Ngôn Tình [Dịch] Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tuyeu, 29 Tháng sáu 2021.

  1. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 49: Chơi thật (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sợi tóc dưới ngón tay có xúc cảm mềm mượt.

    Khẽ ngửi lấy mùi hương mê người kia, anh kìm lòng không được cúi mặt sát vào cổ cô.

    * * *

    Một lúc lâu không cảm giác được động tác của anh ấy, Cam Viện sốt ruột lên tiếng.

    "Này, xong chưa?"

    Người đàn ông khống chế tinh thần đang sôi trào kia, tiếp tục gỡ xuống hai sợi tóc cuối cùng đang bị kẹt ở góc kiếng rồi anh đưa tay lên nắm lấy kẹp tóc của cô.

    "Lách tách"

    Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, chiếc kẹp tóc được nới lỏng.

    Cô nghi ngờ nhìn sang, mái tóc dài đen như thác nước tán loạn rơi xuống.

    Trong ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn, đôi mắt màu mực của cô phát ra một vầng sáng xanh mờ nhạt, mái tóc mượt mà của cô lướt qua ngón tay của anh, thậm chí còn có một vài sợi tóc lướt qua gò má anh.

    "Anh đang làm gì vậy?" Cô giận dữ cau mày.

    Đưa tay ra, quấn một lọn tóc quanh ngón tay, Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt nhẹ sợi tóc giữa ngón tay.

    "Lần sau gặp anh, em đừng buộc tóc."

    Cam Viện cười ra tiếng, đưa tay kéo tóc cô ra khỏi tay anh.

    "Anh cho rằng anh là ai?"

    Hoàng Phủ Quyết đứng thẳng người mắt nhìn Cam Viện trước mặt đang có vẻ mặt khinh thường, thanh âm của người đàn ông giống như tiếng nhạc vang lên bên tai lúc nửa đêm, trầm thấp nhưng đâm thẳng vào tim.

    "Là người đàn ông khiến em yêu đến không thể là chính mình nữa."

    Cam Viện há miệng một cái, sững người trong hai giây, sau đó liền bật cười thành tiếng.

    Ban đầu chỉ là một nụ cười nhỏ, dần dần nụ cười lớn dần, đến cuối cùng, cô cười đến run run cả người, như thể vừa nghe thấy một chuyện cười buồn cười cười nhất trên đời.

    Một lúc sau, cô mới thở hổn hển và đứng thẳng người, cố nín cười.

    "Không quấy rầy ngài tự luyến, tôi đi trước đây."

    Quay người lại, cô sải bước đi qua phòng khách sang trọng, mở cánh cửa đối diện, không quay đầu lại nữa mà bước ra khỏi phòng anh.

    Bùm!

    Cánh cửa đóng chặt, ngăn cách hai người ở hai thế giới.

    Đi vào thang máy, Cam Viện giơ tay phải lên, tháo kính trên mặt xuống, lau nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.

    "Hoàng Phủ Quyết, anh là người tự luyến nhất mà tôi từng thấy!"

    Cô lần nữa đeo kính lên mặt, gom lại mái tóc dài của mình, cuộn lên trên đỉnh đầu và lấy từ trong túi ra một sợi dây chun buộc tóc, trên mặt cô đã khôi phục lại nét mặt như cũ không dao động giống thường ngày.

    Đinh-

    Thang máy dừng ở tầng năm, Cam Viện bước ra khỏi thang máy trở về văn phòng của mình.

    Vừa bước vào cửa liền thấy Kiều Lương đang dựa vào trên bàn làm việc của cô, hai chân dài chồng lên nhau, tư thế lười biếng, nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên bàn, nhưng tâm tình anh ta lúc này không nhàn nhã giống động tác của anh ta.

    "Tiểu Viện, em đã về rồi."

    Nhìn thấy cô, anh lập tức tươi cười chào hỏi.

    Cam Viện mỉm cười bước tới, hướng chỗ giá áo hất cằm.

    "Anh là tới đây lấy quần áo đi, ở trên giá áo kìa."

    Giọng điệu không mặn không nhạt, hời hợt vừa phải.

    Kiều Lương quay người lại, nhìn cô đang thu dọn đồ đạc trên bàn, "Tiểu Viện, người kia.. không làm khó em chứ"

    "Không có."

    "Tốt rồi." Kiều Lương ho nhẹ một tiếng, "Thật ra là anh vừa mới nói về chuyện quần áo.."

    Cam Viện nắm lấy chìa khóa trên bàn, "Tôi biết anh là đang giúp tôi, cảm ơn anh."

    Cô đứng dậy, lấy áo khoác của anh từ trên giá áo, đem đặt trước mặt anh ta.

    "Một chiếc áo khoác đắt tiền như vậy, sau này đừng tùy tiện làm rơi."

    Đưa tay cầm lấy áo khoác, khoác lên tay, Kiều Lương đứng thẳng người, người liền mỉm cười.

    "Tiểu Viện, không bằng.. chúng ta giả mà thành thật, em nghĩ thế nào?"

    Cam Viện cười khẽ, "Vì sự nghiệp kinh doanh của nhà hàng chúng ta, cũng không cần đâu. Tôi cũng không muốn những khách nữ của anh kìa cầm dao nĩa đuổi giết tôi đâu."
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  2. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 50: Chơi thật (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có vấn đề gì đâu." Kiều Lương tiến lên một bước đứng trước mặt Cam Viện, "Nghe nói hôm nay em xin nghỉ phép. Không bằng.. tìm chỗ ngồi một chút?"

