Xuyên Không [Dịch] Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại - Diệp Ức Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hạ Phong 1314, 18 Tháng bảy 2021.

  1. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

    [​IMG]

    Tác giả: Diệp Ức Lạc

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Xuyên không, Tùy thân không gian, Chủ công, 1x1.

    Editor: Đông Phong

    Nguồn truyện: Wikidth

    Lịch đăng: Ít nhất 1 chương/ tuần​

    Giới thiệu truyện:

    Lục Lâm từ thành phố lớn từ chức trở lại nông thôn, kế thừa tiệm tạp hóa nhỏ cha mẹ để lại, không ngờ dông tố kéo đến đưa Lục Lâm đến cổ đại xa lạ.

    Lục Lâm sống lại trong cơ thể một người cùng tên cùng họ với mình, mà người này lại sắp phải đi ở rể cho một song nhi mạnh mẽ dám đánh cả lão hổ.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Truyện Edit Của Đông Phong
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  2. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Xuyên đến nhà nông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tên tiểu tử này nhìn có chút bệnh trạng, hẳn là sẽ không có việc gì đi."

    "Tên Trần Tiểu Mễ kia có khi cũng không thèm để ý hắn đang làm sao đâu, chỉ cần còn một hơi thở là được rồi."

    "Hắn như thế này bây giờ cũng không thể làm việc, chỉ có thể cả ngày ăn cơm không, nhanh nhanh đưa sang bên kia đi." Nhỡ mà chết mất thì số bạc kia sẽ không lấy được.

    "Thật không ngờ tới cái tên tiểu tử chết tiệt này, bình thường không buồn hé răng thế mà lại có dũng khí tự sát, mời đại phu cho hắn còn tốn mất cả một lượng bạc."

    "Thật đúng là đồ xui xẻo, nhanh đưa hắn đi đi." Tên này mà chết ở nhà thì lại phiền toái.

    * * *

    Lục Lâm nằm trên giường, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài của đại bá mẫu và cô nhỏ, cười khổ một chút.

    Không sai, Lục Lâm đang nằm trên giường nhìn bề ngoài vẫn là Lục Lâm kia, nhưng mà bên trong đã đổi thành người khác.

    Kiếp trước Lục Lâm chỉ là một sinh viên bình thường của Hoa Quốc, do công tác ở thành phố lớn không quá thuận lợi nên đã xin từ chức về quê, thừa kế một tiệm bán quà vặt mà cha mẹ để lại.

    Kết quả, một cơn bão tới cuốn cả Lục Lâm lẫn quầy bán quà vặt kia về tới cổ đại.

    Không lâu sau khi xuyên đến đây, Lục Lâm phát hiện trên tay mình có một nốt ruồi, nốt ruồi kia nối với quầy bán quà vặt mà hắn kinh doanh lúc trước.

    Trong không gian đặt quầy bán quà vặt có lẽ thời gian đã ngừng lại, nên cũng không lo đồ vật trong quầy sẽ biến chất.

    Lục Lâm có thể biết được thời gian trong quầy bán quà vặt đã ngừng lại là bởi vì nhân lúc không có ai xung quanh, Lục Lâm thấy nước nấu mì hắn nấu trước khi xuyên qua vẫn còn nóng.

    Nông dân cổ đại đối với mấy chuyện yêu ma quỷ quái cũng không có độ chấp nhận cao, Lục Lâm lo sẽ bị thiêu chết, phát hiện sự tồn tại của quầy bán quà vặt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Sau khi Lục Lâm xuyên đến đây cũng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cũng biết được đây là một triều đại mà bắn không biết chút nào, giống với Hoa Quốc cổ đại.

    Nơi này ngoại trừ nam nhân và nữ nhân còn có một loại giới tính là song nhi, bề ngoài song nhi cũng giống như nam nhân, nhưng khác là trên trán có thêm một đóa hoa, dáng người cũng thấp bé hơn nam tử một chút.

    Song nhi cũng có thể sinh con, nhưng mà khó khăn hơn so với nữ nhân.

    Vận mệnh nguyên chủ thật sự rất thê thảm, ông bà nội hắn có tổng cộng ba trai một gái, phụ thân nguyên chủ là thứ hai, là người không được yêu thích nhất trong nhà, mấy năm trước trưng binh dịch, người trong nhà để ông đi.

    Hoàn cảnh trong nhà cũng không tệ lắm, có đủ tiền để đường ca hắn đọc sách, ở thế giới này, đọc sách là chuyện mà nhà có tiền mới dám làm.

    Hai lão nhân vốn là có thể ra chút tiền để miễn được binh dịch, nhưng sau đó lại tiếc tiền nên đã khuyên nhủ phụ thân nguyên chủ lên chiến trường.

    Mà phụ thân nguyên chủ lại là một đứa con có hiếu, bị ông bà khuyên nhủ mềm lòng đành để lại vợ con đi theo người trưng binh.

    Sau khi phụ thân nguyên chủ rời đi, trong nhà còn lại hai mẫu tử nguyên chủ, phụ thân nguyên chủ không được yêu thích nên hai mẫu tử nguyên chủ lại càng không được yêu thích trong nhà.

    Nhà ngoại của nguyên chủ cũng chỉ có điều kiện như vậy, không ai ra mặt giúp, bình thường cũng không nói nhiều, chỉ một lòng một dạ làm việc, cũng không nói được một lời hay, thức ăn cho được cũng không nhiều lắm.

    Trong nhà có không ít ruộng, nhiều ruộng như vậy vẫn luôn chủ yếu là phụ mẫu nguyên chủ và nguyên chủ cùng nhau xử lý, sau khi phụ thân nguyên chủ rời khỏi nhà thì việc này lập tức đè trên lưng hai mẫu tử, thân thể mẫu thân nguyên chủ ngày càng không tốt.

    Mẫu thân nguyên chủ vốn dĩ vẫn luôn chờ tin thắng trận của chồng trở về, đáng tiếc thay, người đồng hương truyền đến lại là tin tức phụ thân nguyên chủ chết trận.

    Mẫu thân nguyên chủ vốn đã vất vả lâu ngày thành bệnh, đột nhiên nghe được tin này lập tức cảm thấy vô vọng, buồn bực mà chết.

    Sau khi mẫu thân nguyên chủ chết, trong thôn bắt đầu có người bàn tán rằng hai lão nhân bạc đãi nhị phòng, nãi nãi nguyên chủ cũng không phải đèn cạn dầu, đem cớ vứt lên người nguyên chủ, nói nguyên chủ khắc người thân.

    Đây là một thời đại lấy hiếu trị quốc, danh nguyên chủ khắc người thân một khi bị truyền ra, ánh mắt người trong thôn nhìn nguyên chủ lập tức trở nên kỳ lạ. Đối với cổ nhân mà nói, khắc người thân là một chuyện lớn khó lường, sau khi sự tình này truyền ra, cũng không còn ai nói chuyện với nguyên chủ.

    Tính cách nguyên chủ vốn đã âm u, sau khi cái tiếng khắc người thân truyền ra, tính cách lại càng thêm âm trầm.

    Năm nay nguyên chủ 18 tuổi, ở triều đại này cũng là thanh niên lớn tuổi, nguyên chủ cũng được coi là sức lao động chủ yếu trong nhà, cho nên trong nhà cũng không có ai quan tâm đến hôn sự của hắn, chỉ muốn giữ hắn trong nhà mà làm việc.

    Năm nay chuyện này là có chút thay đổi, bởi vì quốc gia trải qua mấy năm chiến tranh liên tục, dẫn tới dân số giảm xuống nghiêm trọng.

    Vì vậy, triều đình ra quy định mới, nam tử và song nhi qua mười tám tuổi mà chưa kết thân, một năm phải nộp thuế ba lượng bạc một người, nữ tử qua mười bảy mà chưa thành thân thì hoặc là giao cho quan phủ đến làm môi, hoặc là cũng phải nộp thuế tương tự.

    Quy định này vừa ra, trong nhà lập tức loạn cả lên, ba lượng bạc không phải một số tiền nhỏ, nãi nãi nguyên chủ trong mắt lại chỉ có tiền, sao có thể bằng lòng bỏ ra số tiền lớn như vậy vì người mà bà không thích.

    Người trồng trọt trong nhà cũng không nhiều lắm, sau khu phụ mẫu nguyên chủ chết, việc ngoài ruộng lập tức không có ai làm.

    Hai ông bà suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ để nguyên chủ cưới về một người vợ, rồi cùng nhau làm việc.

    Tiếc là tiếng nguyên chủ khắc người thân đã truyền xa, người trong thôn ai cũng biết, tuy là điều kiện ở nhà họ Lục không tồi, trong nhà lại còn có người đọc sách, nhưng nguyên chủ lại à người không được yêu thích, con gái gả vào chỉ có chịu khổ nên cũng không ai nguyện ý gả.

    Thấy nguyên chủ không thể cưới được vợ, hai ông bà cũng không nghĩ đến việc làm trước kia, chỉ cảm thấy nguyên chủ không làm được trò trống gì, một cái nha đầu cũng không cưới nổi.

    Lúc này, tin tức Trần Tiểu Mễ muốn tìm phu quân truyền ra.

    Trần Tiểu Mễ này cũng là một nhân vật phong vân ở thôn Đại Thạch, Trần Tiểu Mễ là một song nhi lại trời sinh có thần lực.

