nghe một chút xíu manh mối nào đâu , không có bọn này dẫn dắt , anh chờ nhặt xác cho chú em." Anh Kim cũng không thèm quan tâm thanh niên kia , lại nhìn về phía Trần Thải Tinh xụ mặt uy hiếp .

    Trần Thải Tinh: ?

    "Anh Kim giận rồi thấy chưa , tân nhân mấy người đúng là quá không biết lý lẽ , không có chúng tôi chỉ đường thì sớm hay muộn gì mấy người cũng bán muối cả thôi , ai tin bọn này thì qua đây , không tin thì tự đi mà bơi ha . Tôi đã nói đến bước này rồi , cơ hội cũng chỉ có một thôi , chọn sai, về sau đừng mơ bọn này cứu mấy người ha ." Khỉ nói xong , thở dài, mặt làm bộ ' tôi chỉ muốn tốt cho mọi người thôi ' nói: "Mọi người không không muốn đi lầu 3 bọn tôi cũng không ép ,cũng không cần vì chuyện này cãi nhau ,dù sao thì giết hại đồng đội sẽ phạt tiền , phạt đạo cụ."

    Đội của thanh niên táo bạo lập tức giơ tay tỏ thái độ : "Tôi tin các anh."

    "Em, em cũng tin." Triệu Như nhỏ giọng nói.

    "Tiêu Tiêu, chị không qua à?" Triệu Như nhìn Vương Tiêu Tiêu, nhỏ giọng khuyên bảo: "Bên này người nhiều, đội anh Kim cũng nói sẽ không ép buộc chúng ta mà , chúng ta có thể sớm tìm được manh mối về nhà."

    Ba chữ ' về nhà sớm' thuyết phục được Vương Tiêu Tiêu. Tuy rằng Vương Tiêu Tiêu cảm thấy đám người chơi lâu năm này cùng chẳng lương thiện gì , nhưng ở trong thế giới trần ngập quỷ quái này , người nhiều vẫn an toàn hơn .

    "Thực xin lỗi." Vương Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói.

    Trần Thải Tinh gật gật đầu tỏ vẻ lý giải.

    Khỉ cười hai tiếng, "Chỗ này còn có một đứa con nít tiểu học nè , em trai à em có muốn --"

    " Tôi đi theo anh tôi." Có lẽ sợ lời nói không đủ thuyết phục , Nguyên Cửu Vạn còn giang tay ôm chặt lấy đùi của Trần Thải Tinh .


     
    Tiên Nhi, Táo Ngọt, Yenkai3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...