    "Tôi không thể so sánh được với người độc thân như anh" Cam Viện cười nói "Quần áo của Tiểu Đường đang rất nhiều, còn chờ tôi giặt đây"

    Anh khoanh tay "Nhắc mới nhớ, hình như anh chưa đến nhà em, không đồng ý cho anh đến nhà hả?"

    "Chủ nhà đã thông báo cho tôi chuyển đi, đồng ý cũng không được, để lần sau đi."

    Tưởng như là đùa giỡn, nhưng đó là thấy chiêu phá chiêu, tức là vừa giữ thể diện cho Kiều Lương mà cũng không cho anh ta một chút cơ hội để bước gần hơn.

    "Khi nào thì chuyển đi, anh đi làm lao động miễn phí, nhân tiện biết nhà em luôn."

    "Đến lúc đó rồi xem tình huống thế nào, nếu như có đồ vật lớn không di chuyển nổi thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho anh." Cam Viện nắm lấy chìa khóa trên bàn, "Vậy tôi đi trước nhé?"

    "Cùng nhau đi."

    Đi trước một bước, anh ta ga lăng nhẹ nhàng mở cửa cho cô.

    Cam Viện khẽ nhướng mày, "Anh không cần đi làm hả?"

    Kiều Lương đỡ cánh cửa nhún vai, "Tôi từ chức rồi."

    "Phải không?"

    Cam Viện trên mặt không có quá nhiều biểu cảm ngạc nhiên, những người giống như anh ta, làm sao có thể ở chỗ này làm việc được?

    Nhìn cô bước ra khỏi văn phòng, Kiều Lương giúp cô đóng cửa, bước nhanh hai bước đã đuổi kịp cô.

    "Em không tò mò nguyên nhân sao?"

    Cam Viện nhấn nút thang máy đi xuống. "Anh vốn không thuộc về nơi này."

    Người đàn ông cười tinh quái, "Sao lại như thế?"

    "Chỉ là cảm giác thôi." Cam Viện bước vào khi cửa thang máy mở ra. "Có thời gian thì ăn cơm chung không, coi như là bữa ăn chào tạm biệt anh"

    Lần này trở vể cô sẽ đưa Cam Đường rời khỏi đây, sợ là cũng không còn có cơ hội gặp mặt nữa.

    Nửa năm nay, Kiều Lương đã quan tâm mẹ con cô rất nhiều, xem như là có một chút tình nghĩa.

    Kiều Lương mỉm cười rạng rỡ, "Anh bất cứ lúc nào cũng có thời gian. Nhưng em cũng không cần phải lo lắng, coi như là anh không làm việc ở đây, chúng tôi vẫn là bạn bè mà, không phải sao?"

    Bạn bè sao?

    Đúng a!

    Sau tất cả, Kiều Lương cũng được xem như là người duy nhất cô gần gũi nhất trong nhiều năm qua ngoại trừ Tiểu Đường.

    Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu.

    "Đương nhiên."

    Giọng nói cất lên, thang máy đã đến lầu một, cửa thang máy mở ra, Kiều Lương ga lăng giữ lại cửa thang máy, vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy đứng ở ngoài cửa.

    Hai bên nhìn nhau, cô gái lập tức rạng rỡ, còn Kiều Lương thì cau mày nghi ngờ.

    Sở Hân Tình, tại sao cô ta lại đến đây?

    Lúc này, Sở Hân Tình ở bên ngoài thang máy đã nhìn thấy Cam Viện đứng bên cạnh anh ta, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, sau đó lại nở nụ cười.

    "A Lương!" Thân mật gọi tên Kiều Lương, cô ta bước nhanh tới, một tay ôm lấy vai anh ta, "Ghét ghê, mới vừa gọi điện thoại còn nói không rảnh. Anh cố ý làm em bất ngờ sao?"

    Sở Hân Tình dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ cuộc và lần này đến thành phố B chính là để mang anh ta về..

    Nhìn thấy anh ta cùng xuất hiện cùng với Cam Viện, cho dù trong lòng có hàng triệu oán giận với anh ta, cô ta cũng sẽ không để lộ nửa điểm sơ hở trước mặt Cam Viện.

    "Các người nói chuyện đi, tôi đi trước."


    Hướng Kiều Lương vẫy tay chào, Cam Viện cất bước rời đi.

    Người phụ nữ trước mặt là ai và có quan hệ gì với Kiều Lương.. Những chuyện này không liên quan gì đến cô, việc quan trọng nhất đối với cô lúc này là ứng phó với việc đi kiểm tra quan hệ cha con vào ngày mai.

    Kiều Lương đưa tay lên và kéo cánh tay đang ôm lấy mình của Sở Hân Tình ra.

    "Tiểu Viện, đợi một chút."

    Thật vất vả Cam Viện mới muốn mời anh ta ăn cơm một bữa, Kiều Lương không muốn để mất cơ hội này, anh cũng muốn giải thích chuyện liên quan với Sở Hân Tình với cô để tránh cho cô hiểu lầm.
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  3. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 51: Chơi thật (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cam Viện dừng lại, Kiều Lương lập tức rời khỏi Sở Hân Tình muốn đi về phía cô, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay của Kiều Lương, Sở Hân Tình miệng nở nụ cười.

    "A Lương, đây là đồng nghiệp của anh nhỉ, sao anh không giới thiệu một chút?" Vừa nói, cô vừa cười và đưa tay phải về phía Cam Viện, "Xin chào, tôi là vị hôn thê của A Lương, Sở Hân Tình, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

    Giọng điệu của cô ta nhấn mạnh hơn khi nói đến ba chữ chữ "vị hôn thê", chính là đang cảnh cáo Cam Viện biết khó mà lui.