    Địa vị của Trần Tiểu Mễ ở nhà họ Trần cũng gần giống với nguyên chủ ở nhà họ Lục, hoàn cảnh người này và nguyên chủ cũng không sai biệt lắm.

    Trần Tiểu Mễ là do lão tam nhà họ Trần sinh, điều kiện nhà họ Trần kém hơn nhà họ Lục một chút nhưng cũng được coi là nhà giàu trong thôn.

    Mấy năm trước đồng ruộng trong thôn thất thu, không ít người vì một miếng ăn mà phải vào núi săn thú, săn thú tuy có hơi nguy hiểm nhưng kiếm được đôi khi cũng rất phong phú.

    Mấy năm trước, có mấy thôn dân kéo ra được một con gấu đen từ trong núi, bán cho nhà giàu trong thành, kiếm được hai mươi lượng bạc, trong lúc nhất thời khiến tất cả thôn dân đều hâm mộ không chịu được.

    Lão thái thái Trần gia nhìn thấy người dân trong thôn săn thú kiếm lời thì khuyến khích con thứ ba là Trần Thủ Nhân đi vào núi thử xem, Trần Thủ Nhân không quá đồng ý, săn thú rất nguy hiểm, không ít người vào núi đều ở lại trong đó.

    Săn thú kia là nghề nghiệp mà chỉ có những người không có nhiều ruộng đất, không làm được nông dân mới làm, lão hổ trong núi thật sự rất hung mãnh.

    Vợ Trần Thủ Nhân sắp sinh, hắn thật sự không muốn mạo hiểm, kết quả là lão thái thái than trời than đấy, mắng to con trai bất hiếu, mỗi ngày đều nghĩ cách để con trai vào núi.

    Lão tam Trần gia bất đắc dĩ, đành phải vào trong núi, cũng do không may mắn, trong núi gặp phải một bầy sói, đi bốn người chỉ một người thoát được.

    Mẫu thân Trần Tiểu Mễ nghe được tin, cả người lập tức không ổn, sinh non một tiểu song nhi là Trần Tiểu Mạch.

    Lão thái thái Trần gia cũng không có một chút hối hận nào đối với cái chết của con thứ ba, chỉ cảm thấy mẫu thân Trần Tiểu Mễ thật không có phúc, liên lụy đến con mình, lại còn sinh ra một cái hàng bồi tiền.

    Hai năm trước, mẫu thân Trần Tiểu Mễ cũng qua đời.

    Tam phòng Trần gia chỉ còn ba đứa trẻ con, lão đại Trần gia đánh chủ ý lên đầu đệ đệ Trần Tiểu Mễ là Trần Tiểu Thái, ông ta cảm thấy Trần Tiểu Thái là đứa ăn bám, muốn bán Trần Tiểu Thái cho một gia đình giàu có làm hạ nhân để trợ cấp trong nhà.

    Thời đại này, địa vị của hạ nhân vô cùng thấp, một khi đã kí khế ước bán mình, muốn đánh muốn giết cũng chỉ do chủ nhân định đoạt.

    Lão thái thái Trần gia lại cảm thấy có lý, một tên tiểu tử choai choai ăn nghèo cha mẹ, tuổi Trần Tiểu Thái còn nhỏ cũng không thể làm bao nhiêu việc, đã sớm trở thành cái gai trong mắt bà ta.

    Sau khi Trần Tiểu Mễ biết tin, bắt lấy con trai lão đại Trần gia, uy hiếp cả nhà rằng nếu bắt đệ đệ của y, y lập tức thiến Trần Cảnh.

    Cháu trai lớn là mệnh căn của lão thái thái, lão thái thái Trần gia không thèm để ý mấy anh em Trần Tiểu Mễ, lại vẫn rất coi trọng cháu trai lớn này.

    Bà ta nghe thấy lời uy hiếp của Trần Tiểu Mễ, cảm thấy Trần Tiểu Mễ quả thực là điên rồi.

    Đầu trọng vốn không sợ bị túm tóc, Trần Tiểu Mễ cảm thấy bản thân mình dù sao cũng không sống nổi nữa, lập tức bạo phát, mấy kẻ muốn bắt người của y đều bị y đánh cho một trận, thậm chí còn đổ máu.

    Trần Tiểu Mễ cảm thấy lão thái thái bức chết cha y, vẫn luôn chịu đựng, biết bác cả muốn bán đệ đệ y lập tức bùng nổ.

    Biết Trần lão đại muốn bán Trần Tiểu Thái, Trần Tiểu Mễ cũng đã đi hỏi thăm qua, tiểu công tử của gia đình muốn mua người kia có khuynh hướng bạo lực, đã tra tấn chết hai nha đầu người hầu, người nhà kia thấy nha đầu không dùng được mới muốn mua một tiểu tử có thể chịu được tra tấn.

    Trần Tiểu Mễ nghĩ Trần lão đại tuyệt tình như vậy, lại nghĩ đến nếu không phải lão thái thái đau khổ bức ép, dùng chữ hiếu đề nặng lên đầu cha y, cha y cũng sẽ không chết, lập tức nổi giận muốn bóp chết lão thái thái.

    Lão thái thái có thể bắt con trai nghe lời, lại không tính đến kẻ điên Trần Tiểu Mễ này, bị dọa gần chết.

    Sau đó, Trần Tiểu Mễ uy hiếp lão thái gia, ép ông ta phân ba huynh đệ y ra khỏi Trần gia, đơn độc lập hộ.

    Lão thái gia thấy để cái tai họa Trần Tiểu Mễ này cũng không tốt đành phải đồng ý.

    Đầu năm nay trưởng bối bất công thật nhiều, không ít con cái chịu bạc đãi cũng chỉ dám oán trách lão nhân bất công trong lòng một chút, trực tiếp ra tay đánh người như vậy chỉ là số ít, Trần Tiểu Mễ lập tức trở thành kẻ ác điển hình trong miệng lão nhân trong thôn.

    - Hết chương 1-
     
  3. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 2: Song nhi bưu hãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão thái thái Trần gia rất đau lòng cháu trai lớn, ghi hận Trần Tiểu Mễ phá hư chuyện tốt của bà ta, cho nên lúc phân gia, một đồng tiền cũng không cho y.

    Trần Tiểu Mễ cũng là một người mạnh mẽ, chỉ mang theo hai đệ đệ ra ngoài đơn độc lập hộ, cái gì cũng không cần.

    Người trong thôn đều cảm thấy Trần Tiểu Mễ điên rồi, vậy mà lại mang theo hai đệ đệ ra khỏi nhà họ Trần, ngay cả y còn sống không nổi mà còn đòi nuôi hai đệ đệ.

    Rất nhiều người đều cảm thấy Trần Tiểu Mễ ra khỏi Trần gia sẽ không sống nổi, lại không biết rằng Trần Tiểu Mễ là người có tính toán trước, trước khi rời khỏi Trần gia đã ngầm dựa vào săn thú mà tích cóp được một chút tiền, miễn cưỡng đủ nuôi sống hai đệ đệ.

    Thời buổi này mọi người vẫn rất coi trọng đạo hiếu, hành vi không đúng đạo nghĩa của Trần Tiểu Mễ khiến cho rất nhiều lão nhân trong thôn căm ghét đến tận xương tủy.

    Mấy tộc lão Trần gia bị lão thái thái khuyến khích cũng rất bất mãn với Trần Tiểu Mễ, muốn mở từ đường xử lý Trần Tiểu Mễ.

    Hai tộc lão làm ầm í nhất thì một người đi đường vào buổi tối bị người ta đánh gãy chân, một người khác không biết ăn phải cái gì tiêu chảy thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.

    Cũng có người kia lắm miệng, nửa đêm bị người ta ném một con chuột chết bị chia năm xẻ bảy lên giường, máu chuột nhuộn đỏ cả khăn trải giường.

    Người trong thôn đều nghi là do Trần Tiểu Mễ làm nhưng lại không có chứng cứ.

    Thế đạo này cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống, thôn dân chỉ là bắt nạt kẻ yếu, phát hiện Trần Tiểu Mễ lợi hại, không thù không oán cũng không muốn đối đầu với kẻ điên như Trần Tiểu Mễ, gặp y đều trốn thật xa.

    Tuy mấy tộc lão kia bị ngăn chặn nhưng danh tiếng Trần Tiểu Mễ lại càng kém.

    Có vẻ như là Trần Tiểu Mễ bất chấp tất cả nên cũng không thèm để ý, vẫn làm theo ý mình như cũ.

    Một năm trước, Trần Tiểu Mễ kéo ra một con hổ từ trong núi khiến cả thôn đều kinh sợ.

    Động vật như lão hổ này mà thợ săn nào gặp được đều phải trốn tránh thật xa, vậy mà lại bị Trần Tiểu Mễ giết một con.

    Làm ra một sự kiện như vậy, hung danh của Trần Tiểu Mễ lập tức lên cao.

    Trần Tiểu Mễ bán lão hổ đi, kiếm được ba mươi lượng bạc. Vốn Trần Tiểu Mễ mang theo hai đệ đệ đang ở trong hang núi, sau khi kiếm được số tiền kia lập tức tiêu mười lượng bạc, mua một phòng ở nhỏ của một lão thái thái góa bụa trong thôn.

    Trần gia biết Trần Tiểu Mễ kiếm được số tiền kia thì muốn tới cửa làm loạn, lại bị Trần Tiểu Mễ đánh cho một trận.