    Làm sao Cam Viện không nghe ra được ý trong lời nói cô ta được, trong lòng thầm cười một tiếng, người liền lịch sự đưa tay phải ra và nhẹ nhàng cầm tay cô ta.

    "Tôi là Cam Viện."

    Sở Hân Tình mỉm cười, "Tôi sớm đã nghe A Lương nhắc về cô. Cảm ơn cô đã quan tâm đến A Lương nhà chúng tôi. Anh ấy rất tùy hứng, không có gây phiền phức cho cô chứ?"

    "Làm sao có thể?" Cam Viện rút lại bàn tay, "Tôi còn có việc, không làm phiền hai người nữa, tạm biệt."

    "Tạm biệt!" Sở Hân Tình mỉm cười vẫy tay với cô, sau đó nắm tay Kiều Lương, không cho anh ta cơ hội để trốn thoát. Một mực nhìn bóng người Cam Viện biến mất bên ngoài đại sảnh, cô thu hồi tầm mắt và kéo Kiều Lương vào thang máy, "Chúng ta trước tiên đi lên lầu, sau đó đi xem nơi anh làm việc."

    Nhìn bóng người của Cam Viện biến mất, Kiều Lương rút cánh tay khỏi tay cô ta, nghi ngờ nhíu mày, "Sao cô biết tôi làm việc ở đây?"

    Sở Hân Tình hơi nâng cằm lên, trên mặt đắc ý, "Bí mật!"

    Cô ta mới đến thành phố B có ba ngày, ở chỗ này anh ta lại dùng tên giả, cô ta không thể tìm được anh ta nhanh như vậy. Được.

    "Cô rốt cuộc là làm sao mà lại tìm được tôi?"

    Kiều Lương rất muốn biết, mình cuối cùng đã làm sai ở đâu, mới có thể bị cô ta quấn lấy như vậy.

    "Muốn biết?" Sở Hân Tình nâng cằm cô lên hướng về chỗ hành lý, "Đưa em vào phòng đi rồi em sẽ nói cho anh biết."

    Dù sao lấy tính tình của cô ta cũng sẽ không để anh ta như vậy mà đi mất, Kiều Lương vươn tay cầm lấy hành lý từ người phục vụ, giúp cô ta kéo vào thang máy.

    "Nói đi?"

    Sở Hân Tình bĩu môi, "Còn chưa tới phòng đâu!"

    Bất lực, anh ta cũng không còn cách nào khác, đành kìm ném lại tính khí của mình, đưa cô ta lên phòng, nhìn anh đặt hành lý xuống, cô duỗi lòng bàn tay đến muốn từ phía sau ôm eo của anh ta.

    "A Lương, mấy ngày nay, em đều nghĩ tới anh.."

    Đưa tay chống đỡ bàn tay của cô ta, Kiều Lương chậm rãi quay mặt lại, nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười của cô ta "Để cho tôi đoán xem, cô không thể nào tìm được tôi nhanh như vậy. Nếu tôi đoán không lầm thì có người báo tung tích của tôi cho cô đúng không?"

    "Những chuyện này không quan trọng, quan trọng.."

    Cô ta còn chưa nói xong, Kiều Lương đã vươn tay nắm lấy cánh tay cô ta.

    "Là ai?"

    "Anh nắm em đau quá!" Sở Hân Tình nũng nịu kêu lên.

    Ngón tay của Kiều Lương nắm lấy bàn tay của cô ta càng siết chặt hơn, "Cô không phải là đang bán đứng tung tích của tôi cho ông cụ ở nhà chứ?"

    Với năng lực của người này, không thể tìm được anh ta nhanh như vậy, trừ khi cô ta đã báo tung tích của anh ta cho ông cụ ở nhà. Nếu là như vậy, mẹ con Cam Viện cũng có thể bị anh ta liên lụy.

    "Không có a!"

    "Vậy làm sao cô biết tôi ở đây?"

    Sở Hân Tình hất cánh tay anh ta ra, "Không phải là anh để cho em tới sao?"

    Khuôn mặt Kiều Lương tỏ vẻ nghi ngờ, "Tôi.. để cho cô tới?"

    "Nếu không, phòng này em tự đặt sao?" Sở Hân Tình tươi cười nắm lấy cánh tay anh ta "Tốt lắm, biết anh sĩ diện, coi như là em tìm đến anh.."

    Kiều Lương nheo mắt, "Điện thoại, tin nhắn hay cái gì khác?"

    Nhìn thấy Sở Hân Tình vẫn còn đang ngẩn ra, anh ta xoay người lại, lấy điện thoại di động từ trong túi xách của cô ta ra, nhìn vào ghi chép điện thoại, không thấy cuộc gọi lạ nào, anh ta lại xem đến tin nhắn.
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  4. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 52: Chơi thật (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lập tức, một tin nhắn "không rõ số" được tìm thấy bên trong.

    "Khách sạn Dynasty 907, đến nhà hàng này, chỉ cần nhắc tên Kiều Lương với bọn họ, cô có thể gặp được người mà cô muốn gặp nhất."

    "Chết tiệt!" Kiều Lương giận dữ mắng, "Hoàng Phủ Quyết, anh thật độc ác!" "

    Anh ta nói với chỉ số IQ và năng lực của Sở Hân Tình, không thể nào tìm được anh ta nhanh như vậy. Chuyện này ngoại trừ Hoàng Phủ Quyết thì đâu còn ai khác?