    Trần Tiểu Mễ ngay cả lão hổ còn dám giết, đánh có vài người thì ngược lại thôn dân lại cảm thấy hết sức bình thường.

    Người Trần gia thấy không chèn ép được Trần Tiểu Mễ, lại thấy y là người đã nhìn thấy máu tanh, cũng không dám đối đầu với y nữa.

    Lão đại Trần gia không chiếm được chỗ tốt, thừa dịp Trần Tiểu Mễ không ở nhà bắt Trần Tiểu Thái, muốn bán hắn đi.

    Trần Tiểu Mễ phát hiện không thấy đệ đệ, lập tức biết chuyện gì xảy ra.

    Trần Tiểu Mễ bắt Trần Cảnh đưa vào núi, ở trong thôn cũng gióng trống khua chiêng nguyền rủa, nếu một ngày y không thấy đệ đệ thì sẽ để dã thú ăn một cánh tay của nó, hay ngày sẽ chém một chân.

    Lão đại Trần gia sợ hãi, vội mang Trần Tiểu Thái về.

    Trần Tiểu Mễ lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói khiến người khác nghe mà không hiểu ra sao, lão đại Trần gia lại hiểu, ông ta có thể nhẫn tâm đưa con trai của đệ đệ mình bán cho một tiểu thiếu gia có khuynh hướng bạo lực, lại không nỡ để con trai mình bị thương tổn, lão đại Trần gia mang Trần Tiểu Thái về, không lâu sau Trần Cảnh cũng về Trần gia.

    Chuyện này là ngầm xảy ra, nhưng vẫn lộ ra chút tiếng gió bị thông dân bàn tán rất lâu.

    Có người cảm thấy lão đại Trần gia quá tàn nhẫn, cũng có người cảm thấy Trần Tiểu Mễ là con sói con, không chọc nổi.

    Nam tử trong thôn biết Trần Tiểu Mễ lợi hại đều trốn tránh Trần Tiểu Mễ.

    Thấy hành vi không thể tưởng tượng nổi của Trần Tiểu Mễ, ở trong mắt thôn dân, Trần Tiểu Mễ đã trở thành tai họa lớn nhất trong thôn.

    Trần Tiểu Mễ cũng sắp mười tám, sau khi tin tức thu thuế truyền vào thôn, những nam nữ tử đến tuổi mà còn độc thân đều rất sốt ruột, trong vòng một tháng đã có sáu thanh niên lớn tuổi thành thân.

    Người trong thôn đều đang đợi Trần Tiểu Mễ làm thế nào, một năm ba lượng bạc cũng không ít, không ít người đều ngầm chờ xem Trần Tiểu Mễ bị chê cười.

    Rất nhiều người đều tò mò liệu Trần Tiểu Mễ có tìm người để gả đi hay không, không nghĩ tới Trần Tiểu Mễ lại muốn tìm người ở rể.

    Người trong thôn đều cảm thấy Trần Tiểu Mễ đang nằm mơ, ai sẽ ở rể cho y đây.

    Trần Tiểu Mễ cũng không thèm để ý, báo sẽ ra mười lượng bạc sính lễ.

    Cái giá này vừa báo ra, mọi người sôi nổi cảm thán bản lĩnh Trần Tiểu Mễ thực sự không tồi, đứa thứ ba Trần gia Trần Tiểu Mạch sinh non, thân thể vẫn luôn không tốt, Trần Tiểu Mễ vì chữa bệnh cho Trần Tiểu Mạch cũng đã tiêu không ít tiền, thế mà lúc này y còn có thể lấy ra tận mười lượng bạc.

    Mười lượng bạc đối với không ít nông hộ là con số không nhỏ, nhưng danh tiếng Trần Tiểu Mễ thất sự là quá hung hãn, ra cả cái giá cao như vậy cũng không ai muốn.

    Người Lục gia lại động tâm, bởi vì tiếng Lục Lâm khắc thân nhân, trong lúc nhất thời cũng không thể cưới được vợ, cho dù được thì cũng phải tiêu một bút sính lễ, nhưng nếu để người đi ở rể lại có một bút vào túi.

    Chỗ ra ra vào vào này là có hẳn chênh lệch đến mười lượng bạc đấy.

    Lục Lâm nguyên chủ là một nam tử vô cùng truyền thống, thế đạo này nam tử ở rể đều khiến người ta khinh thường, biết người nhà muốn để mình ở rể cho Trần Tiểu Mễ đáng sợ kia, nguyên chủ nhất thời nghĩ quẩn nên mới tự sát.

    Lục gia đã thu sính lễ của Trần Tiểu Mễ, đương nhiên không thể để Lục Lâm dễ dàng chết đi như vậy, cho nên còn hào phóng tiêu một lượng bạc xem bệnh cho nguyên chủ, kết quả là nguyên chủ chết, lại bị Lục Lâm từ một thế giới khác chiếm cứ thân thể.

    - Hết chương 2-
     
  4. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 3: Chết rồi cũng tốt?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Lâm nằm trên giường, cảm thấy cả người không có chút sức lực nào.

    Lục Lâm trộm từ trong quầy bán quà vặt, lấy một túi bánh quy ra ăn.

    Lục Lâm đã trộm dùng gương xem qua dáng vẻ của mình hiện tại, có năm phần giống với kiếp trước.

    Người này nhìn xanh xao vàng vọt, thật sự là rất tiều tụy, nếu chăm sóc tốt một chút, lại béo ra một chút lại có thể giống hắn kiếp trước đến bảy phần.

    Trong lúc Lục Lâm đang mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đến.

    "Lâm tiểu tử nhìn qua không tốt lắm nha! Cứ như vậy đưa đi có sao không?"

    Giọng đại bá mẫu Thang thị lập tức vang lên: "Sao mà không được? Hắn khỏe như vậy, đưa đi đi, vừa lúc xung hỉ, có khi lại tung tăng nhảy nhót."

    Lục Lâm nhắm mắt lại không nói, thế giới xa lạ, sợ bại lộ thân phận, trong khoảng thời gian Lục Lâm thanh tỉnh này vẫn luôn giả làm một người câm.

    Nghe thấy đại bá mẫu nói một lời xung hỉ, Lục Lâm không khỏi ở trong lòng trợn trắng mắt, hắn vậy mà không biết ở nơi này xung hỉ là như vậy đấy.

    "Cứ như vậy đưa đi sao? Có cần cho hắn cái gì không?" Một thôn dân do dự hỏi.

    Tuy là ở rể, nhưng cũng nên mang theo chút đồ.

    "Ôi ôi, trong nhà cũng sắp không có gì ăn, lấy đâu ra cái gì cho hắn mang đi chứ! Trần Tiểu Mễ chính là một tay săn thú giỏi, đưa đi như vậy có khi sang kia lại được ăn một chút thịt, ngày lành về sau còn nhiều đấy chứ."

    Mấy người nghe Thang thị nói như vậy đều có sắc mặt cổ quái.

    Việc Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ đã sớm truyền khắp thôn, trong thôn toàn đồn Lục Lâm ở rể cho một song nhi bưu hãn như vậy, chỉ sợ sau này chỉ có làm trâu làm ngựa.

    Mọi người nghĩ, Trần Tiểu Mễ vào núi, Lục Lâm có khi cũng phải đi theo, Trần Tiểu Mễ có sức lực lớn thì cậy mạnh cũng không sao, còn Lục Lâm có khi lại chết ở trong núi.

    Một việc rõ ràng khủng bố như vậy, đến miệng Thang thị lại biến thành chuyện tốt cơm ngon rượu say.

    Nghĩ lại dù sao đây cũng là chuyện trong nhà Lục gia, cũng không nói gì nữa.

    Mấy người đặt Lục Lâm trên ván cửa, lung lay một đường đến nhà Trần Tiểu Mễ.

    Lục Lâm quá ốm yếu rồi, mơ màng ngủ mà đi.

    Lục Lâm bị đưa ra khỏi cửa, mấy người Lục gia đều thở dài nhẹ nhõm.

    "Nương, sao chổi kia bị tiễn đi rồi!" Lục Đồng ghét bỏ nói.

    Sau khi Lục Lâm sinh bệnh, rất nhiều việc vốn là do Lục Lâm làm đều chuyển sang cho Lục Đồng, nàng ta đã sớm nhìn Lục Lâm không vừa mắt.

    Thang thị rầu rĩ nói: "Đúng vậy! Cái đứa bại gia tử kia cũng không nhận ra hắn có điều kiện gì, có người đồng ý mua hắn là tốt rồi, còn làm loạn nhảy sông, làm như trưởng bối chúng ta đều bạc đãi hắn vậy."

    Lục Đồng cười cười, nói: "Tên kia bị đưa đi cũng tốt, nãi nãi nói hắn khắc thân nhân, nói không chừng là bởi vì hắn ở đây nên đại ca mới vẫn luôn không thi đậu tú tài."

    Thang thị cười cười, nói: "Đúng vậy! Thầy tướng nói đại ca con có tướng làm quan lớn, có khi chính là bị thằng nhãi kia liên lụy."

    * * *

    Lục Lâm ngủ rất lâu, cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút.

    Tiếng nói của hai người xa lạ truyền vào tai hắn.

    "Đại ca, Lục gia đưa người đến đây, người này bệnh tật, không phải là sắp chết chứ!"