    Sở Hân Tình bị người lợi dụng thậm chí còn không biết," Hoàng Phủ Quyết.. Cái tên này rất quen thuộc, là ai nhỉ? "

    Ném điện thoại xuống giường, sau đó Kiều Lương liền bước đi.

    " A Lương.. "Sở Hân Tình đuổi theo, nhưng người bên kia đã đi trước cô một bước, mở cửa ra ngoài.

    " Lục Tử Lương! "Cô ta đuổi theo đến hành lang," Rốt cuộc anh có ý gì hả? "

    Chủ động giúp cô ta đặt phòng và mời cô ta qua. Cô ta còn nghĩ anh ta đã đổi ý. Khi cô ta đến, anh ta lại bày ra sắc mặt rồi bỏ rơi cô, đây rốt cuộc là ý gì?

    Kiều Lương dừng lại ở cửa thang máy," Cô nên về sớm một chút đi, đừng lãng phí thời gian ở đây, bởi vì tôi đã từ chức! "

    " Lục Tử Lương! "Chạy chậm đuổi tới, anh ta lại đóng cửa thang máy xuống lầu, Sở Hân Tình đá một cước vào thang máy rồi hét lên," Anh là đồ khốn kiếp, anh đợi đấy! "

    Cô quay mặt lại, chú ý tới người đàn ông mặc bộ âu phục cách đó không xa, biết mình thất lễ, cô ta vội vàng rút chân lại, tức giận quay người lại.

    Người đàn ông mặc âu phục giơ tay lên và ấn tai nghe Bluetooth trên tai anh ta," Ngài Will, Sở Hân Tình đã nhận phòng khách sạn rồi, đầu bếp thứ hai mới vừa từ phòng của cô ấy rời đi. "

    " Được rồi, tôi hiểu rồi. "Bên kia Will cúp điện thoại, quay lại phòng làm việc, đứng trước bàn làm việc," Dựa theo sự sắp xếp của ngài, Sở Hân Tình đã vào khách sạn rồi, lúc cô ấy vào thì tình cờ gặp Kiều Lương và cô Cam đang cùng nhau rời đi, cô Sở nửa đường ngăn cản lại Kiều Lương, kéo tới phòng mình. Hai người có vẻ mới vừa tranh cãi một lúc và Kiều Lương đã rời đi. Đúng rồi, tin tức từ nhà hàng truyền tới là Kiều Lương đã từ chức. "

    Hoàng Phủ Quyết nhàn nhạt nhếch môi, ở cuối văn kiện ký lên tên của mình.

    * * *

    * * *

    Ngồi ở trong xe, nhìn Cam Đường trên ghế sau đang nghiêng mặt nhìn dòng xe cộ đang chạy bên ngoài, Cam Viện thở phào nhẹ nhõm.

    Với tính cách cố chấp của tên đó, nếu đã nói thì nhất định sẽ làm, việc kiểm tra quan hệ cha con này chắc chắn sẽ không thể trốn được, từ lúc đồng ý với Hoàng Phủ Quyết, cô vẫn đang suy nghĩ cách có thể dấu giếm được.

    Xe dừng ở đèn đỏ, Cam Viện dừng xe, điện thoại di động trong túi vang lên, cô lấy điện thoại di động ra kết nối.

    " Cô Cam, ngài Hoàng Phủ đã đặt chỗ ở Vườn thượng uyển, đã hẹn nhiếp ảnh gia nói chuyện với cô về buổi chụp. Ngài xem, bây giờ tôi có thể đến đón cô được không? "

    " Không cần, chúng tôi sẽ trực tiếp đi tới. "

    " Được rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ vào điện thoại di động của cô, trên đường cô lái xe cẩn thận. "

    Cúp máy, Cam Viện nhét lại điện thoại vào túi xách, tiện tay sửa lại mấy sợi tóc đang rớt xuống.

    Cả hai chiếc kẹp tóc đều rơi ở chỗ của Hoàng Phủ Quyết, bây giờ chỉ buộc tùy tiện một chút bằng một cái dây chun, nên mái tóc có chút lỏng.

    Đưa ngón tay trở lại tay lái, cô nhìn nghiêng vào gương chiếu hậu, chú ý tới trong gương chiếu hậu tóc đen của đứa nhỏ bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào biến thành màu vàng, trong lòng cô chợt nảy ra một ý tưởng.

    Có rồi!

    Hoàng Phủ Quyết, lần này tôi sẽ để anh hoàn toàn từ bỏ ý định.

    " Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy? "

    Cậu bé ngồi ở ghế sau hỏi.

    " Đi ăn tối với nhiếp ảnh gia và nói về việc chụp ảnh của con. "

    " Kia.. chú Hoàng Phủ có ở đó không?"
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  5. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 53: Chơi thật (6)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    **Tiểu Đường nay bán manh nữa kìa <3
     
    trangtt95, Nau123, Annie Dinh3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  6. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 54: Kiểm tra quan hệ cha con (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người lên lầu, Cam Viện còn chưa vào cửa đã thấy hai người đang đứng bên cạnh bàn ăn.

    "Cô là cô Cam nhỉ, tôi là Hứa An Nhiên, giám đốc thực hiện sản phẩm quần áo hoàng tử trẻ em lần này." Hứa An Nhiên tươi cười giới thiệu "Đây là nhiếp ảnh gia Tiểu Ngũ, công việc chụp hình lần này do anh ấy phụ trách"

    Cam Viện lịch sự cùng hai người bắt tay, Will đưa Cam Đường đi đến chiếc ghế ăn chân cao dành cho trẻ em đã chuẩn bị sẵn cho cậu, Hoàng Phủ Quyết bước tới và giúp Cam Viện kéo chiếc ghế bên cạnh ghế chủ vị (ghế dành cho người chủ, người mời khách) ra.

    Ghế trẻ em ở bên trái ghế chủ vị, ghế của cô thì ở bên phải, một mẹ một con trai liền bị anh sắp xếp ở hai bên của mình.

    Nếu là trước đây, Cam Viện sẽ phải đổi chỗ ngồi để chăm sóc con trai, nhưng lần này cô không nói một lời nào, nghiêng người ngồi lên ghế.

    Từ nhỏ đến lớn, con trai cô còn chưa có được ba mình cưng chiều, cô muốn cho con trai có cơ hội được như vậy.

    Một bên Hứa An Nhiên đã âm thầm tặc lưỡi, nhiếp ảnh gia không biết lai lịch của Hoàng Phủ Quyết, nhưng Hứa An Nhiên đã đi bên anh hơn hai năm.

    Không chỉ kéo ghế cho Cam Viện, mà còn sắp xếp vị trí bên cạnh mình.. Những biểu hiện như vậy thật không bình thường.

    Đương nhiên, Hứa An Nhiên là một người thông minh, trong lòng hiểu rõ thì được, nhưng đâu thể ngu mà hỏi nhiều được.

    Trợ lý giúp Hoàng Phủ Quyết kéo ghế ra, sau khi anh ngồi vào, Hứa An Nhiên mới dám ngồi xuống ghế của mình.

    Ngay cả người nhiếp ảnh gia kia, đương nhiên cũng cẩn trọng hơn, lúc ngồi vào cũng có chút dè dặt.

    Đợi đồ ăn lên bàn, Cam Viện liền hỏi Hứa An Nhiên rất nhiều chuyện về lần chụp ảnh này, chuyện về con trai cô nên cô dĩ nhiên phải hỏi rõ ràng.

    Hứa An Nhiên cẩn thận giải thích cho cô ấy về địa điểm thực hiện cảnh chụp và việc sắp xếp hành trình, "Cô Cam không cần lo lắng, nếu cô có bất kỳ phản đối nào với sự sắp xếp này, chúng ta đều có thể thảo luận lại và chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của cô và Tiểu Đường nếu những yêu cầu đó không ảnh hưởng đến tiến độ chụp ảnh.

    Đại Boss nhà mình tự mình kéo ghế giúp cô, Hứa Nhiên làm sao không khách khí với cô đây?

    Cam Viện cũng không phải là người gian xảo - đương nhiên, trừ khi đối mặt với ai đó, sau khi suy nghĩ kỹ càng về sự sắp xếp của đối phương, cũng không có quá căng thẳng và quá mức bôn ba, cô lập tức yên lòng.

    Vài người đang nói chuyện, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn.

    Hoàng Phủ Quyết đến đũa của mình cũng không chạm vào, trước lại giúp đứa nhỏ đem dụng cụ ăn lấy đến trước mặt cậu.

    " Cảm ơn chú Hoàng Phủ. "

    Hoàng Phủ Quyết nhàn nhạt gật đầu, cầm lấy dụng cụ ăn, Hứa An Nhiên và những người khác lúc này mới dám động vào đũa.

    Trong bữa tối, Hoàng Phủ Quyết cũng không ăn nhiều nhưng ngược lại còn gắp thức ăn giúp Cam Viện và Cam Đường.

    Cam Viện lười biếng cắn một cọng rau xanh, ánh mắt từ sau mắt kính liếc nhìn hai cha con, lúc trước không cảm thấy, nhưng bây giờ hai người này lại ngồi cùng nhau, thật sự giống nhau đến ngạc nhiên.

    Ăn cơm được một nữa, Hứa An Nhiên đã sớm nhìn thấy mình là bóng đèn, lặng lẽ kéo ống tay áo của nhiếp ảnh gia, mang đối phương cùng nhau đứng lên nói lời từ biệt.

    Hoàng Phủ Quyết chỉ đáp lại một cách thờ ơ, Cam Viện lịch sự muốn bước ra khỏi ghế để đứng dậy.

    Ngay khi lưng vừa rời khỏi ghế, một bàn tay đã hướng tới, ngăn cô lại.

    Lo lắng rằng cô cũng rời đi, Hoàng Phủ Quyết vốn là muốn đưa tay ra ngăn cản cô, Cam Viện cũng không hề chuẩn bị, người mới nghiêng người về phía trước muốn đứng dậy, bàn tay anh liền đưa tới, đúng lúc chạm vào ngực cô.

    Hai người đồng thời cứng lại, Cam Viện hất tay anh ta ra, rồi người liền đứng dậy.

    " Không được đi. "Hoàng Phủ Quyết đưa tay ra ngăn cản.

    Cô trừng mắt," Tôi vào phòng vệ sinh cũng không được?"

    Cam Đường khẽ nhếch môi.

    Người trợ lý đứng bên cạnh, giống như một pho tượng không nghe, không thấy được.

    **Trợ lý: Vâng, tôi không thấy gì hết, tôi chỉ là một pho tượng thôi:((
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  7. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 55: Kiểm tra quan hệ cha con (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    **Có ai đoán được Cam Viện cắt tóc làm gì không?
     
    trangtt95, Nau123, Annie Dinh2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2021
  8. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 56: Kiểm tra quan hệ cha con (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chờ một chút!" Cam Viện gọi cậu, người liền bước tới, nắm lấy một sợi tóc của cậu rồi nhanh chóng kéo xuống.

    Đứa nhỏ đau đớn, quay mặt lại nghi ngờ, "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

    "Nhìn nhầm rồi, còn tưởng con có tóc trắng!" Cam Viện hất cằm về phía cậu "Lên xe, để mẹ nói chuyện với anh ta mấy câu."