    Trần Tiểu Thái vô cùng bất mãn với Lục Lâm, trong mắt hắn, đại ca Trần Tiểu Mễ là người lợi hại nhất trên đời, đám người làm hủy hoại thanh danh của đại ca hắn đều là tên khốn nạn, Lục Lâm này lại bởi vì nghe được phải ở rể cho đại ca mà nhảy hồ tự sát, thật sự là quá đáng.

    Nếu không phải phía trên ra cái quy định kia, một tên nhát gan như Lục Lâm sao có thể xứng với đại ca hắn.

    Trần Tiểu Mễ không để bụng nói: "Chết thì chết thôi, dù sao cũng đã đăng kí ở nha môn, đi một chuyến như vậy ta cũng không cần nộp thuế nữa."

    "Cần mời đại phu cho hắn không?" Trần Tiểu Thái hỏi.

    Trần Tiểu Mễ híp mắt nói: "Không cần, nếu muốn chết thì có tìm đại phu cho hắn hắn vẫn muốn tìm chết, tiêu tốn tiền lãng phí." Huống hồ trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền.

    Trần Tiểu Mễ nghĩ: Đã bắt đầu mùa thu, đến lúc tuyết phủ kín núi thì săn thú sẽ vô cùng khó khăn, bạc dư lại còn phải dùng để mua thêm chăn, sửa nhà, còn lại còn phải mua thêm lương thực, Trần Tiểu Mễ vẫn rất quan tâm đệ đệ, cảm tình đối với người xa lạ như Lục Lâm cũng có hạn.

    Người đã vào cửa thì nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành.

    "Bên kia chắc chắn là sợ mời đại phu tốn tiền nên mới đưa người sang sớm như vậy, đại ca, tên này nếu chết thì người Lục gia có thể tới tìm phiền toái hay không?"

    "Đã nói là ở rể, huống hồ lúc hắn vào cửa, một mảnh vài cũng không mang theo, hẳn là đã chặt đứt quan hệ với bên kia rồi, có thể phiền toái gì, nếu bên kia dám tìm phiền toái, để ta đánh một trận đi." Trần Tiểu Mễ khinh thường nói.

    Trần Tiểu Thái sùng bái nói: "Đại ca thật lợi hại."

    Trần Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Lục Lâm một lúc, lạnh lẽo nói: "Chết rồi cũng tốt, bớt một tên ăn cơm."

    Trần Tiểu Thái không đồng ý nói: "Tiêu mười lượng bạc rước hắn vào nhà, chết như vậy cũng quá tốt cho hắn, dù sao hắn cũng nên giúp đỡ làm chút việc chứ."

    Lục Lâm đã khôi phục lại, nghe thấy tất cả lời hai huynh đệ nói. Lục Lâm thầm nghĩ nguyên chủ muốn tự sát cũng không phải không có nguyên nhân. Vậy mà lại phải ở rể cho một song nhi bưu hãn như vậy.

    Trần Tiểu Mễ cần không phải phu quân gì, mà là một công cụ miễn thuế.

    Lục Lâm bỗng nhiên có loại cảm giác tiền đồ tăm tối, người khác xuyên qua phong hầu bái tướng, hắn xuyên đến đây lại phải ở rể cho một song nhi hung tàn như vậy, xem tình hình này, sợ là tương lai khó có thể chấn phu cương đây!

    - Hết chương 3-
     
  5. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 4: Cậu em vợ bưu hãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta vào núi." Trần Tiểu Mễ đứng lên nói.

    Trần Tiểu Thái gật đầu, bảo đảm: "Đại ca, ca yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ, cũng coi chừng tên này."

    Lúc Trần Tiểu Thái nhắc tới đệ đệ, biểu tình rất dịu dàng, lúc nhắc tới Lục Lâm, biểu tình lại trở nên hung hãn.

    Trần Tiểu Mễ đối với đệ đệ có năng lực lại nghe lời rất vừa lòng: "Giao cho ngươi."

    Trần Tiểu Thái gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Vâng."

    Trần Tiểu Thái nhìn bộ dáng đại ca, cảm thấy đại ca là người lợi hại nhất trên đời này, sau khi nhóc lớn lên cũng muốn vào núi săn thú kiếm tiền cho gia đình, giảm bớt áp lực cho đại ca.

    Cho dù người trong thôn thấy Trần Tiểu Mễ như thế nào, ở trong lòng Trần Tiểu Thái, đại ca đều là anh hùng vô địch thiên hạ.

    Sau khi Trần Tiểu Mễ đi không lâu, Lục Lâm mở bừng mắt.

    Lúc trước có một hung nhân trong truyền thuyết như Trần Tiểu Mễ ở đây, Lục Lâm cũng không dám trợn mắt, lúc này Trần Tiểu Mễ đi rồi, hắn cuối cùng cũng mở mắt ra.

    Lục Lâm chớp chớp mắt, hôm nay là tân hôn của hắn đúng không, thật là một chút không khí cũng không có.

    Lục Lâm nhìn nhà ngói bùn cũ nát, thở dài trong lòng.

    Vậy mà lại xuyên đến chỗ này, người ở đây nhìn thật nghèo mà!

    Trần Tiểu Thái đầy ghét bỏ nhìn Lục Lâm, nói: "Hóa ra không chết. Nếu không muốn chết thì ăn gì đó đi, nếu muốn chết thì nói, ra ngoài mà chết, nhà ở này là đại ca tiêu rất nhiều tiền để mua, không được làm bẩn chỗ của chúng ta."

    Lục Lâm: "..."

    Trần Tiểu Thái nhìn qua mới có bảy tám tuổi, lớn lên có hơi gầy yếu, nhưng lại rất có khí thế, không biết có phải do có một ca ca dám lên núi đánh hổ ảnh hưởng.

    Ở thế giới này, xác suất xuất hiện song nhi kỳ thật tương đối thấp, ba người Trần gia, đại ca với tam đệ đều là song nhi, chỉ có nhị đệ Trần Tiểu Thái là một tiểu tử.

    Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nhíu mày, nói: "Ta không muốn chết, ta muốn ăn."

    Trần Tiểu Thái cho Lục Lâm một cái ánh mắt "xem ngươi còn thức thời" nói: "Ngươi là đại ca ta tốn mười lượng bạc mua về, đừng nghĩ bày ra cái gì mà uy phong hán tử với ca ta, ca ta rất lợi hại đấy."

    Lục Lâm: "..."

    Thế giới này nam tôn nữ ti, người một nhà ăn cơm, nữ tử đều không được ngồi vào bàn, càng không cần phải nói đến song nhi thân phận càng thấp hơn nữ tử.

    Trần Tiểu Mễ nhìn uy phong tám phương, người gặp người sợ, thực tế, nếu y lộ ra một chút mệt mỏi không chừng sẽ bị đám thôn dân ngu dốt ồn ào kia bức bách mà chết, cũng có thể bị Trần gia bức ép.

    Trần Tiểu Thái vẫn luôn đi theo bên người Trần Tiểu Mễ, biết rõ đại ca không dễ dàng, Lục Lâm vào cửa, Trần Tiểu Thái cảm thấy cần làm cho người này nhận rõ tình hình.

    "Biết rồi." Lục Lâm nói.

    Lục Lâm thầm nghĩ: Tiểu quỷ này nhỏ tuổi mà lại dữ như vậy, tính tình này sao tình được vợ.

    Trần Tiểu Thái thấy Lục Lâm nghe rõ, thái độ đối với Lục Lâm chuyển biến tốt đẹp một ít.

    Trần Tiểu Thái bưng một chén cháo gạo lức cho Lục Lâm, cảnh cáo: "Trong nhà không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, ngươi khỏe lên nhanh nhanh vào, sắp đến mùa đông, còn phải chuẩn bị lương thực cho mùa đông đấy."

    Trong lòng Trần Tiểu Thái âm thầm phát sầu, năm nay tiêu số tiền lớn mua người, trong nhà lại nhiều thêm một miệng ăn. Nếu không nghĩ cách chỉ sợ không qua nổi mùa đông, vẫn nên kiếm thêm ít tiền, trong nhà cũng không có ruộng.

    Trần Tiểu Thái nghĩ nghĩ nhìn Lục Lâm càng thêm bất mãn, mua người này phải tiêu đến mười lượng, mười lượng bạc có thể mua không ít lương thực đâu.

    Trần Tiểu Thái quyết định chờ Lục Lâm khôi phục một ít, để Lục Lâm đi theo đại ca săn thú, hoặc là vào trong thành làm công ngắn hạn, người lớn như vậy, không thể không làm cái gì đi.

    Lục Lâm ăn cháo, nhịn không được nhíu mày, người đời trước cảm thấy đồ ăn của mình không tốt, chuyển gen, rồi phân hóa học.. Nhưng mà không tốt cũng có thể ăn no! Đến cổ đại, đồ ăn thì tốt nhưng cũng không quan trọng nữa, có đồ ăn là tốt rồi.

    Vị gạo lức rất không tốt, ăn vào có hơi giống cát, vừa ăn cháo gạo lức, Lục Lâm âm thầm cảm thán, kiếp trước có rất nhiều người thích đồ ăn thuần tự nhiên, nhưng đồ ăn thuần tự nhiên cũng không phải quá nhiều, thật ra thì mì gói cũng khá tốt.

    Trần Tiểu Thái nhịn không được ghét bỏ, có thể là bị sắc mặt Lục Lâm chọc giận.

    Trần Tiểu Thái mắng một câu: "Không muốn ăn thì nhịn đi." Sau đó hùng hổ xoay người rời đi.

    Lục Lâm nhìn bóng dáng, gãi gãi đầu, kiếp trước tuy hắn không phải đại phú đại quý nhưng cũng không lo ăn mặc, giờ đột nhiên trở lại trước giải phóng dù sao cũng để hắn có thời gian thích ứng chứ.

    Nhìn Trần Tiểu Thái rời đi, Lục Lâm lấy ra một lọ sữa trái cây dinh dưỡng Wahaha từ quầy bán quà vặt ra uống.

    Lục Lâm thầm nghĩ: Lão bà là một người cuồng bạo lực, nhà mẹ đẻ lại là chỗ ăn thịt người không nhả xương, nếu muốn sống sót ở chỗ này, vẫn nên mau khỏe lên mới được.

    *Sữa trái cây Wahaha

    [​IMG]

    - Hết chương 4-
     
  6. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 5: Bàn tán trong thôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Lâm vừa uống sữa trái cây dinh dưỡng Wahaha, vừa tự hỏi vấn đề, đột nhiên dưới giường truyền đến tiếng động.

    Lục Lâm nhìn về phía đó, thấy một đứa nhỏ nhìn khoảng năm tuổi bò ra, đứa nhỏ nhìn chằm chằm sữa trái cây dinh dưỡng Wahaha trong tay Lục Lâm.

    Lục Lâm đột nhiên nhảy dựng, hắn còn đang cân nhắc có nên nói về quầy bán quà vặt với Trần Tiểu Mễ hay không, vậy mà đã bị lộ.

    Sau khi kinh ngạc, Lục Lâm rất nhanh bình tĩnh lại.

    Vì "uy danh hiển hách" của Trần Tiểu Mễ, lại vì phòng ở Trần Tiểu Mễ mua ở chỗ hẻo lánh, nơi này bình thường sẽ không có ai tới, một đứa nhỏ năm tuổi xuất hiện ở chỗ này chỉ có thể là Trần gia Trần Tiểu Mạch.

    Lục Lâm từ ký ức nguyên chủ biết được lúc Trần Tiểu Mạch sinh ra sinh non, bệnh tật ốm yếu, lúc trước từng bị sốt, Trần gia không kịp mời đại phu nên sốt đến hỏng đầu.

    "Muốn uống không?" Lục Lâm hỏi Trần Tiểu Mạch.

    Trần Tiểu Mạch do dự một chút, nhận lấy hộp sữa trong tay Lục Lâm uống một ngụm, phát hiện là đồ ngọt, Trần Tiểu Mạch vô cùng hưng phấn.

    Ở thế giới này, đường rất quý, một viên đường đến hai văn tiền, người bình thường sẽ không mua, cho nên đồ ngọt rất làm người yêu thích.

    Lục Lâm nghĩ đến mình khi còn nhỏ, nhà hắn nghèo, thi thoảng ăn một viên đường cũng có thể vui vẻ rất lâu, sau đó có điều kiện hơn, hắn cũng đã ăn chán.

    Trần Tiểu Mạch ôm bình sữa lớn, ừng ực uống vài ngụm, còn lại đưa Lục Lâm.

    Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mạch nghiêm túc nói: "Không được nói với người khác! Nếu không sau này sẽ không cho nhóc ăn, nếu nhóc không nói ta sẽ cho nhóc ăn tiếp."

    Trần Tiểu Mạch nhìn Lục Lâm, chớp chớp mắt, không biết có nghe hiểu không.

    Lục Lâm nằm trên ván cửa, tự hỏi cách làm giàu, lại không biết trong thôn đang xôn xao bàn tán.

    Cổ đại không có trò chơi gì, mọi người đành lén lút tụ tập nói chuyện bát quái. Dị loại như Trần Tiểu Mễ này rất được chú ý.

    "Lục gia đã đưa Lục Lâm đến chỗ Trần Tiểu Mễ rồi!"

    "Đứa nhỏ này cũng đáng thương, ở rể cho cái song nhi bưu hãn lục thân không nhận Trần Tiểu Mễ kia, liệu y có đánh đập hắn không."

    Sau khi Trần Tiểu Mễ rời khỏi Trần gia, lão thái thái Trần gia tức muốn chết, năm lần bảy lượt nói với người ta rằng Trần Tiểu Mễ lục thân không nhận, lại còn đánh người bừa bãi, còn cướp lương thực trong nhà, đáng chém ngàn đao.

    Lúc đầu mọi người cũng không tin, nhưng sau một thời gian, dần có người tin.

    Lúc Trần Tiểu Mễ nói muốn tìm người ở rể, ngay cả nhà nghèo khổ trong thôn cũng tiếc con mình ở rể cho y, không ngờ cuối cùng là Lục gia phú hộ trong thôn kia đưa người đi.

    "Hình như Lục Lâm bệnh rất nặng, không biết Trần Tiểu Mễ có mời đại phu cho hắn không."

    "Có khi là sẽ không đâu."

    "Lục gia cũng thật là, cũng không chữa bệnh cho khỏi rồi mới đưa đi."

    "Trông vào Lục gia ấy hả, sao có thể?"

    "Tiểu tử Lục Lâm này sao lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy chứ, tuy Trần Tiểu Mễ có hơi bưu hãn, nhưng lại có năng lực, đi theo y có khi lại có thịt ăn không biết chừng." Trong thôn, ăn thịt là một việc xa xỉ, nhà nông chỉ có tết mới có thể ăn nhiều chút thịt.

    Nhắc tới ăn thịt, mấy người đều đỏ mắt: "Săn thú nào có dễ dàng như vậy chứ! Con mồi cũng không phải ngày nào cũng bắt được." Đến lúc tuyết lớn, sẽ không vào núi được nữa.

    "Không phải nói tiểu tử Lục gia kia khắc thân nhân sao? Nghe nói hắn khắc chết cha mẹ, Trần Tiểu Mễ cũng không lo lắng."

    "Sát khí Trần Tiểu Mễ nặng như vậy, sao có thể sợ hắn?"

    * * *

    Lục Lâm nằm trên ván cửa, suy nghĩ một lúc, cảm thấy đầu choáng não trướng, lập tức không nghĩ nữa.

    Lục Lâm lấy một viên thuốc hạ sốt ra từ quầy bán quà vặt uống vào.

    Lục Lâm kinh doanh tiệm tạp hóa, thường xuyên bán đến khuya, đôi khi ăn ở cũng trong quầy, trong quầy có chút thuốc bình thường cần.

    Vốn Lục Lâm để thuốc ở đó phòng khi cần, không nghĩ bây giờ lại thành vật bảo mệnh.

    Chạng vạng, Trần Tiểu Thái đi ra ngoài một lúc, gánh một gảnh củi về.

    Lục Lâm nhịn không được cảm thán con nhà nghèo sớm trưởng thành. Trần Tiểu Thái tuy nhìn qua hung dữ, thật ra lại là đứa trẻ có khả năng.

    Mùa đông cổ đại vô cùng lạnh, dễ đông chết người, nếu chuẩn bị củi không đủ thì sẽ rất khó qua mùa đông.

    Trần Tiểu Thái vừa về, Trần Tiểu Mạch lập tức sán vào, hai huynh đệ túm tụm lại thầm thì, Lục Lâm cũng không rõ ràng lắm có phải Trần Tiểu Mạch bán đứng mình không.

    Lục Lâm cau mày, thầm nghĩ: Quầy bán quà vặt chắn chắn sẽ lộ, hắn cũng đã ở rể cho Trần Tiểu Mễ, dựa theo quy củ thế giới này, đó là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.

    Ở thế giới lễ giáo phong kiến này, Trần Tiểu Mễ vì giữ gìn đệ đệ mà phản kháng gia tộc, nghĩ hẳn cũng không phải hạng người ngoan cố, nếu y biết hắn là kẻ mượn xác sống lại cũng sẽ không xem hắn lạ dị loại mà thiêu chết đi. Lại nói tiếp, Trần Tiểu Mễ cũng coi như là cái dị loại, rõ ràng là song nhi mà sức lực lại rất lớn.

    Lục Lâm cảm thấy vẫn nên đi từng bước một, để người ta dần dần tiếp thu mình.

    - Hết chương 5-
     
  7. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 6: Nước đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đại ca." Trần Tiểu Thái thấy Trần Tiểu Mễ trở về, trộm kéo tay áo y.

    Trần Tiểu Mễ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Trần Tiểu Thái, hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Tiểu Mạch nói tên Lục Lâm kia ăn vụng nước đường." Trần Tiểu Thái thần bí nói.

    Biết Lục Lâm ăn vụng nước đường, Trần Tiểu Thái rất khó hiểu, trong nhà cũng không có đường, chẳng lẽ Lục Lâm trộm mang tới pha nước uống.

    Chỉ có điều Trần Tiểu Thái hỏi nhiều nhưng Trần Tiểu Mạch cũng nói không biết, hỏi đi hỏi lại, Trần Tiểu Mạch cũng chỉ tỏ vẻ nước đường uống rất ngon, là đồ uống ngon nhất mà nhóc từng uống.

    Trần Tiểu Thái vẫn là một đứa nhóc choai choai, rất tò mò đồ uống ngon miệng trong lời tam đệ, nhưng cũng ngại đi hỏi Lục Lâm.

    Lúc Trần Tiểu Mễ trở về, Lục Lâm đã tốt lên không ít.

    Lục Lâm quan sát Trần Tiểu Mễ một lượt, có hơi không ngờ đến diện mạo của y.