    Đứa nhỏ leo lên ghế sau, Cam Viện liền bước tới và đưa những sợi tóc đang cầm trên tay đến trước mặt Hoàng Phủ Quyết.

    "Đây là những gì anh muốn. Ngày mai tôi có một cuộc hẹn, vì vậy tôi sẽ không cùng đi với anh."

    Cô quay lưng về hướng của Cam Đường, đứa nhỏ tò mò thò cái đầu nhot ra, cũng không nhìn thấy rõ Hoàng Phủ Quyết rốt cục từ tay cô lấy đi một cái gì.

    Nhìn thấy đối phương lấy đi sợi tóc, Cam Viện xoay người rời đi.

    "Em không muốn biết sao?" Hoàng Phủ Quyết sau lưng cô hỏi.

    Cam Viện mở cửa xe, "Chuyện của chính tô, dĩ nhiên là tôi biết như thế nào."

    Nghiêng người ngồi vào, cô khởi động xe rồi nghênh ngang lái đi.

    "Chú Hoàng Phủ, tạm biệt."

    Đứa nhỏ nhoài người ra và vẫy tay với Hoàng Phủ Quyết.

    Từ kính chiếu hậu nhìn chăm chú dáng vẻ của cậu, Cam Viện cảm thấy đau lòng.

    Sau khi người kia biết được "sự thật" và biết rằng Tiểu Đường "không phải là con mình" thì nhất định sẽ hời hợt với cậu, mong rằng đứa nhỏ sẽ không vì điều vậy mà buồn.

    Con trai, mẹ xin lỗi!

    Trong lòng thầm nói một câu, cô nâng kính xe, nhấn ga, xe tăng tốc hòa vào dòng xe cộ.

    Nhìn chăm chú đèn sau xe của cô đã khuất dần trong dòng xe cộ, Hoàng Phủ Quyết lập tức giơ tay phải lên, kéo vài sợi tóc trên đầu mình xuống rồi đặt vào lòng bàn tay.

    "Phải mất bao lâu?"

    Will lấy khăn tay ra, cẩn thận nhận lấy vài sợi tóc "Thời gian hẹn trước là ngày mai, hiện tại nhân viên đều đã tan làm, sau khi kiểm tra xong còn phải kiểm tra lại, nhanh nhất cũng là đến sáng mốt.

    Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng gật đầu, người nghiêm nghị nói.

    " Chuyện này phải được giữ bí mật tuyệt đối. "

    Thân phận của anh rất đặc biệt, nếu đứa trẻ này thực sự là con anh thì chuyện này không được tiết lộ ra bên ngoài cho đến khi sự an toàn của mẹ con họ được đảm bảo.

    Will gật đầu một cách nghiêm túc" Ngài cứ yên tâm. "

    * * *

    * * *

    Bởi vì lập tức phải đi ra nước ngoài, Cam Viện đã nói với giáo viên của Cam Đường để xin nghỉ, vì vậy ngày thứ hai này cũng là số ít ngày Cam Đường được ngủ thẳng giấc.

    Một đêm này, cô ngủ cũng không yên ổn.

    Tối hôm qua ngủ muộn, một đêm có giấc mơ hỗn loạn, ngủ thẳng đến chín giờ mới thức dậy, toàn thân vẫn như cũ cảm giác mệt mỏi.

    Nghiêng tai lắng nghe, cô không nghe thấy động tĩnh của đứa nhỏ, cô bước ra khỏi giường, đi qua phòng khách đến cửa phòng cậu rồi đẩy cửa bước vào.

    " Con heo lười, mấy giờ rồi còn ngủ.. "

    Nói đến một nửa, cô lùi lại, đưa tay gỡ mảnh giấy dán trên cửa, là mảnh giấy do đứa nhỏ viết.

    " Mẹ, con đi mua đồ ăn sáng. "

    Cô thầm thở phào nhẹ nhõm quay lại nhìn đồng hồ treo tường trên tường.

    Khi cô nghe thấy tiếng chìa khóa xe vang lên, cô lập tức bước tới, quả nhiên cô nhìn thấy đứa nhỏ đang bước vào với chiếc giỏ nhỏ.

    " Con vất vả rồi "


    Cô nhận lấy giỏ nhỏ của cậu và ôm cậu vào ngực của của mình hôn một cái.

    " Con trai, con cưới mẹ không? "

    " Nhàm chán. "Đứa nhỏ nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, giật lấy cái giỏ trên tay cô," Rửa mặt rồi ăn cơm. "

    " Yes, Sir! "Cô bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái, cô xoay người đi về phòng mình, còn không quên nhắc nhở" Cẩn thận kẻo bị bỏng đấy ".

    Chốc lát, sau khi rửa mặt xong, cô ngồi vào bàn ăn với đứa nhỏ rồi nói chuyện với đứa nhỏ về việc chuẩn bị đi nước ngoài.

    " Một lát nữa chúng ta đi mua sắm, mẹ mua cho con vài bộ quần áo."

    **Cam Đường: Con còn nhỏ sao có tóc bạc được.

    **Cam Viện: Con trai, mẹ xin lỗi:((
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  9. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 57: Kiểm tra quan hệ cha con (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứa nhỏ bé liếc nhìn bộ quần áo thể thao cũ trên người của cô, "Được rồi."

    Sau bữa ăn, cả hai chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc và đi thẳng đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.

    Cam Viện luôn dành tiền cho con trai, ngoại trừ cuộc sống cơ bản, toàn bộ số tiền lương còn lại cô đều dành cho con trai.

    Sau khi đến trung tâm thương mại, cả hai đi thẳng đến khu quần áo trẻ em, Cam Viện nhanh chóng giúp đứa nhỏ chọn ba bốn bộ quần áo, một bộ lịch sự, một bộ thường ngày, một bộ thể thao thoải mái, một số đồ khác như giày và khăn quàng cổ phù hợp.

    "Đi mua hai đôi giày nữa đi?"

    Đứa nhỏ không nhúc nhích, "Không muốn."

    "Mệt hả?" Cam Viện lấy lại thẻ tín dụng mà hướng dẫn viên mua sắm trả lại "Chỉ mua một đôi thôi, được không?"

    "Không!" Đứa nhỏ lặp lại.

    "Được rồi, không mua nữa."

    Nghĩ cậu đi mua sắm mệt mỏi không muốn đi mua nữa, Cam Viện không tiếp tục kiên trì nữa, một tay ôm túi giấy, một tay dắt cậu vào thang máy..

    Chú ý chiếc ghế bên cạnh cho ngồi nghỉ, đứa nhỏ lập tức kéo cô qua.

    "Mẹ, mẹ đợi con ở đây."

    "Còn con?"

    "Con đi vệ sinh"

    "Đứa nhỏ nhiều chuyện, đi đi, tự mình nhớ cẩn thận."

    "Con biết."

    Đứa nhỏ vẫy tay với cô, quay lại và chạy sang bên phải.

    "Phương hướng sai rồi, ở bên trái."

    Cam Viện sau lưng nhắc nhở.

    "Ồ!" Đứa nhỏ mỉm cười, quay người chạy lại và đi vòng qua bên trái. Thấy cô không chú ý, cậu lập tức lặng lẽ khom xuống, đi vòng ra sau cô, đi lên thang cuốn và đi đến tầng ba.

    Ngồi trên ghế đợi một lúc mà đứa nhỏ không quay lại, Cam Viện nhìn vào phòng vệ sinh khẽ cong môi.

    "Vật nhỏ, rớt ở toilet rồi hả?"

    Từ nhỏ đã rèn luyện cho cậu tính tự lập, từ lâu cậu đã được dẫn đi siêu thị, chỉ là đi toilet, đương nhiên, Cam Viện sẽ không lo lắng cho cậu.

    Đưa cổ tay lên xem giờ, cô đưa tay đỡ trán.

    Hôm nay chắc Hoàng Phủ Quyết đi xét nghiệm quan hệ cha con, không biết có thể giấu diếm được chuyện này không, cô cố tình đưa Cam Đường ra ngoài mua sắm để tránh sự việc bại lộ và anh ta sẽ chạy đến.

    Đợi một lúc vẫn không thấy đứa nhỏ kia bước ra, Cam Viện không khỏi có chút lo lắng, đứng dậy đi lại gần phòng vệ sinh, đợi một lúc không thấy Cam Đường đi ra, cô ngăn lại một người đàn ông vừa bước ra từ phòng vệ sinh để hỏi.

    "Đứa trẻ? Phòng vệ sinh không có ai hết."

    Cô giật mình, lúc này cũng không tránh khỏi nghi ngờ, chạy nhanh vào phòng vệ sinh nam.

    Quả nhiên, phòng vệ sinh trống trơn, nơi nào có bóng dáng của đứa nhỏ.

    Trái tim chợt thắt lại, Cam Viện xoay người lao ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn xung quanh, rútđiện thoại di động ra bấm số.

    "Thằng nhóc thúi, không nghe điện thoại thì coi chừng mẹ.. Cam Đường.. Tiểu Đường.."

    "Mẹ ơi!"

    Giọng đứa nhỏ vang lên từ phía sau.

    Quay mặt lại vừa thấy cậu, Cam Viện thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy tới, giữ chặt vai cậu.

    "Con đi đâu vậy, lại để mẹ đi tìm!"

    "Con xuống lầu."

    "Không phải không tìm thấy nhà vệ sinh ở tầng này chứ?" Cam Viện khinh thường nhìn cậu, "Không phải mẹ đã nhắc nhở con rồi sao? Khi con đi đến bất kỳ nơi nào, đầu tiên là xem xét lối đi an toàn, và thứ hai là để ý đến vị trí của phòng vệ sinh."

    Đứa nhỏ cười nhạt, "Con hiểu rồi. Mẹ ơi, chúng ta quay trở lại nhé?"

    "Dù sao thì cũng đã ra ngoài, chi bằng.. Chúng ta đi ăn trưa đi?"

    "Mới 11 giờ."

    "Vậy thì.. Ồ, phải, trên lầu hình như có một nơi giải trí. Chúng ta lên chơi một lát nhé?"

    "Nhàm chán!"

    "Coi như là đi cùng mẹ đi?" Cam Viện đập nhẹ vào vai cậu "Đua xe, dám không?"
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  10. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 58: Kiểm tra quan hệ cha con (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đương nhiên dám." Đứa nhỏ lập tức đồng ý, "Tuy nhiên, mẹ phải có tinh thần nhận thua mới được!"

    Thằng nhóc thúi, nếu không phải cô nhường cho nó thắng, cô sao có thể thua sao?

    Cam Viện chỉ cười "Được rồi, lên lầu đi!"

    Hai mẹ con cùng nhau đến khu vui chơi giải trí trên tầng 6. Cam Viện lấy tiền giấy ra đổi rất nhiều xu, hai người đi thẳng vào chỗ máy chơi đua xe.

    "Chuẩn bị, bắt đầu đi!"