    Nguyên chủ vốn âm u, bình thường đi ngoài đường cúng chỉ cúi đầu, không tiếp xúc với nhiều người lắm.

    Mấy năm gần đây nguyên chủ cũng không gặp Trần Tiểu Mễ cho nên Lục Lâm cũng không có cách nào biết được diện mạo y qua ký ức nguyên chủ.

    Vì danh tiếng hung hãn, trong ấn tượng của nguyên chủ, mặt mũi Trần Tiểu Mễ giống như ác quỷ hung tợn, nhưng sự thật y lại lớn lên rất sáng sủa, vẻ ngoài cũng không phải lớn tuổi, có chút đáng yêu, y có một đôi mắt to, con ngươi đen trắng rõ ràng, có hơi giống một tiểu shota bạo lực, trong lòng Lục Lâm mơ hồ có cảm giác tương phản manh.

    Lục Lâm thầm nghĩ: Đồn đãi truyền khoa trương như vậy, vậy mà hóa ra lại chỉ là một đứa nhỏ mới thành niên sao.

    Sau khi Lục Lâm nằm trên ván cửa được đưa đến đây, Trần Tiểu Mễ cho hắn đắp một cái chăn rách rồi mặc kệ.

    Đến tối, Lục Lâm có chút suy nghĩ bậy bạ, hắn đến đây ở rể, tuy gả đến đây có hơi qua loa nhưng bọn họ vẫn có thể coi là tân hôn, có thể cân nhắc động phòng.

    Đời trước Lục Lâm là gay, tuy xã hội đã cởi mở nhiều, nhưng rất nhiều người vẫn không tiếp thu được điều này.

    Sau khi vào công ty, hắn vẫn luôn giấu giếm tính hướng của mình, đợi thời cơ chín muồi mới tìm một người chung chí hướng.

    Kết quả là trời mưa gió thất thường, một em gái nhìn trúng hắn, theo đuổi hắn một thời gian, Lục Lâm đã từ chối mấy lần, em gái kia lại càng bị từ chối càng hăng máu.

    Lục Lâm rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói với em gái kia rằng mình không thích nữ nhân, em gái kia không dám tin mà bỏ đi, hôm sau, Lục Lâm nhận được thông báo cho nghỉ việc của công ty, công ty đuổi việc hắn vì lí do "sinh hoạt cá nhân hỗn loạn", hắn không cần nghĩ cúng biết là do em gái kia báo cáo.

    Hơi cảm thán nữ nhân trở mặt vô tình thật sự đáng sợ, Lục Lâm rời khỏi công ty, về nông thôn buôn bán quầy bán quà vặt cha mẹ để lại.

    Quầy bán quà vặt làm ăn cũng bình bình, đủ sống tạm.

    Trần Tiểu Mễ trở về một chút làm cơm chiều, lại sai Trần Tiểu Thái mang cho hắn một bát cháo loãng, còn có một cái đùi gà.

    Lục Lâm nhìn thấy đùi gà, có hơi ngạc nhiên, lúc trước đại bá mẫu còn nói với người ta rằng vào cửa nhà Trần Tiểu Mễ có thể có thịt ăn, không nghĩ tới lại thành sự thật.

    Lục Lâm ăn đùi gà, tay nghề Trần Tiểu Mễ không tốt lắm, đùi gà cũng nhạt nhẽo vô vị, nhưng nghĩ đến trong nhà chỉ có muối, hắn lại cảm thấy không thể yêu cầu quá nhiều.

    Trần Tiểu Thái thấy Lục Lâm cũng không khách sáo mà ăn hết cái đùi gà, trong lòng buồn bực, cảm thấy rước một tên phí tiền vào cửa.

    Trần Tiểu Mễ với Trần Tiểu Thái dọn dẹp xong thì vào giường ngủ.

    Lục Lâm đợi một lúc thì nghe được tiếng ngáy của ba huynh đệ, thầm cảm thán hán tử ở rể như mình đúng là để làm cảnh mà.

    Lục Lâm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Nhà này cũng quá rách nát, phòng bếp với đại sảnh cạnh nhau, một gian phòng ngủ ba huynh đệ cùng ở có hơi không đủ, bây giờ lại thêm hắn ngủ dưới đất.

    Vẻ ngoài của Trần Tiểu Mễ cũng rất phù hợp thẩm mỹ của Lục Lâm, hắn âm thầm vui vẻ trong lòng.

    Kiếp trước gần ba mươi năm làm xử nam, đời này, hắn đối với "sinh hoạt hạnh phúc" vẫn có chút chờ mong, cơ mà nhìn tình huống trước mắt, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng, Trần Tiểu Mễ chỉ muốn tìm công cụ để miễn thuế mà thôi.

    Bên cạnh Trần Tiểu Mễ còn có hai cái bóng đèn, Trần Tiểu Thái kia có vẻ không dễ chọc, nhóc con này hình như rất chướng mắt hắn.

    Lục Lâm cũng cảm thấy nguyên chủ có hơi ngu, không phải chỉ là ở rể cho một song nhi thôi sao, vậy mà luẩn quẩn nhảy sông, con kiến còn tham sống, nghĩ quẩn như vậy làm gì. Rõ ràng là tên này ở Lục gia cũng thật thảm, thảm nữa cũng chả hơn bao nhiêu được.

    Lục Lâm suy nghĩ một lúc, cảm thấy hơi mệt, lại mơ màng ngủ.

    - Hết chương 6-
     
  8. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 7: Đồ phá của

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Lâm tới hai ngày, đã thăm dò rõ ràng sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của ba huynh đệ Trần gia.

    Trần Tiểu Mễ mỗi ngày đều đi sớm về trễ phụ trách săn thú nuôi gia đình, Trần Tiểu Thái thì có khi mang theo Trần Tiểu Mạch ra ngoài đi chung quanh nhặt chút củi lửa, đào chút rau dại, cho gà ăn.. Đôi khi nhóc để Trần Tiểu Mạch ở nhà.

    Thấy ba huynh đệ Trần gia mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất, Lục Lâm nằm hồi lâu có chút chột dạ.

    Đứa trẻ còn biết nuôi gia đình, một đại nam nhân như hắn lại chỉ nằm trên ván cửa mà ngủ.

    Lục Lâm cảm thấy bản thân mình phải kiếm thêm tiền, chăn bông trong nhà cũng quá mỏng, cứ như vậy mà ngủ hắn sợ sẽ bị cóng chết.

    Trần Tiểu Thái chịu trách nhiệm đi gánh củi, về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm.

    Trần Tiểu Thái hít hít cái mũi, có chút tò mò.

    Lục Lâm liếc nhìn Trần Tiểu Thái một cái, nói: "Ngươi đã trở lại rồi, ta làm trứng ốp la."

    Trần Tiểu Thái nghi hoặc nói: "Trứng ốp la, trứng ở đâu ra thế?" Trong nhà cũng có năm con gà nhỏ nhỏ, nhưng vẫn còn nhỏ nên chưa thể đẻ trứng được.

    Lục Lâm bâng quơ nói: "Gặp một ổ gà rừng, nhặt được."

    Trần Tiểu Thái có hơi ngoài ý muốn với vận may của Lục Lâm, do dự một chút, nhìn hắn nói: "Ngươi tới ăn một miếng đi."

    Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, thầm nghĩ: Nhóc con này cũng rất rộng lượng nha! Vậy mà còn có thể để hắn ăn trứng gà.

    Trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm có hai sọt lớn trứng gà, mỗi sọt đều có khoảng bốn trăm cái trứng, đời trước ở nông thôn hoàn cảnh gia đình đều tốt, có rất nhiều người đều ra ngoài làm công, nhiều nhà không nuôi gà mà lựa chọn mua trứng ăn.

    Trứng gà trong quầy đương nhiên là trứng gà được nuôi bằng thức ăn công nghiệp, độ dinh dưỡng kém hơn so với nuôi nhà, nhưng mà dù sao cũng là trứng gà, có ăn vẫn hơn là không.

    Trước khi Trần Tiểu Thái trở về, hắn đã tranh thủ ăn hai cái, còn nấu trộm một bát cháo, dùng gạo là gạo trong quầy bán quà vặt. Cảm giác ăn no thật không tồi.

    Lục Lâm ăn một miếng, Trần Tiểu Thái lập tức cướp bát cơm lại.

    Lục Lâm bừng tỉnh đại ngộ mục đích của Trần Tiểu Thái, nhóc hẳn là lo hắn hạ độc nên mới để hắn ăn trước một miếng, xác định không có độc mới bắt đầu ăn.

    Lục Lâm có chút không biết làm gì, tuổi nhỏ mà đã nhiều tâm nhãn như vậy.

    Trần Tiểu Thái ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, hỏi: "Có phải ngươi dùng dầu ăn?"

    Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    Trần Tiểu Thái bực mình mắng một câu: "Đồ phá của."

    Lục Lâm: "..."

    Hắn vậy mà lại bị một thằng nhóc con mắng là đồ phá của.

    Lục Lâm bỗng nhiên nghĩ tới, ở hiện đại, nữ nhân suốt ngày kêu gào muốn giảm béo, tránh đồ dầu mỡ như tránh tà, ở cổ đại dầu lại quý giá, chỉ có thể lấy từ mỡ động vật ra, ở đây rất nhiều người cũng không thể dùng dầu mỡ. Mỡ ở Trần gia hẳn là làm từ mỡ heo.

    Lục Lâm chuyển tròng mắt, trong quầy bán quà vặt của hắn có mười mấy thùng dầu thực vật, trước kia trong thôn có rất nhiều người đều dùng lương thực đổi dầu mỡ, nhưng sau đó điều kiện tốt hơn, nhiều người không còn trồng trọt nữa, chỉ có thể mua dầu mà ăn, đầu bếp trong nhà xưởng kia mỗi lần mua dầu đều mua đến mấy thùng.

    Mười mấy thùng dầu thực vật, nếu lấy ra hẳn là có thể dùng một thời gian dài.

    Lục Lâm bỗng nhiên cảm thấy mình thật giàu, đáng tiếc nhiều thứ cũng không thể lấy ra được.

    Trần Tiểu Thái thật cẩn thận ăn một cái trứng ốp la, lại cho Trần Tiểu Mạch ăn một cái, tuy hai huynh đệ đều có vẻ chưa đã thèm, nhưng đều ăn ý mà dừng lại.

    Trần Tiểu Thái đem giấu hai cái trứng ốp la còn lại đi.

    Lục Lâm thầm nghĩ: Là muốn để lại cho Trần Tiểu Mễ ăn sao? Trong thôn này thanh danh ba huynh đệ Trần gia mỗi người đều kém, đứa thứ ba là một đứa ngốc, đứa thứ hai là đứa theo ác làm bậy, đứa lớn lại là người điên.. Nhưng mà thực tế, cảm tình của ba huynh đệ lại rất tốt. Lục Lâm cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp.

    "Đại ca, tên kia làm trứng ốp la ăn rất ngon nha! Nhưng mà lại dùng mỡ, thật là một tên không biết quản gia." Trần Tiểu Thái oán giận nói.

    Trần Tiểu Mễ ăn uống không ít, không cẩn thận đã ăn hết hai cái trứng ốp la.

    Trần Tiểu Mễ không kén ăn, ăn gạo lức ăn bánh bao cũng có thể ăn đến ngon miệng, nhưng vẫn thích đồ ăn ngon.

    Lục Lâm chiên trứng ốp la, ngoài giòn trong mềm, rất ngon miệng, Trần Tiểu Mễ ăn đến vui vẻ, không cẩn thận đã ăn hết mất.

    "Bỏ đi, mỡ thôi mà, lại bắt thêm hai con thú hoang chiên ra mỡ là được."

    Trần Tiểu Thái liếc nhìn Trần Tiểu Mễ một cái, nói: "Đại ca, hôm nay không bắt được con mồi sao?"

    Trần Tiểu Mễ có hơi lo lắng nói: "Không dễ bắt, năm nay mùa đông có thể sẽ đến sớm."

    Trần Tiểu Thái chớp mắt, nói: "Nếu tên kia đã tỉnh lại rồi thì để hắn đi làm việc đi."

    Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, nói: "Cũng tốt." Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Nói thế nào Lục Lâm cũng là nam nhân, cho dù không bắt được con mồi thì vào núi hỗ trợ một chút đồ ăn hẳn là có thể đi.

    - Hết chương 7-
     
  9. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 8: Phát hiện củ mài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, Trần Tiểu Mễ tìm Lục Lâm thương lượng một chút, hỏi hắn muốn tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi hay là cùng y vào núi?

    Lục Lâm cảm thấy Trần Tiểu Mễ đối xử với mình không giống đối xử với trượng phu ở rể, mà là giống người làm giúp trong nhà.

    Lục Lâm nghĩ nghĩ một chút, chọn vào núi với Trần Tiểu Mễ.

    Là hán tử thành niên duy nhất trong nhà, Lục Lâm cảm thấy hắn cần phải thay đổi ấn tượng của y rằng hắn là kẻ tham sống sợ chết, tạo uy nghiêm cho mình.

    Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm đi theo Trần Tiểu Mễ vào núi.

    Kiếp trước Lục Lâm lớn lên ở nông thôn, trong thôn cũng không có núi, đối với núi rất tò mò.

    "Sau khi vào núi thì theo sát ta, không được liên lụy ta." Trần Tiểu Mễ quay đầu, sắc mặt hung ác nói.

    Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được."

    Trần Tiểu Mễ cầm cung tiễn đi ở phía trước, Lục Lâm theo sau, trong tay hắn cầm một cây trúc được vót nhọn.

    Lục Lâm nhìn cung tiễn trong tay Trần Tiểu Mễ, lại nhìn thương trúc trong tay mình, trong lòng lặng lẽ chảy hai hàng nước mắt, trúc thương này cũng thật yếu ớt, cho dù không có cung tên, thì cũng phải chuẩn bị cho một con dao sắc chứ!

    Lục Lâm cũng có chút đoán được cung tiên kia là Trần Tiểu Mễ tốn số tiền lớn để mua, ngay cả đao sắc cũng rất đắt.

    Sức lực Trần Tiểu Mễ rất lớn, nhưng cho dù y có bản lĩnh săn thú cao siêu như thế nào cũng có quan hệ với sức lực kinh người của bản thân, cũng liên quan đến công cụ săn thú.

    "Ơ, củ mài."

    Bởi vì công cụ không tiện tay, Lục Lâm hì hục nửa ngày mới đào ra một cây củ mài.

    Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, có chút khó hiểu hỏi: "Củ mài, đây là Thổ Côn? Ngươi đào cái này làm gì?"

    Lục Lâm không nghĩ ngợi nói: "Có thể ăn nha!"

    Củ mài chính là thứ tốt đấy! Giá trị dinh dưỡng của nó rất cao. Cho dù là thân thể hắn hay ba huynh đệ Trần gia đều có chút hư tổn, có thể dùng củ mài bồi bổ.

    Trần Tiểu Mễ nhíu mày, bất mãn nói: "Cái này không thể ăn, hơn nữa, chạm vào thứ này còn bị ngứa, rất phiền toái."

    Từ rất nhỏ Trần Tiểu Mễ đã phải vào núi tìm thức ăn, trước kia cũng nhìn đến thứ Thổ Côn này, sau khi sờ vào da y lại bị ngứa, lập tức cảm thấy thứ này có độc nên từ bỏ.

    Lục Lâm cười cười, nói: "Cái này nấu với cháo ăn rất ngon, nhưng mà tay không chạm vào sẽ ngứa, lúc lột vỏ cẩn thận một chút là được."

    Lục Lâm không trực tiếp chạm vào củ mài, tìm đại mấy cái lá cây, bao củ mài lại bỏ vào sọt, định về nhà rồi xử lý tiếp.

    Trần Tiểu Mễ mãn không thèm để ý nói: "Thứ này trên núi có không ít, ngươi thích thì đào đi."

    Lục Lâm cười cười, nói: "Được."

    Đồ ăn vặt trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm không ít, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại hơi thiếu, sinh hoạt ở đây cũng không nên miệng ăn núi lở.

    Trần Tiểu Mễ thấy trong chốc lát Lục Lâm cũng không đào xong, xem xét chỗ này, vẫn còn dưới chân núi, xung quang cũng không có dã thú hung mãnh nào, để Lục Lâm lại đào củ mài, còn y thì vào sâu một chút, đến chỗ đặt mấy cái bẫy nhìn một chút.

    Trong mấy cái bẫy rập của y có hai con gà, mang theo gà trở về.

    Trần Tiểu Mễ cầm hai con gà, Lục Lâm đã đào được ba đoạn Thổ Côn, Trần Tiểu Mễ cũng không cảm thấy Lục Lâm nói Thổ Côn ăn ngon là thật, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn vào núi, cảm thấy có thể là do Lục Lâm sợ chết nên mới không muốn vào sâu..

    Trần Tiểu Mễ có chút khinh thường hành vi tham sống sợ chết của Lục Lâm, nhưng dù sao cũng là lần đầu, y cũng không mong gì hơn.

    Lục Lâm ẩn ẩn cảm thấy sắc mặt lúc Trần Tiểu Mễ nhìn hắn có hơi cổ quái, nhưng cũng không để ý nhiều.

    * * *

    Trần Tiểu Mễ để lại một con gà mang về nhà, sai Lục Lâm ở nhà nấu cơm, còn mình mang theo một con gà ra ngoài.

    Trong thôn Trần Tiểu Mễ dường như cũng không có nhân duyên gì, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.

    Trong thôn có một lão thợ săn góa vợ, quan hệ với Trần Tiểu Mễ cũng không tồi, mấy năm trước Trần Tiểu Mễ gạt người nhà vào núi săn thú, lão thợ săn thấy Trần Tiểu Mễ đáng thương, dạy y một ít kiến thức săn thú, lúc trước y có thể săn được con hổ kia cũng là nhờ cung tiễn mà lão thợ săn kia cho y mượn.

    Hơn một năm trước, lão thợ săn kia bị ngã gãy chân, không săn thú tiếp được nữa, bình thường sống cũng rất khó khăn.

    Trần Tiểu Mễ là người có ân tất báo, nếu có dư thức ăn sẽ đưa cho lão thợ săn một ít, nhưng chính y cũng phải nuôi hai đệ đệ, việc làm được cũng có hạn.

    Trần Tiểu Thái nhìn Thổ Côn Lục Lâm mang về, cau mày, nói: "Sao ngươi lại mang thứ này về, lát nữa tay sẽ đỏ lên đấy."

    Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, thầm nghĩ: Thái độ hai huynh đệ với củ mài cũng không khác nhau lắm.

    "Hương vị thứ này cũng không tệ đâu." Lục Lâm giải thích.