    Hai người đồng thời bỏ vào tiền xu, lập tức mỗi người cầm vô lăng bắt đầu nghiêm túc chơi.

    Nhìn nghiêng thấy con trai bị cô làm rơi ở phía sau, Cam Viện cố tình vặn tay lái, chiếc mô tô trên màn hình lập tức văng khỏi đường ray.

    "Mẹ ơi, mẹ thật là ngu ngốc!"

    Đứa nhỏ bất lực thở dài.

    Cô cười cưng chiều, "Ngốc cũng là mẹ con!"

    Xếp hình, bắn súng..

    Hai người đều chơi hết, đến khi vét sạch tiền trong túi, mới bước ra khỏi khu giải trí.

    Nhận thấy có nhiều trẻ em đang vẽ tranh trong khu vực hội họa, Cam Đường dừng lại.

    "Mẹ, con có thể vẽ cho mẹ một tấm hình được không?"

    "Được chứ!"

    Cam Đường ngay lập tức thanh toán phí và tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.

    Đứa nhỏ ngồi trước giá vẽ, lấy bảng màu ra và chỉnh lại bột màu.

    Nhìn đứa nhỏ chăm chú, Cam Viện khẽ nhếch khóe môi, con trai cô thật sự càng ngày càng đẹp trai, nhìn đường nét quen thuộc, trong mắt cô Cam Đường dần biến thành khuôn mặt của Hoàng Phủ Quyết..

    Lúc này không biết kết quả giám định có chưa?

    Lúc cậu giơ tay lên, lúc dùng bút vẽ, đứa nhỏ luôn nghiêm túc và tập trung, ngay sau đó liền có một nguyên mẫu xuất hiện trên tờ giấy vẽ.

    Xung quanh, trẻ con lớn nhỏ đang an tĩnh vẽ tranh, nhưng cậu bé mập mạp ngồi trước mặt Cam Đường rõ ràng không muốn làm việc này, sau khi vẽ nguệch ngoạc vài nét trên giấy, cậu ta mất kiên nhẫn nhìn xung quanh, xoay người trên chiếc ghế nhỏ. Một nụ cười nhếch mép thoáng qua khóe môi, cậu ta đưa bút ra quệt một nét trên tờ giấy vẽ của cô bé bên cạnh.

    "Mẹ ơi!"

    Cô bé khóc ngay lập tức.

    Cậu ta tựa hồ cảm thấy thỏa mãn với trò đùa của mình, liền dứt khoát đứng dậy và nhìn xung quanh, một vài đứa trẻ nhỏ hơn cậu ta lập tức cầm những bức tranh của mình tránh ra.

    Cậu ta liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào Cam Đường.

    Đứa nhỏ để ý chuyện riêng của mình nên không để ý đến cậu ta.

    Đôi lông mày to nhướng lên, một nụ cười xấu xa lóe lên trong đôi mắt xanh, thằng nhóc với mái tóc vàng và mập mạp vươn cọ vẽ ra và quẹt một vài nét bút to lên bức tranh của Cam Đường.

    Trên tờ giấy vẽ lập tức có thêm một vết màu xiêu vẹo.

    Cam Đường kinh ngạc ngẩng mặt lên, đôi lông mày nhỏ liền nhăn lại với nhau.

    "Thằng khốn, cút đi!"

    Tranh tốt bị bên kia phá hủy, đứa nhỏ đã tức giận rồi.

    Thằng nhóc tóc vàng mập mạp cười đểu hỏi bằng tiếng Anh "Mày đang nói gì vậy, có phải đang cầu tao vẽ thêm vài nét nữa đúng không?"

    Mặc dù không hiểu được tiếng Trung Quốc, nhưng từ biểu cảm của Cam Đường, cậu ta có thể đoán được đại khái, vừa hưởng thụ niềm vui với việc phá hư, rồi cậu ta tiếp tục đưa bút qua vẽ loạn trên bức tranh của Cam Đường.

    Cam Đường đẩy bút vẽ của cậu ta ra ra, người liền hét lên một cách gay gắt.

    "GETOUT! (Cút đi)"

    Thằng nhóc tóc vàng béo giật mình và nhìn lướt qua khuôn mặt xanh mét của Cam Đường, rồi cậu ta nhấc tay trái lên, tất cả nước màu trong bảng màu đã bị đổ vào bức tranh của Cam Đường.

    Bức tranh lẽ ra có thể khắc phục, lại liền trở thành một đống hỗn độn, ngay cả quần áo của Cam Đường cũng không tránh khỏi.

    Cam Đường vô cùng tức giận, tiến lên một bước, đem nước màu đổ ụp lên mặt thằng nhóc béo.

    "..."

    Thằng nhóc không ngờ tên tiểu tử thấp hơn mình một cái đầu này lại dám chống cự, hét lên nhảy ra xa, lấy tay lau mặt, nhìn thấy quần áo lấm lem, khuôn mặt mập mạp lập tức lộ ra vẻ gớm ghiếc "Thằng quỷ, mày dám đánh tao?"

    Đẩy giá vẽ ra, thằng nhóc kia tiến lên một bước, giơ tay liền đẩy Cam Đường xuống đất.

    Ghế đẩu bị lật, giá vẽ bị đập xuống mấy cái, phát ra tiếng leng keng.

    Cam Viện kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, nhìn con trai bị đẩy ngã trên mặt đất, lập tức chạy tới.

    "Tiểu Đường!"

    **Chap này thiệt tức giận thằng nhóc mập ngoại quốc ghê, không biết Tiểu Đường sẽ làm gì cậu ta không đây.
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...