    Trần Tiểu Thái khẽ hừ một tiếng, nói: "Ngu ngốc."

    Lục Lâm không để ý đến Trần Tiểu Thái, phất tay, nói: "Nhóc đừng ở chỗ này làm phiền ta, lát nữa ăn cơm sẽ gọi nhóc."

    Trần Tiểu Thái tức đỏ mặt nói: "Thứ này ngươi để cho mình ăn đi, ta sẽ không ăn."

    Lục Lâm thấy Trần Tiểu Thái đi rồi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong nhà thật sự quá nghèo, ngay cả dao cũng không có, cạo vỏ phải dùng mái ngói, thái dao bằng cốt đao, cốt đao kia lại rất cùn, Trần Tiểu Thái không đi, Lục Lâm cũng không tiện lấy con dao hai đồng một cái trong quầy bán quà vặt lấy ra.

    Nếu dùng mái ngói lột vỏ củ mài, không biết phải hì hục đến bao giờ.

    Lục Lâm lấy dao nhỏ ra, thầm nghĩ: Loại dao hai đồng này kiếp trước cửa hàng nào cũng có, ở đây cũng được xem là Thần khí.

    - Hết chương 8-
     
    khachquaduong, Penguin.18.09Vyl Hana thích bài này.
  10. Hạ Phong 1314

    Bài viết:
    3
    Chương 9: Cháo củ mài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhanh Lục Lâm đã rửa sạch sẽ ba đoạn củ mài, băm ra để một bên, sau đó cho gạo lức vào nồi nấu.

    Lục Lâm do dự một chút, mở một túi gạo trong quầy bán quà vặt, đổ thêm một chén gạo vào.

    Trong nhà đều là gạo lức, trong gạo còn lẫn ít đá vụn nhỏ, Lục Lâm thật sự ăn không quen.

    Gạo nấu chín năm phần, Lục Lâm đổ thêm củ mài vào nấu cùng..

    Ở kiếp trước, nhiều người thấy gạo trên thị trường dùng quá nhiều phân hóa học, độc tính quá lớn, Lục Lâm bất đắc dĩ nghĩ, so với bị đói chết thì thà bị độc chết, hơn nữa nếu không thường xuyên ăn chắc sẽ không sao.

    Sống ở chỗ này, mỗi ngày đều hoạt động rất nhiều, nếu không ăn no thì sẽ không có sức làm việc.

    Việc về quầy bán quà vặt, Lục Lâm không định giấu giếm lâu, hắn định để ba huynh đệ Trần gia từ từ tiếp thu sự tồn tại của quầy bán quà vặt.

    Lục Lâm nhìn lọ muối một chút, lại lấy một túi muối ra, đổ một chút vào lọ, ở hiện đại muối rất rẻ, một đồng một túi, ở chỗ này lại rất quý giá, tư nhân mua bán muối là tội lớn.

    Lúc Trần Tiểu Mễ từ nhà lão thợ săn về, cháo đã nấu xong.

    Lục Lâm và Trần Tiểu Mạch ngồi với nhau vui vẻ hòa thuận uống cháo, Trần Tiểu Thái đang xụ mặt, ở bên cạnh nhìn, lỗ tai đỏ bừng.

    Cháo củ mài nấu xong mềm mềm thơm thơm, nhìn rất muốn ăn, nhưng lúc trước Trần Tiểu Thái có nói qua sẽ không ăn Thổ Côn, cho nên tuy thèm ăn lại không nhúc nhích.

    Trần Tiểu Thái trộm liếc mắt Lục Lâm một cái, nghĩ thầm: Nếu Lục Lâm mời nhóc ăn, nhóc sẽ cho chút mặt mũi mà ăn, nhưng không biết tên hỗn đản Lục Lâm có phải cố ý hay không, cũng không thèm gọi nhóc.

    Khóe mắt Lục Lâm liếc đến tròng mắt quay tròn của Trần Tiểu Thái, trong lòng dâng lên chút độc ác thú vị, cố ý không thèm để ý đứa nhóc này.

    Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mạch, thân thiện hỏi: "Uống ngon không?"

    Trần Tiểu Mạch gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Ngon."

    Trần Tiểu Thái nhìn bộ dáng Trần Tiểu Mạch, trong lòng mắng thầm đệ đệ mình, Tam đệ thật là ngốc chết, ai cho nhóc ăn thì là người tốt, lập tức bị tên nhát gan kia thu mua.

    Trần Tiểu Mễ đưa gà xong, từ ngoài nhà đi vào.

    "Muốn uống cháo không? Trong nồi còn." Thấy Trần Tiểu Mễ trở về, Lục Lâm nhiệt tình gọi.

    Trần Tiểu Mễ nhìn Trần Tiểu Mạch uống một nửa chén cháo, cũng cảm thấy đói bụng, múc trong nồi gần nửa chén, xì xụp uống hết.

    Trong mắt Trần Tiểu Mễ hiện lên vài tia sáng, trong lòng lại thêm kinh hỉ.

    Trần Tiểu Mễ không nghĩ tới, Thổ Côn cho vào cháo lại uống ngon như vậy, lúc trước Lục Lâm nói, Thổ Côn ăn rất ngon, y căn bản là không tin.

    Uống xong một chén, Trần Tiểu Mễ lại múc thêm một chén uống, cuối cùng cũng thấy lửng bụng.

    Cháo ấm áp sền sệt uống vào bụng, có một loại hương vị hạnh phúc không nói lên lời.

    Trần Tiểu Thái ở một bên nhìn, muốn nói lại thôi.

    Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, nói: "Tiểu Thái, cái này uống thật ngon nha! Không nghĩ tới tên nhát gan tài nấu nướng lại rất tốt."

    Trần Tiểu Thái: "..."

    Hương vị rất ngon sao? Nhóc còn chưa uống miếng nào đâu.

    "Thật sự ngon như vậy sao?" Trần Tiểu Thái lẩm bẩm nói.

    Trần Tiểu Mễ có chút khó hiểu hỏi: "Đệ còn chưa uống sao?"

    Trần Tiểu Thái đỏ mặt, cũng không giải thích cái gì, múc một chén cháo ra uống.

    Trần Tiểu Thái ngạc nhiên nói: "Ngon. Thổ Côn lại có thể làm như vậy. Nhưng mà tên nhát gan Lục Lâm kia làm sao mà biết được? Thổ Côn trong núi cũng không có ai đào."

    Tâm tư Trần Tiểu Thái hoạt động một chút, người Lục gia biết Thổ Côn có thể ăn như vậy không? Người Lục gia biết cũng không nói sao?

    Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: Nếu là mình biết cũng sẽ không ra ngoài nói linh tinh dù sao thì mùa đông lương thực rất quý, nhiều người biết chắc cũng không còn mà đào.

    Trần Tiểu Thái âm thầm hạ quyết tâm, đào thêm chút Thổ Côn về, lương thực là phải dùng tiền mua, còn Thổ Côn chỉ cần đào là có, có thể tiết kiệm một chút, Trần Tiểu Thái thật là cần kiệm quản gia.

    "Ca ca, gạo cháo này có vẻ không đúng nha!" Trần Tiểu Thái uống hai miếng nói.

    Đã lâu Trần Tiểu Mễ không uống qua cháo ngon như vậy, uống có hơi nhanh, bản thân y cũng là người cẩu thả, mới uống cũng không nếm ra, lúc nếm ra Trần Tiểu Mễ có chút khó hiểu.

    "Hình như có gạo trắng bên trong, ở đâu ra gạo trắng a! Chẳng kẽ gạo thô nấu với Thổ Côn lại có thể biến gạo thô thành gạo trắng?"

    Trần Tiểu Thái trợn mắt, thầm nghĩ: Sao có thể chứ?

    "Có thể là tay nghề của hắn đi, nghe nói đầu bếp của vài gia đình giàu có cũng có thể làm đồ ăn bình thường thành mỹ vị đấy, không nghĩ tới hán tử như hắn cũng nấu cơm, lại có tay nghề tốt như vậy, thật là kỳ quái!" Trần Tiểu Mễ nói.

    Thời đại này trọng nam khinh nữ, nam tử đều không vào nhà bếp, nấu cơm đều là việc của nữ nhân, tay nghề Lục Lâm tốt như vậy thật khiến Trần Tiểu Mễ ngoài ý muốn.

    Nguyên chủ không nấu cơm, trong nhà vẫn luôn là mẫu thân nguyên chủ nấu.

    Tay nghề Lục Lâm chỉ thường thường, chủ yếu là nhiều kiến thức, lại bỏ được cho thêm nguyên liệu.

    Trần Tiểu Thái bĩu môi, nói: "Cháo này thật mặn nha! Chỉ sợ cho không ít muối, sợ là sắp phải mua muối, tên phá của này!"

    Trần Tiểu Mễ nhíu mày, hơi lo lắng, dầu mỡ này, còn muối, người y mới cưới vào cửa có vẻ không dễ nuôi, vẫn nên nỗ lực kiếm tiền mới được.

    Trần Tiểu Thái nhìn thoáng qua vại muối, trong lòng kỳ quái, vậy mà còn nhiều muối như vậy, rõ ràng nhóc nhớ vại muối sắp thấy đáy mà! Hơn nữa muối này thật sạch nha! Hình như nhà giàu trong thành dùng loại này, còn nhà nhóc chỉ có muối thô thôi!

    - Hết chương 9-
     
    khachquaduong, Penguin.18.09Vyl Hana thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...